1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kẻ Trộm Tâm - Bố Thẻ Bố Thẻ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      @Ngân Nhi ơi sao mình nhận được ruby từ chương trước?
      Last edited: 20/10/17

    2. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 3 Nợ của tôi, vĩnh viễn trả hết
      Ngộ Đông thẹn đến muốn kiếm lỗ mà chui xuống, ngực như có đám lửa thiêu đốt. mực thể động đậy, càng động, thắt lưng quỷ quái càng siết đến càng chặt.

      dám dùng sức giãy dụa, sợ dẫn đến hậu quả đáng sợ, quần áo để vậy mở rộng quần nằm ở mặt bàn của người đàn ông xa lạ.

      Cảnh tượng cực kì quỷ dị. Người đàn ông này làm gì? Tựa hồ chẳng hề làm gì cả. Nhưng giống như vừa làm cái gì... Ngộ Đông sợ hãi lại nghi hoặc mà trừng mắt trước mặt nam nhân kỳ quái này, con ngươi mở to rồi thu , tưởng tượng mất bao lâu sau còn có hành vi biến thái chờ .

      biết qua bao lâu, Phong tiên sinh ở trong bóng tối trực tiếp nắm lấy eo , thể lường trước biểu biến thái, thuận lợi đem tay Ngộ Đông mở ra lấy thắt lưng mang , còn hững hờ giúp chỉnh sửa lại tư thế.

      Ngộ Đông kịp nghĩ nhiều, tăng thoáng ngồi dậy, vội vàng đem quần áo lấy được, sợ hãi thôi run rẩy. Giời ạ! Biến thái! Siêu cấp biến thái! Đem trói thành như vậy, đem cởi thành như vậy,liền hèn mọn ôm ngực trái nhịp tim đập mạnh... biết có bị bệnh !

      tức giận đến ngửa mặt lên trời thét dài , giận dữ cười, "Phong tiên sinh, hai ta xem như là thanh toán xong? Ngài cứu tôi, tôi trả hết nợ ngài."

      Phong tiên sinh giơ tay nắm lấy cằm , từng chữ từng chữ ra, "Nợ tôi, vĩnh viễn trả hết." xong thả ra, sải bước biến mất ở trong bóng tối.

      Ngộ Đông kinh ngạc mà tọa ở bàn nhúc nhích, lau cái mũi, đến nửa ngày mới văng tục giải hận, "Lão tử giẫm đuôi chết tổ tông ngươi!"

      Vừa dứt lời, bóng đèn sáng lên.

      chỗ che thân, hốt hoảng từ bàn nhảy xuống."Ôi" tiếng chẹo chân, người ngã lộn thanh phát ra đến miệng, hít hà bịt chặt miệng lại.

      Đoạn Lương nhanh chậm tới nâng dậy , "Ngộ tiểu thư, thế nào?"

      Ngộ Đông đối với Đoạn Lương cũng còn hảo cảm, lạnh lẽo cứng rắn hất tay của ra, " chết được! Bây giờ có thể để tôi về nhà chứ?"

      Đoạn Lương chút biến sắc ngoắc ngoắc tay, phân phối hai người giúp việc hơn bốn mươi tuổi đem Ngộ Đông ra khỏi phòng , mang xuống dưới lầu đến cái phòng tắm.

      "Ngộ tiểu thư, ở đây có quần áo, ngươi có thể tắm rồi thay." Đoạn Lương xong, đợi Ngộ Đông phát biểu ý kiến, lại , "Thay xong tôi đưa về nhà."

      Tốt như vậy? Ngộ Đông trong lòng cười gằn, Chồn cho gà chúc tết, có lòng tốt. tại có chút nào tín nhiệm Đoạn Lương, nhưng lại nghĩ ra biện pháp khác.

      người mặc bộ lao phục này, dù như thế nào cũng thể về nhà. có tâm tình lưu luyến nơi xa hoa khí thế này, vội vã tắm xong tùy tiện đem quần áo mới mặc vào, thậm chí chưa kịp liếc mắt nhìn mình trong kính liền lao ra cửa.

      Ngộ Đông lo lắng Đoạn Lương thay đổi, ai biết lòng người ngừng thay đổi, còn sớm ở trong xe chờ đợi.

      Xe chạy ra khỏi biệt thự xa, Ngộ Đông vẫn cứ có cảm giác có đôi mắt đen ở đó lạnh lùng nhìn .

      "Chiều nay năm giờ, tôi tới đón ." Đoạn Lương phải thương lượng, mà là thông báo.

      Ngộ Đông hầu như tức giận đến nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai, "Dựa vào cái gì? Các người cầu tôi làm vậy?"

      Đoạn Lương để ý đến kêu gào, nhàn nhạt, "Phong tiên sinh , nếu như muốn chuyện ở đồn công an truyền tới trường học, vẫn là nên dễ dàng từ chối như vậy. người chịu thiệt, vẫn là ."

      "..." Ngộ Đông như là bị chặn lại yết cổ họng, phát ra được thanh nào. lúc lâu, tìm kiếm hỏi, "Đoạn, Đoạn tiên sinh..."

      "Hả?"

      "Tôi là muốn hỏi, Phong tiên sinh có phải bị bệnh hay ?" bỗng nhiên giơ hai tay lên cho thấy, "Tôi phải mắng người a. Tôi muốn hỏi, có phải là sinh lý, hoặc là tâm lý có cái gì đó ?"

      Đoạn Lương liếc nhìn Ngộ Đông cái, lên tiếng, kế tục lái xe.

      Ngộ Đông vô vị, miết miệng tự mình nghĩ nửa ngày. Đột nhiên, nghĩ ra rồi... Người đàn ông kia khẳng định thân thể có bệnh mà dấu, cho nên mới biến thái như vậy...Khụ khụ khụ... ho nửa ngày, cũng là ho về đến nhà.

      Đoạn Lương cái gì nữa, Ngộ Đông cũng lời tạm biệt với liền xuống xe. tiến vào tiểu khu mới nhớ tới, địa chỉ đều hỏi sao cái tên này liền biết ràng nhà ở đâu.

      cách khác, Phong tiên sinh căn bản là biết là sinh viên, bị hiv, còn đem nhà điều tra ngọn nguồn từ trong ra ngoài.

      Trong lòng bất an rất nhanh bị cái thanh chói tai cho che giấu, "Ước, chị... Nha, trời ạ, Chanel... người chị mặc chính là Chanel... chị câu được soái ca giàu có ?"

      Ngộ Đông trong lòng buồn phiền, muốn cùng biểu muội Dịch Hân Nhan dông dài.

      Nhưng Dịch Hân Nhan làm sao có khả năng buông tha cho , lại nắm lại níu cùng ở sau lưng , "chị , chị cho em mượn ít tiền có được hay ? Chị chịu giúp em trả nợ, cho em mượn ít tiền . em muốn ba mươi vạn..."

      "em làm sao cướp?" Ngộ Đông bất mãn chút, tiếp tục về phía trước.

      Đây là kiểu nhà ở cũ, có chút lâu năm.Tổng cộng có bảy tầng, thang máy. Nhà họ Dịch ở tầng cao nhất gồm ba phòng ngủ phòng khách.

      Trong hành lang tất cả đều dán quảng cáo lung ta lung tung khắp nơi, mở khóa, sửa ống nước, thông WC, thông đường ống, đương nhiên, còn có điều trị bệnh lây nhiễm đường tình dục.

      Ngộ Đông lấy ra tay chìa khoá cùng điện thoại di động. Điện thoại di động sớm còn pin, lẳng lặng nằm ở trong túi sách xa hoa trong tay.

      cần phải , này túi này cũng là Phong tiên sinh đưa. lúc đó lòng nghĩ nhanh chút rời ngôi biệt thự kia, chú ý túi xách có bao nhiêu quý giá.

      Mãi đến tận Dịch Hân Nhan ngạc nhiên kêu thành tiếng, "Trời ạ, Túi xách cũng là Chanel... Chị, ngươi phát tài rồi... , chị nhất định là cặp với lão già giàu có đúng hay ?"

      ta đoạt lấy túi, thích buông tay. Nghe được Ngộ Đông lạnh mà nhạt thanh trả lời, "Đây là mượn, quần áo quần đều là mượn, tất cả đều phải trả."

      Ngộ Đông đem túi xách đoạt lại, vào nhà, hướng dì Phó Vệ Hồng gật đầu rồi trở về phòng . Đóng cửa lại suýt chút nữa hư khóa, kịp lấy hơi, mau mau đổi quần áo của chính mình, đem bộ đồ lột ra, bộ trang phục cao quý này so với còn mắc hơn, chuẩn bị ngày mai trả lại.

      Tiếng gõ cửa chỉ vang lên hai lần, liền có người dùng chìa khoá mở ra. Dì luôn luôn thương ta, bất cứ lúc nào nắm chìa khoá mở cửa phòng .

      "Tùng tùng a, ta nghe tiểu Nhan , con cặp kè... phải, con cùng người có tiền hẹn hò với nhau?" Mỗi lần Phó Vệ Hồng gọi "Tùng tùng" thời điểm ấy liền có chuyện tốt.

      Ngộ Đông trầm mặt, thu dọn đồ đạc, " có, con hẹn hò với ai." tâm trạng tốt, khó tránh khỏi giọng điệu có chút xúc động, "con tại phải bệnh viện xem mẹ con, để để..."

      Phó Vệ Hồng chút liền phát hỏa, vuốt ve túi xách trong tay , "Thái độ này là gì? Ta cùng con mấy câu con liền như thế bực mình? Cánh cứng rồi đúng hay ? Có tiền ghê gớm lắm đúng ?"

      "Dì, con phải ý đó..." Ngộ Đông theo thói quen nhăn mũi cái, "con mấy ngày nhìn thấy mẹ con , biết mẹ con có gặp tình huống gì . con nghĩ trước tiên bệnh viện xem sao."

      "Ước, giờ mới nhớ tới mẹ ? Mấy ngày thấy bóng người , gọi điện thoại trả lời. Ở bên ngoài câu cũng báo, cả đêm về. Này tôi muốn cùng mấy câu, liền đem mẹ ra ngụy biện!"

      Dịch Hân Nhan bộ biểu kỳ quái, con mắt gian xảo như kẻ trộm, "Chị cùng Minh Tuấn chia tay ?"

      Ngộ Đông bị hai mẹ con này làm cho sứt đầu mẻ trán, để bản thân gặp những chuyện oan ức cùng hiểu sao trải qua, khỏi đỏ mắt, "Các người, có thể cho tôi yên tĩnh chút ?"

    3. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 4 : Hề Tưởng Tượng Phải Người Như Vậy
      Vài ngày trước Dịch Hân Nhan lái xe đụng người rồi bỏ chạy, Phó Vệ Hồng liền buộc Ngộ Đông cho con bà ta tiền, bị cự tuyệt , bà liền phun ra trận mắng. Tình huống bây giờ là, "Cậu của con bị bắt , bây giờ người ta muốn ba mươi vạn tiền bồi thường mới bằng lòng ký đơn hòa giải... Tùng Tùng, cậu là cậu ruột của con, con nhẫn tâm nhìn cậu con ngồi tù sao?"

      Ngộ Đông theo thói quen nhăn mũi cái, càng nghe càng phát cáu, "cậu nhận tội thay? Các người có biết hay đây là tội làm trở ngại công vụ? ràng chính là tiểu Nhan phạm tội, dựa vào cái gì mà bắt cậu ngồi tù thay?"

      "Tiểu Nhan vẫn còn là con nít." Phó Vệ Hồng nếu phải nghe con Ngộ Đông mặc người bộ quần áo mười mấy vạn căn bản cùng với phí lời lâu như vậy.

      "Đúng vậy, tôi vẫn còn là con nít mà." Dịch Hân Nhan khiêu khích cười cười, "Cha tôi bình thường thương nhiều như vậy, tại có tiền, liền xem thường cứu ông ta."

      Ngộ Đông trong lòng buồn bực đến hoảng, cảm thấy nên cùng hai mẹ con này giải thích thêm gì nữa, nhịn được mà nổi giận. từ mặt đất nhặt lên túi xách lên, "Tôi đây."

      "Ai, tôi cùng nhiều đến như vậy, đến cùng nghe lọt tai hay ?" Phó Vệ Hồng vui sướng đuổi theo ra đến tận cửa, giọng , "tôi hỏi qua rồi, người bị va phải bị thương nặng lắm, chỉ cần bọn họ chịu kí rồi giải hòa, tòa án liền phán . Tùng Tùng a, cậu của toàn hi vọng vào a... nhìn , chúng tôi tiền, kiếm chỗ nào mượn ba mươi vạn ?"

      Ngộ Đông quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn chung quanh vòng, “căn nhà này bán liền được, ba mươi vạn còn có dư."

      "Nha đầu chết tiệt kia! đánh chủ ý lên căn nhà này! Đây là tiền dưỡng lão của tôi! được bán đâu! Ngược lại cậu của ở bên trong nhà lao chờ , có cứu hay tùy !" Phó Vệ Hồng tới tấp trở mặt chút áp lực, đây mới là bộ mặt thật của bà ta.

      Ngộ Đông rất mệt, bây giờ nghe tới"nhà lao", trong lòng liền nhút nhát. chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của dì ta liền đến thẳng bệnh viện, rốt cục nhìn thấy hai mắt đầy tơ máu của Ngô Minh Tuấn.

      gầy rất nhiều, canh giữ ở trước giường bệnh của mẹ , Dịch Thanh Linh. Nhìn thấy Ngộ Đông, ánh mắt sáng rực lên lên chớp chớp mắt, lại lờ mờ chớp mắt thêm cái, đứng lên mà tay chân luống cuống, "Ngộ Đông, mấy nay em ở đâu vậy?"

      Ngộ Đông tâm tình cực kém, giống như con nhím thấy ai cũng xù lông lên, " ở đâu hết, làm sao ở chỗ này?"

      Dịch Thanh Linh nhíu mày, vô cùng đồng ý, "Đông , Minh Tuấn ở bệnh viện chăm sóc mẹ. Mấy ngày nay con chạy đâu rồi? Điện thoại di động cũng gọi được..."

      Đúng đấy, chạy đâu rồi, điện thoại di động cũng gọi được. Ngộ Đông trong lòng oan ức cực kỳ, từng cái từng cái hình ảnh từ trong đầu lướt qua, cảm giác như là trải qua nhiều chuyện xảy ra từ lâu rồi.

      Mỗi lần trải qua đều chấn động lòng người, bắt cóc, ngồi tù, như cái bánh chưng nằm bàn mặc người khác đùa giỡn... Hít hơi sâu, khống chế nước mắt sắp tràn mi, "Mẹ, xin lỗi. con cùng bạn học đến nơi khác phỏng vấn, vội vàng, kịp với mẹ. Sau đó điện thoại di động hỏng, vì lẽ đó..."

      Dịch Thanh Linh thương cười cười, "Mẹ phải trách con, là lo lắng con. Minh Tuấn cũng rất căng thẳng hỏi thăm mấy ngày... Được rồi, con tại theo Minh Tuấn trò chuyện ."

      Ngộ Đông mơ hồ gật gù, thay mẹ chỉnh giường cao lên chút, mới theo Ngô Minh Tuấn ra phòng bệnh.

      khí cực kì trầm mặc, thiếu sinh khí hề có tiếng động.

      Là Ngộ Đông mở miệng trước, "Chuyện xảy ra lúc nào?"

      Ngô Minh Tuấn rất lúng túng, còn dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, "Ngộ Đông , em nghĩ đúng lắm... Có lúc nam nhân ..."

      " quản được nửa người dưới?" Ngộ Đông luôn luôn chuyện khoa trương so với Ngô Minh Tuấn, thường thường bị nhắc nhở.

      Ngô Minh Tuấn mặt đỏ lên, cảm giác mình làm ra chuyện hư hỏng , kỳ thực so với Ngộ Đông càng qua loa, " như vậy , Ngộ Đông, em tin tưởng ."

      Ngộ Đông muốn hỏi, em lấy cái gì tin tưởng ? Nhưng hỏi, càng gây dọa người, chỉ là nhàn nhạt ra từng chữ, "Minh Tuấn, chúng ta, hợp được tán được."

      "..." Ngô Minh Tuấn nghĩ tới Ngộ Đông dễ dàng chia tay như vậy. vẫn chắc chắn Ngộ Đông , được.

      trước đây cố gắng như vậy là muốn thi đậu vào làm việc ở đài truyền, vì cùng chổ với cùng nhau phấn đấu. tin đây là lời lòng của , "Ngộ Đông, chúng ta làm lại từ đầu. biết, làm em đau lòng , nhưng bảo đảm..."

      "em thể tưởng tượng được người mà được như vậy." Ngộ Đông là làm việc rất nhanh chóng gọn gàng, chưa bao giờ kéo dài thời gian. cúi đầu, buông xuống mí mắt, trong lòng xẹt qua tia đau xót, "Mấy ngày nay, em trải qua rất nhiều chuyện... Rất muốn ràng... Kỳ thực, em thể tưởng tượng người em lại như vậy..."

      "Em dối!" Ngô Minh Tuấn đôi mắt đầy tơ máu nhưng hề làm chật vật, trái lại càng ra vẻ tuấn tú. Người trước mặt Ngộ Đông, dù sao cũng là người ưu tú. Gia cảnh tệ, học tập tệ, công việc cũng tệ, chung là mọi điều kiện cũng tệ.

      Vốn mọi chuyện vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thậm chí mấy ngày trước còn được phong thứ mười hai, cây tường vi vàng trong giới microphone. Cũng chính là đêm đó, đắc ý đến từ cao té xuống, rơi tan xương nát thịt.

      Đêm đó tai to mặt lớn trong giới tập hợp, tinh quang lỗng lẫy. Nhà đài truyền hình còn tiến hành trực tiếp quay cảnh trường, cảnh vô cùng náo nhiệt.

      Ngô Minh Tuấn là người mới lại được khen tặng, tự nhiên hăng hái.

      leo lên đài lĩnh thưởng, màn ảnh lớn xuất những đoạn ngắn cảnh quay trực tiếp trường. Nội dung thực rất có tinh thần, gần gủi với hoạt động, rất được khán giả thích. Bản thân của cũng ánh mặt trời thanh xuân, đẹp trai bức người, xem ra chính trực lại có mị lực.

      Đột nhiên, màn hình xuất hình ảnh vặn vẹo thoáng qua, lập tức khôi phục bình thường. Nhưng lại xuất , bức ảnh ở phong nền đột ngột biến thành.

      Giường, chăn, y phục tán lạc khắp mặt đất... nam nữ dây dưa với nhau. thanh đến kỳ cục, tiếng thở dốc trực tiếp ở sảnh liên tục vang lên.

      Lúc đó tất cả mọi người ngạc nhiên, như bị làm bất động, nhìn chằm chằm màn hình, há to mồm thể động đậy. Liền người chủ trì cũng làm tối mặt , biết làm sao cứu trường.

      Ở màn ảnh lớn hình ảnh ngắt quãng trong phút chốc, hướng về toàn thành phố nhân dân tiến hành phát trực tiếp liền bị kỹ thuật viên xử lý, chèn vào quảng cáo. Nhưng bên trong đại sảnh tất cả mọi người đều thấy hình ảnh ngắt quãng màn hình, vai nam chính trong hình ảnh chính là người lên đài lãnh thưởng Ngô Minh Tuấn.

      buổi lễ long trọng xảy ra cố, hậu quả thua gì ( trực tiếp trường) nhìn thấy trường tai nạn xe cộ mà giật mình. Trong lòng mười phân ràng, nghề nghiệp cuộc đời vào đúng lúc này hầu như bị hủy diệt còn cơ hội.

      Ngộ Đông chính là đêm đó ăn lễ phụng dài trắng tham gia buổi lễ long trọng, ràng ràng nhìn thấy màn ảnh lớn bạn trai phản bội mình, mới thương tâm lao nhanh ra hội trường.

      Nhưng ngờ tâm tình sa sút hề phòng bị , liền bị bắt lên xe tải, tiện đà phát sinh loạt chuyện đáng sợ.

      Mấy ngày ngắn ngủi, dường như qua mấy đời.

      Ngộ Đông nhìn người thanh tuấn trước mắt nhưng tiều tụy, thanh ở nơi cổ họng trằn trọc đến khàn khàn trầm thấp, "Chúng ta thể quay lại ." chậm chạp tri hoãn xoay người, lại dừng lại chân, "em cảm thấy... có khả năng bị ai đó hãm hại ."

      Ngô minh tuấn cười khổ, "Đúng đấy, bị hãm hại ." Nhưng nếu có làm chuyện đó, người ta lấy cái gì hãm hại đây? nhìn Ngộ Đông biến mất ở hành lang bóng lưng gầy gò, trong lòng cảm giác lẫn lộn.
      Chris, aaatieen, Kuen 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 5: Hai tay hoan hô đòi khen ngợi!
      Lăn lộn đầy đất muốn khen thưởng

      Ngày mai vào xế chiều, Đoạn Lương lái xe hùng hồn đường đến bệnh viện đón Ngộ Đông, bị Ngô Minh Tuấn đứng xa xa ở đường cái đối diện nhìn thấy .

      Ngộ Đông đầu đầy mồ hôi từ khu nội trú chạy đến, ôm bụng, vừa vừa thở, "Đoàn tiên sinh, nhà tôi xảy ra chút chuyện, thể theo ."

      Đoạn Lương hé miệng, theo bản năng liếc mắt nhìn cửa sổ xe đóng chặt ở cửa sau.

      Ngộ Đông nhìn, biết Phong tiên sinh chết tiệt kia ngồi ở bên trong. nhanh lên gõ cửa sau, động tác có chút nào nhã nhặn, thanh cũng thói quen khàn khàn, "Phong tiên sinh! Phong tiên sinh! Tôi biết ngài ở bên trong!"

      Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, đôi mắt đêm đen, khuôn mặt lãnh khốc cứng rắn, môi lãnh bạc... Cả người cho dù bao phủ ánh sáng màu vàng của chiều cũng như thế làm người ta phát rét.

      Ngộ Đông rét run lên, tự chủ được thu lại tâm trạng kích động, "Phong tiên sinh, nhà tôi xảy ra chút chuyện cần phải xử lý. Tôi có thể hay ..."

      " thể." hai chữ lạnh lùng, cho thấy hề có chút thương lượng.

      Ngộ Đông tức giận đến toàn thân run, mũi nhăn lại, "Phong tiên sinh, ngài ói đạo lý! Tôi cùng ngài chưa từng gặp mặt, hận oán! Ngài cứu tôi, tôi cũng trả hết nợ..."

      " nợ tôi, mãi mãi cũng trả nổi." Vẫn như cũ lạnh lẽo, tia nhiệt độ, ánh sáng chiều xuống ảm đạm mấy phần. Theo câu này cuối vừa rơi xuống, cửa xe mở ra, cứ như gió... cánh tay cường tráng mạnh mẽ duỗi ra đem Ngộ Đông kéo vào trong xe.

      "Ầm!" Cửa xe đóng trong chớp mắt, Đoạn Lương nhanh chống khởi động xe chạy vội vã.

      Toàn bộ gian chật hẹp bên trong xe, tràn đầy loại khia mát lạnh sạch , thậm chí dần dần ấm lên, trong khí còn chút mùi thuốc sát trùng.

      Người đàn ông này có vẻ mắc bệnh sạch . Ngộ Đông cái trán đụng vào lồng ngực rắn chắc của , vẫn là ngừng nghĩ đến ra cái kết luận này.

      Có bệnh thích sạch là tốt rồi. phát ra thanh mang theo ít tà khí cùng ác khí, mũi đẹp đẽ nhăn lại, vô sĩ , "sida, có sợ hay ?" xong, tay chống vai , ngẩng đầu lên nhìn , trò đùa dai làm cho nhiết độ tăng lên.

      Miệng cách nhau rất gần, mũi cách cũng rất gần. Khí giận đan xen, khí nóng lên.

      còn là mặc đồ tù đáng thương nữa, cũng còn lắp ba lắp bắp. như tinh trêu ghẹo người, nữa người gé ở người , bộ ngực cao vút toàn đặt ở lồng ngực .

      Ánh mắt của lập loè khiêu khích trong ánh sáng, chống lại con mắt đêm đen trầm mặc.

      Bốn mắt nhìn nhau, lữa cùng băng, sầu cùng hận.

      Ngộ Đông là rất buồn rầu, hiểu sao lại bị người có tâm lý biến thái nhìn chằm chằm, còn có nhược điểm nằm trong tay người ta, có thể rầu sao? cả ngày nay đều nghĩ, làm sao mới có thể thoát khỏi dây dưa của người đàn ông này.

      Những nam nhân có tiền ghét nhất loại nữ nhân nào? Đương nhiên là hèn hạ, ti tiện, lòng tham , dáng vẻ kiêu ngạo. Cho nên quyết định chọn quần áo ra trận, trước hết để cho căm ghét, sau đó thoát thân.

      Kế hoạch của rất khá, nhưng là lâm bồn ra trận lại đánh trống lui quân. Đến bây giờ chưa từng làm chuyện như vậy, trong lòng biết từ nơi nào ra tay. Nhưng người ta buông tha nha, túm lên xe, vậy cần khách khí .

      Ngộ Đông vươn ngón tay, nhàng ở vành môi của vẽ vài nét, chậm rãi vuốt , "Phong tiên sinh ngày hôm qua hỏi chuyện..."

      Phong tiên sinh nhúc nhích với hành động ngả ngớn đầu ngón tay như điêu khắc của , lạnh trầm mà nhìn thẳng người trước mặt , trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc quan sát.

      Ngay khi ngày hôm qua, khuôn mặt này còn bình thường có gì lạ. tuy có vượt xa năng lực của người thường, nhưng rất ít người trước mặt làm xằn bậy. Đặc biệt là loại nữ nhân này, ở trong mắt hầu như đều giống nhau.

      nhớ Ngộ Đông ngày hôm qua có tướng mạo gì, chỉ cảm thấy bình thường đáng chú ý. Nhưng tại, nữ nhân này mi gian mắt ngọc đến muốn thể điều gì, lóe lên loại ánh sáng hiểm độc, giống như muốn sâu sắc đâm vào trong trí nhớ của .

      vẫn là bất động, nhìn biểu diễn, như thưởng thức cái thằng hề trong đoàn xiếc.

      Thằng hề của đòn xiếc là đẹp mắt, miết miệng, nghếch đầu lên, ngón tay mê hoặc hầu như mò lên xương quai xanh của , "Ngài phải hỏi em, bao nhiêu tiền đêm sao?" thổi hơi, điệu đến xương tủy, "Có phải là em bao nhiêu, ngài liền cho bao nhiêu?"

      Phong tiên sinh đột nhiên tức giận đến cực điểm, có chút rung động nào trong con ngươi dâng lên ngàn cơn sóng, đưa tay chặn lại dưới cằm , "Nghe, ngươi chuyện thấp hèn có tư cách hỏi!"

      Á, ổn ? Ngộ Đông thấy người đàn ông này cắt đứt chuyện tốt của , trong lòng hài lòng cực kì, bắt đầu cười ha hả. Bởi dưới cằm bị đối phương nắm, liền phát ra thanh sàn sạt, dẫn theo chút tổn hại, nhưng càng ra cảm xúc mê hoặc.

      "Phong tiên sinh, ngài đây là buộc bổn tiểu thư lập đền thờ trinh tiết?" sợ chết khiêu khích, mũi nhăn đến kiêu căng khó phục, "Lẽ nào Phong tiên sinh coi trọng tôi , muốn nâng đỡ tôi thành phượng hoàng?"

      Đoạn Lương ở trước nghe được ràng, khóe miệng nâng lên cái, biết này làm sao can đảm đến như vậy. Ngày hôm qua phải như vậy, ngày hôm nay lại như biến thành người khác.

      nghe thấy Phong tiên sinh đối với mình ra lệnh, "Làm cho nàng lăn !" màn đánh loan, quay đầu hướng về bệnh viện mà . Đoạn Lương lại nghe can đảm làm ra việc gì, làm cho người khác phải kêu lên cái tiếng tệ hại.

      "Ta lăn ! Lại phải dưa hấu, ta tại sao phải lăn!" Ngộ Đông nhìn nam nhân trước mặt ánh mắt chẳng khác nào đêm đen, mặt tối sầm lại chẳng khác nào đáy nồi, càng có tinh thần giở trò vô lại, "Phong tiên sinh, sinh hoạt thay đổi, còn được phải biết quý trọng. Hai tay hoan hô đòi khen ngợi! Lăn lộn đầy đất muốn khen thưởng!"

      "Cút!" tiếng rống hung bạo vang lên, xe ken két dừng lại, vừa vặn đứng ở nơi vừa mới lên xe.

      Ngộ Đông hãnh diện cút , rời chổ, đầu ngang đến cao cao, như đánh thắng trận. Đối phó loại này người như vậy, phải hạ thấp mình mà chuyện , để thể nhịn được nữa.

      khi thể nhịn được nữa, đáng phun ra cái "Cút".

      Ngộ Đông mới vừa tới cửa bệnh viện còn chưa kịp lấy hơi, liền nhìn thấy Ngô Minh Tuấn đến gần .

      "Nam nhân xe ấy là ai?" đến hỏi trực tiếp, giọng điệu tốt.

      " quen biết." thực ra. quen biết cái kia biến thái kia, hiểu ra sao, xuất quỷ nhập thần, chán ghét chết.

      "bởi vì ?" Ngô Minh Tuấn ôn nhã thanh tuấn khuôn mặt có chút biến sắc.

      "Cái gì?" Ngộ Đông còn phấn khởi trong lòng vì màn tự biên tự diễn trong xe khi nãy, chưa tỉnh táo lại.

      Ngô Minh Tuấn mấy ngày nay rãnh rổi sinh ra sai lầm , tạm thời bị cách chức nghỉ, mỗi ngày ở trong bệnh viện loanh quanh, tại đầu óc cũng phát sinh ra sai lầm, "Bởi vì , em muốn chia tay với ?"

      Ngộ Đông thu lại vẻ phấn khởi, cười lạnh tiếng, "Ngô Minh Tuấn, người khác phát điên cũng phát điên? cùng những nữ nhân khác abcd khi đó, sao nghĩ tới hậu quả, vẫn cảm thấy chắc chắn bị người ta biết?"

      Ngô Minh Tuấn bị trách móc đến xanh cả mặt, "Ngộ Đông, chúng ta quen nhau hai năm. Trong hai năm qua em luôn từ chối gần gủi, trở thành chuyện cười của người ta!"

      Ngộ Đông càng ngày càng đau lòng, lạnh mặt trực tiếp chặn lời, " ra quen em mệt mỏi đến như vậy!" xong liền quay đầu, bạch bạch bạch chạy hướng về thang máy.

      p/s: trong tgian gần đây mình hơi bận chắc là 1 tuần 1c nhé!!!
      Chris thích bài này.

    5. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 6: Ngộ Đông theo người giàu có rồi

      Kỳ thực Ngộ Đông phải là có suy nghĩ cổ hủ, nhất định phải đem lần lần đầu tiên cho buổi tối tân hôn. Nhưng là sinh viên, bài tập nặng nề, thêm nữa mẹ thường xuyên sinh bệnh, căn bản là có quá nhiều thời gian đến chuyện tình cảm nam nữ.

      Ngô Minh Tuấn là học trưởng của Ngộ Đông, tốt nghiệp trước 2 khóa. Bản thân phải là người thành phố, chính mình phải cùng người khác thuê chung nhà trọ để ở, điều kiện cũng rất tốt có thể giải quyết tạm thời vấn đề ăn ở.

      Duy nhất có lần, Ngô Minh Tuấn ở khách sạn mướn cái phòng, khuyên can đủ đường đem Ngộ Đông dỗ dành tới, lại đụng phải cảnh sát Lâm tuần tra. Hết thảy hứng thú đều phá hỏng đến sạch sành sanh, Ngô Minh Tuấn ảo não cực độ, nhưng Ngộ Đông cười đến hỏng cả bụng.

      Sau lần đó Ngô Minh Tuấn đối với khách sạn có chướng ngại tâm lý, cũng lại đòi hỏi Ngộ Đông tới, chuyện này cũng là như đà kéo xuống. Nhưng chung quy nam nhân đối với tính vật này tràn ngập hiếu kỳ, đặc biệt là có bạn còn hưởng qua món ngon vật lạ, bị người vén váy lên liền khống chế được phạm phải lỗi lầm.

      Ngộ Đông từ thang máy ra, mới vừa tới cửa phòng bệnh, liền nghe tiếng dì ở bên trong khóc lóc kể lễ ồn ào.

      Bác sĩ thể nhịn được nữa, "Người nhà bệnh nhân, duy trì phòng bệnh yên tĩnh!"

      "An cái gì tĩnh? Ngươi biết cái gì?" Phó Vệ Hồng gào khan vài tiếng, lại nhắc tới lên, "Thanh Linh, ca ca ngươi bị bắt vào tù chừng mấy ngày rồi... có biết có bệnh bao tử, cơm tù ăn ngon, lại mang xuống, chắc đến chuyển thành ung thư dạ dày..."

      "Đại tẩu... ta cũng bệnh , nên lấy đâu ra tiền, ta đều có. có tiền..." Dịch Thanh Linh thở hổn hển ho khan vài tiếng, mệt mỏi đến thở được, "Ta cũng có cách nào..."

      " là hết cách rồi, nhưng con có biện pháp a." Đây mới là phó vệ hồng hôm nay tới này mục đích thực , "Em , ta với ngươi, chúng tôi là tận mắt thấy Ngộ Đông mặc người quần áo gọi hương cái gì..."

      "Chanel, thân ít nhất cũng phải mười vạn trở lên." Dịch Hân Nhan nhanh chóng xen mồm, cùng mẹ mình xướng họa.

      "Đúng đúng, chính là Chanel. Ngộ Đông bám lấy người giàu có rồi..." Phó vệ hồng hào thời điểm, hai mắt liều lĩnh tham lam ánh sáng, "Ngươi để Ngộ Đông tìm người đàn ông kia nắm cái mấy trăm ngàn ra, còn phải đến cùng đều chơi đùa sao?"

      "Đại tẩu!" Dịch Thanh Linh mặt trầm xuống, "Ngươi cần loạn giảng nhà ta đông , nàng phải người như vậy."

      "Ai u, em , ngươi làm sao liền tin đây?" Phó vệ hồng gấp đến độ giơ chân, "Ta có thể bừa, ngươi tin hỏi... Ai, Ngộ Đông trở về , đến đến đến, ngươi cho mẹ ngươi, ngày hôm qua có phải là xuyên Chanel về nhà?"

      "Còn có Chanel Bao Bao!" Dịch hân nhan miểu đến Ngộ Đông phía sau ngô minh tuấn, tưới dầu lên lửa càng thêm đủ nhiệt tình, "Minh Tuấn Ca, mau tới! ,túi Chanel cùng quần áo là mua sao?"

      Ngô Minh Tuấn vốn là sắc mặt tái xanh, vừa nghe lời này, lại liên tưởng tới chiếc kia đắc tiền kia, rất nhanh có thể xâu chuỗi ra cái hoàn chỉnh việc. thậm chí có dúng khí ra, "Ngộ Đông, cần em lời giải thích!"

      Trước kích, sau công, bên cạnh mẹ lúc nào cũng có thể làm mẹ bệnh tình phát tác, cùng với em họ bỏ đá xuống giếng, hoàn toàn là bốn bề toàn địch. Ngộ Đông khịt khịt mũi, oan ức nước mắt toàn mặt, "Mẹ, mẹ tin con ?"

      Dịch Thanh Linh khặc vài tiếng, mới nắm lấy tay của con mình, "con là ta sinh, lẽ nào ta tin con?" con của chính mình ràng nhất, tuyệt đối bám người giàu có.

      Ngộ Đông nghe được trong lòng ấm áp, mới ràng ràng , "Chanel quần áo là mượn, túi cũng là mượn, con lập tức liền trả lại." Trong lòng có chút ảo não, vừa nãy thấy người đàn ông kia thời điểm làm sao lại nhớ tới còn quần áo này mà trà?

      "Ồ , người bằng hữu gì có nhiều tiền như vậy, còn chịu cho mượn đồ tốt như vậy mặc? Ồ,quần áo đều có thể mượn, mượn vài đồng tiền hẳn là mưa bụi." Phó Vệ Hồng trong đầu nhanh chóng chuyển tiền tiền tiền, quan sát vẻ mặt Ngộ Đông, "Ta với , cũng chỉ cậu của muốn dùng tiền, tiền chữa bệnh của mẹ cũng cần, mỗi ngày tùy tiện dùng dùng cũng mấy trăm khối..."

      "Dì, đừng , tiền thuốc thang chính com nghĩ biện pháp." Ngộ Đông vẫn muốn ở trước mặt mẹ cằn nhằn những này chuyện này.

      "Ồ, Ngộ Đông, mẹ gặp chuyện có thể nghĩ biện pháp, tại sao cậu của gặp chuyện liền bỏ gánh?"

      "Bởi vì cậu ta có con tốt." Ngộ Đông mặt lạnh lùng, nhìn thấy y tá trưởng vô cùng thiếu kiên nhẫn, mau mau bắt chuyện, "Dì, ngươi theo ta ra! Ta có việc bận."

      xong cũng sủy trường phát ra ngoài , xẹt qua Ngô Minh Tuấn bên người thời, thanh lạnh đến mức lạ kỳ, "Ngươi cũng ra!"

      Chờ hết thảy những người có liên quan đều ra khỏi phòng bệnh, Ngộ Đông mới tìm y tá trưởng vài lời hay.

      Y tá trưởng bất đắc dĩ lắc đầu cái, "Mau mau nghĩ biện pháp đóng tiền, muốn lại nợ tiền thuốc thang, bằng ta cũng có cách nào." Nếu phải này thành , sớm muốn quản.

      "Tôi biết, tôi biết." Ngộ Đông đến bước đường cũng cảm giác vô lực. đến gần Ngô Minh Tuấn, thanh trì hoãn chút, " về trước , em ngày hôm nay rất mệt, chữ cũng muốn bàn."

      Ngô Minh Tuấn sâu sắc nhìn , trong con ngươi xẹt qua tia đau xót, dập thuốc, đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác, rồi .

      Ngộ Đông hầu như hư thoát giống như vậy, nhìn ngô minh tuấn thạc trường bóng lưng, lại nhìn dì cùng biểu muội như khủng long giống như nhào tới, trường thở dài.

      "Ngộ Đông, ta hỏi lần nữa, có phải là bám lấy người có tiền ?" Phó Vệ Hồng hùng hổ doạ người.

      " có. Tôi cũng cuối cùng trả lời lần nữa, tôi quen biết người có tiền, cũng có năng lực vay tiền." Ngộ Đông nhìn thẳng dì, "Đem phương thức liên lạc với người bị tai nạn cho tôi, tôi tìm bọn họ đàm phán."

      " có thể chuyện gì rồi?" Phó Vệ Hồng bĩu môi, " muốn lãng phí thời gian. Tối hôm nay hai mẹ con chúng tôi còn chưa ăn cơm nữa, , mời chúng tôi ăn bữa cơm ."

      "..." Ngộ Đông nằm ngoài dự đoán nhìn dì cùng em họ, chữ đều ra được. móc nửa ngày, móc ra năm mười đồng tiền rồi đưa tới, "Các người ăn , ta ."

      "Nhìn hẹp hòi!" Phó Vệ Hồng bám vào y phục của nàng, ", cùng , vừa vặn ta còn có việc hỏi ."

      Liền vừa lôi vừa kéo. Ngộ Đông kinh ngạc, bị dì Duệ tiến vào phòng ăn của khách sạn 5 sao xa hoa đối diện bệnh viện. Trời ạ, dì là muốn bán đứng sao?

      "ông chủ Hoàng , nơi này nơi này..." Phó Vệ Hồng gắt gao lôi Ngộ Đông, chỉ lo buông tay, nha đầu chết tiệt này liền chạy, "Ai nha, để ngài đợi lâu đợi lâu ... Ngộ Đông, gọi , mau mau gọi ..."

      "Bác Hoàng, xin chào." Ngộ Đông mặt lạnh, mỗi chữ phát ra đến cũng giống như mưa đá.

      "Ai ai, tại sao gọi như vậy. Cái gì chú Hoàng? Ông chủ Hoàng mới bốn mươi, giữa lúc tuổi thanh xuân..." Phó Vệ Hồng mặt lấy lòng cười, "Nhà ta ngoại sinh nữ tuổi còn hiểu chuyện, ông chủ Hoàng tha thứ cho."

      "đâu có." Hoàng lão bản duỗi ra năm ngón tay đen mập, gõ bàn cái, "Em , ngồi ."

      "Dì, bảo người ngồi đấy." Ngộ Đông nhắc nhở, khóe môi trán ra tia lạnh lùng băng hoa.
      Last edited: 6/11/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :