1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63:

      Dương Thanh Mỹ cãi lộn phối hợp với Trương Diệu ly hôn. cầu gì cũng nhắc tới, những biết ly hôn chỉ là giả bộ, ai biết được sau này có biến cố hay ? Đây chính là điều khiến Trương Diệu muốn bỏ được, ràng ra cầu quá đáng như vậy, nhưng vẫn yên lặng ủng hộ, toàn tâm toàn ý tin cậy , chỉ là lúc lơ đãng biết sử dụng nước mắt để cho nhìn thấy, để cho càng thêm thương tiếc .

      Hai ngày cuối cùng ở với Dương Thanh Mỹ, hai người vẫn tỏ ra bình thường, nhưng Trương Diệu bận rộn công việc như trước đây nữa, chỉ ở nhà cùng với vợ con. Dương Thanh Mỹ cũng thu mình lại, an tâm ở nhà phục vụ chồng con. Nấu những món ăn ngon, rồi hai người dẫn con đến khu vui chơi, cảnh tượng gia đính hạnh phúc, đứa bé cũng rất vui vẻ, ba mẹ chưa từng có ngày rảnh rỗi ở nhà chăm sóc như hai ngày qua, chỉ là biết, sau hai ngày này, ba của phải lấy người khác.

      Ngày thứ ba, bọn họ rốt cuộc phải đối mặt với . Ở trong tiệm cơm lớn nhất tỉnh, Phó Thị Trưởng hẹn hai người trẻ tuổi tới nơi này.

      “Tiểu Trương, đây chính là Tư Ngữ nhà tôi, hai người hãy từ từ chuyện.” Hôn kỳ của hai người định, Phó Thị Trưởng nữa nửa giả để hai người trước khi cưới bồi dưỡng tình cảm chút, lúc chuyện nét mặt tựa như trưởng bối từ ái nhìn hai đứa trẻ ưu tú.

      Dương Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh Phó Thị Trưởng, mà Trương Diệu ngồi đối diện ông ta, lúc ngẩng đầu chuyện với Phó Thị Trưởng luôn lơ đãng quan sát Dương Tư Ngữ. Vốn thích Dương Tư Ngữ, mặc dù cũng rất vô tội, nhưng khi biết phải ly hôn với Dương Thanh Mỹ để cưới , ở trong mắt , giống như hung khí nằm trong tay Phó Thị Trưởng, là công cụ để làm tổn thương .

      Nhưng lại thể khống chế được mình, nhịn được muốn nhìn người phụ nữ này chút, đầu tóc dài uốn xoăn, đôi môi màu đỏ chót nhìn qua thấy tâm trạng dường như phấn khởi, đây cũng là người phụ nữ khó chế, đôi nôi khêu gợi khẽ mở, ăn thức ăn trong miệng, nhìn qua đối với cũng có cái hứng thú gì.

      bữa cơm, Trương Diệu đối với sinh ra chút hứng thú, sau khi ra, Trương Diệu chủ động : “Để tôi đưa em về.” Phó Thị Trưởng nở nụ cười thỏa mãn, Dương Tư Ngữ gật đầu cái ngồi vào xe của .

      “Tôi có thể gọi em là Tư Ngữ ?” Trương Diệu chủ động tìm đề tài.

      “Có thể, tùy thích.” Dương Tư Ngữ chuyện, giọng của có chút khàn khàn, lộ ra vẻ lười biếng cùng tùy ý. Trương Diệu tự chủ nuốt ngụm nước bọt. Đây là phụ nữ cao quý, từ diện mạo đến phong cách giơ tay nhấc chân. cùng với những người phụ nữ muốn tiếp xúc với kia giống nhau, bọn họ đều từ tầm dưới chót bò lên hoặc muốn được dựa vào để kiếm chác. Cảm giác này khiến nghĩ đến An Nặc, rồi lại so với còn khí phách hơn rất nhiều.

      Lái xe đến dưới nhà Dương Tư Ngữ, Dương Tư Ngữ vừa trở về, nhà cũng do Phó Thị Trưởng an bài, tạm thời sống mình ở đây. Xuống xe, Dương Tư Ngữ đối với Trương Diệu ngoắc ngoắc tay, lên ngồi . Trương Diệu suy nghĩ chút, quyết định lên cùng thỏa thuận hiệp nghị trước khi kết hôn, dù sau cũng phải chân chính kết hôn, thỏa thuận ràng trước hôn nhân như vậy tốt cho cả hai.

      Mở cửa sau, Trương Diệu vừa mới vào cửa, đèn cũng kịp mở liền bị Dương Tư Ngữ đẩy người tựa vào cửa, mặt của cũng lại gần , dùng cự ly mập mời : “ tệ, rất hấp dẫn tôi.”

      Môi của khẽ nhếch như cũ, mỗi chữ ra cũng có thể làm cho Trương Diệu cảm nhận được hơi thở của . Lần đầu tiên, Trương Diệu bị phụ nữ mê hoặc giống như thanh niên chưa biết mùi đời, nhịp tim đập loạn. Cho nên thời điểm Dương Tư Ngữ hôn xuống, tự chủ được trầm luân. Nhiệt độ kéo lên, bàn tay cũng tự chủ mà luồn vào quần áo , sờ tới dáng người có lồi có lõm trong óc đột nhiên nghĩ đến vóc người gầy gò của Dương Thanh Mỹ, cả người đột nhiên tỉnh táo. Đẩy người phụ nữ bên người ra: “Kết..., chờ kết hôn xong rồi tính.” Trương Diệu hơi thở vẫn còn có chút yên.

      Dương Tư Ngữ nổi lên hứng thú lại bị đẩy ra, nhún vai cái: “ sao, thời gian sớm lúc tuổi già.”

      Trương Diệu cũng nhớ nổi lời cái gì, có chút khẩn trương mở cửa, trực tiếp ra ngoài, trước khi đóng cửa còn liếc mắt nhìn người phụ nữ bên trong, khéo ánh mắt dùng ngón tay trỏ lau son môi vừa bị nhòe, sau đó tầm mắt của ngừng ở khóe miệng nở nụ cười.

      Cho đến khi về đến nhà, cái nụ cười đó vẫn ở trong óc có rời , nhìn Dương Thanh Mỹ vóc người gầy yếu, cũng dậy nổi hứng thú, miễn cưỡng dỗ con trai ngủ, cũng ngủ sớm, trong mộng vẫn mơ thấy người phụ nữ xinh đẹp đó, nghĩ đến chuyện còn chưa làm xong với .

      Những ngày sau, Trương Diệu vẫn ở giữa hai người phụ nữ, đối với Dương Tư Ngữ là muốn, mà đối với Dương Thanh Mỹ cũng là . đối với Dương Tư Ngữ càng ngày càng muốn ngừng mà được, buổi chiều đầu tiên, bọn họ làm xong sau liền nắm lấy vật của , dán bên tai của : “Quốc sản chính là chỗ này vừa ngắn vừa .” thậm chí có thể cảm nhận được đôi môi của khẽ mở. Tại thời khắc đó, cảm thấy khoái cảm vô cùng.

      Cho đến khi Dương Tư Ngữ cùng Dương Tư Ngữ chính thức kết hôn, trước kia chỉ dám cùng Dương Tư Ngữ ban ngày triền miên Trương Diệu rốt cuộc cũng có thể lấy cái cớ tốt để có thể buối tối cũng ở lại với Dương Tư Ngữ, mặc dù trong lòng vẫn tự với mình thủy chung chỉ có mình Dương Thanh Mỹ, mà Dương Tư Ngữ, chỉ là phối hợp với Phó Thị Trưởng trong trò chơi thu chút ích lợi, vùi đùa với mà thôi, trước kia cũng phải chưa từng làm qua chuyện này.

      Nhưng Dương Thanh Mỹ lại cảm giác được thái độ của Trương Diệu mấy ngày này có vấn đề. Nếu như bọn họ có vấn đề gì làm sao có thể liên tục mấy ngày đêm về nhà, dù sao vợ con cũng chờ , mà người phụ nữ kia, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Có thể là Dương Thanh Mỹ cảm nhận được nguy cơ, từ từ bắt đầu đối với Trương Diệu quản càng ngày càng nghiêm, trong tâm càng thêm nghĩ cách đấu trí với Dương Tư Ngữ. Nhưng cố tình nhiều lần thua ở tay Dương Tư Ngữ, qua mấy lần cũng chiếm được lợi thế, chỉ có thể hướng về Trương Diệu yên lặng rơi lệ, lúc mới bắt đầu Trương Diệu còn cảm thấy đau lòng. Nhưng càng về sau, ngay cả đều tự giác đặt ở vị trí người tình. Dương Thanh Mỹ cảm nhận được chuyện này, lúc đầu chỉ trầm mặc, nhưng về sau muốn cho Dương Tư Ngữ kích trí mạng, có thể là Dương Thanh Mỹ liều mình với Dương Tư Ngữ, hoặc cũng có thể từ bỏ Trương Diệu, nhưng tất cả chuyện này, đều liên quan đến An Nặc cùng Phó Quốc Hoa.

      Chuyện này đến tai An Nặc, rốt cuộc yên tâm, và Phó Quốc Hoa cuối cùng cũng rời khỏi được kịch tình, đặt vầng sáng của nhân vật nam nữ chính, cũng chỉ có thể uy hiếp được người khác. Từ đây còn quan hệ tới và Phó Quốc Hoa nữa.
      HoanHoan, tart_trung, fujjko6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64

      ra An Nặc phải sợ hai người Dương Thanh Mỹ cùng Trương Diệu, chỉ là nếu như thoát khỏi kịch bản, bọn họ lại xuất trong cuộc sống của và Phó Quốc Hoa. Lúc nào cũng phải đề phòng hai người kia quấy rầy, làm phiền người ta chết được. Hơn nữa bọn họ quả có ân oán gì, dù sao lúc ấy Dương Thanh Mỹ cùng Phó Quốc Hoa thích hợp, hai người liền tách ra, mà Dương Thanh Mỹ cũng có Trương Diệu, Phó Quốc Hoa có . Đây cũng phải là thù hận gì, coi như đứng ở góc độ Phó Quốc Hoa, báo thù cũng có chút quá, dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, phải ai cũng mọn. Cho nên An Nặc có thể trợ giúp làm chuyện thứ nhất chính là chứng minh cuộc sống sau khi ly hôn của còn tốt hơn trước, còn thoát khỏi kiếp làm nhân vật nam phụ cuộc sống lúc nào cũng phải vây quanh nam nữ chính, cùng Phó Quốc Hoa sống ngọt ngào qua ngày.

      Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ mở ra kịch tình khác, kịch tình này dần dàn chìm xuống. An Nặc bị hai người kia quấy nhiễu trong đầu cũng rất nhiều, chuyện của công ty cũng được Giang Thắng lo liệu đâu vào đấy, An Nặc càng có thời gian chuyên tâm vào việc ở bệnh viện cùng người của Phó Quốc Hoa.

      Mỗi ngày Phó Quốc Hoa sau khi về nhà, chuyện thứ nhất An Nặc làm chính là kiểm tra thân thể từ đến dưới xem có vết thương mới nào hay . Bởi vì lúc huấn luyện phải làm mẫu cho các tân binh, hoặc cùng các tân binh hỗ trợ tập luyện, người khỏi lưu lại những dấu vết bầm tím, cho tới bây giờ Phó Quốc Hoa chưa từng có chú ý tới những thứ này, bởi vì vết sẹo hoặc vết tím bàm đối với nam tử hán đại trượng phu mà dĩ nhiên chỉ có thể coi là đĩa đồ ăn rồi.

      , mà An Nặc cũng có cơ hội chú ý, bởi vì hai người chung với nhau đều luôn ăn mặc chỉnh tề, Phó Quốc Hoa là quân nhân, trừ buổi tối sau khi lên giường đa số thời điểm còn lại đều là dáng vẻ nghiêm túc, cho dù là ở nhà.

      Mà An Nặc ngược lại so với , có nhiều kỷ luật như vậy, nhưng là Phó Quốc Hoa sau khi về nhà thay quần áo hoặc là làm cái gì đa số lúc đó tự động né tránh. Bởi vì nếu kịp thời tránh ra, ngộ nhỡ súng cuố cò, hai người cũng rất khổ sở. Vì Phó Quốc Hoa quá ‘cường tráng’ vốn lúc buổi tối làm khiến rất mệt mỏi, ngộ nhỡ lau súng cướp cò, từ trước khi ăn cơm liền bắt đầu càng chịu nổi, mà Phó Quốc Hoa càng về sau bởi vì thương mà buộc phải dừng lại, nhưng dục vọng của vẫn chưa được thỏa mãn, cho nên cuối cùng khổ sở mình chịu.

      Cũng bởi vì như vậy, An Nặc cho tới bây giờ cũng có phát người có tất cả bao nhiêu vết thương lớn . Cho đến ngày nào đó hai người quan hệ mồ hôi trán cùng bình thường giống nhau, lần này chảy rất nhiều mồ hôi, ngừng rơi xuống người , hơn nữa động tác cũng chậm hơn, biểu cảm của giống như vừa sung sướng vừa đau đớn. Qua lúc, An Nặc bình tĩnh lại rốt cuộc phát có cái gì đó đúng.

      “Chuyện gì xảy ra, có phải có chỗ nào thoải mái ?” An Nặc khẩn trương hỏi.

      thoải mái.” Phó Quốc Hoa bị hỏi cũng mê mang.

      “Vậy sao hôm nay ngừng chảy mồ hôi, nhìn dáng vẻ như nơi nào đó bị đau.” An Nặc đưa tay giúp lau mồ hôi trán.

      Phó Quốc Hoa nghe hỏi đến đây mới hiểu được vấn đề. cái tay lượng quanh ở eo của dùng sức đem thân thể vừa chống lên nằm xuống người : “ có gì đáng ngại, chỉ là vừa mới dừng lại được, đụng đến chỗ đầu gối, bây giờ có gì đáng ngại nữa rồi.” mặt chẳng hề để ý .

      “Đầu gối, đầu gối làm sao?” lập tức lại từ bộ ngực chống thân thể lên, vội vàng nhìn đầu gối của . An Nặc phản ứng quá nhanh, Phó Quốc Hoa kịp kéo lại, thể làm gì khác hơn là buông tay để cho nhìn.

      Nhắc chăn đắp lên, đầu bối bên chân phải của bầm tím, dáng vẻ dữ tơn khiến An Nặc hít vào ngụm khí lạnh. Chỉ là cau mày nhìn cũng dám động mạnh, nhìn qua có vẻ rất đau. Quay đầu lại nhìn bộ mặt nghiêm túc lúc này ra dáng vẻ thỏa mãn khi được ăn no. An Nặc nhớ tới tình huống vừa rồi của , cực kỳ tức giận hét vào lỗ tai của .

      “Phó Quốc Hoa!”

      Nếu là bình thường An Nặc chắc là như vậy, lính cũng là người lớn rồi, chớ chi là quan qân. Nếu như ngươi dựa vào thương ngươi cưng chiều liền cố kỵ để cho ngươi bò lên đầu làm mưa làm gió, điều này cũng tốt thôi. Nhưng hôm nay An Nặc nhịn được nữa, xem chút, vừa rồi làm gì, người có vết thương coi như xong, có thể thông cảm là giải phóng quân kiên cường, muốn phát huy tinh thần sợ khổ sợ mệt. Nhưng....

      “Phó Quốc Hoa, người ta là Giải Phóng Quân đều cố nhịn đau để làm việc lớn, sao?”

      An Nặc đột nhiên có loại tâm tình chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      cũng vậy, làm việc chính, nhẫn nhịn đau đớn vì tổ quốc sáng lập ra tương lại, nhịn được còn rất cực khổ.” rất nghiêm chỉnh, nhưng Phó Quốc Hoa vẫn coi như là có chuyện gì xảy ra.

      nghe xong đầu óc liền muốn nổ tung, binh lính càn quấy binh lính càn quấy, binh cùng du côn quả nhiên là phân biệt. muốn bò đến lỗ tai của , cho bài giảng, nhưng sợ nếu như để bắt được mới là người xui xẻo, hơn nữa phải là chuyện đứng đắn. An Nặc cắn cắn đôi môi có chút sưng đỏ, mang theo dấu chấm than lớn đầu tức giận bò xuống giường.

      đâu?” Phó Quốc Hoa thấy xuống giường vội vàng mở miệng hỏi, sợ An Nặc bị lời của làm cho tức giận mà bỏ .

      Quả nhiên An Nẵ để ý , khi do dự biết có nên xuống giường để cắn hai cái cho hết giận hay hay là chờ về giường rồi để cho cắn, lúc này thấy An Nặc cầm theo chai đầu trở lại.

      Thấy đồ trong tay , Phó Quốc Hoa trong lòng đột nhiên liền sung sướng. Ban đầu bị hấp dẫn còn tự khinh bỉ mình, cho là mình trâu già còn muốn gặm cỏ non. Bây giờ nhìn lại ban đầu bị dụ là điều may mắn. Nếu như ban đầu đủ lý trí khuyên mình, tại ở lấy đâu ra tiểu tức phụ động lòng người này.

      Dáng dấp trẻ trung xinh đẹp khiến các tiểu binh trong bộ đội nhìn đến ngây người , vóc người cũng có lồi có lõm, mấu chốt là, còn đối tốt với đến thể tốt hơn được nữa. Ngay cả khi chịu chút vết thơpng cũng rất chú ý, lúc nhìn tức giận hét lên, nghĩ bị thương mới sinh tức, lúc ấy liền hận được hung hăng hôn cái miệng nhắn của . Để cho cũng cảm thụ được tâm tình kích động của .

      Thời điểm khi còn sống chung với Dương Thanh Mỹ, cảm giác phụ nữ xinh đẹp chính là muốn làm cho người ta thương , làm cho người ta đau lòng muốn cưng chiều, dù cái gì cũng làm, cái gì cũng quan tâm, thậm chí căn bản có chủ động quan tâm tới , hơn nữa mỗi lần trở về đều phải làm nhiều việc rất vất vả, còn phải đối mặt với Dương Thanh Mỹ khóc lóc kể lể, xử lý rất nhiều vấn đề. Lúc đó cũng cảm thấy có gì đúng cả, gả cho vốn là rất uất ức.

      tại hồi tưởng lại những ngày đó, đột nhiên cảm thấy thời điểm đó mọi suy nghĩ đều rất nhảm nhí. Cuộc sống tại của bây giờ mới gọi là gia đình, từ lúc kết hôn cho đến lúc này đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, lúc quay lại quân đội, tiểu nương chỉ đem chuyện trong nhà xử lý ngay ngắn ràng, còn có thể kiếm thêm được nhiều tiền giúp cuộc sống trong nhà được cái thiện, hiếu kính , thậm chí bởi vì thường ở nhà, còn làm thay làm bổn phận của mình, mỗi tháng gửi phí sinh hoạt cũng chưa từng keo kiệt với người trong nhà, mỗi lần mẹ viết thư cũng : phí sinh hoạt gửi nhiều lắm rồi, dùng hết, lần sau chớ gửi nhiều như vậy, hai con giữ lại mà lo chuyện của mình.

      Thời điểm với , luôn , có rất nhiều tiền, hơn nữa lão nhân gia cực khổ cả đời rồi giờ là lúc hưởng thụ, giờ trong tay có nhiều tiền, muốn mua cái gì liền mua, ăn cái gì liền ăn, cần tiết kiệm, hơn nữa lúc viết thư hồi lại, luôn có các loại lý do mà với mẹ , thậm chí còn mấy năm tiếp theo giá cả hàng hóa tăng lên, có cái có thể tăng gấp đôi, nên số tiền đó sợ gửi còn thiếu, mặc dù cảm thấy có chút ngoa, nhưng cũng cản, bởi vì lời với mấy lão nhân gia đều có tác dụng, hơn nữa mỗi lần dùng loại lời hù dọa người này nét mặt rất đáng .

      Sau nữa, lại đột nhiên cho biết muốn sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong nhà để cùng theo quân, lúc ấy rất cảm động, bởi vì theo quân cuộc sống vất vất vả mọi người đều biết , hơn nữa còn là bác sĩ, cũng rất công việc này của mình, nếu theo quân phải từ bỏ tất cả.

      Nhưng lại tự nguyện theo tới quân đội sống qua ngày, mục đích chỉnh là có thể ngày ngày nhìn thấy mình, được chăm sóc mình. muốn suy nghĩ lại, lại : “ cần suy tính em cũng biết , điều em muốn nhất là được ở cùng với .” Lúc ấy cảm thấy cái thế giới này bao giờ có người phụ nữ có thể làm cho thương vào trong tâm khảm như vậy nữa.

      Phó Quốc Hoa cả người thả lỏng hưởng thụ An Nặc chăm sóc, An Nặc cũng chuyên chú mà đem dầu thuốc đổ ở tay chà nóng giúp xoa bóp đầu gối. Mãi cho đến khi đầu gối bắt đầu nóng lên, mặt của cũng đổ mồ hôi mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy lòng của Phó Quốc Hoa, An Nặc vừa tức vừa buồn cười, đoán chừng căn bản biết tại sao tức giận.

      , biết mình sai ở đâu chưa.” An Nặc khoanh tay chờ trả lời.

      “Đều do sai.” hoàn toàn như ông chú muốn dụ dỗ trẻ con, hề nhận thức được sai lầm của mình.

      “Sai ở đâu.” An Nặc hỏi tới.

      nên dùng lời đứng đắn với em?” Phó Quốc Hoa suy nghĩ kỹ hồi mới trả lời.


      Đáp án này mặc dù An Nặc dự đoán được từ trước, nhưng vẫn nhịn được tức giận mà ngã ngửa. nhướng mày, đưa tay bé ở đầu gối bị thương của vỗ xuống cái mạnh. Sức lực này cũng khiến Phó Quốc Hoa mặt co quắp cái. mới hài lòng, bò xuống giường rửa sạch tay của mình.

      Tắt đèn chui vào lồng ngực bền chắc của Phó Quốc Hoa, tiếp tục vấn đề lúc nãy.

      nghĩ xong chưa, rốt cuộc có biết mình sai ở đâu hay ?” An Nặc tiếp tục thẩm vấn.

      Trong bóng tối Phó Quốc Hoa trầm mặc, hôm nay giống như chỉ thực làm sai kiện này mà thôi.

      Chờ cả ngày vẫn thanh, An Nặc khỏi nghĩ có phải ngủ mất rồi .

      Đưa tay bé bóp mũi của : “Về sau thể tùy tiện bị thương, phải luôn cẩn thận có hiểu hay . Bị thương về nhà nhất định phải mặc kệ là vết thương lớn hay có biết hay !”

      Phó Quốc Hoa nghe xong lời của , đột nhiên có chút cảm động, giọng trầm thấp trả lời: “Hiểu.”

      Chỉ chữ cũng khiến An Nặc đột nhiên xấu hổ, giọng câu hiểu là tốt rồi. Tiếp liền vùi đầu vào trước ngực Phó Quốc Hoa nhắm mắt ngủ.

      Để lại Phó Quốc Hoa ngóc đầu nhìn , khóe miệng khẽ giật.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65:

      Từ khi An Nặc theo quân cuộc sống mỗi ngày đều trầm tĩnh trong hạnh phúc, lúc này Phó Quốc Hoa lại được nghỉ phép, mặc dù lâu rồi chưa được nghỉ, nhưng trước kia chuyện duy nhất khiến lo lắng là mẹ mình giờ có chú Trương chăm sóc, cuộc sống gia đình hai người cũng tạm ổn trôi qua hoàn mỹ, cũng thường xuyên liên lạc với , cũng còn lo lắng, mà ngày ngày trong lòng suy nghĩ đến lão bà hàng ngày hầu hạ ở bên cạnh, cho nên gần đây ngày trôi qua nhanh, hơn nữa mỗi ngày thần thái đều phấn khởi.

      Chỉ là mặc dù thế, nhưng Phó Quốc Hoa vất vả mới có kỳ nghỉ phép. Lúc nhận được thông báo nghỉ phép trong ngày hôm ấy cùng An Nặc thương lượng xong nhất định phải về thăm nhà chút, ra bên ngoài nhớ nhà là chuyện đương nhiên, hơn nữa An Nặc cùng cũng lâu về nhà rồi, con rể là nửa con trai, tuy là bắt cóc con như hoa như ngọc nhà người ta, nhưng ngược lại căn bản thể hoàn thành nửa trách nhiệm của người con trai, điều này khiến rất áy náy.

      Đến ngày nghỉ, sáng sớm vợ chồng son liền ra cửa sớm, nếu là nghỉ, ràng là về nhà thăm người thân nên Phó Quốc Hoa được phép sử dụng xe của quân đội, cho nên hai người trước nhờ người lái xe lên tỉnh. An Nặc cũng lâu về, thấy cái đồ gì tốt cũng muốn mua mang về cho người nhà phần.

      Con người chuyện quan trọng nhất chính là ăn, mặc, ở, , thực phẩm nhất định trong nhà thiếu, nhà cửa cũng đến nỗi nào, thứ thiếu duy nhất chính là quần áo, cũng phải là người trong nhà có đủ quần áo để mặc. Hơn nữa gần đây cũng gửi về nhà ít tiền, nhưng hai nhà đều có tính tình tiết kiệm, chỉ cần đủ ăn, đối với những thứ khác cầu cũng cao, suy nghĩ chút, An Nặc quyết định lôi kéo Phó Quốc Hoa dạo trung tâm mua sắm vòng trước khi lên xe về nhà.

      Bây giờ trung tâm mua sắm (siêu thị - bách hóa tổng hợp) tuy là trung tâm nhưng cảm giác quả cũng đúng lắm, trung tâm chỉ có hai tầng, bên trong chia thành nhiều gian hàng, từng gian hàng có nhân viên bán hàng, mỗi nhân viên bán hàng đều mặc đồng phục giống nhau, chỗ bán quần áo cũng bán sản phẩm độc quyền mà tất cả đều bán sản phẩm giống nhau, còn có mấy gian hàng bán vải vóc. An Nặc lôi kéo Phó Quốc Hoa hướng cửa hàng bán quần áo tới.

      Trong tiệm bán quần áo căn bản bày tất cả đều là quần áo mùa đông. Bây giờ cũng cuối thu, trong tỉnh thành người ta cũng bắt đầu chọn mua quần áo mùa đông rồi. tại lưu hành nhất chính là áo khoắc nỉ, hơn nữa còn được cắt may rất cẩn thận. Mặc dù An Nặc nhìn ở trong mắt cũng chỉ là quần áo bình thường, nhưng ở thời đại mới phục quốc lâu này nó còn rất mốt, nhưng những mẫu quần áo này đối với người nhà quê mà những mẫu đó mặc lên người quả so với tinh còn khó nhìn hơn. An Nặc suy nghĩ chút, trưởng bối hai nhà thích những chất liệu dầy, nhưng trai và chị dâu nên chọn những kiểu dáng mới nhất, đặc biệt là chị dâu thích chưng diện.

      An Nặc lôi kéo Phó Quốc Hoa lựa chọn cẩn thận, bên chọn bên hỏi: “ Quốc Hoa, cái này thế nào?” Mỗi khi An Nặc hỏi, Phó Quốc Hoa đều gật đầu rất tốt. Hỏi mấy lần An Nặc cũng phát ra vấn đề này, ngay sau đó liếc cái : “Hỏi đúng là vô ích.”

      Phó Quốc Hoa sờ mũi cái, cảm thấy thứ nào cũng tệ. Sau đó lại kiêu ngạo suy nghĩ: quả nhiên vợ mình cái gì cũng tốt. cần phải , kiến thức về quần áo cũng kém y học, mặc kệ là chất lượng hay còn là vải vóc đều có thể phân biệt, bởi vì bây giờ chất vải tương đối ít, cho nên đối với loại quần áo nào mặc thoải mái, loại nào mặc thoải mái đều nắm rất . Hai người chọn tới chọn lui cẩn thận. Nhân viện phục vụ đứng bên mắt lại trợn trắng.

      Trong lòng , những nơi hạng sang như nơi này, hoan nghênh nhất chính là thân nhân quân nhân, đều là người ở nông thôn tới, có ánh mắt nhìn , còn chịu tốn tiền, sờ tới sờ lui cuối cùng cũng chịu mua. Thứ người như thế thấy cũng nhiều, dù lần này vị này dáng dấp mặc cũng tệ, mắt lạnh xem diễn xuất, đoán chừng ta cái gì cũng hiểu, chỉ ra vẻ ta đây thôi.

      Đột nhiên An Nặc quay đầu nhìn chút, nhưng lại thấy trong góc có bộ quần áo lông vũ, mặc dù màu sắc có hơi ảm đạm, nhưng An Nẵ rất vui, vì bây giờ có quần áo bằng lông vũ. An Nặc cũng hỏi Phó Quốc Hoa nữa, trong lòng quyết định, gọi nhân viên bán hàng tới: “Xin chào, cho tôi hỏi chút loại quần áo này ở cửa hàng có mấy bộ vậy.” Nhân viên bán hàng vừa nghe hỏi, phản ứng đầu tiên chính là có phải hiểu sai ý hỏi hay , bộ quần áo đó mặc dù bề ngoài đẹp mắt, nhìn qua có thể thấy đáng tiền bằng chất nỉ, nhưng giá của bộ đó lại vô cùng đắt, cái này bằng hai cái áo khoắc nỉ đấy. Từ Thượng Hải chở tới đây người ta có giữ ấm rất tốt, đây là hàng cao cấp. Nhưng suy nghĩ chút, muốn giữ ấm chỉ cần áo bông dày là được. Cũng nghĩ loại quần áo đó bán được nên mới để vào góc.

      “Loại đó cửa hàng có tất cả bốn bộ, hai cái nam hai cái nữ. bộ là hai bảy đồng, mua áo giá mười bảy đồng, quần 10 đồng cái.” Nhân viên phục vụ xong cũng tặc lưỡi hít hà, lương của cao nhất tháng mới được 38 đồng, như vậy cũng được coi là lương cao rồi, nhưng bộ quần áo kia tương đương với 1 tháng lương của , ai có thể uống tiền mua bộ quần áo như vậy về nhà mặc. Vốn giá xong nhất định nhìn được vẻ mặt khiếp sợ của người đối diện, ngờ người ta căn bản có phản ứng gì. Ngược lại còn vui mừng : “Tôi muốn mua hết bốn bộ đó, mấy gian hàng khác có bán bộ nhung như thế này , tôi muốn mua thêm bốn cái quần nữa.”

      An Nặc vừa xong, nhân viên bán hàng kinh hãi, cái này cần bao nhiêu tiền, tiền tích góp mấy năm nay cũng được nhiều như vậy. Sau đó khỏi sửng sốt chút, quan sát hai người đối diện, vội vàng gật đầu mói có có. Các vị chờ chút.

      xong liền chạy về phía bên trái. Chạy hai bước lại quay đầu lại nhìn, thành kiến lúc trước với An Nặc hoàn toàn biến mất, giờ nhìn lại thấy đúng là người biết nắm bắt xu hướng.

      Người bán hàng xa Phó Quốc Hoa mới hỏi: “Mua nhiều như vậy làm gì?” An Nặc chọn đồ, Phó Quốc Hoa chưa bao giờ chất vấn chất lượng, chỉ đối với số lượng có chút chất vấn nho . An Nặc liếc cái, tay kéo cánh tay : “Cái này biết đâu, loại này được gọi là áo lông vũ, em từng thấy tên tạp chí, bên trong áo đó đều là lông tơ của gà ép thành, nhồi vào bên trong áo, mặc so với áo bông dày còn ấm hơn rất nhiều. Hơn nữa nó lại còn rất , cũng dày, có thể dễ dàng cử động. Loại quần áo này đối với người lớn tuổi rất hợp, vừa ấm lại vừa thuận tiện cử động, em mua cho ba mẹ và chú Trương mỗi người bộ.”

      “Vậy còn bốn cái quần?” Phó Quốc Hoa hỏi.

      “Cho trai ,chị dâu và hai chúng ta mặc.” An Nặc đáp chuyện đương nhiên.

      “Cho chị là đúng, màu đông ở quê lạnh hơn ở tỉnh. Em sợ lạnh cũng cần mua. Nhưng cần, ngày ngày huấn luyện cũng thấy lạnh.” Phó Quốc Hoa .

      được đù có nhiều vết thương, càng cần phải bảo vệ, hơn nữa, lúc huấn luyện koong sợ lạnh, nhưng sau khi huấn luyện sao. Chờ già rồi, còn phải cõng em đấy, chân của em càng phải bảo vệ tốt.” Thời điểm An Nặc chân của , lấy tay ở đùi lục lọi hai cái, ý tứ chính là đôi chân này của , bây giờ là của em đấy.

      An Nặc như vậy, Phó Quốc Hoa tuyệt đối kiên trì phản đối nữa: “Được, nghe lời em.” An Nặc nghe vậy hài lòng cười. Nhìn người bán hàng còn chưa trở lại lôi kéo Phó Quốc Hoa tiếp tục chọn quần áo. Cuối cùng, mua cho trai bộ âu phục màu xám tro, chị dâu cái áo khoắc ngoài màu xanh ngọc. Sau đó tìm quần áo cho Phó Quốc Hoa, Phó Quốc Hoa buông buông tay, bày tỏ trừ quân trang cùng áo khoắc ngoài của quân trang mặc loại quần áo nào khác. An Nặc cũng rất thoải mái, bởi vì bình thường ở nhà rảnh rỗi có việc gì làm liền đan áo len, khăn quàng cổ cho . Khăn quàng cổ quàng chính là đan cho, thôi dù sao mặc quân trang cũng đẹp nhất nên ép .

      Phó Quốc Hoa biết An Nặc chăm sóc mình vô cùng tốt, mỗi ngày đều có quần áo sạch mặc, có lúc cảm giác mình sạch đến nỗi giống quân nhân, nhưng nhìn ánh mắt hâm mộ của các chiến hữu, lại rất kiêu ngạo. Mấu thuẫn đến cuối cùng, còn quyết định về sau cứ sạch như vậy, bởi vì chỉ nhận được ánh mắt hâm mộ mà khiến lòng tự đắc của bành trước đến khổng lồ, có thể thay bộ quần áo sạch , bản thân cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. thương vợ của nhất.

      Lúc người bán hàng trở lại, An Nặc lựa chọn xong, còn mua thêm cho đứa cháu sắp ra đời thêm cái chăn phủ giường, cái mền cùng ít đồ chơi, người bán hàng nhấn máy tính mấy cái: “Tổng cộng hết 1100 đồng.” Trong lòng cũng có chút khẩn trương. Từ xưa tới nay chưa từng chứng kiến có người mua nhiều đồ như vật, nếu bán được hết số hàng này, cuối tháng này cố nhất định có thể được chọn làm chiến sĩ thi đua rồi.

      Phó Quốc Hoa gật đầu cái, hướng về phía An Nặc : “Em chờ ở đây, ra ngoài lấy tiền.” An Nặc gật đầu cái, bình thường ở bên ngoài mua đồ cho tới bây giờ đều là Phó Quốc Hoa trả tiền, đàn ông mà, đặc biệt còn là quân nhân uy vũ, để người phụ nữ của mình trả tiền đúng là chuyện mất mặt.

      An Nặc có lúc tiêu hết rất nhiều tiền, nhưng Phó Quốc Hoa mỗi lần trả tiền đều giống nhau, mắt cũng thèm nháy cái, trả tiền xong còn vui vẻ xách đồ theo . An Nặc cũng chưa bao giờ lo lắng Phó Quốc Hoa có tiền, bởi vì tất cả tiền kiếm được đều gửi vào sổ tiết kiệm của Phó Quốc Hoa. do dự đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho , nên cũng có thể hoàn toàn tin tưởng . Nhưng Phó Quốc Hoa giống như đối với chuyện này lắm. Trong sổ tiết kiệm có bao nhiêu tiền, ít bao nhiêu cũng chưa bao giờ hỏi. Đây cũng là biểu toàn tâm toàn ý tin tưởng .
      HoanHoan, tart_trung, Pecku9 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 66: kết thúc.

      Thời điểm An Nặc đợi, lại thấy Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ tiến vào. đứng ngay chính diện với cửa ra vào, sau khi vào cửa muốn nhìn thấy cũng khó khăn. Dương Thanh Mỹ nhìn thấy An Nặc người liền cứng ngắc cúi đầu xuống, dám nhìn , còn Trương Diệu ngược lại gật đầu với cái ý chào hỏi, nhưng cũng thân thiện như trước kia. An Nặc rất hài lòng, xem ra bọn họ gần đây đúng là gặp nhiều phiền toái, cũng kịp chờ đợi ra khỏi cuộc sống của và Phó Quốc Hoa. Chỉ là như vậy cũng tốt.

      Hai người dạo được bao lâu, đại khái chừng mười phút đồng hồ liền ra ngoài, có thể là sau khi thấy An Nặc nên được tự nhiên.

      nhân viên bán hàng thấy cùng Trương Diệu chào hỏi, cảm giác mình tìm được đề tài, ra rất muốn cùng An Nặc chuyện làm quen, để có thể lôi kéo sau này mua đồ ở gian hàng mình, chỉ là tìm được đề tài, giờ có chuyện để rồi.

      biết người đàn ông này sao?” Nhân viên bán hàng hỏi.

      An Nặc gật đầu cái: “Xem như thế .”

      Nhân viên bán hàng nghe thấy giọng của An Nặc như vậy, cũng biết khẳng định hai người phải là bạn tốt của nhau, đúng là cơ hội tốt, nhân viên ban hàng liền : “Người đàn ông này cũng phải dạng tốt đẹp gì, nhìn người phụ nữ bên cạnh , cách đoạn thời gian đưa ta đến đây mua đồ tốt, nhưng cũng phải chỉ mua cho người, hai ngày trước lại dẫn theo khác tới, mỗi lần dẫn theo người này đến, mấy ngày sau nữa cũng dẫn theo người khác tới mua đồ, hơn nữa đều mua cho hai người đồ giống nhau, phải mất thêm chút tâm tư nào.”

      An Nặc vừa nghe cũng biết, Trương Diệu nhất định là bị vợ mới mê hoặc, nhưng lại thể bỏ được Dương Thanh Mỹ. cười cười, xem ra hai người phụ nữ đó đấu đá nhau.

      Hai người xong Phó Quốc Hoa cũng vừa vặn trở lại. Trả tiền, rồi xách túi lớn túi , hai vợ chồng son lên đường về nhà thăm người thân.

      Ngồi xe lúc về đến nhà là buổi trưa, Phó Quốc Hoa xách bao lớn bao theo phía sau An Nặc xuống xe, An Nặc muốn giúp , nhưng đồng ý, cũng để xách, có lúc đại nam tử chủ nghĩa còn là tốt vô cùng, đặc biệt là người giống như Phó Quốc Hoa.

      Thời điểm vào trong sân, cỗ mùi thơm bay vào mũi.

      “Mẹ, chú Trương, chúng con về.” An Nặc hướng phía trong phòng bếp hô tiếng. Phó Quốc Hoa trầm mặc tiếp tục vào trong nhà cất đồ, nhưng nhìn bước chân của cũng có thể nhìn ra, về nhà cũng rất là vui vẻ.

      Lúc này Trương Tú trong phòng bếp xào đồ ăn, mà Trương Chánh Bưu ở bên cạnh phụ bà thái đồ. Trương Tú nghe được giọng của An Nặc liền kích động, vứt cái xẻng trong tay xuống : “Ai, lão Trương ông nghe xem.”

      Bị bà dọa sợ hết hồn Trương Chánh Bưu thiếu chút nữa cắt vào tay: “ thanh gì.” Ông hiểu ra sao.

      “Tôi nghe thấy tiếng của An Nặc.” Trương Tú cảm thấy chắc chắn lắm.

      “Sao có thể, mấy ngày trước còn nhận được tin của Quốc Hoa thể về mà.” Trương Chánh Bưu lại tiếp tục thái món ăn của mình.

      được, tôi phải ra ngoài xem chút.” Bà xong lau tay vào tạp dề hai cái, ra ngoài. Bà vừa ra, liền nhìn thấy An Nặc đứng ở sân nhìn xung quanh. Vốn Trương Tú cho rằng mình nghe nhầm, lúc này bà kích động: “Lão Trương, ông mau ra đây, An Nặc về. Nhanh lên chút nhanh lên chút.”

      Vừa nghe bà hét lên, Trương Chánh Bưu vội vàng để dao xuống bước nhanh ra ngoài. Đúng lúc này Phó Quốc Hoa cũng cất đồ xong ra.

      Trương Tú cũng lâu rồi gặp con trai, ngày ngày nhớ con trai con dâu hôm nay chúng đột nhiên trở về, khiến cho bà vui mừng đến rơi nước mắt. chuẩn bị chuyện, An Nặc đột nhiên khụt khịt mũi: “Mẹ, mùi gì vậy.”

      “À?” Trương Tú kịp phản ứng, suy tư chút đột nhiên kêu lên: “Thôi chết, món ăn của mẹ.” xong quay người chạy vội vào bếp. Lưu lại Trương Chánh Bưu cười nhìn bọn họ: “mau vào trong nhà nghỉ ngơi, đường chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút là có thể ăn cơm rồi.”

      Thời điểm món ăn bày lên bàn, chỉ là mấy món mà Trương Tú sử dụng tất cả những đồ còn lại trong phòng bếp, có chút ngại, tuổi cao còn động tay động chân: “Hôm nay ăn tạm cái này, các con về vội nên chưa kịp chuẩn bị, về sau mẹ ngày ngày nấu đồ ngon cho các con.” Ngôn ngữ chất phác khiến mọi người vui vẻ, mọi người bắt đầu ăn cơm.

      “Quốc Hoa, buổi chiều các con qua bên kia , nhà thông gia cũng lâu rồi chưa được gặp An Nặc rồi, đoán chừng họ cũng trông ngóng đấy.” Trương Tú trước tiên đem chuyện về nhà mẹ đẻ đặt lên hàng đầu, bởi vì từ lúc An Nặc gả tới đây, vẫn chưa dịp cùng Phó Quốc Hoa về thăm nhà, cả bà và Phó Quốc Hoa đều cảm thấy áy náy.

      Vừa lúc Phó Quốc Hoa cũng nghĩ như vậy, vì vậy gật gật đầu, : “Cơm nước xong chúng con qua bên đó, buổi tối cũng ở lại đó dùng cơm.”

      “Được, các con nhớ mang ít đồ .” Trương Tú tiếp tục dặn dò.

      “Mẹ yên tâm, lúc về bọn con chuẩn bị rồi, còn có cả quà cho mẹ và chú Trương nữa, đợi lát nữa ăn cơm xong hai người mau xem chút.” An Nặc cười lên tiếng. Bời vì Phó Quốc Hoa lúc này bình thường đều lựa chọn trầm mặc, hai người phối hợp ăn ý liền ánh mắt ra hiệu cũng cần.

      Cùng Phó Quốc Hoa về nhà mình, ba mẹ cùng chị An Nặc cũng nhiệt tình hoan nghênh.

      “Cha, mẹ?” An Nặc gõ cửa, trở lại nhà mẹ để vẫn cảm thấy tự nhiên hơn, chưa mở cổng ra ở bên ngoài lớn tiếng gọi. Phó Quốc Hoa theo sau cười cười, quả nhiên lâu rồi chưa về nhà, nhất định là nhớ nhung.

      Mọi người trong nhà vừa ăn cơm xong chuyện phiếm, chị dâu ở trong sân dỗ đứa bé, đứa bé ở trong phòng khóc ngừng, nghĩ có thể bởi vì đứa bé trong phòng quá buồn bực, nên đưa bé ra ngoài hít thở khí chút. Kết quả con thỏ chết bầm này mặc kệ dỗ thế nào cũng dỗ được, vẫn ở nơi đó khóc sung sướng. An Nặc kêu lên tiếng này ngược lại đem tiếng khóc của dừng lại, hai con mắt mở to nhìn về nơi phát ra tiếng .

      “Mẹ, An Nặc trở về.” ở bên ngoài kêu to lên tiếng, mau hai bước mở cửa cho An Nặc.

      Lúc ăn cơm bọn họ nghe thấy người trong thôn Phó Quốc Hoa trở về, khẳng định An Nặc cũng về theo, lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy, đừng ba mẹ, chính trai cùng chị dâu cũng yên tâm. bé như vậy, đên bộ đội có ai chăm sóc còn phải chăm sóc cho người khác, coi như rất độc lập, bọn họ cũng yên tâm, vẫn may Phó Quốc Hoa rất thương .

      Cửa vừa mở ra, An Nặc đứng ngoài cửa sắc mặt đỏ thắm, còn giống như mượt mà hơn chút, nhìn dáng dấp này cũng biết cuộc sống của tệ. Mà Phó Quốc Hoa sau vẫn là thân quân trang, hai tay xách túi lớn túi .

      “An Nặc, Quốc Hoa mau vào nhà .” Chị dâu An Nặc ôm con trai mình vội nghiêng người nhường đường. Mẹ An Nặc cũng ra ngoài vui mừng nắm lấy tay , mà rai cùng ba lên nhận lấy đồ trong tay Phó Quốc Hoa. Vừa đưa tay nhận đồ, ba An Nặc vui, hút thêm hai hơi thuốc, ông : “Về thăm là được rồi, lại còn mua nhiều đồ như vậy.”

      Bình thường mỗi tháng An Nặc gửi tiền về, vẫn còn tiêu hết. Lần này về nhà mẹ để còn mua nhiều đồ như vậy, ngộ nhỡ người nhà chồng có ý kiến sao. Hơn nữa, ban đầu muốn cùng người ta làm ăn, bọn họ đều biết là cầm tiền của Phó Quốc Hoa đầu tư vào đấy, trong nhà ngược lại phần tiền đóng góp cũng có. Lúc đấy ông rất phiền muốn, gọi con trai lớn trong nhà đến thương lượng, muốn lấy tiền trong nhà gửi cho An Nặc ít, mặc dù bọn họ có nhiều tiền để góp, nhưng gom phần ba vẫn có khả năng. Nếu như ban đầu muốn làm ăn buôn bán viết thư gửi về nhà báo trước tiếng, ông nhất định khuyên nhủ , dùng tiền của người nào cũng dễ dàng, hơn nữa còn chưa có chút kinh nghiệm làm ăn nào, hãy yên ổn làm tròn bổn phận bác sĩ của mình. Con gả có thể tiêu xài như vậy, tiền tiết kiệm cả chục năm của Phó Quốc Hoa cứ như vậy bị quăng . Ông đương nhiên thể yên tâm. Sợ thông gia oán giận .

      Lúc ấy để cho ông vui mừng chính là con trai và con dâu cũng có ý kiến gì. Từ góc độ con trai ông mà , em của mình, hai người từ quan hệ rất tốt, đặc biệt là hai năm qua, An Nặc đặc biệt biết quan tâm đến người trai này, cái gì cũng nhớ đến , gì cũng là chuyện bình thường, nhưng ngờ con dâu cũng phản đối, An Nặc bình thường đối với người chị dâu này cũng rất tốt.

      Kết quả họ vất vả gom đủ tiền chuẩn bị gửi cho An Nặc. ngờ thông gia lại đến khuyên mình. Trương Tú đối với con mình yên tâm trăm phần trăm. Con trai bà từ trước đến giờ đều là người chững chạc, chỉ cần con trai tin tưởng, bà cũng tuyệt đối ủng hộ, hơn nữa con bà mặc dù còn tuổi, kinh nghiệm sống ngược lại so với con trai khác nhiều lắm, còn so với Dương Thanh Mỹ hiểu chuyện hơn nhiều, cũng bao giờ làm loạn ầm ỹ.

      Cuối cùng chuyện này cũng liền thôi. Sau này An Nặc mỗi tháng gửi về nhà khoản tiền lớn. Ông muốn tiêu tiền của con , nhưng lại ngăn cản được, mặc dù biết con kiếm được bao nhiêu, nhưng chỉ cần vợ chồng son bọn họ có vì tiền mà mâu thuẫn, ông cũng ngăn cản lòng hiếu thuận của con .

      Vừa vào cửa Phó Quốc Hoa the ba vợ để đồ đạc xuống. Cũng cùng ba mẹ hàn huyên hồi, đợi đên khi ba mẹ nghỉ trưa, còn An Nặc đến chỗ chị dâu ôm cháu trai. Cúi đầu nhìn, mặt đứa bé vẫn còn loang lổ nước mắt, thế nhưng lại hướng về An Nặc toét miệng cười: “Đây là thế nào?” Thấy bộ dạng cháu trai khôi hài An Nặc nhịn được cười ra tiếng.

      “Con thỏ chết bầm này, trước lúc em về chị dỗ thế nào cũng nín. Em vừa về, lại cười toe toét.” Hai vừa vừa cười đùa với đứa bé, cho đến khi đứa bé ngủ thiếp . An Nặc liền lôi kéo chị dâu xem đồ mua tặng.

      “Đây là thảm lông cho bé, người trong tỉnh đều dùng cái này. Chị sờ thử xem, đặc biệt mền mại thoải mái.”

      “Bé trai, thể quá nuông chiều.” Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng tay lại ngừng vuốt ve tấm thảm. Trong lòng chị dâu An Nặc cũng rất mâu thuẫn, tuy làm mẹ cũng muốn thứ tốt nhất cho con mình, nhưng mọi người con trai thể nuông chiều.

      có việc gì, đứa bé còn non da, nằm cái này rất thoải mái, hơn nữa nó còn mà.” Bị An Nặc khuyên câu, lập tức mặt mày hớn hở đón nhận.

      An Nặc vừa vừa lấy ra nhiều đồ chơi . Là đồ xếp gỗ, gấu bông, còn có trống lắc, con vịt , tất cả đều là đồ trẻ con thích chơi, mặc dù đứa bé còn chư dùng tới, nhưng mà thấy cũng nhịn được muốn mua, dưới ủng hộ của Phó Quốc Hoa, liền mua.

      Cuối cùng lấy ra áo khoác ngoài màu xanh ngọc đưa cho chị dâu, quả nhiên chị dâu vừa nhìn thấy áo đưa, ánh mắt của liền sáng lên. Loại áo khoác này ở tình thành còn chưa bán phổ biến, những người mặc nó cũng nhiều. nghe qua, nhưng dù muốn mua nó cũng phải mất ba tháng tiền lương mới được, nên chiếc áo này vẫn là niềm ao ước của bấy lâu nay.

      Thời điểm chị dâu soi gương vừa lúc trai tiến vào, An Nặc kéo qua, đưa những đồ mua tặng giới thiệu từng món . Đặc biệt là hai bộ quần áo cùng hai cái quần lông vũ. An Nặc đặt biệt , mùa đông dù là mặc áo bông cũng được, áo lông vũ tuy nhưng lại giữ ấm rất tốt, đây chính là đồ tốt nhất đó. Đối với lời của em rất tin nghi ngờ. Nghĩ đến mùa đông năm nay nhất định phải khuyên ba mẹ mặc nó.

      Cuối cùng An Nặc đem áo khoác bằng vải nỉ đưa cho . Để cho thử chút. người đàn ông từ trước đến giờ chưa bao giờ mặc quần áo đẹp, nhìn sang rọng như vậy, mặc lên người tay chân cũng biết để ở đâu cho đúng. An Nặc cũng đoán trước được chuyện này xảy ra. Khuyên lại khuyên, để cho bọn họ cần tiếc tiền, đặc biệt là cha mẹ, lớn tuổi, có điều kiện tại sao phải tiết kiệm.

      trai suy nghĩ chút, đúng vậy, công ty em đầu tư cũng từ cửa hàng thành công ty lớn rồi, nhà bọn họ về sau chỉ biết càng ngày càng tốt, cha mẹ cực khổ cả đời, tại sao thể hưởng thụ đây. Nhìn vợ mình bên cạnh, theo cũng có được cuộc sống tốt. về sau nhất định phải cổ gắng, khiến người nhà có được cuộc sống tốt nhất, cũng có thể để em yên tâm.

      An Nặc đứng nhìn chị, hai người dáng dấp tệ, chưng diện càng thêm giống trai tài sắc. Trưởng bối hai nhà đều vì đối phương mà suy tính, và Phó Quốc Hoa lại lòng nhay, cuộc sống như thế trôi qua làm sao có thể tốt đây. cười. Trong phút chốc sắc mặt tái nhợt liền chạy ra ngoài ói.

      chị nhìn thấy cũng sợ hết hồn, lập tức ra ngoài theo. Nhìn An Nẵ ở góc tường nôn rối tinh rối mù nhưng cũng cho ra bất cứ thứ gì (nôn khan). người lấy nước, người ở lại giúp vỗ lưng. Phó Quốc Hoa giúp bố vợ làm việc nhà nghe được tiếng vang lập tức chạy ra, thấy sắc mặt tái nhợt của An Nặc thân thể cao lớn cứng ngắc xuống. Thân thể An Nặc từ trước đến giờ đều rất tốt, bản thân cũng thích vận động, sắc mặt lúc nào cũng hồng thuận khỏe mạnh, sợ nhất chính là thấy dáng vẻ tái nhợt như vậy.

      Đợi đến lúc An Nặc ổn định, Phó Quốc Hoa với chị tiếng, rồi ôm An Nặc đến phòng khám bệnh trong thôn. Lưu lại trai nhìn vợ mình : “An Nặc sao chứ.” cau mày lo lắng hỏi. Chị dâu An Nặc ngược lại mặt mày hơn hở: “Em xem lần này, chắc chắn tám phần.”

      Quả nhiên sai, Phó Quốc Hoa khẩn trương ôm An Nặc vào phòng khám bệnh sau, bác sĩ dùng ống nghe nghe lâu. Ngẩng đầu xác nhận: “Mang thai, nửa tháng.”

      Lúc ấy Phó Quốc Hoa cũng trợn tròn mắt. Hơn 30 tuổi, phải là từng trông ngóng đứa bé đến. Ban đầu kết hôn với Dương Thanh Mỹ, chờ đợi nhất chính là gia đình hạnh phúc, và đứa con thuộc về . Thấy vợ chồng người khác đều ngày ngày bình thản trôi qua, cảm thấy mình cũng sinh sống tạm ổn, mặc dù bình bình đạm đạm nhưng cũng may tất cả mọi người đều vô bệnh vô tai, chỉ là việc nhà chuyện nhiều chút. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa bé của người khác, hâm mộ.

      Sau lại cưới An Nặc, An Nặc đối với vốn giống như con hết mực nuông chiều, cuộc sống hai người rất hạnh phúc, cũng còn hâm mộ người khác như trước đây nữa. Hơn nữa cảm giác An Nặc còn , loại chuyện mang thai này nếu lơn hơn chút nữa an toàn hơn.

      Nhưng đứa bé này cứ như vậy lặng yên tiếng động tới. trong khoảng thời gian ngắn bị khiếp sợ biết nên phản ứng thế nào. Ôm An Nặc về nhà, cảm giác như bay, An Nặc nhìn dáng vẻ đần người của , cũng quấy rầy. Biết dựa vào trực giản để về nhà mình, mới phát ôm An Nặc từ nhà mẹ vợ ra, cũng còn chưa về báo tin. Sau khi giao An Nặc lại cho mẹ của mình lại vội vàng xông ra ngoài.

      Khi mọi người nghe được tin An Nặc mang thai, cũng rất cao hứng. Ba mẹ An Nặc có trai chị dâu báo tin trước, lúc này vui sướng cũng trở lại bình thường rồi. Mà Trương Tú đột nhiên nhận được tin vui khổng lồ này, trong nháy mắt như muốn ngất xỉu, lôi kéo cánh tay Trương Chánh Bưu ở trong sân xoay vòng vòng, Trương Chánh Bưu chiều theo ý bà cũng thiếu chút nữa chóng mặt đến hôn mê. Sau khi được con dâu bảo bối An Nặc khuyên, bà mới vui vẻ dừng lại vào bếp nấu cơm.

      Buổi tối, Phó Quốc Hoa ôm An Nặc nằm giường. Mắt chằm chằm nháy lấy cái nhìn An Nặc.

      “Nhìn cái gì?” An Nặc bị nhìn chăm chú cũng có chút sợ hãi.

      “Em vẫn còn , hẵn còn là con nít, nỡ để em sinh con lúc này.” Mặc dù thể bỏ đứa bé, nhưng Phó Quốc Hoa như vậy, cũng đủ khiến An Nặc cảm động. Có đứa bé, để ý nhất vẫn là . 23 tuổi, chỉ có ở trong lòng Phó Quốc Hoa, vẫn là đứa trẻ.

      “Em , hơn nữa, em chỉ muốn sinh con cho , con của em và .” An Nặc rúc đầu vào lồng ngực Phó Quốc Hoa, làm nũng, cùng thảo luận về sau đứa bé giống ai, về sau giáo dục thế nào, thảo luận rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi ngủ.

      An Nặc ngủ thiếp , Phó Quốc Hoa ở bụng khẽ vuốt ve vòng. nằm ở nơi đó suy nghĩ rất nhiều, nhớ ngày đó lần đầu tiên gặp , lại bị mẹ dục chuyện kết hôn, chú ý đụng phải , quả mặt u mê, vừa nhìn chính là đứa trẻ, ở thời điểm đấy nhất định giám nghĩ đến chuyện cưới , còn có thể sinh con cho .

      Sau lại, bọn họ đêm đầu tiên, cũng là ở chiếc giường lớn này. Khi đó vẫn còn , trong trắng như vậy, mền mại như vậy, tốt đẹp đến nỗi khiến cho có chút tự ti, nhưng lại do dự đoạt lấy , để cho trở thành người của .

      Nữa sau lại, thương , chăm sóc , đối với làm nũng, phát giận. Sau đó còn mang thai.

      Nhìn người nằm bên cạnh, lần đầu tiên cười khúc khích ngừng.

      An Nặc ngủ rất ngon giấc, ánh trăng êm ái chiếu lên mặt , miêng của hơi chu ra, mỹ lệ mà tinh khiết.

      Nhìn tiếng động : “Cám ơn.”

      Cám ơn nguyện ý em. (cái này nguyên văn gốc, cơ mà ta thấy lạ vì là suy nghĩ của Phó Quốc Hoa tự nhiên chen thêm A.N vào)
      HoanHoan, tart_trung, fujjko3 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: ngoại truyện

      Ban đêm, An Nặc nằm ở giường cái tay đỡ tại dưới đầu ngừng nhìn quanh ra ngoài, bên ngoài phòng khách đèn vẫn sáng, nam chủ nhân ngồi ở chỗ đó trong tay cầm quyển sách, nhưng mà chữ cũng vào đầu, ngồi ở chỗ đõ than thở mặt sầu khổ.

      Phó Quốc Hoa vào, An Nặc ở giường lăn lộn, chờ , chờ đến nỗi quá nhàm chán, liền đưa cái chân duỗi ra co lại, vận đông chút. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, muộn thế rồi.

      Quốc Hoa.”

      “... ........”

      Quốc Hoa”

      “... .........”

      “Phó Quốc Hoa!”

      Nghe thấy gọi cả họ cả tên, Phó Quốc Hoa thở dài nuốt ngụm tức cuối cùng, tắt đèn vào phòng ngủ.

      Quốc Hoa.” An Nặc duỗi duỗi cái chân đá đá, bị phát bắt được. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cứ như vậy giằng co, cuối cùng vẫn là An Nặc nhịn được cười ra tiếng.

      “Được rồi.” Phó Quốc Hoa khiển trách tiếng, để chân của xuống, cũng nằm xuống giường.

      Phó Quốc Hoa tại sao mỗi ngày lại than thở. Bởi vì tiểu nương của mang thai chưa được ba tháng, có thể xem là tham an, nhưng mỗi buổi đều thể giúp giải quyết (xxoo). thể làm gì khác hơn là phát huy chữ nhịn.

      Nhưng chỉ cần ở bên người uốn éo ngắt cái, rất khó nhịn được, đặc biệt là thời gian dài, nhịn càng lâu lại càng kích động. Cho nên Phó Quốc Hoa thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ở bên ngoài mè nheo, tranh thủ lúc An Nặc ngủ say mới tiền vào, đáng tiếc An Nặc có Phó Quốc Hoa ngủ. Đặc biệt từ lúc mang thai người càng thêm khó ở. Cho nên hai người thường trình diễn màn này.

      Đem ôm vào trong ngực, cảm nhận được cái miệng nhắn của phả hơi thở lên cổ của mình, càng ngủ được, thể làm gì khác hơn là bỏ ra, để cho dựa lưng về phía ngủ, ở trong lòng ngừng từ nhịn, kết quả đem người quay qua rồi, lại ngờ cái mông tiểu nương lại hướng tới cọ cọ.

      Phó Quốc Hoa khẽ rên tiếng, cắn răng, vẫn phải nhịn.

      Cuối cùng, An Nặc lật người ngồi lên hông của Phó Quốc Hoa, cao nhìn xuống ánh mắt sáng quắc của , “Phó Quốc Hoa, muốn sao?”

      Phó Quốc Hoa có thẻ muốn sao, từ lần trước An Nặc dùng tay giúp giải quyết cũng được tuần rồi. quả muốn đến điên rồi! Từ khi mang thai, cuộc sống của bọn họ liền với xx, phải biết, đối với ở cái tuổi này lại còn là người khỏe mạnh, ít làm ngày, chết, nhưng mấy tháng làm..... sống bằng chết......

      Nhưng đây là đứa bé đầu tiên của bọn họ, hơn ba mười tuổi rồi, đàn ông lớn tuổi như , con cũng được mấy tuổi rồi. Cho nên Phó Quốc Hoa thể cẩn thận, rất lo được lo mất, chỉ cần gió thổi cỏ lay chút xíu, cũng rất sợ.

      Cho nên, đừng là đụng , ngay cả sờ bụng của , cũng dám dùng sức.

      Nhưng cứ nhìn thân thể mềm mại trắng nón của , liền kích động, đây là dụ dỗ trắng trợn, Phó Quốc Hoa hô hấp càng thêm nặng nề.

      Phó Quốc Hoa thở dốc hơi, nhưng cũng đủ cho câu trả lời, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “.......Em muốn ăn gì phải ? nấu cho em? Canh chua cay, hay là cải trắng, em muốn gì...... ra ngoài làm...”

      An Nặc tức giận, mỗi lần đều dùng những lời này để che dấu phản ứng. ràng nhìn qua biết rất muốn. tiếp tục dẫn dụ, mắt như sắp khóc: “ cần em?”

      Phụ nữ có thao cảm xúc vốn là rất ổn định, An Nặc vừa như vậy, lúc này cũng cảm thấy có chút ý tứ như vậy, tuy điều kiện như vậy cũng rất khó ăn trộm, nhưng ai biết được mặc dù thể bày ra hành động nhưng có thể hay nghĩ đến chuyện đó. An Nặc buồn bực, ngồi ở người Phó Quốc Hoa thân thể bắt đầu xuống có lại.

      Vừa động thân thể liền bị Phó Quốc Hoa kéo lại, nhàng trấn an, lôi kéo tay của đường mò xuống dưới, “....Em xem, đây là bộ dạng muốn sao.”

      An Nặc cảm nhận được bộ phận bành trướng kia, tâm tình ngược lại bởi vì điều này mà trở nên khá hơn. “ đúng là biết cách quan tâm đến con trai .”

      Những lời này ngược lại oan uổng cho Phó Quốc Hoa, làm sao có thể chỉ biết quan tâm đến con mình, phải con cùng thể so sánh, có so nhất định cũng kém, mấu chốt là cảm thấy cũng phải là người nhu nhược. Hơn nữa, vốn thấy chịu đựng liền chịu nổi, huống chi còn thêm đứa bé này. quân nhân, nhất định có thể dùng tinh thần quân nhân, có thể nhịn được.

      An Nặc dùng tay bé của mình đong đưa vật trong tay, vì mang thai, nên bộ dáng lại thêm phần quyến rũ.

      Mà Phó Quốc Hoa nét mặt vẫn biểu ra nét rối rắm như vậy.... ...

      “Có thể ? Thôi, thôi.” cảm thấy giọng của khàn khàn như tố cáo lại lời của .

      Mà câu trả lời của An Nặc, là trực tiếp cắn lên lồng ngực của , liếm hai điểm đỏ hồng nổi lên của .

      Được rồi, mặc dù nên, nhưng nghĩ An Nặc là người biết chừng mực, nên chắc tính toán của mình.

      đúng là tiểu tinh đáng mà.

      Chỉ có điều lâu Phó Quốc Hoa được ăn, nên lần này phải cẩn thận.

      Thời điểm An Nặc đối mặt với Phó Quốc Hoa, nhất định lớn mất, nằm người Phó Quốc Hoa, vừa cắn, vừa liếm.

      Mà Phó Quốc Hoa vốn là cây đuốc, giờ lại chịu trêu đùa của An Nặc, lửa này càng đốt thêm thịnh vượng.

      muốn ngẩng đầu, muốn vào sơn động của dịu dàng chậm rãi dò xét.

      Nhưng An Nặc lại lắc đầu, từ từ xuống.

      Cuối cùng ngẩng đầu, hướng về phía Phó Quốc Hoa khẽ mỉm cười, sau đó ... ....

      hớp, liếm cái.

      Phó Quốc Hoa tiếp tục hít vào hơi, lâu, mới muốn khống chế mình, muốn dùng vật dũng mãnh vào thăm dò địa phương ấm áp trơn trượt của nữa, động tác của An Nặc thuần thục hơn so với lần trước. Nhưng số lượng nhiều và đa dạng, nhưng cũng đủ khiến cho Phó Quốc Hoa kích động thôi.

      vừa cúi đầu, nhìn thấy cái đầu đen thù lù nằm ở giựa hai chân của hoạt động. Phó Quốc Hoa trong lòng căng thẳng, hai tay nắm chặt xuống ga giường.

      Thât lâu, mới miếng cưỡng khống chế hô hấp của mình, khạc ra mấy chữ.

      “Được rồi.... cần như vây.... ....”

      Nhưng An Nặc dừng lại, hỉ hít hơi.

      Sau đó......

      Người khác bộc phát.

      Sau đó rực rỡ rồi.

      An Nặc xong việc đứng lên rửa mặt.

      Phó Quốc Hoa nằm giường vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nằm đó, gật đầu cái.

      nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên, nhanh như vậy..... xuất ra.... .......

      Quả nhiên là tài nghệ lâu ngày luyện, dần suy yếu.

      Phó Quốc Hoa đắp lại chăm, trầm tư.

      An Nặc trở lại giường, bộ dáng mệt mỏi, ngã xuống giường nhắm mắt ngủ.

      “An Nặc?”

      ừng ực câu, “Em mệt quá.... ......” vừa đưa lưng về phía Phó Quốc Hoa nằm xuống.

      có phản ứng, Phó Quốc Hoa trầm mặc. Bình thường muốn cho đàng hoàng ngủ lại đàng hoàng, lúc này mình rốt cuộc cũng phát tiết được lần lại làm loạn nữa. Đoán chừng là mệt mỏi, phụ nữ có thai vốn rất dễ mệt.

      Đem ôm vào trong ngực, Phó Quốc Hoa hít sâu hơi, cảm thấy trong lòng mảnh an bình.

      Ôm vợ , vẫn nhớ phải che chờ bụng của , Phó Quốc Hoa từ từ ngủ.

      Chỉ là mơ mơ màng màng, cảm thấy tiểu nương xoay người, hướng ngực cọ cọ.

      “Quốc Hoa, ngủ rồi sao?”

      Nghe thấy giọng , Phó Quốc Hoa cơn buồn ngủ cũng biến mất, mở mắt ra nhìn .

      “Sao vậy, muốn ăn cái gì hay là chân lại đau.”

      Đối với chuyện buổi tối An Nặc muốn cầu gì đó, Phó Quốc Hoa hầu hạ cũng thành thói quen, thậm chí cần An Nặc mở miệng, đại khái có thể hiểu được cầu của .

      em ?” An Nặc nhìn hỏi, giống như hôm nay nghe được đáp án cũng ngủ.

      Phó Quốc Hoa nghe hỏi như vậy, còn cứng ngắc, đại lão gia, sợ nhất chính là suốt ngày đem cái gì tình đặt ở khóe miệng. Nhưng tại trời đất bao la phụ nữ mang thai là lớn nhất, còn giao lời trong tim cho nghe,

      “Yên, em, cũng yêm con, chỉ cần những thứ gì có liên quan đến em, đều , vĩnh viễn .” Phó Quốc Hoa chưa từng chuyện thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt, cảm thấy mặt mình nóng lên.

      Quả nhiên, An Nặc nhận được câu trả lời, liền lập tức nhắm hai mắt tiến vào mộng đẹp. Phó Quốc Hoa vừa nhìn, thấy được phục vụ tốt, lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ.


      The End
      HoanHoan, tart_trung, Pecku7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :