1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Trộm Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Nghiêm

      tới đây, Tôn Kim Nguyên kìm được lộ vẻ khó hiểu hỏi tôi: “Vân Sơn, cậu , lúc đó có phải cậu ở chỗ núi thây vậy?”

      Tôi suy nghĩ chút, thấy luồng ánh sáng màu trắng mà mấy người Tôn Kim Nguyên nhìn thấy rất có thể chính là do tráp pha lê phát ra khi cứu tôi, mà khi bọn họ tới gần núi thây rất trùng hợp, chính là thời điểm mà tôi chạy như bay về hướng hạ du của dòng sông ngầm, vậy nên ánh sáng chiếu ra từ tráp pha lê mới mờ dần, cuối cùng tắt hẳn.

      Tôn Kim Nguyên nghe xong phân tích của tôi thoáng lộ vẻ trầm ngâm, sau đó : “Là như vậy ư? Thế đúng là trùng hợp quá! Có điều tớ vẫn còn chuyện chưa hiểu lắm. Đó là sau khi rời khỏi núi thây, ba người bọn tớ cũng chạy như bay dọc theo dòng sông ngầm, chẳng bao lâu sau nhìn thấy cậu. Lúc đó hình như cậu nằm mặt đất, bọn tớ cứ nghĩ cậu xảy ra chuyện, liền vừa chạy về phía cậu vừa gọi to tên cậu. Nhưng sau khi nghe thấy những tiếng gọi ấy, cậu liền giống như phát điên, ràng là gọi lại tên của ba người bọn tớ, thế mà lại tiếp tục chạy về phía trước. Rất có thể lúc đó cậu cũng giống như bây giờ, căn bản nghe thấy tiếng gọi của bọn tớ, cho nên tớ mới là cậu phải nghễnh ngãng lần đầu tiên.”

      Nghe xong những lời này của Tôn Kim Nguyên, đầu óc tôi bất giác trở nên tê dại. Rồi tôi chợt nhớ tới vấn đề nghiêm trọng khác, bèn hỏi: “Phải rồi Kim Nguyên, lâu trước đây, có phải các cậu từng dùng máy bộ đàm gọi tớ ? Còn nữa, khi tớ nằm mặt đất quả thực nghe thấy có người gọi tớ, nhưng thanh phải vang tới từ phía sau mà ràng là từ phía trước, hơn nữa tớ chỉ nghe thấy tiếng của Tiên Dao thôi, hề nghe thấy tiếng của cậu và gầy.”

      Tôn Kim Nguyên nghe tôi thế tỏ ra vô cùng sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Cậu... cậu cái gì cơ? Máy bộ đàm? Cậu hãy kể cho bọn tớ nghe xem cậu gặp phải những chuyện gì , mà đừng có dọa tớ đấy nhé!”

      chỉ Tôn Kim Nguyên bị mấy câu của tôi làm cho kinh sợ, ngay đến Vương Tiên Dao và gầy cũng đều như thế, tất cả cùng nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt khó mà có thể tin nổi. Tôi đột nhiên ý thức được rằng lần này e là mình gặp phải vấn đề gì đó cực kỳ ghê gớm, chỉ nhìn vẻ mặt của ba người kia thôi là đủ biết. Thế rồi tôi kể lại tường tận cho bọn họ nghe tất cả tao ngộ của mình trong khoảng thời gian vừa qua.

      Nghe tôi kể xong, Tôn Kim Nguyên mở trừng cặp mắt to như mắt bò của mình ra, : “ thể nào! Tuy chúng ta mua máy bộ đàm, nhưng sau đó lại nhớ ra là khi ở dưới lòng đất, máy bộ đàm thể nhận được tín hiệu nên mang theo. Còn nữa, hồi nãy, cả ba người bọn tớ đều gọi to tên cậu, sao cậu lại chỉ nghe thấy tiếng của Tiên Dao thôi chứ? Tớ thấy cậu phải nghe nhầm hay nghễnh ngãng gì đâu, rất có thể là bị ma quỷ đùa bỡn rồi đấy!”

      Chẳng lẽ thế gian này có ma quỷ tồn tại? Tự nơi đáy lòng tôi thầm hỏi bản thân như thế, nếu , những chuyện mà tôi trải qua trước đó phải giải thích như thế nào đây? Còn nữa, tôi chợt nhớ tới vấn đề nghiêm trọng hơn, chính là cơn gió quái dị đột ngột thổi tới kia. Khi đó, tôi trong cơn hoảng loạn nên kịp phân tích vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải cũng là chuyện hết sức quái lại ư? Bao nhiêu điều cổ quái như thế liên tục xuất người tôi, vậy tuyệt đối thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích nữa rồi, và bây giờ chỉ còn khả năng duy nhất nữa thôi, đó là tôi gặp ma.

      Tranh thủ lúc chúng tôi thảo luận về vấn đề này, gầy cẩn thận đưa mắt ngó quanh bốn phía, sau đó dường như phát ra điều gì, bèn quay sang hỏi tôi: “Vừa rồi cậu tiếng gọi tên cậu mà cậu nghe thấy là của đúng ?”

      Tôi chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Đúng thế!” Đưa mắt nhìn qua phía Vương Tiên Dao chút, tôi bổ sung thêm: “Hơn nữa, tiếng gọi đó nghe cứ như là của Vương Tiên Dao vậy.”

      gầy chỉ tay vào bức tượng gỗ kia, lại cất tiếng hỏi tiếp: “Vậy vừa rồi khi bọn tôi gọi cậu, có phải là cậu nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ này ?”

      Tôi khẽ gật đầu. gầy kìm được nhíu chặt đôi mày, mãi hồi lâu sau mới với tôi: “Lần này cậu có quá nửa là gặp hồn ma, có điều theo tôi thấy, đối phương hề muốn hại cậu.”

      Ngay đến gầy cũng là tôi gặp ma, vậy tôi chẳng phải là hết cách cứu rồi ư? Nhưng nghe ý của gầy hình như ta biết được tôi bị loại ma nào bám lấy, thế là tôi nôn nóng hỏi: “ thế là có ý gì? Có phải còn biết được điều gì khác nữa ?”

      gầy khẽ gật đầu, trầm giọng đáp: “Nếu tôi đoán nhầm trong lần đầu tiên cậu nghe thấy thanh đó, con ma nữ đó có ý nhắc nhở cậu, hy vọng cậu bảo vệ dạ minh châu cho tốt. Tôi nghĩ đối với ta, dạ minh châu cũng là thứ vô cùng quan trọng, do đó ta mới muốn món thần khí ấy bị cậu làm mất. Còn về trận gió quái dị thổi vào lưng cậu rất hiển nhiên là do ta tạo ra để cứu cậu, vì ta biết con quái thú đó chết, mà cậu khi đó lại do dự chịu chạy trốn ngay. Còn về tiếng gọi cậu trong lần cuối cùng chẳng có gì khó hiểu cả, ta nhất định là muốn đưa cậu tới nơi đặc biệt.”

      “Là nơi nào vậy?” Tôi bất giác hoang mang, lẽ nào con ma nữ đó muốn tôi vào trong quan tài của ta để làm bạn với ta? Quan tài! Hai chữ này giống như tia sét đánh thẳng xuống đầu tôi, tôi lập tức ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài cẩm thạch trắng bệ đá, đột nhiên hiểu ra điều gì. Thế rồi tôi quay qua nhìn gầy, run rẩy hỏi: “Ý của là chủ nhân của gian phòng này cố tình dụ tôi đến đây phải ?”

      Tôn Kim Nguyên : “Tớ thấy lời của gầy có lý lắm. Cậu có biết sau khi vào phòng, bọn tớ nhìn thấy cậu có vẻ mặt như thế nào ?” Tôi khẽ lắc đầu tỏ ý biết. Tôn Kim Nguyên liền cười hà hà, tiếp: “Bọn tớ thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ kia, ánh mắt mê đắm, dù bọn tớ gọi thế nào cậu cũng có phản ứng. Theo tớ thấy, cậu nhất định là bị con ma nữ đó làm cho mê muội rồi, còn ta ở nơi này nhiều năm, có quá nửa là chịu nổi đơn, do đó mới mong cậu đến đây bầu bạn.”

      ngờ đến lúc này rồi mà cậu ta còn có tâm trạng bỡn cợt tôi, tôi kìm được tức tối : “Bớt chém gió nhé, cái gì mà bị ta làm cho mê muội chứ, vừa rồi chẳng qua tớ chỉ hơi ngơ ngẩn chút thôi, cậu đừng có mà ăn linh tinh.”

      Vương Tiên Dao cũng với Tôn Kim Nguyên: “Cậu đừng có làm nhộn lên nữa, tớ thấy chuyện này tuyệt đối đơn giản đâu. Tại sao ta lại chỉ đưa Vân Sơn tới đây mà phải là người khác? Bên trong đó ắt là có nguyên nhân đăc biệt.”

      Tôn Kim Nguyên cười xấu xa, : “Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao, chúng ta ở đây chỉ có ba người đàn ông, mà trông Vân Sơn đàng hoàng nhất, con ma nữ đó nhìn trúng cậu ta còn nhìn trúng ai được nữa?”

      Tôi thấy Tôn Kim Nguyên lúc này quả thực là tếu táo quá mức, vừa định đáp lại cậu ta vài câu gầy xua tay ngăn lại, : “Câu hỏi vừa rồi của Vương đúng là nhắc nhở tôi. Tôi thấy con ma nữ đó có lẽ nhắm vào người nào cả mà chỉ nhắm vào tráp pha lê và dạ minh châu tay Vân Sơn mà thôi.”

      Lại là hai thứ đó, mẹ kiếp, kể từ khi đoạt được hai món thần khí này, tôi chưa từng được may mắn chút nào, trong lòng chỉ hận thể lập tức hủy chúng , khiến chúng bao giờ có thể hại người được nữa. Tôn Kim Nguyên thấy tôi định đập tráp pha lê cùng dạ minh châu xuống đất vội vàng ngăn lại, đồng thời nôn nóng : “Cậu đừng có làm bừa như thế chứ, cậu nghĩ hai món bảo bối này là của mình cậu ư? Cậu đừng quên, gần chút bốn người chúng ta phải liều mạng mới có thể đoạt được chúng, còn xa hơn có bao nhiêu người vì chúng mà mất mạng chứ? Cậu nhìn thấy mấy ngọn núi thây kia chưa, những con người đó đều bị hai thứ này hại đấy, cậu cứ thế mà đập vỡ chúng há chẳng phải là hời cho chúng quá hay sao? Hơn nữa, chúng đều là thần khí đấy, cậu nghĩ mình có thể phá hỏng được chúng hay sao? Lẽ nào cậu quên ngay cả thanh đao cổ chém sắt như bùn kia cũng chẳng thể khiến tráp pha lê sứt mẻ lấy miếng?”

      Lời của Tôn Kim Nguyên xem ra cũng có lý, ngay đến thanh đao cổ sắc bén kia mà còn chẳng chém vỡ được tráp pha lê, vậy độ cứng của nó chắc hẳn chẳng kém kim cương là bao. Nhưng tôi hiểu nổi, nếu con ma nữ kia muốn có được tráp pha lê và dạ minh châu tại sao trực tiếp đoạt lấy mà phải làm ra nhiều chuyện như thế làm gì? là quá rắc rối!

      gầy giải thích với chúng tôi: “Bởi vì người cậu có bùa Mô Kim, ma quỷ thể đến gần được, cho nên con ma nữ đó chỉ có thể pháp thuật quấy nhiễu cậu, khiến thính giác của cậu có vấn đề, sau đó từ từ dụ cậu đến nơi này. Cũng may là người cậu có bùa Mô Kim đấy, bằng chỉ có vậy thôi đâu, thậm chí còn có khả năng cậu bị con ma nữ đó khống chế toàn bộ thân thể, mà cho dù ta có nhập vào người cậu cũng chẳng phải là chuyện gì quá kỳ lạ cả.”

      Tôi kìm được căm phẫn : “Xem ra con ma nữ đó cũng chẳng có lòng dạ gì tốt đẹp, tôi nhất định phải mở quan tài của ta ra, sau đó đập nát xác của ta, khiến ta vĩnh viễn thể siêu sinh.”

      gầy lập tức khuyên can tôi: “Cậu đừng có hành động lỗ mãng, chuyện đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nếu con ma nữ đó chỉ đơn thuần muốn đoạt lấy thần khí từ trong tay cậu, vậy nó chẳng cần cứu cậu làm gì, chỉ việc để con quái thú kia ăn thịt cậu rồi mang thần khí là được. Tôi thấy ta đưa cậu tới nơi này có thể còn là vì nguyên nhân khác, chúng ta cứ nên từ từ nghiên cứu trước .”

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Lê Ngân

      Tôi xem qua mọi thứ trong gian phòng đá này lượt, chẳng phát ra chỗ nào đặc biệt, thế mà gầy lại ở đây có cửa ngầm. lâu sau, Vương Tiên Dao chợt : “Mọi bố trí trong gian phòng này đều giống với phong cách thời Minh, tớ nghĩ chủ nhân của gian phòng này rất có thể là sống vào thời kỳ đó.”

      gầy khẽ gật đầu tỏ ý rằng Vương Tiên Dao sai, nhưng Tôn Kim Nguyên lại chợt hỏi: “Vậy tại sao lại có của triều Minh ở trong địa cung này? Lẽ nào ta là vợ đó Nguyên Lương Vương cướp về đây?”

      Vấn đề này tôi nghĩ tới, có lẽ thực chính là như vậy, nhưng tại sao ta lại chết ở đây? Tôi thực sao hiểu nổi, Nguyên Lương Vương có thể khiến cho quân sư của mình trường sinh bất lão, vậy lý nào lại để cho vợ mình được cùng trường sinh, trừ phi trước khi Nguyên Lương Vương cho xây dựng địa cung này chết rồi. Nếu là thế, này có lẽ phải do Nguyên Lương Vương cướp về mà là vị phu nhân được mai mối cưới hỏi đàng hoàng. Phải biết rằng Nguyên Lương Vương tuy là người dân tộc thiểu số nhưng tốt xấu gì cũng là vị vương gia, lấy người phụ nữ tộc khác về làm vợ cũng phải là việc gì quá ghê gớm, hơn nữa cũng nhất định phải cướp. Giống như những người có tiền bây giờ vậy, chỉ cần bọn họ thích chẳng khó khăn gì để lấy được vợ ngoại quốc, đó là chuyện rất bình thường, đảm bảo có vô số người tranh nhau để được làm vợ bọn họ cho mà xem.

      Lúc này, gầy lòng vòng quanh gian phòng đá hồi lâu, nhưng nhìn bộ dạng nôn nóng của ta có lẽ còn chưa có phát gì cả. Rồi ta tới với chúng tôi: “Tình hình rất tệ, tôi phát ra ở đây có cơ quan nào cả, xem ra chúng ta chỉ có thể rời theo dòng sông ngầm bên dưới gian phòng đá này mà thôi.”

      Tôn Kim Nguyên nôn nóng : “Vậy làm sao được, thử nghĩ mà xem, dòng sông ngầm đó chảy sát qua ngay bên dưới gian phòng đá này, chúng ta chỉ đơn giản là phải bơi qua đâu, mà phải lặn nữa đấy. Ai dám đảm bảo chúng ta có thể lặn mạch tới chỗ cửa ra cơ chứ? Còn nữa, lẽ nào quên loài quái thú kia? Bọn chúng vốn sống ở dưới nước, khi chúng ta xuống nước có khác nào tự dâng mình tới miệng bọn chúng đâu?”

      Vương Tiên Dao suy nghĩ chút rồi : “Nếu trong gian phòng đá này có cơ quan, tớ nghĩ, chắc nó được giấu trong cỗ quan tài đá kia đấy, vì chỉ còn nơi đó là chúng ta chưa kiểm tra thôi.”

      đợi những người khác đưa ra ý kiến, Tôn Kim Nguyên lập tức giơ cao hai tay tỏ ý tán thành. “Chúng ta cứ làm như vậy , lời của Tiên Dao rất có lý.”

      gầy suy nghĩ chút, thấy cũng còn cách nào khác, đành chiều theo ý mọi người, tới chỗ cỗ quan tài đá kia xem thử thế nào.

      đến mở quan tài Tôn Kim Nguyên tuyệt đối là chuyên gia, cậu ta quan sát kết cấu của cỗ quan tài đá này lát rồi : “Khe hở của cỗ quan tài đá này được rưới nước sắt rồi, cần phải dùng đao rạch qua đó mới mở được. Tiền bối, nhiệm vụ này xin giao cho đấy!”

      gầy khẽ gật đầu, cầm theo thanh đao cổ kia tới bên cạnh cỗ quan tài đá, sau đó chọc mũi đao vào trong khe hở của quan tài, lại vòng quanh quan tài vòng, chúng tôi tức nhìn thấy có rất nhiều vụn sắt rơi ra từ trong khe hở của cỗ quan tài đá đó. Sau khi lặp lặp lại việc này ba lần, gầy mới dừng lại, rồi khẽ gật đầu, với chúng tôi: “Được rồi, bây giờ có thể mở quan tài ra rồi đấy!”

      Nắp của cỗ quan tài đá này đoán chừng phải nặng tới nghìn cân, cho nên chúng tôi thể nào trực tiếp lật nó lên được, đành bốn người hợp sức đẩy nó qua bên cạnh từng chút . Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, nắp quan tài rốt cuộc bị chúng tôi đẩy hẳn qua bên. Vì sợ thi thể bên trong quan tài biến thành cương thi nên lúc này, Tôn Kim Nguyên tỏ ra ngoan ngoãn hơn nhiều, nắp quan tài vừa rơi xuống đất lập tức tránh .

      gầy cười, : “Yên tâm, chỉ cần chúng ta để ta tiếp xúc với dương khí ta tuyệt đối sống dậy được đâu.” Dứt lời liền nín thở tới phía trước quan tài.

      Tuy chúng tôi đều rất sợ con cương thi nhảy ra từ trong quan tài, nhưng có vị cao nhân như gầy ở bên, chúng tôi ai nấy đều cảm thấy can đảm hơn nhiều, tất cả lần lượt tới, muốn xem xem thi thể trong quan tài rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.

      Thi thể trong quan tài mặc bộ đồ màu đỏ sậm, đôi bàn tay trắng nõn mịn màng nắm chặt đặt ngang bụng, tôi ngờ thi thể của ta lại được giữ gìn hoàn hảo thế này. Tôn Kim Nguyên đó phải trang phục bình thường mà là đồ hỷ dùng khi cưới hỏi. Tôi thầm nghĩ, chẳng trách bức tượng gỗ kia lại được sơn màu đỏ, hóa ra là mang ý này. Ngoài ra, vì đầu thi thể vẫn đội chiếc khăn đỏ che đầu nên chúng tôi thể nhìn thấy dung mạo của ta. Tôn Kim Nguyên cười, : “Xem ra này chết trong ngày thành hôn, bằng chẳng mặc đồ hỷ mà vào trong quan tài. Thế này đúng như câu hỷ thành tàng , tớ nghĩ ta có quá nửa là bị lão tặc Nguyên Lương Vương kia hại chết!”

      Kỳ thực vào thời cổ đại, quyền cưới hỏi của các đều nằm trong tay cha mẹ, bởi thế mới có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Chỉ cần cha mẹ nhìn trúng ai, con họ nhất định phải gã cho người đó, căn bản có cơ hội để thương lượng. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này, chẳng biết có bao nhiêu đôi tình nhân bị chia cắt, chẳng biết có bao nhiêu cặp nam nữ si tình quyên sinh, xem ra trong quan tài cũng là hồng nhan bạc mệnh.

      Tôi đột nhiên cảm thấy tò mò, muốn xem xem dung mạo của nằm trong cỗ quan tài đá này có giống với bức tượng gỗ kia . Song có người còn nôn nóng hơn tôi, chính là Tôn Kim Nguyên. Cậu ta cười với tôi: “Tớ này Vân Sơn, cậu có vợ rồi đấy, việc này cậu thể làm được, cứ nên để cho tớ , ai bảo tớ bây giờ vẫn còn độc thân cơ chứ, ha ha ha!”

      Tôn Kim Nguyên cười vang mấy tiếng, sau đó liền lật chiếc khăn đỏ trùm đầu thi thể kia lên. Tôi vốn ngỡ là mình được nhìn thấy trang giai nhân tuyệt sắc, chẳng ngờ khuôn mặt xuất trước mắt chúng tôi lại quỷ dị tột cùng, khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt bốn người chúng tôi đều như cứng đờ lại. “Sao có thể chứ? Sao có thể thế này được chứ? Khốn kiếp, đây nhất định là ảo giác!” Tôn Kim Nguyên kêu to tiếng, sau đó sợ hãi lùi về phía sau liền mấy bước, ngay đến chiếc khăn đỏ trùm đầu cậu ta cầm trong tay cũng run rẩy đánh rơi.

      Tôi lúc này nào phải tim đập chân run, dù có nằm mơ tôi cũng thể nào ngờ dung mạo của thi thể trong quan tài đó lại giống hệt Vương Tiên Dao, chỉ là tuổi tác của Vương Tiên Dao lớn hơn ta chút. Nhìn ta, tôi có cảm giác như nhìn thấy Vương Tiên Dao của mười lăm năm về trước, chẳng có chút khác biệt nào, cứ như được đúc ra từ khuôn.

      Vương Tiên Dao phải chịu đả kích lớn hơn bất cứ ai, nàng ngồi phịch xuống đất, sao đứng dậy nổi nữa, miệng ngừng lẩm bẩm: “Sao lại giống nhau đến như vậy? Sao có thể như vậy được chứ?”

      Tuy gầy cũng rất kinh hãi song rốt cuộc vẫn là người bình tĩnh trở lại trước tiên. ta đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh vừa túa ra trán, an ủi Vương Tiên Dao: “ Vương, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi, cần coi là .”

      Tôn Kim Nguyên chợt : “Tôi thấy chuyện này chưa chắc là trùng hợp đâu. thử nghĩ mà xem, Trung Quốc có phẩy tư tỉ người, ngoài các cặp chị em sinh đôi ra, có bao nhiêu có quan hệ huyết thống mà lại có thể giống nhau như vậy nữa như vậy nữa? Còn nữa, trong số phẩy tư tỉ người đó, có bao nhiêu người theo nghề lật đấu này? Tôi dám khẳng định, con số này tuyệt đối quá mười nghìn. lại nghĩ tiếp xem, trong số mười nghìn người theo nghề lật đấu này, có bao nhiêu người là phụ nữ? E rằng có tới phần trăm đâu, chúng ta cứ tạm tính là có trăm người , nhưng trong số đó lại có mấy người đến núi Lương Vương lật đấu chứ? Tôi nghĩ xác suất này gần như là bằng . Ấy vậy mà Tiên Dao lại tới đây, hơn nữa còn có dáng vẻ giống hệt với thi thể trong quan tài kia, điều này tuyệt đối thể giải thích bài hai từ “trùng hợp” được.” Tôn Kim Nguyên dừng lại chút, sau đó mới tiếp: “Tôi thấy chỉ có hai khả năng thôi, hoặc là Tiên Dao là kiếp này của thi thể kia, hoặc là thi thể kia là kiếp trước của Tiên Dao, tóm lại hai khả năng này khác nhau là mấy, cách khác, bọn họ tuy hai mà .”

      Tôn Kim Nguyên ra loạt những suy đoán của mình, tuy thoạt nghe có chút khó tin nhưng đó lại là cách giải thích duy nhất có thể chấp nhận được vào lúc này. Tôi cũng tỏ ý tán đồng quan điểm này của cậu ta, bởi lẽ lúc trước con ma nữ kia từng gọi tên tôi, mà tiếng gọi đó quả thực giống với giọng của Vương Tiên Dao, chẳng trách khi đó tôi lại cho là Vương Tiên Dao gọi mình. gầy khẽ ho mấy tiếng, nháy mắt ra hiệu cho tôi và Tôn Kim Nguyên, ý bảo chúng tôi chớ có gì thêm nữa, bởi sắc mặt Vương Tiên Dao lúc này trở nên tái nhợt, ràng là bị những lời vừa rồi của tôi và Tôn Kim Nguyên làm cho kinh sợ. Tôi và Tôn Kim Nguyên vội vàng ngậm miệng, dám ho he gì nữa,. Rồi gầy với Vương Tiên Dao: “Chuyện sinh tử luân hồi này tôi nghe qua rất nhiều rồi, căn bản như những gì hai người bọn họ vừa đâu, cho nên Vương cần để việc này trong lòng làm gì. Theo tôi thấy, việc này chỉ là trùng hợp mà thôi. đời này, những việc trùng hợp là nhiều lắm.”

      hồi lâu sau, Vương Tiên Dao vẫn sao bình tĩnh lại được, miệng há hốc, mặt ngợp đầy vẻ sợ hãi. Rất lâu sau đó, nàng ra sức lắc đầu cái mạnh, hy vọng có thể làm mình bình tĩnh trở lại. “ thế sao? Đây chỉ là trùng hợp thôi sao? “ nàng bán tín bán nghi hỏi gầy.

      Lần này đợi gầy trả lời, tôi tranh đáp thấy: “Tiên Dao này, gầy như thế rồi cậu nên tin tưởng ấy mới đúng. Vừa nãy, tớ với Kim Nguyên chỉ linh tinh thôi, cậu chứ tôi là .”

      Tôn Kim Nguyên cũng cất lời phụ họa, với Vương Tiên Dao: “Hai đứa bọn tớ chẳng qua là xem nhiều phim thần thoại quá nên mới suy đoán linh tinh, cậu nhất định đừng cho là đấy, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.”

      Vương Tiên Dao có lẽ bị chúng tôi thuyết phục, bèn khẽ gật đầu, gượng nở nụ cười, tỏ ý mình việc gì nữa rồi. Tôn Kim Nguyên thấy thế bèn thừa cơ chuyển chủ đề, quay sang hỏi gầy: “Phải rồi tiền bối, trong cỗ quan tài đá này hình như có chỗ nào đặc biệt cả, trừ phi cơ quan nằm bên dưới thi thể của kia.”

      gầy suy nghĩ lát rồi : “Cũng có thể là như vậy lắm, chúng ta cứ lên tìm thử xem sao.” Thế rồi lại quay sang với Vương Tiên Dao: “Phải rồi Vương, chi bằng hãy qua chỗ khác xem thử xem vừa rồi chúng tôi có bỏ sót mất chỗ nào , như vậy tốt hơn đấy.” ràng gầy cố ý muốn để Vương Tiên Dao chú tâm tới việc khác, hy vọng nàng vì thi thể kia mà có những suy nghĩ vu vơ.

      Vương Tiên Dao hiểu ngay dụng ý của gầy, khẽ “ừm” tiếng rồi về phía chiếc bàn trang điểm. Lúc này, ba người chúng tôi bắt đầu suy nghĩ xem nên dời thi thể trong quan tài như thế nào, bởi lẽ hồn phách của này có lẽ ở gần đây, mà chúng tôi lại chuẩn bị mạo phạm thi thể của ta, cho nên thể lo lắng bị ta trả thù. Nghĩ tới đây tôi khỏi có chút lo lắng, còn Tôn Kim Nguyên cũng run lẩy bẩy, nhiệm vụ này giao cho gầy là tốt nhất, lý do rất đơn giản, gầy là cao nhân, ngay đến ma quỷ quái cũng chẳng làm gì nổi.

      gầy thỉ lại cho rằng như thế, có điều phải ta sợ hãi mà là vì nguyên nhân khác. ta giải thích với chúng tôi: “ được, tôi lớn tuổi, ôm ôm ấp ấp thi thể của còn ra thể thống gì nữa, chuyện này phải giao cho hai cậu làm mới được.”

      Tôn Kim Nguyên : “Tiền bối, chuyện này có gì ghê gớm đâu, cứ coi như ôm em bộ quần áo là được, chịu khó chút .”

      Nhưng bất kể Tôn Kim Nguyên khuyên nhủ thế nào, gầy cũng đồng ý. Tôi suy nghĩ chút rồi với Tôn Kim Nguyên: “Vừa rồi phải cậu tranh lật khăn trùm đầu của người ta ư? Vậy tốt rồi, việc này cậu hãy làm luôn .”

      Tôn Kim Nguyên xua tay lia lịa, vội vàng lùi về phía sau bước, : “ , vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Tớ đây vẫn còn độc thân, thể cứ thế này mà chết được, hơn nữa tớ là con độc đinh ba đời, lỡ như tớ xảy ra chuyện gì, mọi người trong nhà tớ làm sao mà sống nổi? Lão Bạch, tớ thấy việc này cứ nên để cậu ra tay hợp lý nhất.”

      Tôi thầm mắng tiếng, gã khốn Tôn Kim Nguyên này phải là người, cái miệng thối tha kia lời nào cũng xào qua xáo lại được, đến cuối cùng lý lẽ luôn thuộc về cậu ta. Tôi lườm cậu ta cái vẻ khinh thường, : “Cậu được lắm, tớ coi như hiểu con người cậu rồi.”

      Tôn Kim Nguyên tỏ ra rất thất vọng. “Cậu thế là có ý gì chứ? Chúng ta quen nhau mấy chục năm, đáng lẽ cậu phải hiểu con người tớ từ lâu rồi mới đúng chứ, xem ra chúng ta vẫn cần dốc bầu tâm với nhau phen mới xong. Hơn nữa, con ma nữ kia lòng mong cậu đến đây, nhất định là có ý với cậu, cậu đụng chạm vào thi thể của ta, tớ nghĩ ta trách tội cậu đâu, cậu cứ yên tâm mà làm. Vả lại người em tớ đây đứng bên hộ giá cho cậu, lỡ như xảy ra chuyện gì, tớ nhất định vì cậu mà xung phong hãm trận trước tiên, tuyệt đối để cậu bị mất cọng lông nào.”

      gầy ngoảnh mặt qua bên, ý tứ đó hết sức ràng, rằng việc này đừng hòng trông gì vào ta. Tôi suy nghĩ chút, thấy việc này quả là khó khăn, có điều tôi cũng muốn dây dưa với Tôn Kim Nguyên thêm nữa, trong lòng nhủ thầm, ngay đến chân núi thây mà tôi còn có thể nằm nghỉ ngơi được thi thể trắng nõn mềm mại như thế này lẽ nào lại có thể làm tôi sợ được sao? Cho nên tôi đồng ý, vì dù sao việc này cũng phải có người làm mới được.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Type: Lê Ngân

      Ba người chúng tôi lại lần nữa tới trước quan tài. gầy xem xét tình trạng của thi thể trong quan tài chút rồi khẽ gật đầu với tôi, tỏ ý việc gì, có thể ra tay được rồi. Tuy biết thi thể này phải là của Vương Tiên Dao, nhưng nhìn vào khuôn mặt kia, trái tim tôi liền đập thình thịch liên hồi. Khốn kiếp! giống Vương Tiên Dao quá mất!

      Lúc này, Tôn Kim Nguyên đứng bên trái tôi, gầy đứng phía trước, nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, chỉ cần xác chết này có hành động gì làm nguy hại đến tôi, bọn họ nhất định ra tay trừ diệt. Tôi hít sâu hơi, vòng tay qua đỡ lấy hai vai của xác chết, nâng cho ta ngồi dậy. Mái tóc của ta rất dài, buông xõa tới tận eo. Tôi dám nghĩ nhiều, vội quay đầu qua bên, với gầy: “Được rồi đấy, mau kiểm tra .”

      Bên dưới thi thể này có lót lớp lụa trắng, phía dưới nữa cũng rất mềm mại, chắc hẳn là có tới mấy lớp. gầy thò tay phải vào trong quan tài, khẽ ấn lên lớp lụa trắng, phát có chỗ nào đặc biệt, liền lật hẳn lên, thấy bên dưới còn có mấy lớp lụa vàng. ta lại lật tiếp mấy lụa vàng ấy lên, rất nhanh nhìn thấy phần đáy quan tài. Chỉ thấy nơi đó bóng loáng như mặt gương, chẳng có lấy khe hở nào, càng đừng gì tới cơ quan. gầy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại gõ vào đáy quan tài mấy cái, thấy có chỗ nào lạ thường, bèn nháy mắt ra hiệu với tôi, tỏ ý có thể để xác chết nằm xuống trở lại được rồi.

      Tôi dám sơ suất, cứ giống như hầu hạ thái hoàng thái hậu vậy, cẩn thận đặt thi thể đó nằm xuống. Có điều mọi chuyện hề đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi, sau khi thân thể được đặt nằm xuống có chuyện gì xảy ra. Tôn Kim Nguyên suy nghĩ lát rồi trầm ngâm : “Liệu có khi nào cơ quan nằm ở chỗ đôi chân của thi thể nhỉ?” Vừa lại vừa đưa mắt nhìn tôi: “Nếu là như vậy, Lão Bạch, đành phiền cậu thêm lần nữa thôi.”

      Tôi tức tối trừng mắt nhìn cậu ta, làu bàu: “Cút ngay, đừng có mà ở đó chỉ huy linh tinh, cậu muốn làm tự mà làm. Hơn nữa, cậu xâm phạm di thể của người ta như thế, sợ bị báo ứng ư?”

      Tôn Kim Nguyên cần lấy đại cục làm trọng, cậu ta cảm thấy cơ quan rất có thể là nằm ở nửa bên dưới của quan tài, do đó nhất định phải kiểm tra thử mới được. Có điều, lần này tôi kiên quyết đụng đến thi thể kia nữa. gầy thấy hai chúng tôi cãi nhau, bèn : “Các cậu đừng làm ồn nữa, trong cỗ quan tài đó quả thực có cơ quan, tôi thấy cứ nên khôi phục quan tài lại nguyên trạng , kẻo người chết lại trách tội.”

      Tôn Kim Nguyên lập tức cất lời phản đối: “ được, nắp của chiếc quan tài này được làm bằng đá đấy, bốn người chúng ta liệu có khiêng nổi ? Tôi thấy chỉ cần đội lại khăn đỏ trùm đầu cho ta cũng đủ lắm rồi.” Dứt lời, Tôn Kim Nguyên liền bước qua bên, nhặt chiếc khăn đỏ trùm đầu mà mình vừa lỡ tay đánh rơi xuống đất lên, song khi tới cạnh quan tài cậu ta đột nhiên dừng lại. Lẽ nào vì cậu ta vừa linh tinh cho nên con ma nữ kia tìm đến gây phiền phức cho cậu ta?

      Tôn Kim Nguyên cứ như vừa phát ra đại lục mới, vẫy tay gọi tôi và gầy đến: “Mau qua đây , tôi có phát mới.” Vừa , cậu ta vừa chỉ vào chiếc khăn đỏ trùm đầu trong tay. “ này có nhiều chữ lắm!”

      Đây là phát cực kỳ quan trọng, chưa biết chừng nội dung đó lại có nhắc tới vị trí của cơ quan, như thế chúng tôi chẳng phải là được cứu rồi ư? Tôi và gầy lập tức chạy qua, lại nghe Tôn Kim Nguyên tiếp: “Có điều chữ này tôi đọc hết được, dù sao thời gian tôi nghiên cứu chữ cổ cũng chưa lâu lắm.”

      Lúc này Vương Tiên Dao cũng tới, lại đón lấy chiếc khăn đỏ trùm đầu từ tay Tôn Kim Nguyên, sau khi xem qua chút liền với chúng tôi: “đây là chữ thời nhà Minh, gần giống với chữ phồn thể bây giờ, tớ đọc được.”

      Vương Tiên Dao quản lý tiệm đồ cổ nhiều năm, mà đó lại là sản nghiệp gia truyền, cho nên có kiến thức khá phong phú về mặt này. Lúc này, nàng bắt đầu phiên dịch lại nội dung tấm khăn:

      “Đây là di ngôn của chủ nhân ngôi mộ, bên dưới có ta Triệu tên Cơ, là vị đạo thời nhà Minh. Khi đó, ta rất nổi tiếng, chỉ hiểu về Kỳ môn độn giáp và dương Ngũ hành mà còn có dung mạo quốc sắc thiên hương. Song chỗ lợi hại nhất của ta phải là ở đó, vì ta còn có bản lĩnh khác mà người thường thể nào so sánh được, đó chính là thấu hiểu thiên cơ, có thể biết được tương lai quá khứ, bất kể nơi nào có chuyện lớn xảy ra ta cũng đều đoán trước được cả. Vì nguyên nhân này, ta được người ta coi là thiên tiên hạ phàm, từ đó liền có biệt hiệu Thiên Cơ tiên tử.

      Khi đó, Nguyên Lương Vương đối kháng với triều đình, tuy binh bại như núi đổ nhưng vẫn cam lòng đầu hàng, liền bỏ chạy vào trong núi sâu, đường phát ra ngôi mộ cổ cực lớn. Nguyên Lương Vương vốn là chuyên gia trộm mộ, vừa nhìn biết ngôi mộ cổ này hề đơn giản, liền nổi tính xấu, sai người đào mộ lên. Nhưng trong ngôi mộ cổ đó lại chẳng có thứ gì ngoài bốn bức tượng đá, lần lượt là thần thú bốn phương(*), mà chính giữa bốn con thần thú còn có cái bệ đá, bên đặt chiếc rương đá rất lớn. Nguyên Lương Vương biết bên trong đó ắt là có bảo vật quý giá, bằng chẳng cần thần thú bốn phương trông coi, liền sai người khiêng rương đá ra ngoài.

      (*) Thần thú bốn phương theo văn hóa của Trung Quốc và Nhật Bản là bốn con thần thú cai quản bốn phương tức là đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước, bắc Huyền Vũ.

      Sau khi mở rương đá, chỉ thấy bên trong có chiếc tráp pha lê lấp lánh chiếu ra những tia sáng chói mắt. Nguyên Lương Vương cả mừng, biết rằng mình đoạt được minh châu. Có điều Nguyên Lương Vương tuy nhận ra vật này song lại biết cách sử dụng. Lúc này, gã quân sư bên cạnh liền đề nghị rằng nên tìm cao nhân, như thế có lẽ phá giải được bí mật này. Mà cao nhân bọn muốn tìm phải ai khác, chính là Triệu Cơ.

      Triệu Cơ tuy cũng biết ít phép thuật, có điều đối phương người đông thế mạng, sau phen giao chiến rốt cuộc bị bắt sống rồi đưa có chỗ Lương Vương. Lương Vương nhìn thấy ta bèn hỏi, nghe biết dự đoán tương lai, vậy có tính được mình có kiếp nạn ngày hôm nay ? Triệu Cơ là tính được nhưng như thế có nghĩa là tránh được, vì mọi việc được trời cao an bài sẵn cả rồi. Lương Vương tin, lại hỏi, có biết hôm nay ta bắt đến đây là vì việc gì ? Triệu Cơ đáp, là vì món bảo vật. Lương Vương cả kinh, biết là người này đơn giản, bèn cầu Triệu Cơ cho mình nghe phải làm thế nào mới có thể sử dụng thần lực của tráp pha lê và dạ minh châu.

      Triệu Cơ biết Lương Vương phải là người tốt, bèn trực tiếp cự tuyệt . Lương Vương cả giận, thiếu chút nữa giết chết Triệu Cơ, nhưng sau đó lại thấy đối phương dung mạo xuất chúng, bèn nhủ thầm chi bằng hãy cưới đối phương làm vợ, như thế chẳng phải giải quyết được mọi vấn đề ư? Sau đó Lương Vương liền cho giam lỏng Triệu Cơ, thường xuyên đến thăm, đồng thời ra ý đồ của mình. Thoạt tiên, Triệu Cơ kiên quyết chịu đồng ý cầu của Lương Vương, thà chết cũng khuất phục. Lương Vương thấy thế cũng bức ép nữa, chỉ thầm chờ đợi thời cơ. Mấy tháng sau, Lương Vương trốn đến khe núi…”

      Vương Tiên Dao nhìn chúng tôi, : “Chuyện xảy ra sau đó chắc mọi người cũng cả rồi, tớ bỏ qua đoạn này luôn nhé! Về sau, Lương Vương tìm được phép trường sinh bất lão, bèn lợi dụng thứ này để dụ dỗ Triệu Cơ. Khi đó, Triệu Cơ bị giam lỏng hơn ba năm, mà lòng người dù gì cũng phải có lúc biến đổi, huống chi thứ được đặt ra trường mặt còn là phép trường sinh bất lão. đời làm gì có nào muốn mình giữ mãi được dung mạo thanh xuân, thế là Triệu Cơ đồng ý với cầu của Lương Vương, kể từ đó, Lương Vương liền biết cách điều khiển dạ minh châu và tráp pha lê.”

      Nghe đến đây, tôi kìm được thầm nghĩ, phải chẳng các đời này đều coi trọng dung mạo của mình hơn tất cả những thứ khác? Có điều cũng phải lại, người bị giam lỏng hơn ba năm chắc chắn là vô cùng độc, trong tình huống bị dụ dỗ như thế, đồng ý với cầu của đối phương cũng phải chuyện gì quá khó hiểu, bởi lẽ có ai muốn được trường sinh bất lão cơ chứ? Có ai muốn được tự do? Triệu Cơ đương nhiên phải là ngoại lệ. Tôi bèn giục Vương Tiên Dao: “Vậy sau đó sao?”

      Vương Tiên Dao dường như thương thay cho Triệu Cơ, xinh đẹp như thế mà lại rơi vào cảnh này, há chẳng phải là rất thê thảm ư? Sau hồi cảm khái, Vương Tiên Dao lại tiếp: “Về sao, Triệu Cơ có được hành cung của riêng mình dưới lòng đất. Có điều Nguyên Lương Vương sợ ta bỏ trốn nên phái rất nhiều binh lính canh gác bên ngoài, đồng thời còn cho nuôi loài quái thú ở gần đó. Tớ nghĩ đó chính là những con quái thú trông như cá sấu mà chúng ta từng gặp. Cho nên, Triệu Cơ tuy được trường sinh bất lão nhưng vẫn bị giam cầm. ta cảm thấy cực kỳ đơn, chẳng hề vui vẻ, còn phải sống những tháng ngày dài đằng đẵng trong thế giới tối tăm thấy ánh sáng mặt trời này. Dần dần, ta cảm thấy sinh mệnh của mình hoàn toàn còn ý nghĩa, cần thiết phải tồn tại nữa.

      Vừa hay có ngày, Nguyên Lương Vương vốn thèm khát sắc đẹp của Triệu Cơ lâu nhịn nổi nữa, muốn dùng vũ lực ép Triệu Cơ phải là vợ mình. Triệu Cơ tất nhiên là chịu, nhưng Nguyên Lương Vương khi đó có thần lực của tráp pha lê và dạ minh châu, ta làm gì được , thế là liền nghĩ tới cái chết. ta lừa gạt Nguyên Lương Vương, là phải được mai mối cưới hỏi đàng hoàng rồi mới có thể hành lễ phu thê. Nguyên Lương Vương lập tức đồng ý, ngay trong ngày hôm đó cho trang hoàng hành cung của Triệu Cơ thành nơi động phòng, đồng thời sai người ra ngoài mua đồ hỷ về để Triệu Cơ mặc. Còn Triệu Cơ trước khi chết bói quẻ, tính ra được sáu trăm năm sau có ba người có duyên tiến vào trong địa cung. Bọn họ phải trải qua rất nhiều thử thách, cuối cùng đến được hành cung này, đồng thời phát ra những bí mật mà ta để lại. Ba người đó chính là khắc tinh của tráp pha lê và dạ minh châu, Lương Vương cuối cùng phải chết trong tay bọn họ. Triệu Cơ còn , vì sợ Lương Vương phát ra bí mật này nên dùng loại mực đặc biệt để viết. Khi vừa mới viết lên, các con chữ đều vô hình, phải mười ngày sau mới ra. ta hy vọng những người có duyên sau khi xem xong những dòng chữ này hãy tới chỗ bàn trang điểm, ở đó có mấy bức tranh, xem xong tranh biết được việc sắp xảy ra trong tương lai. Nội dung này chỉ có vậy thôi, hết rồi.”

      Tôn Kim Nguyên đón lấy chiếc khăn đỏ trùm đầu từ trong tay Vương Tiên Dao, sau khi xem qua chút kìm được tò mò hỏi: “Tiên Dao này chỉ có hơn trăm chữ thôi, sao cậu dịch ra được nhiều thế? Có nhầm lẫn gì vậy?”

      Vương Tiên Dao giải thích: “Chuyện này có gì lạ cả, vì chữ này được viết theo thể văn ngôn(*), thoạt nhìn chỉ có hơn trăm chữ nhưng dịch ra lại là câu chuyện hoàn chỉnh. Bởi lẽ trong văn ngôn, nhiều khi chỉ có vài ba chữ song nội dung lại rất dài, chẳng hạn như đoạn Lương Vương dùng vũ lực đòi cưới Triệu Cơ làm vợ, Triệu Cơ chỉ dùng có mười mấy chữ để miêu tả thôi, cho nên cậu cần hoài nghi là tớ dịch bậy đâu.”

      (*) Văn ngôn hay còn gọi là Hán Văn, là thể ngữ văn cổ đại của Teung Quốc dùng trong sách vở kinh điển truyền thống. Loại văn này dùng ngữ pháp à từ vựng cổ xưa, nay bị đào thải và thay thế bằng ngữ văn đại, tức văn bạch thoại ở Trung Quốc.

      gầy tỏ ra hết sức kinh ngạc, : “ tên Triệu Cơ này quả nhiên là cao nhân, ta có thể dự đoán tương lai hoàn toàn sai chút nào. Tôi nghĩ ba cậu chính là ba người có duyên mà ta tới đấy!”

      Vương Tiên Dao khẽ gật đầu, : “Có lẽ là vậy. Nhưng vừa rồi tôi xem xét rất kĩ ở chỗ chiếc bàn trang điểm đó nhưng chẳng nhìn thấy bức tranh nào. Liệu có khi nào Lương Vương phát ra những bức tranh đó và hủy chúng rồi ?”

      gầy : “Chuyện này ai mà biết được, có điều chúng ta vẫn nên qua đó xem thử, chưa biết chừng lại có chỗ nào đó bị chúng ta bỏ sót.”

      tới chỗ chiếc bàn trang điểm đó, tôi chăm chú quan sát lát, thấy nó được tạc thành từ khối cẩm thạch trắng, kích thước gần tương đương với chiếc bàn mấy tính bình thường, bên có đặt chiếc gương đồng, ngoài ra còn có mấy hộp phấn son. Nhìn bề ngoài, chiếc bàn trang điểm này bóng loáng như gương, ngay đến vết xước cũng chẳng có, càng đừng gì đến các bức tranh. Tôn Kim Nguyên : “Chiếc bàn trang điểm này tôi xem kĩ từ xuống dưới rồi, đâu có nhìn thấy bức tranh nào đâu.”

      gầy : “Cậu đừng nôn nóng, nếu mấy bức tranh ấy dễ tìm như vậy chỉ e sớm bị Nguyên Lương Vương phá hủy rồi. Tôi nghĩ có lẽ chúng được giấu ở nơi kín đáo nào đó, chỉ cần chúng ta cẩn thận quan sát là tìm được thôi.”

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 46: Bốn bức tranh

      Type: Lê Ngân

      Lời của gầy cực kỳ có lý, thế là chúng tôi lại tiếp tục cẩn thận tìm kiếm thêm lần nữa, bỏ sót bất cứ chỗ nào. Lần này, ngay đến các vật phẩm để bàn cũng được tôi và Tôn Kim Nguyên lấy ra kiểm tra toàn bộ nhưng vẫn chẳng phát ra điều gì. Chỉ có gầy vẫn còn đứng đó quan sát bề mặt của bàn trang điểm, bộ dạng cực kỳ tập trung, cứ như giám định món đồ cổ vậy, bàn tay thỉnh thoảng lại đưa ra vuốt ve, cứ liên tục như vậy mười mấy lần mới dừng lại.

      gầy nhíu chặt đôi mày, sau khi suy nghĩ liền xoay người dối Tôn Kim Nguyên: “Đưa thanh đao cổ kia cho tôi.”

      Tôn Kim Nguyên đứng đó hút thuốc, nghe vậy liền tò mò hỏi: “ định làm gì vậy?”

      “Cậu cứ đưa đây là được rồi.” gầy thúc giục, xem chừng vừa có phát gì đó.

      Tôn Kim Nguyên rút thanh đao cổ từ bên hông ra, đưa cho gầy, hỏi tiếp: “Có phát gì sao?”

      gầy khẽ gật đầu, sau khi đón lấy thanh đao cổ liền chăm chú quan sát bề mặt bàn trang điểm thêm chút, sau đó đột nhiên dùng sống đao đập cái vào mép bàn. ta dùng sức cực mạnh, cả chiếc bàn trang điểm rung lên hồi, sau đó, bề mặt xuất vết nứt . Thế rồi cứ như là phép ảo thuật vậy, vết nứt đó nhanh chóng lan rộng ra, cuối cùng trông chẳng khác nào mạng nhện. Tôi nghĩ chắc phải gầy mới đập cái mà chiếc bàn trang điểm này chuẩn bị vỡ vụn ra đấy chứ?

      Lúc này, gầy lại chợt nở nụ cười mỉm, khẽ gật đầu, lẩm bẩm: “Hóa ra đúng là như vậy.”

      Tôn Kim Nguyên thấy gầy phá hỏng chiếc bàn có giấu những bức tranh, rồi lại còn ở đó mà cười đắc chí, bèn kìm được buồn bực hỏi: “ có ý gì vậy? Lẽ nào mấy bức tranh đó được giấu trong đá hay sao? đừng có phá hoại linh tinh đấy nhé!”

      Hành động của gầy khiến cho chúng tôi hết sức bất mãn, nhưng ta vẫn thản nhiên : “Các cậu nhìn cho kỹ đây.” Dứt lời liền đưa tay phủi mấy cái mặt bàn trang điểm, có điều lần này, ta dùng sức mạnh như vừa rồi.

      Chờ sau khi ta làm xong xuôi tất cả, chúng tôi ngạc nhiên phát chiếc bàn trang điểm đó hóa ra hề bị nứt, các vết trông như vết nứt kia chẳng qua là đường nét của những bức tranh mà thôi, lúc này, mặt bàn xuất bốn bức tranh hoàn chỉnh. Tuy trình độ của người khắc tranh rất bình thường, song vẫn có thể khiến người ta vừa nhìn hiểu được nội dung. Tôi rất kinh ngạc, biết gầy làm sao lại có thể phát ra bí mật này, bèn hỏi: “Sao lại phát ra bí mật này vậy?”

      gầy cười, : “Kỳ thực, truyện tương tự thế này tôi từng được gặp lần trong ngôi mộ cổ thời Đường rồi. Nguyên lý đơn giản thôi, sau khi các bức tranh được khắc xong, tác giả dùng loại bột thạch cao màu trắng trộn đều với nước, sau đó trét vào các chỗ lồi lõm bức tranh, chờ thạch cao khô lại dùng thứ gì đó tương tự như giấy ráp để đánh bóng. Khiến bề mặt của thạch cao và bàn đá trở nên giống hệt nhau, từ đó tạo ra hiệu quả che giấu rất tốt, người biết thể phát ra bí mật giấu bên trong. Nếu vì trước đây tôi từng gặp chuyện tương tự hôm nay chúng ta có lẽ bị thiết kế cỏn con này lừa gạt mất rồi, thực thể Triệu Cơ quả là tâm tư tinh tế.”

      Thiết kế cỏn con? Thế này mà chỉ được coi là thiết kế cỏn con thôi ư? Vào thời cổ đại mà lại có người có thể nghĩ ra loại thiết kế thế này, thực là khiến tôi quá kinh ngạc. Nếu gầy ở đây, chắc tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao dù có nghĩ nát óc cũng chẳng thể phát ra bí mật này.

      Tôn Kim Nguyên cất lời cảm khái: “Xem ra trí tuệ của người cổ đại tuyệt đối thua kém người đại chúng ta. Bọn họ chỉ thua kém chúng ta về trình độ khoa học kỹ thuật mà thôi. Tôi khâm phục người nghĩ ra thiết kế này, ông ta nhất định là rất rành về cơ quan.”

      Sau phen tán thán, chúng tôi lại đổ dồn ánh mắt về phía chiếc bàn đá kia, bắt đầu quan sát các bức tranh. Nội dung các bức tranh đều rất dễ hiểu:

      Bức thứ nhất vẽ ba người, bọn họ đều đeo ba lô sau lưng, người trong số đó là nữ, mái tóc được buộc theo kiểu sừng dê. Phía trước mặt bọn họ có mấy ngọn núi lớn, trong đó ngọn ở chính giữa cao nhất, nổi trội hơn hẳn so với các ngọn núi xung quanh.

      bức tranh thứ hai có rất nhiều người, mà ba người đeo ba lô trong bức tranh thứ nhất cũng có mặt, nhưng bên cạnh bọn họ lại xuất thêm người nữa. Người này vừa cao vừa gầy, nhưng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, người đeo ba lô, song tay lại cầm thanh đao cong, giao chiến với đám người ăn vận theo lối binh lính.

      Trong bức tranh thứ ba có bốn người, chính là người gầy kia cùng với hai nam nữ trong bức tranh đầu. Bọn họ cùng ở trong gian phòng, có điều mỗi người lại đứng ở hướng, nhìn bộ dạng của bọn họ hình như tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.

      Bức tranh thứ tư có chút kỳ lạ, bên vẫn là bốn người vừa rồi, bọn họ ở trong gian phòng khác, so với gian phòng ở bức tranh thứ ba ràng là hơn rất nhiều. Ngoài ra, bên cạnh của của gian phòng đó dường như còn có bóng người trông khá mờ nhìn về phía bốn người kia, tay cầm thứ gì đó. biết là Triệu Cơ cố tình khắc người này lờ mờ như thế hay là khi khắc đến chỗ này ta dùng sức đủ, tóm lại bóng người ấy trông rất mơ hồ, ngay đến khuôn mặt cũng chẳng thể nhìn , chỉ có thể thấy được loáng thoáng những đường nét của con người, cho nên tôi mới rằng đó là bóng người.

      Sau khi xem xong bốn bức tranh này, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm khâm phục tài tiên tri của Triệu Cơ. Vương Tiên Dao : “Rất ràng, nhân vật trong bốn bức tranh này chính là bốn người chúng ta, bởi lẽ nội dung trong ba bức tranh đầu tiên đều là những chuyện mà chúng ta vừa phải trải qua cách đây chưa lâu, hơn nữa tướng mạo của mỗi người đều được khắc họa rất riêng biệt. Người vừa cao vừa gầy kia chính là tiền bối, người phụ nữ duy nhất đương nhiên là tôi rồi, còn người dáng cao, béo gầy kia chính là Vân Sơn,Kim Nguyên là người còn lại.”

      Kỳ thực ngay từ khi nhìn thấy bức tranh đầu tiên, tôi biết được các nhân vật bên trong đó là ai rồi. Chẳng bởi điều gì khác, chỉ từ trang phục của các nhân vật trong tranh là có thể nhìn ra phần nào. Người thời cổ đại làm gì có loại áo cộc thế kia chứ, đó ràng là thứ mà chỉ người đại mới có, huống chi bọn họ còn đeo ba lô nữa.

      Nội dung trong ba bức tranh đầu tiên đều là chuyện mà chúng tôi từng trải qua, còn nội dung trong bức tranh thứ tư, rất hiển nhiên, là chuyện mà chúng tôi sắp gặp phải trong tương lai. Tôi đưa mắt qua nhìn Tôn Kim Nguyên, trầm giọng : “Nội dung trong bức tranh đầu tiên rất ràng, chính là tình cảnh khi ba người chúng ta tới Đại Hạp Cốc. Cậu nhìn ngọn núi kia , chính là ngọn chính của núi Lương Vương. Còn bức tranh thứ hai cũng rất dễ hiểu, địa điểm chính là nơi Lương Vương cất giấu bảo vật, còn gầy cầm thanh đao cổ giao chiến với đối phương. Nội dung trong bức tranh thứ ba cũng rất đơn giản, địa điểm chính là gian phòng đá này, lúc đó chúng ta ở trong phòng tìm kiếm cơ quan để rời khỏi đây.

      Triệu Cơ quả nhiên có phải tiên đoán siêu phàm, nhưng nội dung trong bức tranh thứ tư rốt cuộc là gì đây? Rất hiển nhiên, trọng điểm cần quan tâm đến là bóng người mơ hồ kia, nhưng người đó là ai chứ?”

      Nhìn vào bức tranh cuối cùng, gầy tỏ ra hết sức kinh ngạc, chẳng biết có phải là vì nghĩ ra điều gì đó đặc biệt hay . ta : “Tôi nghĩ, chỉ khi nào chúng ta trải qua rồi mới có thể biết được nội dung trong bức tranh thứ tư này.”

      Tôn Kim Nguyên ngừng lẩm bẩm hai chữ “cái bóng”, hình như nhớ ra điều cực kỳ quan trọng, rồi đột nhiên cậu ta biến hẳn sắc mặt, : “Bóng người mơ hồ đó liệu có phải chính là kẻ ném trái nổ về phía chúng ta hay ? Nếu là vậy, phải chăng tiếp theo đây, chúng ta gặp lại ? Có điều như thế cũng tốt, tớ muốn xem xem kẻ định hại chúng ta đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nếu thể đưa ra lời giải thích ràng cho việc mà làm lúc trước, lão Tôn tớ đây nhất định phải lấy mạng mới được, hừ!”

      Kẻ định hại chúng tôi chỉ cực kì cẩn thận, hơn nữa ra tay còn vô cùng tàn độc, nếu tiếp theo đây chúng tôi gặp phải , vậy phải hết sức cẩn thận mới được, bằng rất dễ bị thua thiệt trong tay . Có điều những việc mà làm rốt cuộc là vì mục đích gì đây? Tại sao phải làm như vậy? Tôi nghĩ chuyện này tuyệt đối đơn giản, mà trong bốn bức tranh dự đoán tương lai của Triệu Cơ bức nhắc tới , vậy chứng tỏ cũng là nhân vật hết sức quan trọng.

      “Tạm thời đừng quan tâm đến mấy chuyện đó vội, mau lại đây xem này. Ở đây còn có mấy chữ nữa, có lẽ là lời nhắc nhở của Triệu Cơ với chúng ta đấy.” biết tự bao giờ, chú ý của gầy quay trở lại bàn trang điểm. Lúc này, ta vừa vừa vẫy tay gọi chúng tôi.

      Chúng tôi qua đó xem thử, thấy ở góc dưới bên phải của bức tranh thứ tư quả nhiên có khắc mấy chữ . Ban đầu, chú ý của chúng tôi đều đổ dồn vào bốn bức tranh kia, thành ra quan tâm tới những nơi khác, nếu nhờ có gầy tinh ý, chắc chúng tôi bỏ sót mất chỗ này rồi.

      gầy tuy lật đấu nhiều năm, song nghiên cứu đối với chữ nghĩa thời cổ đại lại chẳng hơn chúng tôi là mấy, do đó trách nhiệm phiên dịch vẫn phải trông cậy vào Vương Tiên Dao. Có điều đây cũng là chuyện thường tình, các chuyên gia lật đấu chủ yếu chỉ quan tâm đây là mộ của triều đại nào, bên trong mai táng ai, liệu có cạm bẫy gì hay , còn về các chữ cổ rối rắm đó, thực lòng, có mộ cổ của triều đại nào mà bọn họ trộm, nếu nghiên cứu về chữ nghĩa há chẳng phải cần nghiên cứu chữ của tất cả triều đại hay sao? Việc này là quá mất thời gian, chắc đời này chẳng có ai lại làm vậy.

      Vương Tiên Dao tự trách: “Đúng thế, sao tớ lại nghĩ tới bức tượng gỗ này nhỉ? Thứ mà Triệu Cơ cầm trong tay chẳng phải chính là chiếc gậy như ý sao?”

      Rốt cuộc phá giải được câu đố sáu chữ này, mấy người chúng tôi vô cùng mừng rỡ, ai nấy đều nở nụ cười tươi như hoa. gầy sợ chúng tôi vui quá sinh buồn, bèn nhắc nhở: “Được rồi, tôi phải khởi động cơ quan đây. Đề phòng bất trắc, các cậu hãy lùi lại phía sau .”

      Chúng tôi làm theo ý của gầy, lùi về phía sau liền mấy bước, nhìn bức tượng gỗ đỏ sậm kia từ xa. gầy tập trung tinh thần, giơ cao hai tay, cầm lấy chiếc gậy như ý trong tay bức tượng gỗ kia. Hai tay gầy cùng nắm chặt gậy như ý, nhàng đẩy lên , thế rồi ngay sau đó, bức tường trước mặt chúng tôi rung lên chặp, tường mở ra ô cửa ngầm, chúng tôi nhìn thấy thế kìm được vô cùng kích động.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Trộm Mộ
      Chương 47: Cơ quan

      Type: Trthuy

      gầy chúng tôi bị đói suốt ngày trời rồi, cần phải mau chóng rời khỏi nơi này, thể chậm trễ thêm nữa, rồi ta liền trước mở đường, tiến vào bên trong ô cửa ngầm kia, mấy người chúng tôi lần lượt theo sát phía sau.

      Phía sau cánh cửa ngầm là dãy cầu thang đá vươn dài lên phía , bên trong bám đầy mạng nhện, mặt đất bụi bặm phủ đầy, chắc hẳn rất lâu rồi chưa có người nào lui tới. gầy dùng thanh đao gỗ gạt đám mạng nhện trước mặt ra, đồng thời nhắc nhở chúng tôi: “Nhện trong mộ cổ thường rất độc, các cậu nhớ phải cẩn thận, cố gắng đừng sát vào tường nhé!”

      Được gầy nhắc nhở như vậy, tôi bỗng lại nhớ tới việc, đó là lần trước Vương Tiên Dao từng bị con gì đó đốt vào đầu gối cái, sau đó trúng phải kịch độc, liệu đó có phải là nhện nhỉ?

      Dãy cầu thang đá chạy dào lên phía hơn hai mươi mét, sau đó liền biến thành đất bằng. lên xem thử, chúng tôi phát nơi này hóa ra là cái hang, hơn nữa còn rất ẩm thấp, mùi bùn đất cực kỳ nồng đậm, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt. Tôn Kim Nguyên với tôi: “Vân Sơn, hình như chúng ta từng tới nơi này rồi phải?”

      “Vậy ư?” Tôi vốn nhớ lắm, nhưng nghe Tôn Kim Nguyên nhắc nhở như vậy liền thấy nơi này hình như khá quen thuộc.

      Tôn Kim Nguyên thấy tôi còn chưa nhớ ra, bèn nhắc thêm: “Cậu còn nhớ cái hang mà chúng ta rơi xuống mười lăm năm trước ?”

      Chuyện cười, tôi thầm nghĩ, dù tớ có quên cậu cũng thể nào quên được tao ngộ lần đó, dù mười mấy năm trôi qua nhưng ấn tượng vẫn vô cùng sâu sắc. Tôi bèn : “Nhớ chứ, vậy sao?”

      “Thế có còn nhớ cái tổ chim đó ? Nơi đó cũng là cái hang, kích thước gần giống thế này, hơn nữa bên trong cũng có mùi bùn đất rất đậm, chúng ta còn từng giết rắn ở đó nữa, cho nên tớ có ấn tượng rất sâu sắc về nơi đó.” Tôn Kim Nguyên tới đây mặt liền lộ ra tia cảnh giác, sau đó mới tiếp: “Liệu có khi nào nơi đây cũng có loại rắn khổng lồ đó nhỉ?”

      Cẩn thận nhớ lại chút, tôi phát quả đúng như lời Tôn Kim Nguyên , cái hang này có mấy phần giống với cái hang có tổ chim kia. Rồi tôi : “Phỉ phui cái mồm của cậu , thực lòng, tôi sợ nhất là cái mồm thối hoắc của cậu đấy, cái gì là cái đó tới ngay.”

      Vương Tiên Dao quan sát quy mô của hang động này chút, rồi nghiêm túc tới chúng tôi: “Nơi này quả thực rất giống với cái hang động trước kia, có điều tớ nghĩ ở đây có loài rắn khổng lồ đó đâu. Các cậu thử nghĩ mà xem, nếu ở đây thường xuyên có rắn lớn qua lại, vậy chỗ mạng nhện mà chúng ta nhìn thấy khi nãy chẳng được nguyên vẹn như thế.”

      Hang động này dài lắm, sau khi chừng hơn mười phút, chúng tôi liền nhìn thấy cửa ra, vào đó xem thử, hóa ra trước mặt là đường hầm, có điều so với đường hầm mà chúng tôi qua trước đó rộng hơn nhiều, dù có mười mấy người sắp thành hàng ngang mà cũng có vấn đề gì. Dưới dẫn dắt của gầy, chúng tôi thẳng vào trong đường hầm đó.

      được nửa đường, chúng tôi chợt nghe thấy có những tiếng động lớn vang lên, dường như có cơ quan nào đó vừa được phát động. Ngay sau đó, gầy liền kêu to tiếng “cẩn thận”, bảo chúng tôi lập tức lùi lại phía sau. Nhưng muộn, từ trong những khe nứt ở hai bức tường hai bên phải trái bay ra rất nhiều lưỡi đao hình trăng khuyết, bên lấp lánh những tia sáng lạnh băng, cực kỳ sắc bén. Đối mặt với phen biến cố thế này, chúng tôi làm sao kịp phản ứng, tất cả đành lăn người xuống đất rồi lùi về phía sau, ai dám tùy tiện tiến thêm bước nào nữa. Lúc này, người chúng tôi đều xuất vô số vết thương, nhưng may mà ai bị những lưỡi đao đó cắm vào người, bằng biến thành con nhím rồi.

      Tôn Kim Nguyên tức tối mắng lớn: “Khốn kiếp, sao yên lành mà ở đây lại xuất cơ quan phi đao như vậy? Lẽ nào chúng ta vào cửa Tử?”.

      gầy khẽ lắc đầu, : “Nơi này có lẽ phải là cửa Tử, bằng cơ quan chỉ đơn giản như gì ? Nếu để tôi cho cậu biết, gọi là cửa Tử bên trong đó chỉ có chết chóc mà thôi, người xông vào tuyệt đối có cơ hội sống sót. Trong khi đó, cơ quan trước mắt chủ yếu chỉ có tác dụng phòng ngự, nếu cẩn thận ứng phó chẳng khó gì để vượt qua, điều mấu chốt là được đụng vào các cơ quan ngầm dưới đất.”

      Mặt đất được lát toàn bộ bằng những viên gạch xanh cỡ lớn, hơn nữa con đường này lại dài tới ba chục mét có dư, ai biết viên gạch nào giấu cơ quan. Tôi bèn hỏi gầy: “Làm sao để tránh khỏi các cơ quan đó đây? mặt đất có nhiều gạch quá, chắng ai có thể khẳng định viên nào có vấn đề, viên nào cả, chẳng lẽ chúng ta phải thử từng viên ư?”

      Vương Tiên Dao lập tức phản đối: “Tuyệt đối thể thử được, việc đó nguy hiệm lắm, sơ sẩy chút là mất mạng ngay đấy!”

      Vấn đề này thực khá nghiêm trọng, trong số bốn người, bất kể là ai mạo hiệm chúng tôi cũng đều đồng ý, bởi vì tôn chỉ của chúng tôi bây giờ là để ai bị thương thêm nữa. gầy đột nhiên : “Có cách rồi. Dưới số viên gạch đúng là có cơ quan, nhưng cần phải có trọng lượng nhất định đè lên cơ quan đó mới có thể phát động. cách khác, khi trọng lượng đủ, các viên gạch có vấn đề lún xuống, như thế cơ quan thể nào phát động được.”

      Đúng thế, tình huống bây giờ chính là như vậy, song điều mấu chốt là chúng tôi biết những viên gạch nào có vấn đề, cho nên thể tránh được. Nhưng gầy vừa mới là “có cách rồi”, phải chăng ta nghĩ được biện pháp gì đó? Tôi hỏi: “ có cách ư? Cơ quan này phải chuyện đùa đâu, cần phải phân tích cho kĩ trước rồi mới có thể thử được, bằng nguy hiểm lắm.”

      gầy khẽ gật đầu, ngầm ta hiểu ý của tôi, sau đó liền giải thích: “Cách mà tôi có lẽ là khả thi đấy. Cậu thử nghĩ xem, nếu những viên gạch có vấn đề cần phải có trọng lượng hai mươi lăm cân mới có thể lún xuống, vậy trọng lượng mười lăm cân sao? Phải chăng là đạt tới cầu để phát động cơ quan? Nếu đúng là như vậy, cách của tôi thực có thể dùng được đấy”.

      Tác dụng chủ yếu của cơ quan này là đề phòng người ngoài tiến vào, cho nên cầu để các viên gạch có giấu cơ quan lún xuống có lẽ là thể trọng bình thường của người. Nếu hạ cầu xuống quá thấp, chẳng hạn như chỉ cần mười lăm cân có thể khiến viên gạch có vấn đề lún xuống, như vậy cần phải có độ chuẩn xác khá cao trong khi chế tạo cơ quan, tin rằng trình độ của người thời cổ còn chưa phát triển tới mức ấy.

      Chúng tôi liền xác định trọng lượng để phát động cơ quan vào khoảng năm mươi cân, nhưng để cho chắc chắn tính rằng có lẽ trọng lượng hai mươi lăm cân có thể khiến cơ quan phát động rồi. Nhưng như thế sao chứ? Trong số bốn người chúng tôi, có ai mà lại hơn hai mươi lăm cân ư? Đáp án ràng là rồi.

      Nhưng gầy lại ta có cách, tôi rất ngạc nhiên, lẽ nào bốn người chúng tôi có thể mọc cánh mà bay qua chỗ này? Thế rồi ba chúng tôi kìm được đồng thanh hỏi: “ có cách gì vậy?”

      gầy : “Nếu trọng lượng hai mươi lăm cân mới có thể phát động cơ quan, vậy trọng lượng dưới hai mươi lăm cân hẳn là có vấn đề gì rồi. Do đó, tôi nghĩ ra cách rất đơn giản. Đó là chúng ta hãy nằm ngang xuống đất là lăn dọc theo những viên gạch, như vậy trọng lượng cơ thể của chúng ta được chia ra thành nhiều phần. Tôi xem thử rồi, mỗi viên gạch ở đây dài rộng đều vào khoảng bốn mươi centimet, nếu chúng ta nằm xuống mà lăn, thân thể đồng thời tiếp xúc với bốn viên gạch, cứ chia bình quân ra mội viên gạch chỉ phải chịu trọng lượng dưới hai mươi cân thôi, như thế chẳng phải chúng ta có thể vượt qua cửa ải này sao?”

      Cách này quả thực nằm trong phạm vi suy nghĩ của chúng tôi, bởi lẽ tiềm thức với chúng tôi rằng, mặt đất phía trước có cơ quan, chúng tôi thể chạm vào đó được, bằng cơ quan phát động.

      Gặp lúc nguy cấp mà vẫn bình tĩnh bối rối, đây chính là ưu điểm lớn nhất của gầy, lại cộng thêm thân thủ phi phàm của ta nữa, ràng là có đủ mọi tiêu chuẩn của cao nhân, điều này khiến tôi thể khâm phục.

      Sau phen bàn bạc, bốn người chúng tôi nhất trí cho rằng cách của gầy có thể thực được, mà đây cũng là cách khả thi nhất giờ. Để cho chắc chắn, gầy người đầu tiên thử nghiệm nên là Vương Tiên Dao, vì điều gì khác, chỉ vì thể trọng của nàng nhất trong số chúng tôi, nếu nàng có thể bình yên qua được, vậy chứng tỏ biện pháp của gầy khả thi.

      Nhưng chúng tôi vẫn phải có chuẩn bị sẵn về tâm lý, vì lỡ như phán đoán của của gầy chuẩn xác, vậy Vương Tiên Dao há chẳng phải vô cùng nguy hiểm ư? Cho nên gầy chúng tôi còn phải buộc sợi dây thừng đủ dài vào người Vương Tiên Dao, khi Vương Tiên Dao nửa đường làm cơ quan phát động chúng tôi còn có thể lập tức kéo nàng về, từ đó làm giảm mức độ rủi ro xuống thấp nhất.

      Dây thừng leo núi chúng tôi có, độ dài cũng thành vấn đề. Tôn Kim Nguyên lập tức lấy từ trong ba lô ra cuộn dây thừng, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau buộc chặt dây thừng vào chỗ thắt lưng của Vương Tiên Dao. Tôn Kim Nguyên làu bàu than vãn: “Ôi, tớ từng vào mấy ngôi mộ cổ rồi, tuy bên trong cũng có chút nguy hiểm, song đây là lần đầu tiên tớ gặp phải ngôi mộ cổ như thế này, có rắn khổng lồ, có quái thú, có xác chết biết , lại còn có cả lão quái bất tử nữa, căn bản chẳng có chỗ nào là an toàn hết.”

      Vương Tiên Dao giật mạnh sợi dây thừng ở chỗ thắt lưng mấy cái để kiểm tra xem có đủ chắc chắn hay , sau khi xác định là có vấn đề gì bèn vỗ vai Tôn Kim Nguyên mấy cái an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tới bước này rồi, chúng ta chỉ có thể bình tâm đối mặt mà thôi.”

      gầy xưa nay làm việc gì cũng cẩn thận, tuy ba người chúng tôi đều kiểm tra và thấy dây thừng đủ chắc chắn rồi, nhưng ta vẫn phải tự kiểm tra thêm lần nữa mới yên tâm. Thấy còn vấn đề gì, ta lại với chúng tôi: “Trong ba lô leo núi của các cậu có những thứ gì vậy? Nếu phải là đồ thiết yếu hãy vứt , như thế có thể làm giảm trọng lượng của chúng ta chút đấy.”

      Ba lô leo núi của tôi chủ yếu là đựng đồ ăn, có điều tất cả những thứ ăn được đều bị ăn sạch từ lâu rồi, giờ bên trong đó kỳ thực chỉ còn lại số loại công cụ cỡ , to nhất cũng chỉ là chiếc bếp lò khói mà thôi. Song những thứ đó mãi đến bây giờ vẫn chưa phát huy được tác dụng, tôi nghĩ có lẽ sau này cũng cần dùng được nữa, bèn tháo ba lô leo núi xuống vứt sang bên.

      Vương Tiên Dao mở ba lô của mình ra kiểm tra chút, rồi với chúng tôi: “Gậy huỳnh quang vốn mang theo nhiều, cho nên sớm dùng hết. Còn đèn pin bây giờ chiếu sáng cũng yếu lắm, pin dự phòng hết mất rồi, có tráp pha lê với dạ minh châu tay Vân Sơn, mấy cái đèn pin có thể vứt được rồi. Song ở đây vẫn còn chiếc hòm cứu thương khẩn cấp, thứ này tớ muốn giữ lại.” Dứt lời, Vương Tiên Dao liền đem bỏ hết những thứ vô dụng ra ngoài, chỉ để lại chiếc hòm cứu thương khẩn cấp kia.

      gầy lại nhìn qua phía Tôn Kim Nguyên, vì bây giờ chỉ còn mỗi cậu ta là ngẩn ngơ đứng đó, dường như định mở ba lô của mình ra để vứt bỏ đồ thừa. gầy với cậu ta: “Tại sao cậu còn chưa mở ba lô ra kiểm tra? Lẽ nào các thứ trong ba lô của cậu đều là đồ thiết yếu, nhất định phải dùng đến?”

      Khi xuất phát, ba người chúng tôi phân phối chi tiết những món đồ mà mỗi người phải mang theo, trong đó đồ ăn, đồ nhóm lửa cùng với ít công cụ chiếu sáng, đồ phòng ngự được giao cho Vương Tiên Dao, Tôn Kim Nguyên chuyên trách các món đồ cỡ lớn, chẳng hạn như thang leo núi, dây thừng, xẻng gấp.

      Xẻng gấp từng được dùng trong lúc đào hầm ở địa lao, sau đó Tôn Kim Nguyên lại lấy nó ra làm vũ khí, cuối cùng đánh mất trong quá trình giao chiến với lũ xác chết biết . Thang dây dùng khi xuống chỗ cấm địa có giấu bảo vật của Lương Vương, song cuối cùng mọi người lại quên cầm theo, do đó cũng chẳng còn. Dây thừng vừa được Tôn Kim Nguyên lấy ra để buộc vào thắt lưng của Vương Tiên Dao, vậy nên lúc này lẽ ra trong ba lô của Tôn Kim Nguyên phải chẳng còn thứ gì nữa mới đúng.

      Ấy vậy mà chiếc ba lô lưng Tôn Kim Nguyên lại căng phồng cả lên, vừa nhìn biết là có chứa ít thứ bên trong, tôi nghĩ gã khốn này mười phần có tám, chín là tiện tay bỏ ít đồ tùy táng trong đó rồi. Thấy Tôn Kim Nguyên mãi vẫn chịu trả lời câu hỏi của gầy, tôi liền hỏi giọng thăm dò: “Ba lô của cậu trông nặng quá, bên trong chắc là có đựng ít đồ đúng ? Mau lấy hết ra đây xem nào, những thứ vô dụng cứ vứt là được, mang theo chỉ tổ nặng thân chứ có tác dụng gì đâu.”

      Tôn Kim Nguyên xốc lại chiếc ba lô leo núi sau lưng, lộ ra vẻ chột dạ với tôi: “ cần đâu, bên trong đó toàn là các công cụ thiết yếu cả, ngoài ra có gì khác.”

      Tôi “ừm” tiếng, khẽ gật đầu, giả bộ tin lời cậu ta nhưng lại thừa dịp cậu ta sơ ý mà đưa tay kéo chiếc ba lô leo núi lưng cậu ta xuống. Tôn Kim Nguyên thấy tôi đột nhiên tập kích, sắc mặt tức tái xanh, tức tối : “Được lắm, Vân Sơn, ngờ cậu lại tin tớ.”

      Có quỷ mới tin cậu đấy! Tôi thèm để ý tới cậu ta, tiếp tục kéo ba lô, song Tôn Kim Nguyên quá khỏe, tôi căn bản cự lại được. gầy thấy thế còn ác hơn tôi, lặng lẽ tới trước mặt Tôn Kim Nguyên, đưa hai tay tới thọc vào hai bên nách cậu ta. Tôn Kim Nguyên buồn quá đành phải buông tay ra, thế là chiếc ba lô ấy rơi vào trong tay tôi. Tôi mở ra xem thử, khốn kiếp, bên trong đó toàn là đồ tùy táng, có vàng thỏi, đồ đựng, thậm chí ngay đền mấy hộp đồ trang điểm bàn của Triệu Cơ cậu ta cũng bỏ qua.

      Tôi với cậu ta: “Tên khốn cậu đúng là xấu tính quá đấy, đừng là người em đây có nghĩa khí nhé, cậu mau lựa lấy mấy món đồ đáng tiền nhất , những thứ khác bỏ lại, đừng có tham lam quá kẻo mang họa đấy.”

      Tôn Kim Nguyên vẫn chịu phục, tôi và gầy hò nhau bắt nạt cậu ta. Vương Tiên Dao hết sức nôn nóng, bèn nghiêm mặt lại với Tôn Kim Nguyên: “Vì tiền, lẽ nào ngay đến tính mạng cậu cũng cần nữa?”

      Tôn Kim Nguyên bấy lâu vẫn luôn độc thân, hơn mười năm trước, nghe Vương Tiên Dao lấy chồng, cậu ta từng say lúy túy với tôi phen. Mấy năm sau, nghe Vương Tiên Dao ly hôn, cậu ta giống như vừa được uống canh thập toàn đại bổ, hưng phấn vô cùng, nhất quyết bám lấy tôi đòi say về, bởi cậu ta lại có cơ hội được nối tiếp duyên xưa với Vương Tiên Dao. Do đó, cậu ta có thể nghe lời ai khác, nhưng với Vương Tiên Dao luôn răm rắp vâng lời.

      Lúc này, thấy Vương Tiên Dao nổi nóng, Tôn Kim Nguyên hậm hực lườm tôi cái, làu bàu: “Nể mặt Tiên Dao nhà tớ, lần này tớ tạm thời tha cho cậu đấy.” rồi, liền chọn lấy những món đồ tốt trong ba lô mà nhét cả vào các túi quần túi áo, mãi đến khi nhét nỗi nữa mới chịu thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :