1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 55

      Đây là lần thứ ba trong hai tuần tôi phải chứng kiến cảnh tượng giết người kép rùng rợn.

      McBride đưa chúng tôi lên tầng hai, qua cánh cổng vắng vẻ, kỳ dị, có người qua lại, đến phòng vệ sinh nam bị chắn lối bởi hàng rào cảnh sát và dây bảo vệ trường.

      - Nhà vệ sinh công cộng – Raleigh với tôi – ngày càng trở nên bẩn thỉu.

      Lần này tôi phải mục kích tử thi, khám phá ra điều gì khủng khiếp. Xác các nạn nhân được chuyển đến nhà xác từ lâu. Chỗ những cái xác bây giờ là các hình vẽ bằng phấn và dây bảo vệ trường; những bức hình đen trắng chụp cảnh giết người được dán lên tường.

      Tôi có thể hình dung điều gì xảy ra, thấy chú rể bị giết chết trước như thế nào, máu ta làm vấy bẩn bức tường phía sau, gã râu đỏ chờ đợi để làm dâu kinh ngạc khi bước vào, sau đó chuyển xác ta đặt vào giữa háng chồng để làm ô uế ta.

      - Làm thế nào mà họ lại bị kết thúc ở đây, ngay giữa đám cưới của mình nhỉ? – Raleigh hỏi.

      McBride chỉ vào bức ảnh chụp trường vụ án dính tường.

      - Chúng tôi tìm thấy đầu mẩu thuốc lá hút dở cạnh xác James Voskuhl, điều này cho thấy ta vào đây để hít hơi.

      Suy đoán của tôi là dâu vào đây để hút cùng chồng.

      - Thế ai nhìn thấy gì ư? Họ cùng ai lúc rời phòng tiếp khách à?

      McBride lắc đầu.

      Tôi lại cảm thấy cơn giận dữ ỉ như hai lần trước. Tôi ghét tên sát nhân, cái gã hoang tưởng này, sau mỗi lần hành động, tôi lại càng ghét hơn.

      - Tình hình bảo vệ đêm đó thế nào?

      McBride nhún vai:

      - Tất cả các cửa trừ cổng chính đều đóng. Có bảo vệ bàn trước. Khách khứa đều đến cùng lúc. Có hai bảo vệ trực khu vực xung quanh, nhưng họ thường thích thoải mái trong những dịp như thế này.

      - Tôi thấy quanh đấy có rất nhiều camera – Raleigh nhấn mạnh. Hẳn phải có vài cuốn băng ghi hình chứ.

      - Tôi cũng hy vọng thế – McBride . Tôi giới thiệu hai người với Sharp, trưởng nhóm bảo vệ ở đây. Chúng ta kiểm tra vấn đề này ngay bây giờ.

      Andrew Sharp là người đàn ông chỉn chu và rắn rỏi với cái cằm vuông và cặp môi mỏng nhợt nhạt. Trông ta có vẻ hoảng sợ. Mới ngày hôm qua, công việc của ta hoàn toàn nhàn hạ, nhưng bây giờ quanh ta toàn là cảnh sát và FBI.

      Việc giải thích lại việc cho hai cảnh sát xa lạ đến từ San Francisco làm công việc tiến triển hơn.

      ta đưa chúng tôi vào văn phòng, gẩy điếu Marlboro Light ra khỏi bao và nhìn Raleigh.

      - Tôi ngồi làm việc với giám đốc điều hành khoảng 8 phút.

      Chúng tôi thậm chí ngần ngại ngồi xuống. Tôi hỏi:

      - Các bảo vệ của có thấy ai lạ ?

      - Có đến 300 khách cơ, thưa bà thanh tra. Tất cả đều vào qua lối cổng chính. Nhân viên của tôi thường can thiệp trừ khi cần kiểm tra để tránh cho những người uống quá chén lại gần khu vực trưng bày.

      - Vậy tại sao thoát ra được?

      Sharp xoay người ghế, chỉ vào khu bảo tàng lớn:

      - Cả lối cửa chính mà các bạn vừa vào lẫn lối mà chúng tôi để mở ở sau hành lang đều dẫn tới Lake Walk, ở đó có tiệm cà phê mở suốt mùa hè. Thường lối này bị khóa nhưng hai gia đình lại muốn để mở.

      - Hai phát súng nổ – Tôi – Vậy mà ai nghe thấy gì sao?

      - Đây là đám đông thượng lưu. Chẳng nhẽ chị nghĩ họ muốn thấy bảo vệ của chúng tôi luẩn quẩn xung quanh? Chúng tôi chỉ để hai hoặc ba người để đảm bảo cho những vị khách quá khích lại gần khu vực bị cấm. Chẳng lẽ tôi phải cắt cử người bảo vệ khu hành lang xuống nhà vệ sinh? Người ta có thể trộm cắp gì ở đấy chứ, giấy toa lét à?

      - Camera theo dõi sao? – Raleigh hỏi.

      - Đương nhiên, chúng tôi giám sát tất cả các phòng triển lãm. Các cửa chính… máy trong hội trường lớn. Nhưng có máy quay trong hành lang nơi xảy ra vụ bắn. Trong nhà vệ sinh cũng có. Dù sao trong lúc chúng ta chuyện phiếm ở đây, cảnh sát cũng cùng gia đình nạn nhân kiểm tra lại băng ghi hình. Cái nhiệm vụ chết tiệt này dễ hơn rất nhiều nếu chúng ta biết mình tìm ai.

      Tôi tìm trong vali và lấy ra bức vẽ phác chân dung khuôn mặt gầy với cái cằm nhô ra, tóc chải về đằng sau và bộ râu hơi giống râu dê.

      - Sao ta bắt đầu với tên này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 56

      McBride phải quay về trụ sở để họp báo ngắn về công tác điều tra. Tôi phải tìm hiểu tại sao tên giết người lại tới Cleverland, và liên quan nếu có với các vụ án xảy ra ở San Francisco. Bước tiếp theo là phải chuyện với bố mẹ dâu.

      Shaker Heights là khu ngoại ô sang trọng, quý phái nằm địa hình cao và nhiều cây cối. khắp các con đường là những bãi cỏ xanh dẫn tới những tòa nhà duyên dáng có cây trồng xung quanh. nhân viên của McBride lái xe đưa tôi trong khi Raleigh quay trở lại Lakefront Hilton để gặp gỡ gia đình chú rể.

      Ngôi nhà của gia đình Kogut xây bằng gạch đỏ theo kiểu Normandy, ấm cúng, nằm dưới bóng những cây sồi cao. ngưỡng cửa, tôi gặp chị của dâu, tự giới thiệu là Hillary Bloom. ta mời tôi vào căn phòng tiện lợi và rất nhiều hình ảnh, đó là sách vở, chiếc ti vi màn ảnh rộng, ảnh chụp hai chị em khi còn , ảnh cưới.

      - Kathy luôn là kẻ bất trị – Hillary giải thích. người có đầu óc phóng khoáng. Nó mất thời gian để tìm ra sở trường của mình, nhưng cũng chỉ vừa mới ổn định. Nó có công việc tốt, làm quảng cáo cho công ty ở Seattle. Nó gặp James ở đó. Nó chỉ vừa mới thay đổi.

      - Thay đổi gì cơ? – Tôi hỏi.

      - Như tôi đấy – Nó là người suy nghĩ phóng khoáng. Kathy là như vậy mà.

      Bố mẹ dâu, Hugh và Christine Kogut bước vào phòng. Tôi phải chứng kiến những con người phải chịu cơn sốc, thờ thẫn, hoang mang vì cuộc sống bị đổ vỡ.

      - Nó có hết mối quan hệ này đến mối quan hệ khác – Bà mẹ cuối cùng cũng thú nhận – Nhưng nó cũng có niềm đam mê trong cuộc sống.

      - Nó còn trẻ quá – Ông bố – Có thể chúng tôi quá nuông chiều. Nó luôn ham muốn được thử tất cả mọi thứ.

      Trong những bức ảnh chụp người khuất – với bộ tóc đỏ dài và cặp mắt táo bạo, tôi thấy cùng niềm vui sống mà chắc chắn tên giết người cũng thấy ở hai nạn nhân trước. Nó khiến tôi buồn rầu và chán nản.

      - Các vị có biết tại sao tôi đến đây ? Rốt cuộc tôi hỏi.

      Ông bố gật đầu:

      - Để xác định xem liệu có liên quan gì đến những vụ giết người kinh khủng ở miền Tây hay .

      - Vậy xin ông cho biết Kathy có liên hệ gì với San Francisco ?

      Tôi nhận thấy thoáng giật mình sợ hãi lướt qua mặt họ.

      - Sau khi tốt nghiệp trung học, nó có sống ở đó vài năm – Bà mẹ .

      - Nó đến trường đại học Carlifornia ở Los Angeles – Ông bố . Nó sống ở đó khoảng hơn năm để cố trở thành nổi tiếng ở xưởng phim, bắt đầu bằng công việc tạm thời ở Fox. Sau đó, nó nhận công việc quảng cáo này ở San Francisco, trong lĩnh vực nhạc. Cuộc sống rất hối hả. Nào là tiệc tùng, quảng cáo, chắc chắn là được tốt đẹp như trước. Chúng tôi hài lòng, nhưng Kathy lại nghĩ đấy là bước đột phá lớn.

      ta sống ở San Francisco. Tôi hỏi họ bao giờ nghe đến Melanie Weil hay Rebeca Passeneau chưa.

      Họ lắc đầu.

      - Thế những mối quan hệ kết thúc tốt đẹp sao? Có ai đó, vì ghen tỵ hay ám ảnh mà muốn làm hại ấy ?

      - Tất cả các mối quan hệ của Kathy đều hấp tấp – Hillary trả lời sắc lẻm.

      - Tôi cảnh báo nó – Bà mẹ lắc đầu – Nó luôn muốn làm mọi việc theo cách của mình.

      - ấy bao giờ nhắc đến ai đặc biệt từ hồi còn ở San Francisco ?

      Tất cả nhìn về phía Hillary.

      - , có ai đặc biệt cả.

      - ai đặc biệt cả ư? ấy sống ở đó thời gian mà giữ quan hệ với bất cứ ai sau khi ra sao?

      - Tôi nhớ hình như nó có thỉnh thoảng vẫn đến đấy – Ông bố – Vì công việc.

      - Thói cũ khó bỏ – Hillary cười khó hiểu, môi vẫn mím chặt.

      Phải có mối liên hệ nào đấy. vài mối quan hệ trong những năm ta sống ở đó chẳng hạn. Ai đó cả quãng đường đến đây để chứng kiến cái chết của ta.

      - Thế có ai từ San Francisco đến đây tham dự đám cưới ? – Tôi hỏi tiếp.

      - Có người bạn – Ông bố .

      - Merrill – Bà mẹ – Merrill Cole, phải, Merrill Shortley. Tôi nghĩ ta vẫn còn ở đây hẳn ở Hilton.

      Tôi lấy ra bức chân dung tên tội phạm.

      - Tôi biết nó chính xác lắm, nhưng các vị có biết người đàn ông này ? Ai đó quen biết Kathy ấy. Các vị có thấy ai như thế này ở đám cưới ?

      Nhà Kogut, từng người lắc đầu.

      Tôi đứng dậy ra về, với họ rằng nếu nhớ được bất cứ thứ gì, bất kể nhặt hay vô nghĩa đến đâu, hãy liên lạc với tôi. Hillary tiễn tôi ra cửa.

      - Còn việc nữa – Tôi , biết rằng đây chỉ là cầu may, chẳng hy vọng gì nhiều lắm – Kathy có tình cờ mua áo cưới ở San Francisco ?

      Hillary nhìn tôi, dứt khoát lắc đầu:

      - , nó mua ở cửa hàng ở Seattle.

      Mới đầu, câu trả lời làm tôi thất vọng. Nhưng trong thoáng, tôi thấy đây là mối liên hệ cần tìm. Tên giết người lần theo nạn nhân từ xa. Đó chính là lý do tại sao tìm ra họ theo cách làm. Lần theo họ.

      Nhưng lần này, Kathy được chọn theo cách khác.

      Tôi chắc chắn rằng kẻ gây ra việc này biết Kathy.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 57

      Tôi lái xe thẳng đến Hilton đại lộ Lake Shore và gặp Merrill Shortley đúng lúc ta chuẩn bị ra sân bay. Trông ta rất sành điệu, khoảng 27 tuổi với mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai, búi thành búi chặt phía sau đầu.

      - Chúng tôi thức cả đêm – ta , xin lỗi về khuôn mặt đầy vết sưng húp. Tôi cũng muốn lưu lại nhưng chẳng biết đến bao giờ họ mới trả xác về. Tôi già đến tuổi.

      - Nhà Kogut rằng chị sống ở San Francisco.

      ta ngồi xuống mép giường bên kia, đối diện với tôi:

      - Los Altos. Hai năm trước, tôi lấy chồng và chuyển về đó.

      - Tôi muốn tìm hiểu về thời gian Kathy sống ở San Francisco – Tôi giải thích – Bạn trai, chia tay, ai đó có động cơ để làm việc này.

      - Chị nghĩ Kathy biết gã điên đó ư? – Mặt ta đanh lại.

      - Có thể, Merrill ạ. Chị có thể giúp chúng tôi xác định điều này. Chị giúp chứ?

      - Kathy có quan hệ với nhiều người – Merrill sau hồi im lặng. ấy luôn nghĩ thoáng về mọi chuyện như thế.

      - Ý chị muốn ấy quan hệ bừa bãi?

      - Nếu chị muốn nghĩ như vậy. Đàn ông thích ấy. Cuộc sống của ấy rất sôi động. Nhạc, phim, những công việc khác và tất cả những thứ gì khiến ấy cảm thấy mình sống.

      Tôi lấy ra bức chân dung:

      - Những thứ đó có bao gồm cả ma túy ?

      - Như tôi đấy, tất cả những gì khiến ấy cảm thấy mình sống. Có, Kathy có giải trí bằng ma túy.

      Merrill, mặc dù xinh xắn nhưng khuôn mặt lại có vẻ giống như kẻ lang thang tự biến mình thành kẻ mẫu mực.

      - Chị có nhớ ra ai có thể muốn làm hại ấy ? Kẻ nào đó quá si mê ấy? Có thể ghen khi ấy lấy chồng?

      Merrill suy nghĩ chút rồi lắc đầu:

      - Tôi nghĩ là có.

      - Hai người thân nhau phải ?

      ta gật đầu. Cùng lúc đó nhắm mắt lại.

      - Tại sao ấy chuyển ?

      - ấy kiếm được công việc rất tốt. Có vẻ như cuối cùng ấy cũng leo được lên thang. Bố mẹ ấy luôn muốn như vậy, đúng kiểu Shaker Height. xem, tôi thực phải để bắt kịp chuyến bay rồi.

      - Có khả năng Kathy chạy trốn điều gì đó ?

      - Chúng tôi cũng sống như mọi người thôi, luôn chạy trốn điều gì đó – Merrill Shortley nhún vai vẻ phát chán.

      cái gì đó lạnh lùng trong thái độ của Merrill mà tôi thích. ta vẫn có cái vẻ cợt nhả của quá khứ chơi bời phóng đãng. Và tôi ngờ rằng ta giấu giếm điều gì đó.

      - Vậy chị làm gì Merrill? Cưới ông hoàng nhạc giàu sụ ở thung lũng Silicon phải ?

      ta lắc đầu. Cuối cùng ta nhếch mép cười:

      - người quản lý.

      Tôi ngả người về phía trước.

      - Thế chị nhớ ra ai đặc biệt hay sao? Ai đó mà ấy có quan hệ.

      Merrill Shortley :

      - Những năm đó, tôi khó có thể nhớ được người nào đặc biệt trong thời gian ấy.

      - ấy là bạn chị – Tôi cao giọng. Chị có muốn tôi cho chị xem bây giờ ấy trông như thế nào ?

      Merrill đứng dậy, bước về phía bàn trang điểm, bắt đầu bỏ đồ trang điểm và xà phòng, bàn chải vào cái túi da. Đôi lúc ta dừng lại, liếc nhìn hình mình trong gương. Sau đó, ta nhìn qua vai và bắt gặp ánh mắt tôi.

      - Có thể Kathy có quan hệ với người này, người giàu có, nhưng già hơn ấy. ấy có thể tôi biết người này nhưng cho tôi biết tên. Tôi nghĩ ấy quen ta qua công việc. Theo như tôi nhớ ta có gia đình. Tôi biết mối quan hệ này kết thúc ra sao, hay ai là người kết thúc, thậm chí biết nó kết thúc hay chưa.

      Tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích:

      - ta là ai, Merrill? Có thể chính ta giết bạn chị.

      ta lắc đầu.

      - Chị bao giờ nhìn thấy ta chưa?

      ta lại lắc đầu.

      Tôi tiếp tục:

      - Chị là người bạn cũ duy nhất mà ấy mời đến dự đám cưới, thế mà chưa từng gặp ta lần nào sao? Chị thậm chí biết tên sao?

      ta nở nụ cười điềm tĩnh:

      - ấy rất kín đáo. ấy kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện đâu. Hãy tin tôi, bà thanh tra. Tôi đoán ta là nhân vật nổi tiếng.

      - Chị có hay gặp ấy trong hai năm gần đây ?

      Merrill lại lắc đầu. ta đúng là đồ sói cái, kẻ mới phất ở thung lũng Silicon.

      - Bố ấy rằng ấy vẫn thường vào thành phố vì công việc.

      Merrill nhún vai.

      - Tôi biết. Tôi phải đây.

      Tôi kéo mạnh khóa túi, rút ra trong những tấm ảnh chụp trường McBride đưa cho tôi, tấm hình chụp Kathy, mắt mở to, cuộn mình trong vũng máu trước mặt chồng.

      - người quen nào đó của ấy làm việc này. Chị có muốn bị chặn lại máy bay và bị giữ ở đồn để làm nhân chứng ? Chị có thể gọi luật sư của chồng, nhưng ta cũng phải mất hai ngày mới đưa chị ra được cơ. Giới lắm tiền phản ứng ra sao với cái tin này? Tôi chắc chắn có thể đưa tin đó lên tờ Thời đấy.

      Merrill quay mặt , cằm run run:

      - Tôi biết ta là ai. Chỉ biết ta lớn tuổi hơn, có gia đình, gã chết tiệt nào đó. Theo đạo và được tử tế lắm trong chuyện ấy. Kathy chơi trò chơi tình dục với ấy. Nhưng dù là ai chăng nữa, ấy cũng luôn kín miệng và bảo vệ . Phần còn lại chị phải tự tìm hiểu lấy.

      - ấy vẫn tiếp tục gặp phải ? – Tôi bắt đầu chắp nối lại việc – Ngay cả khi chuyển tới Seattle, cả khi gặp chồng mình.

      ta nở nụ cười kín đáo:

      - Đoán giỏi đấy, bà thanh tra. Ngay trước khi mọi chuyện kết thúc.

      - Trước bao lâu?

      Merrill Shortley cầm điện thoại lên:

      - 4 giờ 2 phút rồi. Chị hãy tự kiểm tra . Tôi vội.

      ta đứng lên, khoác cái túi hiệu Prada lên vai, tay cầm chiếc áo mưa trông có vẻ đắt tiền. Sau đó ta nhìn tôi và cách khô khan:

      - Ngay trước đó.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 58

      - Chắc chắn dâu mặt váy trắng rồi – Raleigh cau mặt khi tôi kể cho ta nghe cuộc chuyện với Merrill Shortley.

      McBride sắp xếp bữa tối ở nhà hàng Ý, Nonni, bên bờ hồ, cách khách sạn của chúng tôi đoạn ngắn.

      Cuộc chuyện của Raleigh với gia đình chú rể đem lại điều gì đáng kể. James Voskuhl là nhạc công đầy tham vọng, từng xuất sàn diễn Seattle, giúp hai ban nhạc mới nổi ra mắt công chúng. ta có liên hệ nào với San Fracisco.

      - Tên giết người có quen biết Kathy – Tôi làm sao tìm thấy ấy ở đây? Họ có quan hệ.

      - Trước khi mọi chuyện kết thúc ư? – ta trầm ngâm.

      - Ngay trước đó – Tôi trả lời – Nghĩa là có thể ở ngay đây thôi, ở Cleverland này. Merrill gã đàn ông này lớn tuổi hơn Kathy, có gia đình, theo đạo cơ đốc và đầy thú tính. Nó phù hợp với tên sát nhân. Chắc chắn người quen nào đó của ta ở San Fracisco phải từng nhìn thấy gã râu đỏ. Ai đó phải biết. Merrill rằng Kathy rất bênh vực gã nhân tình đó, có thể vì nhân vật nổi tiếng.

      - Em có nghĩ là Merrill Shortley này còn biết thêm điều gì nữa ?

      - Có thể. Hoặc gia đình Kathy. Em có cảm giác họ giấu giếm điều gì đó.

      Raleigh gọi chai Chianti năm 97 và khi rượu tới, nghiêng cốc:

      - Uống vì David và Melanie, Michael và Becky, James và Kathy.

      - Chúng ta nâng cốc vì họ khi tìm ra kẻ khốn kiếp tâm thần này – Tôi .

      Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi riêng với nhau từ khi đến Cleverland, và đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng. Chúng tôi còn cả buổi tối và cho dù cố lái câu chuyện về vụ án hay đùa cợt rằng “đây phải hẹn hò” trong thâm tâm tôi vẫn có tiếng thầm rằng đây phải lúc để bắt đầu bất cứ chuyện gì với bất cứ ai, ngay cả với chàng đẹp trai và dễ thương như Chris Raleigh.

      Thế tại sao tôi lại phải diện chiếc áo len xanh da trời xinh xắn và cái quần đẹp, sao cứ mặc nguyên cái áo sơ mi vải và quần kaki mặc cả ngày hôm nay?

      Chúng tôi gọi món ăn. Tôi gọi món “osso bucco”, rau chân vịt và sa lát. Raleigh gọi thịt bê.

      - Có thể là người làm cùng ta chăng? Hay có liên quan đến công việc của ta? – Raleigh .

      - Em Jacobi kiểm tra chỗ công ty ta ở Seattle. Cha ta ta vẫn thường công tác ở San Francisco. Em muốn biết có thế .

      - Nếu sao?

      - Nghĩa là hoặc họ, hoặc chính ta che giấu điều gì đó.

      nhấp ngụm rượu:

      - Sao ta lại lấy chồng khi còn có quan hệ với người khác nhỉ?

      Tôi nhún vai:

      - Mọi người đều Kathy rốt cục cũng ổn định cuộc sống. Em muốn biết trước kia ta như thế nào, nếu đây là điều họ muốn ám chỉ khi ổn định.

      Tôi nghĩ đến chuyện đến gặp Hillary, chị dâu lần nữa. Tôi nhớ lại vài điều ta . Thói cũ khó bỏ. Trước đây tôi nghĩ ý ta muốn đến ma túy, tiệc tùng. Hay ta muốn ám chỉ gã râu đỏ.

      - Mcbride sáng mai chúng ta có thể xem lại băng ghi hình ở bảo tàng.

      - có mặt ở đó, Raleigh ạ – Tôi vẻ ăn chắc – có mặt ở đó đêm hôm ấy. Kathy quen biết kẻ giết ấy. Chúng ta phải tìm ra là ai.

      Raleigh rót thêm rượu vào ly của tôi:

      - Chúng ta là cộng , phải Lindsay?

      - Chắc chắn rồi – Tôi , hơi bất ngờ vì câu hỏi – thấy em tin tưởng sao?

      - Ý là chúng ta cùng nhau điều tra ba vụ giết người, chúng ta cam kết điều tra đến cùng, ủng hộ em trước mặt Mercer. thậm chí giúp em rửa bát sau khi ăn tối ở nhà em.

      - Ừ sao? – Tôi mỉm cười.

      Nhưng đáp lại, khuôn mặt lại có vẻ nghiêm nghị. Tôi cố đoán xem muốn đưa câu chuyện đến đâu.

      - Em nghĩ sao, có thể đến lúc em bắt đầu gọi là Chris được rồi đấy.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 59

      Sau bữa tối, Raleigh và tôi bộ theo lối trồng cây quanh hồ về khách sạn. Làn gió ẩm ướt, mát lạnh phả vào mặt tôi.

      Chúng tôi gì nhiều. nỗi lo lắng rụt rè gợn lên da tôi.

      Thỉnh thoảng tay chúng tôi chạm nhau. cởi áo khoác ngoài, để lộ đôi vai và cánh tay với đường nét rắn chắc.

      - Vẫn còn sớm quá – .

      - Bây giờ ở nhà là 5 giờ 30 phút – Tôi trả lời – Em vẫn có thể gọi cho Roth. Có lẽ em nên cập nhật thông tin cho ông ta.

      Raleigh cười toét miệng:

      - Em gọi cho Jacobi rồi. cá là ta có mặt ở văn phòng của Roth trước khi kịp gác máy điện thoại.

      Trong lúc thả bộ, có sức mạnh nào đó hết đẩy tôi lại gần lại kéo tôi ra xa.

      - Dù sao nữa – Tôi – Lần này em muốn về nhà.

      - Thế em muốn gì? – Raleigh hỏi.

      - Sao chúng ta tiếp tục bộ nhỉ.

      - Đội Indians thi đấu, em có muốn ghé vào ? Chắc đến hiệp 5 rồi.

      - Chúng ta là cảnh sát, Raleigh.

      - Ừ, tệ . Thế em muốn nhảy ?

      - – Tôi , thậm chí cương quyết hơn – Em muốn nhảy.

      Mỗi từ tôi ra dường như đều mang thông điệp hoàn toàn khác.

      - Điều mà em cảm thấy là em phải vất vả để nhớ gọi là Chris – tôi quay sang .

      - Và điều mà bắt đầu cảm thấy là – trả lời, đối mặt với tôi – Là phải giả vờ như có chuyện gì xảy ra.

      - Em biết – Tôi nín thở lẩm bẩm – Nhưng em chỉ thể.

      Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng tôi càng muốn bao nhiêu e ngại lại càng níu tôi lại bấy nhiêu.

      - Em biết… nhưng em chỉ thể. Thế nghĩa là sao?

      - Nghĩa là em cũng cảm thấy vài điều. Và phần trong em muốn theo những cảm xúc đó. Nhưng ngay bây giờ, em biết mình có thể hay . Điều này rất phức tạp, Chris ạ.

      Chúng tôi lại tiếp tục , gió từ hồ bất chợt thổi làm ráo mồ hôi toát ra cổ tôi.

      - Ý em là nó phức tạp vì chúng ta là đồng nghiệp đúng ?

      - Vâng – Tôi dối.

      Tôi tự buộc mình hẹn hò vài lần.

      - Ừ, rồi sao nữa? – Raleigh hỏi.

      Hàng ngàn điều mong muốn trong thâm tâm tôi gào thét muốn được bộc lộ. Trong đầu tôi có ý nghĩ điên rồ. Tôi muốn chạm vào tôi, nhưng tôi làm gì cả. Chúng tôi chỉ có hai người bên bờ hồ, nếu bây giờ ôm lấy tôi, nếu quỳ xuống và hôn tôi tôi chẳng biết phải làm gì.

      - Em thực rất muốn – Tôi , ngón tay tôi chạm vào tay , tôi nhìn đăm đăm vào cặp mắt xanh sâu thẳm của .

      - Em chưa hết – .

      Tôi phải cố hết sức để khỏi thú nhận. Tôi hiểu sao mình lại làm thế. Trong thâm tâm tôi muốn nghĩ rằng mình mạnh mẽ và ấy muốn mình. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể , và tôi nghĩ cũng có thể cảm thấy quyết tâm của tôi nao núng.

      - Em chỉ thể ngay bây giờ – Tôi khẽ khàng .

      - Em biết mà, Lindsay, phải là đồng nghiệp của em mãi đâu.

      - Em biết. Và có thể em chẳng ” mãi được.

      Tôi biết mình cảm thấy gì, thất vọng hay nhõm khi nhìn thấy khách sạn ra trước mắt. Tôi nửa muốn chạy về phòng, mở toang cửa sổ và hít thở khí ban đêm.

      Tôi mừng vì phải đưa ra quyết định Raleigh làm tôi bất ngờ.

      cúi xuống và báo trước, đặt môi lên môi tôi. Nụ hôn êm dịu, như thể hỏi khẽ: Thế này được ?

      phải tôi tưởng tượng được điều này xảy ra, trái lại, đó chính là điều tôi hình dung. Tôi muốn kiềm chế mình, nhưng kỳ quặc, tôi lại buông xuôi. Nhưng vừa lúc tôi bắt đầu buông mình nỗi sợ ập đến, nỗi sợ tin tưởng mù quáng.

      Tôi dừng lại, chậm rãi đẩy người ra.

      - Thế cũng tốt rồi, đối với , dù sao nữa – Raleigh , ngả đầu lên trán tôi.

      Tôi gật đầu nhưng lại :

      - Chris, em thể.

      - Sao em cứ luôn do dự thế, Lindsay? – hỏi.

      Tôi muốn : Vì em lừa dối . Tôi muốn kể cho mọi điều diễn ra.

      Nhưng tôi vẫn tạm bằng lòng lừa dối, cho dù là lừa dối với cảm giác thương mến mà tôi cảm thấy nhiều năm nay.

      - Em chỉ muốn tóm được tên râu đỏ – Tôi trả lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :