1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 48: lựa chọn giữa tình bạn và bảo vật

      Type: trthuy

      Sau khi xong việc với Tôn Kim Nguyên, chúng tôi liền hành theo kế hoạch, chuẩn bị để Vương Tiên Dao qua chỗ cơ quan trước tiên. Thấy mấy người chúng tôi đều có vẻ căng thẳng, Vương Tiên Dao cười : “Đừng lo, nhất định ổn thôi.” rồi liền tới bên mép của khu vực lát gạch xanh.

      Nếu sợ tuyệt đối là dối, ngay cả Vương Tiên Dao cũng ngoại lệ. Nhìn con đường tử vong trước mắt, nàng nhàng vận động chân tay để cho thân thể mình đạt tới trạng thái tốt nhất, sau đó làm theo cầu của gầy, nằm ngang xuống đất, hít sâu hơi rồi bắt đầu lăn về phía đối diện.

      Đoạn đường lát gạch xanh này dài khoảng hơn ba mươi mét, nếu dựa theo tốc độ lăn bình thường chỉ cần khoảng hơn phút là có thể lăn qua được. Có điều vì biết bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải cơ quan, do đó Vương Tiên Dao dám sơ suất, mỗi vòng đều lăn rất cẩn thận, thành ra tốc độ chậm rất nhiều.

      Chúng tôi căng thẳn nhìn Vương Tiên Dao lăn về phía trước, gầy thỉnh thoảng lại cất lời nhắc nhở, cầu nàng phải chú ý cân bằng của cơ thể, đặc biệt là vị trí mông, bởi nơi đó nhiều thịt, trọng lượng đè xuống rất lớn, cần phải cố hết sức buông lỏng thân thể mới được. Vương Tiên Dao dám phân tâm, nhưng trong lòng ghi nhớ từng lời của gầy. Ước chừng năm phút sau, nàng rốt cuộc phụ kỳ vọng của mọi người, tới được phía bên kia, dọc đường phát sinh cố nguy hiểm nào.

      Vương Tiên Dao hưng phấn đứng bật dậy, vẫy vẫy tay với chúng tôi: “Thành công rồi, mọi người mau qua đây .” Vừa , nàng vừa cởi sợi dây thừng buộc bên hông ra, sau đó cất vào trong ba lô leo núi.

      Thể trọng của Vương Tiên Dao nhất trong số bốn người chúng tôi, do đó nàng có thể bình an vượt qua cửa ải này có nghĩa là người khác cũng vậy, lúc này, chúng tôi vẫn tuyệt đối thể sơ sẩy chút nào.

      Thấy Vương Tiên Dao thuận lợi qua được bên kia, Tôn Kim Nguyên cười : “Xem ra trí tuệ của cổ nhân cũng chỉ có vậy mà thôi, thứ cơ quan này còn chẳng phải là bị mấy người chúng ta dễ dàng phá giải đó ư? Được rồi, tôi trước mọi người bước đây.”

      Tôn Kim Nguyên xong liền bình tĩnh bước tới bên rìa khu vực lát gạch xanh, sau khi nằm xuống còn quên ôm quyền hành lễ với chúng tôi, ý bảo cậu ta xin phép trước đây. Tuy cách phá giải cơ quan là do gầy nghĩ ra, nhưng lúc này ta vẫn dám lơ là chút nào, kìm được lên tiếng nhắc nhở Tôn Kim Nguyên: “Nhất định đừng sơ ý nhé, phải cẩn thận đấy!”

      Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu lăn . Cậu ta cực kỳ lớn mật, chẳng chịu nghe theo lời khuyên, ngay từ vòng lăn đầu tiên tốc độ nhanh hơn hẳn so với Vương Tiên Dao, xem ra cậu ta chẳng coi lời khuyên của gầy ra gì. Còn chưa đến hai phút, cậu ta lăn được quá nửa hành trình, song cũng may mà xảy ra vấn đề gì.

      Lúc này chỉ cần lăn thêm mười mấy vòng nữa là Tôn Kim Nguyên tới được phía bên kia, nhưng khéo làm sao, thỏi vàng chợt rơi ra từ trong túi quần của cậu ta. Tay này quả đúng là tiền hơn mạng, lập tức đưa tay về phía thỏi vàng đó, khiến tôi với gầy nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.

      gầy lớn tiếng hét: “Đừng nhặt nữa, thứ đó đáng tiền bằng tính mạng đâu.”

      Tôn Kim Nguyên làm sao chịu nghe, vẫn đưa tay về phía thỏi vàng đó. Chỉ nghe gầy giọng : “Hỏng rồi, khi dùng sức thân thể mất cân bằng ngay.”

      Lời của gầy vừa dứt, tôi nhìn thấy từ hai bức tường ở hai bên lóe lên những tia sáng lạnh ngắt, mười mấy thanh phi đao đồng loạt bay về phía Tôn Kim Nguyên.

      Tôn Kim Nguyên phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy tiếng động lạ vang lên liền dám tiếp tục nhặt thỏi vàng kia nữa, xoay mạnh eo cái, lăn nhanh hết cỡ về phía Vương Tiên Dao. Rốt cuộc cậu ta cũng tránh kịp, tuy có mấy lưỡi đao bay sát sạt qua đầu cậu ta nhưng gây ra chút thương tích nào. Sau khi đứng dậy, cậu ta còn làu bàu: “Khốn kiếp, đúng là nguy hiểm quá!”

      Sau Tôn Kim Nguyên đến lượt tôi. thực lòng, khi nhìn Vương Tiên Dao và Tôn Kim Nguyên lăn, tôi vô cùng lo lắng, bây giờ đến lượt mình tránh khỏi có chút chột dạ, có điều tôi rốt cuộc vẫn bình an tới được bên kia, sau đó gầy cũng vậy.

      Sau khi qua đoạn đường đó, trước mặt chúng tôi xuất bức tường, ngoài ra chẳng hề có cửa ra nào cả. gầy bức tường này nhất định có cơ quan, bèn cẩn thận tìm kiếm, chúng tôi tất nhiên cũng ra tay giúp đỡ. bao lâu sau, gầy tìm được viên gạch có thể ấn lún vào, bèn đẩy mạnh cái, bên cạnh liền mới ra cánh cửa .

      Chúng tôi vừa vào bên trong, cánh cửa đó lập tức đóng lại, khôi phục bộ dạng ban đầu, thế rồi chúng tôi chăm chú quan sát tình hình xung quanh, thấy nơi này là gian phòng đá , dưới phải trái đều được lát đá cẩm thạch trắng, mà phía trước mặt cũng có cửa ra, điều này có nghĩa là chúng tôi còn phải mất công tìm kiếm lần nữa mới được.

      gầy mọi người cũng mệt rồi, chi bằng ngồi xuống nghỉ ngơi lát, sau đó hãy tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi đều muốn nghỉ ngơi từ lâu rồi, bây giờ lại vừa hay gặp được nơi có gì nguy hiểm, thế là tất cả cùng ngồi phịch xuống đất, chẳng ai còn muốn đứng dậy nữa, cảm giác đau mới nhanh chóng lan khắp toàn thân.

      Lúc này, gầy tranh thủ lúc rảnh rỗi, tỏ ra rất nghiêm túc với ba người chúng tôi: “Nếu chúng ta có thể ra ngoài, các cậu có thể giao tráp pha lê và dạ minh châu cho tôi ?”

      Chúng tôi đều có chút kinh ngạc, ngờ gầy lại đột nhiên đưa ra cầu này. Thần khí có ai lại muốn có, huống chi chúng tôi còn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được, cứ thế này tặng cho người khác có chút đành lòng. Thấy ba người chúng tôi đều im lặng, gầy lại tiếp: “Yên tâm, tôi lấy đâu, mà bỏ ra số tiền lớn để mua lại.”

      Tuy chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhưng chúng tôi thể thừa nhận gầy đúng là người cực kỳ trọng nghĩa. Bất kể là gặp phải chuyện nguy hiểm gì ta cũng xông lên đầu tiên, điều này khiến cho ba người chúng tôi ít nhiều đều thầm nảy sinh tia cảm động. Trong hành trình lần này, nếu như gặp được gầy ba người chúng tôi nhất định mất mạng từ lâu rồi.

      Cho nên nếu như ta muốn có tráp pha lê và dạ minh châu, dù tôi có chút đành lòng nhưng cũng tuyệt đối có gì để . Tôi tin rằng Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao cũng đều có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, ta cũng dùng số tiền lớn để mua lại, chúng tôi ít nhiều gì cũng nên nể mặt ta chút. Huống chi với bản lĩnh của ta hoàn toàn có thể đoạt lấy hai món báu vật này từ trong tay chúng tôi, sau đó giết người diệt khẩu, thế chẳng phải là thần biết quỷ hay ư? Có điều, nếu ta có suy nghĩ như vậy chẳng liều mạng để cứu chúng tôi rồi.

      Sở dĩ ta chuyện này ra với chúng tôi là bởi vì ta coi ba người chúng tôi như bạn bè chí cốt, mà cũng chỉ khi ở trước mặt bạn bè mọi người mới có dư địa để mà thương lượng với nhau. Thông qua quan sát trong mấy ngày vừa rồi, chúng tôi có thể nhìn ra gầy hoàn hoàn phải là loại người tham bảo vật, thậm chí còn là bậc cao nhân màng danh lợi. Song tôi sao hiểu nổi vì lý do gì mà ta lại xem trọng tráp pha lê và dạ minh châu như thế, lẽ nào ta muốn mượn sức mạnh của hai món thần khí này để làm số chuyện kinh thiên động địa ư?

      Rốt cuộc vẫn là Tôn Kim Nguyên nhanh mồm nhanh miệng, bèn hỏi gầy: “Tiền bối, có hứng thú với tráp pha lê và dạ minh châu ư?”

      gầy trả lời nhưng nhìn sắc mặt hết sức nặng nề, dường như giấu bí mật gì đó thể cho người khác biết. Cuối cùng, ta thở ra hơi dài, hình như định với chúng tôi vài điều gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở về, chỉ buồn bã nhìn chúng tôi, cuối cùng khẽ gật đầu.

      Bầu khí tức trở nên ngột ngạt. Nếu gầy chịu giải thích tại sao lại muốn có tráp pha lê và dạ minh châu, có lẽ chúng tôi đều vui vẻ đồng ý với cầu của ta, nhưng ta lại chẳng gì cả, điều này khiến chúng tôi khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Để làm khí bình thường trở lại, tôi cố ý làm ra vẻ rộng rãi, tháo tráp pha lê ở tay xuống, đưa nó cùng với dạ minh châu ở bên trong cho gầy, cười : “Hai thứ này chẳng có tác dụng gì với chúng tôi cả, nếu tiền bối muốn có giao chúng cho là được rồi.”

      Tôn Kim Nguyên nhìn ra tâm tư của tôi, bèn phụ họa theo: “Vân Sơn rất đúng, ba người chúng tôi đến đây là để cầu tài, tuy cũng từng động lòng trước hai món bảo bối này nhưng hẳn là nhất định phải có nó mới cam tâm.”

      gầy lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là ngờ được chúng tôi lại đồng ý với cầu của ta cách sảng khoái như thế. Rồi ta tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Các cậu thực đồng ý bán tráp pha lê và dạ minh châu cho tôi ư?”

      Tôn Kim Nguyên vỗ vai gầy cái, cười : “Cái gì mà bán với bán chứ? Bốn người chúng ta có thể tính là những người em cùng chung hoạn nạn, nếu còn tới tiền bạc với chúng tôi nữa há chẳng phải là làm tổn thương đến tình cảm hay sao?”

      gầy khẽ gật đầu, nở nụ cười vui vẻ, sau đó : “Trong quãng đời còn lại có thể làm quen với những người bạn như các cậu, đây chuyện vui lớn trong đời tôi.” Dứt lời liền đón lấy tráp pha lê từ trong tay tôi, bộ dạng hết sức cẩn thận.

      Tôn Kim Nguyên thấy bầu khí trở nên sôi nổi, liền hưng phấn vô cùng, bắt đầu ba hoa khoác lác linh tinh. Cậu ta lại vỗ vai gầy lần nữa, : “Tôi này tiền bối, biết đấy thôi, ba người chúng tôi đều rất thích kết giao bè bạn, mà trước mặt bè bạn, tiền bạc, bảo vật hay những thứ khác đều chỉ là rắm chó mà thôi.”

      “Tiền bối, quê ở đâu vậy?”

      “Hồ Nam.”

      “Đó là nơi rất tuyệt vời đấy!”

      “Cũng tàm tạm.”

      “Tôi với này, quê tôi kỳ thực cũng khá ổn đấy, hơn nữa còn có nhiều đẹp. Tiền bối, có hứng thú vậy?”

      “…”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: trthuy

      Bất tri bất giác chúng tôi nghỉ ngơi được hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người thương lượng với nhau lát, sau đó chuẩn bị tìm kiếm cửa ra.

      Đúng lúc này, Vương Tiên Dao vốn có tâm tư tinh tế bỗng lộ vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhìn gian phòng đá này mà ngừng lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng nàng rất , chúng tôi thể nghe , vừa định hỏi xem nàng có phải phát ra điều gì kỳ quái chợt thấy nàng tới góc của gian phòng, hình như là tìm kiếm thứ gì đó.

      Chúng tôi vốn ngỡ Vương Tiên Dao cũng giống như mình, tìm kiếm cửa ra, nhưng lại chợt nghe nàng hét to tiếng, trong tiếng hét ngợp đầy vẻ kinh ngạc, có lẽ là phát ra điều gì đó, thế là chúng tôi lập tức chạy lại.

      Vương Tiên Dao chỉ tay vào góc tường, với chúng tôi bằng giọng kinh ngạc: “Mọi người mau nhìn kìa!”

      Chúng tôi nhìn theo hướng chỉ của Vương Tiên Dao, úi chao, đúng là lạ , ở đó có bộ xương khô. Bởi lẽ bộ xương khô này cũng có màu trắng như đá cẩm thạch trắng, vậy nên khi mới vào đây chúng tôi hề phát ra.

      Bộ xương trắng đó tựa người vào tường, hai tay đặt ngang bên hông, bộ quần áo màu đen người sớm bạc màu và mục nát, biến thành những sợi vải vụn, tôi nghĩ người này có lẽ chết trong gian phòng đá này từ rất lâu rồi. Ngoài ra, bên cạnh thi thể thể tìm thấy bất kỳ thứ gì khác nữa.

      Lúc này, Tôn Kim Nguyên giống như trúng tà vậy, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh quan sát mọi thứ, sau đó liền kích động cười vang, với chúng tôi: “Ha ha, chúng ta được cứu rồi, đúng là trong chốn mênh mang tự có ý trời!”

      Vương Tiên Dao mừng rỡ hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu cũng nhớ ra rồi đúng ?”

      Tôn Kim Nguyên gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc. Tôi rất ngạc nhiên, biết Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao rốt cuộc tới chuyện gì, bèn bảo hai người bọn họ đừng úp mở nữa, có gì mau ra .

      Vương Tiên Dao cười : “Xem trí nhớ của cậu kìa, hãy nhớ kĩ lại , mười lăm năm trước, chúng ta từng rơi xuống nơi như thế nào?”

      Được Vương Tiên Dao nhắc nhở, trong đầu tôi bất giác sáng bừng lên tia chớp, toàn thân đều run lên lẩy bẩy, rốt cuộc, rốt cuộc tôi hiểu tại sao Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao lại hưng phấn như vậy rồi, xem ra trí nhớ của tôi thực quá tệ hại. Lẽ ra tôi sớm phải nhận ra gian phòng đá này chính là nơi mà chúng tôi từng rơi xuống hồi mười lăm năm trước mới đúng, còn bộ xương khô ở góc tường tất nhiên chính là hài cốt của vị tiền bối Trương Duy Trí kia. Nhưng tại sao tôi lại thấy có ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống nhỉ? Cửa hang nằm ở đó cơ mà?

      Tôn Kim Nguyên cười : “ cậu ngốc mà cậu còn chịu thừa nhận, bên đó nhất định là có cửa hang, có điều bây giờ là buổi tối, nơi này lại là vùng núi non hiu quạnh, làm sao có ánh sáng chiếu xuống được, tin cậu cứ thử ngẩng đầu lên mà nhìn kĩ xem.”

      Chẳng cần cậu ta cũng nhìn cẩn thận. Đúng thế, đỉnh đầu quá nhiên có cửa hang đen ngòm, nếu nhìn kĩ rất dễ bị bỏ sót. Lúc này, tôi cũng kìm được cảm thấy hưng phấn vô cùng, ba chúng tôi giống như những đứa bé lâu rồi mới được gặp lại, cùng ôm lấy nhau chặt, trong lòng mỗi người đều trào lên những cơn kích động khó có thể miêu tả bằng lời.

      gầy vốn ngốc, lại từng được nghe kể về tao ngộ của chúng tôi hồi mười lăm năm trước, do đó rất nhanh hiểu nguồn cơn.

      Có điều lúc này, bên ngoài tối như hũ nút, cho dù có ra ngoài được con đường quanh co khúc khuỷu trong khe núi đó cũng chẳng dễ , chưa biết chừng còn bị lạc đường nữa. Mà mấy người chúng tôi từ lâu lắm rồi chưa được ngủ yên giấc, do đó tất cả cùng cho rằng hãy cứ tạm thời ở lại trong gian phòng đá này nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, chờ đến khi trời sáng hãy leo ra ngoài.

      Có lẽ vì biết mình sắp có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này, tâm trạng chúng tôi bất giác tốt hẳn lên, tất cả đều có thể bình tâm lại nghỉ ngơi. Vương Tiên Dao tính mạng của mình được miếng ngọc Văn Hương kia cứu, còn tôi và Tôn Kim Nguyên cũng nhận được bùa Mộ Kim, do đó chúng tôi cần phải cảm tạ tiền bối Trương Duy Trí mới là hợp lẽ.

      Tôn Kim Nguyên châm ba điếu thuốc lá, đặt trước bộ xương khô của Trương Duy Trí, coi như là thắp nhang cho ông ta, sau đó ba người chúng tôi cùng vái mấy cái trước mặt ông ta để tỏ lòng cảm tạ.

      gầy Trương Duy Trí là người cùng nghề, lại là tiền bối, theo lý mà cần phải tế bái, thế là cũng vái ba cái sâu.

      Nhưng chính vào lúc này, từ chỗ bức tường ở phái bên trái chúng tôi đột nhiên vọng tới những tiếng động lạ, khi chúng tôi phát ra bên đó xuất ô cửa ngầm. Chúng tôi vô cùng kinh ngạc, ngàn vạn lần ngờ được trong gian phòng đá này còn có cửa ngầm khác.

      Nhưng chuyện khiến chúng tôi kinh ngạc hơn còn ở phía sau, lúc này ngờ Nguyên Lương Vương lại dẫn theo gã quân sư mặt lạnh kia cùng với mười mấy bên binh sĩ ra từ trong cửa ngầm. Tôi thầm mắng tiếng, tự nhủ vào lúc mấu chốt này rồi mà còn gặp phải kẻ địch, đúng là oan gia ngõ hẹp, sớm biết vậy chúng tôi trèo ra ngoài từ nãy rồi, còn nghỉ ngơi cái khỉ gió gì nữa chứ!

      Tôn Kim Nguyên làu bàu : “Khỉ , ông trời đúng là có mắt, hang đá kia sụp xuống như thế mà còn đè chết được lão quái này.”

      Hai mắt Nguyên Lương Vương vẫn đầy tia máu, giận dữ trừng mắt nhìn bốn người chúng tôi, sau đó lạnh lùng : “Mau băm vằm những kẻ tội đáng muôn chết này ra thành ngàn vạn mảnh cho bổn vương!”

      vừa dứt lời, mười mấy gã binh sĩ sau lưng như bị trúng tà, nhất loạt rút thanh đao đeo bên hông ra, sau đó gầm lớn tiếng, xông thẳng về phía chúng tôi.

      gầy vội vàng giao tráp pha lê cho Vương Tiên Dao bảo quản, còn kêu chúng tôi tạm thời lui trở lại cái hang lúc trước, còn mình cầm theo thanh đao cổ kia xông về phía đám binh sĩ, ràng là định cầm chân đối thủ cho chúng tôi có thời gian trốn .

      Chúng tôi có thể được hay sao? có thể yên tâm mà hay sao? Trong lòng tôi ngừng tự hỏi như thế, đáp án rất ràng, chúng tôi thể, cho nên chúng tôi đều quyết định ở lại.

      Thấy mấy người chúng tôi chịu , gầy tỏ ra rất nôn nóng, sau khi chém ngã mấy tên binh sĩ liền xoay người lại, giận dữ quát to: “Tại sao còn chưa ? Chẳng lẽ muốn chết hết ở đây à?”

      Tôn Kim Nguyên xắn tay áo lên, cất lời đầy khí khái: “ cũng coi thường mấy người chúng tôi quá rồi đấy, em với nhau tất nhiên là phải cùng tiến cùng lùi rồi.” Dứt lời liền chẳng thèm quan tâm xem gầy nghĩ thế nào, cứ thế hăng hái xông về phía tên binh sĩ.

      Sau khi trải qua bao phen nguy hiểm, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này nữa, trái tim tôi chẳng hề xao động chút nào. Tôi biết, tôi của bây giờ chẳng còn sợ hãi bất cứ thứ gì, bao gồm cả cái chết, bởi lẽ chúng tôi đều từng đối mặt với cái chết rất nhiều lần rồi.

      Tôi và Vương Tiên Dao đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, thế là cùng khẽ gật đầu. Sau đó, Vương Tiên Dao mau chóng cất tráp pha lê vào trong ba lô, cùng tôi hăng hái xông tới trợ giúp Tôn Kim Nguyên và gầy.

      gầy thấy chúng tôi quyết tâm như thế tất nhiên còn gì để , chỉ cất tiếng cười vang vẻ sảng khoái vô cùng, sau đó lại lần nữa vung đao xông lên phía trước.

      Đám binh sĩ đó đều mặc giáp, tôi với Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao lại có vũ khí trong tay, càng có bản lĩnh điểm huyệt cao siêu như gầy, dựa vào chút sức lực của bản thân căn bản thể làm gì đám binh sĩ đó cả, chỉ có thể là giúp gầy cầm chân số người bên phía đối phương mà thôi.

      gầy vừa nhìn biết là loại cao thủ từng kinh qua nhiều trận mạc, lúc này hai mắt đều bừng lên những tia sát khí, cứ mỗi đao chém xuống là lại có tên binh sĩ đổ gục. Cứ như vậy, chỉ sau chừng năm phút, mười mấy tên binh sĩ đó bị gầy dùng thanh đao cổ sắc bén kia giải quyết hết. Nhưng chúng tôi cũng phải trả giá, đó là cánh tay Vương Tiên Dao bị chém trúng đao. Chẳng nhát đao ấy sâu đến cỡ nào, chỉ thấy cánh tay nàng lúc này thấm đẫm máu tươi, biết là có thể cầm cự thêm được nữa.

      Tôn Kim Nguyên nhìn thấy rất ràng tình trạng của Vương Tiên Dao, tuy ngoài mặt cậu ta gì, nhưng tôi biết , lúc này trái tim cậu ta nhất định là máu.

      gầy vốn có tạo nghệ rất cao trong công phu điểm huyệt, thấy vết thương của Vương Tiên Dao đơn giản lập tức bước tới, đưa hai ngón tay ra điểm vào các huyệt đạo xung quanh vết thương của Vương Tiên Dao, tạm thời cầm máu, sau đó kêu Tôn Kim Nguyên giúp đỡ băng bó cho nàng.

      Cùng lúc ấy, Nguyên Lương Vương giận dữ quát to tiếng, rút thanh đao của mình ra. Thanh đao này bóng loáng sáng lòa, vừa nhìn biết là loại đao sắc bén, có lẽ thua kém gì thanh đao cổ trong tay gầy.

      gầy thấy Nguyên Lương Vương chuẩn bị đích thân ra tay bước lên trước bước, đứng chắn trước mặt chúng tôi, sau đó trầm giọng : “Lần này các cậu cần xen vào nữa. Nguyên Lương Vương là hạng nhân vật ghê gớm, các cậu đối đầu với chẳng khác nào nộp mạng.”

      Lời của gầy sai chút nào, Nguyên Lương Vương vốn xuất thân võ tướng, cả đời giết người vô số, thủ đoạn tất nhiên phi phàm. Nếu gầy so với đám binh sĩ kia giống như là người lớn so với trẻ con, vậy Nguyên Lương Vương so với ba người chúng tôi chẳng khác nào tay tráng niên so với ba đứa hài nhi còn nằm trong tã lót. Cho nên lần này, chúng tôi phải nghe lời gầy, tuyệt đối được hành lỗ mãng.

      Trong mắt chúng tôi, gầy là vị cao nhân ngoài cõi tục ở thế kỉ 21, còn Nguyên Lương Vương sao? Dù ở thời cổ đại, chắc cũng có thể tính là viên mãnh tướng, bây giờ gầy và có vũ khí tương đương nhau, liệu trong trận chiến này, ai mới là người chiến thắng cuối cùng đây?

      Thấy hai nhân vật nguy hiểm chuẩn bị liều mạng, gã quân sư kia tỏ ra rất tự giác, lập tức tránh qua bên, hề có ý tham chiến. Có điều để đề phòng bất trắc, tôi thấy Tôn Kim Nguyên giúp Vương Tiên Dao băng bó xong, bèn nháy mắt ra hiệu cho cậu ta cái. Tôn Kim Nguyên hiểu ý, liền cùng tôi bước lên trước mấy bước, cẩn thận đề phòng gã quân sư kia

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Hasuko

      Lúc này, khí thế của gầy và Nguyên Lương Vương đều dâng lên tới mức cao nhất, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đều hận thể lập tức lấy tính mạng của đối phương.

      Nguyên Lương Vương bước lên trước bước, cặp mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mỗi người có mặt khiến người ta nảy sinh cảm giác rét mà run. Thế rồi hừ lạnh tiếng, xông về phía gầy chém mạnh đao, tốc độ cực kỳ nhanh, khí lực ắt hẳn cũng kém.

      gầy chút hoang mang, lập tức nhích chân lách người qua bên cạnh, dễ dàng tránh được nhát chém này của Nguyên Lương Vương. Nguyên Lương Vương thấy mới chiêu đầu hụt làm sao cam tâm được, lúc thu đao về lại thừa thế chém ngang ra nhát về phía bụng của gầy, hơn nữa nhát đao nhanh hơn hẳn so với nhát trước, cho người ta cơ hội né tránh.

      Trong cơn nguy cấp, gầy nghiêng người đưa đao lên bên hông, vừa hay chặn được nhát đao kia của Nguyên Lương Vương. tiếng “keng” vang lên, hai thanh bảo đao va vào nhau tóe lửa.

      Nguyên Lương Vương khí lực cực lớn, gầy tuy chặn được nhát đao này nhưng vẫn phải lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được.

      Tôi có thể nhìn thấy ràng bàn tay phải cầm đao của gầy hơi run rẩy, sắc mặt dần trở nên tái xanh, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nguyên Lương Vương, đề phòng đột nhiên tấn công lần nữa.

      gầy tự biết khí lực của mình thể nào so sánh với Nguyên Lương Vương, liền thay đổi sách lược chiến đấu. ta đưa thanh đao trong tay lên, dựa vào thân thủ bất phàm của mình mà đột ngột ra đòn về phía Nguyên Lương Vương, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ nghe những tiếng vũ khí va vào nhau vang lên ngớt, sau đó gầy phải lùi về chỗ cũ, còn Nguyên Lương Vương vẫn đứng im, căn bản chưa hề di chuyển chút nào.

      Những chiêu thức vừa rồi của gầy thực quá nhanh, mấy người chúng tôi thể nhìn ta xuất chiêu thế nào, có điều dựa vào số lần vũ khí va vào nhau, có lẽ hai người bọn họ ít nhất cũng giao phong mười mấy lần rồi.

      Nguyên Lương Vương nhìn gầy bằng ánh mắt xem thường, từ tay cầm đao đổi thành hai tay, chậm rãi đưa tay lên quá đỉnh đầu, rồi toàn thân đột nhiên run rẩy, vung đao chém mạnh về phía gầy. khó để có thể nhìn ra, lần này Nguyên Lương Vương dùng khí lực mạnh hơn trước đó rất nhiều, có lẽ muốn dùng khí lực của bản thân để khiến gầy khuất phục.

      gầy dám sơ ý, sợ mình tay cầm đao đủ lực, bèn đưa tay trái lên giữ chặt phần đầu sống đao, sau đó đưa đao lên chặn đòn chém kia của Nguyên Lương Vương. Có điều sức mạnh của Nguyên Lương Vương thực vượt khỏi dự liệu của gầy, dù ta đỡ được nhát đao kia nhưng rốt cuộc vẫn kìm nổi phải quỳ chân dưới đất, qua đó đủ thấy khí lực của Nguyên Lương Vương mạnh đến chừng nào.

      Nguyên Lương Vương cũng ngốc, thấy bản thân chiếm được thế thượng phong thừa cơ chém liên tiếp mấy đao, nhát sau mạnh hơn nhát trước. gầy làm sao chịu nổi những đòn nặng nề như vậy, sau mấy phen chống đỡ, gan bàn tay phải rách toạc, máu tươi tức chảy xuống dọc theo cánh tay.

      Mà lúc này, dưới sức mạnh tuyệt đối, thanh đao cổ trong tay gầy ngờ bị khuất phục, rất nhiều chỗ lưỡi đao quằn cả lại. Nếu Nguyên Lương Vương cứ tiếp tục chém thêm mấy lần nữa, thanh đao cổ kia cho dù gãy e là cũng biến thành đồ bỏ .

      Thấy gầy rơi vào thế hạ phong, ba người chúng tôi đều vô cùng lo lắng, nếu ngay đến gầy cũng phải là đối thủ của Nguyên Lương Vương, vậy chúng tôi lại càng chẳng cần phải , chỉ còn nước chờ bị giết mà thôi.

      Nhưng nôn nóng chẳng ích gì, cần phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Vậy nhưng lúc này, người chúng tôi có vũ khí, thực là lòng có thừa nhưng sức đủ.

      Vương Tiên Dao suy nghĩ lát rồi giọng với chúng tôi: “Trong ba lô của tớ vẫn còn sợi dây thừng, biết có thể dùng được nhỉ?”

      Tôn Kim Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó liền mừng rỡ : “Có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi”. Vương Tiên Dao vốn bị thương ở tay, thể tùy tiện cử động, thế là Tôn Kim Nguyên liền tới giúp nàng tháo ba lô xuống, sau đó lấy dây thừng ra.

      Dây thừng tuy có sức sát thương, song lại có thể dùng làm cạm bẫy, chẳng hạn như thắt thành thòng lọng rồi vứt xuống đất, chờ đối phương giẫm chân vào rồi dùng sức giật mạnh, khi ấy đối phương nhất định bị ngã bổ nhào. Nhưng Tôn Kim Nguyên lại Nguyên Lương Vương thân thủ ghê gớm, thắt thòng lọng ném ra chưa chắc giẫm chân vào, hơn nữa trong quá trình chiến đấu, gầy rất có thể bị vướng chân vào đó, lỡ như xảy ra chuyện quân ta hại quân mình hay chút nào.

      Cho nên Tôn Kim Nguyên định dùng chiêu đó mà nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đó là hai chúng tôi mỗi người cầm đầu dây thừng, sau đó dùng nó như roi mà quất về phía Nguyên Lương Vương. Tuy làm như vậy thể khiến Nguyên Lương Vương bị thương, song lại có thể làm phân tán chú ý của .

      Tranh thủ lúc gầy vẫn còn cầm cự được, tôi và Tôn Kim Nguyên lập tức hành động. Chúng tôi kéo dài dây thừng ra hết cỡ, sau đó mỗi người cầm đầu, ra sức quất mạnh về phía Nguyên Lương Vương. Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, thấy mình bị người ta tập kích tuy chẳng đau chẳng ngứa song Nguyên Lương Vương vẫn hết sức tức giận.

      Nguyên Lương Vương tức xoay người lại, phẫn nộ nhìn tôi và Tôn Kim Nguyên, chẳng chút nghĩ ngợi, cầm đao mà nhắm về phía chúng tôi mà bước tới, trông bộ dạng hình như giết được chúng tôi quyết chẳng cam tâm. Vậy nhưng, lại quên mất gầy.

      Đừng nhìn gầy lúc này có bộ dạng thoi thóp mà lầm, kỳ thực tốc độ phản ứng của ta vẫn rất nhanh nhạy, vừa thấy Nguyên Lương Vương xoay người liền lập tức nắm lấy cơ hội, tung người nhảy vọt lên cao, nhắm thẳng vào lưng Nguyên Lương Vương mà vung đao chém tới.

      Nguyên Lương Vương nghe thấy sau lưng có tiếng động lạ biết ngay là mình trúng kế, nhưng khi kịp hiểu ra quá muộn. Nhát đao này của gầy vốn nhắm vào lưng , song vì đột ngột xoay người nên phát sinh chút biến hóa, thanh đao cổ kia trực tiếp chém vào bả vai của Nguyên Lương Vương.

      Nguyên Lương Vương hét lên thảm thiết. Có điều phản ứng cũng rất nhanh, lập tức vứt thanh đao tay , đưa tay lên giữ chặt lấy lưỡi đao chém vào vai mình, để gầy đè xuống tiếp, bằng chỉ lát sau, thành kẻ cụt tay mất.

      Nhưng gầy đương nhiên chịu cho cơ hội, thừa thế kéo mạnh cái, thanh đao cổ liền được thu về, còn Nguyên Lương Vương bị cắt cụt tay đến sát vai, máu tươi tức tuôn ra như suối từ miệng vết thương, khiến đau đớn tột cùng, cứ thế nằm lăn ra đất mà ngừng co giật.

      Thấy chỗ dựa của mình đổ gục xuống, tên quân sư kia hết sức sợ hãi, liền thừa dịp chúng tôi chú ý mà định trốn theo cửa ngầm. Có điều gầy vốn nhanh tay lẹ mắt, lập tức phát ra ý đồ của đối phương, bèn vung tay phải lên ném mạnh, thanh đao cổ giống như mũi tên trực tiếp đâm xuyên qua lưng .

      Gã quân sư đó chỉ kịp rú lên tiếng, sau đó ngã gục xuống đất, tức tắt thở. Tôi bước đến xem thử, thấy hóa ra thanh đao cổ mà gầy vừa ném ra đâm xuyên qua tim của tên quân sư, chẳng trách ta lại chết nhanh như vậy.

      Sau khi bị chém cụt mất tay phải, Nguyên Lương Vương nằm giãy giụa mặt đất, có điều chưa đến nổi mất mạng. Chúng tôi vốn ngỡ rơi vào tình trạng này rồi thể gây ra bao nhiêu nguy hại nữa, nào ngờ lại đột nhiên quát to: “Lũ khốn các ngươi, hãy chết cùng với ta !”

      Dứt lời Nguyên Lương Vương gắng gượng đứng dậy. Chúng tôi rất tò mò biết định dùng cách gì để khiến chúng tôi chết cùng. Chẳng ngờ sau khi xong câu đó, bỗng cất tiếng cười lạnh vẻ quỷ dị tột cùng, ánh mắt ngợp đầy những tia thù hằn.

      Chúng tôi còn chưa làm ý đồ của thấy liều mạng lao về phía bức tường sau lưng, sau đó chẳng thèm để tâm tới vết thương người, tay trái đưa ra vỗ mạnh vào khối đá cẩm thạch trắng. Khối đá cẩm thạch trắng đó hơi rung lên rồi cứ thế lún vào trong tường, ngay sau đó ô cửa ngầm mà Nguyên Lương Vương vừa dùng để tiến vào đây bị đóng lại.

      Nhìn những hành động của , chúng tôi khỏi cảm thấy hết sức ngạc nhiên, biết làm vậy là có ý gì, lẽ nào cho rằng đóng ô cửa ngầm kia lại là chúng tôi thể thoát ra ngoài nữa? nực cười, đỉnh đầu chúng tôi vẫn còn cửa ra nữa cơ mà, lẽ nào thể dùng để chạy trốn? Hay là vốn biết tới tồn tại của cửa hang phía bên ?

      Nhưng lúc này, Nguyên Lương Vương vẫn có ý dừng lại, còn cất tiếng cười vang điên cuồng. Tiếng cười ấy của nghe rất dữ dằn, làm tôi kìm được nảy sinh cảm giác bất an, trong lòng thầm nhủ chuyện mà định làm e là đơn giản chút nào.

      Chỉ thấy Nguyên Lương Vương lùi về sau mấy bước, bất ngờ ấn vào viên đá cẩm thạch trắng khác ở tường. khi chúng tôi cảm thấy tò mò bỗng nghe thấy những tiếng động rất lớn vang lên, kế đó, toàn bộ gian phòng đá đều bắt đầu lung lay dữ dội, hình như có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

      Chúng tôi tuy biết Nguyên Lương Vương làm gì, nhưng có thể nhìn ra, nhất định là khởi động cơ quan nào đó cực kỳ ghê gớm.

      Trong khoảnh khắc cơn chấn động dừng lại, cái cửa đá khổng lồ cao năm mét, rộng ba mét bất thình lình được mở ra bức tường nằm ở phía đối diện chúng tôi. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy cái cửa này tối đen mù mịt, thoạt nhìn cứ như miệng của con quái thú khổng lồ há to, hơn nữa phía sau cửa còn ngợp đầy sương mù màu đen quái dị, đậm đặc như là vải đen, bắt đầu lan tỏa ra ngoài.

      Nhìn vào cánh cửa khổng lồ đó, gầy lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lẽ nào cửa tử được mở ra rồi sao?”

      Tôi bất giác thầm nghĩ, gã Nguyên Lương Vương này đúng là tàn độc, đóng cửa ra lại, sau đó mở ra con đường chết để chúng tôi vào. Nhưng nhằm, chúng tôi bao giờ trúng kế của , bởi lẽ nơi này hãy còn đường khác để thoát ra ngoài, chính là cửa hang ở phía đỉnh đầu chúng tôi. Nếu Nguyên Lương Vương mà biết được việc này, có lẽ lập tức ngất lịm ngay tại chỗ.

      Trong khi chúng tôi còn cười thầm, mười mấy thứ gì đó trông giống như là xúc tu đột nhiên vươn ra từ phía bên trong cái cửa đen ngòm kia. Những cái xúc tu đó thực to lớn vô cùng, thậm chí còn to hơn cả chân người, chúng chỉ khẽ đưa qua cái mà Nguyên Lương Vương vốn đứng ngay cạnh cửa bị quấn chặt lấy, sau đó bị lôi tuột , chẳng có chút phản kháng nào.

      Từ phía sau cái cửa đó vọng ra những tiếng kêu thảm thiết tột cùng của Nguyên Lương Vương khiến chúng tôi kìm được phải rùng mình. gầy vô cùng kinh hãi, kêu chúng tôi mau lùi lại phía sau. Tôn Kim Nguyên sợ đến nổi răng va vào nhau lập cập, ngay đến giọng cũng trở nên lắp bắp, hơn nữa còn ngợp đầy vẻ sợ hãi: “Những… những cái xúc tu đó… là thứ gì vậy?”

      Tôi dám khẳng định, trong số bốn người chúng tôi, chưa có ai từng nhìn thấy cái xúc tu nào to như thế, hoặc có thể là ngay đến nghe cũng chưa từng nghe thấy. Vừa rồi tôi nhìn rất kĩ, thấy bề mặt những cái xúc tu đó có rất nhiều đường vân hình tròn, hơn nữa bên còn đầy dịch nhầy màu xanh sẫm, thoạt trông cứ như là giun đất vậy.

      gầy : “Chẳng biết đó là loại quái thú gì nữa, có điều tôi dám khẳng định, kích thước của nó nhất định là vô cùng to lớn, khi nó chui ra ngoài, chúng ta đừng hòng sống sót được.”

      đúng lắm, vậy chúng ta mau trốn thôi!” Tôn Kim Nguyên xong liền lập tức chạy tới chỗ cửa hang đỉnh đầu, sau đó nôn nóng vẫy tay gọi chúng tôi, tiếp: “Tất cả lại đây giúp tay , chúng ta phải nhanh chóng trèo lên , nếu còn chần chừ e rằng hỏng mất.”

      Chúng tôi lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu ta. gầy bảo Tôn Kim Nguyên cứ đứng tấn ở đó là được rồi. Tôn Kim Nguyên tuy hiểu ý gầy lắm nhưng vẫn làm theo. gầy : “Tôi cần mượn lực từ đùi cậu, cậu nhớ đứng vững vào đấy!”

      Chúng tôi lập tức hiểu ý của gầy, ta muốn tìm chỗ để mượn lực, sau đó đạp chân vào đó mà nhảy lên . Với trình độ nhảy cao của gầy sau khi nhảy lên hoàn toàn có thể bám vào mép của cái hang tổ chim kia, như thế chúng tôi cũng đỡ phải chồng người lên nhau, hơn nữa tốc độ so ra còn nhanh hơn rất nhiều.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 51: Âm mưu (1)

      Type: Hasuko

      Nhưng đúng vào lúc này, chuyện bất ngờ lại lần nữa xuất . Khi gầy chuẩn bị tung người nhảy lên cao, sợi dây thừng bỗng nhiên buông xuống phía đỉnh đầu chúng tôi. Đương khi chúng tôi kinh ngạc, bóng người mau chóng trượt xuống dưới theo sợi dây thừng đó, chúng tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì bóng người đó đột nhiên tung cước đá Tôn Kim Nguyên ngã lăn ra đất. Tôi định chạy ra đỡ cậu ta dậy họng sung đen ngòm chĩa thẳng vào đầu tôi, hơn nữa bên đó còn có lắp bộ phận giảm thanh.

      Tôi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, lập tức giữ nguyên tư thế, dám động đậy. Người này mặc bộ đồ bó sát màu đen, mái tóc trắng như cước, mặt phủ đầy nếp nhăn, tôi đoán ít nhất lão ta cũng phải sáu mươi tuổi, có điều đối mắt của lão lại cực kỳ sắc bén, hoàn toàn phù hợp với tuổi tác chút nào.

      Tôn Kim Nguyên bị lão già này đá trúng ngực, khó khăn lắm mới bò dậy được, nhưng đúng lúc này lão ta lại lớn tiếng quát: “ được động đậy, bằng ta lấy mạng ngươi.”

      Giọng của lão ta nghe cực kì cứng rắn, giống như đùa chút nào, chỉ cần Tôn Kim Nguyên nghe lời, tôi dám khẳng định trăm phần trăm là lão chút do dự bóp cò ngay.

      Tôn Kim Nguyên liền đứng lên nữa mà ngồi bệt dưới đất, nhưng cậu ta vừa mới liếc qua phía lão già kia kìm được trợn tròn mắt, há hốc mòm, sau đó nhìn lão ta, lắp bắp hỏi: “Sư… sư phụ? Sao người lại tới đây? Người làm thế này là có ý gì?” Vừa , Tôn Kim Nguyên vừa chỉ tay về phía khẩu súng lục đen ngòm trong tay lão ta.

      Cái gì? Lão già này chính là sư phụ của Tôn Kim Nguyên ư? Tại sao lão ta lại tới đây chứ? Tôi bất giác cảm thấy nghi hoặc.

      Lão già đó cười lạnh tiếng, với Tôn Kim Nguyên: “Được rồi, chuyện đến nước này, ta cũng giấu giếm ngươi làm gì nữa.”

      Lão già xong liền tránh ra xa, nhưng khẩu súng trong tay vẫn chĩa về phía mấy người chúng tôi, mãi đến khi đến bên cạnh cửa Tử, lão ta mới dừng lại. Khoảnh khắc này, trong đầu tôi bỗng lóe lên những hình ảnh mà mình mới nhìn thấy cách đây chưa lâu, tư thế đứng của lão già này bây giờ, còn cả cái cửa sau lưng lão ta nữa, thực rất giống trong bức tranh của Triệu Cơ. Phải rồi, chính là như thế, bóng đen mơ hồ kia đứng bên cạnh cái cửa, trong tay chẳng cầm cái gì chỉ về phía bốn người chúng tôi, bây giờ ngẫm lại, thứ mà bóng đen đó cầm trong tay hóa ra là khẩu sung lục, còn bóng đen đó chính là sư phụ của Tôn Kim Nguyên. Nghĩ tới đây, thiếu chút nữa tôi kêu lên thất thanh.

      Lão già đó cười lạnh tiếng, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa, đồng thời nhìn Tôn Kim Nguyên bằng ánh mắt đầy ý vị, : “Hơn bốn mươi năm trước, khi đó ta còn rất trẻ, sau khi được nghe kể truyền thuyết về núi Lương Vương sư phụ liền hạ lệnh, cầu ta và sư huynh cùng tìm bảo vật trong truyền thuyết. Trời cao phụ người có lòng, sau bao lần thất bại, bọn ta cuối cùng tìm được lăng mộ của Nguyên Lương Vương. Tuy ta và sư huynh phải trãi qua ít nguy hiểm, còn thiếu chút nữa chết trong ngôi mộ cổ ấy, song rốt cuộc vẫn lấy được thứ mà mình cần, đó là hai món thần khí tráp pha lê và dạ minh châu.”

      tới đây, trong mắt đột nhiên bừng lên những tia hung dữ, lão già đó nghiến răng nghiến lợi tiếp: “Có điều, sư huynh kỳ thực chẳng lớn hơn ta bao nhiêu, hơn nữa lại được sư phụ thiên vị, do đó chỉ cần y còn sống ta chẳng bao giờ có thể trở thành người kế tục của sư phụ. Vả lại sư phụ cũng , chỉ cần lần này sư huynh có thể mang về hai món thần khí đó là truyền ngôi vị lại cho y.” Lão già đó đưa mắt nhìn chúng tôi, sau đó lại tiếp: “Các ngươi thử nghĩ mà xem, ta thân là sư đệ, sao có thể cam tâm được? Nhưng ta cam tâm cũng vô ích, vì sư huynh võ nghệ cao cường, dù ta có muốn giết y cũng chẳng được.” Lão già đó chợt nở nụ cười lạnh. “Có điều đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, đường ta và sư huynh trở về, trời đột nhiên đỗ mưa lớn, thế là bọn ta phải vội vã chạy tìm kiếm chỗ trú mưa. Chẳng ngờ lại quá trùng hợp, sư huynh vì nhất thời sơ ý nên trượt chân rơi vào hang động mặt đường. Ta tới đó xem thử, thấy hang động này sâu vô cùng, nhìn xuống chẳng thấy đáy đâu. Ta vốn định xuống dưới xem thử sư huynh bị ngã chết chưa, chẳng ngờ lại có con chim lớn đột nhiên bay ra làm ta sợ quá, lập tức từ bỏ ngay suy nghĩ này. Ta nhủ thầm đây có lẽ là ý trời, để ta đỡ phải ra tay, chi bằng hãy bỏ luôn là xong, để sư huynh ở dưới đó tự sinh tự diệt, dù sao hai món bảo bối kia cũng ở chỗ ta rồi.”

      Nghe tới đây, trái tim tôi như bị thứ gì đó nện mạnh vào, bởi câu chuyện này thực quá quen thuộc, còn chẳng phải chính là câu chuyện mà tiền bối xương khô Trương Duy Trí kể trong di ngôn ư? Lẽ nào là lão già trước mắt tôi đây chính là Trịnh Duy Tín – sư đệ của Trương Duy Trí? Lúc này, cả tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều kìm được sững người ngơ ngẩn.

      thoáng sau đó, Tôn Kim Nguyên trầm giọng : “ ngờ ân sư mà tôi vẫn luôn tín ngưỡng lại là hạng tiểu nhân như vậy. Nếu tôi đoán nhầm, ông phải Trịnh Nam Thiên gì cả, tên của ông là Trịnh Duy Tín đúng ? Chẳng trách ông lại thường xuyên tới truyền thuyết về núi Lương Vương trước mặt tôi, hóa ra ông cố ý để tôi nghe, qua đó mong tôi giúp ông tìm bảo vật.”

      Trịnh Duy Tín cười lạnh, : “Đúng thế, có điều bây giờ ngươi mới biết quá muộn. Nếu như bốn mươi năm trước ta có được hai món thần khí đó, mà sư huynh lại chết, ta nhất định có thể trở thành người kế tục của sư phụ. Nào ngờ, hai món thần khí mà bọn ta phải trãi qua trăm nghìn cay đắng mới lấy được lại là đồ giả. Kết quả sư phụ ta muốn dùng thần khí giả để lừa gạt ông ấy, cho nên trong cơn giận dữ trục xuất ta ra khỏi sư môn.

      Ta thực thể cam tâm trước thất bại này, cho nên còn phải đến núi Lương Vương . Sau khi chui vào trong mộ ta vô cùng ngạc nhiên, vì bên trong ngờ lại có người, đó là mấy trăm nô lệ, mà điều càng khiến ta kinh ngạc hơn là Lương Vương vẫn còn sống, vẫn luôn ở trong ngôi mộ này. Khi đó ta cũng dám tin, có điều lại bày ra ngay trước mắt, cho nên ta muốn tin cũng được.

      Sau đó, ta bắt đầu đóng giả làm nô lệ, ngày ngày giúp Nguyên Lương Vương xây dựng thiên cung. Sau ba ngày quan sát, ta rốt cuộc làm nguồn cơn mọi , đồng thời còn phát ra rất nhiều bí mật của Nguyên Lương Vương. Hóa ra tráp pha lê và dạ minh châu tồn tại, chúng chỉ có thể phát ra những tia sáng chói mắt đối phó với kẻ địch, còn có thể khống chế ý chí của người khác.” Vừa , lão vừa nhìn qua phía Tôn Kim Nguyên. “Kỳ thực đời này làm gì có Quỷ Mẫu Cổ, cuốn sách cổ đó chỉ là đồ giả mà ta dùng để lừa gạt ngươi mà thôi, còn đám nô lệ kia chẳng qua là bị thần khí xóa tư tưởng cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy.”

      Tôn Kim Nguyên vẫn cam tâm, bèn hỏi: “ vậy là từ lâu ông bày ra cạm bẫy chờ tôi chui vào ư?”

      Trịnh Duy Tín khẽ gật đầu, thản nhiên : “Đúng vậy, nhưng ngươi phải là người duy nhất trúng kế của ta đâu. Ngươi cứ từ từ nghe ta kể hết, sau đó nhất định còn kinh ngạc hơn, còn khâm phục sư phụ của ngươi hơn đấy.”

      Tôn Kim Nguyên phỉ phui tiếng, giận dữ : “Ông vậy là có ý gì?”

      Trịnh Duy Tín đắc chí : “Đơn giản thôi, trong địa cung, ta chẳng mất bao nhiêu thời gian tìm được hang đá mà Nguyên Lương Vương giấu bảo vật, nhưng ngàn vạn lần ngờ được ở đó lại có luồng sức mạnh thần bí ngăn cản người ngoài tiến vào, chỉ có mình Nguyên Lương Vương là có thể ra vào tự do mà thôi. thể lấy được thần khí, ta tất nhiên cần ở lại thêm làm gì, bèn rời khỏi núi Lương Vương. Nhưng ta hề vì thế mà bỏ cuộc, vẫn thầm tìm kiếm phương pháp phá giải cấm chế của thần khí.

      Về sau ta thường xuyên lại trong nhân gian, bề ngoài là vị tiên sinh xem tướng hoặc là thầy phong thủy, kỳ thực là ngầm dò la các tin đồn có liên quan đến hai món thần khí kia. trùng hợp làm sao, hôm ta giả trang làm thầy phong thủy tới tỉnh Giang Tô, khi ngang qua thành phố Cát An được ông chủ của cửa hàng đồ cổ gọi lại. Ông ta ông ta họ Vương, trong nhà có đứa đổ bệnh mấy ngày, mời rất nhiều thầy thuốc tới mà vẫn chữa khỏi, ông ta hoài nghi đứa ấy bị trúng tà, muốn nhờ ta đến xem cho. Ta nghĩ người ta gọi mình lại rồi, vậy cứ xem chút cũng tốt, dù sao đối phương cũng là người có tiền, chỉ cần giúp được ắt có hậu lễ tạ ơn.

      Sau khi đến nơi, ta lập tức phát nhà ông ta khí rất nặng, nhất định là vùng đất cực , nếu sống ở đó lâu dài rất dễ bị đoạn tử tuyệt tôn, chẳng trách đứa nhà ông ta lại xảy ra chuyện, tất cả đều là bởi mảnh đất ấy mà ra. Hơn nữa ngoài sân còn có hai cây hòe lớn, lại càng làm cho khí tăng thêm, bởi lẽ cây hòe còn có tên gọi khác là cây quỷ, vốn có tính . Cho nên ta mới với ông ta rằng hãy thay đổi hướng nhìn của cửa chính để ngôi nhà này có thể hấp thu nhiều dương khí chút, còn hai cây hòe kia nên lựa ngày mà chặt , như thế đứa nhà ông ta sao nữa.”

      Câu chuyện này tôi từng nghe lần rồi, chính là chuyện của Vương Tiên Dao hồi . Khi đó nàng mắc bệnh nặng, may mà được thầy phong thủy cứu, chẳng ngờ thầy phong thủy đó lại là Trịnh Duy Tín, chuyện này quá trùng hợp.

      Toàn thân Vương Tiên Dao run lên lẩy bẩy, ràng nàng ngờ được người từng cứu mạng mình hồi lại chính là Trịnh Duy Tín. nàng nhìn chằm chằm vào Trịnh Duy Tín hồi lâu rồi mới : “Hóa ra người cứu tôi năm xưa lại chính là ông.”

      Trịnh Duy Tín cười vang đắc chí, nới với Vương Tiên Dao: “Đúng vậy, chính là ta. Có điều ta cũng cần cám ơn ngươi, vì sau khi ngươi khỏi bệnh, ông nội ngươi chỉ trả cho ta món tiền lớn mà còn tặng cho ta cuốn sách cổ. Ông nội ngươi ông ta giữ lại cuốn sách ấy cũng vô dụng, bởi vì nội dung bên trong toàn là các câu chuyện thần tiên ma quái. Nhưng cũng chính cuốn sách ấy khiến cho ta nhìn thấy được hy vọng của đời mình, bởi vì bên trong đó có ghi lại biện pháp phá giải cấm chế của tráp pha lê và dạ minh châu, ngoài ra còn có vài đoạn chú giải chi tiết về trận pháp.”

      Lão ta chỉ tay vào Vương tiên Dao, tiếp: “Mà ta trong khi xem bệnh cho người phát người ngươi có vết bớt cổ quái kia, liền biết rằng người chính là trong ba người cần tập hợp để phá giải cấm chế mà sách cổ tới. Có điều chỉ có mình ngươi chưa đủ, cho nên ta cần tìm được hai người có vết bớt đặc biệt khác. Nhưng ta ngờ nổi phen tìm kiếm ấy lại kéo dài tới mười mấy năm, có điều cũng còn may, ta rốt cuộc tìm được người thứ hai có vết bớt đặc biệt.”

      “Mà người đó chính là ngươi.” Lão ta nhìn Tôn Kim Nguyên, : “Kỳ thực ngày trước khi cứu ngươi, ta phát ra vết bớt đặc biệt tay ngươi rồi. Lúc đó, ngươi trẻ tuổi lông bông, đánh nhau với người ta trong quán cơm, ta vốn cũng chỉ mang lòng xem náo nhiệt, chẳng ngờ vô ý phát vết bớt tay ngươi, ta liền nghĩ ra kế sách khiến ngươi cắn câu.” Kể tới đây, Trịnh Duy Tín kìm được cười vang đắc chí thêm lần nữa.

      Kỳ thực Tôn Kim Nguyên tuy tính cách bốc đồng nhưng rất ít khi đánh nhau với người ta, đặc biệt là sau khi bước vào xã hội, bởi điều gì khác, chỉ bởi cậu ta rất phóng khoáng, đến đâu là kết bạn đến đó, chẳng kết oán với ai bao giờ. Có điều nghĩ kĩ lại, hình như mấy năm trước, Tôn Kim Nguyên có kể với tôi rằng có lần cậu ta từng mình đánh nhau với ba tên lưu manh.

      Còn nhớ khi đó cậu ta mình vì chuyện Vương Tiên Dao kết hôn với người khác mà tâm trạng luôn buồn bực vui, suốt thời gian dài lúc nào cũng uống rượu tới lúc say bí tỉ mới về. Có ngày cậu ta uống rượu trong quán cơm, ba người bên phía đối phương cũng vừa mới vào trong quán cơm đó, thế rồi hai bên chỉ vì câu hợp mà xông vào đánh nhau. Kết quả là Tôn Kim Nguyên chọi ba mà cuối cùng vẫn thắng, việc này về sau còn trở thành vốn liếng để cậu ta khoác lác trước mặt tôi nữa.

      Trận đánh nhau của Tôn Kim Nguyên lần đó có thể hoàn toàn là vì Vương Tiên Dao. Tôi cũng từng kể cho Vương Tiên Dao nghe việc này, nàng nghe xong hết sức cảm động, nhưng có thể làm gì được chứ? Khi đó, nàng là vợ của người khác rồi, cho nên cũng chỉ có thể gọi điện cho Tôn Kim Nguyên ngay trong ngày hôm đó, khuyên cậu ta chớ nên suy nghĩ nhiều mà thôi. Hôm nay, chuyện cũ được nhắc lại, khuôn mặt Tôn Kim Nguyên tức đỏ lên như đít khỉ, ngay đến khóe mắt cũng chẳng dám liếc nhìn về phía Vương Tiên Dao.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 52: Âm mưu (2)

      Type: Hasuko

      Có điều Vương Tiên Dao cũng chẳng khá hơn là mấy, bộ dạng hết sức là ngượng ngùng, vội vàng ngoảnh mặt qua bên. Tới lúc này Tôn Kim Nguyên mới nhìn qua phía Trịnh Duy Tín, cất lời chất vấn: “Cho nên sau đó, ông liền mực theo tôi, cuối cùng ra tay cứu tôi đúng ?”

      Trịnh Duy Tín khẽ lắc đầu, hờ hững : “Ngươi đúng là ngây thơ quá! Kỳ thực tối hôm đó, ngươi hề gặp ma, chẳng qua chỉ lọt vào trận pháp đơn giản mà ta cố ý bày ra mà thôi. Sau đó, chờ đến khi ngươi cùng đường, ta mới thân cứu ngươi, ngươi gặp ma. Kết quả là ngươi cảm kích tột cùng, nhất định đòi bái ta làm sư phụ, ta thấy thế đành vờ vĩnh nhận ngươi làm đồ đệ thôi, kỳ thực tất thảy đều là vì vết bớt tay ngươi cả. Về sau, ngươi moi gan móc ruột kể lại với ta chuyện mấy năm trước ngươi từng tới núi Lương Vương, còn nhìn thấy di cốt của sư huynh ta nữa. May mà khi đó ta cho ngươi biết tên , chỉ tùy tiện bịa ra cái tên giả, bằng chỉ e bị ngươi nhận ra thân phận rồi. Nhưng những điều đó đều phải là trọng điểm, mãi tới khi nghe ngươi người ngươi và hai người bạn học khác của ngươi đều có vết bớt đặc biệt, ta mới chấn động tột cùng, sau đó mừng rỡ đến nỗi cả đêm ngủ nổi, cũng chẳng thiết ăn uống gì, bởi lẽ ta rốt cuộc tìm được đủ ba người có vết bớt đặc biệt. Tất cả những điều này cứ như được ông trời định sẵn vậy, ngờ ba người có chung sứ mệnh lại quen biết nhau từ sớm. Cho nên ta phải lợi dụng ngươi, cố ý cho ngươi biết trước kia ta là dân trộm mộ, khiến ngươi sinh lòng tò mò về các ngôi mộ cổ, từ đó khơi lên lòng tham tiền của ngươi, làm ngươi muốn rút mình ra cũng chẳng được. Về sau, ngươi quả nhiên làm đúng theo kế hoạch của ta, cùng các bạn học cũ của ngươi trở lại nơi này lần nữa, còn ta tới đây trước để chờ các ngươi, hơn nữa còn an bài sẵn tất thảy mọi việc cách chu đáo.” tới đây, Trịnh Duy Tín mỉm cười nhìn qua phía gầy.

      gầy nãy giờ đều chẳng năng, cũng có hành động gì, nhưng sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu cuối thấp, dường như sợ hãi điều gì đó. À, phải rồi, gầy xưa nay vẫn luôn cẩn thận, nhất định là ta lo lắng các xúc tu trong cửa đá lại lần nữa thò ra, do đó mới muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng lại bị đối phương dùng súng chỉ vào, thế nên mới nôn nóng đến nỗi như vậy. Chẳng con súc sinh đó sau khi ăn thịt Nguyên Lương Vương xong cảm thấy no chưa, nếu còn chưa no, lát nữa nó nhất định còn thò ra bắt người lần nữa.

      Tôi bất giác có chút nôn nóng, vội với Trịnh Duy Tín: “Bây giờ phải là lúc những chuyện này.” Vừa , tôi vừa chỉ vào cánh cửa đá kia. “Bên trong đó có con quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra tấn công chúng ta, có chuyện gì cứ nên chờ ra ngoài rồi hãy .”

      Trịnh Duy Tín cười lạnh tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, : “Nhóc con, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, lại dám chơi trò lừa gạt với ta sao? Trong ngôi mộ Lương Vương này, ở đâu có cơ quan, ở đâu có đường bí mật, ở đâu có dã thú, ta đều nắm như lòng bàn tay, ngươi nghĩ mình có thể lừa được ta chắc? Có điều, ta cũng định để cho các ngươi sống sót rời khỏi nơi này.”

      Tôi ngờ Trịnh Duy Tín lại có tính đa nghi như vậy, hoàn toàn coi lòng tốt của tôi là lời dối. Tuy tôi cũng muốn giải thích với lão nhưng nhìn sắc mặt lão lạnh tanh thế kia, e rằng nếu tôi nhiều, lão nhất định chút do dự nổ súng ngay, thế là tôi đành im miệng.

      Lúc này, Vương Tiên Dao chợt hỏi Trịnh Duy Tín: “ ra là thế, như vậy, kẻ nấp ở chỗ kín ném trái nổ về phía chúng tôi chính là ông?”

      Trịnh Duy Tín nghe thế cười “khùng khục” hồi, sau đó khẽ gật đầu, : “ sai, mà chỉ có thế, người khiến đầu gối ngươi trúng độc cũng là ta, người khiến toàn bộ cấm địa sụp xuống vẫn là ta, mà cuối cùng người đưa các ngươi xuống suối vàng cũng là ta.”

      “A!” Vương Tiên Dao kinh hãi kêu lên thành tiếng, nhìn Trịnh Duy Tín bằng ánh mắt thể tin nổi. “Ông cái gì cơ? Việc tôi trúng độc cũng do ông làm ư?”

      Trịnh Duy Tín đắc chí : “Đúng thế, ta chính là người khiến đầu gối ngươi bị trúng độc, bởi vì khi đó các ngươi muốn chạy trốn, nếu các ngươi chạy trốn thành công, kế hoạch mà ta khổ công sắp đặt mấy mươi năm há chẳng phải đổ bể hay sao? Do đó, ta thả ra con góa phụ đen(*), bởi vì ta biết người ngươi có ngọc Thị Độc mà sư huynh để lại, dù có trúng độc cũng chết được.”

      (*) Góa phụ đen là loài nhện cực độc.

      Tôn Kim Nguyên kích động hỏi: “Vậy ông ném trái nổ cũng là vì muốn ngăn bọn tôi chạy trốn ư?”

      Trịnh Duy Tín : “Ừm, chính là vì nguyên nhân này. Nhưng các ngươi lại biết tốt xấu, còn muốn đánh lén ta nữa. Hết cách, ta đành cho nổ sập đường hầm, khiến các ngươi hết hy vọng chạy trốn.”

      Nhưng tôi vẫn còn có số chuyện chưa hiểu lắm, cho dù Trịnh Duy Tín có chặn đứng đường ra của chúng tôi cũng làm sao có thể xác định được rằng chúng tôi có thể thuận lợi tới được cấm địa? Lẽ nào trong chuyện này còn có bí nào khác? Nhưng nghĩ kĩ lại, thể thế được, tất cả các cơ quan và cửa ngầm đều là do chúng tôi tự tìm được, hơn nữa còn phải hao tốn rất nhiều công sức, chẳng hề nhận được giúp đỡ nào cả. Ngoài ra, từ đầu chí cuối chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm cửa ra, cấm địa đó chẳng qua là vô ý xông vào mà thôi.

      Còn nữa, lỡ như chúng tôi nửa đường bị Nguyên Lương Vương giết chết sao? khi chuyện này xảy ra, kế hoạch của Trịnh Duy Tín chẳng phải cũng đổ bể ư? đúng đúng, chuyện này tuyệt đối đơn giản như vậy, nhất định là dùng cách gì đó để chỉ dẫn chúng tôi tới cấm địa. Tôi gằn giọng hỏi Trịnh Duy Tín: “Ông dựa vào đâu mà có thể khẳng định chúng tôi nhất định tới cấm địa? Có phải ông giở trò gì ?”

      Trịnh Duy Tín cười vẻ thích chí, : “Hà hà, chuyện này phải cảm ơn A Thành rồi.”

      “A Thành là ai?” Tôi kìm được thất thanh hỏi.

      Trịnh Duy Tín đưa tay ra, chỉ thẳng về phía gầy. gầy toàn thân run rẩy, cái đầu lại càng cúi thấp hơn, hoàn toàn dám nhìn chúng tôi.

      A! gầy chính là A Thành trong lời của Trịnh Duy Tín ư? Vậy tức là gầy với Trịnh Duy Tín là đồng bọn? Tôi dám tin vào điều này. Cả tôi, Vương Tiên Dao và Tôn Kim Nguyên đều ngẩn ngơ nhìn gầy, rất muốn hỏi ta chuyện này là sao, hy vọng ta có thể giải thích chút, nhưng lời ra đến miệng mà lại chẳng thể nào được.

      Trịnh Duy Tín vẫy vẫy tay với gầy, : “A Thành, mau qua đây, chú hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.”

      gầy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba người chúng tôi bằng ánh mắt áy náy nhưng lại tới bên cạnh Trịnh Duy Tín, còn lạnh lùng với lão ta: “Chúng ta trước với nhau rồi cơ mà, chỉ cần lấy được hai thứ đó là đủ, sao lại còn phải hết mọi chuyện ra như thế?”

      Tuy ba chúng tôi đều muốn tin thực gầy là A Thành, nhưng bây giờ gầy như vậy, ràng chẳng khác nào thừa nhận mình với Trịnh Duy Tín là đồng bọn. Tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều kìm được trợn mắt há mồm nhìn ta, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.

      Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào Trịnh Duy Tín, lạnh lùng hỏi gầy: “ là đồng bọn của lão ta ư?”

      gầy trả lời, chỉ khẽ gật đầu vẻ lúng túng. Tôn Kim Nguyên thấy gầy thừa nhận vô cùng giận dữ, kìm được cất tiếng mắng lớn: “Khốn kiếp, bọn tôi coi em, ngờ lại lừa gạt bọn tôi như thế!. rồi giơ nắm đấm lên, làm bộ định đánh gầy.

      Trịnh Duy Tín huơ khẩu súng trong tay, giận dữ quát Tôn Kim Nguyên: “Ngươi mà dám làm bừa, ta ngại tiễn ngươi lên đường luôn đâu.”

      Tôn Kim Nguyên thể phát tác, đành cố nén cơn giận đứng im chỗ, nhưng cặp mắt tràn đầy lửa giận vẫn nhìn chằm chặp vào gầy.

      Vương Tiên Dao cười lạnh tiếng, quay qua hỏi Trịnh Duy Tín: “Ông quả đúng là đa mưu túc trí, nhưng tôi vẫn còn chuyện chưa hiểu, tại sao ông có thể tính chuẩn được là bọn tôi và A Thành bị nhốt vào cùng phòng giam? Tôi nhớ là trong địa lao có bốn phòng giam cơ mà.”

      Trịnh Duy Tín đáp: “Chuyện này đơn giản thôi. Bởi vì ta dám chắc có thể khiến ba người các ngươi bị nhốt vào địa lao, vậy nên cho A Thành lẻn vào trong địa lao trước các ngươi ngày và nấp vào chỗ kín, chỉ chờ các ngươi tới là giả bộ tình cờ gặp mặt.”

      Tôn Kim Nguyên giận dữ : “Mẹ kiếp, cho dù có lẻn vào trong địa lao trước ngày cũng thể tính trước là bọn tôi bị nhốt vào phòng giam nào được.”

      Nghe thấy thế, Trịnh Duy Tín kìm được cất tiếng cười vang, : “Đừng có ngốc nữa, A Thành biết Súc Cốt công, có thể lại tự do giữa các phòng giam, vậy nên bất kể các ngươi bị nhốt vào phòng giam nào y cũng có thể tới đó gặp các ngươi được cả.”

      Tôi vô cùng ngạc nhiên, Súc Cốt công? Đó phải là môn công phu chỉ có trong phim ảnh hay sao? Lẽ nào đời này tồn tại loại bản lĩnh như vậy? Xem ra hiểu biết của tôi về thế giới quả là ít ỏi quá rồi. Thấy mấy người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào gầy vẻ kinh ngạc thôi, Trịnh Duy Tín lại tiếp: “Đầu đuôi mọi chuyện kỳ thực rất đơn giản, để ta hết với các ngươi, kẻo các ngươi lại phải làm quỷ hồ đồ. Thực ra ta với A Thành tới địa cung này mấy lần rồi, bọn ta chỉ biết nhược điểm của các xác chết biết , hơn nữa còn nắm được quy luật lại của Nguyên Lương Vương, thế nên A Thành mới có thể thuận lợi lẻn vào trong địa lao. Sau khi ba người các ngươi tới, A Thành bắt đầu thực nhiệm vụ của y, đó là đưa các ngươi tới cấm địa. Sau khi các ngươi từ chỗ cúng tế chạy ra, trong lòng nảy sinh ý niệm chạy trốn, mà A Thành lại tiện ra mặt ngăn cản các ngươi, thế là ta đành cho nổ sập đường hầm đó, khiến các ngươi quay trở về theo kế hoạch. Tất cả các cơ quan, cửa ngầm ở đây, ta và A Thành kỳ thực đều biết cả, thế nên các ngươi được A Thành đưa dần từng bước tới chỗ cấm địa.”

      Tôn Kim Nguyên tức tối trừng mắt nhìn gầy, cất tiếng mắng lớn: “Giỏi lắm, ngươi đúng là giỏi diễn kịch đấy! Cơ quan chiếc long ỷ làm bằng vàng ròng đó chắc là ngươi cố ý để ta tìm được đúng ? Chẳng trách khi đó ngươi lại chẳng hề nôn nóng, để mặc cho ta làm bừa ở đó, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của ngươi rồi.”

      Bất kể Tôn Kim Nguyên giễu cợt thế nào, gầy từ đầu chí cuối đều đáp lại, chỉ ngớt thở dài vẻ đầy cay đắng. Vương Tiên Dao kìm được hỏi tiếp gầy: “Lúc ở thiên cung, để cho Tôn Kim Nguyên mở cỗ quan tài pha lê đó ra, có phải muốn thừa dịp chúng tôi bị cỗ quan tài pha lê đó thu hút chú ý để mở cơ quan khác đúng ? Chắc hẳn cơ quan đó cực kỳ kín đáo, nếu mở nó ra ngay trước mặt chúng tôi khiến chúng tôi nghi ngờ, cho nên mới tách khỏi chúng tôi như thế, đúng vậy ?”

      gầy rốt cuộc nhịn nổi nữa, bèn hờ hững đáp lời Vương Tiên Dao: “ rất đúng. Có điều tôi ngàn vạn lần ngờ được thứ nằm trong cỗ quan tài đó lại là con Hắc Hung, khi đến tìm tôi cầu cứu tôi vừa mới bò ra từ trong cửa vào cấm địa. Có điều vẫn còn may, hề phát ra điểm khả nghi nào.”

      Trịnh Duy Tín lại giành lên tiếng: “Kỳ thực về sau, A Thành kêu các người xuống địa đạo trước cũng là có nguyên nhân đấy, bởi vì khi đó ta cũng có mặt. Chờ sau khi ba người các ngươi xuống địa lao cả rồi, ta và A Thành đều hợp sức giết chết con Hắc Hung kia, sau đó thương lượng kế hoạch bước tiếp theo. Nhưng ta sao ngờ nổi, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, A Thành thay đổi, trở nên mềm lòng hơn, bảo ta đừng giết các ngươi, còn chỉ cần lấy được hai món đồ kia là được rồi. Khi ấy tuy ta rất tức giận nhưng vẫn phải giả vờ đồng ý, bởi vì ta muốn vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra vấn đề gì.”

      tới đây, khuôn mặt già nua của Trịnh Duy Tín bỗng trở nên u vô hạn, lão lạnh lung nhìn gầy, tiếp: “Về sau, các ngươi thuận lợi phá được sức mạnh của cấm chế, thành công lấy được tráp pha lê và dạ minh châu. Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, A Thành nhân lúc hỗn loạn, đoạt lấy tráp pha lê và dạ minh châu từ trong tay các ngươi, sau đó nhanh chóng quay trở lại bên cạnh ta, rồi ta dùng trái nổ cho nó nổ hết toàn bộ hang đá. Như thế, các ngươi cùng với đám người Nguyên Lương Vương hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, và bí mật của ta cũng bao giờ bị người ta phát . Chẳng ngờ, A Thành lại vì cứu các ngươi mà bị trọng thương.”

      Trịnh Duy Tín chỉ tay vào Tôn Kim Nguyên, tiếp: “Ta biết, chỉ dựa vào ba người các ngươi tuyệt đối phải là đối thủ của Nguyên Lương Vương, mà ta lại sợ A Thành có bề gì, thế là đành châm ngòi phần trái nổ, thu hút chú ý của Nguyên Lương Vương về phía ta. Nhưng ta ngờ lòng núi này lại sụp xuống ghê gớm như vậy, khiến các ngươi bị rơi vào trong những khe nứt hình thành khi đó. Ta vốn định theo các ngươi xuống dưới, chẳng ngờ các khe nứt lại nhanh chóng bị đất đá lấp mất. Hết cách, ta đành quay trở về theo đường cũ, đồng thời ở lại chỗ cửa ra duy nhất này để chờ các ngươi.”

      như vậy là gầy và Trịnh Duy Tín cũng hoàn toàn giống nhau, bởi vì ta vẫn còn có lương tri. Tôi chợt nhớ tới việc, bèn hỏi gầy: “Lúc trước, cầu chúng tôi bán tráp pha lê và dạ minh châu cho , kỳ thực chính là để cứu mạng chúng tôi đúng ?”

      gầy trả lời tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra, tâm trạng ta lúc này chẳng hề dễ chịu chút nào. Có lẽ vì bốn người chúng tôi ở bên nhau trong suốt những ngày vừa qua, lại cùng kinh qua sinh tử, do đó giữa hai bên nảy sinh thứ tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời, trái tim gầy cũng vì thế mà dao động, muốn ra tay tàn độc với ba người chúng tôi.

      Tôi bất giác thầm cảm thán, cảm thán vô thường của vận mệnh, bởi tôi chưa từng nghĩ rằng chuyến du lịch đơn giản mười lăm năm trước lại có thể gây ra nhiều chuyện sóng gió như thế. Dường như ngay từ ngày tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao tề tựu với nhau tại ngọn núi Lương Vương này mười lăm năm trước, tất cả mọi chuyện được an bài sẵn rồi, và chúng tôi có lựa chọn nào khác, cuối cùng cất bước lên con đường mà mình nhất định phải qua.

      Tôi cũng rất cảm thán trước xấu xí của tính cách con người, nếu bây giờ bạn hỏi tôi đời này thứ gì là đáng sợ nhất, vật tôi hoàn toàn có thể với bạn rằng, đó chính là lòng người. đáng sợ của lòng người phải là ở chỗ nó tàn độc biết bao nhiêu, mà là ở chỗ nó rất giỏi náu, rất giỏi ngụy trang, thậm chí ngay đến bản thân bạn cũng chẳng biết nó nghĩ cái gì. Nó giống như thời tiết tháng Sáu vậy, biến đổi là biến đổi ngay, khiến người ta khó mà nắm bắt được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :