1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ phóng đãng bất trị - Suzanne Enoch (22 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 20

      Khi nhìn thấy Camille và Sophia an toàn quay lại câu lạc bộ Tantalus, Keating cho xe ngựa về. Trong quá khứ, thích những câu lạc bộ đêm ngập giữa khói thuốc và những phòng ngủ tối đen hơn, nhưng khí trong làh và chuyến bộ dường như hiệu quả hơn trong việc giúp suy nghĩ trở nên tỉnh táo.

      Vì lý do nào đó, đầu óc chịu từ bỏ ý nghĩ rằng mình đánh mất thứ gì đó, mình có thể làm… gì đó để đẩy cơn ác mộng của riêng vào con đường tốt đẹp hơn. muốn Camille cho riêng mình.

      cũng muốn làm người đàn ông tốt hơn mình ngày trước, muốn chưa bao giờ ngủ giường thuộc về người đàn ông khác cách hợp pháp và muốn chưa từng gặp Eleanor Howard. Giá như biết… nhưng như thế cũng chưa đủ, vì Camille được hứa hôn với Fenton từ khi mới sinh.

      Những khó khăn của chính chỉ làm thứ thể trở nên thể hơn. La hét với thiên đường và gào lên rằng chuyện này công bằng… Chà, nếu làm thế, tất cả thiên thần hẳn cười cợt rồi.

      Khi nhìn lên, thấy mình ở phố Bolton và ngay trước Pollard House. Hừm, đúng là thú vị. Điều với Camille thực nghiêm túc, nếu nàng thấy mình hạnh phúc khi ở bên Stephen, hầu tước nên chờ đợi chuyến viếng thăm của em họ mình.

      Tốt nhất là làm điều đó trước. Bạnh vai, Keating bước vào lối trước nhà và đập vòng sắt mạ đồng vào cửa. Ông già mập mạp gác cửa làm ở vị trí đó từ khi Keating biết nhớ mọi thứ và gật đầu. “Anders. họ ta có nhà ?”

      Người giữ cổng lùi xa ra khỏi ngưỡng cửa. “Cậu chủ Blackwood. Nếu cậu đợi trong phòng khách buổi sáng, tôi hỏi.”

      nhìn ngắm khung cảnh phòng khách buổi sáng giống như nhiều tuần trước. Những khung cửa cao màu nâu hơi bạc màu, những tấm rèm màu vàng tiệp với đồ nội thất bọc vải thêu chỉ vàng, bộ sưu tập chó và mèo gốm Staffordshire mặt lò sưởi và giá sách, con thiên nga bằng gang trong lò sưởi. Trong phút chốc, có cảm giác như hồi hai mươi và cau có vì mình ngập ngừng trước khi ngồi xuống chiếc ghế.

      Cõ lẽ Pollard House giàu có như ngôi nhà Camille lớn lên, nhưng nàng có hầu , những bộ váy áo mới và nơi đàn ông thể véo mông nàng chỉ vì họ nghĩ mình có quyền làm thế. Và chẳng nghi ngờ gì là nàng biến nơi này trở nên thoải mái và sống động. Tất nhiên, bao giờ đặt chân đến sảnh đợi này nữa, nhưng cho rằng đó chẳng phải là điều quan trọng. để nó trở thành quan trọng.

      Cánh cửa mở ra. “Gì thế, Keating?”, Fenton hỏi, vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt. “Ta khá bận rộn.”

      “Phải, làm đám cưới trong bốn ngày nữa. Tôi chỉ nghĩ chúng ta có thể trò chuyện lúc.”

      Stephen nhìn rồi ngoái lại hành lang. “Anders, ấm trà, làm ơn.”

      “Vâng, thưa ngài.”

      Keating ngồi xuống, nhìn họ mình đóng cửa phòng khách và bước đến nhìn ra ngoài cửa sổ. Camille thấy gì khi nàng nhìn Hầu tước của Fenton? Staphen khá cao và ta cưỡi ngựa gần như hàng ngày, việc đó khiến cơ thể ta khá săn chắc. Ba nếp nhăn chia đôi trán, kết quả của việc nhăn nhó quá nhiều và Keating nghĩ những nếp nhăn do cười từng làm phiền khuôn mặt của hầu tước.

      “Ta đợi đây,” Fenton để khỏa lấp bầu khí im lặng. “Nếu là vì chuyện tiền bạc, ta với cậu khi nào cậu nhận được nó rồi.”

      “Tôi biết. Sau ngày cưới của .” Keating cố gắng nghiến răng khi những từ đó. “Tôi cố nhận định may mắn của mình.”

      họ quay lại. “Cái gì? Cậu quấy nhiễu thời gian của ta để về may mắn? Cậu là tay cờ bạc. Tự mà nhận định.”

      “Đó mới là vấn đề. Tôi thể. Ý tôi là, xem này, tên khốn cứng nhắc lạnh lùng chẳng quan tâm đến cái gì ngoài trừ thoải mái của chính mình và …”

      “Xin thứ lỗi, nhưng cậu gọi ta là kẻ chỉ quan tâm đến mình? Sau khi cậu chè chén say sưa khắp Luân Đôn sáu năm trước? Cậu làm ta xấu hổ, làm hổ danh tên tuổi của gia đình mình và làm xấu hổ những người tự gọi mình là quý tộc. Chưa nhắc đến là cậu giết chết người đàn ông.”

      Keating đứng lên. “Phải, nhưng đừng đến chuyện đó. Tôi xứng đáng gặp may mắn, tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó. Vấn đề của tôi là . Làm thế nào xứng đáng với người như Camille Pryce?”

      “Xứng đáng? Đó là từ thú vị. Ta cho rằng cậu có ý là ta như phần thưởng mà ta đáng được nhận. Riêng ta lại nghĩ khác.”

      “Khác thế nào?”

      “Có thể rằng ta mới chỉ gặp người có thanh danh ô uế và xu hướng tự hủy hoại mình nhiều hơn. Vì thế, , ta xứng với ta. Ta xứng đáng với người vợ biết bổn phận và khuôn phép, người cố gắng kéo tên ta xuống bùn trong năm qua.”

      “Thế tại sao bây giờ lại lấy ấy?”

      “Bởi vì ta bỏ chạy. Và vì khi ta quay lại nhà thờ đó để kết hôn với ta, ta thắng. Và ta thua. Và những người rằng vợ ta thà làm việc trong nhà thổ còn hơn làm Nữ hầu tước của Fenton thua. thỏa thuận được thống nhất. Và ta cương quyết…” Fenton đập tay lên mặt bàn gần đó, “…nó phải được thực .”

      Hừm, đó là hành động nhiều cảm xúc nhất Keating thấy ở họ mình. Từ trước đến nay. Nhưng lần nữa, nó lại phải vì Camille, mà vì ta. Chiến thắng của ta, thỏa thuận của ta muốn thực .

      biết ,” , cố gắng giữ giọng mình đều đều, “Nếu nghĩ đến lý do ấy muốn kết hôn với mình chỉ trong phút chết tiệt thôi, có lẽ hiểu được tại sao mình nên cưới ấy lúc này.”

      “Bây giờ ta kết hôn với ta và ta chắc chắn cần lời khuyên của cậu.” Fenton bước lại gần thêm bước. “Và nếu cậu nuôi dưỡng chút lòng mê đắm gì với hôn thê của ta, dừng lại .”

      “Dừng lại?”, Keating nhắc lại, sử dụng đến từng gam lý trí còn sót lại để quăng mình vào người họ.

      “Cậu nghe ta rồi đấy. ta thuộc về ta và ta để cậu bắn ta vì nghĩ rằng ta hạnh phúc hơn ở nơi khác.”

      Hứa với Cammy sử dụng bạo lực với Fenton đúng là điều đáng tiếc khủng khiếp. “Tôi chỉ đề nghị hãy nghĩ rằng nếu Camille hạnh phúc hơn, cuộc sống của cũng dễ chịu hơn. Đối xử với ấy tốt vào, họ, nếu tôi đến thăm .” quay gót, bước sang bên để tránh tên hầu bê đến khay trà.

      “Đừng với ta rằng cậu tưởng tượng ra việc mình ta,” Fenton với vẻ hoài nghi. “Cậu ư? ta chẳng phải là tuýp người cậu thích, Keating. Trừ phi những tin đồn về hành động của ta ở câu lạc bộ là .”

      Keating đối mặt với hầu tước. “Camille Pryce là quý trẻ tuyệt vời, xứng đáng với những người tốt hơn nhiều. Và tốt hơn tôi rất nhiều. Hãy đối xử đứng đắn với ấy, Stephen.”

      “Và cậu hãy tránh xa bọn ta ra.”

      định làm thế. Và xét đến chuyện thể chịu đựng được ý nghĩ nàng kết hôn với người khác, việc lảng vảng quanh cặp đôi mới cưới còn tệ hơn ở trong phòng sám hối. “Tôi vào sáng thứ Bảy.”

      “Tốt. Tạm biệt, Keating.”

      Gật đầu cứng nhắc, Keating lại quay người và rời khỏi căn nhà đó. Lần cuối cùng trong đời. Sau đó uống đến say xỉn.

      ~*~

      “Camille, chị chuyện với em chút nhé.”

      Sophia vỗ vào cánh tay nàng khi họ cùng quay sang nhìn người sở hữu kiêm bà chủ của câu lạc bộ tiến đến. “Gặp lại cậu sau.”

      Như mọi khi, Quý bà Haybury nổi bật trong bộ trang phục màu đen táo bạo. Các làm việc cho ca đầu tiên của buổi sáng lại xung quanh họ, nhưng Camille đứng đợi.

      “Diane. Em muốn cảm ơn chị vì cho phép em ở lại thêm vài ngày nữa.”

      Nữ hầu tước xua tay, gạt bỏ ý kiến đó. “Em là tài sản đối với câu lạc bộ, đừng cảm ơn chị vì tự giúp mình.” ấy dừng lại trước mặt Camille. “Chị muốn em biết rằng em luôn được chào đón ở đây.”

      “Ngay cả khi là nữ hầu tước bỏ chạy?”, Camille hỏi, buộc mình mỉm cười.

      “Ồ, tất nhiên là thế. Chỉ riêng tai tiếng đó thôi cũng khiến chúng ta chật kín khách đến tận nóc rồi.” Đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng lúc. “Chị phải chị em và Chúa biết rằng chị đủ tuổi để làm mẹ em. Nhưng chị cũng gần như thế và thường người ta ngại qua mặt chị. Và chồng chị cực kỳ mưu mô.” ấy thở dài. “Chị nghĩ rằng điều mình cố là, nếu cần bất cứ điều gì, em chỉ cần cầu thôi.”

      “Em nghĩ rằng chị có thể phù phép ra người chồng khác cho em đâu nhỉ?”

      “Gì cơ?”

      Camille lắc mình. “Em chỉ lảm nhảm thôi. Chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt chẳng giống chút nào với kết hợp của tình . Em ước gì mình nhận ra điều đó mấy năm trước.” Thế nàng bỏ chạy và đến khi gặp Keating, nàng từ bỏ những giấc mơ trẻ con đó từ lâu rồi.

      “Chị với em rằng cuộc hôn nhân đầu tiên của chị cũng là do sắp đặt,” Diane bất ngờ . “Chồng chị phải là người tàn nhẫn, nhưng chắc chắn ấy quan tâm đến cuộc sống của mình nhiều hơn của chị. Đó là cảm giác khổ sở nhất thế giới, mỗi sáng em thức dậy và phát ra rằng… đây là tất cả những gì em có.”

      Camille nuốt nghẹn. “Nếu chị thứ lỗi, em muốn bị muộn.”

      “Chắc chắn rồi.”

      Ồ, nàng muốn nghe điều đó. Tự thuyết phục mình hoàn tất đám cưới đó đủ khó khăn rồi. Nếu phải vì Keating… Nàng lắc mình. có thêm những giây phút giá như hoặc có lẽ còn lại cho nàng. Chỉ còn hai ngày nữa để vui vẻ bên bạn bè và cố gắng quên rằng ngày thứ Bảy phủ bóng đen lên đầu nàng ngày càng gần hơn và gần hơn.

      Khi nàng bước vào phòng Demeter, những ánh mắt hướng theo nàng nhiều hơn bình thường. Thông báo đám cưới xuất báo hai ngày trước, vì thế chú ý đó làm nàng ngạc nhiên. Nàng dành hai mươi phút đọc đọc lại thông báo ngắn gọn, súc tích đó. Ngay cả khi xuất giấy trắng mực đen rành rành, nó vẫn có cảm giác . Vẫn chưa. Nàng tin mình cảm thấy đó là cho đến khi nàng “Con đồng ý”.

      Nhìn về phía trước, nàng bước chậm lại. Sophia đứng bục ở vị trí của nàng, nhưng dáng người cao gầy chuyện với White thu hút chú ý của nàng hơn. Công tước của Greaves mang vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt thường ngày, nhưng đôi mắt xám chất chứa điều gì đó khiến trái tim nàng run rẩy.

      “Chúc buổi sáng tốt lành, thưa đức ngài,” nàng , dừng lại bên cạnh bạn nàng và thể ngăn mình nhìn qua công tước chỉ để xem người bạn đặc biệt của ta có diện hay .

      “Camille,” ta trả lời, nghiêng đầu chào. “Tôi e rằng mình thể tìm thấy Keating. có tình cờ biết có thể tìm thấy cậu ấy ở đâu ?”

      Hơi lạnh trong người nàng hóa thành băng. “, tôi biết. Khi… ngài nhìn thấy ấy lần cuối là lúc nào?”

      “Chiều thứ Ba. Sau buổi dã ngoại lúc.”

      “Khi Keating ngài bỏ chúng tôi .”

      thoáng cau có lướt qua mặt ta. “Tôi bỏ . Tôi có việc phải làm. Mà cuối cùng hóa ra là việc quan trọng. Nhưng tôi cần tìm thấy cậu ấy trước khi có thể…” Giọng ta dần. “Cậu ấy có gì với ?”

      ấy đưa chúng tôi về đây rồi bỏ ,” nàng trả lời. “ ấy trở về Shropshire vào thứ Bảy.” Cau mày Camille liếc sang nhìn vẻ mặt quan tâm của Sophia trước khi hướng chú ý trở lại vị công tước oai nghiêm. “Ngài thực nhìn thấy ấy trong hai ngày vừa rồi sao? Có lẽ ấy quay về nhà ở Havard’s Glen rồi?”

      có khả năng đó. Tên hầu phòng của cậu ấy vẫn ở nhà tôi là chuyện. Mặt khác… , cậu ấy chưa rời khỏi đây đâu.” Công tước thầm chửi thề.

      “Ngài thử tìm ở các câu lạc bộ khác chưa?” Sophia nhàng gợi ý, “Ý tôi là, Keating có tiếng là ưa say sưa, cá cược và… những thứ khác.”

      Camille thích nghe chuyện đó tí nào. Có phải việc chỉ đơn giản là tìm thấy khác để ở cùng và lãng quên nàng? Nhưng ngay cả khi suy nghĩ đó vừa xuất , nàng cũng vội vàng gạt nó ngay. Keating của sáu năm trước có thể qua đường với rất nhiều kể từ khi nàng nhìn thấy lần cuối cùng, nhưng còn là người đàn ông đó nữa, dù có cảm thấy thoải mái khi thừa nhận điều đó hay .

      Greaves lắc đầu. “Tôi đến cả tá câu lạc bộ rồi. ai nhìn thấy cậu ấy. Và cậu ấy phải dạng người mà người khác để ý.” ta ngập ngừng. “Có rất nhiều nơi cậu ấy thường xuyên đến, nhưng tôi nghĩ cậy ấy quay lại trong những nơi đó.” ta nhìn Camille. “Hoặc có lẽ là có,” ta sau phút. “Xin thứ lỗi cho tôi, các quý .”

      Camille đặt tay lên tay áo Greaves và ta dừng lại. “Nếu ngài nghe thấy bất cứ điều gì, thưa đức ngài, xin hãy thông báo cho tôi,” nàng thầm, giọng run run.

      “Đừng sợ, Camille,” ta đáp lại, vỗ vỗ vào tay nàng theo kiểu chẳng hề giống Greaves chút nào. “Nếu cậu ấy học được điều, đó chính là sống thế nào là tệ hại.”

      “Nhưng ấy có kẻ thù.”

      Công tước gật đầu. “Đúng thế. Tôi nhắn tin khi tìm được cậu ấy.”

      “Cảm ơn.”

      Liếc nhìn Sophia lần cuối, công tước lại cáo lui rồi rời khỏi câu lạc bộ. Tuy tâm trạng rối bời, Camille vẫn dán lên mặt mình nụ cười và bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách buổi sáng.

      Điều nàng muốn làm là chạy ra khỏi cửa chính, thuê cỗ xe và tìm Keating. Nàng nghi ngờ gì việc có thể tự vệ nếu bị tấn công, nhưng điều đó chỉ có tác dụng với những kẻ thù bên ngoài và hữu hình.

      Nàng quyết tâm kết hôn với Fenton. Đó là việc nàng chọn vì nó giúp được Keating. Ở khía cạnh nào đó, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn cho nàng; nàng là người tiến về phía trước với mục đích trong khi Keating buộc phải đứng sang bên và chỉ được phép nhìn theo.

      “Cammy, đừng nhìn chằm chằm vào hư nữa,” Sophia thầm. “Cậu làm những người kia hoảng sợ đấy.”

      Camille lắc mình. “Xin lỗi. Mình lo lắng.”

      ‘Mình biết.”

      “Mình muốn tìm, nhưng biết phải bắt đầu từ đâu.” Nàng nhích lại gần bạn. “Hai ngày rồi, Sophia. ấy mất tích hai ngày rồi.”

      “Có lẽ ấy về Shropshire. Mình nghĩ ấy nhớ tên hầu phòng trong vài ngày.”

      Điều đó có lý. Nàng thích thế, bởi vì nó có nghĩa là cái nhìn cuối cùng và nụ hôn cuối cùng mà nàng hy vọng diễn ra rồi. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để nó qua .

      “Ừm, nếu có tin tức gì từ đức ngài trong chiều nay, mình đến hỏi ngài ấy. Mình cần biết.” Vì biết Keating ở đâu, cũng biết ấy có ổn hay , nàng thể thở được. Nếu có chuyện gì xảy đến với … À, có lý do gì để kết hôn với Featon? Cũng chẳng có lý do gì cho bất cứ điều gì.

      ~*~

      Adam Baswich bắt đầu cảm thấy thực bẩn thỉu. tìm kiếm từ nhiều tiếng đồng hồ trước ở những câu lạc bộ cao cấp nhất: White, Tantalus, Boodles, Society. Lúc này tìm đến những nơi cặn bã nhất và nhanh chóng hết chỗ để tìm. Chết tiệt, tiếng trước, phải đến Jezebel. Nhưng bây giờ, nơi buộc phải đến gần như tồn tại trong ánh sáng ban ngày.

      Luồn lách trong con ngõ đầy rác, những kẻ say đến bất tỉnh và vài thứ khác chẳng để tâm xem xét quá kỹ, đến cánh cửa mục nát nửa ở cuối ngõ. Ai đó khắc dòng chữ “Câu lạc bộ Deval[1]” vào cánh cửa gỗ, chẳng gây cho chút ấn tượng nào về nét chữ và chính tả.

      [1. Viết đúng chính tả phải là Devil – ác quỷ.]

      Khi đẩy cửa mở, mùi nước tiểu và bia chua lòm đập vào như cú đấm và phải nén lại cơn buồn nôn sộc lên. Ánh nến bên trong lập lòe và bốc khói, mùi mỡ nến rẻ tiền thêm vào cái mùi thể diễn tả đó.

      Khi mắt dần quen với bóng tối, đến quầy bán rượu dài bằng gỗ xù xì ở góc phòng bên kia, bộ xương đứng đằng sau nó. “Chết tiệt”, thầm lẩm bẩm khi bộ xương chống khuỷa tay mặt quầy và nhìn chằm chằm vào .

      dùng gì?”, bộ xương hỏi qua cái miệng mất nửa số răng.

      “Ta tìm người”, Adam trả lời, bắt đầu nhận ra khác biệt giữa người uống để duy trì danh tiếng và người uống… ở đây.

      ở tầng . Đợi mười phút và có thể có ta. Hai siling.”

      Ôi, Chúa tôi. “ phải phụ nữ. người đàn ông.”

      Bộ xương nheo nheo mắt. “Ba siling. Louis! Mang cái đó của mày về đây. Có người muốn nó.”

      chiếc ghế kẽo kẹt tấm ván sàn đằng sau Adam. “”, thốt ra, thấy rằng đây là trong số ít lần thực thấy thoải mái. “Người có thể đến đây uống rượu. Cao, tóc nâu sẫm, răng đẹp, thích đánh đấm?”

      bàn tay ấn xuống vai . Quay phắt lại, Adam thẳng tay đấm mạnh vào ngực gã đó và Keating loạng choạng lùi lại, ngã bịch xuống.

      “Mẹ kiếp,” to, ngồi xổm xuống để nhìn bạn mình, “Cậu làm cái quái gì ở đây?”

      Keating lảo đảo ngồi dậy sàn nhà. “Mình biết”, bạn lẩm bẩm. “Mình ở đâu?”

      “Mình với cậu sau. nào.” Túm lấy cánh tay, Adam kéo Blackwood đứng lên.

      .” Keating giật ra. “Mình ở đây. Mình sống ở đây.”

      “Ồ, vậy được rồi.”

      Adam siết tay lại thành nắm đấm, co tay lại và nhắm thẳng vào cằm Keating. mạnh. Bạn gầm gừ, rồi ngã sụp xuống.

      Đỡ lấy Keating ngã xuống, Adam quăng bạn mình lên vai, túm lấy tay và chân để giữ cân bằng trọng lượng đáng nể đó. “Cảm ơn,” với bộ xương và rời khỏi câu lạc bộ. Ra đến ngoài, mang Keating đến cỗ xe đợi và thả bạn mình vào trong sàn xe. “Nhà, Millet.” ra lệnh cho tay đánh xe ngồi bất động, rồi trèo vào trong và ngồi xuống.

      “Ngay đây, thưa đức ngài.”

      ~*~

      Keating mở hé mắt. Hay ít nhất nghĩ mình làm thế, khung cảnh bên ngoài mi mắt cũng tối đen như bên trong. Sau đó, lưỡi dao đâm xuyên qua đầu và mắc lại ở đó, rung rinh. Á. Vậy là hoàn toàn thức giấc.

      rên rỉ chống khuỷu tay để nhấc mình lên. Khi con mắt mở có thể tập trung, nhận ra mình ở phòng ngủ vẫn sử dụng ở Baswich House. Chuyện đó xảy ra khi nào?

      Ít nhất có ai đó những chỉ kéo rèm lại, mà còn phủ những chiếc chăn lên tấm rèm vốn dày. Rất có thể là Pidgeon. Trong nhiều năm qua, tên hầu phòng học được cách tốt nhất để hạn chế chịu đựng khổ sở của mình trước ông chủ khi Keating… tỉnh dậy sau buổi tối, hay rất nhiều buổi tối quá bê tha.

      ly nước đặt chiếc bàn cạnh giường. Nó có thể làm phát ốm, nhưng miệng và cổ có cảm giác như bị nhồi đây bông lên men chua. Nhăn nhó, uống ngụm và từ từ ngồi dậy, đợi xem tác động gì có thể xảy ra.

      Cánh cửa lách cách rồi mở ra. Khi ánh sáng tràn vào từ bên ngoài, nhắm chặt cả hai mắt. “Đóng cửa lại,” lào khào.

      Cánh cửa lại đóng vào. “Mình mang theo trà với nhiều đường đến mức vô lý đây,” giọng Greaves vang lên. “Pidgeon khẳng định khẳng định lại là nó có tác dụng nhưng mình thấy nghi ngờ điều đó.”

      “Nó có tác dụng, thỉnh thoảng.” ký ức mơ hồ trôi lờ đờ trong đầu . “Cậu đánh mình.”

      “Ừ, à, cậu rằng định sống ở câu lạc bộ Deval với chữ a. Mình thể cho phép cậu sống ở nơi chính tả tệ hại đến mức ấy.”

      “Làm thể nào cậu tìm thấy mình?”

      “Mình tìm ở rất nhiều nơi mình biết và vài nơi mình mong bao giờ nhìn thấy nữa. Cậu có đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi ?”

      Keating nheo bên mắt, đủ để lấy tách trà nóng và đổ vô số đường vào đó. “Phụ thuộc vào câu hôi.”

      “Cậu hy vọng đạt được điều gì, cách chính xác? Cậu đưa đó đến nhà thờ, kiếm được mấy đồng bạc lẻ sau đó bò xuống cống? Mục đích là gì?”

      “Đó là ba câu hỏi.” Ít nhất, so sánh với những đồng bạc lẻ dường như rất phù hợp. Cho dù Camille đồng ý, vẫn cảm thấy như kẻ phản bội. Bởi vì trong lòng biết rằng nàng có thể chịu đựng được, nhưng nàng hạnh phúc. phải có thể khiến nàng hạnh phúc, nhưng Fenton chết tiệt chắc chắn là .

      “Vậy hãy trả lời câu đầu tiên.”

      Trong phút, thể nhớ câu hỏi đầu tiên là gì. “Mình cố biến mất cho đến sau buổi hẹn ở nhà thờ vào thứ Bảy.”

      “A. Thế cậu gần như làm được rồi.”

      Gần như. “Hôm nay là thứ mấy?”

      “Thứ Sáu. Chiều muộn.”

      “Chết tiệt, Adam. Cậu nên để mình ở đó.”

      “Hừm.” lại êm ru ngay cả trong bóng tối hoàn toàn, công tước với tới cạnh giường và đưa ra tờ giấy. “Lẽ ra mình làm thế, nếu vì cái này.”

      “Cái gì thế?”

      “Vì chúng ta thể thắp đèn, mình với cậu, Mình cử người tìm hiểu vài việc. Cụ thể hơn, mình truy lại hoạt động của Quý bà Balthrow trong sáu năm qua.”

      Keating cau mày. “Cái gì? ấy ở Madrid. Mình với cậu như thế.”

      ta và luật sư của cậu với cậu như thế. Mà nhân tiện, mình sa thải ta. Mình quyết định đặt nghi vấn và tự mình tìm hiểu. Cái neo quý của cậu có ở Madrid năm trước. Trước đó ta thuê nhà ở Vienna, Paris, Rome, Florence và Venice.” Công tước liếc xuống tờ giấy. “Hình như ta thích Ý.”

      “Việc này có liên quan gì?” Chuyện này chẳng có nghĩa lý gì, nhưng ngay cả nếu ấy du lịch nhiều hơn những gì với , hiểu tại sao Greaves lại quan tâm. Hoặc nghĩ là nó quan trọng.

      “Mình cũng có thể cho cậu biết tên của những người đàn ông mà ta ở cùng. Sáu năm trước là bá tước người Phổ, theo sau ngay lập tức là gã chỉ biết tên là Jean-Pierre, người mang ta đến với Ngài Emereaux, sau đó là tên hát rong người Tây Ban Nha, mình thấy điều đó bất thường. Sau đó nguồn tin của mình thể xác định Conte d’Adinolfi là trước, cùng lúc, hay sau Marchese de Migliore. Th…”

      “Cậu làm mình đau đầu,” Keating gầm gừ. “Và mình vẫn chưa hiểu mục đích của việc kể lại những nơi ở và người tình của ấy.”

      “Mình để tờ danh sách lại cho cậu. Uống hết trà . Và hãy nghĩ về nó.” Nửa đường ra đến cửa, công tước dừng lại. “ ai quá mù quáng như người luôn nghĩ rằng mình là người đáng được nhìn thấy.”

      Sau khi Greaves rời khỏi phòng, Keating ngồi mép giường và uống hết tách trà. phát ra khay trà cũng có rất nhiều bánh mỳ nướng và chầm chậm nuốt chúng với tách trà thứ hai.

      Trước khi quay lại Luân Đôn, có vài buổi sáng, hay đúng hơn là buổi chiều giống thế này, nhưng ngay cả thế, cũng thể nhớ được có khi nào đầu mình từng đau dến mức này. Nhưng rồi, ràng hai ngày qua uống nhiều hơn nhiều. Thông thường có hẳn buổi tối để hồi phục.

      Cuối cùng đứng lên và tìm chiếc cà vạt. Buộc chặt nó quanh trán, nhặt tờ danh sách của Greaves lên và rón rén kéo tấm rèm hé ra chút cho đến khi có thể nhìn thấy chữ viết.

      ràng Eleanor hoang phí tiền bạc của nhiều hơn mức ấy, hay luật sư của muốn biết. Vì ấy những sống ở mấy thành phố Greaves nhắc đến, mà còn sống ở những con phố tiện nghi và trong những ngôi nhà có tiếng.

      Thêm vào đó, hình như cứ vài tháng ấy lại có người tình mới, bắt đầu từ lúc chạy khỏi Luân Đôn. Nhưng Eleanor vốn luôn thích phải tự lo cho mình.

      Cho dù chẳng quan tâm lắm đến chuyện ấy sống xa hoa, nhưng vẫn gửi tiền để ấy có thể chỉ trả cho vú em, thầy giáo và quần áo cho thằng bé. phải để ấy có thể tham gia mọi buổi tiệc tùng ở lục địa châu Âu trong sáu năm qua.

      Keating cau mày. Sau đó đẩy tấm rèm mở ra hết và cẩn thận đọc lại tờ danh sách lần nữa, cẩn thận hơn.

      Và sau đó, vừa chửi thề vừa giật đôi bốt và lao xuống tầng dưới để ra lệnh đóng yên cương cho Amble. Eleanor Howard cần phải trả lời vài câu hỏi đáng nguyền rủa. Trước khi quá muộn.

    2. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 21

      Camille khuấy khoai tây trong đĩa, tự hỏi có phải từ bây giờ, thức ăn vô vị như thế này, hay chỉ là nỗi bồn chồn khiến khẩu vị mình rối loạn.

      “Con vui mừng khi biết rằng Quý ông và Quý bà Clarkson tham dự buổi lễ ngày mai,” mẹ nàng . Khẩu vị của Quý bà Montshire có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi lễ cưới sắp diễn ra của con mình. “Cũng như bạn thân Amelia của con.”

      “Người bạn thân cứ quăng những lời xúc phạm vào con mỗi khi có dịp trong suốt năm qua?”, Camille đáp. “Vui làm sao.”

      “Thế là đủ rồi,” Ngài Montshire xen vào. “Con nên cảm thấy biết ơn. Ít nhất, con kiềm chế để tỏ ra láo xược và đáng sỉ nhục.”

      Và nghĩ xem, nàng đồng ý ăn tối với gia đình. Cho dù nàng nghĩ và tưởng tượng như thế nào về việc nối lại mối quan hệ cũ với cha mẹ và các em, chuyện đó ràng phải đợi cho đến sau đám cưới. Điều đó có nghĩa là nó giống trước đây chút nào.

      “Em rất vui vì rốt cuộc chị cũng sắp kết hôn với Ngài Fenton”, Joanna líu lo. “Em thể tưởng tượng ra có người muốn cưới em khi biết rằng con gài nhà Pryce chạy trốn trách nhiệm của mình.”

      “Chị chỉ có thể hy vọng em tìm được người em và em cũng người ta,” Camille với em út. “Lúc đó em có lý do để muốn bỏ chạy.”

      Joanna hắng giọng. “Em nghe thấy tin đồn về bạn chị,” , cười toe toét.

      “Bạn nào?” Nếu Joanna định bàn tán về Sophia hay Quý bà Hayburry, hoặc bất kỳ ai làm việc ở câu lạc bộ Tantalus, Camille nhất định ngăn bé lại. Ngay lập tức.

      “Blackwood đẫm máu. Em nghe được rằng Quý bà Balthrow quay lại Luân Đôn ngay sau khi ta đến và họ tiếp tục chuyện tình dở dang sau khi ta giết chết chồng ta.”

      “Đó là lời dối!”

      “Camille,” mẹ nàng cảnh cáo. “Bình tĩnh . Và Joanna, chúng ta chuyện về những người thể chấp nhận được ở chiếc bàn này. Con biết mà.”

      ràng Keating được chào đón ở Pryce House lần nữa. Tất nhiên điều đó chẳng có gì quan trọng vì chính nàng cũng sống ở đây. luôn được chào đón ở nhà mới của nàng, cho dù họ của có muốn gặp hay , nhưng nàng nghĩ Keating đến chơi.

      Ít nhất còn sống, lời nhắn của Ngài Greaves được gửi đến sáng nay gì nhiều hơn ngoài việc ngài ấy tìm thấy Keating và cố gắng làm tỉnh táo. Chuyện quay lại tình trạng say xỉn làm nàng buồn phiền, nhưng nghĩ đến chuyện nàng cũng muốn có chai whiskey, nàng nghĩ rằng mình có thể hiểu tại sao bị quyến rũ. Nàng chỉ hy vọng rằng quay lại con đường cũ, được hạnh phúc và tự tha thứ cho mình vì lỗi lầm phạm phải sáu năm trước.

      Thực ra nàng viết thư và với như thế. Chắc chắn có thể chấp nhận việc liên lạc bằng thư từ. Và dù sao nữa, ngay cả nếu nàng thể nhìn hoặc nghe thấy , được đọc suy nghĩ và tình cảm của , đó cũng chút an ủi.

      “Ít nhất váy cưới của con vẫn còn vừa”, mẹ nàng tiếp tục, như thể gạt mọi thứ khó chịu chỉ bằng cách rằng nó như thế. “Con làm chúng ta tốn kém đủ rồi.”

      Camille cau mày. “Vì sao, mẹ mua chuộc người ta đến dự lễ cưới à?”

      “Vớ vẩn. Mọi người đều muốn đến.”

      “Em nghe vụ cá cược trong cuốn sổ ở White xem chị có bỏ chạy nữa ,” Marie thầm. “Có người đặt cược trăm bảng rằng chị có mặt ở nhà thờ vào cuối lễ cưới.”

      “Cha có thể nghe thấy con đấy, Marie,” cha nàng quát. “Thế đủ rồi.”

      “Ai thế?”, Camille thốt ra.

      “Ngài Bram John, từ những gì em nghe thấy. Họ rằng ta chưa bao giờ thua cược.”

      Camille biết điều đó có bao nhiêu phần trăm và bao nhiêu phần thêm thắt của Marie, nhưng lạ lùng thay, nó cho nàng hy vọng. Ít nhất có người nghĩ rằng nàng có thể thoát khỏi ảm đạm tuyệt đối trong suốt phần đời còn lại. Giá như Ngài Bram Johns đến chuyện nàng làm gì sau khi bỏ chạy.

      “Mẹ chỉ có ý rằng con làm chúng ta mất tình bạn và danh tiếng,” mẹ nàng cao giọng , má đỏ ửng lên.

      Điều đó lạ. Mẹ nàng thường hay nổi nóng vì tự cho mình là đúng. Lúng túng và xấu hổ vì… cái gì? Tiền bạc? Của hầu môn, có lẽ nào? “Điều khoản về của hồi môn của con có thay đổi ?”, nàng hỏi to. “Theo con nhớ, năm ngoái là hai nghìn bảng.”

      “Và chúng ta vẫn trả cho Ngài Fenton. Sau cùng người bỏ chạy là người nhà Pryce.”

      “Và lần này?”

      phải việc của con, Camille. Chỉ đừng làm chúng ta xấu hổ lần nữa.”

      Điều gì đó làm nàng lấn cấn trong suy nghĩ. Nhưng ràng nàng thể hỏi hoặc trả lời những câu hỏi ở chiếc bàn ăn tối nay. Nàng liếc xéo sang Joanna. Nếu có thể đánh lừa và lôi léo người nào đó bàn tán về chuyện mà những người trong gia đình muốn giữ im lặng, người đó em út của nàng.

      Nàng có thể khám phá ra điều gì, nàng thậm chí muốn nghĩ tới. Nó dẫn đến rất nhiều suy nghĩ khác và nhiều khả năng là những hy vọng táo bạo. Nhưng nàng kiên quyết phải biết chính xác những thỏa thuận với Ngài Fenton. Nàng thôi làm đồ vật ngây thơ để người ta mặc cả nữa.

      Nàng cố gắng nuốt trôi bữa tối để tránh nhận thêm những lời chỉ trích rồi lên phòng khách ở tầng cùng với mọi người trong gia đình. Có vẻ ai muốn về bất cứ chuyện gì, nàng có thể hiểu được điều đó, nhưng nó cũng khiến việc tìm hiểu những thông tin nàng muốn biết trở nên khó khăn hơn.

      Cuối cùng nàng đứng lên. “Joanna, chị có chiếc vòng cổ giấu trong phòng ngủ mà chị đặc biệt muốn tặng cho em.”

      “Sao lại phải giấu nó?”, Joanna hỏi, trong khi mẹ nàng cau mày.

      “Bởi vì nó rất quý đối với chị. Chị định mang nó cùng… sau đám cưới lần trước. Nhưng bây giờ chị muốn tặng nó cho em.”

      Khi rời khỏi phòng để tìm về phòng ngủ cũ, nàng chỉ phải đếm đến năm trước khi Joanna vội vã theo sau nàng vào hành lang. “Nó trông như thế nào?”, mười bảy tuổi hỏi, túm lấy cánh tay nàng. “Có phải là ngọc trai . Em rất muốn có chiếc vòng cổ bằng ngọc trai.”

      “Đó là điều ngạc nhiên.”

      Cửa phòng ngủ khóa, nhưng chìa khóa vẫn nằm trong ổ ngay dưới cán cửa. Nàng ngập ngừng trước khi mở nó, nàng ở đó khoảng thời gian tưởng chừng như dài vô tận và ràng cũng chẳng có người nào khác ở trong đó. Thực ra, ngoài chiếc váy cưới, nàng nhìn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về mình xuất trong ngôi nhà này.

      Căn phòng tối om, ngoại trừ khoảng sáng do ánh trăng chiểu sàn gỗ. Hít hơi, Camille lấy cây nến ở hành lang trước khi vào căn phòng từng là nơi nàng mơ mộng hão huyền, đọc về những chuyến phiêu lưu điên rồ và vẽ những tấm chân dung của ngài Fenton mà nàng chưa từng gặp. Người mà hóa ra tồn tại.

      “Ở đây bụi bặm quá”, Joanna nhận ra, kìm lại cái hắt hơi.

      “Ai đó cần mở cửa và quét bụi. Và vì Chúa, ai đó có thể sử dụng chiếc ghế đọc sách và bàn viết.”

      Joanna nhăn mũi. “Em thích đọc sách, chán lắm.”

      Trong khi em giá nhón chân vào phòng, Camille rút chìa khóa, khẽ khàng khép cửa và khóa lại, lần này là từ bên trong. Sau đó nàng cho chiếc chìa khóa bằng đồng vào túi.

      “Cha mẹ hứa với Fenton của hồi môn là gì?”, nàng hỏi.

      “Chị biết là em được phép kể cho chị chuyện đó mà. Chiếc vòng cổ ở đâu?”

      nghiêm túc nó là của hồi môn của chị, Joanna. Chị muốn biết mình đáng giá thế nào.” Hoặc đúng hơn là, bàn tay nàng với chiếc nhẫn đáng giá thế nào. Phần còn lại của nàng có vẻ như chẳng mấy giá trị với bất kỳ ai. À, bất kỳ ai ngoài Keating, người duy nhất bị loại bỏ khỏi cuộc đời nàng.

      Joanna đối mặt với nàng. Nhăn mũi, bé nhìn cánh cửa đóng qua vai Camille. “ có chiếc vòng nào, đúng ?”

      “Em biết nếu em trả lời câu hỏi của chị.”

      “Chị nhẫn tâm.”

      “Chị học để trở thành như thế.” Nàng thích nghĩ rằng điều đó có nghĩa là nắm định mệnh trong tay mình hơn, nhưng nàng mấy quan tâm người khác gọi nó là gì. còn quan tâm nữa. “Của hồi môn, Joanna.”

      “Ôi, được rồi. Hai con ngựa hồng đánh xe và mười hai nghìn bảng. Phải là mười hai vì Ngài Fenton hứa trả cho Blackwood đẫm máu mười nghìn. Chị biết là Blackwood lừa chị kết hôn với Fenton.”

      ấy lừa chị,” Camille trả lời, giờ nàng chỉ nghe được nửa. “Chị biết tất cả việc đó.”

      Tiền trả cho Keating phải của Fenton, mà là của cha mẹ nàng. Trong thoáng, nàng kìm chân để chống lại thôi thúc muốn chạy bay khỏi nhà và tìm Keating. Nàng muốn quăng mình vào vòng tay bao giờ rời khỏi . Fenton có tiền. Nàng cần phải lấy ta.

      Nhưng chỉ trong giây, nàng nhận ra rằng thông tin đó thay đổi được gì. Cha mẹ nàng đưa tiền cho Fenton chỉ khi nàng kết hôn với ta. Fenton chỉ đưa tiền cho Keating khi nàng kết hôn với ta. Thực ra, điều duy nhất thực thay đổi là ý nghĩ Fenton tự ý quyết định rằng ta vẫn muốn lấy nàng. Đúng ra là ta tiếp cận cha mẹ nàng để hỏi xem họ muốn chi bao nhiêu tiền để vụ tai tiếng này qua .

      “Chị gì với cha mẹ, đúng ?”, Joanna hỏi trong im lặng. “Bởi vì họ biết là em với chị.”

      , chị gì. cũng chẳng ích gì.”

      “Tốt rồi.” Joanna nhìn vòng quanh phòng. “Chiếc vòng cổ đâu?”

      Thở dài, Camille đến bàn viết và kéo ngăn trong bộ ba ngăn kéo. Nàng nhấc lên hộp đựng bút chì ở bên trong và mở nó ra. “Đây.”

      “Ồ!” Joanna cầm lấy, vẻ thích thú từ từ biến mất. “Nó là…”

      “Nó là vỏ trai, trong dòng suối ở Montshire. Chị thường vờ như chúng là ngà voi và ngọc trai. Chị làm nó lúc bảy tuổi.”

      “Tại sao chị lại muốn tặng nó cho em?”

      “Nó nhắc chị nhớ về những giấc mơ.”

      “Ồ”, Joanna lại , “Nếu nó quý giá như thế, em nghĩ chị nên giữ nó.” Em nàng trả lại.

      Rất có thể nó là thứ duy nhất nàng còn lại từ những giấc mơ thời thơ ấu. “Cảm ơn em. Chị giữ nó.” Camille cẩn thận đặt nó vào hộp bút chì và cắp hộp gỗ dưới cánh tay.

      Khi họ quay lại tầng dưới, nàng thực có thể nghe thấy những tiếng tích tắc chiếc đồng hồ cao bên ngoài sảnh đợi. Khi thể chịu đựng lâu hơn, nàng đứng lên. “Con nên thôi. Ngày mai con rất bận rộn.”

      Cha nàng đứng lên. “Chúng ta chịu đựng điều đó lần nữa.”

      “Chịu đựng cái gì?”

      “Con thay đổi suy nghĩ ngay khi khuất mắt chúng ta. Mọi thứ con cần cho ngày mai đều ở đây. Tối nay con ngủ ở đây, trong phòng của Marie. Với Marie.”

      Đột nhiên ngôi nhà dường như thít lấy nàng. “. Mọi người chờ con quay lại câu lạc bộ Tantalus. Con thậm chí chưa lời tạm biệt.”

      “Nhắn lại cho họ. Nhưng tốt hơn, cha gửi lời cho Ngài Haybury. Con làm chúng ta xấu hổ lần, Camille. Cha ngu ngốc đến mức để nó xảy ra lần nữa.”

      Nhưng nếu ở lại, nàng thể tìm Keating. Nàng thể nhìn thấy lần cuối hay cảm nhận bàn tay ấm áp của da mình. “!”

      “Con càng tranh cãi, cha càng tin rằng con có ý định làm chuyện gì đó để trốn tránh việc kết hôn. Lần nữa. Nếu con cố chấp, cha nhốt con trong hầm rượu. Giờ ngủ . Con tìm thấy đồ ngủ được chuẩn bị cho con ở đó.”

      “Và váy cưới ngày mai”, mẹ nàng xen vào, vẻ mặt khó chịu và rất, rất quyết tâm.

      Camille nheo mắt lại, ước rằng tính khí của nàng ít nhất cũng giống Keating lần. Khi đó nàng có dể đấm vào mũi cha nàng và trốn thoát khỏi đây. Nhưng ông cảnh cáo nàng, nếu còn tranh cãi, nàng bị nhốt lại mà có lấy cơ hội để thông báo phát của mình. “Được rồi,” nàng quát lên. “Nhưng con quên chuyện này.”

      Nàng hùng hổ lao lên tầng , Marie bám sát gót. “Chuyện này quá tồi tệ đâu, chị biết mà,” em nàng khi đóng cửa phòng ngủ lại. “Chúng ta vẫn ngủ với nhau suốt.”

      “Em hẳn nhận ra rằng mình được giao nhiệm vụ làm chó canh gác chị.”

      “Đó là lý do chị phải hứa được làm việc gì ngu ngốc.”

      Khi em thay váy ngủ, Camille kéo cuốn sách ra khỏi giá và ngồi xuống trước chiếc lò sưởi . Hừm, lại là Kiêu hãnh và Định kiến. Nó còn phù hợp với tâm trạng của nàng nữa, tất cả các nữ chính của Austen dường như đều tìm được người chồng mình và cũng họ. Câu chuyện của nàng kết thúc hạnh phúc như thế.

      “Chị cần ngủ,” Marie khi con bé nhảy lên giường và kéo chăn lên đến cổ. “Các dâu nên có quầng thâm xấu xí dưới mắt.”

      “Chị nghĩ chuyện đó quan trọng”, Camille . “Em ngủ . Chị vẫn chưa mệt.”

      “Các bạn chị… lo lắng cho chị chứ?”

      “Sophia lo và cả Emily nữa. Nếu cha gửi lời nhắn, ông thấy nửa tá những nàng tai tiếng bậc thềm nhà mình.”

      Marie cười khúc khích. “Mẹ tức hộc máu mất.”

      “Chị chỉ hy vọng vài người trong số họ đến dự đám cưới ngày mai.”

      “Chị mời họ!”

      “Chị mời.” Camille nhún vai. “Tuy nhiên họ biết rằng mình ít được chào đón đến đâu. Chị nghĩ họ có mặt. Như thế cũng được, mặc dù, vì chị … chị biết khi nào mình có thể gặp lại họ.” giọt nước mắt đe dọa trào ra và nàng gồng mình gạt nó . Nước mắt chẳng giải quyết được gì. Và nàng muốn Marie phải thức để làm việc gì đó vô ích như là cố gắng an ủi mình.

      “Em nghe câu lạc bộ của chị có đêm dành cho các quý bà. Có lẽ dần dần Fenton có thể cho phép chị tham dự lần.”

      Camille kiềm chế để chỉ ra rằng, các quý bà muốn được các phục vụ và chỉ có đàn ông làm việc trong hai đêm đó mỗi tháng. Chuyện đó quan trọng. “Có lẽ”, nàng to.

      buồn đọc nàng chầm chậm lật trang khi lắng nghe hơi thở nhàng của em . Cuối cùng, nàng cẩn thận đặt cuốn sách sang bên và đứng lên. Cả ngôi nhà chìm trong im lặng, dù vẫn còn sớm. Nếu nàng muốn gặp Keating, bây giờ chính là thời điểm thích hợp.

      Nàng im lặng bước đến cửa phòng ngủ của em . Nàng hứa, vì thế nàng quay lại. Nhưng đối với nàng, những việc nàng làm trong phần còn lại của đêm nay là việc của riêng nàng.

      “Em biết mà!”, Marie ngồi thẳng dậy.

      Camille nhảy lên. “Vì Chúa”, nàng thở dốc, đặt tay lên tim. “Em làm chị sợ suýt chết.”

      “Chị bỏ chạy lần nữa. Và nó là lỗi của em, vì em ở đây với chị.”

      “Suỵt,” Camille ra lệnh, bước đến giường. “Chị bỏ chạy. Chị cần với Blackwood chuyện.”

      “Thế viết thư cho ta. Việc đầu tiên Smythe làm là chuyển nó trong buổi sáng.”

      Nỗi sợ hãi trùm lấy nàng lần thứ hai trong buổi tối. “Lúc đó quá muộn. ấy về Shropshire trước đám cưới.”

      “Thế gửi nó đến Shropshire. Em chắc chắn cha trả tiền cước cho chị.”

      “Marie, cứ ngủ . Chị quay lại trước khi mọi người tỉnh dậy. Chị hứa.”

      Cau có, Marie đứng lên và đến tủ quần áo. “Em thể làm thế. Nếu chị lén ra ngoài để gặp Blackwood đẫm máu vì bất kỳ lý do gì chỉ có Chúa biết, em phải với chị.”

      “Cái gì? , em được . Chị hứa với em rằng chị quay…”

      Marie mặc chiếc váy xanh sẫm ra ngoài váy ngủ. Con bé cuốn mái tóc dài vàng hoe thành búi và ghim nó lên, rồi lại đối mặt với Camille. “Nào? thôi và nhanh lên. Em muốn có những quầng thâm, ngay cả nếu chị quan tâm.”

      Vậy là nàng những trở thành người đàn bà phóng đãng, hư hỏng, mà bây giờ còn kéo em mình dính vào phiền phức. Trừ phi nàng quyết định ở lại nơi mình ở. Camille cau mày. Ngay cả nếu thể… ở cùng Keating lần nữa, ít nhất nàng có thể nhìn thấy lần cuối. Và điều đó dường như quan trọng hơn bất cứ điều gì nàng có thể nghĩ.

      “Choàng khăn nào”, nàng thầm, “Ở ngoài lạnh đấy.”

      “Chị nữa.”

      Nhận chiếc khăn sẫm màu từ tay em , nàng choàng nó lên vai. Sau đó đặt ngón tay lên môi, nàng kéo cửa phòng ngủ và rón rén xuống cầu thang. Cửa trước khóa, nhưng nếu họ nhanh nhẹn, nàng có thể quay lại và khóa cửa trước khi người làm thức dậy và khóa họ ở ngoài.

      Ra đến ngoài, nàng nắm tay Marie và họ vội vã con phố dẫn đến ngã tư chính gần nhất. Còn sớm nên người và xe vẫn lang thang đầy đường. Chỉ mất phút để vẫy cỗ xe thuê.

      “Em chưa bao giờ ở trong cỗ xe thuê,” Marie thào khi Camille địa chỉ Baswich House và đóng cửa lại. “Nó rất… bẩn.”

      “Em cần phải cùng.”

      “Phải, đúng thế. Chỉ cần nhớ rằng nếu chị làm bất kỳ điều gì ngu ngốc, chị cũng hủy hoại em.” Em nàng cau mày. “Chị làm thế đâu phải ?”

      “Tất nhiên là . Ngay từ đầu, chị bao giờ muốn làm mọi người tổn thương. Chị chỉ muốn được thương.”

      “Nhưng bây giờ chị kết hôn với Ngài Fenton. Chị có ngài ấy ? có vẻ gì là thế cả?”

      , chị Fenton.”

      Marie nhìn nàng chằm chằm hồi lâu. Sau đó đôi mắt xanh mở lớn. “Blackwood đẫm máu? Ôi, Chúa tôi!” Con bé đặt tay lên miệng, như thể cố gắng giữ những lời và suy nghĩ đó lại. “Nhưng ta… ta là kẻ giết người. Và ta rất nguy hiểm.”

      , phải thế. Ý chị là ấy từng rất nguy hiểm, nhưng còn thế nữa. Và đừng gọi ấy như vậy. Tên ấy là Keating.”

      “Thế là chị bỏ chạy. Chị thể! Em phải ngăn chị lại.”

      “Chị bỏ chạy. Chị chỉ cần với ấy về chuyện tiền bạc. Về của hồi môn.”

      “Tại sao? Làm thế có gì khác?”

      có gì. Chỉ là… họ ấy dối ấy. ấy cần biết. Chuyện đó quan trọng.” bị lợi dụng, bởi cả Fenton và cha mẹ nàng. Và cho dù chuyện ấy thay đổi kết quả, nàng hứa luôn chân với . Ngay cả nếu có vài chuyện bao giờ có thể với , nàng cũng chẳng bao giờ dối. Hoặc cho phép người khác dối .

      Cánh cửa Baswich House mở ra đúng lúc tay nàng chạm vào vòng gõ cửa hình đầu sư tử bằng đồng thau. ràng ít nhất có công tước nghỉ sớm như gia đình nàng. Ngoại trừ việc nhà Pryce có cảm giác là gia đình nàng nữa. Gia đình nàng ở câu lạc bộ Tantalus.

      “Chúc buổi tối tốt lành, Quý Camille,” người quản gia ngân nga.

      “Chúc buổi tối tốt lành. Blackwood có nhà ?”

      “Ngài ấy có nhà, thưa quý . có muốn nhắn gì cho ngài ấy ?”

      Chết tiệt. Hy vọng thắp sáng trái tim nàng bỗng hóa thành tro bụi. Cuối cùng, nàng cũng thể nhìn thấy lần nữa. Nàng chỉ còn ký ức về đôi mắt nâu sáng, mái tóc tối màu rối bù, đôi môi môi nàng. “Tôi…”

      Đột nhiên, cánh cửa mở rộng hơn và Công tước của Greaves tóc đen, cao lớn bước về phía trước. “Mời vào,” , cầm tay và kéo nàng qua ngưỡng cửa.

      “Tôi ra, tôi chỉ muốn…”

      hẳn là em ,” công tước ngắt lời, nhìn Marie.

      “Đây là Quý Marie Pryce, thưa ngài,” Camille xen vào khi em nàng tròn mắt nhún gối chào. “Con bé ở đây để đảm bảo tôi bỏ chạy.”

      “À. Keating có việc cần làm. Tôi biết bao giờ cậu ấy về.” Công tước nghiêng đầu nhìn nàng. “ biết cậu ấy rời khỏi đây vào ngày mai.”

      “Phải. Và cảm ơn vì nhắn tin rằng ngài tìm thấy ấy. Tôi rất lo lắng.”

      Công tước thả tay nàng ra và ngả người vào bức tường đại sảnh. Bằng ám hiệu nào đó mà nàng nhìn thấy, người quản gia biến mất, để lại mỗi ba người họ. “Vậy là kết hôn vào ngày mai. Dựa vào người lính gác của , ít nhất tôi cho rằng đó là quyết định của .”

      “Tôi kết hôn. Tôi quyết định như thế. Tôi tin là ngài tham dự.”

      “Có chứ. Tôi chắc chắn mình được chào đón, nhưng… cậu ấy cầu tôi chứng kiến.”

      Cậu ấy. Vậy là Keating muốn người nào đó tin tưởng tường thuật lại rằng nàng thực hoàn thành giao kèo đó. Vật lộn với những giọt nước mắt muốn tuôn trào ra, Camille nhún vai. “Tôi nghĩ rằng tỷ lệ hoàn thành lễ cưới vẫn còn thấp. Thậm chí còn có người cá cược, tôi chắc thế.”

      “Camille,” em nàng rít lên, má đỏ ửng.

      “Chị tin chắc rằng đức ngài từng nghe đến cá cược, Marie.”

      “Quả là thế.” Đôi chút hài hước lên trong ánh mắt cứng rắn. “Nhưng tỷ lệ của phải là thấp. Chúng ngang nhau. Trừ phi từ chối lần nữa vào ngày mai.” Đôi mắt xám quan sát nàng. “Tại sao ở đây?”

      Bởi vì nàng muốn gặp Keating lần cuối. “Tôi phát vài chuyện vào bữa tối nay và tôi muốn cho ấy biết,” nàng to.

      “Tôi có thể chuyển lời gì cho cậu ấy ?”

      Việc này là ý tưởng tồi, vì có thể nó làm dấy lên tin đồn rằng Hầu tước của Fenton có tiền và ta buộc phải lợi dụng nhà vợ để trả nợ cho mình. Nhưng rốt cuộc, nàng thực nhận ra mình quan tâm đến tin đồn.

      “Mười nghìn bảng mà Fenton hứa trả cho Keating sau đám cưới của tôi. Cha mẹ tôi trả nó như phần của hồi môn.”

      “Ôi trời,” em nàng yếu ớt.

      Mắt công tước nhíu lại. “Chà, thế thú vị sao?”

      “Chuyện đó cũng chẳng tạo nên điều gì khác biệt, nhưng có thể ấy muốn biết. ấy nên biết điều ấy, ý tôi là thế.”

      Trước vẻ ngạc nhiên của nàng, Công tước của Greaves từ tốn mỉm cười. “Phải, cậu ấy nên biết. Tôi với cậu ấy.”

      Lần này nàng cau mày. “Có chuyện gì xảy ra à?”

      “Lúc này? Tôi chắc. Nhưng nên , trước khi chúng ta khơi lên loạt tin đồn mới.”

      “Vâng, tất nhiên. Vậy tôi gặp ngài vào ngày mai.”

      “Tôi bỏ lỡ đâu.”

      ~*~

      Keating chưa bao giờ biết ơn cơn đau đầu, cho đến tối nay. Nó làm tâm trạng của lắng lại thành nỗi tức giận, thất vọng và quyết tâm, đúng những gì cần sau khi dành ba tiếng đồng hồ truy lùng người đàn bà có lý do hợp lý để tìm thấy.

      “Tôi với rồi, tôi biết ấy ở đâu.” Quý bà Graslin , lùi lại bước trong phòng khách buổi sáng của chính mình. “Và về .”

      Tiến lên bước để bám theo ta, Keating đứng thẳng người lên. biết mình trông rất đáng sợ và định sử dụng lợi thế đó. có tâm trạng lòng vòng lẩn tránh. “Chỉ phút nữa thôi, tôi lục tung từng căn phòng trong nhà này, Vivienne. ta thuê ngôi nhà nào ở Luân Đôn và ta có ở chỗ Quý bà Voss. Điều đó nghĩa là ta ở đây hoặc biết phải tìm ta ở đâu.”

      “Hạ giọng xuống,” nữ tử tước rít lên với . “Tôi có bữa tiệc tối ở tầng . Tôi cho phép vào nhà vì phép xã giao. Nhưng tôi gọi người quản gia lôi ra ngay nếu về lúc này.”

      “Bốn lăm giây,” Keating , chuyển động.

      “Tôi biết tại sao lại nghĩ tôi dính dáng đến Eleanor sau vụ xì căng đan như thế. Theo như tôi biết, ấy ở nơi nào đó tại châu Âu.”

      “Ba mươi giây.”

      Mặt trắng bệch, Vivienne lùi lại thêm bước. “Những con số ngu ngốc của có tác dụng gì đâu, Blackwood. Tôi biết ấy ở đâu. Nếu biết, tôi với rồi.”

      “Vậy có hai mươi giây để làm như thế.”

      “Hãy tỏ ra biết điều , Blackwood. thể cư xử như con thú nữa. ai chịu được điều đó đâu.”

      Keating thở mạnh ra. “Tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của ta, Vivienne.”

      “Tôi biết…”

      “Vậy có lý gì lại đợi ở đây nhỉ,” gầm gừ và xô Vivien ra để vào hành lang.

      ! thể!” ta bám theo , túm lấy ống tay áo. “Miller!”

      Người quản gia xuất từ sảnh đợi, “Thưa bà chủ?”

      “Mang người đàn ông này ra khỏi nhà ta ngay lập tức!”

      Miller đặt tay lên sau cổ Keating. có nhiều người cố gắng tấn công trong những năm qua đến mức phản ứng mà cần suy nghĩ. Quay ngoắt lại, Keating tung nắm đấm vào thẳng mũi tay quản gia. Gã đổ sụp xuống với tiếng bịch.

      “Thả tôi ra, là người tiếp theo,” , trừng mắt nhìn Quý bà Graslin.

      ta ré lên và lùi lại, nhấc váy chạy bay lên cầu thang. “Graslin! Robert! Chồng ơi! Chúng ta sắp bị giết rồi.”

      Mọi bản năng sỡ hữu đều gào thét rằng Eleanor Howard ở đây, đâu đó rất gần. Và phải có câu trả lời chết tiệt đó từ ta tối nay. Tất cả những khả năng khác đơn giản là thể chấp nhận được.

      Thông thường, phòng dành cho khách nằm ở cuối tầng , chúng cách xa cầu thang chính và các phòng ăn tối hơn chút so với các phòng của chủ nhân. ràng có ai ở đó, vì giường có ga trải và lò sưởi lạnh ngắt. Tuy nhiên, cánh cửa thứ tư bị khóa.

      “Eleanor”, gào lên, xô vào cánh cửa nặng trịch bằng gỗ sồi.

      tiếng rên khẽ vang lên từ bên trong. Đó là tất cả những gì cần.

      Lùi lại bước, đá cánh cửa mở tung ra. Khung cửa vỡ ra thành nhiều mảnh, môt chiếc chìa khóa giờ trở nên vô dụng rơi lách cách xuống sàn nhà. Khi lao vào, thấy chiếc váy màu xanh lá cây biến mất vào phòng thay đồ.

      Keating sải bước về phía trước, túm lấy cánh cửa khi Eleanor lao ra từ đó, tay cầm khẩu súng. chậm trễ, túm lấy thứ vũ khí đó và quăng nó vào lại phòng thay đồ sau lưng ta.

      muốn gì?”, ta ré lên, rất đúng hình ảnh của phụ nữ hốt hoảng bất lực.

      “Im . Tôi có câu hỏi cho .”

      làm hại mẹ của con mình sao? là loại thú vật gì thế?”

      “Ai là Amulf Herrmann?”, hỏi. “Reichgraf Eberstark?”

      ta chớp mắt. “Cái gì?”

      ta là ai?”

      ấy… Eberstrark? ấy là người tôi gặp sau khi bỏ chạy khỏi Luân Đôn. người bạn.”

      người bạn an ủi sau cái chết của chồng.”

      “Phải. Sau khi giết chồng tôi, ý là thế chứ gì.”

      “Tôi thấy thú vị là những sống trong lâu đài của ta mười tháng, mà còn tham gia dạ tiệc hoành tráng tám tháng sau khi rời khỏi Luân Đôn. khiêu vũ với Vua Friedrich.”

      “Họ rất tốt với tôi ở Phổ.”

      “Tôi ấn tượng với sức quyến rủ đáng nể của hơn, thấy rằng có thể thuyết phục vị vua khiêu vũ với mình khi sắp sinh nở và mang thai đứa con hoang của thằng đàn ông giết chồng mình.”

      ai biết cha đứa trẻ là ai,” ta gắt lên trả lời, liếc về phía căn phòng đằng sau .

      nghe thấy tiếng thở dốc bị kìm nén lại, sau đó là những tiếng thầm ngạc nhiên. “ ràng ông bà chủ nhà hề biết tí nào về đứa con của ,” bình luận.

      “Tôi…” ta khép miệng lại lần nữa, mặt tái . “Tôi biết về chuyện gì, Blackwood. Mời ngay lập tức.”

      “Tôi muốn nghe vài điều từ , Eleanor. Và trả lời tôi. Tôi có danh sách tất cả những ngôi nhà ở trong sáu năm qua và mọi người đàn ông xuất công khai cùng , vì thế hãy cân nhắc câu trả lời của mình cho kỹ càng vào.”

      phải ở đây, Keating”, ta rít lên, lùi lại vào phòng thay đồ lần nữa.

      Ồ, vậy bây giờ ta xấu hổ. quay lưng về phía ta để trừng mắt nhìn cả tá giới quý tộc đứng trong phòng sau mình. “.”

      “Đây là nhà của tôi, Blackwood”, Ngài Graslin khẳng định, “Tôi để cậu…”

      Keating đấm ta. Tử tước va bịch mông xuống sàn. “Tôi cảnh báo lần nữa. Ra ngoài.”

      “Ra khỏi… nhà, hay căn phòng này?”, nàng cổ dài rên rỉ.

      Chúa tôi. “Căn phòng.”

      “Tôi gọi cảnh sát phố Bow, cho cậu biết!”, Graslin gầm gừ, loạng choạng ra khỏi phòng trước cả vợ.

      Kể cả thế vẫn có vài phút. Thế là quá đủ. Hùng hổ tiến về phía trước lần nữa, Keating tìm thấy Eleanor nằm bò tay và đầu gối, lục lọi giữa chồng hộp đựng mũ. “Nếu tìm súng, mất cơ hội sử dụng nó rồi.”

      “Làm sao có thể?”, ta rên rỉ, đứng lên để đối mặt với . “ phá hoại mọi thứ!”

      “Tôi phá hoại mọi thứ?”, nhắc lại, cằm siết chặt. “Trong sáu năm qua, khiến tôi nghĩ rằng mình có đứa con trai. Trong sáu năm, tôi trả tiền để trang trí cho nửa số giường ở châu Âu. Trong sáu năm tôi nghĩ…” Giọng lạc dần.

      Trong sáu năm qua, luôn nghĩ rằng Chúa chọn cho hình phạt kéo dài cả đời. hình phạt bao giờ được giải thoát, bao giờ có thể quay lưng , bao giờ được quên. Và tất cả chỉ là lời dối.

      đáng phải trả giá,” ta quát lại . “ giết Edward.”

      “Phải, là tôi. Tôi cũng nghĩ về điều đó, biết . Làm thế nào mà đêm hôm đó ta lại về nhà sớm như thế?”, thận trọng hỏi. ta thêu dệt câu chuyện và tin đến từng từ . tên ngốc. Nhưng bây giờ có thể nhìn thấy những lỗ hổng, cả tòa nhà dường như sẵn sàng đổ sụp xuống. “Sau khi trói tôi vào giường để bắt tôi ở lại?”

      Vẻ sợ hãi mặt ta tan chút, mặc dù ta vừa thở hắt ra hơi thở bị kìm lại. “Thế bây giờ làm gì?”, ta hỏi bằng giọng bình tĩnh hơn rất nhiều. “Giết tôi? Trước tất cả những nhân chứng kia? thể tuyên bố rằng đây là tự vệ.”

      nhìn ta chằm chằm lúc, sững sờ. Trong tất cả những giấc mơ và ác mộng, trong tất cả những đêm ngủ suốt sáu năm qua, thân của con quái vật. người đàn ông phạm phải sai lầm trầm trọng đến mức chẳng xứng đáng với gì khác ngoài nỗi đau, và chẳng giành được gì khác ngoài ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp ta thể chạm vào. Tantalus[1], luôn tìm kiếm đứa con và tương lai ngay ngoài tầm nhìn phía bên kia đường chân trời.

      [1. nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, được biết đến nhiều nhất vì phải gánh chịu hình phạt vĩnh cửu ở địa ngục Tartarus (nơi giam cầm các vị thần ở sâu hơn cả địa ngục). Ông bị buộc phải đứng hồ nước và dưới cây thấp nhưng trái cây luôn lẩn khỏi tầm với và nước rút hết trước khi ông kịp uống.]

      cần phải bịa ra Michael”, cuối cùng , giọng cộc cằn bởi những mảnh vỡ của linh hồn . “Tôi vẫn chu cấp cho trong suốt phần đời còn lại.”

      nhiều như tôi muốn. Và tôi muốn đảm bảo rằng thay đổi suy nghĩ.” ta nhìn với vẻ tức giận thực . “Giờ sao?”

      “Giờ sao?”, nhắc lại. “Nếu vẫn là người đàn ông đưa lên giường sáu năm trước, tôi rất có thể làm điều gì đó rất bạo lực, xấu xa và quả quyết.”

      Vẻ am hiểu lại xuất trong ánh mắt của ta. “Và nếu còn là người đàn ông đó?”

      ghim chặt ánh mắt của ta trong rất nhiều nhịp đập nặng nề của trái tim. Sau đó quay gót bỏ .

      tự hỏi liệu Eleanor có nhận ra rằng ta vẫn còn nguyên vẹn và đứng ở đó nhờ vào người. người phụ nữ quyết trở thành bạn , bất chấp mọi lý do để lẩn tránh . người bây giờ sắp trở thành của gần đến mức khó có thể thở được khi nghĩ về nàng.

      Và nàng tự hỏi chuyện gì xảy ra khi Camille biết rằng có con trai, rằng nếu phải vì tiếng tăm kinh khủng của và cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều nàng giành được bằng cách kết hôn với Fenton, đám cưới của nàng kiện rất khác so với những gì họ lên kế hoạch.

    3. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 22

      “Cậu ở nơi quái quỷ nào thế?”

      Keating ngoái lại nhìn Adam và tiếp tục chải lông cho Amble. “Mình muốn cưỡi ngựa,” khi nghĩ đến những người giữ ngựa ngủ ở phòng sau. “Hôm nay là đêm dài.”

      “Lúc này phải là đêm nữa. Mình định hỏi cảnh sát phố Bow, đề phòng trường hợp cậu bị bắt.”

      “Nếu muốn có người vợ mè nheo với mình, mình tìm người nào đó xinh đẹp hơn cậu,” Keating , cảm kích nỗi lo lắng của bạn mình ngay cả khi có tâm trạng tiếp tục trò chuyện.

      có ai đẹp hơn mình đâu. Mình đoán là cậu tìm thấy Eleanor?”

      “Rồi.” Keating nhắm mắt lại phút. “Đầu mình nặng ít nhất ba mươi cân và mình… mình mệt, Adam. Mình chuyện với cậu sau, trước khi .”

      “Mình hiểu. Chỉ là mình có chút thông tin, nhưng chắc nó quan trọng thế nào. Vì thế mình muốn biết, nếu cậu chịu với mình, cậu có đứa con nào ?”

      . Mình có. Đó là mánh lới để ta lấy thêm tiền và duy trì hợp tác của mình.” hít hơi. Trong chốc lát, cảm thấy được giải thoát khỏi tất cả mọi thứ. Tự do để bắt đầu khởi đầu mới. Nhưng càng cân nhắc các việc, gánh nặng càng đè nặng lên đôi vai . Cái chết của Ngài Balthrow, cho dù có phải do Eleanor ném chồng mình cho sói hay , vẫn là lỗi của . Việc vùi mình vào rượu chè, cá cược và đàn bà từ khi mười bảy đến hai mươi mốt tuổi vẫn là lỗi của , cũng như các vụ đánh đấm dính dáng đến thường xuyên kể từ đó.

      ta thông minh đấy, mình phải công nhận điều ấy. ta chết chưa?”

      Thực tế rằng Adam phải hỏi câu đó lên rất nhiều về con người Keating cho đến lúc này. Hay là con người mà người ta nghĩ về . Thực tế, có vẻ như hai người đó là . “. Giết người có vẻ như đối lập với điều mà mình quan tâm nhất lúc này.”

      “Tạ ơn Lucifer vì điều đó.”

      Keating thả chiếc bàn chải vào hộp và lấy thùng yến mạch cho Amble. “Vấn đề chết tiệt ở đây là gì hả Adam? Chuyện này chẳng thay đổi gì ngoài thực tế là mình có mười nghìn bảng để dùng. Có lẽ mình có thể trám những lỗ hổng mái nhà ở Havard’s Glen.”

      “Thay vào đó, họ để ta sống trong nhục nhã, với cái tên kẻ giết người máu me. Vì thế hãy để tâm đến hành vi của mình, sửa chữa hành động, hoặc tái ngộ Blackwood trong ngọn lửa địa ngục,” Greaves trích dẫn. “Có phải bài thơ kết thúc như thế ? Và mình cho rằng cậu cũng kết thúc theo cách đó.”

      “Cho dù mình mệt đến mức nào,” Keating , cằm siết lại khi đối mặt trực diện với công tước, “Mình rất muốn đấm thứ gì đó. Vì thế cảm ơn.”

      Trong tích tắc, Greaves trông thực ngạc nhiên. “Mình muốn đánh nhau, Keating,” bạn , lùi lại bước.

      “Cậu đánh mình trước đó, cũng công bằng thôi. Ngoại trừ rằng cậu là gã khốn luôn tự cho là mình đúng và vờ rằng bao giờ làm điều gì bất chính trong đời, điều mà cả hai chúng ta đều biết là dối trá.”

      “Chết tiệt, Keating, thôi .”

      .”

      Greaves giơ hai bàn tay ra. “Mười nghìn bảng của cậu phải là do Fenton trả. Đó là phần trong thỏa thuận kết hôn mới mà ta đạt được với Montshire.”

      tiến đến Keating khựng lại. “Cái gì?”

      ràng họ thân mến của cậu có đến hai đồng để cọ vào nhau. ta thỏa thuận với Montshire rằng nếu ta có thể đưa Camille trở lại bệ thờ và về với lòng khoan dung của gia đình, họ trả cho ta phần thưởng trị giá hơn mười nghìn bảng. Với đội ngựa kéo xe.”

      “Ngựa hồng?”

      “Phải.”

      “Thế quái nào mà cậu lại phát ra chuyện này.”

      ấy đến đây vài tiếng trước, tìm cậu. Cùng với em , ràng gia đình rời mắt khỏi ấy cho đến đám cưới.” kéo đồng hồ bỏ túi ra và bật nắp mở. “Trong năm tiếng nữa.”

      ấy. Camille. Nàng ở đây và bỏ , săn lùng Eleanor. Lẽ ra có thể nhìn thấy nàng lần nữa, nhưng Eleanor cũng phá hoại cả điều đó. hít hơi. “Chuyện ấy chẳng thay đổi gì cả. ấy cần Fenton vì danh tiếng, phải tiền bạc.”

      Greaves nhìn lúc. “À, ừm, bây giờ mình muốn đánh cậu.” Lắc đầu, bạn quay lưng và đến cửa chuồng ngựa. “Mình phủi tay cả hai người,” bạn với lại qua vai. “Mình chưa bao giờ nhìn thấy cặp đôi nào quan tâm đến hạnh phúc của người khác đến mức nhìn thấy ngay trước mắt mình. Chúc ngủ ngon.”

      Công tước hiểu. Bạn thấy rằng Camille có được những thứ tốt đẹp hơn nhiều với cuộc sống đúng đắn. Ngay cả nếu Fenton là kẻ dối trá, tên hề và con cá lạnh lùng, nàng thu xếp được. Chắc chắn nàng phải học cách kiềm chế khiếu hài hước thú vị của mình và phải thận trọng với mọi người cũng như ý kiến của họ, nhưng nàng phải có mái nhà đầu và ngôi nhà của riêng mình.

      Đó là ngôi nhà tồi tàn với những tấm rèm và đồ nội thất tồn tại qua nhiều thập kỷ. Và tưởng tượng ra rằng nhìn thấy nàng trong những chiếc váy mới bằng cotton chứ phải lụa là, nhưng nhìn vào mặt tích cực, Fenton bao giờ khiêu vũ với nàng và để nàng dạo với hàng ngày trong công viên với hầu .

      Nàng bao giờ gặp lại bạn mình, gia đình mới kỳ lạ của nàng ở câu lạc bộ Tantalus, vì việc đó xúc phạm đến nhạy cảm và da mặt mỏng dính của chồng nàng, nhưng nàng có thể dùng trà và bánh quy với những nàng xúc phạm nàng mỗi khi có cơ hội trong suốt năm qua, những người xua đuổi nàng ra khỏi nhà mình khi nàng tuyệt vọng và sợ hãi.

      Mặt khác, mái nhà mới, lời hứa nghiêm chỉnh với chính mình và với nàng rằng bao giờ quá chén hay dính dáng vào những cuộc đánh nhau vô nghĩa với người khác. Và mười nghìn bảng. Và cần phải gửi từng đồng xu kiếm được từ điền trang của mình cho người khác.

      Keating ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ trong chuồng ngựa. Có lẽ cơn đau nhức nhối trong đầu lừa dối , nhưng những suy nghĩ lạc quan bắt đầu thấm vào linh hồn . Vào trái tim . có thể làm việc này với họ mình ? Nàng làm thế với Fenton lần thứ hai chứ? Liệu nàng có chọn… ? kẻ hay đánh đấm, say xỉn và giết người?

      Suy nghĩ đó khiến choáng váng và quay cuồng. có thể có nàng ? Cho dù xứng đáng với nàng hay , nghĩ rằng chuyện đó chỉ chốt lại ở thời điểm quan trọng. có can đảm để hỏi nàng và đối mặt với bất kỳ câu trả lời nào của nàng hay ?

      kéo chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ ra. Bốn giờ hai mươi phút sáng. Đứng lên, vỗ vào Amble lần cuối và sải bước ra khỏi chuồng ngựa để vào Baswich House. Hy vọng Adam vẫn chưa ngủ, vì họ có vài chuyện cần thảo luận.

      cần phải xem xem liệu mình có thể viết lại đoạn cuối của bài thơ chết tiệt đó , lần và mãi mãi.

      ~*~

      Quý bà Montshire véo má Camille. mạnh.

      “Oái! Thôi ”, Camille phản đối, nghiêng người ra xa và đặt lòng bàn tay mát lạnh lên mặt mình.

      “Con cần chút màu sắc.”

      “Thế dùng phấn thôi, cần phải đánh đập con.”

      Mẹ nàng cau mày. “Con bị đánh đập. Và xét đến chuyện đây là biểu sống động nhất của con cả buổi sáng nay, mẹ xin lỗi đâu.”

      đâu, sao mẹ phải xin lỗi chứ? Con mẹ sắp kết hôn với người đàn ông ấy thích và người thích ấy, vì số tiền rất lớn. Và đổi lại, mẹ được với những người bạn khó tính của mình rằng con tỉnh trí lại.”

      “Mẹ chỉ hy vọng Ngài Fenton nhận ra con kiểm soát cái lưỡi của mình kém như thế nào,” Quý bà Montshire quát lại nàng. “Nếu ngay từ đầu, con hoàn thành đám cưới này như hứa, lúc này con và cậu ấy có thể học cách trở thành bạn rồi. Giờ con lại phải bắt đầu với nỗi ngờ vực, mà đó là lỗi của con. Nhưng hôm nay con kết hôn.”

      “Con hứa.” Điều mẹ nàng nhận ra là lời hứa nàng giữ phải với gia đình, hay thậm chí là người sắp trở thành chồng mình. Đó là lời hứa với người đàn ông có thể nàng bao giờ nhìn thấy nữa. người đàn ông nàng bao giờ quên, người mà hạnh phúc của người đó quan trọng hơn cả của nàng. Và là người mà gia đình Pryce nên cảm ơn rất, rất nhiều.

      Cuối cùng, mẹ nàng thôi chọc, véo má nàng và lùi lại. “Trông con đáng ,” mẹ nàng .

      “Con mặc màu tối đẹp hơn,” Camille cãi lại, nhìn mình trong chiếc gương trang điểm. Với làn da trắng và mái tóc vàng, nàng thấy mình quá nhợt nhạt và lộ liễu trong chiếc váy cưới màu trắng.

      Và trừ rằng lần này nàng còn là đâu trong trắng ngơ ngác, nhìn thấy mình trong chiếc váy đó lần nữa mang lại loạt ký ức đáng sợ, nỗi tuyệt vọng và hốt hoảng vì bị trói vào cuộc hôn nhân với người hoàn toàn xa lạ, người cố tình lẩn tránh nàng xa. có gì thay đổi kể từ khi đó. À, có gì ngoài nàng.

      “Chúng ta cần đến nhà thờ,” Quý bà Montshire , quay mặt về phía hai đứa con hơn. “Ở lại đây. Me trở lại trong phút.”

      Dường như chẳng có ai tin rằng nàng bỏ chạy. Ít nhất có mặt của các em giúp nàng đào sâu quá vào những chuyện lẽ-ra-phải-thế và nên-là-thế khiến nàng thức trắng trong tuần qua.

      “Chị nghĩ gì thế?”, Joanna hỏi, xoay vòng chầm chậm khiến chiếc váy xanh nhạt xòe quanh chân. “Em định mặc chiếc váy màu xanh lá cây lần trước, nhưng mọi người nhìn thấy em mặc nó.”

      “Em rất đẹp,” Marie góp lời, liếc nhìn Camille lần nữa. Em nàng làm thế kể từ chuyến du ngoạn bí mật của họ đêm qua, nhưng Camille chắc con bé nghĩ mình nhìn thấy gì.

      “Xuống tầng , các !”, giọng mẹ nàng vang lên, “Xe đợi!”

      Camille hít hơi. Việc này là vì Keating, nàng nhắc nhở mình lần thứ nghìn. Nàng là phương tiện duy nhất để nhận được số tiền cần. Và đó là con đường duy nhất để có hy vọng được nhìn thấy con trai mình.

      May mắn là chuyến đến nhà thờ chỉ kéo dài hai mươi phút, vì có lẽ chẳng ai muốn làm gì ngoại trừ ngồi và nhìn chằm chằm vào nàng như thể họ mong đợi nàng biến thành con chim và bay ra khỏi cửa sổ xe ngựa. Ít nhất Marie biết rằng nếu muốn chạy, nàng có thể làm thế vào đêm hôm qua. Điều đó cũng có lý, nàng nghĩ.

      Khi đến nhà thờ, nàng và các em bị nhồi vào căn phòng ở đằng sau. Cánh cửa mở ra để mẹ nàng bước vào và nàng ngạc nhiên khi thấy cha mình đứng ngay ở phía bên kia cửa, tay khoanh trước ngực. Canh gác nàng, hay đúng hơn là đề phòng nàng.

      Theo như Keating lúc này rồi. Nàng có thể tưởng tượng ra con ngựa thiến màu nâu tuyệt đẹp, Amble, bên cạnh cỗ xe thuê chở đồ đạc và người hầu phòng. Nàng tự hỏi liệu có cưỡi ngựa đến gần nhà thờ hay , hay cố gắng tránh xa nó.

      Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng tranh cãi nho ngay bên kia cánh cửa. Nàng thể nghe từ nào, nhưng có ai đó chẳng vui vẻ gì. Mẹ nàng cau có lách ra khỏi phòng lần nữa.

      Marie đến và ngồi xuống bên cạnh Camille. “Nếu Blackwood, sao chị có thể lấy ngài Fenton được?”, em nàng thầm. “Em chết vì trái tim tan vỡ mất.”

      “Con người chết vì trái tim tan vỡ. Và chị kết hôn với Fenton vì số tiền mà Keating có được là lý do hợp lý hơn việc kết hôn với ta vì hai mươi hai năm trước có người chị phải làm thế.”

      Cánh cửa lại mở ra. “Bạn con ở đây,” mẹ nàng gắt gỏng, lông mày nhướng lên. “Những ả làm quán rượu và lẳng lơ đó, tất cả ngồi ngay ngắn ở hàng ghế dưới. Họ với cha con rằng họ thoát y nếu cha con làm loạn lên và hứa cư xử đúng mực nếu ông ấy cho phép họ ở lại.”

      Camille cười toe toét. “Tốt cho họ. Con mừng vì họ ở đây.”

      “Họ phá hoại buổi lễ này. Đây lẽ ra là trở về với khuôn phép xã hội của con. Giờ những kẻ cặn bã của xã hội kéo đến đây để gây phiền toái.”

      “Những kẻ cặn bã của xã hội đó cho con mái nhà đầu và cho phép con tránh được những việc rất tồi tệ,” Camille nhắc nhở. “Họ ở lại.”

      Mẹ nàng lườm nàng. “Mẹ rất vui vì con còn thuộc trách nhiệm của mẹ trong mười phút nữa. Vì mẹ biết mình nuôi dạy con trở thành bướng bỉnh như thế. Mẹ chỉ có thể chúc Ngài Fenton may mắn.”

      Đó có vẻ như là dấu hiệu kết thúc cuộc chuyện và trong mười phút tiếp theo, họ ngồi trong im lặng, ngoại trừ tiếng tích tắc sắc gọn của chiếc đồng hồ ở góc nhà. Nó gần giống như tiếng vọng của trái tim nàng, đều đặn, bị tác động bởi các kiện, chỉ tập trung vào việc đập và vỡ tan ra.

      Cha nàng thò đầu vào phòng. “Đến giờ rồi.”

      Rốt cuộc trái tim nàng cũng run lên hồi hộp. đến lúc kết hôn. đến lúc những giấc mơ hão huyền của nàng phải chết . Đến lúc phải gồng vai và làm việc cần phải làm.

      Quý bà Montshire và Joanna bỏ , có lẽ là đến chỗ ngồi ở hàng ghế trước của nhà thờ. Rồi Marie bỏ , gửi đến nàng cái nhìn chứa nhiều thông cảm hơn cả những gì nàng mong đợi trước đó. Sau đó cha nàng đưa cánh tay ra.

      Hít hơi thở ngắn, nàng nắm tay áo ông và bước vào nhà thờ.

      Đây là giây phút mà mười ba tháng trước nàng bỏ chạy. Nàng nhìn lên thấy Fenton nhìn chằm chằm vào mình như thể ta lo rằng nếu nháy mắt, nàng biến mất. phải lần này. Ít nhất lần này nàng có lý do để ở đây.

      Trước quan sát của hàng trăm cặp mắt, nàng tiến về phía trước cho đến khi cha nàng trao nàng cho Fenton và vị linh mục bắt đầu cất giọng đều đều thuyết giảng về thiêng liêng của hôn nhân. Nàng ước gì ông ta kết thúc nó cho rồi.

      Cuối cùng linh mục hỏi Fenton có đồng ý lấy nàng làm vợ hay . ta chẳng buồn nhìn nàng, vẫn tập trung chú ý vào người tiến hành buổi lễ. “Tôi đồng ý,” ta .

      Sau đó đến lượt nàng. ràng người ta mong đợi nàng , tôn trọng và vâng lời hầu tước. Nàng tự hỏi liệu ta có chấp nhận, dù chỉ trong ba điều đó khi nàng mở miệng đồng ý lấy ta hay .

      Cánh cửa phía sau nhà thờ mở tung ra. Giật bắn người, nàng quay ngoắt lại… và chết sững.

      Keating Blackwood sải bước lối giữa nhà thờ, ánh mắt dán chặt vào nàng. Chỉ nàng thôi. Trái tim nàng giật tung khỏi sợi dây kiểm soát và bắt đầu đập điên cuồng. làm gì thế?

      Giữa những tiếng thầm “Blackwood đẫm máu” và suy đoán về diện của , nàng thoáng thấy những người bạn của mình ở hàng ghế sau. Sophia, Pansy, Sylvie, Quý ông và Quý bà Haybury, Công tước của Greaves và họ đều nhất loạt mỉm cười.

      dừng lại ngay trước mặt nàng, “Camille,” giọng nhưng run run.

      “Keating,” nàng trả lời. “ làm…”

      cần hỏi em câu,” ngắt lời. “ kẻ phóng đãng, em biết thế mà. kẻ đê tiện, loại người tồi tệ nhất.”

      Nàng lắc đầu. “, …”

      “Người ta dối , lợi dụng cũng lừa dối chính mình. Tuy nhiên, em chưa bao giờ lừa dối .” Đột nhiên quỳ xuống đầu gối.

      Trong phút, trái tim nàng ngừng đập hẳn. Thời gian dừng lại. Nàng lại là mười hai tuổi, tưởng tượng ra người hùng quyến rũ công phá những bức tường lâu dài và cuốn nàng vào thế giới của những nụ hôn cùng kẹo sô la. Người đàn ông đó cuối cùng diện và lúc này chăm chú nhìn nàng.

      “Camille, em bằng tất cả mảnh vụn trong linh hồn mục rữa của mình. tôn sùng em. Khi nhìn em, lấy lại được sức mạnh và lòng can đảm. bao giờ muốn thiếu em nữa.” ngập ngừng, run rẩy trong giọng trầm ấm của chạm đến nơi sâu kín trong tâm hồn nàng. “Camille, em lấy chứ?”

      “Này đợi chút, Blackwood!” Ngài Fenton gầm lên, bước về phía trước. “Cậu thể cầu hôn ta! Ta kết hôn với ta. Chúng ta thỏa thuận!”

      “Im , Stephen,” Keating đáp lại, thậm chí dành cho họ lấy cái liếc nhìn.

      Ôi, nàng muốn kết hôn với . Rất nhiều. Khó có thể tin mình giữ được cân bằng, đừng gì đến lý trí, nàng đặt môt bàn tay lên vai và cúi người xuống. “Nhưng còn tiền sao? Micheal sao?”

      Đôi mắt nâu nhạt giữ ánh mắt nàng. “ có Micheal nào cả,” thầm trả lời. “ ta dối. Và còn tiền, đó khó có thể là lựa chọn khó khăn trong hoàn cảnh này.” với tay cầm lấy bàn tay kia của nàng. “Nhưng đây là lựa chọn của em. Em có muốn sống phần còn lại của cuộc đời với người đàn ông như ?”

      Camille lắc đầu. “. Em muốn phần đời còn lại với người đàn ông như .”

      “Cậu thấy rồi đấy?”, Fenton xen vào. “ , Keating. Ngay bây giờ.”

      Keating chớp mắt. “…”

      “Suỵt. Em muốn người đàn ông như . Em muốn . Em muốn lấy . Em .”

      đứng lên, lùa tay vào mái tóc được búi kỹ càng sau đầu nàng, hôn nàng nóng bỏng và mãnh liệt. Đâu đó ngoài phạm vi quan tâm của nàng, nàng nghĩ mình nghe thấy tiếng mẹ mình hét lên, nhưng nàng hầu như chú ý. Keating vòng tay ôm nàng, kéo nàng sát vào .

      em,” lại thầm, chạm vào môi nàng nhàng hơn.

      “Em ,” nàng thầm đáp lại, siết chặt tay vào ve áo để thể tách ra khỏi nàng.

      “Thế với . cỗ xe ngoài kia đợi để đưa chúng ta đến Gretna Green.”

      Nàng cười toe toét. “Ồ, vâng.”

      nắm tay nàng chặt và họ cùng nhau chạy ra phía sau nhà thờ khi hỗn độn rộ lên xung quanh họ. Cỗ xe đợi bên ngoài mang gia huy của Công tước Greaves, việc đó giải thích lý do vì sao bạn nàng chẳng lo lắng cho nàng chút nào.

      Khi giúp nàng bước lên xe và trèo vào sau nàng, cái nhìn thoáng qua cuối cùng nàng thấy qua cánh cửa nhà thờ là Fenton đứng cạnh vị linh mục, miệng há hốc. Nàng cười phá lên.

      Keating vẫn nắm tay nàng khi cỗ xe lăn bánh nhanh về phía Bắc. “ tự tiện lấy hết quần áo và đồ đạc của em khỏi câu lạc bộ Tantalus sáng nay rồi,” , ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi nàng, “Sophia đưa cho em cái này.” ngả người về phía trước rồi hôn nàng chậm và dịu dàng. “ chính xác là như thế, nhưng hiểu như vậy.”

      “Em vẫn thể tưởng tượng chuyện này là ,” nàng đáp lại. “Em nằm mơ.”

      “Em mơ.” Mặt trở nên nghiêm trang. “Bây giờ em hoàn toàn bị hủy hoại. tiệc tùng, khiêu vũ, có những chuyến dạo bị chú ý ở các công viên Luân Đôn nữa.”

      “Em nghĩ rằng Havard’s Glen có lối bộ.”

      “Có vài lối rất đẹp, cái hố và rất nhiều hươu nai.” lướt ngón tay xuống má nàng như để ghi nhớ khuôn mặt của nàng.

      “Và những lễ hội?”

      “Có.” mỉm cười. “Thực ra, thề với em rằng nếu có lễ hội nào trong ba tuần tới, thuê nhạc công và nhảy với em khắp nhà. Chỉ có hai chúng ta thôi.”

      Nghe còn hay hơn cả bữa tiệc. “Cảm ơn vì cứu em,” nàng . Con người thời thơ ấu của nàng đúng, những giấc mơ có thể trở thành thực. Nàng mới chỉ bắt đầu sống trong nó. giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má nàng.

      gạt nó và hôn lên đó. “Cảm ơn vì cứu ,” đáp lại. “Bạn của . Vợ của . Tình của .”

      Hết

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :