1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 5

      Tôi thể nhớ nổi làm thế nào tôi ra khỏi văn phòng tiến sĩ Orenthaler, ra Noe Valley và tới Hyatt ở Quảng trường Liên bang.

      Tôi vẫn cứ nghe thấy lời tiến sĩ dội vang trong đầu. Trong những trường hợp nghiêm trọng, căn bệnh Negli có thể là nguy cơ sống còn.

      Tất cả những gì tôi biết là hai mươi phút sau cuộc gọi của Jacobi, chiếc Bronca 10 tuổi của tôi phanh kít lại trước sảnh ngoài của khách sạn.

      Con phố bừng bừng lên với những hoạt động của cảnh sát. Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì diễn ra thế?

      Toàn bộ khu nhà giữa Sutter và Quảng trường Liên bang bị vây quanh bằng dây và chướng ngại vật màu xanh trắng. Trong sảnh khách sạn, đám người mặc đồng phục đứng đó, kiểm tra người ra người vào, xua đám người hiếu kỳ đứng xem.

      Tôi giơ phù hiệu ra để vào được tiền sảnh. Tôi nhận ra hai cảnh sát mặc đồng phục đứng ở phía trước là Murray bụng phệ và chàng cộng Vasquez trẻ hơn. Tôi cầu Murray đưa tôi cho nhanh.

      - Những gì tôi được thông báo là có hai vị khách rất quan trọng bị ám sát tầng 30. Tất cả các nhân viên tinh nhuệ đều ở đó.

      - Ai chịu trách nhiệm việc này? – Tôi hỏi, cảm thấy sức lực lại tràn trề.

      - Bây giờ tôi đoán là đấy, thanh tra.

      - Trong trường hợp ấy, tôi cầu đóng tất cả lối ra vào ngay lập tức. Và lấy danh sách tất cả khách và nhân viên từ người quản lý. ai được ra vào trừ khi được lên danh sách.

      Vài phút sau, tôi thang máy lên tầng 30.

      Cả đám cảnh sát và các nhân viên chính thức đưa tôi tới phòng lớn dẫn tới cánh cửa đôi ghi dòng chữ “Phòng cao cấp”. Tôi chạy tới chỗ Charlie Clapper, đội trưởng đội khám nghiệm trường kéo lê hai chiếc thùng nặng những thiết bị kỹ thuật. Bản thân Clapper có mặt ở đây cũng là điều lớn lao rồi.

      Qua cánh cửa mở rộng, đầu tiên tôi nhìn thấy những bông hoa hồng ở khắp mọi nơi. Sau đó tôi thấy Jacobi.

      - Cẩn thận chân đấy, thanh tra – ta kêu to trong phòng.

      Cộng của tôi nay 47 tuổi, nhưng trông già hơn đến 10 tuổi, tóc bạc và bắt đầu hói. Khuôn mặt dường như lúc nào cũng chực nở nụ cười ngớ ngẩn đối với những câu đùa vô vị. ta và tôi làm việc với nhau được hai năm rưỡi. Tôi là nhân viên cao cấp, thanh tra – thiếu úy, tuy ta có 7 năm hơn tôi trong phòng tội phạm hình này nhưng luôn phải báo cáo với tôi tất cả mọi việc.

      Khi bước vào căn phòng, tôi gần như bước qua chân của thi thể ghi số – chú rể. ta nằm ngay trước cửa, co thành đống, trong bộ quần áo tuxedo tháo cúc. Máu bết ở phần lông ngực. Tôi hít hơi thở sâu.

      - Tôi xin được giới thiệu, ông David Brandt – Jacobi với nụ cười méo mó.

      - Bà David Brandt nằm ở trong này. Hãy đoán xem mọi thứ xảy đến với họ nhanh đến mức nào. – Ông chỉ về phía phòng ngủ.

      Tôi quỳ xuống và nhìn kỹ thi thể chú rể. chàng khá bảnh bao, với mái tóc ngắn, đen, hơi rối và đường quai hàm mềm mại; nhưng đôi mắt mở to, hằn đỏ và đường máu khô ở cằm làm hỏng những đường nét đẹp. Đằng sau ta là chiếc áo vét tuxedo nằm sàn.

      - Ai phát ra họ? Tôi vừa hỏi vừa kiểm tra túi quần chú rể để tìm chiếc ví.

      - Viên phụ tá quản lý. Họ dự định bay tới Bali sáng hôm nay. Hòn đảo thôi, phải sòng bạc đâu, Boxer. Đích thân viên phụ tá quản lý tới đánh thức họ dậy.

      Tôi mở xem chiếc ví: giấy phép lái xe New York với khuôn mặt tươi cười của chú rể. Thẻ bạch kim và các tờ phiếu hàng trăm đô la.

      Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng được thiết kế theo phong cách bảo tàng nghệ thuật phương Đông: những con rồng màu ngọc bích, ghế và đivăng được trang trí cảnh cung điện hoàng gia. Hoa hồng, tất nhiên rồi. Tôi thích phong cách nghỉ đêm kèm theo bữa sáng ấm cúng hơn, nhưng nếu bạn định đưa ra nhận định quan trọng nào đây chính là nhận định quan trọng mà bạn có thể đưa ra về căn phòng này.

      - Hãy tới xem dâu nào – Jacobi lên tiếng.

      Tôi theo ta qua cánh cửa đôi mở toang vào phòng ngủ chính và dừng lại. dâu nằm ngửa chiếc giường có màn trướng lớn.

      Tôi từng tới trường hàng trăm vụ giết người và có thể quan sát thi thể người chết nhanh như bất kỳ ai, nhưng lần này tôi sẵn sàng cho điều ấy. Hình ảnh gợi cho tôi cảm giác thương cảm chạy dọc sống lưng.

      dâu vẫn còn mặc áo cưới.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 6

      Bạn chẳng bao giờ chứng kiến nhiều nạn nhân bị giết đến mức khiến bạn còn thấy đau đớn nữa, nhưng lần này khó mà nhìn nổi.

      dâu còn quá trẻ và xinh đẹp: điềm tĩnh, yên bình và bị xáo động ngoại trừ ba bông hoa đỏ màu đỏ thẫm khuôn ngực trắng. trông như thể nàng công chúa nằm ngủ đợi hoàng tử của mình đến, nhưng tiếc thay hoàng tử của lại nằm ở phòng bên kia, ruột gan phơi bày cả sàn nhà.

      - Họ muốn gì khi trả 3.500 đô la cho đêm khách sạn? – Jacobi nhún vai – câu chuyện thần tiên à?

      Câu lấy tất cả những gì tôi cố kiềm chế để tập trung vào những việc phải làm. Tôi liếc nhìn chua cay như thể muốn hạ gục Jacobi.

      - Boxer, chuyện gì thế? – Khuôn mặt xịu xuống – Chỉ đùa thôi mà.

      Mặc dù tôi khó chịu nhưng những cử chỉ trẻ con, hối lỗi của ta khiến tôi trở lại trạng thái bình thường. dâu đeo chiếc nhẫn kim cương lớn ở bàn tay phải và khuyên tai rất đẹp. Dẫu động cơ của kẻ giết người là gì, đây cũng phải là vụ trộm cắp.

      chuyên viên của phòng khám nghiệm y tế chuẩn bị khám nghiệm bước đầu. ta :

      - Trông như có ba vết đâm. ấy chắc hẳn vật lộn dữ dội. ta giết chú rể chỉ với nhát đâm. Điều chợt lóe lên trong tâm trí tôi là đến 90% các vụ giết người là vì tiền hoặc tình. Vụ này có vẻ như phải vì tiền.

      - Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy họ là khi nào? – Tôi hỏi.

      - Khoảng sau 10 giờ tối qua. Đó là khi nhân viên lễ tân xuống dưới tầng.

      - Và nhìn thấy nữa khi nào sau đó?

      - Tôi biết đây chính xác phải lĩnh vực của , Boxer – Jacobi toét miệng cười – Nhưng mọi người thường gặp dâu và chú rể sau buổi tiệc.

      Tôi mỉm cười yếu ớt, rồi đứng dậy quay lại nhìn căn phòng rộng xa hoa.

      - Tôi rất ngạc nhiên đấy, Jacobi. Ai thanh toán cho căn phòng như thế này?

      - Bố của chú rể có vài cửa hàng lớn tại phố Wall ở mặt phía đông. Ông ta và vợ ở phòng 12. Tôi được báo cáo đấy là bữa tiệc rất náo nhiệt. đây cũng thế, nhìn đám hoa hồng mắc dịch này mà xem.

      Tôi quay trở ra phía chú rể và để ý tới cái gì trông như hộp quà sâm banh thanh đỡ đá cẩm thạch gần cửa ra vào. Có đường máu xung quanh nó.

      - Viên phụ tá để ý thấy nó. Tôi đoán là kẻ giết người mang vào theo.

      - Họ có nhìn thấy ai quanh đây ?

      - Có, rất nhiều người mặc bộ đồ tuxedo. Đám cưới mà, phải ?

      Tôi đọc nhãn chai sâm banh. “Krug. Clos du Mesnil, 1989”.

      - Có lên điều gì ? – Jacobi hỏi tôi.

      - Chỉ biết được là kẻ sát nhân rất sành sỏi.

      Tôi nhìn vào bộ vét tuxedo nhuốm máu. Có vết rách duy nhất ở bên nơi con dao định mệnh đâm đường qua đó.

      - Tôi đoán là tên giết người này chắc phải cởi cái áo ra sau khi đâm ta – Jacobi nhún vai:

      - ta làm cái quỷ gì thế biết nữa? Tôi lẩm bẩm nghe khá .

      - Ai mà biết được. Chúng ta phải tra khảo ta.

      Charlie Clapper đưa mắt nhìn tôi từ hành lang ra ý hỏi xem ta bắt đầu công việc của mình được chưa. Tôi gật đầu ra hiệu đồng ý. Sau đó tôi quay trở lại với dâu.

      Tôi có linh cảm xấu về vụ việc này. Nếu phải vì tiền, chỉ có thể là vì tình.

      Tôi nhấc lớp vải lót mềm bộ váy dâu. điều khẳng định lạnh lùng nhất, cay đắng nhất khiến tôi rùng mình.

      Chiếc quần lót của dâu bị kéo ra, nằm lòng thòng ở bên chân.

      tức giận mãnh liệt dội lên trong ngực tôi. Tôi nhìn vào mắt dâu. Mọi thứ ở trước mắt , mọi niềm tin và giấc mơ. Giờ chỉ còn là xác chết thảm hại, bị làm vẩn đục và có thể bị cưỡng hiếp trong chính đêm tân hôn của mình.

      Khi tôi đứng đấy, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt dâu, tôi đột nhiên nhận ra mình khóc. Tôi với Jacobi giọng nấc lên:

      - Jacobi, tôi muốn chuyện với bố mẹ chú rể. Tôi muốn thẩm tra tất cả những ai có mặt ở tầng này đêm hôm qua. Nếu họ ra về, phải theo dấu họ. Và cả danh sách tất cả nhân viên khách sạn trực đêm qua nữa.

      Tôi biết nếu tôi ra khỏi đây ngay bây giờ, tôi thể cầm lòng được nữa.

      - Ngay bây giờ, Jacobi. Làm luôn .

      Tôi tránh ánh mắt của Jacobi khi vòng ra khỏi căn phòng.

      - Có chuyện gì với thanh tra Boxer thế? – Charlie Clapper hỏi.

      - biết rồi đấy, phụ nữ mà. Họ luôn luôn khóc trước các lễ cưới – Tôi nghe thấy Jacobi trả lời vậy.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 7

      Phillip Campbell dọc theo phố Powell về phía Quảng trường Liên bang và khách sạn Hyatt. Cảnh sát phong tỏa con phố và đám đông bên ngoài khách sạn tăng lên nhanh chóng. Những tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang dội gian. Đó chẳng giống thành phố San Francisco văn minh và đẹp đẽ tí nào. thành phố này.

      Campbell gần như thể tin được rằng quay lại trường vụ án. chỉ thể kiểm soát được mình. Có mặt ở đó lần nữa có thể khiến hồi tưởng lại đêm hôm trước. Khi tiến lại Powell gần hơn, gần hơn nữa, chất adernalin trong người dâng cao, tim đập thình thịch, gần như thể kiểm soát nổi.

      chen vào đám đông tụ tập ở khối nhà cuối cùng bên ngoài khách sạn Hyatt. dỏng tai nghe những tin đồn thổi xoáy cuộn trong đám đông hầu hết là các doanh nhân ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt họ nhăn nhó vì kinh sợ và đau đớn.

      Có rất nhiều tin đồn về vụ hỏa hoạn trong khách sạn, về người nhảy xuống, về phòng tội phạm hình , về vụ tự sát, nhưng chẳng có gì gần với nỗi sợ hãi về việc thực cả.

      Cuối cùng, tới gần hơn để có thể quan sát được cánh cảnh sát San Francisco làm việc. Hai người trong số họ điều tra trong đám đông, tìm kiếm ta. hề lo lắng về việc bị phát , chút nào. Chỉ là thể xảy ra. may mắn nằm ở trong năm phần trăm số người mà cảnh sát có thể nghi ngờ. Điều đó làm hài lòng và xúc động .

      Chúa ơi, làm thế, là nguyên nhân của tất cả mọi việc diễn ra ở đây, và chỉ mới bắt đầu. chưa bao giờ trải nghiệm bất kỳ thứ gì như thứ cảm xúc này, cũng như chính thành phố San Francisco.

      thương gia từ khách sạn Hyatt ra, theo sau là đám phóng viên và những người khác quấn quýt hỏi như thể ta là nhân vật nổi tiếng. ta độ khoảng ngoài 30 tuổi và nở nụ cười hiểu biết. ta có tất cả những gì họ muốn và ta biết điều đó. ta ra oai với tất cả mọi người, hưởng thụ khoảng khắc mọn của nổi tiếng.

      - cặp vợ chồng bị giết tầng mái. Họ nghỉ tuần trăng mật. Buồn thảm quá, phải ? – có thể nghe thấy ta vậy.

      Đám đông xung quanh Phillip Campbell há hốc miệng vì kinh ngạc, và trái tim ta bay vút lên.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 8

      Đúng là cảnh tượng đáng nể! Cindy Thomas rẽ đám đông hiếu kỳ xúm đông xúm đỏ bàn tán xung quanh khách sạn Grand Hyatt. Rồi làu bàu khi nhìn thấy những sợi dây chắn đường của cảnh sát.

      Chắc phải có đến hàng trăm người xem vây chặt quanh lối vào: khách du lịch cầm máy quay, thưong nhân đường làm, những người khác đưa ra giấy ủy quyền báo chí, phóng viên hò hét, cố gắng để được vào trong. Bên kia đường là những chiếc xe tải tin tức truyền hình được thiết lập cùng với cơ sở ở mặt tiền khách sạn.

      Sau hai tiếng đồng hồ dành để quan tâm tới lợi ích địa phương tại bàn làm việc Metro của tờ Thời , Cindy nhận thấy rằng câu chuyện này đến cũng phải sợ dựng tóc gáy.

      - Có vụ giết người ở Grand Hyatt – chàng biên tập Sid Glass thông báo cho sau khi nhân viên khác bắt được đường truyền của cảnh sát. Suzie Fitzpatrick và Tom Stone, hai phóng viên hình thường trực của tờ Thời , đều được giao nhiệm vụ.

      - ra đấy – Ông chủ quát tháo trước ngạc nhiên của . Ông chẳng phải đến lần thứ hai.

      Nhưng lúc này, đứng bên ngoài khách sạn Hyatt, Cindy cảm thấy may mắn ngắn ngủi của mình sắp chấm dứt.

      Đường phố bị chặn lại. Thêm loạt dân săn tin tạo thành vòng thứ hai. Nếu nảy ra sáng kiến gì ngay bây giờ, Fitzpatrick hay Stone nẫng mất câu chuyện này. Điều cần là phải vào được bên trong. Và rồi ở đây, ngay ngoài hàng rào.

      để ý thấy dãy xe limo và bước tới chiếc xe đầu tiên – chiếc màu be lớn. gõ vào cửa sổ xe.

      Người lái xe ngước mắt nhìn ra khỏi tờ báo, tờ Thời , tất nhiên rồi, và hạ cửa xe xuống khi bắt gặp cái nhìn của ta.

      - đợi Steadman phải ?

      - À, ừ, Eddleson – ta trả lời.

      - Xin lỗi, xin lỗi – vẫy tay, nhưng cười thầm trong bụng. Đó là cách vào.

      nấn ná giây phút nào trong đám đông ấy nữa, rẽ đám đông tiến về phía trước. cảnh sát tuần tra trẻ chặn lại.

      - Xin lỗi, trông rất vội vã.

      - Tôi có cuộc hẹn trong khách sạn.

      - cho biết tên.

      - Eddleson. Ông ta chờ tôi.

      chàng cảnh sát gác cổng dò cái tên ấy trong bản in được kẹp vào bìa kẹp hồ sơ.

      - có số phòng chứ?

      Cindy lắc đầu:

      - Ông ấy gặp ở tại Phòng ăn vào lúc 11 giờ.

      Phòng ăn khách sạn Hyatt nổi tiếng với những bữa sáng tuyệt nhất thành phố San Francisco.

      chàng cảnh sát cẩn thận xem xét lại lần nữa. Trong chiếc áo da đen, quần jean, xăng đan mua ở Earthsake, Cindy giống người đến vì bữa giữa buổi.

      - Cuộc hẹn của tôi với Eddleson – Cindy , gõ gõ vào chiếc đồng hồ đeo tay.

      Viên cảnh sát tỏ vẻ giận dữ vẫy tay cho vào.

      vào bên trong. Hành lang ngoài với những bức tường thủy tinh cao, những cột vàng dựng đứng lên tận tầng ba. Nó cho cảm giác hả hê vì tất cả những tài năng đánh giá và những khuôn mặt nổi tiếng vẫn mắc lại ở ngoài đường.

      Và Cindy Thomas là người đầu tiên vào được. Bây giờ chỉ còn là vạch ra việc cần phải làm.

      Nơi này ồn ào, bận rộn với cảnh sát, thương nhân trả buồng khách sạn, các đoàn khách du lịch, nhân viên khách sạn trong đồng phục màu đỏ sẫm. Tổng biên tập đó là vụ giết người. vụ đầy tính thách thức khi xét đến danh tiếng nổi bật của khách sạn này.

      biết việc xảy ra ở tầng nào, hay khi nào. thậm chí còn chẳng biết liệu việc có liên quan tới vị khách nào .

      Có thể vào được bên trong, nhưng chẳng hề biết mảy may gì cả.

      Cindy để ý thấy đống hành lý nằm chỏng chơ ở bên hành lang. Trông như của đoàn khách du lịch lớn. người trực tầng kéo nó ra ngoài.

      tha thẩn quanh đó, quỳ xuống bên chiếc túi, giả vờ lấy vật gì ra.

      Người trực tầng thứ hai qua hỏi:

      - cần taxi ạ?

      Cindy lắc đầu:

      - có người đón tôi.

      Sau đó liếc nhìn bao quát toàn bộ quang cảnh hỗn độn và vờ tròn mắt ngạc nhiên:

      - Tôi vừa mới dậy. Có chuyện gì xảy ra vậy?

      - biết gì sao? Chắc chỉ có là người duy nhất biết. Chúng tôi có vài chuyện ở khách sạn đêm hôm qua.

      Cindy mở to mắt.

      - Hai người bị giết ở tầng 30. ta hạ giọng như thể cho biết trong những bí mật lớn nhất trong cuộc đời mình. có tình cờ thấy đám cưới huy hoàng tối qua ? Đó là chú rể và dâu. người nào đó đột nhập vào phòng họ ở khu Phòng cao cấp.

      - Chúa ơi! Cindy thốt lên.

      - có chắc là cần mang hành lý này ra ngoài chứ? Người trực tầng hỏi.

      Cindy cố nở nụ cười:

      - , cảm ơn. Tôi đợi trong này.

      Bên ngoài hành lang phía xa, nhận thấy có chiếc thang máy mở cửa. người trực tầng bước ra, kéo theo xe hành lý. Chắc đấy là thang máy dịch vụ. Từ đó có thể thấy cảnh sát chặn ở lối này.

      rẽ đám người trong hành lang, tiến tới thang máy đó. nhấn nút, và chiếc cửa vàng sáng bóng mở ra. Tạ ơn Chúa, có ai cả.

      Cindy nhảy vào trong và cánh cửa đóng lại.

      thể tin được những gì làm.

      nhấn nút 30.

      Phòng cao cấp

      vụ giết hai người.

      Đó là câu chuyện của .

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 9

      Khi thang máy dừng lại, Cindy nín thở. Tim đập nhanh như cái động cơ hơi nước. ở tầng 30. vào trong. thực làm được điều đó.

      Các cánh cửa mở ra hướng tới góc xa tầng. thầm cảm ơn Chúa vì có viên cảnh sát nào đứng đợi ở trước cánh cửa. nghe thấy tiếng ồn ào, rì rầm hoạt động phát ra từ góc khác của sảnh lớn. Tất cả những gì phải làm giờ đây là theo tiếng ồn ào ấy.

      Khi vội vã trong hành lang, những giọng trở nên hơn. Hai người đàn ông trong bộ áo jacket màu vàng có dòng chữ “CSU” (đội khám nghiệm trường) bằng các chữ cái lớn màu đen ngang qua . Ở cuối sảnh, nhóm cảnh sát và điều tra viên đứng trước cửa đôi ghi dòng chữ “Phòng cao cấp”.

      Cindy chỉ vào được trong mà còn ở ngay chính trường vụ án.

      Cindy tiến tới cánh cửa đôi. Các nhân viên cảnh sát thậm trí chẳng thèm nhìn về hướng vào, họ đưa các nhân viên cảnh sát đến từ thang máy chính.

      làm được. Phòng cao cấp. có thể nhìn thấy bên trong. Đó là phòng lớn, sang trọng, với phong cách trang trí xa hoa. Hoa hồng ở khắp mọi nơi.

      Rồi tim gần như ngừng đập. tưởng có thể nôn oẹ ra khi nhìn thấy chú rể trong chiếc áo tuxedo đẫm máu, nằm sàn nhà.

      Chân Cindy như sắp khuỵu xuống. chưa bao giờ nhìn thấy nạn nhân bị giết.

      muốn ngả người về phía trước để ghi nhớ mọi chi tiết, nhưng cơ thể cứng đờ, thể cử động.

      - là ai? – giọng cộc cằn đột nhiên vang lên.

      viên cảnh sát giận dữ, to lớn nhìn chằm chằm vào mặt .

      Bất thình lình, bị chụp lấy và dồn mạnh vào tường. thấy đau và sợ hãi, Cindy chỉ về phía cái túi xách và chiếc ví trong đó có giấy ủy nhiệm báo chí.

      Viên cảnh sát giận dữ đọc lướt qua thẻ căn cước và thẻ tín dụng của như thể đó là đống tài liệu rác rưởi.

      - Chúa ơi. ta là phóng viên.

      Viên cảnh sát tuần tra cổ dầy quắc mắt với khuôn mặt giống như Doberman vụng về, ủy mị.

      - Làm thế quái nào mà vào được đây? – Cộng của ông ta tới hỏi.

      Gã Doberman quát tháo ta:

      - Đưa ta ra khỏi đây. Giữ lấy thẻ căn cước của ta. ta được tiếp cận cảnh sát trong vòng hai kilômét cho đến năm sau.

      Viên cảnh sát cộng của ông ta kéo ra cửa thang máy chính. Cindy cố liếc nhìn qua vai được lần cuối đôi chân của người chết loe ra gần cửa. khủng khiếp và thê thảm. rùng mình.

      - Đưa phóng viên này ra cửa ngoài. Ông ra lệnh cho viên cảnh sát thứ ba canh giữ thang máy.

      Ông búng chiếc thẻ nhà báo của như thể nó là quân bài. Mong là việc mất cái này đáng giá với việc tiếp cận ngày hôm nay. Khi cửa thang máy đóng lại, giọng kêu lên:

      - Chờ chút.

      phụ nữ cao lớn mặc áo phông xanh bụi và chiếc áo gi-lê thêu kim tuyến với chiếc huy hiệu đeo bên thắt lưng bước vào thang máy. Vị nữ cảnh sát này trông khá xinh xắn, với mái tóc hoe vàng màu cát, nhưng ràng là rất buồn thảm. thở dài khi cửa thang máy đóng lại.

      - Trong đó khủng khiếp lắm phải thanh tra? – Viên cảnh sát đồng hành với Cindy cất tiếng hỏi.

      - Phải, người phụ nữ , thậm trí chẳng quay đầu lại.

      Hai tiếng “thanh tra” vang lên trong tâm trí Cindy như tia chớp.

      Cindy thể tin được điều này. trường vụ án quá khủng khiếp đến mức thanh tra phải buồn thảm. Khi thang máy xuống, cảm thấy 30 tầng chỉ như cái nháy mắt và nhìn thẳng về phía trước.

      Cửa thang máy mở ra, vị nữ thanh tra lao ra rất nhanh. Viên cảnh sát kia với Cindy:

      - thấy cửa trước rồi đấy. Ra đó và đừng có quay trở lại.

      Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, chạy quanh, cố gắng tìm trong hành lang rộng lớn bóng dáng của vị nữ thanh tra. thấy thanh tra vào phòng vệ sinh nữ.

      Cindy hối hả theo sau. Chỉ có hai người trong đó.

      Viên thanh tra đứng trước gương. cao khoảng 1m8, thân hình mảnh dẻ và khá gợi cảm. Trước ngạc nhiên của Cindy, ràng là vị nữ thanh tra này khóc.

      Chúa ơi, Chúa ơi. phải quay trở lại lần nữa. Điều gì khiến viên thanh tra này đau khổ đến vậy?

      - sao chứ? – Cuối cùng Cindy cũng cất tiếng hỏi với giọng nhàng.

      Nữ thanh tra trở nên căng thẳng khi nhận ra mình. Nhưng đưa mắt nhìn khuôn mặt Cindy như thể sắp kìm được cảm xúc của mình nữa.

      - phóng viên đó, phải ? là người mò lên tầng đó.

      Cindy gật đầu.

      - Vậy làm thế nào mà lên được tới đó?

      - Tôi biết. Có thể chỉ gặp may thôi.

      Nữ thanh tra lấy chiếc khăn giấy thấm nước mắt.

      - Tôi e là may mắn của hết rồi, nếu muốn moi được điều gì từ tôi.

      - Tôi có ý như vậy. chắc là sao chứ?

      Thanh tra quay người lại. Đôi mắt như hét lên, tôi chẳng có gì để với cả, nhưng đôi mắt dối. Chính xác hơn là đôi mắt ấy lên điều rằng cần người nào đó để chia sẻ hơn bất kỳ điều gì thế giới này.

      Đó là trong những khoảng khắc kỳ lạ khi Cindy biết được rằng có điều gì đó sau cái vẻ bề ngoài kia. Nếu vai trò được thay đổi, và có cơ hội, biết đâu hai người thậm trí còn có thể trở thành bạn.

      Cindy sờ túi áo, lôi ra tấm các và đặt nó bồn rửa tay trước mặt nữ thanh tra.

      - Nếu bất kỳ khi nào muốn chuyện…

      Sắc hồng trở lại khuôn mặt xinh đẹp của nữ thanh tra. do dự, nở nụ cười yếu ớt và mong manh về phía Cindy.

      Cindy cũng mỉm cười với .

      - Miễn là tôi còn ở đây …

      tới bồn rửa mặt, bỏ bộ đồ trang điểm ra, bắt gặp cái nhìn của nữ thanh tra trong gương.

      - Áo vét đẹp đấy. .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :