1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ - Lạc Lạc Nhật (66c+1 Ngoại Truyện - HOÀN) (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45:

      Sáng sớm thứ 2, An Nặc trở lại bệnh viện liền bị chủ nhiệm Hạ gọi vào phòng làm việc.

      Chủ nhiệm Hạ ngồi phía sau bàn làm việc đọc bệnh án, ‘đông đông đông’ An Nặc đứng ngoài cửa gõ ba cái. Chủ nhiệm hạ thấy An Nặc, nâng cặp kính : “Vào ” Lúc này An Nặc mới vào.

      “Chủ nhiệm”

      Chủ nhiệm Hạ gật đầu cái: “Ngồi .” An Nặc ngồi ở xuống cái ghế trước bàn làm việc. Lúc này chủ nhiệm Hạ kéo ngăn kéo ở bàn làm việc lấy ra bộ hồ sơ để ở trước mặt .

      An Nặc đưa tay từ bàn cầm lên: “Đây là cái gì?” nghi ngờ hỏi.

      “Đây là tài liệu của cuộc hội thảo Senminar cuối tuần này ở thành phố B, trở về hãy xem kỹ, cuối tuần cùng tôi.” Chủ nhiệm Hạ khóe miệng mang theo nụ cười bày tỏ tâm tình rất tốt. Cuộc hội thảo lần này ra đối với những người có chút thông mình đều biết, cho dù chỉ là phụ tá cũng có thu hoạch lớn, nhưng ngày hôm qua khi nhận được mời đến Seminar, viện trơngr quả có ý đề cử Cố Bình Bình theo, chủ nhiệm Hạ cũng thích Cố Bình BÌnh, hơn nữa còn là con nuôi của viện trưởng thể biểu thích, hơn nữa Cố Bình Bình người này cũng có cái gì tốt, nhiề nhất cũng chỉ là do điều kiện gia đình tốt nên nuôi dưỡng thành tình tình tương đối kiêu ngạo, những phương diện khác cũng có gì phải bắt vẻ. Đặc biệt là thời điểm ở trước mặt mọi người.

      Nhưng nếu xét về phương diện chuyên nghiệp, chủ nhiệm Hạ cũng thể thiên vị, đối với hai người mà , Cố Bình Bình là loại dạy thứ gì đều phải dạy kỹ (dạy thấu), ta mới có thể hiểu được. Nhưng An Nặc lại khác, bà chỉ cần chỉ dẫn chút liền thông, có lúc còn có thể suy ra ba. Cho nên là chủ nhiệm, chủ nhiệm Hạ dĩ nghiêng nghiêng về phía An Nặc chút. Mới vừa rồi chủ nhiệm Hạ cũng gọi Cố Bình Bình tới phòng làm việc, hỏi có muốn hay . Cố Bình Bình nghe được Seminar, còn rất kích động, nhưng vừa nghe chủ nhiệm Hạ chuyện chủ yếu để ghi chép lại cuộc họp, sau đó chỉnh sửa thành tài liệu. Cố Bình Bình lại do dự, gần đây muốn làm nóng quan hệ với Chu Trì, nếu phải mấy hai tuàn lễ, còn rất do dự.

      Cuối cùng chủ nhiệm Hạ còn , nếu như em cũng sao, kết quả cuộc thảo luận lần này được viết thành báo cáo, nếu em đối với đề tài này có quan tâm, có thể đến gặp viện trưởng hỏi xem chút. Cố Bình Bình nghe vậy, cũng do dự. tràng cảm ơn chủ nhiệm Hạ sau đó liền ra ngoài. Vì vậy Cố Bình Bình dưới hướng dẫn của chủ nhiệm Hạ bỏ qua cơ hội lần này.

      An Nặc mpr ra nhìn chút, là tài liệu về giải phẫu trị liệu đau thắt tim, có nhiều bác sĩ giỏi từ cả nước về đây, là cơ hội hiếm có, đối với bác sĩ thực tập mà , có thể thấy đây là cơ hội tốt, dù là có cơ hội thỉnh giáo, chỉ cần được xem báo cáo hoặc nghe những lời tâm đắc của họ cũng là tốt rồi.

      Nhận lời chủ nhiệm Hạ, An Nặc cầm túi hồ sơ trở lại phòng làm việc.

      Cố Bình Bình lần này ngược lại trong lòng rất thăng bằng, túi hồ sơ trong tay An Nặc dĩ nhiên biết đó là cái gì, nếu như phải vừa rồi mình cự tuyệt, như vậy cái túi hồ sơ đó bây giờ ở trong tay mình, bác sĩ thực tập ở khoa tim chỉ có hai người, dĩ nhiên người chính là An Nặc.

      Xác định hành trình xong, An Nặc dùng thời gian ngắn nhất làm xong công việc quan trọng đầu tiên, đó là viết thư gửi cho Phó Quốc Hoa, tóm tắt tình huống tại.

      Sau khi xắp xếp vông việc xong, sáng thứ hai tuần này bọn họ phải ngồi xe lửa đến thành phố B. Vì vậy tối thứ 6 An Nặc về nhà. Khi về đến nhà, Trương Chánh Bưu vẫn còn ở đó để chăm sóc mẹ , mặc dù chân bà tốt hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, bước vẫn khập khiễng. Vì vậy Trương Chánh Bưu kiên quyết muốn chăm sóc bà đến khi hoàn toàn phục hồi mới thôi, tránh lại cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn/ Hơn nữa, gần đây trong quá trình chung sống, Trương Tú cảm nhận được che chở của người đàn ông, hai người sống chung cũng rất vui vẻ, cho nên đối với cách làm của Trương Chánh Bưu cũng kiên quyết phản đồi.

      An Nặc về đến nhà thấy Trương Chánh Bưu vẫn còn chăm sóc mẹ mình cũng tỏ ra khó chịu, ngược lại còn nhiệt tình, khiến hai lão già tránh khỏi lúng túng. bàn cơm An Nặc thoáng tiết lộ, ý từ của Phó Quốc Hoa, : “Mẹ, con lần này thăm Quốc Hoa, có chuyện mẹ bị đau chân, ấy sợ hết hồn. Chỉ là có chú Bưu chăm sóc, ấy cũng yên lòng hơn nhiều, nhưng ấy có nhờ con nhắn lại, nếu như còn có người chăm sóc mình tốt, nhất định phải bảo chú Bưu liên lạc với ấy, ấy về chăm sóc mẹ.” câu đơn giản, hai lão già có thể nghe ra Phó Quốc Hoa biết chuyện của bọn họ, chẳng những phản đối ngược lại tương đối hiểu chuyện. Trương Chanh Bưu trong lòng rất vui vẻ, rất tự nhiên dục An Nặc ăn uống nhiều vào. Ba người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.

      An Nặc phải đến thành phố B vòng, Trương Tú cảm thấy yên lòng, An Nặc còn lại phải đến nơi xa lại như vậy, bà nhớ tới cái gì cũng có thể dặn dặn lại, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân. Lúc trở về nhà, ba mẹ cùng trai và chị dâu lại tiếp tục dặn dò. An Nặc cảm thấy buồn cười, từng vì diễn xuất mà ngày phải bay qua nhiều thành phố. Thậm chí có lúc còn đến quốc gia mà biết ngôn ngữ của họ. Đối với chuyện lần này cũng chỉ coi như chuyến ‘du lịch’ , thậm chí đến hành lý cũng chỉ cầm những thứ cần thiết. Nhưng người nhà lại khác. Lúc về bệnh viện, mẹ nhét cho đống trái cây cùng trứng gà luộc, mẹ chồng cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cùng ít tiền. An Nặc mặc dù cảm thấy dùng tới, nhưng vì cảm động tấm lòng của họ mà vẫn cầm theo.

      Xách theo mấy quả trứng gà cùng trái cây lên xe lửa cùng chủ nhiệm Hạ, mất ngày đêm mới đến được thành phố B. Xuống xe lửa có người đón, đoàn người đường đến nghỉ ở khách sạn, sau khi sắp xếp phòng xong người tiếp đãi hai người có thể nghỉ ngơi chút, sau đó chuẩn bị ăn cơm tối. Chủ nhiệm Hạ cùng mấy người khách khí mấy câu, sau đó cùng An Nặc gật đầu cái, hai người chia ra trở về phòng.

      An Nặc để túi lên bàn, mình trước bò đến giường xoa xoa eo. Cả ngày đêm ngồi ghế cứng, tại eo mỏi lưng đau ghê gớm, nhiều ngày thức đêm cùng mệt nhọc, thể chất của bây giờ kém xa trước, trước kia dù mấy ngày đêm ngủ nghỉ quay phim còn có thể duy trì khí sắc. Nhưng giờ lại khác, cũng là ngồi xe lửa cả đêm, ngờ chủ nhiệm Hạ sau khi xuống xe khí sắc vẫn còn rất tốt. này khiến An Nặc bị đả kích. cảm thấy, vận động kiện thân cuộc sống cũng nhanh mệt mỏi.

      An Nặc nằm lỳ ở giường, đưa tay ở sau lưng mình vuốt ve. Tận lực để cho mình buông lỏng, buông lỏng bản thân rồi, liền thoải mái ngủ thiếp .

      Thời tiết tháng ba vẫn còn có chút lạnh, trong giấc mộng An Nặc cảm thấy lạnh, vô ý thức từ từ co lại, giống như con mèo con, mặc dù ôm chặt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh léo như cũ, áo não hừ tiếng, cau màu lôi kéo góc chăn, đem mình cuộn lại kín chỉ để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

      Bời vì quá mệt mỏi, ngủ thẳng từ mặt trời mới mọc lên đến lúc trời xuống núi, mãi cho đến có người gõ cửa An Nặc mới tỉnh lại.

      Chủ nhiệm Hạ thấy An Nặc còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, có chút kinh ngạc, mình ngủ giấc liền tỉnh lại, tài liệu cũng xem lại lâu, vồn nghĩ An Nặc cũng sớm tỉnh lại, nghĩ rằng đến lúc tới gõ cửa vẫn ngủ. Chủ nhiệm Hạ vỗ vỗ bả vai của : “Nhanh rửa mặt, lát nữa xuống ăn cơm.” An Nặc mở của để chủ nhiệm Hạ tiến vào ngồi, còn mình ngượng ngùng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Chủ nhiệm Hạ thấy động tác buồn cười của lắc đầu cái: “Người trẻ tuổi à, đúng là có năng lực tự kiềm chế, ban ngày ngủ nhiều như vậy, buối tối sao còn ngủ được.”

      Chủ nhiệm Hạ rất đúng. Trước kia An Nặc làm việc và nghỉ ngơi thời gian đều rất chuẩn, bởi vì có lúc cảnh diễn của vào ban đêm, có lúc lại diễn ra vào ban ngày, cho nên chỉ có thể nắm chắc thời gian làm việc của mình để phân bổ thời gian nghỉ ngơi hợp lý. Giờ đến thân thể này lâu như vậy, căn bản có thói quen thức đêm, nguyên tưởng rằng cái thói quen này sửa đổi rồi, ngờ đến giờ lại để bản thân ngủ quên.

      Lúc hai người xuống đại sảnh trời tối, vào đại sảnh có rất nhiều người, cuộc hội thảo lần này có rất nhiều người tới tham , mọi người túm năm tụm ba lại thảo luận, nhìn qua đều là phần tử trí thức cao cấp. Hai bàn bên trái còn có mấy người mặc quân trang, có nam có nữ, chắc là người của bệnh viện quân y. An Nặc đời trước đối với người ở bệnh viện Quân y cũng rất có hảo cảm, tác phong nghiêm chỉnh , điều kiện để trúng tuyển vào đại học quân y cũng rất hà khắc, chỉ phải là người có đầu óc, còn phải có thể chất khỏe mạnh, cho nên An Nặc đối với quân y vẫn rất tôn kính.

      Sau khi hai người ngồi xuống, chủ nhiệm Hạ thấy An Nặc liên tục nhìn đám người bên viện quân y, liền chủ động lên tiếng giới thiệu: “An Nặc, thấy , bàn thứ nhất có người đàn ông mặc quân trang tóc muối tiêu đó.” An Nặc gật đầu cá. Chủ nhiệm hạ tiếp: “Người đó là Thái Đấu trưởng khoa tim mạch của bệnh viện quân khu ba.” An Nặc kinh ngạc, bệnh viện quân khu ba phải là nơi Phó Quốc Hoa đóng quân sao? An Nặc nhìn lại thêm mấy lần.

      Lúc học cũng từng nghe thấy danh tiếng của người này, ông là người đầu tiên thực thành công phẫu thuật nối mạch máu cũng như giải phẫu xung động mạch vành.... ......(toàn ngôn ngữ y học mà ta thể hiểu được nên xin phép bỏ qua vì nó cũng quan trong.)

      Phương pháo của ông được công nhận và đưa vào giảng dậy. Đây là giải phẫu này rất khó, dù được học, nhưng rất ít người có thể thực được thành công, cho nên có rất nhiều người từ bỏ, nhưng ông tử bỏ, còn thực rất thành công. Bây giờ mặc dù giải phẫu này sắc xuất thành công còn chưa cao, nhưng người dám đem nó tiến cử vào Trung Quốc, đột phá.
      HoanHoan, tart_trung, Nhược Vân6 others thích bài này.

    2. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      cố gắng lên....rất cảm ơn bạn vì năng suất dạo này tăng cường
      :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Nữ Lâmhonglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46

      Ngày thứ hai, cuộc hội thảo chính thức bắt đầu, mấy chủ giảng ngổi ở phiaa bắt đầu phân tích, người phía dưới liền tiếp đưa ra câu hỏi. Giải phẫu nối mạch máu phụ thuộc vào triệu chứng đau thắt tim.... ....(ko biết phải dịch thế nào, xin phép bỏ qua, bác google cũng ko thể giúp ta cũng xin đầu hàng thôi.)

      Mọi người đối với cách phẫu thuật này khen chê đồng nhất, làm bác sĩ mặc dù có thể tiếp nhận, cũng muốn tiếp nhận, nhưng đại đa số người bệnh đều sợ mức độ nguy hiểm của nó cao hơn tỉ lệ t hành công. Cho nên cách giải phẫu này vẫn chưa được áp dụng rộng. Nhưng An Nặc lúc trước khi còn là nhi, có mẹ trong viện nhi từng làm phẫu thuật này, tuổi thọ của bà cũng kéo dài hơn rất nhiều, hơn nữa lúc ấy loại phẫu thuật này căn bản cũng do nhưng bác sĩ trẻ tuổi thực , cho nên có thể thấy loại phẫu thuật ngày tỉ lệ nguy hiểm rất , khả năng thành công rất lớn.

      An Nặc nghe rất nghiêm túc, ghi lại tất cả những điều trọng điểm. Chủ nhiệm Hạ còn cảm thấy An Nặc quả nhiên là người mới tốt nghiệp, đối với mấy chủng loại tân tiến này tiếp nhận rất nhanh, giống như mấy người già bọn họ, chỉ cầu ổn định, cầu đột phá.

      Thái Đấu giải thích xong nhìn xuống dưới hội trường để nghe câu hỏi của mọi người. An Nặc nghe bọn họ , cúi đầu nhìn qua sổ ghi chép của mình sau đó quay sang bên chủ nhiệm Hạ : “Theo lý thuyết mạch máu của tim chủ yếu nằm ở mặt ngoài, chưa tính là giải phẫu tim, nguy hiểm là rất , nhưng vì phải gây mê, hơn nữa quy trình giải phẫu có chút phức tạp, cho nên cần thời gian tương đối dài, nên mới có thể xem là có chút nguy hiểm. Có phải vậy ?”

      An Nặc dù rát , nhưng, nhưng Thái Đẩu ở gần đấy tình cờ nghe được câu hỏi của , ông rất kinh ngạc nhìn chút, vừa nhìn chắc là sinh viên mới ra trường, có thể tiếp nhận ý nghĩ của ông hơn nữa còn phân tích rất đúng. Điều thắc mắc của cũng chính là mấu chốt vấn đề, phải biết việc làm giải phẫu chuyện kiêng kỵ nhất chính là kéo dài thời gian, đặc biệt là phẫu thuật tim, chỉ nhiều hơn phút đồng hồ cũng có thể gây nguy hiểm, nhìn dáng vẻ nghe báo cáo nghiêm túc, cũng có thể nắm bắt được vấn đề trong bản báo cáo này. Thái Đấu ở trong lòng gật đầu cái.

      Trong hội nghị lần này người trẻ tuổi xuất sắc có rất nhiều, đặc biệt là những người trong bệnh viện quân y, chỉ là rất bác học có lập trường riêng, hơn nữa tác phonng rất nghiêm cẩn, nhìn cũng cảm giác rất thoải mãi. Có lẽ do thích quân nhân nên cái thói quen này thay đôi được, cho nên nhìn quân nhân thuận mắt hơn so với n gười thường rất nhiều.

      Lần hội thảo này An Nặc học được rất nhiều thứ, vui vẻ theo chủ nhiệm Hạ trở lại bệnh viện. Nwhng biết, được Thái Đấu để ý.

      Ngày cuối cùng họp xong, An Nặc cùng chủ nhiệm Hạ đến cơm cũng kịp ăn, liền vội vàng lên xe lửa, vốn chủ nhiệm hạ muốn mua ít bánh bao...lên xe lửa ăn, nhưng thời gian kịp. Vốn nghĩ phải nhịn đói, kết quả An Nặc lại như ảo thuật tự đắc lấy ra hai gói mì ăn liền.

      Chủ nhiệm hạ kinh ngạc, An Nặc cười cười, lúc mang , có cơ hội ăn. Hương vị mì tôm ở xe lửa lan ra bốn phía, người chưa từng ăn rồi rít hỏi thăm, chủ nhiệm Hạ cũng vật này tệ.

      Sau chuyến mệt mỏi về đến nơi cũng cuối tuần, An Nặc lại ngồi xe về quê. Về đến nhà, sắc mặt hơi tái nhợt, vừa vào đến cửa An Nặc lại thấy Phó Quốc Hoa, khiến rất vui mừng. có chút thể tin được, lúc trước cũng có thấy nhắc tới sắp được nghỉ phép, nhưng nghĩ được nghỉ nhanh như vậy. Phản ứng đầu tiên của là nhào vào trong ngực , trong lúc mệt mỏi co lại gặp được người nhớ mong, lúc này chỉ muốn ở trong lòng ngủ giấc ngon.

      Phó Quốc Hoa mở miệng trước: “Về rồi, mệt ?” biết vì sao, nghe thấy giọng trầm thấp của khiến toàn thân đều thấy thoải mái.

      An Nặc lấm lét nhìn trái phải chút: “Mẹ đau?” hỏi.

      Phó Quốc Hoa giúp cầm lấy hành lý, kéo về phòng, chưa từng thấy bộ dạng tiều tụy như vậy, đau lòng muốn cho nghỉ ngơi trước, vừa vừa : “Mẹ ra ngoài, chắc là ra thăm đồng.” Bây giờ mặc dù có việc mùa màng, nhưng Trương Tú có thói quen mỗi ngày đều ra đồng thăm non.

      An Nặc vừa nghe trong nhà có ai, lập tức thay đổi thái đội, vốn hẳn hoi liền xoay người ôm cổ của cả người dựa vào lòng . người của có hơi thở mát mẻ. An Nặc vùi đầu trong ngực hít sâu hai cái, mang theo giọng mũi : “Em được, ông xã bé em vào nhà ....”

      Tính cách này của An Nặc, Phó Quốc Hoa cũng lạ, cũng thích dáng vẻ nũng nịu của , giống như con mèo . Nhưng giường là giường, xuống giường Phó Quốc Hoa lại trở về con người nghiêm chỉnh. Khi An Nặc gọi là ông xã, thân thể của liền cứng ngắc. Ngộ nhỡ để người khác thấy được, chừng biến thành người đứng đắn.

      Nhìn lại An Nặc trong ngực, rốt cuộc nỡ đẩy ra, dù sao vợ mình cũng quan trọng hơn, nhìn có cử động, đoán chừng ngủ rồi. An Nặc ở trong ngực Phó Quốc Hoa hề nhúc nhích, biết là bởi vì lười vận động hay ngủ rồi, Phó Quốc Hoa thể làm gì khác hơn là cái tay ôm eo thon, cái tay vòng xuống dưới xuyên qua chân của , bế lên sải bước vào phòng.

      Bi tới bên bàn, để hành lý của xuống. Sau đó ôm đặt xuống giường, An Nặc vẫn còn ôm cổ hẳn nên dám nâng người lên, chỉ đưa tay giúp cưởi giầy xuống, đưa tay muốn kéo chăn đáp cho , nhưng với tới, Phó Quốc Hoa thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ cái mông : “An Nặc, buông tay.” Mặc dù giọng nghe có vẻ dịu dàng, nhưng động tác lạ cực kỳ êm ái.

      An Nặc trong ngực ra sớm ngủ mơ màng rồi, thử nghĩ người vô cùng mệt mỏi lại được ở trong lòng ngực ấm áp an toàn, sao có thể buông tha? Phó Quốc Hoa giọng cùng động tác quấy rầy đến mộng đpẹ, dĩ nhiên, An Nặc cũng hoàn toàn để ý đến lời . Cho nên hai tay ôm cổ lại càng xiết chặt hơn, lẩm bẩm : “Đừng , ngủ cùng em chút.”

      Phó Quốc Hoa muốn thử đem cánh tay của kéo xuống, nhưng tay của vừa động đến tay của , liền khoongv ui nhíu mày, vì vật đành thôi, căn cứ theo cầu của An nặc, thân thể cao lớn nằm xuống bên cạnh .

      Qua lâu, An Nặc ngủ say, cánh tay ôm chặt cũng dần dần buông lỏng, Phó Quốc Hoa mới gỡ tay xuống, bỏ vào trong chăn đắp kín, đứng lên cử động cái hông cứng ngắc, xoay người ra cửa để mình An Nặc ở giường.

      Phó Quốc Hoa vốn muốn nấu cơm cho An Nặc, nhưng biết lúc nào mới tỉnh dậy, ngộ ngỡ dậy muộn, cơm lại lạnh. Suy nghĩ chút quyết định nấu nước tắm cho , người thích sạch , lại đường xa chắc chắn cả người khó chịu. Tắm xong ăn cơm cũng thoải mái, nếu đói bụng có thể ăn ít bánh trước.

      Phó Quốc Hoa ở trong bếp nấu nước, bên ngoài lại truyền đến giọng của Trương Tú: “Quốc Hoa, mau ra đây, ta mang về cho con thứ tốt đây.”

      Phó Quốc Hoa nghĩ tới An Nặc bên trong, vội vàng ra ngoài, nhận lấy cái túi trong tay mẹ, : “Mẹ, giọng chút, An Nặc vừa về, ngủ ở bên trong.” Trương Tú vừa gnhe thấy con dâu về, lập tức mặt mày hớn hở, con trai cùng con dâu kết hôn cũng được thời gian, nhưng thời gian cả hai người đều cùng ở nhà nhiều. Nhìn Phó Quốc Hoa nhận lấy cái túi, nghĩ thầm vừa lúc “Đây là hoa hòe (chắc ko phải hoa hòe của mình đâu) Chú Bưu sáng sớm hôm nay lên núi hai, ông ấy còn nhớ lúc con còn thích ăn cái này, nên hái rất nhiều đưa mẹ cầm về cho con đấy.”

      Phó Quốc Hoa khẽ cười cái, lớn như vậy, sao có thể giống như lúc bé, thích đồ ăn vặt, tại cũng cai lâu rồi. Nhưng mẹ và An Nặc đều là phụ nữ, mà phụ nữ dù bao nhiêu tuổi vấn thích ăn quà vặt.

      Phó Quốc Hoa xách túi chuẩn bị vào phòng bếp, rồi lại bị mẹ lôi lại: “Vợ con trở về lúc nào?” Phó Quốc Hoa dừng bước: “Vừa trở về.” Trương Tú gật đầu cái: “Tốt, vậy mẹ giọn chút, để cho nó nghỉ ngơi.” Phó Quốc Hoa gật đầu cái tỏ vẻ tán thành. Nhưng sau đó Trương Tú lại tiếp câu: “Con ại cần mẹ nhắc nhở cũng biết thương người a, vẫn còn biết lạnh hiểu nóng đối đãi với vợ mình.”

      Phó Quốc Hoa mặt đỏ lên chút, trước kia thời điểm ở cùng Dương Thanh Mỹ, để tâm đến chuyện này nhiều lắm, rất nhiều chuyện mẹ nhắc nhở mới biết. Có thể lúc đó tuổi còn , cũng có thể vì lúc trước có kinh nghiệm, chỉ nghĩ việc mình có thể làm được tận lực làm, mặc dù Dương Thanh Mỹ có bày tỏ vui vẻ cùng lệ thuộc, nhưng luôn hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng tại đối với An Nặc lại khác, cảm thấy mình phải chăm sóc cho tốt, còn hận thể giúp từ chuyện ăn mặc đến ngủ nghỉ.

      Bị mẹ trúng tâm đen, Phó Quốc Hoa thẹn quá thành giận quay mặt chỗ khác, tăng nhanh bước chân về bếp, để lại Trương Tú nhìn bóng lưng con trai mình cười.

      An Nặc ngủ lại bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn. Loại mùi thơm đó là mùi thơm của loại hoa ngọt ngào, còn kèm theo mùi thơm của thức ăn. Khiến An Nặc ngủ liền hận được lập tức tỉnh lại.

      Mà nguồn gốc mùi thơm lại bay ra từ bếp nhà họ. Trương Tú đứng ở trong bếp, Phó Quốc Hoa đứng giúp ở bên, châm lửa nhóm bếp. Hai người hì hục.Nhắc tới phương thức chế biến hoa hòe, làm cách nào để nấu được ngon nhất Trương Tú nắm trong lòng bàn tay vì hồi Phó Quốc Hoa còn hay làm cho ăn.

      Trước tiên bà rửa sạch hoa hòe, sau đó để khô. nửa bà trộn với bột mì, lượng bột mì cho vừa đủ để kết dính hoa hòe lại, sau đó nặn thành từng khối cho vào nổi hấp.

      Sau khi hấp chín bà gắp ra bát, tiếp đó lại đổ dầu xào gừng tỏi cùng hành lên sau đó thả thêm ít hoa hòe vào trong nồi, rồi cho thêm da vị, sau khi xào xong lại múc vào bát để bánh hoa hòe hấp. Mùi thơm của hoa òe bay ra bốn phía, khiến An Nặc muốn ăn ngay lập tức, vội vàng rửa mặt rồi vào bếp, Phó Quốc Hoa thấy liền đưa cho bát nóng hổi.

      Vừa cho vào miệng, mắt An Nặc liền sáng rực lên, món này quá ngon. Trước kia An Nặc chưa từng ăn loại hoa này, bởi vì từ sống ở thành thị, đừng là ăn đến loài hoa này cũng chưa từng nhìn thấy. Cho nên đây là lần đầu tiên được ăn món ngon này. chèn hoa hè ăn xong, Phó Quốc Hoa lại đưa thêm cho chén rau trộn mà Trương Tú vừa làm xong, dù chỉ đơn giản có thêm chút tương dấm và hạt tiêu.. nhưng món ăn thường này lại có mỹ vị khó tả. An Nặc nhận lấy, ngồi ở chỗ ăn ngụm lớn ngụm , nhưng lại để cho người khác cảm thấy ăn rất ngon miệng.

      Ăn hai chén đồ ăn vặt nhưng cũng đủ khến no bụng. Phó Quốc Hoa đưa tay giúp lau khóe môi, : “Nghỉ ngơi chút rồi tắm , nhìn sắc mặt em vẫn còn yếu lắm.”

      An Nặc gật đầu cái, muốn hôn , nhưng mẹ chồng có mặt ở đây nên đành thôi, nghĩ thầm, dù sao cùng sắp nhập ngũ rồi, rốt cuộc còn mỗi người ở riêng nữa mà có thể sớm tối bên nhau. Vừa nghĩ tới có lần thăm , lúc đó vừa huấn luyện ở bên ngoài hai ngày ba đêm, khuân mặt rây ria, da xanh đen, mắt nổi quầng thâm, khiến khỏi đau lòng.

      luôn được chăm sóc cẩn thận, bình thường cũng có phiền não gì, nhưng lúc mệt mỏi, lúc vất vả, lúc đói bụng có người nào chăm sóc . Nghĩ đến cuộc sống của vất vả như vậy rất đau lòng, ngày cũng muốn để cho tiếp tục phải sống như vậy.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku6 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 47

      Chương 48: rời khỏi bệnh viện

      Lần này Phó Quốc Hoa được nghỉ sáu ngày, An Nặc sau khi hội nghị về được nghỉ thêm ngày cộng thêm tứ bảy chủ nhật có ca trực, coi như được nghỉ trọn vẹn ba ngày bên Phó Quốc Hoa, hơn nữa lần này Phó Quốc Hoa về cùng chính là vì chuyện của mẹ mình cùng Trương Chánh Bưu có phải như An Nặc , quả nhiên bốn người trong nhà sống vô cùng hòa thuận vui vẻ.

      Phó Quốc Hoa trước khi đặc biệt chuyện riếng với mẹ mình, hỏi xem bà thấy Trương Chánh Bưu thế nào, vẫn biết chú Trương đối với mẹ mình rất tốt, ba cũng qua đời lâu rồi, lâu đến nối sắp nhớ nổi mặt ông nữa. Mà ở trong ký ức của lại lưu lại ấn tượng tương đối tốt với Trương Chánh Bưu, đặc biệt là lúc còn , có khả năng giúp mẹ làm số việc, Khi đó ông luôn xuất lúc hai mẹ con họ cần nhất. Sau khi trưởng thành, có thể làm được mọi việc, bọn họ cũng cần nhờ người khác giúp đỡ nữa, Trương Chánh Bưu cũng dần dần phai nhạt ra khỏi cuộc sống của bọn họ, cho tới bây giờ mới biết, ra ông vẫn dừng lại việc giúp đỡ mẹ mình.

      Nhìn mẹ gật đầu cái, biết tại sao mẹ mình lúc trước luôn có thái độ cự tuyệt nay lại thay đổi quyết định, có thể là chú Trương dùng 10 năm lặng lẽ chăm sóc khiến bà cảm động, cũng có lẽ là chuyện khác. Chỉ là mẹ mình có người chăm sóc, cũng an tâm hơn nhiều.

      cuối cùng cũng đem đề tài này ra, muốn hỏi xem ý kiến Trương Chánh Bưu thế nào, nhìn thấy ông vui mừng đến luống cuống tay chân, người đàn ông 50 tuổi lần đầu tiên ở trước mạt lộ ra nét mặt thận trọng còn mang theo chút lấy lòng, Phó Quốc Hoa cảm thấy cần mở miệng, cũng thấy được thái độ của ông. Cuối cùng vẫn để hai người già thương lượng, để trước khi đem chuyện vui làm.

      Giải quyết xong chuyện đại , tâm tình An Nặc cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, tại chỉ còn vấn đề công việc, chỉ là khi Phó Quốc Hoa được phê duyệt để người thân theo quân, về sau làm gì, thời gian qua lâu như vậy, thời gian thực tập của cũng sắp kết thúc. Vốn sau khi thực tập nhất định được giữ lại ở nơi này làm việc. Nhưng nếu muốn theo quân, vậy phải từ bỏ công việc này, từ bỏ tất cả để được ở gần Phó Quốc Hoa, hay xa nhau để giữ lại công việc mà mình thích. Hai lựa chọn này ra khiến phải khó khăn lựa chọn, tóm lại vì bất kỳ cái gì mà từ bỏ Phó Quốc Hoa.

      Vốn vẫn còn chút áy náy, dù sao tất cả mọi người trong bệnh viện đều coi như người nhà, mà ngay cả chính cũng coi mình là thành viên trong đó, nhưng nếu như phải chọn, do dự lựa chọn Phó Quốc Hoa, hề do dự, điều đó khiến có chút áy náy.

      Chỉ là thể áy náy bao lâu, vì phát , thời điểm chưa rời bỏ bệnh viện, bệnh viện từ bỏ trước.

      Ngày thứ hai làm sau kỳ nghỉ, An Nặc sáng sớm tới khoa tim mạch, nhưng cảm giác mọi người khi thấy đều giống như thường ngày, nhìn mang theo chút đồng tình, lại có chút hả hê, có người lại có vẻ mặt rối rắm.

      “Sao vậy?” An Nặc bình tĩnh nhìn chung quanh, lôi kéo y tá bình thường quan hệ với nhau tệ hỏi, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

      Chắc chắn có chuyện xảy ra, cũng muốn để ý nhiều, quyết định cũng đưa ra, phải từ trong hoàn cảnh này rút lui ra trước.

      “Chủ nhiệm Hạ cho gọi em đến phòng làm việc, em rồi biết.” Chị y tá mang theo chút lo lắng.

      An Nặc suy nghĩ, gần đây cũng làm gì chọc giận chủ nhiệm Hạ, tất cả mọi người ai bận việc nấy, khẳng định hề làm chuyện gì vi phạm, hay gây ra lỗi lầm gì trong công việc.

      Đông đông đông, “Chủ nhiệm Hạ.”

      “An Nặc tới, mau tới ngồi xuống.” Chủ nhiệm Hạ cư xử vẫn như mọi lần đến phòng làm việc của bà, đeo kính cúi đầu đọc sách, sau khi An Nặc ngồi xuống, bà đóng lại quyển sách đọc, lấy mắt kính xuống.

      “Kỳ thực tập của em kết thúc rồi, đối với công việc này em có ý kiến gì hay ?”Chủ nhiệm Hạ trực tiếp hỏi, nhưng hai bàn tay bà nắm chặt lại chứng tỏ tâm tình của bà lúc này có chút nặng nề. Đối với câu hỏi của chủ nhiệm Hạ, An Nặc cúi đầu, lúc đầu sau khi thực tập xong ở lại chỗ này làm việc, bây giờ mặc dù muốn ở chung chỗ với Phó Quốc Hoa, nhưng ý nghĩ này chưa từng với người nào, cũng chưa từng bày tỏ với ban lãnh đạo, chẳng lẽ chủ nhiệm Hạ đoán được? An Nặc nhìn chủ nhiệm Hạ cúi đầu trầm tư, nghĩ thầm chắc chắn phải. Vì vậy quyết định với chủ nhiệm Hạ.

      Nhưng mà ở trong mắt chủ nhiệm đối với động tác của lại nghi vấn, nghi vấn như vậy là có ý gì. Chủ nhiệm Hạ tâm tình lúc này cũng rất bối rồi, biết phải mở miệng thế nào. Bà vẫn biết khoa tim mạch năm nay chỉ tuyển thêm người, mà người này cũng sớm được định xuống. Hôm nay viện trưởng đến tìm bà hỏi ‘bà cảm thấy trong hai người người nào có hiểu tốt hơn’ là có ý gì. Mặc dù so sánh với Cố Bình Bình khôn khéo mà An Nặc hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn cùng đồng nghiệp quan hệ rất tốt. Nhìn ý tứ của viện trưởng rất ràng, ông ra quyết định, nhưng lại thể lật lọng áp đặt mọi việc nên chụp lại cái mũ này lên đầu bà.

      Cuối cùng bà đành ngồi ở chỗ này gọi An Nặc đến chuyện, bà biết còn chưa tốt nghiệp được giáo sư đề cử đến đây thực tập chứng tỏ năng lực phải hơn người, giờ thực lại đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng dù bà có muốn cỡ nào cũng thể thay đổi cục diện, bằng sớm cho biết để có chuẩn bị.

      Vì vậy chủ nhiệm Hạ liền mở miệng: “Là như thế này, hôm nay viện trưởng tìm tôi có chút chuyện, em cũng biết, khoa chúng ta năm nay chỉ cần thêm người, em và Cố Bình Bình là hai thực tập sinh duy nhất, cho nên phía có truyền đạt ý xuống, cảm thấy, Cố Bình Bình thích hợp ở lại hơn em chút.” Bà lấy thân phận của cấp truyền đạt xuống, chứ phải quyết định của mình. Kế tiếp bà lại lấy giọng của mộ trưởng bối : “ ra cấp vôn chọn Cố Bình Bình rồi, chẳng qua tôi cảm thấy năng lực của ưm quả tệ, nếu tìm công việc ở bệnh viện khác cũng phải khó, tôi cũng lưu ý giúp em, em đừng quá khổ sở.” Cuối cùng thở dài cái.

      Hóa ra chuyện là như vậy, phản ứng đầu tiên của An Nặc sau khi nghe được chuyện này chính là nhíu mày, vẫn nghĩ Cố Bình Bình sao ở nhà ăn sung mặc sướng lại đến bệnh viện thực tập chịu khổ, xem ra là ta muốn chiếm chỗ của , mà chắc chắn sau khi , Cố Bình Bình cũng ngây ngô ở đây được lâu..

      Kế tiếp ngẩng đầu lên giơ giơ khóe miệng, cho chủ nhiệm Hạ nụ cười, sai, tức giận, tối thiểu tức giận chủ nhiệm Hạ. Tình huống như thế, khi còn là tiểu minh tinh gặp quá nhiều, bây giờ người làm chuyện xấu cũng đều tới đâu, nếu như hướng về phía nghề nghiệp này của mà tới, đoạt công việc này của , nghĩ như vậy khiến mất mặt rơi vào bước đường cùng người đó sai rồi. Chắc chắn Cố Bình Bình thể ngờ đến chuyện này, bởi vì là người muốn rời khỏi bệnh viện trước. Vốn có chút áy náy với những người trong bệnh viện khi rời khỏi đây, nhưng giờ đổi lại là những người trong bệnh viện áy náy lại với .

      “Em biết rồi, em chuẩn bị sớm.” An Nặc gật đầu cái, rời khỏi phòng làm việc, để chủ nhiệm Hạ ở lại trong phòng tiếp tục than thở.

      Trở lại phòng làm việc, An Nặc liền nhìn thấy Cố Bình Bình đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh ở bên dưới, thấy vào, Cố Bình Bình ngẩng cằm lên kiêu ngạo cười cười, An Nặc cúi đầu khép ánh mắt nhếch miệng, biết Cố Bình Bình biết được mình vốn căn bản muốn rời khỏi bệnh viện này có bao nhiêu tức giận.

      Cố Bình Bình đối với phản ứng của An Nặc rất hài lòng, ở tưởng tượng của , An Nặc phải nên mất mát khổ sở khóc lóc, có lẽ còn cầu xin , tâ tình tốt chừng còn tha cho ta lần, để ta ở lại. Dù sao cũng lòng muốn công việc này, cho nên coi như mọi người biết nội tình, có dùng ánh mắt khinh thường nhìn , cũng thèm để ý, bởi vì chỉ cần đạt được mục tiêu là đáng giá rồi. Ao biết được An Nặc lại như thường ngày gió nước chảy, thậm chí còn mơ hồ lộ ra tâm tình rất tốt. Cố Bình Bình xì mũi coi thường, chắc chắc là ta giả bộ thôi, cũng giống như lúc còn học ở trường, giả bộ thanh cao như mình dính khói bụi trần gian, cái gì cũng thể khiến cho ta tức giận. Cứ để xem đánh mất cái vỏ tiên nữ của ta để ta biết mặt.

      Nếu như An Nặc có thể đọc được tiếng lòng của Cố Bình Bình, nhất định : nếu như thanh cao, Cố Bình Bình cũng lần lại lần thua ở tay của , cho đến bây giờ tâm tâm niện niệm muốn trả thù, đây là nhớ ăn nhớ đánh tình tình.

      Khi kỳ thực tập kết thúc phải trở về trường học thêm ba tuần nữa mới tốt nghiệp. An Nặc vẫn sinh hoạt giống như bình thường, chút cũng nhìn ra đối với chuyện tương lại mà lo âu cùng oán giận, ở trong mắt người khác là biến thành tính tình quan tâm cùng hơn thua với người khác, hơn nữa còn biểu đạt tự tin của bản thân, người như toát ra khí chất khiến người ta thoải mái rồi lại hâm mội, tự tin hơn nữa trầm ổn, cũng khiến rất nhiều các y tá tranh nhau học theo phong cách của .

      Tuần làm việc cuối cùng ở bệnh viện cuối cùng cũng kết thục, An Nặc đến gặp từng người trong bệnh viện chào tạm biệt, khiến rất nhiều người biết tình huống nước mắt lưng trong thương cảm nhìn , ra áp lực trong lòng cũng rất lớn, cũng phải cố ý lừa gạt nước mắt của người khác. Rốt cuộc cũng chào tạm biệt mọi người xong, trở về nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, cầm bằng tốt nghiệp sau đó chờ cùng Phó Quốc Hoa đoàn tụ. Điều phải suy nghĩ cuối cùng là sau khi theo quân nên làm việc gì mà thôi.
      HoanHoan, tart_trung, Pecku8 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49:

      Lúc An Nặc nhận được bằng tốt nghiệp cũng cảm thấy vui sướng, bởi vì tốt nghiệp rồi phải rời xa những thánh ngày tốt đẹp của thời sinh viên, phải đối mặt với xã hội tàn khốc, điểm này thấm sâu trong người . Cho nên với mọi người trong nhà, chỉ sơ qua rằng mình về trường chuẩn bị tốt nghiệp. chỉ chuyện mình tốt nghiệp với Phó Quốc Hoa, nhưng nhất định phải huấn luyện ở trong quân doanh thể ra ngoài, lần tốt nghiệp này so với lần trước mà , càng thêm đơn. Lần trước tốt nghiệp đại học hcung quanh tuy có người thân chúc mừng, nhưng vẫn còn bạn bè, mà lần này, đến ngay cả bạn bè cũng có.

      sớm biết được tình trạng này, nhưng trong lòng vẫn tự chủ được buồn bã. Nghĩ lại mình vãn giống như ngày trước lúc nào cũng chỉ có mọt mình, buồn bã nhớ tới chồng mình, biết lúc Phó Quốc Hoa nhìn thấy tình trạng của như vậy có đâu lòng , nếu như ôm vào trong ngực an ủi nhất định khiến vô cùng vui vẻ, chỉ cần là , tất cả mọi chuyện còn cảm thấy khổ cực nữa. Lúc trước khi xem TV hoặc trong tiểu thuyết đều cảm thấy tứ tình cảm này hơi quá, nghĩ tới hôm nay cũng có loại cảm giác này. buồn cười cảm thấy giống như càng ngày càng biến thành nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao rồi.

      Thu dọn đồ đạc ở ký túc xong, đồ cũng ít, cầm mình quả rất nặng. mình kéo túi lớn túi đường lòng càng cảm thấy chua xót. Nhưng loại khốn cảnh này cũng kéo dài bao lâu, bởi vì người cứu vớt đến.

      “An Nặc, để tôi giúp cậu, hãy còn cách cổng trường khá xa đó.” giọng truyền vào tay An Nặc, ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Bân. An Nặc đối với nở nụ cười cảm tạ sau gật đầu cái. Thời điểm này cần người giúp tay, mặc kệ đó là ai, thái độ của đều giống nhau.

      Văn Bân nhìn An Nặc thuận theo, cỗ cảm giác tự hào chinh phục được lan ra trong lòng , chỉ là lúc đưa tay ra nhận lấy hành lý của An Nặc, lại có bàn tay ngăm đen ngăn lại, còn nắm lấy bàn tay bé của An Nặc.

      loại hơi thở quen thuộc đến thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau truyền tới, An Nặc thể tin được. phải ở trong quân doanh sao, sao có thể đến đây. An Nặc nghi ngờ quay sang nhìn, mặc thân quân trang thẳng tắp, nhưng so với lúc gặp trong quân doanh hay ở nhà còn chỉnh tề hơn rất nhiều. Chắc chắn có chuẩn bị khi đến đây.

      An Nặc hài hước nghiêng mắt nhìn , Phó Quốc Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt đó của , nhưng mà tại rảnh rỗi để ý đến , trước hết chuyện quan trọng nhất là giải quyết tình địch.

      cái tay đem đồ đạc tay An Nặc để xuống đất, tay còn lại chuyển qua ôm hông An Nặc, sau khi chỉnh xong tư thế mới vươn bàn tay ra : “Xin chòa, tôi thay ấy cảm ơn , chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi.”

      Văn Bân vừa mới tạo được cơ hội tiến thêm bước lại bị người đàn ông trước mắt này tay phá hỏng, sắc mặt liền tối xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn người đàn ông đối diện: “ là ai?”

      Phó Quốc Hoa bàn tay nắm cả eo của An Nặc, biểu như muốn chiếm giữ, trách được Văn Bân nhìn cái là có thẻ biết quan hệ giữa hai người bọn họ tầm thường. Phó Quốc Hoa thấy mục đích đạt được, lại lần nữa ra vẻ phong độ của người lớn tuổi, lại đưa bàn tay mà Văn Bân muốn bắt kia ra, sau đó mở miệng: “Xin chào, tôi tên Phó Quốc Hoa, là chồng của An Nặc.” Chỉ đúng sáu chứ đủ khiến cho Văn Bân chết đứng như vừa bị sét đánh. Nhìn An Nặc như muốn phủ định, rằng đây phải là , nhưng nhìn An Nặc lại phát trong ánh mắt của đều là người đàn ông bên cạnh, đến khóe miệng cũng tự giác được nở nụ cười dịu dàng.

      An Nặc rất vui vẻ, bởi vì Phó Quốc Hoa đối với mỗi kiện trong lá thư viết đều xem rất nghiêm túc, cho nên mới có thể kịp thời xuất bên cạnh lúc này. muốn ôm cho nụ hôn sâu, nhưng đây là nơi công cộng, vào lúc này chỉ có thể nhìn Phó Quốc Hoa, đến Văn Bân chán nản rời lúc nào cũng biết.

      Sau khi giải quyết tình địch xong, Phó Quốc Hoa tay nhấc bọc quần áo, tay ôm vợ hướng ngoài cổng trường tới. Dọc theo đường đều có người bàn tán xôn xao. đọc thư viết mình sắp tốt nghiệp, luôn cảm giác vợ mình chịu uất ức khi có mình bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh. Vì vậy lần đầu tiên dùng đặc quyền của đại đội trưởng để sắp xếp cho có thể theo quân. Đến lúc An Nặc tốt nghiệp, nhận được tin liền cố ý dấu để xin nghỉ ra ngoài đón vợ về nhà mới. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực ôm vợ rêu rao khắp nơi.

      tới chiếc xe Jeep ở phía trước, Phó Quốc Hoa đem đồ đạ để ở ghế sau, sau đó tới ghế phụ lai mở cửa mời An Nặc lên xe. An Nặc ngờ ở thời đại này vẫn có thể hưởng loại đóip xử này, lúc này mọi người có tiền nữa cũng có hạn, cho nên muốn mua cái xe riêng lúc này là có khả năng, ngược lại Phó Quốc Hoa, lái chiếc xe quân dụng, người mặc quân trang có gắn sao mang hàm đại đội trưởng đến đón An Nặc. trở thành đề tài khiến mọi người xôn xao trong thời gian dài. An Nặc buồn cười trợn mắt nhìn Phó Quốc Hoa giúp đóng cửa, lại thấy được Bình Bình đứng phía sau Chu Trì mở to mắt kinh ngạc nhìn mình.

      Cho đến khi xe nghêng ngang rời , Cố Bình Bình đến tột cùng vẫn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Tình huống là thế nào, An Nặc phải gả cho tên lính quen sao, sao giờ dáng vẻ của lại như làm quan to vậy, còn có thể lại xe đến đón , chuyện này cần bao nhiêu quyền lực mới có thể lấy xe công làm chuyện riêng, chuyện này cả trường học đều thấy được.

      Mặc kệ Cố Bình Bình trong lòng rối rắm như thế nào, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa biết, chỉ là cho dù có biết , chuyện này cũng chỉ thỏa mãn ảnh hưởng của mình mà thôi, hiệu quả mà muốn cũng chính là như vậy, khiến mọi người đều biết An Nặc là người của .

      Xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, An Nặc cũng trông nom chuyện gì nữa, trực tiếp úp sấp người chuyện này, nhắm ngay cổ cắn cái, để lại dấu răng sâu mới thả miệng buông ra. Phó Quốc Hoa bị cắn chẳng những tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, bởi vì biết thời điểm hưng phấn thỉnh thoảng biểu diễn chút bạo lực.

      “Sao trước với em tiếng hả?” Cũng ai biết khi An Nặc thấy chuyện này xuất tâm tình của vui vẻ đến chừng nào, bởi vì rất bận, cũng quen ở mình rồi, cũng cảm thấy như vậy có cái gì đúng. Nhưng hôm nay đúng là cho bất ngờ lớn, cũng rất vui mừng.

      Phó Quốc Hoa tay cầm tay lái, tay nắm lấy bàn tay của , vừa nhàng vuốt ve, vừa : “Mới được cấp phê duyệt, nên chưa kịp với em, lại liên lạc được. Thế nào, đón vợ của mình cũng là chuyện phạm pháp sao?”

      Nhìn vẫn nghiêm chỉnh nhìn về phía trước lái xe, cũng nhìn , lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc, An Nặc nghĩ thầm, khối tảng đá này đúng là vừa thối vừa cứng, bao giờ biết dỗ phụ nữ vui vẻ, cũng chẳng bao giờ lời ngon tiếng ngọt nào. dựa lưng vào ghế, bĩu môi : “ đưa em đâu vậy?”

      “Về quân doanh, đơn xin cho em theo quân được phê duyệt, phòng cũng được phân rồi, hôm qua cũng dọn dẹp qua, về xem xem còn thiếu những cái gì bổ xung nốt.”

      ? Chúng ta bây giờ trực tiếp đến đó sao?.” rất hưng phấn. Lấy được cái gật đầu xác nhận của Phó Quốc Hoa, con mắt của lóe sáng nhìn thẳng về phía trước, giống như nhà của bọn họ ở trước mặt. Xe đường lái thẳng vào quân doanh, khi bọn họ ngừng lại. Căn phòng bọn họ được chia nằm ở tầng hai căn số 3, sát vách đều có người ở rồi, Phó Quốc Hoa dẫn lên phòng cũng có vài người ở cửa h oặc chuẩn bị về nhà cùng hai người chào hỏi, mọi người đều là người thân và chấp nhận theo quân. cũng gật đầu chào hỏi lại họ. Phó Quốc Hoa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó thuận tay đưa chìa khóa cho : “Cầm lấy chìa khóa này, mỗi người giữ cái.”An Nặc nhận lấy chìa khóa vui mừng chạy vào nhà xem các phòng.

      Gian phòng lứn, từ trong ra ngoài khoảng chừng 50m2 , chia làm hai phòng ngủ mộ phòng khách, phòng khách để cái bàn đơn giản cùng bốn cái ghế băng, sau đó chính là caí tủ, bên còn có TV, trong phòng ngủ lớn có cái gường đôi, cạnh đầu gường còn có cái bàn có đèn ngủ, còn có cái tủ quần áo. An Nặc gật đầu cái, đây chính là tổ ấm mới của và Phó Quốc Hoa.

      An Nặc xem xong quay trở lại phòng khách thấy Phó Quốc Hoa ngồi ghế quan sát mình, chờ đợi kiểm tra xong. theo thói quen chạy đến trong ngực ngồi lên đùi , lôi hai cánh tay vòng qua hông của mình, sau đó đưa hai tay vòng lên , bày ra dáng vẻ thân mật: “Ừ, tệ, quét dọn rất sạch , cả nhà đều trống , nhưng sao, em mua đồ về trang trí tốt, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta.”

      Phó Quốc Hoa nhìn sâu hít thở cái : “Ừ, đây chính là nhà của hai chúng ta.”

      Rốt cuộc cũng có thể cùng ở chung chỗ còn xa cách, trong lòng nghĩ
      HoanHoan, tart_trung, Pecku7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :