1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kế hoạch mai mối - Mèo Lười Ngủ Ngày (52c+3NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 5 - TIỆC GIA ĐÌNH
      Châu tài nữ đón hai người về tham dự lễ mừng thọ bà của , cuối cùng bà mối cũng ý thức thức được "bữa tiệc bình thường" mà Châu tài nữ tới rốt cuộc là khái niệm gì.

      Khi tới nhà họ Châu, bà mối chỉ thấy trong khu tứ hợp viện rộng lớn ở vùng nông thôn bày san sát hai mươi, ba mươi bàn tiệc đấy tràn. Họ hàng thân thích nghe Châu tài nữ đưa bạn trai về, đều dừng mọi hoạt động của tay và miệng, đồng loạt quay sang nhìn Tô Tiểu Mộc và Hạ Hà Tịch như nhìn quái vật. cùng lúc bị hơn trăm người nhìn chằm chằm, cho dù da mặt Tô Tiểu Mộc dày cũng có thể... bỗng nhiên sợ người lạ. Chẳng khác gì hồi lên sâu khấu biểu diễn văn nghệ, ngoài căng thẳng ra chẳng có cảm giác gì nữa.

      Cuối cùng bà mối cũng hiểu tại sao Hạ Hà Tịch có mất tiền cũng phải kéo cùng. Chắc chắn là ta muốn tìm thứ có thể làm tăng lòng dũng cảm. Ừm... chắc chắn thế!

      Sau khi bị nhin ngó như lũ khỉ, Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc được sắp xếp ngồi bàn ở dãy đầu tiên, đây cũng là "bàn tiệc chủ" trong truyền thuyết. Nhân vật chính của lễ mừng thọ, bà Châu vừa thấy Hạ Hà Tịch khép miệng lại được, hết nhìn trái rồi lại ngó phải, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, ánh mắt như cười và thể niềm vui sướng nên lời.

      Châu tài nữ thấy vậy liền kéo bà lại giới thiệu: "Bà, đây là Hạ Hà Tịch cháu với bà..."

      Đồng chí Hạ nghe thế, cũng nhanh nhẹn đưa quà mừng thọ ra, lễ phép : "Chúc bà sống lâu trăm tuổi! Chúng cháu tới đây gấp quá, chỉ có chút quà , mong bà đừng chê."

      "Ôi trời! Coi mấy đứa thanh niên các cháu kìa, tới đây là bà vui rồi, tặng quà gì chứ?" bà lão vừa vừa cong miệng cười khiến gương mặt càng thêm nhiều nếp nhăn, đưa tay nhận quà nhanh như chớp. Bà mối đứng bên cạnh như bức tượng, thấy bà cụ quay lưng, len lén kiểm tra quà, chốc sau quay người lại, cười càng tươi hơn.

      Xem ra bà cụ rất hài lòng với món quà mà tên họ Hạ nào đó tặng.

      "Mau ngồi ! Đừng đứng thế chứ, Tịch." Bà mối nghe thấy từ "Tịch" phát ra từ miệng thiếu hai cái răng của bà lão, nhịn được mà nổi hết cả da gà, bật cười thành tiếng. Thế nên thương hiệu "trong sáng, dịu dàng" mà bà mối vẫn mang cuối cùng cũng bị người ta phát .

      Bà Châu nghe tiếng cười, thấy bé đáng đứng bên cạnh Hạ Hà Tịch thoáng chút buồn bực. Bà Châu chớp chớp mắt, sau khi chắc chắn đây phải họ hàng nhà mình, bèn ngoảnh đầu hỏi cháu : "Đây là..."

      "À, đây là..." Châu tài nữ chưa xong, bà mối ngắt lời, tự giới thiệu: "Cháu chào bà, cháu là em Hạ Hà Tịch, em – ruột ạ!" Bà mối cố ý nhấn mạnh từ "ruột", khiến sắc mặt tên họ Hạ nào đó đứng cạnh cũng biến đổi luôn.

      đường tới đây, bà mối cẩn thận suy nghĩ, dự lễ mừng thọ người thân của đối tượng xem mắt mà Hạ Hà Tịch còn dẫn theo người lạ, chuyện này sao cũng hơi kì lạ, lại thêm mình là nữ, để người họ Châu phải nghĩ nhiều, Tiểu Mộc dứt khoát tiền trảm hậu tấu, mình là em Hạ Hà Tịch.

      để ý sắc mặt của Hạ Hà Tịch, bà mối nhe răng cười: "Bà biết đấy thôi, cháu cứ nhắc chị Châu với cháu, cháu muốn gặp chị ấy từ lâu rồi, tiếc là có cơ hội. thế nên lần này, nhân lễ mừng thọ của bà, cháu cùng trai tới đây, bà ngại chứ ạ?"

      Tuy em đáng được nhắc tới, nhưng là người thân bên nhà trai tới mừng thọ, cũng giống như người lớn hai nhà gặp nhau, bà cụ sao ngại được chứ? Quả nhiên, bà cao giọng : " ngại, ngại! đều là người nhà còn ngại gì chứ? Cái con bé này, nhanh mồm nhanh miệng quá, nom cũng xinh xắn đấy, tên cháu là gì?"

      "Cháu..." Bà mối còn chưa kịp trả lời nghe tiếng cười lạnh lùng của Hạ Hà Tịch: "Em – ruột của cháu tên Hạ Tiểu Vũ ạ."

      Trời mưa ? Ai lại lấy cái tên sấm động thế chứ? Còn có chớp nữa! bà mối quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch, nhưng đối phương quay chuyện với Châu tài nữ rồi.

      Chuốc rượu được nửa vòng, những người có tửu lượng kém gục đầu tiên.

      Đồng chí Hạ Hà Tịch kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, tuy vẫn tạm thời làm chủ được tình hình, nhưng mặt cũng bắt đầu đỏ. Bà Châu nắm đúng cơ hội này, bắt đầu oanh tạc Hạ Hà Tịch hết câu này đến câu khác, hỏi từ gia thế, công việc, tới thói quen sinh hoạt của . Tìm hiểu rành mạch gốc gác nhà họ Hạ, bà mối ngồi bên cạnh thể thán phục khéo léo của bà cụ.

      Tuy Tô Tiểu Mộc có lòng muốn giúp đỡ Hạ Hà Tịch nhưng cũng lực bất tòng tâm, vị bị... mợ cả nhà tài nữ quấn lấy. Mợ cả chắc chỉ hơn 40, nhân lúc mấy người chẳng liên quan bên bàn bà cụ hết rồi, bèn mang rượu tới chạm cốc với Tô Tiểu Mộc.

      Mới đầu bà mối còn thắc mắc, mợ cả muốn hiểu tường tận về cậu cháu rể tương lai sao chuốc rượu Hạ Hà Tịch, mà lại tới tìm ? Kết quả là chỉ sau ba chén, bà mối hiểu ra...

      Mợ cả nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Tiểu Mộc, bắt đầu cười : "Hai em nhà cháu, đứa đẹp trai, đứa xinh , đứa trầm tĩnh, chín chắn, đứa ngoan ngoãn, đáng , nhưng đều là của quý trời xinh. Tiểu Vũ, năm nay cháu bao tuổi rồi?"

      "24 ạ."

      "Ừ, tính ra cũng lớn rồi đấy, đương gì chưa? Nếu chưa phải để ý kĩ đấy, đừng học Tiểu Nhã nhà mợ, chừng này tuổi còn chưa có nơi có chốn. Cháu đừng trách mợ lắm lời, cháu này, cưới chồng sớm chút là tốt nhất. những đứa con trai đến lượt mình toàn đứa xấu, được như trai cháu đâu. loại tốt chưa chắc để ý tới cháu, loại xấu , chậc chậc, xinh xắn lại khéo ăn khéo như cháu mà thành đôi với họ chẳng đáng tiếc sao? dù cháu có đồng ý, trai cháu cũng đồng ý đâu nhé!"

      "À, tới đây mợ lại nhớ tới thằng con trai chán đời của mợ. năm nay nó bằng tuổi cháu, vô tích đủ đường, trong quân đội cũng chỉ lên tới chức liên trưởng thôi. Năm nay chuyển ngành rồi, về làm ở thành phố C nhà cháu đấy. Công việc mợ cũng chuẩn bị sẵn cho nó rồi, làm ở tòa án thành phố C..."

      Mợ cả nhà họ Châu tới đây, bà mối hiểu ra phần còn lại. À... mợ cả vòng vo thế là muốn giới thiệu con trai cho à? Bà mối nghĩ tới đây bỗng mỉm cười, Tô Tiểu Mộc là ai? Trước giờ chỉ có làm mói cho người khác, nay nhà họ Châu muốn "thân càng thêm thân", đẩy vào hố lửa, muốn làm cháu dâu à? Dựa vào năng lực làm mối của bà mợ này sao? Hừ, đừng có cửa, tới cửa sổ cũng có đâu! Nghĩ tới đây, bà mối khéo léo ngắt lời mợ cả, giả vờ e thẹn, : "Cảm ơn ý tốt của mợ, nhưng... cháu có bạn trai rồi ạ."

      Vừa xong, bàn tiệc mới rồi còn náo nhiệt đột nhiên im lặng. Cụ Châu còn chuốc rượu Hạ Hà Tịch bên đó cũng nâng chén rượu mà câu. Bà mối lẩm bẩm, hóa ra các người hóng chuyện bên này của bản nương! Chuyện thế này bản nương cũng giải quyết được sau này còn mặt mũi nào mà ra đường nữa.

      Mợ cả trách móc: "Tiểu Vũ, đừng mắc cỡ mà. Mợ biết cháu đùa thôi."

      Tiểu Mộc ôm má, ra vẻ e thẹn: "Là đấy ạ, cháu lừa mợ đâu. tin, mợ hỏi cháu , cháu biết đó."

      xong, mọi người lại lia ánh mắt về phía Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch nâng chén rượu, từ từ đưa lên mũi ngửi, rồi nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mộc, lời nào. Bà mối cũng cười duyên nhìn Hạ Hà Tịch. Châu tài nữ bị hai người mê hoặc, chớp mắt, chống cằm quan sát động tĩnh của bọn họ.

      Cuối cùng, mợ cả nhà họ Châu sốt ruột, giậm chân hỏi: "Tiểu Hạ, em cháu ? Cháu gặp bạn trai nó chưa?"

      Hạ Hà Tịch nhìn quanh bàn vòng, cuối cùng ánh mắt dừng gương mặt bà mối, cười ha ha : "Tiểu Vũ còn , bạn trai cũng chỉ là lũ trẻ ranh chưa chín chắn. Cháu thấy con trai mợ cũng được đấy, khi nào Tiểu Vũ gặp thử ?"

      Bà mối nhếch miệng cười thành tiếng, Hạ Hà Tịch, muốn qua cầu rút ván à? Đáng tiếc, chi bằng chúng ta đấu lần dứt điểm ?

      Hạ Hà Tịch khẽ nhấp ngụm rượu, chớp chớp mắt vẻ vô tội: "Ôi trời! Em ngoan à, xin lỗi nhé. uống nhiều rồi, nhất thời lanh miệng."

      Bà mối giao lưu bằng mắt với Hạ Hà Tịch hồi rồi mới mở miệng : " cảm ơn ý tốt của bà và mợ cả, nhưng quan hệ giữa cháu và bạn trai rất tốt. người ta cũng dưa hái xanh ngọt mà, thực ra cháu cũng hiểu bạn trai cháu lắm. ấy thực là người rất tốt, chỉ cần sống chung với ấy thời gian ai cũng thích ấy!"

      Châu tài nữ càng nghe càng lẫn lộn, nheo mắt ngần ngừ hỏi: "Tiểu Mộc... à... Tiểu Vũ, em thực có bạn trai à?" Sao từ trước tới nay chưa từng nghe bà mối nhắc tới, ấy giấu kín thế cơ à?

      Cụ Châu đúng là gừng càng già càng cay, nghe cháu mình vậy, vội vàng nghiêm mặt, làm bộ giận dỗi : "Tiểu Vũ, vừa nãy chính cháu , muốn nhận ta làm bà, sao bây giờ lại thế chứ? Nào nào, ngồi cạnh bà đây, thầm cho bà nghe xem, rốt cuộc là có bạn trai chưa? Thực ra cháu cả nhà bà cũng rất tốt đấy, bao nhiêu đứa thích nó mà chẳng ai lọt vào mắt nó hết!" Cụ Châu ngừng chút rồi lại cười tươi: "bà biết mấy đứa con các cháu thích người đẹp trai, tuấn tú, bà đảm bảo với cháu, cháu cả nhà bà kém cháu đâu. Nào, lại đây ngồi cạnh bà nào..."

      Lúc này, tâm trạng Hạ Hà Tịch cứ phơi phới, cầm chén rượu nhấp ngụm , bình chân như vại. thấy bà mối ngồi bên cạnh cụ Châu, thế nhưng, chờ bà cụ mở miệng, bà mối mở lời trước: "Bà, cháu có bạn trai . ấy học tiến sĩ ở nước ngoài, bà tin cháu cho bà xem ví tiền của cháu, trong ví có ảnh bọn cháu chụp chung đấy ạ."

      xong, Tô Tiểu Mộc rút ví tiền ra , chậm rãi mở ra cho cụ Châu xem. Hạ Hà Tịch im lặng lát, dốc cạn chén rượu.

      Cụ Châu cẩn thận ngắm bức ảnh được kẹp trong ví, rồi lại nhìn bà mối cái, đành thởi dài: "Trông kiểu thế này, người thế này... Thôi thôi, cháu thích bà cũng thể ép cháu được."

      Những người xung quanh nghe xong thôi làm trò nữa, người uống rượu uống rượu, người ăn cơm ăn cơm, cuối cùng bữa tiệc cũng quay lại trạng thái bình thường. Mợ Châu bị trận bẽ mặt, lại bị mẹ chồng lườm cái, đành ngậm ngùi quay lại bàn mình ăn cơm. bàn tiệc của cụ Châu, ngoài mấy ông say khướt, chỉ còn lại Hạ Hà Tịch và đám người Châu tài nữ.

      Bà mối vẫn tiếp tục ứng phó bà cụ, vừa suy nghĩ bữa tiệc này ăn cũng kha khá rồi, nên thoát thân kiểu gì đây nghe thấy bên đối diện "thụp" cái, tiếp đó là tiếng của Châu tài nữ: "Hạ Hà Tịch? Hạ Hà... lạ , sao ngất là ngất thế?"
      B.Cat thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 6 - CON CÁO HỌ HẠ
      Khi bà mối quen Hạ Hà Tịch đặt cho gã họ Hạ nào đó cái biệt danh hơi kỳ lạ - cáo già họ Hạ. Cáo, kẻ gian xảo, nham hiểm, cáo già, kẻ quỷ kế đa mưu.

      Trước đây rất lâu lâu, Tô Tiểu Mộc ý thực được bản chất của con cáo già họ Hạ: nham hiểm, đen tối, xảo quyệt, nhưng lúc nào mặt cũng tỉnh bơ... con cáo già lại còn cải trang bằng hình tượng hào hoa, phong nhã, dịu dang, chính nhân quân tử chê vào đâu được.

      Cho nên, cơ sở hiểu bản chất, bà mối tin con cáo già họ Hạ say sao? cần biết người khác tin hay , dù sao bà mối cũng tin. Sau khi Châu tài nữ và hai ông họ đưa Hạ Hà Tịch vào phòng riêng nghỉ ngơi rồi ra ngoài tiếp đón mấy vị khách còn lại, chỉ để "Hạ Tiểu Vũ" ở lại phòng chăm sóc " trai ruột" của .

      Nhưng hiển nhiên, em "Tiểu Vũ" chẳng thân thiết gì với "ông ruột" của mình. Trong căn phòng , Tô Tiểu Mộc bắt chéo chân chút hình tượng, vừa nhìn Hạ Hà Tịch cười hì hì,vừa thản nhiên cắn hạt dưa.

      " trai của em ơi, trai tốt ơi, mau dậy . Mọi người hết rồi, giả vờ say cho ai xem hả?"

      Hạ Hà Tịch: "..."

      ai trả lời.

      Bà mối tự rót cho mình tách trà, tiếp tục lải nhải: "Đừng đùa với em nữa, mà còn dậy là em hắt nước sôi đấy."

      Hạ Hà Tịch: "..."

      Vẫn ai trả lời.

      "Xong." Tiểu Mộc phủi vỏ hạt dưa tay , đứng dậy, le lưỡi : " thích giả vờ cứ giả vờ tiếp , em ra ngoài dạo đây." xong, bà mối bèn ra cửa, mở cửa ra rồi đóng "sầm" tiếng, quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch. Ôi chao, ông họ Hạ chẳng thèm động lấy cái lông mi, độ khó của kỹ xảo này cũng hơi cao rồi phải ?

      Thấy vậy bà mối tặc lưỡi, lẽ nào say ? phải chứ, phải con cáo già họ Hạ hay xã giao bên ngoài sao? ăn cơm uống rượu với người ta phải là chuyện thường chứ, mà cũng chưa từng nghe ta uống say. Tiểu Mộc bĩu môi, chậm rãi thả bước tới cạnh giường nhướn cổ nhìn Hạ Hà Tịch, ấy thế mà trong chớp mắt thoáng ngẩn người ra.

      thể thừa nhận, Hạ Hà Tịch là con... cáo rất đẹp trai. Bà mối vẫn còn nhớ khi mình bị vết thương chân hành hạ tới chết sống lại, cố mở mắt ra để kêu cứu thấy ngay gương mặt tuấn tú của Hạ Hà Tịch. Khuôn mặt Hạ Hà Tịch có điểm nào đặc biệt tinh tế, nhưng những điểm bình thường mà cùng kết hợp gương mặt ấy lại lên vẻ đẹp đẽ, thanh thoát, rât vừa vặn. thêm chút chói, thiếu chút nhạt.

      Cộng thêm vẻ mặt lo lắng của Hạ Hà Tịch khi ấy, Tiểu Mộc mới an tâm nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vì cảm nhận được cảm giác an toàn như ba ông mang lại cho ... nhớ tới chuyện xảy ra hơn nửa năm trước, bà mối tự dưng đỏ mặt. xoa xoa gò má ửng đỏ, bà mối ôm ngực tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhưng vừa bĩnh tĩnh quay người lại nhìn con cáo kia, bà mối nhảy dựng lên hét to tiếng, vì... gã họ Hạ mở mắt từ lúc nào, nhìn chăm chú.

      Bà mối nhảy ra xa tới hơn hai mét, chân đụng vào ghế cũng thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Hạ Hà Tịch, lắp bắp: "Nhìn... nhìn... nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy đẹp bao giờ à?"

      Hạ Hà Tịch cau mày, từ từ ngồi dậy, lấy tay đỡ trán, trông bộ dạng như rất khó chịu.

      Tô Tiểu Mộc "hừ" cái, hai tay chống nạnh : "Giả - vờ - giả - vịt! con cáo họ Hạ kia, vừa nhìn bản nương rất vô lễ nhé, nhìn cái năm mươi tệ, đưa tiền đây!" dứt lời, bà mối xòe tay đòi tiền . Như bình thường, con cáo họ Hạ kia nhất định cười hì hì trêu chọc bà mối hai câu, nhưng lúc này Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, nặng nề thở dài rồi từ từ kéo ống tay áo lên.

      Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới đơ cả người. cánh tay Hạ Hà Tịch nổi lên những nốt mẩn đỏ, trông có vẻ vừa ngứa vừa đau.

      "Chuyện gì thế? bị dị ứng thời tiết à?" bà mối vừa vừa tự giác bước tới cạnh giường. Đúng lúc Hạ Hà Tịch ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau là lại dọa bà mối nhảy dựng lên lần nữa. đôi mắt của tên họ Hạ hơi đỏ, cả người chỉ có thể dùng hai từ "tiều tụy" để hình dung.

      Hạ Hà Tịch ôm đầu, giọng cũng trở nên khàn khàn: "Có thể là do rượu người ta tự ủ... Nhóc ơi, đau đầu quá!"

      Bà mối nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh Hạ Hà Tịch, cau mày : "chẳng lẽ dị ứng với rượu à? cũng ngốc chết được! uống được uống ít thôi! Mau đưa em xem thử mấy nốt mẩn của xem nào. Em nhớ cả , dị ứng chỉ cần bôi thuốc là khỏi thôi. A, được, được! bệnh viện nhé? Bệnh dị ứng này cũng có khi nặng lắm đấy!"

      Bà mối lo lắng cuống cả lên. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở Châu tài nữ vào phòng. Bà mối như tìm được cứu tinh, hỏi: "Chị Châu, chị tới đúng lúc lắm. mau cho em biết, bệnh viện gần nhất ở đâu?"

      "Hả?" Châu tài nữ vừa vào phòng nghe thấy chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Tiểu Mộc lát rồi lại nhìn Hạ Hà Tịch, hỏi: "Sao thế? Ai phải tới bệnh viện?"

      Bà mối thở dài: "Còn phải hỏi sao? đương nhiên là cái tên ngốc này..." Tiểu Mộc chỉ vào Hạ Hà Tịch, Chầu tài nữ nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Mộc chỉ, chớp chớp mắt nhìn Hạ Hà Tịch chăm chú, phì cười.

      Điều này lại khiến Tô Tiểu Mộc thắc mắc: "Chị Châu, chị cười gì thế?"

      Châu tài nữ lắc đầu, nhìn Hạ Hà Tịch: " chưa với Tiểu Mộc à?"

      "Hả?" trực giác của bà mối với rằng, có lẽ, hoặc là, cực kỳ có khả năng bị tên cáo già họ Hạ này đùa giỡn! quả nhiên, nghe Châu tài nữ xong, gã họ Hạ đổi ngay bộ dạng yếu ớt ban nãy, tinh thần phơi phới đứng dậy, cài lại cúc tay áo rồi ra vẻ vỗ vỗ lên đầu bà mối, cười tươi đáp: "Em , phải lo, trước khi lên núi cố ý bôi ít thảo dược, để nó nổi lên mấy vết mẩn đỏ, nếu thực bị chuốc rượu thể chịu được lấy lý do dị ứng để thoát thân."

      "!" bà mối nghe thế tức tới nghiến răng ken két. Được lắm, Hạ Hà Tịch! thực xứng đáng với cái tên "cáo già", trước khi lên núi nghĩ tới đường rút lui rồi hả? Cũng nhân thể đùa tôi luôn đúng ? Im lặng lát, bà mối lại nghĩ ra gì đó: "Được, mẩn đỏ là để đùa tôi, thế mắt đỏ sao? cũng là giả vờ à?"

      Châu tài nữ hoảng hốt: "Tiểu Mộc, em biết à? Mỗi lần ấy uống rượu đều thế, sao đâu."

      Nghe thấy thế, trong lòng bà mối kêu "cộp" tiếng, muốn mắng Hạ Hà Tịch mà quên sạch phải mắng thế nào. Trong chốc lát chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên ngực mình, phiền muộn, nôn ra mà nuốt cũng trôi. câu đơn giản của Châu tài nữ, nghe ... sao, nhưng cảm giác quan hệ của hai người hình như gần gũi hơn trước. Con cáo họ Hạ uống rượu vào mắt đỏ, sao lại biết?

      Tiểu Mộc loanh quanh với cảm giác mơ hồ đó thấy Châu tài nữ và tên họ Hạ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Hai người đâu đấy?"

      Châu tài nữ bước nửa người ra ngoài, nghe bà mối hỏi vậy, bèn ngoái đầu lại trả lời: " Hạ cũng chưa với em chuyện này sao? Kế hoạch chiều nay là leo núi mà!"

      Sét giữa trời quang!

      câu mà khiến bà mối đông cứng cả người. tròn mắt nhìn bộ dạng ăn ý của con cáo họ Hạ và Châu tài nữ, bà mối càng muốn xông lên đánh người. sao con cáo già nham hiểm, xảo quyệt này gì với mình, ngay cả kế hoạch lên núi cũng biết, vậy rốt cuộc lên đây để làm gì?

      Sao càng nghĩ càng thấy mình giống cái bóng đèn vậy? đúng, có chỗ nào giống bóng đèn đâu? Bởi vốn là cái bóng đèn mà!

      ---------------------------Đường phân cách tôi có hơi say chút thôi----------------------------------

      đường lên núi Bất Thanh, bà mối khó chịu, rất khó chịu. Có ba nguyên nhân làm bà mối khó chịu như thế:

      Thứ nhất, chân bà mối vẫn chưa được khỏe lắm. chuyện này ai cũng biết, đương nhiên Hạ Hà Tịch phải ngoại lệ. hai cũng khuyên nên hoạt động quá mạnh. tuy leo núi được coi là hoạt động mạnh, nhưng so với người khác, Tiểu Mộc rất chậm, rất chậm. chưa leo được nửa tiếng, tên họ Hạ và Châu tài nữ trước vẫn cười cười , vui vẻ như đất bằng, còn cái bóng đèn là bà mối sau thở hồng hộc đuổi theo hai người.

      Thứ hai, thời tiết chiều nay đẹp, tự dưng lại có mưa. Tuy mưa to nhưng như thế càng khó leo núi, cẩn thận là có thể dẫm vào vũng bùn. Càng lên cao, sương mù càng dày. Việc này cũng khiến Tiểu Mộc gặp nhìu khó khăn, hai chân run lẩy bẩy. Nhưng hai người chuyện đương phía trước hoàn toàn có ý ngoái đầu lại nhìn mình cái!

      Thứ ba, giữa đường gặp bác tiều phu xuống núi, Tiểu Mộc hỏi dò tới đỉnh núi còn bao xa, bác ấy khoảng tiếng nữa là tới rồi. nghe thế bà mối vui hơn chút, ngừng lại rồi hỏi tiếp: " tiếng là đo bằng tốc độ của cháu hay của bác?"

      "Hả?"

      Bà mối hít hơi sâu, hỏi bằng cách khác: " thế này cho dễ hiểu, tới lưng chừng núi chưa ạ?"

      Bác tiều phu ra sức lắc đầu: "Mới được phần ba thôi."

      Bà mối ngẩng đầu than thở, leo gần hai tiếng còn chưa tới nửa đường, với vận tốc của mình phải đến đêm mới tới đỉnh núi sao?

      Khi bà mối tới trạm dừng chân đầu tiên núi Bất Thanh, phát khách sạn đầu tiên, cuối cùng cũng đưa ra quyết định to lớn mà gian nan: bà đây mặc kệ! Tô Tiểu Mộc nặng nề thở hắt ra hơi khi đưa ra quyết định, gọi hai người ở trước mặt vẫn còn như bay: "Chờ lát ."

      Khi nghe thấy tiếng kêu gào yếu ớt của bà mối, gã họ Hạ và Châu tài nữ mới nhớ ra lần leo núi này còn đem theo cái đuôi . sau khi đỡ thở dốc, Tô Tiểu Mộc mới bày tỏ quyết định của mình cách đơn giản: "Hai người cứ tiếp , em ở lại trạm dừng chân nghỉ ngơi, chờ hai người xuống núi."

      Châu tài nữ cau mày: " được, em lên núi sao? Tiểu Mộc em có biết núi Bất Thanh quê chị nổi tiếng nhất là suối nước nóng đỉnh núi ? Nó..."

      Bà mối đợi Châu tài nữ giới thiệu xong, xua tay với vẻ vô cùng thê thảm, : "Em leo nổi nữa, hai người chơi ."

      "Nhưng mà..." Nghe thế Châu tài nữ lại càng khó xử: "Kế hoạch ban đầu của bọn chị là lên núi trước khi trời tối, chị đặt khách sạn đỉnh núi cho hai người rồi. Tiểu Mộc, em nghĩ xem, vừa tắm suối nước nóng vừa ăn thịt nướng sung sướng biết sao nhiêu! Tối còn đốt lửa trại..."

      " ! !" Bà mối để Châu tài nữ dứt lời kiên quyết : "Em còn leo nữa mệt chết ở dọc đường mất. Ở đây cũng có khách sạn, em ở đây cũng được."

      "Cái con bé này..." Châu tài nữ dường như còn lo lắng điều gì đấy bị Hạ Hà Tịch kéo : "Thôi , ấy muốn leo núi cứ ở lại đây cũng được."

      Vừa nghe thấy thế, bà mối và Châu tài nữ cùng ngẩn người ra. bà mối có phần kinh ngạc vì Hạ Hà Tịch mà lại phản đối đề nghị của . Chẳng lẽ... ta còn sợ Châu tài nữ làm gì ta nữa? Châu tài nữ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, lúng ta lúng túng biết phải gì, Hạ Hà Tịch lại rằng: "Vậy Tiểu Mộc cứ ở lại đây nhé, bọn tiếp đây!". xong, liền kéo Châu tài nữ quay người mất.

      Hoàn cảnh này khiến bà mối kinh ngạc, người cứng đơ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi bật ba chữ ra khỏi miệng: "Cáo – họ - Hạ."
      B.Cat thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 7 - UYÊN ƯƠNG NGHỊCH NƯỚC
      Núi Bất Thanh có ba điều tuyệt vời: suối nước nóng, sương mù, khu rừng nguyên sinh.

      Theo lời Châu tài nữ, điều hấp dẫn khách du lịch nhất trong ba điều tuyệt vời kia là suối nước nóng. Suối nước nóng lộ thiên ở núi Bất Thanh phần lớn nằm ở xung quanh khu rừng nguyên sinh, theo cách của mấy công ty du lịch : "Du khách được đắm mình vào hoang sơ thần bí của khu rừng nguyên sinh, vừa ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên ấm áp, vừa thưởng thức kì hoa dị thảo trong rừng qua lớp sương giăng mờ ảo. Cảnh đẹp hòa cùng tâm trạng thanh thản, vẻ đẹp bút nào tả xiết."

      Nhưng bà mối nay đắm mình trong làn sương mờ của khu rừng nguyên sinh thần bí, có bóng hình của các loài động vật hoang dã trong truyền thuyết, càng có hình ảnh hoa tuyết bay ngập trời lãng mạn, nhưng vẫn sung sướng ngâm mình vào "nước rửa chân" của người ta.

      Khách sạn Tô Tiểu Mộc ở lại đặt đường ống dẫn nước nóng từ suối núi cao xuống. Dựa theo địa hình mà cải tạo thành suối nước nóng lộ thiên rộng hơn trăm mét vuông. Cầu gỗ, núi cao, thác nước... in bóng lên mặt nước bốc hơi mờ ảo cũng có nét đẹp riêng của nó. Đáng tiếc, bà mối có lòng dạ mà thưởng thức. Chỉ cần nghĩ tới việc tên họ Hạ vui vẻ cười và cùng tắm suối nước nóng với Châu tài nữ núi, là lại kìm được tự nhắc nhở bản thân, thứ dẫn từ núi xuống phải "nước nóng", mà là "nước rửa chân" của người ta. (=.:)

      Bà mối ngâm mình trong làn nước nóng, hai tay vắt lên bờ, vừa khép hờ mắt thưởng thức cảnh vật xung quanh, vừa lẩm bẩm: " thể tin được, thể tin được, ở đây đêm mà mất hơn ba trăm tệ! Còn gì mà phí tắm nước nóng, mình đâu có là mình tắm. Đây đúng là ép giá mà. biết xấu hổ! Đúng là biết xấu hổ!"

      Bà mối rì rầm mắng chửi hồi vẫn chưa hết giận, nhìn thác nước nóng đổ đầu mình, càng thêm tức giận: "Bực mình! Bọn họ núi ngâm mình trong hồ uyên ương, để mình phí tiền ở đây chỉ để uống nước rửa chân của bọn họ. Lúc về mà tìm Hạ Hà Tịch tính sổ mình phải họ Tô. Bực mình chết mất! Hồi ấy mà nhận con cáo già kia tới nỗi... Ôi trời!"

      Tô Tiểu Mộc chưa hết câu nghe tiếng "ùm" lớn, nước bắn tung tóe trước mặt. Đúng lúc miệng mở ra bị sặc mấy ngụm nước suối. Đây... mới xứng với cái danh "uống nước rửa chân".

      "Khụ khụ!" Bà mối vừa ho khan vừa đấm ngực, tức tới nỗi nên lời. Xem ra, chuyến lần này đúng là chưa xem ngày giờ. Lẽ ra được tin vào con cáo già họ Hạ kia. đúng! Phải là từ lần đầu gặp Hạ Hà Tịch, gặp vận xui rồi.

      Bà mối vất vả lắm mới trấn tĩnh được thấy tên gây họa lúc nãy. tên béo vừa cầm khăn chà mạnh lên người vừa cười với mình. Hình như người em này coi đây là suối nước nóng, mà coi nó như phòng tắm ở nhà! Bà mối thấy thế phát run, vô thức lùi lại bước. ngờ tên béo chết tiệt kia biết xấu hổ, cũng ép lại gần. Bà mối lùi lại, tên béo tiến lên. Cứ thế, cứ thế, Tô Tiểu Mộc bị ép tới bờ suối.

      Tên béo hớn hở, cười hề hề, : "Em , du lịch mình à? cũng thế đấy..."

      Bà mối nổi da gà vì câu của tên béo, trợn mắt trả lời: "Ai bảo thế? Tôi tới đây với chồng."

      Tên béo nghe thế nghi ngờ hỏi: "Thế chồng em đâu?"

      Bà mối ngồi xuống cạnh bờ, thờ ơ đáp, ngoảnh đầu sang bên. Tên béo thấy vậy cũng nhìn theo hướng ngoảnh đầu của Tiểu Mộc, rồi kinh ngạc : "Ối chao! Em , em đùa sao? Lão già ấy là chồng em à?"

      Tiểu Mộc vốn định chợp mắt lát để lờ tịt cái đống thịt trước mặt, nhưng nghe tên béo thế cũng hé mắt nhìn cái, trong chốc lát cũng kinh ngạc há hốc cả miệng. Qua màn hơi nước, nếu, hoặc, ... nhìn nhầm, cái lão già hói nửa đầu, ưỡn bụng bia, tay ôm kia sao nhìn giống... trưởng phòng của thế?

      Bà mối thấy vậy bèn dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn bên kia hồi, cuối cùng cũng chắc chắn mình hoa mắt. Trưởng phòng Liêu của phòng nghiệp vụ cũng tới núi Bất Thanh, mà quan trọng là... lão ôm trong lòng có thể làm con lão được.

      Bà mối im lặng mất ba giây, quay người lại để tự cứu mình. Cúi đầu, lặng lẽ nhấn phần thân từ vai xuống chìm vào trong nước, nếu giờ bị trưởng phòng Liêu đa nghi, mọn phát mình hết vui rồi. Tên béo thấy bà mối hoảng hốt, cũng cười hì hì: "Sao rồi em , thừa nhận ! Em tới mình. Sao nào? Có muốn chơi cùng với , tối nay tới quán bar uống chén, còn có mấy thằng bạn nữa..."

      Tiểu Mộc cố gắng để thấy buồn nôn, vẫn thờ ơ với tên béo. Giờ thể , nếu mình lên bờ, rất có khả năng bị trưởng phòng Liêu phát . Nếu bị lão ta nhìn thấy, hậu quả chắc chắn rất khó lường.

      Tên béo vẫn ở cạnh bà mối tuôn tràng dài. Thấy người đẹp thèm để ý bèn gãi gãi ngấn thịt trước ngực, ngồi xuống bên cạnh, muốn nhoài người sang thầm với bỗng thấy cánh tay đau nhói. Tên béo hoảng hốt hét lên tiếng rồi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống, cánh tay múp míp của mình bị em dịu dàng " nhàng tóm lấy".

      Ngẩng đầu nhìn bà mối, vẫn yếu đuối, dịu dàng, dáng vẻ vẫn nhàng, thờ ơ, cười xinh xắn: " béo, em quên với , cả em là cảnh sát, thế nên khi rảnh rỗi em cũng học mấy chiêu phòng thân của ấy. Còn nữa, em ghét nhất người khác tới quá gần em, vì người khác tới quá gần là em lại căng thẳng, căng thẳng lắm luôn! Mà em cứ căng thẳng là suy nghĩ được gì hết, làm gì cũng biết đâu."

      xong, tên béo lại hét thảm tiếng, vì cái tay kia bị bà mối " nhàng cầm lấy", sắc mặt tên béo chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại từ đỏ sang trắng. Những người xung quanh nhìn hai người này lại thấy cảnh tượng như sau:

      tên béo ngồi cạnh bằng tư thế rất kỳ quặc, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, vẻ mặt lúc đau khổ lúc nhõm, còn mắt đen ngấn nước, vẻ mặt ấm ức, vừa nhìn là biết bị tên béo bắt nạt, trêu ghẹo.

      Bên bờ, tên béo bị Tiểu Mộc "trêu ghẹo" tới mức thể chống đỡ được, cuối cùng khóc lóc xin tha: "Chị ơi, chị tốt bụng ơi, chị tha cho em . Em có ý đồ gì. Em chỉ là... chỉ là tới đây chơi với mấy em, lúc chị mới thuê phòng thấy thuê phòng đơn, biết chị chỉ mình. em đùa giỡn, muốn quyến rũ chị. A a a...!"

      Bà mối nghe thấy hai từ "quyến rũ", tăng thêm chút lực ở tay, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh: "Tiếp ."

      Tên béo khóc: "Bọn họ muốn quyến rũ chị, nhưng chỉ dám dám làm... Sau đó cả bọn oẳn tù tì, em thua, nên em phải , ... là có thể lừa chị tới... phải, phải, nếu... nếu cua được chị coi như em thắng cược."

      Tiểu Mộc nghe vậy mắt chợt lóe sáng, : "Cược? Các đem tôi ra đánh cược?"

      Tên béo thấy thế nghĩ rằng bà mối giận, vội vàng xin tha: "Chị, em sai rồi, bọn em phải là người, nên mang chị ra đánh cược. Chị đại nhân ghi..."

      Chưa xong, tên béo nghe bà mối kích động hỏi: " nhanh! Cược bao nhiêu tiền?"

      Tên béo nghe vậy ngẩn người ra, trong lòng thầm hỏi đầu người này có bệnh à?

      "! Bao nhiêu?" Mắt Tiểu Mộc sáng như bắt được vàng.

      "À..." Tên béo mếu máo. "Nếu em thắng cược, mỗi người bọn họ đưa em trăm."

      "Các tất cả có mấy người?"

      "Bảy người."

      "Bảy người?" Bà mối la ầm lên. "Nếu thắng được sáu trăm?" tới đây, Tô Tiểu Mộc đảo mắt gian xảo, thầm tính toán. Bà mối vui vẻ thả tên béo ra, thân thiện vỗ vai , cười ha ha: "Người em, sớm có phải tốt hơn ! Có tiền mọi người cùng kiếm."

      "Hả?" phải nghi ngờ, bà mối trước sau như hai người khác biệt khiến tên béo phải trợn tròn mắt.

      Bà mối hớn hở, vỗ tay : " béo, tôi đồng ý tối nay tới quán bar với . trước nhé, tôi sáu bốn." Nếu là sáu phần, vậy là ba trăm sáu, chỉ giảm được tiền khách sạn, còn kiếm được sáu mươi tệ bù vào công sức mình bỏ ra, cũng được đấy chứ! Nghĩ tới đây, Tiểu Mộc lại như nhớ ra gì đó: " trước nhé, tiền rượu trả. Còn nữa, nếu dám giao tiền cược đừng trách bản nương khách sáo! Tôi cho biết, ngoài cả là cảnh sát ra, tôi còn có hai là bác sĩ khoa thần kinh vô cùng biến thái, ba là..."

      "Hả?" Mặt tên béo méo xệch, đầu óc choáng váng. Giờ ta suy nghĩ vấn đề, rốt cuộc là đầu có bệnh hay đầu em này có bệnh. Bà mối thèm quan tâm tới mấy chuyện này, tiếp tục dạy dỗ: "Lát nữa về khoe với bọn họ là cưa được tôi rồi, rồi tối nay có thể lừa tôi vào phòng, để bắt bọn họ thêm tiền cược, hiểu chưa?"

      xong đầu óc tên béo vẫn mờ mịt mông lung, còn Tiểu Mộc hiểu tại sao lại rùng mình cái. Sao cảm thấy... sau lưng lạnh thế? Giống như... có người trừng mắt nhìn mình ở phía sau. Bà mối vừa ôm vai vừa từ từ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người khoanh tay nhàn nhã đứng cách đó xa. Nếu bà mối đoán nhầm ta chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ giữa béo ban nãy.

      Trong thoáng chốc, bà mối muốn được cuốn theo chiều gió, nhưng lưng lại cứng ngắc, hóa đá ngay tại chỗ.

      Người đàn ông khoanh tay, dáng vẻ rất ung dung, cười: "Tiếp tục , sao thế? Làm phiền tới hai vị à? Tôi đổi sang bể khác nhé?"

      Bà mối: "..."

      Tên béo thấy tình thế xấu , cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, lúc sau mới cẩn thận chọc bà mối, hỏi: "Em , em sao thế? chàng này là ai? Chẳng lẽ, em có chồng ?"

      "Chồng?" người đàn ông nghe thế cười phá lên, chuyển sang tư thế thoải mái hơn rồi mới trả lời rất kì quái: "Tôi sao mà gánh được! Tôi chỉ là người độc thân tới đây tắm suối nước nóng thôi. cẩn thận... ừm, vô tình nhìn thấy hai vị..." ta tới chỗ quan trọng cố ý ngừng chút, lát sau mới dãn chân mày, nhả ra từng chữ: "Uyên – ương – nghịch – nước."

      Trong phút chốc, bốn từ như sét đánh làm cho bà mối hồn xiêu phách lạc. Cuối cùng, bà mối nhịn nổi gào lên: "Hạ - Hà – Tịch!" Chuyện uyên ương nghịch nước là của ta và Châu tài nữ cơ mà? Từ lúc nào lại biến thành chuyện của và tên béo chết tiệt rồi?
      B.Cat thích bài này.

    4. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 8 - ĐUÔI CÁO
      Bà mối và gã họ Hạ đấu khẩu lúc, cuối cùng dọa cho béo sợ quá mà chạy mất. bà mối nhoài người lên bờ, mấy trăm tệ tới miệng rồi mà còn bay mất. bà mối xót xa, vừa lắc đầu vừa chép miệng than vãn: "Tiếc ơi là tiếc, béo tốt bao nhiêu..."

      Tên béo nghe thế trượt chân cái, suýt nữa bị thương ở thắt lưng, sau đó biến mất với tốc độ của dòng điện. con cáo họ Hạ thấy vậy, nhếch môi cười, giận dữ: "Tiếc lắm hả, có cần với em ?"

      "Tất nhiên rồi!" bà mối trả lời mà thèm suy nghĩ, trợn mắt nhìn gã họ Hạ, : " phải với Châu tài nữ kề vai sát cánh làm uyên ương tắm suối nước nóng sao? Sao lại ở đây hả?"

      Hạ Hà Tịch giật mình, rồi nheo mắt nhìn bà mối với vẻ suy ngẫm, : "Này nhóc, em ghen à?"

      Tô Tiểu Mộc nghẹn họng, đáp lại được. Mà hình như câu của mình có hơi ghen tức ...

      Hạ Hà Tịch cong miệng lên, ra vẻ vô tội, : "Nếu nhớ nhầm, Châu tài nữ là em giới thiệu cho mà? ấy ở bên nhau, phải điều em muốn thấy sao? Sao lại giận dỗi thế?"

      Bà mối im lặng, cau mày : " nhảm ít thôi! Đừng có đánh trống lảng. Em hỏi , Châu tài nữ đâu?"

      Hạ Hà Tịch ngẫm nghĩ lát, rồi mới thản nhiên đáp: "Ừm, nhà ấy có việc đột xuất nên xuống núi rồi."

      "Xuống núi rồi?" bà mối đảo mắt, lời của con cáo già có gì đó hơi kì lạ, hình như... có chỗ đúng lắm. nhưng rốt cuộc là đúng thế nào nhất thời thể ra được. Tới khi hai người ngâm nước nóng xong, rồi ăn cơm tối xong, cuối cùng bà mối mới tỉnh ngộ ra chỗ đúng là chỗ nào...

      Trời tối nhưng Hạ Hà Tịch hoàn toàn có vẻ muốn . Mặt khác, đồng chí Châu tài nữ là nhân vật "nữ chính" cũng chưa xuất . Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm thăm thẳm, bà mối cùng ngồi xem ti vi trong phòng với con cáo già họ Hạ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.

      " phải với Châu tài nữ cùng nghỉ lại núi sao? Còn muốn tham gia đốt lửa trại gì đó mà?"

      "Ừ, ấy rồi, mình ở lại núi làm gì, thế nên mới xuống đây chơi với em..."

      Bà mối bị ba từ "chơi với em" làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi tiếp: "Thế chị ấy đâu? Xuống núi rồi lên nữa à?"

      "Ừ, ấy chờ chúng ta ở dưới núi. Sáng mai chúng ta tới gia trang nhà họ Châu gặp ấy."

      Nghe tới đây, dự cảm điềm xấu của bà mối càng lúc càng tăng lên. cân nhắc rồi lại đắn đo, cuối cùng nhịn nổi nên mở miệng hỏi: "Thế đặt phòng ở đây khi nào thế? Chiều nay à?"

      Hạ Hà Tịch vẫn dán mắt vào ti vi, lúc lâu sau mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang chỗ bà mối, nhếch môi, : "Phòng của em phải là phòng đôi à?"

      câu chết ngay! Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới mức cằm rơi thẳng xuống giường. Lúc nãy nghe nhầm hay Hạ Hà Tịch nhảm vậy? "Ý là gì?" đặt phòng đôi là vì lúc đặt phòng hết phòng đơn rồi, phải để đợi người khác vào ở cùng có được hả?

      Con cáo họ Hạ cười gian xảo, chân mày giãn ra, đáp: "Em xem có ý gì?" xong, ta uể oải vươn vai đứng dậy, rất tự nhiên bỏ lại thêm câu: " tắm trước đây." Cái giọng kia tự nhiên trôi chảy chẳng khác gì : "Ngày mai ăn cải thảo."

      Trong nháy mắt, bà mối kinh ngạc tới nỗi nên lời.

      " chờ lát." Kéo tên nào đó bước vào phòng tắm lại, bà mối nuốt nước miếng, cố nở nụ cười: " Hạ, đừng đùa mà. Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng dẫu sao nam nữ cũng có khác biệt, cùng ở phòng đôi..."

      Chưa hết câu, Hạ Hà Tịch phì cười, bà mối thấy vậy cũng ngơ ngẩn cười theo, đôi mắt ảm đảm lóe sáng: "À, em biết rồi, đùa em phải ? Con cáo họ Hạ này! Lúc chiều đặt phòng đôi khác ở đây rồi hả? Em..."

      "Sao có thể được?" Hạ Hà Tịch lại ngắt lời , tựa hờ vào cánh cửa, vui vẻ : "Hai người ở hai phòng đôi, em thấy lãng phí sao?"

      "Hả?" Tô Tiểu Mộc choáng hẳn, rốt cuộc con cáo họ Hạ này có ý gì?

      Hạ Hà Tịch cười hì hì, vỗ vỗ lên đầu bà mối, vô cùng nhàng: "Nhận được dạy dỗ ân cần của em, sao có thể lãng phí tiền bạc như thế được? Hai người ở phòng đôi là hợp lý rồi."

      Bà mối: "Ý là, đêm nay ở lại đây à?"

      Hạ Hà Tịch nhún vai: " sao? Hay là em đặt thêm phòng nữa ?" Vừa dứt lời, con cáo họ Hạ lại sờ cằm làm ra vẻ như nhớ ra điều gì đó: "À, nhưng có thể tốn nhiều đấy. Lúc nãy, ăn cơm xong, hỏi lễ tân rồi, phòng đơn, phòng đôi, thậm chí phòng ba đầy khách, chỉ còn lại mấy phòng của gia đình nhà chủ thôi. Đúng rồi, còn có phòng đặc biệt bốn ngàn tám trăm tám mươi tám tệ cũng tốt lắm đấy."

      Bà mối im lặng ba giây, cuối cùng thể nhịn nổi, siết chặt tay rồi hét lên: "Hạ – Hà – Tịch! là đồ khốn!"

      Con cáo già họ Hạ thấy bà mối giận thản nhiên cười, quay lại phòng rồi ngồi lên giường, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ " xem em làm gì được ": "Em sợ gì chứ? là người đàng hoàng, em muốn gì chưa chắc đồng ý đâu nhé. Còn nữa, chỉ có đêm, nếu được em thức trắng đêm , giở trò cưỡng bức đâu, còn được nữa em cứ em tới tháng rồi!"

      Nghe con cáo họ Hạ cố ý ném trả lại mấy câu lần trước với , bà mối hít hơi sâu, nhắc nhở mình được giận dữ, được giận dữ, kiểu gì cũng được giận dữ. Tức giận là trúng gian kế của tên nào đó rồi. Xem ra, chuyện cùng lên núi Bất Thanh thăm hỏi gia đình họ Châu cộng thêm việc Châu tài nữ đột nhiên biến mất đều là mưu!

      đoán sai, từ đầu Hạ Hà Tịch có mục đích, có kế hoạch rồi!

      Cố nuốt ngọn lửa giận dữ vào trong lòng, bà mối nghiến răng: "Con cáo họ Hạ kia, rốt cuộc muốn làm gì?"

      Hạ Hà Tịch tay chống cằm, thản nhiên : " muốn làm gì à? Này nhóc, câu này phải là hỏi em mới đúng." Hạ Hà Tịch xong, hình như nghĩ ra chuyện gì thú vị, khóe môi vẽ đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt sâu thẳm cũng nheo lại, nhả ra từng chữ: "Tô Tiểu Mộc, chơi trò xem mắt với em thế là đủ rồi. ràng ngay từ lúc bắt đầu em hiểu hơn ai hết, mới là đối tượng xem mắt của em."

      Phải, nửa năm trước Hạ Hà Tịch từ nước ngoài trở về thành phố C. Gặp mặt Tô Tiểu Mộc qua sắp xếp của bạn học cấp ba Tô Cẩm Trình, tuy lúc ấy chàng chưa hẳn có tình, thiếp cũng chẳng có ý, nhưng đôi bên đều ngầm hiểu, đây là ý đồ mai mối của Tô Cẩm Trình.

      Nhưng bà mối là ai, thông minh tài giỏi, tư duy linh hoạt, chỉ biết từ chối khéo hai nhà mình, mà thậm chí còn lợi dụng tài nguyên, tự ra tay làm mối cho Hạ Hà Tịch.

      "Lấy cách này để từ chối đối tượng xem mắt của em, có phải vui lắm ? Rốt cuộc là ai đùa ai hả?" Hạ Hà Tịch vừa vừa từ từ lại gần bà mối. Thực ra, nếu Tô Tiểu Mộc chống cự như thế, bày ra đủ trò quỷ như thế, có lẽ để tâm tới này.

      Chỉ tiếc là, Tô Tiểu Mộc quá lợi hại, giả ngu giả khờ quá tuyệt vời, lại thu hút chú ý của con cáo già Hạ Hà Tịch. nhóc dễ thương như thế sao có thể bỏ qua, sao có thể rời mắt được? Nếu em thích chơi, thế chơi cùng với em. Bà mối quên mất, có câu là "chơi với lửa có ngày bị bỏng". Chơi rốt cuộc vẫn là chơi, đến ngày nào đó, nó chấm dứt.

      Hạ Hà Tịch từng bước, từng bước tiến lại gần bà mối. Khi tiến đến trước mặt, Tô Tiểu Mộc mới tự nhiên lùi lại làm ra vẻ mất trí nhớ, cười : "Ôi trời, phải muốn tắm sao? Mau ! Lát nữa em còn phải dùng phòng tắm nữa!"

      ---------------------------------Tôi là đường phân cách mất trí nhớ----------------------------------------

      Nhân lúc con cáo già họ Hạ kia tắm rửa, bà mối gọi điện thoại cho Châu tài nữ, lúc này mới biết toàn bộ kế hoạch của Hạ Hà Tịch. Bà mối kìm được muốn khởi động cho dãn gân cốt.

      Châu tài nữ vừa nhận điện thoại thẳng thắn nhận tội: "Bà mối, em đừng giận chị mà, chị cũng bị ép buộc."

      Bà mối "hừ" tiếng rồi tiếp: " ta ép gì chị?"

      " Hạ cho chị tiền để bịt miệng, đồng ý giả làm bạn trai của chị trước mặt bà cho tới khi chị tìm được tình đích thực. Còn nữa... ấy giới thiệu cho chị mấy chàng đẹp trai, tài giỏi trong công ty. Dù sao, ấy cứ lấy mật ngọt ra... ép chị"

      Nghe vậy, bà mối ngửa mặt lên trời than dài. Quả nhiên câu ấy sai: " sợ quân địch như thần, chỉ sợ đồng bọn như sói." Thông minh tài giỏi như , thua dưới tay Hạ Hà Tịch, mà thua dưới tay Châu tài nữ vừa tham tiền vừa háo sắc!

      Châu tài nữ thấy bà mối gì, chột dạ giải thích: "Thực ra... lần trước, khi Hạ phát chị gọi điện về nhà, bảo chỉ đặt phòng khách sạn chuyện hỏng rồi. sau đó ấy rất giận chuyện chị đưa phong bì cho em nhờ em mai mối. ấy , phải ăn miếng trả miếng, nếu em có thể gạt ấy lên núi vì phong bì, ấy cũng muốn em nếm mùi vị bị tiền bán đứng..."

      Tô Tiểu Mộc nghe xong phát điên: "Thế nên, chị cứ thản nhiên bán em như thế hả?" mình lại còn giúp ta đếm tiền như con ngố nữa! trong khoảnh khắc, ngưỡng mộ của bà mối dành cho Hạ Hà Tịch cuồn cuộn như nước sông chảy mãi ngừng, từ nào có thể hình dung nổi.

      Cao thủ, đúng là cao thủ!

      Để lừa lên núi, đồng chí Hạ dùng khổ nhục kế, mỹ nhân kế, kỹ xảo cao siêu, kế hoạch tỉ mỉ, tính toán khổ cực! Quả là hao tâm tổn trí! Sao ngờ được Châu tài nữ lại quay mũi giáo, làm hai bà mối là đây chứ?

      Bà mối càng nghĩ càng muốn xông vào phòng tắm đánh người. Châu tài nữ hổ là kẻ "mềm nắn rắn buông", còn tốt thay cho ông chủ: "Thực ra Hạ đối xử với em rất tốt, em biết tại sao ấy muốn chị đặt khách sạn có suối nước nóng đỉnh núi ? Vì ấy chân em được khỏe, ngâm suối nước nóng có thể đỡ hơn."

      Nghe thế, bà mối tính đáp lại hai câu nghe có tiếng động hề nhàng truyền tới bên tai. Đau đớn mà sung sướng, ngọt ngào mà trầm bổng, phóng túng mà lo âu, là nũng nịu, lại như nức nở... Đây... đây chẳng lẽ là tiếng gì đó trong truyền thuyết sao?

      Dĩ nhiên, Châu tài nữ ở đầu máy bên kia cũng nghe thấy tiếng rên rỉ "trầm bổng" ấy, cười gian xảo rồi tự động ngắt máy. Tắt điện thoại, bà mối ngồi cạnh giường mặt mày đỏ lựng, còn tiếng rên rỉ càng lúc càng to. là bực mình! Khách sạn bốn sao gì chứ, sao lại có cách cơ chứ?

      Nghĩ tới chuyện lát nữa phải ở chung phòng với tên họ Hạ, bà mối thấy (T.T) lắm rồi, nếu còn phối hợp với bài hát ru này nữa, thấy... mình rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Nghĩ tới đây, bà mối quyết định chịu đựng nữa, chẳng thèm suy nghĩ gì xông ra khỏi phòng, tay đấm chân đá lên cánh cửa phòng bên hồi. vừa gõ cửa vừa nghĩ thầm trong lòng, xin lỗi hai vị, dù có phá hỏng "cuộc vui" của hai vị tôi cũng phải thay mặt Đảng , thay mặt nhân dân ngăn cản hai vị!

      Tô Tiểu Mộc vừa nghĩ vừa hắng giọng, chuẩn bị gào lên cánh cửa mở "két" tiếng. Bà mối hít hơi sâu, hóa đá ngay tức !

      Chuyện này là... Xui tận mạng là gì chứ? Tô Tiểu Mộc xui tới tận đây rồi!
      B.Cat thích bài này.

    5. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 9 - OAN GIA NGÕ HẸP
      Nếu trời cao cho bà mối thêm cơ hội, nhất định xuyên về quá khứ, giữ lại bàn tay chuẩn bị gõ lên cửa phòng bên cạnh, ngậm ngùi với nọ: "Đừng gõ cửa!" Nếu phải thêm thời hạn vào sau câu ấy, Tô Tiểu Mộc hy vọng là – trăm triệu năm!

      Lúc này bà mối để hồn bay ngàn dặm. mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên với quần áo lộn xộn trong phòng mà khóe miệng giật giật. tư thế hiên ngang oai hùng ban nãy biến thành mây khói. lúc lâu sau, bà mối mới nặn ra được nụ cười, miễn cưỡng kêu lên: "Trưởng phòng Liêu..." ngàn tính vạn toán, nhưng thể ngờ nổi, cuối cùng mình lại đích thân gõ cửa phòng ông trưởng phòng Liêu mà trước đó phải cố gắng né tránh. Hơn nữa, cảnh tượng trong phòng lại là như thế...

      người trưởng phòng Liêu đáng , thân thiện, nhã nhặn, hiền lành... chỉ quây cái khăn bông màu trắng, nhìn kiểu tóc hỗn loạn và vẻ mặt khó chịu, chẳng khó đoán ra ông ta muốn mở cửa mắng người. liếc vào trong phòng chút, nét mặt, tư thế của mỹ nữ kia rất hay ho: "chỉ thấy hai cánh tay ta để trần, chăn mỏng che trước ngực, vẻ mặt hoảng hốt như chú nai con ai thấy cũng thương, đương nhiên còn thoáng nhìn được dáng người thướt tha, kiều của ta.

      Lúc này, hai kẻ trong phòng ngoài phòng đều cùng nhau hóa đá... mắt to nhìn mắt . phá hỏng chuyện tốt đẹp của cấp , Tô Tiểu Mộc muốn than trời oán đất nữa, mà chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi trường. Nhưng hình như ông trời thấy tình cảnh này chưa đủ loạn, khi Tô Tiểu Mộc suy nghĩ hai chữ "bye bye" phát thế nào, phải chạy trốn theo đường nào lại có tiếng cửa mở. trước khi bà mối kịp phản ứng nghe thấy giọng nhàng của Hạ Hà Tịch: "Chuyện gì thế?"

      Nghe thấy thế, bà mỗi thẫn thờ quay đầu lại, lại hận thể chọc mù hai con mắt của mình thêm lần nữa. No, lại là hình ảnh mỹ nam cởi trần, chỉ quấn khăn tắm màu trắng. Tô Tiểu Mộc đỡ trán, muốn Hạ Hà Tịch về phòng con cáo họ Hạ nhìn qua chỗ đứng, thấy cảnh tượng trong phòng.

      Trong chớp mắt, Hạ Hà Tịch kinh ngạc kêu lên: "Trưởng phòng Liêu?"

      Vừa nghe thấy thế, bà mối tay còn đẩy Hạ Hà Tịch về phòng cũng ngẩn ngơ cả người: "Hai người quen nhau à?"

      Trưởng phòng Liêu quả nhiên hổ danh là lãnh đạo, năng lực phản ứng ai bì kịp. Chưa tới cái chớp mắt thể bản lĩnh lãnh đạo, vừa cười rung cả đám mỡ bụng bia, vừa lên tiếng chào hỏi: "Ôi, đây phải là Tổng giám đốc Hạ sao? cậu cũng nghỉ à?"

      "Vâng" con cáo họ Hạ nhìn chăm chăm vào gương mặt đần ra của bà mối, lại nhìn sang trưởng phòng Liêu, thầm suy tính, rồi nở nụ cười: "Cuối tuần lên núi nghỉ ngơi, tiện thể đưa con nhóc này ngâm suối nước nóng." Còn chưa xong, khẽ kéo bà mối đứng lại gần mình, làm ra vẻ giật mình nghĩ ra điều gì đó: "À, còn chưa giới thiệu với trưởng phòng Liêu, đây là em tôi." xong, Hạ Hà Tịch lại cố ý liếc qua đẹp vô cùng hoảng sợ trong phòng, nhếch môi : "Trưởng phòng Liêu cũng đưa con nuôi với ngâm suối nước nóng sao?"

      Trưởng phòng Liêu nghe thấy vậy cười to: "Tổng giám đốc Hạ thông minh !"

      Bà mối nghe xong im lặng. Đúng là cao thủ so chiêu khác hẳn với người thường, con cáo họ Hạ rất thông minh, ngầm giải vây cho trưởng phòng Liêu. Tô Tiểu Mộc thần người suy nghĩ lại thấy đầu mình nặng nặng, ngẩng lên thấy con cáo họ Hạ gác tay lên đầu mình: "Con nhóc này mơ mơ màng màng, chắc chắn là uống nhiều rượu rồi gõ cửa nhầm phòng. Nhưng con bé nhớ dai, chỉ cần tỉnh rượu là quên hết."

      Mắt trưởng phòng Liêu sáng lên, cười gian xảo: "thế tốt!"

      "Vậy tôi đưa nó về trước, gặp lại sau nhé!"

      "Tạm biệt."

      Bà mối ngây thơ xông ra khỏi phòng rồi bị gã họ Hạ xách thẳng về phòng. Mãi tới khi nghe tiếng đóng cửa sau lưng, bà mối mới tỉnh lại, nắm tay thở dài: Thế giới này là loạn chết được!

      ---------------------------------Tôi là đường phân cách lộn xộn--------------------------------------------

      Hạ Hà Tịch ăn mặc chỉnh tề, bước ra từ nhà tắm, bà mối biểu diễn hàng loạt động tác tự hai mình như đập đầu vào tường, gõ đầu xuống bàn, giật tóc...

      Tên họ Hạ thấy thế thèm ngăn lại, vừa nhìn bà mối biểu diễn vừa lấy khăn bông lau mái tóc còn ướt, hỏi: "Em biết trưởng phòng Liêu à?"

      "Đúng!" bà mối vò mái tóc rối bù, trừng mắt nhìn Hạ Hà Tịch: "Ông ta là trưởng phòng bọn em, có hài lòng với đáp án này hả?"

      Con cáo họ Hạ nghe thấy thế khẽ nhíu mày, vẻ vui khẽ lướt qua chân mày, : "Thế hơi phiền phức rồi."

      Bà mối nhận ra giọng điệu cười nỗi đau khổ của người khác, lửa giận ngùn ngụt, tức đến phát điên: "Chỉ đơn giản là hơi phiền phức thôi à? có biết trưởng phòng Liêu nào đó đa nghi đáng ghét cỡ nào hả? có biết ông ta được công ty mẹ điều tới, đồng nghiệp của ông ta ở đó đánh trống khua chiêng tiễn ông ta như thế nào hả? có biết em phấn đấu để được thăng chức, sợ nhất là làm mếch lòng lại tiểu nhân này hả? Còn nữa, có biết chuyện ông ta nuôi (xin hãy đọc thầm chữ này) con bị em nhìn thấy, em bị ông ta đì tới chết ? Thế mà chỉ bảo hơi – phiền – thôi!"

      xong, bà mối hít hơi sâu, thấy Hạ Hà Tịch thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng từ từ cong lên: "Nãy là có hơi phiền, nhưng giờ có lẽ là phiền to rồi."

      "Ý gì hả?"

      Hạ Hà Tịch sờ cằm, nhếch mép : "Em rất hay, nhưng... quên nhắc em, lúc nãy em có thể nghe thấy tiếng động đó đó ấy ấy ở phòng bên, giờ có lẽ bọn họ cũng nghe thấy tiếng chửi của em."

      Nghe xong, sắc mặt của Tô Tiểu Mộc xanh lét. Giờ cả sức xông lên bóp cổ cùng chết với Hạ Hà Tịch cũng có. Bà mối đập đầu vào tường lần nữa, khóc ra nước mắt: "Sao sớm..."

      Hạ Hà Tịch nhún vai: " muốn mà, nhưng em có cho cơ hội đâu."

      Lần này bà mối đập đầu vào tường nữa, ngồi phịch lên giường: "Được, đến nước này rồi, nghỉ hết tuần này, thứ Hai em xin nghỉ việc luôn cho xong. Này, con cáo họ Hạ kia, chẳng lẽ bát tự của và em hợp nhau ? hay trời sinh ra là để khắc em? Rốt cuộc em đắc tội gì với cứ gieo vận xui cho em hết lần này tới lần khác thế? Sao từ lúc quen , em chưa gặp chuyện gì tốt hả?"

      Tên họ Hạ nghe bà mối rên rỉ mãi thành quen, thế nên cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ gãi gãi tai, thuận miệng đáp câu: "Nghỉ việc cũng tốt chứ sao, có thể về nhà sinh con."

      Vừa xong, hai người đều sững sờ. lát sau, bà mối mới khẽ hỏi: "Sinh con của ai?"

      Hạ Hà Tịch ho khan hai tiếng, cười tới run cả vai: "Thuận miệng vậy thôi. Ai bảo lần nào cãi nhau với , em cũng như mấy bà vợ trong mấy bộ phim truyền hình về gia đình." tới đây, con cáo họ Hạ ngượng ngập sờ mũi, mãi mới tiếp: "Này nhóc, ban nãy cố ý ăn mặc như thế... ở trong phòng tắm nghe bên ngoài có tiếng động lớn, sợ em xảy ra chuyện gì mới vội vàng xông ra."

      Bà mối nghe vậy, trong đầu tự nhiên lên bộ dạng khi nãy của gã họ Hạ. Tuy lúc ấy phần lớn chú ý của đặt tấm thân béo ú của trường phòng Liêu những vẫn nhìn thấy có giọt nước từ tóc xuống bờ vai mạnh mẽ của con cáo họ Hạ, rồi lại chầm chậm lăn từ xương quai xanh xuống vòm ngực rắn chắc...

      Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc theo bản năng bịt mũi lại, chỉ sợ ông máu cam mà bất ngờ xông ra, làm bại lộ hình tượng trong sáng, thuần khiết của . Mẹ ơi! thể nghĩ tiếp theo giọt nước ấy nữa...

      Hạ Hà Tịch thấy bà mối căng thẳng lấy hai tay bịt mũi, cau mày hỏi: "Em lại chảy máu cam à?"

      Bà mối lắc đầu.

      Thấy bị ngạt tới mặt mày đỏ lựng, Hạ Hà Tịch đứng dậy, giọng cũng nhàng hơn nhiều: "Bỏ tay ra xem nào."

      Thấy Hạ Hà Tịch bước lại gần, bà mối vội vàng nhảy ra xa. Khi xác định vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người rồi mới giơ hai tay lên xin hàng: " đừng tới đây, em có chuyện với ."

      " chuyện cần gì phải cách xa như thế?"

      Bà mối gật đầu mạnh: "Cần chứ! Rất cần!" Con cáo họ Hạ lại gần cái là ảnh hưởng ngay tới suy nghĩ của ... Vận công hít hơi sâu, Tô Tiểu Mộc sắp xếp lại từ ngữ trong đầu lần nữa rồi mới nhàng : "Hạ Hà Tịch, em thấy chúng ta quen nhau hơn nửa năm nay cũng coi như bạn bè rồi. nhưng chắc hai em kể tình hình nay của em cho , em cũng với trong chốc lát được. Dù sao bao nhiêu câu nữa cũng chỉ để tóm lại thành câu thôi: chúng ta tuyệt đối, tuyệt đối hợp! cách khác, tại, chàng nào hợp với em! Thế nên, từ lúc mới quen , em dốc sức làm bà mối cho . thích Châu tài nữ cũng sao, em có thể giới thiệu cho tứ mười tám, mười chín, tới tận khi cưới mới thôi. Tóm lại là..."

      Bà mối cúi đầu, chọc chọc hai ngón tay vào nhau. tin người thông minh như gã họ Hạ, cần thẳng cũng hiểu.

      Nhưng ngờ, bà mối còn ngẩn ngơ chốt câu đâu đó vang lên giọng điệu mỉa mai: " xong chưa?"

      "... xong rồi."

      "Tóm lại là thế nào? Em đống câu lúc nãy, ý là thích em hả?"

      "Hả?" Bà mối mồm chữ O, có chút bối rối.

      Con cáo họ Hạ nhướn mày: "À... có phải em thấy lừa em lên núi Bất Thanh là có ý đồ quấy rối, muốn tỏ tình với em hả?" Hạ Hà Tịch ngừng lát, che miệng cười, lát sau mới tiếp: "Nhóc con, có ý với em lúc nào hả?"

      "Hả?" chẳng lẽ lúc nãy Hạ Hà Tịch tắm trước, phải ý đó sao?

      Hạ Hà Tịch thấy vậy lắc đầu, cặp mắt cáo nheo lại: "Hiếm khi bà mối Tô tự mình đa tình thế." rồi sải bước ra ngoài. Tô Tiểu Mộc vẫn còn đờ người ra, thấy thế bèn hỏi: " đâu?"

      Hạ Hà Tịch ngoái đầu lại, giơ tấm thẻ phòng trong tay lên: "Nhóc con, biết khách sạn chỉ con phòng cho thượng khách là vì lúc ăn cơm tối đặt phòng. Lúc nãy tắm ở phòng em. Ừm, chỉ muốn dùng hành động thực tế dọa em chút thôi, cảnh cáo em em lần sau đừng làm mối vì tiền nữa. đánh đòn cảnh cáo."

      xong tiếng đóng cửa cũng vang lên, chỉ còn bà mối ngơ ngẩn đứng đó. Lâu sau, Tô Tiểu Mộc tự xưng là quỷ kế đa mưu mới đột nhiên tỉnh ngộ. lại bị con cáo họ Hạ đùa giỡn!

      "Hạ - Hà - Tịch! chết tử tế được đâu!"
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :