1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 28: Trốn thoát

      Type: Quỳnh Bùi

      Tuy chất độc trong người Vương Tiên Dao được giải, tôi và Tôn Kim Nguyên đều hết sức vui mừng, nhưng giờ nguy hiểm vẫn chưa qua , chúng tôi cần nghĩ cách rời khỏi nơi này mới được. Song cách gì có thể nghĩ ra chúng tôi đều nghĩ cả rồi, đến giờ vẫn chưa có biện pháp nào khả thi, mà nếu thể mau chóng trốn thoát, chỉ hai ngày nữa thôi, việc cúng tế thần linh được tiến hành, đến lúc đó, chúng tôi đừng hòng giữ được mạng.

      Bây giờ, điều mấu chốt nhất là phải dụ dược hai gã bình sĩ kia tới đây, vì phòng giam này cực kỳ kiên cố, nếu có chìa khóa mở cửa thể nào thoát ra ngoài được. Nhưng hai gã binh sĩ kia đều chỉ là xác chết biết , mệnh lệnh mà bọn họ nhận được là canh giữ địa lao, người khác có quậy phá thế nào bọn họ cũng đều coi như thấy.

      Sau khi được giải độc, Vương Tiên Dao trở lại bộ dạng thông minh, nhanh nhẹn như thường ngày. nàng chớp chớp mắt với chúng tôi mấy cái, : “Này các cậu, tại sao chúng ta thử tìm cách từ dưới chân nhỉ?”

      “Tìm cách từ dưới chân?” Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng ngạc nhiên hỏi lại.

      Vương Tiên Dao khẽ gật đầu, tiếp: “Đúng thế, chúng ta hãy tới bên mép hàng rào sắt rồi cạy vài viên gạch xanh lát nền ở đó lên. còn lớp gạch đó nữa, lớp đắt phía dưới nhất định là rất mềm, mà trong ba lô của chúng ta chẳng phải là có xẻng gấp ư? Lúc đó chỉ việc đào lấy cái hang ăn trộm(*), cũng cần quá sâu, chỉ cần đủ cho chúng ta chui qua bên dưới hàng rào sắt kia mà thoát ra ngoài là được rồi.”

      (*) “Hang ăn trộm” là loại hang , kín đáo mà kẻ trộm hay đào thông vào nhà người ta để trộm cắp

      Biện pháp này dường như rất tuyệt, bởi lẽ hàng rào sắt kia hề được cắm sâu xuống đất, chúng tôi chỉ cần đào đường hầm vòng qua đó là có thể thoát ra ngoài phòng giam, sau đó lại xử lý luôn hai gã lính gác ở bên ngoài kia nữa là có thể rời khỏi địa lao này.

      Tôi và Tôn Kim Nguyên đều cho rằng cách mà Vương Tiên Dao có thể thực được. Tôn Kim Nguyên cười, trêu Vương Tiên Dao: “Tiên Dao, cậu quả đúng là túi của bọn tớ, có cậu, tớ với Vân Sơn chẳng thể làm được việc gì cả.”

      Đúng lúc này, gầy vốn mực phát biểu ý kiến lại đột nhiên lên tiếng: “Vô ích thôi, biện pháp này tôi thử qua từ lâu rồi. Các cậu đừng thấy những viên gạch xanh lát nền ở đây lớn lắm mà nhầm, chúng ít nhất cũng phải nặng tới trăm cân đấy. Hơn nữa, khẽ hở giữa các viên gạch rất , ở giữa được trét đầy cơm nếp, trừ phi có xà beng ở đây, bằng thể làm ăn gì được đâu.”

      Những người lật đấu bình thường có ai mà lại rỗi hơi mang theo xà beng cơ chứ, cái thứ đó vừa dài vừa nặng, mang theo bên người chẳng tiện chút nào, hơn nữa con quá lộ liễu, chỉ có các đoàn khảo cổ mới dùng đến nó mà thôi. Có điều, lời của gầy tuy rất có lý nhưng mỗi lần chúng tôi tìm thấy tia hy vọng ta lại buông lời đả kích, ánh mắt của Tôn Kim Nguyên khi nhìn về phía ta bừng lên mấy tia giận dữ.

      Tôn Kim Nguyên trầm giọng : “, cạy những viên gạch xanh dưới đất lên được có nghĩa là Tôn Kim Nguyên này cũng vậy. Hôm nay, tôi cho thấy lợi hại của lão Tôn tôi đây.”

      Tôn Kim Nguyên là làm, sau khi gọi tôi tới liên đưa tay với chiếc ba lô leo núi để bên cạnh lại. Ba người chúng tôi cùng đổ hết những thứ trong ba lô ra, sau đó chọn ra các món đồ có thể dùng được. Có điều chọn chọn lại, đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chỉ chọn được hai con dao găm quân dụng cùng với con dao Tây Tạng sắc bén vô song kia.

      Tôn Kim Nguyên cầm con dao Tây Tạng lấp lãnh ánh lên những tia lạnh ngắt ấy, vung qua vung lại mấy cái, với tôi: “Thứ này là đồ tốt đấy, có thể thoát ra ngoài hay đành phải trông cậy vào nó.”

      Tôn Kim Nguyên nhanh chóng bố trí xong xuôi nhiệm vụ. Cậu ta dự định trước tiên là dùng con dao Tây Tạng sắc bén kia gẩy hết phần kết dính giữa những viên gạch xanh lên, sau đó dùng hai con dao găm quân dụng đâm vào khe hở giữa hai viên gạch, cuối cùng lại dùng đến xẻng gấp, chỉ chờ khi dao găm quân dụng đâm bậy được viên gạch lên khoảng nhất định là cậu ta cài cán của chiếc xẻng gấp vào giữa đó, như thế, vị trí của viên gạch coi như được cố định. Tiếp theo đó, chúng tôi có thể bậy nó ra ngoài từng chút, từng chút .

      Tôn Kim Nguyên nhìn con dao Tây Tạng trong tay rồi quay sang với chúng tôi: “ đáng tiếc, con dao tốt thế này mà ngờ lại phải dùng vào việc như vậy.”

      Tôi : “Cậu bây giờ sắp mất mạng đến nơi rồi, còn thấy tiếc con dao đó làm gì, hãy chịu khó nghĩ về bản thân ! Chỉ cần có thể thoát ra ngoài, đừng là con dao này, cho dù có phải chịu mất bảo kiếm Việt Vương(*) cũng đáng lắm!”

      (*) Việt Vương ở đây là Việt Vương Câu Tiễn. Thanh bảo kiểm của ông dài 55,75cm, rộng 4,6cm, được ông sử dụng để đánh nước Ngô, buộc Ngô Vương là Phù Sai phải tự tử. Ngoài ý nghĩa quan trọng về lịch sử, Kiếm Câu Tiến còn nổi tiếng vì độ sắc bén và sáng bóng dù có hai nghìn năm tuổi. Cổ vật này được xác định niên đại vào thời cuối Xuân Thu, được trưng bày tại Bảo tàng Hồ Bắc, Trung Quốc.

      Tôn Kim Nguyên bị tôi cho cứng họng, chỉ còn biết làu bàu rằng khó khăn lắm mới mua được con dao này từ người Tây Tạng, hiếm có vô cùng, sau đó òn vừa vừa lắc đầu ngớt.

      Biết rằng hai gã binh sĩ kia qua đây nên lá gan của chúng tôi cũng lớn hơn nhiều, ung dung tới bên cạnh hàng rào sắt. Sau đó, ba người chúng tôi cùng ngồi xổm xuống, Tôn Kim Nguyên dùng con dao Tây Tạng bắt đầu lọ mọ làm việc.

      Con dao Tây Tạng đó quả nhiên sắc bén vô song, lớp kết dính giữa những viên gạch xanh mới bị con dao rạch qua đường hoàn toàn mất tác dụng. Sau khi rạch xong, Tôn Kim Nguyên lập tức rút con dao đó về, nhìn kỹ xem lưỡi dao có bị mẻ chỗ nào , rồi mới khẽ gật đầu với hai chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi có thể cắm hai con dao găm quân dụng kia xuống được rồi.

      Tôi và Vương Tiên Dao cùng gật đầu cái, sau đó đồng thời cắm hai con dao găm vào khe hở giữa hai viên gạch xanh, có điều mỗi chúng tôi phụ trách bên. Dao găm quân dụng tuy được sắc như con dao Tây Tạng nhưng cũng là thứ dù có tiền cũng mua nổi thị trường, phải tới chợ đen bỏ giá cao mới có thể mua được, chất lượng tất nhiên khỏi phải bàn cái.

      Chúng tôi chỉ hơi dùng sức, con dao găm quân dụng được cắm xuống lút cán. Đúng lúc này, Tôn Kim Nguyên chợt bảo chúng tôi dừng lại, sau đó lấy bình nước khoáng, mở nắp ra, rưới nước xuống dọc theo các khe hở. Mấy phút sau, Tôn Kim Nguyên cười, với chúng tôi: “Kỳ thực chất kết dính mà cổ nhân dùng để xây tường, mười phần có tám, chin là dùng bột gạo nếp nấu chín trộn với bùn mà chế thành, thứ đó thoạt nhìn bình thường nhưng sau khi khô lại thậm chí còn dính chắc hơn cả bê tông. Dùng giấm làm tan nó ra là biện pháp tốt nhất, có điều bây giờ chúng ta mang theo giấm, cho nên đành dùng tạm nước thôi, chờ lát nữa nó nhão ra, các cậu chỉ cần vạch lưỡi dao qua cái là chỗ chất kết dính xung quanh các viên gạch hoàn toàn mất tác dụng. Hai con dao găm quân dụng này chất lượng đều rất tốt, tới lúc đó, các cậu hãy ra sức mà khoét, nhất định khoét được cái rãnh cạnh của viên gạch này đấy.”

      Nghe tới đây, tôi lập tức hiểu ra ý đồ của Tôn Kim Nguyên. Cậu ta muốn khoét hai cái rãnh hai cạnh của viên gạch, sau đó lồng dây thừng vào qua hai cái rãnh đó rồi dùng sức kéo mạnh lên, cũng có thể tới lúc đó, sức lực của chúng tôi đủ, thể kéo hẳn viên gạch ra ngoài chỉ trong lần, viên gạch có khả năng được nửa đường lại rơi trở lại, như thế chúng tôi vĩnh viên bao giờ làm được việc, do đó cần phải dùng tới cả xẻng gấp nữa. Khi viên gạch lên được đoạn có người nhét cán của xẻng gấp vào giữa, như thế viên gạch thể rơi về vị trí cũ. Lần này, tôi quả thực thể khâm phục đầu óc của Tôn Kim Nguyên, trong lòng tự ngẫm thấy mình thể nào bằng cậu ta được.

      Dựa vào biện pháp này, rốt cuộc chúng tôi cạy được viên gạch xanh đầu tiên lên, dù phải mất khá nhiều thời gian. Vì chiều dài và chiều rộng của viên gạch xanh đều chưa đủ để người qua lọt nên chúng tôi còn phải bậy thêm viên gạch nữa lên. Rất may là sau khi bậy được viên gạch đầu tiên, việc bậy viên gạch thứ hai trở nên dễ dàng hơn nhiều. Chỉ mất mấy phút, chúng tôi làm xong. Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi phát lúc này, người nào người nấy đều vã mồ hôi như tắm.

      Thấy biện pháp của Tôn Kim Nguyên phát huy tác dụng, Vương Tiên Dao tiếc lời khen: “Được lắm Kim Nguyên, đến cách như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. Hồi học đại học, tớ thực nhìn ra cậu lại có đầu óc sáng sủa như vậy đấy!”

      Tôn Kim Nguyên đưa tay lau mồ hôi mặt, thở dốc vài hơi, sau đó mới bằng giọng hết sức đắc chí: “Tiên Dao, cậu cái gì vậy chứ, cho các cậu biết nhé, cái này gọi là kinh nghiệm. Chuyện như thế này hồi theo sư phụ, tớ làm rất nhiều lần rồi. Thường khi đào hang ăn trộm ắt gặp phải tường gạch, biện pháp này dùng lần nào cũng linh nghiệm hết.”

      Lúc này, hai viên gạch xanh được bậy lên, chúng tôi cũng dám chần chừ quá lâu, chỉ nghỉ ngơi lát rồi lại tiến hành đào hang ngay. Tôn Kim Nguyên xung phong đầu, cầm xẻng gấp lên bắt đầu xúc đất. Cậu ta thực là khỏe mạnh kinh người, chỉ trong lần đào sâu được hơn mét. Tôi thấy cậu ta khá mệt, bèn bảo cậu ta lên nghỉ ngơi lát, sau đó xuống dưới đào thay.

      thực lòng, tôi trước giờ chưa từng dùng xẻng để đào hang. Hồi còn ở nhà, khi đào hầm chúng tôi đều dùng cuốc, nên lúc này cầm xẻng tôi cảm thấy quen, hồi lâu mới đào sâu thêm được chừng nửa mét.

      Tôn Kim Nguyên đứng bên cạnh nhìn vừa mắt, tôi thường ngày nhất định là chịu tập luyện, chẳng khác gì đàn bà, sau đó kéo tôi lên rồi nhảy xuống dưới hang lần nữa. Lúc này, cái hang sâu chừng mét rưỡi, mét sáu, độ sâu coi như đủ, Tôn Kim Nguyên liền bắt đầu đào đâm chéo ra phía ngoài, chẳng bao lâu sau ra đến bên ngoài hàng rào sắt, chỉ cần đẩy hai viên gạch xanh đỉnh đầu ra nữa là công trình coi như xong xuôi trọn vẹn.

      Tôi vốn muốn làm nốt nhiệm vụ cuối cùng nà, nhưng Tôn Kim Nguyên lại từ chối. Cậu ta rằng bây giờ tuy chỉ cần đẩy hai viên gạch xanh ở bên ngoài lên là được, nhưng người sức yếu đừng hòng làm nổi việc này, mà người sức yếu ở đây hiển nhiên chính là tôi rồi còn gì. Tuy tôi rất phục, nhưng Tôn Kim Nguyên quả thực có tư cách như vậy, bởi cái hang này về cơ bản đều là do cậu ta đào, tôi chẳng qua chỉ giúp đỡ được chút mà thôi.

      Tôn Kim Nguyên uống hơi hết nửa chai nước khoáng, nửa chai còn lại giội thẳng xuống đỉnh đầu. Sau khi câu: “ quá!”, liền nhảy xuống dưới cái hang, thế rồi chúng tôi còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Chừng mười mấy phút sau, chúng tôi nhìn thấy hai viên gạch xanh bên ngoài hàng rào sắt bắt đầu lung lay, lát sau được đẩy hẳn ra ngoài. Kế đó, cái đầu của Tôn Kim Nguyên liền lộ ra. Tới lúc này, công việc đào hang coi như hoàn thành thuận lợi.

      Trong phòng giam, tôi với Vương Tiên Dao đều kìm được cất tiếng hoan hô, ngay đến gầy ở bên cạnh cũng vui vẻ câu: “ là tốt quá rồi.”

      Lúc này, Tôn Kim Nguyên nhảy ra ngoài hang, cậu ta hậm hực với chúng tôi: “Các cậu còn chần chừ gì nữa? Mau mau chui vào hang mà ra ngoài này ! Phải rồi, đừng quên mang theo mấy cái ba lô leo núi kia đấy!”

      Chúng tôi ngầm lại thấy cũng phải, bây giờ vẫn chưa đến lúc vui mừng, chỉ khi nào rời khỏi núi Lương Vương mới coi như là thoát khỏi nguy hiểm. Tôi và Vương Tiên Dao lập tức thu dọn đồ đạc, lại cầm ba lô leo núi lên chuẩn bị xuống hang. Đúng lúc này, gầy chợt gọi chúng tôi lại, với chúng tôi bằng giọng van cầu: “Các cậu đừng quên tôi đấy! Tôi còn có vợ con ở nhà, bọn họ thể thiếu tôi được!”

      Tôi trù trừ ngoảnh đầu nhìn gầy, trong lòng thoáng qua tia thương xót, vừa định tới đỡ ta Tôn Kim Nguyên ở bên ngoài cất tiếng mắng lớn: “Vân Sơn, cậu điên rồi ư? ta ngay đến sức để đứng dậy còn có, nếu đưa ta theo, chúng ta ắt phải chết cả ở nơi này!”

      Lúc này, tôi có chút do dự, lời của Tôn Kim Nguyên giống hệt như nhát búa gõ mạnh vào lồng ngực tôi. Trong đầu tôi lóe những hình ảnh mới gần đây. Khi đó, nếu Vương Tiên Dao trúng độc chúng tôi chẳng rơi vào cảnh này. Tôi hiểu lối làm người của Tôn Kim Nguyên, cậu ta phải hạng người thấy chết cứu, nhưng vẫn luôn suy nghĩ tới lợi ích chung của mấy người chúng tôi trước tiên.

      Thấy tôi thừ người ra đó, Vương Tiên Dao kìm được quay sang với Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, chúng ta đâu phải loại người thấy chết mà cứu! Tớ thấy ra cũng đáng thương, hơn nữa ta còn có vợ con cần phải chăm sóc, chi bằng chúng ta cứ mang theo ta rời cái .”

      Tôn Kim Nguyên đưa mắt nhìn tôi, tôi biết cậu ta muốn chờ tôi đưa ra lựa chọn cuối cùng. Song lúc này, tôi rất khó xử, bởi lẽ bất kỳ lựa chọn nào cũng có khả năng khiến tôi sau này phải hối hận. Tôn Kim Nguyên thấy tôi cứ do dự mãi, cuối cùng đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm, bèn xua tay mấy cái, hậm hực : “Ôi! Thôi được rồi! Chúng ta phen này đành làm người tốt vậy, cứ đưa ta theo !”

      Tuy lựa chọn này rất có thể khiến chúng tôi phải hối hận, nhưng ít nhất bây giờ, tâm trạng chúng tôi cũng đều thư thái hơn nhiều. Vương Tiên Dao xách hai chiếc ba lô leo núi, bởi vì Tôn Kim Nguyên khi ra ngoài mang theo ba lô của mình, còn tôi phải đỡ gầy kia, do đó, chiếc ba lô của Tôn Kim Nguyên đành giao cho nàng.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      Kỹ thuật đào hang ăn trộm của Tôn Kim Nguyên quả thực tệ, kích thước của hang vừa đủ cho người qua lọt. lâu sau, chúng tôi thoát được ra khỏi phòng giam. Tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh, thấy hai gã bình sĩ ở cửa địa lao vẫn chẳng có chút phản ứng nào, bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

      Tôn Kim Nguyên cầm con dao Tây Tạng sắc bén trong tay, hít sâu hơi, với chúng tôi: “Các đồng chí, chuẩn bị xong chưa?” Tôi và Vương Tiên Dao học theo bộ dạng của cậu ta, cùng cầm chắc dao găm quân dụng. gầy kia khôi phục phần nào thể lực, dưới dìu đỡ của tôi hoàn toàn có thể tự được, xem chừng mấy chiếc bánh quy của tôi góp công lớn trong chuyện này. Thấy chúng tôi đều chuẩn bị xong xuôi, Tôn Kim Nguyên nhún vai : “Vậy chúng ta xuất phát thôi!”, rồi rảo bước về phía trước.

      Lần này kẻ địch ở phía trước, do đó càng phía sau càng an toàn, mà tôi lại phải đỡ gầy nên được sau cùng. Tuy lúc này chỉ cách hai gã binh sĩ kia chừng hai mươi, ba mươi mét, nhưng chúng tôi vẫn mất khoảng hai phút mới tới được.

      gầy và Tôn Kim Nguyên cùng phát biểu ý kiến, là hai gã binh sĩ kia thoạt nhìn chẳng khác nào tượng gỗ, nhưng kỳ thực phải vậy, chỉ cần chúng tôi đặt chân tới cửa địa lao là bọn chúng tấn công ngay, bởi vì đó là mệnh lệnh của Lương Vương nên bọn chúng liều mạng chấp hành.

      Khoảng cách tới chỗ hai gã binh sĩ càng lúc càng gần. Bây giờ, bọn tôi chỉ còn cách chúng chừng hơn mét, chỉ cần bước thêm hai bước nữa là tới cửa địa lao. Lúc này, hai gã binh sĩ đó vẫn chẳng có chút phản ứng, nếu biết trước bọn chúng bị người ta điều khiển, tôi ắt cho rằng đó là hai xác chết.

      Có người từng , trước khi cơn bão đến, mặt biển thường bình lặng đến lạ thường, mà hoàn cảnh của chúng tôi lúc này chính là như thế. Tôn Kim Nguyên phía trước thấy đối phương có phản ứng gì, liền tiến thêm bước nữa để thăm dò, có điều ngay sau đó lại rụt chân về. Thấy đối phương vẫn có phản ứng, cậu ta với chúng tôi: “Khỉ , chuyện thế này tớ mới gặp lần đầu đấy, có điều càng như vậy tớ lại càng cảm thấy bất an. Cho dù là lúc gặp phải bánh chưng lông xanh, tớ cũng chưa từng căng thẳng tới cỡ này.”

      Tôi rất hiểu cảm giác này của Tôn Kim Nguyên, cũng giống như việc chúng tôi biết hổ là loài động vật vô cùng hung dữ, nó coi mọi loại động vật khác – kể cả con người – là thức ăn của mình, và chúng tôi tuyệt đối phải là đối thủ của hổ, cho nên cực kỳ sợ hãi nó. Nhưng khi bạn phải đối mặt với con quái vật chưa là gì, cho dù về bản chất nó hề lợi hại hơn hổ nhưng trong lòng bạn sinh ra nỗi sợ hãi khó mà miêu tả được bằng lời. Nỗi sợ hãi đó so ra còn mạnh mẽ hơn nhiều nỗi sợ hãi loài hổ. Đây chính là đặc tính của con người, luôn sợ những thứ mình biết .

      Nỗi sợ hãi tên kia làm chúng tôi do dự. Nhưng đến cuối cùng, bản năng cầu sinh của con người vẫn chiến thắng tất cả. Tôn Kim Nguyên kìm nén được nữa, suy nghĩ chút rồi với chúng tôi: “Các đồng chí, chi bằng hãy thế này , tớ xông qua đó trước, nếu hai xác chết biết kia có phản ứng gì các cậu hãy theo, còn nếu bọn chúng có phản ứng nhất định đuổi theo tớ, đến lúc đó, tớ dụ bọn chúng qua chỗ khác, các cậu cứ việc thẳng ra ngoài là được.”

      Tôi cẩn thận quan sát hai gã binh sĩ mặt mày hờ hững kia, phát bọn họ tuy đều đờ đẫn hệt như khúc gỗ, nhưng tay phải vẫn đặt vỏ thanh đao đeo bên hông, hiển nhiên là sẵn sàng rút đao giết địch bất cứ lúc nào. Nếu lúc này Tôn Kim Nguyên qua đó, hai gã binh sĩ kia nhất định lập tức rút đao, như thế cậu ta há chẳng phải rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm ư?

      Tôi cảm thấy lo lắng cho Tôn Kim Nguyên, vội vàng ra suy nghĩ của mình, hy vọng cậu ta có thể cân nhắc kỹ càng trước khi hành động. Tôn Kim Nguyên thản nhiên xua tay, cười lạnh, : “Vân Sơn, tớ bái sư được mấy năm, học được ít bản lĩnh, song bấy lâu nay vẫn chưa tìm được cơ hội để thử thân thủ, hôm nay hãy để tớ dùng hai gã kia làm vật thí nghiệm !”

      Tôn Kim Nguyên xong liền giơ con dao Tây Tạng vốn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay phải ra phía trước, chuẩn bị phá vòng vây bất cứ lúc nào. Tôi lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của cậu ta, ngay đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, ràng là còn căng thẳng hơn cả cậu ta. Đột nhiên cậu ta hô lớn: “Lũ nhãi nhép, lão Tôn tới đây!”

      Vừa dứt lời, Tôn Kim Nguyên dùng tốc độ cực nhanh lao vọt về phía trước, còn hai gã binh sĩ kia quả đúng như dự liệu của tôi, lập tức “xoẹt” tiếng, rút đao ra khỏi vỏ, chút do dự vung đao chém thẳng về phía cậu ta. Thân thủ của cậu ta quả tầm thường, tức nghiêng người về phía bên phải tránh được nhát đao, thanh đao còn lại chém về phía trán cậu ta bị cậu ta dùng con dao Tây Tạng bé kia chặn lại, hai món vũ khí va vào nhau làm tia lửa bắn ra tung tóe. Tôn Kim Nguyên dám chần chừ chút nào, lập tức thu dao lại rồi xoay người chạy nhanh về phía trước, chỉ bỏ lại câu: “Vân Sơn, Tiên Dao, tớ chờ các cậu ở chỗ cửa Đỗ.”

      Hai bã binh sĩ kia quả nhiên trúng phải kế điệu hổ ly sơn của Tôn Kim Nguyên, vội vàng bám theo cậu ta, miệng còn ngừng hô lớn: “Đừng chạy!” Bây giờ chúng tôi có thể an toàn ra khỏi địa lao, nhưng Tôn Kim Nguyên lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

      Tôn Kim Nguyên cam lòng mạo hiểm dụ kẻ địch như thế, chúng tôi đương nhiên thể phụ lòng cậu ta, thế là ba người lập tức ra khỏi cửa địa lao, đường gặp gã binh sĩ nào, nhanh chóng thoát được ra ngoài. Nhưng khi chúng tôi trở lại địa cung lại thấy bóng dáng Tôn Kim Nguyên và hai gã binh sĩ kia đâu, chẳng lẽ bọn họ vào trong cửa Đỗ rồi? Chúng tôi dám dừng lại quá lâu, lập tức rảo bước về phía đó.

      Có điều khi chúng tôi vừa đặt chân tới lối vào của cửa Đỗ, hai bóng người đột nhiên chạy vụt ra ngoài. Tôi định thần nhìn kỹ, kìm được kêu to: “ hay rồi!” ra hai bóng người này chính là hai gã binh sĩ vừa rồi, còn Tôn Kim Nguyên chẳng thấy bóng dáng đâu, lẽ nào cậu ta bị bọn chúng giết chết rồi? Tôi lập tức sôi sục bầu máu nóng trong tim, thầm thề phải báo thù cho Tôn Kim Nguyên.

      Tôi buông gầy ra, cùng Vương Tiên Dao giơ cao con dao găm quân dụng trong tay, chút do dự xông tới, mỗi người đâm thẳng về phía gã binh sĩ.

      Cú đâm của hai chúng tôi đều rất chuẩn, con dao găm quân dụng gặp phải bất cứ trở ngại nào, cứ thế đâm thẳng vào lồng ngực đối phương. Tôi hề cảm thấy sợ hãi vì mình vừa giết người, thậm chí còn có cảm giác hả hê, thỏa mãn. Đúng thế! Bây giờ tôi phát tiết lửa giận trong người!

      bất ngờ, thứ chảy ra từ miệng vết thương của hai gã binh sĩ kia phải máu tươi mà là loại dịch thể màu nâu sậm, kèm theo đó là mùi tanh hôi tột cùng. Tôi và Vương Tiên Dao vội vàng rút dao găm về, lại đỡ lấy gầy tránh qua bên, chỉ chờ hai gã binh sĩ kia ngã xuống là tiếp tục vào cửa Đỗ.

      Nhưng hai gã binh sĩ kia bị đâm trung chỗ hiểm vẫn chẳng hề động đậy, cặp mắt mở to, chừng như hề cảm thấy đau đớn. Sau khi đưa tay sờ vào miệng vết thương chút, bọn chúng lừng lững tới, vung đao chém về phía chúng tôi.

      Chúng tôi lập tức lùi lại phía sau mấy bước, Vương Tiên Dao nôn nóng hỏi tôi: “Vân Sơn, sao hai kẻ này bị chúng ta đâm vào chỗ hiểm rồi mà vẫn còn sống thể nhỉ?”

      Tôi cũng rất ngạc nhiên, dao găm quân dụng của chúng tôi tuy dài lắm, song ai mà bị nó đâm trúng vào lồng ngực tuyệt đối phải chuyện đùa, nếu được cứu chữa kịp thời đừng mong sống sót, ấy vậy mà hai gã binh sĩ kia vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi với Vương Tiên Dao: “Chuyện này tớ cũng nữa, xem ra chúng ta phải liều mạng với chúng thôi.”

      Hai gã binh sĩ kia chỉ câu: “Định chạy đâu?” Sau đó lại xông về phía chúng tôi. Thanh đao trong tay bọn chúng dài chừng tám mươi centimet, xét về mặt vũ khí bọn chúng chiếm ưu thế hoàn toàn. Nếu tôi và Vương Tiên Dao thể nhanh chóng giải quyết đối thủ thể lực dần suy kiệt, cuối cùng cầm cự nổi và mất mạng.

      Tôi cắn chặt răng, hô to tiếng: “ chết !”, rồi lao thẳng về phía gã binh sĩ, đồng thời nhắc Vương Tiên Dao phải cẩn thận. Kỳ thực lo lắng tôi dành cho Vương Tiên Dao chỉ là thừa, bởi nàng từng học Taekwondo, khả năng thực chiến so với tôi chỉ hơn chứ kém, tôi nên lo cho mình đúng hơn.

      Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, tôi lăn người xuống đất tránh khỏi đòn chém của gã binh sĩ, sau đó thừa cơ lao tới ôm chặt lấy hai chân , dùng sức nhấc bổng lên, sau đó quật ngã nhào xuống đất. Tôi nào chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó, lập tức nhào tới đè lên người , sau đó chẳng quản ba bảy hai mươi mốt gì cả, cầm ngược con dao găm quân dụng rồi điên cuồng đâm vào lưng . Tôi cũng chẳng mình đâm bao nhiêu nhát, đến khi dừng lại chỉ thấy lưng xuất mấy chục cái lỗ sâu hoắm, những dòng dịch thể màu nâu từ bên trong chảy ra ngừng, còn bắn đầy lên mặt tôi.

      Gã binh sĩ đó cứ thể nằm rạp mặt đất, thân thể co giật ngừng, đoán chừng còn sức để bò dậy nữa. Còn bên phía Vương Tiên Dao, lúc này nàng vẫn giống như võ sĩ đấu bò tót, chỉ né tránh đòn tấn công của đối phương chứ giao tranh chính diện, có điều cách này chỉ có thể kéo dài thời gian được lúc chứ phải là kế lâu dài.

      Tôi liền cầm chắc con dao găm rồi chạy nhanh về phía Vương Tiên Dao. Tôi nháy mắt ra hiệu với nàng, tỏ ý rằng hãy tiếp tục cầm chân gã binh sĩ này. Vương Tiên Dao lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu, cố tình làm ra vẻ chuẩn bị tấn công để thu hút chú ý của đối phương. Tôi lẻn đến sau lưng , lần nữa sử dụng biện pháp vừa rồi, quật cho ngã nhào ra đất, rồi tôi và Vương Tiên Dao nhanh chóng chạy tới đè xuống, cánh tay cầm dao găm đâm phầm phập ngừng.

      hồi lâu sau, tôi và Vương Tiên Dao mới dừng lại, người đầm đìa mồ hôi. Gã binh sĩ bị đè phía dưới cũng giống gã vừa rồi, hoàn toàn mất năng lực phản kháng, từ những cái lỗ lưng chảy ra rất nhiều dịch thể màu nâu khiến tôi nhìn mà buồn nôn. Lúc này, tôi với Vương Tiên Dao đều gần như hư thoát, đứng dậy thở hồng hộc. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, cùng cười ngờ nghệch. Có lẽ vì từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện điên cuồng đến thế này nên trái tim tôi mãi đến bây giờ vẫn còn căng cứng, thể nào bình tĩnh lại được.

      Chúng tôi vốn nghĩ đối thủ bị giải quyết, nhưng hai gã binh sĩ tưởng như thể chết thêm được nữa sau khi giãy giụa lúc liền lờ đờ đứng dậy, chỉ là thứ dịch thể màu nâu kia chảy ra quá nhiều nên thân thể bọn chúng đều gầy tọp , bộ dạng đó trông chẳng khác xác ướp là mấy, khiến chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đờ người ra.

      Đúng lúc này, rất nhiều đốc công và binh sĩ đột nhiên ra từ cửa Đỗ. Chúng tôi còn chưa kịp phản kháng bị mấy sợi roi da thít chặt lấy cổ, sau đó mọi chuyện giống như lần trước, chúng tôi đều bị trói nghiến lại, và gầy đương nhiên cũng thoát khỏi tình cảnh này. Tôi tuyệt vọng tới cực điểm, nhủ thầm lẽ nào Bạch Vân Sơn tôi được ông trời định sẵn là phải chết ở đây ư?

      Mấy gã đốc công kia múa may cây roi da trong tay, liên tục đánh xuống thân thể ba người chúng tôi, chẳng chút nể nang. Có điều giờ đây, tôi giống như mất linh hồn, hề cảm thấy đau đớn. Tới giây phút này, tôi mới hiểu được câu của tiền nhân, đó là gì buồn đau bằng cõi lòng tan nát, và có lẽ đó cũng chính là cảm giác của tôi lúc này.

      Rất nhanh sau đó, gã quân sư kia lại lần nữa xuất , trừng mắt nhìn mấy người chúng tôi, lạnh lung : “Đúng là lũ ngu dân láo toét.” rồi lấy tấm lệnh bài kia ra, gào lên với mấy tên binh sĩ: “Lương Vương lệnh ở đây, mấy đứa các ngươi hãy áp giải ba kẻ này và trông coi cẩn thận cho ta. Lần này, nếu lại để xảy ra chuyện gì nữa, Lương Vương ắt tha cho các ngươi đâu.”

      Khi nghe nhắc đến hai chữ “Lương Vương”, trong mắt mấy tên binh sĩ kia đều thoáng lộ ra tia sợ hãi, sau đó nhất loạt đáp: “!” Xem chừng trong đầu những kẻ này vẫn còn tồn tại chút ý thức chứ chưa hoàn toàn mất hẳn.

      Gã quân sư ka quay sang quát bảo lũ đốc công: “Còn kẻ thấy đâu nữa, nếu các người nhìn thấy lập tức bắt lại cho ta, ta nhất định phải lột da mới được.” rồi nghiến răng ken két, trong cặp mắt ti hí ánh lên những tia tàn độc, khiến người ta kìm được thầm kinh sợ.

      Chúng tôi cứ ngỡ bị áp giải về địa lao lúc trước, ngờ lần này, mấy tên binh sĩ lại mang chúng tôi vào trong cửa Đỗ, lẽ nào bên trong đó còn có phòng giam khác ư? Đúng lúc tôi suy đoàn vu vơ, đám binh sĩ bỗng dừng lại, nơi này chính là ngã rẽ trong đường hầm. gã binh sĩ tới dùng sức ấn mạnh vào bức tường trước mặt, thế rồi viên gạch chỗ ấn lún hẳn vào trong và bức tường bên cạnh cứ thế tách ra, cánh cửa ngầm bất thình lình xuất .

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      Sau khi qua cánh cửa ngầm, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động khá lớn, đoán chừng cửa đóng lại. Nơi này cũng là đường hầm, nhưng so với đường hầm bên ngoài cánh cửa ngầm hẹp hơn chút, xem ra ngôi mộ Lương Vương này quả đúng là giao thông thuận lợi, đường ngang ngõ dọc rất nhiều. tiếp chừng mười mấy mét, tầm mắt chúng tôi liền thoáng đãng hẳn ra, trước mặt xuất hang đá khổng lồ, chính giữa có cái đài đá, áng chừng rộng bằng sân bóng rổ, cao khoảng hơn ba mét. Ngay bên dưới đài đá có hồ nước rộng, mé ngoài cùng bên trái hồ nước là chiếc lồng sắt, kích cỡ khoảng bằng gian phòng.

      Vừa vào trong hang đá, tôi ngửi thấy mùi máu tanh vô cùng nồng đậm, sau khi đưa mũi ngửi quanh lát phát mùi máu tanh thoảng tới từ hồ nước ở ngay cạnh mình. Tôi bất giác hơi run sợ, nhủ thầm lẽ nào thứ bên trong cái hồ này phải nước mà là máu?

      Mấy gã binh sĩ mở chiếc lồng sắt trước mặt chúng tôi ra, sau đó đẩy ba người chúng tôi vào, khóa chặt cửa lại, đứng lặng lẽ bên ngoài, những con mắt nhìn chằm chặp vào chúng tôi rời giây. Tôi nhủ thầm lần này hỏng bét. Trước đây, tuy chúng tôi bị giam trong phòng sắt nhưng ít nhất phía dưới cũng là nền gạch, nhờ thế chúng tôi mới có thể thoát thân. Nhưng bây giờ sao? Chúng tôi bị giam trong lồng sắt , bốn phía đều là những thanh sắt lớn, cả dưới chân và đầu cũng thế, trừ phi chúng tôi luyện được Súc Cốt công(*) làm cho thân thể lại, bằng chỉ có thể ngồi đây chờ chết mà thôi.

      (*) Súc Cốt công nghĩa là phép co xương

      Đúng lúc này, gầy vốn hay năng bậy bạ đột nhiên kinh hãi kêu lên tiếng, hình như là phát ra việc gì đó hết sức khó tin, gương mặt toát ra vẻ sợ hãi khó có thể miêu tả bằng lời. Tôi ủ rũ với ta: “ đừng có kêu toáng lên như thế, chúng ta rơi vào cảnh này rồi, còn chuyện gì đáng để kinh hãi hơn nữa.”

      gầy há hốc miệng, cặp mắt ngó quanh bốn phía, hồi lâu sau mới ấp úng trả lời tôi: “Tôi nhận ra rồi, đây chính là chỗ Lương Vương dùng để cúng tế.” rồi ta đưa tay chỉ về khu vực phía sau đài đá, trầm giọng : “Cậu để ý thấy chưa? Ở đó có bức tượng thần rất lớn, còn nữa, bức tường ở đài đá có mấy bức tranh vẽ màu, cậu xem xong nội dung bên đó tự khắc biết tại sao tôi lại kinh hãi như vậy.”

      Vừa rồi khi tới đây, tôi chỉ ngó sơ qua nơi này chút, để tâm quan sát kỹ. Lúc này nhìn theo hướng gầy chỉ, tôi thấy phía sau đài đá kia quả nhiên cớ bức tượng thần được tạc từ đá, kích thước còn lớn hơn rất nhiều so với những bức tượng Phật được thờ cúng trong đến chùa miếu mạo. Xét về ngoại hình, bức tượng đó có chút dữ dằn, cái đầu hình tam giác, nửa thân để trần còn nửa thân dưới chỉ được che bằng chiếc khố. Trong tay phải bức tượng là chiếc xiên ba chạc, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía đài đá vẻ oán độc tột cùng, trông bộ dạng chẳng giống vị thần chút nào, ràng là hình tượng của con ác quỷ.

      Lúc này, Vương Tiên Dao xem xong những bức tranh đài đá, ngờ nàng cũng giống hệt như gầy kia, mặt lộ ra những tia sợ hãi tột cùng, miệng hơi hé ra, nhưng lại chẳng nổi lời. Tôi vừa định hỏi nàng bị làm sao nàng bỗng ngồi phịch xuống sàn, hồi lâu sau mới hoàng hốt : “ ngờ cơn ác mộng đó của tớ lại trở thành , lẽ nào đây chính là số mệnh của tớ ư?”

      Vương Tiên Dao vốn là người cực kỳ lạc quan, chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận số phận, thực ngờ lại vì mấy bức tranh mà trở nên như thế này. mấy bức tranh đó rốt cuộc có cái gì đây? Tôi rất tò mò, bèn dời ánh mắt khỏi người Vương Tiên Dao, nhìn về phía đài đá. Tôi nhìn thấy bức tranh thứ nhất, bên đó có con ác quỷ của địa ngục, bộ dạng rất giống bức tượng đá kia. Con ác quỷ đó cầm cây xiên dài trong tay phải, bên chảy tong tỏng máu tươi, tay trái cầm thứ gì đó đầm đìa toàn máu là máu. Ngay bên dưới thân thể nó là người đàn ông toàn thân trần trụi, nơi lồng ngực người đàn ông có cái lỗ lớn, chắc hẳn là do nó gây ra.

      bức tranh thứ hai có ba con ác quỷ, bọn chúng quây thành vòng tròn, móng vuốt sắc bén thò ra phía trước, tay con ác quỷ trong số đó hình như có túm bộ quần áo. Chính giữa bọn chúng chiếc đài gỗ, đài khóa chặt người phụ nữ bằng xiềng xích sắt, nhưng người phụ nữ đó hình như có bộ dạng máu thịt bầy nhầy, cực kỳ quái dị.

      Bức tranh thứ ba khá đơn giản, gần giống với bức tranh thứ nhất, bên chỉ có con ác quỷ, mà phía trước nó cũng là người đàn ông, có điều cây xiên dài được thay thế bằng con dao , nó cười tà dị nhìn người đàn ông phía trước. Vẻ mặt người đàn ông đó quả thực rất khoa trương, cái miệng há hốc, nhất định là vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, dường như lớn tiếng hô lên những câu gì đó. người ta có rất nhiều vết thương, áng chừng phải lên tới hơn trăm, dính vòa nhau san sát.

      gầy kia lại với chúng tôi: “Bức tượng thần kia chính là Vu Thần mà dân tộc thiểu số ở Vân Nam thờ cúng, đồng thời cũng là Quỷ Vương dưới địa ngục, nghe Vu thuật(*) chính là do ông ta phát mình ra. Còn nội dung trong mấy bức tranh màu kia chính là tình cảnh khi người đương địa cúng tế Vu Thần.”

      (*) “Vu thuât” nghĩa là thuật phù thủy

      Tôi bất giác cả kinh. Trước đó, gầy từng mấy người chúng tôi đều bị tên Lương Vương khốn kiếp kia coi như đồ cúng để dâng lên cho Vu Thần, như vậy nội dung mấy bức tranh màu kia há chẳng phải là chuyện mà chúng tôi phải trải qua ư? Chẳng trách gầy vốn luôn bình tĩnh lại tỏ ra kinh hãi như vậy. Đổi lại là bất kỳ ai khác biết được mình phải chết theo cách đáng sợ như thế, tôi tin rằng trừ phi là người điên, bằng ai cũng sợ hãi chẳng kém gì chúng tôi.

      Nhưng tôi thực sao hiểu nổi, tại sao Vương Tiên Dao hồi lại có thể nằm mơ thấy giấc mơ như thế cơ chứ? Chuyện này trùng hợp quá! Còn nhớ lúc ở trong ngôi nhà cũ của Vương Tiên Dao, tôi và Tôn Kim Nguyên vô tình phát ra cánh cửa ngầm trong tủ, mà cánh cửa ngầm ấy lại thông tới ngôi nhà bỏ hoang khác. Trong ngôi nhà hoang đó, chúng tôi nhìn thấy vại nước lớn, trong vại nước có bài thơ, nghe Tôn Kim Nguyên giải thích chúng tôi dường như chính là người có duyên mà bài thơ đó tới.

      Chẳng lẽ số phận định trước là chúng tôi tới mộ Lương Vương này? Nếu phải thế, tại sao lại có nhiều điều trùng hợp tới như vậy? Thứ nhất là những cơn ác mộng hồi của Vương Tiên Dao linh nghiệm. Thứ hai, đúng như bài thơ đó viết, ba người chúng tôi cuối cùng tới núi Lương Vương, lẽ nào tất cả mọi chuyện sớm được ông trời an bài sẵn, và ba người chúng tôi thể nào tránh khỏi kiếp nạn trước mắt?

      Tuy nhiên bề ngoài gầy kia chỉ là tay trộm mộ lão luyện, nhưng tôi luôn cảm thấy ta hề đơn giản. Đầu tiên là ta biết rất nhiều thứ, ngay đến Tôn Kim Nguyên cũng phải tự nhận bằng. Thứ hai, người chỉ dựa vào uống nước mà có thể cầm cự được gần tháng tuyệt đối thể là hạng người bình thường, do đó tôi kể hết mọi chuyện của ba người chúng tôi cho ta nghe lượt, hy vọng ta có thể giải thích cho chúng tôi nghe đôi điều.

      gầy nghe chúng tôi kể xong tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “ người ba cậu đều có những nốt ruồi to cỡ đồng xu ư?”

      Tôi gật đầu, : “Đúng vậy, nốt ruồi tay trái tôi và tay phải Tôn Kim Nguyên có hình trạng giống hệt nhau, đều là hình vuông, còn nốt ruồi người Tiên Dao khá đặc biệt, chỉ có vị trí khác với chúng tôi mà ngay đến hình trạng cũng hoàn toàn khác biệt.”

      gầy chút suy nghĩ cất tiếng hỏi ngày: “Có phải nốt ruồi người Vương mọc ở sau lưng và có hình tròn ?”

      ngờ gầy lại giống như tận mắt nhìn thấy, vừa trúng ngay, lần này tới lượt tôi và Vương Tiên Dao phải kinh ngạc. Vương Tiên Dao lộ vẻ thẹn thùng, mắng: “Dâm tặc, ngươi từng nhìn trộm bổn tiểu thư tắm có phải ?” rồi liền nắm chặt tay, bừng bừng giận dữ về phía gầy.Nhìn bộ dạng của nàng nếu gầy giải thích ràng, hôm nay đừng hòng giữ được tính mạng.

      gầy vội vàng kêu to oan uổng quá, bảo Vương Tiên Dao đừng lỗ mãng, sau đó mới : “Tôi với Vương xưa nay chưa từng quen biết, càng chẳng ngụ ở đâu, sao có thể chạy nhìn trộm tắm được. Sở dĩ tôi biết đến điều này hoàn toàn là nhờ vào cuốn sách cổ của sư phụ tôi.”

      “Sách cổ gì, trong đó gì vậy? đừng có mà lừa gạt bọn tôi.” Vương Tiên Dao lộ vẻ hoài nghi.

      gây nhăn nhó mặt mày, : “Tôi câu nào cũng là , tuyệt đối lừa gạt các cậu. Trong cuốn sách cổ đó có viết, tuy tráp pha lê và dạ minh châu là hai món thần khí thời thượng cổ, nhưng dùng máu của ba người có thể phá giải được pháp lực của nó, mà ba người ấy chính là các cậu, vì người các cậu có vết bớt đặc biệt kia, trong đó hình vuông tượng trưng cho mặt đất, hình tròn tượng trưng cho bầu trời, vừa hay phù hợp với quan niệm trời tròn đất vuông của người xưa.”

      Vương Tiên Dao vẫn tin, lại truy hỏi tiếp: “Bớt? Đõ ràng là nốt ruồi mà. Còn nữa, đọc được câu chuyện này trong cuốn sách cổ nào vậy?”

      gầy đáp: “Cuốn sách rđó có tên là ‘Thần ma lực’, ghi chép về số kỳ trận và thần khí thời thượng cổ, còn cả cách phá giải nữa. Kỳ thực thứ người các cậu hẳn là bớt, lại càng phải là nốt ruồi, cách chính xác đó là loại ký hiệu thần bí. khi các cậu hợp sức phá được pháp lực của tráp pha lê và dạ minh châu, những vết bớt đó tự động mất , khi ấy, sứ mệnh của các cậu coi như hoàn thành.”

      gầy năng đâu ra đó, hơn nữa còn có chứng cứ ràng, khiến chúng tôi thể tin. Nhưng tôi luôn cảm thấy ta đơn giản chút nào, khi tới chuyện gì cũng lôi sách cổ với sư phụ ra, làm tôi cảm thấy dường như ta cố tình giấu giếm thân phận của mình, bèn hỏi câu nữa: “Phải rồi, biết nhiều chuyện như vậy, chẳng hay có lai lịch thế nào? Tốt xấu gì bọn tôi cũng từng cứu , mà chúng ta bây giờ lại cùng chung hoạn nạn, mà bọn tôi lại chẳng biết gì về thân phận của , do đó mới muốn thỉnh giáo chút.”

      gầy nghe tôi hỏi thế thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức trả lời câu hỏi của tôi, hơn nữa bộ dạng còn có vẻ phấn chấn, cười lạnh, : “Hừ, coi như cậu cũng có con mắt nhìn người đây, vậy tôi thực cho cậu biết. Trộm mộ ở miền Bắc gọi là mò vàng, ở miền Nam gọi là lật đấu, từ đó mới hình thành nên hai phái Nam Bắc. Mà sư phụ của năm người bọn tôi chính là Nam phái đệ nhất nhân, được người ta gọi là Thông Thiên Thử, môn hạ đệ tử của ông có tới mấy trăm người, trong đó năm người bọn tôi chính là đệ tử tâm đắc của ông. Chỉ đáng tiếc bọn tôi học nghệ chưa tinh mà muốn lật đấu lớn, kết quả là rơi vào tình cảnh như bây giờ, quả thực xứng với hậu ái của sư phụ.” gầy đến đây thở dài, dường như hối hận vì quá tham lam.

      Quả nhiên tôi nhìn nhầm, gầy này đúng là có lai lịch đơn giản. Khi tôi tới vị tiền bối xương khô của mười lăm năm trước, ta lộ vẻ xem thường, : “Hạng người như thế há có thể so sánh được với năm người bọn tôi. Nếu khi đó tôi bị lọt xuống cái hang như vậy, chỉ cần tung người nhảy lên cái là có thể bám vào thành hang rồi leo ra ngoài.”

      Tôi cảm thấy ta như vậy có phần hơi quá, bởi vị tiền bối xương khô kia có thể mang theo ba món bảo vật như vậy người tất nhiên thể nào là hạng kém cỏi được. Tôi tỏ vè phục, : “ lợi hại như vậy tại sao còn bị giam trong địa lao kia? Nếu có ba người bọn tôi, chắc giờ này chết đói trong đó rồi.”

      Lời này của tôi có thể đánh trúng vào chỗ hiểm của gầy. ta cười gượng tiếng, sau đó giải thích: “Khi đó, tôi bị giam giữ mình trong địa lao, các công cụ lật đấu lại đều ở chỗ mấy vị sư huynh của tôi cả, thành ra tôi chỉ có tay , cậu bảo tôi phải thoát thân thế nào đây?”

      Lời của gầy này lúc nào cũng cực kỳ có lý, có lấy tia sơ hở nào, người như thế làm tay trộm mộ thực là quá lãng phí. Tôi thấy nếu ta chịu làm luật sư nhất định có được thành tựu hiếm ai sánh bằng. Vương Tiên Dao nhìn ta vừa mắt, bèn : “Lời của đúng là rất có lý đấy, vậy xin hỏi , chúng ta bây giờ có người, có công cụ, nên thoát thân như thế nào đây? Mong chỉ cho bọn tôi con đường sáng!”

      gầy ngờ Vương Tiên Dao lại hỏi như vậy, bất giác có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại. ta suy nghĩ chút rồi chăm chú nhìn chúng tôi, với giọng chứa đầy thâm ý: “Tôi dám đảm bảo vận mệnh của mình trong tương lai như thế nào, có điều hai cậu, còn cả bạn chưa tung tích kia nữa, nhất định chết ở nơi này.”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Ngan Le

      Chúng tôi ngờ gầy ra những lời như vậy, tuy cảm thấy có chút hoang đường nhưng tôi rốt cuộc vẫn kìm được hỏi: “ vậy là có ý gì? Nghe cứ như là biết xem số vậy.”

      gầy tỏ vẻ nghiêm túc, : “ phải tôi biết xem số mà là cuốn sách cổ kia thực ghi chép lại như vậy.”

      “Hừ, lại là cuốn sách cổ đó! Vậy xem cuốn sách đó rốt cuộc ghi chép những gì nào?” Nghe ta thế, tôi suýt ngất xỉu ngay tại chỗ, hóa ra tất cả kiến thức của gã này đều là học được từ cuốn sách cổ kia.

      gầy cười, : “Cậu đừng kích động, kỳ thực chuyện này có liên quan tới mấy ký hiệu hình vuông và hình tròn kia. Vừa rồi phải tôi rồi sao, máu của các cậu có thể phá giải pháp lực của tráp pha lê và dạ minh châu, mà đó cũng chính là sứ mệnh của các cậu. Trừ phi các cậu hoàn thành sứ mệnh, bằng thể nào dễ dàng chết được. Trong chốn mông lung, mọi việc an bài, do đó các cậu cần lo lắng cho tình cảnh tại của mình đâu.”

      Tôi kìm được thầm mắng mấy tiếng, nội dung trong cuốn sách cổ đó đâu thể tin tưởng hoàn toàn được, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, lỡ như đó là cuốn sách nhảm nhí mà chúng tôi lại tin vào, vậy chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Có điều ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra rất vui vẻ, còn cười với gầy: “Cảm ơn những lời may mắn của ! Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi nơi này, nhất định phải cho tôi mượn cuốn sách cổ kia đấy, tôi muốn xem xem đó rốt cuộc viết những gì.”

      Sau đó mấy người chúng tôi đều tỏ ra hết sức mỏi mệt, chỉ ngồi sàn, chẳng năng gì nữa, cũng chẳng muốn làm gì. Lúc này đây, dù là về thể xác hay tinh thần, chúng tôi đều kiệt quệ, thậm chí tôi vừa mới im lặng lát mí mắt trở nên nặng trĩu, lâu sau dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Tôi chẳng mình ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu óc mê man hỗn loạn, từ huyệt thái dương truyền tới những cơn đau rấm rứt. Tôi đưa tay day chỗ đó, lại ngoảnh đầu nhìn, thấy gầy và Vương Tiên Dao vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, uể oải nhìn tôi. Tôi hỏi Vương Tiên Dao: “Tớ ngủ bao lâu rồi vậy?”

      Vương Tiên Dao có vẻ rất mỏi mệt, sau khi giơ tay phải lên xem đồng hồ mới khẽ cất tiếng trả lời: “Cũng chưa lâu lắm, chỉ gần tám tiếng thôi.”

      Gần tám tiếng? Như vậy chẳng phải là sang ngày hôm sau rồi ư? Cũng tức là càng tới gần thời điểm Lương Vương tiến hành cúng tế. Có điều bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng để mà suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết rằng dù có chết mình cũng phải làm con ma no mới được. Mà từ sau khi vào ngôi mộ này, hình như tôi còn chưa ăn gì, bây giờ tỉnh giấc mới phát mình đói ghê gớm, cái bụng ngừng kháng nghị.

      Tôi tháo chiếc ba lô đeo sau lương xuống, lấy ra mấy hộp thịt bò, chia cho mỗi người hai hộp. Vương Tiên Dao hiển nhiên cũng đói, sau khi mở nắp hộp liền dùng tay cầm miếng thịt bò lên ăn. gầy càng chẳng cần phải , vừa mới thoát khỏi số kiếp suýt chết đói, tôi còn chưa đưa hộp thịt bò tới nơi nghe thấy tiếng ta nuốt nước bọt rồi.

      Sau khi ăn no uống đủ, ba người chúng tôi chuyện trò vu vơ mấy câu, rồi bầu khí lại lần nữa chìm vào trầm lặng. Tôi để ý quan sát mấy gã binh sĩ, thấy bọn họ chẳng ăn uống gì, cứ đứng bất động ở đó suốt tám, chín tiếng đồng hồ, xem ra nước Địa Tuyền, đúng là kỳ diệu, có thể giúp người ta sống được mà vĩnh viễn cần ăn gì. Loại nước thần kỳ như thế nếu lọt vào tay vị hoàng đế nào đó thời cổ đại, có lẽ lịch sử Trung Quốc thay đổi rất nhiều.

      Chắc vì lâu rồi được ăn no nên bây giờ gầy cứ ngồi đó mà nấc với ợ ngừng, rồi ta lại đưa tay sờ bụng, dường như suy nghĩ điều gì. Sau đó, ta bán hai tay vào thành lồng sắt, từ từ đứng dậy, bắt đầu khởi động để làm nóng cơ thể như vận động viên. Tôi : “ đừng có làm nhộn lên như thế, với tình trạng sức khỏe của bây giờ, chưa biết chừng chưa được mấy bước ngã luôn rồi ấy chứ!”

      Lần này bị tôi như vậy mà gầy lại nhẫn nhịn chẳng hề phản bác câu, giống với ta khi trước. ta vẫn khởi động, nhưng động tác có gì khác ngoài bóp chân, lắc hông, tôi chẳng biết ta làm như thế có tác dụng gì . Có điều, nhìn bộ dạng có vẻ ta cực kỳ nghiêm túc, chẳng hề để tâm đến ánh mắt trào lộng của tôi.

      Khoảng mười mấy phút sau, chợt nghe tiếng “rắc” vang lên, hệt như tiếng xương trật khớp. thanh đó ràng vang lên từ người gầy, tôi tò mò nhìn qua, định hỏi sao chứ nghe thấy mấy tiếng “rắc” nữa liên tiếp vang lên từ người ta, khiến tôi bất giác sững người, mà Vương Tiên Dao lúc này cũng giống hệt như tôi, cứ thế ngẩn ngơ nhìn gầy.

      Thấy tôi và Vương Tiên Dao nhìn mình như nhìn người sao Hỏa, gầy mỉm cười thư thái, với chúng tôi: “Hầy, tuy từ hôm qua đến giờ tôi chỉ được ăn mấy miếng bánh quy với hai hộp thịt bò, nhưng hiệu quả vẫn rất khả quan, sức khỏe ít nhất cũng phục hồi được nửa so với mấy ngày trước. Lần này mà có thể trốn thoát ra ngoài, chắc chắn tôi mang phiền phức tới cho hai cậu, chưa biết chừng còn có thể giúp đỡ hai người phần nào ấy chứ!”

      gầy xong còn vung chân đá mấy cái, tỏ ý rằng mình hề khoác lác. Thân thể của chàng này quả là tệ, mới ăn chút đồ chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng, lại vừa qua có ngày mà hồi phục được tới mức này, quả đúng là chuyện lạ đời. Sau khi khởi động cơ thể, gầy chậm rãi thở ra hơi rồi mới dừng động tác.

      Bất giác hơn ba tiếng đồng hồ lại trôi qua. Lúc này, tôi bỗng cảm thấy có chút nôn nao, thầm hy vọng lời của gầy là , vì trước mắt, chúng tôi vẫn chưa biết được chút tin tức nào về Tôn Kim Nguyên, chẳng cậu ta bây giờ thế nào rồi, mong là xảy ra điều gì bất trắc.

      Việc gì phải đến cuối cùng cũng đến, chẳng đây là lời của ai nhưng quả thực rất có lý, vì dù là phúc hay là họa con người ta cũng thể tránh được. tràng những tiếng bước chân bỗng vọng tới từ hướng đường hầm, xen lẫn trong đó còn có tiếng hô cứu mạng của mấy người đàn ông, trái tim vốn bình lặng của tôi tức giật thót, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng ràng hơn. Dần dần, trong tầm mắt của tôi xuất rất nhiều người, số lượng phải lên tới hơn ba trăm, tất cả đều ùn ùn tiến tới từ phía đường hầm. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi đoán chừng Lương Vương sắp cử hành nghi lễ cúng tế. Ba người chúng tôi lập tức đứng dậy, có chút hoang mang nhìn về phía những người kia.

      Trong số hơn ba trăm người đó có binh sĩ, có đốc công, nhưng tuyệt nhiên nô lệ nào, qua đó đủ thấy địa vị của nô lệ cực kỳ thấp kém. Ngoài ra, giữa đám người kia, chúng tôi còn nhìn thấy hai người cực kỳ bắt mắt, nhìn trang phục ràng là người đại, mà tiếng kêu cứu mạng chúng tôi vừa nghe thấy chính là từ miệng bọn họ phát ra. Quần áo của bọn họ trông đều rất sạch , chắc hẳn là bị bắt tới đây chưa lâu.

      Lúc này, gã quân sư mặt mày lạnh tanh kia cũng xuất , đưa mắt liếc nhìn những tên lính trông chừng chúng tôi, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó hướng về phía đường hầm kia, khom người hô to: “Kính mời Lương Vương giá lâm!”

      Lương Vương rốt cuộc chịu thân rồi ư? Xem ra lần này, chúng tôi thực có thể gặp kẻ tâm thuật bất chính, lòng dạ hiểm độc ấy rồi. Ba người chúng tôi sau nháy mắt đều trở nên kích động, đồng loạt nhìn chằm chặp về phía cửa đường hầm, trong lòng thầm nghĩ tên Lương Vương khốn kiếp đó liệu có bộ dạng như thế nào đây? Phải chăng ghê gớm nhưng trong truyền thuyết?

      Nghe Lương Vương sắp tới, đám binh sĩ và đốc công đều vội vã quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cung kính vô cùng, tựa như các giáo đồ ngoan đạo. Hai người đại kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, thực chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, song vẻ mặt sợ hãi của bọn họ lại thể nào che giấu được. Khi nhìn thấy ba người chúng tôi bị giam trong lồng sắt, bọn họ đều tỏ ra rất ngạc nhiên, có thể là vì cũng có suy nghĩ như chúng tôi, rằng ngờ lại gặp được “đồng loại” trong ngôi mộ cổ này.

      Đúng lúc này, Lương Vương xuất , theo sau còn có tám, chín ăn mặc theo lối cổ đại, chắc hẳn đều là người hầu của . Tên Lương Vương này có vóc người cao lớn, có lẽ vì lâu rồi được thấy ánh mặt trời nên sắc mặt nhợt nhạt, bên dưới đôi lông mày rậm là cặp mắt tròn mở trừng rất to, dưới cái mũi trâu là mồm cóc, trông vô cùng khó coi, bộ râu quai nón gần như che kín cả khuôn mặt.

      Lương Vương thèm nhìn ba người chúng tôi, chỉ khoát tay, : “Đứng dậy cả !” Trong giọng mang theo mấy phần giọng điệu ra lệnh. Sau đó liền có gã đốc công bê tới chiếc ghế gỗ trổ hoa, Lương Vương chút khách sáo ngồi ngay xuống, dõi mắt nhìn khắp mọi người.

      xuất của Lương Vương khiến ba chúng tôi đều rất đỗi ngạc nhiên. lâu sau đó, hai người thanh niên kia lớn tiếng gào lên: “Các người rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi như thế?” Nhìn hai người bọn họ, tôi bất giác nhớ lại tình cảnh lúc mình mới bị bắt lần đầu, có lẽ tâm trạng của bọn họ bây giờ chẳng khác gì chúng tôi khi đó.

      “Vả miệng!” Gã quân sư lạnh lùng . Có hai gã đốc công lập tức bước ra từ sau lưng , chút nể nang đưa tay ra vả mạnh vào miệng hai thanh niên kia. Tức , từ trong miệng hai thanh niên, máu tươi chảy ra ngớt. Mãi đến khi bọn họ thể năng gì được nữa, hai gã đốc công mới chịu dừng lại. Lúc này, miệng họ đầm đìa máu tươi, có lẽ sau này dù có chữa khỏi được cũng khó tránh khỏi bị biến dạng.

      Xem ra tên Lương Vương này đúng là kẻ lòng dạ tàn độc, có điều tuy trong lòng thầm mắng phải là người nhưng tôi rất sợ chuyện tương tự xảy ra với mình, ngay đến Vương Tiên Dao vốn luôn bạo dạn lúc này cũng khỏi có chút sợ hãi, càng đừng tới gầy kia. Do đó, dù có rất nhiều điều muốn nhưng đến cuối cùng, ba người chúng tôi vẫn phải nhẫn nhịn.

      Gã quân sư thấy hai người thanh niên kia thể năng gì được nữa, bèn cười lạnh tiếng, cao giọng hô vang: “Bắt đầu cúng tế!”

      vừa xong, đám binh sĩ và đốc công bắt đầu hô to: “Quỷ Vương vạn tuế! Lương Vương vạn tuế!” Chẳng biết hô được bao nhiêu lần, bọn chúng rốt cuộc cũng chịu dừng lại sau khi thấy Lương Vương ra hiệu. Lúc này, Lương Vương mới đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, lấy từ trong áo ra vật có thể chiếu ra những tia sáng màu trắng. Nhìn thấy vật thể phát sáng trong tay Lương Vương, tất thảy mọi người đều vội vàng quỳ xuống khấu đầu hành lễ.

      Tôi đưa mắt nhìn vật đó, ối cha, đó phải là tráp pha lê trong truyền thuyết sao? ngờ thứ này lại tồn tại, xem ra có số chuyện vẫn nên tin hơn. Chỉ là ánh sáng phát ra từ chiếc tráp pha lê đó quá mãnh liệt, khiến người ta hơi choáng váng. Đúng lúc này, gầy chợt giọng sau lưng tôi: “Cố gắng đừng nhìn vào tráp pha lê, nó có thể hút linh hồn của người ta đấy!”

      Tôi cả kinh, vội vàng rời ánh mắt khỏi tráp pha lê, nhưng lại phát việc này dễ dàng chút nào, hơn nữa ý thức của tôi còn bắt đầu trở nên mê muội. Đúng lúc này, vết bớt hình vuông tay tôi đột nhiên lóe lên tia sáng màu xanh, đầu óc tôi như được tia sáng đó kích thích, sau nháy mắt tỉnh táo trở lại.

      Vương Tiên Dao đứng kế bên cũng vô cùng chấn động, vì sau lưng nàng cũng lóe lên tia sáng màu xanh y hệt như thế. Tuy bản thân nàng thể nhìn thấy việc xảy ra sau lưng, nhưng khi tia sáng đó lóe , tôi có thể cảm nhận được ràng rằng vết bớt của mình đột nhiên trở nên nóng bỏng, tin rằng Vương Tiên Dao cũng khác gì.

      Sau đó, tôi nhìn về phía đám binh sĩ và đốc công kia, thấy bọn chúng ra sức hít hà, thế còn có vẻ vô cùng đắm đuối, giống hệt như những cương thi trong phim kinh dị hút tinh hoa của mặt trăng và mặt trời vậy. Tôi bất giác nhủ thầm, lẽ nào đám xác chết biết này cũng giống như cương thi trong phim, cần phải hút ánh sáng tỏa ra từ tráp pha lê mới có thể sống được?

      Chừng năm phút sau, Lương Vương thu tráp pha lê lại, những tia sáng màu trắng biến mất sau nháy mắt. Lại nhìn qua phía hai thanh niên kia, tôi thấy bọn họ trở nên đờ đẫn, cứ đứng im chỗ động đậy. May mà tôi và Vương Tiên Dao có vết bớt đặc biệt người bảo vệ, bằng nhất định trúng chiêu rồi, mà lần này, lời của gầy lại lần nữa linh nghiệm. Xem ra vết bớt cổ quái người chúng tôi quả thực là khắc tinh của tráp pha lê và dạ minh châu.

      Tôi nhủ thầm, ngờ tráp pha lê này lại có uy lực ghê gớm đến như vậy, nếu mang ra chiến trường há chẳng phải là thiên hạ vô địch ư? gầy có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, bèn cất tiếng nhắc nhở: “Đây chỉ là sức mạnh của riêng tráp pha lê mà thôi, nếu đặt dạ minh châu vào trong tráp pha lê nữa, uy lực còn ghê gớm hơn nhiều, nghe đồn có thể đưa bất cứ vật gì vào trong cánh cửa địa ngục, còn có công hiệu cải tử hoàn sinh.”

      Khi , ngờ thế gian này lại tồn tại thứ bảo vật như thế, nếu phải được tận mắt nhìn thấy dù có chết tôi cũng chẳng tin. Giờ đây, trong lòng tôi bỗng nảy sinh tia nghi ngờ, rằng những câu chuyện thần thoại được lưu truyền ở Trung Quốc từ thời cổ đại đến nay chưa biết chừng đều là thực.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Ngan Le

      Trong khi tôi còn suy nghĩ vu vơ, từ phía bên trong đường hầm lại xuất mười mấy tên đốc công khác. Bọn họ kẻ cầm theo chậu rửa mặt, kẻ lại hợp sức cùng người khác để khiêng chiếc bàn. Vừa nhìn những thứ đồ mà bọn chúng mang tới, tôi liền biết ngay rằng lễ cúng tế sắp được cử hành, xem ra cơn ác mộng của Vương Tiên Dao chẳng bao lâu sau trở thành thực.

      Vương Tiên Dao hoảng hốt với tôi và gầy: “Những thứ mà bọn chúng mang ra tớ đều từng nhìn thấy trong giấc mơ. Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?” Câu hỏi này là thừa thãi, vì nếu có cách bọn tôi dùng từ lâu rồi, chẳng cần phải chờ đến tận bây giờ, có điều tôi vẫn dịu giọng an ủi nàng vài câu.

      Sau khi nhận được mệnh lệnh của gã quân mặt mũi lạnh tanh kia, mấy gã đốc công bắt đầu khua chiêng gióng trống, tim chúng tôi cũng theo những thanh đó mà nảy lên ngừng, tưởng chừng sắp chịu nổi nỗi sợ hãi to lớn kia mà vỡ vụn ra tới nơi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. khó có thể dùng từ ngữ để hình dung tâm trạng của chúng tôi bây giờ, chỉ có những người từng phải đứng bên lằn ranh cái chết mới có thể hiểu được.

      Khi tất cả những công cụ dùng cho việc cúng tế được bày ra, gã quân sư bèn lấy ra tờ giấy da bò, sau đó nhìn chằm chằm vào đó để đọc văn tế. Vì xung quanh có tiếng chiêng trống ồn ào nên chúng tôi thể nghe đọc cái gì. lát sau, đọc xong văn tế, gã quân sư vứt tờ giấy da bò vào trong chậu lửa cháy hừng hực, lại giơ cao hai tay, tỏ ý bảo đội nhạc hãy tạm dừng lát, rồi lớn tiếng hô vang: “Huyết tế(*) bắt đầu.”

      (*) Huyết tế nghĩa là cúng tế bằng máu.

      Gã quân sư xong, tiếng chiêng trống lại lần nữa vang rền. Đúng lúc này, Vương Tiên Dao bên cạnh tôi chợt kêu lên tiếng kinh hãi, rồi khẽ lẩm bẩm: “Bọn chúng chuẩn bị tiến hành huyết tế rồi ư? Trời ơi! Vậy là sắp xảy ra chuyện tùng xẻo rồi!”

      Tùng xẻo là hình phạt cực kỳ tàn khốc, dã man ở Trung Quốc thời cổ đại. Nghe nó xuất lần đầu ở vương quốc Đại Liêu, nhưng khi đó còn rất ít được dùng, phải mãi đến đầu thời Minh, dưới tay Chu Nguyên Chương, nó mới trở nên phổ biến. Nghe người bị tùng xẻo nhất định phải chịu hơn ba nghìn nhát dao, thịt người bị xẻo xuống từng lát, tứng lát , hơn nữa nhát dao nào cũng phải thấy máu, đến cuối cùng mới bị cắt rời tứ chi, nhưng đao phủ vẫn cần đảm bảo phạm nhân ba ngày sau khi bị hành hình mới được chết, nếu như phạm nhân chết trước thời hạn đó, đao phủ mất cần câu cơm, hơn nữa còn bị mọi người xung quanh chê cười. Có điều, đến sau này, hơn ba nghìn nhát dao được rút gọn xuống còn mười tám, mười hai hoặc là tám nhát dao.

      Nghe đồn vào cuối thời Mãn Thanh, loại hình phạt tàn khốc này vẫn còn được sử dụng. Có ký giả người nước ngoài từng chụp được số tấm ảnh về việc phạm nhân bị xử tùng xẻo ở giữa nơi phố xá đông người, có điều hề thần kỳ như trong lời đồn đại, phạm nhân chỉ bị cắt tám nhát dao vào người, cho nên chuyện hơn ba nghìn nhát dao kia rất có thể chỉ là hư cấu mà thôi.

      Mấy gã binh sĩ khiêng trong hai người thanh niên kia lên đặt xuống chiếc bàn gỗ, sau đó trói chặt chân tay ta lại theo hình chữ đại. Nhưng rất kỳ lạ, người thanh niên đó từ đầu chí cuối đều phản kháng, cứ giữ nguyên bộ dạng ngẩn ngơ đờ đẫn, xem ra uy lực của tráp pha lê quả nhiên ghê gớm vô cùng.

      Sau khi người thanh niên đó bị trói lại, gã đốc công lấy ra con dao cong có kích cỡ ngang với dao găm, chậm rãi lên phía trước, sau đó bưng tới chiếc chậu gỗ lớn để ngay xuống dưới chiếc bàn, chuẩn bị tiến hành huyết tế.

      Trước tiên gã đốc công đó vạch miệng người thanh niên ra, thọc lưỡi dao vào trong để cắt đứt lưỡi của ta, khiến ta dù đau đớn cũng thể phát ra bất cứ thanh nào. Tuy ta lú lẫn nhưng trong khoảnh khắc bị cắt lưỡi, khuôn mặt ràng hơi run lên. Vương Tiên Dao đành lòng nhìn cảnh tượng tanh máu như thế, liền quay sang nhào vào lòng tôi bật khóc thút thít.

      Tôi nhất thời biết nên làm sao cho phải, đành để nàng tựa đầu vào vai mình, khẽ vỗ vào lưng nàng coi như an ủi. Có điều lúc này, tôi vẫn lặng lẽ nhìn cảnh người thanh niên kia bị tùng xẻo, chẳng là vì tò mò muốn được thấy quá trình tùng xẻo lần cho biết hay là vì nguyên nhân gì khác, dù sao tôi cũng thể dời ánh mắt chỗ khác.

      Lúc này, phần trán, lông mày, hai tai, cổ tay, cổ chân của người thanh niên kia đều bị gã đốc công cứa vào mỗi chỗ nhát, máu tươi chảy ra như suối từ miệng các vết thương, cuối cùng đều trôi xuống chiếc chậu gỗ đặt bên dưới bàn. Mùi máu tanh nhanh chóng lan ra xung quanh khiến người ta cảm thấy nặng nề vô hạn, chỉ muốn nôn mửa ngay tại chỗ. Bẵng qua lúc rồi nhìn lại, thân thể người thanh niên xuất đầy những vết dao, lúc này hơi co giật, cặp mắt trợn tròn trắng dã, mà máu chảy ra từ người ta đầy cả chiếc chậu gỗ, mà còn tiếp tục chảy.

      Sau khoảng tiếng đồng hồ, việc tùng xẻo rốt cuộc cũng kết thúc, lúc này, thân thể người thanh niên kia bị chia thành nhiều phần và được đặt vào trong mấy chiếc khay sứ lớn. Mấy gã binh sĩ bưng những chiếc khay sứ đó tới đặt trước mặt thần tượng, còn máu tươi trong chậu gỗ được đổ vào trong món đồ đựng, sau đó hất lên mặt thần tượng, nghi thức huyết tế tới đây coi như là kết thúc.

      Nhưng việc cúng tế vẫn còn tiếp tục. Sau tiếng ra lệnh của gã quân sư mặt lạnh, nghi thức tiếp theo lại sắp được cử hành, lần này tới lượt người thanh niên thứ hai. ta cũng giống như người thanh niên thứ nhất, bị trói nghiển vào chiếc bàn gỗ kia theo hình chữ đại, có điều ta bị trói úp mặt vào bàn, chẳng nghi thức lần này hình phạt tàn khốc gì nữa đây?

      Ngoài tôi ra gầy cũng chứng kiến toàn bộ quá trình huyết tế, nhưng từ vẻ mặt của ta có thể nhìn ra, lúc này ta vô cùng chấn động, hoàn toàn còn vẻ ung dung, điềm tĩnh như trước nữa. Kỳ thực tôi cũng nào phải run sợ, tuy tự thấy mình có được nhìn nhận rất thấu triệt về cái chết, nhưng chết theo cách tàn nhẫn thế này lại vượt ra ngoài giới hạn chịu đựng của tôi.

      Đao phủ vẫn là tên đốc công hồi nãy, có điều con dao cong trong tay được đổi thành con dao róc xương vừa vừa dài, nhìn phần lưỡi cực mỏng của nó đây nhất định là con dao vô cùng sắc bén. Gã đốc công kia vẫn mặt mày hờ hững, cúi nhìn người thanh niên nằm sấp mặt bàn, đưa tay xé toạc quần áo của ta, để lộ ra phần lưng gầy yếu.

      dùng tốc độ cực nhanh lướt lưỡi dao qua lưng người thanh niên, vạch đường rất dài, tia máu vừa vừa dài lập tức xuất . Ngay sau đó, máu tươi phụt hẳn ra ngoài khiến tôi nhìn mà da đầu tê dại. Đó là con người, thế mà lúc này đây lại bị hành hạ như con súc vật, thậm chí còn chẳng bằng súc vật nữa. Tôi thể công nhận thời cổ đại có số hình phạt thực quá tàn nhẫn và tanh máu, hoàn toàn chẳng có chút tính người.

      Lúc này, Vương Tiên Dao vốn tựa đầu vào vai tôi, đột nhiên buông ra, với tôi: “Bọn chúng định lột da ta đấy!” rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa kích động. Từ ánh mắt của nàng, tôi có thể nhìn ra những tia tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết.

      Lột da là hình phạt tàn nhẫn khác ngoài tùng xẻo. Thời cổ đại, những người phạm trọng tội bị trừng phạt theo cách như vậy, mà Lam Ngọc Tướng quân - kẻ tử thù của Lương Vương - chết bằng chính hình phạt tàn khốc này. Nghe nó chính là do Chu Nguyên Chương đặt ra, ngờ hôm nay, Lương Vương cũng dùng đến chiêu này.

      Theo sử sách ghi lại, người bị lột da trước tiên được tắm rửa cho sạch , đến khi hành hình, người lột da xuống dao ở gáy hoặc lưng phạm nhân, động tác phải cực kỳ mau lẹ, nếu phạm nhân chết, cho nên nhanh chính là bí quyết hàng đầu. Thường sau khi lột da xong, phạm nhân vẫn còn chưa chết hẳn.

      Nếu bắt đầu lột da từ lưng đầu tiên phải vạch đường dài lưng phạm nhân, sau đó dùng hai chiếc móc sắt kéo da phạm nhân qua hai bên, giống như bươm bướm giương cánh vậy, rồi người lột da tách rời da và thịt của phạm nhân ra. giờ Lương Vương sử dụng chính biện pháp này. Ngoài ra còn có lời đồn khác về việc lột da, đó là phạm nhân trước tiên bị chôn xuống đất, chỉ để lộ phần đầu, sau đó, người phụ trách lột da dùng dao khắc hình chữ thập lên đỉnh đầu phạm nhân, lại đổ chất thủy ngân cực độc vào trong đó. Phạm nhân vì chịu nổi đau đớn tột cùng do thủy ngân mang lại, bắt đầu giãy giụa điên cuồng, cuối cùng bỏ ra ngoài qua vết khắc đỉnh đầu, để lại tấm da người hoàn chỉnh. Có điều biện pháp lột da này còn chưa được chứng thực, chỉ xuất trong số sách dã sử mà thôi.

      Thủ đoạn của gã đốc công kia cực kỳ cao minh, ràng là quen làm việc lột da này rồi. Chỉ sau chưa tới nửa tiếng đồng hồ, da của người thanh niên thứ hai kia được lột xong cách hoàn chỉnh. Lúc này, người thanh niên đó vẫn còn chưa tắt thở, tôi có thể nhìn thấy ràng bắp thịt ở chân ta thỉnh thoảng lại nhảy lên cái. Cuối cùng, gã đốc công đem vứt tấm thân bầy nhầy máu thịt kia vào trong hồ máu ở phía bên trái, còn tấm da người hoàn chỉnh được nộp cho Lương Vương. Lương Vương nhìn tấm da người đầm đìa máu tươi đó mà chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại còn ngắm nghía vẻ vô cùng thích thú, sau đó quay sang ra lệnh cho gã binh sĩ bên cạnh: “Ừm, tệ, đợi lát nữa hãy dùng tấm da này làm thành áo da cho bản vương.” Dứt lời liền vứt tấm da người cho gã binh sĩ đó.

      Bước cúng tế thứ hai hoàn thành. Theo như nội dung trong ba bức tranh màu đài đá, bước tiếp theo là bắt lấy người rồi moi tim, và đó chắc hẳn cũng là bước cuối cùng của quá trình cúng tế. Nhưng lúc này, hai người thanh niên kia đều bỏ mạng, muốn tiến hành nghi thức tiếp theo nhất định phải chọn lấy người từ trong số ba người chúng tôi, mà chưa biết chừng lần này, cả ba người chúng tôi đều bị moi tim cũng nên.

      Vương Tiên Dao sợ hãi vô cùng, chừng như sắp suy sụp đến nơi, chỉ biết giữ chặt lấy cổ áo tôi mà nôn nóng hỏi: “Phải làm sao đây? Lần này tới lượt chúng ta rồi!”

      Tôi đưa mắt nhìn gầy, hy vọng ta có thể nghĩ ra biện pháp gì đó. Nhưng lần này, gầy cũng chẳng có cách nào, ủ rũ : “Hết cách rồi, xem ra hôm nay chúng ta phải chết ở đây thôi. Có điều chúng ta vẫn còn lựa chọn, đó là tự sát, tôi nghĩ như thế ít nhất cũng tốt hơn là bị lũ người kia moi tim.”

      Tôi cũng phải chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng nếu bạn tôi chết cứ chết như vậy, tôi thực cam tâm. Tôi giận dữ nhìn gầy, lớn tiếng gào lên: “Mẹ kiếp, phải ba người chúng tôi có sứ mệnh còn chưa hoàn thành ư? Vậy bây giờ sao? Chúng ta đều sắp phải chết đến nơi rồi.”

      gầy khẽ lắc đầu vẻ hết cách, : “Tôi vốn ngỡ rằng người các cậu xuất kỳ tích bất ngờ gì đó, nhưng mãi đến bây giờ, kỳ tích vẫn chưa xuất . Xem ra những ghi chép cuốn sách cổ đó cũng hoàn toàn chính xác.”

      Tôi còn muốn thêm mấy lời gì đó với gầy, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng mở cửa lồng sắt. Tôi vội vàng ngoảnh đầu lại, thấy có bốn gã binh sĩ bước vào, kẻ nào cũng rút đao ra khỏi vỏ, cứ thế lừng lững tiến về phía ba người chúng tôi.

      Vương Tiên Dao sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, theo bản năng liền trốn đến sau lưng tôi và gầy. Tôi dằn lòng lại, mẹ kiếp, cho dù Bạch Vân Sơn tôi có chết cũng phải chết cách đường hoàng thống khoái. Thế rồi tôi mắng to tiếng: “Con mẹ nó!”, lại lấy con dao găm quân dụng giấu trong túi quần ra, xông thẳng về phía bốn tên binh sĩ kia. Có điều, con dao găm quân dụng của tôi còn chưa đâm được vào người đối phương bị gã binh sĩ vung chân đá bay. Tôi lập tức cảm thấy vùng bụng đau quặn thắt, những cơn đau thấu tâm can sau nháy mắt lan ra khắp thân thể, thế rồi lưng tôi va vào thành lồng sắt, cứ thế rơi thẳng xuống đất như tảng đá.

      Tôi đau đến nỗi suýt ngất , chỉ còn biết co cuộn người lại rồi nằm đó mà rên rỉ, tuy trong lòng rất muốn mắng lớn mấy tiếng những cơn đau dữ dội làm tôi chẳng thể lời. gầy nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi vội vàng chạy qua đỡ, mấy gã binh sĩ kia hề ngăn cản ta, chỉ lạnh lùng về phía Vương Tiên Dao.

      Lòng tôi lập tức nguội lạnh, muốn kêu gầy qua bên kia giúp đỡ nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, hơn nữa, ngay đến sức lực để nhấc chân cũng có. Tuy Vương Tiên Dao có võ, hai, ba người đàn ông bình thường làm gì nàng được, nhưng lúc này phải đối mặt với bốn gã binh sĩ tay cầm đao dài, hơn nữa còn là loại binh sĩ đánh chết, ràng nàng có chút phần thắng nào cả.

      Vương Tiên Dao liều mạng vung chân vung tay đấm đá hồi nhưng lại chẳng khác gì châu chấu đá xe, cuối cùng bị đối phương khống chế, khiêng ra ngoài lồng sắt. Giống như hai người thanh niên vừa rồi, Vương Tiên Dao cũng bị trói vào chiếc bàn gỗ kia, còn tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn mình bị người ta bắt mà chẳng thể làm gì được.

      Mấy gã đốc sở cùng khiêng chiếc bàn gỗ rồi dựng đứng nó lên, như vậy, Vương Tiên Dao coi như đứng mặt đất. Bởi vì Vương Tiên Dao vẫn ngừng mắng lớn nên gã đốc công liền dùng miếng vải bịt miệng nàng lại. Lúc này, gã quân sư mặt lạnh kia hững hờ ra lệnh, bước cúng tế thứ ba chính thức bắt đầu.

      Lòng tôi thầm chấn động, , Vương Tiên Dao thể chết như vậy được, cho dù tôi có chết cũng thể để nàng chịu cảnh dã man như thế. Nhưng bây giờ, ngay đến sức để đứng dậy tôi còn có, sao có thể ngăn cản đối phương được đây? gầy dường như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, liền khẽ thở dài rồi đột nhiên đưa bàn tay phải gầy khô ra ấn mạnh vào vị trí sống lưng của tôi. Tôi bỗng cảm thấy từ nơi hông mình truyền tới cơn đau mãnh liệt, rồi những tiếng xương trật khớp ngừng vang lên bên tai.

      Sau đó, gầy buông tôi ra, bất ngờ, sau cơn đau đớn vừa rồi, tôi lại có thể lại được, hơn nữa còn có thể năng như bình thường. Có lẽ gầy vừa chữa trị vết thương giúp tôi. Tự nơi đáy lòng tôi bất giác dâng lên tia kính trọng. Ngoảnh đầu nhìn, tôi thấy có tay đốc công cầm cây xiên dài về phía Vương Tiên Dao, liền cả kinh, lập tức chạy như bay về phía cửa lồng sắt, chẳng ngờ lại có hai gã binh sĩ vung đao ngăn tôi lại. Tôi bất chấp tất cả, dùng hết sức lực lao thẳng về phía trước, tức hất hai gã binh sĩ đó ngã nhào ra đất.

      Nhưng tôi rốt cuộc vẫn chậm mất nửa nhịp. Lúc này, gã đốc công kia tới bên cạnh Vương Tiên Dao, còn giơ cao cây xiên dài trong tay lên. Tôi biết, chẳng bao lâu nữa, ngực Vương Tiên Dao xuất cái lỗ khổng lồ, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành tuyệt vọng hô to: “Đừng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :