1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Ngan Le

      Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, tiếng súng bất thình lình vang lên, ngay sau đó giọng vô cùng quen thuộc lọt vào tai tôi: “Mẹ kiếp, tên khốn nào muốn sống cứ động vào Tiên Dao nhà ta thử xem!” ra Tôn Kim Nguyên tới. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cậu ta đứng phía sau đài đá, hai tay giơ cao khẩu súng hoa cải, từ nơi họng súng vẫn còn tỏa ra những làn khói trắng.

      Rồi tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy mặt gã đốc công vừa giơ cao cây xiên dài lúc này xuất đầy những cái lỗ to cỡ móng tay, từ bên trong chảy ra thứ dịch thể màu xanh sẫm, ngay sau đó, liền ngã ngửa ra sau. Thấy tôi vẫn còn thừ người ra đó, Tôn Kim Nguyên kìm được lớn: “Vân Sơn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Để tớ yểm hộ cho cậu, mau cứu Tiên Dao !”

      Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, nhưng cũng chẳng kịp đáp lời Tôn Kim Nguyên, vì gã đốc công thứ hai bắt đầu tiến về phía Vương Tiên Dao. Tôi chỉ khẽ “ừm” tiếng, sau đó liền co cẳng chạy như bay. Khi còn cách Vương Tiên Dao chừng hai mét, chẳng biết tôi lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên nhảy lên cao hơn mét, hai chân cùng đưa ngang đá mạnh về phía gã đốc công, vừa hay trúng ngay vào lưng . Gã đốc công đó giống hệt như bịch cát bị tôi đá bay xa tít, sau khi va người vào tường liền vỡ toác cả nửa đầu.

      Có lẽ vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên đám người bên phía Lương Vương kịp phản ứng, đặc biệt là Lương Vương và gã quân sư kia, mặt bọn họ đều lộ vẻ hoang mang rất ràng. Nhưng ngay sau đó, gã quân sư mặt lạnh kia bình tĩnh trở lại, chỉ tay về phía tôi và Tôn Kim Nguyên, quát to với đám binh sĩ: “v

      Bảo vệ Lương Vương, mau giết chết đám người kia cho ta!”

      Thế là rất đông binh sĩ nhanh chóng quây lại tạo thành vòng quay, dùng tấm thân mình làm lá chắn bảo vệ Lương Vương ở giữa. Còn những binh sĩ khác cùng với đám đốc công chia làm hai nhóm, nhóm lao về phía tôi, nhóm còn lại lao về phía Tôn Kim Nguyên. Hồi nãy khi đánh nhau với bốn gã binh sĩ trong lồng sắt, tôi làm rơi mất con dao găm quân dụng, do tình hình khẩn cấp nên sau đó chẳng kịp nhặt lên, thành ra bây giờ chỉ có hai bàn tay . Bằng , để cởi trói cho Vương Tiên Dao, tôi chỉ cần vung mấy nhát dao lên là được. Còn giờ đây, tôi chị có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, đó chính là cởi từng nút thắt, nhưng để làm được như thế, tôi cần có chút thời gian.

      Khi tôi nôn nóng cởi trói ở tay cho Vương Tiên Dao, ba gã binh sĩ lao tới trước mặt tôi. Bởi vì mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được là giết chết tôi nên cả ba đều chút do dự rút thanh đao đeo bên hông ra, trực tiếp chém về phía tôi. Nhưng lúc này tôi lại thể né tránh, bởi lẽ Vương Tiên Dao ở ngay phía sau, biết phải làm sao bây giờ? Đầu óc tức trở nên hỗn loạn, tôi chỉ biết vung chân đá bay gã binh sĩ ở gần mình nhất theo bản năng, nhưng hai gã binh sĩ còn lại vung đao chém về phía tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, nhủ thầm chết chết, nhưng dù có chết cũng phải cứu Vương Tiên Dao cái , kẻo chết rồi vẫn còn có điều nuối tiếc. Thế là sau khi cởi dây trói ở tay cho Vương Tiên Dao, tôi lại tiếp tục giúp nàng cởi dây trói ở chân.

      Chợt nghe “bùm” tiếng, hóa ra Tôn Kim Nguyên nổ tiếp phát súng thứ hai. Uy lực của súng hoa cải tuy chẳng ra sao nhưng lại có ưu điểm là diện tích lan tỏa rất rộng, do đó hai gã binh sĩ sau lưng tôi đều trúng đạn, phải dừng chân lại, tôi cũng nhờ thế mà thoát chết. Có điều ngay sau đó lại có nhiều gã binh sĩ và đốc công khác lao lên, nhưng cũng còn may, lúc này tôi cởi xong dây trói ở chân cho Vương Tiên Dao.

      Vương Tiên Dao đưa tay giật miếng vải nhét trong miệng mình ra, lại đẩy tôi sang bên. Tôi căn bản xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nàng vung chân phải lên, đá mạnh cú qua đỉnh đầu tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy gã binh sĩ vừa vung đao định chém về phía tôi bị nhát cước chuẩn xác của Vương Tiên Dao đá bay. Tôi lộ vẻ cảm kích liếc nhìn nàng, rồi lập tức dõi ánh mắt qua phía Tôn Kim Nguyên.

      ngờ lúc này, Tôn Kim Nguyên bị rơi vào giữa vòng vây, bởi lẽ súng hoa cải khi lắp đạn rất bất tiện, mỗi lần chỉ có thể lắp được viên đạn, cho nên cậu ta mới bắn được hai phát súng bị đám binh sĩ kia bao vây rồi. Bây giờ cậu ta dùng súng như chiếc búa, trước mặt có ba, bốn gã binh sĩ ngã ngục, kẻ nào kẻ nấy đều bị đập cho toác cả đầu. Nhưng số binh sĩ bu lại thực quá nhiều, Tôn Kim Nguyên rốt cuộc vẫn cầm cự được, dần dần bị đối phương nhấn chìm, thế nên tôi và Vương Tiên Dao còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.

      Tôi và Vương Tiên Dao rất muốn qua giúp cậu ta, nhưng phía sau chúng tôi có rất nhiều kẻ địch xông tới, chúng tôi tự lo cho mình còn chẳng xong, biết lấy đâu ra sức mà giúp Tôn Kim Nguyên giải vây? Tôi nghĩ Tôn Kim Nguyên phen này e là khó thoát được, bởi cậu ta tuy cũng là tay ghê gớm nhưng sao có thể thoát khỏi vòng vây có bao nhiêu người thế này, trong lòng tôi bất giác chào dâng cảm động, bởi cậu ta tuy thường ngày xuề xòa cợt nhả, nhưng vào lúc mấu chốt luôn ngựa đầu, hết lòng bảo vệ bạn bè, thậm chí chẳng tiếc tính mạng mình, Bạch Vân Sơn tôi có thể kết bạn với người em chí cốt như thế coi như chẳng sống uổng kiếp này.

      Đúng lúc này, bóng người như ma quỷ đột nhiên lao vọt qua chỗ tôi và Vương Tiên Dao, sau đó lại tiếp tục xông về phía Tôn Kim Nguyên. Tại sao lại là bóng người đó như ma quỷ? Ấy là bởi tốc độ của người đó thực quá nhanh, gần như vừa chạy vừa nhảy vọt qua trước mặt chúng tôi, cho người ta có cơ hội nhìn mặt mũi.

      Bóng người đó nhảy tới phía sau đám binh sĩ tấn công Tôn Kim Nguyên, hai tay múa may lên xuống chặp, liên tục điểm vào người các binh sĩ. lâu sau, đám binh sĩ hết kẻ này tới kẻ khác đổ gục xuống đất, hoàn toàn còn sức lực phản kháng. Đến khi bóng người đó dừng lại, mười mấy gã binh sĩ bị giải quyết hết. Tôi biết vị cao thủ tốt bụng này từ đâu chui ra, nhưng đến khi nhìn bộ dạng của ta, tôi bất giác sững người, ngờ đó chính là gầy bị đói đến mức chỉ còn da bọc xương và được chúng tôi cứu ra từ trong địa lao.

      Lúc này, Tôn Kim Nguyên cũng đứng dậy. Tôi nhìn thấy người cậu ta có mấy vết đao chém, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả áo ngoài, có điều cậu ta rất cứng cỏi, hề kêu lên tiếng, vẫn hiên ngang đứng đó, trang nam tử bất phàm, tự nơi đáy lòng tôi bất giác càng khâm phục cậu ta. Có lẽ cũng giống như tôi, Tôn Kim Nguyên ngờ được người cứu mình lại chính là gầy kia, thế là kìm được ngạc nhiên thốn lên: “Được lắm, hóa ra chính là chân nhân bất lộ tướng(*).”

      (*). “Chân nhân bất lộ tướng” ý chỉ người có bản lĩnh nhưng tùy tiện thể tài năng.

      gầy khẽ mỉm cười, : “Bây giờ phải là lúc trò chuyện, hãy mau mau rời khỏi đây trước .” Dứt lời liền đánh ngã thêm mấy gã binh sĩ vừa xông tới. Lần này, tôi rốt cuộc nhìn thấy ràng, gầy chỉ ấn lên lưng những tên binh sĩ đó cái, bọn chúng liền nhũn người ra, giống hệt như đám binh sĩ trước đó, hoàn toàn mất năng lực phản kháng, mà đúng, phải là hoàn toàn mất năng lực hành động, bởi bọn chúng còn thể đứng dậy được, chỉ biết nằm mặt đất mà giãy giụa ngừng. Thủ đoạn của người này quả nhiên cực kỳ cao minh, xem ra những lời mà ta với chúng tôi trước đó đều là thực, hề khoác lác.

      Lúc này, tôi và Vương Tiên Dao tới bên cạnh gầy và Tôn Kim Nguyên, tôi vốn muốn đỡ Tôn Kim Nguyên nhưng lại bị cậu ta từ chối. Cậu ta kéo ba người chúng tôi ra sau lưng, lấy từ trong ba lô leo núi ra chai Nhị Oa Đầu(*), cứ thế ném về phía Lương Vương, sau đó giơ khẩu súng hoa cải lên bắn. Tài bắn súng của cậu ta quả thực tầm thường chút nào, vừa khéo trúng ngay vào chai Nhị Oa Đầu ở giữa trung. Chỉ nghe “ầm” tiếng dữ dội, những tia lửa tức bắn tung ra tứ phía.

      (*). Nhị Oa Đầu là loại rượu mạnh, có hàm lượng cồn đạt tới 60-70%.

      Rất nhiều tên binh sĩ né kịp, thân thể bị bắt lửa, liền cháy bùng lên, những tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên ngớt. Tôn Kim Nguyên cười lạnh, : “Khốn kiếp, sớm biết thế này, ông kiếm ít thuốc nổ tới đây rồi. Khi ấy, lũ súc sinh chúng bay tan xương nát thịt.” Sau đó mới xoay người lại, vội vã chạy về phía đường hầm dưới dìu đỡ của tôi.

      Sau khi vào trong đường hầm, chúng tôi phát tạm thời có gã binh sĩ hay đốc công nào đuổi theo cả, thế là đều thở phào hơi. đường , tôi có chút lo lắng với Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, người cậu có nhiều vết thương quá, tuy sâu nhưng lại mất nhiều máu, tớ lo là lát nữa cậu bị choáng đấy!”

      Tôn Kim Nguyên bình thản : “Chút thương tích này có sá gì? Lần trước, trong ngôi mộ cổ, tớ với sư phụ gặp phải cái bánh chưng lớn, sức mạnh của nó khó có lời miêu tả được, kết quả là tớ bị đánh cho thân thể gần như biến dạng, nhưng đến cuối cùng vẫn cầm cự được đấy thôi.”

      Cậu ta nghe rất nhàng nhưng mồ hôi trán vẫn rỉ ra ngớt, tôi biết cậu ta chẳng qua là muốn bọn tôi lo lắng cho nên mới vậy mà thôi. Tôi bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu, vì Tôn Kim Nguyên dù gì cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm của tôi, tôi lòng muốn thấy cậu ta xảy ra chuyện.

      Lúc này, gầy chợt tới, bảo Tôn Kim Nguyên dừng lại, sau đó giúp cậu ta kiểm tra những vết thương ở ngực và lưng. Sau khi xem xét, gầy : “Ừm, may mà chưa bị thương đến xương và các động mạch chính, bằng trong hoàn cảnh như bây giờ, ai cứu được cậu hết. Cậu tạm thời đừng động đậy, cố thả lỏng người , đợi lát nữa hơi đau đấy!”

      muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ có mang theo kim chỉ, định khâu vết thương giúp tôi?” Tôn Kim Nguyên dường như rất sợ hãi, vì trong tình huống có thuốc tê, đó thực việc vô cùng đau đớn.

      gầy nhìn Tôn Kim Nguyên như nhìn kẻ điên, hờ hững : “Cái gì mà kim với chỉ? Cậu nghĩ đâu vậy? Bảo cậu đừng động đậy cứ làm theo là được rồi, trừ phi cậu muốn thấy ánh mặt trời ngày mai!” Trong lời của gầy ràng có mang theo giọng điệu uy hiếp, Tôn Kim Nguyên thấy ta có vẻ như đùa, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bèn ngậm miệng lại thêm gì nữa.

      Tôi thấy gầy đưa tay phải ra, ngón giữa và ngón trỏ khép lại, liên tục điểm mạnh mấy cái vào vết thương của Tôn Kim Nguyên, những chiêu thức đó thoạt trông khá giống với công phu điểm huyệt thường xuất trong phim chưởng. Quả nhiên, Tôn Kim Nguyên kìm được kêu đau oai oái, mãi đến khi gầy thu tay về mới ngừng lại.

      gầy với Tôn Kim Nguyên: “Vừa rồi, tôi dùng thủ pháp điểm huyệt để giúp cậu phong bế các huyệt đạo xung quanh vết thương, bây giờ, máu ngừng chảy. Có điều, tốt nhất là cậu đừng dùng sức quá độ, bằng huyệt đạo tự giải đấy!”

      Bấy lâu nay, tôi vẫn cho rằng công phu điểm huyệt hề tồn tại, chỉ là thứ mà tiểu thuyết gia tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng bây giờ, gầy như vậy ràng có ý rằng đời có môn công phu này. Hơn nữa, vết thương người Tôn Kim Nguyên đúng là chảy máu nữa, xem ra bản lĩnh của gầy thực tầm thường. Tôi bỗng nhớ tới việc, bèn hỏi gầy: “ như vậy là vừa rồi đám binh sĩ kia cũng bị dùng môn công phu điểm huyệt này đánh ngã ư?”

      gầy khẽ lắc đầu, : “ phải vậy. Kỳ thực người biết điểm huyệt có thể chia ra làm hai loại: loại thứ nhất giống như ta đây, chuyên môn học ngón bản lĩnh này; còn loại nữa là chuyên gia châm cứu, nhưng thủ pháp bọn họ sử dụng phải điểm huyệt, mà là dùng kim bạc châm vào huyệt đạo. Có điều bất kể là loại nào cũng đều hiểu kết cấu của cơ thể người, do đó biết được vị trí của các huyệt vị cùng cấu tạo của xương cốt. Vừa rồi, sở dĩ ta có thể dùng chiêu hạ gục được đám binh sĩ đó là bởi ta đánh gãy xương cột sống của bọn chúng, mà mấy người chắc cũng biết, nếu người bị gãy xương cột sống, nửa thân dưới bị bại liệt, cả đời chỉ có thể nằm giường hoặc là ngồi xe lăn mà thôi, cho nên đám binh sĩ kia có thể bị ta đánh thành tàn phế rồi, sau này đừng hòng đứng lên được nữa.”

      Tôn Kim Nguyên nhìn gầy vẻ vô cùng kích động, hai mắt sáng rực cả lên, hưng phấn : “Người em, à , phải là tiền bối mới đúng. Tiền bối ngài đúng là cao thủ trong hàng ngũ cao thủ, sau khi ra ngoài, ngón tuyệt nghệ này của ngài bất kể thế nào cũng phải dạy cho tôi đấy nhé! Như thế lần sau lỡ có gặp phải nguy hiểm tôi tốt xấu gì cũng có thể cầm cự được lúc, hay là để tôi bái tiền bối làm sư phụ cũng được.”

      gầy buông lời trêu chọc: “Các cậu từng cứu tôi mạng, theo lý mà dù có bắt tôi trả lại tính mạng này cũng được, nhưng sư môn có lệnh, bản lĩnh này tuyệt đối thể truyền ra ngoài, cho nên nếu cậu muốn học phải bái làm đệ tử của tôi mới được, còn bối phận như tôi đây chưa thể thu đồ đệ được, bởi vì cấp bậc đủ. Có điều sư phụ tôi thu người miền Bắc làm đệ tử đâu, bởi vì đây là quy củ do chính tổ sư gia của Nam phái đặt ra.”

      Tôn Kim Nguyên than dài rằng đáng tiếc quá, vì ngờ mình lại có duyên với môn tuyệt kỹ này, lại Nam phái với Bắc phái phải đều là của người Trung Quốc cả ư, tại sao còn phải phân chia rắc rối như thế làm gì? Cậu ta nào có biết, trong quá khứ, Nam phái và Bắc phái từng phát sinh phen đại chiến, cụ thể là vì chuyện gì bây giờ chăng còn ai biết nữa, nhưng từ sau lần đó, Nam phái và Bắc phái như nước với lửa, thể dung hòa với nhau.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Thu Hiền

      Tranh thủ lúc chúng tôi trò chuyện, Vương Tiên Dao lấy từ trong ba lô leo núi ra cứu thương khẩn cấp mà chúng tôi chuẩn bị từ trước, bên trong có số vật phẩm y tế thường dùng. Vương Tiên Dao mở túi cứu thương, lấy ra cuộn vải gạc giúp Tôn Kim Nguyên băng bó sơ qua vết thương, tránh để vết thương của cậu ta bị nhiễm trùng.

      Tôi bỗng nhớ tới chuyện, bèn hỏi Tôn Kim Nguyên: “Phải rồi Kim Nguyên, lúc trước cậu với bọn tớ bị lạc nhau, cậu rốt cuộc đâu vậy? Tại sao lại đột nhiên xuất phía sau đài cúng tế? Khi đó bọn tớ cứ ngỡ cậu xảy ra chuyện gì rồi cơ.”

      Tôn Kim Nguyên : “Ôi, chuyện này ra là trùng hợp. Khi đó, chẳng phải tớ với các cậu là gặp mặt ở cửa Đỗ ư? Cho nên sau khi ra khỏi cửa Sinh, tớ lập tức chạy về bên này, còn hai gã binh sĩ kia cứ bám sát theo phái sau. Tớ vốn định sau khi tới cửa Đỗ tiêu diệt hai gã đó, ngờ bọn chúng đều có tấm thân bất tử, thêm vào đó còn có ưu thế về vũ khí, thành ra tớ đánh lại, đành tìm đường chạy trốn. Nhưng tớ cứ nghĩ tiếp tục như thế mãi cũng phải là cách, nên sớm tìm ra cánh cửa ngầm kia rồi ra ngoài đợi các cậu là hơn. Nào ngờ, khi tớ tới chỗ cánh cửa đá kia lại phát cửa biến mất tự bao giờ, trước mặt chỉ có bức tường xây bằng gạch xanh. Tớ sợ hãi nghĩ, thế này gay rồi, trước mặt là đường cùng, phía sau còn có truy binh, phen này tớ chẳng phải là chết chắc rồi sao?”

      tới đây, Tôn Kim Nguyên chợt cười khà khà hai tiếng, sau đó mới kể tiếp: “Nhưng mạng tới chưa tới lúc tuyệt, ông trời vẫn muốn để tớ sống nhăn răng. Khi đó tớ rất căng thẳng, nhủ thầm chỉ có thể liều mạng với hai cái xác chết biết kia mà thôi, bèn nấp vào chỗ rẽ của đường hầm, chuẩn bị đánh lén bọn chúng. Ai ngờ khi tớ dựa lưng vào tường bức tường sau lưng đột nhiên hơi lung lay, khi tớ còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì cơ thể bị xoay tròn vòng. Sau đó tớ mới biết mình vô tình chạm phải cơ quan của cánh cửa ngầm nào đó, khi cánh cửa ngầm ấy xoay tròn đưa tớ vào bên trong luôn. Có điều như vậy cũng tốt, tớ rốt cuộc thoát khỏi truy sát của hai gã binh sĩ kia. Sau khi vào bên trong đó lúc lâu, tớ cho rằng hai gã binh sĩ kia chắc xa rồi, định ra ngoài, nhưng dù tớ cố gắng đấy thế nào chăng nữa bức tường kia cũng hề lay động. Tớ rất hoang mang, sợ rằng đợi lát nữa khi các cậu tới tìm tớ nhìn thấy tớ đâu cả. Nhưng đành chịu thôi, tìm được cơ quan để mở cửa, dù có lo lắng đến mấy cũng chỉ là vô ích, chẳng bằng chịu khó tìm kiếm trong này chút xem có thể tìm thấy cửa ra nào khác . Đến khi vào sâu bên trong, tớ mới biết đây hóa ra là nơi dùng để cúng tế, trong lòng nghĩ thầm như vậy cũng tốt, phải bọn chúng định dùng chúng ta làm đồ cúng tế ư? như vậy, tớ cứ ở đây nhất định chờ được các cậu.”

      Tôi vội vàng lên tiếng cắt ngang lời cậu ta, bực bội : “Tên cậu vậy là có ý gì? Lẽ nào cậu cho rằng tới với Tiên Dao thể thoát ra ngoài được?”

      Tôn Kim Nguyên gượng cười tiếng, : “Đây chỉ là kết quả theo phân tích bình thường của tớ thôi mà. Cậu nghĩ thử xem, tớ ít nhất còn biết ít ngón nghề trộm mộ, thế mà vẫn thể tìm được đường ra, huống chi là hai người bọn cậu. Mà nếu bọn cậu thể tìm được đường ra, vậy tất nhiên có cách nào đấu lại đám binh sĩ đánh chết kia rồi, muốn bị bắt căn bản là thể, trừ phi các cậu có được vận may như tớ, có thể tìm thấy cánh cửa ngầm này.”

      “Vậy sau đó sao?” Tôi lại hỏi

      Tôn Kim Nguyên : “Sau đó tớ phát nơi cúng tế này chẳng có kẻ nào canh giữ cả, bèn nấp ở phía sau cái đài tế kia, chờ khi nào các cậu tới tính đường giải cứu.”

      Trong khi trò chuyện, chúng tôi tới điểm cuối của đường hầm, trước mặt còn đường nữa, chỉ có bức tường mà thôi. Tôn Kim Nguyên nôn nóng : “Hỏng rồi, cánh cửa này sao đóng lại như thế? Giờ phải làm sao đây?”

      Phí trước có đường, phía sau lại có rất nhiều truy binh, đây phải là tình cảnh mà Tôn Kim Nguyên vừa mới ư? Có điều, liệu chúng tôi có thể có vận may như Tôn Kim Nguyên khi đó hay ? khi tôi ủ dột, gầy chợt bước lên phía trước, đưa tay gõ vào tường liên tục, đoán chừng muốn xem thử xem phía sau bức tường có chỗ nào rỗng hay , nếu có cơ quan nhất định là nằm ở đó. Nhưng lúc này, tôi có cảm giác được phía sau có rất nhiều truy binh đuổi tới, bởi vì tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ rất ràng.

      Chính vào thời khắc nguy cấp, đôi tay gầy đột nhiên dừng lại, sau đó lần mò viên gạch ở giữa bức tường, cứ thế dùng sức ấn mạnh. Viên gạch đó tức bị ấn lún hẳn vào trong, và rồi trước mặt chúng tôi mở ra cánh cửa ngầm. Chúng ôi vô vùng mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài.

      Sau khi ra ngoài, chúng tôi lại bước vào đường hầm ở cửa Đỗ kia, tuy Tôn Kim Nguyên cánh cửa đá ở đầu bên kia bị đóng lại, nhưng có vị cao thủ như gầy ở đây, tôi tin rằng bất cứ cánh cửa ngầm nào cũng thể cản bước chúng tôi, thế nên chúng tôi lập tức chạy về hướng đó. Tôn Kim Nguyên sợ đám truy binh phía sau đuổi theo quá nhanh, bèn lắp đạn vào khẩu súng hoa cải, sau đó bảo chúng tôi trước tìm cách mở cửa, còn mình ở lại cố gắng ngăn cản truy binh lát.

      Nhưng mới trong đường hầm được chừng ba, bốn mét, ba người chúng tôi đột nhiên nhìn thấy ràng tại chỗ rẽ trước mặt xuất bóng người. Bởi vì đối phương cố tình nấp nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng nửa người của . Cái bóng đó chẳng hề động đậy, cứ đứng im chỗ, xem chừng định đánh lén bốn người chúng tôi, thực là quá hiểm độc, khiến chúng toi kìm được nảy sinh cảm giác run sợ từ tận đáy lòng. Nếu như cái bóng kia đánh lén chúng tôi, cậy nhất định là có tư tưởng riêng của mình, căn bản hề bị Lương Vương dùng Cổ độc khống chế, vậy rốt cuộc là ai đây?

      Tôn Kim Nguyên vốn sau yểm trợ lúc này cũng quay trở lại, cậu ta nôn nóng với chúng tôi: “Này, mọi người còn ngây ra đó làm gì? Đám xác chết biết kia sắp đuổi theo tới nơi rồi!” Sau đó, thấy chúng tôi đều nhìn chằm chằm về phía trước, cậu ta lập tức ý thức được điều gì, thế là cũng nhìn theo, thế rồi kìm được hít hơi khí lạnh, hiểu ra tại sao chúng tôi lại đứng đực ra đó.

      Nhưng Tôn Kim Nguyên vốn là người lớn mật, lập tức mắng lớn: “Mẹ kiếp, mày là ai thế hả? Còn ra đây đừng trách tao khách sáo.” Đợi chừng ba giây, thấy bóng đen đó vẫn động đậy, cậu ta tức nổi nóng, giơ khẩu súng hoa cài lên bắn thẳng về phía đó.

      Sau tiếng súng nổ, cái bóng đó hơi động đậy, nhưng vẫn chịu thân. Sau đó, có thứ gì đó đen thui bỗng lăn về phía chúng tôi. Chờ nó tới gần, tôi định thần nhìn kĩ, ối mẹ ơi, là trái nổ, hơn nữa còn là mấy trái được buộc vào với nhau, mà ngòi nổ đều được đốt cháy.

      “Là trái nổ đấy!” Tôi lớn tiếng hét lên nhắc nhở mọi người rồi lùi nhanh về phía sau. Sau đó, bốn người chúng tôi cùng xoay người lại, nhào tới nằm úp mặt xuống đất. Chỉ nghe “uỳnh” tiếng, toàn bộ đường hầm rung lên dữ dội. Sau đó, những viên gạch đỉnh đầu chúng tôi bắt đầu rơi xuống, ngay đến bức tường ở hai bên cũng xuất mấy vết nứt.

      Cũng còn may, sau hồi rung lắc dữ dội, cánh cửa ngầm thông đến đài tế bị lượng lớn gạch đá rơi xuống chặn mất hoàn toàn. Chúng tôi tạm thời cần lo lắng về vấn đề truy binh nữa. Nhưng vấn đề phiền phức nhất của chúng tôi bây giờ là trong tay bóng đen kia e rằng vẫn còn trái nổ, thậm chí còn có những thứ vũ khí khác lợi hại hơn.

      Có điều trước mắt, chúng tôi có thể khẳng định được bóng đen phía trước kia chỉ là người bình thường, hơn nữa còn là người đại, bởi thứ dùng là trái nổ. Thử nghĩ mà xem, Lương Vương lấy đâu ra được trái nổ cơ chứ, cùng lắm cũng chỉ phát minh ra được mấy thứ như súng kíp mà thôi, hơn nữa uy lực còn lớn lắm. Trong khi đó, trái nổ mà bóng đèn kia ném ra là loại trái nổ dùng để phá đá điển hình, uy lực cực kỳ ghê gớm, bằng đường hầm này chẳng rung lên dữ dội như vậy. Có điều, giờ biết được lai lịch của đối phương, chúng tôi tất nhiên còn sợ hãi như trước nữa.

      hồi lâu sau con rung lắc mới kết thúc. Lúc này, tuy chúng tôi hoặc ít nhiều điều bị những viên đá vụn rơi xuống trúng người, nhưng may mà ai bị thương quá nghiêm trọng. Chúng tôi lần lượt đứng dậy, phủi bụi đất người, nhưng khi dõi nhìn về phía bên kia, khốn kiếp, bóng đen đó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Tôn Kim Nguyên cả giận, kìm được mắng lớn: “Chó chết , là tên khốn nào nấp ở đó đấy hả? Có giỏi ra đây xem nào, đừng có mà giả thần giả quỷ nữa!”

      Tôn Kim Nguyên mắng suốt lúc mới dừng lại, khi nhìn qua thấy bóng đen kia vẫn đứng nguyên chỗ động đậy, chẳng biết rốt cuộc người đó có ý gì? Mà tại sao phải đối đầu với mấy người chúng tôi chứ? Tôn Kim Nguyên ra hiệu cho ba chúng tôi đừng lên tiếng, sau đó dán sát lưng vào tường, bước dần từng bước về phía bóng đen, định nhân lúc đề phòng mà ra tay bắt sống.

      Nhưng bóng đen kia vô cùng tinh quái, thấy mấy người chúng tôi phát ra thanh nào nữa dường như ý thức được điều gì đó, bèn thò ra khẩu súng lục bắn về phía chúng tôi mấy phát liền, có điều những viên đạn đều bắn trúng chúng tôi, xem ra ta định cho chúng tôi về phía trước.

      Tôn Kim Nguyên cho rằng đối phương chưa phát ra mình, bèn tiếp tục bước cẩn thận, nhưng khi chỉ còn cách bóng đen kia chừng ba mét, mấy phát đạn chợt bay sượt qua đầu cậu ta, ràng bóng đen kia sớm phát ra Tôn Kim Nguyên rồi. Cậu ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, lập tức lùi về phía sau.

      Tôi rất ngạc nhiên, dựa vào mấy phát súng vừa rồi ràng bóng đen kia chỉ muốn cảnh báo chúng tôi, rằng chúng tôi chớ có lại gần , bằng khách sáo. Nhưng tại sao lại phải làm như vậy? Tôi sao hiểu nổi. Lúc này, ba người chúng tôi đều hơi sững sờ, hoàn toàn hiểu ý đồ của bóng đen kia, nhưng bất kể chúng tôi có cũng đáp lại, cũng chịu thân.

      Tôn Kim Nguyên đột nhiên cười ha hả, với bóng đen kia: “Tao này, cái thằng nấp kia, chắc phải người mày bị cảm đấy chứ? Hay là mày biết tiếng người? Sao mà cứ thụt thò thò như thế?”

      Phép khích tướng của Tôn Kim Nguyên có chút tác dụng. Đoán chừng người kia chịu nổi những lời đó của cậu ta, liền động đậy hồi, dường như lọ mọ làm cái gì đấy. Có bài học từ trước đó, mấy người chúng tôi vội vàng lùi về phía sau.

      Quả sai, gã đó lại ném ra bó trái nổ nữa, mà bó lần này còn to hơn bó trước, xem ra điệu bộ của hình như muốn chôn sống chúng tôi nơi này luôn. Nhưng nếu như thế, tại sao trực tiếp dùng súng, giải quyết chúng tôi nhỉ? Chẳng lẽ tên biến thái, thích dùng súng giết người, chỉ muốn thấy người ta bị chôn sống? Trong đầu tôi bất giác xuất suy nghĩ hoang đường như vậy.

      Tôi chỉ cảm thấy hai từ cùng nổ “uỳnh” tiếng, vội vàng nhào người xuống đất theo bản năng. Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi đập thình thịch ngừng, tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, thân thể bị đá vụn vùi mất hơn nửa, nhưng may mà trong số đó còn hòn đá tảng nào, bằng tôi dù chết cũng thành tàn phế.

      Uy lực của vụ nổ lần này lớn hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa vừa rồi, đường hầm này xuất rất nhiều vết nứt, còn có số chỗ bị sụt lún. Bây giờ đường về phía trước của chúng tôi bị những viên đá vụn bít kín hoàn toàn, thành ra chúng tôi chỉ còn nước về hướng địa cung mà thôi.

      Sau khi đứng dậy, chúng toi cùng mắng lớn kẻ nấp ở chỗ rẽ kia phen, là đồ mất dạy, ngờ lại muốn mưu sát chúng tôi. Nhưng mắng mắng, chúng tôi vẫn phải tìm cách rời khỏi cái nơi chết tiệt này, sau khi oán thán thêm mấy câu liền bắt đầu về hướng địa cung.

      Kết cấu đại khái của địa cung chúng tôi biết, phía bên phải thông đến địa lao ở cửa Sinh, phái bên trái thông đến chỗ long ỷ của Lương Vương, ngoài ra còn đường ra nào khác. Lẽ nào chúng tôi phải nghĩ cách thoát ra từ chỗ cửa Sinh? Nhưng nơi đó chúng tôi từng tới, căn bản nhìn thấy có cánh cửa ngầm nào. Lúc này, có thể chúng tôi lâm vào tuyệt cảnh rồi.

      Tôn Kim Nguyên kìm được cất tiếng than: “Khỉ , nếu biết ngôi mộ cổ này phức tạp nhu vậy tớ mang theo ít trái nổ rồi. Chưa biết chừng cho nổ tung mấy bức tường này ra, chúng ta tìm được những đường khác ấy chứ!”

      Đúng lúc này, gầy tỏ ra hết sức bình tĩnh với chúng tôi: “Theo tôi thấy, khu vực cúng tế chính là cửa Thương, nơi đó chủ quản việc sinh sát, nên mới được chọn làm nơi cúng tế. Còn địa lao kia vốn là cửa Sinh rồi, tôi nghĩ có cửa ra nào khác nữa đâu, bởi trong trận pháp này, mỗi hướng chỉ có duy nhất cửa mà thôi. Bây giờ, chúng ta hãy qua chỗ long ỷ của Lương Vương xem thử, hy vọng có thể tìm được đường ra ở nơi đó.”

      Vương Tiên Dao : “Nhưng chúng ta vẫn còn vấn đề chưa giải quyết được, đó là đám người trong cửa Thương kia chưa lúc nào xông ra ngoài, vậy nên thời gian của chúng ra còn nhiều nữa đâu.”

      gầy suy nghĩ chút rồi : “Lúc trước, các cậu các cậu vào đây theo cửa Đỗ, mà nơi chúng ta bị giam giữ là cửa Sinh, khu cúng tế là cửa Thương. Dựa theo phương vị của trận Dương Lục Hợp, tôi có cửa, chính là cửa Hưu. Tôi nghĩ cúng ta mất quá nhiều thời gian để tìm được cửa Hưu đó.”

      như vậy, chúng tôi cũng dám chậm trễ nữa, lập tức về phía bên trái. được chừng năm mươi mét, trước mặt chúng tôi xuất dãy cầu thang hướng lên , tất cả có chừng hơn năm mươi bậc thang đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng. qua dãy cầu thang đó, chúng tôi nhìn thấy chiếc long ỷ kia. Lần này, do ở gần nên chúng tôi có thể nhìn thấy ràng, chiếc long ỷ này được đúc bằng vàng ròng, bên còn nạm đầy những viên bảo thạch lớn khác nhau, dưới ánh nến ở bên cạnh rọi vào thực là long lanh rực rỡ vô cùng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 35: Cửa hưu

      Từ xưa tới nay, người ta luôn lấy rồng làm vật tượng trưng cho hoàng quyền, coi đó là thứ thần uy thể thay thế. Do đó các hoàng đế thời cổ đại luôn coi rồng là vật tượng trưng cho mình, chẳng hạn như cái gọi là chân long thiên tử chính là như thế. Ngoài ra, áo họ mặc cũng gọi là long bào, ghế họ ngồi gọi là long ỷ. Có số vị vương gia chư hầu cất cả công cao cũng được hoàng đế ban cho đặc quyền, đó là có thể mặc long bào, song được tự xưng là chân long thiên tử.

      Mà chiếc long ỷ được đúc bằng vàng rồng trước mặt chúng tôi bây giờ cũng có đặc trưng như thế. tấm dựa chạm trổ con rồng bay, tứ chi dang rộng, thể khí thế thiên hạ vo song. Mà hai tay vịn cũng có hai con rồng nằm, tuy nhìn thấy chân rồng đâu, nhưng từ cái miệng há rộng của nó cũng có thể nhìn ra thứ thần uy mà người thường thể mạo phạm.

      Những viên đá cẩm thạch trắng dưới đất đều có hình vuông, chiều rộng chừng mét, tôi đếm sơ qua thấy mặt ngang có hai mươi tám viên, mặt dọc có ba mươi sáu viên, đều là số chẵn. gầy với chúng tôi: “Hai mươi tám viên ở mặt ngang tượng trưng cho nhị thập bát tinh tú, ba mươi sáu viên ở mặt dọc tượng trưng cho tam thập lục thiên tướng còn ngồi long ỷ chính là Thiên đế, xem ra vị Nguyên Lương Vương này vọng tưởng đến độ muốn làm thần tiên rồi.”

      Đối với loại quái vật trường sinh bất lão như Nguyên LươngVương, sợ rằng thế gian này chẳng còn thứ gì khác có thể làm động lòng nữa, ngoại trừ việc làm thần tiên, điều này tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Thời cổ đại, phải rất nhiều hoàng đế đều có giấc mơ như vậy ư? Song nực cười, đến cuối cùng, tất cả đều thất bại, thậm chí có số kẻ còn chết vì chất độc trong đan dược của đám phương sĩ luyện đan.

      Nhìn thấy khối vàng to như thế ở ngay trước mắt, Tôn Kim Nguyên lập tức lộ ra bản tính. Cậu ta lúc đưa tay vuốt ve long ỷ, lúc lại ngồi lên đó để thỏa giấc mơ làm hoàng đế, lát sau mới cất lời rất cảm khái: “Có nhiều vàng như vậy, nếu chúng ta có thể mang ra ngoài được, có lẽ tiêu mấy kiếp cũng chẳng hết.”

      Vương Tiên Dao : “Cậu quên mất hoàn cảnh của chúng ta bây giờ rồi ư? Đến tính mạng còn sắp giữ được, nghĩ tới mấy thứ vật ngoại thân làm gì cơ chứ? Cho dù cậu có mang nó được, cũng e là còn mạng mà hưởng thụ thôi.”

      Tôn Kim Nguyên tỏ vẽ bất mãn, khẽ “hừ” tiếng, : “Thế nên mới phụ nữ các cậu tóc dài nhưng óc ngắn, nguyên khối vàng ròng thế này ít nhất cũng phải nặng tới nghìn cân, dù chúng ta có tìm được cửa ra dựa vào sức của bốn người cũng thế nào mang nó ra ngoài được.” tới đây, cậu ta dừng chút, bên khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, tiếp: “Có điều nếu muốn mang ít đồ kỷ niệm ra ngoài có gì khó cả, bằng chuyến này của chúng ta uổng phí.” Dứt lời, cậu ta bèn lấy con dao Tây Tạng gọt sắt như bùn của mình ra.

      Nhìn bộ dạng của Tôn Kim Nguyên, xem chừng cậu ta muốn cắt lấy vài khối vàng từ chiếc long ỷ kia xuống. Con người cậu ta chính là như vậy, câu “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn” quả thực rất thích hợp với cậu ta. Mấy người chúng tôi đều có suy nghĩ như Tôn Kim Nguyên, ai nấy đều chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được cửa Hưu mà thôi.

      gầy rồi, cửa Hưu nằm ngoài hai vị trí: thứ nhất là bên dưới nền đá cẩm thạch trắng, thứ hai là bức tường phái sau chiếc long ỷ đúc bằng vàng ròng kia. Nhưng muốn tìm được cơ quan để mở cửa Hưu lại khá khó khăn, bởi vì phạm vi quả thực rất rộng. Do đó, tôi là Vương Tiên Dao phải phụ trách gõ vào nền đá cẩm thạch trắng dưới chân để xem xem có chỗ nào rỗng giữa , còn gầy tới phía sau long ỷ để tìm kiếm cơ quan bức tường kia.

      Còn Tôn Kim Nguyên chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc long ỷ kia, nước dãi chảy ra ngừng, lúc lẩm bẩm rằng phải cậy mấy viên bảo thạch ra, lúc lại phải cắt lấy cái đầu rồng. Xem ra việc tìm kiếm cửa Hưu thể trông mong gì vào cậu ta được, trong đầu cậu ta bây giờ chỉ toàn là vàng bạc châu báo mà thôi, đâu có nghĩ tới việc bản thân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

      Sau khi quay trở lại, gầy ngẩn ngơ với tôi và Vương Tiên Dao: “Tôi phát được gì bức tường phía sau long ỷ cả, đoán chừng cơ quan mở cửa Hưu mười phần có tám, chín phần là nằm bên dưới nền đá cẩm thạch dưới chân chúng ta.”

      Có điều nền đá cẩm thạch dưới chân chúng tôi tổng cộng có tới sáu trăm bốn mươi tám viên, tôi và Vương Tiên Dao dùng tốc độ nhanh nhất có thể rồi nhưng tới giờ mới kiểm tra được trăm viên, muốn kiểm tra tất cả có lẽ phải cần tới hai tiếng đồng hồ. Khi đó, lũ xác chết biết trong cửa Thương có lẽ dọn dẹp xong đống đá vụn và lao ra ngoài đuổi giết chúng tôi rồi.

      gầy khẽ lắc đầu, là chuyện này thể nôn nóng được. Vẫn phải cẩn thận kiểm tra từng viên đá cẩm thạch trắng, thể bỏ sót viên nào, bằng bao nhiêu công sức rất có thể đổ sông đổ bể cả. xong, ta cũng bò rạp người xuống kiểm tra cùng chúng tôi.

      Toàn bộ địa cung lúc này cực kỳ yên tĩnh, ngoài những thanh phát ra khi ba người chúng tôi gõ vào nền đá cẩm thạch chỉ có tiếng ma sát khi Tôn Kim Nguyên cắt long ỷ mà thôi. khi ba người chúng tôi phiền não vì tìm được cửa Hưu, Tôn Kim Nguyên đột nhiên cả mừng cất tiếng hô lớn: “Haha, tớ sắp cắt xong cái đầu rồng này rồi, úi chao!”

      Nghe thấy tiếng kêu đó của Tôn Kim Nguyên, tôi nhìn thầm chắc phải cậu ta tự cắt vào tay của mình rồi đấy chứ? Nhưng vừa định qua xem thử thấy Tôn Kim Nguyên kéo hẳn chiếc đầu rồng ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mạnh, cậu ta thể giữ chắc chiếc đầu rồng đó, đầu rồng liền bay thẳng về phía chúng tôi, vừa hay được gầy đón lấy.

      Có điều Tôn Kim Nguyên hề nôn nóng chạy qua đòi lại đầu rồng, còn kích động vẫy tay gọi chúng tôi lại. “Mau qua đây, chỗ này có vấn đề, chưa biết chừng các cậu đều nhầm cả rồi, cơ quan mở cửa Hưu có khi lại nằm ở đây đấy!”

      “Cái gì? Cơ quan ở long ỷ?” Ba người chúng tôi đều ngạc nhiên bật thốt, nhưng ngay sau đó trong lòng đều dâng trào niềm vui khó tả.

      qua xem thử, tôi thấy chỗ tay vịn bị Tôn Kim Nguyên cắt mất đầu rồng tên long ỷ lõm hẳn xuống, bên trong có quả cầu . Quả cầu vàng đó có thể chuyển động, bên dưới còn có sợi chỉ vàng rất mảnh, nếu chú ý rất dễ bỏ sót, đoán chừng Tôn Kim Nguyên muốn lấy luôn cả quả cầu vàng này nên mới phát ra bí mật bên trong.

      Tôi kích động với mọi người: “Rất ràng, chỉ cần kéo quả cầu vàng này lên chút thôi, sợi chỉ vàng bên dưới phát động cơ quan nào đó.”

      Tôn Kim Nguyên vô cùng hưng phấn, mặt lộ vẻ đắc ý. Cậu ta đón lấy cái đầu rồng từ tay gầy, cười khà khà, : “Các cậu đều cho rằng tớ là kẻ tham tiền, kỳ thực đâu phải như thế. cho các cậu biết nhé, từ lâu tớ phát ra chiếc long ỷ này có vấn đề rồi, nên mới tập trung vào đây, quả nhiên phán đoán của tớ là chính xác.” rồi liền đưa tay định kéo quả cầu vàng kia lên để mở cơ quan.

      May mà gầy ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, kịp thời chụp lấy tay Tôn Kim Nguyên giữ lại, sau đó ấn chặt xuống dưới. ta tái hẳn mặt , trầm giọng : “Đừng làm bừa, cẩn thận kẻo làm đứt sợi dây đó mở cơ quan ra được nữa đâu.”

      Tôn Kim Nguyên chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi: “Tôi này, ruốt cuộc có ý gì vậy? Chẳng lẽ vì sợi dây này đức mà chúng ta mở cơ quan ra sao? Hay là có cách nào tốt hơn?”

      gầy chậm rãi đẩy bàn tay của Tôn Kim Nguyên về, : “Muốn mở được cơ quan này nhất định phải đồng thời nâng miệng rồng ở hai tay vịn lên, nếu cậu chỉ nâng có bên, sợi chỉ vàng kia rất có thể bị đứt đấy!”

      Tôn Kim Nguyên sợ giật nẩy mình, lúc này mới biết mình suýt làm hỏng việc. Cậu ta có chút phục với gầy: “Nếu biết vậy tại sao lại sớm? Thiếu chút nữa khiến tôi biến thành tội nhân thiên cổ rồi.”

      gầy hờ hững : “Vừa rồi phải cậu là sớm biết long ỷ có vấn đề rồi sao? Vậy nên tôi mới chú ý, cứ ngỡ cậu biết hết mọi chuyện.”

      Tôi với Vương Tiên Dao kìm được cười khanh khách. Vương Tiên Dao cất tiếng trêu chọc Tôn Kim Nguyên: “Vừa rồi là ai mạnh miệng ấy nhỉ? Sao bây giờ lại chẳng ho he gì nữa thế?”

      Tôn Kim Nguyên mặt vàng như nghệ, gượng ngập : “Hừ, tớ đúng là chưa thấy ai như các cậu, biết lòng nhau là được rồi, lại còn nhất định phải ra nữa. Thế này phải là cố ý làm tổn thương tớ hay sao?”

      Tôi cười, : “Phải chỉ lỗi sai của nhau mọi người mới nhận vấn đề của mình nằm ở đâu. Bọn tớ làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu đấy chứ, có gì đâu mà tổn thương với cả tổn thương?”

      gầy vội bảo chúng tôi đừng luyên thuyên nữa, cần phải mau mau rời khỏi đây vì ta nghe thấy động tĩnh ở cửa Thương, đoán chừng lâu nữa Nguyên Lương Vương dẩn người xông ra ngoài. Mấy người chúng tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ho he gì thêm nữa.

      Lúc này, gầy ngồi vững chãi long ỷ, hai tay đặt vào hai tay vịn, sau đó kêu mấy người chúng tôi chú ý quan sát. Hai tay ta khẽ kéo lên , chúng tôi liền nghe thấy từ bức tường phía sau long ỷ vọng lại nhưng tiếng “ầm ầm” rất lớn. Tôi nhủ nhầm, cửa Hưu chắc hẳn được mở ra rồi.

      Mấy người chúng tôi kìm được cất tiếng hoan hô, nhưng gầy lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. ta cười gượng, với chúng tôi: “Tôi phát ra vấn đề, đó là nhất định phải có thứ gì đó chặn miệng rồng lại mới được, bằng , sau khoảnh khắc cơ quan được mở ra, miệng rồng tự động hạ xuống, như thế cũng tức là người mở cơ quan thể ra ngoài được nữa.”

      Tôi cười, : “Chuyện này chẳng phái rất đơn giản sao? Cứ lấy trong ba lô leo núi mấy món đồ có thể dùng được là ổn rồi, chúng ta còn có hai cái đèn pin nữa, tôi thấy kích thước của chúng cũng xấp xỉ bằng miệng rồng đấy, chắc hẳn có thể chặn miệng rồng lại được.”

      Tôn Kim Nguyên đứng kế bên nôn nóng : “Vậy sao được, đen pin là nguồn sáng duy nhất của chúng ta, hơn nữa chỉ còn có hai cái đó thôi, nếu cậu dùng hết cả, đến lúc đó cảnh tối tăm, chúng ta biết phải ra ngoài như thế nào?”

      Tôn Kim Nguyên rất có lý, tôi đành vứt suy nghĩ này sang bên. Vương Tiên Dao dường như nghĩ tới điều gì đó, bèn : “ phải chúng ta còn có thị bò đóng hộp sao? Kích thước của nó hình như cũng xấp xỉ với đèn pin mà!”

      Tôi uể oải : “ ăn hết từ lâu rồi, bây giờ chúng ta chẳng còn lại chút đồ ăn nào cả.”

      “Vậy những công cụ khác sao?” gầy nhắc nhở chúng tôi.

      Tôi xẻng gấp quá lớn, còn những công cụ khác lại thể dùng được, chỉ có dao găm quân dụng là còn tàm tạm. Nhưng con dao của tôi mất từ lâu, con của Vương Tiên dao cũng chẳng còn bóng dáng, chỉ có con dao Tây Tạng của Tôn Kim Nguyên là vẫn còn, nhưng chỉ có mình nó đủ dùng làm sao được?

      gầy nhìn Tôn Kim Nguyên, nở nụ cười đầy ý vị. “Người em, tôi thấy cộng thêm cái đầu rồng mà cậu cắt ra trước đó vừa đủ đấy, chắc cậu lý nào lại nỡ từ bỏ nó đâu nhỉ?”

      Chúng tôi đổ dồn ánh mắt qua phía Tôn Kim Nguyên, nhìn chằm chằm vào cậu ta khiến cậu ta kìm được đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta nôn nóng : “sao cậu lại cứ nhìn tớ bằng ánh mắt đó thế? Cứ như là ăn thị tớ rồi có thể trường sinh bất lão ấy.”

      Tôi cười gượng, “Kim Nguyên, chúng ta quen thân với nhau bao năm tất nhiên khỏi cần phải nhiều, cậu hãy khảng khái chút, giao hai thứ đó ra ! Chuyện này có liên quan tới tính mạng mọi người đấy!”

      Tôn Kim Nguyên phân bua: “Kỳ thực chúng ta vẫn còn có thể dùng cách khác mà. Cậu xem này, dùng đá cẩm thạch trắng dưới đất này sao, chúng ta hãy cắt lấy mấy viên đá có kích thước xấp xỉ mà dùng tạm là được rồi.”

      gầy kiên quyết : “ còn thơi gian nữa đâu. Chờ cậu cắt đá xong, tôi tin là cái đầu cổ chúng ta cũng bị bọn Nguyên Lương Vương cắt xuống rồi.”

      Tôn Kim Nguyên suy nghĩ chút rồi : “Tôi hiểu rồi, đầu rồng thỉ tôi có thể giao cho được, nhưng con dao Tây Tạng kia chịu thôi, thứ đó từng cứu mạng tôi mấy lần rồi đấy!” Dứt lời bèn đưa cái đầu rồng vàng trong tay cho gầy.

      Đối với Tôn Kim Nguyên, con dao Tây Tạng đó quả thực có ý nghĩa rất lớn, nhưng việc tới nước này, ngay đến tính mạng cũng giữ được, còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi biết, muốn Tôn Kim Nguyên ngoan ngoãn giao con dao Tây Tạng ấy ra là việc khó khăn vô cùng, chỉ còn cách sử dụng biện pháp mạnh thôi.

      Tôi nháy mắt ra hiệu cho Vương Tiên Dao và gầy, hai người bọn họ lập tức hiểu ý. Ba người chúng tôi nhân lúc Tôn Kim Nguyên đề phòng, đồng thời tiến tới bao vây cậu ta. Đến khi biết được ý đồ của chúng tôi quá muộn, tôi và Vương Tiên Dao có lẽ thể gây uy hiếp cho cậu ta, nhưng có gầy ở đây, chút bản lĩnh của cậu ta ràng chẳng nhằm nhò gì.

      Tôn Kim Nguyên còn chưa kịp chạy về phía sau, gầy lao vọt tới, đưa tay chụp lấy bàn tay phải của cậu ta, tay còn lại kéo chiếc ba lô leo núi sau lưng cậu ta về phía mình. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng tôi và Vương Tiên Dao đồng thời giữ chặt vai cậu ta, khiến cậu ta thể động đậy, đành ngoan ngoãn chịu để yên.

      Đề phòng Tôn Kim Nguyên chịu hợp tác, khi gầy mở cơ quan, tôi và Vương Tiên Dao vẫn ra sức giữ chặt lấy cậu ta. Tôn Kim Nguyên tức tối mắng lớn: “Thực là vô lý quá mà, ngờ hai người bạn tốt nhất của tớ lại giúp người ngoài ức hiếp em trong nhà. Tôn Kim Nguyên tớ đúng là có mắt như mù.”

      Tôi : “Cậu đừng kêu gào nữa, có kêu to đến mấy cũng vô dụng thôi, tớ và Tiên Dao dao động đâu!”

      Cùng lúc ấy, gầy làm xong xuôi mọi việc, bèn vẫy tay cái, dẫn ba người chúng tôi về phía cửa Hưu. đường , Tôn Kim Nguyên còn ngừng làu bàu con dao Tây Tạng đó của cậu ta đáng thương, cứu cậu ta bao nhiêu lần, còn thân thiết hơn cả em ruột, thế mà lại bị vứt bỏ. Lời này ràng ý trách móc tôi và Vương Tiên Dao, rằng hai chúng tôi còn thua cả con dao Tây Tạng của cậu ta, nhưng bất kể cậu ta có thế nào chúng tôi cũng chẳng thèm để ý, mực kéo cậu ta vào trong cửa Hưu.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 36: Huyền quan(*)

      (*) Huyền quan trong trường hợp này nghĩa là quan tài được treo lơ lửng vách núi theo tập tục an táng người chết có tên gọi là “huyền táng” - trong những hình thức mai táng cổ xưa nhất ở Trung Quốc và số quốc gia khác.

      Phía sau cửa đá lại là đường hầm nữa, có gì khác những đường hầm trước đó, cũng có điểm gì đặc biệt. Mấy người chúng tôi cũng gặp phải trắc trở gì. Kể từ khi vào ngôi mộ cổ này tới giờ, chúng tôi lýc nào phải đối mặt với nguy hiểm, chỉ có bây giờ mới tạm thời thoát khỏi cục diện đó mà thôi.

      Tôn Kim Nguyên dường như hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, vừa vừa ngâm nga khúc nhạc của vùng Giang Nam, bộ dạng hết sức ung dung thư thái, có điều chẳng biết cậu ta học được khúc nhạc đó từ đâu, nó quả thực khó nghe vô cùng. Cậu ta dường như nhìn ra được vẻ bất mãn của tôi, bèn tỏ vẻ đắc chí : “Cái này cậu biết rồi, bài hát mà tớ ngâm nga đây là do minh tinh tên Quyên Nhi gì đó hát, hay cực kì luôn! Mà Quyên Nhi đó là ca sĩ hot nhất giờ, phải dạng vừa đâu, xinh lắm đấy nhé!”

      Tôi : “Chắc phải là cậu bar nhiều đó, học được bài Thập bát mô (*) rồi về đây rên rỉ đấy chứ? Chỗ này gọi đâu, nếu cậu bức bối quá chờ sau khi ra ngoài rồi hãy tìm người mà sờ cho sướng tay.”

      (*) “Thập bát mô” tức Mười tám kiểu sờ, tên bài dân ca khá tục tĩu. Ngoài ra, do đây là bài tú của Vi Tiểu Bảo - nhân vật chính trong tác phẩm Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung - cho nên khá nổi tiếng, được mọi người biết tới rất nhiều.

      Tôn Kim Nguyên giận dữ trừng mắt nhìn tôi, : “Tên khốn cậu đừng có mà ăn linh tinh, làm hỏng mất hình tượng tốt đẹp của tớ, tớ đây hoàn toàn trong sạch chứ chẳng như cậu đâu.”

      Trong khi trò chuyện, chúng tôi nhìn lại thấy cửa ra nữa, bên trong sáng trưng như ban ngày, đoán chừng giống như địa cung lúc trước, ở đó cũng được đặt đầy nến và gương đồng. Chúng tôi chút do dự về phía cửa ra đó. Nghe gầy , sau khi qua cửa Thương, chúng tôi chỉ cần tìm đúng vị trí, phát ra cửa ra nữa, vậy là được giải thoát .

      Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy việc này tuyệt đối đơn giản như vậy, vì tạm thời chưa xét tới Nguyên Lương Vương, nhưng người thần bí nấp trong chỗ tối kia liệu có dễ dàng buông tha cho chúng tôi hay ? Tôn Kim Nguyên phân tích: “Có thể người đó cũng tới đây trộm mộ, lại thấy chúng ta tới trước cho rằng bao nhiêu đồ tốt đều bị chúng ta lấy hết, nên mới muốn giết người cướp hàng.”

      Kỳ thực chỉ cần là người có chút đầu óc đều biết chuyện đâu có đơn giản như lời Tôn Kim Nguyên . Nếu người thần bí kia chỉ muốn giết người cướp hàng, vậy lúc ở trong đường hầm, hoàn toàn có thể dùng súng lần lượt giết chết mấy người chúng tôi. Nhưng lại làm thế, còn năm lần bảy lượt cảnh cáo chúng tôi, cuối cùng vì bị Tôn Kim Nguyên khích tướng cho nên mới nổi nóng, chặn đứng đường của chúng tôi. Nhưng chúng tôi với đâu có thù oán gì, tại sao phải làm như vậy? Việc này đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Vương Tiên Dao suy nghĩ chút rồi hỏi Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, cậu hãy khai ra , trước đây khi lật đấu với sư phụ cậu, có phải hai người từng hợp tác với ai đó, đến cuối cùng lại ngấm ngầm giở trò hãm hại người ta, bây giờ người ta tìm tới đây trả thù ?”

      Tôn Kim Nguyên hô to: “Làm gì có chuyện đó!”, rồi than vãn: “Lẽ nào mới mấy năm gặp mà các cậu coi lão Tôn tớ là loại người xấu xa tội ác tày trời hay sao? Tớ với các cậu rồi mà, với bản lĩnh của sư phụ tớ hoàn toàn có thể làm mình, việc gì phải hợp tác với ai nữa? Như thế chẳng phải là mua dây buộc mình hay sao?”

      Tuy Tôn Kim Nguyên là gã bịa chuyện chớp mắt, nhưng tôi rất hiểu lối làm người của cậu ta, tay này cùng lắm cũng chỉ ba hoa khoác lác về chiến tích củamình với mấy nhóch ít tuổi thôi, còn chuyện thất đức gã tuyệt đối bao giờ làm.

      Sau khi ra ngoài đường hầm, trước mặt chúng tôi quả nhiên lại xuất địa cung rất giống với địa cung trước đó, chỉ là nơi này còn xa hoa hơn bậc, khắp nơi đều được treo rèm vàng, phía sâu bên trong còn có ba tòa cung điện được xây bằng đá cẩm thạch trắng, chỗ chính giữa đài phun nước, nước phun ra xung quanh tạo thành cái hồ , từ nơi đó, những làn sương trắng tỏa ra ngớt.

      Mà tòa cung điện ở ngoài rìa địa cung hình như còn trong quá trình xây dựng, bởi nóc điện vẫn chưa xây xong, bên cạnh lại đặt rải rác khá nhiều phiến đá. Giữa những làn sương trắng mịt mờ, ba tòa cung điện đó chẳng khác nào tiên cung thoắt thoắt trong mây, khiến người ta bất giác sinh ra thứ cảm giác chân thực, tự nhủ thầm rằng đây lẽ nào chính là thiên cung mà Nguyên Lương Vương cho xây dựng?

      Nếu địa cung trước đó khiến chúng tôi phải kinh ngạc, vậy địa cung mà chúng tôi nhìn thấy lúc này lại đủ sức khiến cho tất cả mọi người phải chấn động, chấn động đến mức tim đập chân run. Đây là công trình xa hoa đến cỡ nào cơ chứ? Nhìn phần nền được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng, chúng tôi có cảm giác như đứng giữa thế giới của mây trắng mênh mang.

      Bốn người chúng tôi cứ đứng ngẩn ngơ ở đó suốt năm phút liền, rồi Tôn Kim Nguyên mới kìm được buông lời tán thán: “Mẹ kiếp, quả nhiên là thiên cung có khác, chắc thiên đình trong truyền thuyết cũng chỉ được đến thế này thôi.”

      Nhìn dòng nước ngừng phun lên từ đài phun nước, Vương Tiên Dao ngẩn ngơ : “Nước ở kia chắc phải là nước Địa Tuyền trong truyền thuyết đấy chứ? Nếu chúng ta uống mấy ngụm, há chẳng phải cũng được trường sinh bất lão sao? Còn tớ, chẳng phải vĩnh viễn giữ được dung mạp như bây giờ hay sao? Trời ơi! là khó tin quá! Lẽ nào tớ nằm mơ?"

      Sau nửa phút sững sờ, tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều kìm được hoan hô ầm ĩ, sau đó vừa chạy vừa nhảy lao tới chỗ đài phun nước kia, trong lòng thẩm nhủ chỉ cần uống mấy ngụm nước Địa Tuyền là coi như uổng chuyến này rồi. Chẳng ngờ gầy lại chặn chúng tôi lại, tỏ ra hết sức nghiêm túc, : "Chớ có làm bừa, chưa biết chừng nước ở đó bị Nguyên Lương Vương hạ Cổ độc rồi. Các cậu đừng quên, Cổ thuật của Nguyên Lương Vương nơi nào mà có."

      Nghe gầy như vậy, ngọn lửa hưng phấn trong lòng ba người chúng tôi sau nháy mắt tắt ngúm, trái tim như bị ngâm vào hầm băng khiến chúng tôi rùng mình cái. Thủ đoạn của Nguyên Lương Vương quả thực quá tàn nhẫn nên chúng tôi cũng dám lấy thân mình mạo hiểm, bởi , an toàn của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

      gầy lại tiếp: "Việc cấp bách nhất bây giờ là phải mau chóng tìm được cửa ra để rời khỏi đây , vì chúng ta chẳng còn nhiểu thời gian nữa đâu, chưa biết chừng Nguyên Lương Vương dẫn theo rất nhiều người kéo đến đây, do đó mọi người hãy cố gắng tìm kiếm , đừng lãng phí thời gian nữa!"

      Nhưng nơi này rộng lớn như thế, nếu cơ quan mở cửa ra nằm dưới viên đá cẩm thạch trắng nào đó ở dưới chân chúng tôi biết phải tìm tới khi nào đây? gầy xem sơ qua kết cấu của thiên cung rồi với chúng tôi: "Nếu tôi đoán nhầm, của ra mà chúng ta cần tìm chắc hẳn nằm trong ba tòa cung điện kia."

      Trong ba tòa cung điện kia, tòa ở chính giữa là cao và lớn nhất, hơn nữa hoàn thành rồi, tôi nghĩ cơ quan mở cửa ra có lẽ được đặt trong đó. Nghe tôi ra suy nghĩ của mình, Tôn Kim Nguyên lập tức gật đầu phụ họa: "Vân Sơn đúng lắm, chúng ta mau tới tòa cung điện ở chính giữa kia xem thử chút. Nhìn khí thế hùng vĩ của tòa cung điện đó, bên trong chắc hẳn có chứa ít bảo vật đâu."

      Mười lăm năm trước, tôi đâu có thấy gã Tôn Kim Nguyên này tham tiền như vậy, nhưng bây giờ sao? Thực chẳng khác nào biến thành con người khác, lúc nào nghĩ tới vàng bạc châu báu. Tôi với cậu ta: "Kim Nguvên, sao tớ cứ có cảm giác cậu biến thành nô lệ của đồng tiền rồi nhỉ?"

      Tôn Kim Nguyên lắc đầu thở dài, : "Mấy năm nay, người em của cậu phải sống cuộc sống thế nào chắc cậu cũng . Mà cậu nhìn những người có tiền xem, họ xe gì, ở nhà gì, ăn cái gì? Khốn kiếp, dựa vào đâu mà họ lại có thể sống cuộc sống ung dung tự tại như vậy chứ? Chi tiền ăn bữa cơm cũng đủ cho bốn người chúng ta ăn cả tháng rồi. Còn tới nhà cửa với xe cộ, e rằng bốn người chúng ta dù có làm cả đời cũng chẳng mua nổi căn nhà hay cái xe của họ. Tóm lại, tớ chịu cuộc sống vất cả đủ rồi, bây giờ là lúc phải sống sung sướng.” Tôn Kim Nguyên dường như rất cam lòng với hoàn cảnh tại của mình, cậu ta thở dài hơi, tiếp: “Được rồi, tớ phân bua giải thích với cậu nữa, bây giờ tớ phải tìm bảo bối cái .” Dứt lời liền cười vang mấy tiếng rồi rời . Nhưng hiểu sao, tôi cảm thấy tiếng cười của cậu ra rất lạ, cứ như là phát tiết bất mãn giấu trong lòng những năm nay vậy.

      Kỳ thực nào phải tôi biết suy nghĩ của cậu ta. Lần này, nếu vì vừa bị mất việc, nếu vì cuộc sống chẳng dễ chịu gì, tôi chẳng tới nơi đây. Còn Vương Tiên Dao lại càng chẳng cần phải , cứ giữ mãi cửa hàng của cha để lại, việc làm ăn ngày kém , hơn nữa nàng còn từng ly hôn, mực muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ để bị chồng cũ coi thường… Có thể hoành cảnh của ba người chúng tôi chẳng khác nhau là mấy, mục tiêu truy cầu cũng giống hệt nhau. Những lời vừa rồi của Tôn Kim Nguyên có thể gõ trúng vào trái tim của mỗi người chúng tôi. thực tế, đối với những người túng quẫn, ai chẳng mong đột nhiên có được khoản tiền to để đổi đời cơ chứ, việc này có gì là kỳ lạ cả.

      Chỉ có gầy kia từ đầu chí cuối phát biểu ý kiến gì, chẳng ta phân tích tâm tư của mấy người chúng tôi hay là cũng nghĩ tới số chuyện, tóm lại từ trong hai mắt ta để lộ ra mấy tia ngơ ngẩn. Có lẽ vì thấy ba chúng tôi đều có chút hụt hẫng, ta chợt nở nụ cười hiếm có. “Được rồi, dừng có u sầu rầu rĩ như vậy nữa, tin rằng sau này mọi thứ đều tốt lên thôi.”

      Chúng tôi dựa theo ý của Tôn Kim Nguyên, tới tòa cung điện lớn nhất ở chính giữa trước tiên. Bởi vì có hàng rào bảo vệ cho nên chúng tôi phải vào theo đường vòng, cửa lớn của cung điện mở rộng, bên trong được chia làm mấy gian phòng. Nơi chúng tôi vào trước nhất là đại sảnh, trong sảnh có bày ít đồ đạc, tại phía trong cùng còn có bức tượng thần, trông giống hệt với bức tượng thần mà chúng tôi nhìn thấy ở chỗ đài tế trước đó, chỉ là kích thước hơn nhiều.

      Phía trước bức tượng thần có mấy sợi xích sắt lớn vươn dài về phía đỉnh đầu chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bên đó có treo khối pha lê lớn vô cùng, so ra phải to hơn chiếc giường nữa. Tôi sợ mấy sợi xích sắt kia đủ chắc chắn, nghĩ bụng lỡ khối pha lê đó mà rơi xuống bốn người chúng tôi há lại chẳng nát bét ư? Thế là vội vàng nhắc nhở, mọi người lập tức lùi lại phía sau mấy bước.

      Tôn Kim Nguyên lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên khối pha lê khổng lồ được treo bằng xích sắt kia, dường như phát ra điều gì, bèn với ba người chúng tôi. "Khốn kiếp, cứ tưởng bọn chúng dùng xích sắt treo khối pha lê to tướng kia lên cao làm gì, hóa ra đó là cỗ quan tài, mà loại quan tài đưọc treo lên cao thế này có tên gọi là huyền quan."

      Lối an táng theo kiểu treo quan tài lên cao thế này từng xuất ở rất nhiều nơi, nhưng hôm nay tôi mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Nghe số nơi địa hình trũng thấp, do đó mộ thường xuyên bị nước mưa chảy vào, mà như thế quan tài rất dễ mục nát, thi thể bên trong tất nhiên cũng bị như vậy. Có thể bạn hỏi, tại sao đổi sang nơi khác tốt hơn? Có điều tôi phải với bạn, cố nhân đều rất tin vào phong thủy, mà nơi bị ngập nước hẳn là tốt, thậm chí còn có khả năng là vùng phong thủy bảo địa, thành ra mới được chủ nhân của ngôi mộ lựa trúng, cho dù có ủng nước cũng đành lòng đổi sang nơi khác, nên mới xuất lối an táng theo kiểu treo quan tài thế này, như vậy chủ nhân của ngôi mộ vừa có được chỗ phong thủy bảo địa lại vừa lo bị ngập nưóc nữa, có thể là nhất cữ lưỡng tiện.

      Song, những điều tôi cũng phải là tất cả. Ở số dân tộc thiểu số miền Nam thời cổ đại, huyền táng là trong số các phương thức mai táng chủ yếu của người dân, mãi tới nay, các chuyên gia vẫn chưa thể xác định được họ lựa chọn cách táng này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Huyền táng kiểu như vậy là loại thuộc nhai táng(*), người ta đục mấy cái lỗ vách núi rồi đóng cọc gỗ vào, sau đó đặt ngang quan tài lên ; ngoài ra còn cách khác là đặt đầu quan tài vào trong hốc vách đá, đầu còn lại chĩa ra ngoài được đỡ bằng cọc gỗ. Có điều, công trình huyền quan táng kiểu này rất nguy hiểm, lại tốn kém, do đó chỉ thịnh hành trong giới quý tộc.

      (*)” Nhai táng" cò nghĩa là an táng vách núi.

      Tôn Kim Nguyên nở nụ cười gian manh với chúng tôi: "Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, bên trong cỗ quan tài đó nhất định là người tầm thường chút nào, bằng sau khi chết chẳng được đặt vào trong thiên cung như vậy, mà chưa biết chừng người trong quan tài có khi lại là tình nhân của Lương Vương ấy chứ, như thế các món bảo bối nhất định đều ở bên trong đó cả. Thế nào? Chúng ta có nên thử vận may nhỉ?"

      Cỗ quan tài làm bằng pha lê đó có thể đưọc Lương Vương đặt ở nơi quan trọng như thế này, chứng tỏ người trong quan tài có địa vị hề tầm thường. Nhưng có vấn đề làm tôi rất lo lắng, đó là người trong quan tài liệu biến thành cương thi chưa? Lỡ như bên trong đó là con cương thi phải làm thế nào? Sau khi ngẫm nghĩ lát, tôi bèn lắc đầu, với Tôn Kim Nguvên: “Tớ thấy cứ nên thôi hơn, lỡ như thứ bên trong quan tài đó là con cương thi, vậy chúng ta chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?"

      Tôn Kim Nguyên tỏ vẻ hết sức xem thường với tôi: "Tớ này Vân Sơn, sao lá gan của cậu lại càng lúc càng thế? Tớ với cậu rồi mà, gặp cương thi trong mộ cổ phải điều gì đặc biệt cả, tớ và sư phụ tùng gặp mấy lần rồi. Yên tâm, có tở ở đây, cho dù bên trong đó có cương thi tớ cũng có cách khiến cho nó thể tác oai tác quái được."

      Lần này, gầy hề buông lời phản đối Tôn Kim Nguyên, rất có thể những lời phế phủ trước đó của Tôn Kim Nguyên đánh động đến ta. ta nhắc nhở chúng tôi: “Các cậu có lấy gì lấy, nhưng nhớ là đừng làm hỏng quy củ của dân lật đâu đấy!”

      Tôn Kim Nguyên vỗ ngực bôm bốp đảm bảo, : “Yên tâm, tôi cũng là người trong nghề, tất nhiên biết quy củ rồi.”

      Tôn Kim Nguyên có lời như vậy, gầy tất nhiên tiện gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, : "Nếu vậy các cậu hãy nhanh lên chút. Bây giờ tôi tới chỗ hậu điện xem thử, cơ quan mở cửa ra có lẽ nằm ở đó."

      Sau khi gầy rời , Tôn Kim Nguyên tỏ ra vô cùng vui vẻ, lập tức chạy tìm mòn đồ làm bằng đá, cứ thế đập mạnh vào chỗ cố định sợi xích sắt. Sau khoảng mấy chục nhát đập, tường xuất cái hốc lớn Tôn Kim Nguyên mới dừng lại. Lúc này, vì sợi xích sắt bị lỏng ra, nên chiếc quan tài pha lê lập tức nghiêng hẳn sang bên, rồi Tôn Kim Nguyên lại dùng cách tương tự như thế đập bung chỗ cố định xích sắt khác ra. Chỉ nghe "rầm" tiếng, chiếc quan tài pha lê rơi thẳng xuống đất, nhưng chẳng ngờ pha lê thoạt nhìn rất cứng rắn nhưng lại vô cùng giòn, vừa mới rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh vụn. Hành động lỗ mãng của Tôn Kim Nguyên khiến tôi và Vương Tiên Dao ngây người, phảị biết rằng chiếc quan tài pha lê đó ít nhất cũng là món đồ thuộc loại quốc bảo, thế mà lại bị cậu ta hủy hoại mất, may mà gầy ở đây, bằng nhất định mắng cậu ta trận.

      Quan tài pha lê vỡ, tôi và Vương Tiên Dao đều gì cậu ta cả, bởi có cùng chẳng thể nào vãn hồi được tổn thất. Lúc nãy, những thứ bên trong quan tài đều lộ hẳn ra ngoài. Quả nhiên, trước mắt chúng tôi ra thi thể hoàn chỉnh, người có mặc chiến giáp, trang bị hết sức đầy đủ, tôi nhủ thầm đây có lẽ là nhân vật thuộc hàng đại tướng.

      Trong tay người này vẫn cầm chắc thanh loan đao(*), vỏ đao có nạm bảo thạch. Người sáng mắt chỉ vừa nhìn biết đây tuyệt đối phải là thanh đao tầm thường, bằng được dùng làm vật tùy táng. Ngoài thế ra, chỉ có mấy miếng ngọc bội nằm rải rác người hoặc rơi dưới đất chứ có bất kỳ món đồ tùy táng nào khác nữa.

      (*) Loan đao là thanh đao có dạng hình cong.

      Thấy trong quan tài pha lê chỉ có những món đồ này, Tôn Kim Nguyên tỏ ra rất thất vọng. Cậu ta ủ rũ nhặt những món đổ rơi dưới đất lên, kìm được quay sang phía thi thể kia mắng lớn: "Người ta là tướng quân, ngươi cũng là tướng quân, nhưng ngươi tự nhìn lại mình , đồ tùy táng sao lại chỉ có chút xíu thế này thôi chứ? Sớm biết vậy, ông đây chẳng tốn sức đưa ngươi xuống rồi."

      Nhặt những miếng ngọc bội lên xong, Tôn Kim Nguyên lập tức nhìn chằm chằm vào thanh bảo đao mà thi thể kia cầm chặt trong tay, sau khi thấy những viên bảo thạch lấp lánh phát sáng lập tức kích động : "Ta rồi mà, ngươi tốt xấu gì cũng là tướng quân, ít ra cũng phải có , hai món đồ ra hồn mang người mới đúng, hóa ra chính là thanh loan đao này." rồi, Tôn Kim Nguyên liền định lấy thanh loan đao đó ra khỏi tay thi thể.

      Có lẽ trước khi chết, thi thể này nắm chặt thanh đao, mà sau khi chết, huyết quản và cơ bắp của đều cứng lại, nên bây giờ thanh đao lại càng bị nám chặt hơn. Tôi thấy Tôn kim Nguyên phải tốn rất nhiều sức lực mới cạy được từng ngón tay của thi thể đó ra, cuối cùng cậu ta cũng lấy được thứ mình muốn. Nhưng đúng lúc này, tôi có thể nhìn thấy ràng những ngón tay vừa bị cạy ra của thi thể đó hơi run lên, sau đó từ trong miệng thi thể phun ra luồng khí đen trắng đan xen, trong khí xung quanh tức tràn ngập thứ mùi hôi thối khó tả.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Tôn Kim Nguyên phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng đầu tránh khỏi luồng khí đó, sau đó liền bịt mũi, lùi lại phía sau, cất tiếng hô lớn: “Trong làn khí này có độc, các cậu phải cẩn thận, ngờ cái xác này lại có vấn đề như vậy. Hừm, đúng là sợ cái gì cái đó tới.”

      lát sau, cái xác đó phun ra thêm luồng khí nào nữa, chúng tôi cứ ngỡ rằng chuyện coi như qua, nào ngờ chưa được bao lâu, mặt, tay và những nơi có thể nhìn thấy da thịt xác chết đó bắt đầu mọc ra lông đen, khi dài tới hơn tấc mới dừng lại. Tôn Kim Nguyên liếc qua cái rồi kìm được biến hẳn sắc mặt, vội vàng kéo tôi và Vương Tiên Dao chạy về hướng gầy vừa rời , vừa chạy vừa : “Lần này hỏng bét rồi, ngờ cái xác đó biến thành Hắc Hung”.

      Chuyện về Bạch Hung và Hắc Hung tôi từng được nghe Tôn Kim Nguyên tới. Tương truyền nếu người lòng mang oán niệm quá lớn sau khi chết , trong cổ họng y sinh ra luồng oán khí. Luồng oán khí này vô cùng lợi hại, khi tiếp xúc với những thứ có mang dương khí được kích hoạt, từ đó khiến thi thể cuả người chết biến thành cương thi. Mà cưong thi cũng được chia ra ba cấp bậc, lần lượt là Lục Hung, Bạch Hung và Hắc Hưng. Trong đó, Lục Hung là loại cương thi lông xanh mà chúng tôi thường tới, nó lợi hại lắm, thậm chí còn sợ con người. Còn Bạch Hung ghê gớm hơn Lục Hung rất nhiều, chẳng hể sợ người hay gia súc, phàm là vật sống nó đều buông tha, có điều dùng những thứ như móng lừa đen, chu sa, kiếm gỗ đào là có thể đối phó với nó, Song đáng sợ nhất phải kể tới cương thi lông đen - cũng chinh là Hắc Hung - nghe đồn những thư pháp khi bình thường đều vô hiệu vớí nó, hơn nữa, nó còn đao thương bất nhập, khoẻ mạnh vô song, có điều chỉ cần là cương thi đều có nhược điểm chung, đó là rất sợ ánh sáng.

      Ba người chúng tôi ra sức chạy như bay về phía trước, rất nhanh chạy tới chỗ trong cùng của tòa cung điện. Trước mặt chúng tôi lúc này xuất ba gian phòng , chúng tôi chút suy nghĩ, lập tức chạy vào gian phòng ở chính giữa. Trong gian phòng này chẳng có đồ đạc gì, ngav tới chỗ nấp cho tử tế cũng có, đành mỗi người đứng sau cây cột đá, hy vọng có thể gạt được con Hắc Hung kia.

      Rất nhanh sau đó, con Hắc Hung tiến tới trước cửa gian phòng mà chúng tôi trốn, còn nhảy qua nhảy lại mấy cái, dường như tìm kiểm tung tích của chúng tôi. Tôi hỏi Tôn Kim Nguyên: "Chỗ này có tới ba gian phòng, tại sao con cương thi đó lại biết chúng ta trốn trong gian phòng này nhỉ?"

      Tôn Kim Nguyên suy nghĩ chút rồi : "Chắc nó lần theo mùi của chúng ta mà tới đây."

      Tôi bất giác cả kinh, nếu như con Hắc Hung đó lần theo mùi của chúng tôi mà tới đây, vậy chẳng phải là dù chúng tôi trốn tới đâu nó cũng có thể dễ dàng tìm được hay sao? Vương Tiên Dao đứng kế bên với Tôn Kim Nguyên: " phải cậu là mình có thể đối phó với cương thi ư? Mau lên , đây chính là cơ hội cho cậu thể bản lĩnh đấy!"

      Tôn Kim Nguyên nhăn nhó mặt mày, kêu than: "Bà của tôi ơi, cậu linh tinh cái gì vậy chứ? Nếu chỉ là cương thi lông xanh tớ hoàn toàn có thể đối phó dễ dàng, cho dù gặp phải Bạch Hung tớ cũng miễn cưỡng chống cự được, nhưng thứ kia là con Hắc Hung đấy!"

      Tôi hậm hực : "Tên khốn này, ý cậu là đối phó nổi nó đúng ? Vừa nãy cậu đảm bảo thế nào?"

      Tôn Kim Nguyên cũng ngờ được việc lại thành ra thế này, đành : "Được rồi, dù gì chuyện cũng xảy ra rồi, cậu lắm như thế có ích gì chứ? Mau mau nghĩ cách thoát thân hơn!"

      Tôi thầm thoát cái đầu cậu ấy, cậu là người trong nghề mà còn biết phải làm thế nào, chẳng lẽ kẻ ngoại đạo như tớ mà lại có thể xoay chuyển càn khôn được hay sao? Đáng tiếc là gầy có ở đây, bằng với kiến thức phong phú cùng bản lĩnh đầy mình, có lẽ ta giải quyết được con cương thi này. Nhưng gầy đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ ở gian phòng bên cạnh? Những gian phòng này đều được xây bằng đá cẩm thạch trắng, có thể ngọn gió cũng lọt qua được, nên dù phòng bên này có đập phá đồ đạc phòng bên kia cũng chưa chắc nghe thấy. Nếu là như vậy, dù ba người chúng tôi có chết ở đây gầy cũng thể nào biết được, như thế chúng tôi đúng là toi mạng cách oan uổng.

      Lúc này, con Hắc Hung kia ngẩng đẩu lên, đưa mũi ngửi quanh tứ phía, sau đó chậm rãi lần theo hướng có mùi của con người, cứ thế tiến dần từng bước về phía chúng tôi. Nó càng tới gần, tim tôi càng đập nhanh hơn, có thể nghe thấy ràng. Lúc này, Tôn Kim Nguyên ở phía bên phải tôi chợt vẫy tay với tôi cái, còn nháy mắt ra hiệu, biết là có ý gì. Tôi đưa mắt nhìn Vưomg Tiên Dao ở phía bên kia, bất ngờ, nàng cũng làm mấy động tác tương tự như vậy khiến tôi vừa buồn bực lại vừa cảm thấy tức cười, thẩm nghĩ tới lúc này rồi mà hai người bọn họ còn có tâm trạng để trêu chọc tôi nữa?

      Nhưng khi tôi hỏi bọn họ làm gì bọn họ lại lắc đầu chịu trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vể phía con Hắc Hung kia, sau đó lại đưa tay bịt mũi, liên tục như vậy mấy lần liền. Tôi rốt cuộc hiểu ra, hóa ra Tôn Kim Nguyên muốn bảo tôi hãy bịt mũi lại đừng thở nữa, như thế cương thi thể ngửi thấy mùi của chúng tôi, nên tạm thời thể tìm thấy chúng tôi. Cách này tôi vẫn thường nhìn thấy trong các bộ phim về cương thi, chẳng ngờ hôm nay chuyện lại rơi vào đầu mình, biện pháp như vậy có dùng được nhưng trước mắt chẳng còn cách nào tốt hơn nên tôi đành thử phen xem sao.

      Con Hắc Hung kia càng lúc càng tới gần chúng tôi, giờ chỉ còn cách chỗ tôi khoảng chừng hai mét. Tuy mới hơn phút trôi qua nhưng tôi nhìn trái nhìn phải, thấy mặt mũi ba người chúng tôi đều đỏ bừng, song hai tay vẫn bịt chặt mũi và miệng, hy vọng để chút khí nào lọt ra khỏi miệng.

      Mất mùi để tìm kiếm, con Hắc Hung đó qua nhiên dừng lại, tuy tiếp nữa nhưng nó vẫn chẳng chịu rời , cứ ngừng qua lại. Tôi thầm nghĩ lần này nguy to rổi, người liệu có thể nín thở được bao lâu đây? Ba phút, năm phút, hay là tám phút? Lúc này tôi cảm thấy mình sắp đạt tới cực hạn của chịu đựng, cuối cùng nhịn nổi nữa, bèn thở ra hơi dài, cảm giác đó thực sảng khoái vô cùng.

      Tôi vốn cho rằng hành động này đẩy mình vào hiểm cảnh, nhưng ngờ con Hắc Hung đó lại có vẻ có tình có nghĩa, thèm để ý tới tôi. Lẽ nào sáu trăm năm trước nó và tôi từng là người nhà? như vậy, tôi cũng cần lo lắng quá, lập tức hít thở sâu liền mấy hơi.

      Lúc này, ngay cả Vương Tiên Dao cũng kiên trì nổi nữa, thấy tôi hít thở bình thường trở lại mà vẫn việc gì, bèn buông hai tay xuống theo. nàng vừa hít thở vừa đưa tay lên vỗ ngực, mãi lúc sau mới thôi thở dốc nữa. Nhưng lạ, con Hắc Hung đó cũng tìm tới Vương Tiên Dao, chẳng lẽ sáu trăm năm trước Vương Tiên Dao cũng là người nhà với nó?

      Hồi khi bơi, Tôn Kim Nguyên nổi tiếng là vua lặn, cậu ta có thể lặn xuống nước rồi bơi ra xa ít nhất ba mươi mét mới trồi lên đổi hơi, trong khi đó, chúng tôi nếu làm tương tự chỉ bơi được hơn mười mét là cùng, sau nhịn được phải nồi lên. Có điều lần này, ngay đến vua lặn Tôn Kim Nguyên cũng gắng gượng được nữa, tôi thấy hai má cậu ta căng phồng cả lên, trong mắt vằn đầy tia máu, ràng là sắp tới cực hạn rồi.

      Quả nhiên, Tôn Kim Nguyên thực cầm cự thêm được nữa, bèn buông hai tay bám lấy cây cột đá bên cạnh mà thở hồng hộc, giống như vừa phải chạy liền mạch tám chục dặm đường vậy. Nhưng cậu ta được may mắn như tôi và Vương Tiên Dao, vừa mới hít thở được mấy hơi con Hắc Hung như bị sét đánh trúng, thân thể hơi run lên, sau đó lao vọt về phía Tôn Kim Nguyên, khiến cậu ta vô cùng sợ hãi, ba hồn ít nhất bay mất hai. Cậu ta kìm được tức tối mắng lớn: "Mẹ kiếp, đúng là đồ khốn nạn, sao cứ thích nhắm vào ông đây chứ? Lẽ nào nghìn năm trước ông đây từng đắc tội với tổ tông nhà mày hay sao?" Sau đó liền chạy như bay sang bên, cùng con Hắc Hung chơi trò đuổi bắt lòng vòng quanh cây cột đá.

      Tôn Kim Nguyên vô cùng tức tối, mặt mắng con Hắc Hung đó, mặt hoang mang lấy chiếc ba lô leo núi đeo người xuống, rất nhanh túm được nắm gạo nếp trắng ngần từ trong ba lô, cứ thế ném về phía Hắc Hung. Hắc Hung tức giống như phải chịu kích thích nào đó, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, người bốc lên làn khói trắng khét lẹt, xem ra việc cương thi sợ gạo nếp là chứ phải đo người ta hư cấu ra.

      Tôn Kim Nguyên thấy cương thi sợ gạo nếp, nhất thời dám lại gần to gan hơn hẳn, lấy luôn cả túi gạo nếp vốn để trong ba lô ra, sau đó giống như trêu trẻ con, cứ thỉnh thoảng lại bốc ra nắm gạo ném về phía Hắc Hung.

      Hắc Hung vừa tiến lên phía trước bị gạo nếp đẩy trở về, nhưng Tôn Kim Nguyên vừa mới dừng lại nó lại nhảy lên, thế là Tôn Kim Nguyên lại tiếp tục ném ra nắm gạo nữa, Hắc Hưng liền lui trở về, cứ như vậy, bọn họ chẳng khác nào chơi đùa với nhau.

      Tôn Kim Nguyên tỏ ra rất hưng phấn, hề chú ý tới việc gói gạo nếp bị mình bốc mất gần hết tự bao giờ. lát sau, cậu ta thò tay vào túi định bốc gạo tiếp, chợt phát chiếc túi trống rỗng cả kinh, liền vứt chiếc túi , lại lấy từ trong ba lô ra vật khác. Tôi nhìn kĩ, thấy đó là chiếc móng lừa đen.

      Nghe đồn móng lừa đen chuyên được dùng để khắc chế cương thi, nhưng có linh nghiệm hay chẳng ai biết , có điều trông bộ dạng Tôn Kim Nguyên ràng là rất tự tin. Cậu ta cầm móng lừa đen trong tay, chút sợ hãi chạy về phía Hắc Hung.

      Hắc Hung thấy đối phương dám khiêu khích mình bèn há to miệng để lộ cặp răng nanh rất dài, từ đó còn ngừng dãi khiến tôi nhìn mà buồn nôn. Tôn Kim Nguyên lại chẳng thấy thế, Hắc Hung vừa mới mở miệng ra, cậu ta ngắm chuẩn, sau đó nhét luôn móng lừa đen vào trong miệng Hắc Hung.

      Chỉ thấy từ trong miệng Hắc Hung bay ra làn khói màu xanh, rồi thứ mùi hôi thối nồng nặc tỏa tứ phía. Nhưng Hắc Hung cũng chỉ kêu thảm tiếng, sau đó liền há to miệng và khép lại, chiếc móng lừa đen kia lập tức bị nó cắn nát rồi nuốt vào bụng, khiến Tôn Kim Nguyên nhìn mà suýt rớt cả cằm xuống đất. Cậu ta sợ hãi hét to tiếng, sau đó lại tiếp tục trốn ra sau cây cột đá mà chơi trò đuổi bắt với Hắc Hung.

      Tôi cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, con Hắc Hung đó tìm tôi, cũng tìm Vương Tiên Dao, chỉ mực muốn gỉai quyết Tôn Kim Nguyên, lẽ nào tôi đoán đúng, tôi và Vương Tirrn Dao ngày xưa tùng là người nhà với Hắc Hung? Nhưng cách giải thích này thực tế chút nào. Có điều chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi, ai bảo Tôn Kim Nguyên nằng nặc đòi mở quan tài chứ, bị như thế cũng đáng kiếp. Tôi thích thú nhìn người cương thi ngừng đuổi nhau.

      Tôn Kim Nguyên thấy tôi và Vương Tiên Dao nhìn cậu ta như xem khi diễn xiếc, chẳng chịu qua giúp đỡ, bèn tức tối gào lên: "Hai cậu sao còn ở đỏ hả? Mau qua đây giúp tớ chứ! Các cậu có còn là người nữa vậy?"

      Tôi buông lời trêu chọc: "Cậu có cách nào đối phó với thứ này, chẳng lẽ tớ và Vương Tiên Dao có cách ư? Tớ thấy cậu đừng gào lên nữa, chú ý tiết kiệm sức lực hơn, kẻo lát nữa hết hơi rồi bị con quái vật lông đen kia bắt về làm phu nhân đấy!"

      Trêu đùa trêu đùa, nhưng người đương nhiên vẫn phải cứu, tôi và Vương Tiên Dao đưa mắt nhìn nhau, rồi hẹn mà cùng chạy ra khỏi gian phòng này. giờ bên ngoài vẫn còn hai gian phòng đá mà chúng tôi chưa ghé tới, tôi và Vương Tiên Dao mỗi người chọn gian chạy vào, hy vọng gầy ở bên trong, bằng Tôn Kim Nguyên lần này khó mà thoát khỏi kiếp nạn.

      Gian phòng đá mà tôi chạy vào hoàn toàn trống trải, gần như chỉ đưa mắt ngó qua vòng là có thể thấy hết tình trạng bên trong. đáng tiếc, gầy ở trong gian phòng đá này. Tôi lập tức quay trở lại, vừa mới ra đến cửa thấy gầy và Vương Tiên Dao ra từ gian phòng đá còn lại kia.

      gầy cứ mực hỏi xảy ra chuyện gì, tôi và Vương Tiên Dao liền kể lại cho ta nghe đại khái tiền nhân hậu quả. gầy trầm ngâm suy nghĩ lát, trong lòng cũng thầm cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Con Hắc Hung đó chỉ đuổi theo Tiểu Tôn mà đuổi theo hai cậu ư?" Tôi và Vương Tiên Dao cùng gật đầu, tỏ ý thực chính là như vậy.

      gẩy nhíu chặt đôi mày, suy nghĩ suốt lúc lâu mới : "Tôi hiểu rồi, nhất định là vì Tiểu Tôn lấy sạch đồ tùy táng cuả người ta nên mới bị người ta truy đuổi. Ban nãy tôi rồi mà, trộm mộ cũng phải tuân thủ nguyên tắc của nghề trộm mộ, bất kể là mở quan tài của ai, bất kể là bên trong đó có bao nhiêu đồ tùy táng người trộm cũng phải nhớ kĩ điều, đó là ít nhất phải để lại cho chủ nhân ngôi mộ , hai vật tùy thân, hơn nữa còn phải là vật tốt nhất, bằng oán khí vốn bị giấu trong chủ nhân ngôi mộ bùng lên, lúc này, nếu bên cạnh lại có người sống dương khí tất nhiên bị thi thể của chủ nhân ngôi mộ hút lấy, phát sinh biến cố cũng là lẽ thường tình. phải tên nhóc đó là mình hiểu quy tắc trong nghề ư? Tại sao còn gây ra chuyện như vậy?" gầy xong liền chạy vào gian phòng kia, tôi và Vương Tiên Dao vội vã theo sau.

      ngờ thể lực của Tôn Kim Nguyên hãy còn khá tốt, vẫn mực cùng Hắc Hung chạy lòng vòng quanh cây cột đá kia, có điều tốc độ ràng chậm hơn trước đó nhiều, trán tuôn đầy mồ hôi. Cậu ta thấy chúng tôi đưa gầy tới, lập tức vừa né tránh Hắc Hung vừa thở hổng hộc buông lời oán trách: "Sao bây giờ mới tới thế? Tớ sắp tắt thở rồi đây này. Tiền bối, ngài mau tới đây giúp tôi tay , chẳng hiểu sao cái thứ này cứ như là có thù với tôi vậy."

      gầy lập tức ra tay với cương thi giống như trong dự liệu của chúng tôi, chỉ bình tĩnh đứng đó, khiến cho Tôn Kim Nguyên vô cùng nôn nóng, ngừng kêu gào đến khản cả cổ. gầy lườm cậu ta cái, : "Cậu muốn giữ mạng khó, chỉ cần trả lại người ta những món đồ tùy táng kia là được. Cậu cũng tệ quá, lấy sạch đồ tùy táng của người ta."

      Tôn Kim Nguyên lập tức hiểu ra nguồn cơn mọi , liền cười gượng, : "Hóa ra nguyên nhân là như vậy! Tôi còn tưởng tại sao nó lại nhìn tôi vừa mắt, ra là muốn đoạt lại thứ thuộc về mình. Vậy được thôi, bây giờ tôi trả lại cho nó là được chứ gì." Dứt lời, Tôn Kim Nguyên liền móc những vật tùy táng như ngọc bội, mã não mà mình cất vào trong túi ra, lần lượt ném về phía Hắc Hung, nhưng đối phương vẫn chẳng chịu dừng lại, tiếp tục đuổi theo cậu ta.

      Lúc này hai chân Tôn Kim Nguyên dường như mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa, xem ra sắp ngất xỉu tới nơi rồi. Thấy Hắc Hung vẫn cứ đuổi theo mình, cậu ta nôn nóng hỏi gầy: "Ông nội của tôi ơi, tôi trả hết đồ cho nó rồi, tại sao nó vẫn đuổi theo tôi như thế chứ?"

      gầy chỉ tay vào thanh đao cổ mà Tôn Kim Nguyên gài bên hông, nghiêm nghị : "Cậu đừng có giả vờ ngốc nữa, mau trả lại đao cho người ta , tôi vừa nhìn biết thanh đao cổ đó là đồ của Hắc Hung rổi. Đối với võ tướng, binh khí chính là thứ bọn họ quý nhất đời."

      Tôn Kim Nguyên nghe phải giao thanh đao đó ra dường như có chút đành lòng, liền đưa mắt ngó qua phía gầy, hy vọng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác. Nhưng từ sắc mặt tái xanh của gầy, cậu ta có thể nhìn ra, chuyện này hoàn toàn thể thương lượng, bèn lộ vẻ hết cách, ném thanh đao cổ đeo bên hông về phía Hắc Hung.

      ra quả là kỳ lạ, khi thanh đao cổ kia còn ở giữa trung, Hắc Hung đột nhiên đưa đôi tay gầy khô cùa nó ra chụp lấy, sau đó tiếp tục đuổi theo Tôn Kim Nguyên nữa. Tôn Kim Nguyên như được đại xá, lập tức chạy tới chỗ chúng tôi rồi ngồi phịch xuống, thở hồng hộc.

      Nhưng chuyện đời lại cứ thường nằm ngoài dự tính của người ta, vốn ngỡ rằng mọi thứ được trả lại, chuyện này lẽ ra nên kết thúc mới phải, song chẳng ngờ con Hắc Hung lại có vẻ chưa cam tâm, liền vung tay phải cái, rút thanh đao cổ ra khỏi bao. Lưỡi đao bóng loáng, vừa nhìn biết là sắc bén vô cùng, hơn nữa còn tỏa ra những tia sáng lạnh ngắt. ta giơ thanh đao cổ hơi cong đó lên, cứ thế lao thẳng về phía Tôn Kim Nguyên. Chuyện này quá bất ngờ, nhất thời người nào kịp phản ứng, thậm chí Tôn Kim Nguyên còn nhắm mắt nghỉ ngơi, cái chết tới gần mà cậu ta vẫn chẳng hề hay biết. Chúng tôi vội vàng hét lên, bảo cậu ta mau mau tránh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :