1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: tình

      Từ xưa phụ nữ sinh con thường dễ dàng, mặc dù y học lúc này so cổ đại phát triển hơn nhiều. Nhưng nhiều sản phụ vẫn khỏi lo lắng, Dương Thanh Mỹ chính là ví dụ.

      Mang thai được mười tháng Dương Thanh Mỹ mới có biểu sắp sinh, vội vàng gọi mẹ chồng lấy đồ chuẩn bị sẵn để vào bệnh viện, mẹ chồng vọi vàng thu dọn đồ đạc còn quên để lại tờ giấy nhắn tin cho con trai mình, để cho tan việc trực tiếp hướng bệnh viện chạy tới. Sau đó liền đỡ Dương Thanh Mỹ đến bệnh viện.

      Dọc đường Dương Thanh Mỹ mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng là vẫn mím môi gắng chịu đựng. Mẹ chồng lại có vẻ mặt trấn định, như có chuyện gì xảy ra.

      Thời điểm Trương Diệu (Trương xưởng trưởng) tới bệnh viện mẹ của ngồi ở ghế dài trong hành lang, đầu đầy mồ hôi, chạy đến bên cạnh mẹ mình cố gắng lấy lại hơi thở, lấy tay lau mồ hôi đầu, hỏi: "Mẹ, ấy thế nào rồi, vào bao lâu rồi?"

      Mẹ Trương Diệu thấy lo lắng, đưa tay vỗ vỗ tay : " có việc gì, có việc gì, vợ của con, có thể gắng gượng qua, lòng dạ nó ác độc như vậy, đối xử tàn nhẫn với người khác như vậy, đối với mình cũng hung ác lắm."

      Trương Diệu nhìn sắc mặt mẹ mình, nhưng phân ra được là mẹ mình xấu hay khen ngợi. Chỉ có thể trầm mặc , ở trong hành lang tới lui. Vòng vo hồi, mẹ rốt cuộc nhịn được nữa, đưa tay kéo lại, mở miệng: "Con đừng lại lại nữa, ban đầu nó vì trở lại với con mà ngay cả uống thuốc nạo thai loại chuyện độc ác như vậy cũng dám làm, hơn nữa đứa bé này lại phải dùng tất cả các biện pháp y học để lớn lên, giờ nó bị khó sinh cũng là chuyện bình thường thôi, con đừng qua lại nữa, làm mẹ chóng hết cả mặt." (hắc, lại có chuyện thế đấy)

      Nghe mẹ nhắc lại chuyện sinh non lúc trước, tâm tư Trương Diệu có chuyển biến rất lớn, vốn tâm tình kích động vì sắp được làm cha lúc này lại bị dội gáo nước lạnh, tắt máy, muốn khởi động lại cũng được. Nhìn tâm tình của con trai mình lạnh xuống, mẹ hừ tiếng, cũng thêm gì nữa.

      Tâm tình kích động của biến mất, dĩ nhiên là do chuyện nạo thai mà mẹ làm dập tắt. Lúc ấy, Dương Thanh Mỹ mới vừa cùng trở lại thành thị, mỗi ngày trôi qua sắc mặt của cũng rất thảm đạm(buồn rầu), nhìn qua có vẻ rất nhu nhược, cũng bởi vì cuộc sống vợ chồng trước đây được tốt nên về vấn đề đó vẫn còn có chút suy yế, do đó trong thời gian này thể cùng làm chuyện đó. Chỉ là hai người mặc dù làm được, nhưng Dương Thanh Mỹ lại có biện pháp khác để cho thỏa mãn, có lúc lấy tay, thỉnh thoảng cũng dùng miệng, tóm lại có thể làm cho sảng khoái là được rồi, cho nên đối với chuyện Dương Thanh Mỹ mình bị suy yếu chuyện đó cũng có quá mức để ý, lại cảm thấy rất thành tật, dù sao dùng cách thức khác để cho thỏa mãn cũng có vấn đề gì, cũng chưa từng đòi hỏi .

      Nhưng hôm, mẹ lại tình cờ phát Dương Thanh Mỹ dùng băng vệ sinh dầy thấm máy nhiều ngày liên tiếp, gọi con trai tới hỏi mới biết hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, mỗi lần Dương Thanh Mỹ đều lấy mọi lý do cùng phương pháp để từ chối khéo, lúc này bà mới phát ra con dâu mình phá thai, chuyện này cũng quá độc ác rồi.

      Chắc chắn lúc Dương Thanh Mỹ dọn về ở với Trương Diệu mới phát ra mình có bầu, vì bỏ Phó Quốc Hoa theo Trương Diệu trở về thành thị, nên mới đem chuyện mang thai giấu kín, sau khi phát mình có con với Phó Quốc Hoa sợ đứa trở thành hiểm họa, sợ nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống giữa và Trương Diệu, đặc biệt là mẹ , cuối cùng vẫn quyết định ra, lén lút uống thuốc phá thai.

      Sau khi Bà Trương phát ra chuyện này, thấy cũng chịu khổ sở, hơn nữa con trai mình thực thích ta, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, vì vậy bà chỉ gọi tới con trai tới với suy đoán của mình. Trương Diệu cũng có cùng suy nghĩ với bà, nếu hai người ghi danh kết hôn, đó chính là muốn an ổn sống qua ngày, nạo thai chẳng qua cũng vì muốn sống yên ổn với . ra ngược lại được, tổn thương tình cảm hai người, còn bằng . Nhưng ở thời điểm vì mình mà sinh con, lúc nghĩ tới hành động độc ác lúc nạo thai của , cảm giác của làm gì cũng thể vui mừng nổi, nhưng cũng biết tại sao lại vậy.

      Lúc Dương Thanh Mỹ trong phòng sinh, An Nặc trong phòng thí nghiệm giải phẩu, giáo sư hướng về phía học sinh rồi quay lại nhìn thi thể ở bàn giải phẫu cầu nguyên, sau đó : " An Nặc, tới đây giúp thầy làm mẫu, chúng ta bắt đầu giải phẫu."

      An Nặc tiến đến vững vàng cầm dao giải phẩu trấn định hơn nữa còn thành thạo làm mẫu khiến đám bạn học chung quanh khỏi kinh ngạc hít ngụm khí, hổ là An Nặc, chỉ có lý thuyết dùng dao vượt trội so với bạn cùng khóa, còn có thể suy ra ba. Đến giải phẫu cũng có biểu vô cùng hoàn mỹ, từ tiết thứ nhất bắt đầu biểu kinh nghiệm cùng chuyên nghiệp, các bạn khác khi nhìn thấy thi thể bàn giải phẫu sắc mặt tái nhợt, có vài người mồ hôi lạnh chảy ra đầy đầu, khi nhát dao mổ đầu tiền hạ xuống máu chảy ra có vài người bị choáng, còn có vài người nôn mửa. Nhưng An Nặc lại vậy, mặt lấy lại bình tĩnh rất nhanh, trấn định hỏi giáo sư từng chi tiết . Khiến giáo sư giải phẫu rất hài lòng về . Sau đó giáo sư lại phát , An Nặc chỉ có thông minh học giỏi, hơn nữa lý luận kiến thức vô cùng vững chắc, lúc vận dụng vào thực tế cũng nổi trội hơn so với bạn cùng lớp, mỗi chi tiết cũng muốn phải làm được tốt nhất. Dần dần giáo sư muốn An Nặc bắt đầu thực hành, ví sụ như làm mẫu cuộc giải phẫu hôm nay. ra chỉ hôm nay, mỗi lần làm mẫu An Nặc cũng khiến cho cực kỳ hài lòng.

      Nhìn An Nặc hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc, giáo sư gật đầu cái ý bảo An Nặc xuống, còn mình bắt đầu giảng giải. Cuối cùng, sau khi cảm ơn người hy sinh vì y học hiến xác của mình, lớp học mới kết thúc.

      An Nặc tháo bao tay ra phòng học. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời gian 2 năm trôi qua nhanh, ngày trở về cũng càng ngày càng gần, biết mình ở trong mắt còn bao nhiêu phần trăm, nhưng mặc kệ bao nhiêu, về sau trong tâm trí nhất định chỉ có bóng dáng của .
      HoanHoan, tart_trung, Pecku9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Gặp Dương Thanh Mỹ.

      Sau khi kết thúc lớp học An Nặc trở về ký túc xá, vẫn còn đeo khẩu trang y tế đầu còn đội mũ, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng nhưng đường vẫn thu hút được bao ánh mắt nhìn.

      "Nhìn kìa, đó phải là nữ sinh viên khoa y nổi danh đó sao? bông hồng có gai xinh đẹp" Người chuyện là Lưu Hải, nhìn An Nặc chằm chằm ánh mắt ngừng sáng lên.

      Pằng cái tát vỗ vào đầu "Thôi , ấy nhìn thấy đại tài tử còn thay đổi sắc mặt, còn có thể nhìn trúng cậu sao."

      Nghe thấy người khác bàn luận về mình, nhưng An Nặc vẫn giả bộ như nghe thấy tiếp tục đường của mình, những lời như vậy trong trường học cũng nghe nhiều rồi, những người này đối với đều là trẻ con, cũng chỉ cười cười cho qua chuỵen, chỉ là trong lòng vẫn luôn hy vọng Phó Quốc Hoa có thể quay trở về sớm chút. Có thể là do khí ở trường làm ảnh hưởng, hàng ngày nhìn thấy mọi người có đôi có cặp, cũng hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nửa kia của mình, chỉ là trong lòng chỉ có mà thôi, mặc dù hai người lâu gặp, nhưng tình cảm An Nặc dành cho lại càng ngày càng sâu rồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi.

      Cúi đầu tiếp lại nghe thấy có người gọi mình: " An Nặc, An Nặc!"

      An Nặc quay đầu lại, nhìn thấy người gọi mình, liền nở ra nụ cười lễ phép " Từ giáo sư, có chuyện gì ạ?"

      Vì vừa gấp rút đuổi theo An Nặc nên hơi thở giáo sư có chút hỗn loạn, nhưng vẫn tư thế vẫn rất tao nhã.

      "Em nhanh đấy, xong tiết học chỉ dọn ít tài liệu, ngẩng đầu lên thấy em đâu rồi." Từ giáo sư vuốt tóc, lúc này mới vừa vừa cùng An Nặc trò chuyện.

      "Chuyện là thế này, bệnh viện chồng cần bác sĩ thực tập, thấy năng lực của em rất tốt, nên đề cử em qua đó học tập, đây là cơ hội tốt để em thể năng lực của mình đấy."

      An Nặc nghe thấy giáo sư Từ như vậy, biết giáo sư muốn tạo điều kiện cho mình, lòng nghĩ cho mình, chuyện tốt như vậy cầu còn được, cố gắng kìm nén vui sướng, hỏi thăm qua tình hình trong bệnh viện, ngờ đó lại là bệnh viện lớn của tỉnh. liền nhanh chóng gật đầu.

      Vài ngày sau, An Nặc chính thức trở thành sinh viên thực tập trong bệnh viện, dù xét theo quá trình học chưa đủ tư cách làm thực tập sinh, nhưng do được đề cử nên mới được đặc cách nhận vào bệnh viện. Cũng may bệnh viện thời bấy giờ chưa chú ý đến các quy tắc ngầm hay ghen ghét này nọ, mọi người đều chú tâm vào công việc của mình, An Nặc đến bệnh viện được phân vào thực tập ở khoa tim mạch, được đích thân trưởng khoa dẫn dắt, làm đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng. Lúc bắt đầu có nhiệm vụ theo trưởng khoa cùng các bác sĩ khác đến các phòng bệnh, ghi chép lại bệnh lý của bệnh nhân, trưởng khoa Hạ tình trạng và cách chưa trị cũng như xử lý tình huống của từng bệnh nhân, nhìn qua là để cho làm những ghi chép đơn giản, thực tế là dậy An Nặc cách chẩn đoán lâm sàng. (oai tôi mù tịt về ngôn ngữ y học)

      Trưởng khoa đối với An Nặc kiêu ngạo cũng nóng nảy, mọi chuyện an bài cho cũng rất thỏa đáng, thậm chí khi giao công việc cho An Nặc làm trước cũng phải hướng dẫn tỉ mỉ, ngoài công việc để ghi chép lại bệnh án, còn cho phép tham gia các cuộc họp chẩn đoán bệnh án, thậm chí còn cho vào phòng giải phẫu quan sát. Còn An Nặc vẫn giữ được thái độ làm việc nghiêm túc từ lúc đầu.

      Trưởng khoa tim đối với thái độ của An Nặc cũng vô cùng hài lòng, cảm thấy so với mình lúc trước theo các giáo sư khác thực tập thái độ còn tốt hơn rất nhiều, đây là loại tinh thần đáng quý, đặc biệt là đối với An Nặc diện mạo thanh tú, học tập xuất sắc, hơn nữa còn là con . (ông này chê con ko làm được việc đặc biệt là xinh đây)

      An Nặc cho tới nay cũng rất được lòng người, nhưng chỉ là trong giới hạn quen biết của thôi, giống như bây giờ ở bệnh viện. An Nặc thường ra ra vào vào, người chưa từng tiếp xúc với kiêu ngạo, lúc nào cũng tỏ thanh cao khiến người khác muốn tiếp xúc. Đối chuyện này, quả là oan uổng cho An Nặc. Lúc trước làm trong ngành giải trí, lúc nào cũng phải dữ hình tượng trước mặt người hâm mộ, thể tỏ ra quá nhiệt tình, cũng thể hành xử theo cách tự nhiên, hơn nữa lúc nào cũng có phóng viên theo chụp ảnh. Thời gian đó luyện cho bản thân lúc nào cũng giữ bộ mặt, quá thân thiện nhưng cũng lạnh lùng quá. (+.+)

      An Nặc theo nghiệp diễn bao nhiêu năm, cái quy tắc đó sớm ngấm vào xương tủy. tại xuyên đến nơi này vẫn bỏ được thói quen đó, giờ những người trong bệnh viện chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đều khó gần, cậy mình xinh đẹp mà thèm để mắt đến người khác. Còn những người từng tiếp xúc với lại tính cách rất tốt, tuy là bác sĩ thực tập, nhưng rốt cuộc kinh nghiệm cũng có hạn, có lúc gặp phải chuyện hiểu chuyện vẫn còn phải nhờ cậy các y tá trong khoa chỉ giáo.

      An Nặc giờ đối với loại chuyện này thành thói quen, mọi người trong bệnh viện dần cũng nữa, tóm lại lâu ngày biết nhân tâm, có tự tin rồi mọi người nghĩ tính các của ngạo mạn kênh kiệu nữa.

      Qua thời gian thực tập, trưởng khoa tin tưởng cho An Nặc thăm bệnh nhân mà cần người hướng dẫn, kinh nghiệm và khả năng phán đoán của cũng càng ngày được nâng cao.

      "Bác sĩ Tiểu An tới rồi à, mau tới mau tới, ta mang hình cháu trai của ta đến dây, cháu xem , có phải nó rất đẹp trai ?."

      An Nặc vừa vào cửa phòng bệnh thấy người nằm ở giường số ba gọi . Bà cụ này ngay từ lần đầu tiên gặp thích , khen tuổi trẻ tài cao, sau đó lại đến cháu trai của mình, cùng cháu trai của bà cũng là tuổi trẻ tài cao, thời kỳ cải cách mở ra nó tự mình buôn bán, mặc dù tuổi tác còn , nhưng kiếm được ít, quốc gia khích lệ mọi người làm ăn buôn bán, là tuổi trẻ tài cao cũng quá đáng, thấy An Nặc còn tuổi là được chủ nhiệm nhìn trúng, nhân phẩm lại , dáng dấp lại xinh đẹp, rất hợp với cháu trai của bà, mỗi lần nhìn thấy An Nặc là bà lại nhắc đến chúa trai của mình, chính là muốn đem duyên phận của An Nặc và cháu trai của mình định xuống.

      An Nặc lại muốn bà bị mất hứng, tới trước giường nhìn tấm hính trong tay bà mấy lần, dáng người tệ, vừa nhìn chính là người thông minh, chỉ là nhìn tâm tình lộ ra ngoài, có thể do chưa từng trải, lúc này người làm ăn cũng thành , có gian trá như thời đại. vẫn thích Phó Quốc Hoa cẩn trọng kín kẽ hơn, có vị của đàn ông, trắng ra là, tính số tuổi trong trí óc, nhìn người trong ảnh như nhìn người em trai, khơi dậy chút hứng thú nào.

      Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn phải khen vài câu. Nhìn bà cười đến thấy răng thấy mắt, đương nhiên phải mấy câu phù hợp: "Dáng dấp đúng là tệ, là tuổi trẻ tài cao, người theo đuổi ấy chắc cũng ít?" An Nặc cũng là cười híp mắt.

      Bà vừa nghe miệng lại ngoắc đến mang tai: "Tất nhiên, cháu trai ta được hoan nghênh vô cùng, chẳng qua ta nhìn họ vừa mắt, ta thích nhất vẫn là cháu."

      Hai người thêm vài câu, An Nặc liền để ý đến hộp cơm để mặt tủ

      "Bà ơi, sao bà lại ăn cay rồi, bệnh của bà phải tuyệt đối ăn đồ cay mà.”

      Vốn cười đến vui vẻ liền thay đổi thành mặt đau khổ: "Ta chỉ ăn chút thôi, lâu rồi chưa được ăn, nên muốn ăn miếng, cũng ảnh hưởng cái gì, cháu được với con dâu ta đâu đấy, nếu lần sau ta thể cầu xin nó được."

      "Vậy cũng được, nếu bệnh tình của bà trở nặng, bọn cháu sao có thể giao phó với chị ấy đây." An Nặc làm bộ nghiêm túc .

      "Tiểu An à, ta khẳng định lần sau ăn nữa, cháu đừng với con dâu ta, nếu nó lại cằn nhàn ta nữa." vừa vừa làm vẻ mặt năn nỉ.

      Cuộc đối thoại của hai người khiến cho mọi người trong phòng bệnh đều phì cười, An Nặc lại tiếp tục kiểm tra tình huống của các bệnh nhân khác, tất cả mọi người khôi phục tệ, An Nặc gật đầu cái đến phòng bệnh tiếp theo.

      Nhìn ghi chép danh sách bệnh nhân ngoài phòng, phòng 316, giường số 1 Dương Thanh Mỹ, An Nặc suy nghĩ chút, Dương Thanh Mỹ hình như bị bệnh tim, hay là trùng tên trùng họ. Lật bệnh án trong tay, An Nặc bước vào người phòng bệnh.

      Vừa vào cửa An Nặc phát ra mình đoán sai rồi, người đó chính là Dương Thanh Mỹ trong kịch bản, vì nhìn thấy Trương Diệu, Trương xưởng trưởng dọn cơm cho lão bà của .

      Người phụ nữ nằm ở giường có chút mập, nghĩ đến thời gian này chắc ta vừa sinh xong bao lâu, nên còn chưa khôi phục. Mặc dù hơi mập, nhưng vẫn ảnh hưởng đến khí chất nữ nhân, tuy người mặc quần áo bệnh nhân, nhưng vẫn mất vẻ quyến rũ, còn thêm mấy phần yếu ớt khiến người khác muốn ra tay che chở..

      An Nặc vừa bước vào phòng có người chào hỏi: "Bác sĩ Tiểu An tới rồi."

      An Nặc hướng mọi người gật đầu cái, hướng về người đàn ông vừa cùng chào hỏi: " Lý, hôm nay cảm thấy thế nào rồi."

      "Tốt vô cùng, vết thương cũng đau nữa." Lý đối với An Nặc cũng rất nhiệt tình, đối với người bác sĩ ôn hòa như , chưa bao giờ ghét bỏ bệnh nhân phiền toái, xin gì được nấy, các bệnh nhân đều rất quý mến .

      An Nặc định nếu vết thương đau như vậy có thể yên tâm rồi, nhưng là còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy có người gọi: " An Nặc!"

      Trương xưởng trưởng hôm nay vừa lúc nghỉ ngơi, liền thay mẹ mình đưa cơm trưa, để cho mẹ ở nhà nghỉ ngơi trông đứa trẻ, ngờ lại gặp An Nặc ở đây, chào hỏi đó là nhất định.

      Mà An Nặc cần nhìn cũng biết là ai gọi, bởi vì trong bệnh viện đại đa số mọi người đều gọi là bác sĩ Tiểu An, trừ những người lớn tuổi gọi tiếng gọi Tiểu An. Còn gọi hẳn tên , cần suy nghĩ cũng biết chính là Trương xưởng trưởng. Vốn theo phát triển của kịch bản, Khiết Tây Tạp cũng cùng Trương xưởng trưởng có quan hệ mập mờ, hơn nữa còn bị Dương Thanh Mỹ bắt gặp, nhưng lúc đấy Trương Diệu lấy cớ ta là phiên dịch, và hai người bàn chuyện làm ăn.

      Nhưng do An Nặc cố ý tránh né kết quả, luôn cố gắng giữ khoảng cách với Trương Diệu.

      An Nặc tời trước giường Dương Thanh Mỹ, hướng về phía đối diện hai người cười cười: "Trương xưởng trưởng a, lâu gặp, chị dâu như thế nào?"

      Dương Thanh Mỹ chưa từng gặp , vẫn tình huống là như thế nào, Trương Diệu tiếp lời : " tình gì lớn, lúc sinh xong luôn cảm thấy khó thở tức ngực, bác sĩ khám rằng nhịp tim ổn định, nhưng nghiêm trọng. Nhưng thấy trước kia ấy vốn khỏe mạnh, tim lại có dị tật gì, nên yên tâm, muốn ấy nằm viện hai ngày để quan sát." xong lại nhìn vợ mình, giới thiệu: "Đây là An Nặc, trước kia giáo sư ấy cử đến làm phiên dịch cho công ty ." Rồi hướng An Nặc : "Đây là vợ , Dương Thanh Mỹ, em cứ gọi chị dâu là được."

      An Nặc theo lời của hướng về phía Dương Thanh Mỹ kêu tiếng chị dâu. tới đầu giường nhìn bệnh án, quả chỉ viết nhịp tim ổn định. An Nặc nghĩ thầm, Trương Diệu đối với Dương Thanh Mỹ quả nhiên lo lắng quá mức, bác sĩ chỉ là vấn đề rồi, còn nhất định nằm viện quan sát quan sát, chiếm giường của bệnh nhân khác.

      Mặc dù trong lòng An Nặc nghĩ như vậy, nhưng mặt lại biểu ra, tiến hành kiểm tra như thường lệ hỏi vài câu, sau đó với hai vợ chồng yên tâm có việc gì, hoàn toàn có thể về nhà nghỉ ngơi, đoán chừng là do thời điểm mang thai bị áp lực dẫn đến khẩn trương. Hơn nữa bình thường cũng có vài người có nhịp tim ổn định.

      Lại hỏi thăm tình hình con bọn họ vài câu, An Nặc cũng có nhiều chuyện tán gẫu liền quay sang các bệnh nhân khác, đợi đến An Nặc ra khỏi phòng bệnh, Dương Thanh Mỹ mới hỏi Trương Diệu: "Phiên dịch ở công ty sao có thể chạy tới đây làm bác sĩ vậy." Ngoài miệng mặc dù hỏi khách khí, nhưng trong lòng lại coi thường cái thời buổi này ai cũng có thể làm bác sĩ được rồi.

      Trương Diệu nghe thấy vợ mình hỏi khách khí như vậy, vốn cảm thấy An Nặc chính là nhân tài, liền bất bình giải thích thay cho An Nặc: "Sao em lại vậy, ấy vốn dĩ là sinh viên trường y mà, ấy chỉ là sinh viên suất sắc ngành y, mà trình độ ngữ so với dân chuyên ngành phiên dịch còn xuất sắc hơn, lúc ấy trong xưởng thiếu phiên dịch, lại có nhóm người ngoại quốc đến hợp tác làm ăn, may mà giáo sư của ấy quen biết chúng ta, mới đề cử nhân tài như vậy, bằng đúng là biết phải làm sao." xong lại càng cảm thấy An Nặc là nhân tài, căn bản để ý sắc mặt lão bà mình ngày càng khó coi, cuối cùng còn câu: "Nếu phải là An Nặc lòng thích y học, sợ làm trễ nãi học tập nên giúp đỡ xong lại vội vã trở về trường học, nếu nhất định nghĩ mọi biện pháp để giữ ấy lại, em biết đấy thôi, năng lực giao tiếp cùng người ngoại quốc của ấy, vô cùng tốt, vô cùng chuyên nghiệp." Lời là xong rồi, nhưng thể nghi ngờ nhóm lên ngọn đuốc trong lòng Dương Thanh Mỹ, khiến sắc mặt của càng đen hơn.

      Dương Thanh Mỹ cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, do muốn thay đổi thành phần gia đình mới chấp nhận lấy Phó Quốc Hoa, sau này Trương Diệu tìm được , nhưng lúc đó mang thai, theo lý thuyết bình thường người phụ nữ chấp nhận ở lại bên Phó Quốc Hoa. Nhưng làm vậy được, cảm thấy nếu theo Phó Quốc Hoa cả đời phải sống ở thôn quê bao giờ ngóc đầu lên được. Vì vậy lén lút nạo thai, theo Trương Diệu trở thành trưởng xưởng phu nhân, Trương Diệu cũng là người tâm cao khí ngạo giống , cho nên hai người mới hấp dẫn lẫn nhau, vốn Trương Diệu dễ dàng nịnh nọt, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy bằng mình, mặc dù hai người cũng thích đối phương, nhưng chưa bao giờ trực tiếp khen ngợi ai bao giờ. Hai người vốn cũng thích nịnh nọt, nên Trương Diệu chưa từng khen ngợi cũng chưa từng để trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy mình ở trong lòng vẫn rất tốt, chỉ là thôi.

      Hôm nay nghe thấy khen ngợi An Nặc, mới biết cũng có khen ngợi tán tụng người khác, hơn nữa nếu người khen là đàn ông, dù sao đến liên quan đến vấn đề công việc, nhưng giờ lại khen ngợi người phụ nữ, còn là xinh đẹp, nhìn khuôn mặt bé xinh đẹp của ta, lớn thêm chút nữa nhất định khiến cánh đàn ông phải thần hồn điên đảo.

      Dương Thanh Mỹ biết mình là người có khí chất, cũng có thể thuần thục biến mình thành người thanh cao tao nhã, nhưng có nghĩa là cũng hâm mộ vẻ đẹp của người khác.

      Dương Thanh Mỹ ngừng gia tăng ghen tỵ với An Nặc, bên kia người phụ nữ hơn 40 tuổi tiếp lời hỏi họ: "Ai, em mới tới, hai người cũng biết bác sĩ Tiểu An à?"

      Dương Thanh Mỹ vừa nghe thấy tên An Nặc, tức giận liếc chồng cái, ý bảo có người hỏi hai người, để cho trả lời. Trương Diệu quay đầu lại nhìn người phụ nữ đó muốn chuyện với bọn họ. vốn là giám đốc của công ty lớn, được mang danh lãnh đạo nên tự cho mình siêu phàm, mặc dù nơi này là phòng bệnh hạng sang, nhưng nếu giường bệnh thường hết những người bình thường được chuyển vào đây. Vì vậy đối với người phụ nữ quen biết kia, chỉ đáp lời cho qua chuyện: "Trước kia làm phiên dịch ở công ty tôi." Sau đó lại quay đầu có ý định tiếp.

      Nhưng người phụ nữ đó vẫn chìm trong hưng phấn để ý đến : "Ơ, bé này giỏi vừa có thể làm bác sĩ vừa có thể làm phiên dịch, thực là tồi, trách được trưởng khoa Hạ lại khen ngợi như vậy, đúng là có bản lãnh, còn trẻ như vậy được làm bác sĩ, còn có thể phiên dịch, về sau nhất định được nhiều người tôn kính ."

      Dương Thanh Mỹ ở giường bệnh, vừa nghe người đối diện An Nặc về sau nhất định có thể được người khác tôn kính. Trong lòng lại càng ấm ức, bây giờ là phu nhân giám đốc, lúc nào cũng có người theo nịnh bợ, nhưng được người khác tôn kính cọi trọng thị lại chưa từng có. Cái này chỉ trách gặp thời, nếu cũng nhất định học y học, thành tích đạt đước chắc chắn hơn An Nặc kia nhiều

      Càng nghĩ càng thấy ghen tỵ, Dương Thanh Mỹ dứt khoát nằm xuống quay mặt vào trong nhắm mắt giả bộ ngủ.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Trùng sinh] Kế hoạch giải cứu nam phụ - Lạc Lạc Nhật

      Chương 16: Gặp lại

      Sau đó An Nặc cũng chú ý tình huống của Dương Thanh Mỹ, mặc dù Dương Thanh Mỹ là nữ chính, nhưng ta lại có liên quan đến cuộc sống của , hơn nữa thoát khỏi quan hệ với Trương Diệu, cũng khiến cho cuộc sống của mình an ổn hơn, có công việc ổn định quan hệ đồng nghiệp tốt. Dù sao Trương Diệu cũng là giám đốc công ty, dù thế nào tay ta cũng duỗi duỗi tới mình ( còn quan hệ hay liên quan đến mình), huống chi lại Dương Thanh Mỹ như vậy, nếu may mình bị biến thành vật hy sinh mất. muốn cùng Dương Thanh Mỹ ganh đua so sánh, mỗi ngày trôi qua vui vẻ mới là điều quan trọng đối với lúc này.

      Hai ngày sau Dương Thanh Mỹ xuất viện, trong thời gian đó hai người cũng có trao đổi gì, mỗi ngày cũng chỉ theo quy tắc bác sĩ hỏi bệnh nhân tình trạng sức khỏe hôm nay thế nào, Dương Thanh Mỹ xuất viện có thể là vì các bác sĩ đều với Trương Diệu ta gặp vấn đề gì cả cần nằm viện, nằm viện hai ngày cũng phát ra vấn đề gì, cuối cùng mới tin phán đoán của bác sĩ, thu dọn đồ đặc xuất viện.

      An Nặc vẫn an ổn trong bệnh viện thực tập, mọi người trong viện cũng rất hoan nghênh quý mến . Tính thời gian chắc bao lâu nữa Phó Quốc Hoa kết thúc khóa học trở về quân doanh, hơn nữa quân doanh của cũng gần thị trấn An Nặc sống. An Nặc cố gắng suy tính tìm cách xuất lại trong cuộc sống của lần nữa, lại ngờ ông trời cho cơ hội nhanh như vậy.

      Cách thị trấn xa có thôn bị vỡ đê do mưa bão, bệnh viện có cử số nhân viên xuống thôn để làm công tác cấp cứu, An Nặc lại là thực tập sinh duy nhất ở bệnh viện lúc bấy giờ, cảm thấy đây là việc cấp bách nên cũng xung phong nhận việc. Nhưng bác sĩ khác cần phải ở lại bệnh viện chữa trị cho các bệnh nhân khác. Mặc dù chưa thể cầm dao phẫu thuật, nhưng đối với việc xử lý những khâu cấp cứu đơn giản vẫn có thể làm được, hơn nữa bệnh viện lại thiếu người, nên để cũng có gì thích hợp.

      Đối với việc xung phong nhận việc của An Nặc, lãnh đạo bệnh viện rất hài lòng, còn biểu dương , sắp xếp thêm vài nhân viên khác nữa cấp tốc xuống vùi gặp nạn làm công tác cấp cứu.

      Đến khu vực gặp nạn lòng An Nặc cũng khẩn trương lên, trong thôn phái tới người lính dẫn đoàn bác sĩ đến lán được xây dựng tạm để làm nơi chữa bệnh, trong lều có rất nhiều người bị thương, tất cả mọi người chỉ được băng bó đơn giản, rất nhiều người bởi vì vết thương ngâm ở trong nước quá lâu dẫn đến lở loét. An Nặc cũng kịp hỏi thăm tình hình thiên tai thế nào, dặn dò các y tá cùng lên tính thần sử lý các tình huống khẩn cấp.

      Phần lớn những người ở đây đều bị thương bên ngoài, cũng có người do ở trong nước quá lâu lại trải qua kinh sợ nên bị sốt li bì hạ, sau khi được điều trị sức khỏe cũng ổn định hơn, nhưng người bị thương tiến hàng băng bó lại, sau khi công việc hoàn thành An Nặc mới thả lỏng cơ thể chui ra ngoài lều hỏi thăm tình huống tai nạn tại, cũng hỏi họ xem còn việc gì phải làm .

      Ngoài trời tạnh mưa, An Nặc đứng ở cửa lều nhìn các binh sĩ bận rộn ngừng qua lại, tất cả mọi người chuyên chở bao cát, chắc là để đắp lại chỗ đê bị vỡ. An Nặc ngại dám quấy rầy bọn họ, đứng yên trước cửa quan sát tình huống.

      lúc sau, có hai binh lính khiêng cái cáng chạy tới.

      “Bác sĩ, đội trưởng của chúng tôi bị thương trong lúc cứu người, mau mau kiểm tra cho ấy .”

      An Nặc vội vàng tránh người để cho hai binh lính kia khiêng cáng vào trong lều. Khi hai binh sĩ kia khiêng cán qua người , nhìn liếc qua liền nhận ra người nằm cáng là người mà nhớ nhung hai năm nay. kinh ngạc nhìn , theo thời gian tính lúc này vẫn còn ở trường, vẫn chưa trở lại, sao giờ lại ở đây?

      Nhưng có thời gian nghĩ nhiều, chuyện gấp trước mắt là phải xử lý vết thương của Phó Quốc Hoa .

      Phó Quốc Hoa thấy An Nặc cũng kinh ngạc, thấy mặc áo blu dài mới hiều ra, xem ra bé này học thành tài giờ có thể mình đảm đương vị trí của bác sĩ rồi, hai năm trôi qua rồi, lời năm đó biết còn nhớ , hay cuối cùng cũng biết lúc đấy mình còn trẻ hiểu chuyện.

      An Nặc thấy Phó Quốc Hoa nhìn mình chằm chằm, nhưng lại mở miệng bắt chuyện, hai binh lính bên cạnh cũng rời , cũng biết có ý gì, có phải hay muốn để cho người khác biết quan hệ của hai người? Suy nghĩ chút, An Nặc cũng chủ động mở miệng chào hỏi, mà trực tiếp cầm kéo giải phẫu cắt bỏ quần áo đáng dính lên vết thương, bắp đùi bị hai vật nhọn ghim sâu vào bên trong, vết thương bị phồng nước trắng bệch, An Nặc tiếp tục kiểm tra nhưng chỗ khác, lấy tay nâng chân của giúp cong đầu gối lại, vừa làm xong liền nghe thấy Phó Quốc Hoa hít hơi. An Nặc đưa tay sờ hai cái, hỏi binh lính bên cạnh: “Bị gãy xương sao?”

      Binh lính vội vàng trả lời: “Mới vừa rồi có người gặp nguy hiểm, nên đội trưởng của chính tôi trực tiếp lao xuống cứu người, kết quả hai người cùng bị nước cuốn trôi, đến lúc bị va vào tảng đá lớn đội trưởng mới cản lại được.”

      Là do va đập mạnh dẫn đến gẫy xương sao. An Nặc gì, tiếp tục kiểm tra xem còn vết thương nào khác , lại nhìn thấy mắt cá chân phải của cũng có vết thương tương đối dài, hơn nữa nó lại là vết thương cũ, chỗ vết thương cũng bắt đầu bưng mủ, chắc chắn là do lúc bị thương được xử lý tốt, hoặc là sau khi được xử lý lại bị ngâm trong nước lâu dẫn đến vết thương lở loét.

      Ngày này là, sao lại thương tiếc bản thân mình vậy chứ, nhìn những vết thương lớn của , sắc mặt của An Nặc càng lúc càng trầm xuống, lúc xử lý vết thương cũng cố ý nặng tay chút. vừa xử lý vết thương nhìn hai binh sĩ : “Hai cậu quay lại làm việc , những vết thương này cũng quá nghiêm trọng, chỉ là gãy xương thôi nằm giường nghỉ ngơi vài hôm là được.”

      tại nước lũ vẫn chưa được khống chế, tình hình tai ương vẫn còn tương đối nghiêm trọng, hai binh lính kia nghe được bảo đảm của An Nặc, vội vàng chào đội trưởng cùng rồi vội vã làm nhiệm vụ.

      Lúc này bên giường chỉ còn lại An Nặc và Phó Quốc Hoa, xử lý vết thương càng nặng tay hơn, hận thể khiến ghi nhớ lâu lần bị thương này để lần sau biết đường mà tránh. Mà Phó Quốc Hoa chỉ nhắm mắt lại nhịn đau, cố gắng nhìn sắc mặt càng ngày càng tệ của An Nặc.
      HoanHoan, tart_trung, fujjko7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17

      Qua lúc lâu, đùi có động tác gì nữa, Phó Quốc Hoa nhắm mắt nghĩ, ngờ được hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này, lôi thôi nhếch nhác được người khác khiêng đến trước mặt , mỗi ngày mỗi đêm xuất trong tâm trí dường như lại nhớ , ngay cả câu chào hỏi cũng muốn với mình, nhìn sắc mặt trầm của , hình như tâm trạng của được tốt.

      Phó Quốc Hoa xác định được kia còn nhớ hay , cũng biết nên mở miệng thế nào, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, hóa giải bối rối của mình. Vết thương đùi được băng bó xong, nhưng vẫn chưa , biết, vì vẫn cảm nhận được hơi của , nhưng vẫn dám mở mắt ra, Phó Quốc Hoa nghĩ mình từ trước đến giờ vốn nhiều, vậy cứ thế nhắm mắt thôi. Đợi cho ấy là tốt rồi.

      Kết quả, ngờ, nhắm mắt được lúc liền ngủ mất.

      Khi tiếng hít thở đều đều truyền tới, An Nặc bị người đàn ông giường chọc cho phì cười. Vốn định xử lý vết thương xong đứng ở bên giường phùng mang trợn mắt nhìn , chờ mở mắt ra chất vấn . cảm thấy, làm người lính, phải có tính cảnh giác cao hơn người thường, lúc nào cũng để ý thanh xung quanh mình. tối thiểu cũng phải mở mắt ra nhìn chuyện xảy ra chứ, ai biết đợi được mắt, lại đợi đến lúc ngủ thiếp .

      ra An Nặc suy đoán ngược lại với suy nghĩ của Phó Quốc Hoa, cũng bởi vì là quân nhân, có thể phán đoán chuẩn xác tình hình tại nguy hiểm, cho nên mới buông lỏng cảnh giác lại cẩn thận ngủ thiếp . Cứu hộ mấy ngày liên tục, hơn nữa lúc nào cũng phải ngâm mình trong nước, cả người sớm mệt mỏi chịu nổi.

      An Nặc bất đắc dĩ nhìn , mặt râu ria nhô ra ít, lúc ngủ còn cau mày, cỏ vẻ ngủ được thoải mái. Quân trang còn chưa kịp đổi lại, người còn dính đầy bùn đất, bộ dáng nhìn ra được chút chỉnh tề nào. Ống quần cũng bị cắt bỏ, đùi còn bị cố định lại. Cho dù hình tượng như vậy, An Nặc vẫn cảm thấy đẹp mắt.

      Trong giấc ngủ Phó Quốc Hoa lại gặp ác mộng, trong giấc mộng ở trong nước cứu người, có lúc bờ chỉ huy, có lúc lại thấy sắc mặt lạnh lùng của An Nặc, với là ai vậy. Những hình ảnh này ngừng luôn phiên xuất trong đầu , muốn giãy dụa ra ngoài, lại kiệt sức làm được, trán bắt đầu chảy mồ hôi. Cuối cùng An Nặc thấy ngủ yên giấc, ngừng giẫy dụa, sợ ảnh hưởng đến vết thương mới vỗ vỗ vào người , mới đột nhiên mở mắt.

      “Gặp ác mộng sao?” An Nặc vẫn làm mặt lạnh hỏi.

      Phó Quốc Hoa lắc đầu cái: “ có, chắc là do quá mệt thôi.”

      An Nặc gật đầu: “Thần kinh của khẩn trương cao độ mấy ngày liền, tại chưa thể tỉnh táo ràng, là chuyện thường, hai ngày nữa có vấn đề, chắc là mấy ngày nay gặp áp lực rất lớn?” vừa vừa cầm chén nước đưa cho .

      An Nặc đua nước cho , liền nhận lấy. Phó Quốc Hoa tỉnh dậy có chút khát nước, vì vậy cầm lấy cốc nước liền uống ngụm to. Sau khi uống xong đem cái cốc trả lại cho An Nặc. An Nặc nhận lại cốc cũng gì xoay người để xuống cái bàn bên cạnh. Đợi đến lúc quay lại sắc mặt liền thay đổi, trợn mắt nhìn ói: “Phó Quốc Hoa, được lắm!”

      Phó Quốc Hoa vừa định mở miệng, nhưng lúc này An Nặc lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa lều xem có ai ở gần đó , nhưng bên ngoài có ai chú ý đến bọn họ. lại quay lại nhìn chằm chằm. Trong đôi mắt tràn đầy bất mãn.

      Phó Quốc Hoa dĩ nhiên hiểu tại sao An Nặc lại đột nhiên nổi giận. thể làm gì khác hơn là bày ra bộ mặt vô tội.

      An Nặc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của lại càng giận hơn, xoay người muốn . Phó Quốc Hoa mặc dù biết tình huống ra sao, nhưng vẫn kéo tay lại, rốt cục giận vì chuyện gì. An Nặc thấy Phó Quốc Hoa kéo mình, cơn giận cũng vơi phàn, quay lại hỏi : “ phải giả bộ biết em sao, kéo em làm gì?”

      Phó Quốc Hoa kéo tay của lại, nắm tay trong lòng bàn tay, tay vừa vừa trơn mượt, vừa mền mại, trong lòng bàn tay lành lạnh, phải người xưa thường tay đông ấm hạ mát là người có thân thể tốt hay sao. Cảm giác được nắm tay của là thích. “ giả bộ biết em lúc nào?” Đối với cơn giận bộc phát của An Nặc, Phó Quốc Hoa liền nghiêm túc lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh giải thích, sắc mặt cũng trầm lại, nhưng An Nặc sợ sắc mặt này của .

      còn mạnh mồm, lúc nãy khi hai binh lính kia khiêng tới, giả bộ quen em…em biết có phải muốn cho người trong quân đội biết quan hệ của hai chúng ta hay , nên em cũng giám chào hỏi . Giờ còn nghi ngờ em.” Lúc An Nặc chuyện môi còn chu ra, khuôn mặt nhắn hếch lên, có vẻ như tức giận nhưng cũng giống làm nũng.

      Phó Quốc Hoa có chút buồn cười, này nhìn giống như trưởng thành rồi, nhưng tính khí lại lớn lên chút nào. Buông lỏng tay ra, dựa lại về đầu giường. tay còn giữ nhiệt độ của , An Nặc cảm thấy mặt mình nong nóng, mặc dù trước kia kinh nghiệm gì cũng từng trải qua, nhưng vẫn thấy thẹn thùng, phải vì động tác này, mà bởi vì trước mặt người này.

      Nhìn Phó Quốc Hoa lại im lặng, An Nặc lại thấy tức giận, nghĩ thầm, người này, hỏi hai ba câu mới đáp lại câu. phải em lần mới được.

      “Đợi lát nữa người của tới, em với bọn họ là em biết .” An Nặc đứng tại chỗ cho hai tay vào trong túi áo, lười biếng .

      Phó Quốc Hoa liền híp nửa mắt: “ .” “Vậy bọn họ hỏi quan hệ của hai ta là gì em trả lời thế nào?”

      “Vậy em liền cho bọn họ biết em là vị hôn thê của .”

      An Nặc kế sách của thành công rồi, Phó Quốc Hoa nghe được lời của mắt cũng mở hết cỡ, vội vàng lên tiếng: “ , em sao có thể bậy bạ như vậy?”

      An Nặc vừa nghe thây vậy, xem ra còn chưa dồn được đến bước đường cùng, được thôi: “Em bậy lúc nào, chúng ta hai năm trước chuyện này rồi, quên rồi sao? Hay là ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi phải ?”

      “Làm gì có….. cũng lớn tuổi rồi, còn em chỉ là trẻ tuổi, ở nơi này làm ầm lên, về sau em làm sao lấy chồng được.” Vừa sắc mặt Phó Quốc Hoa vừa nghiêm túc lại, sắc mặt này nếu binh sĩ của nhìn thấy, biết bọn họ lại phải chịu đau khổ rồi, nhưng An Nặc lại nghĩ như vậy, sợ .

      nhìn sắc mặt của , An Nặc tiếp tục to: “Em lấy, sao em có thể lấy được chồng, chừng nào cưới, em liền gả lúc đo. Ban đầu cũng đồng ý, giờ nếu dám bội tình bạc nghĩa, em tìm lãnh đạo các tố cáo.”

      Phó Quốc Hoa nhớ tới thời điểm hai năm trước An Nặc với lời này, chỉ cho lúc ấy bồng bột ra, mấy ngày sau quên . Nên lúc ấy quả có cự tuyệt, nhưng đáng nhẽ cũng nên hiểu, đó chỉ là chuyện thuận miệng ra mà thôi. Theo suy nghĩ của , ở trường đại học của chắc phải có rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi theo đuổi , sau đó có câu chuyện tình tốt đẹp với họ, sau đó tốt nghiệp rồi kết hôn. Lặng lẽ nhìn chút, vẫn là khuôn mặt bé lớn chừng bằng bàn tay, giờ tức giận mà khuôn mặt hồng hồng, lông mi cong vút hai mắt trợn tròn, còn có làn da trắng nõn, dù ở nơi đâu cũng là xuất sắc, chả nhẽ trong trường học có người theo đuổi sao? Dĩ nhiên thể. Vậy sao còn cố chấp với như vậy, Phó Quốc Hoa thể thừa nhận, có chút động lòng, thích An Nặc, thích đến nỗi thể kìm nén lại được, nhưng 30 tuổi rồi, lại từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại, còn lại trải qua thời gian tươi đẹp nhất của thời con , nếu dao động, có phải tạo lại bi kịch hay , cũng biết được.

      Phó Quốc Hoa suy nghĩ, An Nặc lại tiếp tục mở miệng: “Em cũng đợi hai năm rồi, bây giờ lại muốn chịu trách nhiệm phải , nếu hôm nay ràng, em liền, em liền ra ngoài cửa khóc.”

      xong liền co người lên ghế, úp mặt xuống đầu gối, bày ra bộ dáng rất đau lòng, ra vẫn nhìn lén biếu của Phó Quốc Hoa, tính toán bước tiếp theo nên làm gì để có thể bắt vào tròng.

      ra, Phó Quốc Hoa biết giả bộ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, có thể hơi lớn tuổi, An Nặc tính tình tinh quái khiến cho muốn cưng chiều , che chở cho . Đầu óc của ngổn ngang, căn bản thể suy nghĩ được gì, tâm tư của luôn nghĩ về , nhưng lý trí lại cho biết thể làm vậy. sợ mình buột miệng đồng ý, nên chỉ có thể ngồi đó trầm mặc.

      An Nặc nhìn nét mặt từ rối rắm dần bình tĩnh lại, biết thể đùa giỡ được nữa, hết cách rồi, chỉ có thể châm lên cây đuốc thôi. Vì vậy làm bộ giận đùng đùng từ ghế xuống, hướng về phía hừ hừ tiếng, : “Được rồi, khá lắm.” Sau đó vén rèm ra ngoài, chỉ là bao lâu, vòng qua khu lều trại sau đó trở về. Vén rèm lều Phó Quốc Hoa lên, hướng vào bên trong rống: “Phó Quốc Hoa, sau đợt cứu tế này, nếu còn kết hôn với em, em liền tìm mẹ , bội tình bạc nghĩa, chịu trách nhiệm!” Sau khi xong vừa tức vừa vội vàng chạy ra khỏi lều.

      Lần này, sau khi An Nặc rống giận tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên im lặng mấy giây, sau đó liền trở lên hỗn loạn.

      ra bác sĩ An Nặc là vị hôn thê của Phó đội trưởng, trách được ấy lại chạy tới tận đây cứu tế. Hơn bữa vị hôn thê của Phó đội trưởng là xinh đẹp, giống như người từ trong thùng sữa bò ra vậy, ấy trẻ trung, Phó đội trưởng đúng là có phúc khí, nghe bác sĩ Tiểu An còn thúc giục Phó đội trưởng mau chóng kết hôn nữa, nhìn ra Phó đội trưởng lại có giá trị thị trường tốt như vậy, thất là nhân tài. Bác sĩ Tiểu An xinh đẹp như vậy, vừa là bác sĩ, lại trẻ tuổi, bọn họ nếu có được nửa phúc khí của Phó đội trưởng ngủ cũng phải mỉm cười. Lúc này phải nên khuyên nhủ Phó đội trưởng, mau chóng lấy bác sĩ về nhà mới có thể yên tâm được.

      Trong lều ngoài lều tất cả đều thảo luận chuyện vừa mới xảy ra, vốn bọn họ thấy bác sĩ Tiểu An uất ức ở bên ngoài lều tới lui, nghĩ thầm ai dám làm cho bị uất ức, vì vậy liền chú ý đến hành động của , ai biết cuối cùng lại chạy đến lều của đội trưởng Phó Quốc Hoa rống lên những lời như vậy, lúc này mọi người mới hiểu ra tình.

      Phó Quốc Hoa sau khi nghe thấy những lời rống giận của , biết chắc người bên ngoài đều nghe thấy hết rồi, chắc tất cả mọi người đều hiểu lầm. Nhưng sao ở trong lòng lại có cảm giác nhõm muốn thở phào đây?”

      Thấy hỗn loạn bên ngoài lều, bác sĩ Tiểu An người khởi xưởng mọi chuyện núp ở góc cười trộm.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17

      Qua lúc lâu, đùi có động tác gì nữa, Phó Quốc Hoa nhắm mắt nghĩ, ngờ được hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này, lôi thôi nhếch nhác được người khác khiêng đến trước mặt , mỗi ngày mỗi đêm xuất trong tâm trí dường như lại nhớ , ngay cả câu chào hỏi cũng muốn với mình, nhìn sắc mặt trầm của , hình như tâm trạng của được tốt.

      Phó Quốc Hoa xác định được kia còn nhớ hay , cũng biết nên mở miệng thế nào, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, hóa giải bối rối của mình. Vết thương đùi được băng bó xong, nhưng vẫn chưa , biết, vì vẫn cảm nhận được hơi của , nhưng vẫn dám mở mắt ra, Phó Quốc Hoa nghĩ mình từ trước đến giờ vốn nhiều, vậy cứ thế nhắm mắt thôi. Đợi cho ấy là tốt rồi.

      Kết quả, ngờ, nhắm mắt được lúc liền ngủ mất.

      Khi tiếng hít thở đều đều truyền tới, An Nặc bị người đàn ông giường chọc cho phì cười. Vốn định xử lý vết thương xong đứng ở bên giường phùng mang trợn mắt nhìn , chờ mở mắt ra chất vấn . cảm thấy, làm người lính, phải có tính cảnh giác cao hơn người thường, lúc nào cũng để ý thanh xung quanh mình. tối thiểu cũng phải mở mắt ra nhìn chuyện xảy ra chứ, ai biết đợi được mắt, lại đợi đến lúc ngủ thiếp .

      ra An Nặc suy đoán ngược lại với suy nghĩ của Phó Quốc Hoa, cũng bởi vì là quân nhân, có thể phán đoán chuẩn xác tình hình tại nguy hiểm, cho nên mới buông lỏng cảnh giác lại cẩn thận ngủ thiếp . Cứu hộ mấy ngày liên tục, hơn nữa lúc nào cũng phải ngâm mình trong nước, cả người sớm mệt mỏi chịu nổi.

      An Nặc bất đắc dĩ nhìn , mặt râu ria nhô ra ít, lúc ngủ còn cau mày, cỏ vẻ ngủ được thoải mái. Quân trang còn chưa kịp đổi lại, người còn dính đầy bùn đất, bộ dáng nhìn ra được chút chỉnh tề nào. Ống quần cũng bị cắt bỏ, đùi còn bị cố định lại. Cho dù hình tượng như vậy, An Nặc vẫn cảm thấy đẹp mắt.

      Trong giấc ngủ Phó Quốc Hoa lại gặp ác mộng, trong giấc mộng ở trong nước cứu người, có lúc bờ chỉ huy, có lúc lại thấy sắc mặt lạnh lùng của An Nặc, với là ai vậy. Những hình ảnh này ngừng luôn phiên xuất trong đầu , muốn giãy dụa ra ngoài, lại kiệt sức làm được, trán bắt đầu chảy mồ hôi. Cuối cùng An Nặc thấy ngủ yên giấc, ngừng giẫy dụa, sợ ảnh hưởng đến vết thương mới vỗ vỗ vào người , mới đột nhiên mở mắt.

      “Gặp ác mộng sao?” An Nặc vẫn làm mặt lạnh hỏi.

      Phó Quốc Hoa lắc đầu cái: “ có, chắc là do quá mệt thôi.”

      An Nặc gật đầu: “Thần kinh của khẩn trương cao độ mấy ngày liền, tại chưa thể tỉnh táo ràng, là chuyện thường, hai ngày nữa có vấn đề, chắc là mấy ngày nay gặp áp lực rất lớn?” vừa vừa cầm chén nước đưa cho .

      An Nặc đua nước cho , liền nhận lấy. Phó Quốc Hoa tỉnh dậy có chút khát nước, vì vậy cầm lấy cốc nước liền uống ngụm to. Sau khi uống xong đem cái cốc trả lại cho An Nặc. An Nặc nhận lại cốc cũng gì xoay người để xuống cái bàn bên cạnh. Đợi đến lúc quay lại sắc mặt liền thay đổi, trợn mắt nhìn ói: “Phó Quốc Hoa, được lắm!”

      Phó Quốc Hoa vừa định mở miệng, nhưng lúc này An Nặc lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa lều xem có ai ở gần đó , nhưng bên ngoài có ai chú ý đến bọn họ. lại quay lại nhìn chằm chằm. Trong đôi mắt tràn đầy bất mãn.

      Phó Quốc Hoa dĩ nhiên hiểu tại sao An Nặc lại đột nhiên nổi giận. thể làm gì khác hơn là bày ra bộ mặt vô tội.

      An Nặc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của lại càng giận hơn, xoay người muốn . Phó Quốc Hoa mặc dù biết tình huống ra sao, nhưng vẫn kéo tay lại, rốt cục giận vì chuyện gì. An Nặc thấy Phó Quốc Hoa kéo mình, cơn giận cũng vơi phàn, quay lại hỏi : “ phải giả bộ biết em sao, kéo em làm gì?”

      Phó Quốc Hoa kéo tay của lại, nắm tay trong lòng bàn tay, tay vừa vừa trơn mượt, vừa mền mại, trong lòng bàn tay lành lạnh, phải người xưa thường tay đông ấm hạ mát là người có thân thể tốt hay sao. Cảm giác được nắm tay của là thích. “ giả bộ biết em lúc nào?” Đối với cơn giận bộc phát của An Nặc, Phó Quốc Hoa liền nghiêm túc lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh giải thích, sắc mặt cũng trầm lại, nhưng An Nặc sợ sắc mặt này của .

      còn mạnh mồm, lúc nãy khi hai binh lính kia khiêng tới, giả bộ quen em…em biết có phải muốn cho người trong quân đội biết quan hệ của hai chúng ta hay , nên em cũng giám chào hỏi . Giờ còn nghi ngờ em.” Lúc An Nặc chuyện môi còn chu ra, khuôn mặt nhắn hếch lên, có vẻ như tức giận nhưng cũng giống làm nũng.

      Phó Quốc Hoa có chút buồn cười, này nhìn giống như trưởng thành rồi, nhưng tính khí lại lớn lên chút nào. Buông lỏng tay ra, dựa lại về đầu giường. tay còn giữ nhiệt độ của , An Nặc cảm thấy mặt mình nong nóng, mặc dù trước kia kinh nghiệm gì cũng từng trải qua, nhưng vẫn thấy thẹn thùng, phải vì động tác này, mà bởi vì trước mặt người này.

      Nhìn Phó Quốc Hoa lại im lặng, An Nặc lại thấy tức giận, nghĩ thầm, người này, hỏi hai ba câu mới đáp lại câu. phải em lần mới được.

      “Đợi lát nữa người của tới, em với bọn họ là em biết .” An Nặc đứng tại chỗ cho hai tay vào trong túi áo, lười biếng .

      Phó Quốc Hoa liền híp nửa mắt: “ .” “Vậy bọn họ hỏi quan hệ của hai ta là gì em trả lời thế nào?”

      “Vậy em liền cho bọn họ biết em là vị hôn thê của .”

      An Nặc kế sách của thành công rồi, Phó Quốc Hoa nghe được lời của mắt cũng mở hết cỡ, vội vàng lên tiếng: “ , em sao có thể bậy bạ như vậy?”

      An Nặc vừa nghe thây vậy, xem ra còn chưa dồn được đến bước đường cùng, được thôi: “Em bậy lúc nào, chúng ta hai năm trước chuyện này rồi, quên rồi sao? Hay là ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi phải ?”

      “Làm gì có….. cũng lớn tuổi rồi, còn em chỉ là trẻ tuổi, ở nơi này làm ầm lên, về sau em làm sao lấy chồng được.” Vừa sắc mặt Phó Quốc Hoa vừa nghiêm túc lại, sắc mặt này nếu binh sĩ của nhìn thấy, biết bọn họ lại phải chịu đau khổ rồi, nhưng An Nặc lại nghĩ như vậy, sợ .

      nhìn sắc mặt của , An Nặc tiếp tục to: “Em lấy, sao em có thể lấy được chồng, chừng nào cưới, em liền gả lúc đo. Ban đầu cũng đồng ý, giờ nếu dám bội tình bạc nghĩa, em tìm lãnh đạo các tố cáo.”

      Phó Quốc Hoa nhớ tới thời điểm hai năm trước An Nặc với lời này, chỉ cho lúc ấy bồng bột ra, mấy ngày sau quên . Nên lúc ấy quả có cự tuyệt, nhưng đáng nhẽ cũng nên hiểu, đó chỉ là chuyện thuận miệng ra mà thôi. Theo suy nghĩ của , ở trường đại học của chắc phải có rất nhiều nam thanh niên trẻ tuổi theo đuổi , sau đó có câu chuyện tình tốt đẹp với họ, sau đó tốt nghiệp rồi kết hôn. Lặng lẽ nhìn chút, vẫn là khuôn mặt bé lớn chừng bằng bàn tay, giờ tức giận mà khuôn mặt hồng hồng, lông mi cong vút hai mắt trợn tròn, còn có làn da trắng nõn, dù ở nơi đâu cũng là xuất sắc, chả nhẽ trong trường học có người theo đuổi sao? Dĩ nhiên thể. Vậy sao còn cố chấp với như vậy, Phó Quốc Hoa thể thừa nhận, có chút động lòng, thích An Nặc, thích đến nỗi thể kìm nén lại được, nhưng 30 tuổi rồi, lại từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại, còn lại trải qua thời gian tươi đẹp nhất của thời con , nếu dao động, có phải tạo lại bi kịch hay , cũng biết được.

      Phó Quốc Hoa suy nghĩ, An Nặc lại tiếp tục mở miệng: “Em cũng đợi hai năm rồi, bây giờ lại muốn chịu trách nhiệm phải , nếu hôm nay ràng, em liền, em liền ra ngoài cửa khóc.”

      xong liền co người lên ghế, úp mặt xuống đầu gối, bày ra bộ dáng rất đau lòng, ra vẫn nhìn lén biếu của Phó Quốc Hoa, tính toán bước tiếp theo nên làm gì để có thể bắt vào tròng.

      ra, Phó Quốc Hoa biết giả bộ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, có thể hơi lớn tuổi, An Nặc tính tình tinh quái khiến cho muốn cưng chiều , che chở cho . Đầu óc của ngổn ngang, căn bản thể suy nghĩ được gì, tâm tư của luôn nghĩ về , nhưng lý trí lại cho biết thể làm vậy. sợ mình buột miệng đồng ý, nên chỉ có thể ngồi đó trầm mặc.

      An Nặc nhìn nét mặt từ rối rắm dần bình tĩnh lại, biết thể đùa giỡ được nữa, hết cách rồi, chỉ có thể châm lên cây đuốc thôi. Vì vậy làm bộ giận đùng đùng từ ghế xuống, hướng về phía hừ hừ tiếng, : “Được rồi, khá lắm.” Sau đó vén rèm ra ngoài, chỉ là bao lâu, vòng qua khu lều trại sau đó trở về. Vén rèm lều Phó Quốc Hoa lên, hướng vào bên trong rống: “Phó Quốc Hoa, sau đợt cứu tế này, nếu còn kết hôn với em, em liền tìm mẹ , bội tình bạc nghĩa, chịu trách nhiệm!” Sau khi xong vừa tức vừa vội vàng chạy ra khỏi lều.

      Lần này, sau khi An Nặc rống giận tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên im lặng mấy giây, sau đó liền trở lên hỗn loạn.

      ra bác sĩ An Nặc là vị hôn thê của Phó đội trưởng, trách được ấy lại chạy tới tận đây cứu tế. Hơn bữa vị hôn thê của Phó đội trưởng là xinh đẹp, giống như người từ trong thùng sữa bò ra vậy, ấy trẻ trung, Phó đội trưởng đúng là có phúc khí, nghe bác sĩ Tiểu An còn thúc giục Phó đội trưởng mau chóng kết hôn nữa, nhìn ra Phó đội trưởng lại có giá trị thị trường tốt như vậy, thất là nhân tài. Bác sĩ Tiểu An xinh đẹp như vậy, vừa là bác sĩ, lại trẻ tuổi, bọn họ nếu có được nửa phúc khí của Phó đội trưởng ngủ cũng phải mỉm cười. Lúc này phải nên khuyên nhủ Phó đội trưởng, mau chóng lấy bác sĩ về nhà mới có thể yên tâm được.

      Trong lều ngoài lều tất cả đều thảo luận chuyện vừa mới xảy ra, vốn bọn họ thấy bác sĩ Tiểu An uất ức ở bên ngoài lều tới lui, nghĩ thầm ai dám làm cho bị uất ức, vì vậy liền chú ý đến hành động của , ai biết cuối cùng lại chạy đến lều của đội trưởng Phó Quốc Hoa rống lên những lời như vậy, lúc này mọi người mới hiểu ra tình.

      Phó Quốc Hoa sau khi nghe thấy những lời rống giận của , biết chắc người bên ngoài đều nghe thấy hết rồi, chắc tất cả mọi người đều hiểu lầm. Nhưng sao ở trong lòng lại có cảm giác nhõm muốn thở phào đây?”

      Thấy hỗn loạn bên ngoài lều, bác sĩ Tiểu An người khởi xưởng mọi chuyện núp ở góc cười trộm.
      HoanHoan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :