1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế cứu chồng - Quan Dĩnh (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 3.1

      Trở lại chung cư, Chử Nhược Ân nằm giường,nhưng hiểu tại sao bất an và nỗi sợ hãi cứ quấn chặt lấy , khiến trằn trọc, thể nào ngủ nổi.

      Đột nhiên, đầu giường vang lên vài giai điệu dương cầm, là bản nhạc thích nhất – Relaxing Breezes.

      Những giai điệu piano tuyệt vời mà thơ mộng từng bước đẩy lui sợ hãi trong . Mỗi khi Nhược Ân khó ngủ, Bành Vũ Hiên giúp bật đĩa CD thu sẵn này, chỉ cần nghe lúc dần chìm vào giấc ngủ.

      “Nhược Ân, ngủ , có chuyện gì đâu!” vươn cánh tay ôm sát vào bên mình, ánh mắt ngập tràn thương cùng sủng nịnh nhìn , dỗ chìm vào giấc ngủ.

      có chuyện gì đâu…

      ngừng thuyết phục chính mình tất cả đều là buồn lo vô cớ, cố nhắm mắt lại, nằm trong vòng tay chắc chắn và vòm ngực ấm áp của Bành Vũ Hiên, hít hà mùi thơm từ cam Bergamot và cỏ vetiver người , mọi lo lắng cũng dần trở nên mông lung.

      Sáng sớm hôm sau, Bành Vũ Hiên chuẩn bị lái xe , Chử Nhược Ân nhìn thân hình tuấn tú của ,kiềm chế những cảm xúc trong lòng mà vẫy tay tạm biệt.

      “Nhớ lái xe cẩn thận!”

      biết rồi, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho .”

      “Vâng, nhớ giữ liên lạc nhé!” Chử Nhược Ân cúi người xuống gần cửa kính bên ghế lái dặn dò.

      đây!” Bành Vũ Hiên hôn lên má , nếu ngay có lẽ chẳng thể nổi vì nhớ mất.

      Chuyến lần này chỉ gặp cha mình bàn bạc về dự án mới, mà còn ghé qua văn phòng xử lý vài chuyện nữa. Nhanh cũng phải mất ba bốn ngày, còn chậm có lẽ đến tuần, đối với những kẻ say đắm mà quả là tra tấn đau khổ.

      “Xem hai người là tình cảm nhỉ?”

      Đứng cách đó xa có ba người đứng ra vẻ xem cảnh hay.

      Mộ Thụy Lâm tuy là con , nhưng dáng dấp lại cao lớn giống như con trai, Cao Khải cầm trong tay thùng sơn và cây cọ đứng bên cạnh , cả hai đều là đàn em dưới khóa của Chử Nhược Ân. Hai người nhất quyết đòi khi nào chung cư xây xong đến học quản lý kinh doanh, bây giờ được như ý nguyện.

      người con còn lại đeo tạp dề, nở nụ cười kiều mỵ là em của , Chử Nhược Lâm.

      Ba người này tối qua mới đến chung cư, bây giờ đều đồng loạt hướng ánh mắt thưởng thức màn chia tay sướt mướt đằng trước, hâm mộ có hâm mộ, cười trộm có cười trộm, chắc còn có cả nước miếng chảy ra nữa.

      “Nếu sau này mình cũng trở thành xinh đẹp diu dàng như chị Nhược Ân tốt biết bao, ai da!” Mộ Thụy Lâm hai tay tạo thành chữ thập, hâm mộ .

      “Ha, cậu to lớn như vậy, ai dám thích cậu chứ? Cậu vẫn nên chăm chỉ quét tước dọn dẹp nhà cửa hợp lý hơn đấy!” Cao Khải khiêu khích.

      “Tên bạn xấu xa này!” Mộ Thụy Lâm đuổi đánh Cao Khải, hai người lại chạy về phía chung cư.

      Lúc này, xe cũng được đoạn, Chử Nhược Ân vẫn hướng mắt nhìn theo, trong ngực có nỗi buồn khó diễn tả. Bành Vũ Hiên để lại cho lo lắng và ngột ngạt đáng sợ.

      “Chị!” Chử Nhược Lâm đến bên người .

      “Ừ?” Chử Nhược Ân vô thức đáp lại, hồn phách còn đặt chiếc xe tăng tốc kia chưa quay lại.

      “Chị sao vậy?”

      “Chị…. có gì.” Ngón tay mân mê chiếc nhẫn đeo ngón tay áp út kia, cố gắng áp chế những lo lắng bất an phập phồng trong lồng ngực.

      “Lừa người, chị lo lắng cho Vũ Hiên đúng ?” Chử Nhược Lâm ánh mắt mở to, lộ vẻ thông mình, có thể đoán ra tâm tư của chị mình.

      Chử Nhược Ân sửng sốt, cảm giác được bàn tay của Nhược Lâm đặt mông mình, bèn nhàng đẩy đẩy em: “Con bé này, hôm nay đến giúp chị hay là đọc suy nghĩ của chị đây!” (Đặt tay lên mông, cứ tưởng mình dịch sai =.= )

      Em Nhược Lâm cũng giống , từ có năng lực đặc biệt hơn người, nhưng em lại khác người chút, cần đặt tay lên mông người ta mới có thể biết người ta suy nghĩ cái gì.

      “Vâng, em còn đợi việc nên mới lên đây giúp chị tay, nhặt cỏ trồng hoa, lại chuyện với chị cho đỡ buồn nữa, tốt sao?”

      “Thế mời em đừng có tùy tiện đặt tay lên mông chị được ? Để người khác nhìn thấy, còn tưởng là chị em mình bị làm sao đấy!”

      “Chị nghĩ em vui vẻ lắm sao? Trời ơi, tại sao em muốn đọc được suy nghĩ của người khác, phải nắm tay người đó mà lại là đặt tay lên mông chứ? công bằng, biến thái quá mà, ông nội…!!!” Chử Nhược Lâm hướng vào khoảng trước mặt mà bất bình hét to lên.

      Rốt cuộc là làm sao? cùng chị đều có năng lực đặc biệt, nhưng lại khác nhau ở chỗ, chị Nhược Ân chỉ cần chạm đến đồ người chết để lại là có thể cùng linh hồn người ta chuyện, trong khi phải đặt bàn tay xinh đẹp của mình lên mông người ta mới biết được người ta nghĩ cái gì. Trời ơi, người ta nghĩ biến thái hay hư hỏng gì đó, sống làm sao? cũng muốn bị như vậy a!

      Cho nên trừ khi tình huống bất đắc dĩ còn cách nào khác, mới sờ mông người ta (=.:). Nếu , cứ mỗi lần đặt tay lên chỗ đó xong, lại phải khử trùng tay, rồi ngộ nhỡ có ai đó xì hơi, chắc khử trùng cả tháng sạch mất, lại ảnh hưởng đến lần đọc tâm tiếp theo.

      hay rồi, hôm nay có đợt công nhân mới đến đấy, lát nữa giám sát họ làm việc, xem em còn rảnh rỗi đứng đây mà oán than ?”

      “Em biết rồi! Còn chị nữa, đừng có đứng đây mà u u sầu sầu, Vũ Hiên rồi, chị đứng đây lo lắng cũng vô dụng.” Chử Nhược Lâm biết chị vẫn còn chưa yên lòng, đành phải lên tiếng an ủi.

      “Chị biết, chỉ là tối qua lòng chị bất an quá, chính chị cũng khống chế được!”

      “Vậy uống chén trà , oải hương an thần tốt lắm, để em pha cho chị, được ?” Chử Nhược Lâm ỉ ôi đến cùng, dứt khoát muốn chị mình bình tâm lại chút.

      “Ừ, vậy pha cho chị tách trà .”

      lúc sau, mọi chỗ trong chung cư đều được quét tước sạch , hoa viên cũng được chăm chút lại. Ngày sắp hết, nắng cũng sắp tắt, đám công nhân cũng rời , chỉ còn Mộ Thụy Lâm, Cao Khải cùng Chử Nhược Lâm ngồi lại bên Nhược Ân.

      Nhược Ân kêu hai người em dưới khóa của mình tắm rửa, còn lại mình Chử Nhược Lâm bên người.

      “Chị, gọi điện thoại cho đại ca chưa?” Chử Nhược Lâm thỉnh thoảng vẫn gọi Bành Vũ Hiên là đại ca, có vẻ rất quý người rể tương lai này.

      ấy về đến công ty có gọi điên thoại cho chị rồi.”

      “Vậy là được rồi,chị đừng có ở đây lo lắng nữa. Còn nếu vẫn chưa yên tâm giờ gọi lại cho ấy !”

      “Chị sợ ây bận.” muốn quấy rầy làm việc.

      “Bây giờ tan tầm rồi, có bận cũng đến nỗi nghe điện thoại được chứ.” Chị đúng là quá mức chu đáo, hiểu ý người khác, để rồi cứ ngồi ở đây mình lo lắng đâu. Chử Nhược Lâm chịu được bèn giục .

      Chử Nhược Ân lấy điện thoại ra, định ấn số, lại nghe thấy tiếng gõ từ ngoài cửa truyền vào.
      sanone2112 thích bài này.

    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 3.2

      Chử Nhược Ân lấy điện thoại ra, định ấn số, lại nghe thấy tiếng gõ từ ngoài cửa truyền vào.

      “Xin hỏi Chử Nhược Ân tiểu thư có đây ?”

      Ánh mắt hai chị em đồng loạt hướng về cửa chính, chỉ thấy người đàn ông tầm sáu mươi tuổi, cả người tây trang thẳng thớm, nghiêm nghị. Bộ âu phục cắt may thủ công khéo léo càng làm tăng khí chất quý phái hơn người. Khuôn mặt ông ta tuy thoảng nét tang thương nhưng vẫn rất lịch lãm, ánh mắt sâu thẳm mà vô cùng sắc bén, hẳn là người lăn lộn nhiều năm thương trường mới có được loại khí phách này.

      Đằng sau ông ta còn có người cầm theo túi tài liệu, thái độ vô cùng cung kính với người đàn ông trung tuổi trước mặt, người vừa mở miệng hỏi chính là ta.

      Chử Nhược Ân vừa nhìn thấy người đàn ông này bât giác hít sâu hơi, bởi vì nhận ra ông ta là ai.

      Thông minh quỷ kế, đức cao vọng trọng, xuất ít trang bìa các tạp chí kinh tế,nhà đầu tư xây dựng khét tiếng thương trường , nhưng điều quan trọng, ông ta là cha của Bành Vũ Hiên – Bành Hỉ Trạch.

      Trời ơi, sao ông ấy lại đến đây? Đáng lẽ ông ấy phải cùng Bành Vũ Hiên bàn bạc mới đúng chứ?

      “Cháu chào bác, cháu là Chử Nhược Ân!” Cho dù bất an, vẫn rất nhanh chóng chào hỏi, đồng thời mặt cố tỏ ra thân thiết tươi cười.

      Chưa biết hôm nay cha Bành Vũ Hiên đến có việc gì, trước tiên vẫn phải tiếp đón vị khách quý này cho tươm tất .

      chính là Chử Nhược Ân?” Bành Hỉ Trạch tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén đánh giá .

      Thoạt nhìn tuổi rất trẻ, ngũ quan thanh tú, có khí chất, có nội hàm, dịu dàng, người mặc quần bò áo phông lại khoác thêm chiếc tạp dề màu xanh lục,nhìn Chử Nhược Ân đại mà cũng rất thân thiện có lễ nghĩa, ông ta nghĩ hẳn gia giáo cũng tệ.

      Nhưng cho dù như vậy, so với con trai ông vẫn còn kém xa!

      Bành Hỉ Trạch cho người điều tra qua thân thế gia đình , từ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, gia cảnh nghèo túng, nhờ người mẹ cực nhọc may quần áo mà nuôi nấng hai chị em qua ngày, tốt nghiệp bằng cấp bình thường. Tuy rằng tính tình nhu thuận hiền thục, có thể chịu khổ, lại có thêm năng lực đặc biệt bẩm sinh, nhưng loại cổ quái tà thuật này chỉ là thứ vớ vẩn. Bành gia gia thế hiển hách, giỏi giang hơn người, dù sao cũng phải tìm người môn đăng hộ đối hoặc thiên kim tiểu thư nào đó làm vợ cho Bành Vũ Hiên, để Bành gia mất mặt mũi.

      Hai ngày trước, ông mới thu xếp an bài được ưu tú để Bành Vũ Hiên làm quen, ngờ tên tiểu tử này dám cự tuyệt thẳng thừng trong điện thoại, còn cái gì mà đời này chỉ có Chử Nhược Ân, dứt khoát bao giờ chấp nhận người phụ nữ khác.

      là làm ông tức chết mà!

      Bành Vũ Hiên là con lớn nhất của ông, từ có chủ kiến của riêng mình, khi quyết bao giờ thay đổi. Ông tự biết thể thuyết phục con trai mình, nên đành tranh thủ Bành Vũ Hiên chưa quay lại lên núi tìm Chử Nhược Ân, hy vọng có thể xuống tay với , khiến chủ động buông tha cho con ông.

      “Vâng, mời bác vào trong ngồi!”

      Bành Hỉ Trạch nhìn bốn phía xung quanh, trong nhà trang trí rất sang trọng mà tao nhã, lại phảng phất khí ấm áp, ông khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu khách khí tiến vào trong đại sảnh, tìm chỗ ngồi xuống.

      “Nhược Lâm, pha cho bác trai ly trà!”

      “A, vâng, bác trai, bác muốn uống trà gì ạ?” nhìn thái độ của chị cũng biết đối phương là người dễ động vào. Tuy rất muốn do thám xem ông ta nghĩ cái khỉ mốc gì trong đầu, nhưng thấy bản mặt cao ngạo xem ai ra gì kia, giống như nợ ông ta tám trăm triệu vậy, thèm vào sờ đến cái mông của ông ta.

      cần!” muốn nhiều lời với người cần thiết, ông ta chăm chú nhìn Chử Nhược Ân, cất giọng hỏi:

      biết tôi là ai chứ?”

      “Cháu biết. Bác là Bành Hỉ Trạch tiên sinh, là Chủ tịch công ty thiết kế Cự Trạch, cũng là phụ thân cùa Bành Vũ Hiên.”

      Chử Nhược Lâm đứng bên cạnh nghe thấy thế liền thở dốc, ngay lập tức chạy pha trà.

      “Tốt, như vậy lãng phí thời gian của .” Ông nghiêm nét mặt, thẳng vào vấn đề. “ Tôi biết cùng Vũ Hiên có quan hệ, thậm chí còn tính cả đến hôn nhân, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở , gia thế hai người quá cách biệt, thích hợp!”

      Tim Chử Nhược Ân co rút trận.

      có thể hiểu được tâm tư ông ta, nhưng muốn cho ông thấy, trong lòng Bành Vũ Hiên rất trống vắng lạnh lẽo, rất cần được bù đắp tình cảm ấm áp, liền mạo hiểm dùng lời nhàng giải thích:

      “Cháu hiểu ý của bác, nhưng cháu và Vũ Hiên nhau….”

      sư là cái gì? Nó đối với chẳng qua là mê luyến nhất thời thôi!” Bành Hỉ Trạch nhanh chóng chặn họng , lên giọng khinh thường. “ phải hiểu, tôi cho nó học hành rồi tốt nghiệp Harvard phải để nó cả đời lăn lộn núi xây chung cư hay trồng hoa trồng cỏ. Nó có trách nhiệm của nó, nó phải trở thành người kế nghiệp công ty, tôi mong gây trở ngại đến tiền đồ của nó.”

      Ông vất vả nuôi con lớn đến bằng này, là hy vọng nó trở thành người kế tục cơ nghiệp vĩ đại của ông, kết hôn với con nhà thế lực để phô trương thanh thế, mở rộng quy mô phát triển công ty. Làm sao có thể để tầm thường làm lãng phí tài năng thiên phú của con trai ông, tiền đồ rộng mở của con ông chứ?

      “Bác trai, bác vậy là đúng rồi!” Chử Nhược Lâm bưng chén trà đặt xuống trước mặt ông ta.

      thể để chị mình vì tôn trọng bề mà chỉ dám ủy khuất ngồi nghe, dám chọc giận ông ta, bất bình liền lên tiếng giúp chị mình đòi lẽ phải.

      “Xin hỏi bác trai, bác hỏi ý kiến Vũ Hiên chưa? Bác có biết vì sao ấy thà chọn lên núi cùng chị cháu cũng muốn kế nghiệp bác ?”

      Con nhóc này là ai? Dám lên tiếng cãi ông?

      Bành Hỉ Trạch trừng mắt nhìn ăn lỗ mãng trước mặt, đôi mắt phát hỏa sáng lạ thường, có vẻ sợ sệt uy nghiêm của ông, diện mạo lại nhìn rất giống Chử Nhược Ân…Nháy mắt, cơn thịnh nộ trong ngực bùng phát, ông to tiếng.

      “Hai người là chị em?”

      “Phải!” Chử Nhược Lâm sợ sệt, lòng chỉ muốn bảo vệ chị mình.

      Chử Nhược Ân lo lắng, e là cá tính ngay thẳng của em chọc giận Bành Hỉ Trạch, khiến ông càng thêm phản cảm với mình, bèn nhanh chóng cúi người: “Cháu xin lỗi, bác trai, cháu thay mặt em xin lỗi bác, ấy trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, mong bác đừng so đo với ấy.”

      “Chị…” Chử Nhược Lâm bất mãn giọng, dùng ánh mắt nhìn Chử Nhược Ân ý bảo….Em giúp chị đấy nha!

      Chử Nhược Ân qua, kéo Nhược Lâm ra phía sau giọng . “Đừng như vậy, bác trai là bề , đừng quên mẹ dạy đối với bề phải lễ phép!”

      Chử Nhược Lâm bất dắc dĩ, bước từng bước về sau, thèm thêm nửa chữ.

      Ngược lại, ở phía trước, chứng kiến Chử Nhược Ân tự mình biết phép tắc lễ nghĩa, dịu dàng thiện lương, Bành Hỉ Trạch thấy trong những người cùng trang lứa, Chử Nhược Ân quả là đứa trẻ biết điều hiếm thấy. Trong lòng ông khỏi thầm nể phục.

      Nhưng đáng tiếc, xuất thân hàn vi của vẫn thể xứng với đứa con trai vĩ đại của ông, thể thay đổi được quyết định của ông.

      “Cũng là hiểu chuyện. Tôi biết hai chị em mồ côi cha từ , xuất thân nghèo khó, hẳn là rất cần tiền. Tôi cho khoản lớn, có thể ung dung cần lo lắng mà ở đây kinh doanh, nhưng mong đừng quấn lấy Vũ Hiên nữa!” xong, ông ta nhìn về phía trợ lý của mình.

      Người kia nhanh chóng mang đến túi hồ sơ màu đen, từ bên trong lấy ra tấm chi phiếu, giao cho Bành Hỉ Trạch. Ông ta đặt trước mặt Chử Nhược Ân, giọng khinh thường.

      “Chử Nhược Ân tiểu thư, chi phiếu ngàn vạn, nhận lấy rồi buông tha Vũ Hiên, để nó trở về Bành gia!”

      nhìn chăm chăm tấm chi phiếu trước mặt, cảm giác như vừa bị người ta cho cái tát đau đớn.

      ra, người đàn ông đáng kính này nghĩ ở bên Vũ Hiên là vì tiền sao? Là coi trọng tài sản bạc triệu của Bành gia sao? Lấy tiền để chia cắt uyên ương, quá tàn nhẫn, quá tôn trọng .

      Giờ phút này, dù có dịu dàng, có thiện lương, cũng thể để người ta kinh bỉ, có lòng tự trọng của riêng .
      sanone2112 thích bài này.

    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 4.1

      “Thưa bác, cháu ở bên Vũ Hiên phải vì tiền, bởi vì lâu rồi ấy có hơi ấm của tình cảm gia đình, ấy cần được thương để lấp đầy đơn trống vắng trong lòng….” cần phải , bọn họ nhau hoàn toàn xuất phát từ tình cảm, muốn chia sẻ an ủi lẫn nhau chứ phải dựa vào tiền của Bành gia.

      “Đủ rồi! cần viện cớ để ở bên nó!” Bành Hỉ Trạch lạnh lùng lên tiếng, muốn nghe thêm bất kỳ lời thừa thãi nào. Ông ta dù sao cũng là người làm ăn thương trường nhiều năm, mưu mô quỷ kế đủ cả, làm gì có chuyện tình cảm chân thành ở đây. Nực cười! Đàn bà nghèo tất nhiên phải bám dính lấy người lắm tiền như con trai ông, làm sao có thể buông tay dễ dàng như vậy. “Nếu chê ngàn vạn còn ít, cứ ra giá !” Chỉ cần Bành Vũ Hiên quay về, phải chi thêm bao nhiêu tiền ông ta tiếc.

      Người đàn ông này quá ngạo mạn, quá khinh người rồi!

      Dám dùng tiền nhục mạ lòng tự tôn của chị ?

      Chử Nhược Ân lặng người lời nào, còn Chử Nhược Lâm tức đến bốc khói đầy đầu, cố gắng đè nén suy nghĩ chạy đến xé nát tấm chi phiếu mà vứt vào mặt ông ta, đuổi ông ta ra khỏi nhà.

      “Bác!” Chử Nhược Ân hít sâu môt hơi, bình tĩnh đẩy tấm chi phiếu về phía Bành Hỉ Trạch.

      “Tiền, xu cháu cũng lấy, bao nhiêu tiền của bác cũng mua được tình của cháu, cũng xứng để ra giá cho những niềm vui và hạnh phúc khi chúng cháu ở bên nhau!”

      Nét mặt Bành Hỉ Trạch cứng đờ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chử Nhược Ân, chân mày nhíu chặt lại.

      Người đàn bà trước mặt ông cần tiền?

      Nhìn thấy Chử Nhược Ân ngồi đối diện dịu dàng nhưng rất kiên định, trong mắt còn có dũng cảm quật cường. Bành Hỉ Trạch chớp mắt, ông ta cảm thấy phân vân, Chử Nhược Ân tham gia tài bạc triệu của Bành gia, mà Bành Vũ Hiên sao?

      ngờ người đa mưu túc trí như ông mà cũng có lúc bị dao động….

      Vớ vẩn! Chẳng qua ta thủ đoạn cao minh, nếu làm sao có thể thu phục được Vũ Hiên, thuyết phục nó ở lại cái nơi hoang vắng này mà chịu về nhà? Mặc kệ ta có nghĩ như thê nào, mục đích ra sao, Bành Hỉ Trạch ông vẫn dứt khoát nhận người này làm con dâu.

      lấy tiền chỉ có thiệt thôi, bao giờ tôi thay đổi quyết định!”

      xong, ông ta đứng dậy, bỏ lại chi phiếu bàn, trực tiếp ra cửa lớn.

      “Bác trai!” Chử Nhược Ân cầm tấm chi phiếu đuổi theo, lễ phép đưa chi phiếu lại cho ông ta. “Mời bác mang chi phiếu cho, cháu cần tiền, bác cũng thể ngăn được cháu ở bên ấy!”

      Bành Hỉ Trạch lời nào, tím mặt nhìn Chử Nhược Ân. Lát sau, ông ta mới lên tiếng. “Tùy , cho dù lấy tiền, tôi cũng đồng ý cho Vũ Hiên cưới làm vợ! Còn nữa, nếu thông minh đừng có cho Vũ Hiên chuyện tôi đến tìm !”

      Nếu tạm thời thể khiến ta rời khỏi con trai mình, cũng thể để cho Vũ Hiên biết, tránh cha con xung đột. Bành Hỉ Trạch đưa chi phiếu cho trợ lý, ta nhanh chóng đem cất vào túi hồ sơ.

      thôi!”

      Chử Nhược Ân đứng ở cửa nhìn theo hai bóng người phía trước, lễ phép cúi người chào.

      “Chị, hay lắm, tiền của ông ta xứng để ra giá cho tình của chị! Chị gọi cho đại ca , cho ấy biết……..”

      “Đừng gì cả!” muốn phiền lòng, càng hi vọng hai cha con mà xung đột.

      xoay người, đột nhiên cảm giác trước mặt tối sầm lại, bóng đen bao trùm ngày càng nhanh khiến chịu nổi.

      “Chị mệt rồi, chị muốn nghỉ sớm…..”

      Có lẽ hôm nay quá mệt, vừa đào tạo nhân viên, vừa đối mặt với cha của Vũ Hiên, tinh thần và thể xác mệt mỏi đến cực hạn.

      Bây giờ, nên nghỉ ngơi, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện gì cả, cũng đừng gia tăng thêm gánh nặng tinh thần cho Vũ Hiên.
      sanone2112 thích bài này.

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 4.2

      Dịch: Trang Tự

      ra là điệu hổ ly sơn, gọi về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.

      Đáng ghét! Ông ấy lại đối xử với như vậy!

      Tức giận đến cả người phát run, Bành Vũ Hiên nắm chặt tay, ngay cả các đốt tay vì quá dùng sức mà cũng trở nên trắng bệch. đẩy cửa xông vào, đến trước mặt Giản Quế Hương gằn từng chữ. “Ông ấy tìm Nhược Ân làm gì?”

      “Ối…..” Tuy rằng đây là vở kịch bà ta dàn dựng, nhưng Bành Vũ Hiên đột nhiên xông đến rống lên giận dữ như vậy quả khiến bà ta giật bắn cả tim, sắc mặt trắng bệch. “Con…Con về khi nào? Đứng ngoài cửa sao lên tiếng chứ?” Nhìn thấy trai mình sắc mặt trầm, ánh mắt bốc hỏa, Bành Vũ Thần đứng giữa phòng cũng vô cùng sửng sốt.

      “Tôi hỏi hai người, có phải ông ấy lên núi tìm Nhược Ân ?” Ngữ khí Bành Vũ Hiên tràn ngập tức giận.

      Bành Vũ Thần biết chắc chắn, nên dám trả lời.

      “Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ mẹ lừa con sao? Ai da, con cũng biết tính tình ông ấy rồi đấy, khi quyết bao giờ thay đổi.” Giản Quế Hương vì muốn biết chuyện này mà dày công dàn cuộc đối thoại, tuyệt đối phải diễn đến cùng, thể để lộ ra sơ hở nào.

      Rầm!!!

      Bình thường trầm ổn nội liễm là thế mà hôm nay Bành Vũ Hiên như quả cầu lửa, dùng hết sức mở cửa ra khiến mẹ con Giản Quế Hương sợ tới mức thót tim.

      “Mẹ, mẹ cố tình để ta nghe thấy sao?”

      Giản Quế Hương lấy lại bình tĩnh, kế hoạch được như nguyện mà miệng cười rộng đến tận mang tai. “Con trai ngoan của mẹ, để nó nghe là chuyện tốt, nó nổi điên cũng tốt, chuyện này chỉ có nó ra mặt ngăn cản chúng ta mới có lợi!”

      “Cũng phải.” Bành Vũ Thần khoanh tay trước ngực, ra chiều suy tư. Quả , được lợi nhất vẫn là mẹ con ta!

      Bành Vũ Hiên tức giận trở về phòng ngủ, gấp gáp mở điện thoại gọi cho Nhược Ân. Điện thoại vang lên vài hồi chuông mới có người bắt máy.

      “Nhược Ân?”

      “Hiên….” Nhược Ân còn nằm giường, giọng khàn khàn ủ rũ.

      “Em sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi quá!” Bành Vũ Hiên xót xa.

      “Vâng, hôm nay em hơi mệt.”

      “Bên đó có chuyện gì à?” thăm dò.

      có……..Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Thính giác Bành Vũ Hiên nhạy bén, khắc liền nhận ra chần chừ trong giọng của Chử Nhược Ân. “Hôm nay em chuyện lạ quá!”

      “À, chắc em hôm nay đào tạo nhân viên mới, lại dọn dẹp cỏ dại sau chung cư nên mệt quá thôi.”

      Biết tính luôn ôn nhu chăm sóc người khác, có gì ủy khuất cũng giữ trong lòng ra, đành hỏi thẳng. “Nhược Ân, hôm nay cha tìm em ?”

      “Hả…?” giật mình, sửng sốt mất vài giây rồi mới trả lời. “ có đâu!”

      ? nghe ông ấy tìm em, ông ấy gì với em vậy?”

      ……. có mà!” Chử Nhược Ân biết làm sao, đối diện với truy hỏi của chỉ biết lặp lại mấy từ này.

      Cha dặn được chuyện này ra, chưa mà sao lại biết rồi?

      có chuyện này đâu!” Để tránh cho cùng cha mình lại xung đột, vẫn quyết định đem chuyện này giấu đến cùng.

      Nghe thấy Chử Nhược Ân kiên quyết phủ nhận, Bành Vũ Hiên ở bên kia điện thoại rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lời của mẹ kế là sai? Là cha có việc gì đó đột xuất chứ phải là lên núi?

      “Nếu ông ấy tìm em, em tuyệt đối được đồng ý với ông ấy bất cứ chuyện gì nghe chưa? Nhớ , em hứa ở bên để cùng kinh doanh chung cư cho tốt, còn phải gả cho , chúng ta ở bên nhau hạnh phúc đấy? Em biết chưa?” Tuy tạm thời tin lời , nhưng vẫn lo lắng căn dặn, sợ nhất thời mềm lòng mà dao động.

      Trong lòng Chử Nhược Ân dâng lên trận lo lắng, sống mũi đột nhiên cay cay.

      “Kể cả có chuyện gì, em tuyệt đối được làm trái lời hẹn ước của hai đứa, chúng ta nhất định phải hạnh phúc sống bên nhau, nghe ?”

      Bên tai là lời dặn dò khe khẽ đầy ấm áp của , khiến trong lòng Chử Nhược Ân vô cùng cảm động. nắm chặt di động, khóe mắt phiếm hồng. “….Em biết!”

      Có lẽ càng qua khó khăn thử thách,càng khiến cho trái tim hai người thêm gắn bó, tình càng nồng ý càng đậm. Mặc kệ tình của họ còn phải gặp bao nhiêu cản trở nữa, họ tuyệt đối phải giữ chặt lấy đoạn tình này, cho bất kỳ ai chia rẽ, ngăn cản.

      “Em sao vậy? Tự nhiên giọng ngàn ngạt?” vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.

      nghĩ cố gắng đè nén lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng khi nghe an ủi, lại thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Nước mắt cứ thế lẳng lặng chảy dài má.

      sao……Chỉ là……bây giờ em rất ……..nhớ !”

      “Vậy bây giờ về với em.” cũng nhớ . Mới xa ngày mà có cảm giác như xa cả tháng trời vậy.

      , cần đâu. Bây giờ muộn rồi, đường núi rất nguy hiểm. cứ xử lý xong công việc , vội đâu.”

      “Chỉ là muốn em, muốn ôm em….”

      Sao lại muốn chứ? Nhưng nghĩ đến đây , lồng ngực lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nỗi bất an vừa lắng xuống lại được dịp dâng lên. Hình ảnh cha và tấm chi phiếu cùng những lời đáng sợ đó vẫn như hình với bóng mà bám theo .

      muốn mạo hiểm trở về ngay, ít nhất là lúc những bất an trong chưa biến mất.

      đừng về vội, em sao đâu mà! Với lại hôm nay em quả rất mệt, em muốn ngủ giấc. Có chuyện gì cứ gọi điên thoại cho em là được rồi, đêm nay cứ ở lại bên đó . Vậy nhé, tạm biệt!” đợi thêm lời nào, Chử Nhược Ân vội vàng cúp máy.

      rất lạ!!! Bành Vũ Hiên nhìn di dộng trong tay, nỗi băn khoăn trong lòng ngừng lớn dần thêm.

      Giọng của ấy rất lạ, cứ như khóc vậy.

      ấy là người vô cùng hiểu ý lại biết chăm sóc người khác, làm việc gì cũng để tâm đến cảm nhận của trước. muốn buồn phiền chuyện gì, mà giọng điệu lại mệt mỏi như ngổn ngang bao tâm

      Nhược Ân ,rốt cục em định giấu chuyện gì vậy???

      Hẳn là ông ấy tìm đến em, hẳn là bà mẹ kế của đúng. Dã tâm bà ta lớn như vậy, thể tùy tiện gọi về mà lại có chuyện gì xảy ra.

      Em có đáp ứng ông ấy hay ? Sao cho biết, lại khóc mình như vậy?

      Bất an cùng lo lắng cứ thế khiến khó thở vô cùng, ngay lập tức Bành vũ Hiên ấn số cha mình.

      “Vũ Hiên, cha sắp về tới nhà rồi!” Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Bành Hỉ Trạch vui vẻ đưa lên nghe.

      Trong khi người bên kia giọng hồ hởi bao nhiêu,giọng của Bành Vũ Hiên cứ như là được bao phủ bởi tầng băng lạnh lẽo bấy nhiêu. “Cha, cha tìm Nhược Ân làm gì?”

      Bành Hỉ Trạch cả kinh, sắc mặt liền thay đổi nhưng lại tỏ ra biết. “Làm gì có chuyện này?”

      “Đừng gạt tôi, tôi biết hết rồi!” cố ý thử .

      ngờ người phụ nữ kia lại giữ lời hứa!Bành Hỉ Trạch nghiến chặt quai hàm, ánh mắt căm ghét hỏi. “Là ta cho con sao?”

      Ông ấy trúng kế! Quả nhiên, đoán sai!

      , là tôi nghe mẹ kế chuyện với Vũ Thần, nhưng chuyện này quan trọng. Quan trọng là, cha, mặc dù cha dùng cách gì nữa, tôi cũng bao giờ nghe theo sắp xếp của cha đâu. bao giờ có chuyện tôi bỏ Nhược Ân để lấy người mà cha muốn. Lúc tôi còn gọi tiếng “Cha”, mong cha hãy nghĩ lại !” Bành Vũ Hiên lập trường, toàn tâm bảo vệ tình của mình.

      “Nếu cha vẫn kiên quyết muốn can thiệp vào chuyện này, tôi chỉ còn cách rời xa ông, mong cả kiếp này gặp lại!”

      “Đừng….Vũ Hiên!!!” Bành Hỉ Trạch sợ hãi lên tiếng gọi.

      Tút tút tút!!!

      Bành Vũ Hiên cho ông cơ hội thêm lời nào, dứt khoát cúp điện thoại.
      sanone2112 thích bài này.

    5. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 5.1

      Dịch: Trang Tự

      “Người đàn bà chết tiệt! ta như thế mà dám ở trước mặt Vũ Hiên làm loạn!” Bành Hỉ Trạch nhịn được cục tức này liền lên giọng chửi mắng Chử Nhược Ân. Người phụ nữ này vì lợi ích của chính mình, chuyện gì cũng có thể làm được.

      Sau khi cúp máy, Vũ Hiên còn chút tâm tư nào để ở nhà gặp cha cùng mẹ kế mình.

      Bọn họ tâm địa cũng quá xấu xa, chỉ nghĩ đến tư lợi bản thân mà để tâm đến suy nghĩ ,hoàn cảnh của người khác. cùng họ thể nào chung sống dưới mái nhà được!

      ra cũng nực cười, máu mủ ruột rà mà còn bằng người dưng, chỉ có Nhược Ân hiểu nhất, chân thành quan tâm chăm sóc , bao dung , coi như người nhà. Trong lòng chỉ có Nhược Ân mới là người thân.

      Nhưng nhiều khi, thiện lương săn sóc người khác của lại khiến rất tức giận.

      biết cha tìm Nhược Ân, nhưng ấy lại kiềm chế ủy khuất cùng tổn thương mà cho biết. Càng nghĩ lại càng lo lắng, nhất định phải trở về, trở về bên xem bây giờ thế nào mới được!

      Chín giờ ….

      Giữa màn đêm, chiếc SUV màu bạc lượn quanh đường đồi núi ngoằn nghoèo, Bành Vũ Hiên tay lái xe, tay kia nới lỏng cà vạt, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

      Vội vã cả ngày, cả trưa cũng được nghỉ ngơi, ở lại Cự Trạch của cha bàn bạc về dự án mới, đám nhân viên cùng những bên liên quan cũng dám buông lỏng chút nào.

      Định về nhà cùng cha mình chuyện chút cho đường hoàng, nhưng bây giờ lại vô cùng chán ghét khi nghĩ đến chuyện phải nhìn thấy mặt ông ấy.

      Cuộc đời của phải do chính bản thân quyết định, ông ấy thể chen vào mà sắp xếp nọ kia được.

      Di động đột nhiên vang lên, Bành Vũ Hiên chẳng thèm bắt máy. Giờ phút này muốn bất kỳ ai quấy rầy, lòng chỉ chăm chăm vào con đường núi trước mắt.

      Người gọi điện cũng kiên trì, điện thoại vừa tắt chuông lại bắt đầu hồi chuông mới.

      Bành Vũ Hiên tay nắm tay lái, tay đút vào trong túi lấy điện thoại ra. Nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, khẽ cau mày.

      Số điện thoại từ nhà gọi tới, hẳn là ông ấy!

      Điện thoại cứ đổ chuông ầm ĩ, Bành Vũ Hiên chịu nổi phiền nhiễu này, bất đắc dĩ ấn nút nghe.

      “Vũ Hiên à, là mẹ, cha con sắp về nhà rồi, con ở đâu vậy? Chẳng phải kêu con về nhà lúc sao…” Giản Quế Hương ở đầu bên kia tuôn ra tràng câu hỏi.

      “Tôi đường lên núi, đêm nay về nhà đâu!” Bành Vũ Hiên kiên định .

      “Cái gì? Nghĩa là con trở về nhà ở núi sao? Vậy…Vậy con về tới nơi chưa?” Trong lòng Giản Quế Hương có chút mừng thầm.

      “Có chuyện gì sao?” cau mày, khó chịu hỏi.

      “À, là như thế này…” Bà ta đoán chừng lúc này Bành Vũ Hiên vẫn còn đường, vừa hay làm tức giận thêm chút nữa, dứt khoát rời khỏi nhà này luôn càng đúng ý, liền dài giọng ỉ ôi. “Cha con mà biết mẹ cho con chuyện ông ấy lên núi tìm bạn con, thế nào cũng trút bực tức lên mẹ. Bây giờ con về nhà rồi lại bỏ , mẹ phải làm sao bây giờ? Con về, mẹ rất khó ăn với cha con nha!”

      “Tôi tôi về, bà nhiều lời làm gì vậy?” Giọng lớn hơn chút.

      “Vậy …,chi bằng để mẹ chuyển lời của con đến ông ấy nhé? Kẻo ông ấy lại trách mẹ gọi cho con, làm tròn trách nhiệm của người mẹ….” Giản Quế Hương tiếp tục quấy rầy Bành Vũ Hiên lái xe.

      “Tôi ……”

      Bành Vũ Hiên tay cầm di động, muốn ngắt cuộc gọi, từ phía trước mặt đèn pha chiếu sáng rực vào xe , khiến nhất thời quáng mắt mà nhìn được gì.

      Đến khi ý thức được chiếc xe tải ngược chiều đằng trước mất tay lái mà lao thẳng về phía mình, lập tức vứt di động ra đảo tay lái, đáng tiếc kịp nữa rồi.

      Trong nháy mắt, hai chiếc xe lao vào nhau, tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, xe của Bành Vũ Hiên bị chiếc xe tải to lớn kia kéo lê đường, tiếng ken két ầm ĩ trong màn đêm tăm tối. Ngay sau đó, tiếng nổ ầm trời vang lên….

      Giản Quế Hương chỉ kịp nghe thấy ầm tiếng kinh thiên động địa, bà ta hoảng hốt, gọi ngừng vào điện thoại :” Vũ Hiên…., Vũ Hiên…?”

      có người đáp, ràng Bành Vũ Hiên chưa cúp máy cơ mà?

      Chẳng lẽ nó xảy ra chuyện gì rồi?

      “Vũ Hiên về nhà rồi sao?” Giọng Bành Hỉ Trạch đột nhiên vang lên phía sau lưng, Giản Quế Hương toàn thân run rẩy, từ từ buông điện thoại xuống. “Vũ Hiên, nó về núi, trở lại nữa. Nhưng..hình như…..hình như……..”

      Nghe vợ mình chuyện ấp úng, Bành Hỉ Trạch đến trước mặt bà ta, hai tay lắc vai hỏi. “Có chuyện gì?”

      “Nó vừa chuyện điện thoại với tôi, nó trở lại đây nữa. Nhưng, tôi chuyện chỉ nghe thấy ầm tiếng, gọi thế nào cũng thấy nó trả lời….”

      Trong lòng Bành Hỉ Trạch liền xuất dự cảm xấu, nhanh chóng giật lấy điện thoại, hét to vào trong đó, “Vũ Hiên, Vũ Hiên, trả lời cha !!!”
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :