1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế cứu chồng - Quan Dĩnh (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 5.2

      Dịch: Trang Tự

      Trong lòng Bành Hỉ Trạch liền xuất dự cảm xấu, nhanh chóng giật lấy điện thoại, hét to vào trong đó, “Vũ Hiên, Vũ Hiên, trả lời cha !!!”

      Đáp lại ông chỉ có những thanh xa lạ, phải giọng của Bành Vũ Hiên.

      “Đâm xe rồi! SUV đâm phải xe tải rồi…”

      Bành Vũ Hiên nghe vậy tái xanh mặt mày, cả người run rẩy thôi, điện thoại tuột khỏi tay rơi mặt đât.

      “…..Vũ Hiên xảy ra chuyện rồi….” Trong lòng Bành Hỉ Trạch lo lắng ngừng, tất cả tang thương đều khuôn mặt. Ông cuống quít gọi quản gia cùng lái xe ngay lập tức tìm Bành Vũ Hiên. “Quản gia, gọi xe cứu thương! Ta phải đến đó xem thế nào…”

      “Vâng, thưa ông chủ!” Quản gia giây cũng dám chậm trễ, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

      Nhìn tình cảnh trước mắt, Giản Quế Hương sợ hãi thôi, nếu Bành Vũ Hiên có xảy ra tai nạn , hay có bị làm sao, ông ấy chắc chắn tha cho bà, nhất thời sắc mặt bà ta hết xanh lại trắng.

      Nhưng mà khoan , vì sao bà phải sợ chứ? Nếu Bành Vũ Hiên gặp chuyện may, đối với bà ta cũng phải chuyện tốt nha!

      Rất nhanh, trong lòng Giản Quế Hương lại cảm thấy may mắn, tốt nhất Bành Vũ Hiên đừng sống, đỡ cho phải quay về Bành gia.

      Trong ánh mắt bà ta lên tia giảo hoạt, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thị.

      Dù sao cũng phải do bà ta hại, sống hay chết là do số mệnh của thôi!!!

      Chử Nhược Ân nằm giường, ý thức mông lung, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại cảm giác có người ngồi bên mép giường nhìn chăm chú.

      “Hiên, là phải ???”

      Ánh sáng mờ nhạt khiến căn phòng càng trở nên u ám, bên giường chỉ quẩn quanh ánh đèn mỏng manh, nhưng đủ để cho nhìn được dung nhan tuấn của người đó. Đôi lông mày tràn ngập quật cường, con ngươi đen láy tinh mà kiêu ngạo, lại vô cùng quyến rũ. … Đúng là rồi!

      “Mấy giờ rồi? Hiên, gấp gáp trở về sao?” nghĩ đến trở về, cũng biết bây giờ là mấy giờ. “ ngồi đây lâu chưa?”

      nhớ em…” Bành Vũ Hiên dịu dàng , hai mắt thâm tình nhìn Nhược Ân.

      “Ưm, em cũng vậy. muộn thế này rồi mà còn trở về,chắc là mệt lắm đúng ? Lên giường ngủ !” Mơ mơ màng màng, Chử Nhược Ân vỗ vào phần giường còn trống bên cạnh, giục Bành Vũ Hiên mau nghỉ ngơi cho lại sức.

      Bành Vũ Hiên nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm mại của , ôn nhu lên tiếng. “ sao đâu, chỉ cần ở bên cạnh em, chút cũng thấy mệt!”

      là cứng đầu quá mất!!!” nhăn mặt hờn dỗi, giọng còn ngái ngủ lại chỉ ngâm nga được khe khẽ, khiến lại càng thêm thương.

      bé ngốc, em mới là kẻ cứng đầu ấy! Cha đến tìm em, hỏi lại còn giấu!” tức giận cau mày, lại khẽ búng lên mũi cái.

      “Em….” Chử Nhược Ân nghẹn giọng, biết giải thích với thế nào, lại càng giỏi dối.

      Nhưng mà, làm sao lại biết chuyện này nhỉ???

      “Em vì cái gì mà phải chịu ủy khuất chứ? Em có biết em làm như vậy khiến rất đau lòng ? sợ em cứ ôm nỗi oan này ở trong lòng nên nóng vội trở về xem em thế nào đấy!”

      “Hiên, em cố ý giấu ……..”

      “Chử Nhược Ân, em nhớ cho , em là người nhất, cũng là người vợ duy nhất của Bành Vũ Hiên này, em chịu những oan ức tủi hổ nào sao lại biết chứ? Đến bao giờ em mới coi người để em nương tựa cả đời đây???” Giọng điệu tuy trách móc, nhưng ánh mắt lại ngập tràn thương. Hai tay ôm lấy khuôn mặt , cúi người tuyên bố cho ràng từng lời .

      “Em…Em xin lỗi, Hiên…..Em chỉ…” chỉ muốn làm quan hệ của cùng cha mình căng thẳng hơn thôi.

      Nhìn ra nỗi khó xử trong mắt , Bành Vũ Hiên nỡ thêm gì nữa, đành vỗ bên vai trấn an. “Thôi quên , em mệt rồi, ngủ ngon nhé!”

      “Ngủ cùng em !”

      Chử Nhược Ân nhắm mắt lại, trở mình quay lưng về phía để ôm ngủ từ sau lưng như mọi khi, lại nghĩ muốn hỏi vài chuyện, đến khi quay lại, thấy Bành Vũ Hiên đâu.

      Chút ánh sáng bàng bạc lượn lờ quanh cửa sổ rồi biến mất, khóe mắt Chử Nhược Ân giật giật, nhất thời trong đầu trống rỗng, hiểu chuyện gì xảy ra…

      Ánh sáng bạc lên chính là linh hồn của người khuất, chẳng lẽ Vũ Hiên…..

      xảy ra chuyện gì sao???

      , nhất định là nằm mộng , nhất định là thế, nhất định chỉ là mộng thôi…..

      Tuy rằng tìm mọi cớ để an ủi chính mình nhưng bao nhiêu dây thần kinh trong đầu sớm căng như dây đàn, mọi sức lực cũng tiêu tán hết, chỉ còn lại bất an giày vò lên xuống. Chử Nhược Ân trằn trọc mãi cũng sao ngủ lại được, bèn chạy nhanh xuống giường nhìn đồng hồ. Mới có năm giờ sáng….

      Nếu tất cả những chuyện vừa rồi là do nằm mơ, bây giờ gọi điện thoại lại thành phá giấc ngủ của .

      Ban ngày suy nghĩ chuyện gì đó quá nhiều, ban đêm nằm ngủ hẳn mộng mị ngay. Có lẽ là nhớ nhiều quá, đêm liền mơ thấy hình bóng , chỉ vậy thôi. Chử Nhược Ân tự động viên mình, ngàn vạn lần cần lo lắng suy nghĩ nhiều làm gì.

      Bởi vì chắc chắn đêm qua là mộng hay là , mới hơn sáu giờ sáng, Chử Nhược Ân chịu nổi nghi hoặc trong lòng , quyết định gọi điện thoại cho Bành Vũ Hiên.

      Điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn có người nghe máy, tảng đá trong lòng càng trở nên nặng hơn, cứ dần chìm dần chìm xuống, tâm can Chử Nhược Ân cũng theo phiến đá đó ngày càng nặng, càng đau…
      sanone2112 thích bài này.

    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 5.3

      Dịch: Trang Tự

      Có phải ngủ ?

      Bình thường nếu làm việc quá mệt mỏi ngủ rất say, ngủ đến quên trời quên đất luôn. Có khi nào hôm qua mệt quá nên nghe thấy chuông điện thoại nhỉ?

      ngừng an ủi thuyết phục chính mình, lúc này mới miễn cưỡng tắt điện thoại. lát sau, vẫn chưa từ bỏ ý định, bảy giờ, rồi lại tám giờ, gọi liên tục, rốt cục cũng có người nghe máy.

      “A lô”.

      giọng vang lên, ràng là bất mãn, nhưng Chử Nhược Ân vẫn vô cùng hưng phấn vì điện thoại được thông.

      cao giọng vui vẻ hỏi, “Hiên, ngủ à?”

      , tôi là Bành Vũ Thần, em trai Bành Vũ Hiên.”

      Giọng của hai người quả có chút giống nhau, nhưng cẩn thận nghe lại, liền nhận ra giọng của Bành Vũ Hiên trầm hơn, cũng ấm áp hơn chút.

      “Chào , tôi là bạn của Vũ Hiên, Chử Nhược Ân, nhờ chuyển máy cho ấy được ?”

      “Bạn ư?” Giọng của Bành Vũ Thần vì tò mò mà gia tăng lượng lớn hơn chút. “À, xin lỗi, tại ấy tiện nghe điện thoại…”

      “Tôi có thể hỏi vì sao được ?”

      “À,… ấy nghe điện thoại được…..”

      “Có chuyện gì sao? ấy bận ư?” Chử Nhược Ân lo lắng hỏi han.

      , … ra là… ấy bị tai nạn xe, rất nặng, bây giờ còn trong phòng cấp cứu, cứ hôn mê suốt, còn chưa biết thế nào…..”

      Trong nháy mắt, não bộ của Chử Nhược Ân như bị sét đánh, sắc mặt tái xanh. Trong tim co rút trận đau đớn đến thở nổi, toàn thân run rẩy ngừng.

      …. ….Vũ Hiên bị tai nạn sao? Làm sao vậy được, sáng sớm nay tôi còn gặp ấy mà…..”

      đùa kiểu gì vậy? Sáng nay ấy nằm trong viện rồi, hôn mê sâu từ nửa đêm.” Bành Vũ Thần nhẫn nại phản bác.

      tin, cũng có cách nào chấp nhận chuyện này, muốn xác nhận lại. “Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”

      “Đêm qua…hình như lúc 9 rưỡi đêm.” Bành Vũ Thần nhíu nhíu mày, cố nhớ lại những gì nghe được từ cha mình.

      Tối hôm qua gặp tai nạn,vậy thứ mà sáng sớm nay nhìn thấy….Chử Nhược Ân cảm thấy choáng váng mặt mày, dám tin vào những gì xảy ra.

      như vậy, sáng nay đúng là linh hồn quay về bên rồi!

      phải ở trong mộng mị gì hết, khả năng ngoại cảm của cũng chẳng có sai sót gì hết, đúng là linh hồn quay về tìm , gặp , trách mắng , nhưng lại cho nghe cái chuyện động trời này. Hay là chính cũng biết linh hồn lìa khỏi thân xác mình?

      “Nhất định nằm mơ rồi.” Bành Vũ Thần khẳng định . “Lúc , ấy cấp cứu trong bệnh viện, đây là , tôi dối làm gì?”

      “Vậy, ấy nằm ở viện nào vậy?”

      cho cũng vô dụng, vào nổi đâu!”

      “Tại sao vậy?”

      “Cha tôi sớm cho người đứng canh trong ngoài bệnh viện rồi, ông ấy muốn ngăn cản báo chí truyền thông hoặc mấy người ăn chực nằm chờ đến quấy rầy trai tôi. Cho nên có đến cũng làm gì được đâu…”

      “Tôi phải kẻ ăn chực nằm chờ, tôi là bạn ấy, tôi xin ,giúp tôi , tôi muốn nhìn thấy ấy!”

      Giọng ai oán mà đầy thống khổ cùng cần khẩn của Chử Nhược Ân khiến trái tim Bành Vũ Thần mềm nhũn, hơi suy nghĩ chút, rồi cho địa chỉ bệnh viện. “Nhưng tôi hứa trước giúp nhìn thấy ấy đâu!”

      sao, cám ơn !” xong, Chử Nhược Ân nhanh chóng cúp điện thoại. Bây giờ trong đầu chỉ có duy nhất chuyện đến bệnh viện gặp , ở bên , những chuyện khác đều quan trọng.

      Bành Vũ Thần giật mình nhìn điện thoại tay, đúng là kỳ lạ!

      trai xảy ra tai nạn, thế mà ta lại còn sáng nay mới gặp ấy xong. Nếu phải ta nằm mơ, đúng là người đầu óc bình thường!

      Chử Nhược Ân đến bệnh viện theo địa chỉ Bành Vũ Thần đưa, tìm đến phòng bệnh Vũ Hiên nằm, quả được canh gác rất cẩn thận.

      đến bên cửa, liền bị hai người vệ sĩ trông rất to con lực lưỡng chặn lại, rằng ngoại trừ người nhà cho phép bất kỳ ai vào trong. Chử Nhược Ân nản chí, tiếp tục đứng đợi bên ngoài, cơm trưa cũng muốn ăn, chỉ hy vọng có cơ hội được vào trong. Mặc dù vậy, đám vệ sĩ vẫn lạnh lùng thèm nhìn đến .

      Cho đến buổi chiều, Chử Nhược Ân nhìn thấy người con trai còn rât trẻ tuổi đến bên cửa phòng bệnh. Người thanh niên này khá gầy, tuy có được thân hình cao lớn vạm vỡ giống Bành Vũ Hiên, nhưng diện mạo tuấn nhã nhặn ,cặp kính khuôn mặt càng khiến ta tỏa ra thứ khí chất của kẻ học giả.

      ta là ai?” nhìn đám vệ sĩ, cất giọng hỏi.

      Đám người kia khẽ vào tai vài câu, gật đầu rồi về phía .

      là bạn của tôi, Chử Nhược Ân phải ?”

      là…?” Chử Nhược Ân nhìn , mặt tràn ngập nghi hoặc.

      “Tôi là Bành Vũ Thần!”

      là em trai của Hiên sao? Xin cho tôi vào gặp ấy, xem ấy bây giờ thế nào, có ổn ….” Vì quá lo lắng cho tình hình của Bành Vũ Hiên, Chử Nhược Ân năng lắp bắp, nước mắt tự chủ mà chảy dài khuôn mặt, khiến người đối diện có cảm giác vô cùng mất tinh thần.

      “…..Được rồi, theo tôi!” Xem đợi ở chỗ này từ sáng đến giờ, đành lòng nên đặc cách đưa vào trong. Dù sao hai người họ cũng sớm mỗi người ngả, xuống tay làm việc tốt, cho đôi uyên ương gặp nhau chút .

      Chử Nhược Ân chật vật đứng dậy, cố gắng kiềm chế từng đợt hoa mắt chóng mặt mà theo Bành Vũ Thần vào phòng bệnh. Nhìn thấy Bành Vũ Hiên, trái tim đau như cắt thành trăm mảnh.

      người đàn ông luôn kiêu ngạo, hăng hái như vậy, bây giờ lại nằm yên lặng giường bệnh, đầu băng kín mấy tầng vải trắng, đủ loại dây ống y tế cắm người, xung quanh la liệt các máy móc thiết bị khác. nằm đó, bất động, vô cùng đau thương!

    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 6.1

      Dịch : Trang Tự

      Thấy tái nhợt nằm bất động ở đó, khuôn mặt tuấn còn chút huyết sắc, tâm can giống như bị người ta dùng roi quất lên quất xuống, rỉ ra từng giọt máu đau buốt , đau đến run rẩy toàn thân. “Tại sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”

      “Theo như người chứng kiến , có chiếc xe tải hạng nặng mất tay lái ngược chiều đâm vào xe ấy. sau đó cả xe còn bị lôi đoạn đường mới dừng lại, nên thành ra thế này!” Bành Vũ Thần giải thích.

      Theo từng lời của ta, Chử Nhược Ân cũng tưởng tượng ra khung cảnh tàn khốc lúc đó, nước mắt ngăn được lại tuôn ra như mưa. cố gắng kìm nén tiếng nấc hỏi. “Bác sĩ thế nào? Bao giờ ấy tỉnh lại vậy?”

      “Bác sĩ , thương thế người ấy đáng ngại, nghiêm trọng nhất là não bộ. Do va chạm quá mạnh nên đầu ấy bị thương, mất ý thức, từ lúc đưa vào viện đến giờ vẫn hôn mê. Nếu còn hôn mê thêm 3 tiếng nữa, e là tình hình khả quan đâu…”

      “3 tiếng nữa….” Chử Nhược Ân vô thức nhắc lại lời của Bành Vũ Thần.

      “Trừ khi ý chí ham sống của ấy mạnh mẽ, ấy mới có thể tỉnh lại được. Nhưng bác sĩ khả năng tỉnh lại vô cùng thấp, cả đời này có thể phải sống đời sống thực vật!”

      cái gì? Sống thực vật?” Chử Nhược Ân choáng váng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.

      Bành Vũ Thần nhanh chóng đỡ lấy . “ sao chứ?”

      ấy thể đối xử với tôi như vậy được!” Chử Nhược Ân cố gắng trấn tĩnh lại mình, hít hơi lấy lại sức rồi nhàng đẩy cánh tay của Bành Vũ Thần ra.

      Chử Nhược Ân tiến đến ngồi bên mép giường, bàn tay bé run run nâng bàn tay cắm kim tiêm của Bành Vũ Hiên áp vào má mình, cúi đầu thầm bên tai .

      “Hiên? nghe thấy em ? Là em, là Nhược Ân mà nhất đây! có nghe thấy ?”

      Nhưng người nằm giường vẫn yên lặng như trước, cái nhíu mày cũng có. trận chua xót dâng lên, hốc mắt Chử Nhược Ân lại ướt nước. cứ nghĩ sắp chạm tay đến hạnh phúc rồi, hàng ngày sớm tối quấn quít bên nhau vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ còn lại mình đơn độc chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này.

      ! thể nào! thể đối xử với như vậy được, cũng cho phép làm thế, chỉ cần còn tia ý chí, buông tay, khiến tỉnh lại, hai người bọn họ lại hạnh phúc như chưa từng xảy ra chuyện gì….

      nắm chặt bàn tay to lớn của , mười ngón đan chặt vào nhau, cố gắng thức tỉnh ý chí của .

      phải chúng ta từng , đợi xây dựng xong chung cư, lấy em sao? Em sinh cho hai đứa con trai kháu khỉnh, để chúng lớn lên vui vẻ, hoạt bát đó sao?

      cũng , trở thành nơi nương tựa vững chắc để cả đời em tựa vào đó sao? , cả đời này em chỉ được lấy , là người vợ duy nhất của , phải cùng chia sẻ hạnh phúc đó sao? Em chưa từng hối hận, cũng bao giờ thay đổi, tại sao …tại sao vào lúc chúng ta sắp chạm tới hạnh phúc…. lại bỏ..bỏ em mình? Tại sao cứ nằm như vậy?” Chử Nhược Ân ngừng thủ thỉ những lời nghẹn ngào đẫm nước mắt đó, hy vọng có thể nghe thấy, khiến cảm nhận được, khơi dậy ý chí sinh tồn trong .

      Nhưng, vẫn lẳng lặng nằm đó, hề phản ứng, tựa như nghe được bất cứ từ nào trong lời vậy.

      nắm tay , lại phát ra bàn tay ấy lạnh như băng. ra sức xoa , nhưng mặc dù có cố gắng thế nào chăng nữa, bàn tay vẫn chút dấu hiệu ấm lại.

      Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu lên khắp mọi vật nhưng lại cảm thấy mình như ở trong động băng cực lớn, chỉ còn lại bất lực cùng tuyệt vọng. Trái tim như bị lớp bụi đen bao phủ hoàn toàn, cả cơ thể cứ run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn thôi.

      Người đàn ông vẫn dịu dàng che chở cho , kiên định bảo vệ tình của hai người, người luôn cam đoan mang lại cho hạnh phúc, bây giờ mất ý thức mà lạnh lẽo nằm ở đây….

      bao giờ có thể ôm ….hôn …hay dựa vào lòng mà nũng nịu nữa sao?

      Mặc cho có xảy ra chuyện gì, cũng bao giờ….có thể ở bên cạnh nữa hay sao?

      Từng khoảnh khắc ngọt ngào, từng lời hứa hẹn thâm tình cứ vụt trôi qua trí óc Chử Nhược Ân,lãng mạn hạnh phúc bao nhiêu bây giờ càng bi thương ai oán bấy nhiêu. Làm sao có thể chịu nổi, làm sao có thể…..

      Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tay sao?

      làm được!!!

      Kế hoạch của bọn họ còn chưa thực xong, bọn họ còn phải ở bên nhau cả đời, còn phải cùng xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái , cho nên, càng thể buông tay .

      gắt gao nắm chặt tay hơn nữa, nước mắt vẫn ngừng lăn xuống, đọng lại trong lòng bàn tay . Lúc này, tay bắt đầu có chút hơi ấm.

      Phát ra điều này, thập phần vui mừng, nhắm mắt lại, cố gắng dùng khả năng ngoại cảm để cảm nhận tồn tại của .

      “Hiên, ở đây đúng ?” Trong lòng hỏi .

      Cùng lúc đó, Bành Vũ Hiên cảm thấy chính mình nhàng treo lơ lửng trần nhà, lại còn thấy thân thể của mình nằm nhúc nhích giường bệnh, người cắm đủ thứ ống ,dây truyền đến đủ loại máy móc luôn.

      Trời ạ!

      Trông mình khó coi thế này sao?

      Lại còn trở thành người thực vật nữa!

      là như vậy sao?

      Mình rốt cuộc làm sao vậy? Là hậu quả của vụ tai nạn kia sao? Sau đó trở nên thảm thương bất hạnh đến thế này sao?

      Nhược Ân nắm tay mà khóc, từng giọt nước mắt như từng hạt trân châu to lớn cứ thi nhau rơi xuống, khiến có cảm giác bị ai đó đánh cho trận đau đớn, vô cùng bất lực.

      rất muốn trở lại chính thân thể của mình, đem ôm vào lòng chặt, cho biết, có bao nhiêu nhớ nhung , phải người đàn ông biết giữ lời hứa, nhất định tuân thủ lời hứa của mình…

      Đột nhiên câu quát tháo to lớn phá vỡ khí bi thương trầm mặc trong phòng.

      “Ai cho ta vào đây?”

      “Cha….” Bành Vũ Thần vừa quay đầu lại, thấy cha mình tím mặt đứng ngoài cửa, cau mày khó chịu, ta liền chạy nhanh về bên, dám lên tiếng.

      “Bác trai!!!” Chử Nhược Ân nhàng cúi đầu chào.

      buông tay nó ra ngay!” Bành Hỉ Trạch gằn giọng ra lệnh, trong mắt lộ vẻ căm ghét, hề có chút thương cảm nào cả.

      Chử Nhược Ân hốt hoảng, vội vàng buông bàn tay nắm chặt ra.

      “Cha, ấy chỉ muốn nhìn chút thôi….” Bành Vũ Thần cố gắng hòa hoãn khí.

      “Tất cả đều là tại ! Nếu phải vì , nó vội vã trở về trong đêm, cũng có tai nạn, bây giờ càng phải nằm ở đây!” Bành Hỉ Trạch hai mắt đỏ hoe, giận dữ chỉ ngón tay vào mặt Chử Nhược Ân mà chửi mắng. Cả đêm qua, ông lo lắng cho tình hình của Bành Vũ Hiên mà mất ngủ, bao nhiêu bất an sợ hãi cứ quấn chặt lấy tim gan ông, khiến ông vừa nhìn thấy Chử Nhược Ân, những lo lắng đó biến thành phẫn nộ ai oán mà nhằm vào phát tiết hết.

      Đúng vậy, nguồn cơn đều là do Chử Nhược Ân ta gây ra!

      Nếu phải do ta, Vũ Hiên vẫn ở lại Bành gia cùng ông ta bàn bạc công việc, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

      Nếu phải ta, Vũ Hiên cùng ông ta căng thẳng tranh cãi, lại càng tức giận bỏ mà gặp tai nạn, bây giờ cũng nằm giường bất động khiến ông đau như cắt từng khúc ruột.

      Chử Nhược Ân cúi người, sau đó nhìn Bành Hỉ Trạch . “Bác, cháu chỉ muốn ở bên Vũ Hiên, giúp ấy sớm tỉnh lại thôi!”

      “Cút!” Bành Hỉ Trạch gầm lên, thẳng tay chỉ ra cửa đuổi người.
      sanone2112 thích bài này.

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 6.2

      “Cút!” Bành Hỉ Trạch gầm lên, thẳng tay chỉ ra cửa đuổi người.

      “Hiên, ở đây phải ? Em từ bỏ giấc mơ của chúng ta đâu, cũng từ bỏ ,em kiên trì đợi, đợi đến khi tỉnh dậy trở về bên em.” Những tiếng nấc nỉ non làm nghẹn lời Nhược Ân, những tiếng mắng chửi khinh bỉ khiến uất ức đau tận tim gan nhưng thể khiến buông xuôi mọi chuyện. Từ sâu trong lòng mình, vẫn tự thầm bởi ở đây chỉ có mới cảm nhận được tồn tại của .

      Nghe được những lời động viên của , Bành Vũ Hiên cảm giác chính mình được bao bọc bởi luồng ánh sáng ấm áp, thêm vài phần tự tin để được tỉnh lại, nhưng thể xác lại bị thương quá nặng. Hữu tâm vô lực, mặc dù có ý thức, nhưng lại thể sai khiến được cơ thể của mình.

      hi vọng có thể đến gần hơn, hàng ngày ở bên tai thầm những lời động viên như vậy. bây giờ ngoài ra, ai có thể lay động được linh hồn , cho động lực để tỉnh giấc, chỉ có mới là niềm hy vọng cho sống của .

      Chỉ có Nhược Ân, mới có thể làm cho tìm được ánh bình minh của cuộc sống.

      Sau lưng Chử Nhược Ân, Bành Vũ Thần lên tiếng, “Sau này tốt hơn hết vẫn là nên đến đây!” thấy cha mình bừng bừng phẫn nộ, thập phần căm ghét nên đành gió chiều nào xoay chiều ấy để khuyên can.“ Tình hình của tôi rất nghiêm trọng, ngay cả bác sĩ cũng chưa nắm chắc điều gì, dù có đến cũng thay đổi được gì đâu.” Làm gì có chuyện người nhà của chưa có cách giải quyết, mà ta lại ở đây giúp tỉnh lại, cho động lực???

      Linh hồn Bành Vũ Hiên treo trần nhà vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn hai kẻ được gọi là ruột rà của mình dưới kia.

      “Xin lỗi, cho dù cả thế giới này đều ấy vô phương cứu chữa, cả thế giới này từ bỏ ấy, tôi cũng buông tay. tôi chỉ muốn đợi ấy tỉnh lại thôi!”

      Từng câu chữ thoát ra nghe nghẹn ngào nhưng mặt Chử Nhược Ân lại toát ra kiên cường mãnh liệt. buông xuôi, bởi tin chắc Bành Vũ Hiên tỉnh lại nhìn , nắm lấy tay .

      đời này, chỉ có Chử Nhược Ân hiểu nhẩt.

      Bành Vũ Hiên đau lòng nhìn mạnh mẽ của , muốn ôm lấy , giúp lau những giọt nước mắt đau thương, tìm lại những nụ cười vui vẻ và hai má núm đồng tiền duyên dáng….

      Bành Hỉ Trạch cố kìm nén tức giận, khuôn mặt chuyển từ đỏ sang tím, thở phì phì. Ông tin đời này có cái gọi là chân tình, phì, ông khinh. Những người đàn bà theo ông ta, ngay cả người vợ bây giờ cũng đều mong ông ta bố thí cho chút tài sản ấy chứ!

      Bây giờ con trai ông như vậy, mà ta còn già mồm cái gì mà buông tha chứ?

      Cũng phải con nít ba tuổi, ai mà tin được mấy lời lảm nhảm này đây? Nếu Vũ Hiên vẫn hôn mê bất tỉnh, chắc chắn cái gọi là chân tình ấy tan thành mây khói thôi!

      Bành Vũ Thần đứng bên cạnh cũng tránh khỏi hoài nghi. đời này người con si tình như vậy sao?

      Nhìn bóng dáng đơn khi rời của Chử Nhược Ân, thấy trai mình là tốt số.

      Chẳng những là niềm hi vọng to lớn của cha, cho dù trở thành người thực vật vẫn có người con mà khóc thương tâm, vì mà si tâm chờ tỉnh lại…

      thực hâm mộ, cũng thực ghen tị với trai mình!

      Ba ngày sau…

      Công việc của Chử Nhược Ân cũng vì thiếu Bành Vũ Hiên mà bị ảnh hưởng, huấn luyện nhân viên cũng vô cùng thuận lợi, trang thiết bị trong nhà cơ bản được mua sắm đầy đủ, tại cả khu chung cư chỉ cần trang trí thêm vài đồ vật nho xinh xắn, tạo cảm giác vui vẻ ấm áp cho cuộc sống nữa là có thể khai trương.

      Lúc trước, cùng Bành Vũ Hiên lên kế hoạch cùng nhau đến Hồng Kông chuyến. Nghe đâu Bành Vũ Hiên có bạn ở bên đó, cực kỳ khéo tay, sản phẩm thủ công mỹ nghệ trang trí trong nhà làm từ bàn tay người này đều vô cùng tinh xảo, là hàng cực phẩm. Hai người dự tính đến đó chơi, vừa thăm bạn lại vừa du lịch, tiện thể mua đồ về trang trí cho chung cư luôn. Người bạn của Bành Vũ Hiên cũng hào phóng, mời hai người đến chơi, lại còn hứa để lại hàng hóa với giá cả phải chăng mà vẫn đảm bảo hàng thượng phẩm. lên sẵn kế hoạch, ai ngờ bây giờ Vũ Hiên lại lỡ hẹn, còn nhúc nhích nằm giường, mọi kế hoạch đổ sông đổ bể hết.

      Lúc đó, vô cùng vui vẻ mà tưởng tượng ra khung cảnh nắm tay nhau dọc từng con đường ở Hồng Kông, hai bên đường la liệt những hàng bán đồ lưu niệm rất đẹp, rất tinh xảo. hết, dù cho hai chân có mỏi đến rã rời cũng nhất định kéo cùng, hề thấy mệt mỏi. Chỉ cần có bên cạnh, luôn cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.

      Nhưng bây giờ, hạnh phúc hay vui vẻ cũng tan thành mây khói, còn vương lại chút gì cả!

      đành nhờ em Nhược Lâm sang Hồng Kông với mình.

      ngờ, chốn phồn hoa náo nhiệt ấy cũng thể xóa những ưu phiền trong , mà ngược lại càng làm cho thấy thêm bội phần ảm đạm,thê lương. Dù có cố gắng làm cho bản thân bận rộn để quên mọi chuyện, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sưng mọng, vẻ mặt tiều tụy, ai cũng dễ dàng nhận ra tất cả những bi thương trong lòng , nụ cười mặt có tươi đến mấy cũng chỉ là gượng ép.

      Sau hồi vất vả lựa chọn đồ nội thất xong, hai chị em nhanh chóng trở lại chung cư . Chốn náo nhiệt ấy cũng thể dời tảng đá đè nặng trĩu trong . Chử Nhược Lâm nhịn được bộ dạng của chị mình, liền nhàng khuyên bảo.

      “Chị, nếu đại ca nhìn thấy chị sa sút tinh thần như vậy, ấy rất lo lắng đấy! Mọi chuyện thế nào còn chưa , nhưng nhìn chị càng ngày càng thê thảm nha! Trời ơi!”

      ràng Chử Nhược Ân để lời của em mình vào tai, vẻ mặt vô cùng mất sinh khí. muốn nghe Nhược Lâm lảm nhảm thêm, lấy tai nghe đeo vào.

      “Vậy chị nghe nhạc , cũng giúp thả lỏng cơ thể chút đấy….!”

      Ánh mắt Chử Nhược Ân vẫn trống rỗng như trước, khuôn mặt chút thay đổi.

      Nhược Lâm nhìn chằm chằm chị mình, lúc sau cũng thở dài đứng dậy tắm.

      Chử Nhược Ân dựa người vào đầu giường, ánh mắt vô thức hướng ra phía cửa sổ, những giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy ra. Từng câu từng chữ trong lời bài hát cứ như cứa sâu thêm vào nỗi đau mang….

      “Cảnh ở đây đẹp là thế, mà người tôi rời xa…… Bao kỷ niệm có, cũng bù đắp nổi những nhớ nhung….. hối tiếc vì chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian….Để rồi khi xa nhau, lại càng nhớ nhau nhiều hơn….”

      Cho dù rời khỏi Mậu Lâm, rời xa khu chung cư, quanh quẩn trong đầu óc đều là hình ảnh của , nhớ nhung vì thế lại càng tăng lên gấp bội.

      Nếu có thể giống như trước, có thể ở bên chăm sóc tốt biết bao….

      rất nhớ , rất muốn nghe thấy giọng của “Vẫn là cà phê Nhược Ân của pha ngon nhất, chân gà em nướng là tuyệt vời nhất….”

      Nhớ cứ nhớ như vậy, nhưng đến bao giờ mới có thể trở lại bên cạnh đây???

      Chử Nhược Lâm tắm xong ra, liền phát cả khuôn mặt của chị mình đẫm nước.

      Thảm rồi! Xảy ra chuyện gì đây???

      chạy nhanh đến giật lấy điện thoại đưa lên tai, cứ ngỡ có chuyện gì, ra là nghe nhạc. Chử Nhược Lâm thở dài ngồi xuống bên cạnh Nhược Ân, tiện tay tắt luôn nhạc. “Trời ơi, chị nghe như vậy thà đừng nghe cho xong!” Ai lại nghe nhạc tình lâm li bi đát trong khi chính bản thân mình cũng bi đát lâm li chẳng kém ấy chứ!

      Ai da, tình đúng là có sức mạnh kinh người! Dù chị khỏi cái nơi đầy kỷ niệm ấy, cũng ngăn được nỗi nhớ đến Vũ Hiên.

      “Ngày mai chúng ta mua sắm tiếp, chị đừng có khổ sở như vậy được ? Nhìn chị thế này em điên lên mất!!!” Chử Nhược Lâm vò đầu tóc rối tung cả lên.

      Chử Nhược Ân chỉ hờ hững đáp lại câu, mở di động ra. Đập vào mắt là hình ảnh hai người vui vẻ chụp ảnh chung, đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt màn hình, nước mắt lại rơi xuống nghẹn ngào. “Hiên, có ở trong chung cư ? Em muốn về bên cạnh quá….”

      Vừa dứt lời, Chử Nhược Ân cảm thấy mùi thơm quen thuộc lan tỏa trong phòng. Đúng là mùi nước hoa mà vẫn dùng, đúng rồi! giật mình, vội sờ lên chiếc nhẫn đính hôn tặng, nhìn quanh bốn phía, cơ hồ cảm nhận được tồn tại của .

      “Hiên, ở đây đúng ? Em biết lo cho em, nên vẫn luôn theo bên người em đúng ?” Co vừa mừng vừa sợ hỏi, nhưng ai đáp lời .

      Bình thường, nhất định linh hồn đó xuất trước mặt , bây giờ sao lại thấy bất cứ thứ gì là sao?

      Chử Nhược Lâm xem chừng cũng hiểu ra tình hình tại, đành ôm lấy chị mình an ủi: “ Có lẽ ấy đành lòng nhìn bộ dạng bi thương đau lòng của chị nên linh đó!”

      Chử Nhược Ân lau khô nước mắt, hít hơi sâu , “……Em khóc, em hứa với khóc, em kiên cường quản lý chung cư cho tốt! Nhưng Hiên, cũng phải hứa với em, phải dùng toàn bộ ý chí của mình để sinh tồn, có được ?”

    5. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 7.1

      Từ khi biết được tình trạng của bản thân mình như vậy, Bành Vũ Hiên còn chút dũng khí nào đối mặt với Chử Nhược Ân.

      Sau ngày hôm đó, các bác sĩ nhất loạt cho rằng thể tỉnh lại được nữa, mãi mãi phải sống đời sống thực vật ở trong viện. khinh thường chính mình hình dáng cụ thể, khinh thường chính mình thể ở bên cạnh , lái xe đưa chơi, giúp những việc nặng nhọc, cùng dọn dẹp hoa viên hay cùng đến Hồng Kông như hứa… khinh bỉ bản thân mình lời mà giữ lời, chẳng ở bên vui hưởng hạnh phúc mà cứ ở trong phòng bệnh ngủ say.

      Cơ thể cứ nằm bất động như vậy, khiến cảm thấy mình vô trách nhiệm, nhu nhược, đối với vô cùng áy náy! Vì vậy chỉ có thể lẳng lặng ở phía sau thầm bảo vệ , dám linh trước mặt .

      Đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể đứng trước mặt đây? thể tưởng tượng nổi, người từng tràn đầy tự tin như lại có ngày cảm thấy bất lực, trở nên mông lung hư ảo như vậy!

      Vụ tai nạn lần này khiến trở nên vô cùng yếu đuối, nhưng lại rất , rất nhớ , vừa muốn có thể ở bên lại đủ tự tin để ra mặt, cái ung nhọt này cứ bức bối giằng co trong lòng mấy ngày qua.( Từ chương 6.2 là chị ấy về chung cư Nhược Hiên rồi, mình edit nhầm chỗ này, sr cả nhà nghen, mình sửa lại rồi )

      Nhưng Chử Nhược Ân ràng vẫn có thể cảm nhận được tồn tại của ở đây.

      biết bản thân mình thể cứ mãi chìm đắm trong đau khổ, lại thêm bên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm nam tính của trước kia,làm cho an tâm hơn rất nhiều. biết vẫn nỡ để lại mình mà!

      Mấy ngày trước, có lúc ở trong chung cư, giữa đêm đen thanh tĩnh, ôm lấy chiếc gối của ,nhớ đến nụ cười của cùng ánh mắt quật cường khác người; nhớ lúc ôm , lúc hai người âu âu yếm yếm lẫn nhau. Nhớ cứ nhớ, nước mắt lại trào ra lúc nào hay. Lại thêm đêm mất ngủ….

      Vừa trở mình, bản nhạc dương cầm thích nhất vang lên réo rắt réo rắt, nhưng vấn đề là…. chưa hề bật mà?

      Lại nhớ, tối qua xem ti vi ngủ quên ,đến sáng tỉnh lại ti vi tắt từ lúc nào….

      Trước kia, những lúc lo lắng bất an trong lòng, thường mở nhạc cho nghe, rồi ôm ấp vỗ về vào giấc ngủ; xem ti vi thường xuyên ngủ quên giữa chừng, cũng là chu đáo tắt rồi dém chăn cẩn thận cho .

      , nhất định là rồi!

      Đó là những thói quen chung giữa , là loại tâm linh tương thông, ăn ý vô cùng. có thể cảm nhận được vẫn ở gần quanh đây chở che cho , chứng tỏ vẫn còn quyến luyến nỡ rời xa . Nếu như vậy, tại sao lại trốn tránh chịu gặp ?

      “Hiên, biết em rất nhớ , tại sao lại còn tra tấn em như vậy?” Chử Nhược Ân đau khổ nhìn vào khoảng quanh phòng mà .

      Bành Vũ Hiên thể đối diện với ! càng có thể cảm nhận được , lại càng dám!

      Gặp rồi, phải cái gì đây?

      rằng xin lỗi, vô cùng xin lỗi ? rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, linh hồn vẫn còn rất quyến luyến , nhưng thân thể bất lực lại chịu nằm im giường bệnh???

      Lấy lý do gì để chứng tỏ cho thấy, có thể mang lại hạnh phúc cho đây?

      “Chung cư đó là ước mơ của hai chúng ta, đấy cũng là lý do duy nhất để em gắng gượng đến bây giờ! Nhưng nếu , mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa hết! Em thể , có hiểu ???” lảo đảo quay quanh phòng, hét lên trong đau đớn.

      Nhẫn tặng vẫn đeo ở ngón áp út, hi vọng khi nào sẵn sàng đối mặt với , có thể cùng chuyện bất cứ lúc nào….

      Đêm khuya, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ trong phòng và tiếng dế nỉ non đâu đây, vẫn thể nhìn thấy , vẫn thể nghe thấy giọng của .

      Chử Nhược Ân ra khỏi phòng, xuống dưới lầu, vừa vừa tự nhủ, “ , cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa đây…?”

      Bành Vũ Hiên vẫn kiên trì phía sau . có thể hiểu được nỗi nhớ nhung của , nhưng ban đêm bên ngoài lạnh như thế, áo khoác mặc, giày cũng mang, chân trần chạy thẳng ra đường.

      vừa theo sau vừa hoang mang, xót xa, đến khi chạy ra giữa đường lớn liền đứng bất động ở đó.

      ấy bị sao vậy?

      Nhược Ân, rốt cuộc em muốn làm gì?

      chiếc xe ô tô lao thẳng tới, trời tối đen như mực, Chử Nhược Ân đứng phía trước hề nhúc nhích.

      nghĩ rất kỹ, nếu như cả đời này xuất trước mặt , hoặc cả đời này thể tỉnh lại, chi bằng để cùng vứt bỏ hồng trần, cùng nhau bước vào cõi hư vô để hưởng thụ vĩnh hằng.

      Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng đến gần , chỉ còn cách gần trong gang tấc, lực đạo mạnh mẽ phủ lên người , trong nháy mắt đẩy sang bên đường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :