1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế cứu chồng - Quan Dĩnh (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 7.2

      Edit: Trang Tự
      Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng đến gần , chỉ còn cách trong gang tấc, lực đạo mạnh mẽ phủ lên người , trong nháy mắt đẩy sang bên đường.

      “Em điên à? Có biết mình làm gì ?” Bành Vũ Hiên chịu nổi gào lên.

      Chử Nhược Ân mở to hai mắt, cuối cùng cũng được nghe thấy giọng của , tia sáng mờ mờ ảo ảo dần lên nét trước mắt .

      Hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đôi mắt vẫn tinh như ngày nào tràn ngập thương khi nhìn …. Hóa ra, phải cần , quan tâm đến , mà vẫn thầm lặng lẽ theo sau , im lặng bảo vệ .

      “Em….Đương nhiên em biết……” Giọt nước mắt vừa ngạc nhiên vừa vui sướng lăn dài má, cuối cùng cũng nhìn thấy sau bao ngày mong nhớ rồi!

      Tuy rằng dưới lần, từng tự an ủi mình, tình của dành cho cố của mà tan biến, kế hoạch của hai người cũng vì thiếu vắng mà gián đoạn, nhưng mình thực rất đơn, rất yếu đuối, thể chống đỡ được tất cả. muốn trở về, ở bên cạnh cùng nhau cố gắng.

      “Em biết? Biết mà còn làm như vậy sao???” vừa tức giận vừa đau lòng, nhìn mà lớn tiếng.

      “Nếu em làm như vậy, làm sao chịu xuất trước mắt em chứ?” Nhìn Bành Vũ Hiên đứng trước mặt mình khống chế được cảm xúc, trong lòng Chử Nhược Ân lại có chút đắc chí kỳ lạ.

      Bành Vũ Hiên vô cùng ngạc nhiên. Lời của lại đánh trúng nỗi đau của .

      Nhìn thấy người của mình ra giữa đường lớn tìm cái chết chỉ để gặp mình, tim đau thắt lại, tưởng như sắp vỡ vụn ra thành từng mảnh .

      Vì sao ông trời lại đùa giỡn số phận như vậy? Để xảy ra tai nạn, để cho từ nay về sau dương cách biệt?

      “Ngu ngốc! Có biết lo lắng như thế nào ?”

      sợ bị xe tông, rồi lại lặp lại kết cục như , cơ thể bất động chỗ còn linh hồn phiêu dạt khắp nơi.

      muốn chết. thà cứ như bây giờ ở bên , chứ ngàn vạn lần muốn chết!

      ? Vừa rồi em còn nghĩ, biết là đầu tiên nên phá dỡ khu chung cư này trước, hay là phá bỏ khu vườn cây cối thơm nức mà tự tay em trồng kia để có thể khiến đau lòng mà tỉnh lại? Em biết nên làm thế nào mới có thể thức tỉnh được linh hồn xuất , đối mặt với em đây?”

      “Em đừng có nghĩ làm những chuyện điên rồ như vậy nữa.”

      “Nếu còn nhớ ước định của chúng ta trốn tránh em như vậy!” Nỗi nhớ đè nén bao ngày qua khiến cho mất hết lý trí, vài giọt nước mắt lại tí tách rơi xuống.

      Sau hồi trầm mặc lâu, mi tâm cũng chưa giãn ra được chút nào, vô cùng mâu thuẫn và đau khổ. “ phải nhớ, chỉ là chán ghét chính mình vô dụng… chỉ có thể nằm trong phòng bệnh mà giúp được gì cho em…”

      còn có em cơ mà? Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông xuôi chuyện gì cả. Nếu em, xin hãy đối mặt với em, cho em biết phải làm như thế nào mới có thể giúp được . Đừng bắt em đơn mình đối diện với chuyện này!”

      Bành Vũ Hiên nhìn sâu, sau đó khẽ gật đầu, có vẻ hiểu ra.

      Tình của đối với bất chấp tất cả, ngay cả sinh mệnh cũng mang ra đánh đổi, làm sao có thể để mình chống chọi với đơn cùng đau đớn đây?

      “Được, vậy em cũng phải hứa với , được mang mạng sống ra làm những chuyện dại dột nữa. Sau này nếu thuận lợi, xuất trước mặt em, còn em phải vì mà sống cho tốt, được ?” Bành Vũ Hiên cảnh cáo, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập hàng ngàn hàng vạn tia sủng nịnh.

      vẫn muốn mắng thêm lúc nữa, để cho nhớ mãi quên lời giáo huấn của . Nhưng người con thương đứng trước mặt, điều muốn làm hơn cả đó là chạm vào người , ôm lấy , cho thấy tình của vẫn hề thay đổi, y như trước đây.

      Nhưng, lại biết, chính mình còn có thể giống như trước được , liệu có cảm giác được cái ôm của hay ?

      thử đưa tay lên, chạm vào gò má , lau giọt nước mắt còn vương đó…

      muốn làm điều này từ rất lâu rồi….

      “Em…. có cảm nhận được ?” hỏi.

      “Ah…Có…”

      Ban đêm khí vô cùng yên tĩnh, cảm giác của lại càng trở nên tinh tế, càng ràng, có thể cảm nhận tuy rằng trong suốt nhưng linh hồn lại rất có sức mạnh. Nếu có thể đẩy tránh xa chiếc xe, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được vuốt ve của .

      Tay Bành Vũ Hiên cẩn thận chạm đến khuôn mặt , nước mắt của , đôi mắt sáng như sao của . Ngón tay di chuyển đến đâu, cảm giác quen thuộc lan tỏa đến đó khiến tận sâu trong tâm hồn Chử Nhược Ân khẽ run rẩy, trái tim vô thức đập mạnh hơn….

      Tình của vẫn như thế, vẫn như ngày nào.

      Bành Vũ Hiên ôm vào lòng, ánh mắt tràn ngập thâm tình, trong phút chốc ngọt ngào hạnh phúc lan tỏa xung quanh. Chử Nhược Ân vô cùng hưởng thụ cái ôm của , cho dù có hơi ấm như trước đây vẫn mang đến cho cảm giác an toàn, khiến nhung nhớ thôi.

      “Hiên, chỉ cần ở bên cạnh là em thấy hạnh phúc rồi!” Chỉ có , mới cảm thấy yên tâm.

      Giữa hai người có rất nhiều ăn ý mà cần ra, người này chưa cần đối phương hiểu được. Vì vậy, Chử Nhược Ân cảm thấy giữa mối liên hệ dễ gì có thể cắt đứt.

      Bất luận là sống, hay là chết, nhất định cùng bên nhau.

      “Chúng ta về nhà thôi!”

      Hai người nhìn nhau, lại đồng thanh lời.

      Bành Vũ Hiên bật cười, nắm lấy tay , cùng nhau chậm chậm quay về, cùng nhau nằm chiếc giường quen thuộc.

      Trời càng về khuya càng yên tĩnh, đụng chạm của khiến các giác quan của càng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, mà cũng cố gắng vượt qua những bất đồng dương cùng hòa hợp.

      tiếp xúc của hai “thân thể” khác biệt nhau khiến hai người có chút bỡ ngỡ, khiến họ phải huy động toàn bộ giác quan và tâm trí để nắm bắt cảm xúc của đối phương. Đến khi quen rồi, lại thấy tinh tế và vui vẻ.

      Sau khi “Giấc mơ Nhược Hiên” khai mạc, chính thức vào hoạt động, tâm tình của Chử Nhược Ân cũng tốt hơn rất nhiều.

      biết bất kể đến đâu, Bành Vũ Hiên vẫn lẳng lặng ở bên cạnh , dù bây giờ thể xuất dưới hình dáng người bình thường, vẫn ở bên cạnh phụ giúp vài việc lặt vặt, xem khu chung cư có chỗ nào thiếu sót để kịp thời điều chỉnh, bổ sung.

      Tối nào sau khi xong việc, cũng cùng chuyện, người ngoài có nhìn vào chỉ thấy Chử Nhược Ân lẩm bẩm mình. Nhưng biết, ngày nào cũng như vậy hạnh phúc, tình của chỉ có ngày càng nồng đậm hơn chứ hề mất .

    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 7.3

      Edit: Trang Tự
      Tối nào sau khi xong việc, cũng cùng chuyện, người ngoài có nhìn vào chỉ thấy Chử Nhược Ân lẩm bẩm mình. Nhưng biết, ngày nào cũng như vậy hạnh phúc, tình của chỉ có ngày càng nồng đậm hơn chứ hề mất .

      bên cạnh bầu bạn, tinh thần cũng phấn chấn lên bảy tám phần.

      “Chị, hình như dạo gần đây tâm tình chị rất tốt nha?”

      “Ừ!” Chử Nhược Ân đứng sau quầy pha cà phê, mặt ý cười dào dạt, vẻ nhiệt tình sôi nổi ngày nào trở lại.

      “Chẳng lẽ Vũ Hiên chịu gặp chị rồi hay sao?” Gần đây chưa nghe được thêm thông tin nào của ấy, mà tâm tình chị mình lại đột nhiên tốt lên, nhất định là có liên quan đến năng lực ngoại cảm của chị rồi.

      “Ha, em là thông minh nha!”

      “ Oh, vì vậy hai người say đắm trong tình nồng cháy ư?”

      “Là tâm linh tương thông, chuyện với nhau thôi…” Chử Nhược Ân chỉnh lại lời của em mình.

      “A,… đẳng cấp khác nha! Vậy Vũ Hiên với chị những chuyện gì thế?” rất tò mò, Nhược Lâm biết khi con người ta trở thành hồn ma có gì khác biệt .

      “Trước hết em mang hai cốc cà phê này sang bàn cạnh cửa sổ kia !” Chử Nhược Ân đặt hai cốc vào khay, lườm em mình.

      Chử Nhược Lâm chun mũi bưng khay cà phê bước . Kỳ , nhìn thấy chị mình như vậy cũng yên tâm hơn rất nhiều.

      Lúc này mới thấm thía được chuyện có siêu năng lực may mắn đến mức nào! Nhờ có nó, chị mới có thể tiếp xúc được linh hồn người mình , khiến cho hai người ở hai thế giới có thể tiếp tục chuyện trò, sống với nhau, tình nhờ vậy mới bị chìm trong bi thương.

      “Nhược Ân, máy bơm nước sau nhà bị rơi mất chiếc ốc vít.”

      Bên tai Chử Nhược Ân đột nhiên vang lên giọng của Bành Vũ Hiên nhắc nhở .

      Bời vì linh hồn phiêu bạt, bị hạn chế bởi gian nên càng tự do, có thể dễ dàng xuyên qua mọi vật, bị cản trở. Mỗi ngày lại “ qua lại” kiểm tra chung cư, đem tình hình cụ thể báo cáo cho , giúp giảm gánh nặng nhân lực rất nhiều.

      “Ah, em biết rồi, sáng mai em gọi người đến sửa chữa.”

      kỳ rất nhanh nhạy, so với nhân viên trong chung cư còn chuyên nghiệp và đắc lực hơn rất nhiều. “Còn nữa, phòng 105 bị cháy bóng đèn rồi, khách kêu đó; phòng 203 trong toilet sao lại thiếu giấy vệ sinh vậy? Em mau cho người bổ sung kẻo khi khách đến ở lại phàn nàn.”

      “Ah, vâng!” Chử Nhược Ân chạy vào trong khu nghỉ ngơi của nhân viên, gọi vọng vào: “Cao Khải, máy bơm nước rơi ốc vít, phòng 105 cháy bóng đèn. Em xem thế nào nhé!”

      “Ah, máy bơm nước…phòng 105…vâng, em ngay!” Cao Khải vừa vừa vò đầu, chẳng phải chị Nhược Ân vẫn đứng trong quầy bar hết sao, sao lại biết được nhỉ?

      “Thụy Lâm, phòng 203 thiếu giấy vệ sinh nhé!”

      “Ôi, là khách kêu ạ?Em …Ơ nhưng mà phòng đó có ai ở đâu ạ?”

      “À, chị vừa kiểm tra lượt ấy mà!” đành tùy tiện bịa ra lý do, tránh dọa người khác sợ hãi.

      “Trời ơi, chị! Chị ba đầu sáu tay sao? Ở quầy bar bận tối ngày thế rồi mà vẫn còn kiểm tra được? Lần sau cứ em cho nha!”

      Thụy Lâm chạy rồi, Chử Nhược Ân ở lại cười đến đau cả cơ mặt.

      Ba đầu sáu tay gì chứ? Là nhờ Vũ Hiên thôi.

      “Vui như vậy sao?” Sau khi kiểm tra vòng quanh khu nhà xong, Bành Vũ Hiên trở lại phía sau , cúi đầu thấy cười liền hỏi.

      còn vô dụng cái gì chứ, giúp em được bao nhiêu việc thế còn gì? Nếu , em chẳng biết xoay sở kiểu gì nữa!” thấp giọng thầm.

      “Thế cho hôn cái!”

      Đột nhiên, bên cổ khẽ ngứa, cảm giác như có sợi lông chim quét qua.

      biết là vừa đặt môi lên cổ , chỗ gần bả vai. Mỗi lần thương chiều chuộng điều gì, lại thích hôn như vậy. “Đừng lộn xộn, ở đây có nhiều người đó!” đến ra hơi, chỉ sợ người khác nghe được.

      “Dù sao cũng ai thấy mà!” Bành Vũ Hiên bá đạo trả lời, có ý định thỏa hiệp.

      Chử Nhược Ân làm ra vẻ hờn dỗi, nhưng quả thực cũng biết phải làm thế nào…

      Đột nhiên lại cảm giác được vòng tay ôm từ sau lưng, mơ trớn vành tai non mềm của khiến cho run rẩy khe khẽ. Nhìn thấy mẫn cảm như vậy, lại thấy vô cùng vui vẻ.

      Dạo này tâm tình của Bành Vũ Hiên cũng vô cùng tốt. Lúc đầu, còn lo lắng người và hồn ma tiếp xúc hay chung sống ắt có trở ngại, nhưng ngờ giữa hai bọn họ lại có chút khó khăn nào như vậy.

      Trước kia, hiểu hết khả năng của , cũng cảm thấy khả năng này có ảnh hưởng trực tiếp gì tới . Nhưng bây giờ, nhờ có năng lực hơn người, lại cảm thấy ngàn vạn lần may mắn. Dù , hay chạm vào người , những đều có thể hiểu mà còn đáp lại được nữa, chưa bao giờ lầm.

      Giờ khắc này, trong khoảng chật hẹp sau quầy bar, bọn họ cùng hưởng thụ ngọt ngào tình thú của riêng hai người. Thậm chí cảm thấy bản thân bây giờ chỉ là linh hồn cũng có gì tốt, ít nhất lúc còn là “người”, cũng thể đứng trước mặt người khác mà ôm lấy thắt lưng , hôn cổ .

      Mà lúc này, những làm được, mà còn làm rất thoải mái, rất hiên ngang …
      sanone2112 thích bài này.

    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 8

      Cho dù là ban ngày nhưng Chử Nhược Ân vẫn có thể cảm nhận được tồn tại của , trao đổi bằng tâm linh này vừa mới mẻ vừa thú vị, tựa như có dòng điện chạy trong cơ thể, tuyệt vời diễn tả hết được.

      Hai tuần cứ như vậy trôi qua, bọn họ làm quen được với xuất khác người của nhau, cũng quen với cách thức tiếp xúc giống ai đó.

      Lúc chỉ có hai người trong căn phòng bé quen thuộc, Bành Vũ Hiên ôm lấy Chử Nhược Ân, nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của , hôn lên chóp mũi xinh cùng đôi môi mềm mại như cánh hoa của . Chỉ có những cử chỉ đơn giản như vậy nhưng lại khiến họ cảm thấy hạnh phúc, thoải mái, cần để ý bất cứ chuyện gì, Bành Vũ Hiên cũng cần bận tâm chuyện phải nhìn mặt người cha của mình hay trở về nơi miễn cưỡng gọi là gia đình.

      bắt đầu tự hỏi, cứ tiếp tục như vậy linh hồn của còn có thể trở lại với thể xác của mình hay ?

      Trong cuộc sống này, chuyện chăn gối giữa vợ chồng, tình nhân dễ dễ, khó khó. Hợp nhất hai thân thể vô cùng đơn giản, nhưng muốn có tình còn cần phải hòa hợp cả về tâm hồn, hiểu được đối phương, chuyện này lại thập phần khó khăn.

      Vậy mà tại bọn họ lại làm được.

      “Em phải dậy thôi, Hiên. Em phải gấp chăn nữa.”

      giúp em.” Bành Vũ Hiên nhàng trở dậy, huơ huơ tay.

      Chỉ nháy mắt sau, chiếc chăn được gấp gọn gàng giường.

      lợi hại nha!”

      có gì, sau này nếu em muốn tắm rửa, cũng nguyện ý phục vụ….”

      đừng có làm loạn.” Chử Nhược Ân đỏ bừng mặt, đột nhiên nghĩ đến chuyên gì quan trọng liền ngẩng mặt cảnh cáo. “Đúng rồi, em cũng cho phép nhìn lén người khác tắm!”

      Bây giờ có thể muốn đâu , muốn làm gì làm, mấy chuyện ngắm hình ảnh mát mẻ sống động đó dễ như trở bàn tay.

      Bành Vũ Hiên bày ra bộ mặt uất ức, “Trừ em ra, chẳng có hứng thú với người phụ nữ nào cả!”

      dám khẳng định ? Từ từ…., nhìn lén em tắm rồi sao?” Chử Nhược Ân mở to hai mắt hỏi.

      “Nhìn lén cái gì chứ? nhìn quang minh chính đại nha!” Bành Vũ Hiên thèm che giấu dục vọng của mình, “Ai bảo em là vợ của chứ?”

      “Ai là vợ của ? Xì” hờn dỗi.

      “Nhẫn ngón tay em, ràng là của đưa cho…” Bành Vũ Hiên cầm tay lên làm chứng, “hơn nữa người em đâu đâu cũng là vết tích của , chúng ta sớm là vợ chồng rồi.”

      có đám cưới, có đăng ký kết hôn, vợ cái gì mà vợ…” Chử Nhược Ân cố sống cố chết biện minh cho mình.

      Cốc cốc… Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      “Chị ơi, bên ngoài có khách muốn dùng bữa sáng.” Là Nhược Lâm.

      “Chị biết rồi, chị ra ngay đây.” quay sang chỉ chỉ ngón tay vào ngực , “Bây giờ em phải làm việc, yên phận chút !”

      “Bà chủ đương nhiệm là vất vả nhỉ?” Bành Vũ Hiên trêu chọc.

      “Hôm nay là ngày nghỉ, có nhiều khách hơn, em mà nhanh ra ngoài ,Nhược Lâm còn đến làm phiền chúng mình nhiều nhiều.”

      Chử Nhược Ân vừa ra khỏi phòng ngủ, Bành Vũ Hiên định theo, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi khàn khàn từ đằng sau lưng. “Này tiểu tử đẹp trai…”

      Hình như có người gọi ?

      Sao có thể? Trừ Nhược Ân, còn ai có thể thấy được đây?

      Bành Vũ Hiên tiếp tục về phía trước, tiếng gọi lại càng thêm vội vã, ràng. “Tiểu tử, đứng lại cho ta.”

      Bành Vũ Hiên quay đầu, thấy lão bà đứng ở ngay đằng sau . Bà trùm cái khăn kín đầu, chống quải trượng, mặc bộ áo sườn xám màu xanh kiểu ngày xưa, chân giày ngọc ba tấc, trông cứ như phim cổ trang truyền hình vẫn chiếu.

      “Xin hỏi, bà là….”

      “Ta là tổ tiên của mảnh đất này.” Lão bà trước mặt .

      nhớ lại, lúc chung cư vừa hoàn thành, Nhược Ân có với về người này, ngờ cũng có ngày được gặp mặt. “À, ra là bà, bà có chuyện gì cần cháu làm sao?”

      Lão bà lại cười ha hả. “Cháu có nhớ lúc trước hứa với ta chuyện gì ?”

      đương nhiên nhớ , từng , chỉ cần chung cư kinh doanh tốt, kết hôn cùng Nhược Ân, sinh ra nhiều con cùng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. ( định biến chị thành heo nái hả @@)

      “Có, cháu vẫn nhớ .” Bành Vũ Hiên gật đầu.

      “Cho nên cháu muốn mãi làm u linh cứ suốt ngày bay tới bay lui ở đây chứ? Chàng trai trẻ, làm người phải giữ chứ tín chứ!” Lão bà nhắc nhở Bành Vũ Hiên.

      “Nhưng mà đứng ở trước mặt bà phải là người nữa rồi!”

      “Cái đứa này…. Đừng có bắt chước ta.” Lão bà tức giận cảnh cáo . Tiểu tử này thoạt nhìn vẫn giống hệt trước kia, ngạo khí quật cường, thái độ cũng rất bất khuất.

      “Cháu loanh quanh ở đây, bầu bạn với ấy phải tốt hơn sao?”

      “Tốt cái gì mà tốt? Đừng có lang bạt mãi như thế này, bằng cháu mãi mãi thể quay về, mãi mãi trở thành linh hồn phiêu dạt. có điểm xuất phát, cũng có nơi dừng chân đâu.”

      “Cháu ở lại đây cũng hữu dụng mà, so với người bình thường công suất làm việc cũng khá tốt, cho dù quay về được cũng sao.” Chỉ cần được bên cạnh , chỉ cần tình của hai người thay đổi, tồn tại ở hình thức nào đều thành vấn đề.

      “Nếu cháu ngoan cố như vậy, mọi chuyện trở nên rất hỗn loạn. Cái gì cũng có quy luật của nó, cháu ngang nhiên phá vỡ, chưa đến giữa người và ma có những biến hóa phức tạp khôn lường. Cháu mà cứ cố chấp như vậy, ta náo loạn cái chung cư này, dọa cho khách ở sợ xanh mặt, cho bạn cháu sứt đầu mẻ trán, giấc mộng tan biến! Hừ!” Lão bà trừng mắt nhìn , toàn thân tức giận đến phát run.

      “Bà à, chẳng phải bà rất quý mảnh đất này sao?”

      “Đương nhiên, miếng đất này như thân thiết ruột rà của ta vậy. Chẳng lẽ cháu thương người nhà sao?”

      “Đối với cháu mà , người nhà chính là trói buộc, bài xích. Họ đẩy cháu vào những con đường u tối nhất, có ý ngĩa gì cả.”

      “Vậy còn người cháu sao? Chăng lẽ cũng có ý nghĩa?”

      phải, ấy là ngoại lệ!” , cũng nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, cũng biết hạnh phúc hình dáng như thế nào.

      “Vậy đúng rồi, dù sao cháu ở linh giới, con bé lại ở nhân gian, dương cách biệt như vậy làm sao mà có thể được. Mau quay về .”

      Sau lúc trầm tư, Bành Vũ Hiên mới lên tiếng. “Cháu hiểu ý tứ của bà, cháu suy nghĩ thấu đáo chuyện này.”

      “Hà hà, thế mới đúng chứ.” Lão bà xong, khóe miệng cười khẽ, trong chớp mắt thấy đâu.

      lần nữa Bành Vũ Hiên lại rơi vào trong mù mịt.

      thích được cùng Nhược Ân tâm linh câu thông, vừa thỏa mãn tinh thần vừa cho niềm an ủi. nghĩ rằng như vậy vừa có thể khiến Nhược Ân hạnh phúc, còn càng cần tranh chấp xung đột với người nhà… Nhưng nếu làm như vậy, đối với NHược Ân và lão bà kia chính là thất hứa, phải làm sao bây giờ?

      Lý trí cùng tình cảm cứ vậy giằng co nhau, vừa muốn tiếp tục cùng sớm chiều quấn quít như bây giờ, lại vẫn thôi khát khao về mái ấm gia đình đúng nghĩa, có con cái cùng vui vầy hạnh phúc.

      Rốt cuộc phải làm như thế nào mới đúng đây???

      Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, khách dừng chân ở này khá nhiều, mới là giờ ăn sáng mà nhà ăn chật ních người.

      Hai tiếng sau, phần lớn khách khứa ăn xong bữa sáng, ai dạo vườn hoa cứ , ai tiếp tục lộ trình cứ tiếp tục, ai trở về phòng cứ trở về, trong nhà ăn chỉ còn lại cảnh bát đũa bừa bộn bàn, cùng người đàn ông trung niên ngồi ăn mình ở góc phòng.

      “Nhược Lâm, em dọn dẹp bát đũa giúp chị nhé!” Chử Nhược Ân sau hồi vất vả chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người, lại tiếp tục bắt đầu dọn dẹp trường.

      “A, vâng.”

      Hai người cầm khay tay, mỗi người dãy bàn bắt đầu thu lại bát đũa bẩn.

      “Xin chào, tối qua ngủ ngon chứ?” Chử Nhược Ân đến chiếc bàn cuối cùng vẫn còn người đàn ông ngồi ăn, nhìn cười vui vẻ chào hỏi.

      “Ah, cũng được. Nhân viên ở đây sao lại đặc biệt xinh đẹp như vậy? Phục vụ đều tốt như thế này sao?” Người đàn ông chừng ngoài bốn mươi, dáng người mập mạp, thái độ ngả ngớn, đôi mắt ti hí còn ngần ngại nhìn Chử Nhược Ân từ đầu đến chân.

      Tuy rằng đối phương khiến cảm thấy thoải mái, nhưng dù sao cũng là khách, vẫn phải tiếp tục lễ phép.

      “Cám ơn , đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”

      xoay người đưa lưng về phía , chuẩn bị thu dọn bàn ăn bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mông mình bị sờ soạng phen.

      Chử Nhược Ân hoảng hốt, theo bản năng quay người xem xét.

      phải trò đùa của Nhược Lâm, bởi phía sau chính là bản mặt thối tha của kẻ dâm đãng kia, nhìn cười híp mắt. “Dáng người em cũng ngon đấy, mông sờ rất thích…” ( Thiến a a a !!! >_<)

      “Mời biết tự trọng chút!” tức giận trừng mắt nhìn .

      ngờ ta những thu liễm, lại còn tiếp tục lỗ mãng. “Nếu ở lại đây nhiều ngày, em xinh đẹp theo bồi đêm ?”

      Trong lòng Chử Nhược Ân nhât thời bốc hỏa, muốn ném chiếc bát thủy tinh đầy nước canh thừa tay vào bản mặt đáng ghét đó.

      Mới chỉ là tưởng tượng, ngờ chút nước canh còn lại cần động thủ bay hết lên mặt, người lão Trư háo sắc kia.

      …” Trư háo sắc bị bất ngờ kịp trở tay, khắp khuôn mặt toàn nước bóng nhẫy, trong miệng may lại uống phải vài ngụm liền phun phì phì ra, trông vô cùng khó coi.

      Chử Nhược Ân cả kinh, sau khi hoàn hồn liền nhanh chóng xin lỗi. “ xin lỗi, phải tôi cố ý.” Tuy rằng phải do làm, nhưng vẫn phải chạy nhanh đến giải thích.

      phải cố ý? Lừa trẻ con ! Thân là nhân viên phục vụ lại đối đãi với khách như vậy sao?” ta thẹn quá hóa giận, quay sang trách cứ , cánh tay giơ cao lên chuẩn bị đánh người.

      Nhưng mà rất nhanh cảm thấy cánh tay giơ lên của mình bị ai đó giữ chặt lại, cứ lửng lơ giữa trung khiến thể cho người phụ nữ đứng trước mặt cái tát như ý định ban đầu.

      Tại sao lại có thể như vậy?

      Tay lại bị giữ càng chặt hơn, khiến thể khống chế được cơ thể chính mình.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chử Nhược Lâm nghe tiếng động lạ liền bỏ chiếc khay thu dọn xuống chạy tới xem sao, nhìn thấy vị khách nam giơ tay lên cao, nhưng vị này lại giằng co với chính cánh tay của mình cao, khuôn mặt vì dùng sức mà đỏ ửng cả lên.

      có chuyện gì, vị khách này sau khi ăn xong tập thể dục theo thói quen thôi.” Chử Nhược Ân nháy mắt với em , kéo em lùi ra sau vài bước.

      “A…” Trư huynh đài trong lòng vô cùng buồn bực, vì sao dùng tay trái lôi tay phải xuống vẫn được vậy, dù có ra sức thế nào cánh tay phải vẫn cứ cứng nhắc treo bên đến phát mỏi.

      Đột nhiên cánh tay trái của ra sức đánh vào cánh tay phải. Bịch bịch bịch…

      Sau đó, lại vang lên chuỗi thanh khác, ra là tự tát mình. Tiếng tát là vui tai, cứ chan chát chan chát, thể ngừng lại được.

      Sao lại thế này?

      Lão Trư sợ đến tái xanh cả mặt, dám thở.

      “Thả .” Chử Nhược Ân thấp giọng .

      Xung quanh thân thể có mùi thơm quen thuộc của ai đấy, cần nghĩ cũng biết màn tự ngược của lão Trư là kiệt tác của Bành Vũ Hiên.

      thể tha cho loại người này!” Ánh mắt Bành Vũ Hiên bốc hỏa, tức giận đến nỗi chỉ muốn băm người đàn ông này thành trăm mảnh, thể trơ mắt nhìn người mình bị sàm sỡ như vậy được.

      Chử Nhược Lâm đứng bên cạnh cười trộm, cũng đoán ra căn nguyên kỳ quái của người đàn ông kia.

      “Thôi, mau thả ra .” Chử Nhược Ân về quầy bar, lại khẩn trương lại lần nữa.

      “Được rồi. Xem về sau còn dám động vào chiếc lông tơ người em ?” Bành Vũ Hiên rốt cục cũng buông ra, người kia kêu lên tiếng thảm thiết rồi ngồi phịch xuống đất.

      là tức chết người được!

      Đều là vì phải là người, thể thân nên vợ mới có thể bị người ta trêu ghẹo, sàm sỡ.

      Nếu bây giờ như người ta liền có thể xông đến che chở cho , cảnh cáo những kẻ họ Sở như vậy. là chồng của , kẻ nào dám động vào cọng lông người .

      được, thể tiếp tục là linh hồn thể lên tiếng, thể xuất , muốn Nhược Ân lại bị kẻ khác bắt nạt.

      Còn nữa, càng thể quên ước hẹn của hai người bọn họ, “Giấc mộng Nhược Hiên” còn dang dở, là tâm huyết của hai người, làm sao có thể vứt bỏ ước hẹn đó, vứt bỏ hạnh phúc chân của bọn họ đây.

      phải quay về nhân thế, trở thành người đàn ông bình thường, sống động.

      vất vả mới có thể kết thúc ngày làm việc bận rộn, Chử Nhược Ân cao hứng nhảy chân sáo trở về phòng ngủ. Đây là lúc mong chờ nhất, chỉ có lúc này mới có thể công khai chuyện với .

      Vừa mở cửa phòng, liền thấy đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm chậu cây hương thảo của hai người.

      “Hôm nay đúng là làm cho người kia sợ mất mật rồi đấy. Ngay cả bữa sáng ta cũng chưa ăn xong, nhanh nhanh chóng chóng về phòng thu dọn hành lý, gào thét đòi trả phòng, còn thẳng trước mặt em là ở đây có ma quỷ….”

      Bành Vũ Hiên ngoảnh mặt, câu ăn nhập gì. “Nhược Ân, nhìn .”

      cái gì?” hiểu ý tứ của .

      muốn em nhìn thân thể của ,chứ phải cứ mãi nhìn cái linh hồn này, muốn cả đời này nằm giường bệnh. Nếu có thể xuất trước mắt người khác, có thể lấy thân phận chồng em ra mặt ngăn cản tên kia ăn đậu hũ của em, em bị bắt nạt.”

      “Em hiểu, em cũng muốn . Nhưng mà….bác trai chịu cho em vào phòng bệnh, lại còn phái người canh gác ở cửa. em chẳng biết làm cách nào cả.” Hơn ai hết vô cùng muốn nhìn Bành Vũ Hiên, nhưng Bành Hỉ Trạch sớm hạ lệnh cho vào, cũng có cách nào khác.

      “Bây giờ cũng chuyển qua phòng bệnh thường rồi, cũng về qua nhà xem cha thế nào… Từ khi gặp chuyện, nằm giường hơn nửa tháng, lúc này ông ấy cũng tránh khỏi hối hận. cũng thường xuyên tự trách mình. Mới gần tháng mà ông ấy già trông thấy, huyết áp cũng ổn định…. Hay là em gặp ông ấy, với ông ấy là em có thể nhìn thấy . Ông ấy hẳn cho em vào gặp.” Tuy rằng quan hệ với cha được tốt, nhưng nhìn thấy ông ấy vì mình mà tiều tụy, cũng rất đau lòng.
      sanone2112 thích bài này.

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 9.1

      “Cha tin tưởng em sao?”

      nghĩ, lúc trước ông ấy mực bán tín bán nghi em, là bởi vì ông ấy biết em có năng lực ngoại cảm. nhưng ông ấy tin, ông ấy cho rằng thứ năng lực này chỉ là gạt người.”

      “Bác ấy sớm biết sao?”

      “Đúng vậy, ông ấy có cho người điều tra thân thế em.” Bành Vũ Hiên giấu diếm , vuốt ve hai gò má của . “ hiểu trong lòng ông ấy có rất nhiều điều muốn với , nhưng chưa kịp xảy ra chuyện. Bây giờ cùng em, để ông ấy chứng kiến khả năng của em, khiến ông ấy tin em hơn. Biết đâu qua chuyện này, ông ấy lại thích em, chấp nhận em?”

      “Bây giờ có thể nghĩ cho cha mình, là tốt rồi.”

      , vẫn là niềm tự hào của ông ấy. Bây giờ nằm bất động chỗ, trong lòng ông ấy cần nghĩ cũng biết bất an như thế nào. lo rằng cứ tiếp tục như vậy, ông ấy lại xảy ra chuyện….” Bành Vũ Hiên thể thừa nhận nỗi lo trong lòng mình.

      “Em hiểu mà, em có thể hiểu tâm tình của cha .”

      “Tuy rằng rất muốn có thể được cùng với em như bây giờ, nhưng càng hy vọng chúng ta có thể làm tiếp kế hoạch còn dang dở lúc trước, kết hôn với em, xây dựng gia đình, sinh ra hai đứa con trai kháu khỉnh, làm cho em hạnh phúc…”

      Đây là ước nguyện ban đầu của họ, là ước nguyện mãi mãi thay đổi. phải nhanh chóng quay trở lại cuộc sống bình thường, đối mặt với hết thảy mọi chuyện, mới có thể cùng thực những chuyện khác.

      “Vậy được, ngày mai em qua chào hỏi bác trai.”

      “Cám ơn em!”

      Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chử Nhược Ân rời giường, cùng Bành Vũ Hiên lái xe xuống núi đến Bành gia.

      đứng ấn chuông lúc liền có người giúp việc ra mở cửa. Đến khi biết được đến gặp Bành Hỷ Trạch, lại kịch liệt ngăn ở bên ngoài.

      “Xin lỗi tiểu thư, lão gia muốn gặp .” Người giúp việc khó xử trình bày lý do.

      “Phiền với bác trai, là Vũ Hiên muốn tôi đến tìm ông ấy, ấy có chuyện muốn với cha mình.”

      “Cái…cái gì ạ?” Người nọ lộ vẻ kinh ngạc thể tin được.

      “À, có lẽ chị cảm thấy chuyện này khó tin, nhưng phiền chị cứ truyền đạt lại như vậy. Phiền chị, tôi nhất định phải gặp bác ấy, Vũ Hiên rất nhớ cha mình.”

      “Chuyện này…” Người giúp việc bán tín bán nghi, nhưng dưới trong nhà đều biết lão gia vì chuyện đại thiếu gia mà lo lắng màng cơm nước, suy sụp thấy .Dù tin được mấy lời kỳ quái này, nhưng vẫn e dè trở vào hỏi qua ý kiến lão gia. “Được rồi, đợi ngoài này chút.”

      lâu sau, người nọ quay ra mở cửa cho Chử Nhược Ân vào nhà.

      “Được rồi, Hiên!” vui vẻ quay sang bên cạnh cười .

      Sau đó, được dẫn lên tầng hai, Bành Vũ Hiên cũng ngày sau , cùng nhau tiến vào thư phòng.

      Vừa bước vào cửa, Chử Nhược Ân liền nhìn thấy Bành Hỷ Trạch ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt tiều tụy trông thấy, so với lần trước thần thái uy nghi, sắc bén lên núi gặp khác nhau trời vực.

      Vừa nhìn thấy , câu đầu tiên ông mở miệng là về đứa con trai của mình. “ …Vũ Hiên qua tìm ?”

      Ông vốn muốn nhìn thấy , Vũ Hiên xảy ra chuyện, ngày từ đầu ông thể tha thứ cho .

      Sau này, mỗi ngày đến bệnh viện trông đứa con nhắm mắt nằm giường, ông cảm thấy buồn đau, áy náy, hối hận đều có.

      Ông lo sợ con trai ông bao giờ tỉnh lại được nữa.

      Cho nên lúc nghe người giúp việc thưa lại, Chử Nhược Ân Vũ Hiên có tìm , ông mới nhớ ra có khả năng ngoại cảm. Vì nóng lòng muốn nghe tin tức về con trai, ông thể nghe thử xem có gì muốn .

      “Vâng, Vũ Hiên có tìm cháu, hơn nữa ấy vẫn luôn ở bên cạnh cháu.”

      “Nó vẫn luôn ở bên cạnh ?” Bành Hỷ Trạch nhìn bồn xung quanh, rồi lại nhìn , cái gì cũng thấy, cũng có gì bất thường, nghi hoặc nhìn chằm chằm Chử Nhược Ân. “ định với ta đời này có chuyện linh hồn xuất sao? Ta có thể tin lời sao? Nếu có chuyện như vậy, tại sao nó lại đến tìm ta chứ?”

      ấy có trở về tìm bác.”

      “Cái gì?” Trong mắt Bành Hỷ TRạch nhanh chóng xuất tia vui mừng, nhưng rất nhanh, đôi mắt lại trùng xuống, mang theo hoài nghi cùng mất mát. “Hy vọng đừng gạt ta. Từ lúc ta tái giá đến giờ, Vũ Hiên vẫn luôn cho rằng ta bỏ rơi nó, quan tâm nó, thậm chí còn cho rằng ta chỉ thích an bài nó, chèo lái nó. ra phải. Chỉ là ta bận bịu công việc, có thời gian chăm lo cho nó, nên mới muốn tìm người phụ nữ thay ta để ý nó…

      Nhưng ngờ, lại càng làm cho khoảng cách phụ tử ngày càng xa thêm, bao nhiêu khúc mắc hiểu lầm chồng chất mà thể giải thích. Nhiều năm cứ trôi qua như vậy, nó cũng để ý cảm giác của cha nó là như thế nào…”

      “Thưa bác, kỳ nội tâm ấy cũng ngổn ngang trăm mối như bác vậy, cũng muốn cùng bác gõ bỏ những nút thắt. ấy còn , gần đây bác vì chuyện của ấy mà già nua tiều tụy ít, huyết áp cũng ổn định, ấy rất lo lắng tình trạng sức khỏe của bác như vậy, nên mới bảo cháu đến tìm bác.”

      “Nếu nó quan tâm cái thân già này, nó phải mau tỉnh lại, chứ sao lại cứ nằm yên giường như vậy?” Bành Hỷ Trạch tức giận trách cứ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng bất lực. Mặc kệ ông lay gọi thế nào, đứa con cũng có phản ứng, cũng thèm để ý đến ông.

      ấy rất muốn tỉnh lại, bác , ấy mong bác có thể đến bệnh viện thăm ấy, động viên ấy.” Chử Nhược Ân lấy hết dũng khí .

      sao? Nhưng hơn nửa tháng này, đều nhìn thấy bóng dáng , ta còn tưởng rằng buông tha cho nó chứ!”

      phải, cháu đến bệnh viện, là vì ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cháu.” Chử Nhược Ân giải thích lại lần nữa.

      “Bây giờ cũng vậy sao?”

      “Vâng, bây giờ ấy ở ngày đây.”

      “Ta có nên tin ?” Bành Hỷ Trạch vô cùng cảnh giác, nghi ngờ kể chuyện thần thoại ngày xưa.

      Bành Vũ Hiên sớm đoán được xảy ra tình huống kiểu này, nhanh chóng ghé vào tai Chử Nhược Ân mấy câu.

      “Vũ Hiên , ấy biết sinh nhật của bác là vào ngày 7 tháng 10.”

      Bành Hỷ Trạch hơi sưng sốt, vừa thoáng vui mừng lại nhanh chóng thu liễm, cân nhắc cẩn thận rồi . “Hai người qua lại thời gian, có lẽ Vũ Hiên sớm cho biết rồi.”

      , ấy vừa mới cho cháu biết thôi.”

      Bành Hỷ Trạch vẫn bán tín bán nghi nhìn . Người khôn khéo như ông, đa nghi như ông tuyệt đối thể để cảm tính chi phối hành động, vẫn phải tuyệt đối cận thận.

      biết ông ấy rất cố chấp mà, tính cảnh giác lại cao.” Bành Vũ Hiên nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Thư phòng này Chử Nhược Ân trước đây chưa từng vào, nếu muốn chứng minh có năng lực, muốn cha mình tin tưởng ,cũng chỉ có thể sử dụng cách này.

      “Vũ Hiên cháu đến giá sách này.” Chử Nhược Ân vừa , vừa đến giá sách chứa đồ sộ những loại sách phía trước mặt. “ ấy , bác thích nhất là “Binh pháp tôn tử”, lúc đó ấy còn rất , nhưng bác cho ấy biết.”

      “Chuyện này… là sao? lời của ta nó vẫn còn nhớ ?” Bành Hỷ TRạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa kinh ngạc, mặt cũng giấu được niềm sung sướng. “Vậy xem, ta thích nhất câu nào, đoạn nào?”

      Sau đó, Chử Nhược Ân đứng đằng trước giá sách, cần tìm cũng rất nhanh lật đến trang trang, đem cái đoạn mà Bành Vũ Hiên bảo đọc lên.

      Bành Hỷ Trạch lần thứ hai ngẩn người, cứng họng, tâm tình ngày càng kích động.

      “Bác từng với ấy, Binh pháp tôn tử là quyển sách bác đại tình thâm, đọc lần thể lĩnh hội được hết. Trước kia vì muốn cho ấy hiểu ý nghĩa của đoạn này, bác ôm ấy trong lòng . “Hạng Vũ cầu cự lộc” … Có nghĩa là, ở chiến trường , khi quân lính biết đường lui đứt, chỉ có thể liều chết xông lên mới giành được thắng lợi. Chuyện ấy vẫn khăc sâu trong đầu ấy đến bây giờ.”

      “Đúng vậy, ra nó còn nhớ ….” Bành Hỷ Trạch hốc mắt đỏ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Ông còn tưởng rằng Vũ Hiên căn bản cần người cha này, ra những gì ông nó đều khắc sâu từng chữ từng chữ.
      sanone2112 thích bài này.

    5. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 9.2

      Edit: Trang Tự
      Nghe thấy Chử Nhược Ân vậy, bao phiền muộn sầu lo tích tụ những ngày qua bỗng chốc vơi phân nửa, khóe miệng Bành Hỷ Trạch rốt cuộc cũng cong lên.

      “Vì vậy, Vũ Hiên nó… ở trong này sao?” Những gì vừa nhìn thấy khiến ông thể tin .

      Chử Nhược Ân mang sách để lại vị trí cũ, “À, bây giờ ấy đứng ở bên tay trái bác đấy.”

      “Vũ Hiên…” Bành Hỷ Trạch vươn tay, muốn cảm nhận tồn tại cuả đứa con nhưng vẫn thể cảm nhận được điều gì. Những nhớ nhung cùng áy náy mấy ngày qua khiến ông lệ nóng quanh tròng, nhịn được bắt đầu chảy ra.

      ấy , bác cần phải suy nghĩ nhiều, ấy biết chính mình làm gì, hy vọng bác có thể hiểu được tâm tư ấy. Nếu có ngày có thể tỉnh lại….Nhất định trở về bên cạnh bác, nhất định…… hiếu thuận với bác.” đến đây, mũi của Nhược Ân cũng đau xót, giọng trở nên nghẹn ngào.

      Những lời này cho Bành Hỷ Trạch cổ vũ rất to lớn.

      Vũ Hiên luôn luôn có chủ kiến của riêng mình, dễ bị thuyết phục, cha con vì vậy mà quan hệ ngày càng bị ngăn cách. Cho đến khi xảy ra tai nạn, rơi vào hôn mê, ông mới bắt đầu nghĩ lại chính mình rất hay tự cho mình là đúng, lúc nào cũng muốn nắm trong tay cuộc sống của đứa con mình, chẳng những kiên quyết buộc con trở về làm ở công ty, lại còn cầm đao chia cắt nhân duyên giữa đứa con cùng người nó thương nhất, sắp xếp hôn nhân cho con mình…

      Từ khi con mình ngã xuống, ông ngừng tự trách chính mình. Lẽ ra ông nên quan trọng quá tiền tài,địa vị, danh lợi, mặt mũi gia đình cùng hư vinh môn đăng hộ đối. Mất đứa con, những cái này có còn ý nghĩa gì đâu?

      Trong suy nghĩ của ông, quan trọng nhất là Vũ Hiên có thể tỉnh lại, ông muốn trông thấy đứa con mình vô cùng tự hào sống tốt, tốt.

      Chỉ cần Vũ Hiên đồng ý ở bên cạnh ông, hiếu thuận với ông, làm cho tuổi già của ông còn thấy hiu quạnh, thê lương hoặc phải mang theo tiếc nuối áy náy mà chết, lúc này so với bất cứ cái gì vẫn là trân quý nhất.

      “Được, ta hiểu rồi. Dù nó làm cái gì, ta cũng phản đối nữa. Chỉ cần nó có thể tỉnh lại, hồi phục như trước kia, bất luận điều gì ta cũng đồng ý.”

      Bành Vũ Hiên nghe thấy vậy, kiềm chế được xúc động từ phía sau ôm lấy cha mình.

      bao lâu rồi chưa ôm ông?

      Cha luôn luôn mạnh mẽ, bao giờ tỏ ra yếu đuối trước ai. Bay giờ vì còn nằm giường bệnh khiến ông lo lắng, trở nên già nua và yếu ớt, cũng đến tận bây giờ mới hiểu, ra ông ấy vẫn luôn luôn quan tâm như vậy.

      “Vũ Hiên ôm bác đấy, ấy … cảm ơn bác.” Chử Nhược Ân xong, khuôn mặt cũng lấp lánh nước.

      rất vui mừng, bởi vì nhờ khả năng đăc biệt của rút cuộc có thể giảm bớt mâu thuẫn giằng co trong nhiều năm giữa họ, cũng hóa giải bao nhiêu khúc mắc mấy năm qua. Càng vui mừng hơn là có thể quang minhg chính đại ở bên cạnh , trở thành người vợ chân chính của .

      Bây giờ chỉ mong có thể trở lại trần thế, có thể tỉnh lại để họ có thể cùng nhau vui hưởng hạnh phúc như trước đây.

      Từ lúc cùng Bành Vũ Hiên đến gặp Bành Hỷ Trạch, cảm thấy ông ấy có cái nhìn khác đối với .

      giờ ông trở nên tôn trọng hơn, cũng trưng cầu ý kiến của , bởi chỉ có mới có thể cho ông ấy biết hành động và suy nghĩ giờ của Bành Vũ Hiên.

      Mỗi ngày ông lại phái xe tới đón từ chung cư đến bệnh viện, lại đưa từ bệnh viện trở lại chung cư, khiến co cần vì vấn đề giao thông lại mà hao tâm tổn trí.

      Ông , là lúc trước ông chú ý đến an toàn của Vũ Hiên, mới có thể hại Vũ Hiên cứ chạy chạy lại từ núi về nhà, dẫn tới tai nạn xe cộ. Ông muốn lặp lại quá khứ lần nữa.

      Mỗi ngày đều có thể thăm Vũ Hiên, đặt vài nhánh hương thảo trong phòng bệnh, cùng trò chuyện, có lúc dùng tinh dầu mát xa chân tay cho , lại có lúc dùng hương thơm, dùng thanh kích thích thần kinh não bộ của Bành Vũ Hiên.

      “Vũ Hiên, mau tỉnh lại , em rất nhớ , rất cần . Chỉ có tỉnh lại mới có thể ở bên em, mới óc thể làm cho chúng ta cảm nhận được thế nào là hạnh phúc gia đình.”

      Linh hồn Bành Vũ Hiên vẫn tồn tại ở đây, nhưng não bộ bị va chạm quá mạnh, nếu muốn hồi phục ý thức còn cần rất nhiều thời gian, cũng rất cần ngoại cảnh tác động. nhớ có đọc báo trường hợp, mặc dù tim vẫn còn đập nhưng người đó vĩnh viễn ra vì não chết. rất sợ, càng ra sức lay gọi .

      Nhưng muốn tỉnh lại thực dễ dàng gì! Bành Vũ Hiên cảm thấy vô cùng bất lực.

      Chẳng lẽ giống như lão bà ở khu đất kia , vì linh hồn rời xa thể xác quá lâu nên bây giờ muốn trở về là rất khó khăn?

      thể nào! thể như vậy được!

      “ĐỪng nản lòng! Dù có chuyện gì em cũng ở đây bên !” Biết tức giận, Chử Nhược Ân dịu dàng khuyên nhủ.

      Bởi vì thể xác và linh hồn thể thuận lợi hòa hợp, khiến cho vừa đau đầu vừa bực bội.

      “Đêm nay ở lại đây, tự giúp chính mình xem thế nào.” phải tập trung, phải lực ngưng tụ lượng mới có thể làm cho linh hồn trở về nhập lại thân thể.

      “Được, em cũng nghĩ xem còn cách nào nữa .”

      “Ừm, em vất vả rồi! nhanh , đừng về muộn quá, an toàn!” Bành Vũ Hiên hôn lên môi , ngừng thúc giục rời .

      Chử Nhược Ân định , đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào.

      Nhìn thấy trọng phòng trai có người, khiến Bành Vũ Thần nhất thời kinh ngạc. Hơn nữa người này lại là người mà cha sống chết ngăn cấm tới thăm trai, Chử Nhược Ân.

      “Làm sao đến được đây?”

      Chử Nhược Ân nhìn mỉm cười. “Chào Vũ Thần tiên sinh, là bác trai cho phép tôi đến.”

      sao?” nghi hoặc vuốt cằm suy tư.

      là kỳ quái, cha phải rất ghét sao, lần trước còn tức giận quát tháo đuổi ra khỏi phòng bệnh cơ mà? Sao bây giờ lại thay đổi ý định, đồng ý cho đến?

      Chẳng lẽ là vì trai vẫn chưa tỉnh lại?

      Nhìn ra nghi hoặc của Bành Vũ Thần, Chử Nhược Ân mở miệng giải thích. “Là vì Vũ Hiên vẫn chưa tỉnh lại, nên bác trai mới đồng ý để tôi đến thăm xem thế nào.”

      Quả nhiên là vậy!

      “Tôi thấy kì lạ, mới trước đây dù thế nào cũng rời xa ấy, thế mà mất tích thời gian chẳng thấy đâu.”

      ra tôi và ấy vẫn ở cùng nhau….”

      “Cái gì?” sao còn mấy lời kì lạ, tỉnh táo như vậy? ấy rốt cuộc có biết mình ?

      “Xin lỗi, bây giờ tôi phải rồi.”

      Biết người bình thường cũng dễ dàng tin tưởng lời , Chử Nhược Ân quyết định giải thích mà trước.

      “Vũ Hiên, mai em lại đến thăm .” cúi đầu, hôn Bành Vũ Hiên nằm giường, trong mắt đầy thâm tình dịu dàng.

      Bành Vũ Thần nhìn hành động của . tại trông ôn nhu, thân thiết, đối với trai chỉ có dịu dàng cùng nhiệt tình, còn nét bi thương đau buồn như lần trước. Nhìn kỹ, được tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng ngũ quan rất thanh tú, cùng với làn da trắng mịn màng vết sẹo càng khiến trông giống như thiên thần động lòng người. khí trầm lắng ở phòng bệnh nhờ có xuất của mà càng thêm sinh động, thêm hy vọng.

      Nhìn rồi lại nhìn, cư nhiên lại bị hấp dẫn, ánh mắt chứ chăm chú nhìn mãi thôi.

      “Hẹn gặp lại!”

      “A, được.” Mãi đến lúc nghe thấy tiếng chào của , mới hoàn hồn.

      Sao lại thế này? có trúng tà ? Lại bị người phụ nữ của trai hấp dẫn?

      “Từ từ, vừa vẫn ở bên trai tôi, là như thế nào?”

      “ĐỪng cho nó biết!” Giọng của Bành Vũ Hiên vang lên bên tai Chử Nhược Ân, trong mắt dấy lên tia phòng bị. (Ngửi thấy mùi giấm chua nha @@)

      Nhược Ân đơn thuần, đối với người khác có chút nào phòng vệ. Nhưng vừa rồi để ý, người em trai này chăm chú quá mức khi nhìn Nhược Ân của , giống như si mê vậy.

      “À, ý tôi là… Tôi luôn nghĩ về ấy. còn chuyện gì nữa, tôi trước.” Chử Nhược Ân vội vàng giải thích, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

      Bành Vũ Hiên trừng mắt nhìn Vũ Thần vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng rời của Chử Nhược Ân, đuôi mắt dần cong lên.

      Nếu nhanh tỉnh lại, thể đuổi được mấy thứ ruồi bọ xung quanh , sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề!
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :