1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ May Mắn

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      23
      Beth




      “Cháu thích ấy bà ạ,” Beth .
      Đứng trong phòng tắm, cố uốn tóc sao cho đẹp nhất, dù rằng với tình hình mưa gió như bây giờ, ngờ là nỗ lực này có thể trở nên vô ích. Sau khi tạm nghỉ vào ngày hôm qua, hôm nay trong hai cơn bão nhiệt đới được dự báo trớc đó tràn vào thị trấn.
      “Bà nghĩ đẵ đến lúc cháu nên thành với bà rồi đấy. Cháu chỉ thích Thibault. Cháu nghĩ cậu ta là Người Ấy.”
      “Cháu đâu có lộ liễu thế,” Beth phản bác, bụng muốn tin điều bà .
      “Có đấy. Cháu lại chả ngồi trước hiên ngắt những cánh hoa cúc là gì.”
      Beth cười toe toét. “Cháu hiểu phép so sánh ấy đấy, bà có tin hay tùy.”
      Bà Nana phẩy tay. “Chó ngáp phải ruồi thôi. Vấn đề là, bà biết cháu thích Thibault. Câu hỏi đặt ra là, cậu ấy có thích cháu
      “Có bà ạ.”
      “Cháu hỏi điều đó nghĩa là gì chưa?”
      “Cháu biết điều đó nghĩa là gì.”
      “Bà phải hỏi cho ràng,” bà Nana . Bà soi gương và chỉnh lại mái tóc. “Vì bà cũng thích cậu ấy.”
      * * *

      Trong khi lái xe đưa bà đến nhà Logan, cứ lo cái cần gạt nước của chiếc xe ăn thua với trời mưa thế này.
      Những cơn bão tưỏng như dứt làm con sông phình ra; và dù nước còn chưa làm ngập con phố nhưng nó tiến tới sát mép đường. Nếu tình hình cứ thế này, nghĩ, chỉ và ngày nữa thể nào đường sá cũng ngập nước thôi. Các cửa hàng gần sông sớm phải chất bao cát để ngăn nước tràn vào làm hỏng những hàng hóa để dưới thấp.
      biết hôm nay có ai lễ ,” Beth nhận xét. “Cháu chẳng nhìn thấy đường nữa.”
      cơn mưa ngăn được mọi ngưòi đến với Chúa,” bà Nana ngân nga.
      “Lớn hơn cơn mưa ấy chứ. Bà nhìn thấy sông chưa?”
      “Thấy rồi. Cực kỳ dữ dội.”
      “Nếu nước dâng cao hơn, có thể chúng ta tới được thị trấn”
      “Mọi chuyện ổn thôi,” bà . Beth liếc nhìn bà. “Hôm nay bà có vẻ vui.”
      “Cháu à? Sau khi ở ngoài cả đêm?”
      “Bà,” Beth chống chế.
      “Bà đâu có phán xét gì đâu. Bà chỉ thế thôi. Cháu trưởng thành và đó là cuộc sống của cháu.”
      * * *

      Beth từ bé quen với những tuyên bố của bà. “Cháu đánh giá cao điều ấy đấy ạ.”
      “Vậy mọi chuyện vẫn tốt đẹp cả chứ? Ngay cả khi chồng cũ của cháu luôn cố gây chuyện?”
      “Cháu nghĩ thế.”
      “Cháu có nghĩ nó là thần giữ của ?”

      “Cháu cho rằng nghĩ đến mấy chuyện đó lúc này vẫn còn hơi sớm. Chúng cháu vẫn tìm hiểu nhau.”
      Bà Nana nhoài người tới trước lau hơi nước đọng lại kính xe. Mặc dù hơi nước biến mất nhanh, nhưng dấu tay của bà vẫn đọng lại. “Vài ngày sau khi gặp ông cháu bà biết ông là Người Ấy.”
      “Ông kể với cháu là hai người hẹn hò sáu tháng rồi ông cầu hôn.”
      “Đúng thế. Nhưng thế có nghĩa là ông mà cầu hôn sớm hơn đồng ý. Chỉ vài ngày cũng đủ để bà biết ông là Người Ấy của mình. Bà biết nghe có vẻ điên rồ, hả. Nhưng ngay từ khi mới gặpở bên ông bà thấy giống như bánh mì nướng với bơ vậy.”
      Bà nở nụ cười dịu dàng, mắt lim dim nhớ lại. “Bà nhớ lúc đó bà ngồi cùng ông trong công viên. Đó là lần thứ hai hoặc thứ ba gì đó bọn ta được riêng tư. Trong khi bọn ta về chim chóc cậu thiếu niên, ràng phải người của thị trấn, đến nghe. Mặt thằng bé cáu bẩn, chân giày, quần áo rách tả tơi, thậm chí còn vừa với vài người. Ông cháu nháy mắt với thằng bé trước khi chuyện tip với bà, như thể muốn rằng nó được hoan nghênh ở đây, và nó cũng mỉm cười lại phải. Điều đó làm cho bà nghĩ ràng ông đánh giá thằng bé dựa vẻ ngoài.” Bà dừng lại. “Ông cháu vẫn tiếp tục chuyện. Chắc hẳn ông phải biết tên của mọi loài chim trong vùng này cũng nên. Ông kể cho bà và thằng bé ấy nghe khi nào chúng di cư, làm tổ ở đâu, và tiếng chúng gọi nhau. Sau lúc, thằng bé ngồi xuống và cứ chăm chú nhìn ông như thể... ờ, như bị bỏ bùa mê. Và chỉ nó mà cả bà cũng cảm thấy thế. Ông cháu có giọng nhàng, nghe giống giọng hát ru, và khi nghe ông , bà cảm nhận được ông là người bao giờ có thể giận ai lâu hơn vài phút, bởi đơn giản là ông chẳng bao giờ giận ai. Ông cũng bao giờ phý hay cáu gắt, và khi đó bà biết ông là người mà bà có thể gắn bó suốt đời. Và bà quyết định mình phải là người lấy ông.”
      Dù những câu chuyện của bà quen thuộc nhưng Beth vẫn xúc động.
      câu chuyện cảm động.”
      “Ông là người tuyệt vời. Và với ngưòi đặc biệt đến thế, cháu phải nhận ra sớm hơn là cháu tưởng. Cháu nhận ra nó theo bản năng, và cháu biết chắc rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng bao giờ có người nào khác như cậu ấy nữa.
      Lúc đó, xe của họ đến con đường trải sỏi dẫn vào nhà Logan. Chiếc xe xóc làm bùn bắn tung tóe, và nhìn thấy đứng hiên nhà, trong bộ vest thể thao và quần âu là phẳng.
      Khi vẫy tay, thể nén nổi môt nụ cười rạng rỡ.
      * * *

      Buổi l và kết thúc bằng nhạc. Bài đơn ca của bà Nana nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt. Và vị cha xứ đặc biệt dành lời khen tặng cho cả bà và Logan, cảm ơn kịp thời lấp chỗ trống vào những phút cuối và cảm ơn bà Nana vì chứng minh điều kỳ diệu mà ân sủng của Chúa ban cho khi đối mặt với thử thách.
      Bài thuyết giảng chứa đựng nhiều thông tin, thú vị và gửi gắm thông điệp đầy khiêm tốn rằng chúng ta phải lúc nào cũng nhìn thấu những phép màu của Chúa. Beth có cảm giác rằng vị cha xứ xuất chúng của họ chính là trong những lý do khiến lượng giáo dâở nhà thờ này ngừng tăng lên.
      Từ chỗ ngồi của mình ở ban công phía , có thể dễ dàng nhìn thấy cả bà và Logan. Vào mỗi cuối tuần, khi Ben đến nhà bố nó, thích ngồi ở chỗ nhất định này để Ben biết phải tìm ở đâu. Thường thằng bé nhìn sang hai ba lần gì đó trong các buổi lễ; hôm nay khác, nó xoay dọc xoay ngang cả buổi như muốn ch biết rằng Logan, tài năng nhạc ở kia là bạn nó.
      Nhưng Beth vẫn giữ khoảng cách với chồng cũ. phải bởi những gì mới biết được về gã - dù chỉ thế cũng là quá đủ - mà bởi làm vậy Ben dễ chịu hơn. kể đến cái bản tính dâm đãng ở nhà thờ Keith vẫn hành xử như thể gã coi có mặt của nhân tố nổi loạn đầy nguy hiểm có thể gây khó chịu cho những người trong gia đình gã vậy. Ông nội gở trung tâm hàng ghế đầu, gia đình ngồi ở hai bên hoặc hàng ghế ngay sau. Từ chỗ mình, có thể thấy ông cụ đọc Kinh Thánh, ghi chép và chăm chú lắng nghe mọi điều cha xứ . Ông hát từ đầu đến cuối, tất cả các bài thánh ca. Trong cả gia đình Beth thích ông cụ nhất - ông luôn công bằng và lịch thiệp với , như hầu hết những người khác. Sau buổi lễ, nếu họ có tình cờ chạm mặt, ông luôn trông rất tuyệt và cảm ơn chăm sóc giáo dục Ben rất tốt.
      cảm nhận được chân trong cách ông cụ chuyện, nhưng vẫn có giới hạn nào đó: đừng làm gì cho tình hình xấu . Ông biết rằng nuôi dạy con tốt hơn Keith rất nhiều, và rằng Ben trở thành cậu bé ngoan là nhờ , nhưng tất cả những điều đó thể lấn át thực tế rằng Ben là, và luôn là, Clayton.
      Mặc dù vậy vẫn quý ông cụ - bất chấp mọi chuyện, bất chấp Keith, bất chấp giới hạn kia. Ben cũng ông cụ, và đôi khi cảm thấy ông cụ muốn Ben gặp để thằng bé vui vẻ hơn khi phải ở mình suốt với bố nó.
      Nhưng lúc này, tâm trí Beth nghĩ đến bất cứ điều gì trong số đó, mải quan sát Logan chơi piano. kỳ vọng nhiều. Có mấy người học nhạc chứ? Có mấy ngưòi có thể tự tin rằng mình chơi tốt chứ? Nhưng mất quá lâu để nhận ra rằng Logan đăc biệt có năng khiếu, hơn nhiều so với những gì trông đợi. Các ngón tay lướt dễ dàng và uyển chuyển phím đàn; hầu như còn chẳng đọc bản nhạc ngay trước mặt nữa. Thay vào đó, khi bà hát, chăm chú nhìn bà trong khi tay vẫn giữ nhịp điệu hoàn hảo, quan tâm đến phần biểu diễn của bà hơn của chính mình.
      Khi chơi đàn, thể nghĩ đến câu chuyện mà bà kể khi xe. Đầu óc còn ở buổi lễ nữa, nó lang thang về những lần trò chuyện thoải mái giữa với Logan, cảm giác khi trong vòng tay siết chặt, lối cư xử tự nhiên của với Ben. Cũng phải thừa nhận là vẫn còn có nhiều thứ về chưa biết, nhưng biết rằng: đem lai cho niềm hạnh phúc trọn vẹn, điều mà bấy lâu nay vẫn nghĩ chỉ có thể tồn tại trong mơ ước. Biết nhiều hay ít về phải là tất cả, chỉ biết chắc rằng, theo cách của bà, là lát bánh mì nướng để món bơ là phét lên.
      * * *

      Khi buổi lễ kết thúc, Beth đứng ở phía sau, thích thú quan sát Logan được đối xử như ngôi sao nhạc rock. Thôi được, ngôi sao nhạc rock với các fan hâm mộ sống nhờ trợ cấp xã hội, nhưng có hề gì, theo nhận thấy có vẻ vừa tự hào vừa bối rối bởi quan tâm bất ngờ này.
      bắt gặp ánh mắt nhìn năn nỉ được giúp đỡ. Tuy nhiên, chỉ nhún vai mỉm cười. muốn can thiệp. Khi cha xứ lại gần để cảm ơn lần thứ hai, ông hỏi có thể cân nhắc việc ếp tục chơi đàn ngay cả sau khi Abigail chữa lành cổ tay . “Tôi chắc chúng ta tìm được cách thu xếp thôi,” cha xứ nài nỉ.
      Điều làm ngạc nhiên nhất là việc ông nội của Keith cũng dẫn Ben tới chỗ Logan. Giống như khi Moses(1) rẽ nước Hồng Hải, ông cụ chẳng cần phải xếp hàng giữa đám đông để đợi tới lượt mình khen ngợi. Ở phía xa, Beth thấy Keith đứng đó, hằm hằm tứcvà căm ghét.
      (1) Moses: lãnh tụ tôn giáo của người Do Thái, theo Kinh Thánh là người rẽ nước biển Hổng Hải, đưa dân Do Thái thoát khỏi đất Ai Cập để sang bán đảo Sinai.

      “Chơi hay lắm bạn,” ông cụ vừa vừa chìa tay ra. “ chơi như thể được Chúa ban phước vậy.”
      Quan sát nét mặt Logan, biết là nhận ra ông cụ, dù biết tại sao. bắt tay ông.
      “Cảm ơn ông.” .
      “Chú ấy làm việc ở trại chó với bà đấy,” Ben to. “à cháu nghĩ chú và mẹ hẹn hò.”
      Ngay lập tức, khí yên lặng bao trùm lên đám đông người hâm mộ, ngoại trừ lác đác vài tiếng ho quan ngại.
      Ông cụ chăm chú nhìn Logan, mặc dù đoán được phản ứng của ông thế nào. “Điều đó có đúng ?” ông hỏi.
      “Đúng thế, thưa ông,” Logan trả lời.
      Ông gì. “Chú ấy cũng từng ở trong binh chủng lính thủy đánh bộ nữa,” Ben thêm, chẳng để ý gì t khí căng thẳng xung quanh. Khi thấy ông có vẻ ngạc nhiên, Logan gật đầu.
      “Vâng, cháu phục vụ trong lính thủy đánh bộ, trung đoàn 5 thuộc sư đoàn 1, đóng tại căn cứ Pendleton ”
      Sau lát ngập ngừng, ông cụ gật đầu. “Vậy cũng cảm ơn phụng đất nước chúng ta. Hôm nay làm rất tốt.”
      “Cảm ơn ông,” lặp lại.
      * * *

      “Lúc nãy lịch,” Beth nhận xét khi họ về đến nhà. đả động gì về chuyện vừa xảy ra cho tới khi bà ở ngoài tầm nghe. Ngoài nhà thờ, bãi cỏ bắt đầu giống như cái hồ và mưa vẫn rơi xối xả. đường về họ qua nhà của Thibault để đón Zeus, và lúc này nó nằm cuộn mình dưới chân họ.
      “Sao lại có thể lịch thiệp cơ chứ?”
      nhăn mặt. “ biết vì sao mà.”
      “Ông cụ đâu phải là chồng cũ của em đâu.” Logan nhún vai. “ nghĩ là ông biết những gì chồng cũ của em làm. Tại sao? Em nghĩ là đáng ra nên làm ông cụ sốc chết à?”
      “Tất nhiên là rồi.”
      cũng thế. Nhưng trong lúc tiếp chuyện ông cụanh tình cờ nhìn thấy chồng cũ của em. Trông ta như vừa nuốt phải con sâu vậy.”
      cũng nhận ra à? Em nghĩ nom cảnh đó buồn cười.”
      “Gã vui nổi đâu.”
      “Thế ta có thể tham gia câu lạc bộ này,” . “Sau tất cả những gì ta làm, ta đáng phải ăn con sâu.
      Logan gật đầu, và xích sát lại gần hơn. vươn tay ra ôm vào lòng.
      “Lúc chơi piano trông cực kỳ đẹp trai đấy”
      “Vậy sao?”
      “Em biết nên nghĩ về điều đó khi ở nhà thờ, nhưng em thể đừng được. nên mặc áo vét thường xuyên hơn.”
      “Công việc của đâu có cầu điều đó.”
      “Nhưng có thể bạn có.”
      giả vờ bối rối. “ có bạn sao?”
      huých đùa trước khi ngước lên nhìn . hôn lên má . “Cảm ơn đến Hampton. Và quyết định ở lại.”
      mỉm cười. “ đâu có quyền lựa chọn.”
      * * *

      Hai tiếng sau, ngay trước bữa tối, Beth thấy xe của Keith lội qua vũng nước mưa lối dẫn vào nhà. Ben nhảy ra ngoài. Keith quay xe bỏ trước cả khi Ben kịp leo lên bậc thềm.
      “Mẹ ơi! Chú Thibault ơi!”
      Logan vẫy tay, còn Beth đứng lên. “Chào con ,” Beth . ôm lấy thằng bé. “Con có vui ?”
      “Con phải dọn bếp. Cũng phải đổ rác.”
      “Tốt,”
      à mẹ biết ?”
      “Gì thế?”
      Ben giũ giũ áo mưa. “Con nghĩ con muốn học piano.”
      Beth mỉm cười, suy nghĩ. Tại sao mình lại ngạc nhiên nhỉ.
      “Chú Thibault!”
      Logan ngẩng đầu lên. “Gì thế?”
      “Chú có muốn xem nhà cây của cháu ?”
      Beth xen vào. “Con ... gió bão thế này mẹ chắc đó là ý kiến hay đâu.”
      sao đâu mẹ. Ông làm nó. Và con vừa mói đến đó mấy hômớc.”
      “Nước có thể dâng cao hơn.”
      mà mẹ! Bọn con ở đó lâu đâu. Vầ có chúThibault ở cùng con rồi mà.”
      Bất chấp lý trí , Beth đồng ý.

      24
      Clayton

      Clayton muốn tin, nhưng đúng là ông nội Thigh-bolt sau buổi lễ. Bắt tay , đối xử như thể người hùng, trong khi Ben ngước nhìn chằm chặp vào Thigh-bolt bằng đôi mắt cún con mở to đầy ngưỡng mộ.
      Với tâm trạng đó, phải cố lắm gã mới nuốt trôi bữa ăn giữa buổi mà mở lon bia nào, và sau khi đưa Ben về nhà mẹ nó, gã uống liền tù tì lúc bốn lon. Cho tới trước lúc ngủ, gã chắc chắn là mình uống hết cả thảy mười hai lon. Hai tuần qua, gã uống khá nhiều bia. Gã biết như thế là quá giới hạn, nhưng đó là thứ duy nhất có thể giúp gã quên cuộc đụng độ với Thigh-bolt.
      Phía sau gã, chuông điện thoại reo lên. Lại điện thoại.
      Lần thứ tư trong vòng hai tiếng đồng hồ qua, nhưng gã chẳng có tâm trạng để mà trả lời.
      Thôi được, gã phải thừa nhận là đánh giá thấp tên này. Thigh-bolt trước gã bước ngay từ đầu. Gã thường nghĩ Ben là đứa biết cách chọc tức gã, còn tên này lại còn biết thả bom. , Clayton chợt nghĩ, thả hom. điều khiển tên lửa với độ chính xác tuyệt đối, tất cả là nhằm hủy diệt cuộc sống của Clayton. Còn tồi tệ hơn, Clayton nhìn thấy tên lửa bay đến. lần nào.
      Còn hơn cả bực dọc, nhất là khi mọi chuyện có vẻ ngày càng tồi tệ hơn. Giờ Thigh-bolt bảo gã phải làm gì. Ra lệnh này nọ, như thể gã là thứ tôi tớ ăn lương của , và gã hoàn tòan hiểu nỗi sao lại ra nông nỗi này, cũng tài nào nhìn ra lối thoát. Gã cứ muốn tin rằng cái trò quay video vụ đột nhập hơm bữa của gã chỉ là trò bịp bợm của Thigh-bolt. Chắc là thằng đó chỉ dối thôi, chứ ai mà thông minh đến thế. Chắc chắn là thế. Nhưng nếu dối sao?
      Clayton ra tủ lạnh và mở lon bia nữa, bụng bảo dạ nên mạo hiểm. Ai mà biết tên Thigh-bolt đó còn định làm gì nữa? Gã tu hơi dài, cầu cho tác dụng tê mê của bia sớm phát huy.
      Đáng lẽ vụ này phải được giải quyết cách dễ dàng hơn mới phải. Gã đường đường là đội phó cảnh sát, trong khi tên kia chỉ mới đến thị trấn. Đáng lẽ gã phải nắm thế chủ động ngay từ đầu mới đúng, nhưng thay vào đó gã thấy mình chết gí trong căn bếp bừa bộn chỉ vì gã dám sai Ben kẻo nó về kể cho Thigh-bolt đời gã coi như tiêu.
      Tê đó có cái gì để chống lại gã nhỉ? Đó là điều mà Clayton muốn biết. Clayton phải là người gây chuyện. Thigh-bolt mới là kẻ làm cho mọi việc trở nên khó chịu – và như để xát muối vào vết thương, còn ngủ với Beth nữa.
      Gẫ tu ngụm nữa, tự hỏi tại sao đời mình lại lên voi xuống chó trong nháy mắt thế này. Mải đắm chim trong nỗi thống khổ, suýt nữa nghe ra tiếng ai gõ cửa. Gã đứng dậy khỏi bàn và loạng choạng bước ngang qua phòng khách. Khi mở cửa, gã thấy Tony đứng hiên ướt như chuột lột. Lại thằng sâu bọ này nữa, mọi việc còn chưa đủ tệ hay sao!
      Tony lùi lại chút. “Oa, trai. ổn đấy chứ? Người nồng nặc mùi bia.”
      “Mày muốn gì, Tony?” Gã chả còn tâm trạng quái nào mà tiếp thằng này nữa.
      “Em cố gọi cho nghe máy.”
      “Vào đề .”
      “Dạo này em chẳng thấy đâu.”
      “Dạo này tao bận. Và bây giờ cũng bận, xéo .” Gã định đóng cửa Tony giơ tay ra.
      “Khoan! Em có chuyện muốn với ,” Tony rên rỉ. “Quan trọng đấy.”
      “Gì thế?”
      có nhớ lần trước em gọi ? Em cũng nữa, chắc cũng phải cách đây mấy tháng?”
      .”
      nhớ mà. Em gọi cho từ quán Decker để về cái thằng cứ hỏi khắp nơi về bức ảnh của Beth ấy.”
      sao?”
      “Đò là cái em muốn với .” Tony hất những sợi tóc ướt ra khỏi mắt. “Hôm nay em lại thấy nó. Và nó chuyện với Beth.”
      “Mày cái gì thế?”
      “Sau buổi lễ ở nhà thờ. Nó chuyện với Beth và với nội . Chính là cái thằng hôm nay chơi piano đấy.”
      Cái đầu ong ong của Clayton bỗng tỉnh hẳn ra. Lúc đầu chỉ là hơi ngờ ngợ, về sau ràng hơn. Đó chính là cái tuần Thigh-bolt lấy trộm cái máy ảnh và thẻ nhớ của gã.
      chắc chứ?”
      “Vâng, em chắc mà. Cái mặt nó em nhớ như in.”
      có tấm ảnh của Beth hả?”
      “Em với rồi còn gì. Em thấy mà. Cũng lạ, nhỉ? Hôm nay em lại còn thấy họ cùng nhau nữa? Em nghĩ muốn biết.”
      Clayton xử lý thông tin của Tony. “Tao muốn mày kể cho tao nghe mọi thứ mày còn nhớ về bức ảnh.”
      Thằng sâu bọ Tony này cò trí nhớ tốt đến ngạc nhiên, và Clayton mất nhiều thời gian để nắm được toàn bộ câu chuyện. Rằng bức ảnh có từ vài năm trước và được chụp tại hội chợ. Rằng Thigh-bolt biết tên ta, và tìm kiếm ta.
      Sau khi Tony ra về, Clayton tiếp tục suy ngẫm những gì gã vừa nghe được.
      Khong thể nào có chuyện Thigh-bolt đến đây từ năm năm trước rồi quên mất tên ta. Vậy lấy tấm ảnh ở đâu? Có đúng là bộ khắp đất nước để tìm ta ? Và nếu vậy điều đó có nghĩa là gì? theo dõi ta à?
      Lúc này gã vẫn chưa chắc chắn, nhưng có gì đó ổn. Và Beth, vẫn ngờ nghệch như thường, chỉ cho vào giường, mà còn cho vào cả cuộc sống của nữa.
      Gã cau mày. Gã thích điều đó. Gã hề thích điều đó và gã khá chắc là Beth cũng thích.

      25
      Thibault

      “Nó kia phải ?”
      Mặc dù được cây cối che đỡ, Thibault vẫn ướt khi cùng Ben tới được chỗ nhà cây. Nước trút xuống từ cái áo mưa, còn chiếc qun mới của sũng nước từ đầu gối trở xuống. Bên trong đôi bốt, tất chân nhớp nháp khó chịu. Ben ngược lại, thằng bé được bọc kín từ đầu đến chân trong chiếc áo mưa có mũ; chân đôi ủng cao su của bà Nana. Nếu hở mỗi khuôn mặt chắc thằng bé còn chẳng nhận ra là trời mưa cũng nên.
      “Đây là cách mà chúng ta tới đó. kỳ diệu phải chú?” Ben tới chỗ cây sồi ở cạnh con suối. chuỗi các khúc gỗ xẻ cỡ khoảng năm nhân mười được đóng vào bên của thân cây. “Chúng ta chỉ cần trèo lên cái thang cây này để qua cầu.”
      Thibault lo lắng nhận ra rằng con suối rộng gấp đôi so với bình thường, và nước chảy rất xiết.
      Quay sang xem xét chiếc cầu , thấy nó được chia làm ba phần: chiếc cầu treo khá là xơ xác mắc từ cây sồi bên này đến trạm nghỉ trung tâm ở giữa con suối chống đỡ bởi bốn cột trụ; trạm nghỉ này lại được nối bởi cây cầu treo khác đến thềm của ngôi nhà cây. Thibault nhận ra những chỗ sứt sẹo xung quanh những cột trụ do tác dụng của dòng chảy. Mặc dù kiểm tra kỹ tình trạng của cây cầu từ trước nhưng e rằng những cơn bão dữ dộiớc xiết làm suy yếu các chân trụ của trạm nghỉ. chưa kịp Ben leo lên chiếc thang cây dẫn lên cầu.
      Từ bên , Ben cười toe toét với . “ thôi! Chú còn chờ gì nữa?”
      Thibault giơ tay che cho mưa khỏi táp vào mặt, bất giác thấy hơi sợ. “Chú chắc đây là ý kiến hay đâu.”
      “Chú nhát quá!” Ben chế giễu rồi lên cầu, mỗi bước chân của nó lại khiến cây cầu lắc lư chao đảo.
      “Đợi !” Thibault hét lên vô vọng. Lúc đó Ben đến được trạm nghỉ.
      Thibault trèo lên thang cây và thận trọng bước lên cây cầu treo. Những tấm ván sũng nước lúnới sức nặng của . Khi Ben thấy tới gần, nó nhảy tiếp sang phần cầu thứ hai dẫn tới nhà cây. Tim như muốn rớt ra ngoài khi thấy nó nhảy phốc lên thềm nhà. Ngôi nhà chao dưới sức nặng của Ben, nhưng vẫn rất vững. Ben quay lại, ngoác miệng ra cười sung sướng.
      “Quay lại !” Thibault hét lên. “Chú nghĩ cái cầu có thể chịu được chú.”
      “Nó chịu được mà. Ông cháu dựng nó!”
      “Thôi mà, Ben!”
      “Đồ nhát cáy!” Ben lại chế nhạo.
      ràng là Ben coi mọi chuyện như trò chơi hơn kém. Thibault quan sát cây cầu lần nữa, rồi kết luận rằng nếu chậm có thể an toàn. Ben chạy qua - áp lực lên cầu do mô men xoắn và va chạm là khá lớn. Liệu nó có chịu được sức nặng của cơ thể ?
      Bước đầu tiên, những tấm ván cũ kỹ và ướt sũng lún sâu xuống vì sức nặng của . là chúng mục rữa. Thibault thoáng nghĩ tới bức ảnh trong túi. Dưới chân , dòng nước lũ chảết với những xoáy nước cuồn cuộn.
      thể trì hoãn được nữa. bước chầm chậm và tới được trạm nghỉ giữa con suối, rồi lại tiếp phần lơ lửng còn lại của chiếc cầu treo. Nhận thấy sàn của ngôi nhà cây có vẻ ọp ẹp, tự hỏi liệu nó có chịu được trọng lượng của hai người gộp lại hay . Trong túi áo , bức ảnh cứ như bốc cháy.
      “Chú gặp cháu ở trong nhà,” Thibault , cố giữ giọng thoải mái. “Cháu cần phải đội mưa đợi ông già như chú đâu.”
      May thay, Ben phá lên cười và chui vào trong ngôi nhà cây. Thibault thở phào nhõm và run run bước tiếp về phía trước. Rồi sải nhanh bước dài để tránh phần thềm nhà và loạng choạng lao hẳn vào bên trong.
      “Đây là nơi cháu để bộ bài Pokémon,” Ben và chỉ tay về phía những chiếc hộp sắt tây ở góc nhà, chẳng buồn nhìn xem bước vào như thế nào. “Cháu có lá bài Charizard. lá bài Mewtoo nữa.”
      Thibault lau nước mưa mặt, lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống sàn. “Hay đấy,” . Nước từ áo mưa của chảy xuống ròng ròng thành vũng dưới chân.
      quan sát căn phòng bé tí teo. Đồ chơi bày la liệt khắp các góc phòng. ô cửa sổ khoét xuyên qua vách, hề có cửa che chắn, khiến cho hầu hết bên trong căn phòng phải hứng chịu mưa nắng, và giờ làm ướt sũng những tấm ván gỗ xù xì. Đồ đạc duy nhất là chiếc ghế xếp ở góc phòng.
      “Đây là chỗ trốn của cháu,” Ben , ngồi phịch xuống ghế.
      “Vậy sao?”
      “Cháu đến đây mỗi khi tức giận. Như khi mấy đứa ở trường chơi xấu cháu chẳng hạn.”
      Thibault tựa người vào tường, giũ nước khỏi tay áo mình. “Bọn chúng làm gì?”
      “Mấy trò vớ vẩn. Chú biết đấy.” Nó nhún vai. “Trêu chọc cách cháu chơi bóng rổ hay bóng đá, hoặc vì sao cháu phải đeo kính.”
      “Chắc rất khó chịu nhỉ.”
      “Cháu chẳng thấy khó chịu.”
      Ben có vẻ nhận thấy mâu thuẫn rành rành trong câu của mình, và Thibault tiếp tục. “Cháu thích gì nhất khi ở đây?”
      yên tĩnh,” Ben . “Khi cháu ở đây, ai đặt câu hỏi cho cháu hay cầu cháu làm các thứ. Cháu có thể ngồi đây suy nghĩ.”
      Thibault gật đầu. “Có lý đấy.” Qua cửa sổ, có thể thấy gi mạnh lên và bắt đầu làm cơn mưa chuyển hướng. Bão mạnh dần.
      “Cháu nghĩ về gì?” hỏi.
      Ben nhún vai. “Đại loại như về việc trưởng thành và những chuyện tinh linh khác ạ. Lớn hơn bây giờ.” Nó ngừng lại. “Cháu ước cháu to cao hơn.”
      “Tại sao?”
      “Có đứa ở lớp luôn bắt nạt cháu. Nó rất xấu tính. Hôm qua nó đẩy cháu ngã ở phòng ăn.”
      Ngôi nhà cây rung chuyển vì cơn gió mạnh. lần nữa, bức ảnh như bùng cháyThibault bất chợt phát ra tay mình lần mò trong túi. hiểu động lực từ đâu, nhưng trước khi kịp hiểu mình làm gì lấy tấm ảnh ra.
      Ở bên ngoài, gió tiếp tục gào thét và có thể nghe tiếng cành cây đập rầm rầm vào ngôi nhà. hiểu rằng, cứ mỗi phút trôi qua, cơn mưa lại làm mực nước suối dâng lên thêm chút nữa. Ngay lập tức, hình dung thấy cảnh ngôi nhà cây đổ sụp xuống, và Ben chới với giữa dòng nước hung dữ duới kia.
      “Chú muốn đưa cháu thứ,” Thibault , những từ ngữ vuột ra trước cả khi kịp hiểu mình gì. “Chú nghĩ nó che chở cho cháu.”
      “Thứ gì vậy ạ?”
      Thibault nuốt nước bọtbức ảnh của mẹ cháu.”
      Ben cầm bức ảnh và nhìn chằm chằm vào nó, vẻ mặt hết sức tò mò. “Cháu làm gì với nó?”
      Thibault cúi xuống gõ vào góc bức ảnh. “Chỉ cần mang nó theo người. Bạn chú, chú Victor, gọi đó là tấm bùa may mắn. Chú ấy đó là thứ giúp cho chú an toàn ở Iraq.”
      vậy sao?”
      Chính chú cũng tự hỏi câu đó, có nhỉ? lúc lâu, sau, Thibault gật đầu. “Chú đảm bảo đấy.”
      “Tuyệt.”
      “Cháu làm cho chú việc chứ?” Thibault hỏi.
      “Gì thế ạ?”
      “Cháu giữ chuyện này cho riêng chú cháu mình thôi? Và hứa luôn mang theo nó?”
      Ben đắn đo. “Cháu có thể gấp nó lại chứ?”
      “Chú nghĩ là có thể.
      Ben nghĩ ngợi. “Được thôi,” cuối cùng nó , gấp tấm ảnh lại và đút vào túi quần. “Cảm ơn chú.”
      * * *

      Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn năm năm qua, tấm ảnh rời xa hơn khoảng cách từ giá treo quần áo trong phòng tắm tới vòi hoa sen hay bồn rửa. Cảm giác mất mát choán lấy và làm thấy mất phương hướng. nghĩ rằng trống vắng đến thế khi phải rời xa bức ảnh. Nhìn Ben qua cầu, và nhìn con suối chảy xiết bên dưới, cảm giác đó lại dâng lên mạnh hơn. Khi Ben vẫy tay gọi từ bên kia con suối và bắt đầu leo xuống chiếc thang cây, Thibault miễn cưỡng bước ra nơi thềm của ngôi nhà, rồi di chuyển ra chỗ cây cầu càng nhanh càng tốt.
      Hết sứco lắng, bước dò dẫm cây cầu, cố nghĩ đến cái là nó hoàn toàn có thể gãy sập xuống suối bất cứ lúc nào, và cả chuyện còn bức ảnh trong người nữa. Khi tới được chỗ cây sồi ở bên kia con suối, thở phào nhõm. Vậy nhưng, trong lúc trèo xuống, bỗng nhiên Thibault bị ám ảnh bởi linh cảm rất xấu, rằng dù có đến đây vì lẽ gì nữa mọi chuyện hãy còn chưa kết thúc - mà, thực tế, chỉ mới bắt đầu.
      26

      f—e

      Beth

      Hôm thứ Tư, vào giờ ăn trưa, Beth nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lớp học. chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế - kèm theo chuỗi mấy cơn bão này là những trận cuồng phong và gió mùa Đông Bắc hề được dự báo trước giáng xuống thị trấn Hampton, cũng như mọi thị trấn khác nằm trong khoảng từ Raleigh tới bờ biển. Vấn đề là, giống hầu hết những cơn bão nhiệt đới khác, chúng nhanh ra biển. Thay vào đ nán lại hết ngày này qua ngày khác, dông tố liên miên, khiến cho gần như mọi con sông ở phía Bắc của bang đều bị ngập lụt. Những thị trấn dọc theo các sông Pamlico, Neuse và Cape Fear ngập tới đầu gối, và Hampton cũng sắp sửa chịu chung số phận. Thêm hai ngày mưa nữa muốn tới được khu trung tâm, có thể người ta phải dùng ca nô mất.
      Thị trấn quyết định đóng cửa các trường học cho đến hết tuần vì xe buýt của trường thể di chuyển được, và chỉ hơn nửa số giáo viên có khả năng tới được trường. Ben, tất nhiên, sướng rơn người trước triển được ở nhà đùa nghịch trong các vũng nước cùng với Zeus. Còn Beth lại cảm thấy mỗi lúc lo lắng hơn. Cả báo chí và truyền hình địa phương đều thông báo rằng mực nước ở sông South dâng cao đến mức nguy hiểm, và tình hình còn tồi tệ hơn r nhiều bởi các con suối và sông nhánh cũng đều tràn bờ. Hai con suối bao quanh trại chó, thường ngày nằm cách nhà khoảng nửa cây số, nay có thể nhìn thấy từ các cửa sổ, và Logan thậm chí cũng giữ Zeus tránh xa khỏi những chỗ lụt lội trôi nổi đủ các thứ rác rưởi và vật lạ.
      Bị kẹt trong phòng học hẳn là nỗi khổ cực cho bọn trẻ, đó là trong những lý do vì sao ở lại lớp của mình. Sau giờ ăn trưa, lũ nhóc quay lại phòng học, nơi mà theo lý thuyết chúng sung sướng tô màu tập vẽ, hay trật tự ngồi đọc sách thay vì đá bóng hay chơi bóng rổ hoặc đuổi bắt ngoài trời. Nhưng, thực tế là bọn trẻ cần được xả năng luợng, biết điều đó. mấy năm nay, luôn kiến ngị chuyện này với cấp , chỉ đơn giản là cho phép bọn trẻ gập bàn trong phòng ăn lại rồi chạy nhảy chơi đùa khoảng hai mươi phút, để chúng có thể tập trung tinh thần khi trở về lớp học sau giờ ăn trưa. Nhưng họ có cơ hội nào cho hết, bởi chuyện kiến nghị còn liên quan đến quy định, trách nhiệm pháp lý, vấn đề vệ sinh và trật tự của trường, về sức khỏe và an toàn. Khi hỏi những thứ đó có nghĩa là gì, người ta giải thích hồi tràng giang đại hải, tất cả chốt lại là do món khoai tây chiên. Tỉ như, Chúng ta thể để cho bọn trẻ trượt ngã vì khoai chiên, hoặc là, Nếu chúng trượt ngã vì khoai chiên phòng Giáo dục của hạt bị kiện, hoặc, Các giám thị có thể cầu thương lượng lại hợp đồng lao động nếu phải làm thêm cái việc dọn dẹp những miếng khoai chiên vương vãi trong nhà ăn, và cuối cùng, Bọn trẻ có thể nhiễm trùng nếu bị trượt ngã vì khoai tây chiên rơi vãi s.
      Chào mừng đến với thế giới của các luật sư, nghĩ. Xét cho cùng luật sư đâu có phải dạy bọn trẻ học sau khi bắt chúng ru rú trong lớp học cả ngày mà chẳng được ra chơi.
      Thường có thể lui xuống phòng giáo viên để ăn trưa, nhưng vì có quá ít thời gian để sắp xếp các hoạt động cho lớp học, quyết định ở lại chuẩn bị các thứ. lúi húi ở góc lớp chuẩn bị túi đậu cho trò chơi ném túi đậung ô ăn điểm - Beth cất chúng trong tủ để phòng khi lũ trẻ thể ra ngoài như hôm nay - chợt thấy có bóng ai đó bước vào cửa. quay lại, và ngay lập tức nhận ra ai. Vai áo đồng phục của ta ướt sũng, và nước giọt xuống từ chiếc thắt lưng nơi ta giắt khẩu súng. Trong tay ta là tập tài liệu.
      “Chào Beth,” ta cất giọng nhàng. “Em có rỗi phút ?”
      đứng dậy. “Chuyện gì thế, Keith?”
      đến để xin lỗi,” ta , đan hai tay vào nhau thể thái độ ăn năn hối lỗi. “ biết em có nhiều thời gian, nhưng muốn chuyện với em khi em ở mình. tận dụng cơ hội lúc em ở đây, nhưng nếu đúng lúc, chúng ta có thể sắp xếp lúc nào em thấy tiện.”
      liếc đồng hồ. “Tôi có năm phút,” .
      Keith bước vào lớp học và đóng cửa Được nửa chừng, ta dừng lại, chờ cho phép. gật đầu, muốn kết thúc chuyện này nhanh. ta tiến về phía , dừng lại và giữ khoảng cách đầy vẻ tôn trọng.
      “Như , đến đây để xin lỗi em.”
      “Về chuyện gì?”
      “Về những tin đồn em nghe được,” ta . “ hoàn toàn thành vớ
      khoanh hai tay lại.
      “Hay cách khác, dối,” .
      “Đúng vậy.”
      dối thẳng vào mặt tôi.”
      “Đúng.”
      “Về điều gì?”
      “Em hỏi có từng đuổi cổ ai đó trong số những gã em từng hẹn hò . nghĩ là có, nhưng với em rằng có ói chuyện với vài người bọn họ.”
      chuyện với họ.”
      “Phải.”
      cố nén cơn tức giận. “Và... sao nữa? xin lỗi vì làm vậy, hay xin lỗi vì dối?”
      “Cả hai. xin lỗi vì làm vậy, xin lỗi vì dối. Đáng ra nên làm thế.” ta dừng lại. “ biết quan hệ giữa chúng ta mấy tốt đẹp kể từ khi ly dị, và cbiết em nghĩ rằng cưới sai lầm. Em đúng. Chúng ta nên làm đám cưới, và đồng ý. Nhưng giữa hai chúng ta… thành , điều này còn liên quan tới em nhiều hơn cả ... chúng ta có đứa con tuyệt vời. Em có thể nghĩ phải người bố tốt nhất đời, nhưng chưa bao giờ ân hận vìó Ben, hay để Ben sống với em phần lớn thời gian. Nó là đứa trẻ tuyệt vời, và em nuôi dạy nó rất tốt.”
      biết phải gì. ta tiếp tục.
      “Nhưng vẫn lo lắng, và luôn luôn lo lắng. Như , lo lắng về những kẻ xen vào cuộc sống của Ben, dù đó có là bạn, người quen hay kể cả những người nào khác mà em đưa đến gặp Ben. biết như thế là công bằng và em có thể coi đó là xâm phạm cuộc sống riêng tư, nhưng là thế. Và thẳng tắn mà , biết liệu có thể thay đổi được .”
      “Vậy rằng đeo bám tôi mãi mãi?”
      ,” ta nhanh. “ lặp lại điều đó. chỉ giải thích lý do trước đây làm thế. Và hãy tin - cảnh cáo hay dọa dẫm bọn họ. chỉ chuyện. giải thích rằng Ben có ý nghĩa rất lớn đối với và được là bố thằng bé là điều quan trọng nhất trong cuộc đời . Có thể em đồng ý với cách dạy dỗ nó, nhưng nếu em nhớ lại mấy năm trước, tình hình hẳn như vậy. Thằng bé thường rất thích qua chơi với . Nhưng ờ thế nữa. Nhưng thay đổi. Nó mới thay đổi. phải theo nghĩa xấu - trưởng thành là việc bình thường, và thằng bé chỉ trưởng thành. Và có thể cần hiểu và chấp nhận rằng nó lớn.”
      gì. Keith nhìn , thở dài. “ với mấy người đàn ông đó rằng muốn em bị tổn thương. biết rằng vậy nghe có vnhư là kẻ thích chiếm hữu, nhưng phải vậy. chỉ như người trai. Như Drake cũng điều tương tự. Như kiểu, nếu thích ấy, nếu tôn trọng ấy, hãy chắc chắn mình đối xử với ấy như thế. Đó là tất cả những gì ni với họ.” ta nhún vai. “ biết. Có lẽ vài người trong số họ hiểu lầm điều bởi là đội phó cảnh sát, hoặc bởi cái họ của , nhưng thể làm th. Tin , điều mà sợ nhất là em phải buồn khổ. Có thể chuyện của chúng ta thành, nhưng em là mẹ của con luôn là như vậy.”
      Ánh mắt Keith nhìn xuống khi ta di di chân. “Em có mọi lý do để tức giận với ... sai ”
      “Đúng, sai.” Beth đứng bất động, tay khoanh trước ngực.
      “Như , xin lỗi và lặp lại nữa.”
      trả lời ngay. “Được rồi,” cuối cùng . “Tôi tin chuyện này.”
      nụ cười thiểu não thoáng qua mặt Keith. “Thôi
      “Xong chưa?” quay lại lấy nốt ba túi đậu từ tủ để đồ.
      ra, còn muốn chuyện với em về Logan Thibault. Có vài điều em cần biết về ta.”
      giơ tay lên ngăn ta lại. “ đừng có được thể lấn tới.”
      ta hề dao động. Thay vào đó, ta tiến lên bước, vân vê vành mũ. “ chuyện vi ta trừ phi em muốn. chỉ muốn chuyện này ràng. Tin , Beth. Chuyện này rất nghiêm trọng. ở đây nếu phải vậy. ở đây bởi quan tâm đến em.”
      trơ tráo của ta khiến gần như thể thở nổi. “ nghĩ là tôi tin lòng quan tâm đến tôi ngay sau khi vừa thú nhận theo dõi tôi hàng bao năm trời đấy? Và rằng phải chịu trách nhiệm cho việc phá hỏng mọi cơ hội để tôi tìm được người mới?”
      “Chuyện này liên quan đến những thứ .
      “Để tôi đoán xem nào... nghĩ ấy dùng ma túy hả?”
      biết. Nhưng phải cảnh báo em rằng ta thành với em.”
      “Làm sao biết được ấy có thành với tôi hay . Giờ . Tôi muốn chuyện với , muốn nghe những gì .”
      “Vậy hãy tự mà hỏi ta,” Keith ngắt lời. “Hỏi xem có phải ta đến Hampton để tìm em .”
      “Tôi phát chán với rồi,” tuyên bố, bước về phía cửa. “Và nếu động vào người tôi lúc tôi ra, tôi hét lên kêu cứu.”
      bước qua ta, và khi sắp sửa qua ngưỡng cửa, Keith thở dài thành tiếng.
      “Hãy hỏi ta về bức ảnh ấy,” ta .
      Lời của ta khiến dừng lại. “Sao cơ?’
      chưa bao giờ thấy vẻ mặt Keith nghiêm trọng đến thế, “Bức ảnh ta lấy từ Drake.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      27
      Clayton


      Qua vẻ mặt của , Clayton biết gã làm chú ý, nhưng gã chắc có hiểu đúng ý mình .
      ta có tấm ảnh của em,” gã tiếp tục, “Và khi mới tới thị trấn, ta chìa cho mọi người ở quán bi a Decker xem. Lúc đó Tony có mặt ở đó và nó chứng kiến chuyện đó. ra, nó gọi cho ngay lập tức vì nó nghĩ chuyện đó có vẻ kỳ quặc, nhưng nghĩ gì nhiều. Tuy nhiên tuần trước, Tony có ghé qua để kể cho rằng nó nhận ra Thibault khi ta chơi piano ở nhà thờ.”
      Beth chỉ biết nhìn chằm chằm vào gã.
      biết có phải Drake đưa cho ta bức ảnh , hay ta lấy từ Drake. Nhưng nghĩ rằng đó là logic duy nhất. Cả Drake và Thibault đều trong lực lượng lính thủy đánh bộ, và theo như Tony, đó là tấm ảnh cũ, được chụp cách đây vài năm.”
      Gã ngập ngừng. “ biết những gì với em về cách hành xử có thể khiến em nghĩ là cố tống cổ ta , nhưng chuyện với ta. Tuy vậy, nghĩ là em nên làm thế, và vậy bởi là chồng cũ của em. với tư cách là đội ó cảnh sát.”
      Beth muốn bước khỏi đây, nhưng dường như còn chút sức lực nào để nhúc nhích nữa.
      “Thử nghĩ mà xem. ta có bức ảnh của em, và chỉ dựa cái đó mà ta bộ xuyên đất nước để tìm em. biết tại sao, nhưng phỏng đoán khá hợp lý. ta bị ám ảnh bởi em ngay cả khi hai người chưa hề gặp nhau, như kiểu ai đó bị ám ảnh bởi các ngôi sao điện ảnh vậy. Và ta làm gì? ta lùng sục em. Nhưng nhìn em từ xa, hay chỉ đơn giản là gặp em, vẫn là chưa đủ. Thay vào đó, ta muốn phải là phần của cuộc sống của em. Đó là những gì mà những tên lén lút theo dõi nguy hiểm hay làm, Beth.”
      Giọng gã nhàng và đầy chuyên nghiệp, càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi mà bắt đầu cảm thấy.
      “Nhìn nét mặt em, biết là tất cả chuyện này đều mới với em. Em tự hỏi hay dối, và hồ sơ về ta có đáng tin hay . Nhưng, xin em, hãy vì Ben - vì chính bản thân em - hãy hỏi ta về chuyện này. có thể có mặt ở đó nếu em muốn, hoặc có thể cử người đại diện nếu em thấy thế tốt hơn. Hoặc em có thể gọi cho ai đó - Melody bạn em chẳng hạn. chỉ muốn em hiểu được chuyện này nghiêm trọng đến thế nào. Nó... đáng sợ và quái đản. Đây là chuyện kinh khủng, và cũng thể nhấn mạnh cách đầy đủ để em hiểu tầm quan trọng của việc em cần cân nhắc nó nghiêm túc.”
      Miệng gã mím thành đường thẳng khi gã đặt tập tài liệu lên chiếc bàn học sinh bên cạnh. “Đây là vài thông tin chung về Logan Thibault. khôngi gian để nghiên cứu kỹ lưỡng tài liệu này, và có thể gặp rắc rối lớn vì để cho em đọc nó, nhưng vì biết ta hãy còn chưa với em điều gì...” Giọng gã dần trước khi gã ngước lên nhìn lần nữa.
      “Hãy suy nghĩ về những gì với em. Và hãy cẩn trọng, được chứ?”
      28
      Beth
      Qua kính chắn gió, hầu như nhìn thấy đường , nhưng lần này phần nhiều là do mất khả năng tập trung, chứ phải do trời mưa. Sau khi Keith , cứ dán mắt vào tập tài liệu, thấy đầu óc quay cuồng rối rắm trong khi cố gắng diễn giải những gì chồng cũ vừa .
      Logan có tấm ảnh của Drake... Logan bị ám ảnh bởi ... Logan quyết định tìm kiếm ... săn lùng .
      cảm thấy khó thở, và tất cả những gì có thể làm là đến văn phòng với hiệu trưởng rằng phải về nhà. Hiệu trưởng chỉ thoáng nhìn là đồng ý ngay, thậm chí còn hứa tự mình đứng lớp thay đến hết buổi chiều. Bà đón Ben khi tan học, Beth với thằng bé như vậy.
      đường về nhà, tâm trí lướt qua hết hình ảnh này đến hình ảnh khác, giống như chiếc kính vạn hoa có thể nhìn, nghe và ngửi. cố thuyết phục mình rằng Keith dối, cố tìm cáchó để hợp lý hóa những gì ta . Có thể lắm chứ, nhất là nếu xét cái cách ta dối trong quá khứ, nhưng...
      Thái độ của Keith cực kỳ nghiêm túc, mang tính công việc hơn là cá nhân, và ta cho điều mà có thể dễ dàng kiểm chứng. ta biết hỏi Logan điều đó... ta muốn hỏi Logan... có nghĩa là
      siết chặt vô lăng, nóng lòng muốn chuyện với Logan. làm sáng tỏ mọi chuyện. Chắc chắn là phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
      Nước từ con sông nay tràn lên mặt đường, nhưng vì chìm đắm trong suy nghĩ nên nhận ra điều đó, cho tới khi chiếc xe lao vào nc. Phanh gấp làm người chúi về phía trước. Nước sông chảy tràn quanh , sợ xe bị chết máy mất; nhưng chiếc xe cứ tiếp tục thẳng tiến, qua chỗ nước sâu hơn, rồi tới chỗ nông hơn.
      Khi Beth về tới nhà, thậm chí biết mình phải cảm thấy thế nào ngoài bối rối. giây trước còn cảm thấy giận dữ, bị phản bội và bị điều khiển; giây sau, lại tự thuyết phục bản thân rằng đó thể là , và Keithi dối lần nữa.
      Vừa lái xe vào sân, đảo mắt nhìn khắp khu đất chìm trong mưa xem có thấy Logan ở đâu .
      Ở phía trước, qua màn sương mù sà thấp, có thể thấy ánh đèn trong nhà. nghĩ hay mình vào trong chuyện với bà, mong tìm kiếm ở bà tỉnh táo và thông thái để có thể phân tích mọi chuyện cho ràng. Nhưng khi nhìn thấy ánh đèn trong văn phòng và cánh cửa khép hờ, thấy cổ họng mình nghẹn lại. quay vô lăng về phía văn phòng, tự bảo mình rằng Logan có tấm ảnh, rằng mọi chuyện đều đúng. Chiếc xe xóc lên khi chạy qua những vũng bùn, lúc này mưa rơi nặng hạt đến nỗi cần gạt nước gạt xuể. hiên, thấy Zeus nằm gần cửa, đầu nó nghếch lên.
      dừng xe trước văn phòng rồi chạy vào hiên, mưa quất mạnh vào mặt đau rát. Zeus lại gần, dụi mõm vào tay . lờ nó mà bước thẳng vào trong, hy vọng gặp Logan bên bàn làm việc.
      có ở đây. Cánh cửa thông từ văn phòng sang chuồng chó vẫn mở. Dừng giữa văn phòng, xốc lại tinh thần cho cứng rắn. Có bóng người di chuyển trong hành lang tối om. đợi Logan bước ra chỗ ánh sáng.
      “Chào em, Elizabeth,” . “ nghĩ gặp em...” ngừng lại. “Có chuyện gì thế?”
      Nhìn , thấy những cảm xúc của mình chỉ chực tràn ra. Miệng chợt khô khốc, và biết phải bắt đầu ra sao hay phải gì. Logan im lặng, cảm nhận được trạng thái kích động của .
      nhắm mắt, ngăn dòng nước mắt như sắp trào xuống, rồi thận trọng hít hơi. “Vì sao tới Hampton?” cuối cùng hỏi. “Lần này em muốn .”
      nhúc nhích. “ với em .”
      ói hết tất cả với em chưa?”
      do dự giây lát trước khi trả lời rất khẽ. “ chưa bao giờ dối em.”
      “Đó phải điều em hỏi!” gắt lên. “Em hỏi có giấu em điều gì !”
      quan sát cách thận trọng. “Chuyện này từ đâu ra?”
      ‘‘ quan trọng!” Lần này, nghe thấy giận dữ trong giọng mình. “Em chỉ muốn biết tại sao tới Hampton.”
      với em rồi.”
      bức ảnh của em phải ?”
      Logan im lặng.
      “Trả lời !” tiến bước về phía , cơn giận hùng nổ. “ bức ảnh của em, đúng ?”
      biết mình chờ đợi phản ứng gì ở , nhưng ngoại trừ tiếng thở dài, tỏ ra nao núng.
      “Đúng,” .
      “Tấm ảnh em đưa cho Drake?”
      “Đúng,” lặp lại.
      Nghe câu trả lời của , thấy cả thế giới của mình bắt đầu sụp đổ như dãy domino. Bất thình lình, tất cả đều trở nên có lý - cái kiểu nhìn khi họ lần đầu gặp mặt, lý do bằng lòng làm việc với tiền lương ít ỏi, lý do đối xử tốt với bà và Ben, và tất cả những lần về số phận...
      có bức ảnh. đến Hampton để tìm . theo dõi như con mồi.
      Ngay lập tức cảm thấy khó thở.
      “Lạy Chúa.”
      phải như em nghĩ đâu.”
      đưa tay về phía , nhưng chỉ lơ đãng nhìn nó chuyển động lại gần trước khi cuối cùng cũng hiểu được việc gì xảy ra. Giật mình, lảo đảo lùi lại, giữ cho khoảng cách giữa hai người xa hơn. Tất cả chỉ là dối trá...
      “Đừng động vào tôi!”
      “Elizabeth...?
      “Tên tôi là Beth!”
      nhìn như thể nhìn người xa lạ. bỏ tay xuống.
      cố lần nữa, giọng thầm đến nỗi khó mà nghe được. “ có thể giải thích.”
      “Giải thích cái gì?” vặc lại. “Rằng lấy trộm bức ảnh từ em trai tôi? Rằng bộ xuyên đất nước để tìm tôi? Rằng tấm hình...”
      phải như vậy,” lắc đầu.
      nghe thấy . chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào , tự hỏi liệu có điều gì .
      theo dõi tôi...” mà như độc thoại với chính mình. “ dối tôi. lợi dụng tôi.”
      “Em hiểu...”
      “Hiểu? muốn tôi hiểu
      lấy trộm bức ảnh,” . Giọng vẫn vững vàng và điềm đạm. “ tìm thấy bức ảnh ở Kuwait, và dán nó lên bảng tin nơi nghĩ có ai đó tới nhận lại. Nhưng ai nhận nó cả.”
      “Và vậy nên... lấy lại nó?” lắc đầu hoài nghi. “Tại sao? Bởi có những ý tưởng bệnh hoạn và lệch lạc nào đó về tôi?”
      ,” , lần đầu tiên giọng cao lên. Nó làm giật mình, suy nghĩ chậm lại, dù chỉ là thoáng. “ đến đây bởi nợ em.”
      nợ tôi?ớp mắt. “Nghĩa là sao?”
      “Bức ảnh đó… nó cứu sống .”
      Dù ý là rất ràng, vẫn thể hiểu được những từ ngữ đó. chờ đợi thêm, và trong khí yên lặng kéo dài, bỗng thấy... sởn gai ốc. Tóc gáy dựng lên và lùi lại thêm bước nữa. “ là ai?” rít lên. “ muốn gì ở tôi?
      muốn gì hết. Và em biết là ai mà.”
      , tôi biết! Tôi biết gì về hết!
      “Hãy để giải thích...”
      “Vậy hãy giải thích, nếu tất cả những chuyện này là trong sáng và , tại sao lại có chuyện cho tôi về bức ảnh ngay khi đến đây!” gào lên, tiếng vang vọng khắp phòng. Trong tâm trí, nhìn thấy Drake và tất cả những chi tiết vào cái đêm tấm ảnh bị lấy. chỉ vào . “Tại sao , ‘ tìm thấy nó ở Iraq và nghĩ có thể em muốn giữ nó’? Sao cho tôi lúc chúng ta về Drake?”
      biết...”
      “Đó phải ảnh của giữ! hiểu sao? Đó là cho em trai tôi, phải cho ! Đó là của em tôi và có quyền giấu nó với tôi!”
      Giọng thầm. “ định làm em bị tổn thương.”
      Mắt xoáy vào , xuyên qua bằng tất cả giận dữ.
      “Tất cả là giả dối, đúng ? tìm thấy bức ảnh đó và tới đây với... trò tưởng tượng bệnh hoạn nào đó mà trong đó có thể đóng vai ngôi sao. đùa giỡn tôi ngay từ khi chúng ta mới gặp nhau! cố tìm cách làm sao đó để trông có vẻ là người đàn ông hoàn hảo trưc mắt tôi. Và nghĩ vì bị ám ảnh bởi tôi, có thể lừa tôi .”
      thấy Logan tỏ ra bối rối trước những lời , và tiếp tục.
      sắp xếp tất cả những chuyện này ngay từ đầu! là bệnh hoạn, là sai lầm, và tôi thể tin nổi là mình lại bị lừa.”
      hơi lùi lại, sững sờ trước những lời của .
      thừa nhận rằng muốn gặp em, nhưng về chuyện lý do tại sao em nghĩ sai rồi. đến để lừa cho em . biết thế này nghe vớ vẩn, nhưng đến vì tin rằng bức ảnh cứu sống và vì... nợ em điều gì đó, ngay cả khi biết điều đó có nghĩa là gì hay chuyện gì xảy ra. Nhưng hề tính toán gì sau khi đến đây. nhận công việc, và rồi em.”
      Nét mặt hề dịu chút nào khi nghe vậy. chỉ chầm chậm lắc đầu.
      có thể tin nổi những gì vừa ?”
      biết em tin. Đó là lý do vì sao với em.”
      “Đừng có cố biện minh cho dối trá của ! Anhởi những tưởng tượng bệnh hoạn và thậm chí còn thừa nhận điều đó nữa.”
      “Em thôi cái kiểu đó !” quát lại. “Chính em là người lắng nghe. Em thậm chí còn cố hiểu những gì !”
      “Sao tôi lại phải cố hiểu? là người dối tôi từ đầu. lợi dụng tôi từ đầu.”
      lợi dụng em,” , cố đứng thẳngngười lên, lấy lại điềm tĩnh. “Và dối về bức ảnh. chỉ cho em về nó vì biết phải như thế nào để khiến em nghĩ điên.”
      giơ tay lên. “Đừng có nghĩ đến chuyện đổ lỗi cho tôi. là người dối! là người giữ bí mật! Tôi kể cho mọi thứ! Tôi cho trái tim tôi! Tôi cho con trai tôi chơi với !” gào lên. Khi tiếp tục, giọng vỡ ra và có thể cảm nhận nước mắt bắt đầu rơi. “Tôi lên giường với vì tôi nghĩ là người tôi có thể tin tưởng. Nhưng giờ tôi biết là tôi thể. có tưởng tượng được điều này làm tôi cảm thấy như thế nào ? Khi biết được tất cả chỉ là trò chơi thô bỉ?”
      Giọng dịu lại. “Làm ơn , Elizabeth... Beth... chỉ cần em lắng nghe.”
      “Tôi muốn lắng nghe! Tôi bị lừa dối quá đủ rồi.”
      “Đừng như vậy.”
      muốn tôi lắng nghe?” hét lên. “Lắng nghe cái gì? Rằng bị ám ảnh bi bức ảnh và đến tìm tôi bởi tin rằng nó giữ mạng sống của ? là thần kinh, và ngớ ngẩn nhất là khi thậm chí còn nhận ra rằng lời giải thích của chỉ khiến giống như kẻ tâm thần!”
      nhìn , và thấy nghiến chặt hai hàm răng.
      Toàn thân run lên. làm xong. kt thúc với . “Tôi muốn lấy lại nó,” rít lên. “Tôi muốn bức ảnh tôi đưa cho Drake.”
      Thấy trả lời, tiến tới bục cửa sổ chộp lấy bình hoa . ném vào , hét lên, “Nó đâu? Tôi muốn lấy lại nó!”
      Logan cúi xuống, cái lọ bay qua đầu đập vào bức tường phía sau. Lần đầu tiên, Zeus sủa cách ngỡ ngàng.
      “Nó phải của !” gào.
      Logan lại đứng thẳng người lại. “ giữ n”
      “Nó đâu?” hỏi.
      Logan ngập ngừng trước khi trả lời. “ đưa nó cho Ben,” thú nhận.
      Mắt nheo lại. “Hãy khỏi đây.”
      Logan lưỡng lự thoáng trước khi bước về phía cửa. Beth tránh ra, giữ khoảng cách với . Zeus hết nhìn Logan lại nhìn Beth, rồi chậm rãi theo Logan.
      Tới cửa, Logan dừng lại quay về phía . “ thề bằng cả mạng sống của mình rằng đến đây để em, hay cố khiến em . Nhưng làm th.”
      nhìn . “Tôi bảo và tôi muốn thế.”
      Ngay lập tức, quay người bước vào cơn bão
      29
      Thibault


      Bất chấp cơn mưa xối xả, Thibault thể tưởng tượng được việc phải về nhà lúc này. muốn được ở ngoài trời; ngay bây giờ thích cảm giác ấm áp và khô ráo. muốn tự gột rửa những việc làm, những lời dối trá .
      đúng: thành với . Bất chấp nỗi đau cảm thấy từ đôi ba lời và thái độ muốn nghe gì hết của , có lý do chính đáng để cảm thấy bị phản bội. Nhưng giải thích thế nào đây? cũng hiểu hết lý do mình đến, ngay cả khi cố gắng diễn đạt bằng từ ngữ phù hợp. có thể hiểu được tại sao xem hành động của như của kẻ mất trí bị ám ảnh. Và, đúng, bị ám ảnh, chỉ là phải theo cách tưởng tượng.
      Đáng ra phải cho về tấm ảnh ngay từ lúc mới đến, và vật lộn để nhớ lại lý do vì sao lại thể làm thế. Rất có thể ngạc nhiên và hỏi vài điều, rồi mọi chyện dừng lại ở đó. nghĩ bà Nana chắc vẫn thuê , và thế tất cả những chuyện này xảy ra.
      Hơn lúc nào hết, muốn quay lại và được ở bên . Anhgiải thích, muốn kể cho nghe toàn bộ câu chuyện của mình.
      Tuy nhiên, làm vậy. cần có thời gian ở mình - hoặc ít ra cũng là để tránh xa khỏi . Thời gian để bình tĩnh lại và có thể hiểu rằng Thibault mà quan tâm chính là con người duy nhất trong . tự hỏi liệu chỉ thời gian thôi có đủ để tha thứ?
      Người Thibault ngập trong bùn; nhìn thấy chiếc xe từ từ ngang qua, và mực nước cao đến trục xe. Phía trước mặt, thấy nước sông dâng ngập con đường. quyết định cắt ngang khu rừng. Có lẽ đây là lần cuối cùng qua đây. Có lẽ đến lúc trở về Colorado.
      Thibault tiến về phía trước. Những tán lá mùa thu hãy còn bám cây phần nào che chắn cho khỏi cơn mưa, và cứ mỗi bước dấn sâu hơn vào rừng, khoảng cách giữa lại lớn thêm chút nữa.
      30
      Beth


      Tắm rửa sạch xong, Beth đứng trong phòng ngủ, mặc chiếc áo phông ngoại cỡ bà Nana ngó vào.
      “Cháu có muốn về chuyện đó ?” Bà chỉ ngón cái về phía cửa sổ. “Nhà trường gọi báo cho bà biết là cháu đường về nhà. Hiệu trưởng có vẻ hơi lo lắng cho cháu, và sau đó bà thấy cháu đưa xe thẳng tới chỗ văn phòng. Bà chắc hai đứa bọn cháu vừa có cuộc tranh cãi.”
      “Còn hơn cả cuộc tranh cãi, bà ạ,” Beth , giọng mệt mỏi.
      “Bà cũng đoán thế khi thấy cậu ấy bỏ . Và cháu sau đó đứng ngoài hiên rất lâu.”
      Beth gật đầu.
      “Có phải liên quan đến Ben ? Cậu ấy làm đau nó chứ? Hay làm đau cháu?”
      , phải vậy,” Bethói.
      “Tốt. Bởi đó là điều thể sửa chữa.”
      “Cháu cũng chắc việc này có thể.”
      Bà Nana nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài. “Chắc bà phải cho chó ăn tối nay rồi, phải ?”
      Beth ném cho bà cái nhìn khó chịu. “Cảm ơn bà vì hiểu cho cháu.”
      “Mèo con và cây gỗ thích,” bà phẩy tay.
      Beth suy nghĩ về câu của bà, nhưng rốt cuộc cũng phải ực bội càu nhàu. “Bà thế nghĩa là thế nào?”
      “Chẳng có nghĩa gì cả, nhưng cháu vội vã, quá nóng giận để rồi phải thấy hối hận.”
      “Bà hiểu...”
      “Thử xem bà có hiểu nào,” bà .
      Beth nhìn lên. “ ấy theo dõi cháu. Trong năm năm, và rồi ấy lê bước từ đầu này tới đầu kia của đất nước để tìm cháu. ấy bị ám ảnh.”
      Bà Nana im lặng hồi lâu, điều hiếm thấy ở bà. “Sao cháu kể lại từ đầu,” bà gợi ý, ngồi lên giường của Beth.
      Beth chắc là muốn về chuyện đó, nhưng cho rằng tốt hơn nếu có thể chia sẻ. bắt đầu bằng việc kể lại chuyến ghé thăm của Keith, và trong hai mươi phút tiếp theo, kể cho bà tất tần tật từ việc rời khỏi trường đột ngột, cảm giác hoài nghi và đau khổ, và kết thúc bằng cuộc gặp với Logan. Khi xong, bà Nana khoanh hai tay lại.
      “Vậy là Thibault thừa nhận bức ảnh? Và - theo ngôn từ của cháu - cậu ấy lảm nhảm rằng đó là thứ bùa may mắn và khẳng định rằng cậu ấy đến đây vì cảm thấy mắc nợ cháu điều gì đó?”
      Beth gật đầu. “Kiểu như vậy.”
      "Bùa may mắn, ý cậu ấy là gì?”
      “Cháu biết.”
      “Cháu hỏi sao?”
      “Cháu quan tâm bà ạ. Mọi chuyện ... ghê rợn và kỳ quặc. Ai mà lại làm những chuyện như vậy chứ?”
      Lông mày bà nhíu lại. “Bà thừa nhận là chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng bà nghĩ bà muốn biết tại sao cậu ấy rằng đó là thứ bùa may mắn.”
      “Điều đó có gì là quan trọng?”
      “Bởi vì cháu ở đó,” bà nhấn mạnh. “Cháu trải qua những gì cậu ấy trải qua. Có lẽ cậu ấy .”
      Beth nhăn mặt. “Bức ảnh thể là lá bùa. Điều đó điên rồ.”
      “Có thể,” bà trả lời, “nhưng bà sống đủ lâu để biết có những điều kỳ lạ xảy ra trong chiến tranh. Những người lính thành ra tin vào đủ mọi loại chuyện, và nếu họ cho rằng thứ gì đó khiến cho họ được an toàn có gì là sai trái?”
      Beth thốt lên. “Tin vào đó là chuyện. Bị ám ảnh bởi bức ảnh và theo dõi người trong ảnh đó lại là chuyện hoàn toàn khác.”>Bà Nana đặt tay lên đầu gối Beth. “Ai chả có những lúc hành động điên rồ.”
      phải như vậy,” Beth khăng khăng. Có gì đó rất đáng sợ trong chuyện này.”
      Bà im lặng, rồi thở dài. “Có thể cháu đúng.” Bà nhún vai.
      Beth nhìn bà, bỗng dưng chấy mệt mỏi. “Bà giúp cháu việc nhé?”
      “Gì vậy?”
      “Bà gọi cho hiệu trưởng nhờ ông ấy đưa Ben về sau khi tan học nhé? Cháu muốn bà lái xe trong thời tiết thế này, mà cháu lại thể tự .”
      31
      Clayton


      Mặc dầu hết sức cố gắng nhưng Clayton ã thể vượt qua nổi cái biển nước phía trước ngôi nhà của Beth mà hề hấn gì: đôi bốt của gã mất hút trong lớp bùn. Gã cố nén để văng ra tràng tục tĩu. Gã thấy cánh cửa sổ gần cửa ra vào mở, và gã biết bà già có thể nghe thấy gã. Bất chấp tuổi tác, bà ta có thính giác của con cú, và điều mà gã muốn tránh nhất lúc này là tạo cho bà ta ấn tượng xấu về mình. Bà già vốn ghét gã như xúc đất đổ rồi.

      Gã bước lên bậc thang và gõ cửa. Gã nghĩ là mình nghe thấy tiếng ai đó ra, rồi thấy mặt Beth qua cửa sổ, và rốt cuộc cánh cửa cũng mở.

      “Keith? làm gì ở đây?

      lo lắm,” gã . “ muốn đảm bảo mọi việc đều ổn.”

      “Mọi việc ổn cả,” .

      ta có còn ở đây ? Em có muốn chuyện với ta ?”

      . ấy rồi. Tôi biết ấy ở đâu.”

      Clayton bước tới bước lui chỗ, cố gắng đóng bộ dạng hối hận. “ rất xin lỗi về việc này, và ghét phải là người cho em. biết em rất thích .”

      Beth gật đầu, môi mím lại.

      cũng muốn với em rằng thể trách em được. Như , những người kiểu đó... họ học đươc cách giấu giếm. Họ bị thần kinh, và em biết được.”

      Beth khoanh tay. “Tôi muốn về chuyện đó.”

      Clayton giơ hai tay lên, biết là đẩy vấn đề quá xa, và rằng cần phải rút lui. “ hiểu. Và em đúng. Đó phải việc của , nhất là với cái cách đối xử tồi tệ của với em trong quá khứ.” Gã đút ngón cái vào bên trong thắt lưng và nặn ra nụ cười. “ chỉ muốn chắc rằng em vẫn ổn.”

      “Tôi ổn. Và cảm ơn.

      Clayton quay , rồi dừng lại. “ muốn em biết rằng theo những gì Ben , Thibault có vẻ là người tốt.”

      ngước lên kinh ngạc.

      chỉ muốn với em điều đó, bởi nếu việc khác - nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến với Ben – Thibault phải hối tiếc về cái ngày gã chào đời. thà cht chứ cho phép bất cứ điều gì xảy ra với con trai chúng ta. Và biết em cũng cảm thấy vậy. Đó là lý do vì sao em là người mẹ tốt đến thế. Trong cuộc sống mà mắc biết bao nhiêu lầm lỗi, trong những điều tốt nhất làm là để em nuôi dạy con.”

      gật đầu, cố ngăn nước mắt, và quay . Khi lấy tay chùi mắt, Clayton tiến bước về phía .

      “Này,” gã , giọng nhàng. “ biết em muốn nghe lúc này, nhưng tin , em làm điều đúng , Và thời gian trôi , em tìm được người khác, và biết đó là người tuyệt vời nhất. Em xứng đáng được như vậy.”

      nấc lên, và Clayton tiến sát lại. Theo bản năng, dựa vào gã. “ ổn mà,” gã thầm, lúc lâu hai người cứ đứng hiên, cơ thể áp sát nhau khi gã ôm .

      Clayton ở lại lâu. cần thiết, gã nghĩ: gã đạt được những gì gã muốn, theo đúng như kế hoạch. Giờ Beth coi gã như người bạn tử tế, chu đáo, và đồng cảm, người chuộc lại những sai lầm của mình. Cộng thêm vào thành công đó, gã còn được ôm nữa - điều này nằm ngoài mọi dự tính của gã - và việc đó càng chứng tỏ rằng kết quả của cuộc gặp mặt là cả tuyệt vời.

      thúc ép . sai lầm nếu làm thế. cần thời gian để vượt qua cú sốc Thigh-bolt. Kể cả khi có là kẻ tâm thần, hoặc thậm chí rời khỏi thị trấn nữa, cảm xúc cũng thể bật tắt nhanh như công tắc điện được. Nhưng chắc chắn nó qua giống nhưưa phải dần tạnh. Bước tiếp theo: cần phải đảm bảo rằng Thigh-bolt đường về Colorado.

      Rồi sau đó? Trở thành kẻ tử tế. Có thể là mời Beth ghé thăm khi gã và Ben làm gì đó, bảo ở lại ăn đồ nướng. Lúc đầu cứ để mọi việc diễn ra mộtt cách tự nhiên, để nghi ngờ gì, và rồi gợi ý làm gì đó cùng Ben vào tối khác trong tuần. Quan trọng à phải để mọi thứ tránh xa đôi mắt tọc mạch của bà già kia, nghĩa là tránh xa khỏi chỗ này. Dù gã biết Beth thể suy nghĩ mạch lạc trong ít nhất vài tuần, nhưng bà già lại khác, và điều mà gã ghét nhất là bà ta cho Beth nghe về những gì gã có thể làm.

      Sau đó, khi cả hai quen lại với nhau, có thể họ cùng nhau làm vài cốc bia sau khi bảo Ben ngủ - cũng phải sao cho khéo, để lộ dụng tâm. Có thể pha vào bia ít vodka để thể lái xe về nhà. Rồi đề nghị ngủ giường còn gã ngủ văng. Tỏ ra là người đàn ông lịch lãm, nhưng vẫn cứ rót bia. Rồi nhắc lại quá khứ - những khoảnh khắc vui vẻ - và để khóc vì Thigh-bolt. Cứ mặc cho cảm xúc của trào ra, và gã chì việc vòng cánh tay ra sau an ủi.

      Gã mỉm cười khi khởi động xe, khá tin chắc chuyện gì tiếp xảy ra.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      32
      Beth



      Beth mệt mỏi tỉnh dậy sau đêm ngon giấc. Đêm qua bão tố dữ dội như thể dốc hết sức mạnh cho trận đánh cuối, mang theo gió lớn và mưa dữ dội, làm cho mức lụt lội trước đó thành ra chẳng thấm tháp gì. Hôm trước, thể tưởng tượng được rằng mực nước còn có thể cao hơn được nữa, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, văn phòng trông như hòn đảo biệt lập giữa đại dương. Đêm qua đưa xe của mình lên chỗ đất cao hơn gần cây hoa mộc lan; giờ nhận thấy đó là việc làm đúng. Vậy mà nó cũng biến thành hòn đảo , trong khi chiếc xe ủi của bà bị ngập mấp mé sàn xe. Chiếc xe tải này chạy tốt khi gặp phải chỗ ngập, nhưng may mà mấy cái phanh được sửa, tối qua nó chết máy giữa đường rồi.

      Tối hôm qua định lái chiếc xe của bà vào thị trấn mua bốn lít sữa và vài thứ thiết yếu khác, nhưng vô ích. Mọi cửa hàng đều đóng cửa, và loại phương tiện giao thông khác duyhất mà nhìn thấy đường là những chiếc xe tải và xe con đa dụng của Sở Cảnh sát. nửa thị trấn bị mất điện, nhưng cho đến lúc này nhà vẫn chưa bị ảnh hưởng. Nếu có tin gì tốt lành đó là bản tin truyn hình và radio dự báo đợt bão cuối xuầt vào hôm nay; ngày mai, hy vọng nước bắt đầu rút.

      ngồi chiếc xích đu ngoài nhà trong khi bà và Ben chơi tú lơ khơ ở bàn ăn trong bếp. Đó là trò chơi mà cả hai ngang tài ngang sức nên Ben thấy chán. Sau đó, Beth có thể cho phép Ben nghịch nước ở sân trướckhi kiểm tra lũ chó. Chắc là phải từ bỏ nỗ lực giữ cho thằng bé khô ráo chỉ cần cho nó mặc đồ bơi là được; lúc sáng sớm ra ngoài để cho chó ăn, áo mưa của cũng trở nên vô ích.

      Nghe tiếng mưa rơi đều đều mái nhà, thấy mình nhớ Drake. hàng nghìn lần ước mình có thể chuyện với em trai và tự hỏi cậu gì về bức ảnh. Chẳnglẽ cậu cũng tin vào sức mạnh của nó? Drake chưa bao giờ đặc biệt mê tín, nhưng trái tim vẫn nhói lên mỗi khi hình dung cảnh cậu phải chịu đựng cơn hoảng loạn thể cắt nghĩa vì để mất bức ảnh của .

      đúng. hề biết Drake trải qua những gì ở đó, và cũng biết Logan phải trải qua những gì. Càng tìm hiểu, càng thấy chẳng hiểu gì. muốn biết về những căng thẳng họ trải qua khi phải ở cách nhà hàng ngàn ki lô mét, mặc áo chống đạn, sống giữa những người thứ tiếng xa lạ, và cố gắng sống sót. Chẳng lẽ thể nào tin được chuyện có ai đó khư khư gắn bó với thứ nào đó mà họ tin rằng bảo vệ mình sao?

      Tin được, quyết định. Việc đó cũng chẳng khác gì giữ bên mình chiếc huy chương có hình Thánh Christoph cái chân thỏ. Cũng chẳng sao nếu có phi logic ở đây - logic chẳng có ý nghĩa gì. Tương tự khi ai đó có niềm tin tuyệt đối vào những sức mạnh thần kỳ. Nếu niềm tin đó khiến người cảm thấy được an toàn chỉ đơn giản là nó làm cho người đó cảm thấy an toàn.

      Nhưng theo dõi ? Bám theo ?

      Nghĩ thôi, mọi cảm thông trong bỗng tan biến. thấy nghi ngờ cũng như nghi ngờ về chủ ý của Keith - bất chấp việc ta cứ cố tỏ ra lòng quan tâm - phải thừa nhận rằng mọi việc đều khiến trái tim đau đớn vô cùng.

      Logan gì? Về việc nợ cái gì đó? Nợ cuộc sống của ta, nhưng nợ thế nào?

      lắc đầu, kiệt sức bởi những suy nghĩ ngừng đeo bám tâm trí. Nghe thấy tiếng cửa mèn kẹt, ngước lên.

      “Mẹ ơi!”

      “Mẹ đây, con .”

      Ben tới ngồi cạnh . “Chú Thibault đâu rồi? Con thấy chú ấy.”

      "Chú ấy tới,” .

      “Vì cơn bão hả mẹ?”

      ưa với nó, và cũng chưa sẵn sàng để . “Chú ấy có việc phải làm,” ứng biến.

      “Vâng,” Ben . Nó nhìn ra ngoài sân. “Con còn chẳng thấy được bãi cỏ nữa.”

      “Mẹ biết. Nhưng người ta dự báo trời sớm tạnh thôi."

      “Trời bao giờ như thế chưa? Hồi mẹ còn bé ấy?”

      “Có đôi lần. Nhưng luôn kèm với bão.”

      Nó gật đầu rồi đeo kính lên. luôn tay vào tóc nó. “Mẹ nghe chú Logan cho con thứ gì đó.”

      “Con được ra,” nó , giọng nghiêm túc. “Đó là bí mật.”

      “Con thể cho mẹ. Mẹ rất giỏi giữ bí mật.”

      “Mẹ khéo quá,” nó trêu. “Lần này con bị lừa đâu.”

      mỉm cười và ngả người ra sau, dùng chân đẩy cho chiếc xích đu đung đưa. “ sao. Mẹ biết về bức ảnh.”

      Ben nhìn như muốn hỏi mẹ biết được bao nhiêu rồi.

      “Con biết đấy,” tiếp tục, “để được bảo vệ phải ?”

      Vai nó chùng xuống. “Chú ấy với mẹ

      “Dĩ nhiên.”

      “Ô,” nó , lộ vẻ thất vọng. “Chú bảo con chỉ giữ để hai chú cháu biết thôi cơ mà.”

      “Con có đem theo nó ? Mẹ rất muốn xem.”

      Ben do dự trước khi cho tay vào túi. Nó lôi ra tấm ảnh bị gấp làm đôi đưa cho . Beth mở tấm ảnh ra và nhìn như bị thôi miên, dòng ký ức ùa về trong : dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng của với Drake và cuộc chuyện giữa hai chị em, cảnh chiếc đu quay, ngôi sao băng

      “Khi đưa nó cho con chú ấy còn điều gì ?” hỏi, đưa lại tấm ảnh cho thằng bé. “Ý mẹ là ngoại trừ việc đó là bí mật?”

      “Chú bảo là chú Victor bạn của chú gọi đó là lá bùa may mắn bảo vệ chú ở Iraq.”

      thấy tim mình đập nhanh, và cúi xuống sát mặt Ben.

      “Con bảo chú Victor gọi đó là lá bùa may mắn sao?”

      “Vâng.” Ben gật đầu. “Chú ấy vậy.”

      “Con chắc chứ?”

      “Tất nhiên.”

      Beth nhìn con trai, cảm thấy mâu thuẫn với chính

      33
      Thibault

      Thibault nhét vào ba lô vài thứ có trong nhà. Gió giật mạnh từng cơn, còn mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng từng bộ dưới thời tiết còn tồi tệ hơn thế. Tuy nhiên, lúc này cảm thấy mình thể tập trung đủ sức lực để bước ra khỏi cửa.

      bộ là chuyện; khỏi đây lại là chuyện khác. giờ con người khác. rời Colorado trong nỗi đơn chưa từng có;ở đây, cuộc sống của dường như trở nên trọn vẹn. Hoặc là từng trọn vẹn cho đến ngày hôm qua.

      Cuối cùng Zeus cũng chịu ngồi yên ở góc phòng. Nó tới lui gần như cả ngày nay, nhấp nhổm yên bởi Thibault dắt nó dạo. Cứ mỗi lần Thibault đứng lên để rót nước, Zeus lại bám theo chân , bồn chồn tự hỏi đến lúc chưa.

      Giờ là giữa buổi chiều, nhưng mây dày và mưa xối xả khiến bầu trời u ám như chập tối. Bão tiếp tục táp vào căn nhà, nhưng Thibault có cảm giác đó là giai đoạn kết thúc của cơn bão; giống như con cá mà câu được gần đây, nó ãy giụa cách vô vọng cầu tàu, chẳng nhàng chút nào.

      Gần như cả ngày hôm nay cố nghĩ về những gì xảy ra, hay đáng ra phải làm gì để có thể tránh được chúng: đó là trò đùa của tên ngốc. làm hỏng việc, chỉ đơn giản có vậy, và quá khứ chẳng thể làm lại. luôn cố gắng sống mà dằn vặt lâu về những chuyện chẳng thể làm lại, nhưng lần này lại khác. chắc mình có thể vượt qua được hay

      Cùng lúc, cũng thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, rằng vẫn còn điều gì đó dang dở. Phải chăng cái còn thiếu chỉ đơn giản là kết thúc? , còn hơn cả thế; kinh nghiệm chiến tranh dạy tin vào bản năng của mình, ngay cả khi chưa bao giờ biết những bản năng đó từ đâu đến. Trong mức độ nào đó, biết mình nên rời khỏi Hampton, chí ít cũng là để tránh Keith Clayton càng xa càng tốt - hề cố ảo tưởng rằng Clayton bỏ qua hay quên mọi chuyện - vậy mà vẫn thể buộc mình bước ra khỏi cửa.

      Clayton là trung tâm của vấn đề. Clayton - và Ben cùng Elizabeth - là lý do khiến đến đây. Chỉ là biết tại sao lại vậy và nên làm cái gì.

      Ở góc phòng, Zeus nhổm dậy về phía cửa sổ. Vừa mới ngoái đầu nhìn theo nó Thibault nghe thấy tiếng gõ cửa. Theo bản năng, trở nên cảnh giác, nhưng khi Zeus nhìn qua cửa kính, đuôi nó bắt đầu ve vẩy.

      Thibault mở cửa và thấy Elizabeth đứng trước mặt. lặng người. Trong khoảnh khắc, cả hai ch nhìn nhau.

      “Chào Logan,” cuối cùng mở lời.

      "Chào, Elizabeth.”

      nụ cười ngập ngừng lướt qua gương mặt , nhanh như chưa từng xuất . Phải chăng chỉ tưởng tượng ra thôi?

      “Em vào được chứ?”

      Thibault bước sang bên, quan sát cởi áo mưa móc vàng của xõa ra khỏi mũ. lóng ngóng gỡ mũ ra khỏi đầu mà được, cho đến khi Thibault phải giúp . treo nó vào nắm cửa rồi quay lại nhìn .

      rất vui vì em đến,” .

      gật đầu. Zeus cọ mũi vào tay , và vuốt ve sau tai nó trước khi hướng về phía Thibault.

      “Chúng ta chuyện được chứ?” hỏi.

      “Nếu em muốn.” chỉ chiếc ghế bành, và Elizabeth ngồi xuống đầu ghế. Thibault ngồi xuống đầu kia.

      “Tại sao lại đưa cho Ben bức ảnh?” hỏi mà dạo đầu.

      Thibault nhìn bức tường phía xa, cố tìm cách để giải thích mà khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Bắt đầu từ đâu đây?

      cho em nhiều nhất là mười từ,” gợi ý, cảm nhận được nỗi ưu tư của . “Rồi chúng ta lại tiếp tục.”

      Thibault đưa tay bóp trán rồi thở dài, mắt nhìn . “Vì nghĩ nó giúp Ben được an toàn.”

      “An toàn?”

      “Là do ngôi nhà cây. Bão làm suy yếu toàn bộ kết cấu của nó, bao gồm cả cây cầu. Ben nên đến đó nữa. Cây cầu sắp sập.”

      Mắt nhìn sâu vào chớp. “Sao giữ bức ảnh?”

      “Vì có cảm giác Ben cần nó hơn .”

      “Vó giúp Ben được an toàn.”

      Thibault gật đầu. “Ừ.”

      mân mê tay ghế lúc rồi quay lại nhìn lần nữa. “Vậy tin vào điều ? Về việc bức ảnh là lá bùa may mắn?”

      Zeus tới nằm xuống cạnh chân . “Có lẽThibault .

      nhoài người về trước. “Tại sao kể cho em nghe toàn bộ câu chuyện?”

      Thibault nhìn xuống sàn nhà, khuỷu tay đặt hai đầu gối, và với chút lưỡng lự, bắt đầu kể cho nghe toàn bộ câu chuyện về bức ảnh. bắt đầu với những ván bài poker ở Kuwait, rồi đến chuyện quả đạn súng chống tăng làm bất tỉnh, và về trận chiến đấu ở Fallujah. kể chi tiết về những chiếc xe cài bom và thiết bị nổ tự chế đ suýt cướp mạng sống của ở Ramadi, kể cả lần Victor quả quyết rằng chính bức ảnh cứu sống cả hai người. về phản ứng của đồng đội và hệ quả của ngờ vực của họ.

      dừng lại rồi nhìn .

      “Nhưng kể cả thế, vẫn tin. Nhưng Victor tin. Cậu ấy luôn tin như vậy. Cậu ấy tin vào những chuyện như thế, và chiều theo ý Victor vì điều đó quan trọng đối với cậu ấy. Nhưng bao giờ tin vào điều đó, ít nhất cũng tin cách .” đan hai tay vào nhau, giọng dịu . “Vào dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng cùng nhau, Victor với rằng nợ người phụ nữ trong bức ảnh bởi bức ảnh giúp cho được an toàn - nếu , công bằng. Victor bảo số phận của là phải tìm được người ấy. Vài phút sau, Victor chết, còn hề hấn gì. Ngay cả khi đó, vẫn tin. Nhưng sau đó, bắt đầu thấy hồn ma cậu ấy.”

      Bằng giọng ngập ngừng, kể cho nghe về những lần nhìn thấy Victor, cố tránh ánh mắt vì sợ phải nhìn thấy nghi ngờ trong đó. Cuối cùng, lắc đầu thở dài. “Sau đó, những gì tiếp theo kể cho em. cảm thấy hoang mang, và quyết định lên đường. Đúng, để tìm em, nhưng phải bởi vì bị em ám ảnh. phải vì em hay muốn em . làm thế bởi Victor đó là số mệnh của , và vẫn nhìn thấy hồn ma của cậu ấy. biết phải trông chờ điều gì khi đến đây. Và rồi, đôi khi đường , thấy việc này như thử thách - liệu có thể tìm thấy em , và mất bao lâu. Khi đến được trại chó và thấy tấm biển ‘Cần người giúp việc’ã nghĩ rằng đó cách để trả món nợ này. Xin việc có lẽ là điều cần làm. Cũng như khi Ben và ở nhà cây; đưa thằng bé tấm ảnh có vẻ là việc nên làm. Nhưng chắc mình có thể giải thích toàn bộ chuyện này dù có cố nữa.”

      đưa Ben tấm ảnh để nó được an toàn,” Elizabeth lặp lại.

      “Nghe có vẻ điên rồ phải ? Đúng

      im lặng suy nghĩ. Rồi hỏi, “Sao cho em ngay từ đầu?”

      “Đáng ra phải làm thế,” . “Điều duy nhất , có thể nghĩ đến là mang tấm ảnh theo mình năm năm trời, và muốn từ bỏ nó chừng nào chưa hiểu mục đích của nó.”

      có nghĩ bây giờ hiểu mục đích của nó

      cúi xuống vuốt ve Zeus trước khi trả lời. nhìn thẳng vào . “ chắc. chỉ có thể rằng những gì xảy ra giữa chúng ta, mọi chuyện xảy ra, phải nó bắt đầu từ lúc tìm thấy bức ảnh. Tất cả bắt đầu khi tới trại chó. Đó là khi lần đầu tiên em trở nên có đối với , và càng biết em nhiều, lại càng cảm thấy hơn. thấy cuộc sống hạnh phúc hơn và được sống theo cái cách mà từ rất lâu, rất lâu, được sống. Cứ như em với phải là dành cho nhau.

      “Định mệnh của sao?” nhướng mày.

      ... phải vậy. Nó liên quan gì đến tấm ảnh, hay hành trình đến đây, hay bất cứ điều gì Victor . Chỉ là trước đây chưa từng gặp ai giống như em, và chắc chắn bao giờ gặp được ai như em nữa. em, Elizabeth... và hơn cả thế, là để dành cho em. luôn hạnh phúc mỗi khi được ở cùng em.”

      Beth nhìn dò xét, vẻ mặt rất khó đoán. Rồi cất giọng đều đều. “ biết rằng đó vẫn là câu chuyện điên rồ khiến cứ như kẻ mất trí bị ám ảnh chứ.”

      biết,” Thibault đồng ý. “Tin , chính còn thấy mình như kẻ quái dị.”

      “Thế nếu em bảo rời Hampton và đừng bao giờ liên lạc với em nữa sao?” Elizabeth thăm dò.

      “Vậy , và em bao giờ nghe về nữa.”

      Câu trả lời của như ngưng đọng lại trong gian, chứa ầy ý nghĩa. cựa mình ghế, quay với vẻ bực bội rồi xoay hẳn lại và nhìn thẳng vào .

      thậm chí gọi điện sao? Sau tất cả những gì chúng ta trải qua?” khịt mũi. “Em chẳng thể tin được.”

      Cảm giác nhõm lan tỏa khi nhận ra châm chọc. thở hắt ra, biết rằng mình nín thở suốt từ lúc nào đến giờ, và mỉm cười.

      gọi nếu điều đó có thể khiến em tin rằng phải kẻ tâm thần.”

      “Em nghĩ như thế là yếu đuối. là đàn ông ít nhất cũng nên gọi điện.”

      cách vô thức, xích lại gần hơn. “ ghi nhớ điều đó.”

      biết rằng thể kể câu chuyện này nếu muốn sống quanh đây.”

      xích thêm tí, lần này có chủ ý. “ sống để bụng chết mang theo.”

      “Và nếu hy vọng được tăng lương vì hẹn hò với cháu của sếp, cũng có thể quên điều đó được đấy.”

      “Cũng được.”

      “Em biết thế nào. thậm chí còn có xe.”

      nhàng xáp lại gần , và quay lưng về , làm tóc chạm vào vai . cúi xuống hôn lên cổ . “ tính cách xoay xở sao đó,” thầm, rồi môi chạm môi .

      Họ hôn nhau ghế bành lúc lâu. Rồi bế vào phòng ngủ, hai cơ thể hòa làm . Họ trao cho nhau say đắm, giận dữ và khoan dung, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng như cảm xúc của chính họ. Sau đó, Thibault nằm nghiêng bên cạnh, nhìn Elizabeth chăm chú. mơn trớn má bằng những ngón tay của mình, và hôn tay .

      “Em chắc có thể ở lại,” thầm.

      34
      Clayton

      Clayton rời mắt khỏi ngôi nhà và cảm thấy thể hiểu nổi, các khớp ngón tay của gã trắng bệch vô lăng. Gã chớp mắt liên tục để nhìn cho , nhưng gã chỉ thấy vẫn là những thứ đó: xe của Beth đậu lối vào, cả hai hôn nhau ghế, rồi Thibault dẫn Beth vào phòng

      Beth cùng với Thibault. Từng phút trôi qua, gã thấy cơn giận dữ càng lúc càng trở nên dữ dội, cào cấu ruột gan. Tất cả những kế hoạch tuyệt vời của gã, tất cả, đều tan thành mây khói. Và Thigh-bolt luôn luôn dồn gã vào bước đường cùng.

      Clayton mím môi. Gã rất muốn xông vào, nhưng lại vướng con chó chết tiệt kia. Lại con chó. Quả là khó khăn khi phải ngồi trong xe theo dõi đôi tình nhân bằng cái ống nhòm để bị phát .

      Thigh-bolt, con chó, Beth...

      Gã đấm mạnh vào vô lăng. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Chẳng lẽ những điều gã lọt vào tai Beth ch nào? Chẳng lẽ ta hiểu mình bị nguy hiểm đến mức nào? Chẳng lẽ ta quan tâm đến Ben?

      thể để tên tâm thần này trở thành phần trong cuộc sống của con trai gã.

      cơ hội nào cho .

      bao giờ chừng nào gã còn sống

      Đáng lẽ gã phải lường trước được điều này. Đáng lẽ gã phải hiểu rằng Beth ngốc nghếch đến mức nào. ta đúng là gần ba mươi, nhưng đầu óc lại như đứa trẻ. Đáng lẽ gã phải biết rằng ta chỉ nhìn thấy ở Thibault những gì mà ta muốn thấy, còn lờ những cái mà ai cũng nhìn ra.

      Dù sao việc này cũng kết thúc. Sớm muộn gì gã cũng cho Beth sáng mắt ra, bằng bất cứ giá nào.

      35
      Thibault

      Sau khi hôn tạm biệt Elizabeth ở cửa, Thibault thả người xuống văng, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa nhõm. sung sướng với ý nghĩ rằng mình được Beth tha thứ. Rằng hiểu hành trình kỳ lạ của tới đây điều kỳ diệu. Beth chấp nhận , chấp nhận cả những nhược điểm này khác - điều mà trước đó dám nghĩ tớ

      Trước khi , Beth có mời tới ăn tối, và mặc dù rất sẵn lòng đồng ý nhưng Thibault vẫn quyết định là nghỉ ngơi trước . Mặt khác, cho là mình khó mà có đủ năng lượng cho cuộc chuyện nữa.

      Trước khi chợp mắt, Thibault nghĩ cần đưa Zeus ra ngoài dạo chơi, ít nhất cũng vài vòng cho khuây khỏa. ra hiên sau lấy áo mưa. Zeus theo Thibault ra ngoài, nhìn với vẻ quan tâm.

      “Được, chúng ta dạo,” . “Đợi tao mặc cái áo này trước .”

      Zeus sủa ầm ĩ, nhảy tưng tưng thích thú như con hươu. Nó chạy vụt ra phía cửa rồi lại chạy về phía Thibault.

      “Tao cố xong nhanh. Bình tĩnh nào.”

      Zeus tiếp tục chạy vòng quanh và nhảy cỡn lên.

      “Bình tĩnh,” nhắc lại lần nữa. Zeus nhìn bằng ánh mắt nài nỉ, rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi xuống.

      Thibault mặc áo mưa và giày, sau đó đẩy cửa mở ra. Zeus lao ra ngoài trời mưa, ngay lập tức ngập ngụa trong bùn đất. giống như chỗ của bà Nana, nhà của hibault nm khu đất tương đối cao; nước ngập cách đó khoảng nửa ki lô mét. Phía xa, Zeus đổi hướng chạy về phía cánh rừng, sau đó chạy trở lại khoảnh đất trống, rồi lại vòng về phía con đường trải sỏi dẫn vào nhà, chạy nhảy cách cực kỳ sung sướng. Thibault mỉm cười, thầm nghĩ, "Tao biết chính xác mày cảm thấy như thế nào”.

      Thibault và Zeus dành vài phút ở ngoài, dạo trong cơn bão. Bầu trời chuyển hẳn sang màu xám xịt, phủ kín bởi những đám mây đen. Gió lại thổi mạnh lần nữa, táp nước mưa rát mặt Thibault. Song chẳng hề gì; đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, cảm thấy được tự do.

      Ở đầu lối dẫn vào nhà, nhận thấy vết bánh xe của Elizabeth bị nước làm mờ gần hết. Sau vài phút nữa, nuớc mưa có thể rửa sạch hết những vết bẩn đó. Nhưng kìa, có gì đó thu hút chú ý của , và cố nghĩ xem là nhìn thấy cái gì. Ý nghĩ đầu tiên của là những bánh xe để lại dấu vết này có kích thước quá lớn.

      bước lại gần để nhìn kỹ hơn, nghĩ đó là vết xe của Beth khi và khi về đè lên nhau. Chỉ đến khi bước tới sát mép con đường, mới biết rằng suy luận đó sai. Đó là hai vết bánh xe khác nhau hoàn toàn, cả hai đều vào và ra. Hai chiếc xe. Thoạt đầu, điều đó chẳng có ý nghĩa gi với .

      Nhưng rồi tư duy của bất đầu nhanh chóng tr nên ràng, khớp lại với nhau như trong trò chơi xếp hình. Có ai đó nữa tới đây. Điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi…

      liếc về phía con đường mòn cắt ngang rng dẫn tới trại chó. Đúng lúc đó, mưa gió bắt đầu nổi lên dữ dội chưa từng thấy, và nheo mắt lại trước khi lấy hơi. Bất thình lình, chạy, với tốc độ được tính toán để sao cho khỏi bị kiệt sức. Trong khi chạy, nghĩ nhanh trong đu xem mất bao lâu để tới được đó. hy vọng mình tới kịp.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      36
      Beth



      Quả là trớ trêu, bà lại ở trại chó khi Keith xộc vào nhà và đóng sập cánh cửa đằng sau lại, như thể gã là chủ nhân nơi này vậy. Thậm chí nhìn từ trong bếp, Beth thấy những mạch máu nổi cổ gã. Tay gã nắm chặt lại, còn mắt nhìn xoáy vào .

      Khi gã bước qua phòng khách, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí Beth. chưa bao giờ thấy gã như vậy, và lùi lại dọc theo các tủ bếp. ngạc nhiên khi thấy Keith dừng lại ở cửa bếp. Gã mỉm cười, nhưng về mặt lại chẳng cười chút nào, nó giống như từ bức tranh biếm họa mô tả thứ gì đó quái gở và điên khùng.

      “Xin lỗi vì vào đường đột thế này,” gã với vẻ lịch thái quá, “nhưng chúng ta cần chuyện.

      làm gì ở đây? thể tự tiện vào đây.”

      “Nấu ăn hả?” gã . “Tôi vẫn nhớ hồi còn nấu ăn cho tôi.”

      “Ra khỏi đấy, Keith,” , giọng khàn .

      “Tôi đâu hết,” gã , nhìn như thể biết mình gì. Gã hất hàm về phía chiếc ghế. “Sao ngồi xuống?”

      “Tôi muốn ngồi,” thầm, căm ghét sơ hãi trong giọng mình. “Tôi muốn ra khỏi đây.”

      có chuyện đó đâu,” gã . Gã lại mỉm cười nhưng nụ cười lần này cũng chẳng khá khẩm gì hơn so với trước. Ánh mắt gã trống rỗng, điều chưa từng thấy bao giờ. cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn.

      làm ơn lấy cho tôi chai bia nhé?” gã . “Cả ngày dài ở văn phòng, nếu hiểu tôi muốn gì.”

      nuốt nước bọt, dám quay mặt . “Tôi còn chai nào cả.”

      Gã gật đầu, liếc nhìn khắp lượt xung quanh rồi lại xoáy vào . Gã chỉ. “Tôi thấy chai ngay kia, cạnh bếp ấy. Chắc phải còn bia ở đâu đó chứ. có phiền nếu tôi kiểm tra tủ lạnh?” đợi câu trả lời, gã bước về phía tủ lạnh và mở ra, lục lọi ngăn cuối. Gã quay lại với chai tay. “Thấy chai,” gã reo lên, rồi bật nắp và nhìn . “Tôi đoán là nhầm, đúng ?” Gã tu hơi dài, nháy mắt.

      cố giữ bình tĩnh. “ muốn gì, Keith?”

      “Ồ, biết đấy. Chỉ muốn bắt kịp mọi chuyện. Xem xem còn điều gì tôi nên biết .”

      “Biết về cái gì?” hỏi, dạ dày quặn lại.

      “VThigh-bolt,” gã .

      lờ cách gã đọc trại cái tên. “Tôi biết gì.”

      Gã tu thêm ngụm nữa, bia đầy mồm, và gật đầu. Gã nuốt đánh ực tiếng. “Khi lái xe đến đây, tôi nghĩ là có thể thế,” gã bằng giọng giống như khi trò chuyện. “Nhưng tôi hiểu nhiều hơn nghĩ.” Gã cầm chai bia chỉ về phía . “Có thời gian tôi chắc mình có hiểu , nhưng chuyện đó thay đổi trong vài năm gần đây. có nghĩ là việc cùng chăm sóc đứa trẻ giúp ràng buộc cặp đôi ?”

      trả lời.

      “Đó là lý do vì sao tôi ở đây, biết đấy. Vì Ben. Vì tôi muốn điều tốt nhất cho nó, và ngay lúc này, tôi chắc suy nghĩ mọi việc cách tỉnh táo .”

      Gã tiến về phía và tu thêm ngụm dài nữa. Chai bia gần hết. Gã lấy tay chùi miệng trước khi tiếp. “Thấy , tôi nghĩ quan hệ giữa tôi được tốt đẹp cho lắm. Điều đó tốt cho Ben. Nó cần biết rằng chúng ta vẫn bên nhau. Rằng chúng ta vẫn là bạn tốt. nghĩ dạy nó điều đó là quan trọng sao? Rằng dù bố mẹ có ly dị họ vẫn có thể là bạn?”

      thích kiểu độc thoại huyên thuyên của gã, nhưng dám ngắt lời gã. Đây là Keith Clayton khác… kẻ nguy hiểm.

      “Tôi nghĩ việc đó quan trọng,” gã tiếp tục. Gã tiến thêm bước nữa về phía . “ ra, tôi chẳng thể nghĩ ra được điều gì quan trọng hơn thế.”

      “L,” .

      “Tôi nghĩ thế,” gã gằn giọng. “Mấy ngày gần đây suy nghĩ tỉnh táo về mọi chuyện.”

      Khi gã tới gần, lùi lại xa hơn về phía bếp, cố rời mắt khỏi gã.

      được lại gần hơn nữa. Tôi cảnh cáo .”

      Gã tiếp tục thu hẹp khoảng cách, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trong rỗng. “Biết tôi muốn ? Làm như thể tôi làm đau ấy. Tôi chưa bao giờ, bao giờ làm đau . nên biết điều đó về tôi.”

      điên rồi.”

      , tôi điên. Có thể hơi giận dữ chút nhưng điên.” Khi gã mỉm cười lần nữa, vẻ trống rỗng trong mắt gã biến mất, và chột dạ. Gã lại . “ có biết rằng sau tất cả những gì bắt tôi trải qua, tôi vẫn nghĩ xinh đẹp ?”

      thích chuyện này. hề. Lúc này tiến tới góc phòng, còn lhoát nào nữa. “ , được ? Ben gác, còn bà tôi về trong vài phút nữa.”

      “Tôi chỉ muốn cái hôn thôi. Có gì to tát đâu?”

      chắc mình vừa nghe thấy gì nữa. “ cái hôn?” lặp lại.

      “Đó là cho bây giờ,” gã . “Chỉ thế thôi. Cho những kỷ niệm cũ. Rồi tôi . Tôi khỏi đây ngay. Tôi hứa.”

      “Tôi hôn ,” sững sờ.

      Lúc này gã đứng ngay trưc . “ hôn,” gã . “Và sau này, làm hơn thế. Nhưng bây giờ cái hôn là đủ."

      khom người, cố tránh ra xa. “Làm ơn , Keith. Tôi muốn. Tôi muốn hôn .”

      vượt qua thôi,” gã . Khi gã sấn sát vào, quay người . Gã chộp lấy khuỷu tay . Khi gã áp môi vào tai Beth, có thể nghe tiếng tim mình đập dồn.

      làm tôi đau!” thở

      “Vấn đề là thế này, Beth,” gã thầm. có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của gã cổ mình. “Nếu muốn hôn tôi, sao. Tôi chấp nhận. Nhưng tôi quyết định rằng tôi muốn chúng ta tiến mức bạn bè chút.”

      “Cút ngay!” rít lên, và Keith thả ra kèm theo tiếng cười.

      “Được thôi,” gã , lùi lại bước. “ sao. Tôi . Nhưng tôi phải cho biết điều gì xảy ra nếu chúng ta thỏa thuận được.”

      “Ra khỏi đây!” hét.

      “Tôi nghĩ chúng ta nên thỉnh thoảng... hẹn hò. Và tôi chấp nhận câu trả lời đâu.”

      ói “hẹn hò” khiến sởn gai ốc. Beth thể tin vào điều vừa nghe thấy.

      “Rốt cuộc, tôi cảnh cáo về Thigh-bolt,” gã thêm, “nhưng hôm nay ở đâu? Ở chỗ .” Gã lắc đầu. “Đó là sai lầm lớn. thấy đấy, tôi có thể dễ dàng tố rình rập bị ám ảnh. Cả hai điều đó đều chứng tỏ nguy hiểm, nhưng ràng là lờ . Có nghĩa là cuộc sống của Ben bị nguy hiểm nếu nó phải sống cùng .”

      Vẻ mặt gã biểu lộ điều gì rệt. Beth sững sờ trước những điều gã nó

      “Tôi ghét phải đến tòa kể cho họ nghe những gì làm, nhưng tôi làm vậy. Và tôi chắc lần này họ cho tôi toàn quyền chăm sóc con.”

      làm vậy,” thầm.

      “Tôi làm. Trừ phi…” Vẻ khoái trá rành rành khi gã càng làm gã đáng sợ hơn. Gã dừng lại để ngấm được rồi tiếp tục như giáo sư. “Hãy để tôi chắc chắn rằng hiểu . Đầu tiên, có với Thigh-bolt rằng bao giờ muốn gặp lại . Rồi cầu rời khỏi thị trấn. Và sau đó, chúng ta hẹn hò. Vì những ngày xưa dấu. Hoặc là thế, hoặc là Ben sống với tôi."

      “Con sống với bố!” giọng trẻ con hét lên từ cửa bếp.

      Beth rời mắt khỏi Keith và nhìn qua Ben, nét mặt nó hoảng loạn. Ben bắt đầu lùi lại. “Con chịu!”

      Ben quay người bỏ chạy, đóng sầm cửa chính sau lưng và lao vào cơn bão.

      37

      Beth cố thoát ra khỏi Clayton, nhưng gã lại túm lấy tay lần nữa.
      “Chúng ta vẫn chưa xong,” gã gầm gừ. Gã để khi chưa chắc chắn là hiểu.
      “Nó chạy ra ngoài rồi!”
      “Nó ổn thôi. Tôi chỉ muốn đảm bảo hiểu về những gì xảy ra với chúng ta.”
      chút đắn đo, Beth dùng tay kia tát thẳng vào mặt gã, và gã lùi lại. Khi gã thả ra, dồn hết sức lực đẩy gã về sau, và gã loạng choạng.
      “Cút ngay!” hét. Ngay khi gã vừa đứng vững lại được đập mạnh vào ngực gã lần nữa. “Tôi phát ốm với chuyện và gia đình luôn phán bảo tôi có thể và thể làm gì rồi, tôi cam chịu nữa đâu!”
      “Qụá dở,” gã đáp trả, những từ ngữ thoát ra trơn tru. “ làm gì được quyền lựa chọn. Tôi để Ben xớ rớ bất cứ chỗ nào gần thằng bồ đó của .”
      Dường như quá mệt mỏi khi phải nghe gã nên thay vì trả lời, xô gã ra rồi sải bước qua mặt gã.
      định đâu hả?” gã hỏi. “Chúng ta còn chưa xong.”
      chạy qua phòng khách. “Tôi tìm Ben.”
      “Trời chỉ mưa thôi mà!”
      ớc ngập, hay là bị mù nên thấy hả ”
      Gã nhìn chạy ra ngoài hiên, nghĩ là tìm thấy Ben ở đó, nhưng vì lý do nào đó nhìn ra hai phía rồi biến mất khỏi tầm mắt. Ngay sau đó, có ánh chớp lóe lên cùng tiếng sấm đì đùng. Gần. Rất gần. Clayton chạy ra cửa và thấy đứng ở mép hiên phía kia, dõi mắt tìm kiếm ngoài xa. Cùng lúc đó, gã thấy bà Nana cầm ô tới.
      “Bà có thấy Ben ?” Beth đột nhiên gọi to.
      ,” bà Nana trả lời vẻ bối rối, mưa trút xuống quanh bà. “Bà vừa về đây. Chuyện gì xảy ra thế?” Bà khựng lại khi thấy Clayton. “ ta làm gì ở đây?”
      “Nó chạy qua chỗ bà sao?” Beth bước vội đến chỗ bậc tam cấp.
      có gì nghiêm trọng đâu,” Clayton gạt . Gã cho là cần phải giải quyết xong việc với Beth trước . “Nó quay lại...”
      Beth bỗng khựng lại và nhìn thẳng vào mặt gã. Đột nhiên, Clayton nhận thấy cơn giận dữ của bị thay thế bởi cái gì đó gần như kinh hoàng. thanh của cơn bão bỗng như ở rất xa.
      “Gì cơ?” gã hỏi.
      “Ngôi nhà cây...”
      Chỉ mất giây để hiểu được những từ đó, và rồi Claỵton thấy ngực gã thắt lại. giây sau, cả hai cùng lao vào rừng.

      38
      Thibault, Beth và Clayton


      Cuối cùng Thibault đến được lối vào trại chó, đôi ủng của sũng nước và nặng trịch. Zeus vẫn bám sát , chỉ bị chậm lại ở những chỗ nước ngập caoầu gối. có thể nhìn thấy chiếc xe con và xe tải ở phía xa và chiếc SUV nữa. Khi tới gần, thấy chiếc đèn hiệu cảnh sát phía nóc xe, hiểu rằng Clayton đến đây.
      Dù mệt lử nhưng vẫn lao tới, bì bõm nặng nhọc. Zeus vọt qua làn nước như con cá heo lướt sóng. Việc chạy rất khó khăn càng khiến Thibault có cảm giác khoảng cách có vẻ xa hơn, nhưng rồi cuối cùng cũng qua được chỗ văn phòng và vòng về phía ngôi nhà. Tới lúc đó mới nhìn thấy bà Nana đứng ngoài hiên, hướng đèn pin ra phía khu rừng.
      Mặc dù còn cách khá xa, vẫn nhận thấy là bà rất hoảng loạn.
      “Bà Nana!” gào to, nhưng dông bã thổi bạt giọng . Lát sau, có thể do nghe được tiếng gọi nên bà quay về phía , và nhận ra nhờ ánh đèn pin chiếu vào.
      “Thibault!”
      Thibault cố vượt qua vài bước cuối cùng. Mưa quất xối xả vào người và ánh đèn yếu ớt khiến khó nhìn mọi thứ. bước chậm lại, cố giữ hơi.
      “Có chuyện gì thế ạ?” gào to.
      “Ben bỏ rồi!” bà gào lại.
      “Sao ạ, bỏ là sao ạ? xảy ra chuyện gì?”
      “Tôi biết!” bà khóc. “Clayton ở đây và Beth ra ngoài tìm Ben... và rồi cả hai chạy về phía con suối. Tôi nghe chúng gì đó về cái nhà cây.”
      Ngay lập tức, Thibault lao hết tốc lực về phía khu rừng, Zeus bám ngay sát bên.

      Mưa và gió quất cành cây vào họ từ mọi phía, cào vào mặt và tay họ. Con đường bị chặn ngang bởi hàng chục cành cây to gãy đổ, buộc Beth và Keith phải vòng qua các bụi rậm và cây nho. hai lần Beth vấp ngã; ở phía sau nghe thấy Keith cũng bị ngã. Lớp bùn dày và quánh; tới nửa đường đến chỗ nhà cây, giày của Beth bị tuột, nhưng vẫn bước tiếp.
      Ngôi nhà cây. Chiếc cầu. Nước lũ. Chỉ có nỗi hoảng loạn mới giữ cho khỏi gục xuống. Trong đầu mình, có thể hình dung cảnh đứa con trai của chiếc cầu vất thần nó bị gãy.
      Trong bóng tối, lại vấp vào thân cây mục và cảm thấy đau nhói ở chân. cố vùng đứng dậy nhanh, cố lờ cơn đau, nhưng chỉ vừa mới dồn sức nặng cơ thể lên cái chân bị đau, lại đổ sụp xuống đất.
      Vừa lúc đó, Keith tới kịp bên . Keith kéo đứng lên, rồi tay vòng qua eo giữ , gã dìu ti
      Cả hai đều hiểu Ben gặp nguy hiểm.

      Clayton phải cố gắng bắt mình được hoảng sợ, Gã tự bảo với mình rằng Ben là đứa trẻ thông minh, rằng Ben biết cái gì là nguy hiểm nếu gặp phải, rằng nó chẳng khi nào đánh cược với vận may. Ben phải là đứa dũng cảm cho lắm. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời gã cảm thấy đó là điều may mắn.
      Vừa mới khó nhọc vượt qua được khu rừng, với Beth tập tễnh bên cạnh, Clayton khỏi sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Chưa bao giờ gã thấy con suối tràn rộng đến gần sát chân họ như vậy, chảy điên cuồng như vậy.

      Thibault dốc sức chạy, đạp lên bùn và nước, cố gắng để bị chậm lại. Nhưng càng chạy nỗi tuyệt vọng của càng tăng vì thấy khó mà duy trì mãi được tốc độ như thế này. Trong khi băng qua những bụi rậm, bị những cành cây đập vào mặt và tay, cào xước da thịt, nhưng thấy đau.
      Trong lúc chạy, xé toạc chiếc áo mưa, rồi sau đó là chiếc áo sơ mi.
      Gần đến rồi, luôn tự nhủ. Chỉ chút
      Và từ cõi xa xăm, trong đầu vọng lại giọng của Victor:
      Chưa hết đâu.
      Cứ mỗi bước, Beth lại có thế cảm nhận được xương bàn chân minh vỡ lạo xạo, làm buốt nhói đến tận óc, nhưng quyết kêu rên khóc lóc.
      Khi họ tiến gần đến ngôi nhà cây, con suối thậm chí còn phình to hơn, dòng nước chảy cuồn cuộn, xoắn vào với nhau và tạo nên những xoáy nước. Nước vỡ thành hàng ngàn con sóng li ti quanh những cành cây gãy trôi dọc theo hai bờ suối mà giờ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Dòng nước hỗn loạn cuốn theo đủ các thứ có thể giết chết bất kỳ ai chẳng may rơi xuống.
      Mưa vẫn xối xả. cành cây nữa bị gió bẻ gãy, lao xuống mặt đất chỉ cách họ vài mét. Bùn như hút hết sinh lực của cả hai người.
      Nhưng biết họ tới được chỗ cây sồi. Qua làn mưa, có thể nhận ra cây cầu treo, như cột buồm xơ xác của con tàu cuối cùng cũng dần lên bến cảng mù sương. quét ánh mắt từ chiếc thang sang cây cầu treo, và về phía trạm nghỉ... Nước suối dâng lên ngang độ cao của trạm, đám cành gãy tụ lại ở đó. căng mắt dõi từ cây cầu sang thềm của ngôi nhà cây, nhận thấy cây cầu treo lủng lẳng kia bị nghiêng góc dị thường. Nó chỉ còn ngấp nghé mặt nước chừng vài chục xăng ti mét do gần như bị xé toạc ra khỏi trụ đỡ cũ kỹ của ngôi nhà, ràng là sắp bị nước cuốn .
      Như thể trong cơn ác mộng, chợt nhìn thấy Ben trong dòng nước cuồn cuộn của con suối, bám vào cây cầu treo bên dưới thềm nhà. Chỉ tới lúc đó mới thét lên.
      Clayton cảm thấy nỗi sợ hãi trào lên trong lòng khi gã trông thấy Ben bám chặt vào bên mép tơi tả của cây cầu treo. Đầu óc gã trở nên quay cuồng.
      Quá xa để bơi sang bờ kia, và cũng thể kịp.
      “Ở nguyên đó!” gã vừa gào to với Beth vừa chạy thẳng đến chỗ chiếc thang cây. Gã leo lên thang rồi lao ra giữa cầu trong nỗ lực tuyệtới được chỗ Ben. Gã có thể nhận thấy thềm ngôi nhà cây lún xuống. khi bị tác động bởi dòng chảy, chắc chắn nó bị tách ra hoàn toàn.
      Đến bước thứ ba, các ván cầu mục dưới chân gã bất chợt bị gãy và Clayton thấy mình rơi tụt qua sàn cầu, thẳng xuống dưới nước, xương sườn gã gẫy vụn. Tất cả những gì gã có thể làm là chộp lấy sợi dây thừng neo cầu ngay khi vừa chạm người xuống dòng nước điên cuồng chảy xiết. Gã cố sức bám chắc trong khi cơ thể chìm dần, lại bị dìm thêm bởi sức nặng của quần áo. Gã cảm thấy dòng nước cố lôi gã theo, còn sợi dây thừng căng ra. Gã báchặt, cố nhô đầu lên khỏi mặt nước, chân đạp điên cuồng.
      Gã chấp chới mặt nước và thở gấp gáp. Những chiếc xương sườn gãy chợt đau dữ dội, khiến mắt gã mờ trong chốc lát. Trong cơn hoảng loạn, gã với tay kia nắm lấy sợi dây thừng, c sức chống lại dòng nước.
      Khi giữ được thăng bằng, cố quên cơn đau gã lại bị những cành cây gãy quay cuồng trong dòng nước liên tiếp thúc vào người. Nước táp vào mặt, làm mờ mắt và khiến gã khó thở, làm cho gã chẳng thể nghĩ được điều gì khác ngoài việc cố mà sống sót. Trong lúc vật lộn, gã để ý thấy những chiếc cột trụới trạm nghỉ trung tâm bị chao đảo dưới sức nặng của gã, bắt đầu nghiêng hẳn theo dòng chảy hung bạo.

      Beth tập tễnh cố bước đôi chân đau đớn. bước được ba bước lại ngã. Khum tay trước miệng, hét vọng qua con suối.
      “Lần theo dây thừng, Ben! Tránh xa cái thềm ra! Con làm được mà!”
      chắc liệu Ben có nghe thấy tiếng , nhưng lát sau thấy nó bắt đầu dịch dần ra xa khỏi chỗ cái thềm, hướng ra chỗ dòng chảy xiết giữa con suối. Hướng về phía bố nó.
      Keith vùng vẫy mặt nước, gắng sức để bị cuốn trôi...
      Mọi thứ diễn ra lúc nhanh lúc chậm trước mắt , và chính vào lúc đó, bỗng nhận thấy chuyển động của ai đó ở đằng xa, phía đầu dòng. Liếc mắt, nhận ra Logan tháo giày và quần mưa.
      Ngay sau đó, lao xuống dòng nước, Zeus bám sát sau .
      * * *

      Clayton biết là thể gắng sức lâu hơn được nữa. Những chiếc xương sườn bị gãy làm gã đau dữ dội, và dòng nước vẫn tiếp tục tước chút sức lực cuối cùng của gã. Gã chỉ có thể hớp được hơi trong từng đợt ngắn, cố giẫy giụa chống lại cái chết mà gã chợt hiểu là đến gần.
      Cứ mỗi mét băng ngang con suối dòng chảy cuồng nộ lại cuốn Thibault trôi theo nó hai mét. biết là có thể quay trở về bằng đường bộ khi tới được bờ bên kia, nhưng có nhiều thời gian đến thế. Tập trung vào hình bóng của Ben, dốc sức bình sinh mà đạp chân trong nước.
      cành cây to đập mạnh vào , dìm xuống nuớc vài giây. Khi trồi được lên mặt nước, bị mất phương hướng, thấy Zeus ngay sau mình, cố sức khua chân. lấy lại sức, rồi sải tay và đạp chân bằng nỗ lực điên cuồng. Trong cơn tuyệt vọng, nhận thấy mình thậm chí còn chưa tới được giữa dòng.
      * * *

      Beth nhìn thấy nhích dần từng chút dọc theo cây cầu te tua, và cố lê chân đến sát mép nước.
      “Nữa !” gào to, thổn thức. "Con làm được mà! Cố lên con!”
      bơi nửa chừng, Thibault chợt va phải trạm nghỉ trung tâm mà giờ chìm hẳn trong nước. bị lộn vòng trong nước, mất kiểm soát; ngay sau đó, va mạnh vào người Clayton. Hoảng loạn, Clayton tóm lấy tay bằng cánh tay còn lại của mình, kéo chìm xuống. Thibault vùng vẫy và chạm tay được vào sợi dây thừng, liền nắm chặt lấy nó đúng vào khi Clayton buông tay ra. Clayton bám dính vào , trèo lên người với nỗ lực điên cuồng để ngoi lênớc.
      Thibault vật lộn dưới lòng nước, nắm chặt sợi dây thừng bằng tay, thể tách mình ra khỏi Clayton. Hai lá phổi của như sắp vỡ tung, và nỗi sợ hãi bắt đầu choán lấy .
      Đúng lúc đó, những cột trụ chống cầu lại lắc lư, sức nặng của cả Clayton và Thibault quá sức chịu đựng của chúng, và hàng loạt tiếng kêu răng rắc vang lên, trạm nghỉ rời ra hoàn toàn.
      Beth nhìn thấy Keith và Logan vật lộn trước khi những sợi thừng cuối cùng còn liên kết với trạm nghỉ trung tâm đứt phựt. Bên kia con suối, thềm ngôi nhà cây đổ ụp xuống dòng suối làm nước bắn tung lên, và Ben bị dòng chảy cuốn trôi. Hoảng sợ, Bethấy thằng bé vẫn bám vào sợi dây thừng đầu buộc vào trạm nghỉ trung tâm lúc này xoáy tròn theo dòng chảy.
      Đúng khi Zeus bơi được đến gần chỗ Logan và Keith trạm nghỉ trung tâm bỗng nổi hẳn lên khỏi mặt nước rồi xô mạnh vào nó. Zeus biến mất khỏi tầm mắt.
      Mọi việc diễn ra quá nhanh - còn nhìn thấy Logan và Keith đâu nữa, và sau hồi tìm kiếm điên loạn mặt nước, thấy được cái đầu của Ben, chỉ như chấm nhấp nhô trôi nổi giữa đám vật lạ.>Rồi tiếng Ben kêu lên thất thanh, và thấy nó vật lộn để giữ cho đầu mình nhô được lên mặt nước. lại chồm lên và tập tễnh bước lên phía trước, quên cả cơn đau, gắng cách tuyệt vọng để giữ con trai trong tầm mắt của mình.
      Và đúng vào lúc đó, chuyện diễn ra như trong giấc mơ, thấy cái đầu màu xám, bóng mượt, chuyển động cách có chủ đích tới chỗ con trai mình.
      Zeus.
      nghe tiếng Ben gọi con chó, và trái tim tràn đầy hy vọng.
      bước tập tễnh và ngã, nhổm dậy và lại bò về phía trước, rồi lại khuỵu xuống. Cuối cùng trườn, cố gắng nhìn xem chuyện gì xảy ra. nắm vào những cành cây để kéo mình về phía trước. Zeus và Ben mỗi lúc nhần, trôi theo dòng nước, nhưng Zeus tiến lại gần Ben hơn bao giờ hết.
      Và rồi, hai thân hình đó bất chợt nhập lại thành và Zeus đột nhiên quay lại, hướng về phía bờ suối chỗ , Ben đằng sau túm lấy đuôi nó.
      “Đạp, đạp mạnh lên, con,” hét lên.
      hết bước tập tễnh lại nhảy lò cò, dồn toàn lực lao về phía trước, cố gắng bắt kịp tốc độ của dòng chảy mà được. Cứ mỗi giây trôi qua, Ben và Zeus lại trôi xa dần. căng mắt ra nhìn để mất dấu - cả hai giờ ra được tới giữa con suối... , qua chỗ đó.
      Dồn chút tàn lực cuối cùng, tiếp tục lao lên, hoàn toàn theo bản năng, để có thể kiểm soát được Ben và con chó trong tầm mắt. Thay vì cảm thấy cơn đau, thấy trái tim mình đập rộn lên theo từng bước .
      Chỉ còn phần ba quẵng đường nữa là tới được bờ... dòng chảy ở đó chậm hơn... giờ còn phần tư...
      tiếp tục di chuyển bằng cách chộp lấy những cành cây để kéo mình về phía trước. Ben và Zeus bị khuất sau những tán lá, và qua phút hoảng loạn, lại nhìn thấy cả hai.
      gần tới rồi... cảm giác nhõm tràn tới... chỉ còn chút nữa...
      Chúa ơi... chỉ chút xíu nữa...
      Zeus đổ sụm xuống ngay khi tới được chỗất khô ráo. Ben cũng gục xuống ngay sau đó. Khi Beth đến nơi, Zeus đứng được lên, chân run rẩy vì kiệt sức, thân mình ướt sũng và hục hặc ho.
      Beth ngồi thụp xuống bên cạnh Ben, đỡ con trai ngồi dậy đúng lúc nó bắt đầu ho cùng với Zeus.
      “Con có ổn ?” khóc.
      “Con ổn,” Ben hổn hển. Nó lại ho và lấy tay chùi nước khỏi mặt. “Cã rất sợ, nhưng con có bức ảnh trong túi.” Chú Thibault là nó giữ cho con được an toàn.” Nó đưa tay lên vỗ trán. “Bố đâu? Chú Thibault đâu?”
      Tới đây, cả hai mẹ con cùng bật khóc.
      Phần kết

      f—e

      Hai tháng sau

      Beth liếc qua kính chiếu hậu và mỉm cười khi thấy Zeus đứng ỏ thùng xe tải, nghếch mũi lên hóng gió. Ben ngồi cạnh , trông cao hơn kể từ dạo dậy , nhưng vẫn chưa đủ cao để có thể đặt khuỷu tay cách thoải mái lên thành cửa sổ .

      Đây là đợt ấm đầu tiên sau những tuần lạnh cắt da cắt thịt, và lễ Giáng sinh tới gần, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa. Cái nóng và những trận bão hồi tháng Mười trở thành những kỷ niệm xa xăm. Trận lụt đó được đưa lên chương trình thời quốc gia. Thị trấn Hampton bị ngập lụt cũng như bao thị trấn khác trong vùng; tổng cộng có sáu người chết.

      Bất chấp cơn ác mộng mà họ phải chịu đựng, Beth vẫn cảm thấy ... bình an mà lâu có được. Sau lễ tang, bị dằn vặt bởi những kiện quá đỗi khác thường dẫn tới cái ngày định mệnh đó. Côcó nhiều người trong thị trấn nghi hoặc về lựa chọn của . Đôi khi nghe thấy những tiếng thầm, nhưng chung thuờng bỏ ngoài tai. Nếu như Logan chỉ cho biết điều gì đó về bản thân, đó là lòng tin vào chính mình và vào bản năng là tất cả những gì có được.

      May mắn là bà mỗi ngày khỏe ra; trong những ngày và tuần lễ sau “tai nạn” đó - theo cách mà bà vẫn gọi, những kinh nghiệm đặc biệt và hỗ trợ mệt mỏi của bà luôn là điểm tựa vững chắc cho . Những ngày này bà đều đặn hát cho dàn đồng ca, dành thời gian huấn luyện bọn chó, và sử dụng được cả hai tay, chỉ thỉnh thoảng mới khập khễnh mỗi khi bị mệt. Thực ra có lúc hai bà cháu giống hệt nhau, ấy là cách đây vài tuần, hai ngày sau khi được tháo bột - bị gãy bốn xương bàn chân và phải bó bột trong bốn tuần lễ - và bà trêu chọc về điều đó, có vẻ thích thú với chuyện có người cùng chung cảnh ngộ tàn tật như bà.

      Ben thay đổi rệt kể từ ngày đó, về số mặt làm lo lắng, nhưng về số mặt khác lại khiến tự hào. Việc vượt qua được thử thách đem lại cho Ben tự tin, và tự tin này theo thằng bé tới trường. Hay chí ít thích nghĩ như vậy. Đôi khi tự hỏi liệu phải là nhờ bức ảnh mà Ben mang theo trong túi hay . Lớp ép plastic xác xơ mòn vẹt, bắt đầu bong ra, nhưng thằng bé chịu cất ở nhà mà mang theo mọi lúc mọi nơi. cho rằng rồi cũng tới lúc nó trưởng thành hơn, và thoát ra khỏi những ý nghĩ trẻ con, nhưng ai mà biết được? Đó là thứ mà Logan tặng cho nó, và điều đó có ý nghĩa đặc biệt đói với nó.

      mất mát quả thực vô cùng lớn đối với Ben, tất nhiên. Khi nghe nó công khai ra như vậy, hiểu rằng nó cũng tự dằn vặt mình theo cách nào đó. Nó vẫn thỉnh thoảng gặp ác mộng, lúc nó gọi Keith, lúc gọi Logan. Lúc Beth lay nó tỉnh lại, vẫn là giấc mơ đó luôn bám theo nó. Nó trồi sụt giữa sông, sắp sửa chìm xuống nó thấy Zeus bơi tới gần. Vậy nhưng, trong các giấc mơ của mình, nó vươn tay túm lấy đuôi Zeus, nhưng thể nào được. Nó cứ thế vươn tay ra, nhưng luôn vồ hụt và vồ hụt, để cuối cùng nhận ra là Zeus có đuôi, và nó nhìn thấy mình - như thể từ đôi mắt của người khác - bất lực, từ từ chìm xuống dòng.

      Khi tới nghĩa trang, Beth tới chỗ thường lệ của mình. đem theo hai bó hoa. Trước tiên, giống như mỗi lần tới đây, tới mộ của Drake và dành chút thời gian tưởng nhớ em trai, nhổ cỏ và đặt lên đó những bông hoa.

      Sau đó tới ngôi mộ khác. mua bó hoa to hơn cho ngôi mộ này: hôm nay là ngày sinh nhật của , và muốn đảm bảo rằng được nhớ đến.

      Zeus sục sạo chỗ này chỗ nọ, đánh hơi và thăm dò như nó vẫn thường làm. Ben bám theo phía sau nó như mọi khi, ngay cái ngày Zeus xuất , Ben quý con chó này,
      nhưng kể từ khi Zeus cứu mạng nó con suối có cách gì tách chúng ra khỏi nhau được nữa. Zeus dường như cũng hiểu là nó làm được việc gì - hoặc chí ít đó là lý giải duy nhất mà Beth nghĩ ra được - và trong suy nghĩ của nó, nó và Ben giờ gắn bó làm . Hằng đêm, nó ngủ ỏ hành lang, ngay trước cửa ra vào phòng Ben. Nhiều đêm, trong lúc vào phòng tắm, Beth bắt gặp Zeus >gần giường kiểm tra tình hình Ben khi thằng bé ngủ.

      * * *

      mất mát này khó diễn tả rạch ròi, cả và Ben đều phải vật lộn với những hệ quả của nó. Đôi khi cảm thấy rằng những kỷ niệm của họ chỉ toàn điều phiền muộn, bất chấp lòng dũng cảm mà họ thể để vượt qua thử thách, những kỷ niệm đó phải lúc nào cũng màu hồng. Nhưng khi mọi kết thúc, nhớ tới Keith Clayton với lòng biết ơn rệt. bao giờ quên được việc dìu như thế nào khi ngã xuống hôm đó. Và cuối cùng, chết trong khi cứu sống con trai của họ.

      Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Bất chấp nhiều thiếu sót khác của Clayton, đó mãi mãi là điều mà lựa chọn để nhớ về . cũng Hy vọng rằng Ben nhớ về cha mình theo cách đó, lỗi lầm, và nhận biết được trong chừng mực nào đó về tình dành cho nó, thứ mà nó khó có thể nhận thấy cho tới thời điểm đó.

      Còn lúc này, Logan chắc đợi trở về. đề nghị cùng tới nghĩa trang, tuy nhiên có thể cảm nhận được rằng muốn . Đó là dịp nghỉ cuối tuần, và cho là tốt hơn nên ở nhà, mình làm những việc lặt vặt trong vườn, sửa sang các thứ và chuẩn bị làm cho Ben ngôi nhà cây mới ở sân sau. Sau đó, họ có kế hoạch trang hoàng cây thông Noel. quen với những thói quen và tính cách của , nhận biết được cả những tín hiệu thầm lặng tiết lộ cho biết là người như thế nào. Có điểm tốt, điểm xấu, có điểm mạnh, điểm yếu, nhưng mãi mãi là của .

      Khi lái xe lối vào nhà, thấy Logan bước ông bậc thềm, và vẫy tay với .

      mãi mãi là của , và cũng chẳng phải hoàn hảo. Hoặc chấp nhận hoặc từ bỏ, nghĩ. , vậy thôi.

      Trong lúc bước về phía Elizabeth, Logan mỉm cười như thể đọc được ý nghĩ của , và dang rộng vòng t>

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :