1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Pu Pu 2k1 bạn liên hệ với @Hằng Lê nhé.

      Chương 4

      Sầm Cẩm lại trợn mắt, đó là Tô thị ngồi xuống trước giường nàng, giọng gọi nàng rời giường.

      Nàng mê mang trợn tròn mắt, quay đầu xem sắc trời còn u ám ngoài cửa sổ, cũng vì sao lúc này Tô thị gọi nàng.

      Tô thị vừa bảo nha hoàn xông nóng xiêm y cho nàng, vừa : "A Cẩm, nên dậy. Chúng ta phải xuất môn."

      Nàng hơi nghiêng đầu, vẫn hiểu.

      Tô thị liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Hài tử ngốc, ngươi bệnh đến hồ đồ. quên hôm nay là ngày mấy."

      Sầm Cẩm cũng biết Tô thị là ngày đặc biệt gì, cũng dám hỏi nhiều, sợ hỏi tiếp, người khác liền phát ra nàng đúng.

      Vừa rửa mặt chải đầu trang điểm, nàng thay thân áo dài trắng, chải tóc kiểu trái đào khuê trung nữ nhi gia mới có thể trải, búi tóc chỉ trang điểm mấy cành ngân trâm.

      Nàng vẫn cứ quen mình thay đổi thân thể, nên cũng soi gương.

      Từ trước Lâm Cẩm Nghi nhất tự soi gương, cực kì quý dung mạo mình. Tô thị thương khẽ vuốt khuôn mặt nữ nhi bởi vì sinh bệnh mà gầy yếu, cho rằng nàng cảm thấy mình khó coi mới như vậy, nhân tiện : "Ở trong lòng nương, A Cẩm chúng ta là đẹp mắt nhất. Sau này nghỉ ngơi hai ngày, khôi phục bộ dạng lúc trước."

      Sầm Cẩm cúi đầu, hơi mím môi, cũng giải thích gì.

      Thu thập thỏa đáng xong, Tô thị bảo nha hoàn cầm kiện áo choàng da chồn bạc phủ thêm cho nàng, mang theo nàng cùng nhau ra ngoài.

      Lâm Ngọc Trạch sớm thu thập thỏa đáng, chờ ở bên ngoài. mặc cẩm bào màu nguyệt bạch, tuy rằng gần bốn mươi tuổi, nhưng cũng phong thần tuấn lãng, mặt trắng , xem qua chỉ hơn hai mươi, chính là rất xanh xao, nhìn có chút tiều tụy.

      Thấy mẹ con các nàng ra, vẻ mặt Lâm Ngọc Trạch cũng nhu hòa hơn, : "tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt hơn nhiều."

      Sầm Cẩm và Trung Dũng hầu phủ lui tới tuy ít, nhưng vẫn nhớ được cữu cữu hồi thích nhất dẫn mình chơi, còn cho mình ngồi ở vai cũng tính là lớn. Lúc này thấy , tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết, mỉm cười : "A Cẩm khỏe, ngài cần lo lắng."

      Lâm Ngọc Trạch cũng cười cười với nàng, chỉ là vẻ buồn rầu giữa hai mắt vẫn giảm.

      "Bên ngoài gió lớn, chúng ta cũng nên ở đây chuyện, Thuận Hoà đường thỉnh an trước."

      Vừa chuyện, nhà ba người đồng loạt tới Thuận Hoà đường nơi hầu phu nhân ở.

      Sầm Cẩm đối vói Trung Dũng hầu phủ cũng coi như quen thuộc, đường cũng nhìn chung quanh, chỉ nhắm mắt theo phía sau Lâm Ngọc Trạch và Tô thị, thường thường vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người phía trước dắt nhau , trong lòng cũng có chút kỳ quái.

      mẫu thân Kỷ thị của nàng lúc trước ở bên tai nàng thường xuyên nhắc tới, mợ nàng tự tung tự tác, vô cùng đúng, vi phạm luân thường, còn Tô thị khẳng định là bị người chỉ vào mắng ở sau lưng.

      Nhưng Sầm Cẩm ở trong thân thể biểu muội mấy ngày, nàng nhìn ra cữu cữu và mợ cảm tình vô cùng tốt, hạ nhân cũng đều thập phần tin phục mợ, ngay cả ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cho người đến đưa thuốc bổ, cũng quên cho mợ nàng vài câu quan tâm động viên, hiển nhiên là thập phần thích bà, cũng đau lòng bà.

      giống mẫu thân Kỷ thị nàng, mặc dù ở Sầm phủ cẩn thận chặt chẽ, còn giúp cha nàng nạp thiếp, cất nhắc nha hoàn, cũng có được đãi ngộ thế này.

      *

      Đoàn người rất nhanh đến Thuận Hoà đường. vợ chồng Trung Dũng hầu đều trang phục chỉnh tề ngồi ở chính phòng.

      Nhìn thấy Sầm Cẩm, Trung Dũng hầu phu nhân liền vẫy tay cười bảo nàng tiến lên.

      Sầm Cẩm quy củ hành lễ.

      Trung Dũng hầu phu nhân từ ái trêu ghẹo : "tiểu A Cẩm Chúng ta sinh bệnh lần, người cũng ổn trọng. Ngày xưa giống như con khỉ bên người ta, khi nào quy củ như vậy."

      Trung Dũng hầu cũng cười : "A Cẩm chúng ta lớn lên, ổn trọng mới tốt."

      Sầm Cẩm cúi mắt, trong lòng có chút bồn chồn : "A Cẩm nhiều ngày ở giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy mình lớn, sau này nên ổn trọng hơn." Nàng và biểu muội quả rất giống nhau, sao có thể nghĩ tới biểu muội là đại nương mười bốn tuổi, hành lễ với đối trưởng bối cũng làm.

      Trung Dũng hầu phu nhân cũng lơ đễnh, thân ái nóng nảy lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt tay nàng : "Ngươi sao tay lạnh như vậy, là người đủ ấm áp?" xong cho người đem chậu than chuyển đến gần hơn, còn bảo nha hoàn bưng lò sưởi tay đến.

      Sầm Cẩm trong lòng ấm áp hòa hợp, cũng có chút chua xót. Nàng nhớ hồi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đối xử với mình so với biểu muội còn thân thiết ân cần hơn, nếu phải sau này lại ít, cũng xa lạ như vậy. Hơn nữa khoảng cách gần, nàng mới phát ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu già rất nhiều, tóc bạc trắng, mặt cũng nhiều nếp nhăn, càng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

      chuyện, còn có nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Lão thái gia, lão phu nhân, đại công tử và đại tiểu thư đến."

      Trung Dũng hầu gật gật đầu, nha hoàn liền kéo mành, đưa đại công tử Lâm Bác Chí và đại tiểu thư Lâm Phương Nghi vào phòng.

      Lâm Bác Chí mặc thân trù bào cổ tròn xanh ngọc, thân hình cao lớn, bộ dạng tuấn lãng, là thiếu niên lang mười mấy tuổi.

      Lâm Phương Nghi còn lại thiếu nữ xinh tươi, quần áo màu xanh nhạt, váy thêu bách điệp như ý nguyệt, mặt mũi thanh tú, chỉ có thể xem như tư sắc trung bình.

      Sầm Cẩm lúc này mới nhớ tới, cữu cữu ngoại trừ đích nữ nhi mợ sinh ra, phía trước còn đôi trai thứ xuất.

      Nhà bình thường trong kinh có con cái, chưa là quan viên huân quý, chỉ nhà giàu phổ thông, lúc con còn chưa cưới vợ tuyệt đối cho phép thứ xuất sinh trước. Nếu để ý, đến thiếp thất cũng an bày, nhiều nhất vụng trộm có thông phòng nha hoàn, đợi đến lúc chính thức thành thân, trong nhà có chủ mẫu, chủ mẫu để nha hoàn thông phòng gả ra ngoài, hoặc là cất nhắc thành di nương.

      Tình huống giống như Lâm Ngọc Trạch, chưa thành thân đôi trai thứ xuất, ở kinh thành tuyệt đối là lên được mặt bàn, làm cho người ta lên án.

      Bất quá Sầm Cẩm cũng biết ít chuyện xưa của Trung Dũng hầu phủ:

      Nghe năm đó Trung Dũng hầu ra ngoài hành quân đánh giặc, phu nhân Trung Dũng hầu xuất thân võ tướng, theo chồng xuất chinh, để đôi trai lại cho lão hầu gia, lão phu nhân.

      Lão hầu gia, lão phu nhân tuổi già, lại phá lệ sủng nịch nam tôn duy nhất, phá lệ chiều Lâm Ngọc Trạch, chậm rãi khiến tính tình sai lệch. Thế cho nên lúc vợ chồng Trung Dũng hầu đánh tan quân địch, khải hoàn hồi triều, bên người Lâm Ngọc Trạch có vài phòng di nương. Đợi vợ chồng Trung Dũng hầu bắt đầu thu thập cục diện rối rắm, lại đúng lúc hai phòng di nương của Lâm Ngọc Trạch đều hoài thai. Vợ chồng Trung Dũng hầu vốn muốn lưu lại hai hài tử này, nhưng bất đắc dĩ lão phu nhân đau khổ cầu xin, mình sống được bao năm, chỉ ngóng trông có thể sớm ngày nhìn thấy chắt trai.

      vợ chồng Trung Dũng hầu cũng có cách nào, đành phải để hai hài tử lại.

      Khi đó Lâm Ngọc Trạch bên ngoài có thanh danh hoàn khố, hôn vốn khó khăn, hơn nữa phía sau có đôi trưởng tử trưởng nữ thứ xuất, khó mà cầu thân.

      Trung Dũng hầu cũng buông bỏ phong thưởng toàn thắng năm đó, ở trước mặt tiên đế thay cầu hôn , mới có thể cưới về Tô thị xuất thân đích nữ chi thứ hai.

      thân thế Tô thị đến cũng có chút nhấp nhô, nàng vốn là đích nữ chi thứ hai Tô thị. Nhưng trận phong hàn mang phụ thân nàng . Mẫu thân nàng kiên trinh, muốn tái giá, cứ như vậy thủ tiết cùng hai con sống qua ngày.

      Tô thị thân là trưởng nữ chi thứ hai, từ chiếu cố mẫu thân ốm yếu, dẫn theo đệ đệ còn , luôn luôn phụng dưỡng đến khi mẫu thân qua đời, nhìn đệ đệ cưới vợ xong, mới nguyện ý làm mai nên trì hoãn nhiều năm.

      Tiên đế có vị Tô quý phi, đồng tông đồng tộc cùng Tô thị, cảm niệm hiếu tâm của nàng, vừa đúng lúc phát sầu vì hôn của nàng, liền ở trước mặt tiên đế nhắc qua câu. Đúng lúc Trung Dũng hầu cầu đến ngự tiền, tiên đế mới đem bọn họ chỉ thành đôi.

      Tiên đế tứ hôn, vốn hai người đều tuổi còn , gia thế xấp xỉ, xem như xứng đôi.

      Lại ngờ, Tô thị qua cửa rồi, hiếu thuận cha mẹ chồng, chấp chưởng việc bếp núc, ước thúc trượng phu, quản được Lâm Ngọc Trạch, tới hai năm, kinh thành còn Lâm Ngọc Trạch thanh danh hoàn khố, coi như là giai thoại.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 5

      Hai ngày này bên ngoài có chút lạnh hơn, cho nên Sầm Cẩm cũng nhìn rất ràng Lâm Bác Chí và Lâm Phương Nghi mặt bị lạnh có chút đỏ lên.

      Bất quá lúc này vợ chồng Trung Dũng hầu đối bọn họ cũng quan tâm như lúc trước với Sầm Cẩm. Nhìn huynh muội bọn họ hoàn lễ, Trung Dũng hầu nhân tiện thể : "Canh giờ cũng sớm, chúng ta thôi."

      Mọi người lên tiếng đáp.

      Nha hoàn nâng Trung Dũng hầu phu nhân, vợ chồng Trung Dũng hầu cùng sóng vai ra ngoài.

      Có chuyện gì cần nhà ngoại tổ lớn như vậy lũ lượt cùng ? Sầm Cẩm phía sau trong lòng có chút kinh ngạc.

      Đoàn người chậm rãi ra phủ, vợ chồng Trung Dũng hầu đàng trước dẫn đầu, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị theo phía sau, Sầm Cẩm chậm hơn bọn họ nửa bước, về phần Lâm Bác Chí và Lâm Phương Nghi sau mọi người đoạn lớn.

      Sầm Cẩm thường thường quay đầu nhìn bọn , trong lòng cũng kỳ quái. Bọn họ tuy rằng là huynh muội thứ xuất, nhưng đến cùng là hai hài tử sinh ra sớm nhất, thế nào trước mắt lại được coi trọng chút nào.

      ... Cũng khó trách mẫu thân Kỷ thị của nàng mợ đúng, giống Sầm phủ các nàng, huynh đệ tỷ muội đều ở chỗ, có phân biệt.

      Cửa Trung Dũng hầu phủ đỗ ba chiếc xe ngựa, vợ chồng Trung Dũng hầu thượng lên chiếc đầu tiên. Lâm Ngọc Trạch cưỡi ngựa, Tô thị lôi kéo Sầm Cẩm lên chiếc xe ở giữa kia.

      Trong xe ngựa trải đệm mềm mại, bề mặt xốp mịn, kê bàn thấp đặt lò pha trà, rất ấm áp.

      Tô thị cởi áo choàng người Sầm Cẩm, để nha hoàn đun trà nóng lò cho nàng, thấy nàng uống xong rồi, sờ sờ gò má nàng có độ ấm, đau lòng : "Ngủ lát , thân mình con vừa tốt, còn phải đường lát." xong lại lôi kéo Sầm Cẩm tựa vào người mình.

      Kỷ thị tuy rằng trong sinh hoạt rất quan tâm Sầm Cẩm, nhưng đầy đủ như vậy, càng đừng thân cận. Sầm Cẩm nhất thời có chút thói quen, cũng dám biểu kháng cự. Hơn nữa người Tô thị mềm mại, thơm tho còn dùng tay vỗ phía sau lưng nàng, coi nàng là đứa trẻ, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại dù có hơi khón quẫn...

      Xe ngựa lộc cộc, tính là nhanh.

      Sầm Cẩm ngủ say, lúc tỉnh lại, xe ngựa dừng.

      Chính mình thế nhưng ngủ được, Sầm Cẩm có chút thẹn thùng thay Tô thị vuốt nếp nhăn quần áo.

      Tô thị cười hiền, "Tiểu A Cẩm chúng ta còn ngượng ngùng với nương."

      Sầm Cẩm cũng giải thích gì, chỉ : "Con lớn, người... Người đừng coi là tiểu hài tử nữa."

      Tô thị cũng cảm thấy sau trận bệnh nặng, nữ nhi tựa hồ trở nên có chút khác thường. Bất quá vẫn nghĩ nhiều, : "Tổ phụ tổ mẫu con sai, con nay quả bắt đầu ổn trọng, trong lòng nương cũng cao hứng."

      Sầm Cẩm rũ mắt xuống, trong lòng chua xót khôn kể. Trước mắt nhà ngoại tổ cái gì cũng biết, nếu như họ biết Lâm Cẩm Nghi chân chính còn, thương tâm như thế nào.

      Hai mẹ con lại vài câu, có nha hoàn đến kéo mành, đặt ghế , đỡ các nàng xuống xe.

      Tô thị xuống xe ngựa trước, Sầm Cẩm mặc áo choàng vào, cũng theo sát sau đó, đỡ tay nha hoàn bước xuống.

      Nhưng tiếp theo, nàng bị cảnh tượng quen thuộc trước mắt dọa sợ ra lời, suýt nữa ngay cả đứng cũng nổi — địa phương trước mắt phải nơi khác, đúng là Trấn Nam vương phủ nàng sinh sống vài năm nay!

      Tô thị nhận thấy nàng ổn, bước lên phía trước đỡ nàng phen, vẻ mặt thân thiết.

      "Ngồi xe ngựa đầu bị choáng váng?"

      Sầm Cẩm sợ hãi nên lời , sắc mặt cũng trắng bệch.

      Vợ chồng Trung Dũng hầu cùng với Lâm Ngọc Trạch cũng rất nhanh phát nàng khỏe.

      Lâm Ngọc Trạch khỏi kỳ quái : "tiểu A Cẩm Chúng ta lúc xuất môn phải còn khỏe sao? Sao đột nhiên lại như vậy..."

      Tô thị vừa đau lòng nữ nhi, vừa ngẩng đầu nhìn Trấn Nam vương phủ treo đầy vải trắng. Nàng vốn quá tin tưởng chuyện quỷ thần, trước mắt trong lòng khỏi nghĩ đến: phải là nữ nhi thân thể yếu đuối, bị cái gì chạm vào?

      Bộ dáng này của Sầm Cẩm hiển nhiên là thích hợp, nhưng đoàn người đến cửa, cũng có đạo lý quay về.

      Đúng lúc quản gia Trấn Nam vương phủ ra đón, thấy tình cảnh này, nhân tiện : "tiểu thư quý phủ sợ là thân mình thoải mái? bằng tiểu nhân an bày gian sương phòng để tiểu thư tới nghỉ ngơi trước."

      Tô thị đương nhiên gật đầu đáp ứng.

      Đoàn người cứ như vậy tách ra, Tô thị mang theo Sầm Cẩm đến phòng cho khách, Trung Dũng hầu mọi người tiền viện.

      Vào Trấn Nam vương phủ, vòng qua tường che, xuyên qua hành lang gấp khúc, Sầm Cẩm đượcTô thị đỡ vào phòng.

      Trước mắt hết thảy đều quen thuộc, nhưng hôm nay lại là vật còn người mất.

      Sầm Cẩm vẫn là ngừng được run rẩy, nàng dù có vụng về, nhưng nhìn Trấn Nam vương phủ trùng trùng đồ trắng, cũng đoán được nhà ngoại tổ tới tham gia lễ tang... Chính tang lễ của nàng! Châm chọc quá mức, kinh khủng làm cho người ta sợ hãi!

      Trong khách phòng có nha hoàn hầu hạ, rất nhanh ngâm trà nóng lên.

      Tô thị cùng với Sầm Cẩm, thấy nàng vẫn khỏe, nhân tiện : " bằng nương cho người đưa con về ." Chính mình thể cùng nữ nhi trở về, dù sao hôm nay là 49 ngày cháu số khổ của mình, qua hôm nay, quan tài nhập táng. Bọn họ đến đưa nàng ấy đoạn đường cuối cùng.

      Bọn họ chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nữ trong trẻo : "Nô tì phụng mệnh vương gia, đặc biệt đến thăm."

      Tiếng quen thuộc, Sầm Cẩm lập tức nhận ra người tới là Nhụy Hương — đại nha hoàn nhiều năm luôn ở bên người Trấn Nam vương, sau được phái đến hầu hạ nàng.

      Sầm Cẩm bưng trà, tay bắt đầu phát run nghe sai sử. Nàng vội buông bát trà, đưa tay dấu vào trong ống tay áo.

      bao lâu, Nhụy Hương mang theo ngự y trong vương phủ đường vào.

      Tô thị vốn cũng là mấy thích Tiêu Tiềm, bất quá lúc này xem Tiêu Tiềm lập tức phái ngự y xem bệnh cho nữ nhi, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, khách khách khí khí bảog Nhụy Hương thay mình lời cảm tạ Tiêu Tiềm.

      Sầm Cẩm được đỡ giường trong phòng, ngự y cách mành chẩn mạch cho nàng.

      Ngự y lúc trước ở Trung Dũng hầu phủ nhiều năm, đối với bệnh tình của nàng cũng coi như hiểu biết. Sau lát, ngự y : "Nhị tiểu thư chính là vừa bệnh nên có chút suy yếu, bị choáng váng. Trước mắt như vậy, hơn nửa là thân mình hư nhược, cũng đáng lo ngại, tĩnh dưỡng thời gian là được."

      Tô thị lúc này mới yên lòng.

      Ngự y xong liền cho người chuẩn bị chén thuốc bồi bổ, Nhụy Hương vôi trước vội sau, bao lâu tự mình bưng tới.

      Lúc này Sầm Cẩm rốt cục cũng trấn định xuống, nàng có cái gì phải sợ đâu? Nay nàng phải là mình, Nhụy Hương hầu hạ bên người nàng nhiều năm cũng nhìn ra cái gì.

      ... Đừng sợ, đừng sợ, nàng thầm lặp lại với chính mình.

      Uống chén thuốc xong, Nhụy Hương lui ra ngoài, là trở về phục mệnh.

      Nàng ấy rồi, Sầm Cẩm nỗ lực tươi cười, với Tô thị: "Con có trở ngại, mới vừa rồi chính là bị gió lạnh, cảm thấy có chút đau đầu, nay tốt lắm."

      Tô thị gật gật đầu, lại sờ sờ khuôn mặt nàng nhắn, : "Vậy con an tâm ở chỗ này nghỉ ngơi, nương đằng trước xem sao."

      Sầm Cẩm nhu thuận đáp ứng. Nàng đương nhiên là muốn linh đường, trời biết nếu là nàng tận mắt gặp quan tài của mình, làm ra phản ứng kịch liệt thế nào!
      chau007153, Uyên Sama, huyenlaw6874 others thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      chờ cuộc gặp đầu của nam 9 và nữ 9
      heavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      ta biết nàng bận bịu nên mấy ngày mới vào hóng.
      heavydizzy thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Lúc trước còn nghĩ chị này bị che giấu, ko ràng nên chị ngốc là lẽ đương nhiên. Nhưng đọc xong đoạn này phải công nhận, chị này CÓ MẮT KO TRÒNG luôn á, ng đáng tin ko tin, ng ko đáng tin lại tin
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :