1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 34

      Lâm Cẩm Nghi nghỉ ngơi lúc, điều chỉnh tốt tâm tình, mắt nhìn cũng đỏ nữa, mới cùng Thiên Ti trở về Từ Ninh cung.

      Vào trong điện, nàng mới phát bên trong trừ cung nhân hầu hạ, bóng người.

      Hỏi cung nhân, mới biết tất cả mọi người diễn lâu xem kịch.

      Thái hậu sinh thần, thái bình thự sớm gióng trống khua chiêng thu xếp nhiều vở diễn mới. Thái hậu ngủ trưa dậy muốn xem diễn, hoàng hậu liền dẫn mọi người diễn lâu.

      Lâm Cẩm Nghi tuy rằng thích náo nhiệt, nhưng đến cùng là ở trong cung, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều , nàng cũng thể tùy hứng, liền theo cung nhân tiếp dẫn.

      Lúc này trong diễn lâu tất cả mọi người theo thứ tự ngồi xuống.

      người Trung Dũng hầu phủ ngồi ở góc phía sau, Lâm Cẩm Nghi tay chân sờ soạng qua, cũng khiến cho những người khác chú ý.

      Tô thị kéo tay nàng, xem thần sắc của nàng, "A Cẩm, con khỏe chưa?"

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, "Nương cần quan tâm, ta sao."

      Tô thị thương vuốt yóc trước trán nàng ra sau tai, "Được, nương chỉ biết tiểu A Cẩm chúng ta nay trưởng thành, đem chút việc ấy để trong lòng."

      chuyện, sân khấu kịch cũng bắt đầu kéo màn. Chiêng trống vang trời, đột nhiên náo nhiệt lên.

      Mẹ con hai người cũng chuyện nữa, bắt đầu xem diễn.

      Kịch hôm nay là [ Tứ lang mừng thọ ]. Tuy rằng là vở diễn cũ, lại có ý mới.

      Thái hậu thập phần thích thú, cao hứng rất nhiều liền lấy cái nhẫn vàng tay thưởng xuống.

      đài cho thưởng, diễn viên đương nhiên càng thêm ra sức.

      Nhoáng mắt cái, nửa buổi chiều qua.

      Xem diễn xong, mọi người đều theo thái hậu trở về Từ Ninh cung.

      Cũng may lúc này thái hậu tỉnh táo lại, còn nhận sai Lâm Cẩm Nghi, tựa hồ còn quên chuyện buổi sáng.

      Lâm Cẩm Nghi nhàng thở ra, theo Tô thị mọi người dùng tiệc tối.

      Tiệc tối qua , sắc trời cũng sớm, thái hậu thể lực tốt, giữ mọi người nữa.

      Trung Dũng hầu phu nhân ngồi cả ngày, cũng mệt mỏi, lúc dùng tiệc tối thiếu chút nữa trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

      Tô thị cũng thể đâu, lúc có ai nhìn thấy, nàng nhịn được lấy tay xoa thắt lưng nhức mỏi.

      Bất đắc dĩ Trung Dũng hầu phủ phẩm cấp đủ, đoàn người các nàng vẫn phải bộ ra cung.

      Lâm Cẩm Nghi sống hai đời, lần đầu tiên thấy quyền thế ưu việt đến vậy.

      Khi đó nàng vẫn là Trấn Nam vương phi, bị quái bệnh, thân mình tốt, ngẫu nhiên tham dự dịp trọng đại, đều có thể được chiếu cố đặc biệt. Dù ở trong cung, đều dùng thừa liễn. giống tại Trung Dũng hầu phủ nhân và Tô thị, người tốt, lại chỉ có thể yên lặng chịu đựng, khiến nàng đau lòng hỏng rồi.

      Lâm Cẩm Nghi đỡ Tô thị, Trịnh Kiểu Nguyệt và Lâm Phương Nghi cơ hồ là nâng Trung Dũng hầu phu nhân. Mấy người chậm rãi đến cửa cung.

      Mới ra khỏ Từ Ninh cung, chỉ thấy bộ liễn ngừng ở bên cạnh. Cung nhân chờ ở bên cạnh liễn nhìn thấy các nàng, liền bước nhanh tới hành lễ, : "Nô tì gặp qua Trung Dũng hầu phu nhân, thế tử phu nhân. Nô tì phụng mệnh Trấn Nam vương chờ ở đây, còn thỉnh hầu phu nhân và thế tử phu nhân lên liễn."

      Trung Dũng hầu phu nhân , Tô thị đỡ thắt lưng, mặt lạnh lùng, hiển nhiên cũng muốn nhận hảo ý của Tiêu Tiềm. Nhưng Tô thị cũng thực do dự, mình tuổi trẻ ngại, Trung Dũng hầu phu nhân lại nhiều tuôit, chịu nổi hai khắc bộ ra cung.

      Cung nhân thấy các nàng nhúc nhích, nhất thời cũng có chút sốt ruột, : "Vương gia cũng chỉ có hảo tâm, hai vị phu nhân đừng làm khó dễ nô tì."

      "Tổ mẫu, nương, các ngươi ngồi lên thôi." Lâm Cẩm Nghi , "Nữ nhi buổi sáng giúp đỡ Trấn Nam vương khiến thái hậu lão nhân gia vui mừng, đây xem như đáp lễ ." Nàng thấy Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị khoẻ, luyến tiếc các bà chịu khổ cố chống đỡ.

      Cung nhân đo lường quan hệ của Tiêu Tiềm và Trung Dũng hầu phủ, lúc này cũng : "Đúng vậy, vương gia cũng là nghĩ Lâm nhị nương buổi sáng chiếu cố giúp , có thế này nô tì tới đón hai vị phu nhân."

      Thốt ra lời này, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị trong lòng dễ chịu ít, Lâm Cẩm Nghi giúp Tiêu Tiềm lúc trước, đến bây giờ tính là thiếu nợ lẫn nhau.

      Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị lên bộ liễn, Lâm Cẩm Nghi mọi người bên cạnh.

      Mấy người cần cố kỵ thân thể Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị, cũng nhanh hơn.

      Lúc các nàng ra cửa cung, bên ngoài Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch, Lâm Bác Chí chờ. Nhìn thấy Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị ra từ bộ liễn, trong lòng mấy người đều buông lỏng.

      Lâm Cẩm Nghi mọi người đỡ Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị xuống bộ liễn, nha hoàn Trung Dũng hầu phủ tiến lên đỡ lên xe ngựa.

      Lâm Cẩm Nghi ở phía sau, cũng theo lên xe ngựa, chợt nghe cung nhân phía trước chuyện: "Lâm nhị nương, xin dừng lại, vương gia có chuyện bảo nô tì cho ngài."

      Lâm Cẩm Nghi liền dừng chân lại, lại nghe người bên cạnh giọng : "Vương gia hương liệu của nương thập phần dễ ngửi. Nếu lần tới có cơ hội, còn hi vọng ngài tặng cho ít."

      Lâm Cẩm Nghi hiểu, Tiêu Tiềm vì sao cho người câu như vậy với nàng.

      Hương liệu người chính nàng làm, so với trước đây ở Trấn Nam vương phủ có khác biệt lớn. Khi đó Tiêu Tiềm đều nhắc đến câu, hiển nhiên chưa bao giờ từng có vẻ quan tâm, thế nào trước mắt lại chú ý tới ?

      Nàng còn chưa kịp nghĩ lại, Tô thị kéo màn xe gọi: "A Cẩm? Sao còn lên xe?"

      Lâm Cẩm Nghi vội đáp: "Vâng." Sau đó liền cũng quay đầu lại vịn tay nha hoàn lên xe ngựa.

      Cung nhân truyền lời kia cũng toát mồ hôi, nương này câu cũng đáp lại, nên phục mệnh thế nào a? !

      *

      Tô thị nhắm mắt lại nghỉ ngơi lát, cuối cùng bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi Lâm Cẩm Nghi chi tiết việc buổi sáng.

      Lâm Cẩm Nghi cẩn thận kể lại, Tô thị càng nghe sắc mặt càng lạnh.

      Lâm Cẩm Nghi có chút yên hỏi nàng: "Nương, A Cẩm có phải làm sai rồi hay ?"

      Tô thị lúc này mới phát giác phản ứng của mình dọa đến nữ nhi, liền hòa dịu sắc mặt : " có, con làm sai, trường hợp này, thân phận chúng ta như vậy, chỉ có thể phối hợp với thượng vị giả... Nương chính là đau lòng con, vô duyên vô cớ gặp chuyện." Nghĩ đến các nữ quyến sau lưng chỉ trỏ nữ nhi, khe khẽ , nàng là hận thể bịt miệng những người đó.

      "Đúng rồi, mới vừa rồi kia cung nhân kia cái gì với con?"

      Lâm Cẩm Nghi dừng chút, đến cùng vẫn nhắc đến chuyện hương liệu, chỉ : "Bất quá là Trấn Nam vương truyền lời nhắn, biểu lộ lòng biết ơn." Hương liệu đến cùng là đồ tư mật bên người, nếu nàng cho Tô thị, tránh khỏi Tô thị nghĩ nhiều. Trước mắt có thai, bà hao tổn tinh thần, nàng muốn Tô thị phiền não.

      Tô thị gật gật đầu, : "Chúng ta sau này càng chú ý hơn, tận lực tránh xa vị kia." xong, Tô thị cũng tránh khỏi thở dài tiếng. Hôm nay việc này hoàn toàn là tai bay vạ gió. Nếu về sau lại có tình huống như vậy, lấy địa vị Trung Dũng hầu phủ, cho dù tránh xa phải làm thế nào đây? Còn phải cũng bị thượng vị giả bài bố.

      *

      Cung nhân tiễn bước mọi người Trung Dũng hầu phủ, rất nhanh phục mệnh.

      Tiêu Tiềm chỗ kia vừa tan tiệc, uống nhiều rượu có chút phiền chán.

      Cung nhân tới bẩm việc hoàn thành, mặt lại có chút ý cười, hỏi: "Lâm nhị nương có từng gì?"

      Theo Tiêu Tiềm nghĩ, lúc trước cầm lư hương , trước mắt lại cố ý ra hương liệu của nàng, nàng hẳn là biết mình phát manh mối. Coi tính tình nàng vốn nhát gan, thể hoảng sợ trận.

      Cung nhân ngẩn người, chỉ phải thành : "Lâm nhị nương chưa kịp đáp lời, liền bị thế tử phu nhân kêu lên xe ngựa."

      Là chưa kịp, hay là quá mức kinh ngạc ? Tiêu Tiềm nhíu mi, để cung nhân xuống trước.

      biết có phải vì uống rượu, trong lòng Tiêu Tiềm hiểu sao có chút xúc động, khẩn cấp muốn gặp Lâm Cẩm Nghi, muốn xem nàng đến cùng phản ứng thế nào.

      ... Phải làm sao có chút chân tay luống cuống, bí mật nàng cẩn thận giữ gìn, bị nhìn thấy.

      Vương Đồng theo Tiêu Tiềm ra cửa cung, lại nhìn vương gia nhà ngồi lên xe ngựa, mà là trực tiếp lên ngựa.

      nhịn được khuyên can: "Vương gia, hôm nay ngài uống nhiều rượu, cưỡi ngựa an toàn, vẫn là ngồi xe ngựa hồi phủ ."

      Tiêu Tiềm rung dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, : "Các ngươi đừng theo, bổn vương tán hơi rượu." Vừa dứt lời, người giục ngựa mà . Vương Đồng ở phía sau muốn ngăn cũng kịp.

      Tiêu Tiềm cưỡi ngựa, ngựa quen đường cũ đến cửa sau Trung Dũng hầu phủ.

      dừng cương ngựa ở phía cửa, điểm mũi chân nhảy lên, dễ dàng bay qua đầu tường.

      Vào Trung Dũng hầu phủ, liền phát trong hầu phủ gia đinh thị vệ canh giữ tuần tra so với lúc trước đông hơn gấp đôi.

      Bất quá những người này võ nghệ hiển nhiên thể so với , hơi mất phen công phu, Tiêu Tiềm lại đến Cẩm Tú Uyển.

      nóc phòng chính, khinh thủ khinh cước kéo mảnh ngói, ghé vào nóc nhà nhìn xuống.

      Hai đại nha hoàn ở thu thập trang sức Lâm Cẩm Nghi hôm nay dùng qua, vừa chuyện.

      Người vóc dáng cao với người thấp hơn: "Hôm nay nương ở trong cung phát sinh ít chuyện được tốt, ngươi nhớ phân phó những người khác, ở trước mặt nương bớt nhắc chuyện hôm nay."

      Người thấp hơn : "Ta xem nương hôm nay lúc trở về sắc mặt quả được tốt? Cần ta nấu bát trà an thần tới?"

      Người vóc dáng cao thở dài, : " , hôm nay nương chúng ta chịu khổ."

      Người thấp hơn cũng tìm tòi ngẫm nghĩ, rất nhanh xoay người ra khỏi phòng.

      bao lâu, Lâm Cẩm Nghi từ cửa bên cạnh vào phòng. Nàng thay đổi tẩm y lụa mỏng ở nhà, cái yếm màu xanh ngọc như như , phía dưới là cái quần màu nguyệt bạch sắc, đầu tóc đen thả phía sau, tóc còn mang theo hơi nước, hiển nhiên là vừa tắm rửa qua.

      "Thiên Ti, Thải Ca đâu? Hôm nay phải nàng trực đêm sao?" Lâm Cẩm Nghi cầm trà lạnh bàn uống ngụm, phát trong phòng thiếu người, liền hỏi.

      Thiên Ti cầm cẩm bố tùng giang lau tóc cho nàng, vừa : "Thải Ca nấu trà an thần cho ngài."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, nhân tiện : "Ngươi hôm nay ở trong cung bận ngày, tự nghỉ ngơi . Ta chờ Thải Ca đến hầu hạ là tốt rồi." xong liền nhận cẩm bố, tự mình lau tóc.

      Thiên Ti phúc thân, rất nhanh lui ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Lâm Cẩm Nghi, nàng lau tóc lát, tùy tay ném cẩm bố lên bàn, kéo má nhớ lại.

      Hôm nay lời Tiêu Tiềm đến cùng có ý tứ gì đây? Lúc ngọ yến hai người ngồi cùng chỗ, ngửi thấy hương liệu của mình cũng thần kỳ... Nhưng ràng là hương liệu sai biệt lắm, từ trước mình dùng rất nhiều năm, chú ý tới. Nay thay đổi thành người khác, lại ba ba gấp gáp muốn có sao? ràng chính là ngụy trang! Nhưng người vừa tang vợ, thể lấy cớ hương liệu, tới gần nương chưa xuất các, là càn rỡ biết xấu hổ!

      Tiêu Tiềm cũng biết nàng nghĩ cái gì, nhưng từ góc độ của nhìn qua, vừa đúng có thể nhìn thấy ngực nàng trắng nõn, nơi đó có chút phập phồng, ra hình dạng nửa vòng tròn, bị bao vây trong cái yếm lý, càng xem càng tâm viên ý mã.

      Còn nhớ lúc trước hai người lần đầu tiên hoan hảo, nàng thẹn thùng ôm cái yếm cho cởi. đành phải cách cái yếm dọc theo hình dáng trước ngực sờ soạng... Nàng cắn môi, xuân tình đầy mắt, muốn còn xấu hổ, cuối cùng ưm ra tiếng...

      Tiêu Tiềm trong lòng vừa động, cảm giác người nóng lên, dưới thân nơi nào đó yên tĩnh lâu cũng rục rịch. nhanh dời mắt , dám nhìn nữa.

      Cửa phòng lại 'chi nha' mở cánh, Tiêu Tiềm xem qua, thấy nha hoàn lúc trước ra ngoài lại nâng bát canh vào.

      Lâm Cẩm Nghi vẻ mặt đau khổ : "Trà này khó uống, ta hôm nay cũng có gì trở ngại, cũng cần uống vào."

      Nha hoàn đem chén canh đặt lên bàn, nhấp nắp vung thổi hơi nóng, : "Thiên Ti tỷ tỷ cố ý phân phó, nương đừng làm khó nô tì."

      "Thải Ca, ngươi đúng là nghe lời Thiên Ti." Lâm Cẩm Nghi nâng chén canh thổi thổi, thừa dịp nóng uống hớp lớn.

      nha hoàn được gọi là Thải Ca cười , đưa khăn cho nàng lau miệng, "Thiên Ti tỷ tỷ là vì tốt cho nương, nô tì đương nhiên phải nghe."

      Lâm Cẩm Nghi lại lấy nước trà xúc miệng, xem Thải Ca bộ dáng do dự, biết nàng quan tâm hôm nay ở bên ngoài phát sinh chuyện gì, lại sợ hỏi nhiều chọc mình mất hứng.

      Nàng đưa khăn cho Thải Ca, khẽ cười : " có chuyện gì, bất quá là ít người liên quan, ta ngủ giấc đều quên hết tất cả." xong liền đến giường, chui vào ổ chăn.

      nóc nhà Tiêu Tiềm bị gọi là ' liên quan', thấy nàng chịu để tâm, thiếu chút nữa tức đến vẹo mũi.

      Ngu ngốc! Mệt còn cảm thấy nàng nơm nớp lo sợ, đêm thể ngủ đâu!

      Tiêu Tiềm cài mái ngói về chỗ cũ, trực tiếp ra ngoài Trung Dũng hầu phủ.

      Lên ngựa, Tiêu Tiềm trừng mắt nhìn đại môn Trung Dũng hầu phủ, oán hận nghĩ trừ phi lần tới nàng đến trước mặt mình cầu xin, nếu tuyệt đối nhấc lên nửa điểm quan hệ với Trung Dũng hầu phủ!

      *

      trận giục ngựa, Tiêu Tiềm rốt cục về Trấn Nam vương phủ.

      Vương Đồng tìm lâu, thấy bình yên vô trở lại, cuối cùng yên lòng, vừa định hỏi vài câu, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tiềm đen như than, rốt cục dám mở miệng.

      Tiêu Tiềm cũng để ý đến , trực tiếp trở về tầng Hương Uyển.

      Nằm lên giường, Tiêu Tiềm thuận tay sờ sờ phía dưới gối đầu của mình.

      Sau đó sờ soạng vài lần, cái gì cũng thấy.

      xoay người ngồi lên, đem gối đầu xốc ra —— trong gối đầu rỗng tuếch.

      "Vương Đồng!" cao giọng hô, "Vật trong gối đầu của ta đâu?"

      Trông ở ngoài cửa Vương Đồng lên tiếng, sau đó nghi hoặc : "Vương gia, chuyện gì vậy?"

      Tiêu Tiềm cũng đáp, hỏi thẳng: "Hôm nay ai vào phòng này?"

      Vương Đồng : "Hôm nay Nhụy Hương tỷ tỷ tới thu thập phòng của ngài."

      "Gọi Nhụy Hương đến!"

      Vương Đồng cũng biết Tiêu Tiềm đánh mất cái gì quan trọng, lập tức cho người gọi Nhụy Hương.

      Nhụy Hương ngủ, nghe Tiêu Tiềm gọi, lập tức mặc quần áo tới.

      Đến tầng Hương Uyển, nghe Tiêu Tiềm tìm đồ dưới gối, Nhụy Hương nhân tiện : "Là nô tì chà lau xong, đặt thư án của ngài."

      Tiêu Tiềm lập tức đến trước thư án, tìm được đồ, mới : "Các ngươi xuống , về sau thứ này ai cũng được chạm vào!"

      Nhụy Hương phúc thân cáo lui, Vương Đồng cũng theo ra ngoài, lúc đóng cửa, nhịn được trộm nhìn qua, mới phát trong tay vương gia nhà cầm cái lư hương thanh hoa .

      Di? Vương gia nhà khi nào cổ quái gối lư hương ngủ?
      Last edited: 8/11/17

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Có truyện đọc liên tục, nàng quá. A cứ tự mình đa tình rồi tự mình giày vò nhá, há há
      heavydizzyA fang thích bài này.

    3. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Cảm thấy nữ 9 thông minh lên hơi nhanh quá. Nhưng thôi kệ. Mong là mau mau dỗ được chị
      heavydizzy thích bài này.

    4. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Biết A Cẩm tích Tiêu Tiềm ngư thế nào rùi, k bít quá trình Tiêu Tiềm nảy sinh tình cảm nữ chính ra sao, cần phải có 1 ngoại truyện vs điều đó nha :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      tieunai691993heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 35

      Thời tiết ngày nóng hơn, bụng Tô thị cũng dần dần lớn, thân mình càng tiện.

      Lần trước nàng vào cung mừng thọ thái hậu mệt nhọc quá độ, ở giường nghỉ mấy ngày mới trở lại bình thường.

      Lâm Ngọc Trạch càng đau lòng nàng, lén dặn dò Lâm Cẩm Nghi thay Tô thị chia sẻ công việc nhiều hơn. Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng. Tính đứng nay nàng chưởng quản công việc cũng mấy tháng, rất nhiều chuyện đều nắm , cũng cần phiền toái Tô thị.

      Hôm nay Lâm Cẩm Nghi lại trong phủ, bỗng nhiên liền phát chung quanh Cẩm Tú Uyển của mình thủ vệ so với trước kia đông hơn rất nhiều, gấp đôi chỗ khác.

      Nàng cảm thấy kinh ngạc, hỏi ra, mới biết được đây là Tô thị an bày.

      Nàng có chút hiểu, lúc chính viện thỉnh an Tô thị liền hỏi thử.

      Tô thị giấu diếm , chỉ bảo: "Ta hôm trước có giấc mộng, thấy trong viện con có việc xảy ra. Tỉnh lại rồi còn sợ hãi, liền tăng số nhân thủ chung quanh viện."

      Thời gian mang thai nữ tử thường miên man suy nghĩ, lúc trước Lâm Ngọc Trạch nhắc nhở Lâm Cẩm Nghi, nàng cũng thấy kỳ quái, hỏi tiếp nữa.

      khí bên trong Trung Dũng hầu phủ bình thản mà ấm áp trôi qua ngày tháng.

      việc hôn nhân của Lâm Phương Nghi rất nhanh định xuống, đối phương là ái tử nhà Vương hàn lâm. Vương hàn lâm xuất thân khoa cử, qua mấy đời cũng chỉ ra vài cử nhân, ở trong kinh thành có thể có căn cơ. Nhưng cũng may mấy đời Vương gia vừa làm ruộng vừa học, gia phong thanh chính, tiểu nhi Tử Diệc này tướng mạo đường đường, bụng có thi thư, giống Lâm Bác Chí, thi xong tú tài.

      Nhưng Chu di nương còn cảm thấy thực vừa lòng, theo bà, dòng dõi Vương gia cao thấp, Vương công tử tài học cũng xuất sắc lắm, hai năm trước thi lần vẫn trúng, cũng biết sau này phải mất bao nhiêu năm mới hết khổ. Chu di nương nghĩ, Phương tỷ nhi tài mạo song toàn, xứng đáng nơi tốt hơn.

      Lúc này Tô thị đng dưỡng thai, Chu di nương dám đến trước mặt bà lỗ mãng, liền náo đến trước mặt Lâm Cẩm Nghi.

      Vừa đúng hôm nay Lâm Cẩm Nghi xem xét sổ sách, trời nóng bức sổ sách lại phức tạp, vốn có chút phiền lòng. Chu di nương lại khóc sướt mướt tới trước mặt.

      Lâm Cẩm Nghi vừa thấy Chu di nương đến, bộ dáng như bị ủy khuất rất lớn, lại càng phiền lòng. Nàng bảo Chu di nương ngôig, lại cho người bưng hai chén canh đậu xanh ướp lạnh từ phòng bếp lên.

      Chu di nương khóc lóc nghẹn ngào, vừa định mở miệng, Lâm Cẩm Nghi liền chặn lời trước, : "Thời tiết nóng, di nương vừa ở bên ngoài lúc, uống vài thứ hạ hỏa trước."

      Canh đậu xanh được đưa tới trước mắt, Chu di nương chỉ có thể ngừng lệ, uống chút chút.

      Lâm Cẩm Nghi cũng uống chén, thấy mát mẻ ít, cũng có kiên nhẫn nghe Chu di nương chuyện.

      Chu di nương uống xong canh đậu xanh, nước mắt đến là đến, "Nhị nương, nay ngài thay phu nhân quản gia, thiếp thân cũng có cách nào mới đến cầu xin trước mặt ngài. Phương tỷ nhi tướng mạo tài tình ai cũng biết, phu nhân vì nàng định cửa hôn nhân như vậy, thiếp thân cảm thấy là ủy khuất nàng..."

      Lâm Cẩm Nghi day mi tâm phát đau, : "Vương gia công tử nhiều năm qua dốc lòng đọc sách, là người ngay thẳng. Hôm kia tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu đều gặp, trở về khen dứt miệng. Gia phong nhà cũng thực sai, đối nhân xử thế đều rất hòa khí, đại tỷ tỷ gả qua tất nhiên là ăn khổ..."

      Chu di nương làm sao nghe vào lời hay đó, chỉ cố gắng phản bác nàng: "Dốc lòng đọc sách nhiều năm, cũng gần hai mươi, đến cử nhân cũng thể trúng. Gia phong thanh chính có ích lợi gì, nhà Vương Hàn Lâm tổng cộng có chút tài sản như vậy, đầu còn hai ca ca, mấy tầng phân xuống đến có thể có bao nhiêu đâu... Phương tỷ nhi chúng ta trong phủ cũng được nuông chiều lớn lên, nhà họ Vương, còn biết sau này phải ăn bao nhiêu đau khổ..." Càng , Chu di nương càng cảm thấy công tử Vương gia xứng với Lâm Phương Nghi.

      người giống Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi có biện pháp, lý bà nghe, còn năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại.

      Rơi vào đường cùng, Lâm Cẩm Nghi đành phải lạnh mặt, : "Cửa hôn nhân này là tổ phụ và tổ mẫu đều xem, phải là chủ ý mình nương ta, ta và đại tỷ tỷ cùng thế hệ, càng thể tham dự. Chu di nương đến khóc với ta, có ích lợi gì đâu?"

      Chu di nương vò khăn, : "Phu nhân yên tâm để nhị nương quản gia, nghĩ đến hẳn là thập phần tín nhiệm ngài. Thiếp thân cầu gì khác, chỉ hi vọng ngài có thể chuyện ở trước mặt lão phu nhân và phu nhân."

      Lâm Cẩm Nghi cảm thấy trừ phi đầu óc mình có vấn đề mới làm thiệp cửa hôn nhân dễ đến này của Lâm Phương Nghi.

      Nhưng trước mắt Chu di nương này nếu nàng lời chắc chắn, nhất định chịu , nàng cũng có biện pháp.

      Hai người giằng co lát, Lâm Cẩm Nghi rũ mắt xuống, tiếp tục xem sổ sách.

      Chu di nương đợi rồi chờ, đều nghe thấy nàng trả lời, đành phải : "Nhị nương, đến cùng như thế nào, ngài câu chắc chắn nha."

      Lâm Cẩm Nghi buông sổ sách, mặt biểu cảm ngẩng đầu, : "Việc hôn nhân định rồi, ta mặc dù tạm thay nương ta quản lý việc bếp núc, nhưng đến cùng là tiểu bối trong nhà. Đại cũng tới phiên ta làm chủ. Di nương muốn ta cái gì đây? Bảo ta khuyên các trưởng bối trong phủ? Ngài cảm thấy có thể sao?"

      Chu di nương đương nhiên trông cậy vào Lâm Cẩm Nghi người có thể lui cửa hôn nhân này, chẳng qua là muốn nàng và Lâm Phương Nghi cảm tình tốt, tuổi còn , lời mềm mỏng với nàng phen có lẽ nguyện ý hỗ trợ chút. Đến lúc đó bà tìm Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị khóc kể, cũng có chỗ giúp đỡ.

      nghĩ tới Lâm Cẩm Nghi nghe bà nhiều như vậy, lại vẫn là thờ ơ, bộ dáng đếm xỉa đến.

      Quả nhiên phải tỷ muội ruột thịt, thay nàng Phương tỷ nhi tính toán đâu! Chu di nương trong lòng phẫn hận thôi, mặt cũng dám biểu lộ nửa phần, vẫn cố tình lưu luyến : "Đến cùng là việc cả đời của Phương tỷ nhi, ngài và Phương tỷ nhi là tỷ muội từ cùng nhau lớn lên, thể quan tâm nàng..."

      Lâm Cẩm Nghi thầm nghĩ, đúng vậy, chính là vì Lâm Phương Nghi, trước mắt ta mới ngồi ở chỗ này nghe bà a. Bằng lấy tâm tình phiền chán tại, ta sớm cho người đuổi bà ra ngoài!

      Nghe thếm mấy tiếng khóc nức nức nở nở, Lâm Cẩm Nghi trong lòng phiền chán càng tăng lên, còn phải kiềm lại, : " ý tứ Di nương ta biết. Đại tỷ tỷ và ta là thân tỷ muội, ta đương nhiên cũng trông mong nàng tốt. Chờ sau đó ta thỉnh an tổ mẫu, nhắc tới chuyện này."

      Chu di nương thấy nàng rốt cục thả lời, khóc nữa, mỉm cười : "Vậy chuyện này cứ dựa vào nhị nương."

      Lâm Cẩm Nghi có chút kiên nhẫn : "Ta ở đây còn nhiều việc, lưu di nương ngồi chơi."

      Chu di nương rốt cục thức thời, cầm khăn rời .

      Tiễn bước Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi rốt cục có thể an tĩnh xem sổ sách.

      Thoáng cái qua buổi trưa, thời gian trôi qua, mặt trời lặn về hướng tây, thời tiết cũng rốt cục mát mẻ hơn.

      Lâm Cẩm Nghi nhàn rỗi, liền phân phó Thiên Ti đem này các thứ thu lại, theo mình chính viện vấn an Tô thị.

      Thiên Ti thu hết sổ sách, có chút do dự : " nương, những lời Chu di nương ngài khả trăm ngàn đừng tin. Bà ta vốn biết điều." Tuy rằng lấy thân phận của nàng Chu di nương như vậy là quá giới hạn, nhưng nàng cũng lo lắng nương nhà nàng tin theo. Nếu nương nhà nàng tin lời Chu di nương với phu nhân, biết khiến phu nhân đau buồn thế nào.

      Lâm Cẩm Nghi buồn cười : "Thế nào, ở trong mắt ngươi, nương ta lại hồ đồ như vậy?"

      Thiên Ti vội đáp dám.

      Lâm Cẩm Nghi lại tiếp tục : "Chuyện này ta đương nhiên nhắc với tổ mẫu và nương, nhưng phải giúp đỡ Chu di nương muốn hối hôn gì đó. Mà là nhắc nhở các bà, để mọi người chú ý Chu di nương, đề phòng phía sau lại ra hôn chiêu gì." Cửa hôn nhân lú trước của Lâm Phương Nghi bị hỏng thế nào, về sau nàng nghe Tô thị .

      Thiên Ti rốt cục yên lòng, " nương trong lòng có chủ ý là tốt rồi."

      *

      Lúc Lâm Cẩm Nghi đến chính viện, Tô thị thêu thùa may vá.

      Tô thị bận rộng vụ lớn trong phủ, ngẫu nhiên còn muốn xuống bếp nấu ăn, cũng có nhiều thời gian nhàn hạ.

      Nay được nhàn rỗi, bà liền cầm nữ hồng đến làm.

      Lâm Cẩm Nghi cho rằng bà làm quần áo cho đứa chưa xuất thế, ngồi gần mới phát Tô thị thêu hoa văn. Nhưng lại là váy nguyệt hoa cho nữ nhi mặc.

      Tô thị cười tủm tỉm cắn sợi chỉ, lắc lắc cho rớt xuống mới : "Con xem thử. Nương cũng rất nhiều năm chạm vào châm tuyến, cũng biết làm có thích hợp ."

      "Nương nên tự nghỉ ngơi tốt mới đúng, nếu cảm thấy nhàm chán, làm chút bên người áo lót cho đệ đệ muội muội là được, quần áo A Cẩm đủ mặc, cần ngài hao tâm tốn sức lo lắng."

      Tô thị buông quần áo, cầm tay nàng, thương : "ngày sinh nhật Thái hậu, tiểu nương Sầm gia kia phải ỷ vào nương nàng làm cho nàng cái quần áo ai bì nổi sao? Nương cũng muốn làm cái cho con, còn phải làm hoàn hảo hơn của nàng ất, lần tới gặp lại con thua nàng."

      trong lòng Lâm Cẩm Nghi khẽ nhúc nhích, cảm kích : “Chuyện qua, A Cẩm để ở trong lòng đâu." Có Tô thị người nhà tình thực lòng tính toán vì nàng như vậy, nàng sao còn để ý này cái gọi là người nhà đem nàng để ở trong lòng đâu?

      Tô thị vỗ vỗ tay nàng, : "Nương làm xong rồi, con mau mặc xem."

      Lâm Cẩm Nghi liền ra phía sau bình phong, thay cái váy kia.

      Tô thị tuy rằng từng làm mấy cái váy cho nữ nhi, cũng rất biết số đo của nàng, cũng biết thế nào mới phát huy ra sở trường. Váy Nguyệt Hoa này eo , dây lưng dài, càng phụ trợ thêm vóc người thiếu nữ nùng tiêm cho Lâm Cẩm Nghi, rất vừa vặn.

      Lâm Cẩm Nghi rất vừa lòng, hai vòng ở trước mặt Tô thị, : "Nương làm quả nhiên rất đẹp."

      Tô thị cũng cười, "Kích cỡ thích hợp, nhưng nương lâu cầm châm tuyến, thêu hoa so ra kém Sầm gia kia."

      "Ngài cần gì phải so với nàng." Lâm Cẩm Nghi vuốt vuốt bả vai Tô thị, "Ngài làm cho con, đó là tốt nhất." Nàng đến giờ mới biết, Kỷ thị thực tâm thực lòng muốn tốt cho nàng, trong lòng chỉ nhớ đến con đẻ của mình. giống Tô thị, cho dù về sau có đứa , vẫn là toàn tâm toàn ý đối tốt. Nàng chiếm thân mình của tiểu biểu muội, như vậy Tô thị chính mẹ ruột nàng.

      Mẹ con vài lời, Lâm Cẩm Nghi liền nhắc chuyện Chu di nương đến.

      Tô thị vừa nghe, mặt lập tức lạnh xuống, "bà ta lần này hai lượt đến trước mặt con làm trò, đúng là nghiện."

      Lâm Cẩm Nghi cũng khỏi cười: "Chu di nương là hận thể đem đại tỷ tỷ hứa gả cho nam nhi tốt nhất thiên hạ, chướng mắt Vương công tử, lại dám trực tiếp náo đến trước mặt ngài và tổ mẫu, chỉ dám tới tìm con làm thuyết khách trước."

      Tô thị cười lạnh : " nam nhi tốt nhất thiên hạ? Cũng ngẫm lại nhà chúng ta thể với cao tới người có gia thế như vậy. Chuyện này con đừng xen vào, có nương đến xử lý." Lúc trước bà muốn để nữ nhi theo Chu di nương luyện tập, mới trực tiếp xử lý bà ta. nghĩ tới Chu di nương cư nhiên dám được tấc lại muốn tiến thước. Nữ nhi tuổi cũng còn , đến cùng áp nổi kẻ giảo hoạt này.

      Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị hiểu trong lòng, thêm nữa.

      Ba ngày sau, Chu di nương còn chưa nghĩ ra làm thế nào đến phân trần trước mặt Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị, bị người đưa lên xe ngựa đến am ni ngoài thành.

      Nha hoàn chuyển đạt ý tứ của Tô thị: Lâm Phương Nghi sắp thành thân, Chu di nương làm mẹ ruột, am ni đôi vợ chồng niệm kinh, cầu bình an.

      Chu di nương lúc nàysao ngoan ngoãn chịu vào khuôn khổ, chết sống chịu lên xe ngựa.

      May mắn đốc thúc việc này là Vạn Lũ bên người Tô thị.

      Vạn Lũ cũng sợ bà ta khóc lóc om sòm xấu mặt, trực tiếp để hai bà tử hai bên áp lên kéo bà ta vào.

      Chu di nương thể động đậy, trong miệng còn la hét: "Ta hầu hạ lão gia nhiều năm, Phương tỷ nhi lại do ta thân sinh, phu nhân thể đối đãi ta như vậy!"

      Vạn Lũ lạnh lùng cười, "Di nương cũng biết mình còn có nữ nhi. Nay việc hôn nhân của Đại nương là ván đóng thuyền, nếu di nương cứ làm ầm ĩ như vậy, sau này chừng có thể..." Ý tứ hàm xúc uy hiếp rất ràng, ý tứ chính là nếu Chu di nương lại cứ làm ầm ĩ như vậy, chọc Tô thị phiền chán, Lâm Phương Nghi sợ là việc hôn nhân như vậy cũng theo được!

      Lâm Phương Nghi chính là uy hiếp của Chu di nương. Nếu Tô thị muốn bắt ép Lâm Phương Nghi, bà có thể có cách nào nào đâu? vợ chồng Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch từ đầu đến cuối đều đứng bên phía Tô thị. ai để ý bà nháo lên.

      Vạn Lũ cũng chờ bà ta trả lời, trực tiếp dùng khăn chèn miệng Chu di nương, cho người nâng lên xe ngựa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :