1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 106

      Tôi thấy mình tỉnh lại chiếc ghế gỗ tại công viên trong tay Raleigh. ấy giữ chặt tôi cho đến khi sức khỏe tôi quay trở lại.

      Orenthaler cảnh báo tôi. Cấp độ ba. Nó gặm nhấm thời gian trong cơ thể tôi.

      Tôi biết điều gì đối với tôi là đáng sợ hơn: tiếp tục hóa trị liệu và tăng tốc với ca ghép tủy xương hay cảm giác sức khỏe của tôi dần bị gặm nhấm từ bên trong.

      Mày thể để nó chiến thắng.

      - Em ổn – tôi với ấy, giọng tôi mạnh mẽ hơn. Em được biết trước điều này.

      - Em cố quá sức, Lindsay. Bây giờ em về việc mở lại cuộc điều tra hoàn toàn mới.

      Tôi hít sâu và gật đầu.

      - Em chỉ cần đủ khỏe để nhìn thấy chuyện này được giải quyết thôi.

      Chúng tôi ngồi đó lúc. Tôi có thể cảm thấy sắc mặt tôi tươi tỉnh trở lại, sức mạnh của tứ chi trở lại. Chris giữ chặt tôi, vuốt ve dịu dàng. Chúng tôi trông giống như hai người cố gắng tìm nơi riêng tư tại nơi hết sức đông đúc.

      Cuối cùng, ấy :

      - Điều em mô tả về Joanna, em nghĩ là thực đúng chứ?

      Tôi chẳng thể gì thêm. ấy dối về chia tay của mình với Jenks. Hay về mối quan hệ gần đây với cả Jenks và Chessy. Liệu ta có che giấu thù địch ghê gớm ? ta có nguyên cớ và có động cơ.

      - Em nghĩ kẻ sát nhân vẫn còn ở bên ngoài, tôi .

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 107

      Tôi quyết định làm việc liều lĩnh lớn. Nếu tôi để câu chuyện lan truyền, nó có thể ngay lập tức lật tung vụ án của tôi.

      Tôi quyết định xem lại những gì Jenks nghi ngờ.

      Tôi gặp ông ta ở phòng thăm viếng cũ. Leff, luật sư của ông ta cũng cùng. Ông ta muốn gặp, khẳng định rằng còn muốn chuyện với cảnh sát nữa. Và tôi muốn truyền đạt ý định của mình và tiếp tục cổ vũ những lời tranh cãi mang tính biện minh của họ nếu như tôi sai.

      Jenks có vẻ ủ rũ, gần như sầu não. Gương mặt lạnh lùng và trau chuốt tỉ mỉ của ông ta trông xấu hẳn vì trở nên đầy góc cạnh, và chẳng chau chuốt gì.

      - Bây giờ muốn gì? Ông ta nhếch mép cười, tránh ánh mắt tôi.

      - Tôi muốn biết liệu ông có thể nghĩ tới người nào đó muốn nhìn thấy ông bị giam ở đây ? Tôi hỏi.

      - đóng nắp lên quan tài tôi chăng? Ông ta với nụ cười sầu thảm.

      - Hãy chỉ thôi, vì trách nhiệm thực nhiệm vụ, tôi cho ông cơ hội cuối cùng để cạy cho nó mở trở lại đấy.

      Jenks thở phì phì cách kỳ lạ.

      - Sherman với tôi rằng tôi sắp bị buộc tội ở Napa với hai vụ giết người nữa. Chuyện đó tuyệt lắm sao? Nếu như đây là lời đề nghị giúp đỡ tôi nghĩ tôi nên nắm lấy cơ hội để tự chứng minh.

      - Tôi đến đây để gài bẫy ông, ông Jenks. Tôi đến để nghe ông .

      Leff nghiêng người về phía trước và thầm vào tai Jenks. Ông ta có vẻ như động viên Jenks ra.

      Người tù nhìn lên với cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ.

      - Kẻ nào đó chạy khắp nơi, hóa trang cho giống tôi, biết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi. Người này cũng muốn nhìn thấy tôi phải chịu đựng đau khổ. khó để chỉ ra đúng ?

      - Tôi sẵn sàng nghe bất kỳ cái tên nào, tôi với ông ta.

      - Greg Marks!

      - Người đại diện trước đây của ông ư?

      - Ông ta cảm thấy tôi nợ ông ta về nghiệp thăng tiến của tôi. Tôi làm ông ta tổn thất hàng triệu đô. Kể từ khi tôi rời bỏ ông ta, ông ta còn khách hàng lớn nào nữa. Và ông ta là người bạo lực. Marks thuộc câu lạc bộ săn bắn.

      - Làm thế nào ông ta có thể chạm tay vào quần áo của ông chứ? Hay có thể được sợi râu của ông?

      - phải tìm ra điều đó. là cảnh sát mà.

      - Ông ta biết ông ở Cleveland tối hôm đó ư? Ông ta biết về ông và Kathy Kogut ư?

      - Nick chỉ đưa ra giả thiết rằng có những khả năng khác về người thực đứng đằng sau những tội ác đó. Leff xen vào.

      Tôi loay hoay trong ghế của mình.

      - Còn những ai biết về cuốn sách?

      Jenks co rúm người lại.

      - Nó phải là cuốn sách nào đó tôi từng công bố. Đôi ba người bạn cũ và người vợ đầu tiên của tôi, Joanna.

      - Có ai trong số họ có lý do nào đó dẫn đến việc muốn gài bẫy ông ?

      Jenks thở dài.

      - Cuộc ly hôn của tôi, như có thể biết, phải là cái mà họ gọi là đồng thuận giữa hai bên. có gì phải nghi ngờ về việc có lúc Joanna vui mừng khi tìm thấy tôi con đường người qua lại trong khi ấy đến gần tuổi 60. Nhưng giờ đây ấy quay trở lại chính mình, với cuộc sống mới, thậm chí giờ đây ấy còn biết cả Chessy… Tôi nghĩ vậy. . phải là Joanna. Hãy tin tôi chuyện này.

      Tôi lờ lời nhận xét và nhìn thẳng vào mắt ông ta.

      - Ông với tôi vợ cũ của ông từng đến nhà ông đúng ?

      - Có thể hoặc hai lần.

      - Vậy bà ấy có thể đến để chạm vào thứ gì đó. Có thể là rượu chăng? Có thể là thứ gì đó trong phòng của ông?

      Jenks có vẻ như suy ngẫm về khả năng đó trong giây lát, sau đó miệng ông ta nhăn lại thành nụ cười khinh khỉnh.

      - thể. phải là Joanna.

      - Làm sao ông có thể chắc chắn đến như vậy?

      Ông ta nhìn tôi như thể ông ta khẳng định được hiểu rồi.

      - Joanna tôi. ấy vẫn còn tôi. Tại sao lại nghĩ ấy quanh quẩn, thèm muốn có mối quan hệ với người vợ mới của tôi? Bởi vì ấy nhớ cảnh vật ư? Đó là bởi vì ấy thể thay thế những gì tôi trao cho ấy. Tôi ấy ra sao. ấy cảm thấy trống rỗng khi có tôi.

      - nghĩ sao? Ông ta khịt khịt mũi. Joanna giữ những sợi râu của tôi trong cái lọ ngay cả khi chúng tôi ly hôn sao?

      Ông ta ngồi đó vuốt râu trong khi quả quyết, gương mặt ông ta giãn ra thành niềm hy vọng mơ hồ.

      - Ai đó có nó… nhưng Joanna… ấy chỉ là thư ký khi tôi gặp ấy. ấy biết rằng Ralph Lauren đến từ JCPenneys nữa kia. Tôi đem đến cho ấy lòng tự trọng. Tôi hiến dâng bản thân mình cho ấy, và ấy hiến dâng cho tôi. ấy hy sinh cho tôi, thậm chí làm hai công việc lúc khi tôi quyết định sáng tác.

      khó để nghĩ về Jenks như người nào đó hơn là kẻ đáng khinh độc ác – kẻ phải chịu trách nhiệm cho những tội ác kinh khủng đó, nhưng tôi vẫn nhấn mạnh.

      - Ông bộ lễ phục đó là bộ quần áo cũ. Ông thậm chí còn nhận ra nó. Và khẩu súng, ông Jenks, khẩu súng chín ly. Ông ông nhìn thấy nó nhiều năm nay. Rằng ông nghĩ nó được cất ở đâu đó trong ngôi nhà của ông tại Montana. Ông có chắc điều này phải được sắp đặt cho lúc nào đó ?

      Tôi có thể nhìn thấy Jenks thay đổi sắc mặt khi ông ta tìm kiếm kết luận thể xảy ra.

      - Ông rằng khi ông bắt đầu sáng tác, Joanna làm công việc thứ hai để giúp ông. Đó là công việc gì?

      Jenks nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó có vẻ như ông ta nhớ ra.

      - ấy làm việc ở phòng may áo cưới Saks.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 108

      cách chậm rãi, thể tránh được, tôi bắt đầu cảm thấy như thể tôi lên nhầm máy bay và nhằm sai đích.

      Trái ngược với mọi logic, tôi ngày càng chắc chắn rằng Nicholas Jenks phải là kẻ sát nhân.

      Tôi phải chỉ ra phải làm gì tiếp theo. Jenks trong cái còng tay là tấm ảnh chủ đề cả báo Time lẫn tờ Newsweek. Ông ta bị buộc tội ở Napa vì hai vụ giết người nữa vào ngày hôm sau. Có thể tôi chỉ cần ngồi nhầm lên cái máy bay khác, rời khỏi thành phố và bao giờ chường mặt ra ở San Francisco nữa.

      Tôi tập hợp các lại. Tôi với họ những mảnh ghép dần sáng tỏ: cuộc cãi vã gay gắt về vụ ly hôn, cảm giác bị vất bỏ của Joanna, tiếp cận trực tiếp của ta với các nạn nhân thông qua những mối quan hệ của ta tại Saks.

      - ta là trợ lý quản lý kho – tôi với họ. trùng hợp sao?

      - Hãy đưa cho mình bằng chứng – Jill . Bởi vì bây giờ mình có bằng chứng chống lại Nick Jenks. Hãy đưa ra tất cả những bằng chứng mà mình cần.

      Tôi có thể nghe thấy lo lắng và thất vọng trong giọng ấy. Cả đất nước chăm chú theo dõi vụ án này, theo dõi mọi cử động của ấy. Chúng tôi làm việc vất vả để thuyết phục Mercer và sếp của ấy, Sinclair, rằng đó là Jenks. Và giờ đây, sau tất cả mọi chuyện, chúng tôi lại sắp đưa ra giả thuyết mới và kẻ tình nghi mới.

      - Hãy cho lệnh khám xét mới – tôi với Jill – Nhà Joanna Wade. thứ gì đó chắc chắn phải ở đó. Những chiếc nhẫn mất tích, hung khí, như chi tiết về các nạn nhân. Đó là cách duy nhất để chúng ta thắt chặt vụ án.

      - Cho lệnh khám xét cơ sở gì? chút bằng chứng mới ư? Mình thể làm việc đó mà thể công bố rộng rãi vụ này lần nữa được. Nếu chúng ta đưa ra những điều chúng ta chắc chắn, làm sao chúng ta có thể thuyết phục hội đồng xét xử được chứ?

      - Chúng ta có thể kiểm tra nơi ta từng làm việc – Cindy đề xuất. Hãy xem xem liệu ta có tiếp cận đặc biệt nào với thông tin về dâu .

      - Điều này chỉ mang tính suy diễn. tào lao! – Jill kêu lên. trong những người hàng xóm của mình làm việc ở Saks. Có thể ấy là kẻ sát nhân.

      - Cậu thể giải quyết việc này với tâm trạng này được nếu chúng ta vẫn còn nghi ngờ. – Cindy tranh luận.

      - Cậu chỉ có nghi ngờ, Jill . Điều mình có là mọi thứ đều đúng chỗ cho việc buộc tội. Đối với cậu, đó là câu chuyện, cậu theo đến nơi nó dẫn đến. Còn toàn bộ nghiệp của mình treo lơ lửng ở giữa đấy.

      Cindy trông đầy kinh ngạc:

      - Cậu nghĩ mình ở đây chỉ vì câu chuyện thôi sao? Cậu nghĩ mình ngồi lên mọi đầu mối, khổ sở vì thể viết được, chỉ để có thể nhảy lên với bản quyền sáng tác sách sau này sao?

      - Thôi nào các quý , Claire , tay đặt lên vai Cindy – chúng ta phải cùng nhau giải quyết chuyện này.

      Từ từ, đôi mắt màu xanh mãnh liệt của Jill dịu xuống. ấy quay về phía Cindy.

      - Mình xin lỗi. Chỉ vì khi chuyện này lộ ra, Leff có thể gieo rắc những nghi ngờ lớn trong tâm trí hội đồng xét xử.

      - Nhưng chúng ta thể thoái lui chỉ vì đó là sách lược tồi, Claire . Có thể vẫn còn kẻ sát nhân ở ngoài kia, kẻ giết người hàng loạt.

      Tôi với Jill.

      - Hãy cho lệnh khám xét mới. Làm ơn Jill.

      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Jill tức giận như vậy. Mọi thứ ấy đạt được trong nghề nghiệp của mình, mọi thứ ấy đại diện, ràng bị đặt lên bàn cân. Cuối cùng, Jill lắc đầu.

      - Hãy thử cách của Cindy. Chúng ta bắt đầu từ Saks, hãy kiểm tra Joanna từ đó.

      - Cảm ơn Jill, tôi . Cậu là người tuyệt vời nhất.

      ấy đáp lại cách khó nhọc.

      - Hãy tìm xem liệu ta có bất kỳ mối quan hệ nào với những cái tên đó , và mình đưa cho cậu bất kỳ thứ gì cậu muốn. Nhưng nếu cậu thể, hãy chuẩn bị để chiên vàng Jenks.

      Từ bên kia bàn, tôi cầm lấy tay ấy. Jill siết chặt tay tôi. Chúng tôi trao cho nhau nụ cười đầy lo âu.

      Cuối cùng Jill đùa:

      - Với tư cách cá nhân, mình hy vọng cậu quay về với thông tin nóng hổi để được lên danh mục trong Giáng sinh sắp tới.

      Claire cười lớn.

      - Giờ đây, cũng chưa đến nỗi là tổn thất hoàn toàn, đúng ?

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 109

      Ngày hôm sau, ngày mà Nicholas Jenks được sắp xếp là bị buộc tội cho vụ giết hại Rebecca và Michael DeGeoger, tôi bắt đầu tìm kiếm kẻ giết người mới.

      Tôi thể để Jenks biết chúng tôi theo dõi sát sao Joanna. Tất nhiên, tôi cũng muốn Joanna biết chúng tôi tập trung nghi ngờ vào ta. Và tôi muốn đối mặt với phản ứng của Mercer và Roth.

      Cùng với những chuyện diễn ra, hôm nay còn là ngày tôi gặp Medved. Sau việc trong công viên với Chris ba ngày trước, tôi kiểm tra máu. Medved đích thân gọi lại, với tôi rằng ông ấy muốn tôi tới. Tôi sợ hãi vì được gọi lại như vậy, cũng như là lần đầu tiên gặp Tiến sĩ Roy.

      Sáng hôm đó, Medved để tôi chờ. Khi ông ấy gọi tôi vào, còn có bác sĩ khác trong văn phòng, già hơn, với mái tóc trắng và đôi lông mày trắng rậm rạp. Ông ta tự giới thiệu là Tiến sĩ Robert Yatto.

      Hình ảnh vị bác sĩ mới khiến tôi rùng mình. Ông chỉ có thể ở đó để về thủ tục cấy ghép tủy xương.

      - Tiến sĩ Yatto là trưởng khoa Huyết học tại Moffett, Medved giới thiệu – Tôi mời ông ấy đến để xem mẫu máu mới nhất của .

      Yatto cười.

      - cảm thấy thế nào, Lindsay?

      - Đôi khi ổn, đôi khi lại yếu cách thể tin được – tôi trả lời.

      Ngực tôi cảm thấy như nghẹn lại. Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này với người mới?

      - Hãy cho tôi biết về chuyện xảy ra hôm trước nào.

      Tôi cố gắng hết sức để kể lại tình trạng choáng váng của tôi hôm ở Công viên thành phố.

      - Có chảy máu ? – Yatto hỏi đơn giản.

      - , gần đây .

      - Nôn mửa sao.

      - lần nào kể từ tuần trước.

      Tiến sĩ Yatto đứng lên, qua bàn đến chỗ tôi.

      - có phiền ? Ông ấy hỏi khi ôm mặt tôi trong tay.

      Ông ấy ấn má tôi bằng ngón tay cái cách cẩn trọng, vạch mắt tôi và nhìn xăm soi vào con ngươi dưới mi mắt của tôi.

      - Tôi biết tôi ngày càng yếu , tôi .

      Yatto buông tôi ra, gật đầu với Medved.

      Sau đó, lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu gặp ông ấy, Medved cười thực .

      - Nó tệ hơn đâu, Lindsay. Đó là lý do tại sao tôi nhờ Bob tới hội ý. Lượng hồng cầu của tăng trở lại. Lên đến 2800.

      Tôi bấu chặt mình hai lần liền để đoán chắc tôi nghe đúng. Đó phải là giấc mơ đùa giỡn nào đó mà tôi tưởng tượng ra trong đầu.

      - Nhưng những tình trạng… những giây phút nóng và lạnh? Hôm trước, tôi lại cảm thấy như cuộc chiến diễn ra trong tôi vậy.

      - Có cuộc chiến đấy, tiến sĩ Yatto tái sinh ra những tế bào hồng cầu mới. Hôm trước, đó phải là biểu của bệnh Negli đâu. Đó là . Đó là cách lành bệnh dần.

      Tôi kinh ngạc. Cổ họng tôi khô rát.

      - Làm ơn hãy lại lần nữa ?

      - Thuốc có tác dụng, Lindsay – Medved . Lượng hồng cầu của tăng lần thứ hai liên tiếp. Tôi muốn cho biết, phòng trường hợp đó là sai lầm, nhưng như Tiến sĩ Yatto , tạo ra những tế bào mới.

      Tôi biết nên cười hay khóc.

      - Đây là sao? Tôi có thể tin điều này chứ?

      - Điều này rất , Medved cùng với cái gật đầu.

      Tôi đứng lên, toàn bộ cơ thể tôi run rẩy với hoài nghi. Trong giây lát, tất cả niềm thích thú mà tôi kìm nén lướt qua trong đầu tôi, cơ hội nghề nghiệp, chạy Marina Green, cuộc sống cùng với Raleigh. Trong thời gian dài, tôi quá sợ hãi để có thể để những niềm vui thích đó được tuôn trào. Giờ đây, chúng dường như trào khỏi tôi.

      Medved nghiêng người về phía trước và cảnh báo.

      - chưa khỏi đâu, Lindsay. Chúng ta tiếp tục điều trị, hai lần tuần. Nhưng điều này đáng hy vọng. Còn hơn cả hy vọng nữa cơ, Lindsay. Điều này tuyệt.

      - Tôi biết gì, có thể tôi hoàn toàn tê cóng. Tôi biết phải làm gì bây giờ.

      - Nếu tôi là , tôi để tâm đến việc mà nghĩ là mong mỏi nhất, và làm việc đó trong ngày hôm nay thôi – Tiến sĩ Yatto .

      Tôi ra khỏi văn phòng trong tâm trạng rối bời. xuống thang máy, qua hành lang vô trùng, vào cái sân trông ra cầu Cổng Vàng.

      Bầu trời xanh hơn tôi từng nhìn thấy, khí vịnh ngọt ngào hơn, lạnh hơn và tinh khiết hơn. Tôi đứng đó, chỉ nghe thấy những thanh tuyệt vời từ hơi thở của mình.

      điều gì đó trở lại cuộc sống của tôi – điều mất, điều gì đó tôi bao giờ nghĩ tôi lại có thể nắm giữ.

      Đó là hy vọng.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 110

      “Em có vài điều phải với ”, tôi với Raleigh điện thoại, giọng tôi reo vang với thúc giục.

      - có thể gặp em để ăn trưa ?

      - Chắc chắn rồi. Em đoán được mà. Ở đâu? – Chắc chắn ấy nghĩ rằng tôi có vài tin tức quan trọng để phá vụ án đó.

      - Nhà Boxer, tôi với nụ cười.

      - Khẩn cấp như vậy sao? Raleigh cười trong điện thoại. Chắc chắn có tác động xấu đến em. nên đến vào lúc nào?

      - Em chờ .

      ấy mất 15 phút để đến cửa. Tôi dừng lại đường để vào hiệu bánh Nestor và mua vài cái bánh bao quế nướng mới. Sau đó tôi mở chai Piper-Heidsieck mà tôi giữ trong tủ lạnh.

      Chưa bao giờ trong sáu năm qua tôi lại bỏ lỡ vụ án giữa buổi chiều. Đặc biệt là vụ án quan trọng như vậy. Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi, chút nào. Tôi nghĩ đến những cách điên rồ nhất có thể để ra tin tức tốt lành này.

      Tôi gặp ấy ở cửa, quấn tấm khăn trải giường. Đôi mắt lớn màu xanh của ấy mở to với ngạc nhiên.

      - Em cần xem thẻ chứng minh – tôi toét miệng cười.

      - Em uống rượu à? – Raleigh hỏi.

      - , nhưng chúng ta uống.

      Tôi kéo ấy vào buồng ngủ.

      Khi nhìn thấy rượu sâm panh, ấy lắc đầu.

      - Điều em muốn với là gì vậy?

      - Để sau, tôi đáp. Tôi rót cho ấy ly và bắt đầu cởi cúc áo ấy. Nhưng hãy tin em, đó là tin tốt.

      - Là sinh nhật của em đúng ? vừa cười vừa .

      Tôi để cái khăn trải giường rơi xuống.

      - Em bao giờ làm việc này nếu chỉ vì đó là sinh nhật em.

      - Vậy là sinh nhật .

      - Đừng hỏi. Em cho sau.

      - Em phá được vụ án – ấy la lên. Đó là Joanna. Em tìm thấy thứ gì đó để phá được vụ án.

      Tôi đặt ngón tay lên môi :

      - Hãy với em rằng em.

      - rất em – đáp lại.

      - Hãy với em lần nữa, giống như làm ở Heavenly. Hãy với em rằng bao giờ xa em.

      Có thể cảm thấy đó là tác dụng của bệnh Negli, chút kích động, tôi cần cảm giác gần gũi. ôm tôi.

      - bao giờ xa em đâu, Lindsay. ở ngay đây này.

      Tôi cởi áo ấy cách chậm chạp, hết sức chậm chạp, sau đó là quần . ấy chắc chắn cảm thấy giống như cậu bé đưa hàng tình cờ sẩy chân vào việc rồi. ấy rắn chắc như đá.

      Tôi đưa ly rượu lên môi ấy, và cả hai chúng tôi cùng nhấp ngụm từ chiếc ly đó.

      - Được rồi, cùng giải quyết chuyện này. Đừng nên quá khó khăn – ấy .

      Tôi đưa ấy vào giường, và trong suốt tiếng tiếp theo, chúng tôi làm việc mà tôi biết là tôi mong mỏi nhất đời.

      Chúng tôi ở giữa chừng tôi cảm thấy những tiếng ầm ầm kinh hãi đầu tiên.

      Lúc đầu nó khác thường, như thể cái giường bật lên và lắc lư nhanh hơn chúng tôi, sau đó là thanh sâu thẳm, ken két đến từ mọi phía, như thể chúng tôi ở trong căn phòng có độ vang tốt, sau đó là tiếng kính vỡ trong nhà bếp của tôi, khung tranh rơi khỏi tường và tôi biết, chúng tôi biết.

      - Đó là trận động đất chết tiệt, tôi .

      Tôi trải qua rất nhiều trận động đất như thế – bất kỳ ai sống ở đây đều trải qua, nhưng lần nào nó cũng đều đáng sợ và gây hoảng hốt. Bạn bao giờ biết liệu đây có phải là trận động đất lớn .

      phải là trận động đất lớn. Căn phòng lung lay, vài cái đĩa bị vỡ. Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng còi báo động. Mọi thứ kéo dài có thể là trong hai mươi giây với ba, bốn cơn chấn động .

      Tôi chạy ra cửa sổ. Thành phố vẫn ở đó. Có tiếng ầm ĩ như con cá voi lưng gù chọc thủng lòng đất.

      Sau đó nó trở lại tĩnh lặng – an toàn như thể toàn thành phố níu chặt nhau để đứng thăng bằng.

      Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ nỉ non, những giọng la hét đường phố.

      - có nghĩ là chúng ta nên ? Tôi hỏi.

      - Chắc chắn rồi... chúng ta là cảnh sát mà.

      ấy lại chạm vào tôi, và đột nhiên tôi cảm thấy nóng ran khắp người, và chúng tôi tan vào nhau.

      - Chúng ta là những cảnh sát điều tra án mạng cơ mà.

      Chúng tôi hôn nhau, và lần nữa chúng tôi hòa làm . Tôi bất chợt cười vang. Danh sách, tôi nghĩ. Khoang cao. Bây giờ là trận động đất. Những điều kỳ lạ này bắt đầu kéo dây đây.

      Máy điện thoại của tôi kêu. Tôi rủa thầm, lăn tròn và nhìn vào màn hình.

      Đó là văn phòng.

      - Mã mười , tôi với Raleigh.

      Báo động khẩn.

      - Chết tiệt – tôi lẩm bẩm, chỉ là trận động đất thôi mà.

      Tôi ngồi dậy, kéo tấm phủ lên mình, gọi bằng chiếc điện thoại cạnh giường.

      Roth là người liên lạc với tôi. Roth chưa bao giờ gọi tôi. Chuyện gì diễn ra vậy? Ngay lập tức, tôi chuyển sang đường dây của ông ấy.

      - ở đâu thế? Ông ấy hỏi.

      - Tôi thu dọn vài đống đổ nát – tôi và cười với Raleigh.

      - Hãy đến đây. Hãy đến đây nhanh lên, ông ấy quát lên.

      - Chuyện gì vậy, Sam? Chuyện về trận động đất sao?

      - Ừ, ông ấy đáp. Còn tệ hơn thế. Nicholas Jenks trốn thoát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :