1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Bồi dưỡng tình cảm.

      Sau khi kế hoạch uy hiếp của An Nặc thành công, quan hệ của bọn họ phát triển giống như An Nặc dự tính, trong thời gian ngắn tin đồn truyền ra khắp quân doanh đóng ở đó. Đến khi tình hình cứu nạn dần ổn định, tất cả chác chiến sĩ trong doanh đều gọi là chị dâu . Đúng như mục đích mong muốn, còn lại chính là bức bách Phó Quốc Hoa chấp nhận là được.

      An Nặc sau khi gây chuyện, sợ Phó Quốc Hoa chất vấn, nên cả ngày hôm sau cố tình tránh mặt , sau khi thấy Phó Quốc Hoa tìm chất vấn, giống như chấp nhận lời đồn đại kia, lúc này An Nặc mới yên tam, thỉnh thoảng đứng ở xa hướng Phó Quốc Hoa nháy mắt cái, để cho chiếm tiện nghi của mình, còn phải cho vào bẫy mới nguyện ý. Mặc dù có oán trách đôi câu, cũng làm ảnh hưởng tâm tình của .

      Xác định Phó Quốc Hoa có ý trách phạt mình, An Nặc mới xuất trước mặt , chuẩn bị lấy lòng bằng mọi cách.

      Vì khu này là khu cứu nạn, nên có rất nhiều đồ ăn, chủ yếu là đồ hộp chỉ cần đun nóng lên là có thể ăn. Trước kia khi đóng phim cũng từng phải ăn những thức ăn này, dù mùi vị ngon lắm nhưng vì thời gian gấp rút nên cũng nhắm mắt ăn cho xong bữa. Còn Phó Quốc Hoa sống trong quân đội chắc cũng lạ gì những thức ăn này, An Nặc cầm lấy hai túi cháo gói cầm vào trong lều bếp, bắc nồi lên bếp đun sôi nước lên đổ hai gói cháo vào, chờ nó nở ra thế là xong. Sau khi cháo chín còn bỏ thêm thịt khô cùng dưa chuột muối mà mẹ chuẩn bị cho cầm , chờ cho cháo bớt nguội mới múc vào cặp lồng cầm đến chỗ Phó Quốc Hoa, đây là món ăn tốt cho bệnh nhân bị dạ dày.

      Phó Quốc Hoa sau ngày gặp An Nặc, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều, trải qua ngày suy nghĩ, lại thấy An Nặc nở nụ cười lấy lòng, còn công khai liếc mắt đưa tình với , Phó Quốc Hoa cảm thấy buồn cười, với điều kiện bây giờ của An Nặc cần gì phải nghĩ hết cách lấy lòng , cũng cảm thấy mình thể nhìn nổi vẻ mặt uất ức của , cũng muốn để cho bị uất ức.

      Nhìn Phó Quốc Hoa nhận cơm hộp mình đưa tới, trong lòng An Nặc mới thả lỏng chút, xoay người chuẩn bị ra ngoài, lại bị kéo tay lại, co xoay người lại nhìn nhẽ muốn cự tuyệt ? suy nghĩ xem phải ứng đối thế nào, lại nghe được giọng trầm thấp của : “Em suy nghĩ kĩ rồi sao?”

      Lời này lọt vào tai An Nặc, ràng là ý tứ thỏa hiệp. Vì vậy, An Nặc cũng nghiêm túc nhìn , về phía trước hai bước, cúi người xuống, nhìn kỹ khuôn mặt , thừa dịp phòng bị trực tiếp cúi xuống, : “Em thích từ lâu rồi, chỉ sợ chấp nhận thôi?”

      Lúc đôi môi An Nặc chạm vào môi Phó Quốc Hoa, trong nháy mắt cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, lúc này chỉ còn cảm nhận mền mại mà đôi môi mang đến, dù chỉ chạm cái rồi rời nhưng cũng đủ khiến cho lòng ngứa ngáy. cũng 30 tuổi rồi, còn trải qua cuộc hôn nhân, giờ chỉ cái chạm của cũng khiến lòng xao động, chuyện này ra quá mất mặt rồi, chuyện nên làm cũng làm, mà khẳng định còn là bé chưa biết mùi đời, nghĩ như thế nào cũng là cảm giác thể tin được. Nhưng chỉ cần hơi thở ngọt ngào của An Nặc vây quanh là lý trí của lại mền nũn nhớ nổi chuyện gì nữa.

      An Nặc sau khi trộm được hương tâm tình cũng tốt lên, nhìn Phó Quốc Hoa sắc mặt nghiêm túc giáo dục mình: “Đây là nơi công cộng mà, em là.” Tâm tình tốt thèm chấp , chu cái miệng nhắn ra ý bảo mau dùng bữa, lại thấy được tự nhiên cúi đầu. An Nặc thấy vậy càng cười sán lạn, vênh váo tự đắc kiểm tra thân thể cho các bệnh nhân khác.

      Kể từ khi công khai quan hệ, An Nặc lấy danh nghĩa là bạn của Phó Quốc Hoa chăm sóc cho rất cẩn thận, lúc có chuyện gì làm liền hận được dính lấy , kể chuyện cười cho nghe, có lúc quấn lấy bắt kể chuyện trong quân đội. Phó Quốc Hoa hiểu sao An Nặc lại có hứng thú với chuyện trong quân đội như vậy, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn tìm mấy chuyện lạt vặt kể cho nghe.

      Lúc này, đa số phái nữ đều thích đàn ông lịch , theo lý thuyết An Nặc là sinh viên đại học, càng phải sùng bái những người có văn hóa kiến thức sâu rộng mới đúng. ngờ lại sùng bái và có hứng thú với giới quân nhân như vậy. Có thể lúc trước sống trong lòng giải trí cái thời đại mà nam nữ phân biệt được, đặc biệt là đàn ong có diện mạo càng thanh tú đáng , lại càng được phụ nữ thích, các nam minh tinh cũng lần lượt giả để thu hút người hâm mộ, mà lần nào cũng khiến khán giả phấn khích hét chói tai.

      Mặc dù An Nặc cũng cảm thấy bọn họ khó coi, hơn nữa được đông đảo khán giả thích như vậy cũng thể phủ nhận thực lực của họ, chảng qua là bởi vì ở trong vòng vây mỹ nam đó, nhìn quá nhiều, thẩm mỹ cũng bị bão hòa rồi, hơn nữa vẫn thích người đàn ông mạnh mẽ hơn, cho nên đối với những người lính rất là sùng bái. Nhưng thích Phó Quốc Hoa phải vì người lính, mà bởi vì người đàn ông trầm tĩnh, đứng đắn, cả người tỏa ra sức hấp dẫn.

      Phó Quốc Hoa gãy xương, ước chừng ba tháng sau mới khỏi hẳn(lâu nhỉ), mặc dù thể đứng dậy chỉ đạo nhưng vẫn an tâm, hàng ngày đều chống nạng ra ngoài chỉ đạo, mất thêm hai tuần, tình hình cứu nạn tạm ổn định. Những người bị thương nghiêm trọng đều được sơ tán đưa đến bệnh viện, mà những người thương cũng rời lán tìm gia đình. Công việc của An Nặc lúc này có thể là hoàn thành nhiệm vụ rồi, lúc này tìm Phó Quốc Hoa cầu cùng trở lại trị trấn với mình, chuyển đến bệnh viện để an tâm tĩnh dưỡng. Nhưng Phó Quốc Hoa đồng ý, nếu có phải nằm viện cũng là nằm viện dành cho quân nhân, thể đến bệnh viện của An Nặc được, nếu người khác chế giễu cho coi. Nhưng An Nặc lại làm nũng uy hiếp, triển khai toàn bộ kỹ năng của bản thân, cuối cùng cũng nhận được nụ cười thỏa hiệp của .

      An Nặc được như ý nguyện vội vã sắp xếp cho nhập viện ở bệnh viện , mặc dù nằm khác khoa, nhưng vẫn có thể quấn quýt bên để bồi dưỡng tình cảm. Đầu tiên chỉ có bệnh nhân nằm cùng phòng Phó Quốc Hoa biết nữ bác sĩ xinh đẹp Tiểu An là người của . Sau đó cả khoa chỉnh hình từ bác sĩ đến y ta đều biết ra bác sĩ Tiểu An có đối tượng, qua mấy ngày nữa cả bệnh viện rộng lớn đều biết chuyện của , các nam bác sĩ hết sức đau lòng, còn các nữ bác sĩ cùng ý tá ngày nào cũng cập nhập tình huống mới nhất giữa bác sĩ Tiểu An cùng đối tượng của .

      Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là bác sĩ Tiểu An mà bọn họ vẫn luôn quan sát, giờ thành thay đổi thành người khác rồi. Mọi người đối với chuyện của hai người rất có hứng thú, các bác sĩ nam còn cố ý tiếp cận Phó Quốc Hoa để thăm hỏi tình hình, nhưng lại là người ít nên họ thể moi móc được thông tin gì, bọn họ thể làm gì khác hơn là trực tiếp tìm An Nặc. An Nặc cũng tốt bụng, trước tò mò của mọi người liền trả lời cự tuyệt câu nào, cũng sợ người khách chế diễu thể thích cùng sùng bái của mình dành cho Phó Quốc Hoa.

      Sau chuyện này, An Nặc đến chỗ Phó Quốc Hoa cũng dễ dàng hơn. giờ An Nặc vẫn chỉ là sinh viên thực tập, nhưng cũng xác định sau khi tốt nghiệp đến nơi này làm việc, cho nên bệnh viện phân cho An Nặc phòng trọ riêng, hưởng phúc lợi của nhân viên chính thức. Ba bữa hàng ngày của Phó Quốc Hoa đều do chính tay An Nặc chuẩn bị, chỉ được ăn ngon, lại còn đủ chất dinh dưỡng. Dưỡng bệnh trong vòng ba tháng, khỗng những sút cân tiều tụy vì nằm viên lâu ngày, mà ngược lại còn tăng cân, da mặt hồng hào.

      Đến lúc Phó Quốc Hoa có thể lại, hai người rút cục cũng có gian riêng, mỗi ngày sau bữa cơm tối An Nặc lỗi kéo ra công vườn hoa bệnh viện dạo. Lúc mới đầu Phó Quốc Hoa còn tương đối khó khăn, An Nặc phải đỡ cánh tay , đoạn lại nghỉ lúc. Sau khi Phó Quốc Hoa lại dễ dàng hơn, An Nặc liền bắt đầu thành , lúc ban đầu chỉ đem bàn tay bé của mình đặt vào tay , lúc đầu Phó Quốc Hoa còn kinh ngạc nhìn , sau khi bắt gặp ánh mắt uy hiếp của đành mỉm cười nắm chặt tay lại. Nhưng dần càng lớn mật, có lúc dựa sát vào người , có lúc lơ đãng miệng sượt qua mặt , cuối cùng lơ đãng hôn lên môi , lơ đãng đưa đầu lưỡi trêu đùa , cuối cùng cũng thành công khiến đổi từ khách sang làm chủ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của .

      Trong mấy ngày nay Phó Quốc Hoa cũng quen, này lá gan cũng lớn, thường khiến phải kinh ngạc, nhưng trong lòng lại thích tính cách đó của . biết mình tương đối nhàm chán, so với những người khác khô khan hơn nhiều. Nhưng An Nặc lại để ý đến điểm đó, còn luôn chủ động, khiến cho vô cùng cảm động. Chung đụng thời gian thấy An Nặc là đáng , tính cách hai người cũng rất hợp nhau. như vậy ai có thể thích, chủ động xuất kích còn có ai có thể động lòng, phát mình càng càng càng thể xa , mỗi ngày nhìn thấy trong mắt cũng chỉ có , thời điểm nhìn thấy trong đầu của cũng tràn ngập hình ảnh của .

      Càng ngày càng phát ra nhiều điểm tốt của An Nặc, lại sợ ngày nào đó thích nữa, nếu như khóc trước mặt , cầu xin để cho , có thể làm gì đây? Chỉ nghĩ thôi cảm thấy khổ sở, so với thời điểm Dương Thanh Mỹ bỏ còn buồn bực hơn. có thể xác định nếu như ngày đo xảy ra nhất định thể buông tay để cho , cái bướng bỉnh, xinh đẹp, khả ái đó nhất định phải thuộc về .

      Cho nên, điều có thể làm bây giờ chính là che chở , cưng chiều , để cho thể rời bỏ , như vậy mới có thể yên tâm.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Trùng sinh] Kế hoạch giải cứu nam phụ - Lạc Lạc Nhật
      Chương 19:
      Dương Thanh Mỹ sau khi sinh con của Trương Diệu lại luôn nhớ tới khoảng thời gian hai năm sống chung với Phó Quốc Hoa, gương mặt của luôn xuất trong đầu chuyện mà trước nay chưa từng xảy ra. Nguyên nhân chính là mỗi lần nằm ngủ lại mơ đến đứa bé bị phá bỏ. Sau khi có con, mẹ chồng đối với thân thiết hơn nhiều. Mặc dù trước đây mẹ chồng đối xử với cũng rất tốt, nhưng cũng chỉ ở mức độ trách nhiệm giữa mẹ chồng và nàng dâu, tại hai người cùng chăm sóc đứa bé, lại có ít tiếng chung. Còn Trương Diệu, mặc dù đối xử với vẫn rất tốt, nhưng công việc lúc nào cũng bận rộn, có lúc cần người tâm cũng có ở bên thể chia sẻ, hiểu , quan tâm đến . Mặc dù phải cố ý làm như vậy, chỉ là do công việc quá bận rộn, nhưng có lúc vẫn cảm thấy đau lòng, cảm thấy đơn. Nhưng tại cũng cải thiện hơn nhiều rồi, bởi vì Trương Diệu cố gắng rút bớt công việc để có thời gian bên con, như vậy thời gian hai người bên nhau cũng nhiều hơn. Trương Diệu cũng có thời gian quan tâm đến tâm tình của .

      Vốn cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng khi nhìn khuôn mặt bé của con, liền nhớ đến đứa bé còn chưa kịp hình thành bị bỏ chỉ vì muốn rời bỏ Phó Quốc Hoa. Đứa bé đó làm sai chuyện gì, nó có tội, là có lỗi với đứa bé đó. Có lỗi với Phó Quốc Hoa.

      muốn làm chuyện gì đó để đền bù cho , cũng để cho lòng mình thanh thản hơn.

      Sau bữa cơm tối, Dương Thanh Mỹ gọi Trương Diệu vào phòng của bọn họ: “A Diệu, em muốn bàn với chuyện.”

      Trương Diệu ngồi bên cạnh giường trêu đùa con, ngừng dùng ngón tay chọc vào khóe miệng con, nhìn con thích thú há miệng muốn cắn ngón tay của , mỗi lần con sắp cắn ngón tay lại rút ra, qua mấy lần như vậy cái miệng nhắn của con nhếch lên chuẩn bị khóc, Trương Diệu sợ giám trêu chọc nữa, vội vàng ôm con vào trong ngực dỗ dành. Vừa nựng con vừa ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Mỹ : “Có chuyện gì sao? xong lại cúi xuống nhìn con cười, thêm câu: “Nhìn tính khí của con chúng ta này, cũng vừa đâu.”

      Dương Thanh Mỹ nhìn vẻ mặt uất ức của con trai, trừng mắt liếc cái, đứng lên tới cạnh ngồi xuống, vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của con trai: “Gần đây em hay nằm mơ đến đứa bé em phá bỏ trước đây, nó ở trong mộng khóc ngừng gọi mẹ.”

      Trương Diệu nghe thấy nhắc tới đứa bé kia, biết đột nhiên muốn nhắc tới chuyện này làm gì, mặc dù cho biết chuyện phá thai cũng là vì , mặc dù hai người cũng với nhau, nhưng chuyện này trở thành chuyện cấm kỵ giữa hai người. đề cập tới, sợ nhắc tới chuyện kia khiến nhớ tới chuyện từng gả cho người khác. Mà đề cập tới, chính là vì thể tin được người con xinh đẹp – lương thiện mà mình , ra lại có lúc có thể ngoan độc với chính đứa con của mình, nhưng là vì , cho nên lựa chọn quên.

      Nhìn nét mặt chồng cứng nhắc, có chút khổ sở. đưa tay vuốt ve khuôn mặt của , muốn an ủi . Trương Diệu nhìn khuôn mặt nhu tình như nước của người phụ nữ trước mặt, đành lòng để cho thất vọng. Hôn lên trán của : “Em tiếp .”

      “Em muốn ấy gặp con mình, muốn con nhận ấy làm cha nuôi”. Dương Thanh Mỹ thấy sắc mặt Trương Diệu trong nháy mắt cứng ngắc, biết chuyện này khiến cho thoải mái, nhưng vẫn phải , nếu như đền bù cho Phó Quốc Hoa cùng đứa bé kia. Cả ngày lẫn đêm sống trong lo lắng, bị lương tâm cắn dứt, nếu Trương Diệu , hiểu , nhất định nhẫn tâm nhìn bị lương tâm cắn dứt.

      Trương Diệu nghe thấy như vậy trong lòng cực kỳ thoải mái, biết làm như vậy phải vì muốn còn liên hệ gì với Phó Quốc Hoa, cũng biết tuyệt đối thích Phó Quốc Hoa, gả cho ta chỉ vì hoàn cảnh bất đắc dĩ thôi, nhưng vừa nghĩ tới tên đàn ông kia từng có , liền hận thế giới còn người đàn ông này. Nhưng nhìn Dương Thanh Mỹ ở trước mặt nhàng cắn môi, gương mặt thanh tú tràn ngập đau khổ, đành lòng cự tuyệt , dù sao cũng vì đến với mới làm vậy, giờ lại để mình chịu đựng đau khổ cùng lương tâm khiển trách, cũng cách nào bỏ mặc được. Vì vậy thể làm gì khác hơn là cưng chiều nhìn , : “Trước, với em hỏi thăm tình huống của ta giờ xem thế nào , được ?”

      Nghe Trương Diệu như vậy, Dương Thanh Mỹ hoàn toàn yên lòng, người đàn ông này quả nhiên rất , vì vậy mặt cảm động nhìn . Trương Diệu quả nhiên bị ánh mắt muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào của Dương Thanh Mỹ khiến cả cơ thể nóng lên, liền đem con trai ngủ say trong lòng đặt sang bên, kéo Dương Thanh Mỹ hướng giường ngã xuống, cảnh xuân tươi đẹp lại diễn ra cả đêm (@-@)

      Mà lúc này vết thương của Phó Quốc Hoa khỏi sai biệt lắm, chỉ có điều do lại vẫn cần dùng nạng, cho nên lúc này hành động vẫn được thuận tiện, thể làm gì khác hơn là ở trong bệnh viện ngây ngô cả ngày. Có điều hoàn cảnh bây giờ so với lúc vừa tới tốt hơn nhiều, lúc mới đến do có nhiều bệnh nhân nên phải chen chúc với bệnh nhân khác giường. người lính, hơn nữa ngoại trừ An Nặc có người thân cùng, những bệnh nhân cùng phòng cũng chỉ hỏi tôi đáp lời, mọi người vẫn còn lúng túng, sau này nhờ An Nặc vận dụng quan hệ sắp xếp cho phòng đơn, lúc đấy mới cảm thấy thoải mái hơn.

      tại, trong phòng đơn này lại chật kín người, lúc An Nặc đến thấy trong phòng có mười mấy người, trong tay đều là trái cây cùng quà, đến hỏi thăm Phó Quốc Hoa.

      An Nặc vừa vào, liền nghe thấy mười mấy người đồng thành: “Chào chị dâu.” Vốn thanh của quân nhân rất vang, nhiều người cộng lại thanh càng chấn động hơn, dù từng trải qua trường hợp còn lớn hơn thế này nhưng trước mặt lại là đám quân nhân khiến khỏi đỏ mặt.

      Phó Quốc Hoa thấy mặt An Nặc từ từ hồng, cảm thấy rất mê người, nhưng nghĩ tới lũ ranh con trong phòng thấy tượng cảnh tượng ngượng ngừng đỏ mặt, lại cảm thấy người khởi xướng chuyện này đáng đánh.

      “Nếu dọa ấy sợ, các cậu sau này cứ cẩn thận đấy cho tôi.” Phó Quốc Hoa hướng về phía bọn họ rống lên tiếng. An Nặc tới bên cạnh Phó Quốc Hoa, cầm lên cái chén ở bàn đưa cho : “Em biết ngay lại quên uống thuốc, mau uống .” Nhìn Phó Quốc Hoa đoàng hoàng nhận lấy. An Nặc lại tiếng câu: “Đến em còn sợ, ai còn có thể dọa em.”

      Mặc dù thanh của An Nặc rất , nhưng mấy binh lính bên cạnh giường vẫn nghe được, còn có hai người nhịn được bật cười thành tiếng, Phó Quốc Hoa trừng mắt nhìn người cười thành, mặt đen lại uống thuốc, đến khi đưa lại cái chén cho An Nặc mới thôi trừng mắt nhìn người kia.

      Nhìn chằm chằm Phó Quốc Hoa uống thuốc xong, An Nặc quay đầu lại thân thiết gọi những người chiến sĩ bảo vệ nhân dân. “Để tôi lấy ghế băng cho các ngồi, ngồi xuống rồi từ từ chuyện.” xóng liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài, nhớ trong phòng của Man Điệp có rất nhiều ghế đẩu tròn, vừa lúc có thể lấy ngồi. Còn chưa được hai bước, lại bị ngăn cản: “Chị dâu cần đâu ạ, cầm nhiều ghế như vậy, rất nặng, lại khiến đội trưởng của chúng tôi đau lòng đấy.” An Nặc chuẩn bị mở miệng, lại bị Phó Quốc Hoa cắt lời: “ cần phải lấy đâu, bọn họ ở bộ đội lúc tổng duyệt đều phải đứng vài tiếng, đây là chút lòng thành, bọn họ đứng cũng thoải mái, em cho bọn họ ngồi xuống, bọn họ khẳng định tay cũng biết để ở nơi nào rồi.”

      An Nặc nghe xong, lại quay lại nhìn mấy người lính trong phòng, quả đứng rất thoải mái, lúc này mới tin lời , gật đầu cái. Cầm túi táo vốn mua cho để ở trong ngăn kéo, cầm ra rửa, rửa xong lại chia cho mỗi người quả để họ từ từ ăn. Sau đó ngồi xuống giường Phó Quốc Hoa nhìn bọn họ chuyện.

      Chuyện bọn họ đến đều là chuyện cứu nạn vừa rồi, đều là chuyện sau khi Phó Quốc Hoa gặp tai nạn, giải cứu người dân như thế nào, cuối cùng an bài nạn dân như thế nào, vì An Nặc ở khu vực cứu nạn đoạn thời gian, đối với những tình huống căn bản cũng biết chút, cho nên khi nghe bọn họ trò chuyện, An Nặc cũng phụ họa đôi câu bày tỏ cũng rất hứng thú với câu chuyện của bọn họ. Vì vậy khí trong phòng bệnh rất vui vẻ hòa thuận. Mọi người trò chuyện chút, có binh lính nhìn đồng hồ , tổ trưởng, chúng ta mau về thôi hết thời gian rồi. Mọi người chuyện hăng say đều vội vàng nhìn đồng hồ, quả nhiên thời gian trôi qua nhanh, bọn họ đến từ sáng sớm, giờ sắp đến trưa rồi, trong bộ đội có quy định 12 giờ trưa phải có mặt trong quân doanh. Nếu nhanh kịp mất, mọi người đều rối rít chào chuẩn bị rời khỏi, An Nặc nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng giữ lại nữa. Nhưng nhìn thấy những quân nhân khi cứu tế tiếc bản thân mình, nhưng khi sắp trễ thời gian quy định của quân doanh lại sợ hãy thay đổi sắc mặt, khỏi thích bọn họ thêm phần.

      Trải qua lần thăm bệnh này, Phó Quốc Hoa bị đám quân lình này bám lấy khiến cả người ngứa ngáy, ngày ngày sợ làm phiền người khác, lúc nào cũng hỏi An Nặc khi nào có thể xuất viện, An Nặc lại bị hỏi nhiều đến phiền, thẹn quá thành giận hỏi : “ như vậy có phải là muốn ở chung chỗ với em phải ? Nếu nghĩ như vậy ngay bây giờ .” xong cũng từ giường Phó Quốc Hoa đứng lên, bước nhanh ra ngoài, dáng vẻ rất tức giận. biết ở trong bệnh viện thời gian dài, rất nhớ cuộc sống trong quân doanh, nhưng chịu nổi Phó Quốc Hoa cứ hỏi câu này nhiều lần trong ngày, tình hình của bây giờ, nhanh nhất nửa tháng nữa mới xuất viện được. mỗi lần hỏi như vậy, nhìn nóng lòng gương mặt ngóng chờ nỡ với thời gian còn lâu như vậy, cho nên thể làm gì khác hơn là giả bộ bộc phát tính tình, dọa chút, để cho trước đem chuyện này qua bên.

      Quả nhiên Phó Quốc Hoa cho ràng hiểu lầm. Vội vàng kéo bàn tay bé của cho : “ chỉ nóng lòng muốn trở về quân doanh huấn luyện những binh sĩ kia, nào dám có ý nghĩ kia, em đừng hiểu lầm.” An Nặc nghe khẩn trương giải thích, trong lòng nhịn được cười, sợ bật cười , vì vậy vội gạt tay ra làm bộ muốn .

      Cảm thấy động tác giãy giụa của An Nặc, Phó Quốc Hoa dĩ nhiên buông tay, nhưng lực nắm của vẫn lớn. Thấy An Nặc muốn hất tay mình ra, lại càng dùng sức giữ lại, kết quả khống chế được lực, dùng sức quá mạnh. An Nặc đứng vững ngã vào lồng ngực của , cảm thấy thân thể cứng ngắc. An Nặc nhịn được bật cười. tưởng tượng ra sắc mặt đen sì giờ của . An Nặc liền núp trong ngực của cười ngừng.

      “Em cố ý.” Phó Quốc Hoa lúc này mới biết được . An Nặc vẫn ở trong ngực chưa ra. lát sau cười đủ rồi, mới cảm thấy đỉnh đầu có cặp mắt nóng rực nhìn mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên hai mắt Phó Quốc Hoa như hai ngọn đuốc sáng rực. vô tội nhìn chớp mắt hai cái.

      Phó Quốc Hoa nhìn thấy bộ dáng ngây thờ vô tội của , yên lặng cảm tạ trời cao cho bảo bối tinh quái như vậy, lúc nghiêm chỉnh có thể khiến cho rất an tâm, có thể thấy thông minh và có tính chịu đựng tốt. Thời điểm giở trò khiến vừa vừa hận, đối với trong lòng khiến ham muốn ngừng mà được. Thời điểm nũng nịu trông rất đáng ngây thơ, khiến muốn nâng niu trong lòng bàn tay hết mực cưng chiều. Lông mày của cong cong, đôi mắt to tròn đen lóng lánh. có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt đó, cái mũi khéo léo thẳng tắp, thời điểm đến gần cũng khiến mất năng lực tự kiềm chế. Đôi môi lại rất mền mại, nhìn qua cũng biết mền nhũn, ngọt ngào, nến giống như khi còn bé được ăn đường vậy, thích bỏ được.

      Nghĩ đến tư vị lúc hôn trong công viên, hô hấp của lại càng dồn dập hơn, mà dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của , mỗi chuỗi tiếng cười mê người lại truyền ra. nhìn đắm đuối, ánh mắt giống như thách thức , căm tức cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhắn của , vứt toàn bộ lý trí. ngậm mút lấy đôi môi của , nến tư vị ngọt ngào như đường mật đó, lè lưỡi liếm từng điểm trong cái miệng nhắn đó, cũng chủ động đưa lưỡi ra cùng quấn quýt, nghe thấy hơi thở gấp của , hôn sâu hơn cái mới rời , cảm giác tốt đẹp khiến cho ngừng ham muốn, cũng luôn khiến cho bức bối thở nổi.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Canh thứ nhất

      Khi Trương Diệu nhờ người tìm hiểu tình hình của Phó Quốc Hoa, Dương Thanh Mỹ mới thấy yên lòng, cũng cảm thấy nên tìm hiểu tình hình của Phó Quốc Hoa trước .

      biết Trương Diệu chỉ muốn xác nhận cẩn thận khi để Phó Quốc Hoa nhận con trai mình làm con nuôi, dù sao cũng là ba ruột của đứa bé. Dương Thanh Mỹ rời Phó Quốc Hoa hai năm rồi, trong hai năm này, chừng Phó Quốc Hoa lây dính thói xấu gì, hoặc là trong lòng đau khổ chưa gượng dậy nổi, chuyện này đúng là phải suy tính cẩn thận, cũng thể để con trai nhận người ra gì làm cha nuôi, chẳng phải hại con trai mình sao. Ngộ ngỡ đến lúc đó Phó Quốc Hoa có vấn đề gì, con trai thể phủ nhận người cha nuôi này, chả phải là hại nhi tử. Cũng có khả năng Phó Quốc Hoa tái hôn, hơn nữa sống rất hạnh phúc, căn bản còn đau lòng vì , lúc này đương nhiên cũng cần nhận con trai làm con nuôi, mặc dù hai người bọn họ cảm thấy điều này căn bản có khả năng. (khinh người quá đáng)

      Vì Dương Thanh Mỹ liên tục thúc giục, Trương Diệu thể nhanh chóng phái mấy người đắc lực ra ngoài hỏi thăm tính hình, nhưng kết quả thu được lại khiến khỏi phải suy nghĩ.

      Lúc ấy Dương Thanh Mỹ cùng Phó Quốc Hoa căn bản có tình cảm, nên cũng hề để ý đến tình hình của Phó Quốc Hoa lúc đó. Căn cứ theo những người phái hỏi thăm đến báo cáo, theo tin tức nội bộ, Phó Quốc Hoa trong bộ đội lúc này là Đại đội trưởng, lên đến chức vị Thượng tá, coi như là sĩ quan cao cấp rồi. Hơn nữa còn là sau khi Dương Thanh Mỹ rời lâu, liền được quân đội cử học tập, sau khi trở về liền được thăng chức. Điều này có nghĩa là trước khi ly hôn với Dương Thanh Mỹ Phó Quốc Hoa phải là trung đội trưởng, khi đó bởi vì Phó Quốc Hoa ở quân khu tỉnh, nên nghe được tình hình của , nên liền tin lời Dương Thanh Mỹ rằng Phó Quốc Hoa chỉ là tiểu đội trưởng nhoi.

      Bây giờ nghe Phó Quốc Hoa được điều đến quân khu tỉnh, hơn nữa còn là chức vị Thượng tá, chênh lệch này có thể là rất lớn so với chức vị tiểu đội trưởng. tiểu đội trưởng quả nhìn thuận mắt, nhưng đại đội trưởng khác, nếu để con trai mình nhận làm cha nuôi, đừng về sau làm cái gì cũng dễ dàng hơn, ngay cả mình, lúc cùng chính phủ lập mối quan hệ cũng dễ dàng hơn. Mặc dù xuất của làm mối quan hệ của Phó Quốc Hoa và Dương Thanh Mỹ tan vỡ, có thể hai người bọn thực có lỗi với Phó Quốc Hoa, nhưng nếu hai người bọn họ thành tâm thành ý bày tỏ áy náy, để tỏ lòng thành ý của bọn cùng áy này, bọn họ tính để cho đứa con mới ra đời lâu nhận làm cha nuôi, cũng có thể coi là chuyện hợp tình hợp lý.

      phái người hỏi thăm được Phó Quốc Hoa sắp trở lại quân khu tỉnh nhận chức, mặc dù chuyên được thăng chức còn là chuyện được bảo mật, nhưng có thể xác định Phó Quốc Hoa sắp tới. Chuyện này chắc chắn cũng sắp được đăng lên báo rồi.

      Trương Diệu sau khi về liền đem tình hình của Phó Quốc Hoa với Dương Thanh Mỹ, nhưng cũng hết tình hình cụ thể, chỉ đem những chuyện râu ria cho vợ nghe. Đại loại là Phó Quốc Hoa được quân đội điều học tập hai năm, lần này về vừa lúc tới quân khu tỉnh, người vẫn có thay đổi gì, cho nên có thể để con trao nhận làm cha nuôi. Đêm chuyện Phó Quốc Hoa được thăng chức lên thượng tá giấu là chuyện đương nhiên, dù sao có người đàn ông nào nguyện ý thừa nhận tình địch của mình tốt hơn mình, đặt biệt là Phó Quốc Hoa, lại là người đầu tiên của Dương Thanh Mỹ.

      Dương Thanh Mỹ biết chỉ cần để Phó Quốc Hoa nhận con trai mình làm con nuôi, như vậy con đường tương lai của con trai được bình thản, cha ruột là thương nhân, cha nuôi làm quan, đó chính là chiếm toàn bộ chỗ tốt rồi. Thế nhưng thời điểm Dương Thanh Mỹ bị Trương Diệu có ý che dấu, biết tình huống tại, nên sau khi nghe chồng nhìn đứa con trong ngực : “Bảo bối, mẹ xin lỗi, đều do mẹ quá ích kỉ, cho nên để con chịu uất ức.”

      Vốn nhận định chuyện kết nghĩa lần này, hai vợ chồng Trương Diệu cũng chuẩn bị đến quân khu tỉnh tìm Phó Quốc Hoa, tìm cách liên hệ với , mang lên bàn tiệc lớn bày tỏ thành ý của bọn họ, cũng làm Phó Quốc Hoa thể cự tuyệt, người là vì chức vụ của Phó Quốc Hoa, người là để cho lương tâm của mình còn ái náy. Mục đích khác nhau, nhưng mục tiêu lại đồng nhất, chính là khiến Phó Quốc Hoa thể cự tuyệt.

      Nhưng dù hai người có bàn tính kỹ thế nào, cũng có nghĩ đến người định bằng trời định.

      hôm Dương Thanh Mỹ đưa con khám bệnh, đứa bé sinh ra có bị bệnh vàng da, cho nên cứ định kỳ lại đưa con kiểm tra lại. Mà hôm nay cũng chính là ngàu Phó Quốc Hoa xuất viện, An Nặc giúp sắp xếp hành lý xong liền ngồi xuống dặn dò, vì quân khu phái xe tới đón còn chưa tới. Vì vậy An Nặc liền quấn lấy Phó Quốc Hoa làm nũng, đòi đảm bảo khi trở về quân đội nhất định mỗi ngày đều phải nhớ , cần mỗi ngày phải viết thư, nhưng mỗi buổi tối nằm mơ đều phải mơ thấy . Những điều này nghe như cầu, nhưng thực ra An Nặc trêu chọc Phó Quốc Hoa. Có thể do trùng sinh lại ở thân thể tuổi nên tính cách của cũng trẻ con hơn. cũng cảm thấy thích thú với tính cách này của mình, trẻ tuổi tốt, có thể làm nũng cách phô trương, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nhìn mà cảm thấy vui vẻ.

      Phó Quốc Hoa năm nay 30 tuổi, nếu như An Nặc trọng sinh, vậy cũng sấp sỉ tuổi , cách biệt như vậy khiến Phó Quốc Hoa yên tâm hơn nhiều, nhưng lại trùng sinh người 20 tuổi, đối với trẻ có thể , Phó Quốc Hoa là người có tuổi rồi, nhưng mà để ý đến điều này, chỉ cần là được.

      Đàn ông đối với phụ nữ tuổi hơn càng cưng chiều, nhẫn nhịn hơn, bởi vì họ cảm thấy còn , cưng chiều chút cũng quá đáng, giống như tại, Phó Quốc Hoa ngồi ghế cách đoan chính, mà An Nặc lại có dáng vẻ lười biếng, dựa sát vào trong ngực , thèm để ý đến sắc mặt của , lôi kéo bàn tay đầy vết chai sần do trải qua nhiều năm tháng huấn luyện vất vả. Cùng trò chuyện, đây chính là cảnh hay xuất khi hai người ở chung với nhau.

      “Phó Quốc Hoa, khi nào lấy em?” An Nặc mạnh miệng hỏi .

      Phó Quốc Hoa vừa nghe An Nặc hỏi như vậy, trở tay cầm bàn tay thành của , chính thức mở miệng: “Lần này về nhà, tranh thủ đến nhà em, có được ?” có chút xác định, chủ yếu là muốn nghe lời khẳng định từ An Nặc, cũng muốn cưới ngaym nhưng chỉ sợ An Nặc vội gả.

      An Nặc nghe thấy vậy vui vẻ cười : “Đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi, em chính là vội gả đây, chẳng qua là người nhà em nhất định làm khó .”

      Phó Quốc Hoa từ phía sau ôm chặt lại, cúi đầu vào cạnh lỗ tai : “Muốn kết hôn với con nhà người ta nuôi bao nhiêu năm, còn xứng với em, ba mẹ em có ngăn cản cũng là chuyện bình thường.” Thời điểm chuyện khí nóng ngừng phun lỗ tai An Nặc, khiến mặt dần đỏ lên, từ người đứng lên, xoay người ngồi xuống đối mặt với , hai tay quấn lên cổ , dựa đầu vào trán của : “Phó Quốc Hoa, em có thấy buồn bực chỗ nào đâu, ràng là còn mơ hồ thôi”. Phó Quốc Hoa vừa định nhíu lông mày dạy dỗ , này, chuyện chính lại quay sang tán tỉnh. Nhưng còn chưa kịp mở miệng,liền bị An Nặc nhàng ngăn miệng lại, nghĩ trừng , nhưng lại nhắm hai mắt lại, bộ dáng vẻ hưởng thụ. Khiến Phó Quốc Hoa thể làm gì, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

      biết này chỉ khi ở trước mặt mới nhiệt tình như lửa, dáng vẻ như vậy lại khiến lòng tự tin của cực kỳ thỏa mãn.

      Tình cảm mới vừa ấm lên, hai người chính là thân mật thế nào cũng đủ, ở tròng lòng An Nặc, chỉ cần tình cảm đến, dù có tiến xa hơn cũng thấy sao cả, dù sao ở thế kỷ 21 sống ngốc nghếch 28 năm. Nhưng Phó Quốc Hoa giống vậy, nếu làm quá mức, nhất định dọa . Cho nên cảm thấy, tốt nhất là nên kết hôn sớm chút, như vậy có thể danh chính ngôn thuận giao mình cho tình , giao cho .

      Nụ hôn mãnh liệt qua, hai người ôm lấy nhau thở hổn hển, tựa đầu vào cổ bình phục tâm tình, tay của lại vuốt ve tâm lưng kiên nghị của . Kéo dài lúc, An Nặc giơ tay lên nhìn đồng hồ, cúi đầu hôn trán Phó Quốc Hoa cái, : “ Đến giờ rồi, chúng ta xuống .” Thấy Phó Quốc Hoa cổ gật đầu cái, đẩy đứng lên, đầu tiên chỉnh lại quần áo của mình, sau đó cũng giúp chỉnh sửa lại trang phục, sau khi thấy có ván đề, Phó Quốc Hoa mới cầm hành lý hai người cùng nhau xuống lầu.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku4 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Canh thứ 2

      Lúc đến cửa, An Nặc đột nhiên nhớ, hôm qua có mua cho Phó Quốc Hoa ít trái cây vẫn còn để quên ở trong phòng chưa đem theo, liền dặn đứng đó chờ, quay lại lấy túi trái cây. Hôm qua, cố ý ra ngoài mua cho ít trái cây để cho ôm nay cầm , bệnh nhân vừa mới xuất viện nên bổ sung nhiều vitamin thiên nhiên mới có thể tăng cường sức chống cự, Phó Quốc Hoa lại là đại lão gia, nếu như chuẩn bị cho , biết lúc nào mới có thể nhớ tới mình cần ăn trái cây.

      Phó Quốc Hoa muốn gọi lại, nhưng An Nặc vờ như nghe thấy, chắc chắn bảo cần quay lại lấy nữa, như vậy sao được, nhanh chân quay lại phòng làm việc lấy hoa quả để mặc Phó Quốc Hoa đứng ngây ra nhìn. Nhìn bóng lưng An Nặc biến mất, Phó Quốc Hoa thể làm gì khác hơn là cầm lấy hành lý bước tới cửa chình bệnh viện.

      Dương Thanh Mỹ sau khi kiểm tra sức khỏe cho con xong, lúc này cũng chuẩn bị về nhà, khi bước đến gần cửa bệnh viện liền thấy bóng lưng người đàn ông mặc quân phục nhìn vô cùng quen mắt, rất giống Phó Quốc Hoa, nhưng thể nghĩ ra vì sao Phó Quốc Hoa lại ở chỗ này, nếu như bị bệnh phải vào bệnh viện quân đội mới đúng. Mang theo tâm tình xác định, Dương Thanh Mỹ muốn tiến về phía trước xác định lại. ngờ, người đó lại chính là Phó Quốc Hoa. Lúc Phó Quốc Hoa quay sang Dương Thanh Mỹ theo bản năng né tránh ánh mắt của , giả bộ như nhìn thấy . Nhưng khi thấy Phó Quốc Hoa nhìn mình, dù cố kìm nén nhưng mặt vẫn ngăn được nóng dần lên.

      cũng biết tại sao phải né tránh , biết dù làm bộ như nhìn thấy cung thể che đậy rằng nhìn thấy . Có lẽ do chột dạ, cũng có lẽ do thói quen trước đây khi hai người vẫn còn là vợ chồng vẫn luôn tìm cách né tránh , núp . Nhưng quả cố ý.

      Nếu nhìn thấy , khẳng định biết đến gần chính là muốn xác định xem có thực hay . Dù sao đây cũng là hành động của người khi nhìn thấy người quen, như vậy bằng cứ quang minh chính đại tới, dù sao cũng quyết định đền bù cho , ngay cả con trai bảo bối của mình cũng để cho nhận làm con nuôi rồi, cũng thể đành lòng trách móc được. Đúng là làm tổn thương trái tim của , nhưng trong hôn nhân mà có tình thể bền vững được, mà hề có chút tình cảm nào với , nên hiểu ràng mới đúng.

      Dương Thanh Mỹ ổn định tâm tình của mình xong, ôm chặt con mình hướng Phó Quốc Hoa tới, đứng trước mặt , dùng giọng vui vẻ nhất gọi tiếng: "Quốc Hoa"

      Thời điểm mới kết hôn, vẫn còn rất xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình của mình nên ít khi xuất chỗ dông người, vì sợ người khác xem thường mình, luôn tỏ ra buồn bã. Những lúc nhìn thấy e dè, gương mặt nghiêm túc hàng ngày của luôn kéo ra nụ cười để khích lệ , hơn nữa lúc nào cũng hỏi han ân cần, thời gian đó cũng luôn lợi dụng điểm này để đặt được mục đích của mình. Nhưng sau đó phát , dù có làm mặt lạnh đối với , đưa ra cầu với , vẫn thực cầu đó cho . Cho nên từ đó cũng cần làm bộ làm tịch để lôi kéo đồng tình của nữa.

      Phó Quốc Hoa thấy Dương Thanh Mỹ ôm đứa bé tới chào hỏi với , cũng lễ phép gật đầu chào lại cái, cũng mở miệng. phải cố ý mở miệng, mà là thực biết phải mở miệng cái gì. Lúc này hai người có lẽ nên ôn chuyện cũ, nhưng suy nghĩ kỹ chút hai người bọn họ có chuỵen cũ gì. Trước kia đóng quân ở quân khu cách xa nhà, thời gian về nhà vốn ít, hơn nữa cũng cảm giác được hề nhớ cũng muốn chuyện với , hai người căn bản hề hiểu về đối phương, giờ muốn ôn lại chuyện cũng tìm được chủ đề.

      có lẽ nên khen đứa bé trong lòng kháu khỉnh. nhưng khi nhìn đưa bé trong lòng , mặt được che kín qua lớp vải voan mỏng, là nhìn khuân mặt. Vì vậy Phó Quốc Hoa càng biết phải làm sao, chỉ có thể mở miệng, giữ yên lặng.

      Nhưng trầm mặc lại khiến Dương Thanh Mỹ nghĩ rằng trong lòng vẫn còn giận mình, nếu phải như vậy, tại sao lại muốn mở miệng chuyện với mình? Nhưng sao, nhịn, dù sao mình cũng muốn hòa giải với , là mình có lỗi với , cần phải giữ thái độ vui vẻ.

      "Quốc Hoa, làm gì ở đây vậy?" Dương Thanh Mỹ cố gắng bỏ bất mãn trong lòng với Phó Quốc Hoa, tiếp tục chuyện với hán.

      "Thời gian trước làm nhiệm vụ, cẩn thận bị gãy chân, nên phải nằm viện thời gian, hôm nay xuất viện, tôi chờ xe ở quân doanh đến đón." Dương Thanh Mỹ hỏi cái gì, liền trả lời cái đó.

      Lúc làm nhiệm vụ bị thương. Dương Thanh Mỹ vừa nghe cũng biết nhất định là bởi vì trong lòng có chuyện nên mới để mình bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, biết người có tính tự chủ rất mạnh, nếu trong lòng có chuyện, sao có thể để bản thân mình bị thương trong lúc làm nhiệm vụ chứ. Nhiệm vụ của bọn chắc chắn là rất nguy hiểm, làn này chỉ bị gãy xương, vẫn còn xem như vận khí tốt. Căn cứ theo như Trương Diệu , hai năm qua cũng xảy ra chuyện gì đặc biệt, nên chắc chắn khi hoàn thành nhiệm vụ được về nhà, lại nghĩ đến ?

      Dương Thanh Mỹ có ý niệm như vậy, lại càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy, nếu như thể để xuống chuyện này, vậy trong loàng vẫn còn tức giận, như vậy lúc này lạnh với là điều có thể giải thích được. Dù sao coi như giữa bọn họ cũng có chút quan hệ, cũng thể có thái độ lạnh nhạt chào hỏi, chỉ gật đầu đáp lại như vậy được.

      ra Dương Thanh Mỹ suy đoán vẫn có chút chính xác, Phó Quốc Hoa quả là do trong lòng luôn thương nhớ nên mới để bản thân mình phân tâm lúc làm nhiệm vụ, nhưng đó phải là Dương Thanh Mỹ, mà là tên là An Nặc. Lúc ấy Phó Quốc Hoa xuống nước sau khi nhận thấy nước chảy quá xiết, sợi dây buộc eo thiếu chút nữa kéo được, nếu như sợi giây kia xảy ra vấn đề, chỉ có người cứu thể trở lại, mà ngay cả chínhbanr thân cũng thể còn sống mà trở về. Trong nháy mắt đó trong đầu liền lên bóng dáng của An Nặc, đuổi thế nào cũng , trong đâu lại vang lên câu đùa mà hai năm trước với , hai năm trôi qua nhanh, vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Dù quên mất, cũng muốn xác định lại xem quên rồi . Nếu như thể quay về, như vậy đó nhất định là tiếc nuối lớn nhất trong lòng .

      ý nghĩ của Phó Quốc Hoa đương nhiên Dương Thanh Mỹ biết, cảm thấy phỏng đoán cuả mình là chính xác, cho nên đối với dáng vẻ này của vẫn rất vui mừng, biểu của Phó Quốc Hoa khiến cho ngạo mạn trong vô cùng thỏa mãn, nhưng có lỗi với , dù sao bây giờ cũng hạnh phúc. quên được , mặc dù rất cảm động, nhưng lại có cách nào cho thứ muốn được, để cho con trai mình nhận làm cha nuôi, đền đáp lớn nhất rồi. (ọe, bà này tự phụ ghê)
      HoanHoan, tart_trung, fujjko4 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22:

      Nghĩ tới đấy, Dương Thanh Mỹ xích gần lại hơn chút, muốn Phó Quốc Hoa nhìn thấy con trai kháu khỉnh đáng của mình, thuận tiện biểu lộ ý tứ chút muốn để đứa bé nhận làm cha nuôi, để cho chuẩn bị tâm tình. Mới vừa xích đến liền nhìn thấy Phó Quốc Hoa nhìn quanh về phía cầu thang. đột nhiên nhớ tới vấn đề mình vừa định hỏi nhưng lại quên chưa hỏi.

      bị thương phải nên ở lại bệnh viện quân đội sao? Tại sao lại ở nơi này?”

      Phó Quốc Hoa nhìn về phía cầu thang nhưng vẫn chưa xuất bóng dáng mà lúc nào cũng muốn ôm vào trong ngực đâu, lúc này mới quay đầu trả lời lại Dương Thanh Mỹ: “là bởi vì...”

      “Là bởi vì ấy ở đây tôi mới chăm sóc được dễ dàng hơn.” Phó Quốc Hoa còn chưa hết lời, liền bị An Nặc chặn lời tiếp. An Nặc sau khi quay trở lại phòng lấy trái cây, lúc quay lại quay lại đường cũ mà vòng qua phòng làm việc xuống lối cầu thang khác để rút ngắn đoạn đường.

      Vừa đến khúc quanh ra ngoài cửa bệnh viện An Nặc liền nhìn thấy Dương Thanh Mỹ đứng bên cạnh Phó Quốc Hoa gì đo, nhưng ánh mắt Phó Quốc Hoa vẫn luôn chú ý về phía cầu thang. Nhìn nét mặt Dương Thanh Mỹ cũng biết hai người bọn họ đúng chung chỗ được lúc, tối thiểu phải vừa mới đụng mặt nhau. Vì nét mặt Dương Thanh Mỹ rất bình tĩnh, phải vì mới nhìn thấy người quen mà giao động. Nhưng nhìn Phó Quốc Hoa vẫn luôn nhìn về phía cầu thang, biết chờ , cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

      Phó Quốc Hoa quay dầu nhìn lại, quả nhiên là An Nặc. vẫn nhìn về phía hướng cầu thang, ngờ An Nặc lại xuất từ hướng khác. Xem ra vẫn chưa nắm hết được nơi làm việc của rồi.

      An Nặc tiến lại gần Phó Quốc Hoa, động tác tự nhiên kéo lấy cánh tay , Phó Quốc Hoa cũng đẩy ra, sau nhiều lần bị An Nặc đánh bất ngờ, Phó Quốc Hoa đối với chuyện An Nặc thân mật với trước mặt người ngoài cũng thích ứng sai biệt lắm, chỉ cần nhiễu loạn tác phong và kỷ luật, bình thường cũng để ý. Phó Quốc Hoa cánh tay bị An Nặc kéo, cái tay còn lại cũng rất tự nhiên nhận lấy túi hoa quả mà An Nặc cầm, thể để cho ấy mỏi tay được.

      Được người đàn ông che chở, cảm giác này là tốt, loại cảm giác này khiến An Nặc vô cùng hưởng thụ. Tâm tình An Nặc trở lại vui vẻ như trước nhìn Dương Thanh Mỹ. Vươn tay hướng ta chào hỏi: “Chào chị Thanh Mỹ, chị còn nhớ em ?”

      Dương Thanh Mỹ lúc đầu còn hiểu tình huống trước mặt là như thế nào, nhưng rất nhanh đè xuống nghi vấn trong lòng, dù sao cũng là người phụ nữ có đầu óc. Nhìn hành động giữa An Nặc và Phó Quốc Hoa, có thể chắc chắn giữa hai người đó có gì đó mập mờ, chẳng lẽ Phó Quốc Hoa và An Nặc quen nhau? Cái An Nặc này, lần trước gặp mặt Trương Diệu còn khen ngợi ta hết lời, lần này gặp mặt lại cùng Phó Quốc Hoa quan hệ mập mờ , càng lúc càng thích An Nặc này, cảm giác giống như ai đó giành đồ của vậy. An Nặc xuất tất cả cảm giác ưu việt của trước đây toàn bộ đều còn.

      Đột nhiên ý tưởng lóe lên, Dương Thanh Mỹ liền : “Nhớ, tại sao có thể nhớ được chứ, lần trước tôi nằm viện chúng ta từng gặp nhau, là do Trương Diệu giới thiệu. ấy bình thường bao giờ khen ngợi người khác, lại khen ngớt miệng, tôi đây cũng vậy, cảm thấy đặc biệt đáng đấy.”

      An Nặc vừa nghe, cũng biết bên trong lời của tay có ngụ ý gì, ở trong làng giải trí lâu, chuyện mượn đao giết người này còn lạ gì, Dương Thanh Mỹ câu này bên ngoài ý là muốn khen , nhưng bên trong lời này lại có thể hiểu trằng bọn họ quen biết là qua Trương Diệu, mà Trương Diệu đối với An Nặc đặc biệt có ấn tượng, bao giờ khen người khác nhưng lại đặc biệt khen , đây phải là muốn giữa và Trương Diệu rất thân quen sao. Trương Diệu là ai, là người khiến Phó Quốc Hoa có cuộc hôn nhân thất bại, giờ người lại có quan hệ với tên đầu sỏ ấy, nếu là người đàn ông nông nổi sớm tức giận đến mất trí rồi.

      Dương Thanh Mỹ dứt lời liền im lặng quan sát nét mặt của hai người đối diện, mặt An Nặc vẫn là nụ cười ngọt ngào hề thay đổi. Còn nét mặt Phó Quốc Hoa vẫn vậy, hề có chút thay đối nào, nhưng tư thế của hai người từ khoắc tay chuyển săm nắm tay nhay. An Nặc thèm để lời của Dương Thanh Mỹ để ở trong lòng, bởi vì Phó Quốc Hoa phải loại người chỉ vì câu thuận miệng của người nào đó mà bắt đầu suy đoán lung tung. Chỉ cần có mười phần chứng cứ, nhất định tin tưởng người kia. chỉ có thể cho nửa kia của mình hoàn toàn tin tưởng, còn có thể đảm đương trách nhiệm là người đàn ông, là cây cụ trột cho người phụ nữ dựa vào. Giống như Dương Thanh Mỹ, đến bây giờ cũng hiểu tại sao Phó Quốc Hoa giống như trước kia. Có lẽ đó là do xuất của An Nặc, ta đoạt Phó Quốc Hoa vốn đối với say đắm, đối với săn sóc. ra hiểu, chuyện này có quan hệ đến An Nặc, chỉ vì đối với Dương Thanh Mỹ trước kia phần là vì trách nhiệm, cho nên cách cư xử cũng khác nhau.

      “Trước kia tôi có giúp Trương Xưởng trưởng số công việc, có thể khiến cho Trương xưởng trưởng hài lòng, tôi lại nhận được tiền lương cao như vậy, nên cũng cảm thấy chột dạ.” An Nặc cười cười, bình tĩnh đẩy trách nhiệm vì nhận lương cao mà phải cố gắng, khiến lão bản hài lòng, là nhân viên cũng cảm thấy an tâm.

      Nhìn đứa bé trong lòng Dương Thanh Mỹ, An Nặc nhớ lại chuyện nhận con nuôi, vốn còn phải khoảng thời gian nữa, trong kịch bản lúc Phó Quốc Hoa nhận con Dương Thanh Mỹ làm con nuôi, lúc ấy đứa bé được hơn hai tuổi rồi. Từ lúc mình trọng sinh định ra cuộc sống khác, thay đổi, khẳng định cũng khiến những người xung quanh ảnh hơpngr, ngưởi chung quanh thay đổi khiến diễn biến cốt chuyện cũng thay đổi. Nếu vậy có nhiều tình tiết thay đổi và có nhiều tình huống bất ngờ xuất , nhưng thay đổi và biến hoa như thể nào cố giám chắc được. Nếu như Phó Quốc Hoa nhận đứa bé này làm con nuôi, như vậy mối quan hệ giữa và vợ chồng Dương Thanh Mỹ bao giờ dứt được.

      An Nặc kéo tay Phó Quốc Hoa đén gần đứa bé trong ngực Dương Thanh Mỹ, đem tấm khăn che mặt đứa bé vén lên, để lộ đứa bé có khuôn mặt trắng hồng mỗn mũn, mặc dù đó là con của Dương Thanh Mỹ, nhưng giờ phút này An Nặc cũng lòng thích đứa này. Nhìn lại mẹ còn hai người chút, An Nặc quay đầu lôi kéo Phó Quốc Hoa : “Đứa này là đáng , chúng ta sau này cũng có thể sinh ra đứa đáng như vật, nếu lần đầu có thẻ sinh được đôi long phượng là tốt nhất, thấy có đúng ?”

      Phó QUốc Hoa nhìn An Nặc trêu chọc đứa bé, cũng cảm thấy khả ái giống như đứa bé kia vậy. nhìn mê mẩn, An Nặc đột nhiên quay lại câu như vậy, làm tiêu hóa được, mặt cũng đỏ dần lên.

      Nghe An Nặc như vậy, Dương Thanh Mỹ nhân cơ hội chuẩn bị cơ hội chen vào câu, đúng lúc này xe đón Phó Quốc Hoa đến, An Nặc vội vàng lôi kéo Phó Quốc Hoa tạm biệt Dương Thanh Mỹ: “Chị Thanh Mỹ, hôm nay chúng em còn có việc, thẻ chuyện thêm được, lần sau gặp lại hàn huyên tiếp nhé.” xong cũng chờ Dương Thanh Mỹ đáp lại, vốn Dương Thanh Mỹ cũng muốn cung Phó Quốc Hoa ở chung chỗ, nhưng khi An Nặc hành động như vậy, lại có cảm giác chính mình muốn níu kéo, quấn lấy bọn họ vậy.

      Lôi kéo Phó Quốc Hoa đến bên cạnh xe, đem hành lý của bỏ vào trong xe, vốn hành lý của lúc đến bệnh viện chỉ có ít đồ cần thiết. Nhưng An Nặc cảm thấy đủ, vì vậy mua thêm cho rất nhiều đồ, từ đồ dùng đến đồ ăn. Cuối cùng lúc xuất viện lại thành túi lớn túi . Phó Quốc Hoa sắp phải lên xe rồi, An Nặc nỡ để đim nhất định bắt hôn cái, chỉ cần hôn đơn giản lên mặt cũng được, nếu để .

      Phó Quốc Hoa nhìn xung quanh, rồi cúi xuống khiến trách : “hồ đồ”

      “Em có hồ đồ, hôm hôn em, em để cho .” An Nặc mặc dù uy hiếp, nhưng nghe lại càng giống làm nũng.

      Phó Quốc Hoa bất đắc dĩ: “Đây là nơi làm việc của em, để cho người khác nhìn thấy bác sĩ Tiểu An vô lại làm thế nào đây?” Phó Quốc Hoa có thể được câu nào cũng ra hết, nhưng An Nặc vẫn nhất quyết thả ra. Cuối cùng thể làm gì khác hơn là nhân lúc xung quanh có ai để ý đến bọn họ, nhanh in xuống mặt An Nặc nụ hôn. Sau đó nghiêm mặt lên xe, để lại An Nặc với nụ cười đắc ý.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :