1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế hoạch chiếm giữ của chưởng quỹ - Tiếu Giai Nhân (16.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 15.3

      Edit: Mây


      Tống Thù đứng ở cầu gỗ, gió khẽ lay động tà áo, lúc này dường như cùng nắng chiều hoà vào thể. Từ phía xa xa nghe được tiếng cười đùa của hai thiếu niên vang vọng lại đây. xoay nghiêng người lại, nhìn theo hướng thanh truyền đến, thấy được hai thiếu niên mặc áo xám sóng vai tới, thiếu niên thấp hơn bày trò hái hoa để cài lên tóc của thiếu niên bên cạnh nhưng đáng tiếc bởi vì chiều cao chênh lệch nên thực được mưu.

      Sâu trong trí nhớ của , trong ngôi nhà này chưa từng vang vọng tiếng cười đùa, cùng huynh trưởng phải là người thích đùa giỡn, mà thế hệ phía sau bọn còn chưa ra đời.

      Tống Thù liếc Đường Cảnh Ngọc vài lần, biết hai người vốn là có chuyện tìm nên liền về phía đầu cầu.

      “Tìm ta có việc sao?” đứng ở đầu cầu, ánh mắt dừng ở người Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc liếc nhanh Tống Thù cái đánh giá tâm tình của , nhưng đến cùng là nàng vẫn sờ được tâm tình lúc này của như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí mà mở miệng:“Chưởng quầy, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, ta cùng Chu Thọ muốn thả hoa đăng, chưởng quầy có thể dạy chúng ta được ? Làm cái hoa đăng đơn giản nhất cũng được. Nhóm người Lý sư phụ tại rất bận, chúng ta cũng dám phiền bọn họ.”

      Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ nâng đôi mắt chờ mong nhìn về phía , về phần Đường Cảnh Ngọc, cần nhìn cũng biết ánh mắt của nàng có ý già, tiểu nương này rất biết đóng kịch giả đáng thương, mà vẻ mặt đóng kịch của nàng rất , rất dễ khiến người khác động lòng trắc .

      Dù biết vậy nhưng Tống Thù cũng vẫn đáp ứng:“Mấy ngày này ta rảnh, đêm Nguyên Tiêu các ngươi trở về đúng ? Vậy sáng hôm đó ta dạy các ngươi làm.”

      Thân thế hai người biết , dù Đường Cảnh Ngọc miệng toàn điều giả dối, nhưng trong lời nàng có nửa là , ngẫm lại lời của lão lang trung có thể chắc chắn điều Đường Cảnh Ngọc quả từng chịu khổ, cha mẹ hơn phân nửa qua đời. Tống Thù cũng là dứa mồ côi, đến bây giờ, vẫn giống như ngày xưa, tự mình làm hoa đăng để tưởng nhớ thân nhân, chẳng qua từ sau khi huynh trưởng theo tổ phụ hoa đăng làm nhiều hơn hai cái tên vậy thôi.

      “Sắc trời còn sớm, trở về sớm .” Cuối cùng dặn dò tiếng, xuống cầu, theo theo lối càng càng xa.

      Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang nhìn theo , người này hôm nay tại sao lại dễ thuyết phục như vậy?

      Chu Thọ đột nhiên kéo nàng tay áo:“Đường Ngũ ngươi xem, trong hồ có cá kìa!”
      “Ở đâu, cá ở đâu?” Đường Cảnh Ngọc lập tức bổ nhào vào lan can bên cầu, nhìn chằm chằm vào hồ nước,“Cá lớn , nếu lớn, chúng ta bắt con kia, bắt xong ta làm canh cá cho ngươi uống.”

      Chu Thọ có chút lo lắng:“Sư phụ đồng ý sao?”

      Đường Cảnh Ngọc lơ đễnh:“Cái gì mà đồng ý hay đồng ý , dù sao cá là nuôi để ăn, nếu ăn lúc chúng ta nấu canh xong mang qua cho bát, thế là xong chuyện.”

      Chu Thọ tất cả đều nghe theo ý của nàng, buổi trưa ngày hôm sau thừa dịp Tống Thù ngủ trưa, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến hồ này bắt cá, ba người mỗi người đều cầm cái vợt bắt cá, Tiền Tiến cùng Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc vốn kiêng kị thân thể thể chịu lạnh nên hai người họ dồn cá vào bò hồ, ba người bọc đánh.

      Ép buộc gần nửa canh giờ, bọn họ bắt được con.

      Đường Cảnh Ngọc vụng trộm đem cá bỏ vào thau nước giấu ở phòng bếp , buổi chiều sau khi tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn tìm Bàng sư phụ học hỏi kinh nghiệm, sẵn tiện nàng tiện tay cầm số gia vị mang về phòng bếp để nấu canh cá, sau đó liền trốn trong phòng bếp bắt đầu chiến đấu.

      Vấn đề ngờ tới nhất đó phải là khó khăn trong việc nấu canh cá mà là bước đầu tiên, giết cá.

      Đường Cảnh Ngọc đương nhiên sợ sát sinh, nhưng nàng chưa từng làm cá, nên biết xuống tay tại vị trí nào cho tốt. Đường Cảnh Ngọc thử vài lần nhưng đều thất bại, cuối cùng bằng bất cứ giá nào chiều nay cũng phải xong nồi canh cá, liền vén tay áo lên tay giữ cá chặt, mang con cá đến thớt, tay kia cầm đao thái, vỗ mạnh xuống đầu con cá

      Kết quả con cá kia thừa lúc nàng nghiêng người lấy đao mà lơi lỏng liền lắc mình tránh thoát, đao thái va chạm với thớt vang lên tiếng bụp trầm đục.
      Tại nhà chính Tống Thù vốn dùng cơm với hai đồ đệ, nghe được thanh này, nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ xem.

      Chu Thọ lập tức chạy ra ngoài.

      Tống Thù ngồi ở hướng bắc, có thể nhìn đến thấy mọi vị trí trong viện, mà cái phòng bếp kia ở sườn phía nam đông sương phòng, cũng có thể nhìn đến cửa.

      Vì thế nhìn Chu Thọ đẩy cửa ra, tiếp tục trơ mắt nhìn con cá lao nhanh ra từ bên trong, nện vào bậc thang thứ hai vẫy vẫy đuôi, vảy bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào lòe lòe sáng lên......
      B.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 16.1:

      Edit: Mây


      “Nhanh lên, bắt con cá lại cho ta!”

      Đường Cảnh Ngọc sốt ruột thúc giục Chu Thọ, nàng biết Tống Thù còn ăn cơm tại nhà chính, cho nên dám lộ mặt.

      Chu Thọ xắn tay áo lên bắt cá, nhưng cái con cá kia dường như rất vui vẻ tránh thoát, quẩy tới quẩy lui, Chu Thọ là lần đầu tiên làm việc này, lúc chộp lấy con cá thân mình nó cứ uốn éo trong lòng bàn tay làm giật mình thả tay, vẻ mặt ngơ ngác ngốc hồ hồ đứng ở nơi đó, có chút ghét bỏ cảm giác ẩm ướt nhớt nhớt trong lòng bàn tay.

      “Ngươi liền cứ sạch , chờ đó, lát nữa ta nấu xong có phần cho ngươi đâu!” Đường Cảnh Ngọc là tức chết rồi, Chu Thọ lại dùng được, nàng đành phải tự thân xuất mã, chạy như bay tới bắt cá trở về bếp, từ lúc bắt đầu tới giờ nàng chưa hề ngẩng mặt lên nhìn về phía bên kia, trở lại phòng bếp “Oành” tiếng đóng cửa lại, Chu Thọ cũng lười để ý tới .

      “Đường Ngũ......” Chu Thọ quay đầu gọi nàng.

      có việc gì có việc gì, ngươi rửa tay , lát nữa nấu xong cho ngươi bát!” Đường Cảnh Ngọc thực cũng muốn cãi nhau với nên giọng khẽ vài phần.

      Chu Thọ cũng thả tâm mà trở về phòng .

      Trong nhà chính, Dương Xương thu hồi tầm mắt, lặng lẽ liếc mắt về phía Tống Thù, cười :“Đường Ngũ tay cũng vụng về quá, chắc là lần đầu giết cá.”

      Tống Thù lên tiếng trả lời, thấy Dương Xương ăn gần hết cơm trong chén rồi, thuận miệng hỏi :“Ngươi từng giết cá rồi sao?”

      Dương Xương lập tức :“ từng, nhà của ta lúc trước ở gần sông, trong nhà thường thường bắt cá nấu canh, nên cũng từng giúp cha mẹ làm qua.”

      Tống Thù gật gật đầu:“Vậy ngươi ăn xong giúp nàng , nàng còn , cẩn thận dễ đứt tay.” *xót người ta sao chưởng quỹ*

      !” Dương Xương lập tức bưng bát lên, hai ba miếng liền giải quyết hết thức ăn trong chén, bên ngoài Chu Thọ tiến vào, thẳng đường vào trong bếp.

      “Cá là do các ngươi tự bắt sao ?” Tống Thù buông đũa xuống, chờ Chu Thọ ngồi xuống mới hỏi .

      Chu Thọ “A” tiếng, đối diện đôi mắt bình tĩnh của sư phụ , dám dối, nhìn bát :“Ta cùng Tiền Tiến bắt.”

      Tống Thù nhìn , cũng hỏi thêm nữa.

      nương hoạt bát còn thiếu niên quá ngốc, còn có Tiền Tiến cái người gan lớn kia nữa, ba người này chỉ cần ở chung chỗ tất có chuyện nhưng chỉ cần gặp rắc rối, cũng lười quản .

      “Ngươi từ từ ăn.” Tống Thù đứng dậy , qua bên hoa viên tản bộ tiêu cơm.
      Chu Thọ lúc này làm gì còn tâm tư ăn nữa, buông đũa bỏ chạy qua phòng bếp xem Dương Xương cùng Đường Cảnh Ngọc làm cá.
      Dương Xương chẳng những biết giết cả, còn có thể nấu canh cá, cũng cần Đường Cảnh Ngọc nhóm lửa . Đường Cảnh Ngọc rất vui vẻ, cứ mở miệng cũng Dương đại ca hai cũng Dương đại ca, gọi đặc biệt thân thiết, Tiền Tiến vào đây xem náo nhiệt cũng được gọi Tiền đại ca, khỏi có chút vắng vẻ Chu Thọ.

      Chu Thọ ở bên nghe, có điểm thoải mái, cầm tay áo Đường Cảnh Ngọc đem nàng kéo đến bên ngoài,“Tại sao ngươi gọi ta là đại ca?”

      Đường Cảnh Ngọc bị chọc nở nụ cười, chống nạnh hỏi lại:“Dương đại ca giúp ta nấu canh cá, Tiền đại ca giúp ta làm rất nhiều việc, ngươi giúp ta cái gì , dựa vào cái gì ta phải gọi ngươi là đại ca?”

      “Ngày hôm qua ta giúp ngươi bắt cá mà .” Chu Thọ nhớ rất ràng.

      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, ngửa đầu cười với :“Ta gọi ngươi là đại ca đó, ngươi làm gì được ta nào?” Tiền Tiến mười bảy , Dương Xương thân cường thể tráng nhìn cũng gần mười bảy mười tám, Chu Thọ như thư sinh yếu duổi, nào có nửa điểm khí thế của huynh trưởng.

      muốn đừng đây nhìn ánh mắt ủy khuất của Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc quay trở lại bên người Dương Xương nhìn làm cá.

      Chu Thọ thân mình đứng ở cửa, thèm chuyện với Đường Cảnh Ngọc, thấy nàng để ý tới , chạy nhanh lại dán vào chỗ, nàng gọi đại ca cần gọi, thể chọc nàng tức giận nha.

      Thời điểm Tống Thù trở về, trong viện toàn là mùi thơm của canh cá. có chút kinh ngạc, nghĩ tới tiểu nương kia thực có thể nấu canh cá.

      Đường Cảnh Ngọc vẫn là chú ý , để bọn người Dương Xương tiếp tục ăn, nàng chạy đến phòng bếp múc bát canh cá, vững vàng đương đương mang qua nhà chính. Tống Thù ở bên trong, nàng đem bát canh đặt ở bàn, đến ngoài cửa phòng :“Chưởng quầy, ta mang cho ngài bát canh cá, ngài ra nếm thử nhé?”

      Tống Thù thoát dây lưng, nghe được tiếng của nàng lần nữa buộc lại, ra.
      Đường Cảnh Ngọc lấy lòng nhìn :“Chưởng quầy người là tốt, chưởng quầy yên tâm, chúng ta bắt hết cá trong ao đâu , tháng nhiều nhất chỉ bắt hai con nấu canh cho đỡ thèm, sau đó lại mua mấy con cá bỏ vào.”

      Nàng vừa uống canh cá xong, khuôn mặt nhắn đỏ bừng giống như vừa bôi lớp son phấn, đôi môi no đủ cũng hồng nhuận nhuận , nhưng vẫn lấn át được đôi mắt hoa đoà rực kia, vô hình chung khiến nàng có ba phần kiều mỵ của nương gia. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại giống như chính là tuấn tú thiếu niên môi hồng răng trắng mà thôi.

      Tống Thù nhìn về phía cái bàn, hương thơm từ bát canh cá phản phất qua, cũng muốn xác nhận xem tiểu nương trù nghệ như thế nào, về phía cái bàn.

      Đường Cảnh Ngọc theo bên cạnh giới thiệu:“Đây là Dương Xương làm đó, uống rất ngon .”

      Tống Thù ừ tiếng, đến trước bàn nhìn bát canh cá:“Ngươi uống , ta sau khi ăn xong ăn thêm gì nữa.” xong liền vào.

      Đường Cảnh Ngọc gọi hai tiếng đều có đáp lại, bĩu môi, bưng lên bát chính mình uống, trước khi lớn tiếng :“Vậy lần sau ta nấu canh sớm chút, nấu xong mang cho chưởng quầy liền!”

      Tống Thù nhìn thoáng ra cửa sổ bên ngoài, đem ngoại bào khoát lên giá áo, lấy quyển sách giường xem.
      HoaithaoB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 16.2
      Edit: Mây



      Hai ngày sau là tết Trung Nguyên.

      Ngày này đăng phô mở cửa, hầu hết tiểu nhị trong tiệm đều về nhà tế tổ, những thanh buôn bán náo nhiệt hằng ngày còn truyền vào trong viện, cả viện lớn liền yên lặng nhìn có chút lạnh lùng, mấy ngày hôm nay trời liền có vẻ u, dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

      Tâm tình Đường Cảnh Ngọc bị ảnh hưởng chút nào hết, ăn xong điểm tâm liền khẩn cấp túm Chu Thọ phòng làm đèn tìm Tống Thù.

      Tống Thù cắt giấy, ngón tay thon dài trắng nõn cầm kéo, linh hoạt cắt tỉa lúc lúc sau tờ giấy màu vàng kia.

      Đường Cảnh Ngọc đứng ở bên kinh ngạc hỏi :“Chưởng quầy dạy chúng tôi làm hà đăng bằng giấy này sao?” Cái này cũng quá giật mình ?

      Tống Thù nhìn chớp mắt:“Để luyện trước, luyện xong mới dùng giấy màu, hai người các ngươi nếu làm tốt có thể tuỳ ý chọn màu sắc, nếu làm tốt sử dụng giấy kia hoặc giấy màu hồng bình thường .”

      Chu Thọ lập tức :“Để Đường Ngũ chọn ạ, con chọn màu hồng bình thường là được rồi.”

      Đường Cảnh Ngọc quay đầu trừng “Ý của ngươi là khẳng định ta làm được chứ gì, cần ngươi làm cho ta.”

      Tống Thù khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng ai phát , ý bảo hai người ngồi xuống, bắt đầu dạy hai người chiết đăng:“Ta chỉ dạy ba lần, nhìn qua ba lần còn làm được tự trách bản thân mình ngốc ”.

      Cái bàn được kê sát tường, Tống Thù ngồi ở phía đông, Đường Cảnh Ngọc vì để thấy động tác của , chuyển tới phía đối diện , vươn nửa người qua bàn, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hai tay Tống Thù.

      Nàng vốn biết nhìn sắc mặt người khác, biết Tống Thù chính là ngoài lạnh trong nóng, bởi vậy phải quá mức sợ nhưng Chu Thọ lại giống vậy , làm được loại động tác tuỳ ý như Đường Cảnh Ngọc, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tống Thù nhìn.

      Tống Thù ngồi ở ghế , trước mắt là giấy trong tay, phía trước nữa chính là khuôn mặt chuyên chú của Đường Cảnh Ngọc. biết Đường Cảnh Ngọc hẳn là chính là nhìn tay của , nhưng vẫn là nhịn được giương mắt nhìn qua, xác định Đường Cảnh Ngọc chính là nhìn gấp giấy, lại hẹ rèm mi xuống.

      Nhưng là có cái gì đó đúng ở đây, qua lát lại kìm lòng được lại giương mắt lên.

      Đường Cảnh Ngọc thấy động tác tay của nam nhân ngừng lại chút, hoang mang, vừa nhấc mắt cùng lúc Tống Thù cũng nhìn lại. Nàng chớp chớp mắt, tò mò hỏi :“Chưởng quầy có chuyện gì sao?”

      có việc gì, tiếp theo là bước khó nhất, các ngươi nhìn cho kỹ.” Tống Thù lại nhìn thoáng qua Chu Thọ, lúc này mới hạ rèm mi cúi mắt xuống tiếp tục động tác.
      Đường Cảnh Ngọc vốn liền hết sức tập trụng, sau khi nghe lời càng hết sức chăm chú .

      Tống Thù cũng có bảo nàng dừng lại, gấp gấp lúc liền nhớ ra màn vừa rồi khẽ thấy, có chút chắc chắn nên lướt nhanh qua lần nữa, phát cổ áo của tiểu nương ngồi đối diện bị trễ xuống, mà bên trong nàng mặc gì hết, sau khi xác định được nghi vấn trong lòng nhìn thêm lần nào nữa nhưng trong lòng có chút được tự nhiên.

      phát giác cũng liền thôi, phát giác vẫn là nên nhắc nhở nàng, nếu nhìn thấy sao vì biết thân phận của nàng nhưng nếu bị Chu Thọ nhìn thấy làm sao bây giờ?

      Làm như phát tư thế của Đường Cảnh Ngọc tốt, mệnh nàng đứng ở bên trái của mình:“Bên kia ngươi xem hết được toàn bộ, đứng ở bên này học ràng hơn nhiều”.

      Đường Cảnh Ngọc nghĩ nghĩ, hình như là có vẻ đúng, nghe lời chạy tới , vừa định tiếp tục chống tay xuống bàn, Tống Thù lạnh giọng trách mắng:“Đứng thẳng xem nào, nam nhi gì mà đứng cũng vững.” Nàng liền thực nhớ chính mình là nương sao?

      đột nhiên nổi giận, Đường Cảnh Ngọc sợ tới mức run cả người, hồi lâu nhi mới trấn định xuống, lặng lẽ nắm chặt tay nâng lên, nhắm ngay phía sau lưng Tống Thù khoa tay múa chân chút, sau đó vụng trộm cười với Chu Thọ.

      Chu Thọ lòng đặt vào việc học làm hà đăng nên phát động tác của nàng.

      có người cổ động, Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, tiếp tục xem Tống Thù gấp đèn.
      B.Cat thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :