1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kế hoạch mai mối - Mèo Lười Ngủ Ngày (52c+3NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 10 - ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP
      Hôm sau Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc xe buýt xuống núi, lại gặp chuyện bất ngờ.

      Bà mối đặt hành lý xe buýt, chuẩn bị ngồi xuống nghe có giọng nữ ngọt ngào vang lên phía sau: " Hạ, khéo đấy!"

      Bà mối quay đầu lại thấy gương mặt nhắn, xinh đẹp cười duyên với... cái lưng mình. Hả? Đây phải là "con nuôi" của trưởng phòng Liêu sao? Nhưng điểm khác biệt với đêm qua là, hôm nay đồng chí "con nuôi" mặc chiếc váy liền bó sát màu tím đậm. Còn điểm giống nhau đến kì diệu với chiếc chăn mỏng đêm qua là, chúng đều khéo léo làm nổi bật dáng vóc thon thả của "con nuôi". Mái tóc thẳng xõa bờ vai càng làm "con nuôi" thêm thanh khiết đến động lòng người, chắc chắn thể khiến người ta tưởng tượng tới hình ảnh khác của ta trong khách sạn.

      Tô Tiểu Mộc khinh nhất là loại con nhìn thấy trong sáng, nhưng lại dùng thân thể để... ừm, dùng thân thể để đổi lấy hạnh phúc. Hừ hừ, chỉ hai tiếng thôi mà, mình chẳng thèm để tâm tới ta. Mà "con nuôi" này hình như cũng coi bà mối là trong suốt, vòng qua bà mối để chào gã họ Hạ ngồi bên cạnh cửa sổ: " Hạ!"

      Bà mối nghe thấy thế nổi hết cả da gà, nhưng cũng khâm phục tài tính toán của "con nuôi". Kiểu xưng hô " Hạ" này vô phép cũng đường đột, quan trọng nhất là ta có thể đoán được Hạ Hà Tịch thích người ta gọi là "Tổng giám đốc Hạ" ở bên ngoài.

      Con cáo họ Hạ kinh nghiệm đầy mình, cũng chẳng phản ứng gì với xuất đột ngột của "con nuôi", gật gật đầu rồi thờ ơ câu: "Chào , trưởng phòng Liêu đâu?"

      "con nuôi" che miệng, cười: " ấy à... là nhà có chuyện, sáng sớm lái xe xuống núi, bỏ em ở lại đây, ai..." tới đây, "con nuôi" tỏ vẻ đáng thương khiến người ta thương hại, đôi mắt lóe sáng, rồi lại nhoẻn miệng cười: "Nhưng cũng có gì nghiêm trọng lắm, ngờ cũng xe buýt xuống núi. lái xe tới sao?"

      Vừa , "con nuôi" vừa lượn tới chỗ ngồi bên cạnh , lợi dụng thân hình xinh xắn ép bà mối về phía sau. Hạ Hà Tịch thấy hết nhưng gì, chỉ nhếch môi nhìn bà mối cái rồi quay lại "con nuôi", hờ hững "ừ" tiếng.

      "con nuôi" tràng dài, thế mà con cáo họ Hạ chỉ đáp có tiếng, thế nên "con nuôi" vừa lòng, cong môi tiếp: " Hạ lái xe tới cũng đúng, nghe đêm qua mưa suốt, đường xá tốt lắm đâu."

      xong, Hạ Hà Tịch và bà mối cùng sửng sốt, được gì. Bởi vì... "con nuôi" vừa giả vờ nũng nịu đáng , vừa hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Hạ Hà Tịch.

      (╰_╯)#

      lúc lâu sau, cuối cùng bà mối cũng thoát khỏi tình trạng bị cắt điện. Bà mối nghiến răng, suýt chút nữa gào lên: "Đó là chỗ của bà đâyyyyyyyyy!"

      Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, cuối cùng cũng bật ra được câu: "Xưng hô với thế nào đây?"

      " Hạ cứ gọi Mai Mai là được rồi."

      "Mai... Mai, tôi và em tôi cùng nhau." Con cáo họ Hạ xong bèn chỉ chỉ vào bà mối vẫn còn đứng đó, ý là "chỗ ngồi bên cạnh tôi có người rồi". Cùng lúc ấy, bà mối cũng tức tới độ xịt khói đỉnh đầu, khoanh tay trước ngực, dậm chân có vẻ sốt ruột.

      Thấy vậy, Mai Mai khẽ "ôi" tiếng, ôm ngực ra vẻ mới phát tồn tại của bà mối, giọng đáng thương, : "Xin lỗi, em quên mất Hạ cũng ở đây."

      Bà mối cười lạnh lùng, có mà cố ý quên tôi ấy.

      " xin lỗi, ban nãy lên xe chỉ thấy Hạ, cũng ngờ chỗ này có người rồi. Em... em đáng chết, sao em lại ngốc thế chứ? Lại nhìn thấy Hạ..." Mai Mai làm ra vẻ đáng thương, khổ sở khiến người ta phải cảm động, chỉ có mấy câu mà mắt nhòe , nhìn như sắp khóc, nhưng mông vẫn động đậy, hề có ý đứng lên nhường chỗ.

      Bà mối trợn mắt, chẳng qua cũng chỉ là chỗ ngồi thôi mà? cứ như giết người bằng, còn ra vẻ khóc lóc, ăn năn. Nhưng Mai Mai dùng thực tế để cho Tô Tiểu Mộc biết rằng, có đấy! Thực có đấy! Mai Mai vừa nức nở xin lỗi , vừa liếc nhìn Hạ Hà Tịch. Trong chốc lát, hành khách ngồi xung quanh đều ngoái nhìn về phía này.

      Lúc này, bà mối mới biết thủ đoạn của Mai Mai. Được đấy! Lùi bước để tiến ba bước. Nếu là người khác có lẽ họ thương cảm mà đổi chỗ cho rồi đúng ? Nhưng hôm nay xui xẻo rồi, gặp đúng Tô Tiểu Mộc tôi. Được! muốn tôi làm người xấu, tôi làm người xấu cho xem.

      Tô Tiểu Mộc cười nhạt, khoanh tay, từ từ : "Nếu xin lỗi... thế chị phải đứng lên nhường chỗ cho tôi chứ!"

      Vừa xong, nước mắt Mai Mai đọng lại khóe mắt, chảy xuống được nữa. Có lẽ Mai Mai cũng ngờ đời lại có người da mặt "dày" tới cỡ này. Á khẩu trong chốc lát, ta cúi đầu, biết nên phản ứng ra sao: "Tôi..."

      "Tôi cái gì mà tôi, đứng lên !" Bà mối cho đối phương cơ hội, trong giọng cao vút còn mang chút hờn dỗi, khiến hành khách ngồi ghế trước phải ngoái đầu nhìn. Tô Tiểu Mộc trừng mắt lườm đám người xem biết gì, tiếp tục đóng vai kẻ ác độc: " Mai, xin – – đứng – lên!"

      Tối hậu thư đưa ra, Mai Mai nhất thời bó tay, khẽ quay đầu nhìn Hạ Hà Tịch, lại lắp bắp : " Hạ..." Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy, bà mối nhìn mà phải tấm tắc khen ngợi, "con nuôi" đúng là "con nuôi", công lực thâm hậu.

      Để xem, giữa "em " và Mai Mai, con cáo họ Hạ chọn thế nào?

      Hạ Hà Tịch nghe có người gọi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kín đáo của Mai Mai, định đối phương : "Chỗ này gần cửa sổ, em say xe..."

      Người khác say xe muốn ngồi gần cửa sổ, Mai Mai này kỳ lạ , say xe lại muốn ngồi phía trong. phải, phải, tôi thấy chỉ cần ngồi cạnh Hạ của say xe nữa phải ? Bà mối khẽ "hừ" tiếng, thêm gì, nhưng ánh mắt ràng cho con cáo họ Hạ kia: " xem rồi làm !"

      Hạ Hà Tịch chớp mắt, nhìn người đẹp ngồi bên cạnh, lại nhìn "em ngoan" đứng, rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo: "Nhóc con, em đổi chỗ cho Mai lát ."

      "Hạ – Hà – Tịch!" là đồ trụy lạc, tên khốn thông đồng với bồ nhí!

      -------------------------Tôi là đường phân cách ngồi lòng loạn------------------------------------

      Dù có ngàn lần, vạn lần bằng lòng, Tô Tiểu Mộc vẫn phải đổi chỗ cho "con nuôi" Mai Mai. Trong lúc Mai Mai đắc ý, tình tiết vở kịch lại có thay đổi lớn. Mọi người chỉ thấy đồng chí Hạ Hà Tịch bỏ kính ra, gấp tờ báo lại, xách túi giấy tờ đứng dậy định .

      Mai Mai ngồi bên ngoài trợn tròn mắt: " Hạ, làm gì thế?"

      Hạ Hà Tịch nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: "Ôi, biết thế nào đột nhiên tôi cũng thấy ngồi cạnh cửa sổ hơi say, thế nên... đổi chỗ lát có thể tốt hơn."

      Sau đó, gã họ Hạ ung dung đổi sang chỗ ngồi bên cạnh bà mối. Bà mối đáp lại Mai Mai bằng nụ cười ngọt ngào, cuối cùng tâm trạng cũng vui lên. Thấy con cáo họ Hạ ngồi xuống cạnh mình, bà mối cười híp cả mắt: "Coi như biết điều." Biết ai mới là "bà chủ" của mình.

      Hạ Hà Tịch cười nhạt, lại giở tờ báo ra rồi thở dài: "Vì biết, nếu đắc tội với bà mối Tô, vướng vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt." Đương nhiên, biểu ham muốn chiếm giữ quá ràng như thế, nếu phối hợp chút, chẳng phải quá có lỗi với em sao?

      Bà mối bên này chẳng mảy may hay biết suy nghĩ của con cáo già, siết tay : "Đúng đấy! Nhất định em tìm cơ hội báo thù con bé Mai kia." Chỉ là, cả Hạ Hà Tịch và bà mối cũng ngờ đươc, cơ hội báo thù lại tới nhanh đến thế!

      Sau khi xuống núi an toàn, hai người ăn cơm trưa ở nhà họ Châu. Châu tài nữ chờ hai người lâu. Để Hạ Hà Tịch phải vất vả giả vờ làm bạn trai mình nữa, Châu tài nữ cố tình sắp xếp cho hai người ăn cơm trong đại viện nhà .

      Đại viện là nhà riêng của nhà họ Châu. Sau khi núi Bát Thanh phát triển thành khu du lịch, bà Châu sửa nó thành nơi tiếp đón khách. Ăn cơm ở đây, gặp phải họ hàng thân thích nhà họ Châu, hai là gần bến xe bus, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.

      Nhưng điều Châu tài nữ ngờ được là, khi bà mối và Hạ Hà Tịch xuống núi, lại là nhóm kỳ quái gồm 3 người. Đúng, người thừa ra, chính là "con nuôi" Mai Mai.

      Dĩ nhiên Mai Mai cam lòng với thất bại xe bus. Vừa xuống xe bám riết lấy Hạ Hà Tịch. những để ý đến Châu tài nữ, mà còn ngỏ ý chiều cùng đón xe về thành phố C với hai người kia. Lúc đầu Châu tài nữ còn giữ im lặng với Mai quen biết này, nhưng cuối cùng chịu nổi, lặng lẽ kéo bà mối vào phòng vệ sinh, hỏi: " ta chui từ đâu ra thế?"

      Bà mối cười nhạt, cả Châu tài nữ cũng nhận ra kẻ kia tới chẳng phải điều tốt lành gì, còn có thể gì được chứ? Cúi mặt xuống, Tô Tiểu Mộc mỉa mai : "Ai mà biết được! Là người Hạ Hà Tịch quen ở khách sạn."

      Châu tài nữ: "Chẳng lẽ là loại dịch vụ đặc biệt?"

      "Ừm, đại khái thế."

      Bà mối vừa với Châu tài nữ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đúng lúc bên phòng vệ sinh nam cũng có người bước ra, vừa liếc mắt thấy có chút quen quen, nhìn thêm lát nữa, đột nhiên kêu lên: " béo!"

      béo định về phía nhà ăn, nghe Tô Tiểu Mộc gọi thế sững người, ngoái đầu lại nhìn. Đúng là em siết cổ tay mình ở suối nước nóng đây mà. Chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã ngồi...

      Châu tài nữ thấy vậy, lại càng thấy lơ mơ, cau mày hỏi: "Lại là ai đây?"

      Bà mối cười cười, đáp: "Quen ở suối nước nóng, Châu tài nữ, chị về trước , em theo ngay."

      Đuổi Châu tài nữ rồi, bà mối cười gian xảo, tới chỗ béo, nhìn trai béo ú toát mồ hôi hột.

      béo lau mồ hôi trán, thấy vô cùng ấm ức, chẳng phải chỉ muốn trêu đùa em dịu dàng trong lúc ngâm nước nóng thôi sao? Sao chuyện lại phát triên theo chiều hướng bị thảm thế này? Xuống núi rồi mà còn đụng phải vị nữ hiệp ấy. béo chủ động van xin: "Em ơi, xin thề, sau lần gặp em, trêu chọc con nhà lành nữa. vừa lái xe xuống núi với mấy người em thôi, em tha cho . Em xem, cổ tay còn tím đây này!" xong, béo làm bộ mặt đau khổ, kéo tay áo lên cho bà mối xem.

      Khóe miệng bà mối cong lên, tỏ vẻ hài lòng, tay vỗ vỗ lên vai béo cách oai phong lẫm liệt: "Tốt lắm, tốt lắm, biết sai rồi sửa còn gì tốt hơn. tên gì nhỉ?"

      béo khóc: "Trang Vĩ Đạt."

      "Giả Vĩ Đại?" Bà mối líu lưỡi: "Bố mẹ là... rất vĩ đại."

      Bà mối gãi gãi đầu, trong lòng thầm tính toán, mắt đảo liên tục, sau đó vỗ tay : "Trang Vĩ Đạt, thấy biểu của hôm nay, em thấy là người tốt, thế nên giờ em quyết định giới thiệu cho em dịu dàng đúng nghĩa luôn, vừa đẹp vừa dịu dàng."

      "Hả?"

      "Hả cái gì? Lại đây, nghe bà mối ta với này..."

      Từ phòng vệ sinh quay trở lại, con cáo họ Hạ phát bà mối mặt mày hớn hở, vui vẻ như vừa kiếm được tiền. mà cái dáng của Tô Tiểu Mộc bây giờ chắc chắn... có người sắp gặp xui. Thế nên, thừa lúc Châu tài nữ mua vé xe, Mai Mai trang điểm, Hạ Hà Tịch bình tĩnh hỏi: " , lần này lại tính gây họa cho ai đây?"

      Bà mối vui vẻ lắc đầu đáp: "Gây họa cái gì? Là chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt! Em vừa mới nhắn tin cho Châu tài nữ rồi, bảo chị ấy chỉ cần mua hai cái vé xe là đủ. Vì... Mai Mai ngoan ngoãn nhà có lẽ trang điểm lần này quay lại nữa, ha ha."

      Hạ Hà Tịch bật cười, nhưng cũng quá bất ngờ, nheo mắt hỏi: "Mới nãy em vệ sinh lâu thế là làm gì hả?"

      Bà mối nhếch môi, hùng hồn đáp: "Làm – mối!" Trang Vĩ Đạt và Mai Mai là cặp xứng đôi đến cỡ nào chứ? Nếu giúp họ lại gần nhau nhanh chút, lương tâm của Tiểu Mộc chắc chắn bị lên án. Để Mai Mai xe riêng với Trang Vĩ Đạt về nhà, tai mình và Hạ Hà Tịch cũng được yên tĩnh, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Nghĩ tới đây, bà mối mới kể lại chuyện gặp béo cho Hạ Hà Tịch nghe.

      Con cáo họ Hạ nhướn mày: "Em tin chắc Trang Vĩ Đạt có thể đối phó được với Mai Mai à?"

      Bà mối lắc đầu, dương dương tự đắc: "Chuyện này cần quan tâm, dù sao em cũng có cách khiến Mai Mai mắc câu."

      Hạ Hà Tịch im lặng, lần này là . tinh quái như Tô Tiểu Mộc, ngay cả mình cũng bị ấy đùa giỡn, giúp tên béo đối phó với kiểu con ham tiền đương nhiên phải chơi. Nghĩ tới đây, con cáo họ Hạ mới từ từ hỏi: "Bà mối Tô, đạo đức nghề nghiệp của em lúc này để đâu rồi?"

      "Đạo đức nghề nghiệp?" Bà mối mở tròn mắt, kinh ngạc đáp: "Đạo đức nghề nghiệp là để với người mới vào nghề, được chứ? Với người như Mai Mai, cần đạo đức nghề nghiệp gì hết."

      Khóe miệng con cáo họ Hạ khẽ động, đỡ trán cười nhạt, quả nhiên đắc tội với bà mối rơi vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt. thế nhưng... Tô Tiểu Mộc, em vội vàng tặng Mai Mai cho người khác thế, có phải vị chua hơi gắt ?
      B.Cat thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 11 - BÁO ỨNG
      Con cáo họ Hạ sai, người đắc tội với bà mối đều rơi vào cuộc trả thù mang tính hủy diệt. nhưng khi câu ấy, Hạ Hà Tịch quên chuyện: người đắc tội lớn nhất với bà mối, chính là mình. Thế nên lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, Hạ Hà Tịch về thành phố C được hai hôm bị trả thù vô cùng ghê gớm.

      Hạ Hà Tịch nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của mình trong gương, nặn ra nụ cười giễu cũng nổi, bởi vì... khóe môi khẽ nhếch lên cái thôi là vừa đau vừa ngứa. Hạ Hà Tịch nhắm mắt, để bản thân mình tỉnh táo lại, gọi điện cho thư ký An Địch kể sơ qua tình hình, dời tất cả các cuộc họp lại sau, rời mới bảo An Địch hẹn sẵn với bệnh viện hộ mình.

      An Địch thấp thỏm lo âu, cũng vì căn bệnh tới bất thình lình của sếp mà cuống cả lên: "Được, tất cả các cuộc họp lùi lại đến sau, cuộc đàm phán hẹn từ tuần trước tôi cũng giải thích với bên công ty kia... Bệnh viện? Hẹn với bệnh viện mọi khi vẫn đến nhé? Tôi gọi điện cho bác sĩ Tô ngay đây."

      Trong đầu Hạ Hà Tịch lên gương mặt cười cợt, sung sướng khi người khác gặp họa của Tô Cẩm Trình, quả quyết từ chối: "Đổi nơi khác." Nghĩ lát, lại bổ sung thêm: "Bệnh viện bình thường là được rồi."

      "Vâng"

      Và thế là, con cáo họ Hạ ôm gương mặt sưng như cái đầu heo lặng lẽ nằm viện. ngay cả người trong công ty cũng rốt cuộc Tổng giám đốc Hạ mắc bệnh gì, đương nhiên, trừ người thân cận nhất, ngày nào cũng đưa giấy tờ tới cho ký tên – An Địch.

      Nhưng mỗi khi các đồng nghiệp hỏi tới bệnh tình của Tổng giám đốc Hạ, bộ dạng An Địch đều như muốn rồi lại thôi, muốn nhưng lại thể . Cho dù đám đồng nghiệp đe dọa, dụ dỗ, cuối cùng An Địch thích buôn dưa vẫn bảo vệ được bí mật. Thôi vậy, vì danh dự và niềm kiêu hãnh của Tổng giám đốc Hạ, nhất định được . Chờ dung nhan bị hủy hoại của ấy đỡ hơn chút báo cho mọi người địa chỉ bệnh viện, bảo họ tới thăm.

      Quan trọng nhất, Tổng giám đốc Hạ đặc biệt dặn dò, nếu tiết lộ bí mật, nhất định khiến sống bằng chết! có trừ hết tiền lương ? Có đổi thư ký ? Chậc chậc, nhưng thực ngờ được Tổng giám đốc Hạ nho nhã, dịu dàng mà cũng có lúc đe dọa người ta, cảm giác như... chắc chắn là bị ai đó dạy hư.

      An Địch ôm bí mật kinh thiên động địa này im như thóc, mặc cho đám đồng nghiệp đánh tiếng thế nào, YY ra sao vẫn mở miệng. Nhưng phàm là chuyện, đều có ngoại lệ, đặc biệt, ngoại lệ này lại ở người nào đó.

      Đồng chí Hạ Hà Tịch nằm viện đến ngày thứ 3, bệnh dị ứng có biến chuyển tốt, những vết mẩn đỏ dày đặc lưng và cánh tay còn ngứa ngáy khó chịu. Nhưng gương mặt đẹp trai, phong lưu vẫn... khụ khụ, vẫn như đầu heo. Con cáo họ Hạ nóng lòng lắm, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. Hôm ấy, sắp tới trưa, Hạ Hà Tịch đột nhiên nhận được điện thoại của bà mối, đối phương hỏi ngay vào để: " ở đâu đấy?"

      "Công tác ở thành phố A, có chuyện gì à?"

      "À, thế thôi vậy, định gọi ăn cơm thôi."

      Cuộc điện thoại chấm dứt như thế. Tuy Hạ Hà Tịch thấy hành động của bà mối có chút kỳ lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều. Tới tận chiều, con cáo họ Hạ mới biết đầu đuôi câu chuyện. Hạ Hà Tịch vừa mới bôi thuốc xong, nửa nằm nửa ngồi giường bệnh lấy laptop làm việc nghe thấy tiếng cười khe khẽ ở bên cạnh. vừa ngẩng đầu bàn tay vẫn còn đặt bàn phím run lên, đánh nhầm 2 chữ.

      Nhìn gương mặt "tuấn tú" lồi lõm gập ghềnh, bên này sưng, bên kia thâm của Hạ Hà Tịch, bà mối dù cắn môi vẫn nén nổi, vừa cười vừa nháy mắt ra hiệu: " trai ơi, may là laptop của thay đổi, nhờ nó em mới nhận ra bệnh nhân giường này là đấy, ha ha ha!"

      " xem , xui tới cỡ này cơ à? Khụ khụ, du lịch bệnh viện bảy ngày à?"

      Hạ Hà Tịch im lặng, trong lòng thầm tính toán, quay về đá An Địch xuống nhà máy! Bà mối vẫn cười chế giễu nhưng nhanh tay đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vừa mở vừa : "Em hầm cho bát canh đậu đỏ bí đao đây, hai em , canh này giảm sưng, trừ độc. cũng là, quan tâm tới việc làm ăn của bệnh viện sao quan tâm tới bệnh viện của hai em chút?"

      Tô Tiểu Mộc múc đầy bát canh rồi đưa tới trước mặt Hạ Hà Tịch, lúc này mới lắc đầu : "Được rồi, uống canh xong làm thủ tục chuyển viện . hai em cũng biết biến thành cái đầu heo rồi, cũng chẳng có gì hay ho mà trốn nữa. còn ở đây nữa, biết chừng còn làm heo thêm tuần nữa cho người ta mổ thịt. có biết bệnh viện bây giờ kinh cỡ nào hả, cố ý muốn nằm viện thêm mấy ngày để kiếm thêm chút tiền, như thế làm lỡ chuyện của à? Tới bệnh viện có người quen vẫn tốt hơn, tới chỗ hai cũng có người chăm sóc."

      Bà mối tràng giang đại hải, Hạ Hà Tịch im lặng nhìn gì, rồi lại nhìn bát canh bí đao vẫn còn bốc hơi nóng, hỏi: "Sao em biết nằm viện này?" Nếu là Địch , nhất định... Hạ Hà Tịch nghĩ lát, lại nhìn bát canh bí đao, thở dài: "Thôi , cũng coi như An Địch lấy công chuộc tội, nhưng tiền thưởng tháng này nhất định trừ, trừ mạnh!"

      Nghe thấy thế, bà mối cười vui vẻ, như biết Hạ Hà Tịch nghĩ gì: " đừng trách thư ký của . Thực ra , dù đối phương có kín miệng hơn, em cũng có bản lĩnh móc ra chuyện."

      Trong lòng Hạ Hà Tịch kêu "cộp" tiếng, giờ mới ra thủ đoạn của Tô Tiểu Mộc. tuyệt đối khoe khoang. Đúng như lời , dù có đổi người khác, cũng có cách xoay đối phương như chong chóng, huống chi là An Địch thà?

      Nhưng linh cảm với Hạ Hà Tịch rằng, cái gọi là "thủ đoạn" của bà mối nhất định gây bất lợi cho mình.

      "Em gì với An Địch? ấy cho em biết nằm ở bệnh viện này à?"

      "Ừm..." bà mối cúi đầu có chút suy tư, rồi ngẩng đầu lên : "Lúc đầu An Địch nằm viện, em cũng nghĩ nhiều, nhưng gọi điện cho lại khác , em nghĩ... chắc chắn là có chuyện lén lút!"

      Hạ Hà Tịch hơi nheo mắt: "Sau đó?"

      "Sau đó em quấy rối An Địch cả buổi chiều. Gọi điện cũng nhiều lắm, có lẽ chỉ gọi hơn mười cuộc thôi, nhưng ấy nhất định chịu cho em biết ở đâu, chỉ Tổng giám đốc Hạ bị bệnh. Thế nên đừng trách ấy, ấy là thư ký tốt, đấy!"

      " trọng điểm."

      "Trọng điểm?" Tô Tiểu Mộc cười gian: "Trọng điểm là lần cuối cùng em gọi cho ấy, nhất thời chịu nổi, thế là phát cáu lên, em ... giả vờ bệnh cũng vô dụng thôi, nếu tìm được , em tung hết mấy tấm ảnh của hai chúng ta ra ngoài!"

      Hạ Hà Tịch: "..."

      Lâu sau, Hạ Hà Tịch mới nhăn nhó ngước bộ mặt heo lên hỏi bà mối với giọng bất lực: "Chúng ta trở thành diễn viên chính trong những bức ảnh nóng từ khi nào thế?"

      Bà mối bĩu môi, chọc chọc hai ngón tay vào nhau, giả vờ vô tội: "Em cũng muốn mà, nhưng dọa thư ký của chút, ấy chịu . nhưng nghe , đồng chí Hạ bị dị ứng vì uống rượu núi Bất Thanh mà?"

      Tô Tiểu Mộc vui vẻ , còn gương mặt con cáo họ Hạ đen lại. Nhưng mặt vẫn còn bầm tím, thế nên cũng thấy thay đổi quá nhiều. =.=

      Hóa ra lần này, đồng chí Hạ Hà Tịch là... tự bê đá đập lên chân mình. Hạ Hà Tịch dị ứng nha đam từ , nhưng lần dị ứng trước cũng chỉ là chấm nhựa nha đam lên da để tạo mấy vết mẩn đỏ đau ngứa thôi.

      Lúc đó, con cáo họ Hạ lên núi Bất Thanh với bà mối, tự nghĩ mình thông minh tạo nên " tượng dị ứng" cánh tay, lừa được người nhà họ Châu, đồng thời còn trêu bà mối được trận ra trò. Ai ngờ... cũng biết loại rượu tự ủ của nhà họ Châu có vấn đề, hay bữa trưa hôm Hạ Hà Tịch và bà mối quay về có vấn đề, dù sao bác sĩ chấn đoán đồng chí Hạ Hà Tịch ăn phải thứ gì đó na ná nha đam, mới dẫn đến chuyện sau đêm tỉnh dậy thấy khó chịu, soi gương mới phát khuôn mặt đẹp trai của mình biến thành đầu heo.

      Bà mối thấy vậy cười hì hì, vẫn quên trêu chọc Hạ Hà Tịch: " phải em với rồi à, lúc ấy bị dị ứng bệnh viện khám ... Ôi trời! Ai bảo nghe em? Giờ nhìn xem..."

      Hạ Hà Tịch đợi bà mối xong, khẽ liếc nhìn , cuối cùng mới hỏi: "Em gọi điện cho tới phòng làm việc của có chuyện gì à?"

      Hạ Hà Tịch cố ý chuyển chủ đề, ràng muốn tìm thang để xuống, bà mối cũng làm khó dễ thêm, chán nản đáp: "Em gặp vận xui rồi! Thế mới , từ khi quen chưa gặp chuyện gì tốt cả."

      Hạ Hà Tịch nghe vậy chớp chớp mắt, đoán được tám, chín phần: "Trưởng phòng Liêu sai em tới hả?"

      Bà mối im lặng gật đầu. Hóa ra thế, Hạ Hà Tịch quen biết trưởng phòng Liêu ở công ty bà mối là vì gần đây tập đoàn Chính Uy đàm phán hạng mục với công ty của . Hạ Hà Tịch bệnh như thế, khiến trưởng phòng Liêu như ngồi đống lửa, chỉ sợ Hạ Hà Tịch giao hạng mục cho công ty khác vì lần gặp nhau núi Bất Thanh ấy. sao cũng tin "Tổng giám đốc Hạ bị ốm". thế nên nghĩ tới nghĩ lui, bèn trút việc lên đầu bà mối.

      Tô Tiểu Mộc thở dài, hoang mang, cào cào tóc, : "Với trực giác của phụ nữ, em biết trưởng phòng Liêu bỏ qua cho em. Cái đồ " ruột" nhà hại em thảm rồi!" Bà mối ngừng lát, lại lắc đầu, : "Tạm thời mấy chuyện này, uống canh nhanh lên, rồi đưa bệnh án đây cho em, em làm thủ tục chuyển viện cho ."

      Sắc mặt Hạ Hà Tịch thoáng thay đổi, nhưng lại phân vân: "Em làm giúp việc tiếng được bao nhiêu tiền? Hay là... Tô Cẩm Trình đồng ý nếu ở bệnh viện của cậu ta chia phần cho em?"

      Bà mối khom người mở ngăn kéo định lấy bệnh án ra, nghe thế tức tối mím môi: "Hạ Hà Tịch, em cũng có lúc giúp bạn lấy tiền, được ? Còn nữa, là khách sộp của em, nếu dung nhân của bị hủy hoại gả được, em làm bà mối bị thiệt rất nhiều!"

      Quả nhiên...

      Hạ Hà Tịch nhếch miệng, uống cạn bát canh, tính để bát xuống nghe bà mối khẽ lẩm bẩm: "Còn nữa, sao đành lòng để nằm viện mình chứ..."

      Mi mắt Hạ Hà Tịch giật giật, trong đầu lóe lên ý nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn bà mối. nhưng thái độ của bà mối trở lại bình thường, trong đôi mắt sáng thấy có điểm nào khác lạ.

      Hạ Hà Tịch nhếch môi: "Canh ngon lắm, cảm ơn!"

      "Đương nhiên, cũng muốn biết là ai nấu à?" Bà mối chống nạnh, cười to, thấy Hạ Hà Tịch uống hết, im lặng lát mới ra tiếng lòng: "Nếu ngon trả tiền canh cho em trước được ? Canh bí đao giải nhiệt nhà họ Tô, già trẻ đều thích, hai mươi tệ bát!"

      Hạ Hà Tịch: " Tô tham tiền kia, bảo tôi phải tốt thế nào hả?"
      B.Cat thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 12 - GIƯƠNG ĐÔNG KÍCH TÂY
      Tô Tiểu Mộc xuống tầng 1 làm thủ tục xuất viện cho Hạ Hà Tịch, nhưng bất ngờ gặp phải người rất quen.

      cầm bệnh án vừa xuống tới tầng nhìn thấy dáng người quen tới thể quen hơn ở quầy lễ tân. Chớp chớp mắt để chắc chắn mình nhìn nhầm, Tiểu Mộc bèn gọi to: " cả."

      gọi còn hay, vừa gọi bóng lưng cao to ấy đông cứng lại, quay đầu mà vội vàng sải bước ra ngoài.

      Bà mối thấy vậy chỉ thấy kỳ lạ hơn, nhảy thẳng lên hai bậc thềm, hét to: "Tô – Khiêm – Trình! đứng lại cho em!"

      Vừa hét xong, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhất loạt nhìn về phía bà mối, nhưng bà mối vẫn tỉnh bơ, lượn tới trước mặt ông cả hóa đá, bĩu môi hỏi: " cả, em gọi sao lại lờ ?"

      "Ha ha", Tô Khiêm Trình gượng cười, rồi mới gãi đầu : "Là Tiểu Mộc à? , là..."

      Tiểu Mộc gật đầu: " làm nhiệm vụ hả?" cả Tô Khiêm Trình là cảnh sát, gặp nhau ở đây cũng có gì là lạ cả, dù sao ấy cũng điều tra phá án khắc nơi mà. Nhưng tình hướng vừa thấy mình chạy trốn thế này... trăm phần trăm là có vấn đề!

      Tô Khiêm Trình nghe Tô Tiểu Mộc vậy cũng nhớ ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, siết tay đáp: "Đúng, làm nhiệm vụ, nhiệm vụ bí mật..."

      Bà mối chờ ông cả hết, liếc mắt đơn thuốc tay , nển nang: "Làm nhiệm vụ tiện thể lấy thuốc cho người ta à?"

      Tô Khiêm Trình á khẩu, bị chặn họng ngay tại chỗ. Thấy vậy, bà mối kìm được mà thở dài. Thế mới , chẳng trách cả làm cảnh sát bao nhiêu năm mà chưa được thăng chức, vui giận gì thể hết lên mặt, ngốc quá mất! tình huống đơn giản thế mà cũng ứng phó được, hoàn toàn có thể dối là đường bắt kẻ tình nghi bị thương nên tới bệnh viện thôi mà.

      Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt bà mối vẫn giả vờ biết: "Ôi trời, em lại quên mất. lúc làm nhiệm vụ thể chuyện, thôi vậy, em quan tâm nữa. em chỉ đến làm thủ tục chuyển viện giúp bạn em thôi, em trước đây."

      Tô Khiêm Trình nặng nề thở hắt ra, liên tục gật đầu: "Được rồi."

      Bà mối cười hì hì rồi vẫy tay chào cả, nhanh nhẹn chạy vào đại sảnh bệnh viện. Tô Khiêm Trình chắc chắn Tiểu Mộc xa mới cau mày nhìn đơn thuốc trong tay, cúi đầu chán nản bước ra ngoài.

      lát sau, bà mối thò nửa người ra ngoài cửa, xòa tay cười gian, cả, đây gọi là điều tra ngược!

      --------------------------------Tôi là đường phân cách điều tra ngược-------------------------------------

      Bà mối làm xong thủ tục chuyển viện mà người cứ ngẩn ngơ, Hạ Hà Tịch gọi mấy lần, đều nghe thấy. Hạ Hà Tịch thấy vậy gọi nữa, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh giường nhìn chằm chằm. có lẽ ánh mắt đồng chí Hạ quá nóng bỏng, hoặc có lẽ bà mối ngẩn ngơ xong rồi, lúc sau mới "a" tiếng, hỏi: "Nãy mới gì?"

      Hạ Hà Tịch nhếch môi, trả lời mà hỏi ngược lại: " làm thủ tục xong chưa? Chờ lát nữa gọi An Địch lái xe tới đón chúng ta."

      Tiểu Mộc ngắc ngứ gật đầu, lúc này mới gọi bằng giọng sợ sệt, như muỗi: " Hạ..."

      Con cáo họ Hạ vừa nghe gọi khóe miệng lại khẽ nhếch lên, hai từ " Hạ" đơn giản này, nhưng lại bao gồm rất nhiều tấng nghĩa. Bình thường bà mối gọi là "Hạ Hà Tịch", lúc trêu chọc gọi "con cáo họ Hạ", "đồng chí Hạ", lúc giận lại là "ngài Hạ", "Tổng giám đốc Hạ". Mà " Hạ" này ... ừm, hai chữ thoát ra từ cái miệng nhắn, xinh xăn, ngọt ngào của bà mối nhất định là khi có chuyện cần nhở vả. Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch từ từ ngước lên nhìn bà mối, đúng lúc chạm phải nụ cười duyên của đối phương.

      " Hạ, thực lực của tập đoàn Chính Uy lớn mạnh như thế, lại là tổng giám đốc ở bên ấy, nếu... em là nếu thôi nhé, lợi dụng các mối quan hệ của điều tra người nào đó, chắc là có vấn đề gì chứ?"

      Hạ Hà Tịch cố ý chuyển ánh mắt xuống nhìn bệnh án tay, thờ ơ đáp: "Ừ."

      "Vậy thông tin về người đó, à..., ví dụ như chuyện mấy năm trước làm việc gì, ở đâu, có mấy căn hộ đứng tên cũng có thể điều tra ra chứ?"

      "Ừ."

      "Còn nữa, còn nữa, kiểu điều tra này phạm pháp chứ?"

      "Ừ."

      tới đây, Tiểu Mộc thèm để ý tới thờ ơ của con cáo họ Hạ, đôi mắt đen lấp lánh như đá quý, lập tức vỗ tay: "Tốt quá! Hạ, bát canh bí đao đấy cần trả tiền nữa đâu!"

      Hạ Hà Tịch cố ý im lặng lát, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn bà mối. với những gì biết, bà mối Tô thực người rất có nguyên tắc. Nguyên tắc của là: bao giờ chiếm đồng tiền của người khác, đương nhiên người khác cũng đừng mơ moi được nửa xu từ . Thế nên, đột nhiên lấy tiền bát canh bí đao ấy... nhất định có vấn đề!

      Ý câu này chính là: lấy việc điều tra người lần này trả thay cho tiền canh bí đao . Ầy, là... canh bí đao đắt quá đấy!

      Quả nhiên, đợi Hạ Hà Tịch mở miệng, bà mối lại : " Hạ, giúp em điều tra người, chị ta nằm ở viện này!" giọng điệu bẫng, tự nhiên, như lẽ thường là thế.

      Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, đây là mánh khóe Tô Tiểu Mộc hay sử dụng: giương đông kích tây. Cố ý lung tung hồi, để bên địch lơ là trước, rồi đập gậy xuống, thừa lúc đối phương còn chưa kịp tỉnh táo, lại bồi thêm quả lựu đạn. chỉ đáng tiếc, phải Châu tài nữ, càng phải Mai Mai thấy tiền là mắt sáng lên, lúc này đầu óc rất tỉnh táo, tiếp đó, trăm phần trăm là bà mối ném lựu đạn ra. ừm... nếu đoán nhầm, thứ con nhóc ấy dùng lần này là viên đạn bọc đường.

      Trước giường bệnh, bà mối ngập ngừng lát, hít hơi sâu rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Hà Tịch, chọc chọc hai ngón tay vào nhau, : "Đương nhiên, em biết chuyện điều tra người này thể miễn cưỡng được." xong bà mối lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Chuyện này sao, em trả tiền. còn món nợ ân tình Hạ giúp em điều tra người ..." bà mối ngẩng đầu nhìn trời, ngừng lát, rồi mới cười vui vẻ : " thấy thế này có được nhé, em làm giúp việc cho để trả món nợ ân tình này. muốn ăn gì em nấu cái ấy, muốn uống gì em làm cái ấy. À, mình đơn lẻ bóng, có người thân ở bên, bị ốm rất đáng thương..."

      Con cáo họ Hạ nghe mà khóe môi nhếch lên kìm lại được. Ôi, xem ra ngoài viên đạn bọc đường, còn có cả đạn hơi cay nữa. câu " Hạ", hai câu " Hạ", đúng là khiến người ta sợ hãi.

      Cái gì cần cũng hết rồi, Tô Tiểu Mộc im lặng nhìn Hạ Hà Tịch hết chống đầu suy nghĩ rồi lại cười ngu, trong chống lát thể đoán ra được suy nghĩ của đối phương, tính thêm câu gì đó con cáo họ Hạ thản nhiên mở miệng hỏi: "Hóa đơn chuyển viện đâu?"

      Bà mối đảo mắt, lời thoại này ở đâu ra đấy? cũng chơi trò giương đông kích tây à? Bà mối cắn môi, trong lòng thầm nhủ mình thể sơ suất, đối phương là con cáo già, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đưa hóa đơn cho Hạ Hà Tịch

      Hạ Hà Tịch liếc nhìn hóa đơn, móc xấp tiền lẻ trong ví đưa cho Tiểu Mộc, : "Đưa tiền lẻ cho em trước, số còn lại chuyển vào thẻ cho em."

      "Ừm." bà mối đứng nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ tự nhiên: " đừng để ý, chúng ta là bạn bè mà, em còn tin tưởng Hạ sao? Hơn nữa cũng đáng mấy tiền đâu."

      Hạ Hà Tịch nhướn mày, câu chuyện lại được chuyển về chủ đề ban đầu: "Chuyện điều tra người em vừa ban nãy..."

      Tô Tiểu Mộc thấy Hạ Hà Tịch cố ý ngắt đúng chỗ quan trọng, lại ngừng, có vẻ rất căng thẳng, tay xếp tiền cũng khựng lại chờ câu trả lời của đối phương.

      Hạ Hà Tịch nhìn chằm chằm ví tiền tay bà mối, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

      Bà mối hỏi: "Cái gì? xem nào."

      Con cáo họ Hạ tỉnh táo lại, sắc mặt trở lại bình thường, nhưng giọng điệu trầm xuống: "Chuyện này khó làm, nhưng... điều kiện"

      "Điều kiện gì?" chỉ cần phải giết người cướp của, Tô Tiểu Mộc từ chối.

      Hạ Hà Tịch giãn chân mày ra, đưa tay với ví tiền tay bà mối rồi lại nheo mắt nhìn tấm ảnh cài trong ví cách cẩn thận, lúc này mới nhếch môi : "Bà Châu đúng, cái dáng này, tư thế này... bà mối em xứng đôi với bạn lắm, khi nào cậu ta về nước, cho gặp mặt chút nhé?"

      Bà mối tức giận, thầm oán thán: "Con cáo già họ Hạ kia, gọi mấy tiếng " Hạ" mà được đằng chân lân đằng đầu à? Còn coi mình là người ngoài à? Đừng cho rằng mặt như cái đầu heo rồi tôi dám đánh cho cái mặt càng giống đầu heo hơn!"
      B.Cat thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 13 - TẺ NHẠT
      Sở dĩ người tự xưng là lắm mưu nhiều mẹo như Tô Tiểu Mộc cũng phải khâm phục con cáo họ Hạ kia là vì bốn chữ: chịu đựng, bình tĩnh. Hạ Hà Tịch có thể nhẫn nại chờ đợi để đạt được mục đích, thầm tính kế, giống như lần lên núi Bất Thanh kia khiến bà mối thích kiếm tiền bất chính ý thức được rằng mình chẳng có đạo đức nghề nghiệp là bao. Con cáo họ Hạ đó có thể bỏ tiền, bỏ thời gian, cùng diễn vở kịch với Châu tài nữ, lừa bà mối lên núi chịu dày vò.

      Mà lúc ấy, Hạ Hà Tịch vừa mở miệng, bầu khí chung quanh bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quặc...

      Tô Tiểu Mộc cắn môi, lườm Hạ Hà Tịch. Quả nhiên là con cáo già, mình lại phải theo con đường của ta. Xem ra tên họ Hạ kia lúc ở nhà họ Châu để ý tới tấm ảnh đó rồi, nhưng ta vẫn để trong lòng ra. đợi thời cơ chín muồi, thừa lúc bà mối ta trong lòng bất an, mới cố ý lấy tiền lẻ làm mồi câu, lừa ta móc ví tiền ra.

      Cố chấp như thế, nỗ lực như thê, bà mối vẫn kìm được muốn mắng người. chỉ là... làm người đàn ông ưu tú, chín chắn, trưởng thành, công việc bận rộn, Tổng giám đốc Hạ, có phải ... tọc mạch quá ? Tôi chụp ảnh chung với ai liên quan gì tới chuyện của ?

      Hít hơi sâu, bà mối cố gắng kiềm chế ngọn lửa bực tức, chán nản hỏi: "Ngài Hạ, có phải ngài quá tọc mạch rồi ?"

      Hạ Hà Tịch cười híp cả mắt, ngón tay cố ý chà lên tấm ảnh: " phải chính miệng em ra hả? trai em, quan tâm em là đúng rồi. bức ảnh này nhìn rất cũ rồi, chụp lúc hai đứa còn học hả?"

      Bà mối nghe vậy tức giận giật lại ví tiền, nhét vào túi xách, trừng mắt nhìn , : "Đừng quản chuyện của em."

      Hạ Hà Tịch làm như nghe thấy, sờ cằm, tiếp tục truy hỏi:" hai em giờ em độc thân, chẳng lẽ đây là bạn trai cũ..."

      "Hạ Hà Tịch!" đồng chí Hạ chưa xong, bị bà mối giận tới bốc lửa chặn lời: " có biết rất phiền phức hả? thấy rất quá đáng à?" Giọng càng nặng thêm, trong khí cũng thoang thoảng mùi thuốc súng.

      Hạ Hà Tịch im lặng lát, hỏi: "Sao em lại giận?"

      Bà mối: "..."

      Thấy đối phương trả lời, Hạ Hà Tịch nhắc lại lần nữa: "Này nhóc, sao em lại giận? bình thường em rất thích đùa mà, căng thẳng vì bức ảnh kia à?"

      Bà mối khựng lại chút, cuối cùng nghiến răng nhả ra bốn chứ: "Tọc – mạch – quá – đấy!" rồi trừng mắt nhìn Hạ Hà Tịch cái, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Hạ Hà Tịch chỉ nhếch môi, gì, nhưng trong khóe mắt hề có ý cười. từ khi quen , đây là lần đầu tiên Hạ Hà Tịch thấy nổi giận, có phải thú vị , bà mối rất để tâm tới cậu nhóc trong bức ảnh kia sao?

      Khẽ nhắm mắt lại, trong đầu Hạ Hà Tịch lại thoáng lên bức ảnh ấy. sân vận động tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, Tô Tiểu Mộc và cậu nhóc cao to đứng tựa đầu vào nhau dưới bảng bóng rổ, cười rất tươi. Đáng tiếc, bức ảnh chỉ chụp nửa người , biết đằng sau tấm ảnh ấy, đôi thanh niên nam nữ này có nắm tay nhau ?

      Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch đột nhiên bật cười thành tiếng. Ừm, sao trong lòng có chút mùi vị... khó chịu chứ? Tô Tiểu Mộc ơi là Tô Tiểu Mộc, cậu nhóc đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến em căng thẳng đến thế?

      --------------------------------------Tôi là đường phân cách bực bội---------------------------------------

      Bình thường, với tính cách của bà mối, nếu phải chuyện gì quá to tát, tuyệt đối nảy sinh mâu thuẫn với khách hàng, đặc biệt là vị khách sộp như Thượng Đế là đồng chí Hạ. Dù ở nhà thỉnh thoảng có cãi cọ với mấy ông nhưng bà mối vô tư này cũng chỉ cần ngủ giấc dậy là hi hi ha ha quăng trận cãi cọ vừa xong ra chỗ khác.

      Thế nên, khi mọi người biết Tô Tiểu Mộc đột nhiên bỏ Hạ Hà Tịch lại bệnh viện với thái độ khác thường đều nghĩ rằng đến mai bà mối lại phấn chấn xuất trong phòng bệnh, vừa tận tâm chăm sóc vị khách sộp Hạ Hà Tịch, vừa tranh thủ giảm cân cho ví tiền của ta.

      Nhưng cho mọi người biết rằng, bọn họ đều nhầm rồi, mấy ngày liền thấy bóng dáng bà mối đâu mà đồng chí Hạ Hà Tịch lại càng xui thêm. Sau khi chuyển viện, khuôn mặt sưng như đầu heo đúng là có đỡ hơn , nhưng cái trán hơn mười năm trời mịn màng sáng láng lại nổi lên mấy nốt mụn thanh xuân khi tuổi dậy qua lâu rồi.

      Lần này Hạ Hà Tịch giận . mấy vị bác sĩ khoa da liễu vội vàng hội chẩn, kết luận được đưa ra là: Hạ Hà Tịch những dị ứng với tổ hợp kì diệu nha đam và rượu tự ủ, mà còn dị ứng thuốc chữa dị ứng. Còn chuyện nên làm thế nào để tiêu diệt mấy nốt mụn thanh xuân mặt, xét theo thể chất mẫn cảm của người bệnh, lại thêm lần hội chẩn nữa...

      Con cáo họ Hạ nghe xong thấy... bệnh viện này đúng là hại người.

      Thứ hại người chỉ có bệnh viện, mà còn có tên bác sĩ nổi tiếng nào đó trong bệnh viện này nữa. là bạn tốt của con cáo họ Hạ, hai Tô Cẩm Trình của bà mối đương nhiên bỏ qua cơ hội lớn có thể " năng thoải mái" này. Rảnh rỗi đảo qua phòng bệnh của Hạ Hà Tịch chút, trêu chọc chút, bắt nạt chút, rồi lại tiện thể cười nhạo "gương mặt Kinh Kong biến hình" của .

      Tối ấy, Hạ Hà Tịch vùi đầu vào máy tính, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị mở ra mạnh. cần nhìn cũng biết kẻ nào khách sáo như thế. Quả nhiên, Hạ Hà Tịch vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Cẩm Trình ung dung ngồi lên sofa.

      "Xong rồi! Hạ Hà Tịch, cậu xong rồi, đừng đùa giỡn nữa." Tô Cẩm Trình vừa vừa giơ tờ giấy trong tay ra, đặt lên bàn, : "Đây là số thẻ của em tôi bảo tôi mang vào cho cậu, là phí giúp cậu chuyển viện chuyển vào đây."

      Con cáo họ Hạ uể oải chống đầu. Chuyện lớn như đòi tiền này mà cũng giao cho hai xử lý, đúng là... giận rồi!

      Tô Cẩm Trình nhìn bộ dạng của Hạ Hà Tịch lát, bắt chéo chân hài long, rồi thở dài: "Này, xem ra đôi tình nhân các cậu chỉ đơn giản là cãi nhau đúng ? Chắc phải vì Hạ Hà Tịch cậu đẹp trai nữa nên em nhà tôi đá cậu đấy chứ?"

      Hạ Hà Tịch liếc ta cái, tiếp tục vùi đầu vòa đọc... (Ôi, đồng chí Hạ, tẻ nhật đấy!)

      Tô Cẩm Trình thấy Hạ Hà Tịch ngó lơ mình, vẫn hăng hái tới cạnh , cười lạnh lùng: "Hay là... em tôi có khuynh hướng bạo lực gia đình, cái mặt này của cậu là bị nó đánh sưng?"

      thanh ma quái chờn vờn, cuối cùng Hạ Hà Tịch cũng gập laptop lại, khoanh tay nhìn Tô Cẩm Trình, : "Sao trước đây tôi nhận ra cậu tọc mạch thế này nhỉ?"

      "Tôi tọc mạch?" Tô Cẩm Trình đẩy kính lên, nhếch miệng cười: "Tôi cho cậu biết, ông bạn, tôi có thể tọc mạch cậu, cậu phải cảm thấy vô cùng vinh dự. Tôi tọc mạch chuyện cậu và em tôi chứng tỏ tôi quan tâm tới hai người..."

      Nghe thế, mi mắt Hạ Hà Tịch giật giật, lảng tránh ánh mắt của đối phương cách vô thức, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ đáp: "Chắc là tôi... dẫm phải bom của Tiểu Mộc rồi." sớm biết thế này cứ làm theo từng bước, nhưng ai ngờ được rằng bà mối xưa nay tốt tính đột nhiên lại nổi giận chứ? Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch lại thở dài, có lẽ, phải chủ động ra tay lần chứ nhỉ?

      Khi con cáo họ Hạ suy tính xem nên ra tay như thế nào, Tô Tiểu Mộc chủ động đưa mình lên tới cửa.

      Hôm sau, bà mối mang ít hoa quả tới tận nơi thăm người bệnh. con cáo họ Hạ thấy Tiểu Mộc mặt mày cau có bước vào phòng, thấy kỳ lạ lại liếc thấy hai người sau chợt hiểu ra.

      Theo sau bà mối là nam nữ. là vợ chồng trưởng phòng Liêu.

      Hóa ra bệnh Hạ Hà Tịch cứ kéo dài nữa, dài mãi, cuộc đàm phán hạng mục của tập đoàn Chính Uy và công ty bà mối cũng thể trì hoãn được nữa. lúc đầu, trưởng phòng Liêu sai Tiểu Mộc tới nghe ngóng, mục đích là thăm dò kỹ lưỡng tình hình quân địch, nghe bà mối Hạ Hà Tịch nằm viện , trái tim bị treo lên cũng hạ xuống được chút.

      Nhưng chưa được mấy ngày, trưởng phòng Liêu lại đứng ngồi yên. Tô Tiểu Mộc , Hạ Hà Tịch chỉ bệnh , nhưng tại sao mãi chưa xuất viện? xuất viện xuất viện, nhưng thư ký của Tổng giám đốc Hạ cũng nhất quyết ra địa chỉ bệnh viện, chỉ tổng giám đốc Hạ đặc biệt căn dặn: phải tĩnh dưỡng, xin đừng tới thăm. Có khi nào... trong chuyện này có gì khuất tất? Hạ Hà Tịch né tránh gặp là muốn giao hạng mục cho công ty đối thủ? Ôi trời, nghe tổng giám đốc bên công ty đối thủ là họ hàng cả của vợ của luật sư riêng của Hạ Hà Tịch.

      Trưởng phòng Liêu càng nghĩ lung tung càng bất an, lại thêm lời thủ thỉ giường của bà vợ, mấy đêm liền gọi điện cho Tô Tiểu Mộc. Trước bức ép, dụ dỗ của trưởng phòng Liêu, bà mối quyết định giao địa chỉ bệnh viện Hạ Hà Tịch nằm...

      Trong phòng bệnh, Hạ Hà Tịch đảo mắt qua ba người đứng trước giường. Cuối cùng, ánh mắt dừng mặt bà mối.

      Bà mối nghĩ rằng Hạ Hà Tịch giận mình vì mình địa chỉ bệnh viện nằm, bèn ho khan hai tiếng quay mặt . Nhưng trong mắt con cáo họ Hạ, tình cảnh này lại biến thành...

      Hóa ra ấy vẫn còn giận, vì tấm ảnh mà thế này sao? Hạ Hà Tịch & Tô Tiểu Mộc: "..."

      Bầu khí ngượng ngập, cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể khiến mấy người trong phòng bệnh run rẩy. Vợ chồng trưởng phòng Liêu nhìn nhau, cuối cùng bà Liêu mở lời trước, phá vỡ bầu khí có phần căng thẳng: "Tổng giám đốc Hạ,cậu đừng trách Tiểu Mộc, là chúng tôi muốn ấy đưa chúng tôi tới. chúng tôi biết lời căn dặn của cậu, nhưng cậu xem, cũng chỉ là ông nhà tôi quan tâm sao cậu mãi chưa xuất viện?"

      Hạ Hà Tịch thờ ơ đáp: "Cảm ơn bà, tôi khỏe hơn nhiều rồi."

      Nghe câu trả lời như thế, bà Liêu lại tiếp tục cố gắng: "Phải phải, thế tốt. Ôi chao, thực ra mọi người cũng phải là người ngoài gì cả, tôi thấy Tiểu Mộc khéo léo, vẫn muốn lão Liêu nhận bé làm con nuôi."

      "Phụt!"

      Bà Liêu vừa xong, bà mối phì cái vô cùng khoa trương. Chị hai, bác , mẹ cả! Bà biết sau chuyện nào đó internet, danh từ "con nuôi" này biến thành từ vô cùng đen tối rồi sao? lại thêm lần chạm mặt núi Bất Thanh trước đây, ra câu này, có lẽ ngoài bà Liêu ra, trong đầu ba người còn lại đều lên bóng dáng kiều của Mai Mai.

      Trong chớp mắt, cả căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng...

      Bầu khí lại nặng nề hơn hồi nãy tới mấy lần...

      Cái này mà gọi là thăm bệnh sao? đúng là đám người tu luyện sức chịu đựng có! Bà mối phát điên, Hạ Hà Tịch bối rối, trưởng phòng Liêu căng thẳng tới đổ mồ hôi hột.

      May mà trong bốn người còn có bà Liêu hiểu tình hình. Bà Liêu nhìn chằm chằm vào mấy người, có lẽ đoán mình sai bèn đổi chủ đề để cứu vãn tình thế: "A! Đúng rồi, Tiểu Mộc, và Tổng giám đốc Hạ là em, sao cùng họ?"

      Trưởng phòng Liêu nghẹn họng, hối hận lần thứ n sao lại đưa bà vợ ngu ngốc này theo, buột miệng kêu lên: "Hỏi gì vớ vẩn thế?"

      Nhưng Tiểu Mộc lại thản nhiên cười đáp: "Ha ha, cháu theo họ của mẹ."

      Hạ Hà Tịch nghe vậy im lặng, câu này là lời , cũng... tính là dối.

      "Em tôi còn , ở công ty có chỗ nào thiếu sót, nhờ trưởng phòng Liêu chỉ bảo."

      "Vâng, phải rồi."

      Hai người đàn ông giở giọng cấp ra, tuy bầu khí xung quanh vẫn chưa được tốt lắm, nhưng so với hồi nãy nhàng hơn nhiều.

      Nhưng vị nữ hoàng vô duyên đứng bên cạnh sao chịu đơn đây? Thấy Hạ Hà Tịch và trưởng phòng Liêu câu qua câu lại, bà Liêu lần thứ ba buột miệng : "Tổng giám đốc Hạ, cậu cứ yên tâm, chúng tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Mộc. Ôi chao, ra con bé hai mươi tư tuổi rồi, còn chưa ai phải ? Đúng lúc tôi quen chàng có điều kiện tốt lắm, để giới thiệu cho cháu nhé, được ?"

      Nếu có đàn quạ, chúng nhất định bay vòng quanh phòng bệnh rồi sung sướng kêu quang quác nỗi đau khổ của người khác. Bà Liêu ơi là bà Liêu, bản lĩnh vô duyên của bà sao có thể cao siêu thế chứ?

      Trưởng phòng Liêu muốn đập đầu vào tường: "Bà vợ ngu ngốc phá hoại gia đình, ông đây về bỏ bà luôn! Rồi nhận thêm mấy đứa con nuôi!"

      Hạ Hà Tịch khựng lại, thờ ơ nhìn bà mối, tâm trạng... phức tạp nên lời.

      Ở bên này, Tô Tiểu Mộc đảo tròn mắt, nhìn Hạ Hà Tịch bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng nhe hàm răng cười ngọt ngào, đáp: "Vâng ạ."

      Con cáo họ Hạ giật mình, ý muốn giết người cũng có luôn.
      B.Cat thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 14 - KHƯƠNG THÁI CÔNG CÂU CÁ
      Khu Tây thành phố C có công viên. Giữa công viên có cái hồ rộng, cứ cuối tuần lại rất đông người đến đây chơi. Mọi người hoặc là ngồi ven hồ uống trà, chuyện, hoặc là câu cá, ngắm cảnh.

      Lúc này, bà mối ngồi trong hàng hiên quán trà ven hồ, vừa thưởng thức cảnh hồ, vừa xem mắt người ta. thể , tuy bà Liêu ăn vô duyên, nhưng hiệu suất làm việc lại rất cao. Từ lúc Tô Tiểu Mộc đồng ý xem mắt, đây là đối tượng xem mắt thứ 4 trong tháng này...

      Tiết Đại Vũ, nam, 29 tuổi, luật sư, người thành phố C.

      Nghiêm túc mà , luật sư Tiết cũng được coi là mặt mày sáng sủa, đẹp trai, tài giỏi. nhưng tới tận ngày này, tháng này vẫn chưa lấy được vợ, theo lời giải thích của bà Liêu là cầu hơi cao.

      Nhưng chỉ trong tiếng đồng hồ ngắn ngủi chuyện với ta, bà mối ngội ra cách sâu sắc nguyên nhân của việc luật sư Tiết lấy được vợ. Chắc chắn phải vì cầu của ta quá hà khắc, mà là... ta nhất định là Đường Tăng chuyển thế! Tên ta phải là "thím Tường Lâm" là rất đáng tiếc!

      Nhìn cái miệng cứ mở ra khép lại ngừng của luật sư Tiết, bà mối thở dài lần thứ n. đúng là luật sư có khác, quá chuyên nghiệp, quá giỏi ăn . vừa than thở vừa lén ngáp cái.

      Bên này, Tường Lâm vẫn tiếp tục kể lể về chuyện tình ngọt ngào, đẹp đẽ mà đau đớn, cảm động của ta: " quen ấy mười sáu năm, nhau mười năm, đấy... quan tâm bằng cấp của ấy cao thấp thế nào, thế nhưng, em vẫn phải ra ngoài làm việc mà. Phải, em ở nhà có thể nuôi được em, nhưng cả ngày em cứ chúi đầu vào game online, cơm nấu, việc nhà làm, ai làm về nhà thấy thế mà thoải mái được? Mẹ thấy em như thế, có thể thích em được chắc? ... ầy, thực hiểu, tại sao mối tình này chỉ có cố gắng, còn ấy có thể làm mà chỉ hưởng như thế chứ?"

      "Được, hồi đó ấy muốn chia tay, bảo cút, cút. Giờ lại bảo quay trờ lại, xin lỗi, cút xa lắm rồi! Nực cười! thực hiểu, rốt cuộc con giờ nghĩ gì? Đương nhiên, em đâu, em Tô, biết em là tốt mà..."

      Bà mối: =.= Người ta muốn ngủ lắm rồi đấy, ai tới cứu tôi đây?

      Bà mối dụi dụi mắt, lại sám hối từ tận đáy lòng lần nữa. lúc nãy nên hỏi tình sử của ta, nên. Nhưng có thể nhai nhau lại, lật qua lật lại cái đề tài như thế, tới hơn tiếng đồng hồ, đủ biết bản lĩnh nghề nghiệp của luật Tiết thâm hậu thế nào.

      Uống ngụm trà, bà mối quay sang ngắm cảnh mặt hồ. Ánh nắng đẹp, chan hòa chiếu mặt hồ, phản chiếu những sắc màu rực rỡ. Những tốp năm tốp ba người câu cá ven hồ, vô cùng dễ chịu, thoải mái. thể để luật Tiết thêm nữa, trời tối mất. nghĩ tới đây, bà mối đập bàn đứng dậy, ngắt màn độc thoại của luật sư Tiết, chủ động ra tay: "Đáng giận lắm! khiến người ta bực mình! Luật sư Tiết, đúng, bạn cũ của sao có thể ở nhà để nuôi, ngồi mát ăn bát vàng thế chứ? Bạn những làm việc, đến việc nhà cũng làm, suốt ngày chỉ đắm chìm trong game online, làm được việc gì còn chăm sóc , quan tâm , chỉ coi là cái máy rút tiền..." bà mối liền mạch ngắt, nghỉ, chấm câu xong, hít hơi sâu rồi lại ra vẻ căm giận: "Đáng xấu hổ! Đúng là con sâu làm rầu nồi các chị em! Da mặt dày trong lũ da mặt dày!"

      Luật sư Tiết chớp chớp mắt, có lẽ trong năm mười phút thể phản ứng nổi, vừa mở miệng chữ "" lại bị bà mối chặn họng.

      " Tiết, cần gì hết, em hiểu! Đàn ông lăn lộn vất vả ở ngoài, phải đều vì gia đình sao? và bạn chia tay là đúng rồi! Em cho tràng pháo tay! Em cũng rất cảm động vì hiếu thuận của , em biết, thực ra bị mẹ ép tới đây xem mắt mà.

      Người đàn ông tốt như đáng được người phụ nữ tốt trân trọng. Phụ nữ mà, phải biết lên phòng khách, xuống phòng bếp, hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc chồng con. có đúng , Tiết?"

      Nghe bài diễn thuyết hùng hồn của bà mối, luật sư Tiết ngớ ra. ngoài việc giữ lấy cái cằm sắp bị rơi lên bàn rồi khẽ gật đầu ra còn phản ứng gì nữa.

      Bà mối chống nạnh, gật đầu, để ý tới những ánh mắt kỳ lạ của đám người bên cạnh, vung tay lên cái, lại tiếp tục : " tới chuyện lên phòng khách, xuống phòng bếp, em đột nhiên nhớ ra bạn Hoa Hoa của em. ấy đúng là rất giỏi giang, dịu dàng nhé. Ngày làm ở công ty thiết kế, tối còn tới mấy nơi trang điểm giúp người mẫu. Nấu ăn, giặt giũ, thêu thùa, cái gì cũng giỏi. lợi hại nhất là, ấy có thể vòng trong cửa hàng, lúc về có thể đan được chiếc áo len giống y hệt chiếc áo bán ở đó. Lúc rảnh rỗi còn làm bánh quy, bánh tart trứng cho bọn em, rồi nấu canh, rán cá nữa... tóm lại, ấy rất lợi hại..."

      Tiết Đại Vũ nghe bà mối như gõ nhịp, khỏi líu lưỡi: " toàn năng như thế sao?"

      "Có chứ!" bà mối thấy cá mắc câu, vội vàng nhe răng, cười ngọt ngào: "Hơn nữa còn rất đẹp nhé, tin em cho xem ảnh." Bà mối xong bèn lấy di động ra, mở mấy tấm ảnh bình thường của Hoa Hoa cho luật sư Tiết xem.

      Nhân lúc luật sư Tiêt xem ảnh, Tô Tiểu Mộc lắc đầu thở dài: "Ôi, Hoa Hoa tài giỏi, xinh đẹp như thế, tiếc là giờ vẫn còn độc thân. Có mấy chàng tán tỉnh mà ấy chẳng thích ai cả. ấy muốn tìm người chín chắn, chững chạc, nghiệp vững vàng." tới đây, bà mối lại kêu lên: "Ôi trời! Đúng rồi, Tiết, muốn tìm người như thế nào?"

      "À..." luật sư Tiết xem ảnh, ngẩng đầu lên, lúc này mới ngượng ngập : ", muốn tìm hiểu biết, biết chăm sóc, quan tâm đến người khác, đừng giống bạn cũ của ..."

      "Khoảng bao nhiêu tuổi?" Bà mối sợ ta quay lại chuyện cũ, vội vàng lái sang chuyện khác.

      Luật sư Tiết càng ngượng ngùng hơn: " Chỉ cần đừng hơn tuổi là được."

      Tiểu Mộc nghe vậy hất hàm, điều kiện thế cũng hợp rồi. "Quê quán? Nghề nghiệp?"

      "Cái đó quan trọng. thấy chỉ cần nhau, người ở đâu, làm gì, đều quan trọng."

      "Ừm, chiều cao thế nào?"

      "..." Luật sư Tiết im lặng mất hai giây, cuối cùng thấy có chút là lạ. Sao cảm giác này... giống mình xem mắt, mà giống lúc bàn chuyện với người mai mối? Tiết Đại Vũ ngạc nhiên nhìn bà mối. Bà mối ho khan hai tiếng, lại tươi cười hớn hở, bắt đầu vòng vo: " tới chiều cao ấy à, Hoa Hoa nhà em cái gì cũng tốt, chỉ hơi lùn chút, nhưng nhắn, lanh lợi, đáng lắm, tính tình cởi mở, giao thiệp tốt..., nhưng có lúc hơi ngốc."

      Luật sư Tiết bị Tiểu Mộc tung hỏa mù, rất hứng thú với chuyện này: "Sao lại là ngốc?"

      Bà mối đảo tròn mắt, cười ha ha: "Ví dụ thế này, tuần trước, em với ấy cùng xe bus. ấy thấy lên xe, bắt chàng ngồi bên cạnh phải nhường chỗ cho kia, luôn miệng : "Cậu thấy phụ nữ có thai ở đây à?" đoán kết quả thử xem?"

      " chàng đó nhường?"

      " phải! đó vốn mang thai. Con nhà người ta chỉ hơi béo thôi! Kết quả là, mập ấy khóc tức tưởi chạy xuống xe."

      "Ha ha ha." Tiết Đại Vũ cười lớn, hoàn toàn mắc câu: "Bạn em ngốc nghếch vui đấy."

      "Phải đấy." Bà mối cong môi, quay về chuyện ban đầu: "Thế, Tiết có ngại mấy thấp thấp ?"

      Luật sư Tiết ngẩn ra, ngu ngơ bất lực.

      Bà mối thấy vậy bèn nheo mắt cười gian xảo, kết quả mong muốn chính là thế này. Ra chiêu khác lạ, mục tiêu của bản nương hôm nay chính là – làm cho choáng váng thôi!

      " ngại mà, phải nãy em cũng rồi sao, con thấp chút nhưng lanh lợi, đáng . Còn quan trọng nhất là tính cách, cuộc sống hôn nhân mới là thực mà."

      Bà mối đáp: " hay lắm." Dĩ nhiên, luật sư Tiết chống cự nổi đợt tấn công của bà mối, tự đẩy mình vào trước. Ôm má nhìn ra đám người câu cá ở ven hồ, bà mối thở dài, cuối cùng ra câu quan trọng nhất ngày hôm nay: "Ôi, mới nhớ hôm nay Hoa Hoa phải làm thêm, hóa trang chụp ảnh dâu cho người ta ở công viên. Tiết, hay là chúng ta tìm ấy ?"

      "Được!" luật sư Tiết vui mừng, đồng ý ngay. Nghe bà mối kể chuyện như thế, cũng muốn gặp thử ngốc nghếch ấy. Chỉ là... sao vẫn thấy có chút là lạ?

      --------------------------Tôi là đường phân cách xoay vòng vòng-----------------------------------------

      Bà mối dẫn luật sư Tiết tìm Hoa Hoa. Sau khi giới thiệu hai người làm quen với nhau xong biết điều rút lui. Thế nhưng, bà mối dù thoát thân thành công nhưng vẫn chưa rời khỏi công viên ngay. nhàn nhã chắp tay sau lưng, vòng quannh hồ, cuối cùng đứng lại bên cạnh ai đso câu cá, gào lên: "Ôi cha, cá mắc câu rồi."

      Chàng trai câu cá ngẩng lên, mắt nhấp nháy nhìn bà mối, hề chột dạ vì bị bắt quả tang, tủm tỉm cười hỏi: "Nhóc con, vẫn giận à?"

      Bà mối hừ hừ, ai rảnh mà giận con cáo họ Hạ nhà chứ? Chỉ là gần đây vật lộn với đám đối tượng xem mặt bận túi bụi có thời gian rảnh mà để ý tới thôi. Cứ nghĩ sau khi Hà Hà Tịch xuất viện cũng bận rộn xử lý công việc, ai biết được ta nhàn rỗi thế chứ... nhàn tới mức tới đây ngắm xem mắt!

      Nghĩ tới đây, Tiểu Mộc đá đá vào xô cá bên cạnh con cáo họ Hạ, lảng sang chuyện khác: " tồi đâu, Tổng giám đốc Hạ câu cá lợi hại ."

      Hà Hà Tịch lại nhìn ra phía hồ, cười nhạt: "Con cá này béo như của em. Thế nào, lại gạt chàng vừa rồi cho vị khách nào đó của em hả?"

      Hóa ra, bà Liêu liên tục giới thiệu mấy chàng tốt cho Tiểu Mộc. Nhưng chuyện kỳ lạ là, mỗi buổi xem mắt kết thúc chẳng được bao lâu, các đối tượng xem mắt nhất định trở mặt, phải ưng bạn học của bà mối, là thích bạn bè của bà mối.

      Thế nên bà Liêu mới đau đầu, suy nghĩ lại mới vất vả tìm tới "ông ruột" Hà Hà Tịch, xin trấn thủ giúp buổi xem mắt của em . Bà Liêu còn nhấn mạnh, bảo Tiểu Mộc đừng đưa bạn cùng nữa. đáng tiếc, chuyện được như ý... tới lúc này, chàng thứ 4 – luật sư họ Tiết cũng gặp phải tình sét đánh với "bạn của Tiểu Mộc" rồi.

      Hà Hà Tịch chậm rãi : "Bà Liêu giới thiệu đối tượng cho em, em thu tiền cảm ơn làm mai mối. bà mối, chuyện làm ăn của em cũng được đấy chứ!"

      Bà mối chắp tay vái, lắc đầu nghĩ rằng chuyện có gì sỉ nhục mà còn vinh quang: "Cái này bản nương gọi là Khương Thái Công câu cá – người nguyện mắc câu."

      Hà Hà Tịch nghe xong bật cười, khẽ : "Ừ, cũng là Khương Thái Công câu cá."

      Tô Tiểu Mộc á khẩu, thế phải là biến thành mắng mình sao? như thế, ta cố ý để mình phát sao? " , theo dõi em làm gì?"

      Con cáo họ Hạ xòe bàn tay, tỏ vẻ vô tội, : " tới đây còn sớm hơn hai ngườ, sao lại cho là theo dõi?"

      "À." Bà mối gật đầu, dịu dàng mỉm cười: "Thế là tình cờ gặp được Tổng giám đốc Hạ hả?"

      Hà Hà Tịch bỏ qua giọng điệu kỳ quái của bà mối, thản nhiên đáp lại: "Cũng phải." vừa xong, phao câu động đậy, lại câu được con cá to. Con cáo họ Hạ thu cần, uể oải : "Người em muốn điều tra giúp, điều tra được rồi."
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :