1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      @Yoororo bạn có thể hơn về việc nữ 9 có mắt ko tròng ng ko đáng tin tin ko

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 22

      Lâm Phương Nghi mang tâm trở về Phương Hoa uyển.

      Trong Phương Hoa uyển, Chu di nương ngồi ở trong phòng nàng bùm bùm gảy bàn tính.

      Thấy Lâm Phương Nghi trở lại, Chu di nương sắc mặt vui mừng : "Phương tỷ nhi, năm nay ngày xuân cửa hàng sinh ý thực tệ. Ta tính thử, các khoản lợi nhuận, lúc con xuất giá, sai biệt lắm có thể có tám trăm lượng bạc phòng thân!"

      Tô thị vào lúc Lâm Phương Nghi mười hai tuổi thời cho nàng hai cửa hàng, cái bán son phấn, cái bán mứt hoa quả điểm tâm. Mặt tiền cửa hiệu mặc dù cũng tính là lớn, nhưng ở phố tốt nhất trong thành. Hai cửa hàng này luôn là Chu di nương hỗ trợ quản lí, mấy năm qua tiền thu luôn tệ.

      Tám trăm lượng, có thể là toàn bộ tiền giành dụm Chu di nương mười mấy năm xuất ra.

      Lâm Phương Nghi thần sắc thản nhiên gật gật đầu, đem ngân phiếu trong lòng lấy ra đặt lên bàn, : "Còn có thể thêm năm mươi lượng."

      Chu di nương giật mình, kinh hỉ : "Ở đâu có nhiều bạc thế này?"

      Lâm Phương Nghi trả lời: "Mới vừa rồi cùng muội muội đánh bài lá cây lát, nàng thua con."

      Nghe được là từ chỗ Lâm Cẩm Nghi đến, Chu di nương bên sung sướng xem ngân phiếu, bên bĩu môi : "Nàng vốn keo kiệt, thua con nhiều tiền bạc như vậy, cũng cho con vẻ mặt tốt ?"

      Lâm Phương Nghi lắc đầu, : "Muội muội giống trước, quỵt nợ, con muốn nhận, còn cố tình đưa cho con."

      Chu di nương hừ tiếng, hiển nhiên biết là Lâm Cẩm Nghi có thể trở nên tốt . Bất quá có ai ngại tiền bạc đâm vào tay, nàng đếm số lượng, lại cười tủm tỉm với Lâm Phương Nghi: "Nàng nguyện ý cho con, con nên thường chơi đùa với nàng, lần tới lại thắng thêm ít chẳng phải rất tốt?"

      Lâm Phương Nghi hờn giận nhíu nhíu mày, "Di nương, con và muội muội chơi bài cũng phải để thắng tiền nàng ấy! Theo người , con vì chút bạc cố ý tìm nàng chơi bài, con đây thành cái gì?"

      Chu di nương chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Nhiều nhất nửa năm, con xuất giá, đến lúc đó gả đến nhà khác, chỗ dùng tiền cũng nhiều hơn! Con thừa dịp lúc này kiếm thêm bạc phòng thân, về sau làm sao bây giờ?" Bà tin Tô thị có thể cho Lâm Phương Nghi người trong sạch gì, sợ Lâm Phương Nghi gả đến nhà người ta nghèo hai trắng chịu khổ. Lại Lâm Phương Nghi từ trong bụng bà chui ra, trưởng bối đầu cũng đặc biệt coi trọng, nếu mang nhiều đồ cưới , về sau thiếu được bị nhà chồng xem .

      Lâm Phương Nghi đọc sách viết chữ, tính tình có chút thanh cao, thực thích thảo luận chuyện này.

      Chu di nương xong, thấy sắc mặt nàng dần dần tốt, liền dừng câu chuyện lại, : "Xem xem, ngày thường con chướng mắt tài vật. Vẫn là ta nghĩ biện pháp cho con ..."

      *

      Lâm Cẩm Nghi buổi chiều có chuyện gì, liền ôn tập công khóa lúc trước tiên sinh dạy, nhân tiện luyện chữ, cũng biết mệt.

      Lúc trời tốt, Vạn Lũ bên người Tô thị đến Tô thị bảo Lâm Cẩm Nghi qua gặp.

      Lâm Cẩm Nghi cũng nghĩ nhiều, hơi thu thập lại rồi chính viện.

      Đến chính viện, Lâm Cẩm Nghi mới nghe nha hoàn Tô thị ở trong phòng bếp bận việc, vội qua tìm bà.

      Tô thị mặc bộ bối tử làm việc nhà màu thiên thanh, đứng trước bếp.

      Lâm Cẩm Nghi nghĩ Tô thị gọi mình tới là muốn dạy mình trù nghệ, liền rửa tay, đến bên cạng hỏi bà: "Nương, A Cẩm đến."

      Tô thị chuyên chú cho gia vị, : "Tổ mẫu con nhiều ngày nay ban đêm luôn ho nhiều, ta định làm mì cải củ cho bà. Con ở bên cạnh xem là tốt rồi."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, nghiêm cẩn xem.

      Mì cải củ mặt có công dụng kiện vị trợ tiêu hóa, khỏi ho tiêu đàm, thuận khí lợi niệu, kiện da. Cách làm, chính là dùng cân cải củ, thái nấu hai ba lần, cho thêm thìa vận phấn, vân tấm phấn giảo vân, nấu tới mềm nhừ. Lấy ra, dùng vải thô lọc, cùng cân mì, nấu lên.

      Lúc Lâm Cẩm Nghi có mặt, Tô thị chuẩn bị tốt cải củ, chuẩn bị mì. Vì thế nàng dừng tay làm việc, vừa đem mì cải củ mặt làm với Lâm Cẩm Nghi: "Mì cải củ này tổ mẫu con thích ăn nhất mấy ngày nay, hôm nay nương làm, ngày mai bắt đầu để con tới học cách làm."

      Lâm Cẩm Nghi gật đầu tốt. Sau đó nghĩ lại, hôm nay nếu nương nàng muốn dạy nàng làm mì, nên từ lúc bắt đầu chuẩn bị gọi nàng đến, sao sắp xong mới cho nàng tới? Chẳng lẽ là chuyện gì khác?

      Nàng kỳ quái, Tô thị cũng bận xong, bỏ tạp dề xuống, trở về chính viện rửa tay rửa mặt.

      Lâm Cẩm Nghi theo bà, thấy bà rửa xong, liền tiếp nhận chén trà tay Vạn Lũ, nâng đến trước mặt Tô thị.

      Tô thị xốc trà, nhấp hai ngụm trà nóng, liền mở miệng hỏi nàng : "Ta nghe hôm nay con cho tỷ tỷ bạc?"

      "Nương làm sao mà biết được?" Lâm Cẩm Nghi vừa vừa lấy ánh mắt nhìn Thiên Ti.

      Tô thị lại : "Con đừng nhìn Thiên Ti, phải nàng với ta. Là tỷ tỷ con trở về Phương Hoa uyển, bảo nha hoàn tới thông báo với ta."

      Lâm Phương Nghi làm việc có công đạo, thắng Lâm Cẩm Nghi nhiều như vậy, đương nhiên là muốn tiếng.

      Lâm Cẩm Nghi cẩn thận xem sắc mặt Tô thị, nhìn ra vui giận, đành phải thành : "Tỷ tỷ buổi chiều tới tìm con chơi bài lá cây, đó là con thua nàng."

      Tô thị thả chén trà, lắc đầu : "Con còn biết sai?"

      Lâm Cẩm Nghi vẻ mặt mê mang, "Còn thỉnh nương chỉ ."

      Tô thị nâng nâng cằm, bọn nha hoàn thập phần có nhãn lực đều lui ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người, Tô thị mới mở miệng : "Con và tỷ tỷ con tuy rằng là cùng tính là thân tỷ muội, nhưng đích thứ có khác, theo ý ta đáng nhắc tới tiền bạc, ở chỗ nàng ấy xem ra, có lẽ chính là bút thêm vào! Nương từ trước dạy con thế nào? Con phải hiểu được con và tỷ tỷ con đích thứ có khác, nhưng cũng thể bởi vì khác nhau này khinh khi nàng..."

      "Con có..." Lâm Cẩm Nghi giọng biện bạch. Nàng quả khinh thị Lâm Phương Nghi, chính là buổi chiều chơi đùa cao hứng, nghĩ Lâm Phương Nghi với mình tốt, thua chút tiền bạc cũng tính cái gì.

      Tô thị lại tiếp tục : "Con khinh thị nàng, nhưng tỷ tỷ con có hai cửa hàng, quanh năm suốt tháng trừ phí tổn và nhân công, lãi ròng cũng chỉ dưới trăm hai. Tùy tay lấy ra mấy chục lượng bạc, con để tỷ tỷ con nghĩ như thế nào?"

      Lâm Cẩm Nghi nghĩ nghĩ, mấp máy môi, nhất thời biết như thế nào.

      "Tỷ tỷ con tương đối có tâm, sau này các tỷ muội con còn thế nào vui vẻ chơi cùng chỗ?" Tô thị nhìn nàng cái, tiếp tục : "Lại từ xưa lòng người nên để rắn nuốt voi, thể vô tâm phòng người, tỷ tỷ con tốt, nhưng phía sau nàng ấy vẫn còn có Chu di nương đâu!"

      Lâm Cẩm Nghi lắp bắp : " thể nào..."

      Tô thị và Chu di nương có gần hai mươi năm giao tế, có thể hiểu cách bà ấy làm người? Xem ra Lâm Cẩm Nghi còn tín, bà hừ tiếng, "Con trở về cẩn thận nghĩ lại, xem ngày mai Chu di nương có phải tìm con hay ."

      xong lời này, Tô thị liền đứng lên, muốn đưa mì cải củ cho Trung Dũng hầu phu nhân, để Lâm Cẩm Nghi trở về viện của mình.

      *

      Lâm Cẩm Nghi trở về Cẩm Tú Uyển, bọn nha hoàn chuẩn bị cơm cho nàng.

      Nàng có chút yên lòng, ăn là cái gì cũng có tâm tư chú ý.

      Trước lúc Tô thị chuyện với nàng, nàng ý thức được mình có chỗ sai. Tô thị mới vừa rồi lời đó với nàng, nàng cái hiểu cái , lại nhớ tới chuyện xưa.

      Khi đó nàng còn , tổ phụ , tổ mẫu vẫn còn khoẻ mạnh.

      Lúc đó Kỷ thị vào cửa nhiều năm, rất muộn mới sinh ra đôi trai .

      Tổ mẫu tuy rằng luôn rất muốn đại tôn tử, nhưng tôn tử này đến cùng tới chậm, so ra kém Sầm Cẩm nhiều năm hầu hạ dưới gối. Bởi vậy, nàng ởtrong đám cháu bà vẫn thương nhất Sầm Cẩm, được cái gì tốt, đều cho nàng trước.

      Khi đó Sầm Cẩm cũng thích chơi đùa với đệ đệ muội muội, tổ mẫu lặng lẽ cho nàng gì đó, nàng lại chia cho đệ đệ muội muội, muốn cùng bọn họ thân cận.

      Như thế qua vài năm, đệ đệ muội muội chẳng những thân cận hơn, ngược lại càng ngày càng xa lạ nàng, với tổ mẫu cũng thân thiết.

      Sau này tổ mẫu , Sầm Cẩm thương tâm thời gian dài, đệ đệ muội muội lại để bụng như vậy. Sầm Cẩm còn ngẫu nhiên nghe được qua, đệ đệ Sầm Ngọc và muội muội Sầm Thoa : "Tổ mẫu , sau này cần ngày ngày cùng với đại tỷ." Ngữ khí thoải mái khoan khoái khiến trong lòng Sầm Cẩm như bị kim đâm.

      Nàng luôn , tổ mẫu tuy rằng đối với mình tốt nhất, nhưng đối với đệ đệ muội muội cũng từng bạc đãi, huống chi tổ mẫu lén cho mình, chính mình cũng đều chia cho bọn họ. Vì sao bọn họ nghĩ mình tốt , còn lúc tổ mẫu chưa bao lâu mấy lời này...

      tại, nàng ở giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ lại lời Tô thị , tựa hồ rốt cục minh bạch ít.

      lo ít chỉ sợ đều, đại khái mới là chỗ mấu chốt.

      Lâm Cẩm Nghi khỏi vì chính mình ngu dốt cảm thấy ảo não, nghĩ ngày mai trước mặt Tô thị nhận sai, nhờ bà nghĩ biện pháp bù đắp.

      Nhưng khiến Lâm Cẩm Nghi nghĩ tới là, sáng sớm ngày thứ hai, nàng vừa rời giường rửa mặt chải đầu, Chu di nương mang đĩa điểm tâm bà tự tay làm đến Cẩm Tú Uyển.

      Chu di nương thường ngày coi như an thủ bổn phận, cho tới giờ ở trước mặt Lâm Cẩm Nghi làm gì. Nay sáng sớm tới, hiển nhiên chính là vô đăng tam bảo điện.

      Lâm Cẩm Nghi biết bà tới tốt, nhưng có biện pháp nào đây? Cũng thể đuổi bà ấy , đành kiên trì gặp.

      Chu di nương đầu cắm hai trâm gỗ, mặc váy mã diện nửa mới nửa cũ màu tím, màu bị tẩy ảm đạm trắng bệch.

      Nếu phải trong phòng có người khác, Lâm Cẩm Nghi còn tưởng rằng nàng dẫn theo vú già nào tới.


      @nhimxu từ từ về sau nhé bạn
      Chương 23

      Chu di nương nhìn Lâm Cẩm Nghi, cười tủm tỉm đứng lên làm lễ, xong lễ, : "Thiếp thân hôm nay sáng sớm làm đồ ăn cho Phương tỷ nhi, nghĩ ngài sai biệt lắm cũng dậy rồi, mới tới tặng ít." xong từ trong thực hộp lấy ra đĩa bánh hợp ý, đĩa bánh bột đậu trộn, đặt lên bàn. Hai món điểm tâm đều bốc lên hơi nóng, hiển nhiên là vừa ra nồi cho vào hộp, rất nhanh đưa tới.

      Lâm Cẩm Nghi cười cảm tạ, "Di nương vất vả. Ta lập tức thừa dịp nóng ăn ngay, di nương trở về chiếu cố đại tỷ tỷ , ta đểg Thiên Ti đưa ngươi."

      Chu di nương lại cười tủm tỉm nhúc nhích, vẻ mặt tha thiết nhìn nàng : "Ngài trước nếm thử, có cái gì tốt ngài với ta, ta trở về lại cải tiến."

      Lâm Cẩm Nghi đành phải ngồi vào bàn, bảo nha hoàn dâng bát đũa, thử điểm tâm.

      bánh hợp ý và bánh bột đậu trộn đều là điểm tâm dân chúng nhà tầm thường vẫn làm, nhất là bột đậu trộn gì đó, bình thường đều là nhà nghèo có gì mới ăn. Ở chỗ Trung Dũng hầu phủ như vậy, đúng là có ai làm.

      Mà Chu di nương trù nghệ chỉ có thể rất bình thường, làm món ăn đừng so với Tô thị, chính là với đầu bếp trong phủ cũng bằng, kém cả trời.

      Lâm Cẩm Nghi ăn quen những đồ tinh tế, thử ngụm liền để chiếc đũa, xuống: "Di nương có tâm, hương vị thực sai."

      Ai biết ngay sau đó, Chu di nương liền lấy khăn lau lệ, "Thiếp thân cũng biết thứ thô lậu như vậy nên vào miệng nhị nương. Nhưng có biện pháp nào đâu, thiếp thân lại được lão gia thích, hàng tháng bất quá từ công quỹ lĩnh mấy lượng bạc tiền tiêu hàng tháng. Phương tỷ nhi nay lớn, khắp nơi đều phải dùng tiền, thiếp thân cũng là có cách nào..."

      Nàng nước mắt đến là đến, phen khóc than ầm ĩ, Lâm Cẩm Nghi xấu hổ da đầu run lên.

      Nếu ngày trước, Tô thị nhắc nàng. Nàng có lẽ tỉnh tỉnh mê mê tin theo, thiếu được an ủi bà vài câu, thậm chí còn nghĩ biện pháp trợ cấp hai mẹ con bà.

      Chu di nương vừa thấp giọng khóc, vừa nức nức nở nở tố khổ.

      Lâm Cẩm Nghi nghe nổi nữa, liền lạnh mặt : "Di nương ý tứ, chẳng lẽ cảm thấy nương ta quản gia, bạc đãi ngươi và đại tỷ tỷ?"

      Chu di nương nào dám Tô thị phải, vội nhũn giọng đáp: "Nhị nương hiểu lầm, thiếp thân phải ý tứ này!"

      "A?" Lâm Cẩm Nghi liếc mắt cái, "Kia di nương sáng sớm đến trước mặt ta khóc lóc, là có ý tứ gì đây?"

      Chu di nương mấp máy môi, ấp a ấp úng : "Thiếp thân chính là vừa rồi thấy ngài mấy thích thứ thô lậu đó, nhất thời bi ai... Thiếp thân phải cố ý khóc kể... Chính là đến cảm tạ hôm qua nhị nương tùy tay ra năm mươi lượng bạc..."

      Lâm Cẩm Nghi dù ngốc, trước sau cũng liên hệ biết Chu di nương nương cảm tạ đến hiến ân cần, sau đó tố khổ, khóc than, là vì sau này lại đến mình đánh gió thu. Nàng cười lạnh tiếng, : "Xem ra đúng là ta hiểu lầm di nương. Nhưng hôm qua năm mươi lượng kia, là ta thua đại tỷ tỷ, cũng là tiền riêng của ta, thua phải chịu, phái cái gì 'Tùy tay bỏ ra'. Di nương đừng loạn chuyện này khiến ta bị hiểu sai."

      Chu di nương còn cho Lâm Cẩm Nghi là tiểu nương thiên chân hồn nhiên trước kia, sao nghĩ đến nàng lạnh mặt bác bỏ mình như vậy. Bị ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn, lại cảm thấy dường như mình bị nhìn thấu, nhất thời xấu hổ vô cùng.

      Nàng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ giải thích : "Vâng vâng vâng, là ta sai khiến nhị nương hiểu lầm."

      Lâm Cẩm Nghi thần sắc đạm mạc gật gật đầu, : "Di nương có việc gì trở về . Ta thỉnh an tổ mẫu, còn phải tới thư phòng lên lớp." xong cũng chờ Chu di nương trả lời, liền đứng lên bảo Thiên Ti tiễn khách.

      Chu di nương cảm giác mình bị Lâm Cẩm Nghi tiểu nương mười bốn tuổi này chế trụ, cũng muốn đợi ở Cẩm Tú Uyển, phúc thân, ly khai n hư chạy trốn.

      Nàng vừa , Lâm Cẩm Nghi liền thở dài nhõm hơi, vỗ vỗ ngực : "Cuối cùng rồi." Nếu mới vừa rồi tức lên chỉ dọa Chu di nương phen được, nàng cũng biết nên làm gì. Lại cũng muốn tổn thương tình cảm tỷ muội.

      Thiên Ti đưa Chu di nương đến viện rồi trở về, thấy Lâm Cẩm Nghi như vậy, khỏi cười : "Mới vừa rồi nương rất hay."

      Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta sợ bà ấy. Tuy rằng thân phận cao, nhưng đến cùng là mẹ đẻ đại tỷ tỷ, vì đại tỷ tỷ, ta cũng nên cho bà mặt mũi. Ngươi xem mới vừa rồi bộ dáng kia của bà ấy, ràng coi ta là đứa bé chưa dứt sữa để dỗ. Ngươi bà cũng là lão nhân hầu hạ nhiều năm trong phủ, sao có thể làm ra trò diễn đó?"

      Chu di nương thân phận thấp, tóm lại vẫn là nửa chủ tử, Thiên Ti cũng được gì, nữa.

      Bị Chu di nương trì hoãn, Lâm Cẩm Nghi Thuận Hoà đường thỉnh an chậm.

      Bất quá Trung Dũng hầu phu nhân cũng so đo, chỉ cười trêu ghẹo Lâm Cẩm Nghi: "Con tiểu lười biếng, đến muộn như vậy, khẳng định là ngủ lười."

      Lâm Cẩm Nghi cũng giải thích, kề bên Trung Dũng hầu phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu đừng trách con là tốt rồi." Nàng mấy ngày gần đây đều vội tới thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, Trung Dũng hầu phu nhân đối xử với Sầm Cẩm trước đây, hay Lâm Cẩm Nghi tại, đều sủng ái từ đáy lòng. Ở chung lâu, người phải cỏ cây, trong lòng nàng lại có áy náy, bà cháu hai người cảm tình đương nhiên càng ngày càng thâm hậu.

      Trung Dũng hầu phu cười đẩy đẩy bờ vai nàng, "Tốt lắm, nhanh dùng cơm. Đừng t thư phòng chậm, để tiên sinh con."

      Lâm Cẩm Nghi cười ra tiếng, đứng lên, lại nhìn Trung Dũng hầu phu nhân ngồi nhúc nhích, liền hỏi bà: "Tổ mẫu cùng dùng bữa sao?"

      Trung Dũng hầu phu nhân trong thời gian này ngủ tốt lắm, ban ngày còn theo ba bữa cơm uống thuốc, khẩu vị có. Bất quá cháu trước mắt ra, Trung Dũng hầu phu nhân được Hoàng ma ma đỡ dậy : "Được, tổ mẫu bồi tiểu A Cẩm chúng ta cùng nhau ăn."

      Lâm Cẩm Nghi cũng biết Trung Dũng hầu phu nhân thân mình ngày càng sa sút, lúc này cũng chỉ có thể làm bộ như biết, ở bàn cơm dùng ngữ khí làm nũng : "Tổ mẫu ngoan a, cơm cũng ăn nhiều." xong gắp miếng điểm tâm cho Trung Dũng hầu phu nhân, đặt vào đĩa trước mặt bà, "Tổ mẫu gần đây gầy , đ có đẹp như trước, cần phải ăn nhiều chút."

      Trung Dũng hầu phu nhân vui tươi hớn hở đáp ứng, ăn miếng điểm tâm Lâm Cẩm Nghi gắp cho.

      Hai người dùng bữa xong, Lâm Cẩm Nghi thư phòng.

      Nghĩ đến phải đối mặt với Lâm Phương Nghi, Lâm Cẩm Nghi trong lòng còn chút lo sợ. Mới vừa rồi Chu di nương từ chỗ mình trở về, bộ dáng có chút chật vật, cũng biết Lâm Phương Nghi có tức giận mình hay .

      Cũng may Lâm Phương Nghi vẫn là chuyện với mình đồng như thường, tựa hồ cũng có đem chuyện sáng sớm để ở trong lòng.

      Đợi đến giữa trưa ăn cơm, tiên sinh rời , hai tỷ muội mới chính thức có thời gian.

      Lâm Phương Nghi còn thập phần áy náy thay Chu di nương nhận sai. Chu di nương sau khi trở về tuy rằng chưa Cẩm Tú Uyển làm gì, nhưng Lâm Phương Nghi cũng ngốc, nhìn bà thân ăn mặc cùng khổ, lại liên hệ chuyện phát sinh ngày hôm trước, đương nhiên đoán được. Lúc trước trong lòng nàng cũng có chút bất an, sau này thấy Lâm Cẩm Nghi đến thư phòng vẫn bình thường cười chào hỏi mình, tâm treo cao cũng mới đặt xuống.

      Lâm Cẩm Nghi thấy nàng như vậy, cũng biết hành vi sáng sớm nay của Chu di nương có can hệ với Lâm Phương Nghi, nhân tiện : "Ta cũng để ở trong lòng, chúng ta cái này, học nửa buổi sáng, ta đói bụng, muốn sớm dùng cơm trưa."

      Tỷ muội vừa chuyện vừa ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy Vạn Lũ bên người Tô thị chờ.

      Vạn Lũ thấy các nàng, phúc thân hành lễ, : "Nhị nương, phu nhân bảo ngài chính viện dùng cơm."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cáo biệt cùng Lâm Phương Nghi, theo Vạn Lũ về chính viện.

      Trong chính viện, Tô thị cho người dọn đồ ăn, Lâm Cẩm Nghi vừa tới, bà bảo nàng đến bàn dùng cơm.

      Lâm Cẩm Nghi cũng khách khí với Tô thị, nâng bát cơm ăn, mới hỏi bà: "Nương hôm nay sao để con tới bên này dùng cơm?" Bình thường Lâm Cẩm Nghi đều về Cẩm Tú Uyển dùng cơm, sau đó ngủ trưa lát, buổi chiều tiếp tục thư phòng học.

      Tô thị cười, "Thế nào? Con đồng ý ăn đồ nương làm?"

      Lâm Cẩm Nghi : "Đương nhiên phải, đồ ăn nương làm ăn ngon nhất."

      Tô thị tự mình múc cho nàng chén canh , : "Sáng sớm Chu di nương tìm con?"

      Lâm Cẩm Nghi nhận bát canh, " sai, quả nhiên như ngày hôm qua người . May mắn người nhắc nhở con trước, nếu con tin bà ấy."

      Tô thị nhiều ngày vội vàng chiếu cố Trung Dũng hầu phu nhân, còn rảnh chiếu cố Lâm Cẩm Nghi. Chu di nương cũng biết mới dám đánh bạo có chủ ý tới đầu Lâm Cẩm Nghi. Tô thị vốn có thể chỉ nhấc tay là xử lí được, lại cố ý đường vòng, nhắc nhở Lâm Cẩm Nghi, lại cho người giám sát chặt chẽ Chu di nương, vì chính là cho nàng cơ hội rèn luyện. Cũng may, nữ nhi khiến bà thất vọng, lời sắc bén khiến Chu di nương biết khó mà lui, lại quá mức tổn hại mặt mũi Chu di nương, khiến Lâm Phương Nghi xuống đài được.

      Tô thị tự đáy lòng khích lệ nàng : "Con làm tốt lắm. Con phải biết rằng, nương dù có năng lực, cũng thể chiếu cố con cả đời, nhà chúng ta dân cư coi như đơn giản, nếu con ở nhà mình mà bản thân thể xử lý tốt các quan hệ này, tương lai gả cho người khác càng biết làm thế nào."

      Lâm Cẩm Nghi quá nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhân tiện : "Nương, A Cẩm biết mình còn rất nhiều cái biết. Người chậm rãi dạy con, chờ con học xong, người mới để con nhà người khác được ?"

      Tô thị làm sao bỏ được nữ nhi duy nhất này, "Được, nương cũng muốn con ở lâu vài năm. Chờ con mười tám tuổi, nương mới yên tâm cho con ra phủ."

      Mười tám tuổi, xem như kinh thành quý nữ xuất giá hơi muộn.

      Nghĩ đến còn bốn năm mới phải lo lắng vấn đề này, trong lòng Lâm Cẩm Nghi cũng thở dài nhõm hơi.


      [​IMG]
      Last edited: 13/11/17

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      người ta mười 18 lấy chồng là muộn rồi,
      mình 30 cái xuân xanh mà vẫn thấy chưa muộn
      levuong, mininozin, jennytruong5 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Vậyanh Vương gia có bứng được gốc hoa này sớm hơn chút nào ? cũng là trai già rồi đoá. Thêm 4 năm nữa có mà nghẹn.

    5. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Xử lý các mối quan hệ bên ngoài khó, đối với người trong nhà còn gian nan hơn nhất là khi vừa từ chối vừa làm mất lòng nhau. Nhìn Lâm Cẩm Nghi mà thấy phần bản thân mình trong đó, suy nghĩ đơn giản đề phòng ai, xoay sở vụng về.
      duyenktn1heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :