1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế hoạch chiếm giữ của chưởng quỹ - Tiếu Giai Nhân (16.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      CHƯƠNG 13.2:
      Edit: Mây

      Hai trang giấy đầy chữ, mạnh mẽ nhưng vẫn quy củ, trong yên lặng nhưng vẫn ngạo nhân, sắc sảo mà bình thản, đúng là chữ của Tống Thù. Đầu tiên là bình phẩm nét chữ, sau đó chờ khi Đường Cảnh Ngọc đọc nội dung bên trong, nháy mắt đáy lòng yên tĩnh vì chữ đẹp của Tống Thù bị nội dung trong đó đánh nát.

      Ăn nhiều nếu tiết chế có thể chết bất đắc kì tử ư? Trong người có chứng bệnh hàn nếu chữa tốt để lại di chứng khó có thai sau này ư?

      Lại nhìn thứ hai trang là hai trang đầy chữ viết phương thuốc, lần này nàng chỉ là bị cảm mạo tốn bao nhiêu bạc thế nhưng để điều dưỡng lại cái thân thể này mất ít nhất nửa năm uống thuốc......

      Nhìn qua chút Tống Thù có lòng tốt cộng tiền thuốc cho nàng rồi , ước chừng bốn mươi lượng bạc, phương thuốc này vẫn là lão lang y cố ý mở phương thuốc cho người dân bình thường uống trong vài tháng chứ nếu kê toàn đồ bổ sâm yến các loại bốn mươi lượng này chỉ dùng được thang thôi.

      Phản ứng đầu tiên Đường Cảnh Ngọc là quan tâm, phương diện ăn uống nàng cố gắng ăn ít lại, chỉ cần thân thể kém là tốt rồi, về phần đứa , nàng cũng tính thành thân, cho nên cần gì quan tâm việc nàng hàn hay hàn chứ.

      Chính là chưa đợi được nàng mở miệng cậy mạnh, hối hận liền đến nhanh.

      Nàng mới mười bốn tuổi, về sau cuộc sống còn rất dài, cho dù điều kiện có chữa bệnh, nhưng miễn có tia cơ hồi, nàng đều hẳn nắm chắc lấy . đời này cơ hồ chưa có người nào chân chính quan tâm đến nàng, Chu Thọ quá ngốc, nếu ngay cả chính nàng cũng quý thân thể mình, tương lai cho dù nàng kiếm đủ tiền rồi có còn mạng mà hưởng thụ ?
      có gì quan trọng hơn thân thể mình.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía Tống Thù:“Chưởng quầy nguyện ý cho ta vay tiền?”

      Tống Thù thu hết những biến hoá của nàng vào trong mắt, hơi hơi vuốt cằm :“Ta là tưởng giúp ngươi, nhưng còn cần ngươi câu trả lời chắc chắn, ngươi chắc chắn muốn chữa khỏi thân bệnh tật này chưa? Nếu chưa chắc những lời lúc nãy của ta coi như chưa có .”

      “Muốn, chưởng quầy , chỉ cần ta có thể làm đến , ta đều đáp ứng.” Đường Cảnh Ngọc chút do dự .

      Tiểu nương này đủ thông minh, có vì khốn quẫn nhất thời mà bỏ qua thân thể, Tống Thù trong lòng lại đánh giá nàng cao hơn chút.

      “Tốt lắm, vậy ta ứng trước tiền cho ngươi mượn.”

      Tống Thù chỉ chỉ hai trang giấy trong tay nàng,“Thân thể của ngươi chủ yếu dựa vào thực bổ, những nguyên dược liệu này dùng để thực bổ trong nửa năm, tổng cộng là bốn mươi hai lượng. Bởi vì ngươi vẫn là nữ cải nam trang, cho nên những phương thuốc thực bổ này được cho đầu bếp trong đây biết, mặt khác ta cũng có khả năng nhà bếp mở bếp riêng cho ngươi, cho nên ta đem tiểu phòng bếp trong Hạc Trúc Đường cho ngươi mượn dùng, tự ngươi nấu cơm nấu thuốc, tiền gạo dầu muối mắm cho nửa năm này tính ngươi bốn lượng bạc, như thế nào?”

      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ lấy lòng:“Đa tạ chưởng quầy thay ta suy nghĩ như thế.” Lập tức thiếu bốn mươi sáu lượng bạc a .

      “Ngươi cần tu dưỡng việc bưng nước ta giao cho người bên ngoài làm.” Tống Thù tiếp tục , ngay sau đó đợi Đường Cảnh Ngọc vui mừng, lập tức bổ sung,“Nhưng tiền côngcủa ngươi về sau cũng được tính thêm, mỗi tháng chỉ có lượng.”

      Đường Cảnh Ngọc rất muốn kêu khổ, cố tình là cách tính rất công bằng, nàng làm vẻ mặt cầu xin tiếp:“ như vậy, ít nhất ta phải làm việc ở tiệm bốn năm mới có thể trả hết nợ sao.” Làm công bốn năm, rồi nàng phải làm thêm bốn năm nữa mới mua được nhà a......

      “Bốn năm sau ngươi còn có thể tiếp tục giữ thân phận này sao .” Tống Thù mặt chút thay đổi nhìn lướt qua ngực của nàng, bốn năm sau nàng mười tám tuổi, có khả năng còn giống như bây giờ hùng thư (trống, mái) khó phân biệt.

      Đường Cảnh Ngọc vẫn chưa chú ý tới tầm mắt của nam nhân nào đó, nàng trong lòng khẽ động:“Ý của chưởng quầy là sao?”

      Tống Thù đứng lên, lấy ra tờ giấy khác đưa cho nàng:“Bốn năm sau, ta muốn thân phận của ngươi gây phiền toái, cho nên nhiều nhất là thu lưu ngươi hai năm. Bắt đầu từ hôm nay, ta dạy ngươi làm đèn lồng, lấy bản tính thông minh của ngươi, năm sau ắt hẳn lồng đèn ngươi làm ra có thể được bán trong tiệm, năm sau đó là có thể trả nợ được rồi, ngoài ra cũng có thể có chút vốn, đủ ngươi rời nơi này sinh sống ở nơi khác, sau rời đăng phô , ngươi thể ở phủ Tô Châu bán đèn lồng, đây là chứng từ, ngươi xem .”
      nguyện ý dạy nàng làm đèn lồng sao ?

      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, hưng phấn mà trực tiếp đứng dậy:“Sư phụ, vậy ngươi có thể thu lưu ta thêm hai năm nữa ? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đống để người khác biết thân phận của ta đâu.” Nếu có thể bán thêm hai năm nữa chắc chắn số vốn nàng có thể tồn được ít đâu.

      Tống Thù thản nhiên liếc nàng cái, xoay người đem chứng từ đặt ở bàn, dọn xong ấn hạp:“ cần gọi ta sư phụ, ta chỉ là muốn ngươi nhanh có tiền trả nợ nên mới đồng ý dạy ngươi. Hai năm này ngươi vẫn như cũ là tạp dịch tại Hạc Trúc Đường, cho dù học đèn lồng, mỗi tháng cũng được nhận lương đâu. Lại đây ấn dấu tay làm chứng.”

      Đường Cảnh Ngọc chậm rãi nuốt nuốt nước miếng rồi lại, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:“Vạn nhất đầu óc ta được thông minh như lời chưởng quầy, lỡ như năm bán đèn lồng vẫn trả đủ nợ làm sao? Ta nghĩ chưởng quầy đổi thời hạn thành ba năm mới đủ, năm học, hai năm làm đèn lồng, khẳng định mệt.”

      Tống Thù khẽ cười, ý bảo nàng xem dòng chữ cuối cùng của tờ chứng.

      Đường Cảnh Ngọc vừa rồi chính là đơn giản nhìn đại khái tờ chứng, thấy cười có vài phần khinh miệt, nàng cúi người nhìn lại, giọng thầm:“Nếu trong vòng hai năm mà trả hết nợ, đồng ý cam nguyện bán mình làm nô tài cho Tống Thù.”

      Hảo ngoan a, đây là bức nàng học tập nghiêm túc a, thậm chí đều dự đoán được nàng dùng hết sức học, liền nghĩ ra biện pháp chặn đường luồn lách của nàng......

      “Chưởng quầy ngươi thực khôn khéo, trời sinh ngươi đúng là người làm ăn a.” Đường Cảnh Ngọc hoàn toàn hết hy vọng, ấn ngón tay vào dấu mực đỏ.
      Tống Thù có tiếp lời, chỉ nhìn tay của nàng.

      Mắt nhìn nàng gần điểm chỉ xong rồi, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên dừng lại, hồ nghi liếc đánh giá chút:“Chưởng quầy, ngươi nên vì để trong nhà có thêm nô tỳ làm lồng đèn mà cố ý dạy ta hết mình nha?”
      “Nếu ngươi tin ta, vậy cần đồng ý.” Tống Thù làm bộ muốn đem chứng từ rời .

      Đường Cảnh Ngọc vội vàng kéo lại, bên ấn dấu tay bên cười làm lành:“Chưởng quầy đừng nóng giận, ta vốn là hay đùa, chưởng quầy đối ta có tái tạo, ta sao tin chưởng quầy được chứ. Tốt lắm, chưởng quầy ngươi xem.”

      tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết có hơn cái dấu tay hồng hồng.
      Tống Thù đem chứng từ hảo thu vào trong lòng, nhặt lên ấn hạp ra ngoài, Đường Cảnh Ngọc theo phía sau tiễn khách.

      Tống Thù vừa vừa dặn nàng:“Hôm nay thỉnh lang trung bốc thuốc tổng cộng dùng ba lượng bạc, sau khi khoẻ hơn ngươi đến chỗ Tiền bá lấy bốn mươi ba lượng còn lại, về sau nguyên liệu nấu ăn chính mình chợ mua rau, nếu nấu cơm được tự nghĩ cách. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi câu này, số bạc đó đủ để ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt, ngươi tốt nhất là làm đúng theo phương thuốc, đừng tự ý bỏ qua điều gì. Ngươi tuổi còn , tại bổ còn kịp nếu sau này dù có tiền cũng thể nào chữa khỏi tận gốc được đâu.”

      Đây là lo lắng nàng tiêu tiền lung tung sao, Đường Cảnh Ngọc cười :“Chưởng quầy yên tâm, ta tự có tính toán, chắc chắn phụ ý tốt của chưởng quầy.”

      Nàng mở cửa ra, cung kính mời Tống Thù ra ngoài, gương mặt tái nhợt toàn là vẻ thành khẩn.

      Tống Thù ánh mắt dừng môi nàng lát, cũng quay đầu liền rời .
      Đường Cảnh Ngọc cười hì hì nhìn theo trở về phòng mới xoay người đóng cửa phòng lại, vốn định tiếp tục nằm giường nghỉ ngơi , biết vì sao trong đầu lại lên ánh mắt của Tống Thù trong khắc kia, nàng nghi hoặc mặt nhăn nhíu mày, do dự trong chốc lát vẫn là đến trước bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng soi soi.

      Bên trong lên nương mặc nam trang với búi tóc có điểm xốc xếch, khuôn mặt là hồng bình thường.

      Quả là có chút lôi thôi, nhưng là đáng để Tống Thù nhìn lại đâu nhỉ?
      Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm môi mình, trong lòng dần dần dâng lên cỗ dự cảm lành, nàng lại hồi tưởng ánh mắt Tống Thù chút, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nhếch miệng nhe răng.

      Răng nanh của nàng vẫn thực trắng , cũng bởi vì rất trắng nên vỏ táo đỏ dính răng cửa bên trái trông thực phá lệ chói mắt.
      B.Cat, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      CHƯƠNG 14.1:
      Edit: Mây

      Đường Cảnh Ngọc liên tục uống hai thang thuốc, ngày hôm sau có thể xuống giường lại, bởi vì hôm nay có thể vào phòng nghe Tống Thù giảng bài, nàng tâm tình đặc biệt tốt, tuy rằng đầu vẫn là có chút thoải mái, nhưng cũng có tìm lấy cớ để nhàn hạ, vẫn chịu khó thu dọn phòng cầm điểm tâm theo Chu Thọ vào phòng học.

      Đối với chuyện Đường Cảnh Ngọc cũng vào phòng nghe giảng, Chu Thọ có cảm giác gì, Dương Xương có chút kinh ngạc, nhưng là cũng hỏi gì nhiều.

      Dương Xương hỏi, Đường Cảnh Ngọc tự nhiên kể về hiệp nghị mà nàng ký kết cùng Tống Thù.

      Tống Thù rất nhanh ra , đứng ở cửa với ba người:“Hôm nay học ở bên ngoài.”

      Đường Cảnh Ngọc mang theo nghi hoặc cùng bọn họ ra ngoài.

      Tống Thù dẫn ba người đến thiên viện đầy gậy trúc, sân rất lớn, bên trong chỗ nào cũng toàn là gậy trúc, từng chồng từng chồng gậy trúc nhìn rất đồ sộ, dưới chân tường râm mát là năm tiểu nhị liên tục ngừng tước thẻ trúc, trong sân yên tĩnh chỉ có lên thanh tước trúc xoàn xoạt nổi bật nhất.

      “Sư phụ muốn dạy chúng ta tước thẻ trúc sao?” Chu Thọ sớm muốn học , vừa thấy cảnh này nhịn được liền hỏi ra.

      Đường Cảnh Ngọc giọng thầm:“Chúng ta là làm đèn lồng, học tước thẻ trúc làm cái gì?” thấy bên kia vài lão sư phụ chăm chú làm đèn lồng sao, loại việc nặng lại cần nhiều tiểu xảo để cho tiểu nhị làm là được rồi, để bọn họ làm chẳng phải là giết gà bằng dao mổ trâu sao.

      Tống Thù quay đầu lại nhìn nàng cái,“Cái này tháng sau ta dạy các ngươi, hôm nay ta chỉ các ngươi cách phân biệt các loại trúc.”

      Chu Thọ hưng phấn, cặp mắt phượng bừng sáng.

      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ liếc mắt nhìn bọn người tiểu nhị tước trúc, là phải học việc này sao? Thoạt nhìn cũng rất mệt.

      Sau khi được Tống Thù giới thiệu sơ qua các loại trúc, ba người lại cùng Tống Thù trở về, Tống Thù để Dương Xương Chu Thọ về trước, gọi riêng Đường Cảnh Ngọc ở lại,“Hôm nay ngươi cũng bắt đầu học bảng chữ mẫu , ngươi muốn học chữ ai ?”

      “Học chữ chưởng quầy được ?” Đường Cảnh Ngọc chắc chắn hỏi lại,“Ta thích chữ của chưởng quầy.”

      Tống Thù dường như lường trước được, từ giá sách lấy ra những tờ giấy mẫu của mình lúc trước, đến trước bàn học :“Luyện chữ của ta cũng được, nhưng ta nhắc nhở ngươi trước, mỗi đèn lồng của ta đều có con dấu riêng, cho dù chữ ngươi giống chữ của ta như đúc, nhưng nếu có con dấu đó bọn họ để ý đến đèn lồng của ngươi đâu.”

      xong phen, tâm Đường Cảnh Ngọc lung lay như bàn đu dây, tâm trạng cao hứng lúc nãy bây giờ chìm xuống như diều bị đứt dây .

      Nàng nửa tức giận nửa uỷ khuất với :“Ở trong lòng chưởng quầy ta là người như vậy sao? Ta chính tâm là thích chữ của chưởng quầy thôi, tuyệt đối có nửa phần tâm tư khác.”

      Tống Thù đem tập đẩy về phía nàng:“Ngươi nghĩ như thế nào chính ngươi là người biết nhất, cầm về, mỗi ngày viết năm tờ nộp cho ta.”

      Đường Cảnh Ngọc nhất thời nở nụ cười, ôm lấy tờ giấy mẫu như lấy được chí bảo, hơn nữa Tống Thù quả đoán đúng phân nửa tâm tư riêng của nàng, như vậy nàng cũng tính là oan uổng .

      “Ta đây rồi, chưởng quầy nghỉ ngơi nhé.” Đường Cảnh Ngọc cảm thấy mỹ mãn cáo từ.

      Tống Thù trải thẳng tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút đề chữ, viết viết lát liền nhớ lại chuyện, buông bút ra bên ngoài, lúc đến phòng chế đèn muốn đẩy cửa mà vào, phía sau liền truyền đến tiếng đầy cửa. quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cảnh Ngọc vui vẻ chạy vào phòng bếp , lúc sau lại chạy ra, xem ra là chạy đến phòng bếp phía trước học hỏi kinh nghiệm .

      tim phổi, dù nhìn thế nào cũng vẫn là cái đứa .

      Tống Thù nhấc chân vào nhà.

      Vừa mới vào lâu, Tiền Tiến chạy nhanh tới, thấy cửa phòng chế đằng mở, liền chạy thẳng vào trong:“Chưởng quầy, Trang phu nhân đến đây.”
      Tống Thù đem hai ngọn đèn hoa đăng mới làm tối hôm qua đặt lên bàn, lập tức dẫn Tiến Tiến ra ngoài nghênh đón phu nhân.
      B.CatZenny Ngok thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 14.2
      Edit: Mây

      ~
      Viện trưởng Nam Sơn thư viện là Trang Dần, ngẫu nhiên đến lớp chỉ điểm cho bọn học trò, ngày thường chỉ dạy những đệ tử vô tâm với con đường làm quan là chính. Trang Dần năm nay năm mươi sáu tuổi, nhiều đệ tử được trực tiếp giảng dạy, hàng năm chỉ chọn bốn năm người, những người đó đều là thiên phú xuất chúng , mà trong đám đệ tử đó người mà tâm đắc nhất cũng là người có thành tích cao nhất chính là Tống Thù.

      Tống Thù thông minh từ khi còn , hơn nữa cha mẹ song vong, thân thế đáng thương, Trang Dần đối này đệ tử liền phá lệ chiếu cố, thường thường giữ lại ăn cơm với gia đình. Trang phu nhân lại đem Tống Thù coi là con trai của mình, Tống Thù ở nhà chính đọc sách nhiều năm, xiêm y bốn mùa hầu như đều tự tay Trang phu nhân may, Tống Thù cũng kính Trang phu nhân giống như mẹ đẻ.

      “Sư mẫu lại đây là có chuyện gì sao ?” Bước vào cửa hàng, ánh mắt Tống Thù đảo qua, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng của bà bên cạnh hai trảng hoa đăng mới làm.

      Trang phu nhân năm mươi hơn tuổi, tóc hoa râm, khí sắc rất là tệ, nếu phải đầu tóc bạc hẳn là nhìn còn trẻ hơn tuổi nhiều lần . Thấy Tống Thù đến đây, nàng hòa ái cười, chỉ vào trản hoa đăng trước mặt :“Ta thích nhất đến nhà các ngươi xem đèn lồng , nhìn bức tranh chữ này xem, nếu để ta mua về nhà là luyến tiếc dùng nha.”

      “Sư mẫu quá khen, chỗ này đông người, ngài theo con vào sau nhà .” Tống Thù rất quen thuộc đỡ cánh tay của lão phu nhân cười .

      Gần tới Trung nguyên, càng ngày càng nhiều người đến tiệm mua đằng, ba gian mặt tiền cửa hàng người đến người dứt.

      Trang phu nhân gật gật đầu, vừa vừa với , hỏi tình hình ăn uống ngủ nghỉ như thế nào, biết được thu đồ đệ, nàng cũng hỏi thăm vài câu.

      Tống Thù thỉnh lão phu nhân đến nhà chính ngồi xuống, tưởng kêu Đường Cảnh Ngọc pha trà, lại nhớ lại Đường Cảnh Ngọc đến phía trước giúp đõ, còn Tiền Tiến bị sai đến đăng phô lấy hai trản hoa đăng rồi, bèn tính tự mình động thủ.

      Trang phu nhân cười :“Lại đây lại đây, bồi sư mẫu ngươi chuyện , mấy việc này cứ để Nghênh Xuân làm.”

      Tiếng vừa dứt, phía sau nàng nha hoàn với làn váy đỏ tiến lên hạ thấp người hành lễ với Tống Thù, bước từng bước ra ngoài, nàng cùng Trang phu đến đây cũng được mấy lần nên cũng khá quen thuộc với viện tử của Tống gia.

      Trang phu nhân khỏi lại khuyên Tống Thù:“Con xem con này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu lập gia đình, bên người cũng có được hai nha hoàn biết nóng biết lạnh, hôm nay ngay cả gã sai vặt cũng có để con sai sử làm sao ta yên tâm về con cho được?”

      Tống Thù có chút đau đầu giải thích :“Ngoài Tiền Tiến con mới tuyển thêm gã sai vặt mới, tuổi còn nên ngẫu nhiên ham chơi, vừa vặn hôm nay sư mẫu qua có ở đây.”

      “Dù có chuyện gì con cũng có thể giải thích được.” Trang phu nhân liếc mắt trừng cái, ánh mắt đầu hướng về phía cửa.

      Tiền Tiến cầm cái rổ tiến vào, rổ là tròn dẹp , bên trong là cặp hoa đăng rất đẹp.

      “Thỉnh phu nhân xem qua.” Tiền Tiến đem rổ đặt tới bàn, nhàng lấy cặp hoa đăng ra bên ngoài, đặt tới lão phu nhân trước mặt.

      Hai ngọn hoa sen đăng, lớn , nâng đỡ, trông rất sống động, mỗi cánh hoa sen được làm bằng giấy Tuyên Thành đều có dòng chữ . Trang phu nhân xem thích, bàn tay cầm hoa đăng khẽ xoay tròn, trong miệng thào tự :“Lại là năm nữa trôi qua, biết hai mẹ con nó bên kia như thế nào rồi.”

      Tống Thù trầm mặc.

      Thời điểm sư tỷ mất vì bệnh, ở trường thi, khi ra mới biết được tin dữ, sư tỷ muốn hạ táng , chỉ tới kịp đến mộ phần sư tỷ dâng hương tế bái. Sau đó lại tùy quân xuất chinh, thời điểm trở lại, quá vài ngày lại được tin tức Đường Cảnh Ngọc ốm chết, lúc tiến vào Đường phủ, chỉ nhìn thấy bộ quan tài nho . chất vấn Đường Thượng Hoa vì sao có chiếu cố nữ nhi cho tốt, Đường Thượng Hoa vẻ mặt bi thống nên lời , mà người chết hết, ngoại nhân, còn có thể truy cứu gì nữa đây




      CHƯ:ƠNG 14.3
      Edit: Mây

      ~
      Tại trù phòng Tống gia, Đường Cảnh Ngọc nhìn Bàng sư phụ xào rau, càng ngừng hấp cái mũi:“Thực thơm a, thực hiểu chưởng quầy vì sao còn muốn tra tấn ta bắt ta học nấu cơm mở phòng bếp cho a, chỉ cần ta được ăn đồ ăn của Bàng thúc cũng thoả mãn rồi .”

      Bàng sư phụ tâm khoan thể béo (tâm khoan: tim rộng rãi), cũng có xấu hổ khi bị chưởng quầy vắng vẻ:“Nhìn đủ chưa, chưởng quầy chúng ta đó là thưởng thức ngươi, ngươi ráng học cho nhanh để ta còn có thời gian rỗi a .” Mỗi ngày đều phải làm phần cho chưởng quầy đầu tiên, sau đó lại nấu thêm nồi cơm nữa, dù sao tiền công cũng khác nhau mấy, ước gì chưởng quầy mở miệng khai ân, tại liền do Đường Ngũ gánh trách nhiệm này, cũng muốn nhúng tay vô .

      Đường Cảnh Ngọc cười cười vuốt mông ngựa ”Ta thực ngốc, còn phải nhờ Bàng thúc chỉ dạy nhiều a.”

      Bàng sư phụ đáp ứng sảng khoái rồi.

      Kỳ xào rau rất đơn giản, trông chừng lửa để rau chín tới là được, Đường Cảnh Ngọc tâm tư khẽ động, liền đứng dậy “Bàng thúc, ta lấy vài thứ để ban đêm ta hầm cháo tẩm bổ cho chưởng quầy nha”.

      Bữa cơm cho mình nàng cũng có khó khăn gì, cho nên nàng tính cơm nàng ăn với phòng bếp của đại phòng, sức ăn của nàng nhiều, chén cơm là đủ no. Nhưng ra để điều dưỡng thân mình này cần hầm canh để tẩm bổ thêm, canh hạt sen táo đỏ linh tinh các loại khẳng định phòng bếp đại phòng làm, chính nàng phải làm thôi.

      “Tự ngươi lấy , ta nhớ bên kia hình như có bao.” Bàng sư phụ để ý lắm .

      Đường Cảnh Ngọc mừng thầm, vội lấy cái bao to đựng gạo trắng, ăn xong rồi lại đến lấy, nếu Tống Thù có phát chắn cũng chẳng so đo với nàng chút gạo này đâu nhỉ .

      Cân gạo xong, Đường Cảnh Ngọc lại cầm hai củ gừng to cùng nửa cân đường đỏ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời . Nàng người cũng dùng bao nhiêu, phàm là những vật phẩm cần cho việc điều dưỡng thân thể chỉ cần trong phòng bếp có Đường Cảnh Ngọc đều tính đến bên này lấy, có thể bớt mua được chút nào tiết kiệm được chút đó.

      đường nàng gặp ít tiểu nhị, lúc đến cửa viện Hạc Trúc Đường, Đường Cảnh Ngọc dán người vào tường nhằm thăm dò tình hình bên trong, thấy tất cả các cửa của phòng đều đóng mà trong viện cũng có bóng dáng của Tống Thù, nàng hoá thân thành trộm vội chạy tới phòng bếp của chính mình.

      Cho dù Tống Thù phát là nàng lấy thêm này nọ, nhưng nếu để phát ra cũng ổn chút nào.

      Đem này nọ cất xong, Đường Cảnh Ngọc hoàn toàn nhàng thở ra, khi ra ngoài thấy Tống Thù mình đến, nàng vui tươi hớn hở cùng chào hỏi:“Chưởng quầy, đêm nay ta tính nấu canh gừng ngâm chân, lang trung như vậy rất tốt cho thân thể, chưởng quầy có muốn ta chuẩn bị cho ngài chậu ?”

      Tống Thù muốn hỏi nàng gừng ở đâu ra mà nấu, nhưng lúc mở miệng hỏi thấy quá so đo tính toàn liền đơn giản mở con mắt nhắm con mắt qua.

      Có ý tốt mà người ta cần nha, Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, vào phòng bếp lấy củi, bắt đầu chuẩn bị cho mình bữa cơm chiều đầu tiên.

      Canh củ từ táo đỏ.

      “Đường Ngũ, vì sao muốn dùng canh gừng ngâm chân a?”

      Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Chu Thọ tiến vào.

      Đường Cảnh Ngọc bên gọt vỏ củ gừng bên kiên nhẫn trả lời:“Gừng có thể khu hàn, trong nước ấm có thêm canh gừng làm cho người càng thêm ấm.”

      “Thân mình ấm có tốt cho thân thể ? Ta đây cũng muốn ngâm chân.” Chu Thọ đến bên người nàng, cúi đầu nhìn vật này nọ trong tay nàng,“Đây là rể cây mà?”

      “Ngươi mới ăn rể cây!” Đường Cảnh Ngọc thiếu chút nữa đập chết , vội vàng buông đao an bài việc cho :“Giúp ta tách hột táo đỏ , cắt đường ở giữa rồi lấy riêng hột ra. Ngươi là đại nam nhân, cần phao chân, bất quá ta có thể chia cho ngươi chén nước táo đỏ uống nha.”

      Chu Thọ ngoan ngoãn làm việc, xắt hai lát rồi đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi nàng:“Vậy ngươi vì sao muốn cho sư phụ ngâm chân?”

      Đường Cảnh Ngọc hắc hắc cười, hạ giọng cho :“Đó là ta chọc thôi chứ ta biết chưởng quầy ngâm đâu.”

      Chu Thọ chớp chớp mắt, mờ mịt truy vấn:“Tại sao ngươi biết sư phụ ngâm?”

      Đường Cảnh Ngọc cực phiền Chu Thọ hỏi đông hỏi tây, trả lời lần hai lần tâm tình còn tốt chứ nàng cực có nhẫn nại mà trả lời tất cả câu hỏi tại sao của , buông dao thái ra chuẩn bị “dạy dỗ” chút, thấy bên cửa biết khi nào có sẵn người, đầu đội ngọc quan, mặc thân trường bào nguyệt sắc, tuấn mỹ trong trẻo nhưng sườn mặt lạnh lùng ở dưới ánh chiều tà kia phải Tống Thù là ai?

      Đường Cảnh Ngọc trong lòng kêu khổ,“Chưởng quầy, ta......”

      “Quân tử xa nhà bếp, Chu Thọ, về sau ngươi được giúp nàng làm việc nữa, ra, ta có việc cần ngươi làm đây.”

      Tống Thù có nghe Đường Cảnh Ngọc giải thích, bỏ lại câu đầu tiên liền .
      B.Cat, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 15.1:
      Edit: Mây

      Chu Thọ bị Tống Thù kêu rồi quay lại nữa, có lẽ làm xong việc rồi trực tiếp ăn tối ở phòng bếp chính luôn.

      Đường Cảnh Ngọc mình bận rộn, nàng ngồi ghế ninh nhừ cháo táo đỏ, thấy người của phòng bếp chính mang cơm lại đây. Nàng nhìn mà hâm mộ, nuốt nuốt nước miếng nhưng cũng phải ráng kiên nhẫn chờ cháo táo đỏ nấu nhừ.

      Tiền Tiến vốn là ăn cơm ở phòng trước, tâm tư cũng tinh tế lắm nhưng nghe Bàng sư phụ Đường Cảnh Ngọc nấu cơm cho chưởng quầy, cũng liền đoán được Đường Cảnh Ngọc lại vụng trộm chiếm tiện nghi này nọ của chưởng quầy rồi, liền chạy tới xem náo nhiệt,“Từ xa nghe mùi thơm rồi, ngươi nấu cháo bỏ thêm cái gì vậy?”

      đứng trước bếp tò mò, mũi hít hít vài hơi.

      Đường Cảnh Ngọc cong cong đầu :“Ta thích ngọt nên trong cháo bỏ thêm táo đỏ, Tiền đại ca ăn xong rồi hả, có muốn thêm chén ?”

      Tiền Tiến lùi lại, ngồi cửa, hai cái đùi cái để bên bên ngoài cái bên trong cửa, híp mắt lại trêu ghẹo nàng:“Ngươi nấu mấy phần mà hỏi ta?” Bình thường tên thiếu niên này hay dỗ ngọt người khác nên nếu có cơ hội rất thích chọc ghẹo nàng.

      Đường Cảnh Ngọc sớm có chuẩn bị, dương dương đắc ý nghếch cằm lên đáp:“Vốn là đồng ý cho Chu Thọ bát nhưng nếu Tiền đại ca thích mặc kệ phần của .”

      Tiền Tiến vội vàng lắc đầu:“Thôi khỏi, Chu Thọ là tiểu tử có trí nhớ tốt nhất, ta cần tranh với chén cháo này, nếu như chọc giận tốt, hơn nữa ta cũng thích ăn ngọt, ngươi a, lo luyện tay nghề cho tốt. Chúng ta bắt cá về cho ngươi nấu canh cá uống.”

      “Quyết định như vậy nha!” Đường Cảnh Ngọc nghe mà hai mắt sáng rực lên. Đồ ăn Tống gia tệ, cách hai ngày đều có thịt cá đầy đủ, nhưng nhiều mấy nàng cũng địch lại bọn tiểu nhị, thịt cá vừa mới bưng lên đều bị họ quét sạch. Đường Cảnh Ngọc nghĩ cùng đống Đại lão gia tranh đồi ăn, mỗi lần đều là gắp ít đồ ăn rau dưa gì đó liền trở về phòng ăn mình.

      Nấu cháo cần rất nhiều thời gian, hai người liền bàn luận về việc nấu canh cá các loại, trò chuyện được lúc Tiền Tiến nhớ tới chuyện, khẽ liếc mắt thăm dò phòng bên kia, giọng nhắc nàng:“Mới vừa rồi Trang phu nhân đến, chưởng quầy muốn sai ngươi pha trà mà ngươi chạy đâu vạy? Nếu lần sau có chuyện muốn ra bên ngoài Hạc Trúc đường nhớ với chưởng quầy tiếng, đừng để tức giận a.”

      Đường Cảnh Ngọc thêm củi vào trong lò, nhìn ngọn lửa cháy bên trong :“Ta tìm Bàng sư phụ , đa tạ Tiền đại ca nhắc nhở, nếu có lần sau nhất định báo trước với chưởng quầy. Huynh Trang phu nhân chính là vị sư mẫu của chưởng quầy sao?” Đến Gia Định lâu như vậy, nàng thập phần hiểu quan hệ của ông bà ngoại nàng và chưởng quầy rồi .

      “Tới lấylồng đèn, cũng cần chúng ta qua , Trang phu nhân đại khái là muốn ra bên ngoài láy, liền tự mình đến đây”. Tiền Tiến thở dài,“Con và cháu của Trang phu nhân đều mất rồi, nên Nguyên tiêu năm nào Trang phu nhân cũng nhờ chưởng quầy làm hai ngọn hà đăng tưởng niệm họ.”

      “Đều mất rồi sao?” Đường Cảnh Ngọc cúi đầu lặp lại.

      “Đúng vậy, đều nhiều năm ...... A, chưởng quầy ăn cơm xong rồi, ta phải trước đây!” Tiền Tiến vỗ vỗ mông đứng lên, hai ba bước dài liền đến cổng rồi.
      Đường Cảnh Ngọc đem bó củi nữa bỏ vào lò, nhìn ngọn lửa trong lò đầu tiên là tối sầm sau đó chạy rực rỡ lên, biết nên khóc hay là cười.

      Năm đó nàng tức giận rời nhà, nàng cũng nghĩ phụ thân tìm mình, mà cho dù bị phụ thân nàng tìm được nàng cũng trở về lại cái nhà đó nữa, chỉ là ngờ phụ thân nàng chỉ tìm nàng mà còn sợ vì nàng ảnh hưởng đến danh dự gia đình liền tuyên bố với bên ngoài nàng chết a.

      May mắn, may mắn là bà ngoại còn nhớ tới hai mẹ con nàng mà mỗi năm đều thả đèn cầu siêu cho mẹ con nàng.

      Nếu biết sớm là hôm nay bà ngoại đến nàng còn phòng bếp chính làm cái gì chứ .

      Đường Cảnh Ngọc hối hấn, chính là rất nhanh lại hết buồn bực, bà ngoại nghĩ nàng chết rồi, nếu ngày sau nàng tìm bà nhận thân lấy cái gì chứng minh mình là cháu ngoại ruột của bà chứ? người nàng có tín vật gì, ngọc bội mẹ nàng lưu lại bị bọn buôn ngoài cướp rồi…. Đúng rồi, nàng có thể chút những chuyện liên quan đến mẹ nàng hẳn là bà ngoại tin nàng chứ.

      Bất luận như thế nào, nàng vẫn là kiếm tiền trước , chính mình có tiền, chuyện nhận thân mang lại phiền phức cho bà ngoài, nếu cho dù tại bà ngoại nhận nàng, nàng vẫn phải sống nhờ nhà cái, nhà cái phải do ngoại tổ mẫu làm chủ mà là của ngoại tổ phụ, là của hai người con trai của chi thứ hai kia......
      B.Cat, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 15.2:
      Edit: Mây


      “Đường Ngũ, cháo nấu xong chưa? Ta hôm nay cố ý ăn ít hơn mọi bữa nửa chén đó.” Chu Thọ đột nhiên chạy tới, lúc chạy gần tới biết nghĩ gì mà đột nhiên ngừng lại.

      Đường Cảnh Ngọc trừng :“Chưởng quầy cho ngươi vào ngươi liền vào à?”

      Vẻ mặt Chu Thọ khó xử nhìn nàng.

      giương đôi mắt to giống như đại cẩu lấy lòng chủ nhân vậy, Đường Cảnh Ngọc vốn thể kháng cự lại vẻ mặt lúc này, tức giận :“Đợt lát nữa cháo mới xong, ngươi trở về phòng , khi nào xong ta gọi.”

      “Ta ở lại đây cùng chờ với người.” Chu Thọ muốn trở lại phòng ngồi đợi nàng nên quyết định ngồi dưới bậc thang chờ nàng.

      Vóc dáng thiếu niên gầy gò chặn ánh nắng chiều lại, tạo thành vệt đen dài tiến cả vào phòng, Đường Cảnh Ngọc lại cảm thấy như vậy ấm áp hơn chút, nhưng đáy lòng có chút ít lo lắng. Đồng bọn của nàng quá đơn thuần, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc mình bóng lủi thủi ăn cơm chiều.

      Cháo ngao xong, Đường Cảnh Ngọc múc hai chén, mục đích nhằm khống chế sức ăn nên nàng dùng chén . Năm táo đỏ trong nồi nàng múc vào chén nàng ba cái còn phân cho Chu Thọ hai cái, đặt hai chén cháo vào khay đưa cho Chu Thọ:“Cầm cái này vô phòng ta, ta ở lại dọn dẹp chút liền vào.”

      Trong chén mặt cháo trắng là màu đỏ thẫm của táo đỏ, dù nhìn có chút thô sơ những vẫn cứ mê người , Chu Thọ cao hứng, đặc biệt cẩn thận bưng , nhìn cẩn thẩn bước những bước , từ phía sau giống vị tiểu thư của gia đình giàu có nào đó

      Đường Cảnh Ngọc vụng trộm cười, nhanh chóng dọn dẹp, đóng cửa phòng bếp lại đuổi theo sau.

      Cửa phòng mở ra, bàn ăn đối diện sân ngoài, bởi vì cháo còn nóng, Đường Cảnh Ngọc liền cùng Chu Thọ chuyện phiếm:“Chuẩn bị tới Tết Nguyên tiêu rồi , ngày đó tiểu nhị trong cửa hàng đều nghỉ, Dương Xương về nhà tế tổ , ngươi muốn trở về thắp cho nương ngươi cây nhang ?”

      Chu Thọ lắc đầu:“Ta biết về như thế nào, mà ta cũng muốn trở về, sau này ta ở lại nơi đây .”

      Hai người đều sớm có nương, nhắc tới chuyện này liền có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nhưng Đường Cảnh Ngọc vốn muốn nghĩ quá nhiều vào chuyện thương tâm, bưng chén uống cháo, phát cháo vẫn còn nóng, liền hưng phấn mà khuyến khích Chu Thọ:“Chúng ta xin chưởng quầy dạy chúng ta làm hà đăng , bây giờ học cái nào đơn giản nhất, đợi đến tối mười lăm chúng ta cùng bờ sông thả đăng”

      Chu Thọ chính là não phẳng, nhưng ý nghĩa của ngày hội vẫn biết hai điều , nhàng gật gật đầu:“Được.”

      “Tốt lắm, có thể ăn, nếm thử tay nghề của ta như thế nào!” Đường Cảnh Ngọc cười vỗ vỗ bả vai, cầm lấy cái thìa lên trước

      Cháo được hầm nhừ còn toả mùi thơm, ăn rất ngon .

      Đường Cảnh Ngọc thực vừa lòng với tay nghề của mình, Chu Thọ cũng khen ăn ngon, hai người rất nhanh đem ăn sạch hai chén cháo táo đỏ.

      Đường Cảnh Ngọc thu thập chén dĩa mang rửa, Chu Thọ đại khái là ăn được đồ ngon nên quên lời căn dặn của Tống Thù, vẫn theo Đường Cảnh Ngọc phòng bếp. Đường Cảnh Ngọc biết Tống Thù là người mặt lạnh nhưng tâm nóng, có khả năng cấm Chu Thọ hỗ trợ, liền cũng nhắc nhở Chu Thọ. Bốn năm nay nàng thực đơn, khó được gặp được người bạn tốt lại ngoan như Chu Thọ, nàng thích làm việc cùng .

      Thừa dịp trời còn chưa tốt hẳn, hai người cùng hoa viên của Tống gia để tìm Tống Thù.

      Tống gia hoa viên quả lớn, nhưng thắng ở chỗ bố cục tinh xảo: núi giả, hồ nước, rừng trúc, lương đình, tiểu kiều, cái gì cần có đều có




      CHƯƠNG 15.3
      Edit: Mây


      Tống Thù đứng ở cầu gỗ, gió khẽ lay động tà áo, lúc này dường như cùng nắng chiều hoà vào thể. Từ phía xa xa nghe được tiếng cười đùa của hai thiếu niên vang vọng lại đây. xoay nghiêng người lại, nhìn theo hướng thanh truyền đến, thấy được hai thiếu niên mặc áo xám sóng vai tới, thiếu niên thấp hơn bày trò hái hoa để cài lên tóc của thiếu niên bên cạnh nhưng đáng tiếc bởi vì chiều cao chênh lệch nên thực được mưu.

      Sâu trong trí nhớ của , trong ngôi nhà này chưa từng vang vọng tiếng cười đùa, cùng huynh trưởng phải là người thích đùa giỡn, mà thế hệ phía sau bọn còn chưa ra đời.

      Tống Thù liếc Đường Cảnh Ngọc vài lần, biết hai người vốn là có chuyện tìm nên liền về phía đầu cầu.

      “Tìm ta có việc sao?” đứng ở đầu cầu, ánh mắt dừng ở người Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc liếc nhanh Tống Thù cái đánh giá tâm tình của , nhưng đến cùng là nàng vẫn sờ được tâm tình lúc này của như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí mà mở miệng:“Chưởng quầy, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, ta cùng Chu Thọ muốn thả hoa đăng, chưởng quầy có thể dạy chúng ta được ? Làm cái hoa đăng đơn giản nhất cũng được. Nhóm người Lý sư phụ tại rất bận, chúng ta cũng dám phiền bọn họ.”

      Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ nâng đôi mắt chờ mong nhìn về phía , về phần Đường Cảnh Ngọc, cần nhìn cũng biết ánh mắt của nàng có ý già, tiểu nương này rất biết đóng kịch giả đáng thương, mà vẻ mặt đóng kịch của nàng rất , rất dễ khiến người khác động lòng trắc .

      Dù biết vậy nhưng Tống Thù cũng vẫn đáp ứng:“Mấy ngày này ta rảnh, đêm Nguyên Tiêu các ngươi trở về đúng ? Vậy sáng hôm đó ta dạy các ngươi làm.”

      Thân thế hai người biết , dù Đường Cảnh Ngọc miệng toàn điều giả dối, nhưng trong lời nàng có nửa là , ngẫm lại lời của lão lang trung có thể chắc chắn điều Đường Cảnh Ngọc quả từng chịu khổ, cha mẹ hơn phân nửa qua đời. Tống Thù cũng là dứa mồ côi, đến bây giờ, vẫn giống như ngày xưa, tự mình làm hoa đăng để tưởng nhớ thân nhân, chẳng qua từ sau khi huynh trưởng theo tổ phụ hoa đăng làm nhiều hơn hai cái tên vậy thôi.

      “Sắc trời còn sớm, trở về sớm .” Cuối cùng dặn dò tiếng, xuống cầu, theo theo lối càng càng xa.

      Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang nhìn theo , người này hôm nay tại sao lại dễ thuyết phục như vậy?

      Chu Thọ đột nhiên kéo nàng tay áo:“Đường Ngũ ngươi xem, trong hồ có cá kìa!”
      “Ở đâu, cá ở đâu?” Đường Cảnh Ngọc lập tức bổ nhào vào lan can bên cầu, nhìn chằm chằm vào hồ nước,“Cá lớn , nếu lớn, chúng ta bắt con kia, bắt xong ta làm canh cá cho ngươi uống.”

      Chu Thọ có chút lo lắng:“Sư phụ đồng ý sao?”

      Đường Cảnh Ngọc lơ đễnh:“Cái gì mà đồng ý hay đồng ý , dù sao cá là nuôi để ăn, nếu ăn lúc chúng ta nấu canh xong mang qua cho bát, thế là xong chuyện.”

      Chu Thọ tất cả đều nghe theo ý của nàng, buổi trưa ngày hôm sau thừa dịp Tống Thù ngủ trưa, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến hồ này bắt cá, ba người mỗi người đều cầm cái vợt bắt cá, Tiền Tiến cùng Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc vốn kiêng kị thân thể thể chịu lạnh nên hai người họ dồn cá vào bò hồ, ba người bọc đánh.

      Ép buộc gần nửa canh giờ, bọn họ bắt được con.

      Đường Cảnh Ngọc vụng trộm đem cá bỏ vào thau nước giấu ở phòng bếp , buổi chiều sau khi tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn tìm Bàng sư phụ học hỏi kinh nghiệm, sẵn tiện nàng tiện tay cầm số gia vị mang về phòng bếp để nấu canh cá, sau đó liền trốn trong phòng bếp bắt đầu chiến đấu.

      Vấn đề ngờ tới nhất đó phải là khó khăn trong việc nấu canh cá mà là bước đầu tiên, giết cá.

      Đường Cảnh Ngọc đương nhiên sợ sát sinh, nhưng nàng chưa từng làm cá, nên biết xuống tay tại vị trí nào cho tốt. Đường Cảnh Ngọc thử vài lần nhưng đều thất bại, cuối cùng bằng bất cứ giá nào chiều nay cũng phải xong nồi canh cá, liền vén tay áo lên tay giữ cá chặt, mang con cá đến thớt, tay kia cầm đao thái, vỗ mạnh xuống đầu con cá

      Kết quả con cá kia thừa lúc nàng nghiêng người lấy đao mà lơi lỏng liền lắc mình tránh thoát, đao thái va chạm với thớt vang lên tiếng bụp trầm đục.
      Tại nhà chính Tống Thù vốn dùng cơm với hai đồ đệ, nghe được thanh này, nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ xem.

      Chu Thọ lập tức chạy ra ngoài.

      Tống Thù ngồi ở hướng bắc, có thể nhìn đến thấy mọi vị trí trong viện, mà cái phòng bếp kia ở sườn phía nam đông sương phòng, cũng có thể nhìn đến cửa.

      Vì thế nhìn Chu Thọ đẩy cửa ra, tiếp tục trơ mắt nhìn con cá lao nhanh ra từ bên trong, nện vào bậc thang thứ hai vẫy vẫy đuôi, vảy bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào lòe lòe sáng lên......
      B.Cat, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :