1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Tôn Kim Nguyên hưng phấn : “Yên tâm , tớ tin Phật mà, sát sinh đâu, ha ha! với cậu, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý gì đó kỳ thực chỉ là thứ yếu mà thôi, cậu còn nhớ lúc ở trong Đại Hạp Cốc, chúng ta từng bị cù sưu cắn ? Tớ kể chuyện này với sư phụ, ông cho rằng cù sưu rất có thể chính là sâu độc mà Lương Vương nuôi dưỡng năm xưa. Tuy nhiều năm trôi qua, chúng ta vẫn bình an, xảy ra chuyện gì nhưng tớ rất sợ sau này có biến cố xuất , do đó, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm bất an. Sư phụ chúng ta muốn thanh trừ hoàn toàn chất độc trong cơ thể nhất định phải tìm được mộ Lương Vương , hòa vào nước uống, như thế mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân được. Do đó, lần này tớ tới đây chủ yếu là để bàn bạc chuyện này với các cậu, vì sợ cậu khó chịu với việc trộm mộ nên mới phải lê thê hồi như thế để thuyết phục cậu trước, chứ đến lúc đó, lập trường của cậu kiên định gay to. Tình hình dưới mộ ai có thể lường trước được, rnột khi tập trung, hậu quả vô cùng thê thảm.”

      Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cứ phải dùng xương của Lương Vương mới có thể giải được độc vậy?”

      Tôn Kim Nguyên đáp: “Việc này kĩ ra dài lắm, để tớ giải thích sơ qua cho cậu hiểu vậy. Nghe sư phụ tổ , nếu ai đó trúng phải Cổ độc chỉ có ba cách để giải độc mà thôi. Cách thứ nhất là tự tay giết chết người nuôi Cổ. Cách thứ hai là nhờ người nuôi Cổ đích thân giải độc cho mình. Con cách thứ ba chính là như tớ vừa mới . Mà cậu cũng biết rồi đấy, Lương Vương chết được sáu trăm năm rồi, hai cách đầu hiển nhiên thể nao dùng được nữa, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng cách thứ ba mà thôi.”

      Tôi rốt cuộc hiểu được đại khái nguồn cơn, có điều về mặt này, tôi quả thực là người ngoại đạo, bèn : “Mấy chuyện này tớ hiểu lắm, đành trông cậy vào cậu thôi. Chúng ta rốt cuộc cần chuẩn bị những gì vậy?”

      Cậu ta xua tay, : “Tớ chỉ cần duy nhất món đồ ở chỗ cậu thôi, chính là thứ mà chúng ta nhặt được bên cạnh vị tiền bối xương khô trong gian phòng đá kia ấy.”

      Lúc xưa, tiền bối xương khô Trương Duy Trí viết giấy rằng có ba món đồ tặng cho người có duyên để làm thù lao cho việc giúp ông ta báo thù, trong đó có hai cái móng vuốt đầu bọc kim loại, đầu sắc bén, thứ còn lại là miếng ngọc rất thơm. Sau khi về trường, tôi và Tôn Kim Nguyên mỗi người giữ lấy cái móng, miếng ngọc kia đưa cho Vương Tiên Dao. Nhà Vương Tiên Dao vốn mở tiệm bán đồ cổ, nàng vừa nhìn nhận ra ngay miếng ngọc là món đồ cổ tốt, nên tỏ ra vô cùng kích động.

      Thực ra thời đại học của tôi trôi qua cách hết sức nhạt nhẽo, thoắt cái hết cả bốn năm, chẳng có việc gì đáng để hoài niệm. Duy có lần du ngoạn cửu tử nhất sinh đó là làm tôi nhớ mãi, mồi lần hồi tưởng lại là đều có cảm giác việc như mới vừa xảy ra, cho nên vật duy nhất mang về được trong lần đó, tôi đương nhiên vẫn luôn giữ kĩ để làm kỷ niệm, lúc này nghe Tôn Kim Nguyên nhắc tới ngay: “Cái móng ấy tớ vẫn luôn cất kĩ, còn thường xuyên lấy ra xem, mỗi lần nhìn thấy nó là lại nhớ về chuyện thửo nào. , chuyến đó của chúng ta tuy nguy hiểm nhưng đúng là rất kích thích, mong là cuộc tìm kiếm dạ minh châu lần này cũng được như vậy.”

      Nghe tôi vậy, Tôn Kim Nguyên hô liền mấy tiếng “hay”, sau đó : “Ngày mai, cậu mang cái móng ấy tới đây rồi chúng ta cùng tìm Tiên Dao, chỉ cần mượn đưọc miếng ngọc của ấy nữa là chúng ta có thể xuất phát được rồi. Theo ý tớ, chuyện nay tạm thời cần phải với Tiên Dao vội, chờ sau này giải độc cho ấy luôn thể là được rồi, kẻo ấy lại lo lắng.”

      Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi: “Cái móng và miếng ngọc rốt cuộc có tác dụng gì vậy?

      Tôn Kim Nguyên cười tủm tỉm, : “Việc này xin cho phép tớ tạm thời bảo mật, bao lâu sau, cậu khắc tự biết thôi.”

      Hết cách, tôi đành về nhà tìm lấy cái móng kia, lại với người nhà là mình phải xa chuyến bàn chuyện làm ăn, rồi thu dọn qua loa đồ dạc, chờ đến chiều tối tới khách sạn kia hội họp với Tôn Kim Nguyên vốn chuẩn bị xong xuôi từ sớm.

      Nhà của Vương Tiên Dao nằm ở thành phố Cát An tỉnh Giang Tây. Hồi học đại học, tôi và Tôn Kim Nguyên từng tới đó mấy lần. Nhưng sau khi lập gia đình, nàng chuyển đến sống ở đâu chúng tôi hề hay biết.

      Chúng tôi lên xe khởi hành vào lúc mười giờ tối, đến năm, sáu giờ sáng hôm sau đến nơi. Sau khi xuống xe, chúng tôi kiếm chỗ ăn sáng qua rồi tìm cửa hàng đồ cổ trong ký ức, trong lòng thầm mong nó chưa bị chôn vùi giữa dòng thời gian.

      Chúng tôi cùng bước Thiên Nhai - con đường dành riêng cho người bộ. Sau khi qua ngã rẽ thấy trước mặt xuất cửa hàng cổ kính, ba chữ lớn mạ vàng “Thư Cổ Trai” tấm biển trước cửa hàng vẫn y như thuở nào.

      Lúc này, cửa hàng rất vắng vẻ, chẳng có dù chỉ vị khách. Phía sau quầy hàng, người phụ nữ ngồi nghịch máy tính, dáng vẻ thoạt nhìn tuy xinh xắn dễ thương như các trẻ tuổi nhưng lại toát ra nét gì đó hết sức quyến rũ động lòng người. Đưa mắt nhìn quanh, chúng tôi thấy cách bố trí trong cửa hàng tuy đơn giản nhưng kém phần trang nhã, bước mặt sàn lát gỗ sạch sé dính hạt bụi, lại ở giữa những món đồ cổ đủ mọi chủng loại, kiểu dáng, chúng tôi như có thể ngửi thấy thứ mùi xa xưa thăm thẳm, cảm giác vô cùng đặc biệt.

      Thấy chúng tôi vào, người phụ nữ đó vội càng đứng lên, để lộ nụ cười mà lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại. Từ lúm đồng tiền đôi gò má kia, tôi nhận ra ngay người này chính là Vương Tiên Dao.

      đợi nàng mở miệng, tôi và Tôn Kim Nguyên đồng thành hô to ba chữ “Vương Tiên Dao”. Vương Tiên Dao nhìn hai chúng tôi suốt hồi lâu vẻ nghi hoặc, rồi mới kinh ngạc kêu lên: “Bạch Vân Sơn, Tôn Kim Nguyên, hóa ra là các cậu!”

      Vưong Tiên Dao vẫn nhiệt tình giống hệt như xưa, lập tức chạy tới ôm chẩm lấy hai đứa chúng tôi, sau đó nhất quyết kéo chúng tôi uống cà phê.

      Trong gian phòng riêng của nhà hàng kiểu Tây Babela, chúng tôi ngồi ôn lại chuyện xưa, kể về cuộc sống của mỗi người bây giờ, sau đó mới bắt đầu tới chuyện chính. Kết quả là Vưong Tiên Dao cũng giống như chúng tôi, vẫn nhớ như in chuyên tới Đại Hạp Cốc năm nào, còn miếng ngọc kia bấy lâu nay vẫn chưa từng rời khỏi thân thể, lập tức lấy ra cho chúng tôi xem, còn làm được lai lịch của nó.

      Vương Tiên Dao : “Loại ngọc này có tên gọi là Văn Hương, quanh năm tỏa ra thứ mùi thơm nồng đậm, đeo người cần dùng nước hoa mà vẫn luôn toả hưong thơm. Hơn nữa, có thứ này rồi uống cà phê hoàn toàn trở thành việc làm thừa thãi, bởi mùi thơm của nó có công dụng làm tinh thần hưng phấn, thành ra những khi mất ngủ tớ thậm chí chẳng dám để nó trong phòng. Mà nó còn có tác dụng khác nữa, nhưng ra các cậu đừng bảo là tớ mê tín đấy nhé! Nghe đồn thứ này còn có thể dùng để tránh tà, ai đeo nó người lũ tiểu tiểu quủ đừng hòng làm gì được. Thực ra, miếng ngọc Văn Hương này có lai lịch lớn lắm, ra có lẽ các cậu tin đâu. Nó là bảo vật trấn phái của phái trộm mộ miền Nam, cho nên bộ xương khô Trương Duy Trí kia đeo nó người chỉ là để làm đồ trang sức như suy nghĩ của chúng ta trước kia đâu, có lẽ bên trong đó còn chứa bí mật gì nữa đấy!”

      Tôn Kim Nguyên mực im lặng lắng nghe, cho Vương Tiên Dao xong mới cười ha ha, : “Hóa ra những việc này cậu đều biết cả rồi. Vậy tớ cũng cần phải giấu giếm thêm nữa. Lần này, bọn tớ tới đây là muốn mượn miếng ngọc Văn Hương nay của cậu về dùng tạm.”

      Vương Tiên Dao nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt hoài nghi, sau đó liền tỏ vẻ nghiêm túc : “Khai mau, có phải các cậu lại chuẩn bị làm việc gì đó xấu xa thể để cho người khác biết ? được đâu nhé!”

      Tôn Kim Nguyên thản nhiên : “Chỉ là trộm mộ mà thôi. Cậu cần tỏ ra kinh ngạc như vậy làm gì.”

      Tôi kìm được buồn bực làu bàu: “Cái gì mà “lại” chứ, nghe cứ như là bọn tớ làm việc này nhiều lần rồi vậy. Hơn nữa, đây cũng phải việc gì xấu xa tồi tệ cả, có bao nhiêu vàng bạc châu báu bị chôn vùi dưới đất như thế mà cậu thấy xót xa sao? Bọn tớ làm thế này cũng là mong chúng có thể thấy lại ánh mặt trời, xét ra có thể coi là hành thiện tích đức đấy!”

      Vương Tiên Dao : “Cậu chuẩn bị trộm mộ mà còn làm ra vẻ như là mình có lý lắm ấy! Mau , định lật đấu ở đâu vậy?”

      Tôn Kim Nguyên nghe thế thi cười, : “Xem ra cậu cũng là người trong nghề rồi, ngay cả tiếng lóng mà cũng biết. Tớ thấy người cao thâm khó lường nhất trong chúng ta có khi lại chính là cậu ấy chứ!”

      Vương Tiên Dao : “Điều này tớ dám nhận đâu, bởi khác nghề vốn như cách núi mà. Có điều cậu nhớ lại mà xem, những món đồ trong cửa hàng của tớ có món nào phải là đồ chôn theo người chết đâu? Cho nên tớ tiếp xúc khá nhiều với dân lật đấu, từ lâu muốn tự mình thử phen.”

      Nghe nàng vậy, tôi bất giác sợ giật nảy mình, vì tôi và Tôn Kim Nguyên vốn định hai người với nhau, tìm Vương Tiên Dao chỉ là để mượn ngọc, ngờ nàng cũng có hứng thú với việc trộm mộ như thế, xem ra lần này đưa theo nàng xong rồi.

      Tôn Kim Nguyên chắc cũng có suy nghĩ giống tôi, bèn : “Được rồi, vậy bọn tớ dưa cậu cùng, mà nơi đó cậu cũng từng rồi đấy, chính là nơi cậu có được miếng ngọc Văn Hương này.” Sau đó lại giảng giải tỉ mỉ cho Vương Tiên Dao nghe chuyện tìm kiếm dạ minh châu và giải Cổ độc.

      Vương Tiên Dao : “Lần đó tớ bị cắn nhiều như thế, mà đến bây giờ vẫn chưa xuất triệu chứng gì lạ thường, nếu lời của vị tiền bối xương khô đó là thời gian chất độc mình chờ phát tác hình như dài quá phải? Hì hì! Có điều, việc này thà rằng tin là có chứ thể tin, chúng ta nên có chuẩn bị chu đáo là tốt nhất. Phải rồi, tớ nhớ là khi đó, mỗi người các cậu cũng lấy được món đồ, theo tớ đoán đều là đồ tốt cả, các cậu tra ra được lai lịch của chúng chưa?”

      Tôn Kim Nguyên : “Đó là bùa Mô Kim(*), làm từ móng của con tê tê, đầu được bọc đồng thau, do Tào Tháo năm xưa phát cho các Mô Kim hiệu úy. Nghe đổn về sau, phần lớn bùa Mô Kim đều thất truyền, hai chiếc này của chúng ta có thể coi là cặp duy nhất còn sót lại thế gian.”

      (*) “Mô kim” tức là “tìm vàng”, “hiệu úy” là tên gọi của chức vị trong quân đội ở Trung Quốc thời cố. “Mô Kim hiệu úy” theo nghĩa đen tức là hiệu úy chuyên quật mộ tìm vàng.

      Tôi vô cùng kinh ngạc, ngờ chiếc móng nhoi đó lại có lai lịch lớn như vậy, bèn vội vàng lấy ra xem. Chỉ thấy bùa Mô Kim này đen bóng, trong suốt, lấp lánh tỏa ra những tia sáng dìu dịu dưới ánh đèn, phần đầu sắc nhọn, phẩn dưới hình chóp cụt, được khảm mấy sợi kim tuyến tạo thành hoa văn “thấu địa”, thân bùa có khắc hai chữ “Mô Kim” theo lối chữ Triện(*) cổ, nét khắc cứng cáp, hùng hồn, mang đầy cổ ý, tuy trải qua nhiều năm tháng nhưng vẫn chẳng hề bị mài mòn.

      (*) Chữ Triện hay còn gọi là Triện thư là kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ.

      Vương Tiên Dao đón lấy bùa Mô Kim rồi đưa lên mũi ngửi thử, lại cẩn thận vuốt ve, sau đó mới : “ sai, dựa theo niên đại của kim loại thứ này quả thực hai ngàn năm lịch sử rồi. Nhưng trải bao sương gió mà vẫn giữ gìn được tốt đến như thế này, nguyên liệu làm nên nó quả đúng là hiếm có vô song, e rằng ngay đến kim cương cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

      Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu tỏ ý tán đồng, rồi Vương Tiên Dao lại tiếp: “Nghe từ cổ chí kim, những người trộm mộ được chia ra làm bốn môn phái, lần lượt là Phật Khâu, Mô Kim, Ban Sơn, Tá Lĩnh. Người của các môn phái này được gọi là Phát Khâu tướng quân, Mô Kim hiệu úy, Ban Sơn đạo nhân và Tá Lĩnh lực sĩ. Có câu rằng “Phát Khâu có ấn, Mô Kim có bùa, Ban Sơn có thuật, Tá Lĩnh có giáp”, cậu có thể nhận ra bùa Mô Kim như thế, lẽ nào nhận được chân truyền của Mô Kim môn rồi? Như thế quả là cơ duyên rất lớn.”

      Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, : “Ông thầy phong thủy mà tớ theo trước đây từng là vị Mô Kim hiệu úy, khi về già thoái giang hồ, chuyên xem phong thủy cho người ta. Về sau, cự lại được năn nỉ của tớ, ông ấy có dẫn tớ lật đấu mấy lần. Từ chỗ ông ấy, tớ học được bí thuật phong thủy, tuy chỉ là ít kiến thức sơ sài nhưng cũng có thể ban ngày xem xét sông núi, ban đêm quan sát trăng sao, từ đó tìm long mạch, xác định vị trí của những ngôi mộ. Dựa vào sở học của bản thân, tớ hoàn toàn có thể khẳng định Đại Hạp Cốc chính là nơi đầu rồng náu, ở đó tàng phong tụ khí(*), thực là chốn bảo địa hiếm có để xây dựng lăng mộ.”

      (*) “Tàng phong tụ khí” là khái niệm trong lĩnh vực phong thủy, có nghĩa là nên tránh những nơi gió lùa để tụ được những luồng khí tốt.

      Nghe thấy những lời này của Tôn Kim Nguyên, chúng tôi đều vô cùng kích động. Vương Tiên Dao vốn bộp chộp, vội vàng hỏi:“Vậy khi nào chúng ta ra tay? Bây giờ dịp thời tiết dịu mát, khí khô hanh, rất thích hợp để làm việc dưới lòng đất đấy!”

      Tôn Kim Nguyên : “Chỉ chừng mấy ngày tới thôi, giờ vẫn còn mấy món công cụ chưa tới, chờ khi lấy được rồi chúng ta có thể xuất phát ngay. Các cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đấy, đặc biệt là Vân Sơn, tố chất tâm lý của cậu cần nâng cao hơn nữa mới được.”

      ”Tớ đâu có tệ như vậy chứ! Cậu cứ chống mắt lên mà xem, đến lúc đó, tớ nhất định khiến cậu hài lòng.” Tôi lập tức tỏ ra phục.

      Tôn Kim Nguyên : “Được rồi, nếu các cậu hạ quyết tâm chuyến này đều có thể tính là thành viên của Mô Kim môn rồi, đương nhiên cần phải có chút hiểu biết về trộm mộ và về Mô Kim môn. Trộm mộ - tiếng lóng gọi là lật đấu. Việc trộm mộ ở nước ta kỳ thực tồn tại từ lâu, căn cứ theo những ghi chép trong sử sách, ngôi mộ bị trộm sớm nhất là mộ của Thương Thang - vị vua đầu tiên của nhà Thương, cách chúng ta bây giờ khoảng ba nghìn sáu trăm năm. Hình thái ban đầu của Mô Kim môn chúng ta xuất từ thời Chiến Quốc, tinh thông “Tầm Long quyết” và “Phân Kim Định Huyệt”, cực kỳ chú trọng đến khâu kỹ thuật. Đến cuối thời Đông Hán, Tào Tháo lập ra chức Mô Kim hiệu úy cho những người chuyên đào mồ quật mả tìm vàng, do đó đệ tử của Mô Kim môn còn được gọi là Mô Kim hiệu úy. Đến thời Tống, Nguyên, đệ tử của Phát Khâu môn, Ban Sơn môn, Tá Lĩnh môn đều hiếm khi xuất , do đo người đời cho rằng truyền thừa của các môn phái này đoạn tuyệt cả rồi, chỉ còn sót lại Mô Kim môn mà thôi.

      Trong Mô Kim môn nhất định là phải có sư phụ truyền thụ cho bản lĩnh mới có thể tính là người của môn phái. Chúng ta có bộ quy tắc, tiếng lóng, kỹ thuật riêng, chỉ cần biết được quy tắc và thuật ngữ đều là đồng môn, cái này về sau tớ từ từ dạy cho các cậu. Có điều trong Mô Kim môn, chỉ những người nào có bùa Mô Kim chính thống mới được gọi là Mô Kim hiệu úy. Tiếc là theo dòng chảy thời gian, phần lớn bùa Mô Kim thất lạc, do đó các quy tắc cũ cũng thay đổi ít nhiểu, có bùa Mô Kim hay trở nên còn quá quan trọng nữa. Thế nhưng như vậy có nghĩa là có thể hoàn toàn tuân thủ theo các quy tắc cũ, có số quy tắc vẫn còn lưu truyền đến tận bây giờ. Chẳng hạn như khi quật được ngôi mộ lớn, trước tiên phải thắp cây nến rồi đặt ở góc đông nam của mộ thất, sau đó mới có thể mở quan tài tìm bảo vật; khi động thủ, được gây tổn hại đến di thể của người chết, cần nhàng tìm kiếm từ đỉnh đầu cho tới gan bàn chân, cuối cùng nhất định phải để lại cho người chết , hai món bảo vật.

      Trong quá trình này, nếu ngọn nến ở góc đông nam bị tắt nhất định phải trả những món bảo vật đến tay về chỗ cũ, sau đó cung kính dập đầu ba cái, trở về theo đường cũ. Ngoài ra, trộm mộ thông thường đều là nhóm ba người, người đào đất, vì cạnh hố thể chất đầy đất lên được nên lại phải có người chuyên chuyển đất, người còn lại đứng phía xa canh chừng, xem ra ba chúng ta với nhau vừa hay thích hợp. Còn về những chuyện khác, tớ tạm thời chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa, đành đợi tới lúc thực chiến rồi nghĩ ra cái gì về cái đó vậy.”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      Tôi vốn tìm khách sạn ở gần đỏ để vào nghỉ tạm, nhưng Tôn Kim Nguyên lại bây giờ chúng tôi cần hành kín đáo, nên xuất ở những chốn đông người, thế là đành nhờ Vương Tiên Dao tìm chỗ ở giúp. Chúng tôi được đưa tới ngôi nhà trông cực kỳ cổ kính với tường xanh ngói vàng, cửa gỗ rêu phong, áng chừng ít nhất cũng phải có trăm năm lịch sử.

      Tôi ngạc nhiên : “Ngôi nhà này mà hơn chút nữa chắc là có thể mang đến Thư Cổ Trai của cậu để bày như món đồ cổ rồi đấy. Bây giờ lúc thị trường chứng khoán ngừng lao dốc, giá nhà cao chót vót chịu hạ, sao đội phá dỡ nhà lại để nguyên cho nó ở đây nhỉ? Xem ra cậu quả là đơn giản chút nào!”

      Vương Tiên Dao cười, : “Căn nhà này có từ thời ông nội của ông nội tớ rồi. Hồi tớ cũng từng sống ở đây thời gian, nhưng về sau có ông thầy phong thủy thể để tớ ở đây tiếp được, thế là gia đình tớ liền dọn ra ngoài, căn nhà này được giao lại cho chú tớ. Năm năm trước, gia đình chú tớ chuyển tới vùng duyên hải làm việc, thế là căn nhà này bị bỏ hoang. Hai năm nay, chính quyền có kế hoạch xây dựng khu dân cứ mới ở nơi này, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn chưa quy hoạch xong.”

      Tôn Kim Nguyên : “Miếng đất này diện tích , nếu rơi vào diện quy hoạch cậu giàu to đấy! Có điều tớ nghe những ngôi nhà cũ thường có ma, e rằng nơi này cũng chẳng được yên ổn lắm đúng ? Nhìn thoáng qua khung cảnh ở đây, sân rộng mà cửa hẹp, phòng lớn mà cửa sổ , ánh sáng đủ, u ám ẩm ướt, thực là nơi quá tuyệt vời cho ma quỷ náu. Còn hai cây hòe trong sân kia nứa, biết là ai trồng thế nhỉ? Hòe tức mộc quỷ(*), là vật dễ dẫn ma quỷ quái tới nhất, người ta tránh còn kịp, tớ chưa từng nghe có ai lại trồng nó trong nhà cả, là lạ lùng!”

      (*) Chữ “hòe - 槐” do chữ “mộc - 木” và chữ “quỷ -鬼” ghép thành.

      Vương Tiên Dao ngạc nhiên : “Khá lắm Tôn Kim Nguyên, ngờ cậu cũng có bản lĩnh ghê đấy, ngay đến việc này mà cũng có thể nhìn ra được. Hồi tám, chín tuổi, tớ từng bị bệnh nặng. Trong thời gian đó, mỗi lần ngủ đều nằm mơ thấy giấc mơ giống hệt nhau. Trong mơ, tớ bị bắt vào trong hang động sâu thăm thẳm, trong hang có vô số loại ma quỷ quái, bọn chúng bắt rất nhiều người về, nhốt tớ và những người ấy vào chiếc lồng sắt. Sau đó, tớ nhìn thấy mấy kẻ ăn mặc như là binh sĩ thời cổ đại, bọn họ giết chết hai người ngay trước mặt tớ, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, trong đó có người bị lột da, người còn lại tùng xẻo đến chết. Người bị tùng xẻo kia chết thảm lắm, thịt người bị cắt từng chút từng chút , những miếng thịt mỏng bị cắt ra còn được để vào trong cái đĩa lớn. Khi đó, tớ có thể nghe thấy hết sức ràng tiếng kêu đau khổ của người chết, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng biết vì sao mà bất kể quay đầu về hướng nào, tớ cũng vẫn có thể nhìn thấy tất cả, dù có nhắm mắt lại cũng chẳng ích gì.

      Cuối cùng đến lượt tớ, tớ trị trói chiếc bàn gỗ, nhưng điều kỳ lạ là linh hồn tớ lại như rời khỏi thân thể, cứ thế bay lững lờ giữa trung, tận mắt nhìn bản thân ở phía dưới ngừng giãy giụa. Sau đó, tớ nhìn thấy mình bị móc tim ra, máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất, quả thực vô cùng đáng sợ, thế là kìm được hét to mấy tiếng. Sau khi tỉnh lại phát toàn thân mình đầm đìa mồ hôi. Mỗi lần ngủ đều gặp phải chuyện như vậy làm thần kinh bị giày vò thê thảm. Tớ dần dần chẳng thiết ăn uống gì nữa, thân thể tiều tụy nhiều, thậm chí đến cuối cùng còn chẳng có sức mà xuống giường nữa.

      hôm, có ông thầy phong thủy ngang qua nhà tớ, khi đó, ông nội tớ vẫn chưa qua đời, mà ông lại khá mê tín, cho rằng có lẽ thầy phong thủy có thể cứu được tớ, liền mời ông ta vào nhà, nhiệt tình tiếp đãi. Sau khi cơm nước xong xuôi, ông thầy phong thủy đo chẳng chờ ai lẳng lặng cất bước về phía phòng tớ, miệng lầm rầm niệm chú ngừng, sau đó lấy từ trong túi ra tấm bùa hộ thân treo lên người tớ. Trước khi , ông ta còn dặn dò cha tớ là mau mau chuyển nhà, tốt nhất là hãy chặt luôn hai cây hòe ở ngoài sân . Cha tớ chỉ thoáng do dự, thế rồi nhanh chóng chuyển nhà đến chỗ ở bây giờ, lâu sau bệnh của tớ khỏi hẳn, chuyện chặt cây cũng vì thế mà bị gác qua bên.”

      Tôn Kim Nguyên : “ ra cậu còn từng trải qua chuyện như vậy nữa, thế mà trước đây tớ chưa từng nghe cậu kể. Đúng là ly kỳ quá! Ngôi nhà này bị bỏ hoang mấy năm, chỉ e khí lại càng nặng hơn, may mà bọn tớ chỉ ở đây mấy ngày, chắc là có vấn đề gì lớn đâu.” rồi liền đưa tay đẩy cửa phòng. Cửa phòng vì lâu ngày phải chịu gió xối nắng thiêu, lại được sửa chữa, thế là “bộp” tiếng, mảnh gỗ rơi ra, từ bên trong còn bay ra thứ mùi ẩm mốc cực kỳ khó ngửi.

      Tôi ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, thấy bầu khí lâu rồi lưu động, do đó tụ cả vào chỗ, có thể là chướng khí mịt mù, mạng nhện giăng khắp nơi. Tôn Kim Nguyên chạy kiếm lấy cây sào trúc về, sau đó trước mở đường cho chúng tôi. Vào bên trong, chỉ thấy mặt đất vương vãi đầy những đồ vật cũ kỹ mà chủ nhân của ngôi nhà khi dọn mang theo, hai chiếc sofa nằm lặng lẽ bên dưới bức tường phía bên phải, chiếc bàn bát tiên bị mối mọt đục khoét chỉ còn lại ba chân giống như vị quý nhân địa vị cao với, ngạo nghễ tọa lạc ngay chính giữa phòng khách.

      Cuối cùng hai chúng tôi lựa chọn gian phòng ở mé bên để nghỉ lại. Nơi này so với phòng khách sạch hơn nhiều, bên trong có chiếc giường đôi đóng bằng gỗ lim, phía đối diện đặt chiếc tủ đứng sơn màu đen, hai mé bên dán hai bức tranh nguệch ngoạc do trẻ con vẽ, chắc là do em họ hoặc cháu của Vương Tiên Dao để lại. tủ vẫn còn nguyên khóa, chẳng biết là bên trong có chứa thứ gì.

      “Cũng đến nỗi quá tệ.” Tôn Kim Nguyên tỏ ra khá hài lòng, lên phía trước đẩy cửa sổ ra, gió mát lập tức thốc vào phòng ngớt. “Cứ để cho gió xối hết mùi ẩm mốc , chiều nay chúng ta có thể dọn vào đây ở được rồi.”

      Trưa hôm đó, chúng tôi dùng bữa trong nhà hàng cao cấp phố bộ, Vương Tiên Dao bữa cơm này là để tẩy trần cho chúng tôi, đồng thời cũng là tiếng kèn báo hiệu cho cuộc chiến sắp tới. Dùng bữa xong hơn bốn giờ chiều, đến khi chúng tôi ôm chăn chiếu từ nhà Vương Tiên Dao đến căn nhà kia trăng mọc từ lâu. Vương Tiên Dao chỉ ở lại đó lát rồi quay về nhà.

      Căn nhà này vốn cũng có điện nhưng do nhiều nưm dùng nên bị cắt từ lau, bây giờ đêm đến thực là tối tăm mù mịt. May mà Vương Tiên Dao còn để lại cho chúng tôi chiếc đèn pin, thêm vào đó, vừa rôi tôi mua được mấy cây nến trong cửa hàng ven đường, chắc cũng đủ cầm cự trong vòng đêm.

      Sau khi nằm lên giường, Tôn Kim Nguyên kể lại cho tôi nghe quá trình cậu ta gặp được thầy phong thủy kia và bái ông ta làm sư phụ: “Sau khi tốt nghiệp, tớ vào làm trong công ty của bố tớ. Về sau, có quãng thời gian, tâm trạng tớ rất tệ, thế là chẳng tha thiết làm gì nữa, suốt ngày rượu chè lướt khướt. Có hôm, tớ uống say, chẳng biết thế nào lại lái xe ra ngoài thành phố, thế rồi xe đột nhiên chết máy, tớ dùng đủ mọi biện pháp mà vẫn chẳng thể khởi động lại được. Lúc ấy tớ nghĩ tới việc gọi điện thoại nờ người đến giúp nhưng lôi điện thoại ra mới phát có tín hiệu, thậm chí ngay đến số 112(*) cũng gọi được. Rơi vào tình cảnh đó, tớ chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là ngồi yên trong xe chờ người qua hoặc là chờ đến khi trời sáng rồi tính tiếp, thứ hai là tự mình tìm người giúp đỡ. Sau hồi do dự, cuối cùng tớ lựa chọn biện pháp thứ hai.

      (*) “112” là số điện thoại khẩn cấp dành cho các điện thoại GSM, hoàn toàn miễn phí, thường có thể gọi được ngay trong tình huống khắp lắp thẻ sim.

      Đó là buổi đêm mùa đông, tớ co ro cúm rúm đường, vậy mà suốt nửa tiếng sau vẫn chẳng gặp được ai, cũng nhìn thấy bất kỳ thôn xóm nào. Cuối cùng, tớ mệt đến nỗi bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa, dần dần phát con đường phía trước càng lúc càng rộng rãi, càng lúc càng sáng tỏ. Tớ có cảm giác mình quảng trường lớn, mặt đất là tấm gương bóng loáng khổng lồ. Nơi đó có trời cũng có đất, chỉ có tớ và tấm gương chẳng biết là rộng đến chừng nào kia thôi, thế giới dược chia ra làm hai nửa, tớ có thể nhìn thấy ràng cái bóng của mình lững lờ lại ngay bên dưới tấm gương. Lâu dần, trong đầu tớ tự dưng sinh ra ảo giác, chẳng biết đâu mới thực là mình. Tớ vô cùng lúng túng, nỗi sợ hãi ngừng trào lên.

      Chính vào lúc này, tớ nhìn thấy vật thể khác di chuyển về phía mình, đến gần rồi mới nhìn ra đó là ông già, nhưng điều kỳ lạ là ông già đó ràng cũng tấm gương như tớ, nhưng tớ lại nhìn thấy cái bóng của ông ta, điều này làm tớ lập tức tỉnh táo trở lại từ trong cơn mê ảo. Ông già đó tới bên cạnh tớ, đưa tay vỗ vào vai tớ, hỏi tớ là có phải bị lạc đường rồi . Mãi tới lúc này, tớ mới giật mình phát mình vào khu rừng, dựa vào ánh trăng dìu dịu còn có thể nhìn thấy xa phía trước là nghĩa địa u. Tuy tớ thể xác định được thân phận của ông già đó nhưng dù gì ông ta cũng cứu tớ, cho nên tự nơi đáy lòng tớ vô cùng cảm kích ông ta. Đêm đó, tớ và ông già quay về trong xe của tớ, trò chuyện suốt đêm, thế rồi tớ mới hay ông ta là thầy phong thủy. Về sau quan hệ giữa tớ và ông ta tốt dần lên, mà tớ vốn có hứng thù với những thứ như phong thủy, tướng số, thế là liền bái ông ta làm sư phụ, đến nay được tám, chín năm rồi.”

      Nghe Tôn Kim Nguyên kể lại quá trình bái sư ly kỳ ấy, tôi bất giác thầm cảm khái, còn quãng thời gian cậu ta rượu chè bê tha kia tôi cũng biết. Khi đó, vì chuyện Vương Tiên Dao lấy người khác mà cậu ta vô cùng phiền muộn, nên mới mượn rượu giải sầu. Tiếp đến, chúng tôi lại tán gẫu với nhau đủ thứ chuyện trời dưới biển, rồi bất giác chìm vào giấc ngủ say từ lúc nào chẳng hay.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      ngủ ngon, tôi bống nghe thấy những tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, liền giật mình ngồi phắt dậy, thấy trước mắt thoáng qua bóng đen. Tôi bất giác cả kinh, vội há miệng ra định kêu nhưng lại bị bàn tay bịt chặt miệng lại, bên tai vang lên giọng được hạ xuống rất thấp của Tôn Kim Nguyên: “Suỵt, đừng kêu!”

      “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi ghé sát bên tai cậu ta, khẽ hỏi.

      “Trong tủ hình như có thứ gì đó.” Tôn Kim Nguyên lạnh lung .

      Tôi khẽ mỉm cười, hóa ra những thanh vừa rồi vọng ra từ trong tủ. Hồi chiều, tôi nhìn kỹ chiếc tủ đó. Bên có khóa, hơn nữa cái khóa còn rỉ sét, giữa đêm khuya thế này, chắc chắn là lũ chuột chạy ra gây chuyện. Tôi bèn với Tôn Kim Nguyên: “ sao đâu, là chuột ấy mà. Nơi này lâu rồi có người ở, chắc lũ chuột làm tổ trong ấy rồi. Nhìn cậu hoảng hốt kìa, thế mà còn là tớ nhát gan nữa chứ!”

      Tôn Kim Nguyên cho là thế, vẫn cứ ngồi xổm cạnh giường động đậy, nhưng hồi lâu sau vẫn thấy có động tĩnh gì nữa, lại cự được khuyên nhủ của tôi, liền tiếp tục lên giường ngủ.

      Chúng tôi vừa kê đầu xuống gối được lát, còn chưa kịp ngủ nghe ba tiếng “cộc cộc cộc” nữa vang lên, thanh lớn hơn hẳn vừa rồi. Lần này, tôi nghe thấy rất ràng, trong lòng thầm nhủ đây tuyệt đối phải là chuột, vì chuột thể tạo ra thanh lớn như thế được.

      Tôn Kim Nguyên bật đèn pin lên, : “Chúng ta qua đó xem thử xem sao!”

      Tôi mò lấy viên gạch từ dưới gầm giường, rảo bước tới trước cái tủ kia, nhanh chóng đập bung khóa ra. Trong tủ hoàn toàn trống trải, mọi đồ đạc đều bị mang sạch , hơn nữa xung quanh còn được dán giấy báo cực kỳ cẩn thận, hề có chỗ nào bị rách hay thủng, cho nên thể có chuột hay thứ gì khác chui vào trong tủ được. Nhưng tiếng gõ “cộc cộc cộc” vừa rồi rốt cuộc từ đầu mà ra chứ?

      “Lẽ nào…. có ma?” Tôi đưa mắt nhìn qua phía Tôn Kim Nguyên vẻ nghi hoặc, muốn xem xem vị Mô Kim hiệu úy được cao nhân chân truyền này có kiến giải gì cao minh .

      Nhưng Tôn Kim Nguyên lại tỏ ra rất thất vọng, khẽ lắc đầu, : “Tớ cũng biết nữa. Tớ vốn ngỡ rằng trong tủ có tà vật gì đó, nhưng bây giờ mở tủ ra rồi lại chẳng thấy có chỗ nào lạ thường, khó hiểu.”

      Tôi rụt đầu ra khỏi tủ, làu bàu : “Nhật định là chúng ta tự dọa mình rồi, cứ nên quay về ngủ tiếp thôi.” Dứt lời liền chuẩn bị đóng cửa tủ lại.

      Tôn Kim Nguyên chợt kêu lên: “Từ từ , cậu nhìn những tờ báo kia mà xem, có phát ra vấn đề gì ?”

      Tôi chăm chú nhìn kỹ, thấy những tờ báo đó quả đúng là có vấn đề. Phần rìa của chúng ràng ẩm ướt hơn những chỗ khác, hơn nữa còn có thể nhìn ra vệt nước. Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất là khí ẩm ướt, các tấm ván gỗ có hơi nước ngưng đọng, mà phần rìa của những tờ báo lại dính chặt vào đó, vậy nên mới ẩm ướt hơn những chỗ khác. Có điều tôi lập tức loại bỏ khả năng này ngay, vì hai bức tranh dán bên ngoài hề có tượng này, như vậy chỉ còn khả năng nữa thôi. Tôi trầm giọng : “Theo tớ thấy, những tờ báo này rất có thể là vừa mới được dán lên lâu.”

      Tôn Kim Nguyên : “Cậu đúng lắm, ban đầu tớ cứ ngỡ rằng chiếc tủ này bị khóa từ bên ngoài, những tờ báo kia thể nào mới bị dán lên được, nhưng đáp án có lẽ nằm ngay sau đó thôi.”

      Dứt lời, Tôn Kim Nguyên liền đưa tay giật phăng mấy tờ báo xuống, quả nhiên nhìn thấy tại nơi đối diện với cửa tủ có cái hang tròn được đào sâu hẳn qua tường. Hai chúng tôi đều kinh ngạc mãi thôi.

      “Tớ phải xem xem bên trong đó có điều cổ quái gì mới được.” Tôn Kim Nguyên xong liền nhảy vào trong tủ chui luôn vào trong cái hang ấy. Tôi sợ cậu ta có điều gì sơ sẩy, thế là vội vàng theo sát phía sau.

      Sau khi chui qua bức tường, chúng tôi phát phía đối diện cũng là cái tủ, cửa tủ đóng, bò ra ngoài thấy đây là ngôi nhà bỏ hoang chẳng khác ngôi nhà bên kia là mấy, mọi bài trí cũng tương tự, chỉ là chính giữa phòng khách bên này có đặt cái vại nước lớn, đúng là vô cùng kỳ lạ. Tôi và Tôn Kim Nguyên tò mò tới bên vại nước, vầng trăng tròn vành vạnh len qua mái nhà bị sập mất nửa vừa hay rọi thẳng xuống giữa vại nước, giống hệt như ngọn đèn sáng. Đột nhiên, là nước nổ lên gợn sóng làm bóng trăng bị đánh tan ra thành từng mảnh như vảy cá, sau khi mặt nước bình lặng trở lại bóng trăng in giữa vại nước biến thành bài thơ với các con chữ đều mang màu trắng bạc:

      Lương Vương cố lịch thiên niên

      Đa thiều si nhân thi cốt hàn

      Hữu duyên trì tảo lai tương ngộ

      Vô duyên đồ lao chung uổng nhiên

      “Sao lại như vậy chứ?” Tôi thể giải thích được tại sao giữa vại nước lại đột nhiên xuất bài thơ như thế này. “Lẽ nào bài thơ này có ý khuyên chúng ta đừng tìm mộ Lương Vương? Theo như lời trong bài thơ hình như có rất nhiều người vì việc này mà chết có chỗ chôn rồi, chúng ta có nên suy nghĩ lại nhỉ?”

      Tôn Kim Nguyên : “Theo tớ thấy phải, cậu đừng quên còn câu thứ ba, có thể hiểu câu đó là chúng ta đều là người có duyên, và bây giờ chính là thời khắc gặp gỡ. Có câu rằng thiên cơ thể tiết lộ, cũng tức là thiên cơ thể xác định trước, chỉ có làm rồi mới biết được thiên cơ rốt cuộc là gì. Tớ bây giờ càng lúc càng có hứng thú rồi đây, lẽ nào trong chốn mông lung mọi việc đều được ông trời định trước?”

      Sau chừng phút ngắn ngủi, nước trong vại lay động thêm lần nữa, rồi dần dần bóng trăng trở lại như trước, mọi việc dường như chưa từng xảy ra. Sau đó, thấy còn xuất chuyện gì kỳ lạ nữa, tôi và Thái Khải Long liền quay trở về theo lối cũ, mang theo nối nghi hoặc từ từ chìm vào giấc ngủ, trò chuyện gì thêm.

      Ngày hôm sau, chúng tôi kể lại chuyện này với Vương Tiên Dao, nàng liền ngôi nhà đó vốn là của cặp vợ chồng già, nhưng họ qua đời từ mấy năm trước, ngôi nhà bị bỏ hoang từ đó đến giờ. Thế rồi nàng cùng chúng tôi chui qua bên đó xem thử, nhưng làm gì có vại nước nào. Chỗ đặt vại nước hôm qua xuất chiếc chậu gỗ, bên trong chẳng có giọt nước nào.

      Vương Tiên Dao cười vang, : “Đây chính là vại nước mà các cậu kể ư? Các cậu đều đến từ vương quốc người tí hon hay sao vậy? Hay là hôm qua các cậu cùng nhau mộng du?”

      Tôi cũng chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là sao, chỉ biết ấp úng : “Dù sao bọn tớ cũng nhìn thấy, tin hay tùy cậu.”

      Chiều hôm đó, Tôn Kim Nguyên là những món đồ thiết yếu tới, cậu ta cần phải ra ngoài chuyến. Tôi vốn muốn cùng nhưng cậu ta lại cần, vì đối Phương muốn gặp người lạ. Tôi làm sao khác được, đành ở lại chờ trong cửa hàng đồ cổ của Vương Tiên Dao.

      Chiều tối hôm đó, Tôn Kim Nguyên trở về, xách theo chiếc túi vải bạt, vừa vào phòng mở túi ra khoe: “Các cậu xem tớ mang về được những thứ gì này! Đây là xẻng gấp, thang leo núi, bếp lò khói, bật lửa chống gió, toàn là đồ tốt cả đấy nhé! Còn đây là đèn mỏ, gậy huỳnh quang, dùng để chiếu sáng. Gạo nếp với móng lừa đen này chuyên dùng để đối phó với “bánh chưng”. Cái này gọi là phi hổ trảo. Lần trước khi bị rơi xuống gian phòng đá kia, nếu có thứ này chúng ta cần phải hao tốn nhiều công sức như vậy rồi. Thứ này là dao Tây Tạng chuẩn, sắc bén vô song, là thứ hiếm có lắm đấy, nhưng mà chỉ có mỗi con thôi, nên nó thuộc về tớ, còn hai con dao găm quân dụng này là dành cho các cậu. Còn đây nữa, dây thừng vài sợi, bật lửa Zippo chiếc, mấy cái này có gì đặc biệt. Nhưng chưa hết đâu, còn thứ này nữa, máy bộ đàm mỗi người cái, đề phòng chúng ta bị lạc nhau. Ấy, ổn, ở dưới lòng đất thứ này hình như dùng được, nên mang theo hơn. Phải rồi, còn có thứ nữa cực kỳ quan trọng.”

      rồi, cậu ta liền mở chiếc túi dài màu đen bên trong túi vải ra, tôi khỏi bất ngờ khi nhìn thấy bên trong đó là khẩu súng. Tôn Kim Nguyên đắc ý : “Đây là khẩu súng hoa cải, loại nguyên thủy nhất thôi, dùng còn tệ hơn súng trường loại của quân Bát Lộ ngày xưa nữa, nhưng ở Trung Quốc muốn kiếm được khẩu súng chẳng phải việc dễ dàng gì, đành dùng tạm cái này vậy, chủ yếu là để đối phó với mấy con thú dữ chúng ta có khả năng gặp phải đường . Ai mà biết được dưới lòng đất có những gì.”

      Tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy súng, liền tò mò đưa tay tới định cầm thử, đột nhiên bị Tôn Kim Nguyên quát to làm giật nẩy mình: “Cẩn thận súng cướp cò đấy!” Thế là tôi vội vàng rụt tay về và lùi lại phía sau mấy bước, khiến hai người bọn họ kìm được cười ha hả.

      Chúng tôi lại bỏ ra thêm ngày để chuẩn bị những thứ nhu yếu phầm khác, sau đó lái chiếc xe việt dã hiệu Thiên Lý Mã của Vương Tiên Dao thẳng mạch từ Giang Tây tới Vân Nam. Chúng tôi dừng lại tại trường cũ ngày, cho xe đậu trong trường, đến ngày thứ hai khoác ba lô leo núi, mang theo các thứ công cụ và lương khô, nước uống khởi hành tới Đại Hạp Cốc.

      (2) “Bánh chưng” là tiếng lóng của giới trộm mộ, chỉ các thi thể vẫn còn nguyên vẹn nhưng phát dinh biến dị, trở thành quái vật.

      (3) “Phi hổ trảo” có nghĩa là “vuốt hổ bay”

      (4) Quân Bát Lộ là tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      Mười mấy năm trôi qua, Đại Hạp Cốc hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều nơi được mở mang khai phá. Tại đây, những chiếc máy đào đất khổng lồ làm việc kể ngày đêm, chỗ xây cầu, chỗ làm đường, Đại Hạp Cốc theo đó bị chia ra thành rất nhiều đoạn. Chúng tôi chỉ biết thầm mong cái hang kia bị ảnh hưởng gì. Nhưng đời người chính là như thế đấy, phải lúc nào mọi việc cũng được như ý nguyện. Con đường lát đưa chúng tôi lên khỏi Đại Hạp Cốc năm xưa chẳng còn tăm tích, thay vào đó là rất nhiều đống chất chồng, mà Đại Hạp Cốc bay giờ cũng bị lấp mất phân nửa, chiếc máy đào đất bên cạnh vẫn ngừng rít gào.

      Tôn Kim Nguyên buồn bực : “Sao chúng ta lại xui xẻo như thế nhỉ? ngờ Đại Hạp Cốc lại được khai phá vào đúng lúc này. Cái hang kia giờ chắc bị chôn sâu dưới lòng đất mấy chục mét rồi, e là dễ gì tìm được.”

      Tôi : “Cậu biết tìm long mạch cơ mà, hãy trổ tài cho bọn tớ xem ! Đầu rồng với đuôi rồng rốt cuộc ở chố nào vậy?”

      Tôn Kim Nguyên : “Cậu đừng có mà châm chọc tớ nữa, muốn tìm long mạch cũng phải có số điều kiện nhất định mới được. Dân gian có câu ngạn ngữ thế này: ‘Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây’(*), ‘Phong thủy quay nghỉ, năm sau đến nhà ta’, qua đó có thể thấy thứ phong thủy này cũng phải là vĩnh viễn bất biến. Nó có thể liên tục thay đổi theo những biến hóa của trời, đất, người, quỷ, thần. Có lẽ trong thời gian dài, vị trí và diện mạo của núi non sông suối đều khác khi xưa lắm, nhưng các cậu cũng biết đấy, biến hóa chính là thứ duy nhất bất biến đời, mà khi chúng có những biến động lớn, phong thủy nhất định cũng thay đổi theo.

      (*) ‘Phong thủy quay nghỉ, năm sau đến nhà ta’: Phong thủy ở đây là chỉ vận may, câu này có ý rằng bất kể vận may hay vận rủi đều ở mãi bên ai, đời người thể vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.

      Trong phong thủy huyền học, mỗi vật việc đều có tọa hướng lành dữ tương ứng. Chẳng hạn như ngôi nhà nào đó vào thời điểm nào đó rất vượng, nhưng khi phong thủy biến đổi, vậy ngôi nhà đó rất có thể biến thành nơi xui xẻo, bởi vì vượng khí qua, lúc này, nếu thay đổi phong thủy ắt bị ảnh hưởng lớn. Huyệt mộ cũng là như thế. Ban đầu khi mai táng có thể là nơi phong thủy bảo địa, nhưng theo thời gian, nó rất có thể dần dần chuyển hóa thành đất dữ, từ đó mang lại vận rủi cho con cháu đời sau, đây cũng chính là nguyên nhân các triều đại ngày xưa thể nào vĩnh viễn lâu bền. Còn bây giờ, dưới trợ giúp của các công cụ đại, người ta phá núi lấp khe, hủy hoại bố cục ban đầu của núi Lương Vương, có thể là phong thủy ban đầu bị thay đổi, nếu vẫn dựa theo thuật phong thủy để phán đoán nơi nào là bảo địa ban đầu. cách khác, tại nơi phong thủy bảo địa bây giờ có lẽ có ngôi mộ nào cả, còn nơi tọa lạc của mộ Lương Vương rất có thể từ bảo địa biến thành hung địa rồi. Tớ giải thích như vậy các cậu hiểu chưa?”

      Tôi đưa tay gãi đầu, : “Tuy mấy cái bảo địa, hung địa gì đó tớ hiểu lắm, nhưng cũng đại khái biết được cậu muốn đến điều gì. Theo như ý cậu, bây giờ chúng ta thể tìm được mộ Lương Vương nữa đúng ? Nếu thực là như thế đành quay về thôi vậy.”

      “Tớ đâu có thể tìm được.” Tôn Kim Nguyên . “Chỉ là khó hơn so với dự liệu rất nhiều mà thôi. Tuy bây giờ thể xác định vị trí cụ thể nhưng phương hướng đại khái chúng ta vẫn còn nhớ được. Nếu tớ nhầm, hang động đó có lẽ là nằm dưới ngọn núi sắp bị san phẳng kia. Tiên Dao, cậu có chút ấn tượng nào ?”

      “Tớ cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ qua đó hiển nhiên là thích hợp, vì bên đó có nhiều công nhân quá, chúng ta mà có hành động gì bị phát ngay.” Vương Tiên Dao .

      Ngọn núi mà Tôn Kim Nguyên chỉ cách chỗ chúng tôi chừng trăm mét, đỉnh núi bị xẻ mất nửa, nhìn từ xa trong giống hệ như chiếc ghế tựa kiểu cũ.

      Tôn Kim Nguyên : “Chúng ta có thể vòng tới phía sau ngọn núi đó. Bọn họ vốn bắt đầu thi công từ phía bên này, chưa biết chừng chúng ta lại có thu hoạch bất ngờ ở bên đó cũng nên.”

      Nhờ có che chắn của mấy tảng đá lớn, chúng tôi tránh khỏi tầm mắt của các công nhân thi công, lén lút xuống dưới đáy khe núi. Quả thực, nhân loại mỗi lần tiếp xúc với thiên nhiên đều gây ra những cuộc tàn sát dã man tột độ, làm cho thiên nhiên thương tích đầy mình, có điều đến cuối cùng, mũi tên chết choc kỳ thực lại vẫn hướng về phía bọn họ. Đại Hạp Cốc trước mắt hoàn toàn mất vẻ đẹp như mộng như ảo của ngày xưa, cây cối bị chặt hết, dòng sông bị chặn ngang, ngay đến những thảm hoa thảm cỏ đẹp đẽ cũng bị chôn vui dưới lòng đất.

      đường gặp trở ngại gì, chúng tôi thuận lợi tới được phía sau ngọn núi. Nơi này vẫn còn khá hoàn chỉnh, tuy dòng sông bị chặn lại khiến nước sông biến thành nước chết nhưng vẫn sạch , thuần khiết vô cùng.

      Vương Tiên Dao dường như tìm lại được cảm giác của ngày xưa, sau nháy mắt như trẻ ra mười mấy tuổi, bò đến bên dòng sông định uống nước. Hai chúng tôi cười trêu nàng, chợt nghe nàng cất tiếng hô lớn: “Các cậu nhìn kìa, đó là cái gì vậy?”

      Tôi và Tôn Kim Nguyên nghe thấy thế đều có chút bất ngờ, lập tức rảo bước chạy lại, thấy chỗ cách mặt nước chừng nửa thước có cái hang, miệng hang hẹp, từ bên trong thò ra hai “cái gậy” to ngang cỡ hai quả pin tiểu. Hai “cây gậy” này đều được chia thành nhiều đốt ngắn nếu nhìn kỹ rất có thể nghĩ đó là hai cành trúc về chỉnh thể chúng có màu xám đen, bên lác đác những đốm trắng to cỡ hạt đậu tương, hình trạng tựa như hai đường parabol vậy, còn ngừng đung đưa. Nếu kích thước của hai “cây gậy” này thu lại chừng trăm lần, tôi chắc chắn nghĩ chúng là râu của con xén tóc nào đó.

      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loài thực vật nào kỳ lạ như thế này, cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn đưa tay kéo thử. Hai “cây gậy” đó dường như có cảm giác, liền rụt vào phía trong, lập tức ngắn bớt mấy phần. Tôi nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, vội kêu toáng lên mấy tiếng rồi lăn người xuống đất, chờ lăn đến sau lưng Tôn Kim Nguyên rồi mới hỏi cậu ta xem đó là cái thứ quỷ quái gì.

      Tôn Kim Nguyên : “Tớ cũng nữa, nhưng đoán chừng phải thực vật đâu mà là loài động vật nào đó chúng ta chưa từng gặp. Nơi này có thể chính là hang của nó, chúng ta chỉ cần lôi được nó ra ngoài tự khắc biết chân tướng ngay thôi.”

      Hai “cây gậy” kia chưa rụt hẳn vào trong, vẫn lưu lại đoạn khá dài ở bên ngoài. Tôn Kim Nguyên lẳng lặng lấy dây thừng, buộc thành thòng lọng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lồng thòng lọng qua “cây gậy”, lại thít chặt vào cái khấc “cây gậy” đó, sau đó gọi tôi và Vương Tiên Dao cùng tới kéo. Ban đầu, chúng tôi còn có thể kéo “cây gậy” ra ngoài được chút, nhưng về sau, con vật trong kia có phản ứng, đột ngột kéo phăng chúng tôi về phía trước mấy bước. Chúng tôi phải cố hết sức mới có thể ghìm lại được, thế là hai bên liền rơi vào tình cảnh giằng co bất phân thắng bại.

      Đột nhiên, con vật trong hang dùng sức hết cái cực mạnh, ba chúng tôi liền giống như ba con diều bị ném bay lên trung, sau khi vẽ ra ba đường cong hoàn hảo liền rơi thẳng xuống sông. Tôn Kim Nguyên vẫn buộc dây thừng cổ tay chưa kịp cởi ra, cứ thể bị kéo vào trong hang. Tôi thấy vậy vô cùng nôn nóng, vôi đưa tay tới định giữ cậu ta lại, nhưng chỉ kéo về được chiếc giầy thể thao mà thôi.

      Tôi lập tức bò lên bở lấy đèn pin ra, tới bên cửa hang soi vào bên trong. Đừng thấy cái cửa hang này mà lầm, gian trong hang cực kỳ rộng rãi. Tôi thò đầu vào trong nhìn ngó hồi nhưng chẳng thấy Tôn Kim Nguyên đâu, cũng chẳng nghe thấy có thanh gì đặc biệt, đoán chừng cậu ta bị kéo xa mất rồi. Tôi ngoảnh đầu lại với Vương Tiên Dao: “Cái hàng này sâu lắm, tớ thấy Tôn Kim Nguyên đâu, xem ra chúng ta phải vào trong đó chuyến rồi.”

      Vương Tiên Dao gật đầu, : “Vậy mau thôi, để chậm hỏng việc mất.” rồi liền thò tay vào trong ba lô lấy ra con dao găm quân dụng của mình, lại rút dao ra khỏi vỏ cầm chắc trong tay. Tôi muốn dùng khẩu súng hoa cải đó nhưng lật tung ba lô lên mà vẫn chẳng tìm thấy, rồi mới chợt nhớ ra Tôn Kim Nguyên sợ chúng tôi biết dùng súng nên cất nó trong ba lô của cậu ta. Hết cách, tôi đành lấy ra con dao găm quân dụng của mình, sau đó chui vào trong hang trước.

      Cái hang này rất ẩm ướt, lầy lội, cứ như đáy của dòng sông vừa mới bị rút cạn nước, nền hang phủ lớp bùn khá dày. lớp bùn có vệt kéo rất dài và sâu, nhất định là do Tôn Kim Nguyên lưu lại khi bị con vật kia kéo lê , bây giờ chúng tôi chỉ cần bám theo đó mà tìm kiếm là được. Cái hang này vừa rộng vừa cao, chúng tôi dù đứng thẳng người vẫn có thể lại dễ dàng, chắc hẳn nó được đào từ triều đại phong kiến nào đó để vận chuyển đồ đạc, thậm chí còn có khả năng đây là đường hầm chuyên dành cho các công nhân xây mộ di chuyển. Nếu thực là như thế chúng tôi chỉ cần dọc theo nó là có thể tìm thấy mộ của Lương Vương, chẳng cần hao tổn bao nhiêu công sức. Nghĩ tới đây, tôi khỏi có chút hưng phấn.

      Chúng tôi bước thấp bước cao di chuyển lớp bùn lầy, trong lòng đều có chút thấp thỏm, phần vì lo Tôn Kim Nguyên xảy ra bất trắc, phần vì sợ con quái vật vừa kéo cậu ta đột ngột xuất rồi tấn công mình. Nghĩ tới con quái vật đó, tôi bất giác có chút sợ hãi, nhủ thầm liệu nó là loài động vật gì đây? Nhìn vẻ ngoài của hai “cây gậy” kia hình như là con xén tóc, còn hai “cây gậy” là cặp râu của nó, nhưng con xén tóc có cặp râu to ngang cỡ quả pin tiểu là khái niệm gì đây chứ? Tôi càng nghĩ lại càng kinh sợ.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Quỳnh Bùi

      vào sâu trong hang được chừng mười mấy mét, tôi bắt đầu gọi to tên của Tôn Kim Nguyên, hy vọng cậu ta đáp lại, nhưng gọi liền mấy tiếng mà phía bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh. Tôi khỏi cảm thấy hoang mang, liền quay qua với Vương Tiên Dao: “Nhanh lên, tớ sợ là Kim Nguyên xảy ra chuyện rồi.”

      Vương Tiên Dao nghe thế vô cùng căng thẳng, đột nhiên bật khóc thành tiếng. Tôi có tâm trạng đâu mà để ý tới nàng, chỉ biết vội vàng nhanh về phía trước. Chừng nửa phút sau, tầm mắt bỗng trở nên thoáng đãng hẳn, phía trước mặt tôi xuất khoảnh đất trống hình vuông trông cứ như gian phòng, nơi chính giữa có cây cột chống rất lớn. Tại góc bên phải, tôi rốt cuộc nhìn thấy con quái vật kia. Đó ràng là con xén tóc phiên bản khổng lồ, bất kể là răng, chân hay là râu đều khác gì xén tóc bình thường, chỉ có kích thước là to hơn rất nhiều mà thôi. Con xén tóc đó dài chừng hai mét, hai sợi râu cũng có chiều dài tương đương, sáu cái chân gai góc cùng bám chặt xuống đất, cái miệng cắn xé chiếc ba lô leo núi của Tôn Kim Nguyên, còn Tôn Kim Nguyên mất tích. Trong khi đó, sợi dây thừng vốn buộc vào cổ tay cậu ta lại nằm lặng lẽ mặt đất.

      Vương Tiên Dao nghẹn ngào : “Liệu có phải Kim Nguyên bị con xén tóc quái này ăn thịt rồi ? Tớ phải báo thù cho cậu ấy!” rồi, nàng liền vung dao lên chạy thẳng về phía con xén tóc khổng lồ. Con xén tóc thấy Vương Tiên Dao chạy lại lắc đầu cái, vứt chiếc ba lô leo núi của Tôn Kim Nguyên ra xa, chuẩn bị tấn công.

      Chính vào lúc này, từ phía sau cây cột chợt vang lên giọng của Tôn Kim Nguyên: “Mau bò xuống rồi nằm im, nó nhìn thấy cậu nữa.” Thấy Tôn Kim Nguyên còn chưa chết, Vương Tiên Dao đổi khóc thành cười, lập tức y lời bò xuống đất nằm im động đậy. bất ngờ, thấy Vương Tiên Dao động đậy nữa, con xén tóc khổng lồ kia liền dừng chân, ngó nhìn bốn phía vẻ nghi hoặc, cuối cùng khôi phục lại tư thế ban đầu.

      Tôi quay qua phía cây cột hô to: “Kim Nguyên, cậu vẫn ổn chứ?”

      Tôn Kim Nguyên : “Tớ sao, chỉ có cánh tay là bị con súc sinh đó cắn cho nhát, chảy rất nhiều máu. Có điều tớ đây mình đồng da sắt, vết thương này chẳng có gì đáng kể, các cậu cứ yên tâm .”

      Tôi nôn nóng hỏi: “Sao cậu lại bị thương như thế chứ, băng bó chưa vậy? Cẩn thận con xén tóc chết tiệt đó có độc đấy, cậu mau xem xem cánh tay có chỗ nào khác lạ ! Mà bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Cứ thế này mãi cũng đâu phải là cách!”

      Tôn Kim Nguyên đau đớn khẽ rên lên tiếng, cắn chặt răng, : “Vết thương có vấn đề gì cả, máu chảy ra vẫn đỏ tươi. Bây giờ tớ còn chưa nghỉ ngơi xong, chờ lát nữa mới có thể đại chiến với nó ba trăm hiệp được. Đáng tiếc là chiếc ba lô của tớ bị nó ném mất, mà khẩu súng hoa cải kia lại ở trong đó, bằng tớ cho nó chầu trời từ lâu rồi. Tớ thấy con xén tóc này phải hạng dễ đối phó đâu, ba chúng ta mà có súng chưa chắc địch lại nó. Hai cậu tạm thời đừng làm gì vội, con xén tóc này có lẽ mắt đơn thoái hóa rồi, bây giờ chỉ còn lại mắt kép nên mới thể nhìn thấy những vật đứng im, chờ lát nữa tớ xem thử xem có biện pháp gì rồi chúng ta hãy cùng hành động.”

      Tôi nhủ thầm có lẽ con xén tóc này ít nhất cũng sống được mấy trăm năm rồi, chẳng biết là nhờ ăn được thứ linh đan diệu dược gì mà lại có thể trường sinh bất tử, sống đến tận ngày nay nữa? Có điều, dựa theo chu kỳ sinh mệnh của xén tóc bình thường phải chết biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ già nua, mắt mờ tai điếc là điều dễ hiểu, thậm chí mấy cái chân chưa biết chừng cũng yếu ớt lắm rồi. vừa rồi tỏ ra dũng mãnh như vậy là tất cả bản lĩnh, lúc này có lẽ chẳng thể làm gì được nữa. Nghĩ thế, tôi bèn với Tôn Kim Nguyên: “Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt , nhìn tớ đây này, tớ cho con súc sinh kia biết thế nào là lễ độ.”

      Tôi giơ cao con dao găm quân dụng trong tay phải lên, tay trái cầm chắc chiếc xẻng gấp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Con xén tóc khổng lồ thấy có mục tiêu di động, bèn ngẩng đầu lên, chuẩn bị xuất kích. Tôi thầm nghĩ lúc này cứ nên đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất, mà điều cần làm trước tiên là chiếm vị trí có lợi cho mình, bèn nhắm thẳng hướng con xén tóc rồi lao nhanh tới. Con xén tóc thấy tôi có vẻ hung hăng hơi chột dạ, liền lùi về sau mấy bước, sau đó chợt giậm mạnh chân sau, cứ thế lao vọt tới trước mặt tôi, bộ dạng giống hệt như con bò tót đấu trường ở Tây Ban Nhà. Tôi vung dao chém xuống, chẳng ngờ nó hề né tránh. Thấy mình dễ dàng đạt được ý đồ, tôi bất giác có chút đắc ý, nhưng ngay sau đó lại chợt cảm thấy gan bàn tay tê rần, con dao găm quân dụng tức tuột tay rơi xuống đất.

      Mãi tới lúc này, tôi mới phát mình đánh giá thấp thực lực của đối phương. Hóa ra sau bao nhiêu năm sống đời, cái đầu của con xén tóc này trở nên cứng như sắt, đáng tiếc con dao găm quân dụng của tôi lại chẳng thể gọt sắt như bùn, chém lên đầu nó thậm chí còn chẳng thể lưu lại vết xước nào. Bị tôi chém trúng, con xén tóc khổng lồ thoáng dừng lại nửa giây, sau đó chẳng cho tôi có thời gian phản ứng, lập tức há to miệng lao tới, hơi thở hôi thối phả ra từ trong miệng nó làm tôi muốn ngạt thở. Thấy cặp răng kia sắp cắn vào người mình, tôi biết là thể tránh kịp nữa rồi, bèn đưa chiếc xẻng gấp trong tay trái lên chống đỡ.

      Con xén tóc khổng lồ phản ứng rất nhanh, lập tức cắn chặt lấy chiếc xẻng, lại khẽ lắc đầu cái, dễ dàng rút được nó ra khỏi tay tôi, cứ thể ném ra xa tít. Tiếp đó, nó tiến lên bước lớn, ép tôi vào tận góc tường, hai chiếc răng mở rộng ra hết cỡ, giống hệt như hai thanh kiếm sắc bén cùng chém thẳng về phía cổ tôi. Lúc này tôi chẳng còn đường để trốn chạy nữa, chỉ biết đứng im chờ chết, tim đập thình thịch, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Đúng vào khoảnh khắc cặp răng của con xén tóc khổng lồ đó chỉ còn cách tôi chưa đầy ngón tay, nó đột nhiên dừng lại, thân thể còn hơi nghiêng ngả. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tự nhủ lẽ nào nó đột nhiên có lòng tốt, quyết định tha cho tôi mạng? Vừa thở hồng hộc, tôi vừa tránh khỏi cặp răng cảu con xén tóc, sau đó định rời , nhưng chẳng biết chân tôi bị vướng phải thứ gì mà cách nào di chuyển được. Cúi đầu xuống nhìn, tôi phát ra hai chân trước của con xén tóc giữ chặt lấy chân tôi, dù tôi thế nào chăng nữa, nó cũng nhất quyết chịu buông ra. Tôi bất giác thầm buồn bực, nó muốn làm tôi bị thương rồi, tại sao lại chịu cho tôi như thế chứ? Lẽ nào còn định kết bái huynh đệ với tôi? Tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này qua bên, lại ngẩng đầu tìm kiếm Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao, hy vọng họ có thể giúp mình tay. Vương Tiên Dao lúc này còn ở chỗ cũ nữa, Tôn Kim Nguyên cầm sợi dây thừng, chạy lòng vòng quanh cây cột. Kế đó, từ sau cây cột, bóng người chạy ra, chính là Vương Tiên Dao.

      ra vừa rồi, Tôn Kim Nguyên thấy tình hình khẩn cấp, biết rằng chạy đến góc tường cứu tôi còn kịp nữa, vả lại dù có thể đến nơi trước khi con xén tóc cắn tôi dựa vào tấm thân bị thương của cậu ta cũng chẳng thể làm gì nó được. Trong cơn nguy cấp, Tôn Kim Nguyên chợt nhìn thấy có thứ chuyển động mặt đất, chính là sợi dây thừng mà cậu ta tròng vào râu con xén tóc lúc ở ngoài hang động. Cậu ta nhanh tay nhanh mắt chụp ngay lấy sợi dây, lại cố nhìn đau quấn nó vòng quanh cây cột. Vương Tiên Dao sợ mình cậu ta giữ nổi sợi dây trước sức kéo của con xén tóc khổng lồ, bèn chạy tới giúp đỡ. May mà chiều dài của sợi dây vừa đủ khiến con xén tóc thể cắn vào cổ tôi, bằng lúc này, tôi chắc phải chầu trời rồi.

      Tôn Kim Nguyên bảo Vương Tiên Dao buộc sợi dây lại cẩn thận, sau đó loạng choạng về phía chiếc ba lô leo núi bị con xén tóc cắn cho tan nát của cậu ta, rút từ bên trong ra khẩu súng hoa cải, rồi mặt mũi dữ dằn tới chỗ tréo trước mặt con xén tóc, giơ súng lên nhắm thẳng vào người nó, quát to: “Mẹ kiếp, mau chết cho tao!” Dứt lời liền lạnh lung bóp cò. Sau tiếng nổ lớn, con xén tóc khổng lồ run lẩy bẩy hồi rồi đổ gục xuống đất. Tôi vội vàng tranh thủ cơ hội này chạy ra ngoài, tránh đến bên cạnh cây cột kia.

      Tôn Kim Nguyên vác khẩu súng hoa cải vai, dường như quên cả đau đớn, cười vui vẻ, với chúng tôi: “Tớ thế nào ấy nhỉ, chỉ cần có súng trong tay, mặc kể đối thủ là ma quỷ quái hay gì chăng nữa cũng đều phải chết hết, ha ha!”

      cho Tôn Kim Nguyên được vui mừng quá lâu, Vương Tiên Dao đột nhiên mở to hai mắt, chỉ tay về phía sau cậu ta, cất tiếng hô lớn: “Kim Nguyên, cẩn thận đấy, con quái vật kia lại đứng lên rồi!” Vừa , nàng vừa ra sức kéo dây thừng. Tôn Kim Nguyên sợ đến mặt mày tái nhợt, lập tức lao vọt về phía trước theo phản xạ, nhờ thế tránh được đòn tấn công đột ngột của con xén tóc.

      Con xén tóc dường như khá tức giận, ngừng thở phì phò ra những làn khí trắng, sau đó chậm rãi bò về phía cây cột. Mãi tới lúc này, tôi mới phát mình đứng nhầm chỗ, vì sợi dây thừng vốn trói con xén tóc kia vào cây cột này, lẽ ra tôi phải chạy ra xa khỏi đây mới đúng, tại sao còn đứng ngay cạnh cây cột chứ, thế này chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư? Tiếc rằng đời có thuốc hối hận, rơi vào cảnh này rồi, tôi chỉ còn cách bấm bụng liều với nó phen.

      Con xén tóc khổng lồ há to cái miệng hình kéo của mình ra, lao hùng hục về phía chúng tôi. Tôi với Vương Tiên Dao: “Chơi trò chạy lòng vòng với nó thôi!” nàng hiểu ý, lập tức kéo tay tôi chạy vòng quanh cây cột. Con xén tóc thân thể nặng nề, dễ quay đầu, chỉ có thể bám theo sau chúng tôi, chỉ sau mấy vòng toàn bộ sợi dây thừng quấn vào cây cột, dù nó có giãy giụa thế nào chăng nữa cũng thể chạy thêm được.

      Tôn Kim Nguyên bước tới, : “Được lắm Vân Sơn, mấy năm gặp, cậu giỏi hơn nhiều rồi đấy! Con súc sinh này chỉ có sức khỏe mà thôi chứ có chút trí tuệ nào cả, xem tớ đối phó với nó đây này!” rồi cậu ta liền lấy từ trong ba lô ra mấy cuộn dây thừng nữa, kèm theo đó là con dao Tây Tạng sắc bén vô song kia. Trước tiên cậu ta dùng con dao Tây Tạng cậy miệng con xén tóc ra, con xén tóc bị đau, liền cào chân xuống đất, ra sức giãy giụa, nhưng nó đâu hay rằng mình càng giãy giụa miệng lại càng há to hơn, miệng càng há to lại càng bị con dao Tây Tạng đâm sâu vào da thịt. Kế đó, Tôn Kim Nguyên dùng dây thừng trói chặt cả sáu cái chân của con xén tóc lại khiến nó thể động đậy được nữa, chỉ biết mở to cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu ta.

      Tôn Kim Nguyên nhặt viên đá to lên, nện mạnh vào đầu con xén tóc khổng lồ, miệng : “Đồ súc sinh, dám cắn tao nỳ, cho mày chết! Tiên Dao, Vân Sơn, mau qua đây giúp tớ xẻ con súc sinh hại người này ra làm trăm mảnh nào!” Tôi cũng sợ nó lại dùng mưu quỷ kế gì nữa để thoát thân, liền vội vàng nhặt con dao găm quân dụng cùng chiếc xẻng gấp của mình lên, cùng với Vương Tiên Dao cũng lăm lăm con dao trong tay cất bước tới. Hai chúng tôi đồng loạt giơ cao vũ khí, ra sức chém xuống người con xén tóc ngừng, những tiếng “binh bang” vang lên ngớt bên tai.

      Xén tóc vốn là loài côn trùng giáp xác thuộc bộ cánh cứng, sau lưng có lớp vò dày vô cùng cứng rắn. Do sống nhiều năm, lớp vò của con xén tóc khổng lồ này thậm chí còn bền chắc hơn cả sắt thép, cũng giống như mai của những con rùa biển sống cả ngàn năm vậy, lối tấn công như của chúng tôi bây giờ đối với nó thực chẳng khác nào gãi ngứa.

      Ba chúng tôi đánh hăng, để ý thấy con xén tóc khổng lồ từ từ dang cánh. Thế rồi nó chỉ khẽ vẫy cánh cái, Vương Tiên Dao đứng phía trước lập tức bị đánh bay ra xa mấy mét, cứ thể nằm gục xuống đất suốt hồi lâu bò dậy nổi. Lại nhìn về phía bên này, những mảng bùn nhớp nháp bị đôi cánh của nó hất bay ra tứ phía, xen lẫn trong đó còn có rất nhiều viên đá , nhất thời làm cho tôi và Tôn Kim Nguyên tối tăm mặt mũi. Con xén tóc này vô cùng khỏe mạnh, những viên bị hất bay giống như những mũi tên vừa rời khỏi cung, bay về phía chúng tôi chiu chíu. Tôi né tránh kịp, bị viên đá đập vào trán, đưa ra lên sờ thử thấy sưng vù lên thành cái bọng to, cực kỳ đau đớn, nhưng con xén tóc có vẻ gì là dừng lại, càng lúc càng vỗ cánh mạnh hơn. Tôn Kim Nguyên kéo tay tôi, : “Mau chạy qua bên kia ngồi xổm xuống úp mặt vào tường thôi, nó làm thế này chẳng qua là vùng vẫy giãy chết, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :