1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Diệu Linh

      tiếng “uỳnh” vang lên, cánh cửa bị mở ra hoàn toàn. Vốn cứ nghĩ số người của nhà nước vào, chẳng hạn như các nhân viên khảo cổ, nên ba người chúng tôi nhanh chóng lùi trở vào trong đường hầm kia, vì trong thời buổi này, trộm mộ là tội khá nghiêm trọng, bị bỏ tù như chơi. Nhưng cả ba chúng tôi đều đoán nhầm, hơn nữa còn nhầm rất nghiêm trọng.

      Ba người chúng tôi cùng nín thở, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đá vừa được mở ra kia, ngay sau đó liền nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, xem ra có ít người tới đây, trong đó còn xen lẫn những tiếng kim loại ma sát vào vào nhau. Khi còn ở trong đường hầm, Vương Tiên Dao nghe thấy tiếng bước chân thuộc về ba người chúng tôi, phải chăng chính là thanh này?

      Nhưng Vương Tiên Dao lại khẽ lắc đầu, tỏ ra nghi hoặc, rồi giọng với chúng tôi: “Đây hình như phải là tiếng bước chân tớ vừa nghe thấy, thanh lần này rối loạn lắm, còn tiếng bước chân tớ nghe thấy khi nãy hơn nhiều, giống như rón ra rón rén vậy.”

      Tôn Kim Nguyên vội bảo chúng tôi tạm thời đừng thảo luận về chuyện này nữa, vì đoàn khảo cổ sắp vào đến nơi rồi, liệu có nên quay trở lại , nếu bị phát đúng là hỏng bét.

      Tôi cần vội, cứ xem xét tình hình trước , vì chẳng dễ dàng gì mới đến được nơi này, dù thế nào cũng phải mang được vài thứ ra ngoài chứ, nếu đúng là có lỗi với bản thân. Vương Tiên Dao khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành quan điểm của tôi, còn tục ngữ có câu “trộm bao giờ ra về tay ”, chúng ta bây giờ trộm mộ với nhau lần đầu, nếu ra về tay lần sau há chẳng phải xui xẻo lắm sao?

      Tôn Kim Nguyên suy nghĩ lát, thấy lời của tôi và Vương Tiên Dao cũng có lý, bèn quay sang nhìn hai chúng tôi, cất tiếng cười gian, : “ nhìn ra đấy! Mười mấy năm gặp, hóa ra tư tưởng của các cậu còn tiến bộ hơn cả tớ rồi. Vậy tốt thôi, tớ nghe theo các cậu, chờ lát nữa xem thế nào.”

      Đúng là kỳ lạ, cánh cửa mở ra lúc rồi, tiếng bước chân cũng nghe thấy rồi, vậy tại sao vẫn thấy có ai xuất nhỉ? Ba người chúng tôi phải chen chúc nhau trong đường hầm này thực chẳng dễ chịu chút nào.

      Khi chúng tôi sắp nhẫn nại thêm được nữa từ phía bên trong cánh cửa đá chợt có hai người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, để trần đôi tay, trong tay cầm sợi dây roi da rất to bước ra. Nhìn tạo hình của hai người này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào nhất thời lại thể ra được.

      Lúc này, hai người đàn ông cơ bắp đó quay mặt về phía bên trong cánh cửa đá, liên tục cất tiếng nạt nộ rất to: “Nhanh lên, nhanh lên chút!” Vừa còn vừa vung roi quất, ngay sau đó, mấy tiếng “ui chao” thê thảm ngớt vang lên, hai con người quần áo rách rưới, gầy trơ xương từ phía sau cánh cửa đá bước thấp bước cao ra ngoài. Hai người này phải vác theo phiến đá rất lớn, chân còn bị còng lại bởi sợi xích sắt to ngang cổ tay người, bộ dạng rất giống tù phạm, trong hai người đó còn có vết thương màu đỏ tía dài chừng tấc mặt, khỏi cần nghĩ cũng biết là do sợi roi da kia quất phải.

      thực chứng minh điều mà chúng tôi nhìn thấy chẳng qua chỉ là góc của núi băng mà thôi, bởi vì ngay sau đó, từ phía sau cánh cửa đá to lớn kia có hơn hai trăm tù phạm nhân mang xiềng xích chậm chạp bước ra, còn lũ đốc công tay cầm roi da có khoảng hơn năm chục người. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ba chúng tôi đều bất giác ngây ra, chẳng lẽ có người chọn địa cung này là phim trường để quay phim? Đây chính là suy nghĩ chung trong đầu chúng tôi lúc này. Nếu thực là như thế việc những ngọn nến vẫn cháy và địa cung này sạch như vậy chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

      Tôn Kim Nguyên kìm được làu bàu mấy tiếng, biết gã đạo diễn nào lại khốn kiếp như vậy, chọn quay phim ở đâu chọn, lại chọn ngôi mộ, như thế chẳng phải làm hỏng việc lớn của bọn tôi ư?

      Tôi nhà nước cho phép đoàn làm phim vào đây quay phim, vậy tức là mọi thứ trong này đều chỉ là đồ phỏng chế mà thôi, chức thực ra có chút giá trị nào, và điều này cũng chứng minh rằng chúng tôi có số phát tài, chi bằng hãy quay trở về theo đường cũ, kẻo phát tài được lại còn bị người ta phát ra, như thế hay chút nào. Hơn nữa đời đâu phải chỉ nơi này mới có mộ cổ, chờ đến ngày sau, chúng ta cùng tìm ngôi mộ khác là được rồi.

      Tôn Kim Nguyên thở dài tiếng, con vịt luộc chín rồi mà con bay mất, nhưng việc tới nước này đành làm vậy thôi. Trông cậu lúc này có vẻ thất vọng, não nề tới tột cùng. Thế rồi, ba người chúng tôi xoay người chuẩn bị rời .

      Đúng lúc này, Vương Tiên Dao đầu tiên đột nhiên kêu “a” lên tiếng rất to, sau đó ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu gối chân phải, : “ biết vừa có thứ gì đốt vào đầu gối tớ cái, đau quá!”

      thế giới có rất nhiều loại động vật có thể đốt người, chẳng hạn như bò cạp hay ong đất, mà các giống này đa phần đều có độc. Nhưng đường tới đây, chúng tôi đâu có gặp phải thứ gì như vậy. Khi tôi thầm ngạc nhiên, Tôn Kim Nguyên ở phía sau chợt hậm hực oán trách: “Dù cậu có bị thứ gì đốt bây giờ cũng phải lúc kêu đau như thế! Trong địa cung có bao nhiêu người, cậu kêu toáng kên như vậy, lẽ nào sợ bị người ta phát ra ư?”

      “Ai đó?” tiếng quát lớn đột ngột vang lên phía sau lưng chúng tôi.

      Tôi thầm than hỏng bét, đúng là chuyện tốt linh còn chuyện xấu linh nghiệm quá đáng, cái mồm quạ đen của Tôn Kim Nguyên ngờ lại đúng. Chúng tôi thực bị người ta phát . Lúc này, tôi kịp nghĩ nhiều, chỉ biết dựa theo bản năng đỡ Vương Tiên Dao dậy, sau đó chạy như bay về phía trước.

      Nhưng Vương Tiên Dao bị thương , lúc này chủ yếu là do tôi kéo nàng chạy phía trước nên tốc độ chậm hơn rất nhiều. Tôn Kim Nguyên chạy rất nhanh nhưng lại bị tôi và Vương Tiên Dao chặn trước mặt, thành ra làm sao được. Cậu ta nôn nóng hò hét ngừng, bảo chúng tôi hãy cố chạy nhanh chút.

      Tôn Kim Nguyên vừa dứt lời, từ phía sau lưng tôi vọng tới mấy tiếng xé gió, kế đến là tiếng kêu thảm của Tôn Kim Nguyên: “Tớ này Vân Sơn, bọn cậu thể chạy nhanh hơn chút nữa hay sao hả? Mông đít của tớ bị cái gã sau lưng quất cho sắp nở hoa đến nơi rồi đây này, ngờ thời buổi này, người ta quay phim lại dùng đồ .”

      Tôi cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng quả thực là lực bất tòng tâm, vì có người bệnh cần tôi dìu đỡ đây này. lâu sau, tôi cảm thấy thân thể Vương Tiên Dao càng lúc càng mềm , cuối cùng gần như dựa hẳn vào người tôi, ngoảnh đầu sang nhìn thấy hai mắt nàng gần như chẳng mở ra được nữa, hình như sắp ngủ đến nơi. Tôi vội vàng khoác tay nàng qua vai mình, đỡ nàng về phía trước.

      Tình trạng của Vương Tiên Dao đối với chúng tôi chẳng khác nào gặp sương giá giữa trời tuyết lạnh, lúc này, tốc độ của chúng tôi chậm lại càng chậm hơn. Tôi còn chưa kịp cho Tôn Kim Nguyên biết tinh hình chợt cảm thấy cổ mình tắc nghẹn, hóa ra bị chiếc roi da quấn chặt lấy. Sau đó, luồng sức mạnh ghê gớm kéo tôi về phía sau, tôi và Vương Tiên Dao lập tức ngã dập lưng xuống đất, đầu óc choáng váng.

      Tôi vừa mới há miệng mắng lớn được tiếng thân thể bị mấy bàn tay đè chặt xuống. Tôi ra sức phản kháng nhưng lại chẳng hề có hiệu quả, vì chỉ sau nháy mắt, phía bên kia có thêm bốn, năm gã to lớn, tráng kiện chạy tới, tôi lập tức bị giữ chặt thể cựa quậy.

      Mấy phút sau, tôi và Vương Tiên Dao đều bị người ta dùng dây thừng trói quặt hai tay ra sau lưng, cứ thế kéo vào trong địa cung. Đúng lúc này Vương Tiên Dao chợt rên lên tiếng vẻ hết sức đau đớn, sau đó gục hẳn xuống đất, nhìn bộ dạng hít thở hết sức khó khăn kia có thể thấy nàng cực kỳ khổ sở.

      Vì có ánh nến sáng rọi vào nên lúc này tôi mới nhìn mặt Vương Tiên Dao xuất rât nhiều đường chỉ màu đen, tuy màu sắc rất nhạt nhưng đây ràng là dấu hiệu điển hình của việc trúng độc. Tôi kìm được thầm lo lắng cho Vương Tiên Dao, tự nhủ thứ vừa đốt nàng nhất định là có mang chất độc cực kỳ ghê gớm, nếu được đưa đến bệnh viện kịp thời, chỉ e nàng cầm cự được thêm bao lâu nữa.

      Nhìn tôi và Vương Tiên Dao bị lôi vào trong địa cung, Tôn Kim Nguyên vốn bị đưa vào trước chúng tôi cất lời trêu chọc: “Úi chà, đúng là chán quá, uổng công tớ tranh thủ thời gian giúp hai người các cậu. Bây giờ hay rồi, toàn quân bị túm sống hết, chẳng sót ai cả.” mặt và ngực Tôn Kim Nguyên đều có vết thương do bị roi da đánh, bộ dạng cũng tả tơi nhếch nhác, vậy mà ngờ cậu ta vẫn có tâm trạng để đùa cợt như thế.

      Chính vào lúc này, đoàn người ăn mặc theo lối binh sĩ cổ đại ra từ phía bên trong cáh cửa đá, tất thảy bọn họ đều đeo đao bên hông, mặt mày hờ hững chút biểu cảm, giống hệt những người vừa rồi. Đứng ở chính giữa bọn họ có người rất đặc biệt. Người này tuổi chừng bốn chục, đầu đội mũ vuông, mặt góc cạnh như được tạc bằng dao vậy, vừa nhìn biết phải người tốt. ta ăn mặc rất xa hoa, quý phái, trong tay còn cầm thứ gì đó như lệnh bài, tôi nhủ thầm có lẽ tay này diễn vai vị quan lớn.

      Sau khi tới trước mặt chúng tôi, người có bộ dạng như viên quan lớn đó chăm chú quan sát ba người chúng tôi lát, vừa nhìn vừa ngừng gật đầu, tỏ ra cực kỳ hài lòng. Sau đó, cười “khà khà” quái dị, thanh lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

      Lúc này Tôn Kim Nguyên ở bên cạnh tôi nhịn nổi nữa, bèn quay sang phía gã đó hậm hực cất tiếng hét to: “Tôi này đồng chí, ông cười đủ chưa vậy hả? Ông chính là đạo diễn phải ? Diễn viên của các ông là như thế nào vậy, ông xem họ đánh tôi thành cái bộ dạng gì rồi đây này? Ba người chúng tôi chẳng qua chỉ tò mò về ngôi mộ cổ này mà thôi, nên mới tới đây xem chút, bọn ông đâu phải là công an, dựa vào cái gì mà dám bắt trói với lại đánh đập chúng tôi như thế. Cẩn thận tôi kiện bọn ông ra tòa đấy!”

      Gã quan lớn đó thèm đáp lời Tôn Kim Nguyên, sau khi lạnh lùng nhìn lướt qua ba người chúng tôi lượt bèn giờ cao tấm lệnh bài trong tay lên, quay lại nhìn mấy gã binh sĩ sau lưng, lớn tiếng quát bảo: “Lương Vương lệnh ở đây, các ngươi mau mau nghe lệnh.”

      !” Mấy gã binh sĩ kia lập tức cung kính đáp lời.

      “Áp giải ba người này vào trong địa lao rồi trông coi cẩn thận cho ta, sau này, bọn chúng là nô lệ.” Dứt lời, ta bèn xoay người rời luôn, chẳng thèm ngoảnh đầu lại lấy lần.

      Mấy gã binh sĩ đó sau khi nhận lệnh liền lập tức hành động. Tôn Kim Nguyên dường như ý thức được lạ thường, bèn lớn tiếng hò hét: “Sao thế này? Mẹ kiếp! Mau ràng , các rốt cuộc là loại người gì vậy hả? Chỗ chúng tôi còn có người bị thương nữa đấy!”

      Thấy tình hình có vẻ đúng lắm, tôi cũng hò hét theo Tôn Kim Nguyên. Nhưng bất kể tôi và Tôn Kim Nguyên làm loạn như thế nào gã có bộ dạng như viên quan lớn kia cũng chịu ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi lất lần. Ngay cả đám binh sĩ kia cũng thế, mặc kệ cho chúng tôi hô to gọi , bọn họ cứ làm như thể nghe thấy, ra sức lôi chúng tôi về phía cánh cửa đá kia, mặt có lấy tia biểu cảm, từ đầu chí cuối luôn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hờ hững.

      Tôi biết tại sao những người này lại kỳ quái như vậy, có điều bây giờ, tôi có thể xác định được rằng bọn họ tuyệt đối phải đoàn làm phim gì cả, cũng phải là cảnh sát, vậy rốt cuộc bọn họ có thân phận thế nào đây? đường , tôi và Tôn Kim Nguyên ngừng hỏi han đám binh sĩ đó về vấn đề này, hy vọng có thể nhận được đáp án. Vậy nhưng đối phương trả lời câu hỏi của chúng tôi, thậm chí còn chẳng buồn nhìn chúng tôi lấy lần. Tôi có thể cảm nhận được, trong mắt bọn họ, chúng tôi chẳng khác gì khí.

      Đến trước cánh cửa đá, Tôn Kim Nguyên đột nhiên nhìn chằm chằm vào hai chữ cổ bên đó. Cậu ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rồi lại ngoảnh đầu nhìn về phía đường hầm mà chúng tôi qua để tới được địa cung này. Nhìn bộ dạng của cậu ta lúc này hình như vừa mới phát ra điều gì từ hai chữ cổ cánh cửa đá.

      Phía sau cánh cửa đá là dãy cầu thang đá chạy dài xuống dưới, sau khi được chừng hai mươi mét, trước mặt chúng tôi xuất chỗ rẽ. qua chỗ rẽ, chúng tôi tới gian phòng đá khổng lồ, song khác với vừa rồi, nơi này được những hàng rào sắt chia ra thành bốn phòng giam, bên trong vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có thức mùi hôi thối nồng nặc bay vào mũi chúng tôi.

      gã binh sĩ rút từ bên hông ra chiếc chìa khóa, tới phòng giam ở phía trong cùng, mở cửa ra, sau đó mấy gã binh sĩ còn lại liền đưa ba người chúng tôi tới đó, lần lượt đẩy từng người vào trong.

      Chúng tôi còn muốn thêm mấy lời nữa, nhưng “rầm” tiếng, cửa phòng giam bị đóng lại, mấy gã binh sĩ kia lập tức xoay người rời , chẳng chịu ở lại thêm giây nào nữa.

      Vì trong phòng giam này chỉ thắp mấy ngọn đèn dầu nên có vẻ u. thế, khí ở đây còn ẩm thấp, mặt đất đọng rất nhiều nước, lại kết hợp với thứ mùi hôi thối khó ngửi kia nữa khiến người ta cách nào chịu đựng được.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Diệu Linh

      Lúc này, lòng tôi rối như tơ vò, thể bình lặng trở lại được. Chuyện vừa rồi đến quá đột ngột làm tôi bất giác có suy nghĩ rằng tất cả những điều này kỳ thực chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, chưa biết chừng tôi lại thấy mình năm ngủ xô pha trong nhà.

      Thấy tôi suốt hồi lâu chẳng năng gì, Tôn Kim Nguyên kìm được lên tiếng trước: “Vân Sơn, sao tự dưng cậu lại ngây ra thế? Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách thoát thân thôi.” Dứt lời, cậu ta liền hất hàm về phía Vương Tiên Dao nằm bên cạnh, tiếp: “Cứ tiếp tục thế này, chỉ e Tiên Dao chẳng cầm cự thêm được bao lâu nữa.”

      Tôi đáp lời Tôn Kim Nguyên, chỉ lẩm bẩm mình rằng đây chỉ là giấc mơ, phải , cho nên cần phải lo lắng, chờ sau khi tỉnh lại mọi chuyện kết thúc thôi. Nhưng tôi càng nghĩ như vậy lại càng cảm thấy có gì đó đúng, bởi vì lúc này, Tôn Kim Nguyên tò mò nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấy của cậu ta mới chân biết bao, mà Vương Tiên Dao ở bên cạnh có vẻ vô cùng yếu ớt, tôi có thể cảm nhận ràng rằng trái tim mình đau đớn, đau đớn vì lo lắng cho Vương Tiên Dao.

      Tôi vẫn chưa nguôi hy vọng, bèn dằn lòng lại, cắn mạnh cái vào bờ môi nứt nẻ. cơn đau thấy tâm can lập tức truyền khắp người tôi, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống qua khóe miệng, những điều này đều chứng tỏ rằng tôi bây giờ nằm mơ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn chân .

      Hành động này của tôi khiến Tôn Kim Nguyên vô cùng sợ hãi, cậu ta nôn nóng tới trước mặt tôi, nhưng vì hai tay bị trói quặt ra sau lưng nên chỉ có thể dùng vai thúc vào người tôi cái, : “Vân Sơn, cậu làm sao vậy? Phải cố gắng giữ bình tĩnh đấy!”

      Tôn Kim Nguyên quả thẹn là tay lão luyện từng nhiều lần lật đấu, thường xuyên phải đối mặt với cái chết, rơi vào tình cảnh này rồi nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Tôi thất thanh với cậu ta: “Kim Nguyên, cậu cho tớ biết , chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Những kẻ nhốt chúng ta vào đây la loại người gì vậy chứ?”

      Tôi dồn dập, dáng vẻ vô cùng căng thẳng. Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi chớ nên hoang mang, sau khi suy nghĩ lát liền từ tốn : “Vân Sơn, cậu có tin vào chuyện xuyên việt(*) ? Tớ có cảm giác những người ăn mặc theo lối cổ đại đó rất có thể là người cổ đại , chưa biết chừng ngay từ khoảng khắc bước chân vào ngôi mộ cổ này, chúng ta xuyên việt rồi.”

      (*)Xuyên việt là định nghĩa ám chỉ việc vượt thời gian và gian để tới thế giới mới có thể liên quan hoặc liên quan tới thế giới tại.

      Những lời này của Tôn Kim Nguyên giống như chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu tôi, nỗi sợ hãi sau nháy mắt nhấn chìm tâm trí tôi. Xuyên việt? Sao có thể như vậy được chứ? Đó là chuyện chỉ có trong phim ảnh thôi, cách khoa học điều đó thể nào xảy ra được. Vậy nhưng những người mà chúng tôi vừa nhìn thấy kia đều ăn mặc theo lối cổ đại, hơn nữa lời cũng toát ra vẻ hết sức dị thường, nếu chúng tôi xuyên việt, vậy những chuyện này phải giải thích như thế nào đây?

      Ban đầu, ba chúng tôi đều cho rằng gặp đoàn làm phim, nhưng đến lúc này, việc hiển nhiên vượt qua khỏi quỹ đạo suy nghĩ thông thường. Đám binh sĩ kia, các nô lệ, kia, còn có gã có bộ dạng như vị quan lớn kia nữa, hành vi của bọn họ hề giống như diễn kịch, ngoài ra, roi da mà bọn họ sử dụng là loại roi gân bò thực chứ phải chỉ là đạo cụ để làm phim.

      Tất cả những việc này thể giải thích bằng lẽ thường được, trong đầu tôi ngừng vang lên những tiếng ong ong, lẽ nào đúng như lời Tôn Kim Nguyên , ba chúng tôi xuyên việt rồi ư? Vậy liệu chúng tôi còn có thể trở về thế giới cũ của mình được ? Những vấn đề này cứ lảng vảng trong đầu tôi mãi, khiến tôi càng lúc càng lo lắng.

      Tôn Kim Nguyên thấy hơi thở của tôi trở nên dồn dập, bèn vội vàng an ủi: “Vân sơn, cậu đừng kích động, tạm thời cần biết có phải chúng ta xuyên việt hay , điều quan trong nhất bây giờ là phải cởi được dây thừng ra rồi rời khỏi nơi này , nếu e là Tiên Dao nguy mất.”

      Tôi suy nghĩ lát thấy cũng phải, bây giờ có suy đoán vu vơ nào có ích gì, cho dù biết được chân tướng có sao chứ? Rốt cuộc vẫn phải ở trong ngôi mộ cổ tối tăm, u ám này mà thôi. Tôi thở ra hơi dài, cố gắng làm lòng mình bình lặng trở lại, sau đó với Tôn Kim Nguyên: “Bây giờ, cả ba chùng ta đều bị trói quặt tay ra phía sau, phải làm sao để thoát thân được đây?”

      Tôn Kim Nguyên bình thản : “Chuyện này có khó khăn gì sao, hai người chúng ta tựa lưng vào nhau rồi giúp đối phương cởi dây trói ra là được rồi.”

      Đúng thế, cách đơn giản thế này mà tôi lại nghĩ ra, xem ra nhược điểm của tôi vẫn hề thay đổi, cứ gặp chuyện lớn là tâm trạng lại xao động, khó mà bình tâm suy xét vấn để cách kỹ lưỡng được. Nhưng cũng còn may, ba chúng tôi lúc này bị nhốt chung chỗ, nếu bị nhốt riêng ở ba nơi khác nhau đúng là hỏng bét.

      Nơi cửa ra vào của địa lao có hai gã binh sĩ đứng gác, cả hai gã đều đứng ưỡn lưng thẳng tắp, mặt mày hờ hững, lạnh lùng, cặp mắt chưa từng nhảy lấy cái. Tôi và Tôn Kim Nguyên đều dám gây ra tiếng động quá lớn, dù hai gã binh sĩ ấy cách chúng tôi hai mươi mấy mét.

      Tôn Kim Nguyên từ từ xoay người lại, sau đó hai chúng tôi cố ý làm ra vẻ rất mệt mỏi, cùng ngồi bệt xuống đất. Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi hãy trông chừng hai gã binh sĩ ở cửa kia, đừng để bọn họ phát ra lạ thường, sau đó lẳng lặng dịch mông tiến về phía tôi từng chút, từng chút . Tôi khẽ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào hai gã binh sĩ đứng im động đậy kia, trong lòng thầm hy vọng bọn họ đừng đột ngột quay đầu sang rồi phát ra hành vi của hai chúng tôi.

      Loại dây thừng được dùng để trói tay chúng tôi là thừng gai, to ngang cỡ chiếc đũa, tuy bị thắt nút chết nhưng muốn tìm được đầu dây cũng phải chuyện khó khăn. Sau hồi cố gắng cựa quậy hai tay, sợi dây thừng tay tôi rốt cuộc lỏng ra chút, tôi thầm mừng rỡ, cố gắng tách hai tay ra làm cho khoảng trống dây thừng càng lúc càng rộng thêm. Tôn Kim Nguyên dùng đầu ngón tay kéo mạnh mấy cái, sợi dây thừng tay tôi rốt cuộc được cởi ra.

      Tôi thu hai bàn tay về, nắm chặt mấy lần, vận động các khớp xương, sau khi cơn tê nhức qua liền lẳng lặng giúp Tôn Kim Nguyên cởi dây trói. Chờ đến khi hoàn thành những việc này, hai chúng tôi đầm đìa mồ hôi.

      Tôi thở phào hơi, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Tôn Kim Nguyên, giọng hỏi: “ cởi được dây trói rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

      Suy nghĩ lát, Tôn Kim Nguyên cũng cảm thấy rất đau đầu, liền bằng giọng lo lắng: “Bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là Tiên Dao trúng kịch độc, biết có thể kiên trì được tới bao giờ, thời gian của chúng ta còn nhiều nữa.”

      Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Vương Tiên Dao, thấy nàng nằm lặng lẽ ở góc, những sợi chỉ đen mặt càng lúc càng đậm, tuy hôn mê bất tỉnh những bộ dạng đau đớn tột cùng kia vẫn hề thay đổi.

      Khi ngoảnh đầu lại, tâm trạng tôi vô cùng nặng nề. Tôn Kim Nguyên dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tôi, ngồi đó thở dài ngớt. Chắc hẳn lúc này, cậu ta thầm hận bản thân mình, rằng nên đưa hai người bọn tôi tới đây.

      Vương Tiên Dao hôn mê bất tỉnh, đây là việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, mà với quan hệ của ba chúng tôi đường nhiên có chuyện vứt bỏ người nào đó lại, cho nên nếu tôi và Tôn Kim Nguyên muôn bỏ trốn phải cõng theo cả Vương Tiên Dao mới được, hơn nữa, tốc độ của chúng tôi phải nhanh, bằng , Vương Tiên Dao rất có thể còn chưa ra khỏi ngôi mộ cổ này mất mạng.

      Tôi vốn là người khá cực đoan, đối phương cho chúng tôi con đường sống, vậy chúng tôi đành liều mạng với bọn họ mà thôi. Tôi cười nhạt, : “Đại Tôn Tử, đừng có thở dài nữa, đợi lát nữa, tớ cố gắng thu hút chú ý của hai gã lính gác kia, sau đó chờ bọn họ tới gần phòng giam chúng ta dùng dao găm đâm thẳng vào chỗ hiểm người bọn họ, tốc độ nhất định phải nhanh, vị trí đâm cũng phải chuẩn, bằng , nhất định làm kình động tới những người khác ở bên ngoài.”

      Tôn Kim Nguyên ngời người vốn nhát gan như tôi mà lại có thể ra những lời táo tợn như thế nên hơi sững ra vẻ ngạc nhiên, có điều cậu ta cũng do dự quá lâu, ngay sau đó cười lạnh, : “Xem ra chỉ có thể làm như vậy mà thôi, bằng , Tiên Dao khó mà giữ được tính mạng.”

      Hai chúng tôi hành động cực kỳ mau lẹ, lập tức lấy chiếc ba lô leo núi sau lưng xuống, bởi vì trong đó có thứ vũ khí có thể cứu mạng chúng tôi – dao găm quân dụng. May mà vừa rồi đối phương tịch thu ba lô của chúng tôi, bằng , cơ hội để chúng tôi trốn thoát khỏi địa lao này hơn rất nhiều.

      Tôi dám do dự chút nào, vì hành động của chúng tôi lần này quá mạo hiểm, do đó nhất định phải thừa dịp đối phương còn chưa phát mà chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Sau khi lấy con dao găm quân dụng ra, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Tôn Kim Nguyên sớm chuẩn bị xong xuôi. Cậu ta mỉm cười và nháy mắt với tôi cái, ý bảo có thể bắt đầu hành động được rồi.

      Tôi chậm rãi khom người xuống, tựa như con báo chuẩn bị săn mồi, cặp mắt nhìn chằm chặp vào hai gã binh sĩ đừng canh ở cửa địa lao, muốn xem bọn họ có phản ứng như thế nào. Có điều đối phương từ đầu chí cuối chỉ nhìn về phía trước, hề để ý tới bọn tôi. Tranh thủ cơ hội này, Tôn Kim Nguyên mau chóng cởi dây trói cho Vương Tiên Dao, sau đó tới sau lưng tôi.

      Tuy dây trói cổ tay đều được cởi ra nhưng chúng tôi vẫn chắp hai tay sau lưng hòng đánh lừa kẻ địch, định lát nữa khiến cho đối phương phải bất ngờ. Thấy tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, tôi bước từng bước tới bên cạnh cửa phòng giam, sau đó hướng về phía hai gã binh sĩ ở phía bên phải kia, cất tiếng hô lớn: “Ối giời ơi, tôi sắp đói đến chết rồi, hai lính ơi, các có thể lấy chút gì cho chúng tôi ăn được ?”

      Trình độ diễn kịch của tôi vốn chẳng khá khẩm gì, khi hô những lời này, chiếc lưỡi kìm được hơi co giật, ngay đến bản thân tôi cũng cảm thấy kỳ cục, bàn tay phải cầm con dao găm quân dụng, để sau lưng cứ thế run lên bần bật. Tôi thầm nghĩ, nếu lát nữa đối phương qua đây, tôi và Tôn Kim Nguyên phải mỗi người xử lý tên, mà tôi chưa từng nghĩ rằng có ngày mình phải giết người, do đó, căng thẳng trong lòng dâng cao tới cực điểm.

      Tôn Kim Nguyên dường như nhìn ra được tâm trạng của tôi, liền hô to lên theo để phụ họa. Tôi biết cậu ta làm như vậy là để giúp tôi có thêm can đảm. Khi hô lên những lời này, cặp mắt của tôi vẫn luôn quan sát hai gã binh sĩ kia, vậy nhưng rất lạ, giống hệt trước đó, bất kể chúng tôi hô to đến cỡ nào, hô thê thảm ra sao, đối phương vẫn chẳng hề có phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm đưa mắt nhìn qua phía chúng tôi lấy lần.

      Tôi bất giác có chút buồn bực, nhủ thầm hai gã kia rốt cuộc bị làm sao vậy? Ông đây phải cố sức hô to gọi , đến mức cổ họng sắp vỡ ra rồi, thế mà chúng mày lại chẳng thèm để ý tới, chuyện này quả thực bình thường chút nào! Ít nhất chúng mày cũng phải qua đây hỏi thăm xem có chuyện gì mới đúng chứ?

      Tôn Kim Nguyên cũng cảm thấy rất lạ, phát chiêu này linh, bèn thôi hò hét nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai gã binh sĩ ở cửa địa lao, sau khi trầm ngâm suy nghĩ lát bèn hạ quyết tâm, bắt đầu lao người vào hàng rào sắt, những tiếng “loảng xoảng, loảng xoảng” lập tức vang lên ngừng. Sau khi cố gắng được lúc, Tôn Kim Nguyên cảm thấy mỏi mệt, liền dừng lại, vừa thở dốc vừa cất tiếng cười vang ầm ĩ.

      Tôi biết Tôn Kim Nguyên cười cái gì, nhủ thầm lẽ nào cơn biến cố vừa rồi khiến người xưa nay luôn tỉnh táo như cậu ta phát điên rồi ư? Mà tôi lại càng thấy khó hiểu hơn về hai gã binh sĩ kia, có người muốn phá hàng rào sắt mà tại sao bọn họ lại qua xem xét tình hình chứ? Chẳng lẽ bọn họ tin chắc rằng dùng sức người thể phá hỏng hàng rào sắt đó, cho nên mới thèm qua đây? Kế hoạch của chúng tôi vốn là dụ đối phương qua đây rồi nhanh tay giết chết, sau đó lục lấy chìa khóa mở cửa phòng giam từ người bọn họ, nếu làm được điều này, chúng tôi chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.

      Vậy nên tôi cam tâm, lại lần nữa hét hò ầm ĩ, còn dùng chân đá vào hàng rào sắt và lớn tiếng chửi mắng cha mẹ đối phương, thế mà vẫn chẳng có tác dụng. Hai gã binh sĩ kia giống hệt hai bức tượng, từ đâu chí cuối luôn giữ nguyên dáng đứng và vẻ mặt đó, khiến người ta biết nên làm sao cho phải. Tôi dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục làm những việc vô ích nữa.

      Tôn Kim Nguyên tới bên cạnh tôi, ghé đến bên tai tôi giọng hỏi: “Vân Sơn, cậu phát ra chưa, hai gã binh sĩ kia dường như có chỗ cổ quái phải?”

      Nghe Tôn Kim Nguyên hỏi như vậy, trái tim tôi giật thót cái, hỏi ngược lại: “Chỗ nào cổ quái cơ?”

      “Hai gã binh sĩ đó hình như phải con người.” Tôn Kim Nguyên khẽ lắc đầu, mặt lộ vẻ nặng nề vô hạn.

      Trước đó, ba người chúng tôi từng gặp rất nhiều chuyện cổ quái, vậy nên dù có đối mặt với số chuyện lạ tôi cũng có thể coi như thường, vậy nhưng lúc này, nghe Tôn Kim Nguyên hai gã binh sĩ kia phải là người, tôi vẫn kìm được cảm thấy toàn thân giá lạnh. Hai gã binh sĩ kia ràng đều là người, vậy mà Tôn Kim Nguyên lại phải, nếu bọn họ thực phải là người, vậy lẽ nào chúng tôi cũng như vậy ư?

      Tôn Kim Nguyên thấy tôi còn chưa hiểu ý cậu ta, bèn giải thích: “Cậu hãy nghe tớ trước . Ngay từ lúc mới nhìn thấy những người trong địa cung, tớ cảm thấy có cái gì đó đúng lắm rồi, nhưng vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu tớ nhất thời thể được. Mãi tới vừa rồi, khi tớ lao người vào hàng rào sắt mà hai gã binh sĩ kia vẫn có phản ứng gì, tớ mới coi như đại khái hiểu ra số chuyện. Bây giờ, tớ hoàn toàn có thể khẳng định, ngoại trừ kẻ cầm lệnh bài trong tay, đám còn lại, bất kể là binh sĩ hay nô lệ và đốc công, tất cả có tới tám, chín phần mười phải là người.”

      “Ý cậu là trong số những người chúng ta nhìn thấy vừa rồi, chỉ có kẻ tay cầm lệnh bài trông như quan lớn kia là người, còn những người khác đều phải là người ư?” Khi mới nhìn thấy những con người đó, tôi cũng từng có cảm giác giống như Tôn Kim Nguyên vậy, vì bọn họ từ đấu chí cuối luôn toát ra vẻ cổ quái khó mà miêu ta được bằng lời, có điều tôi thực chưa bào giờ nghĩ bọn họ phải là người.

      Tôn Kim Nguyên điềm nhiên lấy từ trong túi áo ra bao thuộc, đưa cho tôi điếu, : “Hãy hút điếu trước , rồi tớ cho cậu nghe bí mật.”

      Tôi thấy cậu ta càng lúc càng tỏ ra đắc ý, chừng như sắp quên mất mình ở đâu rồi, bèn vội vàng : “Cậu muốn sống nữa hay sao mà lại hút thuốc ở chỗ này? Lẽ nào cậu quên hai tay chúng ta bị trói ra sau lưng ư? Làm thế này lộ liễu quá đấy!”

      Tôn Kim Nguyên thấy tôi tỏ vẻ căng thẳng như vậy tỏ ra rất buồn cười, mặt lộ ra những tia vui vẻ chẳng cần che giấu. Cậu ta ung dung đưa mắt nhìn về phía hai gã binh sĩ đứng im động đậy bên ngoài, cười khẩy, : “ cho cậu biết nhé, kỳ thực, những người đó chỉ là xác chết biết mà thôi, chúng ta cần phải sợ bọn họ.” Cậu ta rồi liền để ý tới can ngăn của tôi, châm thuốc hút.

      Tôi nhìn Tôn Kim Nguyên vẻ bán tín bán nghi, thấy cậu ta sau khi châm thuốc hút còn quay qua phía hai gã binh sĩ kia buông lời khiêu khích. Tôi biết cậu ta làm thế là để chứng minh cho tôi thấy rằng lời của cậu ta là đúng. Có điều, hai gã binh sĩ đó thực chẳng thèm để ý tới Tôn Kim Nguyên, còn thèm đưa mắt nhìn qua phía chúng tôi tới lần. Nhìn thấy cảnh này, trái tim vốn lơ lửng của tôi rốt cuộc hoàn toàn buông xuống.

      Vì phải giả vờ vẫn bị trói nên tay tôi mực để sau lưng, thời gian lâu rồi bất giác có hơi tê dại. Tôi khẽ khua tay mấy cái cho dãn gân cốt, lập tức cảm thấy thoải mái vô cùng, sau đó lại tò mò nhìn Tôn Kim Nguyên chằm chặp, cười : “Mau , hết những điều cậu biết cho tớ nghe nào!”

      Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, sau đó cũng ngồi bệt xuống đất. Cậu ta rít hơi thuốc, rồi bắt đầu trầm ngâm : “Vừa rồi, phải tớ chuyện này có liên quan tới bí mật sao? Sau khi tớ kể cho cậu nghe bí mật này, cậu tự khắc biết tại sao tớ lại những người kia chỉ là xác chết biết .”

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Min Xu

      Tôn Kim Nguyên há miệng phả ra quãng khói thuốc lớn, sau đó mới bắt đầu kể: “Sau khi bái sư, tớ từng đọc cuốn sách trong thư phòng của sư phụ tớ. Cuốn sách đó được đóng bằng chỉ, vừa nhìn biết loại sách đó có từ thời nhà Thanh, tên sách là Cổ. Cậu có biết nguồn gốc của Cổ thuật ?” đột nhiên Tôn Kim Nguyên đột nhiên quay sang hỏi tôi.

      Tôi thường ngày rất lười, chẳng mấy khi đọc sách, ngoài những lúc làm việc đa phần thời gian đều dùng để lên mạng, nhưng trước giờ chư từng tra cứu về những thông tin ly kỳ, cổ quái. Có điều, tôi từng xem số bộ phim có liên quan đến Cổ thuật, bèn đáp: ”Theo như trong phim, Cổ thuật hình như có nguồn gốc từ Miêu Cương.”

      Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, : “Đúng vậy, Cổ thuật ở đây có nguồn gốc từ Miêu Cương, Miêu Cương ở đây là chỉ miền Tây Nam Bộ của Trung Quốc, địa giới trải rộng các tỉnh, thành phố Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam. Cậu có biết từ “cổ” trong Cổ thuật mang ý nghĩa là gì ?”

      Tôi lắc đầu tỏ ý biết. Tôn Nguyên Kim vứt điếu thuốc hút hết , tiếp:”Chữ “cổ” (*), trùng dưới mãnh, ý rằng nó có liên quan mật thiết tới côn trùng và đồ đựng. Kỳ thực, ban đầu “cổ” chính là chỉ loài sâu độc được nuôi trong đồ đựng. Vậy loại sâu độc thế nào mới được coi là Cổ đây? Trong bản thảo cương mục(**) có ghi rất , đó là đem bỏ nhiều con sâu độc vào trong cùng đồ đựng, để cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau. Dến cuối cùng con nào còn sống sót, con đó chính là Cổ, qua đó đủ thấy Cố là thứ hiếm có tới mức nào.”

      “Đúng thế, muốn tạo ra Cổ qủa thực đơn giản chút nào, nhưng việc này có liên quan gì tới những xác chết biết kia?”. Tôi nén nỗi những nỗi nghi hoặc dâng lên trong lòng, vội vã truy hỏi.

      Tôn Nguyên Kim cười, : “Đương nhiên là có liên quan rồi. Người biết nuôi Cổ đương nhiên cũng biết điều khiển Cổ, mà loại người điều khiển Cổ này được gọi là Thảo Qủy Bà. Kỳ thực ở thời cổ đại, người điều khiển Cổ đều là phụ nữ, bọn họ đời đời tương truyền, tuyệt đối truyền cho đàn ông nên mới có cái tên như vậy. Phát triển đến sau này, Cổ thuật được chia ra làm nhiều loại chẳng hạn như Trùng Cổ, Thảo Cổ, Hoa Cổ, Thú Cổ, mà người điều khiển Cổ cũng nhất định phải là phụ nữ nữa, đàn ông cũng có thể nuôi Cổ. Dần dà, phụ nữ nuôi Cổ ngày càng ít , trong tộc người Miêu, đàn ông nuôi cổ được gọi là Vu sư.

      Như mười lăm năm trước vậy, thứ Cổ mà Tiên Dao trúng phải chính là loại Trùng Cổ điển hình. Đám cù sưu đó phải loại cù sưu chúng ta hay thấy thường ngày, mà là Trùng cổ được người ta dùng biện pháp đặc biết để nuôi dưỡng, bọn chúng được người điều khiển Cổ cho uống số loại thuốc đặc biệt, thế là hiểu được ý người, có thể làm theo mệnh lệnh của người điều khiển Cổ. Nhưng đám cù sưu đó chỉ là giống Trùng cổ thấp kém nhất mà thôi. Thường sau khi khống chế người trúng Cổ thời gian, chúng phải ăn trái tim và máu của người trúng Cổ, do đó hiệu qura được khả quan cho lắm, chỉ cần thời gian trúng Cổ chưa quá lâu việc đối phó với chúng quá khó khăn. Nếu tớ đoán nhầm, đám đốc công, nô lệ và đám binh sĩ mà chúng ta nhìn thấy hôm nay kỳ thực đều trúng phải Cổ độc, mà loại Cổ độc ấy lợi hại vô cùng, có tên là Qủy Mẫu Cổ. Tớ tin rằng trong cơ thể của những người bị trúng Cổ đó nhất định đều có tồn tại thứ Cổ tên gọi Qủy Mẫu kia. Loại Cổ này biến mất khỏi thế gian từ nhiều năm nay rồi, là sản vật có từ trước thời nhà Minh. Phàm là người trúng phải Qủy Mẫu Cổ đều hai mắt đờ đẫn, thần thái hững hờ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của người điều khiển Cổ, đến tận khi Qủy Mẫu Cổ trong cơ thể chết Cổ độc mới được giải trừ. Nhưng Qủy Mẫu Cổ có tuổi thọ rất dài, nếu phát sinh điều gì bất ngờ bọn chúng ít nhất cũng phải sống được trăm năm, mà nếu là loại Qủy Mẫu Cổ được nuôi dưỡng cẩn thận tuổi thọ càng dài hơn nữa, thậm còn có thể tới hàng ngàn năm.

      Tuy Tôn Kim Nguyên giải thích đâu ra đó, tình trạng của người bị trúng Qủy Mẫu Cổ cũng rất giống với những người mà chúng tôi vừa gặp hôm nay nhưng vẫn còn vấn đề nữa chưa có câu trả lời hợp lý. Tôi kìm được cất tiếng hỏi Tôn Kim Nguyên: “Nhưng, con côn trùng muốn sống được lâu như thế ít nhất cũng phải có đủ năng lượng để bổ sung mới được, trong khi đó, thân thể con người đối với con côn trùng tuy rằng to lớn vô cùng, nhưng thể đủ cho nó sống cả ngàn năm được.”

      “Cậu nhầm rồi, Qủy Mẫu Cổ hề ăn ký chủ của mình đâu. Người điều khển Cổ mmooxi ngày cho người trúng Cổ ăn ít thuốc mà mình tự tay điều chế, nhưng thứ thuốc đó kỳ thực phải để cho người trúng Cổ ăn mà là để cho Cổ ăn. Chỉ cần mỗi ngày được ăn thứ thuốc đó, Qủy Mẫu Cổ có thể hoàn toàn sống được cả ngàn năm. Ngoài ra còn vấn đề khác, đó là người trúng Cổ thể sống lâu như vậy, do đó, sau khi người trúng Cổ chết , Qủy Mẫu Cổ rời khỏi thân thể ký chủ để trở về trong tay người điều khển Cổ, và người điều khiển Cổ lại tiếp tục dùng loại thuốc đặc biệt kia để nuôi dưỡng nó, đến khi nào bản thân chết mới thôi.

      Nghe xong những lời kể về Cổ thuật của Tôn Kim Nguyên, tôi cảm thấy kiến thức của mình quả thực có phần hạn hẹp, lại bị giới hạn quá nhiều, còn về những điều huyền bí của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại lại hề hay biết. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được đáng sợ của Cổ thuật, trong lòng thầm nghĩ mấy món này cứ nên thất truyền cho sớm là tốt nhất, tiếp tục lưu truyền thế gian thực chẳng phải điều hay ho gì.

      “Cậu biết những người đó bị trúng Cổ rồi, vậy có cách nào để giải Cổ ?” Tôi lại hỏi.

      Tôn Kim Nguyên nở nụ cười kỳ lạ, sau đó cất giọng u: “Muốn giải Cổ chỉ có ba cách mà thôi. Trước lúc tới đây, tớ với bọn cậu rồi, chắc cậu cũng phải biết làm thế nào rồi đấy.”

      Ba phương pháp giải Cổ kia hiển nhiên đều chẳng dễ gì thực , dù là cách nào cũng chứa đầy những nguy cơ và rủi ro. Có điều xét ra hai chúng tôi đều khá may mắn, ít nhất cũng bị trúng Cổ, bằng giống như những nô lệ kia, phải làm việc trong thế giới dưới lòng đất này bất kể ngày đêm, chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Tôi chợt nghĩ tói gã có bộ dạng như viên quan lớn kia, nhủ thầm có bộ dạng rợn người thôi đành, nhưng tác phong hành cũng là như thế, mà Tôn Kim Nguyên lại ở chỗ đó chỉ có mình là “người”, lẽ nào chính là Vu sư

      Tôi suy nghĩ này cho Tôn Kim Nguyên biết. Tôn Kim Nguyên suy nghĩ lát rồi nó: “Có thể lắm, song chúng ta dù có thảo luận nhiều đến mấy cũng vô ích thôi, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách rời khỏi nơi này mới được.”

      Tôi trầm ngâm : “Kỳ thực, chúng ta vẫn có cách để thoát thân.”

      “Cách gì vậy?” Tôn Kim Nguyên hưng phấn hỏi, hai mắt nhìn tôi chằm chằm vẻ hết sức ngạc nhiên.

      Tôi : “ Chúng ta bị đối phương nhốt vào đây, bọn chúng sớm muộn gì cũng phải tới đây hạ Cổ với chúng ta, theo tớ, lúc bọn chúng mở cửa phòng giam chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi nơi này.”

      Tôn Nguyên Kim giơ ngón tay cái lên với tôi, khen ngợi: “Cậu đúng lắm! Có điều, biết bao giờ đối phương mới đến hạ Cổ với chúng ta đây nhỉ? Mong là thời gian đừng quá lâu, tớ lo Tiên Dao …”

      “Bọn chúng hạ Cổ chúng ta đâu” Tôn Kim Nguyên còn chưa dứt lời, giọng vô cùng yếu ớt đột ngột vang lên từ phía sau lưng chúng tôi.

      Tôi và Tôn Kim Nguyên đều bất giác ngây người, sau đó lập tức đứng bật dậy. Khỉ ! Thế này đúng là đáng sợ quá, ngờ còn có người khác ở đây nghe lén chúng tôi chuyện. Tôn Kim Nguyên giống như con sư tử nổi giận, xoay người lại gầm lên: “Ai đấy? Đừng có giả thần giả quỷ với ông đây, mau mau lộ diện !”

      Hai người chúng tôi tuy tỏ ra cực kỳ căm phẫn, nhưng thực ra đều hơi chột dạ, chủ yếu là bởi kẻ nghe lén kia đột nhiên phun ra câu mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào, hơn nữa câu đó còn trả lời thẳng vào vấn đề mà chúng tôi thảo luận, xem ra nghe lén được lúc lâu rồi. Nếu lúc này chạy tố cáo với gã có bộ dạng như viên quan lớn kia kế hoạch chạy trốn của chúng tôi há chảng phải tan thành bọt nước ư?

      Chúng tôi vốn nghĩ rằng có người ra từ trong góc kín ở bên ngoài, nhưng ngờ, người đó lại bò ra từ phía sau bên trong gian phòng giam mà hiiejn chúng tôi bị nhốt. Bởi vì chúng tôi bị nhốt tại phòng giam ở trong cùng, mà góc phải ở phía sâu bên trong kia lại là góc chết mà ánh đèn thể chiếu tới được, ngoài ra vừa rồi tôi với Tôn KimNguyên bận suy nghĩ xem nên làm thế nào để thoát ra ngoài nên mới nhất thời phát ra có người nấp ở đó.

      Đúng thế, người đó bò ra ngoài, rất có thể là bởi đôi chân trở thành tàn phế, ngoài ra ta buông xõa mái tóc nên chúng tôi thể nhìn tướng mạo. Khi sắp bò tới trước mặt chúng tôi, Tôn Kim Nguyên chợt lùi về phía sau bước lớn, hai tay đưa lên trước ngực làm tư thế phòng ngự, còn tôi cũng nhìn chằm chằm vào bằng ánh mắt đề phòng.

      Người đó thấy chúng tôi còn chưa yên tâm về tỏ ra rất biết điều, lại gần thêm nữa, chỉ ngẩng đầu lên khẽ nở nụ cười với chúng tôi, có điều nụ cười đó quả thực còn khó coi hơn khóc. ta chừng bốn đến năm chục tuổi, khuôn mặt vàng vọt như sáp nến, hai bên má khô quắt cả lại, xương gò má nhô cao, trong hốc mắt hõm sâu, cặp mắt trông có vẻ to đến bất thường khiến tôi nhìn mà kìm được cảm thấy da đầu tê dại. Khỉ , người này gầy đến thế kia rồi, liệu còn có thể tính là người được nữa đây?

      Tôn Kim Nguyên nhìn , hỏi bằng giọng cảnh giác: “ là ai? Tại sao… tại sao lại ở đây?” Bộ dạng của kẻ trước mặt kia quả thực có hơi đáng sợ ngay cả tay can đảm như Tôn Kim Nguyên khi hỏi những lời này, giọng cũng kìm được hơi run.

      Người đó đưa đôi tay chỉ còn lại da bọc xương của mình lên phía trước, cố gắng chống xuống đất, sau đó ngồi dậy cách khó khăn. Vì phải bò mặt đất trong khoảng thời gian dài, sau khi ngồi dậy, toàn thân người đó kìm được run lẩy bẩy, cứ như thể chẳng còn bao nhiêu sức lực. lộ vẻ thư thái, với hai người chúng tôi: “Tôi cũng giống như các cậu, bị bắt tới nơi này.”

      Nghe như vậy, tôi và Tôn Kim Nguyên đều cảm thấy rất bất ngờ, hóa ra cái gã gầy trơ xương trước mặt này phải người trong mộ cổ mà chỉ là người có cảnh ngộ giống như chúng tôi mà thôi. Lúc này, đề phòng của chúng tôi với giảm quá nửa, nhưng vẫn dám tùy tiện tin ngay những lời , ben hỏi tieeso: “ Tại sao lại bị bắt tới đây?”

      Người đó gạt mái tóc xõa ra sau lưng, cất giọng yết ớt: “Nếu tôi đoán nhầm, các cậu đến đây là để trộm mộ đúng ?” ta đáp mà hỏi ngược lại.

      Người này cũng đúng là… Cho dù có nhìn ra bọn tôi là dân trộm mộ cứ tự biết trong lòng là được rồi, sao lại vạch trần ra như vậy? Nếu bọn tồi là hạng cùng hung cực ác, chưa biết chừng giết để diệt khẩu rồi.

      Thấy chúng tôi trả lời, người đó cười gượng tiếng, : “Kỳ thực tôi tới đây cũng là để trộm mộ. Đoàn bọn tôi tổng cộng có năm người, từ hai mươi năm trước bắt đầu tìm kiếm mộ Lương Vương, tất cả đều bởi truyền thuyết về chín mươi chín thùng vàng và chín trăm chín mươi chín thùng bạc kia. Song mộ Lương Vương được giấu rất kín, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều mộ giả, bọn tôi gần như qua hết các ngôi mộ giả rồi, sau hai mươi năm mới may mắn tìm được mộ Lương Vương thực . Tuy trước khi xuống mộ, bọn tôi đoán trước được là trong mộ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn tự tin rằng với bản lĩnh của năm người chúng tôi khắc phục được tất thảy mọi khó khắn đời.” Thân thể hơi run rẩy, ta kể tiếp: “Mất chừng hơn nửa ngày, chúng tôi đào được cái hang đâm thẳng đứng xuống dưới từ chỗ đống đất phong mộ bên đỉnh mộ, sau đó cẩn thận bò xuống dưới, và rồi phát phía dưới đó có đường hầm sâu có điểm tận cùng. Chúng tôi về phía trước, nhưng bao lâu sau phát phát mình lạc đường, phía trước chúng tôi là con đường bao giờ hết. Khi mệt rồi, chúng tôi bèn ngồi xuống bàn bạc và nhanh chóng đưa ra được kết luận, đó là chúng tôi lọt vào trận pháp rất lớn. Chúng tôi liền dùng biện pháp của mình để phá trận, sau khi tìm thấy cửa vào bí mật, vừa mới định vào tra xét tình hình chúng tôi bị mấy chục người ăn vận theo lối cổ đại vây chặt lấy, còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì, chúng tôi bị đám binh sĩ kia kề đao lên cổ, kế đó cũng giống như các cậu, chúng tôi bị trói quặt tay ra sau lưng và đưa tới nơi này. Đây là chuyện xảy ra từ tháng trước.”

      (*):Chữ “cổ” do chữ “trùng” và chữ ”mãnh” ghép lại mà thành, trong đó chữ “trùng” tức là côn trùng, sâu bọ, còn “mãnh” là đồ đựng.

      (**):Bản thảo cương mục là từ điển bách khoa toàn thư của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16, đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Min Xu

      Xem ra người này gặp phải tình cảnh giống hệt ba người chúng tôi, nhìn bộ dạng gầy trơ xương của ta nhất định là nhiều ngày được ăn uống gì rồi. Tôi với Tôn Kim Nguyên đều đành lòng, vì đối phương dù sao cũng là người bị nạn, hơn nữa còn là dân trộm mộ giống chúng tôi, nên ra tay giúp đỡ mới phải đạo.

      Tôi mở ba lô leo núi, lấy ra miếng bánh quy đưa cho người đàn ông gầy gò trước mặt, : “ hãy ăn chút gì , lát nữa chúng ta cùng nghĩ cách rời khỏi nơi này.” tới đây, tôi chợt nhớ đến việc, bèn tò mò hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy bọn có tất cả năm người, thế bốn người khác đâu? Bọn họ bây giờ thế nào rồi?”

      Người đó hề khách sáo với chúng tôi, bởi ta đói quá rồi, nhìn thấy miếng bánh quy mà giống như là nhìn thấy thứ quý giá nhất đời, sau khi đưa tay đón lấy liền bỏ ngay vào mồm, nguyên miếng bánh to bị ta ăn hết chỉ sau nháy mắt. Tôi bảo ta đừng nôn nóng, trong ba lô của tôi vẫn còn rất nhiều bánh quy, sau đó lại đưa cho ta mmojt miếng bánh quy khác.

      Bởi vì ăn quá vội nên gầy (tôi gọi ta như vậy) bị nghẹn. Nhìn thân thể gầy gò yếu ớt kia, tôi thầm lo ta vì bị mắc nghẹn mà toi mạng, bèn vội vàng lấy từ trong ba lô ra chai nước khoáng, mở nắp rồi đưa cho ta.

      ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảm kích, sau khi xuôi hơi mới trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi: “Vốn dĩ cả năm người bọn tôi đều bị nhốt trong phòng giam này, nhưng có bốn tên nô lệ đột ngột chết , thế là mấy người em kia của tôi bị mang thay thế, chỉ còn lại mình tôi bị nhốt ở đây. Nghe gã quân sư kia , đáng lẽ tôi cũng bị hạ Cổ, sau đó biến thành nô lệ, phải giúp bọn chúng xây dựng Thiên Cung, nhưng vì mấy ngày nữa là thời điểm bọn chúng làm lễ cúng tế, nên mới tạm thời tha cho tôi mạng. Tôi nghĩ chắc bọn chúng định dùng tôi làm đồ cúng tế đấy thôi.”

      Tôi nghe ta nhắc tới gã quân sư nào đó, bèn hỏi đó có phải là kẻ trông như viên quan lớn kia . Vào thời cổ đại, dùng người sống làm đồ cúng tế là việc hết sức bình thường. Trong số ngôi mộ cổ, quy mô lớn, đội khảo cổ còn thường xuyên phát ra các hố chôn soosng nô lệ. Trong những năm tháng đó, nô lệ kỳ thực chẳng khác gì súc vật, đám người quyền qúy hoàn toàn có thể tùy ý giết chết. Đây là việc mà ai cũng cả, có điều bây giờ, việc này lại xảy ra ngay bên cạnh chúng tôi, chĩ thoáng nghĩ thôi khiến người ta sợ hãi.

      gầy tôi đoán đúng, kẻ có bộ dạng như viên quan lớn kia chính là quân sư của Lương Vương. người bình thường, hề bị Lương Vương hạ Cổ. Như vậy phán đoán của Tôn Kim Nguyên lại được chứng thực thêm bước nữa, nhưng cậu ta vẫn còn có chuyện chưa hiểu, bèn hỏi: “Nghe như vậy, lẽ nào Lương Vương cũng ở trong ngôi mộ cổ này ư?’

      gầy dường như ăn no uống đủ, sau khi ợ hơi mấy cái liền : “Đúng vậy, Lương Vương chắc chắn là ở trong ngôi mộ cổ này, chỉ là chịu xuất trước mặt chúng ta mà thôi. Dường như trong số những người ở ngoài, chỉ có gã quân sư kia là từng được gặp Lương Vương. Tôi nghĩ Lương Vương có lẽ sống trong Thiên Cung.’

      Trước đó, chúng tôi cho rằng mình xuyên tới thế giới khác, nhưng sau khi nghe gầy ra tình cảnh của bản thân, chúng tôi có thể khẳng định đây vẫn là thế giới ban đầu và mình chưa hề xuyên việt. Nhưng nếu như vậy, Lương Vương há chẳng phải sống được sáu trăm năm rồi sao? Chuyện quả thực là quá khó tin!

      gầy chắc hẳn phải ngồi quá lâu, dần dần cầm cự nổi nữa, bèn nhích người tới bên cạnh hàng rào sắt mà tựa vào đó để tiết kiệm thể lực. Aanh ta với chúng tôi bằng giọng thần bí: “Tôi vốn cũng tin đời này lại có chuyện trường sinh bất lão, nhưng kể từ khi bọn tôi bị Lương Vương bắt sống, tôi khổng thể tin vào điều này. Ngoài ra, tôi còn có thể xác định được rằng truyền thuyết kia đúng là thực.”

      muốn tới truyền thuyết về chín mươi chín thùng vàng và chín trăm chín mươi chín thùng sắt ư?” Tôi hỏi

      Truyền thuyết này Tôn Kim Nguyên từng kể với tôi, rằng sau khi Lương Vương chết, trong mộ của lão được chôn theo rất nhiều vàng bạc châu báu, mục đích là để khi xuống suối vàng, lão ta vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống đế vương dư dả. Nhưng điều này liên quan gì tới chuyện trường sinh bất lão của Lương Vương cơ chứ?

      gầy khẽ nở nụ cười, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quái dị, sau đó mới hỏi: “Truyền thuyết này các cậu nghe được từ đâu vậy?”

      Truyền thuyết này là do Tôn Kim Nguyên kể cho tôi nghe, chuyện này cậu ta đương nhiên biết nhất, thế là tôi kìm được đưa mắt nhìn qua phía cậu ta. Tôn Kim Nguyên llooj vẻ suy tư : “Truyền thuyết này là do sư phụ kể cho tôi nghe, sao vậy? Lẽ nào sư phụ tôi kể đúng?”

      gầy cười lạnh, hỏi: “Sư phụ của cậu là người như thế nào?”

      Tôn Kim Nguyên suy nghĩ chút rồi bằng giọng hết sức tự hào: “Sư phụ tôi là bậc cao nhân , những đạo thuật Mao Sơn, thuật Giáng Đầu, thuật Tẩm Long Điểm Tinh, ông ấy đều tinh thông cả. Mà tính mạng của tôi cũng là nhờ có ông ấy nên mới giữ được đấy!”

      gầy trầm tư lát, dường như cảm thấy có điều gì đó ổn, bèn hỏi: “Sư phụ của cậu cao nhân, vậy tại sao lại biết phần tiếp theo của truyền thuyết này? Chẳng lẽ ông ấy cố ý cho bọn cậu biết?”

      “Phần tiếp theo? Lẽ nào truyền thuyết còn có phần tiếp theo nữa ư?” Tôi và Tôn Kim Nguyên cũng kêu lên thất thanh.

      gầy khẽ gật đầu, : “Tất nhiên, trong giới trộm mộ, phàm là người có chút thâm niên gần như đều biết về truyền thuyết này, sư phụ cạu có bản lĩnh ghê gớm cỡ đó, vậy chắc chắn là phải biết phần tiếp theo của câu chuyện, thế mà các cậu lại tỏ tường toàn bộ, còn dám vào trong ngôi mộ cỏ này nữa, đúng là to gan đấy!”

      Tôi và Tôn Kim Nguyên đều bất giác sững người, hiểu ta vậy là có ý gì, đành kiên nhẫn chờ ta ra đầu đuôi mọi nhẽ. gầy thấy cả hai chúng tôi đều lên tiếng, bèn chậm rãi tiếp: “Những người trộm mộ lão luyện trước khi bắt đầu tiến hành về cơ bản đều tìm đủ mọi cách để xác định thân phận của chủ nhân ngôi mộ. Làm vậy, thứ nhất là để tính xem ngôi mộ đó có đáng để trộm hay , hoặc là bên trong chứa nguy hiểm gì . Thường trong các ngôi mộ cổ cỡ lớn đều chứa rất nhiều cơ quan và ám khí, mà mộ Lương Vương này lại càng có khả năng như vậy. Các cậu có biết Lương Vương là người như thế nào ?”

      Lương Vương có xuất thân cực kỳ đặc biệt, là người dân tộc thiểu số, từ tinh thông Cổ thuật và Kỳ môn độn giáp, cũng chính bởi vì như thế nên lao mới có thể từng bước leo dần lên ngôi vị Lương Vương. Nhưng Lương Vương cuối cùng lại phát đọng chiến tranh với nhà Minh, sau khi thua trận liền dẫn theo đám bộ hạ tàn dư trốn đến núi La Tàng, đồng thời cho xây dựng lăng mộ của mình tại đó, mà núi La Tàng cũng chính là núi Lương Vương bây giờ. Khi xây dựng lăng mộ, Lương Vương may mắn phát ra nguồn suối trong địa cung, nước suối ngừng phun lên từ sâu dưới lòng đất, còn tỏa mùi thơm kỳ lạ. Nhưng bên cạnh nguồn suối đó, lại có mmasy con rắn lớn bảo vệ, Lương Vương phái người tiêu diệt bọn chúng lại liên tiếp gặp thất bại. Lương Vương nhận định rằng nguồn suối đó tuyệt đối hề tầm thường, bằng chẳng có rắn lớn che chắn, bèn mang theo hai món bảo vật là dạ minh châu và tráp pha lê xuất chiến. Dưới uy thế của dạ minh châu mấy con rắn lớn đó ngờ lại ngoan ngoãn đầu hàng, thế là Lương Vương chiếm được nguồn suối quý giá đó.”

      Rắn lớn? Tâm tư tôi xoay chuyển ngừng, rất nhanh nhớ lại chuyện mười lăm năm trước khi chúng tôi lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Lúc đó, chúng tôi bị rơi vào trong cái hang nằm sâu dưới lòng đất, chẳng phải giữa đường gặp con rắn lớn quái dị ư? Phải chăng đó chính là con rắn bảo vệ nguồn suối trong truyền thuyết?

      Tôn Kim Nguyên dường như cũng có suy nghĩ như tôi, sau khi đưa mắt nhìn qua phía tôi chút liền thở dài, : “Lẽ nào chính là con rắn mà ba người chúng ta giết chết đó ư?’

      Tôi có thể lắm, chắc hẳn đó là trong số những con rắn bảo vệ nguồn suối. Nếu lúc đó chúng tôi gặp phải mấy con lúc có lẽ mất mạng rồi, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy run sợ. Ngoài ra, chúng tôi chỉ biết Lương Vương là vị phiên vương, hề biết lão ta còn là cao nhân, đoán chừng trận pháp Dương Lục Hợp mà chúng tôi gặp phải trước đó chính là do lão bố trí mà ra. Nếu sớm biết lần này mình phải trộm mộ của người lợi hại như vậy, dù có cho trăm lá gan tôi cũng chẳng dám tới đây. Ngẫm lại mới thấy lời của gầy kia đúng , chúng tôi ngay cả thân phận của chủ nhân ngôi mộ này còn chưa làm , thế mà dám trộm mộ rồi, đúng qura là lớn mật!

      Chúng tôi chỉ bàn luận về chuyện con rắn thêm lát, nhưng qua đó gầy cũng biết được đây phải lần đầu tiên chúng tôi đến nơi này, bèn mấy người chúng tôi đúng là điếc sợ súng, biết được chỗ đáng sợ bên trong mộ Lương Vương. Vì sức khỏe của ta được tốt lắm nên chúng tôi ngồi lại đó hút thêm vài điếu thuốc nữa coi như nghỉ ngơi.

      lát sau, gầy lại tiếp; “Kỳ thực, nguồn suối đó là Địa Tuyền, nơi hội tụ linh khí của mặt đất, hiếm có vô cùng. Lương Vương là hạng nhân vật cỡ nào, đương nhiên biết bí mật chứa bên trong, bèn sai quân đội đến canh giữ nguồn suối đó, cho phép người khác lại gần. ra vị Lương Vương này đúng là quá may mắn, đầu tiên là lấy được hai món bảo vật dạ minh châu và tráp pha lê trong thời chiến loạn, sau đó lại tìm được nguồn suối này, thực là người có phúc.”

      Tuy gầy ra kết cục cuối cùng, nhưng nghe giọng điệu của ta dường như nhờ vào nguồn suối đặc biệt kia nên Lương Vương mới có thể sống được sáu trăm năm như vậy. Tôi khỏi có chút tò mò hỏi: “Địa Tuyền là loại suối gì vậy? Nó có thể khiến người ta trường sinh bất lão ư?”

      gầy để lộ vẻ mặt vô cùng khao khát, ; ‘ Địa Tuyền là loại suối ngầm sâu dưới lòng đất, cũng là sản vật trong thần thoại thời kỳ thượng cổ. Theo truyền thuyết khi Bàn Cổ(*) khai thiên lập địa, loại nước ngài uống chính là nước Địa Tuyền này. Người đời sau cho rằng nước Địa Tuyền chính là nước thần, uống vào có thể trường sinh bất lão. Lương Vương là người cực kỳ cẩn thận, đầu tiên lão lợi dụng Cổ thuật để khống chế tất cả thuộc hạ trong tay, tuy cũng để cho những người đó hưởng dụng nước suối, song khi đó bọn họ là con rối của lão rồi, cho nên bí mật này được giữ kín vĩnh viễn. Cố diều Lương Vương cũng đuổi tận giết tuyệt, số thủ hạ thực trung thành vẫn được lão giữ lại, mà gã quân sư kia chính là trong số đó.”

      Nghe đến đây, chúng tôi có thể đại khái hiểu được nguồn cơn việc, đám người đó có thể sống tới mấy trăm năm là nhờ có Địa Tuyền. Ngẫm ra chúng tôi bị giam giữ bởi Lương Vương - kẻ vừa có bản lĩnh ghê gớm, vừa hiểu, giảo hoạt. Gặp phải đối thủ như vậy, chúng tôi có thua cũng uổng chút nào.

      (*)Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

      Tôn Kim Nguyên vẫn còn điều chưa hiểu. Cậu ta cảm thấy Lương Vương cẩn thận như vậy, lẽ ra bí mật này nên bị coi như truyền thuyết mà lưu truyền ra ngoài mới đúng, lẽ nào có người phản bội lão và trốn thoát được? gầy lắc đầu, : “Trước đây, tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng sau thời gian quan sát, tôi hiểu ra truyền thuyết này phải do người nào chạy trốn rồi ra bên ngoài, mà là do chính Lương Vương cố ý để lộ.”

      ‘Sao lại như vậy chứ? Lão làm như thế há chẳng phải mong người khác đến đào mồ mình ư?” Tôi nghi hoặc, .

      gầy cười lạnh tiếng, tiếng cười nghe hờ hững mà rờn rợn, khiến tôi bất giác dựng đứng cả lông tơ. “Nguyên nhân rất đơn giản. Đó là những nô lệ kia cứ qua thời gian chết , bởi vì bọn họ trúng phải Qủy Mẫu Cổ. Qủy Mẫu Cổ là loại Cổ cực kỳ bá đạo, có thể là người trúng Cổ chết ngay từ khoảnh khắc đó rồi, chỉ có thân xác là còn sống mà thôi. Có điều, tuy được uống nước Địa Tuyền thần kỳ, song những thân xác đó vẫn thể sống được quá lâu, nếu bổ sung Thiên Cung của Lương Vương ắt thể hoàn thành, vậy phải làm sao đây? Các cậu hãy tự nghĩ mà xem!”

      Tôn Kim Nguyên dường như hiểu ra điều gì, bèn vỗ đầu cái mạnh, : “Tôi hiểu rồi, Lương Vương cố ý tiết lộ bí mật này ra ngoài là để dụ người ta tới đây, như thế, lão có cả mớ nô lệ để thay thế.”

      Tôi có chút tò mò, bèn hỏi: “ bí mật có sức hấp dẫn lớn đến như thế mà được truyền ra ngoài, chỉ e thiên hạ mười phần có tới chín phần đổ xô đến đây tìm kiếm mất. Đén lúc đó, dù Lương Vương lợi hại đến đâu chăng nữa cũng thế thôi, liệu lão có thể ngăn chặn nổi bao nhiêu người đây?”

      gầy lắc đầu, : “Lương Vưỡng cũng phải kẻ ngốc, đương nhiên lường trước được những điều lợi hại bên trong. Cậu đừng quên lão là người như thế nào. Bề ngoài là Lương Vương nhưng kỳ thực trước đây, lão cũng từng là tên trộm mộ. Lão rất khéo léo giấu số cuốn sách lụa vào trong các ngôi mộ cổ, trong sách có ghi lại vị trí mộ của Lương Vương. Khi người lật đấu phát ra những cuốn sách lụa đó, tất nhiên tìm kiếm mộ Lương Vương, bởi lẽ hấp dẫn này thực quá lớn, đặc biết là đối với người lật đấu. Người lật đấu nào lọt vào trong địa cung này cũng trở thành nô lệ mới của lão. Mà dù họ tìm được đến nơi cũng bí mật này cho người đời sau của mình biết. Còn người ngoài cuộc dù có biết cũng chỉ coi đây là truyền thuyết mà thôi, nghĩ rằng nó có . Do đó, nô lệ ở nơi này có thể là dùng mãi hết, nhưng bí mật lại chỉ được lưu truyền trong nhóm người rất . Sư phụ của cậu ắt hẳn cũng giống như bọn tôi, được người đời trước cho biết truyền thuyết này, và cũng tin là , nên mới tới đây tìm kiếm.”

      Sau đó, tôi lại chợt nhớ tới việc, đó là trước khi bị bắt tới nơi này, dường như Tôn Kim Nguyên rất hứng thú với hai chữ cổ bên cánh cửa đá, tôi bèn hỏi cậu ta rằng có phải hai chữ đó mang hàm ý đặc biệt gì .

      Tôn Kim Nguyên gật đầu, : “Đúng vậy, hai chữ đó là “Sinh Môn(1)”, mà bên đường hầm chúng ta vừa trú thân khi trước cũng có hai chữ, đó là “Đỗ Môn(2)”. Vì thế tớ lập tức nghĩ ra toàn bộ địa cung này là trận pháp Dương Lục Hợp, trong đó có sáu cửa lần lượt là cửa Hưu, cửa Sinh, cửa Khai, cửa Đỗ, cửa Thương, cửa Tử. Cánh của đá mà chúng ta mở ra khi trước là cửa Đỗ, cửa Đỗ mang ý nghĩa là nấp, nếu muốn để người ta phát , tránh vào đó là thích hợp nhất, ngờ chúng ta lại tình cờ tìm được cửa Đỗ vốn nằm ở nơi kín đáo nhất như vậy.

      Còn cánh cửa đá mà chúng ta vừa mới tiến vào là cửa Sinh, cho nên nơi này về cơ bản là an toàn, nhưng nếu như đổi thành cửa Thương hoặc cửa Tử bên trong ắt nguy hiểm dị thường. Vốn dĩ trong kỳ môn độn giáp có tám cửa, ấy là dựa theo tám phương vị của Bát quái mà sắp thành, nhưng trận Dương Lục Hợp chỉ cần có sáu cửa là được, do đó hai cửa còn lại bị lược bỏ bớt, đó lần lượt là cửa Kinh và cửa Cảnh.’

      1“Sinh Môn” nghĩa là cửa Sinh. Nguyên văn ở đây nghĩa là Địa Môn, nhưng toàn truyện có chỗ nào khác nhắc tới Địa Môn cả, lại kết hợp với nội dung bên dưới nên người dịch tạm đoán đây là Sinh Môn.

      2.“Đỗ Môn” nghĩa là cửa Đỗ.

      Kỳ môn độn giáp là môn học thuật vô cùng phức tạp, người bình thường rất khó để có thể hiểu được nội dung bên trong. Vào thời cổ đại, nó còn là tên của cuốn kỳ thư hiếm có, theo truyền thuyết là do nhà quân trứ danh Qủy Cốc Tử(3) viết ra, bên trong đại khái về số trận pháp và cách hành quân đánh trận.

      (3)Qủy Cốc Tử là nhân vật trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Họ tên ràng, con người ông được người đời sau hư cấu nên mang tính huyền bí. Theo sách Đông Chu liệt quốc, tên ông là Vương Hủ, người đời Tấn Bình Công, Trung Quốc, là bạn thân của Tôn Tử và Mặc Địch. Ông là nhà tư tưởng, nhà truyền giáo, có rất nhiều học trò theo học, trong số đó có nhiều người trở nên nối tiếng thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Bốn học trò nổi tiếng hay được nhắc đến là Tôn Tẫn người nước Tề, Bang Quyên và Trương Nghi người nước Ngụy, Tô Tần người Lạc Dương (kinh đô nhà Chu). Theo các sách sử, ông là người thông thạo pháp thuật, kiến thức ssau rộng. Sau khi về ở , ông sống trong hang núi gọi là “Qủy Cốc”, bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, khí nặng nề, phải chỗ cho người ở. Tên “Qủy Cốc Tử” là do ông tự đặt ra cho mình. Người đời thường gọi ông là Qủy Cốc tiên sinh. Ông sống thọ và được coi là ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thủy…lt;br clear=”all”

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      Mãi tới lúc này chúng tôi mới biết, cái gọi là bảo tàng trong truyền thuyết kia hóa và chỉ là cái bẫy do Lương Vương bày ra, còn chúng tôi chính là vì tham lam cho nên mới rơi vào cái bẫy chết tiệt này. Vì thế tiền nhân mới con người nên chấp nhận số phận, bởi sống chết có số, phú quý do trời, có số thứ thể cưỡng cầu được. Vậy nhưng, bây giờ mới hiểu được đạo lý này quá muộn rồi.

      Ngoài ra, gầy còn : “Lương Vương cũng là cao nhân ghê gớm, muốn thoát khỏi tay lão ta e là chẳng dễ dàng gì. Chỉ riêng trận Dương Lục Hợp này đủ khiến cho ba người chúng tôi phải hao tổn bao công sức, thiếu chút nữa táng mạng. Hơn nữa, bây giờ chúng tôi còn bị bắt giam, đừng hòng đấu lại người ta được. Nghĩ đến đây, tôi kìm được thở dài, với Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên này, xem ra số phận an bài, chúng ta khó mà thoát khỏi nơi tối tăm u ám này được.”

      Thấy tôi hoàn toàn suy sụp, Tôn Kim Nguyên lập tức tỏ ra bất mãn, nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, : “Vân Sơn, ngờ cậu lại kém cỏi như vậy, làm người em tớ đây mất mặt quá! Cậu cứ yên tâm, có tớ ở đây cậu nhất định phải gặp Diêm Vương đâu.”

      Tôi thấy Tôn Kim Nguyên tỏ ra tự tin như vậy kìm được nhủ thầm, lẽ nào cậu ta có cách chạy trốn? Sau thoáng ngẩn ngơ, tôi vội vàng hỏi lại: “Đại Tôn Tử, có cách gì chạy trốn được cậu mau , bây giờ phải là lúc úp úp mở mở đâu.”

      Tôn Kim Nguyên cười lạnh, : “Hừ, chẳng phải bọn chúng định dùng chúng ta làm đồ cúng tế ư? Như vậy, bọn chúng ắt thể để chúng ta bị đói chết. Đợi lúc đám xác chết biết kia tới đưa cơm, chúng ta hay giết chết bọn chúng, cướp lấy chìa khóa, vậy chẳng phải là có thể rời khỏi nơi này hay sao?”

      Đương khi toàn thân Tôn Kim Nguyên tỏa ra sát khí ngợp trời, câu của gầy chợt vang lên, chẳng khác nào chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa hy vọng của cậu ta: “Nếu bọn họ chịu đưa đồ ăn tới, tôi chẳng biến thành bộ dạng như bây giờ. Các cậu biết đấy thôi, ngay từ khoảnh khắc quyết định chọn chúng ta làm đồ cúng tế, bọn họ cố tình bắt chúng ta phải chịu đói rồi, nghe là để ép cho chúng ta bài tiết hết những thứ ô uế trong cơ thể, như thế mới có thể dùng làm đồ cúng tế được, bừng bị thần linh trách phạt.”

      Vốn dĩ khi nghe Tôn Kim Nguyên ra cách đó, tôi cũng cảm thấy rất khả thi, nhưng những lời này của gầy lại khiến lòng tin trong tôi còn chưa kịp lên cao lại rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Tôn Kim Nguyên tựa hồ cũng rất bất ngờ với tin tức mà gầy vừa tiết lộ, điều này đối với cậu ta chẳng khác nào nhát đánh thẳng vào đầu, cái miệng há hốc vẻ kinh ngạc tột cùng: “Cái gì? Lại có chuyện như vậy nữa sao?”

      gầy thở dài, : “Kỳ lạ đến thế ư? Nếu nhờ mỗi ngày được uống thứ nước rỉ ra từ tường, chắc tôi chết đói từ lâu rồi. Nhưng cũng chính vì như thế nên tôi mới chẳng còn chút sức lực nào, thậm chí ngay đến sức để đứng dậy cũng có, chỉ có thể di chuyển bằng cách lết người mà thôi.”

      Lần này tôi với Tôn Kim Nguyên đều im lặng, biết phải gì nữa, tầm nghiêm trọng của việc hoàn toàn vượt khỏi dự tính của chúng tôi. Nếu thực đúng như lời gầy tôi, Tôn Kim Nguyên cùng với Vương Tiên Dao bị mang cúng tế sau hai ngày nữa. Đến lúc đó, nhất định có rất nhiều người áp giải chúng tôi , muốn trốn thoát giữa đường thực việc khó khăn vô cùng.

      gương mặt là vẻ nặng nề vô hạn, Tôn Kim Nguyên hết nhìn tôi rồi lại nhìn Vương Tiên Dao, cuối cùng : “Vân Sơn, lần này người em những mang bọn cậu phát tài, ngược lại còn hại bọn cậu nữa, thực có lỗi quá!”

      Chuyện này vốn liên quan gì đến cậu ta, tất cả đều tại tôi với Vương Tiên Dao bị tiền tài làm cho mờ mắt, tự mình lựa chọn con đường có lối về này. Huống chi, Tôn Kim Nguyên cũng vì xem trọng giao tình nhiều năm giữa chúng tôi nên mới muốn dẫn chúng tôi cùng phát tài. Nếu bây giờ Vương Tiên Dao tỉnh lại chắc hẳn cũng có suy nghĩ giống như tôi mà thôi.

      Tôi khẽ nhún vai, làm ra vẻ thản nhiên cười với cậu ta: “ em với nhau, cậu đừng những lời thừa thãi như thế nữa. Chúng ta được định trước là có kiếp nạn này, vậy dù sớm dù muộn rồi cuối cùng cũng gặp phải thôi. Chuyện liên quan gì tới cậu, đừng có tự cho mình là đúng nữa.”

      Tôn Kim Nguyên vốn còn muốn thêm mấy lời, Vương Tiên Dao nằm hôn mê bất tỉnh bên cạnh lại chợt khẽ ho mấy tiếng. Tuy bây giờ rơi vào cảnh này nhưng nếu Vương Tiên Dao có thể tỉnh lại chúng tôi vẫn có cảm giác dễ chịu hơn chút. Tôi và Tôn Kim Nguyên vội vàng chạy lại, bốn con mắt cùng chăm chú nhìn Vương Tiên Dao.

      Vương Tiên Dao vốn trúng phải loại kích độc tên gọi, thời gian qua lâu như vậy, chất độc chạy vào tim, sắc mặt nhìn chẳng khác gì tảng thịt ướp tương, thế mà giờ nàng lại đột ngột có phản ứng, lẽ nào là hồi quang phản chiếu? Vương Tiên Dao khẽ ho mấy tiếng, từ trong miệng và lỗ mũi chảy ra dòng máu màu tím đen, chắc hẳn là do chất độc chạy vào tim nên mới thành ra như vậy.

      Bấy lâu nay, trong suy nghĩ của tôi và Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao luôn là cực kỳ hoạt bát và đáng . Mười lăm năm trước, tôi và Tôn Kim Nguyên cùng nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng hai chúng tôi lại là em tốt của nhau, lúc nào cũng tỏ thái độ nhường tôi, tôi nhường , đến cuối cùng chẳng có người nào ôm được người đẹp về dinh. Tuy mấy năm trước khi nghe Vương Tiên Dao kết hôn, tôi và Tôn Kim Nguyên đều vô cùng buồn bã, trong lòng cũng có chút cam tâm, nhưng lại chưa từng hối hận.

      Kỳ thực Vương Tiên Dao sớm phát ra tâm tư của tôi và Tôn Kim Nguyên, nhưng vốn là thông minh, tốt bụng, lại biết tôi và Tôn Kim Nguyên là em tốt của nhau, nàng muốn vì mình mà làm rạn nứt tình bạn giữa chúng tôi nên mới nghiêng về ai trong số chúng tôi.

      Trước đây, ở ngay trước mặt tôi và Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao từng dùng giọng đùa giỡn rằng hai chúng tôi đều quá tốt, nàng biết phải chọn ai, còn ba chúng tôi chỉ có số làm bạn bè, có cái duyên kết thành chồng vợ.

      Giờ đây, nhìn Vương Tiên Dao biến thành bộ dạng này, cả tôi và Tôn Kim Nguyên đều lòng đau như cắt. Tuy chúng tôi nối ra nhưng cả hai đều biết người kia nghĩ gì.

      Có điều, đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn biết rốt cuộc Vương Tiên Dao trúng độc gì, càng chẳng phải giải độc ra sao. Vốn cứ ngỡ nàng bị rắn độc cắn, bởi ngôi mộ cổ này u ẩm ướt, là nơi rất thích hợp cho lũ rắn trú thân, nhưng vết thương của Vương Tiên Dao chỉ có dấu răng, do đó khả năng bị rắn cắn có thể loại trừ. Xem chừng nàng trúng phải kịch độc của loại côn trùng nào đó. Lúc này, Vương Tiên Dao càng lúc càng ho dữ dội, lâu sau, từ trong miệng còn liên tục trào ra những ngụm máu tươi, khiến tôi và Tôn Kim Nguyên nhìn mà lòng dạ nhói đau. Cuối cùng, vẫn là Tôn Kim Nguyên kìm nén được, ôm chặt lấy Vương Tiên Dao, nước mắt tuôn ra giàn giụa. Kể từ khi quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy chàng cứng cỏi này rơi lệ, qua đó đủ thấy lúc này cậu ta buồn rầu và lo lắng tới cỡ nào.

      Tôn Kim Nguyên vừa khẽ lay Vương Tiên Dao vừa khóc nức nở, : “Tiên Dao, cậu đừng dọa tớ như vậy. Cậu biết đấy, tớ còn đỡ, nhưng gã Vân Sơn kia chưa chắc chịu nổi cơn kích động này đâu. Cậu làm ơn làm phước nể mặt tớ , đừng dọa cậu ấy thêm nữa.”

      Tôi vốn là người hướng nội, xưa nay mọi việc đều giấu trong lòng, giỏi biểu đạt qua lời . Giờ đây, biết Vương Tiên Dao sắp cầm cự nổi nữa, trong lòng tôi đau xót tột cùng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng lại đủ dũng khí để với Vương Tiên Dao vài lời giống như Tôn Kim Nguyên.

      Chính vào lúc này, luồng ánh sáng xanh sẫm đột ngột bừng lên nơi ngực Vương Tiên Dao. tượng kỳ lạ này làm tôi vô cùng kinh ngạc. Tôn Kim Nguyên cũng kìm được ngẩn người, miệng há hốc, ngay đến gầy ở bên cạnh cũng lộ vẻ căng thẳng.

      Chúng tôi đều nhìn thấy ràng, ngay bên dưới cổ Vương Tiên Dao có luồng sáng màu xanh đậm lập lòe ngớt. Luồng sáng ấy cực kỳ đặc biệt, phải do món đồ điện tử phát ra, nó rốt cuộc là thức gì vậy chứ? Tất cả đều bởi nó nằm bên trong chiếc áo của Vương Tiên Dao nên chúng tôi biết được nguồn gốc của nó.

      tới nước này rồi, chúng tôi nào còn tâm trạng để ý tới cái gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân” nữa. Tôn Kim Nguyên đưa tay tới, lần mò vào bên trong qua cổ áo của Vương Tiên Dao. Chỉ thấy luồng sáng màu xanh sẫm đó từ từ được Tôn Kim Nguyên lôi ra ngoài, trái tim tôi cũng theo đó mà nẩy lên tới tận cổ họng. Chờ sau khi vật phát sáng kia xuất ngay trước mặt mình, tôi bất giác thầm chấn động, bởi vật đó chính là trong các món di vật mà vị tiền bối xương khô trong gian phòng kia để lại – ngọc Văn Hương.

      Tôi với Tôn Kim Nguyên – còn cả gầy bên cạnh nữa – ai là nhìn chằm chằm vảo miếng ngọc Văn Hương đó với vẻ hết sức ngạc nhiên. Trước giờ chúng tôi chưa từng thấy miếng ngọc nào có thể phát sáng như thế này, là thần kỳ quá đỗi, nó rốt cuộc là món bảo vật như thế nào đây? đợi tôi tỉnh táo trở lại từ trong cơn chấn động, thân thể Vương Tiên Dao bừng lên luồng sáng màu xanh sẫm đó, chỉ có điều màu sắc hơi nhạt hơn chút.

      Chờ sau khi luống sáng người Vương Tiên Dao hoàn toàn biến mất, miếng ngọc Văn Hương kia liền thôi phát sáng nữa, khôi phục lại dáng vẻ bình thường như trước. Có điều lúc này, chúng tôi lại lần nữa chấn động, bởi vì sau khi luồng sáng xanh sẫm kia biến mất, chúng tôi nhìn lại Vương Tiên Dao thấy những đường chỉ màu đen vốn dày đặc mặt nàng hoàn toàn biến mất. Sắc mặt nàng cũng hồng hào, mịn màng trở lại, ràng là chất độc được giải hết. Nếu người nàng vẫn còn dính máu, rất có thể chúng tôi cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

      lâu sau, Vương Tiên Dao từ từ mở mắt ra, lại đưa tay day trán, giống như người vừa mới ngủ dậy, sau đó còn mơ mơ màng màng hỏi chúng tôi: “Tớ bị làm sao thế này? Đầu tớ sao lại đau thế nhỉ?”

      Thấy Vương Tiên Dao thoát chết trong gang tấc, tôi và Tôn Kim Nguyên đều vui mừng khôn xiết. Tôn Kim Nguyên lập tức cười ha ha, có điều mặt cậu ta vẫn còn vương nước mắt, nếu ai hiểu nguồn cơn trông thấy ắt cho rằng mình gặp phải kẻ điên mừng giận thất thường.

      Tôn Kim Nguyên bỏ miếng ngọc Văn Hương kia xuống, mừng với tôi: “Xem ra chính miếng ngọc Văn Hương này cứ Vương Tiên Dao mạng. ngờ nó lại có công hiệu khu trừ kịch độc thế này, chẳng trách vị tiền bối xương khô kia lại nó là bảo bối. Mà cứ như tớ thấy, nó nào chỉ là bảo bối thôi, phải gọi là thần khí mới đúng.”

      Tôi gật đầu, cười : “Đúng thế, chờ sau này thoát được ra ngoài, ba người chúng ta hay chung vốn mở phòng khám tư, đến lúc đó, muốn phát tài cũng khó.”

      Thấy tôi và Tôn Kim Nguyên cứ mải chuyện linh tinh với nhau, Vương Tiên Dao vốn vừa hôn mê tỉnh lại chẳng hiểu đầu cua tai nhai ra sao, lại thấy Tôn Kim Nguyên ôm mình trong lòng, nàng khỏi có chút hoang mang đưa tay đẩy cậu ta, thẹn thùng : “Giỏi lắm Tôn kn, ngờ cậu lại dám thừa cơ sàm sỡ tớ. mau, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao chúng ta lại ở đây?”

      Tôn Kim Nguyên lập tức buông Vương Tiên Dao ra, làm bộ như việc liên quan tới mình, mau chóng bước qua bên, dáng vẻ hết sức nực cười. Tôi mỉm cười giải thích thay cho cậu ta: “Tiên Dao, cậu đừng trách Kim Nguyên. Lúc cậu thất khiếu chảy máu, người ta nôn nóng như gì vậy đó, nước mắt chảy ra khéo phải đựng được mấy bát lớn mất.”

      Tôn Kim Nguyên vội vàng đưa tay lau nước mắt mặt, lúng túng : “Cậu đừng có nghe gã khốn Vân Sơn đó bừa, tớ mà lại là loại người dễ rơi nước mắt như thế ư?”

      Ba người chúng tôi tán gẫu với nhau lát mới vào chuyện chính. Tôi và Tôn Kim Nguyên kể lại mọi chuyện sau khi Vương Tiên Dao hôn mê cho nàng nghe. Vương Tiên Dao cầm miếng ngọc Văn Hương trong tay, cẩn thận quan sát hồi, dường như tin rằng miếng ngọc này lại có công hiệu kỳ diệu đến vậy.

      Đúng lúc này, gầy vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng với chúng tôi: “Cái gì mà ngọc Văn Hương chứ? Nếu tôi đoàn nhầm, miệng ngọc người Vương đây có lẽ là ngọc báu Thị Độc trong truyền thuyết.”

      “Ngọc báu Thị Độc?” Chúng tôi chưa từng nghe tới cái tên này, có điều nhìn bộ dạng gầy kia chắc là có biết lai lịch của miếng ngọc.

      gầy khẽ gật đầu, trầm giọng : “Theo truyền thuyết, ngọc báu Thị Độc là món đồ tùy thân của Dược Vương Tôn Tư Mạc, có công hiệu khu trừ bách độc, nhưng phải trời sinh có thứ công hiệu này. Ban đầu nó chỉ là khối ngọc Văn Hương bình thường, về sau được Tôn Tư Mạc ngâm trong rượu thuốc mười năm trời, từ đó mới sinh ra công hiệu đặc biệt. Nhưng rốt cuộc Tôn Tư Mạc sử dụng loại rượu thuốc gì người đời ai biết . Ta cũng vì được xem giới thiệu về ngọc báu Thị Độc trong cuốn sách cổ nên mới biết đôi chút về nó, ngờ món đồ này lại tồn tại đời.”

      Dược Vương Tôn Tư Mạc là vị kỳ nhân thời Tùy Đường, người đời ai ai cũng biết. Ông chính là người đầu tiên đề xướng việc dùng động vật làm thuốc dẫn. Các phương thuốc của ông phối chế đều dùng thực vật để luyện thành, điều này chắc hẳn có quan hệ nhất định với việc ông là người tu đạo. Theo truyền thuyết, ông thọ trăm hai mươi tuổi, những cũng có thuyết rằng ông sống đến năm trăm bốn mươi tuổi mới mất. Các trước tác của ông mãi đến bây giờ vẫn là sách mà giới y học nhất định phải đọc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :