1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 83

      Sầm Thoa vẻ mặt kinh hoàng nhìn Thập vương gia, tự giác dịch vào trong giường.

      Thập vương gia vung tay lôi nàng lại, mắt lộ hung quang : "Ai cho phép ngươi động vào hài tử của ta ?"

      Sầm Thoa liên tục lắc đầu, "Vương gia, thiếp thân có, là Trấn Nam vương phi..."

      Thập vương gia tức quá hóa cười, "Hạ nhân với ta chính ngươi hẹn Trấn Nam vương phi ra đình hóng mát, ngươi xưa nay thích nàng, vô duyên vô cớ hẹn gặp, ngươi thực coi bổn vương là ngốc tử?"

      Thập vương gia tuy rằng nên thân, nhưng từ lớn lên ở trong cung đình sóng to gió lớn, cái dạng mưu quỷ kế gì còn chưa gặp. Sầm Thoa tiểu kỹ xảo này muốn giấu diếm đương nhiên là có khả năng.

      Vừa dứt lời, Thập vương gia vung tay cho nàng cái tát.

      Sầm Thoa bị tát ngã vào mép giường, đối mặt với Thập vương gia như vậy, nàng cũng dám dối, chỉ bất lực cầu xin tha thứ: "Vương gia, vương gia, thiếp thân biết sai rồi. Đứa này ngự y dù sinh ra cũng yếu ớt, cho nên thiếp thân mới..."

      Thập vương gia trầm cười, "Vốn sinh ra yếu ớt thế nào? Ngươi cho là bổn vương hiếm lạ cái gì từ trong bụng ngươi ra? Bổn vương bất quá là muốn xin cơ hội khôi phục phong hào. Sầm Thoa, bổn vương nhịn ngươi lâu như vậy, ngươi thực coi bổn vương là quả hồng mềm cho ngươi nắn bóp?"

      Sầm Thoa run run, đến giờ phút này nàng mới nhận bộ mặt chân của Thập vương gia, nhớ lại lúc trước, nương nàng nhiều lần nhắc nhở nàng phải tỉnh táo, nàng lại cảm thấy nương lo lắng quá nhiều, muốn bà lải nhải mãi. Nhưng đối mặt với Thập vương gia tuyệt đối bạo lực, nàng cũng dám biểu ra cái gì, chỉ tiếp tục lắp bắp cầu xin tha thứ: "Vương, vương gia, thiếp thân còn có thể mang thai lại, về sau chúng ta nhất định có thể sinh đứa hoạt bát đáng ."

      Thập vương gia lời, hừ lạnh tiếng, đến cùng là ở bãi săn, dưới mí mắt Phong Khánh đế, nên làm quá mức, dù sao còn nhiều thời gian, đợi về vương phủ, có rất nhiều cơ hội thu thập xuẩn phụ này. Hừ lạnh tiếng, Thập vương gia nhấc chân ra ngoài.

      Sầm Thoa như được đại xá, ghé vào mép giường thở hổn hển từng ngụm. Vân Chi mọi người vào, thấy nàng như vậy giật nảy mình. Nhưng là nha hoàn xuất thân từ Thập vương phủ, nhìn quen rồi cũng gì, hồi tưởng nguyên phi Thập vương gia ngày trước, chịu khổ cũng chỉ thế này.

      Vân Chi sợ hãi nhìn Sầm Thoa, Sầm Thoa hai gò má sưng to, ôm nàng nức nức nở nở khóc lên.

      Thập vương gia ra khỏi doanh trướng, tìm nơi yên lặng suy nghĩ tình.

      Chuyện ngầm giúp đỡ Hiền phi hãm hại Bình Dương trưởng công chúa bại lộ, nhưng hoàng huynh coi trọng nhất thể diện, hơn phân nửa tạm thời động vào bọn họ, mà là chờ phong ba qua, xử trí.

      vốn định đợi mấy tháng, chờ Sầm Thoa nhiều tháng, dùng biện pháp trợ sản khiến nàng sinh hạ đứa trước, đến lúc đó Phong Khánh đế có khẩu dụ, cho dù khôi phục phong hào cho , hơn phân nửa cũng lấy ưu khuyết bù nhau, truy cứu chuyện trước mắt này.

      Nhưng Sầm Thoa ngu dốt, lại tự cho là thông minh dùng lợi thế cuối cùng của , hãm hại Trấn Nam vương phi.

      So sánh với Phong Khánh đế trạch tâm nhân hậu, Thập vương gia càng sợ hãi Tiêu Tiềm kinh nghiệm sa trường, nhìn quen huyết tinh và mạng người. Xem thế này, có thể là triệt để đắc tội Tiêu Tiềm!

      *****

      Lâm Cẩm Nghi cùng Bình Dương trưởng công chúa vài lời, liền trở về doanh trướng mình.

      Thiên Ti cuối cùng thở ra ngụm khí dài, lòng còn sợ hãi : "Suýt hù chết nô tì, Thập vương phi dám dùng đứa của mình hãm hại ngài, dụng tâm ác độc!"

      Lâm Cẩm Nghi châm chọc cười, : "Nàng hơn phân nửa biết Thập vương gia làm chuyện gì, mới vừa rồi trong đại trướng, đại khái tất cả mọi người biết cho dù có chuyện ngoài ý muốn đó, đứa của nàng cũng giữ được. Nay xảy ra việc này, hẳn là tốn công thánh thượng và nương nương động tay chân rất nhiều."

      Đề cập đến bí mật của hoàng thất, Thiên Ti cũng dám hỏi.

      Hôm nay là ngày săn bắn thứ ba, ngày kế mọi người trở lại kinh thành. Trở lại doanh trướng, Lâm Cẩm Nghi tự tắm rửa, Thiên Ti bắt đầu thu thập đồ đạc.

      Lâm Cẩm Nghi thay đổi tẩm y ra, nhìn thấy Thiên Ti sai biệt lắm thu thập đồ đạc.

      "Sáng ngày mai mới trở về, ngày mai dậy thu cũng kịp, ngươi cũng mệt mỏi ngày, sớm nghỉ ngơi ."

      Thiên Ti vừa gấp quần áo vừa : " theo ngài ra ngoài chơi ba ngày, cũng dám kêu mệt. Trước mắt Nhụy Hương tỷ tỷ bị thương, đồ đạc của ngài lại thể để ngoại nhân chạm vào, vẫn là nô tì tự mình làm ."

      Lâm Cẩm Nghi ngồi vào trước bàn uống trà ấm, lau tóc : "Vậy ngươi mệt mỏi rồi nhanh nghỉ ngơi."

      Thiên Ti 'ai' tiếng, tiếp tục bận rộn việc trong tay.

      lát sau, tóc Lâm Cẩm Nghi cũng sắp khô, chuẩn bị lên giường ngủ.

      Thiên Ti do do dự dự, rốt cục bắt đầu hỏi ra, " nương, vương gia tối nay vẫn trở lại sao?"

      Lâm Cẩm Nghi rầu rĩ : " biết, thánh thượng hôm nay tâm tình vô cùng tốt, phải ở lâu lát cũng chưa biết, chúng ta mặc kệ ."

      Thiên Ti nhịn được than , muốn khuyên nhủ nàng, nhưng Lâm Cẩm Nghi nằm xuống, nàng đành phải thổi đèn, thối lui ra gian ngoài.

      Lâm Cẩm Nghi lên giường lại chưa buồn ngủ, hôm nay Sầm Thoa những lời này còn văng vẳng bên tai. Nàng khỏi nắm chặt quyền, nàng từng có bao nhiêu kính Kỷ thị, lúc này có bấy nhiêu hận thù!

      Trăng tới giữa trời, Tiêu Tiềm uống nửa bụng rượu, rốt cục được Phong Khánh đế thả .

      cước bộ có chút bất ổn trở về, Vương Đồng muốn đỡ , Tiêu Tiềm nâng mí mắt, thấy sắc mặt cũng được tốt, nghĩ năm mươi quân côn cũng đủ mệt, liền vẫy tay đẩy ra.

      Sau đó, về tới doanh trướng, Vương Đồng lấy nước cho rửa mặt, Thiên Ti dâng trà nóng.

      Lau mặt, uống trà, hơn nữa lúc trở về hứng gió, Tiêu Tiềm cảm thấy bớt say ít, liền hỏi: "Vương phi đâu? Ngủ sao?"

      Thiên Ti : "Vương phi hôm nay bị kinh hách, trở về ngủ sớm." Nàng như vậy, đương nhiên là muốn Tiêu Tiềm nhìn Lâm Cẩm Nghi.

      phụ nàng hi vọng, Tiêu Tiềm nghe xong liền đứng lên về nội thất, Thiên Ti cũng cuối cùng nhàng thở ra, nương nhà nàng tâm địa mềm, chỉ cần vương gia chịu thua, hai người có thể bình thường.

      Tiêu Tiềm cước bộ vào, Lâm Cẩm Nghi tuy rằng quay lưng về bên ngoài, nhưng ngủ, có tiếng bước chân nàng vừa nghe biết là Tiêu Tiềm trở lại.

      Tiêu Tiềm ngồi xuống trước giường, trong bóng đêm nhìn nàng lát.

      Lâm Cẩm Nghi vẫn nhúc nhích, nhưng tiếng hít thở vừa nghe biết là ngủ.

      Hai người ai mở miệng trước, Tiêu Tiềm ngồi lúc lâu, rốt cục vẫn thở dài tiếng, lại đứng lên ra ngoài.

      Lâm Cẩm Nghi cũng nhàng thở ra, động đậy tay chân cứng ngắc, thay đổi tư thế thoải mái.

      ******

      Hôm sau buổi sáng, Phong Khánh đế luận công ban thưởng, đệ tử trẻ tuổi vào mắt đều được chức vị tốt, Tiêu Tiềm thể phong thêm, chỉ thưởng vàng bạc tiền tài.

      Phong thưởng xong, Phong Khánh đế lại cổ vũ hoàng thất đệ tử phen, hi vọng bọn họ ngày sau vì quốc gia xã tắc làm ra công huân.

      Từ đây, săn bắn hoàng gia mênh mông cuồn cuộn hạ xuống màn che, đoàn người tự thu thập hành trang, trở lại kinh thành.

      Lâm Cẩm Nghi ở khán đài, Bình Dương trưởng công chúa kéo nàng hồi lâu, cùng nàng hẹn lúc vô nhất định phủ công chúa.

      Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng, ánh mắt tự giác quét chung quanh lần, nhìn thấy Sầm Thoa, cũng biết có phải ngoài ý muốn.

      Sau đó, đoàn người thu thập thỏa đáng, đều lên ngựa hoặc ngồi xe về kinh thành.

      Lâm Cẩm Nghi đêm ngủ ngon, hôm nay dậy sớm có tinh thần, lên xe ngựa dựa vào gối đầu nhắm mắt lát.

      bao lâu, xe ngựa đến Trấn Nam vương phủ.

      Lâm Cẩm Nghi được Thiên Ti đỡ xuống xe ngựa, lúcxuống xe còn nhìn nhìn bên cạnh, gặp Tiêu Tiềm và bọn người Vương Đồng.

      Thiên Ti nhân tiện : "Vương gia cho người đến thông báo, trong nha môn còn công vụ mấy ngày, về xử lý trước."

      Tiêu Tiềm chưởng quản trung quân đô đốc phủ, lúc trước có ba ngày nghỉ kết hôn, sau đó lại ngủ ba ngày, lúc dậy cùng Phong Khánh đế bãi săn săn bắn, tính lại vắng mặt chín ngày, quả là có đống việc chờ xử lý.

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cũng hỏi nhiều.

      Trở về tầng Hương Uyển, Lâm Cẩm Nghi thay đổi xiêm y trong nhà, Thiên Ti cùng bọn nha hoàn sửa sang lại đồ đạc.

      bao lâu, Nhụy Hương cũng tới nhận việc, Lâm Cẩm Nghi bảo nàng vội làm gì, hỏi thân thể nàng khôi phục tốt chưa.

      Nhụy Hương : "Nằm hai ngày, tốt rất nhiều. Vương phi cần lo lắng, ngược lại khiến nô tì ngượng ngùng."

      Lâm Cẩm Nghi thấy nàng kiên trì, chỉ bảo nàng chọn việc thoải mái để làm.

      Đến trưa, Lâm Cẩm Nghi ngủ trưa vừa tỉnh, còn có người đến thông truyền là Tô thị và Lâm Ngọc Trạch đến, vội để người mời bọn họ tiến vào.

      Tô thị vào cửa, liền cười với Lâm Cẩm Nghi: "Ta hai ngày trước cùng cha con tới, đến cửa mới nghe con và vương gia bãi săn kinh giao."

      Lâm Cẩm Nghi áy náy : "Vương gia vừa tỉnh dậy lúc trước muốn tùy giá săn bắn với thánh thượng, lúc đó thời gian vội vàng quên cho người về nhà thông báo tiếng. Làm phiền cha mẹ mất công chuyến."

      Tô thị lắc đầu : "Đều là người trong nhà, cũng ngại gì."

      nhà ba người ngồi chỗ, Thiên Ti dâng điểm tâm và nước trà.

      Lâm Cẩm Nghi nhìn Tô thị và Lâm Ngọc Trạch tuy rằng mặt đều mang theo cười, nhưng ý cười lại chưa chạm đáy mắt, hơn nữa Lâm Ngọc Trạch, tầm mắt mảnh mờ mịt, như thế nào ngủ ngon, liền hỏi Tô thị: "Gần đây trong nhà đều khỏe?"

      Tô thị cũng muốn giấu giếm nàng, thở dài tiếng : "Năm nay tổ mẫu con luôn luôn khỏet, con cũng biết. Hai ngày trước bà nhiễm phong hàn, bị ho, nhiều ngày ta và cha con luôn luôn hầu hạ ở Thuận Hoà đường."

      Trung Dũng hầu phu nhân thân mình kém cũng phải ngày hai ngày, tuy rằng hai năm này nghỉ ngơi, nhưng đến cùng tuổi lớn, trụ cột cũng kém, vào đông và đầu mùa xuân luôn bệnh ngừng.

      Lâm Cẩm Nghi cũng nhíu mi : "Trong phủ đại phu khám thế nào? Cần con bảo ngự y vương phủ qua?"

      Tô thị vỗ vỗ bàn tay nàng, trấn an : "Đại phu phong hàn phải bệnh nặng, nhưng tổ mẫu con thân mình vốn luôn được tốt, cũng thể hạ trọng dược, chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi. Con cũng cần lo lắng, đến cùng là vừa gả vào vương phủ, đừng kinh động vương gia."

      "Hôm qua thánh thượng vừa thưởng ít dược liệu cho con, bằng cha mẹ mang về cho tổ mẫu."

      Tô thị lại : " vật ngự ban, lén chuyển tặng tốt, vẫn là chờ vương gia trở về, con và thương lượng rồi ."

      là như vậy, nhưng Lâm Cẩm Nghi vẫn rất yên tâm, vài lời cùng bọn họ, Tiêu Tiềm vẫn chưa trở về, Tô thị và Lâm Ngọc Trạch lưu lại lễ vật liền cáo từ.

      sau khi bọn họ trở về, Lâm Cẩm Nghi luôn muốn tìm cơ hội chuyện dược liệu với Tiêu Tiềm, nhưng Tiêu Tiềm luôn ở nha môn về, đến ngày thứ hai, Lâm Cẩm Nghi mất kiên nhẫn chờ , cho người đưa dược liệu vào xe, chuẩn bị tự đưa Trung Dũng hầu phủ.

      Nhưng vừa tới xe ngựa, Lâm Cẩm Nghi còn chưa lên, liền thấy xe ngựa bay nhanh chạy đến Trấn Nam vương phủ. Xe ngựa Trung Dũng hầu phủ rất nhanh ngừng lại, còn chưa ngừng hẳn, Vạn Lũ nghiêng ngả lảo đảo từ xe ngựa xuống, thấy Lâm Cẩm Nghi liền : "Vương phi mau trở về nhìn cái, lão phu nhân ổn !"

      PS: Tuần này ta bắt đầu bớt bận rồi, post đều hơn.
      Last edited: 25/12/17

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 84

      Lâm Cẩm Nghi sợ hãi, túm Vạn Lũ hỏi: "Tổ mẫu thế nào? Ngươi cẩn thận."

      Vạn Lũ : "Lão phu nhân sáng nay bỗng nhiên ngất , đại phu trong phủ là có vẻ trúng gió... Phu nhân cho nô tì lập tức tới thông tri nương."

      Lâm Cẩm Nghi trong lòng kinh hoàng, lập tức lên xe ngựa, Trung Dũng hầu phủ.

      Xa phu biết chuyện lớn, dám trì hoãn, đường ra roi thúc ngựa mà .

      Đến Trung Dũng hầu phủ, Lâm Cẩm Nghi kéo váy chạy vào bên trong, Thiên Ti cùng Vạn Lũ hai người lo lắng nàng bị ngã, cũng chạy theo.

      Cứ như vậy chạy đến Thuận Hoà đường, Lâm Cẩm Nghi thở hổn hển ngừng lại.

      Lúc này nha hoàn bà tử đứng đầy hành lang, vẻ mặt lo lắng nhìn vào bên trong, thấy Lâm Cẩm Nghi, đại nha hoàn Mặc Trúc bên cạnh lão phu nhân tiến lên phúc thân : "Nhị nương cuối cùng trở lại."

      Lâm Cẩm Nghi gật đầu, bước nhanh vào trong phòng.

      Trung Dũng hầu, Tô thị, Lâm Ngọc Trạch, vợ chồng Lâm Bác Chí, Trịnh Kiểu Nguyệt, lúc này đều cau mày canh giữ trước giường.

      Lâm Cẩm Nghi hốc mắt chua xót, cổ họng nghẹn chặt, đột nhiên có chút dám nhìn.

      Tô thị thấy nàng, đỏ mắt vành mắt tiến lên cầm tay nàng, "A Cẩm, nhanh đến trước mặt tổ mẫu, người luôn chờ con đâu."

      Lâm Cẩm Nghi gật đầu, nhịn xuống ý lệ nằm sấp trước giường, "Tổ mẫu, A Cẩm trở lại, ngài mở mắt ra nhìn con."

      Trung Dũng hầu phu nhân vẫn như bình thường, đầu tóc bạc tia rối loạn, nhưng lúc này sắc mặt bà vàng như nến, miệng cũng lệch về bên. Nghe Lâm Cẩm Nghi khóc nức nở kêu lên, Trung Dũng hầu phủ phu nhân cố hết sức nâng mí mắt, muốn há mồm cái gì, miệng quả mơ hồ , ra.

      Lâm Cẩm Nghi lòng nóng như lửa đốt, quay đầu với Tô thị: "Nương, đại phu như thế nào? Tổ mẫu vì sao bỗng nhiên như vậy?"

      Tô thị thở dài, kéo Lâm Cẩm Nghi ra bên ngoài.

      Hai người tới gian ngoài, Tô thị mới : "Tổ mẫu con từ lúc hết năm, ban đêm mơ thấy con, khóc kể ở trong mộng, trách là chiếu cố tốt biểu tỷ con. Tổ mẫu cũng thẹn trong lòng, cho nên thân mình mới mỗi ngày càng tốt. Nghe nha hoàn hôm qua lại cả đêm ngủ, hôm nay dậy muốn tiểu phật đường niệm kinh cho con, mới vừa đến cửa tiểu phật đường liền ngất ..."

      Lâm Cẩm Nghi nước mắt tràn mi, "Đại phu như thế nào?"

      Tô thị : "Đại phu tổ mẫu trúng gió, hơn nữa trụ cột cũng kém, lúc này có thể sống hay chỉ xem thiên ý." Xem Lâm Cẩm Nghi rơi lệ, Tô thị trong lòng cũng thập phần dễ chịu, cầm khăn lau lệ cho nàng, "A Cẩm, con là người lớn, hai năm trước nương từng với con, tổ mẫu có thể tranh thủ hai năm an khang, là ông trời ban ân. Chúng ta cũng nên chuẩn bị tâm lý tốt."

      Lâm Cẩm Nghi liên tục gật đầu, nhưng nước mắt vẫn nhịn được dâng lên. Tuy Trung Dũng hầu phu nhân tuổi lớn, mọi người cũng đều sớm chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng cốt nhục chí thân, ai bỏ được cứ nhìn Trung Dũng hầu phu nhân như vậy?

      Trung Dũng hầu phu nhân uống thuốc ngủ. Lâm Cẩm Nghi mới vừa nghe Vạn Lũ tỉ mỉ, cho rằng Trung Dũng hầu phu nhân , lúc này mới biết còn tia cơ hội, đương nhiên muốn buông tha, liền lấy dược liệu mang theo, lại sai người hồi phủ thỉnh ngự y.

      bao lâu, ngự y Trấn Nam vương phủ chạy tới, cùng đại phu Trung Dũng hầu phủ nghiên cứu phen, lại vẫn là có gì ràng.

      Lâm Cẩm Nghi tin, kéo ngự y : "Thánh thượng thưởng tuyết liên nhân sâm đều là chí bảo, các thứ này cũng có thể cứu mệnh tổ mẫu ta sao?"

      Ngự y toán mồ hôi : "Thuốc đó quả là có hiệu quả trị liệu, nhưng hầu phu nhân thân mình hàng năm ốm yếu, cũng thể hạ trọng dược, dược lượng đúng rất có khả năng phát sinh ngoài ý muốn. Hạ quan dám làm bừa, quả là chỉ có thể nghe thiên mệnh."

      Ngự y như vậy, Lâm Cẩm Nghi tuy rằng trong lòng vẫn muốn buông tha nhưng cũng có biện pháp.

      Tô thị thấy nữ nhi vôi trước vội sau, lệ mặt dừng, đau lòng thôi, mắt xem trời tối, liền an bày cơm canh đưa tới.

      Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch mọi người đều có khẩu vị, toàn gia mặc dù còn ở cùng nhau, lại khí hòa thuận vui vẻ ngày xưa.

      Mọi người được lời nào, tùy tiện dùng xong mấy miếng, lại lần nữa đến bên giường Trung Dũng hầu phu nhân.

      *******

      Tiêu Tiềm đêm nay mới từ quân doanh về.

      Bài bố quân đội là việc cơ mật, Vương Đồng và thị vệ cũng chỉ trông ở ngoài cửa. Hôm nay Phong Khánh đế an bày chuyện bố phòng biên quan cùng thân tín, canh gác sâm nghiêm.

      Tiêu Tiềm vừa ra, Vương Đồng vội vã tiến lên : "Vương gia, nhanh Trung Dũng hầu phủ, Trung Dũng hầu phu nhân được !"

      Tiêu Tiềm giật mình, vừa ra bên ngoài vừa hỏi: "Chuyện khi nào? Sao ngươi báo sớm?"

      Vương Đồng mặt lộ vẻ khó khăn : "Lúc buổi chiều, vương phi và ngự y đều vội qua. Tiểu nhân muốn thông truyền đến vương gia, nhưng vương gia và chúng đại nhân thương lượng chuyện quân tình cơ mật, thị vệ cũng cho thuộc hạ tới gần..."

      Hôm nay canh gác đều là người tâm phúc của Phong Khánh đế, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh Phong Khánh đế.

      Tiêu Tiềm từ chối cho ý kiến 'ừ' tiếng, ra bên ngoài lập tức xoay người lên ngựa, chạy như điên về Trung Dũng hầu phủ.

      Đến Trung Dũng hầu phủ, người gác cổng lên đón , xuống ngựa đường nhanh.

      Vừa tới Thuận Hoà đường, Tiêu Tiềm nhĩ lực hơn người liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết.

      cả kinh, bộ pháp càng nhanh hơn.

      Lúc này Lâm Cẩm Nghi và Tô thị, Lâm Ngọc Trạch mọi người canh giữ ở trước giường Trung Dũng hầu phu nhân, Trung Dũng hầu phu nhân lúc trước thiếu chút nữa có hô hấp, lúc này bỗng nhiên lại mở mắt, có thể nghe chuyện, miệng cũng lệch, ràng ngay ngắn lên.

      Tất cả mọi người biết đây là hồi quang phản chiếu, đám đều đỏ hốc mắt.

      Trung Dũng hầu phu nhân hô khát nước, Tô thị tự tay đút cho bà hai ngụm trà nóng, bà mới cười nhìn mọi người : "Các ngươi đây là thế nào? Khóc cái gì đây? Ta hàng năm có bệnh, nay cuối cùng được giải thoát rồi." xong lại nhìn Trung Dũng hầu : "Lão già, ta trước bước, ông cố sống tốt, trăm ngàn đừng nóng vội tới tìm ta."

      Trung Dũng hầu xưa nay cảm tình lộ ra ngoài, lúc này cũng lệ già tung hoành, Lâm Cẩm Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt, trước đó lâu còn có Lâm Phương Nghi mới tới khóc thành đoàn.

      Trung Dũng hầu phu nhân vẫy tay với Lâm Cẩm Nghi, Lâm Cẩm Nghi quỳ đến trước giường, Trung Dũng hầu phu nhân lôi kéo tay nàng : "Tiểu A Cẩm, tổ mẫu lúc trước lo lắng nhất là con. Nay con gả cho người, sau này nhất định phải tốt, trăm ngàn thể giống biểu tỷ con như vậy, biết ?"

      Lâm Cẩm Nghi nước mắt nối dài mặt, nàng nghẹn ngào : "A Cẩm biết, tổ mẫu yên tâm."

      "Tốt tốt" Trung Dũng hầu phu nhân gật đầu, lại nhìn về phía Tô thị: "A Hân, mấy năm nay con chiếu cố trong nhà rất tốt, đứa con nên thân của ta sau này chỉ có thể trông cậy vào con, vất vả cho con."

      Tô thị nén nước mắt, lắc đầu : "Bà bà yên tâm, con dâu cũng thấy vất vả."

      Trung Dũng hầu phu nhân cứ như vậy mấy câu với từng người trong phủ, cuối cùng chậm rãi, thở ra hơi dài: "Tốt rồi, các ngươi đều tốt, ta cũng an tâm."

      xong, ánh mắt Trung Dũng hầu phu nhân dần tan rã, mặt bà mang ý cười vui vẻ, về trung: "Ngọc San, con tới đón nương? Con trách nương sao?"

      Lâm Ngọc San, cũng chính là mẹ ruột Sầm Cẩm, đại nữ nhi Trung Dũng hầu phu nhân tâm tâm niệm niệm nhiều năm qua.

      Mắt thấy Trung Dũng hầu phu nhân sắp trút ra hơi thở cuối cùng, Lâm Cẩm Nghi vội cầm tay bà, khóc thảm thiết : "Tổ mẫu tổ mẫu..."

      Trung Dũng hầu phu nhân lại giống như nghe thấy nàng, chỉ lầm bầm tiếp tục : "Đại A Cẩm, con cũng tới rồi? Ai, tổ mẫu rất nhớ con. Con chậm chút, đợi tổ mẫu..."

      "Tổ mẫu, A Cẩm ở trong này, A Cẩm luôn ở nơi này a!" Lâm Cẩm Nghi khóc kềm chế được, chỉ gắt gao kéo tay Trung Dũng hầu phu nhân, hi vọng có thể gọi bà trở về.

      Nhưng Trung Dũng hầu phu nhân đắm chìm trong ảo giác, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhắm lại mắt.

      "Nương!" "Tổ mẫu!"

      Tất cả mọi người bi thống thôi, nhất tề quỳ trước giường.

      Lâm Cẩm Nghi khổ sở nhất, nàng hối tiếc kịp, Trung Dũng hầu phu nhân trước khi chết còn gọi tên nàng, nếu chính nàng dũng cảm quả quyết, sớm cho bà tình hình thực tế của mình, bà có khả năng bứt rứt nhiều như vậy, có lẽ cũng sớm qua đời như vậy.

      Bi thống và áy náy cùng áp xuống, Lâm Cẩm Nghi khóc ngất lên ngất xuống, gắt gao nắm chặt tay Trung Dũng hầu phu nhân chịu rời.

      Tô thị thấy, bước lên phía trước ôm lấy bờ vai nàng khuyên nhủ: "A Cẩm, tốt rồi, buông tổ mẫu ra, đừng để người an tâm."

      Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, cầm lấy aty Tô thị thủ ấn lên tay Trung Dũng hầu phu nhân, khóc : "Nương, tay tổ mẫu vẫn nóng, người sờ , còn nóng đúng hay ? Tổ mẫu còn chưa a, người sờ ..."

      Tô thị cũng rơi lệ đầy mặt, ôn thanh : "A Cẩm, nương biết con luyến tiếc tổ mẫu, nhưng người tất nhiên đều phải chết, chúng ta phải chấp nhận ."

      Lâm Cẩm Nghi khóc nức nức nở nở, thanh dần dần khàn .

      Tiêu Tiềm vào trong phòng, Trung Dũng hầu phu nhân chuyện với mọi người, mọi người cũng chú ý đến . Giờ khắc này, nhìn Lâm Cẩm Nghi khàn cả giọng như vậy, rất muốn làm cái gì cho nàng, nhưng cái gì cũng làm được. Thậm chí cũng dám tiến lên, Trung Dũng hầu phu nhân luôn luôn coi Sầm Cẩm chết là tiếc nuối nhất trong đời, Sầm Cẩm tử tuy rằng phải bị làm hại, nhưng cũng thoát nổi can hệ...

      Tô thị trấn an Lâm Cẩm Nghi, thấy Tiêu Tiềm đứng ở cửa, bà lau nước mắt, : "Vương gia đến."

      Tiêu Tiềm gật đầu, : "Nhạc mẫu nén bi thương." xong đến trước giường.

      Lâm Cẩm Nghi thấy , bỗng chốc đứng lên, : "Ngươi theo ta ra ngoài, ta có lời muốn với ngươi."

      Tất cả mọi người còn đắm chìm trong bi thương, cũng có ai để ý nàng với Tiêu Tiềm như vậy là hợp quy củ.

      Tiêu Tiềm lại cảm thấy Lâm Cẩm Nghi trước mắt thực giống với bình thường, nhất là trong đôi mắt chứa hận ý ngập trời.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Có lẽ tiểu A Cẩm chúng ta ns ra
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 85

      xong, Lâm Cẩm Nghi cắn môi nhịn xuống ý lệ, ra ngoài, Tiêu Tiềm đương nhiên đuổi theo.

      Đến gian ngoài, nhóm nha hoàn vú già bên ngoài khóc thành đoàn, trong bầu khí như vậy, Lâm Cẩm Nghi bắt buộc mình trấn định.

      Tiêu Tiềm thấy môi nàng bị cắn đỏ sẫm, nhân tiện : "Nàng có ổn ?"

      Lâm Cẩm Nghi lau nước mắt, nhắm chặt mắt, : "Tiêu Tiềm, chúng ta người sáng mắt tiếng lóng, ngươi có biết ta là ai đúng ?"

      Tiêu Tiềm gật đầu, "Ừ." lúc trước còn hối hận lộ bí mật quá sớm, khiến Lâm Cẩm Nghi nhất thời khó có thể chấp nhận, lúc này thấy nàng lại nguyện ý chuyện thẳng thắn, đương nhiên vui mừng.

      Lâm Cẩm Nghi : "Chúng ta hai lần vợ chồng, ta chưa bao giờ nghiêm cẩn cầu ngươi cái gì, bây giờ ta chỉ hy vọng ngươi giúp ta việc." xong Lâm Cẩm Nghi thẳng tắp quỳ xuống, Tiêu Tiềm vội ngăn đón, nàng lại vung tay đẩy ra, "Vương gia, ta thỉnh cầu ngươi giúp ta lần này."

      "Nàng có việc, đương nhiên ta giúp, nàng làm gì vậy? Đứng lên rồi ."

      Được hứa chắc chắn, Lâm Cẩm Nghi mới đứng lên. Nàng nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt sáng quắc nhìn , "Ngươi cũng biết đời trước ta phải bị quái bệnh, mà là Kỷ thị hạ cổ độc hãm hại."

      Tiêu Tiềm gật đầu, : "Lúc nàng... trước khi nàng mất, ta biết rồi. Lúc đó cho nàng uống thuốc đắng như vậy, cũng đều là dược liệu chữa cổ độc Nam Cương."

      Lâm Cẩm Nghi châm chọc cười, " giờ nhớ lại, đời trước ngươi ba lần bốn lượt nhắc nhở ta, ta lại chỉ muốn làm người mù kẻ điếc, chịu hiểu bộ mặt của Kỷ thị, cuối cùng rơi vào kết cục kia, có thể là tự làm tự chịu..." xong sắc mặt nàng nghiêm trang lên, "Nhưng Kỷ thị hại ta, liên lụy tổ mẫu ta đến chết còn mang áy náy trong lòng, cừu này thể báo!"

      Tiêu Tiềm cũng : "Được, nàng muốn báo thù thế nào, với ta, ta toàn lực làm." Tuy rằng thể bắt được nhược điểm của Kỷ thị, nhưng nếu Lâm Cẩm Nghi cầu, dùng chút thủ đoạn thế nào? Muốn giải khúc mắc này cho nàng, dù bị Phong Khánh đế biết, giáng tội xuống, cũng vui vẻ chịu đựng.

      Lâm Cẩm Nghi đôi mắt híp lại, ánh mắt ra vài phần hung ác, "Ta muốn mệnh bà ta!"

      ***********

      Trung Dũng hầu phu nhân mất, Trung Dũng hầu phủ đương nhiên phải làm đại tang, Tiêu Tiềm cũng cho người từ Trấn Nam vương phủ đến lo liệu.

      Vì Trung Dũng hầu có công huân cùng với Tiêu Tiềm tọa trấn, vương công quý tộc, quan to quý nhân đến phúng viếng nối liền dứt, cả Bình Dương trưởng công chúa và Thập vương gia cũng đều tự mình tới cửa dâng hương.

      Nhất thời, lễ tang Trung Dũng hầu phu nhân hết sức trọng thể trở thành đề tài nghị luộn nóng hổi trong kinh thành.

      Trong Sầm phủ, Kỷ thị hiển nhiên quan tâm chuyện này, trước mắt lòng bà tràn đầy lo nghĩ, là nữ nhi Sầm Thoa.

      Chuyện Sầm Thoa sinh non ở bãi săn sớm truyền về, bà đau lòng thôi, nghĩ chờ nữ nhi trở về rồi tự mình Thập vương phủ thăm nom.

      Mà lúc Sầm Thoa cùng Thập vương gia trở về vương phủ, bà tự mình tới, người gác cổng cùng đám gia đinh đều ngăn lại.

      Thập vương gia lúc trước đối với Sầm Thoa ôn nhu tiểu ý, đối với nhạc mẫu Kỷ thị cũng cung kính có thêm, hạ nhân đối với vị thông gia phu nhân này rất ân cần chu đáo.

      Nhưng lần này, gia đinh, người gác cổng của Thập vương phủ lại thay đổi sắc mặt, chỉ vương phi Sầm Thoa thân mình khoẻ, vương gia ngàn dặn vạn dặn để nàng nghỉ ngơi cẩn thận, người ngoài được gặp.

      Kỷ thị đâu phải người ngoài, nghe xong lời này nổi giận, nhưng đến cùng phải ở nhà mình, Kỷ thị vẫn nén tức giận, bảo nha hoàn lấy bạc, để bọn họ dễ dàng hơn.

      Nhưng người gác cổng thu bạc rồi, chỉ quay vào xin chỉ thị vương gia rồi tiếp, sau đó cho gia đinh đuổi đám người Kỷ thị .

      Kỷ thị cũng là người khôn khéo, xem sắc mặt hạ nhân liền đoán được tình trạng nữ nhi sợ là rất tốt. Bà chỉ tiếc rèn sắt thành thép, sớm khuyên nàng, Thập vương gia phải thoạt nhìn đơn giản như mặt ngoài, bảo nàng tính toán hơn, gặp tình huống đúng kịp thời tìm mình thương lượng. Nhưng nữ nhi ngốc, bị Thập vương gia kia dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ, coi lời bà trở thành gió thoảng bên tai... Nhưng đến cùng vẫn là miếng thịt rơi xuống từ người mình, Kỷ thị sao có thể làm ngơ, vẫn phải nghĩ biện pháp vào gặp nữ nhi lần.

      Sau khi Sầm Thanh Sơn Trung Dũng hầu phủ phúng viếng trở về, Kỷ thị bóng gió nhắc tới chuyện nữ nhi Sầm Thoa.

      Ai ngờ Sầm Thanh Sơn những chưa tới cử người tìm hiểu, ngược lại vui : "Nàng là người lớn như vậy, tự nên có chừng mực. Cẩn thận mang thai đứa trẻ còn cũng giữ được, vương gia vì thế bất mãn nàng. Bất quá lần trước A Thoa trở về cũng vương gia thích nàng, đối xử rất tốt, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường giải hòa, mấy ngày nữa có việc gì, bà đừng buồn lo vô cớ."

      Hai người vợ chồng nhiều năm, Kỷ thị tự khoe rất hiểu biết Sầm Thanh Sơn, nhưng nghĩ tới nữ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, lại vẫn thái độ như là chuyện liên quan tới mình, thực khiến bà lạnh tim.

      Kỷ thị sốt ruột ái nữ, để ý, bà tự mình nghĩ biện pháp.

      đến hai ngày, trong kinh thành lại có chuyện mới mẻ —— là Thập vương phi đau mất ái tử, Thập vương gia tự dưng giận chó đánh mèo Thập vương phi, giam lỏng nàng.

      Sầm Thoa ở bãi săn sanh non phải là bí mật, hơn nữa Thập vương gia giữ miệng rất kém, cho nên đồn đại lan nhanh truyền xa, đến hai ngày truyền khắp phố lớn ngõ .

      Phong Khánh đế sớm bất mãn Thập vương gia, mượn cơ hội tuyên tiến cung răn dạy phen.

      Thập vương gia từ bãi săn trở về tinh thần vốn thập phần sa sút, lại bị Phong Khánh đế mắng cẩu huyết lâm đầu. Trở lại vương phủ, càng nghĩ càng giận, ăn xong ngũ thạch tán, lại uống rượu mạnh, rồi tìm Sầm Thoa hả giận.

      Sầm Thoa lúc trước ở bãi săn bị hung hăng tát mấy cái, luôn lo lắng đề phòng nằm trong viện dưỡng thương, cũng may Thập vương gia nhiều ngày tới tìm nàng gây chuyện, lúc nàng dưỡng thương nghĩ rất nhiều biện pháp truyền tin cho Kỷ thị. Nhìn Thập vương gia lộ bộ mặt hung ác, ảo tưởng của nàng sớm tan biến, trước mắt chỉ nghĩ bảo nương nàng nghĩ biện pháp cứu nàng ra khỏi bể khổ.

      Nhưng Thập vương gia sai người trông giữ nhốt nàng trong viện, là nàng, chính nha hoàn Vân Chi bên người cũng thể bước ra bước. Mà nha hoàn trước kia biểu thị trung tâm với nàng, nàng cho là tâm phúc, lúc này thấy hướng gió thay đổi cây đổ bầy khỉ tan, nghe lệnh nàng nữa.

      Sầm Thoa sống ngày bằng năm, ngắn ngủn mấy ngày gầy vòng lớn. Vân Chi trung thành tận tâm, đương nhiên nhìn thấy trong mắt, nhớ ở trong lòng, mỗi ngày khuyên giải an ủi nàng, lại thể giúp gì.

      Đêm hôm nay, Thập vương gia mang theo men say tới, bọn hạ nhân khác vô cùng thức thời đều lui ra bên ngoài.

      Vân Chi biết Thập vương gia động tay với Sầm Thoa, lại liên tưởng từng say rượu rồi phạm tội lớn, đương nhiên chịu để tới gần Sầm Thoa còn dưỡng thân thể.

      Thập vương gia cũng nhảm với nàng, cước đá nàng ra, chân thứ hai đạp vào ngực nàng.

      Vân Chi 'oa oa' ói ra hai ngụm máu, lập tức ngất biết gì.

      Sầm Thoa sắc mặt trắng bệch ngồi giường, trơ mắt nhìn Vân Chi giống như thi thể bị người nâng ra ngoài, nhịn được rùng mình.

      Thập vương gia hừ lạnh tiếng, tháo đai lưng, cởi quần lên giường.

      Sầm Thoa dám phản kháng, tùy ý để Thập vương gia ở người mình thảo phạt. Từ trước hai người làm chuyện phòng the, cũng cá nước thân mật, trước mắt lại chỉ còn tra tấn và đau đớn vô tận.

      Nhưng Sầm Thoa đến kêu đau cũng dám, chỉ dám cầm lấy chăn gấm, khẩn cầu thời gian mau qua.

      lúc, Thập vương gia tiết xuất ra, vẻ mặt ghét bỏ từ người nàng xuống, mặc quần ra ngoài.

      Sầm Thoa quần áo hỗn độn nằm ở giường, đầu vai và ngực tất cả đều xanh tím, nàng run run, cảm thấy mình giống như ở trong địa ngục.

      Bất quá vì áp lực dư luận bên ngoài, Thập vương gia phát tiết xong, vẫn phân phó giải tán hạ nhân trông giữ Sầm Thoa.

      Ngày thứ hai Kỷ thị lại tới cửa, người gác cổng cũng ngăn bà.

      Sầm Thoa như cũ ở giường dưỡng thân, nghe hạ nhân Kỷ thị đến, nàng kích động lập tức muốn đứng lên. Bất đắc dĩ nàng vừa sinh non, thân mình hư hao nhiều ngày, hơn nữa trong lòng bất an, ăn biết vị, đêm thể ngủ, suy yếu nằm bệt giường.

      Hai ngày trước khi Sầm Thoa theo Thập vương gia tới bãi săn, Kỷ thị còn tới thăm nàng, đâu nghĩ đến chỉ ngắn ngủn mấy ngày, nữ nhi biến thành quang cảnh này. Vừa nhìn thấy Sầm Thoa, Kỷ thị khóc lên, "Con của ta, sao con thành thế này?"

      Sầm Thoa mặt sưng đỏ còn chưa rút, lúc này tóc xõa búi, sắc mặt trắng bệch, thân mình gầy yếu, thoạt nhìn quả là chật vật đến cực điểm.

      Sầm Thoa cũng chảy nước mắt, khóc : "Nương, ngài đến ! Ngài cứu nữ nhi, cứu nữ nhi a..."

      Kỷ thị nhìn nha hoàn trong phòng cái, bọn nha hoàn cùng nhau lui ra ngoài.

      Kỷ thị vội vàng bước tới, ngồi xuống mép giường, cầm khăn lau lệ cho nàng, "Tâm can của nương, con đừng khóc, với nương, là chuyện gì xảy ra."

      Sầm Thoa khóc thút thít nghẹn ngào chuyện phát sinh ở bãi săn và sau đó, mẹ con hai người xưa nay có bí mật, cho nên nàng định hãm hại Lâm Cẩm Nghi thế nào, lại tự ăn quả đắng ra sao cũng kỹ càng.

      Kỷ thị nghe xong, mày nhíu lại, : "A Thoa, con hồ đồ a! Ta sớm , Thập vương gia phải ngươi có thể giao phó tình, coi trọng con bất quá là hi vọng con sinh đứa trẻ, khôi phục phong hào cho . Con sao có thể hồ đồ như vậy, dùng đứa làm lợi thế!"

      Sầm Thoa lại khóc lên, : "Nương, nữ nhi cũng muốn. Nhưng ngự y , đứa nhiều phần bảo đảm, Lâm Cẩm Nghi lại khắp nơi đè đầu con, cho nên nữ nhi mới..."

      Kỷ thị thở dài tiếng, nữ nhi gây ra, có hối hận cũng khó sửa chữa, bằng nghĩ biện pháp cứu vãn. Kỷ thị hơi trầm ngâm, : "Chuyện này đơn giản, lúc đó con và Lâm Cẩm Nghi hai người ở đấy, con đẻ non, nàng lại bình yên vô , đế hậu ở bãi săn đều là người mù kẻ điếc?"

      Sầm Thoa lau lệ : "Bọn họ chính là thiên lệch Trấn Nam vương phủ, nữ nhi cũng chuẩn bị kịp."

      ", đúng." Kỷ thị liên hệ tiền nhân hậu quả, "Con trước khi xuất kinh thai còn tốt, ngày ấy lại êm đẹp đột nhiên bụng đau, bãi săn như vậy, đồ ăn nước uống đều là thân tín của đế hậu phụ trách, người khác động tay chân được, sợ là..."

      Sầm Thoa vẻ mặt kinh ngạc, "Vì sao? Bọn họ vì sao muốn hại hài tử của con?" ràng lúc trước Thập vương gia mang nàng tiến cung báo tin vui, Phong Khánh đế và hoàng hậu đều khách khách khí khí tỏ vẻ cao hứng.

      "Con cho ta, lúc trước bãi săn còn phát sinh đại gì?"

      Sầm Thoa hơi nghĩ lại, ra chuyện Bình Dương trưởng công chúa và Lâm Cẩm Nghi bị nhốt ở núi Phượng Hoàng, bị dã thú tập kích.

      Kỷ thị thở dài, : "nội tình trong đó ta , nhưng như vậy xem ra, chuyện đó và Thập vương gia thoát được can hệ, cho nên bọn họ mới dung được hài tử của con. Con đem sai lầm đổ lên Lâm Cẩm Nghi, bọn họ đều đứa này vốn bảo đảm, cho nên đương nhiên xử trí nàng ấy, chừng còn muốn cám ơn vì bớt cho bọn họ phen công phu... Đứa con số khổ của ta, con đây là bị Thập vương gia liên lụy a."

      Sầm Thoa sững sờ tại chỗ, lúc trước nàng còn tự khoe khoang thông minh, đánh rớt đứa Thập vương gia coi trọng rồi tự trách hối hận thôi, đâu nghĩ tới đứa này kỳ là vì Thập vương gia mới còn!

      "Nương, người cứu con , con khắc cũng muốn ở trong này. Nương đón con về , con làm vương phi nữa." Sầm Thoa kéo tay Kỷ thị đau khổ cầu xin.

      Mặt Kỷ thị cũng lộ vẻ khó xử, "Cha con coi trọng thể diện như vậy, sợ là nguyện ý. Mà chuyện này nhà chúng ta cũng thể làm chủ, con là thánh chỉ tứ hôn gả vào Thập vương phủ, nếu Thập vương gia chịu buông..."

      Sầm Thoa : "Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, nữ nhi nguyện ý cắt tóc lên núi làm ni ." Sợ Kỷ thị đồng ý, Sầm Thoa lại kéo cổ áo cho b xem vết thương người, "Nương, ngài xem nữ nhi, có chỗ nào tốt. Hôm nay ngài đến thấy Vân Chi đúng , đêm trước vương gia uống rượu tới, Vân Chi che chở ta, trúng hai cước của , ói ra máu hôn mê rồi, trước mắt sinh tử chưa biết. Nương, nếu ngài chịu cứu nữ nhi, nữ nhi sợ cũng rơi vào kết cục như Vân Chi..."

      Kỷ thị đau lòng xoa vết xanh tím người Sầm Thoa, nhắm chặt mắt, rốt cục : "Được, nương đáp ứng con, nhất định cứu con ra ngoài."

      Từ trước bà chỉ đấu với nữ tử hậu trạch, nhưng lần này, vì nữ nhi, bà quyết định bạo đấu với Thập vương gia đến cùng!
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama47 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Càng tốt đỡ Tiềm ra tay tự mình dâng đến cửa
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :