1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 86

      Tôi lái xe đến nhà Jenks cùng với Chris Raleigh. Chúng tôi chẳng chuyện mấy, cả hai chúng tôi tràn đầy cảnh giác cao độ. Bên ngoài, chúng tôi gặp Charlie Clapper và đội điều tra trường của ấy.

      Chúng tôi tiến hành lục soát tỉ mỉ ngôi nhà và sân ngay khi chùng tôi bắt được Jenks.

      Chúng tôi bấm chuông. Mỗi giây chờ đợi, tim tôi đập khó khăn hơn. Mọi lý do tôi trở thành cảnh sát chèn ngực tôi. Đây chính là nó.

      Cánh cửa mở ra, và vẫn người quản gia đó trả lời. Lần này, mắt ta mở to khi đón tiếp đoàn những người mặc áo xanh trắng ở bên ngoài.

      Tôi giơ thẻ của mình ra.

      - Chúng tôi cần gặp ông Jenks.

      Chúng tôi ra phía sau về phía phòng khách, nơi chúng tôi gặp Jenks ngày hôm qua. Chessy Jenks hoảng hốt khi gặp chúng tôi trong phòng lớn.

      ta há hốc miệng ra khi nhận ra tôi.

      - Thanh tra, có chuyện gì vậy? Tất cả những chiếc xe cảnh sát làm gì ngoài kia vậy?

      - Tôi xin lỗi, tôi , bắt gặp ánh mắt ta. Tôi thấy tiếc cho ta. Chồng bà có nhà ?

      - Nick! ta khóc và sợ hãi khi nhận ra lý do chúng tôi đến đây.

      Sau đó, ta chạy cùng chúng tôi, gắng ngăn tôi lại, la hét.

      - Các người thể vào đây như thế này. Đây là nhà chúng tôi.

      - Làm ơn, bà Jenks, Raleigh khẩn nài.

      Tôi bị xúc phạm quá mức để có thể dừng lại được. Tôi muốn bắt được Nicholas Jenks. giây sau ông ta xuất , từ bãi cỏ nhìn ra Thái Bình Dương ở phía sau vào. Ông ta cầm chiếc gậy đánh gôn.

      - Tôi nghĩ là tôi với rằng nếu cần thứ gì dó từ tôi nên liên lạc với luật sư của tôi, ông ta , trông bình tĩnh cách hoàn hảo trong chiếc áo trắng và chiếc quần soóc vải lanh.

      - Ông có thể tự mình với ông ta – tôi , tim đập dồn dập. Nicholas Jenks, ông bị bắt vì những vụ sát hại David và Melanie Brandt, Micheal và Rebecca DeGeorge, James và Kathleen Voskuhl.

      Tôi muốn ông ta nghe từng cái tên, ghi nhớ từng người mà ông ta giết. Tôi muốn nhìn thấy thờ ơ cách nhẫn tâm tan vỡ trong mắt ông ta.

      - Chuyện này điên rồ! – Jenks nhìn tôi chằm chằm.

      Đôi mắt màu xám của ông ta cháy lên cùng mãnh liệt.

      - Nick ư? Vợ ông ta khóc. Họ về chuyện gì thế? Tại sao họ lại ở trong nhà chúng ta?

      - Các người có biết các người làm gì ? Ông ta hỏi, mạch máu phồng lên cổ. Tôi hỏi các người, các người có biết các người làm gì ?

      Tôi trả lời, chỉ đọc lệnh của Miranda.

      - Các người làm gì vậy – ông ta giận dữ – điều đó gây ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của các người đấy.

      - Họ gì vậy? – vợ ông ta tái xanh. Nick, làm ơn cho em biết. Chuyện gì diễn ra vậy?

      - Câm , Jenks bạt tai ta.

      Thình lình, ông ta quay ngoắt và dúi nắm đấm về phía tôi với ánh mắt hằn học.

      Tôi đốn chân ông ta. Ông ta ngã trượt qua rìa bàn rơi xuống nhà, những bức ảnh rơi khắp nơi, thủy tinh vỡ tung tóe. Nhà văn kêu to trong đau đớn.

      Chessy Jenks gào thét nhưng vẫn đứng đó trong trạng thái tê liệt. Chris Raleigh tung cú đấm vào Jenks và kéo lê về phía chân mình.

      - Hãy gọi cho Sherman – Jenks quát vợ, hãy cho ông ấy biết tôi ở đâu và chuyện gì xảy ra.

      Raleigh và tôi đẩy Jenks ra ngoài về phía xe của chúng tôi. Ông ta tiếp tục chống cự và tôi nhận thấy chẳng có lý do gì để lịch cả.

      - Bây giờ giả thuyết của ông về các vụ sát hại là gì? Tôi hỏi ông ta.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 87

      Sau khi cuộc họp báo cuối cùng kết thúc, những ánh đèn flash tắt, sau khi tôi kể lại dường như là lần thứ trăm chuyện chúng tôi thu hẹp phạm vi điều tra đến Jenks như thế nào, sau khi cảnh sát trưởng Mercer được đưa , tôi ôm chầm lấy Claire, Cindy và Jill. Sau đó tôi chuyền ly bia chúc mừng và thơ thẩn về Sảnh Công lý.

      Lúc đó là hơn 8 giờ và chỉ có chuyện phiếm bàn lúc thay ca tối mới làm gián đoạn đơn độc của tôi.

      Tôi ngồi ở bàn làm việc trong tĩnh lặng đáng giá của căn phòng và cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi cảm thấy tuyệt vời như thế này là khi nào.

      Ngày mai chúng tôi bắt đầu tập hợp cách kỹ lưỡng vụ án chống lại Nicholas Jenks: thẩm vấn ông ta, góp nhặt thêm bằng chứng, lấp đầy hết báo cáo này đến báo cáo khác. Nhưng chúng tôi làm được việc đó. Chúng tôi bắt được ông ta chỉ bởi vì tôi hy vọng chúng tôi làm được. Tôi thực được lời hứa với Melanie Brandt vào cái đêm kinh hoàng trong phòng Cao cấp tại khách sạn Grand Hyatt.

      Tôi cảm thấy tự hào về bản thân. Bất kể chuyện gì xảy ra với bệnh Negli, dù tôi bao giờ được làm trung úy, ai có thể cướp khoảng khắc này được.

      Tôi đứng dậy, bước về phía cái bảng có giá đỡ, đó đề những vụ án chúng tôi theo đuổi.

      Dưới dòng chữ “Những vụ án mở”, gần cùng là tên ấy: Melanie Brandt. Tôi lấy giẻ lau tên ấy , sau đó đến tên chồng ấy, cho đến khi vết phấn xanh biến mất.

      - cá là em cảm thấy rất tuyệt vời, giọng Raleigh vang lên sau lưng tôi.

      Tôi quay lại. đứng đó, trông đỏm dáng.

      - làm gì ở đây thế? Tôi hỏi. muộn quá rồi.

      - nghĩ là sắp xếp cho ngăn nắp bàn của Roth, lấy trộm vài cái bánh hạnh nhân – – Em nghĩ sao, Lindsay? Nếu đến để tìm em?

      Chúng tôi ở trong góc của căn phòng, và có ai quanh đó. ấy cần di chuyển mà tôi về phía ấy. Chẳng có gì đường . Chẳng có gì để chối bỏ chuyện này.

      Tôi hôn ấy. giống trước đây, chỉ để Chris Raleigh biết rằng tôi quan tâm. Tôi hôn ấy theo cách tôi muốn ấy hôn tôi buổi tối hôm đó ở Cleverland. Tôi muốn đánh cắp hơi thở của ấy. Tôi muốn rằng em muốn làm việc này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy .

      Khi chúng tôi rời nhau ra, ấy đáp lại với nụ cười.

      - mà, cá là điều đó rất tuyệt. Nó tuyệt vời. Ngay bây giờ, mọi chuyện đều tuyệt vời. Cảm giác như thể tránh được.

      - Kế hoạch của là gì? – Tôi cười với .

      - Chúng ta chuyện mới cởi mở làm sao?

      - cách đặc biệt, ngay bây giờ. Tối nay, ít nhất là trong vài giờ tới.

      - nghĩ quay lại, sắp xếp bàn làm việc của Cheery, và gặp em nếu em muốn đưa em về nhà.

      - Để em lấy túi của em .

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 88

      Tôi biết làm cách nào chúng tôi hết quãng đường về căn hộ của tôi ở đường Potrero. Tôi biết làm cách nào mà Raleigh và tôi chuyện và lái xe, lờ điều cào xé bên trong chúng tôi.

      Ngay khi chúng tôi qua cửa nhà tôi, còn gì ngăn cản nữa. Tôi quấn lấy Raleigh và ấy cũng quấn lấy tôi. Chúng tôi chỉ được đến chỗ thảm trải nhà trong phòng nghỉ, hôn nhau, động chạm, lần tìm những chiếc cúc và khóa kéo, thở hổn hển.

      Tôi quên mất mình phải được nắm giữ tuyệt vời như thế nào, được khao khát bởi người mà tôi muốn ra sao. Khi chúng tôi chạm vào nhau, chúng tôi biết đến lúc. Cả hai chúng tôi đều muốn điều đó kéo dài. Raleigh có điều mà tôi cần hơn bất kỳ điều gì khác, đó là đôi bàn tay mềm mại.

      Tôi thích hôn ấy, thích đụng chạm và lịch thiệp của ấy, sau đó là thô ráp của ấy, thực tế giản đơn rằng ấy quan tâm đến thoải mái của tôi cũng nhiều như của chính ấy vậy. Bạn bao giờ biết cho đến khi bạn thử – nhưng tôi thích ở cùng ấy. Tôi hoàn toàn thích điều ấy.

      Tôi biết đó là lời sáo rỗng, nhưng đêm đó tôi làm tình như thể nó bao giờ xảy ra nữa. Tôi cảm thấy nguồn điện từ Raleigh sưởi ấm tôi, kích thích từ bụng dưới tới đùi rồi tới đầu ngón tay và ngón chân của tôi. Cái ôm chặt của ấy giữ chúng tôi bên nhau, giữ cho tôi khỏi rời ra. Tôi cảm nhận thấy tin tưởng vô điều kiện ở ấy.

      Tôi chẳng giữ lại gì. Tôi dâng hiến mình cho Raleigh theo cách mà tôi chưa từng làm với ai trước đó, chỉ thân xác mà cả trái tim tôi. Tôi trao cho ấy hy vọng rằng tôi vẫn có thể sống.

      Khi tôi bùng nổ, những cái rùng mình cũng bùng lên trong tôi, ngón tay và ngón chân của tôi cứng đờ vui sướng, giọng trong tôi thầm điều tôi biết là .

      Tôi trao cho ấy tất cả và ấy cũng vậy.

      Cuối cùng, Raleigh cũng rời tôi ra. Cả hai chúng tôi đều bị kích thích như vẫn còn say mê.

      -“Gì thế?”, tôi thở hổn hển. “Bây giờ là gì?”

      ấy nhìn tôi và cười. “ muốn xem phòng ngủ”.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 89

      cơn gió lạnh thổi vào mặt tôi. Ôi Chúa ơi. đêm tuyệt vời. ngày tuyệt vời. Giống như chiếc đu quay điện.

      Tôi quấn mình trong chăn và ngồi hiên nhà, nhìn ra phía nam của vịnh. Chẳng có gì chuyển động, chỉ có những ánh đèn của San Leandro ở phía xa. Lúc này là 2 giờ 15.

      Trong phòng Raleigh ngủ.

      Tôi thể ngủ được. Cơ thể tôi vẫn bị kích thích, giống như bờ biển xa với hàng nghìn ngọn đèn chiếu sáng kia.

      Tôi thể cười với ý nghĩ: Quả là ngày vĩ đại. “Ngày 27 tháng 6”, tôi to “Tao ghi nhớ mày”. Đầu tiên chúng tôi tìm thấy cuốn sách. Sau đó chúng tôi bắt Jenks. bao giờ tôi tưởng tượng nó có thể xa hơn nữa.

      Nhưng nó xảy ra và xa hơn thế. Raleigh và tôi làm tình với nhau thêm hai lần nữa trong đêm đó, ba giờ của điệu nhảy ngọt ngào, của đụng chạm, khát khao đương.

      Tôi muốn đôi tay Raleigh rời khỏi tôi. Tôi bao giờ muốn bỏ lỡ hơi ấm của cơ thân thể ấy. Nó là cảm giác mới mẻ, đầy kích thích. Lần duy nhất tôi giữ lại điều gì và điều đó tuyệt, rất tuyệt.

      Nhưng ở đây, trong bóng tối của màn đêm, tiếng buộc tội giày vò tôi. Tôi dối. Tôi chưa cho tất cả. Có thể trốn tránh mà tôi vẫn che giấu.

      Tôi với ấy về bệnh Negli bởi tôi biết chuyện ấy bằng cách nào. Chúng tôi chỉ vừa mới cảm nhận được cuộc sống tuyệt vời như vậy, làm sao tôi có thể với ấy rằng tôi chết dần. Đó là cơ thể tôi, cơ thể mà chỉ khoảng khắc trước vẫn tràn trề đam mê, lại bị nhiễm bệnh. Trong ngày, dường như mọi thứ của cuộc đời tôi biến đổi. Tôi muốn bay liệng. Tôi xứng đáng được như vậy. Tôi xứng đáng được hạnh phúc.

      Nhưng ấy đáng được biết.

      Tôi nghe thấy tiếng sột soạt phía sau. Đó là Raleigh.

      - Em làm gì ngoài này thế? – hỏi và tiến lại phía sau tôi, đặt đôi tay lên cổ và vai tôi.

      Tôi ôm gối, cái chăn chỉ che phần ngực của tôi.

      - rất khó để trở lại như xưa – tôi và dựa đầu mình vào ấy.

      - Ai là mọi việc trở lại như xưa?

      - Em muốn là như những đồng . Ngày mai chúng ta phải thẩm vấn Jenks. Chắc ngày bận rộn với cả hai chúng ta.

      Những ngón tay của ấy trêu đùa ngực tôi, sau đó là gáy. ấy khiến tôi loạn nhịp.

      - Em cần phải lo lắng, . Ngay khi vụ án được thực , về. ở quanh đó để theo dõi cuộc thẩm vấn.

      - Raleigh, tôi , cảm giác ớn lạnh lướt qua.

      Tôi quen có .

      - với em rằng chúng ta phải là đồng mãi mãi.

      cúi xuống, ngửi mùi tóc tôi, ít nhất phải là kiểu đồng đó.

      - Kiểu nào ra ?

      Tôi thầm. Cổ tôi nóng ran lên ở nơi vuốt ve. Ôi, hãy để cho chuyện này đến nơi đến chốn, tôi van nài trong đầu. Hãy để chuyện này kết thúc tốt đẹp.

      Tôi có thể với ? Đó còn là chuyện tôi tìm ra giải pháp. Chỉ là giờ đây chúng tôi ở đây, tôi muốn nó kết thúc.

      Tôi để ấy đưa vào phòng ngủ.

      - Chuyện này ngày càng tuyệt vời hơn, tôi thầm.

      - Đúng vậy ? thể đợi để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 90

      Sáng hôm sau tôi ngồi vào bàn. Tôi lật tờ Thời đến phần tiếp theo bài báo về cuộc bắt giữ Jenks của Cindy điện thoại reo.

      Đó là Charlie Clapper. Đội trường của ấy làm việc gần như suốt đêm cách cần mẫn để xem xét mọi thứ trong nhà Jenks.

      - hoàn thành việc đó cho tôi rồi chứ, Charlie?

      Tôi mong chờ vũ khí giết người, thậm chí có thể là những chiếc nhẫn mất tích. cái gì đó chắc chắn có thể đánh tan kháng cự đầy nhạo báng của Jenks. Chỉ huy đội trường thở dài mệt mỏi.

      - Tôi nghĩ nên đến đây và xem xét.

      Tôi chộp lấy cái túi xách và chìa khóa chiếc xe công vụ. Trong hành lang, tôi đụng phải Jacobi.

      - Có những lời đồn đại rằng tôi còn là người đàn ông trong mộng của nữa – làu bàu.

      - biết là bao giờ nên tin vào những điều đọc được tờ Ngôi sao mà, tôi châm biếm.

      - Đúng thế, hay những gì tôi nghe từ buổi giao ca ban đêm.

      Tôi đứng phắt lại. Ai đó phát ra Raleigh và tôi tối qua. Trong đầu tôi chợt lên bản tin nóng hổi được xuất xưởng qua bản tin rồi đồn nơi văn phòng. Đằng sau tức giận của tôi, tôi biết là mình đỏ mặt ngượng ngùng.

      - Thoải mái – Jacobi . biết là chuyện gì có thể xảy ra khi bị bắt gặp có quan hệ với đồng tốt mà. Và đây là đồng tốt.

      - Cảm ơn Jacobi – tôi .

      Đấy là trong những khoảng khắc hiếm hoi mà cả hai chúng tôi chẳng có gì phải che giấu. Tôi nháy mắt và xuống những bậc thang.

      - Chỉ cần nhớ rằng, Jacobi gọi với sau lưng tôi – phải khớp chai rượu sâm panh để có thể đúng đường đấy.

      - Tôi nhớ. Tôi rất biết ơn. Cảm ơn Jacobi.

      Tôi lái xe xuống đường Số 6 đến Taylor và California để đến nhà của Jenks. Khi tôi đến nơi, hai xe cảnh sát phong tỏa con đường, khoanh vùng những chiếc xe thông tấn ở ngoài vịnh. Tôi tìm thấy Clapper – trông mệt mỏi và râu mọc lởm chởm – nghỉ ngơi ở cái bàn trong phòng ăn.

      - tìm thấy cho tôi khẩu súng giết người chứ? Tôi hỏi.

      - Chỉ có những thứ này thôi.

      chỉ vào đống súng trong những chiếc túi nhựa bàn. Có những khẩu súng săn, khẩu súng ngắn Minelli hàng mẫu, khẩu Colt tự động 45. có khẩu cỡ chín ly nào cả. Tôi cần phải di chuyển để kiểm tra.

      - Chúng tôi xem xét văn phòng của ông ta, Clapper khò khè . Chẳng có gì liên quan đến các nạn nhân. có những bài báo, có đồ vật nào.

      - Tôi hy vọng có thể tìm ra những chiếc nhẫn mất tích.

      - muốn những chiếc nhẫn sao? – Clapper . mệt mỏi đứng dậy. Vợ ông ta có những chiếc nhẫn. Rất nhiều. Tôi để xem qua những thứ đó. Những cái mà chúng tôi tìm được là thứ này. Hãy theo tôi.

      sàn nhà bếp, với dấu “Bằng chứng” màu vàng bên thùng rượu sâm panh. Clos du Mesnil.

      - Đó là điều chúng tôi biết, tôi .

      Clapper vẫn nhìn tôi, như thể bằng cách nào đó ràng tôi xúc phạm ấy. Sau đó ấy lấy ra chai từ chiếc thùng mở.

      - Hãy kiểm tra những con số, Lindsay. Mỗi chai đều được đăng ký với con số. Nhìn đây này, 4-2-3-5-5-9. Phải đặt nó xuống nhàng hơn.

      Clapper lấy ra phiếu màu xanh đề chữ “Tài sản của cảnh sát” từ túi ngực của mình.

      - chai rượu từ Hyatt. Cùng lô, cùng số, Charlie cười.

      Những chai rượu giống nhau. Đó là bằng chứng vững chắc buộc chặt Jenks với nơi David và Melanie bị giết. Nó phải là vũ khí, nhưng nó trở nên ràng, còn là chi tiết phụ nữa. cảm giác phấn khích dâng lên trong tôi. Tôi cảm động nhìn người cảnh sát trường nhợt nhạt, to khỏe.

      - Dù sao, tôi cũng để cho phải đến đây chỉ vì cái đó, Clapper , đầy hối tiếc.

      Clapper dẫn tôi qua bên trong ngôi nhà được trang trí đẹp đến phòng ngủ lớn. Nó có cửa sổ lớn trông ra cây cầu Cổng Vàng. ấy đưa tôi vào căn phòng rộng. Căn phòng của Jenks.

      - nhớ chiếc áo véttông đầy máu chúng tôi tìm thấy ở khách sạn chứ? Phía sau của căn phòng, Clapper ngồi xổm cái giá lớn.

      - Tuyệt, giờ đây nó là bộ.

      Clapper với ra phía sau cái giá giày và lôi ra chiếc túi mua hàng của hãng Nordtrom nhàu nát.

      - Tôi muốn nhìn thấy chúng tôi tìm thấy nó như thế nào.

      ấy lôi ra chiếc quần lễ phục màu đen được cuộn tròn khỏi chiếc túi.

      - Tôi kiểm tra. Nó là cùng bộ với chiếc áo véttông tại Hyatt. Cùng người may. Hãy nhìn bên trong, cùng kiểu, cùng số.

      Tôi thấy mình như thể nhìn chằm chặp vào triệu đô la tiền mặt hay tấn côcain bị đánh cắp. Tôi thể rời mắt khỏi chiếc quần, hình dung ra xem bây giờ Nicholas Jenks quanh co thế nào đây. Claire đúng. ấy đúng ngay từ đầu. Chiếc áo vét phải của nạn nhân. Nó thuộc về Jenks.

      - Vậy nghĩ sao, Thanh tra? Clapper cười ngoác miệng. có thể khép lại vụ án của mình hay cái gì đó chứ? Ồ, đúng rồi! Người cảnh sát trường la lên, tỏ vẻ đãng trí – Tôi để nó ở đâu nhỉ?

      vỗ vào các túi của mình, tìm khắp nơi trong chiếc áo khoác. Cuối cùng ấy cũng tìm thấy túi nhựa .

      - Lấy trực tiếp từ chiếc dao cạo điện của kẻ điên rồ đó, Clapper .

      Trong túi là những sợi tóc ngắn màu đỏ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :