1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 38: Cấm địa

      Type: Thu Hiền

      Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, gầy lại thể bản lĩnh hơn hẳn nguời thường của mình. ta tung mình nhảy vọt lên, sau nháy mắt tới trước mặt Tôn Kim Nguyên, thừa dịp bàn tay vung đao của con Hắc Hung đó còn chưa chém xuống, lập tức vung chân đá cằm đối phương. Hắc Hung tuy rằng có thân thể cứng rắn như thép nhưng sức đá của gầy cũng mạnh mẽ vô cùng, nhờ đó mà cứu được cái mạng của Tôn Kim Nguyên.

      Nghe thấy thanh đột ngột vang lên, Tôn Kim Nguyên mở bừng hai mắt, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt, sau đó hoang mang : “ xảy ra chuyện gì vậy? “Lẽ nào gã đó vẫn chịu bỏ qua cho tôi?” Tôn Kim Nguyên xong liền vội vàng đứng dậy, tránh qua bên.

      Hắc Hưng cũng phải hạng dễ đối phó, thân thể sau khi hơi run lên liền đứng bật dậy, thoạt trông cứ như chiếc lò xo nẩy lên khỏi mặt đất, chẳng khác nào các kỹ xảo điện ảnh mà tôi được thấy trong phim về cương thi. Hắc Hung hình như bị chọc giận, liền mở to miệng phun khí độc. Tôi nhìn thấy hai bên miệng nó có hai chiếc răng nanh dài và trắng muốt, lấp lánh chiếu ra những tia sáng lạnh băng, khiến tôi nhìn mà nổi da gà.

      Rất ràng, Hắc Hung bắt đầu nổi điên, mà khi như thế, nó chắc hẳn coi tất cả chúng tôi là đối tượng công kích. Tôi và Vương Tiên Dao thể lùi về phía sau mấy, nhìn chằm chằm vào con Hắc Hung đó, đề phòng nó đột ngột tấn công.

      gầy cũng làm tư thế phòng bị, nhưng lùi về phía sau, ngược lại còn tiến lên trước bước, khiến ba người chúng tôi kìm được đổ môi lạnh thay cho ta, thầm nghĩ người này đúng là lớn gan quá thế. Hắc Hung thấy có người sợ mình lại càng nóng giận, liền ngẩng đầu gầm lớn tiếng, tuy rất đơn điệu nhưng thanh lại kéo ra rất dài, mang tới cho người ta có cảm giác the lương tột độ, cứ như con sói cất tiếng tru dài dưới vầng trăng tròn, khiến chúng tôi nghe mà toàn thân run rẩy. Mãi tới bây giờ tôi mới biết tại sao cố nhân lại ghép hai thứ chẳng hề liên quan như quỷ khóc và sói tru1 vào thành câu, háo ra hai thanh này lại giống nhau đến vậy.

      1. Quỷ khóc sói tru là câu thành ngữ hình dung cảnh gào khóc thảm thiết.

      Thấy Hắc Hung chuẩn bị tấn công, gầy hề né tránh hay ra đòn tấn công trước, chỉ đứng im chỗ bắt đầu lẩm bẩm niệm chú, song mấy người chúng tôi chẳng biết ta niệm cái gì, cứ hệt như nghe ngoại ngữ vậy. Nhưng rất lạ, ngờ con Hắc Hung đó lại niệm theo ta, hơn nửa tiếng niệm của hai bên dường như còn khá giống nhau, có điều trong giọng của Hắc Hung thoáng mang theo tia giận dữ.

      Ba người chúng tôi đều ngẩn ra, nhủ thầm chẳng lẽ gầy cũng biết niệm thần chú như các đạo sĩ Mao Sơn? Có điều nhìn tình cảnh này lại giống nhau lắm, vì khi các đạo sĩ Mao Sơn niệm chú chúng tôi ít nhất còn nghe hiểu được, về cơ bản hoàn toàn là những lời như “thiên linh linh, địa linh linh”, “cấp cấp như luật lệnh”, sau đó cương thi bị trúng phải thần chú và ngoan ngoãn làm việc theo ý của người niệm chú.

      Có điều ràng con Hắc Hung trước mắt còn chưa bị trúng phải thần chú, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ hồi. Tôi để ý thấy chi tiết , đó là trong khi kêu gào, thỉnh thoảng nó lại đưa mắt liếc về phía Tôn Kim Nguyên, chẳng là có ý gì. lát sau, Hắc Hung càng lúc càng kêu gào dữ tợn, mà gầy cũng chợt gầm lên tiếng rất lớn, thoạt trông bọn họ giống như hai con sư tử thị uy với nhau.

      Lúc này, gầy chợt lùi về phái sau bước, quay đầu lớn tiếng với chúng tôi: “Nó chịu tha cho Tiểu Tôn, hai cậu mau đưa cậu ta trốn , hãy tới gian phòng mà tôi tới khi nãy, tôi cố cầm chân nó lát, mau lên!”

      gầy tỏ ra vô cùng kiên quyết, chúng tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng kéo Tôn Kim Nguyên chạy ra phía ngoài. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, chúng tôi tới được gain phòng đá mà gầy tới khi trước, cả ba đều kìm được thở phào hơi. Tôi quan sát gian phòng này tỉ mỉ, thấy nó rất khác hai gian phòng đá còn lại. Ở đây có bày đầy các món đồ làm bằng đá, có bàn có ghế, còn có giường có tủ, tất cả đều được làm bằng đá, hơn nữa còn vô cùng tinh xảo.

      Tôn Kim Nguyên còn chưa hết kinh hôn, làu bàu với tôi và Vương Tiên Dao: “Khỉ , tớ còn tưởng gầy đó kêu gào cái gì với Hắc Hung cơ, hóa ra là cả chữ mà cương thi có thể xem được nữa ấy chứ.

      Nghỉ ngơi lát, ba chúng tôi rốt cuộc khôi phục được phần thể lực, bèn chú ý quan sát những điểm khác biệt trong gian phòng đá này. Tôn Kim Nguyên : “Khốn kiếp, nhìn kiểu bố trí ở đây cứ như gian phòng ngủ vậy, lẽ nào nơi này là tẩm cung của Nguyên Lương Vương?”

      Tôi có khả năng là vậy lắm, cho nên cửa ra mười phần có tám, chín là được đặt ở đây. Vương Tiên Dao gật đầu tỏ ý tán đồng. “Có lẽ là như vậy rồi. Điều này chứng tỏ rằng Nguyên Lương Vương chỉ hung tàn mà còn mười phần giảo hoạt, ta đặt cửa ra ở phòng ngủ của mình ràng là để đề phòng bất trắc, lỡ như có biến cố gì xảy ra có thê trống khỏi nơi này ngay.”

      khi ba người chúng tôi trò chuyện với nhau, bên ngoài chợt vang lên tiếng đấm đá, hơn nữa thanh còn tới gần gian phòng này. Xem ra gầy cũng địch lại Hắc Hung, nên phải tiến dần về phái bên này. Tôn Kim Nguyên bất giác cả kinh, ủ dột : “ phải chứ, gầy xử lý được Hắc Hung ư? Vậy chẳng phải tớ chết chắc rồi sao?” tới đây, Tôn Kim Nguyên ngó quanh bốn phía lượt, cuối cùng chẳng để tâm tới hình tượng của mình nữa, trống ngay xuống dưới gầm giường, còn gọi chúng tôi mau trống vào đó. Tôi và Vương Tiên Dao có chút do dự, biết có nên giúp gầy tay , có điều nghĩ lại cảm thấy nên hơn, vì với thân thủ của chúng tôi dù có cũng chẳng giúp được gì, thậm chí còn có khả năng làm gầy vướng bận tay chân. Rồi chúng tôi lại nghĩ dù gầy đánh lại Hắc Hung chắc cũng có thể an toàn rời được, cần quá lo lắng cho ta, sau đó cũng chui xuống dưới gầm giường. Lúc này, ba chúng tôi đều dám gì, nhìn chằm chặp về hướng cửa ra, hy vọng gầy có thể giải quyết được con Hắc Hung kia.

      Có điều hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Chẳng bao lâu sau, gầy loạng choạng chạy vào trong gian phòng đá này. Chúng tôi trốn dưới gầm giường, ta nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có thề nhìn thấy ta. gầy dường như tìm tung tích chúng tôi, mặt lộ vẻ căng thẳng. Sau đó, ta nhanh chóng tránh khỏi Hắc Hung, tung người nhảy lên chiếc tủ đá phía trước, tạm thời coi như được an toàn. Rồi ta lớn tiếng : “Ba cậu trống dưới gầm giường phải ? Nếu như thế, các cậu mau tìm thử xem có nhìn thấy phiến đá bị kéo ra khoảng , nếu nhìn thấy rồi mau mau xuống dưới, cửa ra chính là nơi đó đấy!”

      Ba chúng tôi cẩn thận tìm kĩ dưới gầm giường lát, quả nhiên thấy có viên đá hơi vênh lên , ràng đây chính là ký hiệu mà gầy để lại. Chúng tôi hợp sức kéo viên đá đó qua bên rồi xem thử, thấy bên dưới quả nhiên có cái hang, có điều bên trong tối om, trong tay chúng tôi lại có đèn pin, thể nhìn thấy cái hang này sâu cỡ nào, thành ra dám tùy tiện nhảy xuống dưới.

      Lúc này, Vương Tiên Dao mau chóng lấy chiếc đèn pin từ trong ba lô ra, sau đó bật lên, rọi vào trong. Vẫn còn may, cái hang này sâu lắm, chỉ khoảng chừng hai mét, chẳng cần dùng thang dây vẫn có thể xuống được. Nhưng nếu chúng tôi xuống dưới đó rồi, gầy phải làm sao đây? Lỡ ta thoát thân được chẳng phải là chết chắc rồi ư?

      Tôn Kim Nguyên thò đầu ra ngoài chiếc giường đá, nhìn thấy gầy vẫn giao chiến quyết liệt với Hắc Hung, bèn gào to: “Tiền bối, chúng tôi mà xuống dưới đó phải làm sao đây? mình có ứng phó nổi ?

      gầy : “Mấy người xuống dưới đó trước , tôi theo sau ngay. Yên tâm, tôi tự có cách thoát thân.”

      như vậy, chúng tôi cũng dám chậm trễ thêm nữa, cứ theo cách cũ mà , Tôn Kim Nguyên đầu tiên, Vương Tiên Dao thứ hai, còn tôi đoạn hậu. Vừa xuống bên dưới, chúng tôi ngửi thấy mùi đất sét cực kỳ nồng đậm, dựa vào ánh đèn rọi ra từ chiếc đèn pin trong với đường hầm trong tay Vương Tiên Dao mới hay đây là cái hang núi, so với đường hầm trong địa cung rộng rãi hơn chút, nhưng hề có dấu tích gì về đẽo gọt của con người, rất có thể đây là hang động do thiên nhiên tạo thành, còn mùi đất sét tỏa ra từ vách hang.

      Tôn Kim Nguyên móc lấy ít đất sét từ vách hang, lẳng lặng vân vê trong tay. Tôi thấy chỗ đất sét đó giống như những hạt cát vậy, ngừng rơi ra kẽ ngón tay của cậu ta. Tôn Kim Nguyên cau mày với chúng tôi: “Nơi này ít nhất cũng sâu dưới lòng đất năm mươi mét, do đó đất sét ở đây có chứa hàm lượng lớn sa thạch1. Loại hang động như thế này hề chắc chắn, chỉ cần bị chấn động khẽ là sụp xuống ngay, chúng ta thể ở lại đây quá lâu được.”

      1. Sa thạch hay cát kết (đá cát) là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạc được gắn kết bởi xi măng, silic, canxi, oxi sắt… Tùy theo từng loại xi măng mà sa thạch có màu sáng, xám, lục đỏ. Do sa thạch thông thường tạo ra các vách đá dễ nhận thấy và các hình khối tự nhiên bằng đá khác nên màu sắc của đá cát có thể coi là giống hệt như màu sác của khu vực đó.

      Vương Tiên Dao : “Nếu chúng ta cứ thế này mà , tiền bối sau khi xuống đây phải làm thế nào? Chi bằng chúng ta hãy để lại ký hiệu, như thế ta ít nhất cũng biết chúng ta đâu.” Dứt lời liền lấy trong ba lô leo núi ra mấy cây gậy huỳnh quang, sau khi lắc mấy cái bèn xếp thành hình mũi tên mặt đất, chỉ hướng của chúng tôi.

      Hang núi này rất dài, chúng tôi được chừng mười phút mà vẫn chưa thấy điểm tận cùng đâu. lòng, hang núi này cứ thế vươn dài, chẳng hề nghiêng chếch chút nào, nên chúng tôi lúc này mình lên cao hay là xuống thấp.

      Đúng vào khoảnh khắc chúng tôi do dự biết có nên quay trở lại hay , phía trước bỗng nhiên xuất tia sáng. Chúng tôi cả mừng, cho rằng tới cửa ra rồi, bèn ra sức chạy nhanh về phái trước. Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng tôi phải thất vọng.

      Khi chúng tôi tới nơi mà cứ ngỡ là cửa ra điều hết sức bất ngờ, đúng vậy, nơi này đúng là hang đá khổng lồ ít nhất cũng phải cao tới năm mươi, năm sáu mét. Từ trần hang đá có rất nhiều thạch nhũ chãi xuống phía dưới, thoạt nhìn từ xa, nơi đây cứ như cái miệng của con quái thú khổng lồ đáng há rộng, bên trong đầy những răng là răng, chỉ chờ có người tới là nuốt chúng. Còn chiều rộng của hang đá này này coi như là bình thường, hơn sân bóng đá chút.

      Chính giữa hang đá này có bức tượng thần cao khoảng hơn hai mét, toàn thân đều được đúc bằng vàng rồng, khiến ba người chúng tôi nhìn mà hai mắt sáng rực cả lên. Bức tượng thần này có vẻ bề ngoài hoàn toàn giống với bức tượng chúng tôi nhìn thấy ở chỗ cúng tế, là vị Vu Thần nhe nanh múa vuốt, có điều bàn tay phải của cầm cây xiên ba chạc kia, thay vào đó là thứ gì đó phát ra những tia sáng màu trắng. Thứ ánh sáng trắng đó vô cùng chói mắt, toàn bộ hang đá trở nên cực kỳ sáng sủa dưới chiếu rọi của nó.

      Nhìn thấy thứ phát sáng đó, ba người chúng tôi đều mừng rỡ điên cuồng, kìm được đồng thời kêu lên: “Vật thể phát sáng trong tay bức tượng thần kia lẽ nào chính là thần khí thượng cổ dạ minh châu trong truyền thuyết?” Lúc này, ba người chúng tôi đều kích động tột cùng, căn bản thể dùng lời để miêu tả, vì mọi từ ngữ đều thể hình dung nổi phần vạn tâm trạng của chúng tôi.

      Chúng tôi sao khống chế được trái tim đập thình thịch của mình, vội vàng chạy về phía trước như phát điên, chỉ muốn vào ngay trong hang đá. Nào ngờ, thân thể chúng tôi bỗng bị luồng sức mạnh chặn lại ở bên ngoài. Luồng sức mạnh đó thể nhìn thấy, cũng chẳng thể sờ thấy nhưng lại ngăn cản chúng tôi, cho chúng tôi tiến về phía trước thêm nữa. Tôi có chút cam tâm, bèn hỏi Tôn Kim Nguyên: “Có chuyện gì vậy? Là sức mạnh nào chặn chúng ta lại nơi này?”

      Tôn Kim Nguyên ngơ ngẩn lắc đầu, ràng cậu ta có suy nghĩ giống tôi, căn bản là nguồn sức mạnh nào chặn chúng tôi lại bên ngoài hang đá rất lớn kia. Thấy bảo vật ở ngày trước mắt mà lại bị chặn lại ngay ngoài cửa, tôi và Tôn Kim Nguyên đều can tâm, ra sức lao vào đó mấy lần, nhưng lần nào cũng bị luồng sức mạnh kia đẩy ngược lại. Vương Tiên Dao suy nghĩ lát rồi với chúng tôi: “Các cậu tạm thời đừng kích động. Đằng nào chúng ta cũng vào được, vậy hãy đợi ở đây , chưa biết chừng tiền bối lại có cách đấy!”

      giờ chỉ còn mỗi cách đó mà thôi, ba người chúng tôi giống nhau như những quả bóng đá bị xịt hơi, sau khi lui khỏi cửa quãng liền ngồi phịch xuống đất, với nhau thêm câu nào nữa, tất cả đều im lặng chờ đợi gầy tới. gầy cứ như là có thần giao cách cảm với chúng tôi, vừa nhắc tới ta ta xuất ngay trước mặt. Chỉ thấy gầy lúc này mồ hôi đầm đìa, mặt lộ vẻ mỏi mệt, chắc hẳn vừa rồi phải đại chiến phen rất dữ dội với con Hắc Hung kia.

      Tôn Kim Nguyên ngó nhìn về phía sau lưng gầy, thấy có động tĩnh gì bèn hỏi: “Con Hắc Hung đó đâu rồi?”

      gầy ngồi xuống đất nghỉ ngơi lát rồi lấy từ sau lưng ra vật ném sang cho Tôn Kim Nguyên. Tôi định thần nhìn kĩ, ngờ đó lại là thanh đao cổ nạm đầy bảo thạch, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. gầy : “Đừng lo, con Hắc Hung biết tốt xấu, bị tôi xử lý rồi.”

      “Cái gì? Xử lý rồi?” Ba người chúng tôi đều chấn động tột cùng, ngờ con Hắc Hung dũng mãnh vô song kia bị gầy giải quyết, hơn nữa nghe giọng ta đây chẳng phải việc gì quá khó khăn. Tôi hoài nghi gầy này phải là người mà là ma quỷ hóa thân, vì chỉ ma quỷ mới có được sức mạnh đáng sợ tới nhường này.

      “Phải rồi, sao các cậu lại ngồi cả ở đây vậy, phía trước phải là cửa ra ư?” gầy chỉ vào chỗ cửa ra trước mặt, ngạc nhiên hỏi chúng tôi.

      Tôn Kim Nguyên làm ra vẻ thần bí, : “Ừm, chúng ta gặp phải phiền phức rồi. Bây giờ có tin tốt và tin xấu, muốn nghe tin nào trước đây?”

      “Vậy hãy tin tốt trước !” gầy thản nhiên .

      Tôn Kim Nguyên lập tức lộ vẻ kích động, cười ha hả với gầy: “Ha haha! Tin tốt chính là bọn tôi tìm được thần khí dạ minh câu trong truyền thuyết, chúng ta sắp phát tài đến nơi rồi!”

      gầy hề bị tâm trạng hưng phấn của Tôn Kim Nguyên làm cho lay động, vẫn với giọng bình thản như trước: “Vậy còn tin xấu sao?”

      Tôn Kim Nguyên cứ như biến thành người khác, cúi gục đầu xuống, ủ rũ : “Tin xấu là bọn tôi bị sức mạnh vô hình chặn mất đường , do đó thể tiến vào trong kia được.” Dứt lời, cậu ta liền chỉ tay về phía cửa ra, uể oải tiếp: “ ta tự qua đó xem biết.”

      gầy tuy chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng từ mấy lời sơ lược của Tôn Kim Nguyên cũng cảm nhận được có chuyện gì đó đúng lắm. ta cau mày suy nghĩ lát, sau đó bước từng bước về phía cửa ra. tới nơi, nhìn thấy khung cảnh bên trong, gầy hiển nhiên kinh ngạc vô cùng nhưng hề lỗ mãng như chúng tôi khi nãy, chỉ chậm rãi đưa hai tay ra phái trước để thăm dò.

      Giống hệt chúng tôi, khi hai tay ta tới gần chỗ ra bị bật đẩy trở về, sau đó ta liền quay trở lại.

      Tôn Kim Nguyên hỏi: “Sao rồi?” biết giờ chúng ta phải đối mặt với khó khăn như thế nào chưa?”

      gầy trả lời câu hỏi của Tôn Kim Nguyên, chỉ đưa mắt nhìn về phía ba người chúng tôi, bắt đầu từ tôi, sau đó Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao. Ánh mắt của ta rất sắc bén, như có thể xuyên thấu trái tim của mỗi người. Tôi kìm được hỏi: “ nhìn bọn tôi như thế làm gì? Bọn tôi có phải tình nhân cũ của đâu.”

      gầy thu ánh mắt về, chậm rãi : “Tôi có cách có thể phá giải ngăn trở của luồng sức mạnh vô hình đó, có điều ba cậu nhất định phải giúp đỡ tôi mới được.”

      Vừa nghe là có cách phá giải luồng sức mạnh vô hình đó, cả ba người chúng tôi cùng kích động đứng bật dậy, và lần này tới lượt chúng tôi nhìn chằm chằm vào gầy. Tôn Kim Nguyên hưng phấn : “Tiền bối có gì xin cứ dặn đò, ba người bọn tôi nhất định dốc hết sức giúp đỡ .”

      gầy khẽ gật đầu, cười : “Vậy được rồi, tôi cho mấy cậu biết. Nếu tôi đoán nhầm, hang đá đó kỳ thực chính là cấm địa cho Nguyên Lương Vương dùng thần khí tạo ra, ngoại trừ bản thân Nguyên Lương Vương, bất kỳ ai khác cũng thể vào. Bởi lẽ Nguyên Lương Vương máu tươi của mình lên bề mặt hai món thần khí, do đó trở thành chủ nhân của thần khí rồi, như vậy, chỉ mình mới có thể tới gần hai món thần khí đó thôi, còn người ngoài bị hai món thần khí chặn lại bên ngoài. khi Nguyên Lương Vương chết , cấm chế của thần khí theo đó mà biến mất, chỉ đến khi nào gặp được chủ nhân tiếp theo cấm chế của thần khí mới lại lần nữa khai mở.

      Muốn phá giải được cấm chế này, ngoài cách là giết chết Nguyên Lương Vương ra còn duy nhất cách khác, đó chính là dùng máu tươi của ba cậu, bởi máu tươi của ba cậu có khả năng phá vỡ sức mạnh của thần khí. Bây giờ, các cậu biết cần phải giúp tôi như thế nào rồi chứ?” xong liền nhìn ba người chúng tôi, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.

      Tôn Kim Nguyên thản hiên : “Chuyện này đơn giản thôi mà, chẳng phải là ít máu thôi sao? Vì vàng bạc, vì châu báu, tôi đây sẵn sàng bất chấp tất cả.” Dứt lời, cậu ta lấy thanh đao cổ kia ra, cười tiếp với tôi với Vương Tiên Dao: “Thanh đao này sắc lắm, dù có cắt đường ngón tay chúng ta cũng chẳng cảm thấy đau đâu, kể cả có đau cũng chỉ đau chút xíu thôi. Nào nào nào, hai cậu mau đưa tay ra đây!”

      Tôi chút nghĩ ngợi, lập tức đưa tay ra nhưng Vương Tiên Dao lại vội vàng ngăn tôi lại, : “Kim Nguyên ra tay nhất định rất nặng, xin tiền bối hãy giúp chúng tôi việc này.”

      Tôn Kim Nguyên thấy Vương Tiên Dao tin tưởng mình như vậy kìm được lộ vẻ bất mãn. “Cậu có ý gì vậy chứ? Cứ như muốn tớ có lòng mưu sát bọn cậu vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen nhau mấy mươi năm, lẽ nào các cậu lại tin tưởng tớ đến mức ấy? Vậy được rồi, tớ cắt ngón tay của mình trước, các cậu hãy chờ mà xem bản lĩnh của tớ.” rồi liền rút thanh đao cổ kia ra, chuẩn bị cắt vào ngón tay trỏ tay phải của mình.

      gầy đứng kế bên lập tức ngăn Tôn Kim Nguyên lại, nghiêm giọng : “Thanh đao này sắc bén vô cùng, nếu khống chế lực cẩn thận rất nguy hiểm, có thể cậu chỉ khẽ rạch cái thôi là cả ngón tay rụng xuống đấy, tôi thấy cứ để tôi giúp các cậu việc này hơn.”

      Nghe gầy như vậy, Tôn Kim Nguyên bất giác cả kinh, đồng thời lại thầm cảm thấy may mắn vì lỗ mãng. Rồi cậu ta vội vàng đưa thanh đao cổ trong tay cho gầy, hậm hực : “Tiền bối, lần sau có việc gì phải sớm vào! Vừa rồi thực là nguy hiểm quá!”

      gầy đáp lời, chỉ bảo ba người chúng tôi đưa tay ra, sau đó cắt cái vào ngón tay trỏ tay phải của mỗi người. Thủ pháp của ta cực kỳ lợi hại, chúng tôi thậm chí còn chưa cảm thấy đau đầu ngón tay bị ta rạch ra vết , nếu nhìn kĩ tài nào phát ra được.

      lâu sau, từ miệng vết thương nơi ngón tay tôi rỉ ra ít máu tươi, mãi tới lúc này chúng tôi mới cảm thấy hơi đau. gầy nhìn thấy máu chảy ra, bèn với chúng tôi: “Được rồi, bây giờ các cậu hãy phá giải cấm chế ! Nhớ đấy, nếu bị ngăn cản chỉ việc chọc ngón tay trỏ chảy máu về phía trước là được!”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 39: Đoạn bảo

      Type: Thu Hiền

      Ba người chúng tôi khẽ gật đầu, chậm rãi về phía hang đá thần bí gần đó. Khi tới bên cạnh cửa ra, luồng sức mạnh vô hình kia lại lần nữa xuất . Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời đưa ngón tay trỏ tay phải lên, cứ thế chọc về phía trước, quả nhiên luồng sức mạnh vô hình kia tức biến mất.

      Sau khi chúng tôi vào trong hang, dạ minh châu có lẽ biết đối thủ của mình xuất , bèn tỏa sáng rực rỡ hơn, rọi cho ba người chúng tôi cơ hồ mở mắt ra nổi. Mới về phía trước được quãng mười mấy mét, lại có luồng sức mạnh lần này ràng là lớn hơn nhiều. Chúng tôi thậm chí còn cảm thấy mình như bị thứ gì đó đè nặng lên người, chỉ cần cẩn thận chút thôi là gã ngục.

      gầy vẫn theo sau chúng tôi, có điều ta vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng giữ khoảng cách ước chừng mười mét. Thấy mặt chúng tôi xuất vẻ sợ hãi, gầy liền nhắc nhở: “Đừng sợ, cứ tiếp , nhưng ba người hãy nhớ lấy, nhất định phải cùng tiến cùng lùi, bằng lỡ như có người ngã xuống, máu tươi của hai người còn lại lập tức mất hiệu lực.”

      Lúc này tôi có cảm giác như thể trước mặt có chiếc quạt siêu lớn ngừng thổi mạnh về phía chúng tôi, thành ra chúng tôi nhất định phải ngược lại gió, bằng bị thổi về phí sau, tới lúc đó dù chết cũng thành tàn phế. may, dưới kiên trì của chúng tôi, luồng sức mạnh thứ hai này rốt cuộc bị phá giải. Chúng tôi dám chậm trễ, lại tiếp về phía trước theo chỉ đạo của gầy.

      Có điều hình như chúng tôi vui mừng quá sớm, khi chỉ còn cách bước là có thể tới được bức tượng thần, luồng sức mạnh càng lớn hơn tràn về phía ba người chúng tôi. Lần này, chúng tôi kịp chuẩn bị, sau nháy mắt bị luồng sức mạnh ấy đẩy lùi liền ba bước. May mắn từ đầu đến cuối chúng tôi luôn giữ vững đội hình, bằng là nguy to.

      Đúng lúc này, gầy lại lên tiếng: “Còn việc tôi quên mất chưa với các cậu, đó là khi các cậu lấy được dạ minh châu nhất định phải đồng thời máu tươi của cả ba người lên đó, như thế, tất cả mọi luồng sức mạnh mới biến mất.”

      Chỉ còn cách vài bước chân nữa là có thể lấy được vật thời thượng cổ, chúng tôi há lại chịu tùy tiện bỏ cuộc. Ba người chúng tôi vai kề vai, cùng cắn chặt răng để kháng cự áp lực nặng nề kia, rốt cuộc cũng về phía trước được vài bước, trở lại vị trí ban nãy. Sau đó, Tôn Kim Nguyên hét lớn tiếng, cầu tôi và Vương Tiên Dao dốc hết sức lực để nốt nước cuối cùng

      Chúng tôi khẽ gật đầu, học theo bộ dạng của cậu ta rồi cả ba người cùng hét lớn mấy tiếng, ra sức lao về phía trước. Tuy luồng sức mạnh đó vẫn cực kỳ lớn nhưng ba người chúng tôi chẳng hề lui bước, vẫn sai sánh vai liền thành thể với nhau, rốt cuộc nốt được quãng đường cuối cùng kia. Chính vào lúc này, những tia sáng mà dạ minh châu tảo ra bỗng trở nên êm dịu, tuy vẫn rạng rỡ như trước song còn khiến người ta cảm thấy chói mắt nữa. Có điều thần khí thẹn là thần khí, dù đến bước rồi nhưng nó vẫn cố gắng dùng chút sức mạnh cuối cùng đối kháng với chúng tôi. Giờ phút này, chúng tôi chỉ cần phá vỡ được luồng sức mạnh cuối cùng đó, lại đưa tay lên là có thể lấy được món thần khí dạ minh châu mà bức tượng thần kia cầm tay. Ba người chúng tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn, mặt mỗi người đều lộ ra những nét vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

      Nhưng chính vào thời khắc mấu chốt này, từ phía sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên tiếng gầm lớn: “Láo xược, bản vương nhất định phải giết chết các ngươi.” Giọng này quen thuộc và bá đạo vô cùng. Chúng tôi ngoảnh đầu lại, thấy Nguyên Lương Vương bừng bừng giận dữ, mang theo đàn thuộc hạ chạy tới chỗ cửa hang mà chúng tôi vừa mới vào.

      gầy lớn tiếng hét lên với chúng tôi: “Mặc kệ , các cậu chỉ cần lấy được viên dạ minh châu kia là được, những việc còn lại cứ giao cho tôi xử lý.” Dứt lời bèn rút thanh đao cổ kia ra. Tôi có thể nhìn thấy ràng, vẻ mặt gầy lúc này trở nên lạnh ngắt tựa băng sương, từ trong mắt chiếu ra những tia sắt khí vô cùng nồng đậm. Ba tên binh sĩ chạy trước nhất bị ta cung đao chém ngang cái, sau nháy mặt đứt thành hai nửa, ba luồng dịch thể màu xanh sẫm tức từ bụng của bọn chúng bắn ra tung tóe. Từ chuyện này có thể thấy thanh đao cổ kia sắc bén đến mức có thể dùng từ chém sắt như bùn để hình dung.

      Tuy được gầy trấn an, nhưng biết Nguyên Lương Vương dẫn theo rất đông thủ hạ tới đây, chúng tôi vẫn tránh khỏi có chút sợ hãi. Có điều dạ minh châu ở gần ngay trước mặt, chúng tôi đương nhiên thể bỏ cuộc được. Lúc này, dạ minh châu ở gần ngay trước mắt, chúng tôi đương nhiên thể bỏ cuộc được. Lúc này dạ minh châu chỉ còn cách đầu ngón tay của chúng tôi chừng tấc nữa thôi, nếu phải vì vẫn còn chút phản kháng, chúng tôi có thể lấy nó xuống chỉ trong giây.

      Nhưng chuyện bất ngờ lại lần nữa xuất, chính vào lúc này, viên dạ minh châu sắp khuất phục dưới tay chúng tôi lại đột nhiên lao vọt lên giữa trung, sau đó bắt đầu bay về phía Nguyên Lương Vương. Chúng tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy Nguyên Lương Vương lầm rầm niệm thần chú, hình như gọi dạ minh châu về chỗ mình, sau đó lại vứt tráp pha lê trong tay lên cao.

      bao lâu sao, dạ minh châu nhàng bay vào giữa tráp pha lê.

      Chỉ thấy từ trong tráp pha lê chiếu ra rất nhiều tia sáng màu trắng, so với trước đó ánh sáng càng trở nên chói mắt hơn, khiến người ta bắt đầu nảy sinh cảm giác bỏng rát. Tuy ba người chúng tôi hiểu được ý đồ của Nguyên Lương Vương, song giờ đây lên cao khỏi mặt đất hơn ba mét, dù có nhảy lên cũng chẳng với tới được, huống hồ còn phải máu tươi đầu ngón tay vào đó nữa.

      Tôi ngoảnh đầu qua, nôn nóng hỏi gầy lúc này vẫn cật lực giao chiến: “Tiền bối, dạ minh châu bay mất rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

      gầy chém đao xuống, lại có hai gã binh sĩ khác bị đứt đôi người. Sau đó, ta lùi lại phía sau, rất nhanh tới trước mặt chúng tôi. Dưới chiếu gọi của tráp pha lê, gầy rất nhanh bị luồng sức mạnh vô hình chặn đứng, mà ta lại có loại máu thần kỳ như của chúng tôi, thế là chỉ sau đầy ba giây bị đẩy ngược về phía sau. gầy thấy tình hình ổn, vội vàng kêu chúng tôi tới bên cạnh ta.

      Ba người chúng tôi hiểu ngay ý của gầy, lúc này, tuy ta thể tới bên cạnh chúng tôi nhưng chúng tôi lại có thể tới bên cạnh ta, thế là cả ba đều chút do dự làm theo lời ta . gầy lại chém ngã mấy binh sĩ vừa lao tới nữa, sau đó nôn nóng với chúng tôi: “Mau đưa tay các cậu ra đây!”

      định làm gì thế?” Tuy đều có câu hỏi như vậy nhưng chúng tôi vẫn ngay lập tức đưa bàn tay phải của mình ra. gầy chần chừ chút nào, tay phải vung đao vạch về phía trước đường. Chúng tôi cảm thấy từ nơi cánh tay mình truyền tới cơn đau thấu tâm can, hóa ra nhát đao đó của gầy cứa lên cánh tay của chúng tôi, mà nhát đao này ta ràng dùng sức mạnh hơn hồi nãy rất nhiều. lâu sao, cán tay của ba người chúng tôi đều xuất vệt máu dài chừng ba, bốn centimét.

      gầy giải thích, tranh thủ lúc chúng tôi còn chưa hết kinh ngạc đổi sang cầm đao bằng tay trái, tay phải nhanh chóng đưa tới, lần lượt quệt vào vết thương tay ba người chúng tôi, sau đó lại bôi máu tươi của ba người chúng tôi lên lưỡi thanh đao cổ kia. Chúng tôi nhìn thấy cảnh này vô cùng ngạc nhiên, biết ta làm như thế là có ý gì.

      gầy quan tâm ba người chúng tôi suy nghĩ như thế nào, đột nhiên quát lớn tiếng, tung người nhảy lên cao. Cú nhảy này ít nhất cũng đưa ta lên cao hơn hai mét, sau đó thanh bảo đao nhuốm đầy máu tươi kia được ta chém thẳng về phía chiếc tráp pha lê sắp nay về chỗ Nguyên Lương Vương. Chỉ nghe tiếng “keng” giòn tan vang lên, lưỡi đao bắn ra vô số tia lửa, sau đó gầy liền giống như bị sét đánh trúng giữa trung, cứ thế rơi thẳng xuống đất, chẳng khác nào con diều đứt dây. Chúng tôi vội vàng chạy tới đỡ ta dậy.

      Mãi tới lúc này chúng tôi phát , ra gầy biết ba người chúng tôi tuyệt đối thể hoàn thành nhiệm vụ, vì chiếc tráp pha lê đó ở quá cao so với vị trí của chúng tôi bây giờ, do đó ta mới quyết định tự mình hoàn thành bước cuối cùng này, bởi trong bốn người chúng tôi chỉ có mình ta là có thể nhảy cao được hơn hai mét, lại thêm vào độ dài của thanh đao cổ và cánh tay nữa hoàn toàn có thể chém thanh đao dính đầy máu tươi của chúng tôi vào tráp pha lê, từ đó phá giải sức mạnh của môn thần khí này.

      Lúc này, tráp pha lê cũng từ từ rơi xuống, vừa hay được tôi đón lấy. Tôi dám sơ suất, lập tức kéo khóa của chiếc ba lô leo núi người ra, đặt tráp pha lê vào trong đó. ra kể cũng lạ, vừa rồi, khi tôi đón được tráp pha lê để tâm quan sát, phát tráp pha lê sau khi bị thanh đao cổ chém sắt như bùn đó chém trúng vẫn chẳng hề bị tổn hại, ngay đến vết nứt cũng có. ràng, nó tuy gọi là tráp pha lê nhưng được làm từ thứ nguyên liệu gì đó khác chứ phải là pha lê , bằng sớm vỡ vụn từ lâu rồi.

      Sau khi tráp pha lê được tôi cất cẩn thận, mọi ánh sáng trong hang đá tức biến mất, tầm nhìn của chúng tôi cũng theo đó mà bị hạn chế nhiều, chỉ còn nhìn thấy mấy ngọn đuốc bên cạnh Nguyên Lương Vương lập lòe phát sáng. Chúng tôi vội vàng lấy đèn pin vốn giắt bên hông ra, ấn nút chiếu sáng. Nguyên Lương Vương thấy bảo vật của mình bị người ta đoạt mất sao chịu bỏ qua, lập tức rút thanh bảo đao đeo bên hông ra chỉ về phía mấy người chúng tôi, lại ngoảnh đầu gầm lên với đám thủ hạ sau lưng: “Mau lên, chém hết đám người này cho bản vương.”

      Những tên binh sĩ và đốc công đó cứ giống như đám người máy vừa được mở công tắc điện, lập tức chạy ào về phía bốn người chúng tôi như từng đợt thủy triều, ngay đến bản thân Nguyên Lương Vương cũng hung hãn xông tới. Còn bên phía chúng tôi, gầy bị thương nặng, từ bên khóe miệng vẫn rỉ máu tươi, đến năng cũng chẳng thể. Nếu phải vì ta có thể chất hơn hẳn người thường, e rằng sớm mất mạng khi trúng phải tia sét do tráp pha lê phóng ra rồi.

      Ba người chúng tôi tuy đều bị gầy rạch đao vào tay, nhưng lúc này, vết thương ấy căn bản chẳng đáng kể gì. Tôi bảo Tôn Kim Nguyên cõng gầy chạy về phía sau, còn mình cùng Vương Tiên Dao đoạn hậu. giờ, vũ khí duy nhất của chúng tôi chính là thanh đao cố dính đầy máu tươi lấy từ người gầy xuống, tình cảnh quả là tệ hại vô cùng.

      Trong khi chạy trốn, tôi có thể nghe thấy ràng từ phía sau lưng vang lại tiếng nổ lơn. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, phát toàn bộ hang đá ngờ bắt đầu rung lên dữ dội, những khối thạch nhũ ngừng rơi xuống, nếu may trúng phải tuyệt đối khó lòng toàn mạng. Mấy người chúng tôi giảm tốc độ rồi cẩn thận, đề phòng cảy ra chuyện chẳng lành.

      Có điều trong cái rủi cũng có cái may, vì dọc đường có rất nhiều thạch nhũ rơi xuống, mà đám binh sĩ với đốc công kia lại chỉ là xác chết biết , hề biết né tránh nên có quá nửa bị những khối thạch nhũ kia đập bẹp xuống đất. Có điều vẫn có nửa non đám xác chết biết may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Bọn chúng giống như các dũng sĩ chẳng biết sợ là gì, dốc hết sức lực đuổi theo chúng tôi, trông dáng vẻ đó tựa hồ như giết được chúng tôi quyết bỏ cuộc, vậy nên lúc này, chúng tôi vẫn phải tiếp tục bỏ trốn.

      Đúng vào lúc ấy, lại tiếng nổ lớn nữa vang lên, cơn chấn động xuất ngay sau đó ràng còn mạnh hơn lần trước nhiều. Tôi cảm thấy toàn bộ hàng đá đều rung lắc, thế rồi hai chân đột nhiên mất trọng lực, cứ thế ngã nhoài xuống đất, mà tình cảnh của Vương Tiên Dao với Tôn Kim Nguyên lúc này chẳng tốt hơn tôi là bao. Có điều Tôn Kim Nguyên từ đầu chí cuối đều buông gầy xuống, ngay cả lúc bò dưới đất cũng vẫn để ta nằm rạp lưng, bởi cậu ta biết , gầy lúc này hôn mê bất tỉnh, biết né tránh, khi bị bỏ lại, ta nhất định bị những khối thạch nhũ từ cao rơi xuống đập bẹp thành đống tương thịt.

      Vốn ngỡ cơn rung lắc trong hang đá chỉ kéo dài trong vòng mười phút, nào ngờ mãi mười phút sau, nó vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh. Đúng lúc này, Tôn Kim Nguyên chợt cất tiếng hét lên, bảo tôi cẩn thận phía sau. Tôi ngoảnh đầu nhìn, phát tảng đá khổng lồ ớ mé bên dần dần nghiêng về phía mình, xem ra cái hang này sắp sập xuống đến nơi rồi. Tôi dám suy nghĩ quá nhiều, vội vàng dốc hết sức lực chạy tới bên cạnh Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao.

      Tôi vừa định với Tôn Kim Nguyên tiếng cám ơn, bỗng lại thấy Vương Tiên Dao ở bên cạnh chỉ tay vào tôi, lớn tiếng nhắc tôi cẩn thận. Tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì tầm mắt trở nên mờ mịt, sau đó lưng tôi bị thứ gì đó đánh cho mạnh, từ trong cổ họng tôi lập tức tràn lên dòng dịch thể tanh nồng. Cuối cùng, hai mắt tôi trở nên tối sầm, hoàn toàn mất tri giác. Nhưng trước lúc hôn mê bất tỉnh, tôi cảm thấy loáng thoáng mình rơi xuống phía dưới, sau đó còn biết gì nữa cả

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 40: Núi thây

      Type: Thu Hiền

      Nhìn làn ánh sáng dìu dịu do dạ minh châu phát ra, tâm tư tôi mới thoắt đó quay trở lại mười lăm năm trước, nhớ tới tình cảnh khi mình, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Những chuyện năm đó tới bây giờ vẫn còn ràng trước mắt, như thế vừa mới xảy ra hôm qua thôi vậy, tất thảy đều in sâu vào trong ký ức tôi.

      Ngày hôm nay, sau mười lăm năm, chúng tôi lại lần nữa tụ họp, lại lần nữa tới núi Lương Vương, tất thảy mọi chuyện đều như mộng ảo, rất mực thần kỳ, rất chân thực, nhưng lúc này đây, tôi quả thực vẫn ở trong cái hang này, các vết thương người lúc nào nhắc nhở tôi những việc ấy đều là .

      Đúng thế, tôi rơi xuống khe nứt hình thành khi hang đá kia đổ sụp, sau đó nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất tri giác, mãi đến lúc tỉnh lại mới phát mình bị tách rời khỏi đội ngũ. Lúc này, chỉ còn lại mình tôi trong thế giới lòng đất này, ngoài ra, khi tìm kiếm cửa ra, tôi còn gặp phải con quái thú có vẻ ngoài giống cá sấu, nhưng kích thước to hơn cá sấu rất nhiều, cái miệng rộng như chậu máu của nó khi há ra hoàn toàn có thể nuốt chửng tôi vào bụng. Nhưng hãy còn may, đôi mắt của nó thể nhìn thấy gì.

      Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình rơi thẳng xuống nơi này, bằng chỉ e tôi sớm phải vùi thây trong bụng con quái thú khổng lồ kia, hơn nữa còn chết trong lúc hôn mê bất tỉnh. Ngày sau đến địa phủ, nếu như Diêm Vương hỏi tôi có sao lại chết, chắc tôi đành trả lời là biết thôi. Nhưng tôi bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, con quái thú đó nằm ngay bên cạnh cây cột đá mà tôi vừa mới trèo lên. Nó giống như tay thợ săn vậy, lẳng lặng nằm rạp bên dưới chờ đợi thời cơ, và tôi chính là con mồi trong mắt nó.

      Đáng tiếc gầy có ở đây, bằng dựa vào thân thủ của ta, lại cộng them thanh đao cổ chém sắt như bùn kia nữa, tôi tin rằng con quái thú trước mắt thể gây ra sóng gió gì. Có điều ngẫm lại, khi phá giải pháp lực của tráp pha lê, gầy bị thương nặng, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, cho dù lúc này có ở bên cạnh tôi chỉ e cũng chẳng giúp gì được, huống hồ thanh đao cổ kia sớm bị tôi làm mất từ lúc nào chẳng hay.

      Tôi xưa nay chưa từng mình ở giữa hang núi tối tăm như thế này, lúc nào bên cạnh tôi cũng đều có bè bạn, nhưng lúc này… Nghĩ đến đây, tôi kìm được thở dài tiếng, trong long trào dâng nỗi bi ai khó tả, thứ tâm trạng ấy khiến tôi dần dần nảy sinh cảm giác tuyệt vọng đối với sinh mệnh.

      Bây giờ ngẫm lại, tuy chúng tôi lấy được thứ mà mình chẳng thiết tha mong ước, nhưng như thế có ích gì đây? Chẳng mọi người rơi vào tình cảnh thế nào, chưa biết chừng bọn họ bị chôn vùi trong hang đá phía , còn tôi mới chính là người may mắn nhất. Nếu là như vậy, tôi đừng mong có ai khác đến đây cứu mình, tất cả mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Nhưng dựa vào năng lực của bản thân, liệu tôi có thể rời khỏi thế giới dưới long đất này hay ? Rất hiển nhiên, tôi chẳng có bao nhiêu hy vọng.

      Thần khí dạ minh châu đưa cho tôi cũng chỉ là thừa thãi, vì trong bốn người chúng tôi, ngoài gầy ra, ai khác biết cách sử dụng sức mạnh của nó, bằng , chỉ con quái thú nhoi há có thể làm khó được tôi. Nhưng lúc này, cầm bảo vật trong tay, tôi lại chỉ có thể dùng nó như công cụ chiếu sáng.

      Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, vừa nghĩ tới những con người vì tiền tài và bảo vật mà cuối cùng trở thành nô lệ của Lương Vương, vừa nghĩ tới kết cục của mình, Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao, và còn cả gầy kia nữa, tôi liền thấy đáng. Chúng tôi đều vì cùng mục tiêu mà đến nơi này, nhưng cuối cùng có rất nhiều người thậm chí còn chưa thể nhìn thấy thứ mà mình muốn mất mạng, chẳng lẽ như thế đáng lắm sao?

      Tôi dám suy nghĩ nhiều thêm, sợ càng suy nghĩ lại càng tuyệt vọng. Cuối cùng, tôi cố gắng trấn định tinh thần, để mình chìm vào giữa những dòng hồi ức kia nữa, chỉ thầm cầu khấn trong lòng, hy vọng các bạn bè tôi cũng được giống như tôi, vẫn binh yên vô .

      Tôi cúi đầu nhìn con quái thú khổng lồ ở phía dưới, thấy nó vẫn chẳng khác gì lúc trước. Sau khi ăn, nó liền nằm rạp bên dưới cây cột đá, thỉnh thoảng lại quẫy chiếc đuôi ngắn ngủn củ mình cái, có lúc ngẩng cái đầu nặng nề lên mà nhìn về phía tôi, dù rằng nó kỳ thực chẳng thể nhìn thấy gì, cặp mắt kia chỉ là vật trang trí mà thôi.

      Lúc này, toàn thân tôi đều là thương tích, hơn nữa khá lâu ăn uống gì nổi, vì được tiếp them năng lượng nên thế lực gần như cạn kiệt. Nên cứ chần chừ thêm, chắc tôi khó mà còn đường sống, vậy nên tôi cần phải nghĩ cách xuống dưới, sau đó tránh khỏi con quái thú xấu xí kia mà tìm cửa để rời khỏi nơi này. Có lẽ đường , tôi gặp được mấy người Tôn Kim Nguyên cũng nên.

      Tôi đưa ra phân tích, ở nơi này có dòng sông ngầm, tuy biết nó chảy về đâu nhưng dòng nước luông lưu động, do đó có thể khẳng định hạ du của dòng song ngầm này nhất định là cửa thoát nước, mà có cửa thoát nước có cửa ra, hy vọng của tôi chính là ở đó.

      Vì nằm bò cột đá này quá lâu, lại phải giữ mãi tư thế nên khi tôi muốn cựa mình chút chợt phát tay chân mình đều trở nên tê dại, trong tình cảnh này tôi dám hành động khinh suất, chỉ có thể chậm rãi vương chân từng chút, để chúng từ từ khôi phục lại tri giác, bằng lát nữa sẩy tay lỡ chân rơi xuống có hối hận cũng kịp.

      Ước chừng mười mấy phút sau, tôi cảm thấy thân thể mình hồi phục được tương đối, bèn co thử hai chân, chậm rãi ngồi thẳng người lên. Chẳng ngờ tôi mới động đậy chút mà con quái thú ở phía dưới có phản ứng ngay, nó lập tức nhổm người dậy, cái đầu đưa qua đưa lại ngừng, dường như tìm kiếm nơi phát ra thanh.

      Tiếp đó, tôi lại lục lọi trong ba lô leo núi, rốt cuộc tìm được ít đinh vít. Chúng tôi vốn lo gặp phải vách núi dựng đứng nên mới chuẩn bị sẵn thứ này, nhưng mãi mà vẫn phải dung đến, lúc này vừa hay có thể dung để dụ con quái thú kia chỗ khác. Đinh vít chỉ còn mười mấy cái, tôi dám dùng bừa bãi, trước tiên là ném cái ra chỗ cách mình năm mét ở phía sau lưng, cái đinh vít lập tức va vào tường làm phát ra tiếng “keng” giòn tan.

      Con quái thú đó quả nhiên thính tai vô cùng, vừa nghe thấy phía xa có tiếng động vang lên lập tức quay đầu chuyển hướng, bò dần từng bước về phía phát ra thanh. Tôi thấy chiêu này hữu hiệu, thế là lại ném ra thêm cái đinh vít nữa, lần này vị trí ném xa hơn lần trước nhiều, ít nhất cũng phải cách chỗ tôi mười mét. Con quái thú kia ngỡ là con mồi bỏ trốn, lập tức tăng tốc độ, rất nhanh tiến về phía trước thêm mấy mét nữa.

      Tôi thấy nó cách mình hơn mười mét, thầm nghĩ bây giờ bỏ trốn còn chờ tới lúc nào? Thế là lại lấy ra cái đinh vít nữa rồi ném tới chỗ xa hơn. Con quái thú kia tựa hồ bị chọc giận, lập tức lao thẳng về hướng đó. Lúc này thời cơ chín muồi, tôi nhất định phải tận dụng tốt mới được.

      Tuy cột đá này cao tới ba mét, ngang với chiều cao của gian nhà cấp bốn bình thường, nhưng lúc này, tôi chẳng còn lòng dạ nào mà lo sợ nữa, sau khi hít sâu hơi liền dằn lòng nhảy ngay xuống dưới. Vừa mới chạm đất, hai chân tôi chịu nổi sức nặng của cơ thể, liền nhào người về phía trước, lại lăn mặt đất mấy vòng, có điều cũng còn may, tôi hề bị thương gì cả.

      Tôi lập tức chống tay đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn thấy con quái thú kia nhanh chóng xoay người lại, ràng cú nhảy vừa rồi của tôi thu hút chú ý của nó. Tôi nào dám dừng lại, dù trước mặt có vô số xác chết, tôi vẫn cất bước mau, ra sức chạy về phía trước. Đúng vào khoảnh khắc đôi chân giẫm lên xác chết đầu tiên, tôi lập tức cảm thấy hối hận, vì số lượng xác chết ở đây thực nhiều đến dọa người, tất cả chất thành đống cao ngất, cứ như ngọn núi cậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của tôi.

      Tôi cắn chặt răng, bất kể thế nào tôi cũng cần phải qua chỗ các thi thể này, bởi lẽ đây chính là con đường sống duy nhất của tôi. Do đa phần các thi thể ở đây đều bị rữa nát nghiêm trọng, vậy nên có mấy lần chân tôi giẫm phải dòi bọ, rất nhiều con dòi còn nhân đó mà bỏ lổm ngổm lên ống quần của tôi. Tôi hoang mang đá mạnh chân để làm văng lũ dòi ấy , trong lòng sợ hãi tột cùng nhưng lúc này tôi nhất định phải cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đó, bằng bị con quái thú sau lưng đuổi kịp ngay.

      Tôi cũng mình trèo núi thây được bao lâu, chỉ cảm thấy quãng thời gian vừa rồi quả là dài đằng đẵng. Lúc này, tôi đỉnh cao nhất của núi thây, vốn định xuống phái dưới, nhưng vừa mới cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân mình, tôi thể nhấc chân lên nổi nữa. Trời ạ, mặt bên kia của núi thây ngờ lại có tới mười mấy con quái thú giống hệt con vừa rồi, bọn chúng ngừng cắn xé các thi thể, nếu tôi mà xuống dưới đó chắc chẳng đủ cho bọn chúng chia nhau.

      Mà con quái thú ở phía sau tôi lúc này ra sức trèo lên , áng chừng chỉ còn đầy phút nữa là nó có thể tới được chỗ tôi. Tôi bây giờ có thể rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn lọt vào giữa vòng quây của lũ quái thú.

      Tôi vô cùng sợ hãi, trong lòng trào lên nhưng cơn hoang mang tột độ, ngay cả sức hét to lên cũng chẳng có. Tôi cảm thấy cái chết ở cách mình rất gần, có lẽ bao lâu sau, tôi bị con quái thú phía sau kia ăn thị, hoặc là trở thành phần của núi thây này.

      Mười mấy con quái thú ở dưới núi thây dường như vùi đầu vào việc ăn nên chẳng hề chú ý tới tôi, chỉ có con quái thú vẫn đuổi theo tôi từ nãy giờ kia là hăng tiết, càng lúc càng tới gần hơn. Bốn bàn chân của nó to lớn vô cùng, cứ như những chiếc quạt hương bồ, chỉ sau mấy tiếng “bình bịch” tới trước mặt tôi, cách tôi chỉ còn hơn hai mét, khoảng cách này thậm chí còn kém cả chiều dài thân thể của nó nữa.

      Nhìn con quái thú ở ngay trước mặt, tôi bất giác đổ mồ hôi như tắm, tuy biết mình phải là đối thủ của nó những vẫn muốn liều phen, bởi tôi cam tâm chết như vậy, dù có chết tôi cũng phải chết các có ý nghĩa. Nhưng bây giờ tôi có món vũ khí nào trong tay, tức là phải tay đánh nhau với nó. Mà lúc này, con quái thú đó dừng lại, chỉ bày ra bộ dạng chuẩn bị tấn công mà thôi, dường như lặng lẽ chờ đợi điều gì. Chẳng lẽ nó thay đổi ý đồ, muốn tha cho tôi mạng? Hay là, nó có sở thích trông chừng vật sống, chờ đến khi đối phương chết rồi mới ăn thị?

      Thấy nó tấn công, tôi đưa mắt ngó quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được món vũ khí nào đó giữa núi thây này. Đáng tiếc, tại nơi này, tôi chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng được, những viên đá đều bị vùi lấp dưới các thi thể, lẽ nào tôi phải dùng các thi thể này để ném về phía con quái thú kia sao?

      Con quái thú đột nhiên có hành động, cái đầu ngẩng cao, cứ thế lao thẳng về phía tôi. Nhìn hai hàm răng dài trắng ớn hệt như những chiếc móc sắt trong cái miệng đỏ lòm như chậu máu của nó, tôi bất giác nhủ thầm, nếu phải chết dưới cái miện kia nhất định là chuyện vô vùng đau khổ, còn chẳng bằng cắn lưới tự vẫn, có điều tôi làm gì có dũng khí để tự vẫn cơ chứ! Lúc này, lòng tôi nóng như lửa đốt, rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cũng có thể là vì lâm vào đường cùng rồi nên làm bừa, dùng thi thể ở ngay trước mặt làm vũ khí ném về phía con quái thú.

      Con quái thú có thính giác cực tốt, biết có vật bay về phía mình, bèn há to miệng đón lấy, nhai nhồm nhoàm. Tôi nhìn thấy cảnh này sợ gần chết, thầm mong con súc sinh này ăn no rồi, thèm để ý đến tôi nữa.

      Dường như nó cảm thấy thi thể đó đủ tươi ngon, thế là lại quay đầu qua phía tôi, từ trong miệng liên tục phát ra những tiếng “chẹp chẹp”, cứ như nhấm nháp lại dư vị của món ăn vừa rồi. Sau khi yên lặng lát, nó đột nhiên lại nhắm mắt hướng tôi mà tấn công lần nữa. Tôi chỉ cảm thấy có bóng đen lao vọt tới, tốc độ nhanh vô cùng, trong khi đó, đôi chân tôi lại lún giữa các xác chết, dù muốn bỏ chạy cũng chẳng được. Thế là tôi dứt khoát nhắm chặt hai mắt, phản kháng vô nghĩa nữa, thầm nghĩ bị con quái thú ăn thịt dù sao cũng tốt hơn là bị đàn quái thú xé xác ra ăn.

      Nhưng đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng mình chết chắc, trước mắt chợt bừng lên ánh sáng chói lòa, dường như có luồng sáng rất mạnh chiếu thẳng lên người tôi. Tôi vô thức mở mắt ra xem có chuyện gì, bất ngờ phát chẳng tự bao giờ, chiếc tráp pha lê vốn được quấn chặt vào cánh tay trái của tôi tự động mở nắp, từ bên trong chiếu ra những tia sáng cực kỳ chói mắt.

      Dưới chiếu rọi của thứ ánh sáng màu trắng đờ, con quái thú kia dường như gặp phải thứ cực kỳ đáng sợ, lập tức quay đầu bỏ trốn, chẳng bao lâu sau cuống tới bên dưới núi thây rồi biến mất giữa bóng tối. Lúc này, những tia sáng màu trắng mãnh liệt do viên dạ minh châu trong tráp pha lê chiếu ra mới dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

      Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát toàn thân mình đầm đìa mồ hôi, rồi lại thở dốc hồi, cuối cùng cứ thế đổ gục xuống, chẳng buồn quan tâm dưới chân mình là những gì. Tôi ngàn vạn lần ngờ được rằng khi mình sắp chết lại được món thần khí này cứu giúp, trong lòng trào lên nỗi vui mừng khó tả, đồng thời cảm thấy may mắn vì có thể sống sót sau kiếp nạn. Dù gì chăng nữa, cái mạng này của tôi tạm thời giữ được rồi.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Nghiêm

      Chừng mười mấy phút sau, tôi rốt cuộc dần bình tĩnh trở lại từ trong cơn sợ hãi đó, liền chậm rãi mở mắt ra, cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân, đồng thời tự nhủ mình bây giờ chỉ như nằm giường thôi, còn các thi thể xung quanh chỉ là đồ chơi, việc gì phải sợ. Nhưng tôi càng suy nghĩ như vậy lại càng cảm thấy hoang mang, vì thứ mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ các thi thể vẫn ngừng chui vào mũi tôi. Tuy tôi ở giữa núi thây này hơn tiếng đồng hồ nhưng thứ mùi đó vẫn nồng đậm cách khó tả, hơn nữa đám dòi bọ trong các thi thể thỉnh thoảng lại bò lên người tôi, khiến tôi sợ hãi tột độ, chẳng có lòng dạ nào mà suy nghĩ tới những việc khác.

      Tôi bây giờ tưởng chừng như sắp sụp đổ đến nơi, chỉ muốn điên cuồng gào to lên mấy tiếng nhưng lại sợ bị lũ quái thú ở dưới kia chú ý tới. Tôi biết khi mình phải đối mặt với nguy hiểm lần nữa, liệu hai món thần khí tay còn có thể phát huy tác dụng hay , do đó tôi nhất định phải giữ tỉnh táo, để mình rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

      Sau khi nghỉ ngơi lát, tuy cái bụng vẫn trống rỗng nhưng thể lực của tôi khá hơn rất nhiều so với vừa rồi. Tôi chống tay đứng dậy, cố gắng ngước mắt nhìn lên cao để các thi thể kia lọt vào tầm mắt mình, thế rồi tôi lê tấm thân mỏi mệt bước thấp bước cao giữa các thi thể, mãi đến khi tới chỗ sườn dốc tôi mới dừng lại.

      Tôi biết rất mình bây giờ tuyệt đối thể quay lại, bởi con quái thú vừa rồi nhất định là rình rập trong góc tối nào đó, chỉ cần tôi lọt vào phạm vi tấn công của nó hậu quả khó mà lường trước được, vậy nên tôi chỉ có thể tiếp tục về phía trước mà thôi.

      Tôi lén đưa mắt ngó xuống bên dưới núi thây, phát mười mấy con quái thú kia vẫn ăn xác chết. Tôi có chút hoài nghi những xác chết này là do Nguyên Lương Vương cố tình vứt ở đây để nuôi đám quái thú kia, chẳng tại nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu xác chết, e rằng tới vạn cũng phải có tám nghìn. Sáu trăm năm nay, nhất định là có vô số người phải chết trong ngôi mộ cổ này, thủ đoạn của Nguyên Lương Vương thực là quá tàn độc.

      Tôi bắt đầu cẩn thận di chuyển qua phía bên trái, cố gắng để phát ra bất cứ thanh nào. Vì đôi mắt của đám quái thú kia chỉ là vật trang trí nên tôi có thể lợi dụng điểm này để thoát thân, chỉ cần tôi vòng ra xa chút là chắc hẳn có thể tránh khỏi bọn chúng, nhưng điều kiện tiên quyết là được phát ra bất cứ thanh nào, bằng nhất định rơi vào cảnh bị bọn chúng vây công.

      Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, tôi cũng càng lúc càng tới gần đám quái thú kia, có điều bọn chúng vẫn hề phát ra tồn tại của tôi, điều này khiến tôi bình tĩnh hơn nhiều. Ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét, tôi ở cách bọn chúng càng lúc càng gần. Trong khoảng khắc này, cơ thịt toàn thân tôi đều căng cứng, cảm giác hồi hộp ngớt trào dâng.

      Mười mét, đây là khoảng cách cực hạn mà tôi có thể lại gần lũ quái thú rồi, nếu lại tiếp thêm nữa, cho dù bọn chúng nhìn thấy tôi, cho dù tôi phát ra bất cứ tiếng động nào dựa vào hệ thống cảm quan, bọn chúng nhất định vẫn có thể phát ra tồn tại của tôi nên tôi liền dừng lại tiếp nữa. Tôi thầm suy nghĩ, dựa vào mười mấy chiếc đinh vít cuối cùng tôi có liệu có thể dụ hết đám quái thú kia xa ? Nếu thành công cố nhiên là kết cục tốt nhất, nhưng nếu chỉ dụ được phần đám quái thú, hoặc thậm chí chỉ con quái thú bị dụ , vậy tức là tôi thất bại, mà trong tay tôi chỉ có lượng đinh vít thế thôi, do đó cơ hội đến lần thứ hai.

      Tôi nắm chặt chỗ đinh vít đó trong tay, tâm trạng có chút căng thẳng, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập. Tôi chậm rãi đưa tay phải lên, vì lần này có nhiều quái thú quá, chút động tĩnh e là khó có thể thu hút được chú ý của bọn chúng, vì vậy nên tôi dự tính chia số đinh vít còn lại ra để ném trong ba lần. Lần đầu tiên thể ném quá xa, mục tiêu chủ yếu là thu hút chú ý của bọn chúng, lần thứ hai vẫn thể ném quá xa, nhưng phương hướng nhất định phải thay đổi chút, khiến bọn chúng cho rằng con mồi bỏ chay, còn lần thứ ba nhất định phải ném xa hết mức có thể, bởi lẽ sau lần ném thứ ba ấy, tôi phải lập tức bỏ chạy khỏi đây.

      Sau khi dự trù xong toàn bộ kế hoạch, tôi liền chuẩn bị tiến hành. Lẳng lặng cầm chắc ba cái đinh vít trong tay, tôi ngắm chuẩn cự ly, sau đó ném về phía sau lưng đám quái thú. Bởi vì lần này tôi ném ba cái đinh vít cùng lúc nên động tĩnh tạo thành rất lớn, sau nháy mắt thu hút được chú ý của đám quái thú, bọn chúng nháo nhào bò về phía sau lưng. Có điều lần ném này của tôi thể tính là quá thành công, bởi lẽ vẫn còn con quái thú ở yên chỗ cũ, nó hề bị thu hút bởi thanh do những cái đinh vít phát ra, thậm chí ngay đến thân thể cũng chẳng động đậy chút nào.

      Tôi nhủ thầm, có lẽ đến lần ném thứ hai nó có phản ứng, thế là lại ném ba chiếc đinh vít nữa ra, mà vị trí của lần ném này là ở phía bên phải của đám quái thú. Đám quái thú quả nhiên trúng kế, ngỡ rằng con mồi thay đổi phương hướng bỏ chạy, thế là lập tức xoay người đuổi theo. Nhưng rất lạ, con quái thú vừa rồi động đậy lúc này vẫn nằm yên chỗ, chẳng hề có phản ứng.

      Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy nôn nóng, vì trong tay tôi chỉ còn lại năm chiếc đinh vít cuối cùng, nếu vẫn thể dụ nó chạy kế hoạch của tôi coi như hoàn toàn thất bại. Nhưng tôi được hai nước cờ rồi, thể nào nốt nước cờ thứ ba. Tôi nhủ thầm chết chết, dù sao tình cảnh của mình bây giờ so với chết cũng chằng tốt hơn là bao, và chăng tôi phải chịu đựng đủ các loại sợ hãi rồi, nếu cứ tiếp tục thế này mãi, dù tôi chết e cũng biến thành kẻ điên mất.

      Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi ném nốt năm chiếc đinh vít cuối cùng , vị trí đinh vít rơi vẫn nằm ở hướng như lần ném thứ hai, có điều khoảng cách xa hơn mười mấy mét. Ngoài ra, lần này tôi ném đồng thời tới năm chiếc đinh vít, thanh phát ra lớn hơn trước đó rất nhiều, có lý nào mà con quái thú cuối cùng kia lại bị dụ qua đó.

      Đáng tiếc thực thường luôn tàn khốc, con quái thú nãy giờ mực chịu động đậy đó vẫn chẳng khác gì lúc trước, cứ nằm thu lu chỗ. Nó giống như con cáo già thành tinh, cái bẫy của người thợ săn có tác dụng gì với nó. Phải làm sao bây giờ? Tôi còn cái đinh vít nào nữa. Hay là tôi cứ tranh thủ dịp này mà chạy xuống dưới đó luôn? xuống chết chắc, nhưng xuống dưới đó rồi, tôi phải đối phó với con cáo già kia như thế nào đây?

      khi tôi bần thần do dự, chẳng biết từ đâu chợt có cơn gió mạnh thổi tới, cứ thế thốc thẳng vào lưng tôi. Tôi vốn chẳng có chút chuẩn bị, bỗng nhiên cảm thấy chân bị trượt cái, thế rồi thân thể liền lăn lông lốc xuống dưới núi thây. Tôi lăn mạch tới cạnh con quái thú nhất quyết chịu động đậy kia mới dừng lại được, mà lúc này, đầu của tôi chỉ còn cách đầu nó chưa đầy năm centimét, nó chỉ cần há miệng ra tợp cái là đầu tôi ắt phải dọn nhà nơi khác ngay. Tôi kìm được kinh hãi kêu lớn tiếng, rổi nhảy bật dậy, chút suy nghĩ, co cẳng bỏ chạy ngay lập tức.

      Tôi chạy dọc theo dòng sông ngầm về hướng hạ du, cũng chẳng mình chạy được bao xa, chỉ biết mãi tới khi đôi chân trở nên mềm nhũn chạy tiếp được nữa tôi mới dừng lại, rồi nằm ngửa ra mặt đất mà thở hồng hộc. Ngoái đầu nhìn lại, vẫn còn may, phía sau có động tĩnh, con quái thú vừa rồi cũng đuổi theo, tôi hoài nghi con quái thú từ đầu chí cuối động đậy đó chết, bằng có lý nào nó lại buông tha cho tôi, mà với tốc độ của nó, muốn đuổi kịp tôi căn bản chẳng phí bao nhiêu sức lực.

      Đáng ghét nhất vẫn là cơn gió quái dị đột nhiên thổi tới kia, nếu con quái thú đó chưa chết, rất có thể tôi phải mất mạng ngay tại chỗ rồi. Nhưng ngẫm lại, nếu có cơn gió đó, chắc tôi vẫn còn do dự biết có nên xuống dưới hay , rất có thể vì vậy mà bỏ lỡ mất cơ hội bỏ trốn tốt nhất, thành ra lần này tôi cũng thể cơn gió quái dị đó rốt cuộc giúp tôi hay hại tôi nữa.

      “Bạch Vân Sơn, Bạch Vân Sơn, mau tới đây, mau tới đây!” khi tôi nằm nghỉ ngơi mặt đất, đột nhiên có tiếng người gọi tên tôi, hơn nữa nghe thanh đó dường như ở cách chỗ tôi xa lắm. Tôi rất ngạc nhiên, ngỡ rằng mấy người Tôn Kim Nguyên gọi mình, vì giọng đó hình như là của Vương Tiên Dao. Có điều sau khi ngó quanh bốn phía, tôi lại chẳng nhìn thấy có bóng người nào, vậy ai gọi tôi đây? Trái tim tôi bất giác giật thột, chắc phải có hồn ma bóng quế nào đó giữa núi thây kia bám theo tôi đấy chứ?

      Nhưng đúng, giọng đó ràng là của Vương Tiên Dao, hơn nữa còn giống hệt với giọng kêu tôi bảo vệ dạ minh châu cẩn thận. Sau nháy mắt, tôi giật mình bừng tỉnh, nhất định là mấy người Vương Tiên Dao tìm thấy tôi nên dùng máy bộ đàm để gọi tôi rồi, tôi nhớ là khi xuất phát chúng tôi có mang theo máy bộ đàm mà.

      Tôi lập tức mở ba lô leo núi ra, lục lọi hồi nhưng lại chẳng tìm thấy máy bộ đàm đâu, chẳng lẽ tôi làm mất nó rồi? Vậy vừa rồi là ai gọi tôi? Hơn nữa nghe thanh đó ràng là ở cách tôi xa lắm. Nghĩ tới đây, tôi kìm được nổi da gà, từng cơn sợ hãi trào lên ngớt.

      “Ai gọi tôi đấy?” Tôi đánh bạo hô to tiếng, đáng tiếc chẳng có ai trả lời, điều này khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi. Tôi bất giác rùng mình cái, lập tức đứng bật dậy, hoang mang đưa mắt ngó quanh bốn phía.

      “Đừng sợ, là tớ đây, mau tới đây, tớ ở ngay phía trước cậu thôi.” Giọng giống như là của Vương Tiên Dao đó lại vang lên lần nữa, trái tim tôi cơ hồ nẩy lên đến tận cổ họng, nếu cứ tiếp tục thế này chắc nó nhảy ra khỏi miệng tôi mất.

      Nhưng lý trí với tôi rằng mình nên tin là thế giới này có tồn tại của ma quỷ, vì nếu có ma quỷ, con người còn có thể sống được sao? Hơn nữa đối phương ràng gọi tên tôi, nếu đó là ma quỷ tại sao lại biết tên tôi được chứ? Vả lại giọng đó tôi nghe thế nào cũng cảm thấy giống như là của Vương Tiên Dao.

      Rồi tôi lại chợt nhớ ra, giọng đó phải ấy ở phía trước ư? Chưa biết chừng là Vương Tiên Dao ở bên đó gọi tôi ấy chứ! Hang động này thoáng đãng vô cùng, dù ấy có ở cách tôi cây số gọi tên tôi thanh cũng có thể vọng tới đây, điều này có gì là lạ cả.

      Nghĩ tới đây, tôi lập tức cảm thấy kích động, mẹ kiếp, rốt cuộc có thể gặp lại bọn họ, tôi cần phải mình ở nơi đây nữa, cái cảm giác bất lực và sợ hãi khi có ai khác ở bên giúp đỡ đó tôi chịu đủ lắm rồi. Tôi hét to: “Tiên Dao, Kim Nguyên, gầy, mọi người đợi lát, tôi tới ngay đây!” Tôi vừa trả lời bọn họ vừa dốc sức chạy dọc theo dòng sông ngầm về hướng hạ du.

      Tôi hưng phấn chạy về phía trước, giống hệt như đứa bé xa nhà lâu, lúc này bỗng tìm được đường quay về, trong lòng vừa kích động lại vừa ấm ức, chỉ còn thiếu điều rơi nước mắt nữa thôi.

      Tôi cứ thế chạy như bay dọc theo dòng sông ngầm, lúc này dòng sông lại chợt ngoặt qua bên, nhưng tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng mấy người Tôn Kim Nguyên đâu, liền lờ mờ cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó đúng lắm. Tính đến giờ, tôi chạy cũng phải được mười phút rồi, theo tốc độ của tôi ít nhất cũng di chuyển được cây số, vậy mà vẫn nhìn thấy mấy người Vương Tiên Dao đâu, hơn nữa nơi này còn có chỗ rẽ, nếu thanh vọng tới từ hướng hạ du, vậy thể vang xa như vậy được, vì sau khi chuyển hướng, thanh hơn rất nhiều.

      Nhưng lúc này Vương Tiên Dao vẫn gọi tên tôi, mà thanh còn càng lúc càng , lẽ nào bọn họ ở ngay sau ngã rẽ này ư? Nếu là như vậy bọn họ cũng tệ quá , biết qua ngã rẽ rồi hãy gọi, như thế thanh có thể vang xa hơn chút. Tôi nghĩ nhiều thêm nữa, lại tiếp tục chạy về phía trước, hy vọng bọn họ ở phía sau ngã rẽ chờ tôi.

      Tôi chạy mạch nốt quãng đường cuối cùng đó, sau khi qua chỗ ngã rẽ sao kiên trì tiếp được nữa, liền chống hai tay vào đầu gối mà thở hồng hộc. Tranh thủ lúc này, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng cảnh tượng tôi nhìn thấy khiến tôi suýt ngất xỉu, vì phía trước mặt làm gì có bóng dáng ai đâu, chỉ có duy nhất cánh cửa đá đứng sừng sững ở đó, hơn nữa còn mở rộng, cứ như là để chào đón tôi đến đây vậy.

      Cũng chính vào lúc này, giọng của Vương Tiên Dao biến mất, tôi ra sức day mạnh hai tai, đúng thế, giọng của Vương Tiên Dao biến mất rồi. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Chẳng lẽ khi tôi rơi xuống khe nứt này bị va đập vào đâu đó, cho nên đôi tai hỏng mất rồi?

      Nhìn cánh cửa mở rộng trước mặt, tôi chẳng buồn quan tâm đôi tai của mình có phải bị làm sao rồi , dù sao tôi cũng phải qua cánh cửa đá này, vì dòng sông ngầm chảy qua ngay bên dưới đó, tôi muốn tới được chỗ hạ du của dòng sông nhất định phải làm vậy mới xong, bằng chỉ còn cách học theo lũ vịt bơi theo dòng nước thôi, mà tôi hiển nhiên là chẳng có cái bản lĩnh này.

      Tôi đưa tay day mạnh tai thêm lần nữa, sau đó lại hét to mấy tiếng, phát thính giác của mình vẫn bình thường, bèn cất bước về phía cánh cửa đá. Cánh cửa đá này được điêu khắc vô cùng tinh tế, bên có hai thiếu nữ quần áo phất phơ, bọn họ đều xách chiếc giỏ trúc bằng tay trái, bên trong đựng rất nhiều cánh hoa, mà tay phải của bọn họ cầm nắm cánh hoa, vung tay khẽ rắc. Tôi kìm được thầm cảm thán, tuyệt vời thay bức họa tiên nữ tán hoa, ngờ lại có thể sống động đến nhường này, cái thần thái chân thực cùng các đường nét đẹp đẽ đó thực khiến người ta kìm được phải suy nghĩ vu vơ.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 42: Trùng phùng

      Type: Nghiêm

      Nhìn cánh cửa đá được điêu khắc tinh tế đó, tôi ngơ ngẩn dừng chân lại mất năm phút liền, sau đó mới giật mình tỉnh táo trở lại. Rồi tôi do dự thêm nữa, thẳng vào bên trong cánh cửa đá đó. Bởi vì ánh sáng tỏa ra từ tráp pha lê được tôi buộc cánh tay trái hết sức mãnh liệt, nên khi tôi vừa bước qua cánh cửa đá có thể nhìn thấy ràng mọi cảnh vật bên trong.

      Đây là gian phòng đá hình tròn, kích thước xấp xỉ sân bóng rổ, phần nóc có hình chóp, nếu nhìn kĩ thấy có chút giống với loại lều tròn của người Mông Cổ thảo nguyên. Cũng giống như cánh cửa đá kia, mọi đồ đạc trong phòng đều được điêu khắc vô cùng tinh tế, ngay phía trước mặt tôi có bệ đá rất rộng, bên đặt cỗ quan tài làm bằng đá cẩm thạch trắng, thành quan tài điêu khắc đủ các thứ chim quý thú lạ, còn có cả hoa văn hình mây lành, quy cách khá cao, nhất định là loại đãi ngộ dành cho người có cấp bậc chư hầu.

      Tôi dời ánh mắt khỏi cỗ quan tài đá đó nhìn qua hướng khác, thấy bên phía tay phải tôi có bức tượng được tạc theo kích thước người , rồi chợt phát bức tượng đó phải tượng đá mà là tượng gỗ, bên ngoài được sơn màu đỏ, nước sơn vẫn đẹp đẽ và hoàn hảo, cứ như vừa mới được sơn lên chưa lâu vậy, dưới ánh sáng rọi từ tráp pha lê thỉnh thoảng lại phản chiếu ra những tia màu đỏ rực rỡ.

      Chủ nhân của bức tượng là thiếu nữ mặc trang phục thời cổ đại, mặt mũi rất mực hiền từ, thoạt nhìn thấy tuổi tác chỉ chừng hai mươi chút. Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, như mỉm cười nhìn mọi thứ trong gian phòng đá này. Tôi cảm thấy nụ cười của nàng ta có chút quen thuộc, dường như từng được thấy ở đâu đó rồi, hơn nữa còn là thường xuyên nhìn thấy, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra. Nàng ta cầm chiếc gậy như ý (1), thoạt nhìn hệt như vị tiên nữ ở chín tầng trời, rất mực siêu phàm thoát tục, xinh đẹp động lòng người, mà đó mới chỉ là bức tượng gỗ thôi, nếu là người , chắc người đàn ông nào có thể lay động trước nàng ta. Nhưng tôi cứ cảm thấy mình từng nhìn thấy bức tượng này ở đâu đó rồi, có điều bây giờ lại thể nhớ ra nổi.

      (1) Gậy như ý là món đồ tượng trưng cho tốt lành, may mắn, thường được làm bằng ngọc, trúc hoặc là xương, gồm hai phần, phần đầu có hình như cây nấm linh chi hoặc là đám mây, phần cán hơi cong.

      Trong gian phòng đá này còn bày số đồ đạc khác, chẳng hạn như bàn đá, ghế đá, bàn trang điểm đá, bố trí như thế làm gì giống với lăng mộ, ràng là khuê phòng của nữ tử thời cổ đại, hơn nữa phong cách này thuộc về vùng Trung Nguyên, chẳng hề ăn nhập với các tòa cung điện kiểu Mông Cổ mà Nguyên Lương Vương cho xây dựng.

      Tôi bất giác hoài nghi bức tượng gỗ này vốn là con người , và nàng giờ nằm trong chính chiếc quan tài đá cẩm thạch trắng kia. Chẳng này có quan hệ thế nào với Nguyên Lương Vương, nhưng tôi nghĩ chắc phải là vợ, bằng nàng được trường sinh bất lão cùng Nguyên Lương Vương rồi chứ chẳng phải chết ở đây như thế này. Vậy nàng rốt cuộc là ai? Lẽ nào là nữ tử triều Minh bị bắt tới đây? Đáng tiếc Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao có ở đây, bằng với kiến thức của bọn họ nhất định đoán ra này là người của thời đại nào.

      Tôi mải nghĩ xem chủ nhân của ngôi mộ này rốt cuộc là ai vai phải chợt bị người ta vỗ khẽ cái. Tôi sợ giật nảy mình. Vừa nãy, khi vào gian phòng đá này, tôi để ý rất kĩ, thấy ở đây có bất cứ người hay vật sống nào cả, tại sao lúc này lại có người vỗ vai tôi được cơ chứ? Lẽ nào tôi vừa bị quỷ bá vai? Vậy há chẳng phải là nó muốn tìm tôi làm thế thân hay sao? Mà có khi nào con quỷ đó chính là người ở trong quan tài kia ?

      Hồi , tôi từng nghe bà nội , nếu lỡ bị quỷ bá vai ngàn vạn lần chớ có ngoảnh lại nhìn, bằng con quỷ đó hóa thành làn khói xanh rồi thừa cơ chui vào trong ngũ quan của bạn, để rồi từ đó xâm chiếm thân thể và linh hồn bạn. Tuy tôi tin thế gian này có ma quỷ tồn tại, nhưng thời gian gần đây, những chuyện kỳ lạ xảy ra thực quá nhiều, thành ra tôi thể xem xét lại thế giới quan của mình. Tôn Kim Nguyên có câu này rất đúng: Thế giới rộng lớn bao la, chuyện kỳ lạ gì là có, chưa chắc bạn nhìn thấy tất cả mọi thứ, cho nên phàm việc gì cũng vậy, thà tin là có chứ đừng nên cho là , kẻo đến lúc bạn gặp phải rồi, có hối hận cũng muộn.

      Cho nên, có đánh chết tôi cũng thể ngoảnh đầu lại được, nếu chết chắc. Lúc này, lưng tôi, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, toàn thân bắt đầu run rẩy, cuối cùng kìm được kêu toáng lên tiếng, định co cẳng chạy về phía trước mong thoát khỏi đeo bám của con quỷ sau lưng. Nhưng ngờ đối phương lại nhanh hơn tôi bước, bàn tay đặt vai tôi đột nhiên dùng sức kéo mạnh, cơ thể tôi liền xoay tròn nửa vòng, mặt đối mặt với đối phương.

      Lúc này, cổ họng tôi như nghẹn lại, thể dối lời. Nhìn khuôn mặt ở ngay trước mắt, tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc, thế rồi cổ họng rốt cuộc thông suốt, tôi kìm được cất tiếng mắng: “Khốn kiếp, cậu đúng là đồ khốn, muốn dọa chết tớ hay sao? Đến rồi mà chịu kêu lên tiếng, cậu biết là cái trò quỷ bá vai đó tà môn lắm hay sao? Tôn Kim Nguyên, bây giờ tớ muốn cắn cậu cái đấy!”

      Tuy ngoài miệng mắng như vậy nhưng tôi kích động ôm chặt lấy gã khốn đó rồi. Đúng thế, người vừa đặt tay lên vai tôi phải ma quỷ, mà là Tôn Kim Nguyên. Đứng phía sau cậu ta còn có gầy và Vương Tiên Dao, nhìn sắc mặt gầy chắc hẳn qua cơn nguy hiểm. Lúc này Vương Tiên Dao kìm được bật khóc thút thít, ngay đến gầy cũng kìm được bước tới ôm lấy tôi cái chặt.

      Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy nhớ nhung bè bạn của mình đến thế, trong lòng vừa kích động lại vừa căm phẫn, cảm giác đó khiến tôi muốn khóc to lên thành tiếng. Cuộc trùng phùng này khiến tôi tìm lại được hy vọng. Tôi biết mình bây giờ phải mình đối mặt với tất cả nữa, bạn bè của tôi đều trở lại bên tôi, có bọn họ ở đây, tôi phải bất lực và tuyệt vọng như ban nãy nữa.

      Sau khi buông gầy ra, Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào tôi, cất tiếng mắng lớn: “Cậu còn dám mắng tớ sao? Ba người bọn tớ đứng sau lưng gọi tên cậu suốt lúc lâu, thế mà tên khốn cậu lại chẳng thèm trả lời, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ kia, bọn tớ còn tưởng cậu bị trúng tà rồi cơ đấy!”

      Tôi sao có thể như vậy được, nếu ba người bọn họ đứng phía sau gọi tôi, khoảng cách lại gần như thế, có lý nào mà tôi lại nghe thấy. Rồi tôi lại chợt nghĩ hay là tai mình có vấn đề rồi, khi nghe nhầm, khi nghễnh ngãng, nếu thế tôi chẳng phải biến thành kẻ tàn phế rồi hay sao? Thấy tôi ngây người ra đó suốt hồi lâu mà chẳng năng gì, Tôn Kim Nguyên vội hỏi tôi nghĩ gì mà lại bần thần cả người như vậy, tôi lộ vẻ lo lắng đáp: “Chắc tai tớ có vấn đề rồi, vì vừa nãy tớ chẳng nghe thấy gì cả.”

      Tôn Kim Nguyên kinh ngạc : “Thế quả là lạ , lần trước khi bọn tớ gọi cậu, hình như cậu cũng nghe thấy. Lẽ nào tai cậu có tật, gọi cậu từ phía sau cậu nghe thấy? Sao trước đây tớ phát ra điều này nhỉ?” Tôn Kim Nguyên xong liền trầm tư suy nghĩ, trông bộ dạng hình như gặp phải vấn đề gì đó vô cùng khó hiểu.

      Tôi hỏi: “Cậu thế là có ý gì? Cái gì mà lần trước gọi tớ tớ cũng nghe thấy chứ? “

      Tôn Kim Nguyên liền đáp: “Chuyện này ra dài lắm, hơn nữa tớ mà kể cậu nhất định sợ giật nảy mình cho mà xem.”

      Tôi : “Cậu có gì cứ thẳng ra , tới lúc này rồi, đừng có dây dưa lằng nhằng thêm nữa.”

      Tôn Kim Nguyên dường như biết phải bắt đầu từ đâu, bèn quay sang nhờ cậy Vương Tiên Dao: “Tiên Dao, tớ giỏi ăn , chuyện này xin nhờ cậu vậy.”

      Nhìn bộ dạng lúng túng của Vương Tiên Dao hình như muốn kể chuyện này ra lắm, có điều sau khi suy nghĩ lát, nàng rốt cuộc vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe.

      Hóa ra lúc ở hang đá phía bên , sau khi tôi rơi xuống khe nứt kia lâu mấy người Vương Tiên Dao cũng gặp phải tình cảnh giống hệt tôi, bị rơi vào trong khe nứt khác hình thành khi hang đá sụp đổ. Có điều bọn họ rất may mắn, sau khi rơi xuống bị thương, càng đừng gì tới việc bị hôn mê, bởi lẽ bọn họ vừa hay rơi vào giữa hồ nước.

      Sau đó bọn họ cũng giống như tôi, phát phía bên cạnh có dòng sông ngầm, mà hồ nước bọn họ vừa rơi xuống đó vốn là do dòng sông ngầm này tách dòng mà ra. Bọn họ cũng nhanh chóng phát ra nước dưới sông phải là nước chết, nếu cứ theo dòng nước chắc hẳn tìm được đường ra. Thế là bọn họ liền nhanh chóng trèo lên bờ, bắt đầu về hướng hạ du của dòng sông.

      Chưa được bao xa Tôn Kim Nguyên bị vướng chân vào thứ gì đó, thế là ngã dập mặt xuống đất. Cậu ta vừa mắng chửi om sòm vừa lồm cồm bò dậy, lại đưa tay phủi bụi đất người, nhưng chợt phát tay mình vô cùng nhớp nháp, cứ như bị dính phải mỡ vậy, hơn nữa cái thứ tay còn có mùi hôi thối kinh khủng. Cậu ta nhủ thầm lẽ nào bên bờ sông có cá chết và mình vô tình giẫm phải?

      Nhặt chiếc đèn pin vừa mới đánh rơi lên, Tôn Kim Nguyên soi xuống đất, rồi kìm được kinh hãi lùi về phía sau liền ba bước. Hóa ra thứ cậu ta vấp vào phải cá chết mà là cái xác người, bên đầy dòi bọ, khiến người ta nhìn vào mà nổi cả da gà.

      Tôn Kim Nguyên xưa nay vẫn luôn to gan lớn mật, sau thoáng kinh ngạc liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cậu ta cẩn thận vòng qua xác chết đó, cõng gầy vừa bị rơi xuống đất lên, sau đó liền cùng Vương Tiên Dao tiếp tục về phía trước. Nhưng Tôn Kim Nguyên ngờ được phía trước còn xuất nhiều xác chết nữa, có số nằm ngay giữa đường , nhưng đa phần là trôi nổi giữa dòn sông ngầm, cứ thế dập dềnh theo dòng nước, tựa như những cánh bèo vô định.

      Tôn Kim Nguyên bắt đầu phân tích, cậu ta cho rằng dòng sông ngầm dưới lòng đất này và hang đá phía bên nhất định phải có chỗ thông với nhau, và đó có lẽ là mương thoát nước. Còn các thi thể này chắc hẳn là của các nô lệ chết. Bọn họ sau khi qua đời liền bị Nguyên Lương Vương sai người vứt vào mương thoát nước, rồi xuôi dòng trôi vào trong dòng sông ngầm này, chẳng ngờ phía dưới vừa hay có nơi nước chảy ngược, thế là các thi thể mới tụ vào chỗ, mà khi nước sông dâng lên số thi thể bị đẩy lên bờ, thành ra cả bờ và dưới sông đều có xác chết.

      Rồi Vương Tiên Dao lại chợt nhớ ra lúc này chỉ có ba người bọn họ ở đó, còn tôi mất tích, liền bảo Tôn Kim Nguyên tìm tôi. Tôn Kim Nguyên đặt gầy xuống, để đề phòng có điều gì bất trắc xảy ra nên tìm lấy tảng đá lớn làm vũ khí, sau đó bắt đầu khắp xung quanh tìm kiếm tung tích của tôi.

      Tôn Kim Nguyên tận mắt nhìn thấy tôi rơi xuống dưới khe nứt kia, sau khi suy nghĩ, cậu ta cho rằng vị trí mà tôi rơi xuống có lẽ cách chỗ mấy người bọn họ quá xa, rất có thể là ở ngay phía trước, thế là bắt đầu dọc theo dòng sông về hướng hạ du để tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi to tên của tôi. được lúc, cậu ta đột nhiên phát xác chết ở phía trước càng lúc càng nhiều thêm, bèn dừng lại, lấy từ trong ba lô leo núi ra chiếc gậy huỳnh quanh, lắc mạnh mấy cái, sau đó ném về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, cậu ta thực dám tin vào những điều mà mình nhìn thấy, vì ở chỗ cách cậu ta hơn hai mươi mét có vô số thi thể được chất thành đống, cứ như ngọn núi vậy, số lượng thi thể nhiều kể xiết, khiến cậu ta nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, lập tức quay trở lại những chuyện này cho Vương Tiên Dao nghe.

      Về sau, mấy người bọn họ cũng gặp phải tình cảnh gần giống như tôi, vì đường bị núi thây chặn mất, nên đành phải trèo qua mà , kế đến tất nhiên cũng gặp phải loại quái thú có bộ dạng gần giống như cá sấu ấy, vì bọn chúng quá nhiều, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao căn bản phải là đối thủ, họ đành quay về chỗ cũ. May mà đúng vào lúc này, gầy tỉnh lại, sau khi nghe Tôn Kim Nguyên kể về tình hình trước mắt cũng cảm thấy vô cùng nan giải, vì lũ quái thú kia thực quá đông, cho dù ta ở trong trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể giải quyết được hay hai con là cùng, huống hồ lúc này ta bị thương.

      còn cách nào khác, bọn họ đành tạm thời dừng chân lại đó nghỉ ngơi. Cuối cùng vẫn là Vương Tiên Dao tinh tế, nhìn ra lũ quái thú kia tuy có mắt nhưng nhìn thấy gì, thế rồi cũng nghĩ ra kế sách điệu hổ ly sơn giống như tôi, kết cục sau đó khác tôi là mấy, tuy có chút nguy hiểm nhưng rồi vẫn vượt qua được.

      đường , bọn họ phát ra thanh đao cổ mà tôi vốn cầm trong tay trước khi bị rơi xuống khe nứt, liền khẳng định tôi nhất định bị rơi xuống chỗ nào đó ở gần đây. Vì bên cạnh núi thây sau lưng có rất nhiều quái thú, do đó bọn họ dám hò hét gọi tên tôi, đành tiếp về phía trước tìm kiếm. Nhưng mới được chưa đầy năm mươi mét, bọn họ phát trước mặt lại có núi thây nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết, ở đó nhất định là có rất nhiều quái thú rồi.

      Chính vào lúc này, bọn họ nhìn thấy núi thây trước mặt đột nhiên bùng lên luồng ánh sáng màu trắng. Vương Tiên Dao vô cùng kích động, nôn nóng : “Tớ nhận ra luồng ánh sáng đó, nó nhất định là do tráp pha lê phát ra, cho nên, tớ có thể khẳng định Bạch Vân Sơn ở chỗ đó, mà chưa biết chừng lúc này cậu ta ác chiến với lũ quái thú kia ấy chứ, chúng ta phải mau mau qua đó giúp cậu ta tay mới được.”

      Thế rồi ba người bọn họ gì thêm, cho dù biết ở núi thây trước mặt có rất nhiều quái thú chờ đợi mình nhưng vẫn chẳng hề ngần ngại, ra sức xông tới. Nhưng rất lạ, khi bọn họ tới gần núi thây đó luồng ánh sáng màu trắng chiếu ra từ tráp pha lê bỗng mờ dần , cuối cùng tắt hẳn, còn bọn họ rơi vào vòng vây của lũ quái thú, may mà sau hồi ác đấu, cuối cùng trốn thoát được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :