1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Nhớ

      Sáng sớm thứ 7 An Nặc đến chỗ Phó Quốc Hoa đóng quân. Thời điểm nhìn thấy Phó Quốc Hoa, vẻ mặt của Phó Quốc Hoa vui. An Nặc cũng phiền muộn, người này quả nhiên muốn mình dỗ dành trước đây, có phải mình quá chủ động hay . An Nặc theo sau lưng Phó Quốc Hoa từng bước.

      Hai người mới vào gian phòng, An Nặc liền bị Phó Quốc Hoa kéo vào trong ngực, đầu cúi xuống hôn . Nhưng An Nặc lại phối hợp, cái miệng vẫn khép chặt, để Phó Quốc Hoa xâm chiếm lãnh địa. Phó Quốc Hoa mở to mắt tức giận nhìn , cũng do dự trừng mắt nhìn lại .

      An Nặc là vì quá bận rộn, có thời gian tới thăm hay viết thư cho , trong bộ đội quản lý khá nghiêm khắc, muốn ra ngoài càng thêm khó khăn, hai người nửa tháng gặp mặt, vốn An Nặc còn cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên lúc đến vẫn nghĩ mình nên xuống nước trước. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Phó Quốc Hoa lúc ra, quyết định, mình thể nuông chiều nưh vậy, đàn ông tốt đều ra ngoài, cho nên An Nặc cảm thấy cần phải để đem chuyện đưa vợ thành trung tâm mới được, dù sao lâu như vậy, cũng chủ động viết cho lá thư.

      Phó Quốc Hoa thấy An Nặc kháng cự, nóng nảy, nghĩ thầm, lâu rồi viết cho lá thư hỏi thăm, còn kháng cự âu yếm. nhớ nhớ cả đêm nằm mơ cũng thấy , vậy mà này lại tim phổi. Phó Quốc Hoa đưa bàn tay tìm cái mông của An Nặc, vỗ hai cái, lúc này mới coi như là giải hận.

      Để An Nặc ngồi đùi mình, hai người mặt đối mặt, Phó Quốc Hoa cao hơn cúi xuống nhìn với sắc mặt hỏi tội, An Nặc biết thế cục này cực kỳ bất lợi cho , vì vậy muốn đứng lên, để cao hơn , thay đổi cục diện. Thấy muốn giãy dụa đứng lên, Phó Quốc Hoa liền xiết chặt hai tay đặt ở eo . So về sức mạnh, đương nhiên là An Nặc thể thắng rồi.

      Võ lực đấu lại, An Nặc nổi giận, trừng mắt nhìn Phó Quốc Hoa, tiếp tục giãy giụa. Phó Quốc Hoa vẫn nhúc nhích. An Nặc càng dùng thêm sức, gương mặt trắng noãn của dần hồng lên, hốc mắt cũng chậm chậm đỏ dần, sau đó nước mặt liền giọt giọt chảy xuống.

      Phó Quốc Hoa vốn chỉ muốn dọa cứng đầu này chút, để cho xuống nước trước, ai iết được kế thành, người lại khóc rồi, lần này Phó Quốc Hoa luống cuống tay chân, sao vừa gặp khóc lóc thế này, Phó Quốc Hoa dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho , nhưng nước mắt càng rơi càng nhanh thậm chí còn kịp la, Phó Quốc Hoa bị dọa sợ vội vàng dùng hai bàn ta đặt mặt , cũng dám bày ra thái độ bề hỏi tội nữa, lưng người lính lúc nào cũng thẳng tắp nhưng ở trước mặt vợ cũng phải cúi xuống dỗ đừng khóc nữa.

      “Sao lại khóc rồi, có chuyện gì ra được sao?”

      “... .........” An Nặc nhìn.

      “Được rồi, đừng khóc, đều là sai, lần sau dám nữa, được ?”

      “... ......” An Nặc nghĩ thầm, như thế nào, xem người nào dậy dỗ người nào. Đường đường từng là Ảnh Hậu, An Nặc dù trong lòng hài lòng tới cực điểm, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ uất ức.

      Phó Quốc Hoa thấy nước mắt vẫn ngừng được, hết cách rồi, vẫn phải dụ dỗ thôi. Liền nhàng ôm An Nặc vào trong lòng, còn thận trọng vỗ lưng . Đợi đến khi An Nặc hít hít mũi, nước mắt ngừng rơi, Phó Quốc Hoa cuối cùng cũng dám làm mặt đen với nữa. Cục diện rốt cục thay đổi, lần này đến phen An Nặc dậy dỗ lại .

      Vì vậy, An Nặc cất lại dáng vẻ uất ức, này ra vẻ mặt của người đàn bà chanh chua, hỏi tội: “Phó Quốc Hoa, có phải còn thích em nữa ?”

      Thấy miệng nhắn của An Nặc ra câu đó, Phó Quốc Hoa theo bản băng hóa thành vũng nước rồi, thời điểm nên mềm mền nên cứng cứng, đây chính là nguyên tắc sống còn: “ bậy, quay lại đây ngày đầu tiên nhớ em, cả ngày và đêm đều nhớ. Em mới là người có lương tâm.”

      An Nặc nhìn Phó Quốc Hoa dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh lời ngon tiếng ngọt, nhất thời biết có phải cố ý bày trò hay . Trừng mắt nhìn : “ vậy , từ lần đến bây giờ, cũng bao lâu. Cũng viết cho em cái phong thư, hỏi thăm cuộc sống của em thế nào, còn dám nhớ em.”

      Phó Quốc Hoa nhận cái trừng mắt của An Nặc, bàn tay ở mông của giống như vừa trừng phạt lại giống như vuốt ve.” Nghe em như vậy, liền có thể nghĩ, lâu như vậy rồi em cũng có nhớ . Em nhớ em vậy phải viết thư cho em, vậy em viết thư cho có phải rằng em hề nhớ chút nào . Cái người có lương tâm này.”

      đừng có tìm cách đánh trống lảng, mau cho em...” An Nặc cố ý kéo dài giọng, ý bảo đáp án của khiến hài lòng.

      “Được rồi, phải em muốn làm buôn bán gì sao, hơn nữa còn phải đến bệnh viện làm, làm nhiều việc vất vả như vậy, em lại là yếu đuối, viết thư vì sợ quấy rầy em, sợ mỗi ngày em có đủ thời gian nghỉ ngơi, lại còn phải dành thời gian viết thư trả lời . phải cố nén kích động... em giờ còn có lương tâm chất vấn . Nếu em có thời gian rảnh viết thư, nhất định viết thư hồi cho em.” Phó Quốc Hoa liếc mắt nhìn bình tĩnh mở miệng.

      An Nặc nghi ngờ: “ sao?”

      Phó Quốc Hoa trả lời nữa, trực tiếp dùng hành động để chuyện. Đưa tay che ánh mắt của An Nặc lại, giọng : “Còn dám trừng mắt nhìn .” Hơi cúi đầu dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhắn của lại. Lần này An nặc có kháng cự, mặc dù đối với lời của nửa tin nửa ngờ, nwhng đối với tim của lại tuyệt đối tin tưởng. Hai người đều vô cùng nhưng nhớ đối phương biết coi là tiểu biệt thắng tân hôn hay là củi khô gặp lửa. Tóm lại hai người vừa ngã xuống giường kích tình liền bắn ra bốn phía.

      Trả qua hơn nửa canh giờ chiến đấu hăng hái, quá lâu hưởng qua tư vị tuyệt vời này, sau khi Phó Quốc Hoa lên cao triều lần thứ 3 mới dừng lại, hai người ôm chặt nhau nằm giường. An Nặc bị Phó Quốc Hoa dày vò mệt mỏi rã rời chống đỡ nổi, liền thiếp ngủ say.

      Trong lúc mệt mỏi, An Nặc vẫn cảm thấy có bàn tay ở người mình ngừng vuốt ve, quấy rầy giấc ngủ của . An Nặc nhíu mày, đưa cái tay mền nũn vỗ xuống ngực người kia mọt cái, lúc sau, cái tay kia vẫn dừng lại.

      An Nặc mệt mỏi chịu được, nhưng Phó Quốc Hoa lại cảm thấy cả người nhõm, kể từ sau tân hôn lâu như vậy mới được giải phóng, đối với lần như vậy là đủ. Nhìn An Nặc ngủ, lại kích động. Thời điểm có người báo cho đến thăm hăn khiến cho kích động, lúc khóc cũng khiến cho nổi lên kích động, kể cả lúc ngủ cũng có thể để cho nổi lên ham muốn. biết từ lúc nào mà trở lên tà ác như vậy.

      Bàn tay đặt ở trước ngực An Nặc tiếp tục xoa nắn, vóc người An Nặc phải , đôi chân thẳng tắp mặc dù phải đặc biệt dài, nhưng lại rất cân xứng. Em theo nhắn, mỗi lần hai người thân thiết có lúc Phó Quốc Hoa cảm thấy hai bàn tay mình có thể đem nó cắt đứt. thích nhất cần phải đương nhiên chính là bộ ngực như hai con thỏ trắng muốt của An Nặc. Hình dáng tròn trịa, vô cùng đầy đặn. Bàn tay to của nắm lấy vừa vặn có thể lấp đầy, mền nhũn trắng nộn nộn, khiến Phó Quốc Hoa đưa tay vuốt ve muốn buông ra, vân vê nó thành đủ các loại hình dáng. Biết quấy nhiễu An Nặc khiến có cách nào ngủ được, rốt cuộc cũng mở mắt ra.

      mở mắt ra chuyện làm đầu tiên, chính là kéo bàn tay của Phó Quốc Hoa lên miêng cắn cái. Lưu lại hai dấu răng nhàn nhạt.

      Phó Quốc Hoa thấy An Nặc tỉnh dậy, dục vọng ngẩng đầu dĩ nhiên cũng nên để nó tiếp tục chịu đựng, cúi đầu dùng miệng thay thế cái tay tại ngực An Nặc. Há miệng ngậm hạt đậu ngực An Nặc, dùng đầu lưỡi nhàng trêu chọc, trải lúc đầu nóng nảy, An Nặc cũng tỉnh táo hơn nhiều, bất đắc dĩ nhìn động tác của , biết đói bụng lâu được ăn no, vì vậy chỏ có thể yên lặng phối hợp.

      nhàng đem cánh tay vòng ở phía sau đầu , Phó Quốc Hoa cảm nhận được động tác phối hợp của An Nặc, động tác của càng thêm lưu loát. Từ ngực ngẩng đầu lên, thấy híp mắt miệng khẽ nhếch, Phó Quốc Hoa xung đọng ngậm lấy bờ môi mời chào . Hai bàn tay cũng vòng quanh thân thể , tới cái mông của , nhàng vuốt ve. Ngón tay nhàng xẹt qua giữa hai chân, chất lỏng sau lần kích thích vừa rồi vẫn còn đọng lại. Để cho dễ dang tiến vào chỗ sâu nhất của .

      Phó Quốc Hoa từ mặt bên ôm lấy An Nặc, đưa hai chân của vòng qua eo mình, cố gắng làm tư thế để cho đỡ mệt mỏi nhất, cũng có thể để cho dễ dàng xâm nhập vào nhất.

      Dần dần tiến vào cảnh đẹp dĩ nhiên Phó Quốc Hoa đơn giản bỏ qua cho An Nặc như vậy, để cho nghỉ ngơi lúc lại lật người lại từ phía sau tiến vào tiếp tục cuộc chiến mới, hai người cứ như vậy cho đến sáng sớm ngày thứ hai. Trong khi tình thần của Phó Quốc Hoa vẫn còn vô cùng phấn chán, còn An Nặc nằm ở giường thể nhúc nhích, cả người phủ kín vết hôn. Cái trái hơi nhíu lại, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua trông vô cùng thê thảm. Phó Quốc Hoa thương xót giúp vuốt vuốt trán, hôn cái tay bé của sau đó xoay người ra ngoài.

      Mãi đến gần trưa An Nặc mới tỉnh lại. tủ để sẵn đồ ăn, bên cạnh hộp cơm còn có xấp phong thư, An Nặc tiện tay với xem, tất cả có mười phong thư, địa chỉ gửi đến đều là địa chỉ của bệnh viện An Nặc. An Nặc trong nháy mắt liền hiểu ra chuyện này.
      HoanHoan, Pecku, fujjko6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Cách mạng tình nghĩa.

      Mỗi lá thư đều viết địa chỉ gửi đến là bệnh viện, mở từng phong thư ra xem , nội dung mấy phong thư đều giống nhau, đều hỏi thăm tình hình của thế nào, cuối thư đều có câu ‘ nhớ em’. Mấy phong thư phía sau bắt đầu càu nhàu muốn làm việc quá sức, phải chú ý giữ sức khỏe. Chắc bởi vì nhận được thư của , nên Phó Quốc Hoa nghĩ rất bận rộn, mặc dù biết bận cái gì, dù rất nhớ mong , nhưng cũng muốn ngăn cản chuyện làm. Chỉ chờ đợi cơ hội, chỉ cần viết lá thư gửi tới đây, điều đó chứng tỏ vẫn có thể tìm thời gian rảnh rỗi, gửi toàn bộ số thư này chô . Nhưng An Nặc từ đầu đến cuối vẫn gửi cho lá thư nào. đoán, chắc rất thất vọng khi phải chờ tin mình từng ngày từng ngày như vậy.

      An Nặc nhìn chút, cảm giác mệt mỏi lại lần nữa ập về, tay vẫn cầm lá thư, lại chìm vào giấc ngủ.

      Phó Quốc Hoa lúc trở lại nhìn thấy giường rải đầy thư mà viết, còn An Nặc nằm ở giữa đắp chăn ngủ say. Cơm để bàn vẫn còn nguyên chưa động vào chút nào, Phó Quốc Hoa lắc đầu, đem hộp cơm trưa vẫn còn nóng đặt lên bàn. tới bên giường đưa tay đặt lên khuôn mặt nhắn của An Nặc. Chỉ là cái chạm rất nhưng cũng khiến An Nặc tỉnh lại, chớp chớp mắt tỉnh ngủ, nhìn Phó Quốc Hoa.

      trưa rồi, còn mau rời giường, chút kỉ luật cũng có.” Phó Quốc Hoa làm bộ nghiêm túc, nhưng An Nặc lại tuyệt đối sợ . Lôi kéo tay của để ngồi xuống giường, sau đó gối đầu lên đùi , : “ Ngày 17 tháng 4, em muốn tra cứu chút tài liệu về buôn bán nên đến thư viện của tỉnh, đồng thời muốn đợi người tên là Giang Tháng, ta là người có ánh mắt rất tốt cũng là người rất biết làm ăn buôn bán, nếu như có thể thuyết phục ta hợp tác với em, chuyện em muốn làm là làm ít mà lãi nhiều. Em cũng vậy ‘rất nhớ

      “Ngày 23 tháng 4, em rốt cuộc cũng gặp được Giang Thắng, nghe người khác ta thường tới thư viện và ở lại rất lâu, quả nhiên là chính xác, ta có công việc khác, em có cách mở miệng trực tiếp chuyện với ta, cách nào khác chỉ làm bộ tình cờ gặp mặt, hàn huyên mấy ngày, ta nghe ý tưởng của em xong cảm thấy có thể thực cũng rất động lòng, muốn cùng hợp tác với em. Nghe con ta cũng lên tiểu học rồi, tại cần rất nhiều tiền để chăm lo cho gia đình, biết lúc nào chúng ta có con, nhưng mà em biết nhất định so với ta còn là người cha có trách nhiệm hơn.

      “Ngày mồng 1 tháng 5, hôm nay là ngày quốc tế lao động, nhưng do mỗi ngày em đều phải làm việc, công việc kinh doanh cũng chuẩn bị tiến hành, chạy tới chạy lui khiến em rất mệt mỏi, nhưng biết nhất định còn cực khổ hơn em. Ngày lễ vui vẻ.”

      ... .........

      “Ngày 14 tháng 4, rốt cuộc tất cả mọi chuyện kết thúc, công việc kinh doanh được đưa vào hoạt động, mì ăn liền được đưa vào thị trường, mọi người đếu rất hưởng ứng, em rốt cục cũng có thể bỏ lo lắng xuống, lâu rồi gặp em, biết có nhớ em ? Cuối tuần này chúng ta gặp nhau. Nhớ .”

      Mặc dù An Nặc nhìn chỉ vùi đầu ở bên hông , nhưng có thể nhận ra, đây là trả lời thư của , có thể coi đây là biểu đạt áy náy đồi với , mặc dù có chút ngây thơ, giống chuyện người trưởng thành hay làm, nhưng là thể , làm như vậy khiến cho lòng của cảm thấy rất thỏa mãn. Kéo ngồi dậy, ôm vào trong ngực, Phó Quốc Hoa ở bên tai câu: “ nhận được rồi.” Tâm gần tâm, cả hai người đều hiểu được đối phương, cần nhiều lời giải thích.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Quốc Hoa theo thường lệ đưa An Nặc ra bên xe để trở về bệnh viện, hai người lưu luyến chia tay. Tiếp đó, An Nặc cứ cuối tuần trở về thăm ba mẹ cùng mẹ chồng, cuối tuần kế tiếp lại đến quân doanh ‘an ủi’ Phó Quốc Hoa.

      Thời gian trước quá bận rộn, có thời gian quan tâm đến nhà, nhưng đến lúc có thời gian quan tâm đến, An Nặc lại phát ra chỗ còn giống trước nữa.

      Tối thứ sáu, An Nặc theo thường lệ về đến nhà, nhưng ngờ được mẹ chồng vốn vô cùng khỏe mạnh nhưng hôm nay lại nằm giường, mà người nấu cơm trong phòng bếp, lại là chú Trương Chánh Bưu.

      An Nặc kinh ngạc, lúc nhìn thấy Trương Chánh Bưu liền lên tiếng chào hỏi, nhưng cũng hỏi nhiều. Ai ngờ Trương Chánh Bưu lạ hơi lúng túc giải thích: “Là như thế này, mẹ cháu bị đau chân, hai ngày này thể xuống đất, nên ta đến đây chăm sóc cho mẹ cháu.” An Nặc nhìn ông khẩn trương, muốn trấn an ông nên gật đầu cái, rồi lại vội vàng vào nhà xem tình trạng của Trương Tú.

      Quả nhiên mẹ chồng phải dựa vào đầu giường, mắt cá chân sưng lên cục rất lớn. được dùng băng gạc bọc lại. Trong phòng còn nồng nặc mùi cao được. An Nặc vừa vào cửa, vội vàng mở miệng hỏi: “mẹ, mẹ sao chứ, đây là thế nào?”

      Trương Tú vừa nhìn thấy con dâu trở về, cười đến vui vẻ, khoát khoát tay : “ có việc gì, tối hai hôm trước do nhìn thấy đường, nên bị ngã.”

      Mặc dù bà hời hợt, nhưng nhìn vết thương nặng như vậy, An Nặc lo lắng : “Mẹ, nếu con xin nghỉ ở lại chăm sóc mẹ mấy ngày. Mẹ như thế này sao có thể chăm sóc cho bản thân mình được.”

      Trương Tú lập tức cự tuyệt : “Như vậy sao được, đay chỉ là chuyện thôi, sao có thể trễ nải công việc của con được. mình mẹ cũng sao, những chuyện mẹ làm được có chú Trương đến giúp mẹ là được, tại cũng có việc nhà nông phải làm, con có việc gì chú trọng vào công việc, nếu đến thăm Phó Quốc Hoa, ta muốn bồng cháu lắm rồi đây.”

      Lúc này Trương Chánh Bưu vừa lúc vào cửa, hướng về phía hai người : “Cơm chín rồi, ăn cơm trước , An Nặc chắc cũng đói rồi, cơm cũng dọn xong, cháu rửa tay rồi vào ăn cơm.” xong liền tiến lên đỡ Trương Tú ra ngoài, An Nặc sửng sốt hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì, trước kia chưa từng nghe qua Trương Chánh Bưu và mẹ chồng mình quen nhau, giờ nhìn thấy mẹ mình căn bản coi Trương Chánh Bưu là người ngoài, mà Trương Chánh Bưu cũng rất tự nhiên như chủ nhà. Mà An Nặc giờ cũng bị đổi từ chủ thành khách.

      Nhìn hai người phối hợp ăn ý, cần đến giúp đỡ của . Lúc này cũng nên ngoan ngoãn ra ngoài rửa tay, xem bên ngoài có việc gì cần làm , nếu giờ chạy lên đỡ mẹ chồng, chừng vì phối hợp ăn ý mà càng khiến cho bà nặng hơn. An Nặc : “Mẹ, vậy con ra ngoài trước xem chút, mẹ từ từ thôi.”

      tại tình huống như thế nào có thể hiểu đại khái, phải là người bạn già sao, nhìn dáng vẻ Trương Chánh Bưu thận trọng An Nặc cảm thấy tồi, hơn nữa Trương Chánh Bưu cũng có tướng mạo đàng hoàng, cũng là người nổi tiếng hiền lành, nếu có thể chăm sóc cho mẹ , hai người làm bạn, và Phó Quốc Hoa càng có thể yên tâm hơn.

      Ba người ngồi bàn ăn cơm, có lẽ Trương Chánh Bưu sống mình nhiều năm, nên cơm ông nấu rất ngon, An Nặc bên vừa ăn vừa chậc miệng ngừng, bên vừa đưa mắt quan sát nhìn hai người gắp thức ăn cho nhau, ăn cũng say sưa ngon lành. Bị ánh mắt nóng rực đến kinh sợ của An Nặc chiếu đến Trương Tú cười hì hì thuận tay cũng gắp cho An Nặc mấy gắp thức ăn, miệng : “An nhiều chút, phải bồi bổ thân thể.” Mắt thấy Trương Tú lại muốn nhắc đến chuyện bế cháu, An Nặc thức thời vùi đầu ăn cơm của mình.

      Trương Tú thấy An Nặc như vậy, rất hài lòng. Bà biết con dâu mình đối với chuyện này nhất định tò mì, nhưng đây chưa phải là lúc , tối thiểu thể trước mặt Trương Chánh Bưu, mặc dù bà còn trẻ, nhưng chuyện này với con dâu, dù có mặt mo cũng biết xấu hổ.

      ra, Trương Chánh Bưu có ý với Trương Tú là chuyện phải ngày ngày hai. Đối tốt với Trương Tú cũng là chuyện lâu, Trương Tú cho dù là người từng trải, nếu chút cảm giác cũng có, đó là chuyện thể nào, nhưng bà luôn để chuyện này ở trong lòng, trước kia bà đúng là có. Dù sao khi đó chuyện của con trai bà chưa lo liệu xong, nên bà chưa để tâm đến chuyện này, có bạn già tâm qua ngày cũng có cảm giác gì thích hợp.

      Nhưng kể từ khi An Nặc gả về đây, chuyện trong lòng Trương Tú cũng coi là hoàn thành, cũng còn chuyện gì phải quan tâm nữa, con trai và con dâu đều có việc của mình, bà lúc có việc gì làm chỉ ở nhà quanh quẩn cả ngày. Lúc này bà mới cảm giác được đơn, từ từ mới cảm thấy mình già rồi. Chuyện bị ngã lần này cũng do ăn cơm tối xong có việc gì làm nên tản bộ loanh quanh, ở nhà mình bà cảm thấy đơn thoải mái, biết từ lúc nào bà có thói quen ra ngoài tản bộ.

      Mặc dù buổi tối có đèn, trời tối nhưng lại có ánh trăng, cơ bản có thể thấy đường. Nhưng ngày đó trời nhiều mưa, tráng sáng bị mây che khuất, bà tới lui nhìn thấy phía trước có cái hồ, cần thận liền sụt chân ở đó, nếu gặp được Trương Chánh Bưu đỡ bà về, bà thực biết phải làm thế nào.

      Sau khi dìu bà về nhà, Trương Chánh Bưu hỏi bà có muốn báo cho con dâu và con trai , Trương Tú suy nghĩ chút, chừng sáng mai có thể lành lại, nên phiền toái hai đứa. Vì vậy Trương Tú lắc đầu, Trương Chánh Bưu cũng còn biện pháp, cũng mở miệng khuyên, chỉ có thể yên lặng lấy rượu thuốc, giúp bà xoa bóp để giảm sưng. Trương Tú bị thương ở mắt cá chân trái, bà thể tự mình làm việc gì, hơn nữa Trương Chánh Bưu từ trước đến nay đều đối xử với bà rất tốt, lúc này cự tuyệt ý tốt của người ta cũng nên, vì vậy bà cũng để mặc cho Trương Chánh Bưu giúp đỡ mình.

      Vốn nghĩ ngày thứ hai tiêu sưng, ngờ nó lại sưng to hơn, đây là việc Trương Tú liệu trước được, hôm qua bà còn nghĩ sao nhưng ngờ sáng tỉnh dậy tình hình còn tệ hơn, bà còn thể xuống giường. Cũng may còn có Trương Chánh Bưu, những hôm qua cứu bà, còn lo bà thể tự mình lo liệu mọi việc nên sáng sớm hôm sau qua xem tình hình thế nào. Vừa vào thấy tình hình của bà thêm nghiêm trọng, Trương Chánh Bưu bà nên báo cho con dâu và con trai, dù con trai trong quân đội thể tùy tiện ra ngoài, nhưng con dâu vẫn có thể xin nghỉ về chăm sóc bà. Thấy vẻ mặt Trương Tú do dự, cuối cùng Trương Chánh Bưu thở dài. Chủ động ở lại chăm sóc Trương Tú, qua tuần chăm sóc tình cảm của hai người dần được vun đắp, chính xác là Trương Tú cảm nhận được quan tâm chăm sóc mà Trương Chánh Bưu dành cho mình, tình cảm hai người cũng dần được bồi dưỡng. Vì vậy An Nặc mới nhận ra khí bất thường giữa hai người.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42:

      Mắt thấy tình huống như thế rồi, An Nặc cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao có người chăm sóc mẹ chồng, cũng lòng dạ chăm sóc người đàn ông của mình, nếu có thể vào trong quân đội làm việc có gì tốt hơn. Tin tưởng Phó Quốc Hoa cũng phản đối, mẹ cũng có tuổi rồi, lại thể luôn ở bên cạnh chăm sóc, bằng tùm người bạn già, như vậy tất cả mọi người đều tốt.

      An Nặc suy nghĩ, cuối tuần sau khi thăm Phó Quốc Hoa nên chọn thời điểm cho biết.

      An Nặc bận rộn mấy tháng, công việc ở bệnh viện mặc dù quá nhiều, nhưng vẫn rất chú tâm vào công việc mà để ý đến chuyện khác. Cho đến khi đồng nghiệp cùng phòng đến với , mới biết bệnh viện vừa nhận thêm thực tập sinh.

      “Tiểu An, đây là Bình Bình, hai người học chung trường nên chắc biết nhau?” Chủ nhiệm hạ giời thiệu: “Bình Bình đến đây được tuần rồi, nhưng vừa tan việc là thấy em đâu, hôm nay mới coi như chính thức gặp mặt.” An Nặc gật đầu cái, nghĩ thầm, sao có thể biết, chỉ biết mà còn quen vô cùng. Bọn họ chỉ cùng lớp, còn ngủ chung phòng, hai người kể từ khi vạch mặt nhau, Bình Bình thường ở lúc An Nặc để ý chơi xấu . Ngoài mặt vẫn làm bộ như mình vô tội làm vẻ dễ thương. An Nặc nghĩ thầm, ta thích diễn, chắc chắn đối với ai cũng từng diễn qua. Cố Bình Bình chơi xấu An Nặc cả kí túc xá đều biết, cũng khiến ban quản lý ký túc xá đau đầu, tất cả mọi người đều ghét ta. ngờ đấu ở trường học còn chưa đủ, Bình Bình còn theo tới cả bệnh viện. An Nặc khổ sở nâng trán, mặc dù sợ ta, nhưng nếu ta dở trò đúng là đau đầu.

      Bình Bình cọ cái đứng lên; “An Nặc, lâu gặp, về sau chúng ta lại làm việc cùng nhau.”

      An Nặc trong lòng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười đáp lại.

      Chủ nhiệm Hạ thấy hai sống chung hài hòa, thỏa mán gật gật đầu. “Hai người hãy hợp tác tốt, người là bác sĩ Tưởng cử tới, người được viện trưởng cử tới, đều là tốt, cũng có bản lĩnh, tôi đều rất thích.”

      Chủ nhiệm Hạ có thể vì làm mẹ của hai đứa con, rất hiền lành, nhìn hai người càng nhìn càng thích. Nhưng bà biết hai ngoài mặt vui vẻ, nội tâm lại gió nổi mây phun. Đặc biệt là Bình Bình. Lúc còn học ở trường luôn coi An Nặc là người ngốc nghếch. biết từ lúc nào bắt đầu thay đổi ngày càng xinh đẹp, học tập ngày càng tiếng bộ, thậm chí tiếng tăm so với còn nổi trội hơn.

      An Nặc khiến cho còn là hoa khôi của khoa, khiến cho bị cả ký túc xá ghét, thậm chí Văn Bân cũng chia tay với . Nếu như An Nặc ngay từ đầu như vậy, có lẽ se khuất phục, cố ý làm khó ta, nhưng ràng An Nặc từng là con rối trong tay , đột nhiên ngày lại dẫm lên đâu của làm mưa làm gió. Điều này khiến thể chấp nhận được.

      Cho nên sau khi biết An Nặc thực tập ở bệnh viện này, với người trong nhà muốn tới nơi này thực tập, ba vốn đồng ý. Nhà bọn họ vốn có xưởng thuốc, công việc cũng khác gì Trương Diệu. Gia đình có điều kiện nên muốn phải làm những công việc nặng nhọc. Muốn về công ty làm việc, người trong nhà còn có thể ở gần chăm sóc cho .

      Nhưng Bình Bình lại muốn, muốn độc lập, đến bệnh viện để làm việc. Ba coi là con bảo bối, nếu ngày ngày ở dưới mắt mình, ông yên lòng. Lúc học có biện pháp, hơn nữa trong trường học còc đơn thuần. Nhưng ở ngoài xã hộ bất đồng, ngư long hỗn tạp, sao ông có thể yên tâm được. Nhưng chịu được con bảo bối làm nũng. Ba Bình Bình suy nghĩ chút, quan hệ giữa ông và viện trưởng bện viện tệ lắm, nghĩ hết biện pháp tìm cơ hội để vợ chồng viện trưởng nhận con bảo bối của ông làm con nuôi, lần này đến lúc đem con bảo bối cho ba mẹ nuôi rồi.

      Chủ nhiệm Hạ sau khi qua vài điều, liền khoát tay trở về phòng làm việc. Chủ nhiệm Hạ vừa , An Nặc cũng trở về chỗ ngồi của mình. Đối với Bình Bình loại người lúc nào cũng hếch mũi lên mặt, điều tốt nhất An Nặc nên làm là địch động ta cung động. Tránh cho lại có chuyện rắc rối xảy ra.

      Bình Bình thấy An Nặc như có chuyện gì ngồi xuống, trong lòng phẫn hận, nhưng mặt lại biểu ra, trong miệng dịu dàng nhưng lại dùng những lời ghê tởm: “An Nặc à, nghe lúc được giáo sư giới thiệu vào bệnh viện, được rất nhiều người hâm mộ phải . Tôi đây vẫn luôn cảm thấy cái gì cũng tốt, đặc biệt là chuyên môn, giáo sư lúc nào cũng để cho làm mẫu, cho nên giáo sư mới giới thiệu đến đây thực tập. Tôi cảm thấy đặc biệt khắc khổ.” Bình Bình ngoài miệng toàn phun ra những lời tốt đẹp, nhưng An Nặc biết ta lòng, chắc chắn vẫn còn vế phía sau.

      Quả nhiên, Bình Bình lại tiếp: “Tôi vẫn cái thấy số mình tốt, là tôi thấy đến bệnh viện làm bác sĩ cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nên với ba nhưng ngờ ba tôi lại chỉ cần với viện trưởng câu, tôi liền có thể vào đây làm việc, tôi cảm thấy rất vui mừng nha.” Nhìn , An Nặc cũng biết ta có ý tốt gì. An Nặc than thở, mình quả muốn cùng bé so đo, nhưng nếu so đo, ta nhất định được voi đòi tiên. Vì vậy vẻ mặt An Nặc chợt tươi lên cái: “Này Bình Bình, lần sau giáo sư văn đề cử tôi ra nước ngoài, bạn cũng lên nhờ cha nuôi giúp, chúng ta cùng .”

      câu đơn giản, lại thiếu chút nữa khiến nội tâm Bình Bình khạc ra máu. An Nặc có ý gì, là cười nhạo hay uy hiếp . Giao sư muốn đề cử ta ra nước ngoài, vậy phải làm sao, ở đây là vì muốn cản trở bước tiến của ta, nếu An Nặc du học, vậy sao. An Nặc luôn có thể nghĩ hết tất cả biện pháp trêu tức . Nhận được tin dữ này, Bình Bình trong lòng còn tâm tư vui vẻ nữa nhưng ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười, hướng về phía An Nặc hừ tiếng: “ cứ chờ đó cho tôi.” An Nặc nhún vai, bày tỏ sao cả. Bình Bình cũng nhịn được nữa. Nghiêng đầu nện bước chân nặng nề ra khỏi phòng làm việc.

      ra Bình Bình là mọt người rất khôi hài, lúc nào cũng muốn làm bộ như hiền lương thucj đức, nhưng mỗi lần đều duy trì được bao lâu, thường thường bị lộ giữa chừng, ở trước mặt giở những thủ đoạn có lúc khiến đau đầu, nhưng có lúc còn có thể chọc cho vui vẻ. Giống như tại, vốn nghĩ đến Bình Bình về sau phải chạm mặt khiến tâm tình sa sút, nhưng chưa qua bao lâu thấy cách ta tức giận bỏ An Nặc lại cảm thấy vui vẻ.

      Bình Bình tính kế An Nặc thất bại, giận đến nỗi lại lại trong bệnh viện. Lúc này chạm mặt đồng nghiệp bã sĩ Trương, vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Chào bác sĩ Trương.”. Đối diện vời người vừa mập vừa lùn như Tiểu Trương Bình Bình vẫn gắng giữ nét mặt tươi cười, Tiểu Trương thấy Bình Bình liền mở to đôi mắt híp “Bình Bình à”. Gãi gãi đầu, biết nên những gì, thấy Bình Bình gật đầu cáu phải , bác sĩ tiểu Trương vội : “Bình Bình, cũng sắp đến bữa trưa rồi, em có hẹn với ai chưa? Nếu mời em, coi như trả lại bữa lần trước.” Tiểu Trương có chút bứt rứt . vốn cũng là bác sĩ trử tuổi mới đến bện viện, kinh nghiệm của ít, tiếng của cũng có mấy trọng lượng. Khi đó An Nặc tới, vừa nhìn quả đúng là đại mỹ nhân. Nhưng có dũng khí với mấy câu kết hôn rồi. vất vả lắm mới đến thêm Bình Bình. Tuy nhìn qua đẹp bằng Tiểu An, nhưng chung cũng tệ. Tối thiểu đối với lúc học vẫn luôn bị người khác xem thường, lúc làm bác sĩ mới lấy được chút tự tin, giờ cảm thấy cũng là miếng thịt thiên nga rồi.

      Bình Bình cũng là người có nhiều người theo đuổi, thấy biểu người đối diện cũng biết nghĩ gì. Bình Bình từ trước đến giờ vẫn cao ngạo, từ đại tài tử Văn Bân ra ai cũng để vào trong mắt, Văn Bân tại làm việc ở Nhà Xuất Bản, vẫn là người cao nhã như xưa. Mặc dù chia tay, nhưng nếu tìm được người hơn Văn Bân cũng thèm để ý đến. Nhìn người trước mặt, dưới cặp kính dày cộm là đôi mắt lớn , lỗ mũi tẹt, người lại lùn có mẩu.

      Bình Bình muốn khéo léo nhắc nhở cần ôm ảo tưởng gì với . Vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới sắp đến thời gian ăn trưa. Mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm, cha nuôi sợ đối với hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, đặt biệt gọi con trai mình tới đón ăn cơm trưa, để quen thuộc hoàn cảnh tiện thể gặp mựt người trai này.

      Bình Bình vì gần đây mới có ý tưởng kết thân, cho nên đến nhà họ được mấy lần, mà con trai Đặng gia tên là Đặng Nhiễm cũng bởi vì công việc bận rộn nên thường xuyên về nhà, hai người cũng chưa từng gặp mặt, cho nên hôm nay coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.

      Mẹ nuôi với , 12 giờ trưa nay hai người gặp nhau ở cổng bệnh viện. Vì vậy vội vàng hỏi bác sĩ Tiểu Trương: “ tại mấy giờ rồi?” Tiểu Trương mời ăn cơm, thấy hỏi thời gian còn tưởng rằng tiếp nhận lời mời của mình, vui mừng trả lời: “11 giờ 58 phút rồi, nếu chúng ta.......”

      vốn muốn nếu chúng ta bây giờ , tuy nhiên thấy Bình Bình như cơn gió chạy . Căn bản kịp nghe câu phía sau. Vì vậy Tiểu Trương lúng túc, vì muốn che dấu bối rồi, : “Bình thường nhìn là người tốt, ra lại là người tùy tiện như vậy, tôi thích loại người này, lấu về mẹ nhất định mắng.”

      May nhờ Bình Bình chạy xa, nếu để cho nghe thấy bị người như vậy ghét bỏ mình. Nhất định đặt dưới chân đạp tới đạp lui mới thôi.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku9 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43:

      ở cửa bệnh viện dưới gốc cây có người thanh niên trẻ tuổi, nhìn mặt khoảng hơn 20 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng thắt ở trong quần. Nhìn qua sạch , tóc được cứt tỉa tỉ mỉ, có nước da tương đối trắng, cái tay để ở trong quần. Cố Bình Bình nhìn qua có thể khẳng định ngay đó là con trai của ba nuôi.

      vốn biết con trai của ba nuôi là người rất ưu tú, nghe sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu tự mình gây dựng nghiệp, nghe là làm về tự động hoa máy móc, có quan hệ với máy vi tính. Vì thời đại nại chưa phổ cập máy vi tính lắm, nên Cố Bình Bình cũng hiểu biết về ngành này lắm, nhưng biết đây là thứ đồ cao cấp là được rồi. Hôm nay vừa thấy, mới phát , chỉ là điều kiện tệ, đến vóc dáng bên ngoài cũng rất tốt, đứng ở đó nhìn giống như công tử giàu có, toàn thân tỏa ra hào quang, cần làm dáng, chỉ cần đơn giản đứng ở nơi đó cũng hấp dẫn người khác. Cố Bình Bình đỏ mặt. ở cái tuổi này, chính là thời điểm thanh xuân nảy mần.

      Cố Bình Bình hướng phương hướng của tới, càng đến gần lại càng thấy rất hấp dẫn, người chỉ đứng chỗ mà có thể hấp dẫn người khác mà gặp là người thứ hai, người thứ nhất dĩ nhiên là An Nặc, mặc dù muốn thừa nhận. Nhưng là có lúc nhing An Nặc cũng phải ngây người, thể khong , nhất cử nhất động của ta mặc dù xinh đẹp, nhưng luôn có phong thái rất riêng rất hấp dẫn. Lắc lắc đầu, tại sao lại để tiểu tinh An Nặc ảnh hưởng đến mình vậy.

      tăng nhanh bước chân về người đứng dưới gốc cây, trực tiêp lên phía trước chào hỏi: “Xin chào, Chu phải , em là Cố Bình Bình.” đè nén tâm tình cấu hổ, cố làm ra vẻ thỏa mái chào hỏi . Người đàn ông đối diện cũng mỉm cười lại với : “Bình Bình, chào em.” Chu Trì câu lại khiến cho người ta cảm thấy như rất thân thuộc, mặc dù vừa rồi để ý liên tục đưa tay nhìn đồng hồ giống như có chút nóng vội, nhưng tại qua giọng lại thấy như có chuyện gì xẩy ra.

      Chu Trì đúng vội, chỉ là do được giáo dục đàng hoàng nên có thói quen thể phong độ trước người khác phái. Chuyện ngày hôm nay bố mẹ dặn dặn lại, mặc dù có chút nóng nảy, lát nữa lại có việc bận, nhưng lại thể nổi giận với phụ nữ, huống chi thời gian trôi qua cũng lâu.

      “Như thế nào, hôm nay ở bệnh viện quen chưa?” Làm con trai viện trưởng, mạc dù Chu Trì học chuyên ngành y, nhưng đối với địa hình ở bệnh viện cũng tương đối quen thuộc. Lúc còn , viện trưởng Chu vẫn còn là bác sĩ sau khi tan học về thường đến bệnh viện chờ ba tan việc để cùng nhau về nhà. Cho nên rất quen thuộc bệnh viện cũng như khu vực xung quanh đây.

      “Uhm, cũng tệ, các bác sĩ ở đây rất quan tâm đến em.” Cố Bình Bình hơi ngượng ngùng trả lời, co từng cho rằng Văn Bân chính là người hoàn mỹ trong mơ của , giờ gặp được Chu Trì, ngờ so với Văn Bân còn đẹp trai hơn nhiều, tính cách còn chững chặc hơn, còn biết chăm sóc người khác hơn.

      Chu Trì gật đầu cái: “Vậy hôm nay ăn cơm ở bệnh viện nữa, biết ở xung quanh đây có mấy quán ăn rất ngon, em về sau muốn ăn cơm ở bệnh viện có thể ra ngoài ăn.” xong liền xoay người bước .

      Cố Bình Bình ngượng ngùng chuyện, phía sau Chu Trì ngắm bóng lưng của , hiểu sao lúc này lại nghĩ tới An Nặc ngày xưa cũng hay cúi đầu theo Văn Bân như vậy, giờ thậ hy vọng gặp được ta ở đây, như vậy có thể ở trước mặt An Nặc nở mày nở mặt. Nghe ta lấy tên lính thô kệch, còn đời vợ. Sao có thể so bằng nửa người đàn ông tốt bên cạnh mình được. Bây giờ mặc dù Chu Trì chưa có quan hệ gì với , nhưng giả vờ khiến An Nặc mất nhuệ khí chút cũng tốt. Cố Bình Bình ngừng suy nghĩ để sao có thể tình cờ gặp An Nặc, lại ngờ sau khi ăn cơm xong Chu Trì tiễn về bệnh viện lại gặp được ngay An nặc.

      An Nặc ra ngoài mua chút đồ để chuẩn bị cuối tuần này vào thăm Phó Quốc Hoa, cúi đầu hướng bên trong bệnh viện , phát Cố Bình Bình và Chu Trì tới, nhưng Cố Bình Bình lại phát được ra kẻ địch của mình ngay lập tức. Nghĩ thầm, thực muốn cái gì liền tới cái đó, trời cũng giúp ta. Cố Bình Bình quay đầu nhìn Chu Trì bên cạnh. Ánh mắt lóe lên gọi lớn: “An Nặc, ăn cơm sao? Giọng của quá lớn cũng quả , vừa lúc có thể để cho Chu Trì bên cạnh cảm thấy cố ý.

      An Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại là oan gia Cố Bình Bình, An Nặc đành chấp nhận nhìn ta cười cười như đáp lễ. Nhưng cười cười thả đơn giản như vật, người còn chưa giới thiệu sao có thể để cho ? “An Nặc trưa ăn cái gì vậy?”

      Cố Bình Bình chặn ngay phía trước đường của An Nặc, chỉ có thể nhíu mày trả lời: “Tùy tiện ăn ít ở phòng ăn thôi.”

      Cố Bình Bình ồ tiếng, tiếp đó lại hỏi: “Ăn ở phòng ăn bệnh viện sao? Tôi quen ăn đồ ở đó, cho nên Chu Trì mới dẫn tôi ăn ngon trận.” Vừa xong liền kéo cánh tay Chu Trì lôi tiến lên trước mặt An Nặc, giả bộ thẹn thùng mở miệng: “À đúng rồi, quên giới thiệu với . Đây là Chu Trì.”

      An Nặc hào phóng vươn tay, cùng Chu Trì bắt tay, sau đó buông ra: “Xin chào, tôi là Chu Trì.” An Nặc cũng cười tiếng: “Xin chào, tôi tên là An Nặc.”

      Cố Bình Bình thấy hai người bắt tay, bắt đầu vui. Nhân lúc hai người để ý hung hăng lườm An Nặc cái, đảo mắt lại khôi phục nụ cười rạng rỡ: “An Nặc, cũng ăn rồi, vậy chúng ta cùng nhau vào thôi?” Cố Bình Bình vừa vừa quan sát thái độ của hai người.

      An Nặc đáp tiếng. Cố Bình Bình như rất vui mừng khoác tay lên tay , sau đó hai người tiêu sái xoay người hướng vào bện viện. Lúc này Cố Bình Bình tâm tình rất tốt, bời vì cảm giác mình rốt cuộc vượt lên An Nặc lần.

      “Nghẹ chồng người lính?” Cố Bình Bình biết còn hỏi.

      “Là quân nhân.” An Nặc cảm thấy quân nhân hai chữ này mới thích hợp để hình dung về Phó Quốc Hoa. Mặc dù trong lòng An Nặc nghĩ như vậy, nhưng Cố Bình Bình biết, chỉ cảm thấy An Nặc khẳng định cũng nghĩ gả cho tên lính là chuyện mất mặt. Cho nên mới kiên trì dùng từ dễ nghe hơn chút, quân nhân với lính phải chỉ là sao. Cố Bình Bình bĩu môi.

      “Nghe quân nhân thường được ra ngoài, hai ngưởi chăng phải là mỗi người nơi sao. Hơn nữa bọn họ lại là người khô khan, cũng đau lòng vì , tại cả mặt mũi chồng mình cũng thấy được. đáng thương.” Cố Bình Bình vừa vừa cười nhìn An Nặc, nụ cười kia ràng có ý tốt. ra Cố Bình Bình còn muốn , quân nhân chỉ là người khô khan, còn có vừa đen vừa thối, khi cần bọn họ ra chiến trường bọn họ phải bán mệnh, còn có thể sống trở về hay cũng biết, tóm lại giơ đầu ngón tay đếm qua đếm lại, cũng cảm thấy làm lính có cái gì tốt. Nhưng sợ ra như vậy cùng An Nặc vạch mặt, cho nên cũng biết điểm dừng, mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng có thể khiến ta phát điên.

      ra cũng chỉ có Cố Bình Bình cho là như vậy, cái thời đại này vừa được dẹp yên, ai biết được khi nào lại cần họ ra chiến trường, hơn nữa người làm lính phần đều là người có điều kiện gia đình tốt, hoặc bản thân có bản lãnh dì, có chỗ dựa, thường là người có chút bản lãnh, có chứng kiến làm lính, chỉ còn có loại khả năng là người này trời sinh thích cuộc sống trong quân ngũ, nhưng mà loại người này rất ít. tại mọi người đối với nhận thức làm lính chính là như vậy, giống An Nặc, chỉ khoảng mười năm sau, quốc gia phát triển đến trình độ nào, cũng biết quốc gia lực lượng quân lại quan trọng cỡ nào, càng biết những quân nhân cũng là đại biểu của quốc gia.

      An Nặc buồn cười lắc đầu cái, tiểu nương chính là tiểu nương, chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể cho nhát dao sao: “Đáng thương cái gì, tình , là chuyện phải dựa vào cự ly là có thể gần hơn, dù là được ở cùng nhau, nhưng chỉ cần tôi muốn đến ấy liền mở rộng trái tim, ấy nghĩ đến tôi liền vui mừng, như vậy là được rồi.” (>.<)

      An Nặc nhàng mở miệng như vậy, Cố Bình Bình cũng biết như vậy là có ý gì, cáu gì gọi là phải cự ly là có thể gần hơn, chẳng lẽ nhận ra giữa và Chu Trì quen thuộc sao? Muốn châm chọc cùng Chu Trì chỉ có cự ly gần đủ sao? Hay là vì cái gì khác.

      ra An Nặc cũng chỉ mà thôi, chỉ là Cố Bình Bình bụng ta ra bụng người, giống như bị chứng bệnh vọng tưởng, như tất cả điều An Nặc làm hay đều là do muốn cho tốt hơn. thể , Cố Bình Bình đúng là người có lòng tiểu nhân đọ bụng quân tử.

      Tóm lại Cố Bình Bình cùng An Nặc ấn oán khắc sâu, muốn trở lại thành tốt đẹp ai tính toán ai là chuyện thể nào, chỉ có thể nhìn ai thông minh hơn gặp chiêu phá chiêu mà thôi.

      Chỉ hai câu khiến Cố Bình Bình thay đổi còn được vui vẻ như trước. Hai người vôn có tiếng chung, hai cánh tay khoắc vào nhau cũng buông ra, nhưng vẫn chung cùng nhua. Từ lúc vào cửa bệnh viện đến khi lên cầu thang vào phòng làm việc, dọc đường gặp biết bao nhiêu người quen, bao nhiêu người bắt chuyện, mọi người đều cho rằng hai người là chị em tốt, ai biết được thực tế lại là oan gia.

      Việc phải đối diện với Cố Bình Bình cả ngày quả khiến cho An Nặc cảm thấy ‘khổ sở chịu nổi’
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Em muốn theo quân

      Cố Bình Bình đem chuyện hạ bệ An Nặc là chuyện lớn nhất trong đời, nhưng hiển nhiên, An Nặc coi trọng chuyện này, bởi vì trong lòng còn có chuyện khác cần quan tâm hơn.

      Chủ nhật An Nặc tới chỗ Phó Quốc Hoa, bởi vì đến đây nhiều lần, An Nặc cũng quen cửa quen nẻo rồi, cần Phó Quốc Hoa tới đón nữa, trong tay cũng có giấy thông hành dành cho người nhà quân nhân, chỉ cần đưa ra là có thể tự do ra vào cổng chính. An Nặc cứ hai tuần lễ đến lần, tần suất cũng nhất định, nhưng Phó Quốc Hoa thể xin nghỉ theo được, cho nên đến tại, hai người chỉ có thể chờ tối thứ 7 Phó Quốc Hoa huấn luyện xong hai người có thể ở bên nhau đến sáng ngày thứ 2 Phó Quốc Hoa tiếp tục huấn luyện, còn An Nặc ngủ đến khi tỉnh lại sau đó trở về bệnh viện, thời gian hai người gặp nhau rất ít, khiến An Nặc rất bất mãn.

      Hai người nằm giường sau phen mây mưa, Phó Quốc Hoa tựa người vào đầu giường, thân thể trần truồng, làn da màu đòng nhìn qua tràn đầy hấp dẫn, đường cong cứng rắn cũng làm cho An Nặc muốn ngừng mà được, cơ bụng sáu múi coi nhưng cố ý triển h iện cũng có thể nhìn thấy hình sáng, bộ phận mãnh nam ra đồ sộ. An Nặc dựa trong ngực , gương mặt ửng đỏ, thỉnh thoảng mang theo ý xấu nhàng mè nheo, thân thể màu trắng sữa rúc vòa khuỷu tay của , da thịt bả vai cùng phần lưng ở bên ngoài, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt vòng hông bền chắc. Hai người đen trắng dây dưa, ôm chặt. Cánh tay Phó Quốc Hoa có lực vong qua phần lưng bóng loáng của An Nặc, bàn tay rơi v ào bộ ngực trước mặt , thỉnh thoảng sờ nắm nơi mền mại đó, An Nặc nhận thấy động tác của , nũng nịu : “ Quốc Hoa.”

      Phó Quốc Hoa nhíu mày nhìn , hiểu được toàn bộ thói quen của này. Thời điểm nũng nịu gọi tên đầy đủ của , lúc tâm tình tốt hoặc muốn cầu cạnh làm chuyện gì gọi là ‘ Quốc Hoa’, còn lúc thức giận gọi tên của . Nghe gọi là ‘ Quốc Hoa’ là biết nhất định lại có chuyện gì muốn rồi.

      Quả nhiên, An Nặc tiếp: “ Quốc Hoa, hai tuần lễ chúng ta mới có thể gặp nhau lần, hơn nữa chỉ có thể ở bên nhau đêm, có nhớ em ?” Phó Quốc Hoa liệc cái, nghĩ thầm, đây là làm nũng sao? Hay là muốn để cho giúp làm chuyện gì, muốn khao sao?” cái này biết nhìn tới cũng ăn được ngày chịu biết bao nhiêu khổ sở, đây là ý trêu khẩu vị của ? “Em cứ ?” Phó Quốc Hoa mở miệng.

      An Nặc thở dài cái, dịch dịch thân thể, quay người lại nằm thân thể trần truồng của Phó Quốc Hoa, thở dài: “Em cũng nhớ , Quốc Hoa, em có thể theo quân được ?”

      Phó Quốc Hoa suy nghĩ đầu tiên là vui mừng. Nhưng nếu theo quân cũng phải là chuyện tốt, khi theo quân, căn bản là phải từ bỏ công việc tại của mình, buông tha cuộc sống tự do, lòng dạ dựa vào cuộc sống của người chồng, căn bản chỉ có thể ở nơi hoang vu, gân khu vực bộ đội đóng quân. Nếu như muốn có công việc, cũng chỉ có thể làm những việc phục vụ cho quân đội, cho nên rất nhiều người tự nguyện ở cách xa nhau lâu dài, cũng nguyện ý theo chồng tới quân ngũ để theo quân. Hơn nữa An Nặc là là nữ thanh niên có kiến thức có văn hóa, có công việc ổn định ở tỉnh thành là điều mà đại đa số phái nữ mong muốn và hâm mộ. Cho nên An Nặc quyết định làm như vậy, mặc dù chỉ mới đề cập đến, nhưng nó cũng chứng minh địa vị Phó Quốc Hoa ở trong lòng .


      Mặc dù vui mừng, nhưng chuyện này thể thực . Lúc mới kết hôn nghĩ An Nặc uất ức nhắc đến chuyện muốn theo quân. Bởi vì An Nặc thích công việc tại của mình bây giờ, tính cách của cũng rất phóng khoáng, hơn nữa khi bọn họ gặp nhau căn bản như cá gặp nước. Phó Quốc Hoa vẫn áy náy bởi vì tính chất công việc khiến thể ở bên cạnh chăm sóc được. Mặc dù An Nặc ở trước mặt thường xuyên biểu vô cùng mền mại động lòng người, nhưng thời điểm làm bạn đời của , lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù biết đối với cuộc sống rất thành thạo, nhưng vẫn cảm thấy là người chồng trong mọi thời khắc nên ở bên cạnh vợ mình giúp giải quyết những vấn đề khó khăn. Phó Quốc Hoa làm được chuyện này đủ khiến ảo não rồi. Nhưng hôn nay An Nặc muốn theo quân lại làm cho áy náy hơn, áy náy mình thể đồng ý với .

      Nếu như An Nặ theo quân, vấn đề khó khăn nhất chính là mẹ của . Nếu cả con trai và con dâu đều đến bộ đội, biết bao lâu mới được về nhà lần, Phó Quốc Hoa hiển nhiên là yên lòng, bởi vì bà chỉ có mình, có ai chăm sóc. Nhưng vừa nghĩ, An Nặc cũng rất cực khổ, cả tuần làm việc mệt mỏi đến cuối tuần muốn nghỉ ngơi cũng được, tuần này phải về thăm người trong nhà, tuần sau còn phải đến quân doanh thăm , mỗi ngày đều chạy tới chạy có lúc nghỉ ngơi, mới chỉ là hơn 20 tuổi, cũng là thời điểm muốn làm cho người ta chăm sóc muốn cho người ta thương , làm chồng, Phó Quốc Hoa thể làm được những điểm này còn để cho gánh chịu trách nhiệm thuộc về , điều này khiến khỏi hổ thẹn.

      Nhìn trần nhà, đưa tay vuốt mái tóc của An Nặc, có rất nhiều điều muốn lại biết phải như thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

      An Nặc nghe thấy thở dài, biết buồn chuyện gì, đưa bàn tay vuốt ve đầu nào kéo xuống. An Nặc lật người ngồi ở đùi của . Đưa hai tay lên cầm mặt của : “Đừng than thở, em có chuyện nữa muốn với .” Phó Quốc Hoa nhìn cũng nghiêm túc, gật gật đầu : “Em , nghe.”

      “Tuần trước khi em về nhà, mẹ bị đau chân, nằm ở giường thể cử động.” An Nặc nghiêm túc . Phó Quốc Hoa vừa nghe liền phản ứng, cả người căng cứng bật thẳng dậy, làm An Nặc sợ hết hồn. Vừa định lên tiếng, lại bị An Nặc giành lời trước: “Đừng nóng vội, hãy nghe em hết.” Vì vậy Phó Quốc Hoa lại nằm xuống, nhưng mặt vẫn thể lo lắng.

      “Hôm đó em về mẹ nằm giường mấy ngày, chân sưng to khiến mẹ thể bước được, chỉ có thể nằm giường.” An Nặc , đến đây Phó Quốc Hoa nhịn được nữa chen miệng vào: “Bà được, mình phải làm thế nào.”

      An Nặc nhìn thấy nóng nảy, liền trấn an: “ đừng vội, hãy nghe em kể hết có được hay . Mẹ tại sao, nghe em từ từ có được ?” Phó Quốc Hoa biết An Nặc ruốt cục muốn với chuyện gì, cũng an tâm, lời khiến an tâm từ từ nghe An Nặc .

      “Lúc em về thấy chú Trương Chánh Bưu chăm sóc mẹ, chăm sóc đặc biệt chu đáo, em định xin nghỉ hai ngày để ở nhà chăm sóc mẹ, nhưng mẹ cho, Chú Trương chăm sóc mẹ rất tốt, hai người xem ra cũng rất thân quen, em thấy hình như hai người bọn họ có chút tình ý, cho nên lần này tới mới cho .” An Nặc xong cũng cúi đầu nhìn .

      Phó Quốc Hoa giờ mới hiểu được chuyện chính mà An Nặc muốn là chuyện này, còn chuyện Trương Chánh Bưu, Phó Quốc Hoa cũng biết ông đối xử với mẹ mình rất tốt, dù thường xuyên về nhà, nhưng cũng nghe được chút tin tức. Chỉ là thấy mẹ hay bày tỏ gì, nên cũng hỏi.

      Phó Quốc Hoa suy nghĩ cũng rất thoáng, đối với chuyện mẹ mình tái giá có phản đối. Bời vì tính chất công việc khiến thể thường xuyên ở nhà chăm sóc mẹ, nếu mẹ mình có thể tìm được bầu bạn chăm sóc lẫn nhau, chuyện này cực kỳ ủng hộ, nếu yên tâm cũng là yên tâm bà ở nhà mình. tại tuổi tác phải là chuyện quan trong, chỉ cần tay chân vẫn còn linh hoạt, nhưng đợi về sau tuổi càng ngày càng lớn, ngộ ngỡ cả hai người đều bị bệnh cùng lúc phải làm thế nào. Nhưng loại chuyện như vậy, cũng có biện pháp thúc giục mẹ mình, phải từ bà nguyện ý mới được.

      Giờ nghe An Nặc vậy, hai người có thể chăm sóc nhau được. Cũng có thể yên tâm về mẹ mình rồi.

      nghĩ An Nặc thế nào đột nhiên vô duyên vô cớ muốn theo quân, ra là trong nhà có sắp xếp. Nếu vấn đề chăm sóc mẹ được giải quyết rồi, như vậy An Nặc khẳng định có thể theo quân được rồi, nhưng nỡ để An Nặc từ bỏ quá nhiều vì mình, nghĩ muốn hỏi lại , nếu như nguyện ý, vậy viết báo cáo lên cấp xin nghỉ phép, chuẩn bị về nhà lo liệu chuyện giữa mẹ và Trương Chánh Bưu. Mẹ có người bầu bạn cuộc sống sau này cũng vui vẻ hơn.

      Xem ra biết chuyện này mới muốn theo quân, cũng phải theo tình tình của mình, ra cho dù là loại chuyện đơn giản như vậy, An Nặc cũng xác định sắp xếp xong xuôi mới với , đúng là người cho tới bây giờ để cho phải lo lắng.

      Phó Quốc Hoa ôm chặt, nhàng hôn lên làn da mịn màng của , từ cái trán đầy đặn, cái mũi cao đến cái miệng như ngọt ngào như đào, hôn sâu vô tận triền miên, đầu lưỡi ở trong miệng càn quét, bàn tay ở eo ngừng khẽ vuốt, dịu dàng vô tận khiến An Nặc sảng khoái đến nổi da gà. Động tác này của Phó Quốc Hoa đại biểu lời cảm ơn mà ra được, cảm ơn , cảm ơn cho gia đình ấm áp, cảm ơn chăm sóc tốt cho người nhà của , chưa bao giờ để cho vì chuyện nhà mà quan tâm thậm chí làm khó, bao nhiêu lời cảm ơn ra được đều thực của hành động của , để cho có thể cảm nhận được.

      Ai An Nặc là cần che chở, thời điểm hai người ân ái biểu yếu đuối cần che chở, thế nhưng thời điểm mình là kiên cường đến đáng sợ, kết hôn lâu như vậy, chưa từng làm khó , càng có vì trong nhà mà phân tâm. từng có hai cuộc hôn nhân, lần đầu tiên khiến cho hiểu được, chuyện trong gia đình đến tột cùng là có bao nhiêu phiền não, còn là đứa trẻ biết mùi đời, biết cuộc sống có nhiều điều vụn vặt, nhưng lại dùng trí thông minh của mình để giúp hóa giải những chuyện vụn vặt này. biết nên bày tỏ thế nào mới có thể để cho biết quan tâm , chỉ có thể lại làn nữa cảm tạ ông trời để đến bên cạnh .

      Hai thân thể quấn quít ở chũng chỗ, mền mại như nước, cứng rắn như thép, nhưng lại kết hợp hài hòa. Sau trận triền miên, ở trong lòng mang theo nụ cười tiến vào giấc ngủ.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :