1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 18: Vô tự thiên thư*

      Type: Nhược Vy

      *Vô tự thiên thư: có nghĩa là sách trời chữ.

      Quả nhiên ngoài dự liệu của Tôn Kim Nguyên, chỉ sau thời gian ăn chưa hết bữa cơm, sức gió suy giảm rệt, đoán chừng nó lúc này cũng mệt rồi, và đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt nó. Tôi lập tức : “Con xén tóc kia bây giờ như ba ba trong rọ, muốn chém muốn giết thế nào đều tùy chúng ta. Có điều lớp vỏ của nó dày quá, chẳng có chỗ nào sơ hở cho chúng ta ra tay”.

      Tôn Kim Nguyên : “Chưa chắc đâu, tục ngữ có câu rằng: “Trăm kín khó tránh hở”, chắc chắn nó cũng có nhược điểm. Cậu hãy nhìn lại mà xem, con dao Tây Tạng kia của tớ làm thế nào mà đâm được vào trong thịt của nó?”

      Tôi giật mình bừng tỉnh, : “Phải rồi, trước tiên chúng ta hãy lẻn vào nội bộ của kẻ địch, sau đó đánh tan phòng tuyến của chúng từ bên trong, hoặc đồng thời tấn công từ cả trong lẫn ngoài cũng tốt. Theo tớ thấy, phần phía sau chắc cũng là điểm yếu của nó, chúng ta hãy giáp công từ hai phía trước sau , đảm bảo có thể khiến nó mất mạng.”

      là làm ngay, Tôn Kim Nguyên đón lấy chiếc xẻng gấp từ trong tay tôi, chạy vòng đến phía sau con xén tóc tìm chỗ sơ hở. Tôi thọc lưỡi dao găm quân dụng vào trong miệng con xén tóc khổng lồ này, sau đó khuấy động mạnh, những mảnh thịt vụn cùng với dòng dịch thể nhớp nháp màu xanh sẫm nhanh chóng chảy ra từ miệng nó, kèm theo đó là thứ mùi tanh hôi gắt mũi.

      Tôi cố gắng nín thở, lưỡi đao trong tay ngừng đưa lên đưa xuống. Con xén tóc đau đớn tột cùng, muốn chạy trốn khỏi hành hạ của tôi, nhưng vì cấu tạo trời sinh của cơ thể nên thể nào xoay đầu góc quá lớn, cũng lùi về phía sau được, chỉ biết trơ mắt ra chịu đựng. Mà lúc này, ở phía sau, Tôn Kim Nguyên cũng càng khuấy càng hăng, mũi xẻng thọc qua hậu môn, đâm vào trong bụng con xén tóc. Nhìn tình hình này, chắc lục phủ ngũ tạng của nó đều tan nát cả rồi, đừng hòng có chỗ nào còn nguyên vẹn.

      Sau chừng hai mươi phút, con xén tóc khổng lồ giãy giụa càng lúc càng yếu, dòng dịch thể nhớp nháp chảy ra từ miệng nó cũng ít hẳn . Cuối cùng, nó cứ thế đổ “rầm” xuống đất, cặp râu dài và to thể nào vươn thẳng ra được nữa, sinh mệnh kéo dài biết bao nhiêu năm của nó rốt cuộc đến hồi kết.

      Thấy đối thủ rốt cuộc phải chầu trời, chúng tôi đều thở phào hơi. Trận chiến này đúng là vất vả, đặc biệt là Tôn Kim Nguyên, vết thương vừa được băng bó của cậu ta lại nứt miệng, máu tươi chảy ra làm ướt đẫm nửa bên trái của chiếc áo sơ mi. Vương Tiên Dao thấy vậy vô cùng hoang mang, vội vàng mang hộp cứu thương tới băng bó lại cho cậu ta.

      Tôi ngồi lưng con xén tóc khổng lồ, vừa vỗ vào lớp vỏ cứng của nó vừa cười, : “Con súc sinh này rốt cuộc ăn thứ gì mà lại có thể to lớn đến thế nhỉ? Chẳng lẽ trong cái hang này có thứ thuốc gì đó có thể khiến con người ta trường sinh bất tử? Nếu chúng ta mà tìm được đúng là món hời to đấy! Ha ha, xem ra ông trời đối xử với chúng ta cũng tệ chút nào, ai mà ngờ được Bạch Vân Sơn này cũng có ngày thành tiên thành thần chứ!”

      Tôn Kim Nguyên hậm hực làu bàu: “Sao cậu vẫn chưa chịu bỏ cái tật hay nằm mơ giữa ban ngày đó nhỉ? Đám văn nhân mặc khách các cậu toàn như thế thôi, trong đầu chẳng có chút tư tưởng bình thường nào cả, lại còn cái gì mà thuốc trường sinh bất tử chứ! là suy nghĩ viển vông! Tớ nghe trong các hang động quanh năm có ánh sáng chiếu đến dưới lòng đất, các loài sinh vật mà tiến vào thường là thể thích ứng được, nhưng khi thích ứng được rồi sống rất lâu. Chẳng hạn như quãng thời gian trước, đoàn khảo cổ khi khai quật ngôi mộ cổ trong địa giới tỉnh Thiểm Tây phát ra con rùa khổng lồ bên dưới bia mộ.

      Ở thời cổ đại, việc rùa cõng bia đá là điều rất thường thấy, vì người ta cho rằng rùa trường thọ, đại biểu cho điềm may, nhưng lạ ở chỗ con rùa đó vẫn còn sống, mà còn lạ hơn nữa là về sau, qua nghiên cứu, người ta xác định được ngôi mộ cổ đó thuộc về vị vương gia sống vào thời Lưỡng Hán chuyển giao*, cũng tức là con rùa dưới bia mộ đó sống được ít nhất hai nghìn năm rồi, điều này đối với chúng ta quả là khó có thể tưởng tượng nổi. Tớ cho rằng trong số điều kiện nhất định, gien của động thực vật có thể có biến hóa, sau đó xuất số tượng kì lạ, bởi vì những tượng này khác xa với những điều mà chúng ta nhìn thấy, nghe thấy trong cuộc sống thường nhật, vậy nên chúng ta mới cảm thấy khó tin.

      *Thời Lưỡng Hán chuyển giao tức là giai đoạn chuyển giao từ nhà Tây Hán (202 trước công nguyên – 9 sau Công nguyên) sang nhà Đông Hán (23 – 220 sau Công nguyên).

      Lấy con xén tóc khổng lồ này làm ví dụ, rất có thể vì sống trong hang động tối tăm này thời gian dài nên gien gây ra gùa nua của nó bị biến dị. Nếu vì hôm nay gặp phải chúng ta, có lẽ nó sống mãi đời, chưa biết chừng cuối cùng còn có thể xưng bá địa cầu ấy chứ. Nếu cậu muốn trường sinh bất lão hãy dọn nhà đến cái hang này, có lẽ sau này, gien của cậu cũng phát sinh biến hóa để rồi thành thần thành tiên ấy!”

      Tôi ngượng ngùng : “Thôi bỏ , tớ mong được trường sinh bất lão đâu, bây giờ cứ cho tớ hòm vàng bạc châu báu thực tế hơn nhiều, như thế sau khi quay về, tớ có thể thong dong nhàn nhã sống nốt phần đời còn lại.”

      Tôn Kim Nguyên khẽ cuốt ve cánh tay vừa được Vương Tiên Dao giúp băng bó lại cẩn thận : “Đúng là có tiền đồ! Có điều vừa rồi, khi thọc cái xẻng vào trong hậu môn của con xén tóc khổng lồ đó, tớ thấy trong bụng nó hình như có thứ gì đó cưng cứng, chưa biết chừng lại là vàng bạc châu báu mà cậu muốn có đấy, cậu hãy tìm cách mổ bụng nó ra xem thử !”

      Tôi : “Cậu cứ tha hồ giễu tớ nữa , chắc đó chỉ là trứng trong bụng nó thôi chứ có gì đâu. Nhưng chẳng lẽ con xén tóc này là giống cái? Vậy chúng ta mau chạy thôi, nếu lát nữa chồng nó tìm đến báo thù chúng ta hối hận cũng chẳng kịp!”

      Tôn Kim Nguyên lập tức lắc đầu, bác bỏ ý kiến này của tôi: “ thể nào, làm gì có chuyện cặp vợ chồng xén tóc cùng phát sinh biến dị như thế. Hơn nữa, theo cảm giác của tớ, thứ trong bụng nó tuyệt đối , nhưng lại hoàn toàn kết hợp với thân thể của nó, cách khác, đó là thứ vốn thuộc về nó. Còn về việc có phải nó ăn tảng đá vào bụng hay tớ thể nào biết được, phải chờ khi mổ được bụng nó ra rồi mới chân tướng. Bây giờ, cánh tay tớ vẫn còn đau lắm, nhiệm vụ vừa vinh quang vừa gian khó này chỉ có thể giao cho cậu mà thôi.”

      Tôi thấy cậu ta năng nghiêm túc như vậy bất giác nhủ thầm, vào lúc mấu chốt thế này, chắc cậu ta đùa cợt mình đâu, bèn bán tín bán nghi nhảy xuống khỏi lưng con xén tóc khổng lồ, lại gọi Vương Tiên Dao tới cùng nhau kéo những sợi dây thừng buộc người nó ra, rốt cuộc cũng lật ngửa được nó lên. Lúc này, mấy cái chân của nó vẫn còn động đậy, cứ như là muốn đánh nhau tiếp với chúng tôi. Tôi biết đây chỉ là phản xạ tự nhiên thường thấy ở số loài côn trùng mà thôi, hề có tính uy hiếp với mình, bèn đánh bạo cầm con dao Tây Tạng tới, rạch thẳng đường từ hậu môn của nó lên phía trước.

      Kỳ thực, con xén tóc này chỉ có lớp vỏ bên ngoài là cứng rắn mà thôi, sau khi rạch được lớp vỏ ấy ra là phất phần thịt bên trong của nó rất mềm, chỉ cần dùng dao đâm cái là lập tức có dịch nhầy nhớp nháp chảy ra. Lúc này, tôi tốn bao nhiêu công sức khoét được cái lỗ to ngang cái bát người nó, những miếng thịt vụn màu xám cùng với thứ dịch nhầy màu xanh sẫm kia băn tung tóe ra ngoài, còn có thứ mùi tanh hôi cực kỳ khó ngửi tỏa ra, thực là vô cùng ghê tởm.

      Vương Tiên Dao vì sợ vẩn nên sớm chạy ra xa dám tới gần, tôi đành bóp mũi lần mò tìm kiếm xung quanh vị trí Tôn Kim Nguyên , và rồi cuối cùng, chiếc hộp sắt màu đen xuất ngay trước mắt tôi. Chiếc hộp sắt này nằm hơi chếch về phía sau trong bụng con xén tóc, dính chặt vào thành bụng của nó. Vì lúc này con xén tóc nằm ngửa nên chiếc hộp sắt đó mang theo ít thịt trong bụng nó buông thõng xuống, còn lắc lư qua lại như quả lắc của chiếc đồng hồ, cứ như là được người ta dùng dây thừng buộc vào thành bụng nó vậy. Nhìn thấy chiếc hộp sắt đó, hai mắt tôi sáng hẳn lên, chẳng ngại gì bẩn thỉu, hôi thối nữa, vừa hét to “phát tài rồi, phát tài rồi” vừa đưa tay giật chiếc hộp ra khỏi bụng con xén tóc.

      Chiếc hộp sắt này vuông vắn góc cạnh, chiều dài chiều rộng chiều cao đều khoảng sáu đến bảy tấc*, chẳng con xén tóc khổng lồ này làm thế nào mà lại có thể nuốt nó vào trong bụng? Bao nhiêu năm trôi qua, chiếc hộp sắt vẫn luôn ở trong bụng nó, có thể tưởng tượng được nó phải sống trong đau đớn đến thế nào. Nghĩ lại hành vi tàn nhẫn của mình vừa rồi, tôi khỏi có chút hổ thẹn, vì dù sao cũng là chúng tôi xâm phạm lãnh địa của nó trước.

      *Tấc là đơn vị đo độ dài thông dụng ở Trung Quốc. 1 tấc = 1/10 thước = 1/30 mét.

      Nhờ có dịch nhầy bảo vệ, chiếc hộp sắt ở trong bụng con xén tóc khổng lồ phải tiếp xúc với khí, do đó gần như bị han gỉ, thậm chí còn bóng loáng như mới nữa.

      Tôi cố kìm nén cơn kích động, gạt bỏ lớp dịch nhầy chiếc hộp sắt , lại lấy từ trong ba lô ra chiếc kìm và chiếc búa. Sau hồi vừa gõ vừa đập, tôi mới mở được chiếc hộp sắt đó ra nhưng lại vô cùng thất vọng khi nhìn thấy viên dạ minh châu mà chúng tôi tìm kiếm, bên trong chỉ có chiếc hộp sắt khác, mà chiếc hộp sắt này hơn nhiều, chỉ to cỡ nắm tay của người trưởng thành mà thôi. Sau khi cậy được chiếc hộp sắt ra, tôi giống như quả bóng da bị xì hết hơi, vứt ngay chiếc hộp cho Tôn Kim Nguyên, : “Bên trong chỉ có mỗi hai tờ giấy rách thôi, làm tớ mừng hụt, tức quá mất!”

      Tôn Kim Nguyên lấy hai tờ giấy ra, cau mày xem qua lượt rồi đưa tờ cho tôi. “Đại văn hào, cậu mau phiên dịch thử coi, đó viết những gì vậy?”

      Tôi đón lấy tờ giấy đó, thấy bên viết dày đặc những chữ phồn thể theo lối cổ, sau khi xem qua lượt bèn : “ này viết toàn là cổ văn thôi, tớ chịu thua, đọc được.”

      Vương Tiên Dao chắc mình có thể đọc được cổ văn, liền cầm lấy tờ giấy từ trong tay tôi. Cũng khó trách, nàng vốn là thương nhân buôn đồ cổ, tinh thông cổ văn cũng là lẽ thường tình. Sau khi xem qua, Vương Tiên Dao : “Nội dung tờ giấy này đại khái như sau:

      Năm Chí Chính thứ hai mươi sáu thời Nguyên Huệ Tông, thế lực của phản tặc Chu Nguyên Chương ở miền Nam càng lúc càng lớn, có thể uy hiếp đến Vân Nam. Nguyên Lương Vương Bả Táp Lạt Ngõa Nhĩ Mật nhìn trúng địa thế hiểm yếu của núi La Tàng, thấy nó tầm mắt thoáng đãng, cỏ cây rậm rạp, dễ thủ khó công, thế là mặt cho xây dựng các căn cứ quân lớn tại mặt bắc vốn có địa thế khá bằng phẳng của ngọn núi chính, sau đó đưa quân đến đóng, mặt khác phái người xây mộ bên dưới khe núi. hôm, những người xây mộ đào được con thần thú thời tiền sử, thế là đều bò rạp xuống đất khấn đầu vái lạy, ai dám tiếp tục thi công nữa. Lương Vương biết việc này bèn đích thân tới tra xét. Khi đó, ông ta cầm viên dạ minh châu trong tay, đứng đài cao, trừng mắt giận dữ nhìn thần thú. Con thần thú đó khiếp sợ trước uy nghiêm của Lương Vương, thế là mất hết nhuệ khí, ngoan ngoãn cúi đầu. Lương Vương sai người dùng xích sắt trói nó vào bên cạnh cửa vào của ngôi mộ, để nó vĩnh viễn thủ mộ cho Lương Vương, ngoài ra còn cho đúc chiếc hộp sắt để nó nuốt vào trong bụng, trong hộp sắt có những ghi chép về quá trình Lương Vương thu phục thần thú, như thế, nó có thể mãi mãi ghi nhớ công tích của Lương Vương trong lòng.

      Tất cả chỉ có vậy thôi, còn tờ giấy nữa đúng vậy?”

      Tôn Kim Nguyên đưa tờ giấy còn lại cho tôi, : “Này, cho cậu đấy, tờ này trắng xóa chẳng có nội dung gì cả.”

      Tôi lật qua lật lại xem xét kĩ càng hồi, thấy đó quả thực là tờ giấy trắng, ngay đến dấu vân tay cũng chẳng có, bèn cất giọng nghi hoặc: “Chẳng lẽ người xưa làm giống như đồng chí Phương Chí Mẫn* kính của chúng ta, dùng bánh mì chấm sữa bò viết chữ lên này?” rồi, tôi lại giơ tờ giấy lên trước ánh đèn xem thêm lúc nữa, nhưng vẫn chẳng có phát gì thêm.

      *Phương Chí Mẫn là lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Quốc thời kỳ đầu. Năm 2009, nhân dịp sáu mươi năm thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, ông được bình chọn vào nhóm trăm nhân vật hùng kiểu mẫu có cống hiến nổi trội trong công cuộc thành lập nhà nước Trung Quốc mới.

      Vương Tiên Dao cũng kìm được tò mò tới, thò đầu qua chăm chú nhìn tờ giấy trắng trong tay tôi hồi, sau đó : “Chắc đây phải là vô tự thiên thư trong truyền thuyết đấy chứ?”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Nhược Vy

      Tôn Kim Nguyên hơi cau mày lại, đưa tay lên vân vê chiếc cằm râu, sau hồi trầm tư bèn với chúng tôi: “Dựa vào hai tờ giấy này, ít nhất chúng ta cũng có thể đưa ra được mấy kết luận như sau:

      Đầu tiên, vào thời nhà Nguyễn, con xén tóc khổng lồ này xuất rồi, hơn nữa, ngay từ khi đó, nó có kích thước cực lớn. Tất nhiên, suy luận này về cơ bản chỉ là thừa thãi, hơn nữa cũng có quá nhiều ý nghĩa.

      Thứ hai, các cậu xem này, cổ con xén tóc khổng lồ này quả thực có đoạn xích sắt, chắc hẳn nó cắn đứt xích sắt rồi chạy trốn ra ngoài. Mà dựa theo ghi chép tờ giấy kia nó vốn bị trói trước mộ Lương Vương. Như thế, mộ Lương Vương thực là có tồn tại, hơn nữa còn cách chỗ chúng ta giờ quá xa.

      Thứ ba, vị Lương Vương này là Lương Vương của triều đình nhà Nguyên. Tớ nhớ là trong Đại Minh khai quốc hùng truyện có rằng vào năm Hồng Vũ thứ mười lăm, Lam Ngọc và Mộc vâng lệnh Hoàng đế Chu Nguyên Chương tấn công thành Côn Minh ở Vân Nam. Nhưng khi đó, Lương Vương vơ vét toàn bộ vàng bạc kho báu trong thành rồi dẫn quân bỏ . Nghe người trong thành lão trốn đến núi La Tàng, song Mộc phái người vào trong núi lùng sục suốt mấy tháng trời mà vẫn chẳng thấy tung tích lão đâu.

      Cuối cùng, tờ giấy trắng này được cất giấu ở nơi kín đáo như thế, vậy nó tuyệt đối thể là tờ giấy trắng bình thường được, chúng ta bây giờ chỉ là chưa phát ra điều cơ mật bên trong đó mà thôi. Có lẽ đúng như lời Tiên Dao , nó là vô tự thiên thư cũng chưa biết chừng, Bây giờ, cậu tạm thời hãy cất nó , đến lúc cần dùng tới, chúng ta tự khắc biết tác dụng của nó là gì thôi.”

      Tôi gấp cả hai tờ giấy có chữ và có chữ kia cẩn thận rồi nhét vào trong túi áo, sau đó với Tôn Kim Nguyên: “Nghe cậu thế, tớ có cảm giác như thắng lợi ở ngay trước mắt vậy. Cậu nắm chắc được như thế rồi, vậy tớ cũng buồn nản nữa. Chờ sau khi vết thương của cậu đỡ hơn, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát được rồi.”

      Tôn Kim Nguyên xua tay đứng dậy, : “Khỏi cần, tớ đâu có lại bằng tay, chúng ta cứ luôn bây giờ cũng được.”

      Đời người chính là như vậy, cứ luôn phải từ hành trình này bước sang hành trình khác, cần biết bạn vui vẻ hay buồn thương, cần biết bạn phấn chấn hay ủ dột, dù gì cũng phải tiến về phía trước, bởi vì phía trước có mục tiêu mà bạn chưa đạt tới.

      Địa đạo trước mặt chúng tôi có quá nhiều thay đổi, vẫn rộng rãi, lầy lội và sâu thấy đáy. Chúng tôi cứ như bước giữa màn đêm tối mịt, giơ bàn tay ra thể nhìn thấy năm ngón, ánh đèn chỉ có thể rọi sáng được khoảng rất gần. Sau khi hồi lâu, chúng tôi phát cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, thế là khỏi thầm nôn nóng.

      Vương Tiên Dao là người chịu đựng nổi trước tiên, nàng làu bàu : “Chúng ta còn phải bao xa nữa đây? Sao tớ cứ có cảm giác chúng ta giậm chân tại chỗ thế nhỉ? Liệu có khi nào nơi này có thứ gì đó cỗ quái cản bước chúng ta ?”

      Tôi tỏ ý tán đồng: “Tớ cũng có cảm giác như vậy. Còn nhớ lần trước khi trong địa đạo, chúng ta gặp phải quỷ đả tường lần. Kim Nguyên, cậu nghĩ sao?”

      Tôn Kim Nguyên : “Tớ cũng từng có cảm giác như thế này, nhưng đó là chuyện trong lần lật đấu đầu tiên của tớ, về sau nhiều rồi cảm giác này phai nhạt dần. Căn nguyên của việc này kỳ thực rất đơn giản, chỉ bởi vì tương tự của vật tham chiếu nên con người ta mới nhầm lẫn về thị giác, thêm vào đó lại phải thời gian dài trong địa đạo thông gió, nên trong lòng mỗi người đều cảm thấy bức bối. Hai yếu tố này đan xen vào nhau, lại cùng thúc đẩy nhau khiến cho cảm giác kia càng lúc càng ràng, đến cuối cùng làm người ta suy sụp ý chí, mất hết tinh thần. Thậm chí có người còn vì vậy mà lùi bước tiếp nữa.

      Kỳ thực, các cậu chỉ cần tỉ mỉ quan sát có thể phát ra số khác biệt . Ví như địa đạo này, nó phải là thẳng tắp đâu, vì được đào trong lòng núi nên khó tránh khỏi gặp phải những tảng đá lớn ngăn đường, lúc này, người đào địa đạo phải đào vòng qua đó, vậy nên địa đạo thoắt rẽ trái, thoắt lại rẽ phải, chỉ cần có thể nhìn ra khác biệt này là ác cậu dần cảm thấy dễ chịu hơn, còn sợ hãi như trước nữa.”

      Được Tôn Kim Nguyên nhắc nhở như vậy, tôi quả thực phát ra ít chỗ khác nhau đường , chẳng hạn như kích thước, hình dạng của các viên đá rơi mặt đất, mức độ thô ráp, vị trí lồi lõm của vách địa đạo. Tiền nhân có câu “thực tiễn xuất chân tri*” quả nhiên sai chút nào, tôi định khen ngợi Tôn Kim Nguyên vài câu, lại chợt thấy cậu ta dừng chân, sau đó ngoảnh đầu với chúng tôi: “Đúng là sợ cái gì gặp cái đó.” Dứt lời bèn tránh qua bên, phía trước lập tức lộ ra hai ngã rẽ ở hai bên trái phải, cùng với đoạn đường mà chúng tôi tạo ra ba góc trăm hai mươi độ y hệt nhau, nếu lại thêm vòng tròn bao quanh nữa là thành biểu tượng của Mercedes-Benz rồi.

      *”Thực tiễn xuất chân tri” có nghĩa là có thực tiễn mới hiểu biết.

      Những người trộm mộ rất sợ gặp phải tình huống thế này, cũng giống như tôi trước đó, con người ta sợ nhất là phải lựa chọn, vì chỉ cần sơ sẩy chút thôi là có tgeer đẩy bản thân vào tuyệt cảnh, vĩnh viễn ngóc đầu lên được. Còn nhớ trong chuyến tới Đại Hạp Cốc hồi học đại học, chính vì lựa chọn sai lầm mà ba người chúng tôi suýt mất mạng dưới lòng đất.

      Tôn Kim Nguyên trầm ngâm hỏi: “Lần này là ai lựa chọn đây? Vẫn cứ để Vân Sơn nhỉ, lần trước cậu chọn sai rồi, lần này chắc sai được nữa đâu, dù sao xác suất cũng là năm mươi năm mươi mà.”

      Tôi lập tức xua tay. “Đừng bắt tớ chọn, tớ bây giờ xui xẻo lắm! Khó khăn lắm mới thi đỗ đại học lại chẳng học được cái gì. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp được nhà nước lại sắp xếp công việc cho nữa. Khó khăn lắm mới tìm được việc lại vì làm muộn mà bị đuổi việc. Khó khăn lắm mới gom góp đủ tiền mở công ty riêng lại gặp lúc khủng hoảng tài chính. Lần này mà bắt tớ chọn nữa tớ chẳng biết đưa các cậu đến nơi nào đâu. Tiên Dao, cậu chọn , tớ tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ”. rồi liền cùng Tôn Kim Nguyên đưa mắt nhìn qua phía Vương Tiên Dao.

      Vương Tiên Dao : “Được rồi, vậy để tớ chọn. Lần trước con đường bên trái là con đường chính xác, vậy lần này chắc là đến lượt con đường bên phải rồi, chúng ta hãy rẽ phải .” Dứt lời liền giục Tôn Kim Nguyên xuất phát.

      Lịch sử cứ luôn giống nhau đén kinh người như thế, khi chúng tôi tràn trề hy vọng mới được chưa đầy năm phút lain gặp phải ngã ba đường khác, vẫn là hai nhánh rẽ ở hai bên trái phải, vẫn là những góc trăm hai mươi độ giống hệt nhau như thế, hình như chúng tôi chưa từng lựa chọn, hình như tất cả chỉ là ảo giác của chúng tôi mà thôi.

      Tôn Kim Nguyên : “Thế này , tớ chưa gặp phải tình huống này bao giờ. Đằng nào cũng biết đâu là con đường chính xác, chúng ta lại rẽ phải tiếp , để xem xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.”

      việc hề đơn giản như trong tưởng tượng. Sau khi chúng tôi rẽ về bên phải mười mấy lần liền, “biểu tượng Mercedes-Benz” lại lần nữa xuất trước mắt chúng tôi. Những ngã ba đường này giống như là đám em sinh năm sinh bảy vậy, hoàn toàn giống nhau, ngay cả người tinh mắt như Tôn Kim Nguyên cũng chẳng phát ra điểm nào khác biệt. Toàn bộ địa đạo dường như có vô số ngã rẽ, chẳng khác nào mê cung khổng lồ.

      Tôn Kim Nguyên : “Đây có tám, chín phần mười là mê trận mà chủ nhân ngôi mộ tạo ra để đề phòng những người trộm mộ, hơn nữa, người thiết kế trận này cũng đơn giản chút nào. Tớ chỉ mới được nghe kể về Bát trận đồ của Gia Cát Lượng và Bát quái trận trong Kinh Dịch mà thôi, biết rằng hai trận này đều có tổng cộng tám tám sáu mươi tư mê cung, ít nhiều cũng có thể thử bắt tay phá giải, chứ còn loại trận này chưa gặp phải bao giờ. Theo tớ được biết, loại mê trận thế này thường đều rất nguy hiểm, bên trong có bố trí cơ quan, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là sa thân vào cạm bẫy. Có điều chubgs ta tạm thời đều an toàn, chỉ là lòng vòng trở về chỗ cũ rất nhiều lần mà thôi. Bây giờ, tớ dùng dao khắc ký hiệu vào mỗi cửa hang mà chúng ta qua, các cậu nhớ phải cẩn thận đấy.”

      Lời của Tôn Kim Nguyên làm trái tim tôi như nhảy lên tới tận cổ họng, chúng tôi vừa chiến đấu với con xén tóc thành tinh xong, bây giờ lại chui vào mê cung chẳng nông sâu thế nào, quả đúng là vừa mới ra khỏi hang hổ gặp ngay miệng sói. thực lòng, phải lại trong mê cung thế này còn chẳng bằng đương đường chính chính chiến đấu với con quái vật hữu hình, bởi vì như thế, bạn ít nhất còn có thể nhìn thấy nó, sờ thấy nó, còn ở trong mê cung bạn chẳng biết kẻ địch của mình là ai, cũng chẳng biết có những cơ quan cạm bẫy nào chờ đợi mình, mà điều đáng sợ nhất là rất có thể bạn bị nhốt ở đây mãi mãi, thể ra ngoài được.

      Lần này chúng tôi hết rẽ trái rồi lại chuyển sang rẽ phải nhưng sau khi bừa qua mười mấy ngã rẽ vẫn nhìn thấy ký hiệu nào mà Tôn Kim Nguyên để lại, điều này khiến chúng tôi kìm được phát rồ lên, nhủ thầm: Địa đạo này rốt cuộc lớn đến chừng nào? Ở đây rốt cuộc có bao nhiêu ngã rẽ chứ?

      Đứng trước ngã ba đường, Vương Tiên Dao vừa thở hồng hộc vừa : “ ổn rồi, tớ sắp phát điên lên mất rồi. Còn nhớ hồi , bố tớ từng dẫn tớ chơi trò mê cung trong công viên, tớ tìm được đường ra, nôn nóng đến phát khóc. Từ đó về sau, tớ bao giờ dám chơi trò này nữa, ngờ hôm nay lại gặp phải mê cung thực thế này, sao số tớ xui xẻo thế nhỉ?”

      Thấy Vương Tiên Dao bi quan như vậy, tôi bất giác đành lòng, liền an ủi: “Tục ngữ có câu trời tuyệt đường người, lần trước dù gặp phải biết bao nguy hiểm nhưng đến cuối cùng, chúng ta vẫn hóa nguy thành an đấy thôi. Hơn nữa, chúng ta còn có Kim Nguyên nữa cơ mà, cậu ấy nhiều tài vặt lắm, chưa biết chừng lại có thể đưa chúng ta ra ngoài luôn bây giờ ấy chứ!” Dứt lời, tôi liền đưa mắt qua nhìn Tôn Kim Nguyên. Kỳ thực tôi cũng muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng cậu ta, vì tôi bây giờ nào phải là nôn nóng.

      Tôn Kim Nguyên : “Cứ tiếp xem thế nào thôi, lần này chỉ e tớ cũng chẳng làm gì được.”

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Lê Trang

      Giữu làn nước bùn ngập quá bàn chân, ba người chúng tôi ngẩn ngơ đứng đó. Tôi đưa tay gõ đầu, Vương Tiên Dao vạch ngón tay ra đếm, còn Tôn Kim Nguyên đưa tay sờ cằm, tất cả đều chìm vào dòng trầm tư.

      Vương Tiên Dao chợt : “ phải chúng ta có la bàn sao? Chỉ cần dựa vào đó mà phân biệt phương hướng, khả năng tìm được đường ra phải lớn hơn rất nhiều ư?”

      Tôn Kim Nguyên đưa tay vỗ đầu đánh bốp cái, : “Phải rồi, chỉ cần chọn lấy phương hướng, sau đó chỉ cần có nhánh địa đạo nào về hướng đó chúng ta chọn lối lấy mà mà , như thế nhất định bị lạc đường nữa. Chúng ta tiến vào nơi này từ phía sau ngọn núi, tức là từ hướng bắc, nếu muốn tìm được ngôi mộ trong lòng núi cần về hướng nam, nhất định là như vậy rồi!”

      Tôn Kim Nguyên bảo tôi lấy la bàn trong ba lô ra. Tôi y lời làm theo, lại để chiếc la bàn vào giữa lòng bàn tay, thấy đầu kim chỉ hướng nam la bàn sau khi xoay qua xoay lại hồi liền dừng lại và chỉ thẳng vào cửa hang nơi Tôn Kim Nguyên đứng. Tôn Kim Nguyên vui vẻ : “Tớ biết ngay là bên này mà, nên mới đứng ở đây trước, ha ha!”

      Chúng tôi gì nữa, lập tức tiến về phía sâu trong địa đạo theo hướng chỉ của la bàn. Mọi chuyện lần này có thể là thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, mỗi lần chúng tôi gặp phải ngã ba đường là la bàn đều có thể chỉ ra cửa hang nằm ở phía nam. Tôn Kim Nguyên tỏ ra hết sức đắc chí về việc lần nào mình cũng có thể đứng đúng chỗ. “Hãy cứ tin tưởng và theo tớ , tớ để các cậu phải chịu thiệt thòi đâu, ha ha”.

      Tôi chợt nghĩ tới việc, bèn lại với hai người bọn họ: “Chúng ta vốn về hướng nam, tại sao rẽ bao nhiêu lần rồi mà bây giờ vẫn về hướng nam thế nhỉ?”

      Nụ cười khuôn mặt Tôn Kim Nguyên sau nháy mắt trở nên cứng đờ, cậu ta cau mày, : “Đúng thế, hình như là có vấn đề gì đó rồi, tớ chỉ mải hưng phấn mà quên béng mất chú ý tới chuyện này!” Trước mắt lại xuất ngã ba đường nữa, Tôn Kim Nguyên tới ngay trước ngã rẽ, đầu mang màu đỏ kim la bàn chỉ thẳng vào ngã rẽ trước mặt cậu ta, sau đó cậu ta lại tới phía ngã rẽ còn lại, và bất ngờ, đầu kim la bàn màu đỏ tức chuyển hướng chỉ sang phía đó. Nếu chỉ dựa theo kết quả kiểm tra phương hướng của chiếc la bàn này tôi có thể đưa ra kết luận, đó là: phía bên trái là hướng nam, phái bên phải cũng là hướng nam, ở nơi này có hai hướng nam chĩa qua hai phía.

      Vương Tiên Dao : “Chắc phải là chiếc la bàn này bị hỏng rồi đấy chứ? Đừng với tớ là cậu ham của rẻ nên mua hàng nhái bên đường đấy nhé!”

      Tôn Kim Nguyên vội vàng thanh minh: “ thể nào, đây là hàng ngoại quốc chính hãng tớ nhờ người qun mua đấy, chất lượng tuyệt đối có vấn đề gì. Hơn nữa, cho dù chiếc la bàn này bị hỏng hướng chỉ của nó cũng phải rất bừa bãi bãi mới đúng, thể lần nào cũng chỉ vào hướng mà chúng ta muốn được. Theo tớ thấy, vấn đề nhất định là nằm tại mê trận cổ quái này, còn la bàn vốn bị hỏng hóc gì cả.”

      Tôi nhớ tới nguyên lý của la bàn từng được học trong giờ vật lý hồi còn học trung học cơ sở, bèn : “Lẽ nào tại nơi trong cùng của địa đạo có khối nam châm lớn, chính từ tính của khối nam châm đó làm ảnh hưởng tới công năng của la bàn? Vì trong địa đạo này có thứ gì ngăn cản, từ trường qua nơi này mạnh hơn từ tưởng ở những nơi khác có địa đạo, do đó mũi kim chỉ hướng mới luôn chỉ vào sâu trong địa đạo.”

      Tôn Kim Nguyên nghe mà lắc đầu ngớt, : “Nghe thế là đủ biết cậu chẳng hiểu mấy về khoa học tự nhiên rồi, năng bừa bãi quá! Ý cậu là nơi nào từ trường mạnh có thể kéo kim la bàn chỉ về hướng đó đúng ? Nhưng cho dù từ trường có chỗ mạnh chỗ yếu cực từ cũng bao giờ thay đổi, do đó bất kể chúng ta ở đâu, chỉ cần từ trường của nơi này mạnh hơn từ trường của trái đất, kim chỉ nam của la bàn nhất định chỉ về phái cực của từ trường ở nơi này, còn khi nào chúng ta tới nơi mà từ trường của trái đất mạnh hơn từ trường của nơi này, kim chỉ nam khôi phục trạng thái bình thường chỉ về hướng nam như cũ. Trong khi đó, chúng ta sau mỗi lần rẽ, kim chỉ nam đều chỉ vào sâu trong địa đạo, dó đó tớ cho rằng phải là nguyên nhân này”.

      Tôi : “Cậu nghe mơ hồ khó hiểu quá! Có điều nếu la bàn hỏng, vậy chắc chắn là phải tuân theo nguyên lý cùng cực đẩy nhau, trái cực hút nhau, nếu phải là có khối nam châm lớn gây tác động, lẽ nào hai đầu của địa đạo được thông điện với nhau, thế là dòng điện mới làm sinh ra từ trường? Nhưng khả năng này lại càng .”

      Tôn Kim Nguyên : “Cùng cực đẩy nhau, trái cực nhau, kim la bàn chia hai cực nam bắc, nam là cực dương, bắc là cực , cực chỉ hướng nam, cực dương chỉ hướng bắc. Tớ còn nhớ sư phụ tớ trước đây từng tới loại trận pháp có tên là Dương Lục Hợp thường được dùng trong việc bài binh bố trận thời cổ, nhưng còn dùng trong việc đào địa đạo làm mê cung tớ chưa nghe tới bao giờ. Để bày được trận Dương Lục Hợp cần phải có tổng cộng bảy ngàn hai trăm tướng sĩ, cứ hai tướng sĩ hợp làm nhóm dương đứng tựa lưng nhau, ở trong dương ở ngoài, xếp thành sáu hình lục giác đều có kích thước bằng nhau, sau đó sáu hình lục giác ấy tiến sát lại gần nhau theo kiểu cạnh ghép cạnh, chỉ giữ lại khoảng cách rộng bằng hai thân người giữa hai cạnh với nhau để làm đường cho quân địch tiến vào. Lúc ấy, nơi chính giữa sáu hình lục giác đều chính là khoảng trống hình lục giác đều có diện tích xấp xỉ với các hình ở ngoài, và đó cũng là chỗ dành cho kẻ địch. khi kẻ địch lọt vào giữa trận rồi, sáu đội nhân mã cho thể đồng thời ra tay, từng nhóm dương luân phiên thay thế cho nhau ngừng, khi có người hy sinh người bên cạnh nhanh chóng lấp vào chỗ trống, hình lục gaics đều cũng theo đó mà dần từng chút , đến tận khi tiêu diệt hết kẻ địch mới thôi.”

      Tôi thấy những lời này của Tôn Kim Nguyên tuy rằng thú vị nhưng lại chẳng giúp ích gì được cho tình hình của chúng tôi lúc này, bèn với cậu ta: “Câu chuyện cậu kể cũng hay đấy, nhưng nó có liên quan gì tới địa đạo này ư? Đừng lạc đề xa quá, hãy nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt của chúng ta !”

      Tôn Kim Nguyên : “Cậu đừng nôn nóng như thế, nghe tớ hết nào. Hơi khác với trận Bát quái, trận Dương Lục Hợp này tổng cộng chỉ có sáu cửa, cũng chính là khoảng rộng bằng hai thân người giữa các cạnh lục giác mà tớ . Sáu cửa này lần lượt là Hưu, Sinh, Khai, Đỗ, Thương, Tử, trong đó cửa Đỗ là nơi để cho kẻ địch vào, cửa Khai là nơi dùng để mở góc lưới tha cho đối phương mạng, cửa Tử là đường chết cho những kẻ muốn quyết chiến tới cùng, cửa Thương là nơi cho đại tướng hai bên giao phong với nhau, cửa Sinh là nơi để bắt giữ tù binh, phân công giữa các cửa hết sức ràng, hề làm ảnh hưởng đến nhau.

      Chúng ta bây giờ ở trong địa đạo nên thể thấy hết toàn cục, nhưng dựa vào địa hình cục bộ có thể nhận ra khoảng cách giữa các ngã ba ở nơi này xấp xỉ nhau, ba nhánh địa đạo ở các ngã ba đều tạo ra ba góc trăm hai mươi độ, các cậu thử nghĩ mà xem, như thế này còn chẳng phải vừa hay là bảy hình lục giác đều hay sao? Cứ theo suy luận này chỗ chúng ta đứng bây giờ nhất định là điểm giao nhau của ba hình lục giác đều trong số đó.”

      Vương Tiên Dao nhất thời chưa thể mường tượng ra những điều mà Tôn Kim Nguyên , bèn lấy giấy bít ra, sau đó từ điểm ban đầu vạch ra ba đường thẳng có độ dài xấp xỉ nhau tạo thành ba góc trăm hai mươi độ, sau khi vẽ xong quả nhiên phát tờ giấy xuất bảy hình lục giác đều, trong đó có hình ở chính giữa, sáu hình còn lại bao bọc xung quanh.

      Tôn Kim Nguyên lại tiếp: “Tư tưởng Đạo gia quả là bác đại tinh thâm, ngờ lại có thể tạo ra hai cực dương ở trong địa đạo, có câu rằng “thấp là mà cao là dương, gần là mà xa là dương”, cho nên việc kim chỉ nam của la bàn chỉ về hướng sâu trong địa đạo cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

      Vương Tiên Dao nhìn hình vẽ tờ giấy mà hưng phấn mãi thôi, vội hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu biết được nguyên lý rồi, vậy chắc hẳn có thể phá được trận này đúng ?”

      Tôn Kim Nguyên : “Tuy tớ có chút hiểu biết về trận Dương Lục Hợp, nhưng đó toàn là nhờ vào mấy lời vụn vặt nghe được từ miệng sư phụ, còn chưa học hỏi cách có hệ thống bao giờ, hơn nữa cũng chưa từng được xem đồ hình của trận pháp, biết các cửa Hưu, Sinh, Khai, Đỗ, Thương, Tử có thứ tự sắp xếp thế nào và nằm ở đâu. Có điều, trong trận Dương Lục Hợp này đáng sợ nhất vẫn là vào cửa Tử, các cửa khác vào rồi có lẽ còn sống được, nhưng khi vào cửa Tử chỉ có đường chết mà thôi. May mà bây giờ chúng ta vẫn chỉ lòng vòng trong trận, còn chưa bước vào cửa nào cả, nếu kết quả thế nào thực khó lắm!”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Lê Trang

      Nghe Tôn Kim Nguyên cậu ta cũng chẵng có cách nào khác, tôi kìm được lộ vẻ nôn nóng. “ suốt từ nãy tới giờ, hóa ra chúng ta vẫn phải chịu chết ở trong này ư?”

      Tôn Kim Nguyên : “Ít nhất cho đến bây giờ, tình hình là như vậy, trừ phi các cậu bằng lòng theo tớ liều phen. Nếu may mắn tránh khỏi cửa Tử, chúng ta nhất định tìm ra cách thoát khỏi nơi này’.

      Tôi : “Ý cậu là nếu liều chết chết chắc sai, còn nếu liều chỉ có phần sáu khả năng là tất chết đúng ? Vậy ngay cả kẻ ngốc cũng biết là phải lựa chọn thế nào rồi.”

      Tôn Kim Nguyên gật đầu, : “Thường có lời rằng vận mệnh nằm ngay dưới bàn chân chúng ta, nếu lựa chọn con đường này chúng ta cần phải có sẵn chuẩn bị về mặt tâm lý, tính toán trước các khả năng mới được. Nhìn tình hình bây giờ, đây quả thực là con đường duy nhất của chúng ta rồi.”

      Vương Tiên Dao : “Nếu vận mệnh an bài là chúng ta phải chết ở nơi này, vậy cũng đành chịu thôi, chỉ có thể bước nào tính bước đó. Tớ cũng quen mấy người trộm mộ, bọn họ kỳ thực đều phải lăn lộn lằn ranh sống chết mới có được chút thu hoạch. Đám giặc cướp vốn sống cuộc sống đầu đao lưỡi kiếm, còn những người trộm mộ phải sống những ngày tháng giữa vô số xác người, chúng ta chỉ cần hiểu điều này là được. Tuy tớ cũng vô cùng lo lắng nhưng ngay từ khoảnh khắc quyết định cùng bọn cậu, tớ biết rằng mình ắt phải trải qua những chuyện như thế này rồi, do đó, các cậu phải lo cho tớ, cứ việc phóng tay mà làm.”

      Bài giảng về tư tưởng của Vương Tiên Dao quả thực tệ chút nào, chỉ bằng mấy câu làm người ta sục sôi đấu chí. Lúc này tôi cũng bắt đầu có chút lòng tin, vì xác suất năm sáu thực hề . Tôn Kim Nguyên đưa tay cầm lấy bức hình Dương Lục Hợp mà Vương Tiên Dao vừa vẽ, : “Giả sử chúng ta điểm bất kỳ, ví dụ như điểm A này chẳng hạn, vậy chỉ cần rẽ qua phải lần, hoặc ở điểm B, như thế chỉ cần rẽ qua phải hai lần, vậy là tới cái cửa, có khả năng thứ ba nào khác. Đương nhiên, những cái cửa này đều đóng, chúng ta cần phải nghĩ cách để mở nó ra, sau đó có thể tiến vào trong số sáu cái cửa. Bên trong đó rốt cuộc có thứ gì chờ đợi chúng ta, điều này tớ biết được, chỉ biết là sống chết mà thôi. Bây giờ chúng ta thử khả năng đầu tiên.”

      theo Tôn Kim Nguyên, chúng tôi từ ngã ba này tới ngã ba khác, sau đó liền chọn lấy vị trí ở chính giữa ngã ba, bắt đầu dùng xẻng Lạc Dương để đào. Địa đạo này vốn nằm dưới lòng đất nhiều năm, đất rất mềm, tuy bên trong có lẫn ít sỏi đá nhưng khó mà làm giảm tiến độ của chúng tôi được. Chẳng mất bao nhiêu công sức, chúng tôi đào sâu xuống dưới được hai, ba mét, nhưng lại chẳng phát ra cái cửa ngầm nào cả. Tôi dừng tay, : “Nơi này có lẽ có cái cửa mà chúng ta muốn tìm rồi, hãy tiến hành kế hoạch B !”.

      Chúng tôi lại tới chỗ giữa ngã ba khác, sau đó gắng sức mà đào. Lần này mất nhiều thời gian như trước nữa, đào chưa được mét, xẻng Lạc Dương va phải thứ gì đó rất cứng, những tiếng “lắc cắc lắc cắc” vang ra từ lưỡi xẻng khiến tôi nghe mà khỏi rùng mình. Tôn Kim Nguyên : “Đào phải đá rồi, ấy, sao khối đá này lại trơn thế nhỉ? Chẳng giống đá tự nhiên gì cả. Chắc nó được ai đó chôn ở đây rồi, như vậy, nơi này rất có thể chính là cái cửa mà chúng ta tìm kiếm.”

      Sau khi gạt hết chỗ đất xung quanh, chúng tôi nhìn thấy cánh cửa đá cao hơn thân người, rộng chừng nửa mét xuất ngay trước mặt. Cánh cửa đá này trắng ngần, bóng loáng, dưới ánh đèn pin rọi vào còn phản chiếu ra những tia sáng chói mắt. Tôi đưa tay tới sờ vào nó, lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, đẩy thử mấy cái thấy nó hề chuyển động, xem ra là rất nặng. Tôn Kim Nguyên : “Dựa theo lẽ thường nơi này chắc phải có bố trí cơ quan, chỉ cần tìm thấy cơ quan là có thể mở được cánh cửa đá này. Cậu tránh ra chút, để tớ tìm thử xem.”

      Tôn Kim Nguyên lần mò khắp dưới cánh cửa đá lượt nhưng đừng là cơ quan, ngay đến chỗ lồi lõm cũng chẳng thấy. Cậu ta tức tối vung chân đá mạnh mấy cái, rồi lại lui lại phía sau nghĩ cách. Vương Tiên Dao : “Liệu có khi nào chúng ta cần sử dụng những câu thần chú giống như trong phim nhỉ?” rồi liền đứng trước cửa đọc loạt những câu thần chú quen thuộc: “Vừng ơi mở ra! Úm ma ni bát mê hồng! Thiên linh linh địa linh linh, cửa đá linh linh!” Vậy nhưng sau hồi cố gắng của nàng, ngay cả tiếng vọng lại cũng chẳng có.

      Tôi tới bên cạnh cánh cửa đá, thầm nghĩ cánh cửa này rộng như vậy, chi bằng hãy xem thử hai bên xem có chỗ nào sơ hở . Vừa mới dùng xẻng xúc thử hai cái, tôi lập tức phát hai bên cạnh cánh cửa đá đều có chỗ nhô ra, nơi chính giữa phần nhô ra ra được đục cái lỗ. Tôi dùng sức ấn mạnh phần nhô ra vào phía trong, chợt thấy cánh cửa đá hơi nhúc nhích, hóa ra đây chính là cơ quan mà mọi người vẫn tới. Tôi bảo Tôn Kim Nguyên đưa dây thừng lại, sau đó buộc vào phần nhô ra, rồi ba chúng tôi chỉ mới kéo khẽ cái, cánh cửa đá đổ rầm xuống đất làm lộ ra cửa hang được giấu phía sau, và đây lại là cái hang thẳng đứng khác.

      Cái hang này làm tôi nhớ đến lần trải nghiệm trong Đại Hạp Cốc năm nào, bèn buột miệng : “ Đây chắc phải là cái hang mà chúng ta rơi vào năm xưa đấy chứ? Lẽ nào vòng vòng lớn chúng ta lại quay về chỗ cũ?”

      Tôn Kim Nguyên thả dây thừng vào trong cái hang thẳng đứng đó, rồi ngoảnh đầu lại với chúng tôi: “Bây giờ, canh bạc chính thức bắt đầu, tớ phía trước, các cậu cứ theo sau là được.” rồi liền trượt dần xuống dưới theo sợi dây thừng. Chờ đến khi xuống dưới đáy hang, chúng tôi mới ngạc nhiên phát hóa ra phán đoán của tôi sai chút nào, nơi này rành giống hệt với nơi mà chúng tôi từng đến khi trước, bốn phía đều là những bức tường được lát đá cẩm thạch trắng sáng bóng như gương, chính giwuax trần hang có ô cửa sổ trời hình tròn, chỉ là ô cửa sổ ấy lúc này tối đen, thông thẳng ra bên ngoài như trước đây, chắc hẳn cửa ra bị những khối đá chặn lại rồi. đúng, nếu đây là cái hang khi xưa và bây giờ bị bít lại, vậy phía dưới nhất định phải có đất đá rơi xuống chứ, trong khi đó, dưới này lại chẳng có viên đá vụn nào cả. Ngoài ra còn điều quan trọn nhất mà vừa rồi tôi để ý tới, đó là trong góc tường hề có bóng dáng của vị tiền bối xương khô kia.

      Vương Tiên Dao hỏi: “Nơi này là gian phòng đá mà chúng ta từng tới ư? Sao tớ lại thấy giống lắm nhỉ?”

      Tôn Kim Nguyên cũng phát giác ra khác thường, bèn : “Trừ phi từng có người tới nơi này mang hài cốt của vị tiền bối kia , bằng đây tuyệt dối thể nào là gian phòng đá ngày trước được.”

      Vương Tiên Dao : “Liệu có phải là sư đệ của ông ta đột nhiên thức tỉnh lương tâm, đến đây đưa ông ta về an táng rồi ?”

      Tôi : “Khó có khả năng này lắm! Vì hơn ba mươi năm trôi qua mà kẻ đó chịu tới, lúc này chắc cũng già rồi. Hơn nữa tới đây chắc chắn có những rủi ro nhất định, với nhân phẩm của lão ắt chẳng bao giờ chịu làm cái chuyện như vậy đâu.

      Tôn Kim Nguyên : “Vừa rồi khi xuống đây, tớ hình như thấy cái hang mà ngày trước chúng ta dùng để ra ngoài, xung quanh cũng có dấu vết bị con chim lớn kia cào vào, nơi này rất có thể là gian phòng đá khác. Theo suy đoán của tớ, còn có bốn gian phòng đá nữa y hệt như thế này, tổng cộng có sáu gian, như vậy mới phù hợp với sáu phương hướng của trận pháp Dương Lục Hợp. Có điều, nếu đây là cửa tại sao lại khác gì lần trước, vừa thấy dấu hiệu của sống lại vừa có điềm báo về cái chết? Tớ cho rằng nguyên nhân trong chuyện này rất có thể là lần trước chúng ta vội quá, hơn nữa chỉ có chiết bật lửa nên chưa kiểm tra kĩ càng, lần này chúng t phải cẩn thận hơn mới được”.

      Gian phòng này sạch lạ thường, tường có lấy hạt bụi, và đây cũng là trong những điểm khác biệt với gian phòng đá lần trước. Tôi thầm đoán chắc là vì gian phòng đá này bị bít kín cửa ra nên bụi bặm mới thể theo gió bay vào đây được. Ba người chúng tôi mỗi người cầm chiếc đèn pin, chia nhay ra cùng tìm kiếm khắp nơi xem có manh mối gì nhưng vẫn như lần trước, chẳng có thu hoạch gì cả.

      Cuối cùng, ba người chúng tôi cùng tới giữa gian phòng đá, đèn pin trong tay vô ý chiếu về ba hướng khác nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng phát bức tường xuất hình chữ nhật do mấy luồng ánh sáng màu vàng tạo thành, có điều chỉ sau nháy mắt, hình chữ nhật ấy lại trở nên rối loạn ngay. Tôi vội gọi bảo hai người kia chiếu lại đèn pin về hướng vừa rồi, sau lúc điều chỉnh, hình chữ nhật kia lại lần nữa xuất . Bởi vì các bức tường đá cẩm thạch trắng ở đây có thể phản chiếu ánh sáng, do đó những ánh đèn chiếu xéo lên đó phản chiếu lên bức tường khác, rồi lại phải phản chiếu lần nửa. Cuối cùng, khi tất thảy ánh sáng cùng dừng lại bức tường hình thanhg nên hình chữ nhật, mà ô cửa sổ trời tại nơi lát đá cẩm thạch trắng đỉnh đầu chúng tôi vừa hay biến thành điểm đen nằm ở trung tâm của hình chữ nhật ấy. Kích thước của hình chữ nhật vừa hay xấp xỉ với kích thước của cánh cửa đá vừa rồi, khiến người ta kiềm được thầm nghĩ liệu chăng nó cũng là loại cửa đá?

      Tôn Kim Nguyên : “Lẽ nào nơi này mới là cơ quan thực ?”

      Cậu ta đưa chiết đèn pin trong tay cho tôi, bảo tôi giữ nguyên vị trí của chiếc đèn, còn mình chạy tới bên cạnh hình chữ nhật kia bắt đầu nghiên cứu. Cậu ta gõ thử vào hình chữ nhật, thấy có những tiếng “cộc cộc” vọng ra, chứng tỏ bên trong rỗng, chứa bất kỳ con đường ngầm nào cả. Sau đó cậu ta lại lần mò tìm kiếm theo đường phản chiếu của bốn luồng ánh sáng, nhưng vẫn chẳng phát ra khe hở nào, dùng sức đẩy cũng có tác dụng gì cả.

      Nhìn cậu ta ngừng lọ mọ, tôi bất giác nôn nóng, thêm vào đó lại phải giữu mãi tư thế nên mỏi nhừ cả hai tay, bèn hét to lên với cậu ta: “ tìm thấy gì chưa thế? Cậu thử nghiên cứu điểm đen ở chính giữa , tớ thấy nó giống với cái nút tắt mở ti vi nhà tớ lắm!”

      Nghe tôi hét lên nhue vậy, Tôn Kim Nguyên bèn đưa tay ấn thử vào cái điểm đen kia. Chỉ nghe tiếng “rắc” tiếng, gian phòng đá bắt đầu lung lay dữ dội. Tôn Kim Nguyên vộ hô lên: “Động đất rồi, mau tránh vào trong góc !”

      Tôi và Vương Tiên Dao vội vàng vứt chiếc đèn pin trong tay , ôm đầu chạy tới ngồi xổm ở góc tường, Tôn Kim Nguyên nằm rạp xuống ở góc tường khác. lúc sau, cơn rung lắc rốt cuộc qua , gian phòng đá hề sụp xuống như trong tưởng tượng của chúng tôi. Sau khi xác định là có việc gì, chúng tôi bèn nhặt đèn pin lên, chiếu về phía bức tường có hình chữ nhật vừa rồi, thấy những phiến đá cẩm thạch trắng ở vị trí của hình chữ nhật đó biến mất, thay vào đó là cửa hang tối om, từ bên trong ngừng thổi ra những cơn gió lạnh ngắt.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Diệu Linh

      Đây là đường hầm, trong đường hầm tối đen như mực. Chỉ dựa vào chiếc đèn pin trong tay, chúng tôi thể soi tới điểm tận cùng, chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh liên tục phả ra từ bên trong đó. Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của tôi và Vương Tiên Dao đều đổ dồn lên người Tôn Kim Nguyên, ý muốn hỏi cậu ta rằng có nên vào hay , vì dù sao cậu ta cũng từng học được chút về phong thủy, kiến thức hơn hẳn so với hai người chúng tôi.

      Tôn Kim Nguyên thấy hai người chúng tôi đều nhìn chằm chặp vào cậu ta khỏi có chút do dự, sau khi nhíu chặt đôi mày lát bèn với chúng tôi: “Khỏi cần nhìn nữa, chúng ta có con đường nào khác để cả, đành chọn lối này thôi, dù đây có là cửa tử chúng ta cũng phải xông pha phen mới được! thôi nào!”

      Suy nghĩ của tôi cũng gần giống như Tôn Kim Nguyên, tới nước này rồi chúng tôi cũng chẳng còn quyền lựa chọn nữa. Nhưng Vương Tiên Dao sau khi nhìn đường hầm đen thui kia tỏ ra rất sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tính cách của nàng này tôi biết rất , đến lòng can đảm nàng chẳng hề thua kém Tôn Kim Nguyên là bao, chính tôi mới là người nhát gan nhất trong ba người. Vậy rốt cuộc điều gì khiến cho nàng sợ hãi đến mức này cơ chứ?

      đúng! Tôi phát hai mắt Vương Tiên Dao đờ đẫn vô thần, bộ dáng đó giống như là vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ mà có vẻ như suy nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ đúng hơn. Tôn Kim Nguyên dường như cũng phát ra lạ thường, bèn tò mò bước tới.

      Tôi vội vàng vỗ nhẽ vai Vương Tiên Dao cái, hỏi: “Vương Tiên Dao, cậu làm sao vậy?”

      Bị tôi vỗ vai, Vương Tiên Dao sợ giật nảy mình kêu toáng lên tiếng rồi mới dần tỉnh táo trở lại. nàng hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tôn Kim Nguyên vẻ vô cùng căng thẳng, rung giọng : “Chúng ta thể vào đó được, tớ có dự cảm rằng bên trong đó tồn tại thứ vô cùng nguy hiểm. vì sao trong đầu tớ lúc này lại xuất cơn ác mộng hồi còn , có điều khác với trước đây là cảm giác của tớ lần này vô cùng chân thực.”

      Giấc mơ lột da rút gân cùng với lăng trì tùng xẻo kia chúng tôi được nghe Vương Tiên Dao kể lại, có điều đó dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, mà Vương Tiên Dao bây giờ đâu có nằm mơ, yên lành sao lại nghĩ tới chuyện đó cơ chứ? Chẳng lẽ đây thực là dự cảm của nàng? Tôi biết giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chuẩn xác, nên lúc này khỏi có chút rợn người, chẳng biết nên làm thế nào.

      Tôn Kim Nguyên suy nghĩ lát rồi chậm rãi : “Tiên Dao, liệu có phải là cậu cả nghĩ quá ? Cơn ác mộng đó của cậu xét cho cùng cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cậu bây giờ tỉnh táo cơ mà! Tớ nghĩ cậu lo lắng quá nên suy nghĩ vẩn vơ đấy!”

      Vương Tiên Dao lắc đầu mấy cái mạnh, giọng chắc nịch: “Tuyệt đối phải như vậy đâu. Các cậu có điều chưa biết, ngay khi mới nhìn thấy con đường hầm này, giấc mơ đó đột ngột lên trong đầu tớ, cách chính xác hơn, chính giấc mơ kia tự động tìm đến tớ.”

      “Là nó tìm đến cậu ư?” Tôi và Tôn Kim Nguyên đều cảm thấy chuyện này quá lạ thường. Nếu cơn ác mộng của Vương Tiên Dao là điềm báo, vậy khó trách nàng lại sợ hãi như vậy, vì trong giấc mơ, nàng bị người ta giải phẫu cơ mà.

      Tôn Kim Nguyên đưa tay vỗ ngực bồm bộp, tỏ ra hết sức tự tin với chúng tôi: “Sợ cái gì chứ, cổ nhân rồi: “Sống chết có số, phú quý do trời”, chuyện nếu nhất định phải đến cuối cùng kiểu gì cũng đến, chúng ta dù có tránh cũng tránh nổi. Dựa theo kinh nghiệm trộm mộ nhiều năm của tớ, lần này chúng ta còn chưa gặp phải tình cảnh chết chắc cả mười phần đâu.”

      Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu mạnh tỏ vẻ kiên quyết, đó là vào trong đường hầm kia. Tôn Kim Nguyên xốc lại chiếc ba lô sau lưng, vung mạnh cánh tay, cất bước đầu vào trong hang, tiếp đến là Vương Tiên Dao, còn tôi sau cùng.

      Vừa mới vào đường hầm, tôi cảm thấy toàn thân lạnh giá, cứ như bước vào hầm băng vậy, chỉ lát sau, toàn thân nổi da gà. Lúc này cả ba chúng tôi phải vừa vừa ngừng xoa vai để giảm bớt phần nào cái lạnh.

      Tôn Kim Nguyên phía trước đột nhiên dừng bước, chẳng biết là gặp phải chuyện gì, dù sao lúc này, tầm mắt của tôi cũng bị hai người bọn họ chặn mất nên nhìn thấy gì cả. Chợt Tôn Kim Nguyên quay đầu lại, hưng phấn : “Các đồng chí, tôi nhìn thấy ánh dương ấm áp rồi, cửa ra nhất định nằm ở phía trước.”

      Tôi cảm thấy hơi khó tin, vì sau hồi lòng vòng, chúng tôi ít nhất cũng xuống dưới lòng đất hai mươi mấy mét, tại nơi này làm sao mà xuất ánh mặt trời được? Tôi bèn kéo Vương Tiên Dao và Tôn Kim Nguyên qua bên để len lên phía trước nhất. Đúng thế, nơi cửa ra ở phía trước quả thực rất sáng, cũng có thể là vì ở trong thế giới tối tăm quá lâu nên luồng sáng màyuvàng đó chiếu tới làm cho hai mắt tôi đau nhói, thực chẳng cửa ra này rốt cuộc thông tới nơi nào?

      Đúng lúc tôi và Tôn Kim Nguyên đều kích động thôi, Vương Tiên Dao lại chợt khẽ “ồ” lên tiếng, giống như vừa phát ra điều gì đó mới mẻ vậy. Tôn Kim Nguyên cưới, : “Tiên Dao, tớ là cậu suy nghĩ lung tung rồi mà, lần này cậu tin rồi chứ? Đừng có “ồ à” gì nữa, chúng ta sắp ra ngoài được rồi.”

      Vương Tiên Dao đặt ngón tay trỏ lên môi ra dấu im lặng, ý bảo chúng tôi đừng nên gì.

      “Sao thế Tiên Dao?” Tôn Kim Nguyên kìm được giọng hỏi.

      Vương Tiên Dao bước lên phía trước bước, tỏ vẻ thần bí với chúng tối: “Vừa rồi, tớ nghe thấy có tiếng bước chân người, nhưng đó tuyệt đối phải là tiếng bước chân của chúng ta.”

      Tôi cảm thấy đây phải chuyện lạ, vì phía trước chính là cửa ra rồi, có tiếng bước chân sao chứ? Cho dù có tiếng còi ô tô cũng chẳng phải là điều đáng ngạc nhiên. Tôi bèn cười, với nàng: “Tiên Dao, cậu bị sao vậy? Tớ thấy từ lúc vào đường hầm này, lá gan của cậu nhiều quá! Nghe thấy tiếng bước chân chứng tỏ điều gì nào? Chứng tỏ rằng phía trước có người chứ sao.”

      Vương Tiên Dao ngẫm lại chút thấy cũng có lý, bèn khẽ lắc đầu, cười gượng với chúng tôi: “Có lẽ đúng là tớ cả nghĩ rồi. Dù sao cũng tới cửa ra, vậy chúng ta hãy mau ra ngoài thôi, ở nơi này tớ cứ cảm thấy thoải mái.”

      Vì sắp tới cửa ra nên chúng tôi cũng cần giữ đội hình làm gì nữa. Tôi đầu tiên, tất nhiên là người chạy trước nhất. Nhìn cửa ra tràn ngập ánh mặt trời trước mặt, thấy nó càng lúc càng ở gần mình hơn, cảm giác giá lạnh người tôi lập tức tan biến, bước chân cũng càng ngày càng nhanh hơn.

      Khi đến cửa ra, tôi còn chưa kịp vui mừng bất giác khựng người lại, mặt nghệt ra thể nào tiếp được nữa. Ôi mẹ ơi! Đây là... Bởi vì tôi dừng lại quá đột ngột, Tôn Kim Nguyên ở phía sau kịp phản ứng, cứ thế lao rầm vào lưng tôi. Sau khi hơi loạng choạng, tôi ngã nhào xuống đất, định bò dậy lại chợt nghe Tôn Kim Nguyên hét to tiếng “a”, thế rồi lưng tôi nặng trịch, hóa ra bị tấm thân to lớn, tráng kiện của cậu ta đề lên người, sống lưng chừng như sắp gãy rời ra đến nơi.

      Tôi kìm được làu bàu : “Tớ này, sao cậu lại như vậy chứ? Va vào người tớ thôi cũng đành, nhưng cứ phải cưỡi lên người tớ cậu mới cam tâm hả?”

      Tôn Kim Nguyên : “Làm gì có chuyện đó, cậu nghĩ tớ muốn cưỡi lên người cậu lắm à? Đều là tại Tiên Dao ở phía sau va vào tớ đấy!”

      Tôi vừa định đáp lại mấy cậu Vương Tiên Dao ở phía sau cắt ngang lời tôi, hậm hực oán trách: “Bạch Vân Sơn, tớ muốn hỏi tại sao cậu lại như vậy đây, yên lành cậu dừng lại làm gì thế?”

      Tôi để ý tới câu hỏi của nàng, vội vàng bảo Tôn Kim Nguyên đứng dậy vì lúc này, tôi sắp thở nổi nữa rồi. Nào ngờ Tôn Kim Nguyên giống như nghe thấy lời của tôi, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhất định chịu đứng dậy. Tôi phải giục giã mấy lần cậu ta mới tỉnh táo trở lại, sau đó lồm cồm bò dậy với vẻ rất thiếu tự nhiên.

      Lúc này, khuôn mặt Tôn Kim Nguyên ngợp đầy vẻ kinh ngạc, thân thể cứ như cứng đờ ra đó. Mãi lúc lâu sau, cậu ta mới quay sang hờ hững với Vương Tiên Dao: “Tớ biết tại sao Bạch Vân Sơn lại tiếp rồi. Vì phía trước vốn phải là cửa ra.”

      “Cái gì?” Nghe thấy lời này, Vương Tiên Dao tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nôn nóng hỏi: “Phía trước phải là cửa ra? Vậy ánh sáng từ đâu mà tới?”

      Tôi đứng dậy phủi bụi đất người, chậm rãi đáp: “Thứ chúng ta nhìn thấy căn bản phải ánh mặt trời, mà là ánh nên được phản chiếu ra ngoài.”

      Kỳ thực tôi dừng chân lại là vì phát phía trước căn bản phải cửa ra mà chỉ là gian phòng đá vô cùng rộng lớn mà thôi. Bốn vách của căn phòng đá này treo đầy những chiếc gương đồng lớn , bên cạnh còn đốt đầy nến, mà toàn là những cây nến to hơn loại nến chúng ta thường dùng ở nhà rất nhiều. Ánh nến sau khi chiếu vào những chiếc gương đồng liền phản chiếu trở ra làm cho căn phòng đá này trở nên hết sức sáng sủa, chúng tôi vì hiểu nguồn cơn cho nên mới nghĩ rằng đó là ánh sáng mặt trời.

      Lúc này, phía trước chúng tôi có con đường lớn nằm ngang được lát bằng những khối đá xanh phẳng lì, đoán chừng dù có mười người sắp thành hàng ngang đó cũng thành vấn đề gì. Phía bên trái, con đường thông thẳng mạch tới cái đài cao trông cực kỳ khí thế, trân đài cao còn có chiếc ghế trông như là long ỷ của hoàng đế thời xưa. Chiếc ghế đó được dát vàng, chẳng biết là được làm từ nguyên liệu gì, nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài thôi thấy toát ra vẻ uy nghiêm rồi. Còn phía bên phải, con đường thông tới cánh cửa đá lớn, nhưng cánh cửa đá ấy lại đóng chặt, chẳng biết phía sau đó có phải là cửa ra hay . Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cánh cửa đá có viết hai chữ lớn, có điều đó là chữ từ thời xưa, tôi đọc được.

      “Trời ơi, những thứ ở nơi này khoa trương quá, xem ra vị Lương Vương kia quả đúng là bạo tay .” Chẳng biết từ lúc nào, Vương Tiên Dao chen tới bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm vào gian phòng đá trước mặt, kìm được cất lời tán thán.

      Vương Tiên Dao sai, ngờ mộ của vị Lương Vương thua trận mà lại xa hoa tới mức này, hơn nữa đây vẫn chưa phải mộ thất chính, vậy mộ thất chính còn xa hoa tới mức nào nữa đây? Liệu có khoa trương hơn cả nơi này nữa ? Lúc này, trong đầu tôi bỗng nổi lên ý niệm, chỉ là mộ Lương Vương mà lộng lẫy thế này vậy lăng mộ của Thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng ra sao?

      Nhìn địa cung(*) xa hoa trước mặt, tôi và Vương Tiên Dao đều ngợp trong cơn kinh ngạc tột cùng, miệng há to, thiếu chút nữa rớt cả cằm xuống đất. Tôn Kim Nguyên hiển nhiên là vừa rồi còn chưa xem đủ, lúc này ra sức đẩy tôi và Vương Tiên Dao qua hai bên để chen vào giữa, rồi tiến lên phía trước. Tôi và Vương Tiên Dao lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng bám theo sau cậu ta vào trong địa cung.

      (*)Địa cung tức là cung điện dưới lòng đất, ở đây là tới gian phòng đá vừa rồi.

      Nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người như thế này, với tính cách của Tôn Kim Nguyên xưa nay việc đầu tiên mà cậu ta muốn làm ắt hẳn là xuýt xoa phen, sau đó tự khen ngợi bản thân, rằng ngay đến nơi như thế này mà mình cũng có thể tìm được. Nào ngờ lúc này khi nhìn được lát, sắc mặt của cậu ta lại trở nên tái nhợt, bộ dạng đó chẳng hề giống như đamg kích động chút nào, thậm chí còn có vẻ như là gặp ma giữa ban ngày vậy, trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra ngớt.

      Vương Tiên Dao nhìn thấy bộ dạng đó của Tôn Kim Nguyên kìm được bật cười, sau đó cất lời trêu chọc: “Kim Nguyên, dù cậu có kích động cũng đâu cần phải làm đến như vậy! Cậu uông nhầm thuốc hay sao thế?”

      Tôn Kim Nguyên ngoảnh đầu qua cười gượng với hai chúng tôi, “Bộ dạng của tớ bbây giờ giống như rất kích động sao? Các cậu đúng là đầu đất, bây giờ mà còn có tâm trạng để ngắm cảnh với cả giễu cợt tớ nữa, lẽ nào vẫn chưa biết chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi ư?”

      “Cậu thế là có ý gì? Lẽ nào đây phải chỉ là địa cung xa hoa thôi sao?” Vương Tiên Dao vừa vừa tỏ ra rất khó hiểu.

      Tôn Kim Nguyên trả lời, chỉ nhìn chúng tôi mà nở nụ cười hờ hững, bộ dạng đó của cậu ta khiến tôi kìm được phải rùng mình. Tôi biết, mỗi khi Tôn Kim Nguyên cười như vậy có chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ hoặc cực kỳ nghiêm trọng xảy ra, đây là thói quen từ của cậu ta. Tôi vội bảo cậu ta đừng có úp úp mở mở nữa, mau xem rốt cuộc phát ra điều gì lạ thường.

      Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, : “Vân Sơn, vẫn là cậu hiểu tớ nhất.” Nối rồi liền chỉ tay về phía chiếc gương đồng ở cách chỗ chúng tôi xa, hỏi: “Có nhìn thấy ngọn nến đỏ ở bên cạnh chiếc gương đồng kia ?”

      Tôi : “Cậu hỏi thế phải là thừa thãi ư? Bọn tớ đều mù, nến có bao nhiêu như vậy, tất nhiên là phải nhìn thấy chứ!”

      Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi đừng cắt ngang, sau đó tiếp: “Vấn đề phải là những ngọn nến, điều mấu chốt tớ muốn tới ở đây là những ngọn nến đó vẫn còn cháy.”

      Nghe cậu ta như vây, trái tim tôi tức nguội lạnh quá nửa, gần như chỉ sau nháy mắt hiểu được ý tứ của cậu ta. Khỉ , lẽ nào chúng tôi gặp ma? Những ngọn nến này tại sao vẫn cháy được? Gã Lương Vương đó chết cả sáu trăm năm rồi, cho dù là ngọn nến to như cây cột đình chắc cũng cháy hết từ lâu rồi mới phải, trong khi đó, những ngọn nến cháy trước mắt chúng tôi lại như vừa mới được đốt lên, ngọn lửa lập lòe chẳng khác nào xinh đẹp thướt tha nhảy múa. Có điều lúc này, chúng tôi chẳng có tâm trạng đâu để mà ngắm nhìn hay tán thưởng.

      Sau cơn kinh hãi, tôi nhìn quanh hai bên trái phải để tìm kiếm manh mối, ngờ lại thực phát ra điều lạ thường. Quan sát kĩ, thấy nơi này từ xuống dưới, bất kể là những tấm gương đồng hay mặt đất đều vô cùng sạch , dính hạt bụi, hoàn toàn giống như bị chôn vùi dưới đất sâu mấy trăm năm. Tôi vội vàng phát này cho Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao biết.

      Vương Tiên Dao dường như nghĩ tới điều gì đó, bèn : “Phần phía trước ngọn núi phải bắt đầu được khai phá rồi ư? Liệu có phải địa cung này được nhà nước phát và nằm trong diện được bảo vệ rồi nhỉ? Bằng tại sao lại sạch như thế?”

      “Bây giờ là thời buổi nào rồi chứ, nếu ngôi mộ cổ này được nhà nước phát , vậy thiết bị chiếu sáng bên trong phải là đèn điện mới đúng, sao lại còn dùng nến?” Tôn Kim Nguyên lập tức bác bỏ phán đoán này của Vương Tiên Dao.

      Lời của Tôn Kim Nguyên nghe rất có lý, nhưng nếu phải như Vương Tiên Dao phán đoán, vậy nguyên nhân thực rốt cuộc là gì đây? Tôi trầm ngâm : “Liệu có phải cả ba người chúng ta cùng bị ảo giác nhỉ? Như thế tất cả những thứ trước mắt đều là do chúng ta tưởng tượng ra, kỳ thực hề tồn tại. Theo tớ được biết, có số người vì làm việc dưới lòng đất quanh năm nên thường xuyên thiếu dưỡng khí, từ đó gây ra tình trạng ảo giác đứt quãng, phải chăng ba người chúng ta cũng bị như vậy?”

      Lời này của tôi vừa mới ra khỏi miệng, Tôn Kim Nguyên đột ngột vung tay đánh tới, tôi nhất thời kịp phản ứng, ăn ngay cái tát của cậu ta. Tôi đưa tay lên, sờ má trái đau rát, kìm được cất tiếng mắng lớn: “Này, Đại Tôn Tử, cậu bị điên đấy hả? Có phải là trúng Cổ rồi ?” Tuy trong lòng rất muốn lao lên rửa sạch nỗi nhục này, nhưng nghĩ tới khả năng Tôn Kim Nguyên có thể trúng Cổ, suýt giết chết tôi, mà Tôn Kim Nguyên lại là người khỏe mạnh nhất trong số ba người, nếu cậu ta nổi điên lên, chỉ e tôi và Vương Tiên Dao khó lòng địch lại được.

      Tôn Kim Nguyên thấy tôi và Vương Tiên Dao đều tỏ ra căng thẳng như vậy lập tức cười, : “Vừa rồi cậu chẳng chúng ta có thể bị ảo giác đấy ư? Cho nên tớ mới thử chút, kết quả chứng minh phán đoán vừa rồi sai, bởi vì cậu vẫn còn biết đau.” rồi còn nhún vai xòe tay ra vẻ hết cách, bộ dạng thực là rất đáng ăn đòn.

      Tôi nghe mà lòng thầm bốc hỏa, ngờ gã khốn này lại dám bỡn cợt tôi: “Vậy tại sao cậu tự tát mình ? Tớ điên tiết lắm đây, tát lại cậu khó mà nguôi ngoai cơn giận được!” Dứt lời, tối liền xắn tay áo lên chuẩn bị liều mạng với Tôn Kim Nguyên, nhưng lại vị Vương Tiên Dao đứng sau lưng đưa tay kéo lại, rồi chỉ nghe nàng khẽ : “Hình như có động tĩnh.”

      Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng ngẩn ra, vội vàng lần theo hướng phát ra thanh, nhìn về phía cánh cửa đá, chỉ nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc” rất lớn, ngay sau đó, cánh cửa đá động đậy, nhanh chóng mở rộng ra. Tôi bất giác nhủ thầm, chẳng lẽ phán đoán của Vương Tiên Dao mới là ? Đoàn khảo cổ tiến vào đây ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :