1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Tôi bước ra khỏi Tòa nhà tư pháp. Tòa nhà tư pháp là khối nhà bằng đá granit xám 10 tầng, đó là nơi đặt trụ sở của Phòng Tư pháp thành phố, nằm ngay phía Tây đường cao tốc, phố thứ 6 và Bryant. Nếu chính tòa nhà với những phòng lớn nhạt màu và vô trùng thể rằng việc thi hành luật pháp thiếu phong cách, khung cảnh xung quanh chắc chắn thể điều đó. Ngôi nhà làm các thủ tục bảo lãnh được sơn bằng tay, kho chứa bộ phận ô tô, khu để xe và quán cà phê màu xám xịt.

      Bạn có thể tìm thấy bất kỳ điều gì làm bạn đau đớn, khổ não tại chính nơi này. Những tên trộm ô tô, tội phạm tình dục, trộm cướp. Đội luật sư gồm 8 người, với các phòng ngủ đầy ủy viên công tố trẻ tuổi. Mỗi tầng có những xà lim có thể nhốt được 10 người. Có nơi giam tạm thời những người bị buộc tội, thậm chí chúng tôi có cả nhà xác ở cửa kế bên.

      Sau cuộc họp tin tức vội vã và cơ bản nhất, Jacobi và tôi hẹn gặp ở tầng dưới và xem xét lại những gì mà chúng tôi có. Mười hai người chúng tôi đảm trách các vụ giết người trong toàn thành phố cùng chia sẻ phòng rộng 20 – 30 mét vuông được chiếu sáng bằng các đèn huỳnh quang chói mắt. Bàn làm việc của tôi được ưu tiên lựa chọn, nhìn ra đoạn đường cao dốc lối vào đường cao tốc. Chiếc bàn luôn luôn đầy ắp những cặp tài liệu, giấy tờ phô tô, giấy thả phạm nhân. vật duy nhất thuộc về cá nhân là khối lập phương bằng thủy tinh plexi mà người cộng đầu tiên tặng tôi. Nó được khắc dòng chữ: Bạn thể biết con tàu hướng nào chỉ bằng cách nhìn các dấu vết.

      Tôi tự pha cho mình tách cà phê và gặp Jacobi ở phòng thẩm vấn I. Tôi kẻ hai cột lên cái bảng vốn có giá đỡ: cột ghi những điều chúng tôi biết, cột cho những việc chúng tôi phải kiểm tra.

      Cuộc gặp gỡ chuyện đầu tiên của Jacobi với bố mẹ của chú rể thu được kết quả gì. Người cha là doanh nhân thành đạt ở phố Wall, ông sở hữu công ty chứng khoán quốc tế. Ông cho biết ông cùng vợ ở lại cho tới khi vị khách cuối cùng ra về, và “ lên lầu cùng bọn trẻ”. Họ có bất kỳ kẻ thù nào thế giới này. nợ nần, nghiện ngập, những lời đe dọa. Chẳng có gì có thể gây ra hành động khủng khiếp và thể tưởng tượng nổi như vậy.

      Việc điều tra về các vị khách ở tầng 30 có chút kết quả hơn. cặp vợ chồng từ Chicago để ý thấy có người đàn ông nấn ná ở hành lang gần Phòng cao cấp khoảng 10h30 đêm hôm qua. Họ miêu tả người đàn ông có chiều cao trung bình, tóc ngắn, đen và ta mặc bộ véc màu đen hoặc có thể là bộ tuxedo. ta cầm tay vật, có thể là hộp rượu.

      Sau đó, hai túi trà lọc sử dụng và hai hộp đựng phấn Pepcid rỗng bàn là bằng chứng ràng nhất về việc chúng tôi lật lật lại các nghi vấn trong nhiều giờ qua. Giờ là 7h15. Ca của chúng tôi kết thúc lúc 5h.

      - có hẹn tối nay chứ Lindsay? – Cuối cùng Jacobi hỏi tôi.

      - Tôi có tất cả những cuộc hẹn mà tôi muốn rồi, Jacobi.

      - Phải, như tôi có cuộc hẹn nào tối nay.

      Chẳng cần gõ cửa, viên trung úy của chúng tôi, Sam Roth, nhưng chúng tôi vẫn thường gọi ông là Cherry – thò đầu vào phòng. Ông ném tờ báo Thời buổi chiều lên bàn.

      - thấy cái này chưa?

      Tít đậm trang báo là: “Thảm sát đêm tân hôn tại Hyatt”. Tôi đọc to trang đầu: “Trong khung cảnh tuyệt vời ở vùng vịnh, trong thế giới chỉ có những người giàu có mới biết, thi thể của chú rể 29 tuổi nằm co tròn gần cửa phòng khách sạn”.

      Trung úy nhíu mày:

      - Thế nào, chúng ta có mời cái phóng viên ấy tham quan vòng quanh trường ? ta biết những cái tên, vẽ hẳn ra trường vụ án.

      Dòng cuối cùng ghi Cindy Thomas.

      Tôi nhớ tới tấm card trong ví của mình, thở dài. Đồ phải gió Cindy Thomas.

      - Có thể tôi nên gọi ta tới và hỏi ta xem nếu chúng ta có bất kỳ đầu mối nào – Roth tiếp tục.

      - Ông muốn à? – Tôi hỏi – Nhìn bảng này coi. Chúng tôi có thể giúp đấy.

      Roth chỉ đứng đó, bặm môi. Ông toan đóng cửa lại, nhưng rồi lại quay lại:

      - Lindsay, 9h15 ngày mai có mặt tại văn phòng tôi nhé. Chúng ta cần bố trí việc này cẩn thận. Bây giờ, việc này là của , rồi ông đóng cửa lại.

      Tôi ngồi lên chiếc bàn. sức nặng ghê gớm dường như đè nặng lên tôi. Cả ngày dài qua. Tôi chưa có phút nào đối mặt với tin tức của chính tôi.

      - ổn chứ? – Jacobi hỏi.

      Tôi nhìn ta, sắp sửa tuôn ra hết mọi thứ, hoặc có thể òa lên khóc lần nữa.

      - tội ác khủng khiếp. nên về nhà tắm rửa hay làm gì thư giãn . Jacobi với tôi như vậy.

      Tôi mỉm cười với ta và thầm cảm ơn nhạy cảm đột ngột, khác thường.

      Sau khi ta về, mình tôi đối diện với những cột bảng gần như trắng xóa. Tôi cảm thấy yếu ớt và trống rỗng đến mức gần như thể đứng dậy nổi. Dần dần, những kiện trong ngày, chuyến của tôi tới phòng khám của Orenthaler len lỏi trong tâm trí tôi. Đầu tôi quay cuồng với lời cảnh báo của ông: Vấn đề sống còn đấy, Lindsay.

      nhận thức giáng đòn vào tôi. Giờ gần 8 giờ.

      Tôi chưa bao giờ gọi cho chuyên viên của Orenthaler.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 11

      Đêm đó khi tôi về nhà, tôi phần nào nghe theo lời khuyên của Jacobi.

      Trước tiên, tôi dẫn chú chó Martha quý của mình bộ. Hai người hàng xóm của tôi chăm sóc Martha cả ngày, nhưng lúc nào nó cũng sẵn sàng cho những buổi nô đùa hàng đêm của chúng tôi. Sau khi bộ, tôi đá bật đôi giày Aerosole mình , quẳng súng và quần áo lên giường và tắm nước nóng, cầm theo bộ đồ Killian.

      Hình ảnh của David và Melanie trôi tuột trong đêm đó, họ có thể ngủ yên.

      Nhưng vẫn còn có Orenthaler và cả Negli. Và cú điện thoại gọi cho ông chuyên viên mà tôi kinh sợ trong suốt cả ngày và chưa bao giờ làm.

      Cho dù biết bao nhiêu lần tôi để khuôn mặt mình ngâm trong dòng nước nóng, nhưng tôi thể rũ bỏ được cái ngày dài hôm đó. Cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi chỉ còn chiến đấu với những kẻ giết người đường phố nữa, mà còn chiến đấu vì cuộc sống của mình.

      Khi ra ngoài, tôi chải đầu sơ qua và nhìn mình lâu trong gương. ý nghĩ hiếm khi xảy ra chợt về trong tâm trí tôi rằng tôi khá đẹp. phải đẹp, nhưng duyên dáng. Cao ráo, gần 1m80, vóc người gọn đối với người thỉnh thoảng uống bia say mèm và ăn kem hạt dẻ có kẹo bơ. Tôi có đôi mắt nâu nhạt đầy sức sống. Tôi chùn bước. Liệu có thể nào tôi lại sắp chết.

      Thế nhưng đêm nay mắt tôi rất khác, đó là sợ hãi. Mọi thứ dường như đều khác hẳn, như thể người lướt sóng vậy. Tôi nghe thấy giọng bên trong với mình: Hãy đứng cao lên. luôn luôn đứng cao mà.

      Cho dù tôi cố gắng kiềm chế nhưng câu hỏi vẫn cất lên: Tại sao lại là tôi?

      Tôi lau mồ hôi, buộc gọn tóc theo kiểu đuôi ngựa, vào bếp để đun nước nấu mì và hâm nóng thứ nước sốt mà tôi cất vào tủ lạnh hai đêm trước.

      Khi nước sắp sôi tôi bật đĩa nhạc Sarah McLachlan và ngồi trong quầy bếp với chiếc ly cũ Bianco màu đỏ. Tôi vuốt ve Martha quý khi tiếng nhạc tỏa khắp gian. Tôi sống mình kể từ khi cuộc ly hôn kết thúc cách đây hai năm. Tôi ghét sống mình. Tôi thích mọi người, bạn bè. Tôi từng Tom – chồng tôi hơn chính bản thân mình cho đến khi ta rời bỏ tôi, với tôi rằng: “Lindsay, thể giải thích nổi điều đó. em nhưng phải ra . cần phải tìm người khác. Chẳng còn gì để cả.”

      Tôi đoán ta lòng, đó là điều buồn nhất mà tôi từng nghe thấy. Trái tim tôi tan nát và giờ đây vẫn còn đau khổ. Vì thế dù ghét sống mình – ngoại trừ Martha quý ra, tất nhiên là tôi sợ lại sống cùng với ai đó. Điều gì xảy ra nếu ta đột nhiên hết tôi? Tôi thể chấp nhận được điều đó. Vì vậy tôi từ chối, hoặc bắn hạ bất cứ người đàn ông nào đến gần tôi. Nhưng lạy Chúa, tôi ghét ở mình, đặc biệt là đêm nay.

      Mẹ tôi chết vì ung thư vú khi tôi vừa mới ra trường. Tôi chuyển trường từ Berkeley tới thành phố để giúp đỡ bà và chăm sóc em - Cat. Cũng giống như hầu hết mọi thứ trong cuộc sống của bà, thậm chí cả việc dạo của bố, mẹ tôi chỉ quan tâm đến bệnh tật của mình khi quá muộn.

      Tôi chỉ gặp bố tôi có hai lần kể từ khi tôi 13 tuổi. Ông mặc đồng phục trong 20 năm ở miền Trung và nổi tiếng là tay cớm giỏi. Ông từng xuống quán bar này, quán Alibi và ở đó xem tiết mục Những kẻ khổng lồ sau ca trực của mình. Thỉnh thoảng ông đem tôi theo và xem tôi như “điều may mắn ” để bọn con trai ngưỡng mộ.

      Khi nước sốt được hâm nóng xong, tôi rưới lên mì fusilli rồi cầm cái đĩa và món salat ra sân thượng. Martha lẽo đẽo theo sau. Nó là cái bóng của tôi vì tôi nhận nó từ Hội giải thoát giống chó Êcốt ở biên giới về. Tôi sống đồi Potrero, trong ngôi nhà quét sơn xanh mới được sửa chữa tại thị trấn Michaelian với cảnh nhìn ra vịnh. phải là cảnh đẹp tuyệt vời như cảnh nhìn từ phòng Cao cấp.

      Tôi ngồi xuống, gác chân lên chiếc ghế bên cạnh và đặt cái đĩa cân trong lòng mình. Bên kia vịnh những ánh đèn le lói của Oakland giống như ngàn con mắt vô hồn.

      Tôi nhìn lên dải ngân hà với ánh sáng nóng dần lên, nước mắt trào ra, và đây là lần thứ hai trong ngày hôm đó tôi nhận ra mình khóc. Martha dúi mũi vào người tôi cách nhàng, rồi nó chén nốt món mì fusilli còn lại hộ tôi.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 12

      Chín giờ kém mười lăm phút sáng hôm sau, tôi gõ cửa sổ phòng làm việc của trung úy Roth tại Trụ sở. Roth thích tôi – giống như con khác, ông thường . Ông biết ông có thể hạ mình đến như thế nào. Tôi cũng muốn với Ruth rằng tôi thích ông – giống như người ông.

      Tôi mong chờ đám đông, ít nhất là vài bộ trang phục từ Sở Nội vụ, hoặc có thể là Đại úy Welting, người giám sát Phòng Điều tra – nhưng khi Roth ra hiệu cho tôi vào, tôi chỉ thấy có người khác ở trong phòng.

      kiểu người có bề ngoài đáng , mặc áo sơ mi vải thường và cà vạt sọc, mái tóc đen ngắn và đôi vai khỏe mạnh. ta có khuôn mặt điển trai, thông minh, dường như rất sinh động khi tôi bước vào, nhưng điều đó chỉ có ý nghĩa duy nhất đối với tôi:

      Loại đồng thau được đánh bóng. Ai đó từ nhóm báo chí của cảnh sát điều xuống hoặc từ Tòa Thị chính tới.

      Tôi có cảm giác khó chịu khi họ về tôi.

      Trong lúc qua ta, tôi nhẩm lại lập luận bác bỏ đầy thuyết phục về vi phạm an ninh báo chí, bản thân tôi đến trường muộn như thế nào, và vấn đề chính là tội ác. Nhưng Roth làm tôi ngạc nhiên – Nỗi buồn của hồi chuông đám cưới, họ gọi nó như thế. Ông và quẳng trước mặt tôi tờ Thời vào buổi sáng hôm đó.

      - Tôi xem rồi – Tôi đáp lại, giảm bớt căng thẳng để tập trung vào vụ án.

      Ông nhìn quý ông ở Tòa Thị chính:

      - Chúng ta đọc điều này theo từng bước đúng cách thức. Cả hai đứa trẻ đều giàu có, học ở các trường danh tiếng. phần giống như vụ Kenedy trẻ tuổi và vợ tóc vàng của ta – bi kịch của họ.

      - Họ là ai cũng quan trọng đối với tôi. Nghe này Sam, về chuyện ngày hôm qua…

      Ông xua tay ngăn tôi lại:

      - Hãy quên chuyện ngày hôm qua . Sếp Mercer gọi điện cho tôi. Vụ này chiếm toàn bộ chú ý của ông ấy.

      Ông liếc về phía chàng ăn mặc bảnh bao ngồi ở góc phòng, rồi tiếp:

      - Dù sao, ta cũng muốn tới đó để có thể tiếp cận gần hơn nút thắt trong vụ này. Điều xảy ra ở các cuộc điều tra khác về các tập dữ liệu cá nhân thể xảy ra ở đây – Rồi ông trả lời tôi – Chúng ta thay đổi luật chơi trong vụ này.

      Đột nhiên khí trong phòng trở nên nặng nề với cảm giác lo lắng, bồn chồn như có điều gì đó mờ ám bao trùm.

      Rồi người đàn ông của Tòa Thị chính bước về phía trước. Tôi nhận ra đôi mắt ta chứa chất kinh nghiệm về những người mà ta cùng làm việc.

      - Ngài thị trưởng và sếp Mercer nghĩ rằng chúng ta có thể đảm đương vụ điều tra này với tư cách là liên minh giữa các phòng với nhau. Chính vì điều ấy, được thu xếp để làm việc cùng với người mới – ta .

      - Mới hả? – Mắt tôi nhìn tới nhìn lui giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở Roth.

      - Hãy gặp người cộng tác mới của – Roth thông báo.

      Tôi bị ép buộc, giọng vang lên trong tôi. Họ làm điều này đối với người đàn ông.

      - Chris Raleigh – Quý ngài khéo xử từ Tòa Thị chính và chìa tay ra.

      Tôi với ra để bắt lấy. Roth tiếp tục:

      - Trong vài năm qua, Đại úy Raleigh làm việc với tư cách là sĩ quan liên lạc hành động cộng đồng với văn phòng thị trưởng. phụ trách việc quản lý các vụ nhạy cảm tiềm .

      - Quản lý à?

      Raleigh tròn mắt nhìn tôi. ta cố gắng tỏ ra khiêm tốn:

      - Bao gồm… kiểm soát thiệt hại… sau đó chữa lành bất cứ vết thương nào trong cộng đồng.

      - Ồ đúng là người đàn ông biết tiếp thị - Tôi móc lại.

      ta mỉm cười. Mỗi phần trong ta đều biểu lộ khí thực tế, tự tin mà tôi có thể liên tưởng đến loại đàn ông ngồi xung quanh những chiếc bàn lớn ở Tòa Thị chính.

      - Trước đó, Chris là đội trưởng khu vực ở phía Bắc.

      - Đó là dãy Đại sứ quán – Tôi hít mạnh.

      Mọi người giễu cợt khu vực phía Bắc quý tộc đó, chạy từ đồi Nob đến đỉnh Pacific. Vụ việc chủ yếu ở đó là những phụ nữ báo cáo về việc nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà họ và những du khách đến muộn bị nhốt bên ngoài các khách sạn .

      - Chúng tôi cũng phải đối phó với vấn đề giao thông xung quanh khu vực Pháo đài nữa - Raleigh đối lại bằng nụ cười khác.

      Tôi mặc kệ ta. Tôi quay lại Roth:

      - Thế còn Jacobi sao? ấy và tôi cùng làm mọi vụ án khác nhau trong suốt hai năm qua cơ mà.

      - Jacobi được phân công lại. Tôi công việc béo bở cho khoe khoang của ta rồi.

      Tôi thích bỏ mặc người cộng của mình, mặc dù ta thuộc loại khôn nhà dại chợ. Của đáng tội, Jacobi chính là kẻ thù tồi tệ nhất của mình.

      Trước ngạc nhiên của tôi, Raleigh hỏi:

      - có tán thành với chỉ định mới này , thanh tra?

      Tôi thực chẳng có lựa chọn nào khác. Tôi gật đầu đồng ý.

      - Nếu cản đường. Ngoài ra còn đeo cà vạt đẹp hơn cà vạt của Jacobi.

      - Đó là món quà trong Ngày của cha.

      ta tươi cười. Tôi thể tin rằng tôi cảm thấy thất vọng chạy qua người. Lạy chúa Jesus, Lindsay. Tôi nhìn thấy ta đeo nhẫn. Lindsay!

      - Tôi bỏ qua cho tất cả các nhiệm vụ khác – Roth thông báo. có nghĩa vụ nào mâu thuẫn cả, Jacobi có thể đảm đương phần còn lại nếu muốn tiếp tục vụ này.

      - Vậy ai phụ trách? Tôi hỏi Cherry. Tôi là cấp của Jacobi, tôi quen điều hành các vụ của mình rồi.

      Roth cười như nắc nẻ:

      - ta làm việc với Thị trưởng. ta là cựu đội trưởng khu vực. nghĩ ai phụ trách?

      - Thế còn trong lĩnh vực mà lãnh đạo sao? Chúng ta làm gì nếu chúng ta thấy đó là việc của tôi – Raleigh gợi ý.

      Tôi ngập ngừng, nhìn ta chằm chằm đánh giá. Chúa ơi, ta quá dẻo mồm.

      Roth nhìn tôi:

      - muốn tôi hỏi Jacobi xem liệu ta có dè dặt tương tự phải ?

      Raleigh bắt gặp ánh nhìn của tôi.

      - Thôi nào tôi cho biết khi nào chúng ta thể giải quyết vấn đề.

      Đó là thỏa thuận tốt mà tôi có được. Thỏa thuận thay đổi. Nhưng ít ra tôi cũng giữ được vụ của mình.

      - Vậy tôi phải gọi là gì đây, Đại úy à?

      Với vẻ thoải mái tự nhiên, Raleigh vắt chiếc áo khoác thể thao màu nâu của mình qua vai và ra cửa.

      - Cứ gọi tên tôi. Đến giờ tôi là thường dân được 5 năm rồi.

      - Tốt thôi, Raleigh – Tôi với nụ cười khó chịu – bao giờ nhìn thấy xác chết khi làm ở khu vực phía Bắc chưa?

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 13

      Chuyện cười ở Phòng điều tra các vụ giết người – Homicide về nhà xác rằng bất chấp bầu khí tệ hại nơi này vẫn tốt cho công việc kinh doanh. Chẳng có thứ gì giống cái mùi formanđêhit nồng nặc hay độ sáng não nề của những gian sảnh lợp ngói của bệnh viện có thể khiến cho công việc săn đuổi những làn đạn chết người cực nhọc dường như giống như công việc đầy cảm hứng.

      Nhưng như người ta , đó là nơi để các xác chết.

      có gì nhiều để về Claire Washburn ngoại trừ rằng ấy thông minh, rất hoàn hảo và là người bạn thân nhất của tôi thế giới này. Trong suốt 6 năm qua, ấy là người kiểm tra y tế chính của thành phố, điều mà mọi người ở Phòng điều tra các vụ giết người – Homicide đều biết rằng đó là chức danh chưa xứng đáng vì thực ra ấy điều hành văn phòng cho Anthony Righetti. Righetti là ông chủ độc đoán, đầy uy quyền, đôi khi còn ăn bớt tiền công của , nhưng Claire hiếm khi phàn nàn.

      Trong hồ sơ của chúng tôi, Claire giữ chức vụ Nhân viên điều tra các vụ giết người bất thường. Nhưng có lẽ ý kiến về nữ bác sĩ pháp y vẫn chưa được chấp nhận, thậm chí ở San Francisco.

      Khi Raleigh và tôi đến, chúng tôi được đưa vào văn phòng của Claire. mặc chiếc áo khoác màu trắng dành cho bác sĩ với biệt hiệu “Bướm” được thêu phía túi áo bên trái. Điều đầu tiên mà bạn nhận thấy về Claire là mang người đến hơn 22kg thừa mà cần đến. “Tôi có vóc dáng đẹp”, ấy luôn luôn đùa như vậy. “Tròn cũng là hình mà”.

      Điều thứ hai là cách xử của ấy rất thông minh và tự tin. Bạn nên biết là ấy thèm màng đến điều gì. ấy có thân hình của người Bà la môn, trí óc của con diều hâu và tâm hồn thanh thản của con bướm.

      Khi chúng tôi bước vào, Claire cười rất mệt mỏi nhưng hài lòng như thể ấy thức cả đêm để làm việc. Tôi giới thiệu Raleigh, và Claire liếc tôi nhanh bằng ánh mắt tinh nghịch ấn tượng.

      Bất kể những gì tôi tích lũy được qua nhiều năm về những nỗi đau đường phố, Claire bắt đầu trong vẻ khôn ngoan tự nhiên. Cái cách mà cân bằng các nhu cầu công việc của mình và xoa dịu ông chủ luôn tìm kiếm danh vọng cùng với việc nuôi dạy hai đứa con quả là điều phi thường. Và hôn nhân của với Edmund, người chơi trống bass cho ban nhạc giao hưởng của San Francisco, đem đến cho tôi niềm tin rằng vẫn còn hy vọng đối với lòng từ thiện.

      - Mình mong cậu đến – Claire khi chúng tôi ôm nhau. Mình gọi cho cậu tối qua từ đây. Cậu nhận được lời nhắn à?

      Với vòng tay an ủi quanh người tôi, cơn lũ tình cảm dâng trào. Tôi muốn kể cho ấy nghe mọi điều. Nếu vì có Raleigh, tôi nghĩ tôi giãi bày tất cả về Tiến sĩ Orenthaler, chứng Negli.

      - Mình kiệt sức – Tôi trả lời – Và kiệt sức hoàn toàn. Ngày dài đằng đẵng.

      - Đừng kể cho tôi. Các ngáo ộp gặp nhau – Raleigh chặc lưỡi.

      - chuẩn bị khám nghiệm tử thi chuẩn mực – Claire cười toe toét khi chúng tôi tách ra – Thế họ dạy điều đó ở Tòa thị chính sao?

      ta giang cánh tay ra cách khôi hài.

      - Nào, nào – Claire , bóp vai tôi, lấy lại giọng nghiêm túc.

      - Đây là cái cậu kiếm được, dù sao nữa, tôi chỉ vừa hoàn thành những thử nghiệm ban đầu vào sáng nay. Hai người có muốn xem mấy cái xác ?

      Tôi gật đầu.

      - Chỉ vừa chuẩn bị thôi, hai cái xác này tận dụng nhiều được cho quảng cáo dâu đại.

      Claire dẫn chúng tôi qua loạt những cánh cửa nén tới cái hầm, căn phòng rộng được làm lạnh – nơi các xác chết được cất giữ.

      Tôi bộ phía trước cùng Claire, kéo tôi lại gần và thầm:

      - Để tớ đoán nhé. Cậu trêu đùa chán với Jacobi, và đột nhiên vị hoàng tử quyến rũ này xuất .

      - ta làm việc cho Thị trưởng, Claire – Tôi mỉm cười đáp lại. Họ cử ta đến đây để chắc chắn rằng tớ ngất xỉu tại nơi đầy máu me này.

      - Trong trường hợp đó, tốt hơn là cậu nên túm chặt lấy người đàn ông đó.

      ấy đáp lại, đẩy cánh cửa nặng nề để mở hầm.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 14

      Tôi đối mặt với nhiều xác chết trong 6 năm nay. Nhưng những gì tôi thấy khiến tôi rùng mình khiếp sợ.

      Những cái xác bị cắt xẻo của dâu và chú rể nằm cạnh nhau. Họ nằm trong ngăn lạnh, khuôn mặt của họ đông lạnh vẫn còn in đậm giây phút kinh hoàng của cái chết. Đó là David và Melanie Brandt.

      Trong vẻ mặt cứng đờ như ma quỷ của họ là lời tuyên bố mạnh mẽ nhất tôi từng thấy rằng cuộc sống có thể bị chi phối bởi những gì là công bằng hay khoan dung. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Melanie. Ngày hôm qua, trong chiếc áo cưới, ấy dường như có vẻ rất bi thảm và lặng lẽ.

      Hôm nay, trong trạng thái bị cắt xẻo trần trụi cứng đờ, xác của ấy bị rối tung lên trong cái khung lạnh của kinh hoàng lố bịch. Mọi thứ mà tôi chôn sâu trong ngày hôm qua giờ đây xuất trở lại.

      Sáu năm ở Phòng điều tra các vụ giết người và tôi chưa bao giờ ngoảnh mặt . Nhưng giờ đây tôi thể làm khác.

      Tôi cảm thấy cánh tay của Claire đỡ lấy cánh tay tôi, và tôi dựa vào ấy.

      Trước ngạc nhiên của tôi, hóa ra đó lại là Raleigh. Tôi đứng thẳng lên với cảm giác pha trộn, vừa tức giận vừa xấu hổ.

      - Cảm ơn. Tôi sao.

      - Tôi làm công việc này 8 năm rồi, và lần này, tôi cũng muốn ngoảnh mặt . Claire .

      Claire cầm miếng bìa cứng từ bàn kiểm tra ở bên kia, từ chỗ của David Brandt. ấy chỉ vào vết thương do dao đâm còn mới phía bên trái ngực của ta.

      - ta bị đâm nhát vào tâm thất phải. Hai người có thể nhìn thấy ở đây lưỡi dao xuyên qua chỗ nối giữa xương sườn thứ tư và xương ức ở lối vào. Đốt AV bị vỡ, chỗ cung cấp điện cho tim. Về kỹ thuật mà ta bị bắt giữ.

      - Thế ta chết vì đột quỵ tim à? – Raleigh hỏi.

      Claire kéo đôi găng tay giải phẫu chặt ra khỏi bàn tay và những chiếc móng tay được sơn đỏ.

      - tách điện cơ học. Chỉ là cách miêu tả tưởng tượng những gì xảy ra khi ta bị đâm vào tim mà thôi.

      - Thế còn vũ khí sao? – Tôi hỏi thẳng

      - Ở điểm này, tất cả những gì mà tôi biết là con dao lưỡi thẳng, chuẩn. để lại dấu vết gì nổi bật hay kiểu xuyên nào. điều mà tôi có thể kể cho hai người biết là kẻ giết người có chiều cao trung bình, khoảng 1m71 đến 1,8 mét và thuận tay phải dựa các góc va chạm. Hai người có thể thấy ở đây đường rạch được thực theo tư thế nghiêng lên phía . Ở đây, chú rể cao 1,8 mét, còn xác của vợ ta, người chỉ cao có 1,65 mét, góc của vết rạch đầu tiên bị xiên theo chiều xuống.

      Claire , chỉ vào những chỗ xung quanh vết thương.

      Tôi kiểm tra bàn tay và cánh tay chú rể để xem những chỗ bị trầy xước.

      - Có dấu vết của đánh nhau ?

      - thể. Người đàn ông tội nghiệp này sợ đến mất trí.

      Tôi gật đầu khi nhìn xuống khuôn mặt chú rể.

      Claire lắc đầu:

      - Đó chính xác phải là ý tôi muốn . Những cậu bé nhà Charlie Clapper lấy được mẫu của chất lỏng từ giày của chú rể và sàn gỗ cứng ở phòng giải lao nơi xác của ta được phát .

      Claire giơ cái lọ chứa các giọt chất lỏng đục lên.

      Raleigh và tôi nhìn chằm chằm vào cái lọ mà chẳng hiểu gì.

      - Nước tiểu. Người đàn ông xấu số này tè ra quần. phải là người dễ bộc lộ tình cảm, Claire giải thích.

      kéo tấm vải trắng che mặt David Brandt và lắc đầu.

      - Tôi nghĩ đó là bí mật mà chúng ta cần phải giữ kín với nhau.

      - may – ấy và thở dài – Nhiều thứ xảy ra gần như ngay lập tức đối với dâu.

      Claire dẫn chúng tôi qua chỗ ngăn lạnh của dâu.

      - Có lẽ ấy làm kẻ sát nhân ngạc nhiên. Có vài dấu vết bàn tay và cổ tay ấy, điều đó chỉ ra rằng giằng co, vật lộn. Đây này – Claire chỉ vào vết trầy xước màu đỏ cổ dâu – Tôi cố gắng tách vài sợ mô bên dưới móng tay của ấy, nhưng chúng ta thấy điều gì đó khi quay trở lại. Dù sao nữa, vết thương đầu tiên ở phần bụng và rách kéo tới tận phổi. Với thời gian mất máu từ vết thương đó có lẽ ấy chết vì mất máu.

      Claire chỉ tới vết thương đáng sợ thứ hai và thứ ba dưới ngực trái cùng vị trí với vết thương với chú rể.

      - Màng ngoài tim của ấy bị lấp kín bởi quá nhiều máu mà ta có thể vắt nó giống như vắt cái giẻ ướt.

      - Cậu lại vào chuyên môn rồi – Tôi .

      - Màng giống như mô này nằm xung quanh tim. Máu lấy ở khoang này và đè lên cơ để tim thể nhận máu đưa về. Cuối cùng tim tự ngừng co bóp.

      Hình ảnh tim của dâu bị nghẹn bởi chính máu của mình làm tôi rùng mình.

      - Điều đó gần như thể ta muốn lặp lại những vết thương – Tôi , xem xét cẩn thận chỗ mà con dao đâm vào.

      - Tớ nghĩ đến điều đó, đường thẳng tới tận tim – Claire tiếp tục.

      Raleigh nhăn trán lại:

      - Vậy kẻ giết người có thể là tay chuyên nghiệp nhỉ?

      Claire nhún vai:

      - Theo phân tích chuyên môn về vết thương có lẽ vậy. Nhưng tôi nghĩ vậy.

      e dè trong lời của Claire. Tôi ngước lên và nhìn vào ánh mắt dứt khoát của ấy.

      - Vậy những gì tôi cần biết liệu dâu có bị quấy rối tình dục ?

      ấy phản đối.

      - Có rất nhiều dấu hiệu ràng của hãm hiếp sau khi ấy chết. Lỗ đạo bị mở rộng cách dã man, và tôi phát ra vài vết rách xung quanh.

      Toàn thân tôi cứng đờ trong giận dữ.

      ấy bị cưỡng hiếp.

      Claire đáp lại:

      - Nếu ấy bị cưỡng hiếp đó là vụ rất tệ. Lỗ đạo rộng như tôi nhìn thấy. Thành , tôi nghĩ chúng ta về việc đưa dương vật vào đạo.

      - Bằng dụng cụ cùn chăng? – Raleigh .

      - Tất nhiên là đủ rộng… nhưng có nhiều vết xước dọc thành đạo phù hợp với loại vòng nào đó – Claire hít vào hơi. Theo tôi bằng nắm tay.

      Trạng thái giận dữ, gây sốc từ cái chết của Melanie Brandt lại làm tôi rùng mình. ấy bị cắt xẻo, hãm hiếp. nắm tay. Kẻ đó hành động dã man và lỗ mãng. Kẻ tấn công dâu chỉ cố gắng thực cơn ác mộng của mà còn muốn làm nhục ấy. Tại sao?

      - Nếu cậu có thể xử lý thêm việc nữa hãy theo mình. – Claire .

      ấy dẫn chúng tôi qua cánh cổng tự động vào phòng thí nghiệm kế bên. tấm phủ bằng giấy trắng vô trùng là chiếc vét đuôi tôm lễ phục vấy máu mà chúng tôi phát bên cạnh xác chú rể.

      Claire cầm vào cổ áo để giơ chiếc áo lên.

      - Clapper cho tôi mượn nó. Tất nhiên là cần phải xác định xem máu của ai dính chiếc áo. Phần da phía trước bên trái bị rạch bằng nhát đâm chí tử và bắn đầy vết máu bầm. Chỗ mà điều này bắt đầu trở nên hấp dẫn, là chỉ có máu của David Brandt mà tôi phát ra chiếc áo vét – Claire .

      Raleigh và tôi há hốc miệng trong ngạc nhiên.

      - Máu của kẻ giết người chăng? – ta , mắt mở to.

      ấy lắc đầu:

      - , máu của dâu.

      Tôi nhớ lại nhanh trường của vụ án. Chú rể bị giết ở cửa ra vào và vợ của ta bị giết cách đó hơn 9m tại phòng ngủ chính.

      - Làm thế nào mà máu của dâu lại có thể dính lên áo vét của chú rể được? – Tôi , cảm thấy lúng túng.

      - Tôi cũng vật lộn với điều đó. Vì vậy tôi quay lại và dựng lại chiếc áo vào người chú rể. Vết chém hoàn toàn trùng với vết thương của ta. Nhìn này, vết thương của chú rể đây. Xương sườn thứ tư. Dấu vết của vết đâm áo lại cao hơn đến gần 8 centimét. Kiểm tra kỹ hơn nữa, chiếc áo vét nghi ngờ thậm trí còn cùng nhãn mác với cái quần. Đây là của hãng Joseph About.

      Claire nháy mắt, nhận thấy những thay đổi của tôi.

      - Chiếc áo vét phải là của chú rể. Nó là của người đàn ông giết ta. Claire tròn xoe mắt – ràng tay chuyên nghiệp nào tôi biết lại để lại tang vật như vậy.

      - có thể chỉ cố gắng lợi dụng đám cưới như cái vỏ bọc mà thôi, Raleigh đáp lời.

      phán đoán thậm trí còn ghê rợn hơn vụt đến trong tôi.

      - Kẻ giết người có thể là vị khách mời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :