1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 15

      Tại văn phòng của tờ Thời San Francisco, đầu óc rối tung của Cindy Thomas như bày ra trước những ngón tay .

      Hạn chót buổi chiều chỉ còn vừa vặn có tiếng nữa.

      Từ người trực tầng của tòa nhà Hyatt, lấy được tên của hai vị khách tham dự lễ cưới của Brandt và cũng là những người vẫn còn ở khách sạn. Tối qua, sau khi chạy xuống đó lần nữa, có thể ghép lại hình ảnh bi thảm đau lòng, với những lời thề nguyền, những cốc rượu chúc mừng và điệu nhảy lãng mạn của dâu và chú rể trong những giây phút cuối cùng.

      Tất cả những phóng viên khác vẫn chắp lại các chi tiết rải rác do cảnh sát đưa ra. Đến giờ vẫn trước họ. chiến thắng và điều đó tuyệt. cũng chắc chắn rằng đây là tác phẩm hay nhất mà từng làm kể từ khi tới làm việc cho tờ Thời , có lẽ vì người chưa tốt nghệp ở Michigan.

      Tại tòa báo, những hành động liều lĩnh của Cindy ở Hyatt gần như biến thành người nổi tiếng. Nhiều người mà gần như biết đột nhiện dừng lại và chúc mừng . Thậm chí cả ông chủ báo mà hiếm khi nhìn thấy ở tầng nhà Metro, cũng xuống để tìm hiểu xem là ai.

      Chính tầng Metro nắm giữ số bằng chứng tại Thung lũng Mill về việc làm lại tuyến đường giao thông gần khu vực trường học.

      viết trang thứ nhất.

      Khi đánh máy, nhận ra biên tập viên Sidney Glass tới bàn của . Glass được gọi là El Sid tại tòa báo. Ông ta ngồi xuống đối diện với tiếng thở dài khó nhọc:

      - Chúng ta cần chuyện.

      Những ngón tay chậm dần rồi dừng lại khi ngước lên.

      - Tôi vừa nhận được tin hai phóng viên lâu năm của chuyên mục tội phạm rất bực mình và muốn tham gia vụ này. Suzy ở Tòa Thị chính chờ tuyên bố của cảnh sát trưởng và Thị trưởng. Stone ráp tiểu sử của cả hai gia đình lại với nhau. Họ có 20 năm và có hai giải thưởng Pulitzers cùng nhau. Và đó là tin tức được đăng đầu tiên của họ.

      Cindy có cảm giác như tim gần như ngừng đập:

      - Ông kể gì cho họ?

      Trong ánh mắt dày dạn của El Sid, có thể nhìn thấy nhóm phóng viên phụ trách các vụ phạm tội hàng đầu đầy tham lam, những phóng viên kỳ cựu với những tìm hiểu của chính họ, cố gắng đẽo gọt theo cách của mình và tạo nên câu chuyện này. Câu chuyện của .

      - Hãy cho tôi xem những gì có được nào – Rốt cuộc, biên tập viên thành phố cũng .

      Ông vòng và nhìn qua vai , đọc vài dòng màn hình máy tính.

      - Phần nhiều là được. có thể biết điều đó. “Đau khổ” thuộc về đoạn bên này – Ông , chỉ tay về phía màn hình – Sửa lại “bố của dâu” – có gì làm Ida Morris bực mình như những từ bổ nghĩa được thay thế và đảo từ.

      Cindy cảm thấy rất xấu hổ.

      - Tôi biết, tôi biết. Tôi cố gắng để thâm nhập vào đó. Hạn chót là vào lúc…

      - Tôi biết hạn chót là vào lúc nào – Ông biên tập nóng mặt. Nhưng dưới đây, nếu có thể xâm nhập vào đó, hãy xâm nhập cho đúng vào.

      Ông nhìn Cindy lúc mà có cảm giác như là rất lâu, bằng cái nhìn đánh giá khó hiểu khiến bực mình.

      - Đặc biệt nếu định tiếp tục theo vụ này – Khuôn mặt hầu như biết đến mủi lòng của Glass co rúm lại, và ông gần như mỉm cười với .

      - Tôi với họ vụ này là của rồi, Thomas.

      Cindy cố nén lại cử chỉ muốn ôm chầm lấy ông biên tập viên lập dị, độc đoán này ngay lập tức.

      - Ông muốn tôi có mặt tại Tòa Thị chính sao?

      - Câu chuyện thực nằm ở dãy phòng cao cấp của khách sạn ấy. Hãy quay lại khách sạn Hyatt – El Sid bước ra, hai tay đút túi quần, lúc nào cũng vậy.

      Nhưng lúc sau, ông quay trở lại và dặn thêm:

      - Hãy săn tin , nếu định tiếp tục theo đuổi vụ này tốt hơn là hãy tìm nguồn tin của cảnh sát từ bên trong và hãy nhanh lên.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 16

      Sau khi rời khỏi nhà xác, Raleigh và tôi bộ trở lại văn phòng trong im lặng. Nhiều chi tiết về kẻ giết người làm tôi băn khoăn. Tại sao kẻ giết người lại lấy áo vét của nạn nhân? Tại sao lại để lại chai sâm banh? Điều đó chẳng hợp lý tí nào.

      - Chúng ta vụ tội phạm liên quan đến tình dục. vụ tồi tệ – Cuối cùng tôi quay lại chỗ ta lối rải nhựa dẫn đến sảnh.

      - Tôi muốn kiểm tra kết quả xét nghiệm tử thi qua Milt Fanning và hệ thống máy tính của Cục điều tra liên bang (FBI). Chúng ta cũng cần phải gặp bố mẹ của dâu. Chúng ta cần tiểu sử của bất kỳ ai mà ấy có thể dính líu đến, trước David. Và danh sách những người tham dự lễ cưới đó.

      - Tại sao chúng ta đợi xác nhận về điều ấy trước khi chúng ta lao vào khía cạnh đó – Người cộng mới của tôi .

      Tôi dừng lại và nhìn ta chằm chằm:

      - muốn xem liệu ai đăng ký phòng để có được chiếc áo vét dính máu tại phòng thất lạc đồ sao? Tôi hiểu. Điều quan tâm là gì?

      - Điều tôi quan tâm là tôi muốn phòng điều tra khơi lại nỗi đau buồn của các gia đình đó bằng nhiều giả thiết cho tới khi chúng ta thu thập được nhiều tình tiết hơn để tiếp tục. Chúng ta có thể có hoặc có chiếc áo vét của kẻ giết người. Cũng có thể khách mời hoặc .

      - Thế nghĩ chiếc áo đó là của ai, người Do thái chăng?

      ta nháy mắt với tôi bằng nụ cười:

      - Nó có lẽ được bỏ lại đó để chúng ta bắt đầu điều tra phải.

      Giọng của ta dường như trở nên khác lạ cách đột ngột.

      - định từ bỏ sao? – Tôi hỏi ta.

      - Tôi từ bỏ - ta – Cho đến khi chúng ta có điều gì chắc chắn, từng bạn trai cũ của dâu hay những thiệt hại của số đoàn thể muốn loại bỏ Gerald Brandt nhúng tay vào có thể coi như kẻ bị tình nghi. Tôi muốn chú ý nhắm vào họ trừ khi chúng ta có điều gì chắc chắn để tiếp tục.

      Chính nó đây. thanh minh. giới thiệu, chính sách ngăn chặn. Brandt và Chancellor Weil, bố của dâu đều là những nhân vật tầm cỡ. Hãy tìm cho chúng tôi những gã tồi, Lindsay. Chỉ đừng đặt phòng điều tra vào bất kỳ rủi ro nào dọc đường.

      Tôi cảm thấy hưng phấn trở lại.

      - Tôi nghĩ khả năng là kẻ giết người có thể có mặt trong lễ cưới là những gì mà chúng ta phải tiếp tục.

      - Lindsay, tất cả những điều tôi gợi ý là hãy có vài xác nhận chắc chắn trước khi chúng ta bắt đầu thọc sâu vào đời sống tình dục của người đàn ông tốt nhất.

      Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ta.

      - Cùng lúc đó chúng ta chỉ theo dõi đối tượng khác ngoài giới lãnh đạo có thế lực.

      Chúng tôi đứng đó trong im lặng khó chịu.

      - Được thôi, tại sao nghĩ kẻ giết người đổi chiếc áo vét của chú rể? – Tôi hỏi ta.

      ta dựa lưng vào mép tường vẫn còn xi măng.

      - Phỏng đoán của tôi là ta mặc chiếc áo đó khi ta giết họ. Nó dính đầy máu. ta phải thoát ra ngoài để bị phát giác. Chiếc áo vét của chú rể nằm gần đó. Vì vậy chỉ việc đổi lấy.

      - Vậy cho rằng ta gây ra rắc rối, tạo ra những vết rạch đó mà nghĩ rằng ai nhận ra. Kích cỡ khác nhau, hãng may khác nhau. Rằng điều đó trôi qua. Raleigh, tại sao ta lại bỏ lại chiếc áo? Tại sao ta cho chiếc áo vấy máu đấy vào cái túi? Hoặc cuộn nó lại bên dưới chiếc áo vét mới của ?

      - Đồng ý – ta thừa nhận – Tôi biết. Phỏng đoán của là gì?

      Tôi biết tại sao ta bỏ lại chiếc áo, nhưng khả năng ớn lạnh bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi.

      - Khả năng thứ nhất: ta sợ hãi. Có thể tiếng chuông điện thoại reo hoặc ai đó gõ cửa.

      - Vào đêm tân hôn của họ sao?

      - lại bắt đầu có vẻ giống như người cộng cũ của tôi rồi.

      Tôi bắt đầu tiến về phía sảnh và ta đuổi theo ta mở cánh cửa thủy tinh cho tôi. Khi tôi qua, ta nắm lấy cánh tay tôi. Còn khả năng thứ hai sao?

      Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào mắt ta, cố gắng đánh giá xem tôi có thể hợp tác với ta đến mức nào.

      - Dù sao nữa chuyên môn thực của ở đây là gì vậy? - Tôi hỏi

      ta mỉm cười, dáng vẻ của ta tự tin và yên tâm:

      - Tôi từng kết hôn.

      Tôi đáp lại. Khả năng thứ hai là: nỗi sợ hình thành trong tôi. Kẻ giết người ám hiệu cho những bí mật của ? giỡn với chúng ta chăng? Để lại manh mối có chủ ý sao? Những kẻ giết người vì tình lần để lại manh mối giống như chiếc áo vét. Những tay giết người chuyên nghiệp cũng như vậy.

      Chuyện dài kỳ mới để lại manh mối.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 17

      Từ cửa sổ mà Phillip Campell nhìn chằm chằm ra ngoài có cảnh đẹp đáng ngạc nhiên của vịnh, nhưng thực nhận ra những cảnh đẹp đó. bị lạc trong dòng suy nghĩ. Cuối cùng nó cũng bắt đầu. nghĩ rằng mọi thứ diễn ra. Thành phố vịnh bao giờ tương tự như trước đây, phải vậy ? Ta cũng bao giờ giống như trước đây nữa. Điều này phức tạp – phải như vẻ bề ngoài mà đẹp theo cách riêng của nó.

      đóng cửa văn phòng lại vì luôn luôn làm vậy khi chìm đắm trong nghiên cứu. Giờ đây, còn ăn cơm trưa với những đồng nghiệp, bởi họ làm cảm thấy chán. Cuộc sống của họ được lấp đầy bằng những lo lắng vụn vặt và thị trường chứng khoán, những người khổng lồ và những kẻ tìm vàng năm 1949. Nơi mà họ được hướng đến trong kỳ nghỉ. Họ có những giấc mơ hời hợt, đơn giản, trung lưu như vậy, còn giấc mơ của cao xa. giống như những người có thế lực, nghĩ tới những điều mới mẻ tại thung lũng Silicon.

      Nhưng điều đó là quá khứ rồi. Giờ đây bí mật. Bí mật lớn nhất thế giới.

      đẩy những tờ báo kinh doanh tới góc bàn của mình. Đây là thế giới cũ kỹ, nghĩ. Cái tôi cũ kỹ. buồn chán. Những chú ong thợ.

      mở khóa ngăn kéo cùng bên trái chiếc bàn. Đằng sau lộn xộn cá nhân thông thường là cái hộp bị khóa màu xám. Nó chỉ vừa đủ để đựng gói thẻ rộng hơn 7 centimét và dài hơn 12 centimét.

      Đây là thế giới của ta bây giờ.

      lại nghĩ đến khách sạn Hyatt. Khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh của dâu, đóa hoa máu ngực . vẫn thể tin những gì xảy ra. Vết đâm nhọn của con dao chọc qua sụn. Hơi thở hổn hển cuối cùng của ấy và tất nhiên là của nữa.

      Tên của họ là gì? Ôi lạy Chúa Jesus, người quên. , người quên. Gia đình nhà Brandt. Tất cả họ đều xuất báo và tin tức truyền hình.

      dùng chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp . Những gì đổ ra trong phòng là bùa mê say đắm cho những giấc mơ của .

      dãy các phiếu mục lục, gọn gàng và theo trật tự, được sắp xếp theo bảng chữ cái. liếc nhìn chúng lần lượt từng cái . Những cái tên mới… King… Merced… Passeneau… Peterson…

      Tất cả các dâu và chú rể.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 18

      Có vài tin nhắn khẩn cấp bàn tôi khi tôi quay về từ nhà xác. Tốt – khẩn cấp là thích hợp.

      Charlie Clapper từ CSU. Báo cáo sơ bộ được thu thập. số phóng viên từ AP, các đài truyền hình địa phương. Thậm chí có cả phụ nữ đến từ tờ Thời để lại danh thiếp lại cho tôi.

      Tôi cầm miếng gà rán và miếng salát lê mà tôi mang khi gọi điện lại cho Clapper.

      - Chỉ có tin tốt thôi – tôi đùa khi nghe giọng của ta trong điện thoại.

      - Trong trường hợp đó, tôi có thể cho 900 số điện thoại. Chỉ mất 2 đô la mỗi phút thôi, họ cho bất cứ thứ gì mà muốn nghe.

      Tôi có thể nghe thấy giọng điệu đó trong lời của ta.

      - thu thập được gì sao?

      - Rất nhiều ấy chứ, Lindsay – Sếp của CSU đáp lại, ý đến những dấu vết chưa xác định mà đội của ông nhấc ra từ căn phòng xảy ra án mạng – Dấu vết của dâu, chú rể, trợ lý trưởng văn phòng, quản gia.

      - tắm bụi cho những cái xác sao? – Tôi nhấn mạnh. Kẻ giết người kéo Melanie Brandt ra khỏi phòng. Thế còn thùng sâm panh sao?

      - Tất nhiên. Chẳng có gì cả. Ai đó rất cẩn thận.

      - Thế còn những thứ sàn sao? Sợi bông và vết giầy.

      - Ngoài nước tiểu ra, Clapper cười – nghĩ tôi từ chối sao? rất lanh lợi, Lindsay ạ, nhưng tôi thoát khỏi những kẻ sát nhân mang sẵn túi nhiều hơn. Đồng thời, tôi ra lệnh cho người của tôi kiểm tra kỹ chiếc áo vét lễ phục qua kính hiển vi. Tôi cho biết. Chấp hành tốt chứ.

      - Cảm ơn, Charlie – Tôi cách thất vọng.

      Khi tôi lật tiếp các tin nhắn của mình chiếc danh thiếp của Cindy Thomas nằm ở đầu tiên.

      Thông thường, tôi có thói quen gọi điện lại cho các phóng viên giữa cuộc điều tra. Nhưng người này rất thông minh và điềm tĩnh, biết cách tiếp cận trường vụ án, nhưng vẫn tốt bụng khi tôi bị ấy dồn vào chân tường ở phòng tắm lần trước.

      Tôi liên lạc được với tại bàn làm việc.

      - Cảm ơn gọi lại cho tôi, thanh tra – bằng giọng như khen ngợi.

      - Tôi nợ , tôi đoán vậy. Cảm ơn giúp tôi thoát được yếu đuối tại khách sạn.

      - Xảy ra với tất cả chúng ta mà. Nhưng tôi phải hỏi : có hay hành động với tư cách cá nhân tại trường vụ án ? thám tử chuyên điều tra các vụ giết người, đúng ?

      Tôi có thời gian hay tâm trí nào để tham gia vào cuộc đấu trí, vì vậy tôi dùng đường dây điện thoại của Jacobi.

      - Đó là đám cưới. Tôi luôn khóc ở đám cưới. Tôi có thể làm gì cho , Thomas?

      - Hãy gọi tôi là Cindy… tôi muốn nhờ việc. Khi tôi có tới năm điều, có lẽ làm giúp tôi điều.

      - Chúng tôi có vụ giết người, vụ rất tệ. Chúng ta chơi trò chơi. Hãy thỏa thuận ở đây. Và nếu chúng ta gặp nhau, thấy tôi vui vẻ gì khi tôi cảm thấy mình mang nợ.

      - Tôi đoán những gì tôi mong chờ là để nghe câu chuyện về dâu và chú rể của .

      - phải Tom Stone đảm nhận chuyên mục các vụ giết người cho tờ Thời hay sao? – Tôi hỏi.

      Tôi nghe thấy ấy hít hơi mạnh.

      - Tôi dối . Tôi thường đảm nhận chuyên mục đáng quan tâm của địa phương bên ngoài Metro.

      - Được rồi, bây giờ có được câu chuyện thực rồi. Hôn nhân tổ chức thiên đàng và kết thúc dưới địa ngục. nên tránh chuyện này hơn.

      - Thưa thanh tra – Giọng trở nên hơn. là tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như điều đó trước đây. Việc nhìn thấy Brandt nằm đó… vào đêm tân hôn của ta. Tôi biết những gì phải nghĩ đến, nhưng đó chỉ về câu chuyện. Tôi muốn giúp đỡ bằng bất cứ cách nào mà tôi có thể.

      - Tôi đánh giá cao điều đó, nhưng chúng tôi có đủ những người mang phù hiệu háo hức lại xung quanh đây rồi. Chúng ta phải cho họ phát súng ? Dù sao, cũng nên biết rằng việc lén lút tìm cách lên tầng 30 giúp chúng tôi về việc được mời đến Hội đồng để ăn trưa. Tôi có trách nhiệm chiến thuật tại trường vụ án đó.

      - Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi thực qua được.

      - Vậy chúng ta thiết lập mối quan hệ, chúng ta biết ai nợ ai đây. Nhưng vì đó là vấn đề của tôi…

      Giọng của phóng viên dứt khoát:

      - Tôi gọi để xem phản ứng của đối với câu chuyện mà chúng ta mở tung ra sau hôm nay. biết là bố chú rể điều hành công ty chứng khoán. Ông biên tập của hãng chúng tôi thẳng ra rằng họ nuốt lời thỏa thuận được đề nghị ở phút cuối với hãng sản xuất ô tô lớn thứ ba của Nga, Kolya – Novgorod. Brandt cung cấp tới hai trăm triệu đô la Mỹ cho việc góp vốn quan trọng này. Kolya là trong những tập đoàn của Nga bị tiếp quản bởi chi nhánh mới của các nhà tư bản chợ đen. Theo tôi được biết nếu có tiền nó thực phá sản. Nguồn tin của tôi cho thấy tâm trạng phía bị nuốt lời ngày càng trở nên bực bội.

      Tôi cười:

      - Bực mình sao Thomas? Bản thân tôi có lẽ cũng hơi bực mình chút.

      - Hình như số người Nga bị bỏ lại với ông chú Vanyas của họ.

      Tôi lại cười:

      - mưu giết người là tội phạm liên bang. Nếu có điều gì đó liên quan đến mưu đó nên gọi điện cho thẩm phán.

      - Tôi chỉ nghĩ tôi cho biết. Đồng thời, muốn tôi đưa ra lời nhận xét về bất kỳ khả năng mà xem xét phải ?

      - Chắc chắn rồi. Tôi cảm thấy an toàn khi rằng chúng “tiến triển”.

      - Cảm ơn – thở dài – thu hẹp đối tượng tình nghi nào chưa?

      - Đây là những gì họ bảo hỏi ở tờ Thời à? biết là tôi thể tiết lộ điều đó mà.

      - chính thức. quy kết. Chỉ với tư cách người bạn mà thôi.

      Như tôi nghe thấy, tôi nhớ khi tôi là kẻ mới được tuyển dụng cố gắng len lỏi lối của mình. Làm thế nào mà giới cảnh sát cấm, đóng kín cho tới khi ai đó mở tung kẽ hở nhất để tôi trườn qua.

      - Như tôi , Thomas. Giọng tôi trở nên nhàng – hứa hẹn gì cả.

      - Cindy – phóng viên – ít ra cũng gọi tôi là Cindy. Lần sau khi núp vào góc phòng tắm, nhớ cảnh giác đấy.

      - Được thôi, Cindy. Tôi chắc chắn nhớ lời .

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 19

      Tôi muốn về nhà. Và tôi biết tôi thể ở lại trụ sở lâu hơn.

      Tôi vồ lấy cái túi, nhanh xuống gara để xe dưới tầng hầm và khởi động chiếc Bronco đầy bụi nhưng đáng tin của mình mà hề nhìn tôi định hướng nào.

      Tôi chỉ lái xe – Lần thứ tư, thứ ba, lên khu Mission, chạy qua trung tâm Moscone, các quán cà phê và cửa hàng đều đóng cửa. hết con đường xuống phía Embarcadero.

      Tôi nhằm hướng ra khỏi vịnh. Tôi có nơi nào để nhưng tay tôi dường như hành động theo bản năng, dẫn tôi tới nơi nào đó. Hình ảnh vụ giết dâu chú rể cứ chập chờn trong tâm trí tôi. Những tiếng vọng của Orenthaler. Cuối cùng tôi gọi điện cho bác sĩ Medved, nhà chuyên khoa huyết học để hẹn gặp.

      Tôi đến gần Sutte. Đột nhiên, tôi cho xe rẽ ngang khi nghĩ ra mình cần phải đến đâu. Tôi cố gắng vào quảng trường Liên bang. cần phải cố gắng tôi nhận thấy mình đứng trước lối vào sáng trưng của khách sạn Hyatt.

      Tôi chìa phù hiệu cho người quản lý và thang máy lên đến tầng 30.

      người bảo vệ mặc đồng phục ngồi trước phòng Cao cấp. Tôi nhận ra ta, David Hale, ngoài Trung tâm. ta đứng lên khi thấy tôi đến gần.

      - có chỗ nào để sao, Thanh tra?

      hàng rào chéo bằng dải băng vàng chặn ngang lối vào dãy phòng Cao cấp. ta đưa cho tôi chìa khóa. Tôi tháo dải băng ra và chui qua dải băng còn lại. Tôi mở khóa và vào trong.

      Nếu bạn chưa bao giờ lang thang mình tại trường vụ giết người mới xảy ra, bạn thực hiểu được cảm giác khó chịu bồn chồn này.

      Tôi cảm thấy những bóng ma đen của David và Melanie Brandt vẫn ở trong phòng. Chắc mình bỏ sót thứ gì đó. Tôi cũng chắc chắn rằng nó nằm ở đây. Nhưng là cái gì nhỉ?

      Căn phòng đẹp như khi tôi ra. Tấm thảm phương Đông trong phòng khách được đưa tới phòng thí nghiệm của Clapper. Nhưng vị trí của cái xác và trường dính máu được đánh dấu ràng bằng phấn xanh. Tôi nhìn vào chỗ mà David Brandt chết. Trong tâm trí tôi, tôi lần lại những gì có thể diễn ra.

      Họ nâng cốc chúc tụng nhau. (Tôi biết điều đó qua những chiếc ly sâm panh vẫn còn nửa bàn gần hành lang). Có lẽ ta chỉ mới đưa cho ấy đôi khuyên tai (Cái hộp mở nằm ở phòng tắm chính).

      Có tiếng gõ cửa, David ra mở cửa. Đó như thể những bí mật rì rầm trong khí dày đặc, sống cùng với những tiếng thầm.

      Kẻ giết người vào, mang theo hộp sâm panh. Có thể David biết ta. Có thể ấy bỏ lại tiếng trước tại chỗ lễ tân. Con dao được rút ra. Chỉ nhát đâm. Chú rể bị ghim chặt tại cửa, ngập máu. Điều đó xảy ra quá nhanh đến nỗi ấy thể kêu lên. “Người đàn ông tội nghiệp vãi đái ra quần”, Claire thế.

      dâu kêu lên sao? Có lẽ ấy trong phòng tắm. Có thể ấy vào phòng tắm để đeo khuyên tai.

      Kẻ giết người lùng sục khắp căn phòng. chặn đứng dâu vừa ra mà hề đề phòng.

      Tôi hình dung ra Melanie Brandt hớn hở, sung sướng. ta cũng nhìn thấy điều đó. Liệu có phải là người mà ấy quen biết ? Hay ấy mặc kệ ? Melanie có biết kẻ giết ?

      câu châm ngôn của Navajo rằng: ”Thậm trí cả cơn gió lặng cũng có giọng ”. Tôi lắng nghe trong căn phòng khách sạn tĩnh lặng như thú tội đó.

      Hãy kể cho tôi, Melanie. Tôi ở đây là vì . Tôi lắng nghe.

      Tôi sởn gai ốc rùng mình khi hồi tưởng lại từng chi tiết của vụ giết người. ấy đánh nhau với , cố gắng để chạy thoát (Những vết thâm tím và những vết xước cánh tay và cổ tay của ấy). Kẻ giết người đâm ấy tại chân giường. khiếp sợ nhưng lại kích động cách man rợ về những gì làm. ấy chết ngay. phải đâm lần nữa. Và lại thêm lần nữa.

      Khi thực xong tội ác, đưa lên giường ( phải kéo vì có vệt máu sàn). Điều này rất quan trọng. ta rất nhàng với ấy. Nó khiến tôi nghĩ biết ấy.

      Có lẽ từng Melanie chăng? đặt tay eo, ở tư thế nghỉ ngơi. công chúa ngủ. Có lẽ giả vờ rằng những gì vừa xảy ra chỉ là cơn ác mộng.

      chỗ nào trong phòng khiến tôi thực cảm thấy đây là cách thức hành động của kẻ giết người chuyên nghiệp hay kẻ giết người được thuê. Hay thậm chí ai đó trước đây giết người.

      Tôi lắng nghe.

      giận dữ hung tợn bùng lên trong máu ta. ta nhận ra rằng bao giờ gặp lại ấy nữa. Công chúa của

      quá tức giận. muốn ngủ với lần này thôi, để có thể được sờ soạng . Nhưng thể. Điều đó làm ô danh của .

      Nhưng phải có được . Vì vậy nâng váy của lên. Sử dụng nắm tay của .

      Điều đó như hét vào tôi. Tôi chắc có điều cuối cùng mà tôi nhìn thấy, nhưng vẫn chưa phát ra. Tôi bỏ sót điều gì vậy? Đến giờ mọi người bỏ sót điều gì nhỉ?

      Tôi bước qua chiếc giường. Tôi hình dung Melanie với vết đâm kinh hoàng, nhưng khuôn mặt của bình thản, oán trách. bỏ lại trong tình trạng như vậy. lấy đôi khuyên tai và chiếc nhẫn kim cương to đùng.

      Rồi điều đó chặn đứng tôi lại bằng sức công phá của đoàn tàu nổ tung khỏi đường hầm tối đen. Điều gì bị bỏ sót. Điều gì mà tôi nhìn ra. Lạy Chúa Jesus, Lindsay.

      Những chiếc nhẫn!

      Tâm trí tôi nghĩ nhanh đến hình ảnh của dâu nằm đó. Bàn tay thanh tú dính máu của . Kim cương vẫn còn đó, nhưng… lạy Chúa Jesus! Liệu có thể nào như thế ?

      Tôi chạy lại phòng giải lao và nghĩ đến cái xác dập nát của chú rể.

      Họ mới lấy nhau chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ. Họ chỉ vừa mới thề nguyền xong. Nhưng họ đeo dải buộc bằng vàng.

      Những chiếc nhẫn cưới.

      Kẻ giết người lấy khuyên tai. Tôi nhận ra điều đó.

      lấy những chiếc nhẫn cưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :