1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế hoạch chiếm giữ của chưởng quỹ - Tiếu Giai Nhân (16.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 10.1:

      Edit: Mây

      Đảo mắt tới tháng sáu, ăn xong điểm tâm, Đường Cảnh Ngọc cùng Thuận Tử tới Tiền bá bá lĩnh tiền công.

      Lúc họ đến trễ, quầy tiền vây đầy tiểu nhị, bởi vì hai ngày cuối tháng và đầu tháng khá bận rộn, nên ngày được nghỉ bọn tiểu nhị liền tập trung lại quầy để lãnh tiền công, để còn về nhà thăm người thân nữa.

      Thuận Tử cũng tiến vào đám đông, còn làm tiểu nhị nữa, đây là lần lãnh tiền công cuối cùng của .

      Sau khi ở chung mười ngày, Đường Cảnh Ngọc cùng Thuận Tử rốt cuộc cũng quen thuộc với nhau, sau khi xếp hàng liền trêu ghẹo :“Thuận Tử ca có rãnh mang tẩu tử vào thành dạo nha, để cho chúng ta có thể gặp tẩu tử, nghe Tiền đại ca tẩu tử là nương xinh đẹp nhất mười dặm tám thôn gần đây, Thuận Tử ca thực có phúc nha.”

      Thuận Tử vốn giỏi ăn , lúc này bị nàng đỏ cả mặt.

      Đường Cảnh Ngọc hắc hắc cười hai tiếng, cũng làm khó nữa.

      Rốt cục cũng đến phiên bọn họ , Tiền bá nhìn thấy Thuận Tử, cầm ba lượng bạc cho ,“Đây là tiền công tháng này.”

      Thuận Tử nhanh chóng cầm lấy, khoé miệng nở nụ cười.

      Đường Cảnh Ngọc thấy ràng, lập tức ở trong lòng có suy nghĩ. Chỉ cần nàng làm công việc này cho tốt, năm sau khẳng định cũng có thể được nhận ba lượng bạc tiềng công, nàng lại cần mua váy vải bông hay son môi này nọ, ăn mặc tiệm cung cấp , năm ít nhất cũng có thể trữ được ba mươi lượng bạc, như vậy ba năm có thể mua được toà nhà rồi, chừng trong mấy năm đó lại kiếm được đường tài khác chừng.

      Ngay chỗ Thuận Tử tiến ra để Đường Ngũ tiến vào, Tiền bá lại đem Thuận Tử gọi lại, mặt khác đưa cho mười lượng bạc, cười tủm tỉm :“Ngươi này vài năm hầu hạ chưởng quỹ cẩn thận, chưởng quầy thưởng ngươi mười lượng bạc xem như tiền mừng , ngươi thu .”

      Thuận Tử mừng rỡ, rồi lại nhìn lại chỗ đông viện nơi làm việc, kích động đến nỗi biết nên cái gì:“Này, này, Tiền bá nhất định phải thay ta cám ơn chưởng quầy nha!” Chưởng quầy hào phóng, vài năm nay tiết kiệm đủ tiền cưới vợ, cũng có tiền mở cửa hàng tạp hoá ở trong trấn, tại lại được thường mười lượng bạc, tin tưởng cuộc sống sau này với tức phụ của còn tốt đẹp hơn nữa.

      Bên cạnh Đường Cảnh Ngọc ghi nhớ vào trong lòng, tiểu nhị thành thân Tống Thù còn có thể cho tiền mừng, bất quá đại khái nàng cũng cần. Nàng tại lý tưởng lớn nhất chính là kiếm được tiền nuôi sống chính mình và mua được toà nhà, còn về chuyện hôn nàng cũng muốn nghĩ tới, nàng ở cùng với nam nhân mấy năm nay, nên thói quen tính cách cũng có chút bị ảnh hưởng, làm sao có nam nhân nào còn muốn cưới nàng chứ.

      Thuận Tử vô cùng cao hứng rời , Đường Cảnh Ngọc trong lòng đầy khao khát, chán nản từ trong tay Tiền bá tiếp nhận mười ngày tiền công của nàng, hơn ba trăm văn, dùng dây thừng xâu lại, cũng có chút nặng.

      “Sắc mặt Đường Ngũ tệ nha, lúc vừa tới mặt vàng như nến , tại trắng trắng hồng hồng, dưỡng thêm nhiều ngày nữa có khi còn xinh đẹp hơn cả nương.”

      Tiền bá thấy hai mắt hâm mộ của nàng, cười cười trong lòng, lại bơm hơi cho nàng,“Đừng hâm mộ Thuận Tử, tại chuyện tốt này chẳng phải là ở trong tay ngươi sao, nửa năm tới ngươi nên hầu hạ chưởng quầy cho tốt, năm sau chừng ngươi cũng được ba lượng bạc tiền công nha .”

      Đường Ngũ vừa nghe Tiền bá xong cũng nghĩ như vậy, nỗi mất mát vừa rồi cũng bị quăng ra sau đầu,“Đa tạ Tiền bá cùng Tiền đại ca đem chuyện tốt này lưu cho ta, buổi chiều hôm nay ta muốn mời Tiền đại ca ăn cơm , Tiền bá có gì muốn ăn , chúng ta cho người mang về cho bá.”

      Thiếu niên biết ngọt thành, Tiền bá cười đến toe tóe, lại cùng Đường Cảnh Ngọc hàn huyên thêm lúc mới đề nàng .

      Đường Cảnh Ngọc tâm tình khoái trá trở về Hạc Trúc Đường.

      Theo lý thuyết hôm nay nàng nghỉ ngơi cần làm việc, bất quá trời vào hè, nàng cũng muốn chạy ra ngoài chịu nóng, liền cùng Tiền Tiến ba người ước hẹn ra ngoài ăn cơm khi trời sắp hoàng hôn.

      Trong phòng chế đăng, Tống Thù giảng bài cho hai người Chu Thọ Dương Xương, thanh trong trẻo bay tới trong viện, là dễ nghe.

      Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ đến chân tường hạ sau bụi hoa, trốn ở trong bóng tối nghe lén, nhưng nàng cũng tàng thân hình, quang minh chính đại ngồi ở dựa ở cửa mà nghe, nếu có người từ bên ngoài vào viện liền dễ dàng thấy thân hình của nàng.

      Hôm nay Tống Thù giảng các chủng loại đèn lồng, theo sách phân chia có mấy loại chao đèn, mấy loại vải lụa làm đèn, khi giảng đến giấy làm đèn hoàn cảnh lịch sử xuất xứ cùng ưu nhược điểm của từng loại giấy cho hai người nghe, chuyện mà ở bên ngoài nghe chỉ cần hai câu là xong nhưng Tống Thù có thể giảng lần là cả canh giờ.

      Mười ngày này vẫn cứ giảng giảng và giảng vấn đề này, căn bản có dạy hai người làm đèn lồng, buổi chiều còn có thể dạy hai người thi từ ca phú, ngoài ra còn phải học bảng chữ mẫu. Đường Cảnh Ngọc xem qua, Tống Thù chia Dương Xương dùng bảng chữ mẫu dũng cảm tiêu sái, Chu Thọ liền dùng bảng thanh tuyển phiêu dật, hiển nhiên cũng là bởi vì tài thi giáo.

      Có lẽ là nàng nhàn rỗi có chuyện gì, cũng có thể là thanh Tống Thù dễ nghe, giảng cũng khô khan, tuy rằng cảm thấy chuyện này cũng có mấy tác dụng với việc làm đèn lồng, Đường Cảnh Ngọc vẫn như cũ mỗi lần đều nghe được mùi ngon. Nàng ở luyện tự, giấy dùng là mặt trái của bảng chữ mẫu Chu Thọ Dương Xương dùng, dùng theo bảng chữ được phân của Chu Thọ, về phần luyện viết, nàng dùng giấy bỏ của Tống Thù trong lâu lý.

      Đường Cảnh Ngọc thích chữ củaTống Thù, phiêu dật nhưng lạnh nhạt, có phong cách của người quân tử, khi nhìn đến có thể làm cho tâm người ta bình tĩnh trở lại.

      “Tốt lắm, các ngươi trở về .” Hôm nay giảng xong, Tống Thù ý bảo hai đồ đệ rời .

      Đường Cảnh Ngọc dù nghe được, vẫn như cũ ngồi ở bồn hoa bên cạnh mà tránh .

      Dương Xương thấy nàng như vậy dù muốn trách cũng được, bởi vì Đường Cảnh Ngọc sử dụng lý do ngồi đây để tiện cho việc sai xử của Tống Thù, mà Tống Thù sau khi biết cũng có đuổi nàng.

      Chỉ có Chu Thọ tin lý do của Đường Cảnh Ngọc, mỗi lần ra đều cho Đường Cảnh Ngọc biết cần thu thập bên trong.

      Lần này cũng ngoại lệ. Đường Cảnh Ngọc thuận thế đứng lên, với người ngồi bên trong:“Như vậy a, vậy ta .” Thanh cao thấp.

      “Tiến vào.”
      B.Cat thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 10.2:
      Edit: Mây

      Xuất hồ ý liêu , người ở bên trong mở miệng gọi nàng.


      Đường Cảnh Ngọc cảm thấy ổn nhưng dù vậy nàng cũng phải tiến vào.


      Hướng Chu Thọ khoát tay, Đường Cảnh Ngọc hai ba bước lớn liền tiến vào phòng, sau khi vào cửa liền cười gượng:“Chưởng quầy gọi ta có chuyện gì?”


      Tống Thù đứng ở trước bàn đưa lưng về phía nàng, chờ Đường Cảnh Ngọc đến trước người mới hỏi nàng:“Vì sao ngươi nghe lén? Ngươi hẳn là biết, nghe xong mấy chuyện này cũng làm được đèn lồng.”


      Đường Cảnh Ngọc nhìn đống giấy bàn, thức thời có biện giải, mà là thành trả lời:“Dù ta nghe lén nhưng cũng trước là thể làm đèn lồng. Trước kia ta nghĩ học chưởng quầy làm đèn lồng để bán, nhưng chưởng quầy chịu thu ta làm đồ đệ, ta chết tâm hết hy vọng, nhưng ta chính là nhịn được muốn nghe xem chưởng quầy giảng giải cho bọn Chu Thọ cái gì, ngờ càng nghe càng hứng thú. Chưởng quầy dạy ta, ta có thể học ở nhóm sư phó, ta cũng nhờ bọn họ chỉ điểm, ta chỉ là tự cân nhắc, vạn nhất vô tự thông có thể làm ra lồng đèn, tốt xấu gì cũng có thể kiếm hai lượng có phải ?”


      “Ngươi đây là học lén.” Tống Thù cầm trang giấy bàn nhìn nhìn,“Ngươi sợ ta đuổi ngươi sao?”


      Đường Cảnh Ngọc tự tin lắc đầu:“Chưởng quầy sợ ta học lén, tự nhiên đuổi ta . Ta thấy qua mấy cái đèn lồng phức tạp, nhóm lão sư phụ đều là ở trong phòng làm đăng, ta chỉ có thể học chính cách làm cơ bản. Hơn nữa đăng ở Tống gia hơn đăng ở bên ngoài chính là nhờ vào thư pháp phóng khoáng phiêu dật hơn là nhờ vào cách làm đèn. Ta có kỹ năng làm lồng đèn tinh xảo lại càng thể viết thư pháp tốt, nhiều nhất cũng chỉ làm mấy cái lồng đèn bình thường, vả lại con người của chưởng quầy cũng mọn như thế.”


      Tống Thù có phủ nhận, nhưng vẫn cứ nhắc nhở nàng:“Nếu ngươi cứ làm lồng đèn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ bán hơn mười văn tiền, cũng cần lãng phí thời gian nghe ta giảng bài.”


      “Ta biết a, nhưng ta cũng rồi, ta nghe bởi vì thích nghe chưởng quầy giảng bài , về sau khi làm lồng đèn có thể dùng được chút nào dùng, dùng được ta cũng sinh hờn dỗi.” Đường Cảnh Ngọc thuận miệng giải thích, với giọng điệu quan tâm mấy.


      Tống Thù nhìn nàng cái, xao xao mấy tờ giấy mặt bàn:“Mấy tờ giấy này là gì, ngươi có thể hiểu ? Nếu ngươi ngồi nghe mà hiểu, bất quá chỉ lãng phí thời gian thôi”.


      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, qua cúi đầu nhìn những tờ giấy kia, giấy Tuyên Thành nàng nhận ra đầu tiên, trước đây tất cả đều là giấy Tuyên Thành, nàng cần sờ cũng biết.


      Nhưng còn vài loại kia như giấy Trừng Tâm Đường trơn nhẵn mà chặt chẽ, giấy Ngọc Thuỷ thứ chi, hoặc là giấy thô tàng kinh, tinh tế mà oánh hoạt, những loại giấy đó đều là dễ hút mực , những loại giấy gần giống giấy Tuyên Thành mới dễ hút mực, mà dùng giấy khác nhau cầu tốc độ hạ bút cũng khác nhau, khi làm lồng đèn cần phải chú ý loại giấy sử dụng để sử dụng phương pháp thích hợp. (Mây: mấy tên riêng của mấy loại giấy này Mây hem bít, nên để nguyên, nàng nào biết giúp Mây nhé ^^)


      Nàng vừa sờ giấy vừa giảng giải lại, Tống Thù thấy nàng lại từ cũng thiếu.
      Tống Thù kinh ngạc nhìn nàng:“Xem ra ngươi thông minh hơn ta nghĩ nhiều.”


      Đường Cảnh Ngọc nhịn được đắc ý nở nụ cười, cha mẹ nàng đều là tài mạo song toàn, có thể nàng kế thừa dáng vẻ xuất chúng của cha mẹ nàng, nhưng về mặt trí tuệ hẳn là tệ .


      Nhưng Tống Thù cũng để nàng đắc ý lâu, lưu loát đem mấy tờ giấy đó thu lại, sau khi sửa sang hoàn hảo mới đạm mạc với nàng:“Lúc trước cho phép ngươi nghe lén vì nghĩ ngươi có nghe cũng vô dụng thôi, tại...... Lần sau nếu để ta phát ngươi tiếp tục nghe lén, ta cho ngươi đổi công việc khác bớt nhàn hơn.”


      Đường Cảnh Ngọc chán nản:“Ngươi......”


      ra ngoài.” Tống Thù đúng lúc ngăn lời nàng muốn .


      Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, thở phì phì ra ngoài.


      Mệt nàng còn tưởng rằng Tống Thù làm người hào phóng, kỳ chính là quỷ hẹp hòi mà tự địa, đầu tiên là khinh thường nàng, bây giờ sau khi biết thẹn quá thành giận liền chặt đứt cơ hội của nàng.


      Đường Cảnh Ngọc tức giận trở về, lúc về phòng đạp cửa bước vào, ngã vào giường ngủ thèm quan tâm chuyện khác, sau khi mang đồ ăn trưa đến cho ba thầy trò kia xong nàng cần làm gì nữa, dù sao hôm nay vốn nàng nên nghỉ ngơi, nàng ra Tống đăng cũng đại biểu nàng ở lại hầu hạ Tống Thù. Nếu là Tống Thù khiến nàng tức giận, nàng cũng ngại lấy lòng .


      Sau khi ngủ gần hết buổi chiều, tỉnh lại múc nước rửa mặt, cả người nhàng khoan khoái.


      Đường Cảnh Ngọc kéo Chu Thọ ra cửa :“ thôi, chúng ta dạo phố !”


      Chu Thọ rất nhanh bước theo sau, mặc y phục giống Đường Cảnh Ngọc, thân xiêm y vải mịn màu xám, tuy rằng vẫn là thiếu niên tuấn lãng, nhưng lại thiếu cỗ khí thế công tử con nhà giàu phong lưu.


      “Ngươi đổi bộ quần áo trước kia , cái bộ màu xanh rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài ấy .” Đường Cảnh Ngọc hảo tâm khuyên , con người căn bản chỉ đánh giá người khác qua bên ngoài, chỉ cần người nào ăn mặc phú quý chút liền thái độ đối xử cũng khác liền.


      đổi, ta muốn mặc đồ giống ngươi.” Chu Thọ quay người khoá cửa lại, khó có được lần nghe theo Đường Cảnh Ngọc .


      Đường Cảnh Ngọc thấy quật cường chịu biết làm sao, đành dẫn tìm Dương Xương, bởi vì hôm nay nàng mời Tiền Tiến ăn cơm cùng nàng và Chu Thọ, bởi vì Dương Xương cùng với Chu Thọ cũng có chút thân, nàng mời cùng luôn.


      Ba người tề tựu, còn thiếu Tiền Tiến, trong khi ba người còn đoán già đoán non Tiền Tiến chỗ nào Tiền Tiến ra từ trong phòng chế đăng của Tống Thù.


      Mà điều quan trọng là phía sau còn theo người.


      Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua phía sau liền mở to mắt, lúc thấy Tống Thù nàng liền nín thở.


      Tống Thù lại cùng Tiền Tiến tới.


      Tiền Tiến cười meo meo cùng ba người giải thích:“Hôm nay chưởng quầy cũng muốn ra ngoài giải sầu, biết được chúng ta hôm nay cũng ra ngoài ăn cơm, chưởng quầy liền cùng chúng ta cùng.”


      xong còn vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc, cố ý trêu ghẹo :“Đường Ngũ ngươi vận khí tốt a, chưởng quầy chúng ta hào phóng như vậy, trong chốc lát ăn cơm khẳng định chưởng quầy mời, ngươi khỏi cần tốn tiền rồi.”


      Đường Cảnh Ngọc vốn thấy Tồng Thù vô cùng buồn bực, sau khi nghe xong mặt liền cười toe toé.


      Chính mình tiết kiệm được chút tiền còn có thể “làm thịt” được Tống Thù, quả thực là nhất cử lưỡng tiện a.
      B.CatZenny Ngok thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 11:
      Edit: Mây


      Tuy trời vào hoàng hôn, nhưng khí rất ngột ngạt, có chút gió nào.

      Tống Thù là chưởng quầy, thân phận cao nhất trong đám người nên ở phía trước, Tiền Tiến bên cạnh bồi chuyện, thuận tiện giới thiệu. Đường Cảnh Ngọc là người từ bên ngoài tới mà Chu Thọ cũng phải là người thành Gia Định nên cả hai người họ biết tí gì về nơi này.


      Lần này Đường Cảnh Ngọc mới gọi là chân chính ra bên ngoài để tham quan Giang Nam, đối với nơi đây nàng khá quen thuộc vì nàng vẫn thường nghe mẫu thân kể về nó, Đường Cảnh Ngọc trong lòng vẫn là muốn đến đây lần, đường nhìn thấy điều gì nàng cũng ngạc nhiên, cho nên đối với những giới thiệu của Tiền Tiến nàng hết sức chăm chú lắng nghe.


      Từ đăng phô qua con phố, trung gian nối liền hai bên bờ là chiếc cầu rộng bốn trượng bắc ngang, hai bên bờ liễu rũ xanh ngắt, ràng so với nơi khác mát mẻ hơnrất nhiều.


      Tiền tiến nghiêng người giới thiệu với bọn họ:“Đây là sông Hoàng Lịch, chảy theo hướng nam về Hối Long đàm, cứ đến mỗi mùa hoa đăng, dân chúng trong thành đều tụ tập đến bờ sông phóng hoa đăng, lúc đó hai bên bờ sông sáng trưng như ban ngày. Đúng rồi, tết Trung Nguyên dân chúng nơi đây cũng phóng hoa đăng, vài ngày nữa ta dẫn các ngươi xem náo nhiệt.”


      Chu Thọ ngơ ngác , Tiền Tiến cái gì nàng nghe cái đó, rất ít khi mở miệng hoặc sợ hãi mà than thành tiếng thôi. Dương Xương đối với cảnh sắc nơi đây cũng thực hứng thú gì mấy, gật gật đầu xem như đáp lại, Đường Cảnh Ngọc lại giống , hưng phấn đến bờ bắc hỏi Tiền Tiến “Có phải bên trong Ứng Long đàm là toà Ứng Khuê Sơn ? Nghe ở huyện Gia Định cứ mỗi lần tổ chức tỷ thí lồng đèn đều tổ chức ở đó phải , vào ban đêm đó toàn là đèn lồng, rất là đẹp .”

      Tống Thù liếc nhìn nàng cái.


      Tiền Tiến kinh ngạc hỏi nàng:“Tại sao ngươi lại biết? Trong cửa hàng có người với ngươi sao?” Ứng Khuê Sơn ở Gia Định cũng coi như là nơi có danh tiếng, nhưng người bên Tô Châu chưa chắc biết, đừng gì người ở Sơn Đông như nàng.


      Đường Cảnh Ngọc dối thành bản năng, nghe vậy ánh mắt cũng chớp, cười trả lời:“Đúng vậy, khi ta ở chung với Thuận Tử có nghe nhắc tới .” xong nhìn về phía Tống Thù, vẻ mặt lấy lòng nhìn :“Chưởng quầy năm nay cũng tham gia tỷ thí hoa đăng , ngài có thể mang ta theo mở mang đầu óc được ?”


      “Nhìn biểu của ngươi rồi sau.” Tống Thù mặt chút thay đổi đáp lại.

      “Sư phụ con cũng muốn .” Chu Thọ đến bên người Đường Cảnh Ngọc, cũng chờ mong nhìn .


      Đường Cảnh Ngọc vỗ bả vai chút:“Ngươi ngốc hay sao, chưởng quầy chỉ có hai người đồ đệ các ngươi, chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ dẫn các ngươi sao, ngươi lo học làm lồng đèn cho tốt , đến lúc đó tất nhiên cũng được tham gia náo nhiệt htooi.” Đại ngốc tử, quả nhiên người ngốc có ngốc phúc, nàng quá thông minh, cũng chỉ có thể làm tiểu nhị lấy lòng Tống Thù thôi.


      Chu Thọ giống như cũng ý thức được chính mình chuyện ngốc nghếch, lập tức ngậm miệng lại.


      Đường Cảnh Ngọc nhìn phía trước chút, vừa lúc Tiền Tiến nhìn qua, nàng lặng lẽ chỉ chỉ toà tửu lâu bên kia, lại nhìn vế phía Tống Thù hất cằm dương dương tự đắc . Tiền Tiến ngầm hiểu, xoay người lấy lòng chưởng quầy nhà mình:“Chưởng quầy, ngài mời chúng ta ăn cơm, vậy chúng ta Đông Thịnh lâu kia được ?”


      Phó tịch lần trước Tiền Tiến ở cùng chưởng quầy tại Tô Châu, rốt cuộc hôm nay cũng được uống chút rượu cho đỡ thèm a.


      Tống Thù dừng bước chân, quay đầu nhìn lướt qua nhóm người phía sao, ánh mắt dừng ở người Đường Cảnh Ngọc:“ phải Đường Ngũ nhận tiền công tháng này liền mời khách sau, tại sao bây giờ lại chuyển thành ta mời chứ.”


      Tiền Tiến sửng sốt, Đường Cảnh Ngọc lại thiếu chút nữa tức đến giơ chân, vội vã biện giải:“Chưởng quầy ngài đừng chọc ta nữa, ta đâu mời khách đâu !”


      Tống Thù hỏi Tiền Tiến:“Vậy ta mời khách khi nào?”


      “Ngài, ngài......”


      Tiền Tiến ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn là khiếp sợ ảnh hưởng của chưởng quầy, cắn răng nhận sai:“Là ta giải thích ràng, chưởng quầy chỉ cùng chúng ta dạo, Đường Ngũ, bữa cơm lần này ta mời, lần sau ngươi mời.” Đường Ngũ mới có chút tiền công, nàng kêu thêmDương Xương là hào phóng rồi, hôm nay chưởng quầy bởi vì nghe lỡ mồm liền theo, muốn làm khó Đường Ngũ.


      Đường Cảnh Ngọc nghĩ tới Tống Thù là người keo kiệt như vậy, bất quá nhìn cho Thuận Tử khoản tiền mừng lớn như vậy, hơn phân nửa là nhằm vào nàng, chính là muốn nàng thoải mái đây.


      có cửa đâu, nàng mới bởi vì chuyện này mà hại Tiền Tiến xuất tiền túi, phải là chỉ là mời khách sao, lần trước Tống Thù cho nàng năm mươi văn tiền nàng còn chưa xài hết đâu!


      “Tiền đại ca ngươi đừng như vậy, hôm nay ta mời, thôi, nơi này ta quen, Tiền đại ca biết nơi nào ăn no bụng , lúc này bụng ta đói rỗng rồi!” Đường Cảnh Ngọc chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ vô cùng thoải mái.


      Tiền Tiến vẫn hơi băn khoăn, chính mình mời là sợ bị Đường Cảnh Ngọc chê cười dông dài như đàn bà, sau đó cả nhóm chọn cửa hàng hồn đồn (hoành thánh). Bên trong cửa hàng có cái bàn, bên cạnh bờ sông cũng đặt vài cái, Tống Thù dẫn đầu nhóm người chọn mấy cái bàn gần ở sông, mấy người Đường Cảnh Ngọc đành phải theo ngồi.


      Cái bàn lớn, là chuẩn bị cho bốn người, Tiền Tiến đương nhiên ngồi cạnh Tống Thù, chuyện này cũng dám lấn lướt ngồi trước chưởng quầy. Chu Thọ ngồi đối diện Tiền Tiến , Đường Cảnh Ngọc nhìn khuôn mặt kia của Tống Thù, nàng sợ nuốt vô, chuẩn bị để Dương Xương ngồi chỗ đó, ai ngờ Dương Xương dự đoán được Chu Thọ khẳng định hy vọng nàng ngồi bên cạnh , liền nhanh tay chọn chỗ ngồi bàn bên cạnh, ngồi ở giữa Chu Thọ và Tiền Tiến, mặt hướng về con sông:“Nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt, Đường Ngũ ngươi ngồi , ta ngồi cạnh ngươi .”


      Quán chủ là đôi vợ chồng trung niên, còn nữ nhi làm trợ thủ, lão bản nương sớm nhìn thấy Tống Thù , vội vàng thúc giục nữ nhi chiêu đãi khách nhân:“Như Ý, nhanh hỏi Tống chưởng quầy gọi món gì !”


      Như Ý mười ba tuổi, mặc cái váy đỏ nửa cũ, so với Đường Cảnh Ngọc còn muốn lùn hơn cái đầu, nhưng dáng người trước lồi sau lõm, đỏ mặt chạy tới:“Tống chưởng quỹ, Tiền đại ca, các ngươi dạo phố sao?”


      Tống Thù cũng biết bọn họ, nhưng trong thành Gia Định cơ hồ người nào Tống Thù , bởi vậy cũng đều biết Tiền Tiến, huống hồ trước kia Tiền Tiến cũng từng tới đây.


      Nghe nương kia hỏi, Tống Thù vẫn như cũ chỉ nhìn khung cảnh sông, Tiền Tiến cười gật đầu, giới thiệu ba người Chu Thọ với Như Ý, trừ bỏ hồn đồn, cửa hàng nhà nàng còn có bán đồ ăn sáng nữa. Đường Cảnh Ngọc hôm nay đãi khách, ăn cái gì đương nhiên do nàng mở miệng:“Cho năm chén hồn đồn , loại chén lớn nha, thêm mấy món đồ ăn vặt nữa.”


      Tiền Tiến nhẩm tính nhanh trong đầu, năm chén hồn đồn lớn là năm mươi văn, đồ ăn vặt đều là do nhà làm cũng tốn bao nhiêu, củ lạc, đậu hủ, tương vịt, cũng quý, nhưng cũng thêm hơn sáu mươi văn, cũng gần ba phần tiền công của Đường Ngũ rồ. Quên , lúc này mà kì kèo thêm cũng hay, đến lúc ăn xong nhanh tay thanh toán trước là được”.


      “Cứ như vậy , làm nhanh lên, chúng ta đều đói bụng rồi.”


      biết, để ta dặn nương làm nhanh chút .” Ánh mắt Như Ý chưa từng dời khỏi khuôn mặt tuấn mỹ của Tốn Thù, căn dặn xong, nàng lưu luyến liếc nhìn Tống Thù lần cuối, vội chạy lại phụ bán.


      Đường Cảnh Ngọc có tâm trêu ghẹo Tống Thù hai câu, nhưng khi nghĩ lại, Tống Thù dù sao cũng là chưởng quầy, vạn nhất chọc giận lên, trực tiếp đuổi nàng , đến lúc đó nàng hẳn là muốn khóc cũng khóc được ?


      dám đắc tội “áo cơm cha mẹ”, chỉ có thể nén giận .


      Nàng quay đầu cùng Tiền Tiến chuyện, trong nhóm năm người chỉ hai người bọn họ là nhiều......


      Đồ ăn vặt đều là sớm chuẩn bị xong, hồn đồn cũng rất nhanh được mang ra, Như Ý nương rất nhanh bưng mâm đồ ăn lại đây, mặt mâm là năm bát hồn đồn nóng hôi hổi. Dương Xương tránh chỗ cho Như Ý đặt bát xuống, Như Ý nương cười ha ha cám ơn, đầu tiên là bưng bát cho Tống Thù.


      Đường Cảnh Ngọc nhìn lướt nhanh qua, tại sao nàng cảm thấy bát hồn đồn của nhiều hơn chút chứ.


      Vẻ ngoài tuấn lại là người có tiền, hôn lại chưa có, Như Ý nương dường như đối đãi với Tống Thù đặc biệt hơn chút, biết trong chốc lát tính tiền có thể dính chút quang của mà được giảm giá hay ...... Nghĩ đến có thể mượn quang của Tống Thù mà chiếm chút tiện nghi, hâm mộ cùng ghen tị trong lòng Đường Cảnh Ngọc lập tức biến mất vô tung vô ảnh.


      Hồn đồn dọn xong, Như Ý lại mang vài bát đồ ăn vặt đến, hai bên bờ liễu rũ phất phơ theo gió, là mát mẻ.


      Đường Cảnh Ngọc chăm chú ăn mà đầu đầy mồ hôi, bị gió đêm thổi, hơi rùng mình chút.


      Nàng bưng bát lên, uống hết nước canh trong bát, buông bát xuống muốn nấc cái, bỗng nhiên phát mấy người còn lại nhìn nàng chăm chú.


      Đường Cảnh Ngọc thử thăm dò lau khoé miệng.


      Tiền Tiến xì tiếng, nở nụ cười,“Khoé miệng ngươi có dính gì cả, chính là nhìn ngươi gầy tong gầy teo, mà sức ăn kinh người .”


      Dương Xương phụ họa gật đầu:“Nhìn bây giờ ngươi có chút béo hơn lúc trước đó.” Khí sắc nhìn tốt hơn.


      Chu Thọ là người thành nhất, đem bát của mình đưa cho Đường Cảnh Ngọc:“Chén ta còn nhiều nè, ngươi ăn ?” ăn no rồi .


      Đường Cảnh Ngọc khỏi nhìn về phía Tống Thù, hăn gì cả .


      Tống Thù sớm buông thìa , liếc mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc trước mặt chỉ còn vài miếng rau thơm trong chén, hảo tâm nhắc nhở :“Ăn cơm quá no, ngủ được, ăn cơm chiều no bảy phần là được rồi.” Điều này cho nàng cũng như bọn Tiền Tiến no .


      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, cũng nhìn về phía chén của Tống Thù :“Nương ta dạy ta từ , ăn là phải ăn hết, chừa lại gì.”


      Tống Thù thờ ơ nhìn nàng, nhưng ra Chu Thọ nghe lời nàng, thấy Tiền Tiến Dương Xương quả nhiên đều ăn hết, xác định Đường Cảnh Ngọc cũng ăn nổi nữa, vội vàng ăn hết phần của mình.


      Đường Cảnh Ngọc vừa định lặng lẽ hăn cần ăn, nhưng đáy mắt thấy Tiền Tiến lặng lẽ về phía quán hồn đồn, nàng vội vàng đuổi theo, khuyên can mãi mới khuyên được Tiền Tiến trở về, chính mình tính tiền. Nàng là chính mình mời khách, chỉ Tống Thù ăn ngon miệng, về sau khả năng thường đến quán, Như Ý nương nghe xong cao hứng, liền giảm tám văn cho nàng, thu trăm văn chẵn.


      Tiền công lập tức mất ba phần, Đường Cảnh Ngọc đau lòng muốn chết, đường trở về lời nào.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Khi đến Hạc Trúc Đường, trời bắt đầu tối.


      Đường Cảnh Ngọc chuẩn bị cùng hai người Chu Thọ, Dương Xương cùng phòng tắm để tẩy rửa lại người. Bên trong đăng phô trừ bỏ Tống Thù có người hầu hạ hầu hết mọi người đều tay làm hàm nhai, tự mình giặt đồ của mình, Dương Xương Chu Thọ dính chút quang của Tống Thù cứ trực tiếp tới phòng ăn riêng là được, bằng cũng phải giống như Đường Cảnh Ngọc cùng ăn bếp cơm chung với mọi người.


      Nàng còn chưa xa, Tống Thù thuận miệng nhắc nhở câu:“Đêm nay ta muốn tắm rửa, ngươi nhớ chuẩn bị nước tắm sớm”.


      Đường Cảnh Ngọc liền cứng ngắc như người bị sét đánh trúng, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng Tống Thù vào gian nhà giữa.


      Tại sao nàng có thể quên chuyện này a! Tống Thù người này mỗi ngày mùa hè đều muốn tắm rửa, thích ngồi trong dục đũng tẩy rửa, lúc trước đều là Thuận Tử bưng nước hầu hạ , Thuận Tử rồi Đường Cảnh Ngọc đương nhiên phải đảm nhậm chuyện này, căn bản nàng nghĩ tới mọi chuyện trong Hạc Trúc Đường đều là nhiệm vụ của nàng!


      Dục đũng lớn như vậy, nàng làm sao bưng nổi đây......


      “Đường Ngũ?” Chu Thọ nghi hoặc gọi nàng.


      Đường Cảnh Ngọc thở dài,“ có việc gì, thôi.”


      Nàng biết, chỉ cần nàng mở miệng, Chu Thọ nhất định giúp nàng, nhưng nàng có khả năng gặp chuyện gì cũng nhờ Chu Thọ hỗ trợ. Ông trời cho ai cái gì mà Tống Thù cũng duyên cớ vô cớ cho nàng bạc, nàng muốn có tiền công cao như Thuận Tử vậy, nàng phải làm việc chăm chỉ như .


      Chu Thọ là người suy nghĩ đơn giản, Đường Cảnh Ngọc mở miệng nhờ , cũng biết nàng cần hỗ trợ chuyện gì, bởi vậy nàng liền bưng bồn nước đến nhà giữa. Còn Dương Xương sao, lại biết Đường Cảnh Ngọc là nương, tiểu tử choai choai làm chuyện này cũng bình thường, Đường Cảnh Ngọc nếu mở miệng nhờ giúp, chỉ biết rằng Đường Cảnh Ngọc dùng mánh lới để nghỉ ngơi.


      Vì thế Đường Cảnh Ngọc nhận mệnh bưng nước đến nhà giữa từng bồn từng bồn, cuối cùng cũng đổ đầy dục đũng, xiêm y sau lưng ướt đẫm, tay chống lên thành dục đũng thở hồng hộc. Bốn năm làm khất cái, nàng là có thể chịu khổ, nhưng nàng chưa làm việc gì tốn sức như vậy, bưng bồn nước chạy chạy lại, hai cánh tay đau xót lên, bát hồn đồn vừa nãy coi như thấm tháp gì.


      “Nếu ngươi cảm thấy vất vả, ta có thể phân chuyện khác cho ngươi, ngươi đầu óc thông minh, học trướng vụ với Tiền bá tốt hơn.”


      Tống Thù biết từ khi nào đến, dựa lưng vào cửa với nàng.


      Đường Cảnh Ngọc nhìn bồn nước, bên trong còn chút nước, bị ngọn đèn chiếu vào sóng nước di động.


      Làm tiên sinh phòng thu chi sao?


      Nàng đảm đương nổi, nhiều nhất cũng chỉ làm trợ thủ gảy bàn tính, tiền công hẳn là nhiều lắm, hơn nữa mỗi ngày đều ở trong trướng phòng ngây ngốc, chút thú vị.


      Nàng muốn ở lại Hạc Trúc Đường, nàng muốn có cơ hội học làm lồng đèn, mới có cơ hội kiếm đồng tiền lớn. *Mây: Ý là kiếm nhiều tiền, nhưng Mây thích để nguyên hơn*


      vất vả, rất nhanh liền quen thôi.” Nàng chậm rãi đứng thẳng người, nâng tay lau đầu mồ hôi, thuận thế cầm bồn nước lên, chậm rãi ra ngoài ,“Chưởng quầy từ từ tắm, chút nữa ta lại mang thêm nước đến.”


      Tống Thù nghiêng người nhường đường cho nàng, chờ bóng dáng đơn bạc chật vật kia rời , nâng tay giúp nàng đóng cửa lại


      “Chưởng quầy......”


      Đường Cảnh Ngọc gần xuống hết bậc thang, bỗng nhiên xoay người, tội nghiệp nhìn ,“Chưởng quầy, ngày mai ta được đến nghe lén sao?”


      đôi mắt hoa đào ngập nước, bên trong nước mắt tích tụ dường như có xu thế rớt xuống, biết là bởi vì nàng mệt mà khóc hay là uỷ khuất khóc vì thể nghe lén.
      B.CatZenny Ngok thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 12.1
      Edit: Mây


      Ngày đầu tiên của tháng đầu làm, Đường Cảnh Ngọc dậy từ sớm, bởi vì tiếp theo phải làm việc, quần áo người nàng vẫn là của ngày hôm qua, nàng có hai bộ quần áo, nên cứ thay phiên giặt tẩy.


      Lúc vừa đẩy cửa ra, trùng hợp là bên nhà giữa Tống Thù cũng mở cửa.


      Trong viện vô cùng yên tĩnh, nên hai tiếng mở cửa chi đát phá lệ chói tai, Đường Cảnh Ngọc tự chủ được nhìn về phía Tống Thù, Tống Thù cũng nhìn về phía nàng.


      Tối hôm qua sau khi Đường Cảnh Ngọc mở miệng, Tống Thù tiếng nào liền đóng cửa lại, sau đó khi Đường Cảnh Ngọc tới đổ thêm nước, Tống Thù trở về phòng ngủ, cho Đường Cảnh Ngọc cơ hội cầu xin nào nữa. tại lại phải gặp , Đường Cảnh Ngọc nhịn được nghĩ muốn cầu xin lần nữa, Tống Thù lại giống nhau dự đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, thẳng lưng đến căn nhà phía sau rừng trúc.


      Sườn mặt tuấn mỹ, mặc bộ trường bào màu đen, bước chân nhanh chậm, gió thổi góc áo bay bay, trông vô cùng phiêu dật.
      Đường Cảnh Ngọc hạ bả vai xuống, suy sụp.


      Thuận Tử với nàng, Tống Thù dù là mùa nào mỗi buổi sáng đều vào vườn trúc luyện công , mùa đông sao, chứ vào ngày mùa hè khi trở về đều tắm rửa lại lần......


      thư sinh luyện công làm cái gì a, muốn cường thân kiện thể đến năm bốn mươi năm mươi tuổi luyện “Ngũ cầm hí” là được!

      “Ngũ Cầm Hí” là bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này là do danh y Hoa Đà thời Tam quốc (thế kỷ 2 – 3) sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.

      Đường Cảnh Ngọc tức mà có chỗ xả, nàng hận Tống Thù là người sạch , lại hâm mộ đến mức ánh mắt đỏ lên, thời điểm nàng làm tiểu thư quan gia cũng từng được đãi ngộ như vậy, nhưng tại liền lưu lạc đến mức phải hầu hạ người khác.


      Tức tức nhưng việc vẫn phải làm a.


      Trong viện vốn sạch cần phải quét tước gì nhiều, Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng lau qua mấy gian phòng lần, lại chạy đến phòng bếp bưng nước vào phòng cho Tống Thù. Trong phòng nấu nước lúc nào cũng có người, lúc này vào hè, cũng cần tắm nước quá nóng, Đường Cảnh Ngọc chỉ cần bưng thùng nước nóng lần cuối là được.


      “Đường Ngũ dậy sớm nha.” Trong phòng nấu nước vị bà bà đứng chuyện phiếm với nàng,“Nhìn tay chân ngươi xíu à, ráng ăn cho nhiều vào, để mau cao hơn, sau này bưng nước dễ dàng hơn.”


      Đường Cảnh Ngọc cười gượng hai tiếng, cố hết sức bưng thùng nước lên, ý niệm hôm qua nàng buông tha lại lần nữa xuất trong đầu nàng.


      Nếu nàng mỗi tháng cho bà tử này trăm văn để bà bưng dùm nàng hai thùng nước tới trước, bà tử này khẳng định nguyện ý, mà tại tiền công của nàng là hai lượng, nếu xuất ra trăm văn cũng có vấn đề gì.


      Nhưng nàng dám, dám ở dưới mí mắt Tống Thù đùa giỡn gì.


      Lúc bưng thùng nước được nửa đường, Chu Thọ tới, thấy nàng mệt đến mức phía sau lưng đều là mồ hôi, lập tức tới hỗ trợ. Đường Cảnh Ngọc chịu để giúp, nhưng Chu Thọ nhanh tay hơn, Đường Cảnh Ngọc thể mắng , mắng Chu Thọ cho đến khi gần khóc mới chịu .


      Trong mắt Đường Cảnh Ngọc cũng có lệ, từng bước từng bước nàng nén lệ trở về.
      Cùng với bốn năm ngày trước so sánh với, nàng tại có ăn có mặc lại có tiền công, còn có gì mà khóc chứ ?


      thể bởi vì có người quan tâm liền khóc, nàng có tư cách đó.


      Thời điểm ba thầy trò Tống Thù ăn điểm tâm, Đường Cảnh Ngọc mới vừa rửa mặt xong, ngã vào giường nghĩ cũng muốn động, điểm tâm được đặt bàn nàng cũng muốn động đũa, cuối cùng đến khi đói điên rồi, nàng mới ngồi dậy ăn ngừng.


      Cơm nước xong, Đường Cảnh Ngọc cầm chén đem trở về phòng bếp, lúc trở về chỉ thấy Tống Thù đến phòng chế đăng, Dương Xương Chu Thọ ngồi chờ bên trong rồi.
      Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, chờ Tống Thù vào cửa rồi, nàng cam lòng lại lặng lẽ trốn ở dưới chân tường nghe lén.


      Tống Thù chấp nhận thu lưu nàng, nàng tin nhẫn tâm cho nàng nghe lén, cho nên lúc này nàng thử lần, lỡ như thất bại Tống Thù đuổi nàng , lúc này nàng khẳng định cầu xin , nghe lời .


      đường ngồi nghe lén nàng rung sợ, chờ đến thời gian trước khi tan học, Đường Cảnh Ngọc dám tiếp tục ngồi ở đây, trước tiên nàng lặng lẽ trốn, buổi chiều sau khi ngủ trưa xong nàng lại tiếp tục nghe lén và tranh thủ rời sớm, nàng tận lực đối diện trực tiếp với Tống Thù.


      Đường Cảnh Ngọc biết Tống Thù đến tột cùng có phát nàng có tiếp tục nghe lén hay , dù sao thời điểm chuẩn bị nước tắm rửa Tống Thù đều có tái xuất trước mặt nàng.


      Nhưng nàng cảm thấy, Tống Thù hẳn là biết chuyện nàng làm, có lẽ là đồng tình nàng, đáng thương nàng nên mới ra ?


      Đường Cảnh Ngọc mừng thầm, sớm muộn gì thời điểm bưng nước nàng cần vất vả như vậy nữa.


      Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, thầm vui mừng mất bảy tám ngày, nửa đêm hôm nay trở đột nhiên mưa to, hạt mưa lớn như hạt đậu, nhìn ra bên ngoài toàn là hơi nước trắng xoá. Buổi sáng Đường Cảnh Ngọc đứng cửa phòng, nhìn tầng tầng màn mưa, nàng cao hứng vì hôm nay trời mưa Tống Thù tắm rửa, nàng có thể thoải mái ngày, nhưng lại vô cùng sầu não, trời mưa lớn như vậy nàng làm sao nghe lén a?


      Hôm nay Tống Thù giảng về ưu khuyết điểm của các loại gậy trúc, gậy trúc là khung xương của đèn lồng, so với giấy còn trọng yếu, nàng phải nghe .


      Nửa canh giờ sau, chờ thầy trò Tống Thù đều vào, Đường Cảnh Ngọc vụn trộm trốn góc tường, nàng đứng cạnh bồn hoa lầy lội vô cùng khó chịu, Đường Cảnh Ngọc nhìn cánh cửa bên kia, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, miễn cưỡng chịu đựng ngồi nghe. Dù sao nàng cũng là nghe lén, cho dù Tống Thù ngầm đồng ý , nàng vẫn là nên thu liễm chút.


      Mưa rơi xuống nền gạch, từng hạt từng hạt lạch tạch vang to, có đôi khi thanh của Tống Thù bị tiếng mưa át nghe , nếu chuyện quá trọng yếu Đường Cảnh Ngọc cũng quan tâm, Đường Cảnh Ngọc liền mở dù ra, bắt đầu chuyên tâm nghe.


      Sau khi nghe xong bài giảng, cả người đều ướt đẫm, Đường Cảnh Ngọc chật vật chịu nổi trốn trở về tiểu nhĩ phòng của mình.


      Buổi chiều lại tiếp tục chịu đừng như thế, buổi tối Đường Cảnh Ngọc ngã vào giường liền ngủ.

      CHƯƠNG 12.2
      Edit: Mây

      Hết mưa rồi, Tống Thù vẫn dậy sớm như cũ, khi mở cửa liếc nhanh qua nhĩ phòng bên kia cái mới xoay người bước .


      Mưa ngừng, trời liền nắng chói mắt giống như lúc trước, từ rừng trúc trở về, người Tống Thù ra tầng mồ hôi. Nhĩ phòng bên kia cửa vẫn đóng chặt như cũ, nhìn ra Đường Cảnh Ngọc rốt cuộc dậy chưa, Tống Thù đến phòng tắm trước, phát bên trong căn bản có chuẩn bị nước, mày hơi nhíu lại.


      Theo quan sát mấy ngày này, tiểu nương này phải là người lười biếng gì, chẳng lẽ ngày hôm qua chịu hai trận mưa hôm nay lại bị bệnh rồi?


      Tiền Tiến bận việc ở phía trước, Tống Thù sai Chu Thọ gõ cửa, còn đứng ở dưới mái hiên nhà giữa chờ.


      “Đường Ngũ, Đường Ngũ dậy !” Chu Thọ nghĩ Đường Cảnh Ngọc lười chịu dậy, đứng ở bên ngoài cửa gọi lớn nàng.


      Liên tục gọi lớn vài lần, nhưng vẫn nghe người bên trong đáp trả.


      Chu Thọ mờ mịt nhìn về phía Tống Thù:“Sư phụ, Đường Ngũ có phải ra ngoài rồi ạ?”


      “Đẩy cửa vào thử xem.” Tống Thù đơn giản nhắc nhở.


      Chu Thọ đưa tay đẩy cửa, nhưng đẩy ra, bên trong cửa bị người khoá lại .


      Tống Thù đợi Chu Thọ hỏi lại liền thúc giục tiếp tục gọi người.


      Chu Thọ hiểu được , Đường Ngũ quả nhiên là sâu lười, tiếp tục kêu lớn.


      Bên trong Đường Cảnh Ngọc mặt nhăn nhíu mày, rốt cục nàng cũng tỉnh, vừa thấy ánh sáng chói lọi bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ xong, lập tức hất chăn ngồi dậy, nhưng chưa kịp ngồi vững, trước mắt đột nhiên trời đất xoay chuyển, đợi đến khi nàng hoàn hồn người ngã ngồi chăn.


      Đường Cảnh Ngọc sờ sờ cái trán, quả nhiên sốt rồi.


      Tại sao nàng lại bị bệnh vào lúc này a?


      Bên ngoài Chu Thọ vẫn tiếp tục gọi hồn, Đường Cảnh Ngọc thở dài, lần này nàng chậm rãi ngồi dậy, chờ đến khi cảm giác khó chịu giảm bớt mới ngồi dậy mang hài. Chỉ là chờ đến lúc nàng mặc xong quần áo người ra tầng mồ hôi.


      Đường Cảnh Ngọc trong lòng biết hôm nay nàng chắc chắn là thể làm việc gì được, chậm rãi nuốt nuốt nước miếng ra ngoài, thân thể nửa dựa vào tấm ván cửa, liền đem cửa bên kia mở ra, vừa định ló ra giải thích, Chu Thọ đột nhiên dùng sức đẩy, Đường Cảnh Ngọc lúc này nào còn khí lực gì, trực tiếp ngã xuống .


      “Chu Thọ ngươi hỗn......” Đường Cảnh Ngọc đầu váng mắt hoa, chỉ có thể giương mắt nhìn bóng dáng bên ngoài cửa, ngay cả khí lực mắng chửi cũng có.


      Chu Thọ hoảng sợ, sửng sờ đứng ở ngoài cửa nhìn nàng:“Đường Ngũ, tại sao ngươi lại ngủ nữa?” Tại sao ra ngoài đây rồi mà mí mắt còn khép vậy.


      phía trước gọi Tiền Tiến, mời lang trung đến.” Tống Thù theo bên người vào, phen ôm lấy Đường Cảnh Ngọc hướng giường đến, đến cửa nội thất liền dừng lại, thấy Chu Thọ còn sửng sờ ở chỗ đó, ánh mắt lạnh lùng,“ nghe ta gì sao?”


      Chu Thọ nháy mắt hoàn hồn, nhìn đồng bạn nửa sống nửa chết trong lòng sư phụ, xoay người bỏ chạy. Sinh bệnh mới cần phải thỉnh lang trung, Đường Ngũ nhất định là sinh bệnh rồi, nghĩ đến đây, càng chạy càng nhanh.


      Tống Thù đem Đường Cảnh Ngọc đặt lên giường, khi đứng dậy phát Đường Cảnh Ngọc sắp ngất rồi, mày nhíu lại, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, đầu tóc dài chưa kịp dài xoã tung ở bên ngoài, thế nhưng lúc này nàng có vài tư vị của nương xinh, đặc biệt là hàng lông mi đen dài cong vút nhắm chặt kia, tăng thêm vài phần xinh đẹp.


      Như vậy rất dễ dàng khiến người hoài nghi.


      Tống Thù quay đầu đánh giá phòng ngủ của Đường Cảnh Ngọc.


      Phía bên dưới bàn là mộc bồn, bên trong là quần áo ướt được thay ra, khăn trùm đầu cũng ở trong đó. đến trang điểm kính tiền, phát bàn gương trang điểm là cái khăn trùm đầu, sau đó trừ bỏ lược, đó hề có bất cứ đồ đạc nào của nương. Tống Thù nhìn lướt qua ngăn kéo, bên trong cũng có cái gì, liền cầm khăn trùm đầu đến giường Đường Cảnh Ngọc.


      Nâng Đường Cảnh Ngọc dậy, để đầu nàng dựa vào vách tường, Tống Thù giúp nàng chải tóc, búi kiểu tóc nam tử đơn giản, búi xong liền đặt nàng nằm xuống.


      Nhìn như vậy, nàng cũng chỉ là thiếu niên dung mạo thanh tú mà thôi.


      Tống Thù đem lược thả lại chỗ cũ, chuẩn bị trở lại phòng của mình, lúc xoay người tầm mắt vô tình lướt qua bàn học, bước chân liền dừng lại . qua đó, bàn quả là những mảnh giấy bỏ, tuy rằng được người tận lực đè cho thẳng, nhưng mặt vẫn nhiều nếp nhăn như cũ . Bên cạnh có mấy tờ giấy mở ra, Tống Thù cầm lên xem, phát mặt phải là chữ của Chu Thọ, mặt trái ......


      Nhìn lướt qua khá giống chữ của nhưng chưa có thần của trong đó, nhưng chỉ ngắn ngủn có nửa tháng mà nàng có thể sao chép được chữ của cũng coi như có tài năng trời phú .


      Người này có tài trời cho, có đủ quyết tâm, làm người cũng coi như chính trực, nếu là nam nhi khẳng định nguyện ý thu nàng làm đồ đệ.

      ~

      Lang trung rất nhanh tới, Tống Thù ngồi ở bên xem lang trung chẩn mạch, bọn ba người Tiền Tiến đều đứng ở phía sau , Chu Thọ muốn ngồi giường cạnh Cảnh Ngọc, nhưng lại bị Tống Thù gọi lại.


      Lão lang trung xem mạch lúc lâu mới thu tay lại, nhìn chằm chằm Đường Cảnh Ngọc, có chút hoang mang nhìn về phía Tống Thù.


      Tống Thù hơi gật gật đầu.


      Lão lang trung hiểu được , trước mặt đám người Tiền Tiến chỉ Đường Cảnh Ngọc bị cảm mạo. Tống Thù sai Tiền Tiến mua thuốc, lại mệnh hai người Dương Xương Chu Thọ về phòng luyện chữ, lúc này mới mời lão lang trung ra bên ngoài, thấp giọng hỏi:“ người nàng còn có gì ổn?”


      Lão lang trung thần sắc ngưng trọng:“Vị tiểu nương này mấy năm gần đây ăn no, nhưng gần đây lại ăn uống quá độ khiến dạ dày chịu nổi, nếu tiếp tục như vậy có ngày mất mạng. Ngoài ra, mạch của nàng có chứng hàn, nếu điều dưỡng chỉ sợ sau này khó có thai.”


      “Hàng năm ăn no sao?” Tống Thù hỏi câu. Sơn Đông tháng tư năm nay mới gặp hoạ mà, từ lúc đó đến nay mới chỉ có ba tháng thôi mà.


      “Đúng vậy, xem bộ dáng của nàng, ít nhất là hai ba năm chịu đói rồi.” Lão lang trung rất là xác định .


      Tống Thù hỏi nhiều nữa, chỉ nhờ lão lang trung mở phương thuốc điều dưỡng cho nàng, chờ lão lang trung dặn dò những điều kiêng kị trong ăn uống xong, Tống Thù bên đưa xuất môn, dịu dàng nhờ :“Nàng phải nữ phẫn nam trang để kiếm tiền về nhà, việc này còn thỉnh lão bá......”


      Lão lang trung cười cười:“Tống chưởng quỹ khách khí , lão phu chỉ để ý việc xem bệnh chữa bệnh, chuyện là ai lão mặc kệ, nhưng ra Tống chưởng quỹ là ông chủ tốt, tiểu nương có thể gặp được ông chủ như Tống chưởng quỹ vậy, là phúc khí của nàng a.”


      Hôm nay phương thuốc bổ này cũng phải mất ít nhất nửa năm mới có tác dụng, cộng với tiền khám chữa bệnh và bốc thuốc hôm nay, cũng tốn của nàng ít nhất ba năm tiền công a.


      Tống Thù khiêm tốn cười, cùng lão lang trung chắp tay từ biệt.

      B.Cat, TrâuZenny Ngok thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 13.1:
      Edit: Mây


      Đường Cảnh Ngọc ngủ bao lâu bị Chu Thọ đánh thức .


      “Đường Ngũ ngươi bị bệnh, phải uống thuốc.” Chu Thọ đôi mắt có điểm hồng, thấy nàng rốt cục mở mắt rồi, vội vàng đem chén thuốc bưng tới,“ đắng đâu, ta uy ngươi uống nha.”


      Đầu Đường Cảnh Ngọc thực hỗn loạn, bất quá tám phần khí lực nàng vẫn còn, nàng chống ván giường ngồi dậy, đầu tựa giường :“Đưa cho ta, ta tự mình uống.” Thuốc khẳng định rất khó uống, nhưng nếu để Chu Thọ cứ đút từng muỗng cho nàng thà để nàng tự uống hết lần cho xong.


      Chu Thọ cái gì cũng đều nghe lời nàng, ngoan ngoãn đưa chén thuốc cho nàng, sợ nàng cầm cẩn thận, vẫn cứ cẩn cẩn dực dực đỡ chén thuốc cho nàng.


      Nước thuốc màu đen nâu còn toả nhiệt khí, Đường Cảnh Ngọc nếm thử chút, sau khi biết thuốc đắng như nàng tưởng ngưởng cổ uống ùng ục hơi.


      Nhưng dù vậy thuốc vẫn cứ khó uống, nước thuốc vào dạ dày liền toả ra trận khí nóng đến toàn thân, người Đường Cảnh Ngọc liền ra tầng mồ hôi, lúc này thoải mái hơn nhiều, cả người dường như lấy lại được khí lực .


      “Bưng cho ta chén nước để ta súc miệng.” Uống xong thuốc rồi, Đường Cảnh Ngọc giương miệng thúc giục , vị thuốc vẫn còn dư lại trong miệng, thực khó chịu.


      Chu Thọ lập tức đứng dậy, cất chén thuốc bàn, rót cho nàng chén nước ấm, cẩn thận bưng đưa đến trước mặt Đường Cảnh Ngọc.


      Đường Cảnh Ngọc tạm thời áp chế lo lắng trong lòng, cúi đầu súc miệng.


      Thời điểm sinh bệnh có người chiếu cố bên cạnh, là tốt a.


      “Cho ngươi ngậm nè.” Chờ nàng buông ly trà, Chu Thọ từ trong túi tiền lấy ra hai mứt quả màu đỏ, từng trái từng trái tròn tròn mập mạp, Đường Cảnh Ngọc nhìn mà nước miếng chảy ròng, lúc này nàng quên chất vấn tại sao lúc nãy uống thuốc lại lấy ra .


      “Ngươi trộm trong phòng bếp hả?” Đường Cảnh Ngọc cầm miếng mứt bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa hỏi, miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt. Chu Thọ nhìn ngốc ngốc, nhưng ngờ cũng biết chiếu cố người khác ghê.


      Chu Thọ lắc đầu, chỉ vào túi bàn :“Sư phụ sai Tiền Tiến mua, là mua để dành cho ngươi dưỡng bệnh.”


      Đường Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn qua phía bàn, quả nhiên thấy cái cái túi căng tròn được đặt bàn.


      Nàng hẳn là bị cảm lạnh do ướt mưa , vậy táo đỏ có thể dùng để dưỡng bệnh này sao?


      Đường Cảnh Ngọc tổng cảm thấy tình có đơn giản như vậy, cũng hỏi thêm, tiền thuốc tiền khám bệnh Tống Thù khẳng định cho nàng đâu.


      “Cái này cho ngươi luôn, ngươi ở đây a, sư phụ có dặn nếu ngươi tỉnh sang gọi .” Chu Thọ đem táo đỏ còn lại nhét vào trong tay Đường Cảnh Ngọc, đứng dậy muốn .


      “Chậm !” Đường Cảnh Ngọc thốt ra.


      Chu Thọ quay đầu nhìn nàng.


      Đường Cảnh Ngọc đột nhiên lại biết nên cái gì , trầm mặc lát liền mở miệng:“ , .”


      Chuyện này thể trốn tránh mãi được, sớm muộn gì Tống Thù cũng phải chuyện với nàng .


      Chu Thọ rồi, Đường Cảnh Ngọc tính đứng dậy chỉnh sửa quần áo nhưng ngờ tóc tai được người búi gọn rồi, nàng nghĩ nghĩ, dù sao tại nàng bị bệnh, liền làm biếng lần , hơn nữa cho dù nàng thu thập Tống Thù cũng bởi vì nàng đãi khách chu đáo mà tính tiền thuốc nàng nợ đâu.


      Vì thế Đường Cảnh Ngọc tiếp tục dựa vào đầu giường, liên tục ăn mứt táo, đúng lúc nàng phun hạt cuối cùng bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Đường Cảnh Ngọc có chút khẩn trương hiểu, vội vàng chuẩn bị từ ngữ đối phó với .


      Nhưng Tống Thù có lập tức vào nhà, xoay người với Chu Thọ theo phía sau:“Ngươi trở về phòng luyện chữ .”


      Chu Thọ muốn:“Đường Ngũ sinh bệnh , ta muốn bồi chuyện.”


      Tống Thù coi như cũng khá kiên nhẫn với tên đồ đệ ngốc này:“ tại nàng cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, buổi trưa ngươi giúp nàng mang cơm trưa tới được rồi.”


      Chu Thọ “Nga” tiếng, quá tình nguyện bước xuống bậc thang, chưa quá hai bước liền quay đầu lại:“Vậy sư phụ chờ Đường Ngũ nghỉ ngơi tốt hẵn tìm ?”
      Trong phòng Đường Cảnh Ngọc nghe câu đó, thiếu chút nữa liền cười ra tiếng , đại ngốc tử này, Tống Thù lúc này biết có hối hận khi tuyển đồ đệ ngốc như ?


      biết Tống Thù trả lời như thế nào , Chu Thọ dây dưa nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng đậu xoa bóp túi tiền trinh nàng giấu dưới gối đầu, nàng cảm giác lần này số tiền này chả thấm tháp vào đâu, nàng còn muốn tiết kiệm tiền mua nhà nữa.


      Tống Thù rất nhanh bước vào.


      Đường Cảnh Ngọc áy náy cười làm lành:“Chưởng quầy ta phải cố ý sinh bệnh đâu......”


      Tống Thù nâng thủ đánh gãy lời nàng, đến trước giường tay cầm hai trang giấy đưa cho nàng xem :“Trước tiên ngươi nhìn , lang trung biết ngươi là nữ , nhưng ra ngoài, ngươi có thể yên tâm.” xong liền trở lại bàn ngồi, mặt đối diện với Đường Cảnh Ngọc.


      Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu xem hai tờ giấy.
      B.CatZenny Ngok thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :