1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      - làm gì ở đây thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

      Tôi rất hài lòng nhưng thốt nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Tóc tôi bị buộc túm lên, tôi mặc người cái áo phông cũ hiệu Berkeley thường mặc khi ngủ, tôi mệt mỏi và lo lắng vì xáo trộn, và căn phòng của tôi rất bừa bãi.

      - lên được ? – Raleigh hỏi.

      - Công việc hay cá nhân? – Tôi hỏi. – Ta phải quay lại Napa chứ, phải ?

      - phải tối nay – Tôi nghe thấy tiếng cười – Lần này chỉ đem theo mỗi thôi.

      Tôi hiểu câu chuyện lắm, nhưng tôi để cho lên. Tôi chạy về bếp, hâm nóng món mì Ý và cũng vội vã như thế, ném hai cái gối nằm dưới sàn nhà lên văng và chuyển đống tạp chí từ ghế vào bếp.

      Tôi thoa ít son bóng và rũ tóc xuống đúng lúc chuông reo.

      Raleigh mặc áo sơ mi mở cúc và quần kaki rộng thùng thình, xách theo chai rượu vang Kunde rất ngon và nở nụ cười với vẻ biết lỗi:

      - Hy vọng em phiền vì xộc vào.

      - ai xộc vào cả, em cho phép vào – Tôi làm gì ở đây thế?

      cười:

      - sống ngay cạnh nhà em.

      - Cạnh nhà em á? ở tận bên kia vịnh cơ mà.

      gật đầu, chấp nhận mất bằng chứng ngoại phạm:

      - chỉ muốn chắc chắn là em sao. Em có vẻ ổn lúc ở cơ quan.

      - tử tế, Raleigh – Tôi và nhìn vào mắt .

      - Thế à? Còn em có thế ?

      - Cũng thế. Chỉ là em hơi xúc động. Nào là Roth, nào là FBI. Nhưng bây giờ ổn rồi, đấy.

      - rất mừng – – Mùi gì thơm thế nhỉ.

      - Em vừa trộn mấy thứ.

      Tôi ngừng lại để nghĩ xem mình nên gì tiếp.

      - ăn tối chưa?

      lắc đầu:

      - , . muốn đường đột.

      - Vì thế mà mang rượu vang theo à?

      lại nở nụ cười hấp dẫn:

      - Nếu em ở nhà, đến ngồi góc ở Second and Brannan. vẫn thường đến đó.

      Tôi cười đáp lại và mở hẳn cửa.

      Raleigh bước vào căn hộ của tôi. nhìn quanh với vẻ bị ấn tượng, chăm chú ngắm những món đồ gốm, cái áo của cầu thủ bóng chày Willie Mays bằng sa tanh màu vàng đen và ban công nhìn ra vịnh. chìa cho tôi cái chai.

      - kệ bếp có chai mở sẵn rồi – Tôi – Hãy tự rót cho mình ly. Em xem thức ăn.

      Tôi vào bếp, tự nhắc nhở rằng mình vừa phải điều trị ngoại trú và căn bệnh nguy hiểm và dù sao chúng tôi cũng là đồng nghiệp.

      - Số áo 24, đội Giants? hỏi với vào – Cái áo này có phải đồ ?

      - Của Willie Mays. Cha em tặng nó cho em vào sinh nhật lần thứ mười. Ông muốn có thằng con trai. Em giữ nó nhiều năm.

      vào bếp, xoay tròn cái ghế đẩu ở chỗ kệ bếp, rót cho mình ly trong khi tôi trộn mỳ.

      - Em vẫn thường tự nấu ăn thế này à?

      - Thói quen cũ ấy mà – Tôi trả lời. – Khi em lớn lên, mẹ thường làm về muộn, em có đứa em . Nhiều khi 8 giờ tối mẹ mới về. Em phải nấu ăn từ khi biết nhớ mọi việc.

      - Bố em đâu?

      - Ông bỏ khi em 13 tuổi – Tôi , tay trộn mù tạt, dầu hạt nho, dấm ăn và chanh vào rau thơm để làm salát.

      - Vậy mẹ em nuôi em à?

      - Có thể vậy. Đôi khi em nghĩ tự em nuôi lớn mình.

      - Cho đến khi lấy chồng phải ?

      - Đúng, đến lúc đó em phải nuôi thêm cả ta nữa – Tôi cười – hơi nhiều chuyện đấy, Raleigh.

      - Cảnh sát thường nhiều chuyện, em biết sao?

      - Biết, nhưng mà những cảnh sát thực thụ cơ.

      Raleigh giả vờ như bị xúc phạm.

      - giúp được gì ? – đề nghị.

      - có thể nạo cái này.

      Tôi , toét miệng cười và đẩy về phía tảng pho mát Parma và cái nạo.

      Chúng tôi ngồi đó và nạo pho mát, chờ để nấu món mì Ý. Sweet Martha bước vào bếp và để cho Raleigh vuốt ve.

      - Lúc chiều em có vẻ bình thường – vừa vừa xoa đầu Martha – Thường em chẳng buồn bận tâm đến những chuyện nhảm nhí của Roth kia mà. Hình như có cái gì đó ổn.

      - Chẳng có gì ổn cả – Tôi dối – ít ra là bây giờ, nếu muốn hỏi.

      Tôi dựa lưng vào kệ bếp và nhìn . là đồng nghiệp, nhưng hơn thế, là người mà tôi nghĩ có thể tin tưởng. lâu rồi tôi tin tưởng vào đàn ông, quãng thời gian đó thực khó khăn. Có thể, vào thời điểm khác... tôi nghĩ.

      Giọng hát tuyệt vời của Tori Amos vang lên trong gian.

      - Em có muốn nhảy ? – Raleigh bất chợt hỏi.

      Tôi nhìn , thực kinh ngạc:

      - Em nhảy. Em phải nấu ăn.

      - Em nhảy... em phải nấu ăn? – Raleigh nhăn mày lặp lại.

      - Ừ, biết người ta gì về nấu ăn rồi mà.

      nhìn quanh.

      - Ý muốn là bây giờ phải lúc thích hợp để làm việc. Em nên thử nhảy xem.

      Bản nhạc chậm rãi và êm ái, và dù tôi có cố từ chối phần trong con người tôi vẫn khao khát được ôm ấp.

      Thậm chí chẳng cần đồng ý của tôi, chàng đồng nghiệp đáng ghét nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi kệ bếp. Tôi muốn cưỡng lại, nhưng giọng nhàng và yếu đuối từ bên trong tôi vang lên: Hãy để nó diễn ra Lindsay, chàng này được đấy. Mày biết là mày tin tưởng ta mà.

      Vì thế tôi nhượng bộ và để Chris Raleigh ôm lấy tôi. Tôi thích cái cảm giác ở trong vòng tay .

      Lúc đầu chúng tôi chỉ đứng im chỗ, đu đưa người cách cứng đờ. Rồi tôi thấy mình ngả đầu vào vai , và cảm thấy như gì có thể làm tôi đau đớn nữa, ít nhất là trong lúc này.

      - phải hẹn hò đâu nhé – Tôi lẩm bẩm.

      Tôi để mình bị cuốn vào thế giới tuyệt đẹp, nơi tôi cảm nhận được tình , niềm hy vọng, và ở đó, những giấc mơ vẫn còn nằm trong tầm tay.

      - lòng mà , em rất mừng khi ghé chơi – Tôi với Raleigh.

      - cũng vậy.

      Và tôi cảm thấy ôm chặt lấy mình. cảm giác nóng ran chạy xuyên người tôi, cái cảm giác mà hầu như tôi còn nhận ra được nữa.

      - có nó phải , Raleigh? – Tôi hỏi.

      - Có gì cơ, Lindsay?

      - Bàn tay dịu dàng.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 51

      Kathy và James Voskuhl nhảy điệu đầu tiên, và họ phá lệ khi nhảy điệu rock. thanh dồn dập của điệu La Bamba vang vọng qua cánh cửa được chiếu sáng của sàn nhảy Rock and Roll Hall of Fame nổi tiếng ở Cleverland.

      - Nào, mọi người! Hãy nhảy rock and roll cùng chúng tôi! – Chú rể hô to.

      Những trẻ tân thời, tóc nhuộm, mặc váy khiêu vũ xanh đỏ lấp lánh – thời trang từ những năm 60 nhún nhảy quanh sàn với những người bạn nhảy mặc sơ mi lụa kiểu Travolta. dâu và chú rể thay quần áo khiêu vũ nhảy vào, lắc đùi, hò reo, tay giơ cao trong khí.

      Thế là hỏng cả. Phillip Campbell nghĩ.

      muốn dâu trong bộ váy trắng.

      Vậy mà ta kìa, tóc đỏ đẫm mồ hôi bết thành từng lọn, đeo kính hình mắt mèo, mặc cái váy xanh chật cứng.

      Lần này, Kathy, quá xa rồi đấy.

      Sảnh lớn của bảo tàng kê 40 chiếc bàn được trang trí ở giữa bằng những biểu tượng của nhạc rock and roll. tấm băng rôn lấp lánh treo trần nhà bằng kính đề: James và Kathy.

      Sau đoạn cao trào ầm ĩ, bản nhạc kết thúc. Đám đông khách khứa ướt đẫm mồ hôi quay về bàn ăn, lấy lại hơi và quạt mát. Những người phục vụ bận áo khoác đen hối hả chạy quanh phòng để rót rượu.

      dâu chạy qua ôm chầm lấy cặp vợ chồng hạnh phúc mặc lễ phục, đó là cha mẹ . Phillip Campbell thể rời mắt khỏi dâu. thấy người cha âu yếm nhìn con như muốn : Con , chúng ta phải trải qua rất nhiều chuyện, nhưng giờ mọi việc ổn cả. Bây giờ con phần của gia đình, có phần trong tài sản ủy thác và có những đứa nhóc tóc đỏ.

      Chú rể cũng tiến lại thầm gì đó vào tai Kathy. siết tay , nở nụ cười vừa trìu mến vừa bẽn lẽn. Khi quay , những ngón tay vẫn níu giữ lưu luyến như thể muốn : Em theo ngay.

      Xốc lại dây lưng, chú rể ra khỏi sảnh chính. quay lại nhìn hoặc hai lần, Kathy vẫy tay theo.

      Campbell quyết định bám theo, giữ khoảng cách an toàn. James Voskuhl xuống hành lang rộng và sáng sủa, đến nửa đường, ta thận trọng quay lại nhìn lần, sau đó ta mở cửa phòng vệ sinh nam và bước vào.

      Tên giết người tiến lên phía trước. có ai khác trong sảnh. cảm thấy ham muốn mạnh mẽ cưỡng lại được trỗi dậy.

      Những ngón tay của lần đến túi áo jacket, chạm vào báng súng lạnh lẽo, tháo chốt an toàn. thể khống chế thêm được những gì diễn ra trong đầu.

      Vào , giọng thách thức . Làm .

      bước vào trong luồng ánh sáng mờ mờ. có ai ở chỗ bồn tiểu hay chậu rửa tay.

      Chú rể ở trong buồng vệ sinh kín. mùi hăng hăng xộc vào mũi : mùi cần sa.

      - Em đấy phải , em ? – Giọng âu yếm của chú rể cất lên.

      Mọi thớ gân người Campbell đều căng lên vì tập trung. lẩm bẩm gì đó nghe .

      - Tốt hơn hết là vào đây , em – Chú rể hít hơi dài – Nếu em muốn được phần cuối của khúc xương này.

      Phillip Campbell đẩy cửa ra.

      Chú rể nhìn lên, lúng túng, môi vẫn còn đầu mẩu thuốc lá.

      - Này, kia, là cái đồ quái quỷ nào thế?

      - Tao là người giết chết cái đồ sâu bọ vô dụng như mày.

      Vừa , vừa nổ súng. Chỉ phát duy nhất.

      Đầu của James Voskuhl văng ra sau, tia máu phun vào bức tường, ta giật mình cái và ngã nhào về phía trước.

      Tiếng vang của phát súng dường như làm rung chuyển cả gian phòng, làm xông lên mùi thuốc súng hòa lẫn với khói.

      cảm giác điềm tĩnh kỳ lạ bao trùm lên Campbell, hề sợ hãi. kéo đầu người chết lên và dựng ta thẳng dậy.

      chờ đợi.

      Có tiếng mở cửa ngoài và thanh của bữa tiệc đằng xa vang vọng lại phía .

      - đấy à, Vosk? – Tiếng người phụ nữ vang lên.

      ta. dâu.

      - hút gì đấy, nhựa đường à?

      Kathy cười khúc khích. ta bước tới chậu rửa và nghe thấy tiếng nước chảy.

      Campbell có thể nhìn thấy ta qua khe hở của căn buồng. ta đứng bên chậu rửa, lia cái lược vào mái tóc. cảnh tượng ra trước mắt , cảnh bày ra và những gì cảnh sát tìm thấy.

      phải gắng hết sức để kiềm chế và chờ dâu tiến về phía mình.

      - Tốt nhất ông nên để lại cho tôi vài hơi, thưa ông – dâu .

      nhìn thấy ta nhún nhảy tiến về phía buồng vệ sinh. Rất gần rồi. ngon lành thể tưởng tượng được. Giây phút tuyệt vời.

      Khi ta mở cánh cửa ra, ánh mắt của ta chính là điều mà chờ đợi.

      Cảnh tượng James, máu ra từ miệng, giật mình kinh hãi khi nhìn thấy bộ mặt của tên giết người bất chợt ra với khẩu súng nhằm thẳng vào mắt .

      - Tôi thích trong bộ váy trắng hơn, Kathy – Đó là lời của tên giết người.

      xiết cò súng, luồng chớp trắng chói mắt làm nổ tung con ngươi mắt mèo.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 52

      Sáng sớm ngày thứ hai, tôi cảm thấy hơi lo lắng về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Raleigh sau bữa ăn và buổi khiêu vũ tối hôm đó. Tôi thắc mắc hiểu tất cả những chuyện này đến đâu Paul Chin, thanh tra viên lao về phía tôi:

      - Lindsay, tôi nghĩ nên lấy cung người phụ nữ ở phòng thẩm vấn số 4.

      Kể từ khi nhân dạng của kẻ tấn công được đưa lên truyền hình, rất nhiều người đến khai báo nhưng rốt cuộc chỉ là nhận dạng nhầm và vào ngõ cụt. Trách nhiệm của Chin là kiểm tra thông tin của họ, cho dù là nhầm lẫn.

      - Là kẻ đồng bóng hay người hâm mộ cảnh sát nữa hả?

      Tôi hỏi với nụ cười hoài nghi.

      - Tôi nghĩ đây là trường hợp xác thực. Bà ta có mặt ở đám cưới thứ nhất.

      Tôi gần như nhảy bật khỏi ghế để theo Chin.

      Đến cửa phòng, tôi gặp Raleigh vào.

      Trong phút chốc, cảm giác hân hoan lan khắp mình tôi. Tối qua về lúc khoảng 11 giờ, sau khi cùng tôi uống cạn cả hai chai rượu. Chúng tôi cùng ăn tối, ngẫm nghĩ về công việc riêng của mỗi người, về những khó khăn vất vả của hôn nhân và cuộc sống độc thân.

      buổi tối ngọt ngào khiến tôi quên hết nỗi căng thẳng của vụ án, thậm chí quên cả chứng bệnh Negli.

      Điều khiến tôi e ngại là trong thâm tâm tôi sợ mọi chuyện xa hơn. Tối hôm đó, khi giúp tôi rửa bát, tôi chợt nhận ra mình nhìn chăm chú và thầm nghĩ: Giá vào lúc khác…

      Raleigh chạy về phía tôi, tay cầm tách cà phê và tờ báo:

      - Này, áo vét đẹp đấy – mỉm cười.

      - Chin có nhân chứng sống ở phòng số 4.

      Tôi túm lấy tay , :

      - Bà ta trông thấy . có muốn cùng ?

      Trong lúc vội vã, tôi lại gần mà để kịp nhận ra. Raleigh đặt tờ báo xuống bàn thư ký và leo lên cầu thang theo chúng tôi.

      Trong căn phòng thẩm vấn ngột ngạt là người phụ nữ ăn mặc đẹp, hấp dẫn trạc 50 tuổi. Chin giới thiệu bà ta với tôi, bà Laurie Birnbaum. Bà ta có vẻ lo lắng và căng thẳng.

      Chin ngồi cạnh bà ta:

      - Bà Birnbaum, hãy kể lại cho thanh tra Boxer những gì kể với tôi.

      Bà ta hoảng sợ:

      - Chính bộ râu khiến tôi nhớ ra. Thậm chí cho đến giờ tôi vẫn dám nghĩ đến, kinh khủng quá.

      - Bà dự đám cưới của nhà Brandt phải ? – Tôi hỏi.

      - Vâng, tôi là khách của nhà . Chồng tôi làm việc cùng ông hiệu trưởng Weil ở trường Đại học.

      Bà ta lo lắng nhấp ngụm cà phê, rồi tiếp:

      - Chỉ là việc thoáng qua thôi, nhưng làm tôi lạnh cả người.

      Chin ấn nút thu của chiếc máy ghi xách tay.

      - Xin bà cứ tiếp – Tôi dịu dàng với bà ta.

      lần nữa, tôi lại cảm thấy tiến đến gần , tên vô lại với bộ râu đỏ đó.

      - Tôi đứng ngay cạnh . có bộ râu đỏ xám như râu dê, giống kiểu người ta vẫn để ở Los Angeles. Trông già hơn thế này, khoảng 45 – 50 tuổi, nhưng tôi cảm thấy ở có điều gì đó khả nghi. Tôi đúng, phải ?

      - Bà có chuyện với ? – Tôi hỏi, cố làm cho bà ta hiểu rằng ngay cả tôi cũng thường sai. Ngay cả các đồng nghiệp nam cũng phải công nhận tôi là người giỏi nhất trong việc lấy cung. Họ đùa rằng đó là “năng khiếu của phụ nữ”.

      - Lúc đó tôi vừa quay về từ sàn khiêu vũ. Tôi nhìn lên là trông thấy . Tôi câu gì đó tựa như: “ dâu và chú rể là cặp đẹp phải ?”. Lúc đầu tôi nghĩ trông có vẻ đồng tình với tôi, nhưng ra chỉ nhìn tôi trừng trừng. Tôi nghĩ kẻ trong giới đầu tư ngân hàng kiêu ngạo của nhà Brandt.

      - gì với bà?

      Bà ta xoa trán, cố nhớ lại:

      - bằng giọng kỳ quặc nhất, là họ may mắn.

      - Ai may mắn?

      - Melanie và David. Hình như tôi : “Họ may mắn phải ?”, ý tôi dâu và chú rể, họ lộng lẫy. Và trả lời: “Ồ đúng là họ may mắn”.

      Bà ta nhìn lên, khuôn mặt biểu lộ bối rối:

      - còn gọi họ là cái gì đó “…được lựa chọn”.

      - Được lựa chọn ư?

      - Đúng thế. : “Ồ, đúng là họ may mắn… thậm chí có thể họ được lựa chọn”.

      - Bà có bộ râu dê?

      - Đó chính là điểm rất kỳ lạ. Bộ râu làm già , nhưng tất cả những thứ khác ở đều còn trẻ.

      - Tất cả những thứ khác? Ý bà là gì?

      - Khuôn mặt, giọng của . Tôi nghĩ điều này kỳ lạ, nhưng nó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc lúc tôi rời khỏi sàn nhảy.

      Chúng tôi khai thác mọi thông tin có thể từ bà ta: chiều cao, màu tóc của tên giết người, mặc gì. Tất cả đều khớp với những thông tin ít ỏi mà chúng tôi thu lượm được. Kẻ giết người là gã đàn ông có chòm râu ngắn màu đỏ, mặc đồ smoking, chính là chiếc áo smoking bỏ lại ở Mandarin Suite.

      Người tôi như bốc lửa. Tôi cảm thấy chắc chắn là Laurie Birnbaum đáng tin. Chòm râu. Bộ quần áo smoking. Chúng tôi ráp nối được nhân dạng của .

      - Còn gì nữa, bà còn thấy điểm gì đặc biệt nữa ? Đặc điểm ngoại hình? Phong cách của ?

      Bà ta lắc đầu:

      - Mọi chuyện diễn ra nhanh quá. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy bức hình vẽ tờ Thời

      Tôi nhìn Chin, ý bảo đến lúc gọi họa sĩ xuống để vẽ lại các chi tiết. Tôi cảm ơn bà ta và quay về bàn làm việc. Chúng tôi bức phác họa theo mô tả của bà ta và bức nữa theo mô tả của Marryanne Perrkins ở Saks.

      Công tác điều tra vụ án chuyển sang giai đoạn mới, rất gay cấn. Chúng tôi tổ chức bí mật theo dõi bên ngoài tiệm Bridal ở Saks. Chúng tôi liên lạc với từng người trong danh sách khách hàng của cửa hàng, bất cứ ai đặt áo cưới ở đây trong nhiều tháng qua. Tim tôi đập thình thịch. Khuôn mặt mà tôi tưởng tượng ra, giấc mơ về gã đàn ông với bộ râu đỏ bắt đầu ập về. Tôi cảm thấy nắm được trong tay.

      Điện thoại của tôi reo vang

      - Boxer đây – Tôi trả lời, tay vẫn tiếp tục giở tìm những cái tên trong hồ sơ khách hàng ở Saks.

      - Tên tôi là McBride, thám tử điều tra ở Cleverland – giọng gấp gáp, bí vang lên.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 53

      - Tôi có trong tay tên giết người phù hợp với vụ án Chị điều tra – McBride giải thích.

      - Bị bắn – McBride tiếp tục – Cả hai. Phát súng nhằm ngay giữa hai mắt.

      ta mô tả lại cái chết nhanh chóng và kỳ quặc của Kathy và James Voskuhl tại đám cưới của họ ở sàn nhảy Rock and Roll Hall of Fame. Lần này, tên giết người thậm chí chờ đến khi lễ cưới kết thúc.

      - chàng của chị dùng loại súng gì ở Napa? – McBride hỏi.

      - Loại 9 ly – Tôi trả lời.

      - Cũng thế.

      Tôi cảm thấy hơi choáng váng. Cũng giống như ở Cleverland ư?

      tiếng dội lên trong óc tôi: gã râu đỏ này làm cái quái gì ở Ohio thế nhỉ? Chúng tôi vừa mới tiến lên được bước, mới phát được cách chọn nạn nhân. có biết điều đó ? Nếu có… làm thế nào?

      Cleverland hoàn toàn có thể là trùng hợp, nhưng cũng có thể là vụ trong chuỗi giết người hàng loạt này và có thể mở ra hướng nào đó.

      - có ảnh chụp trường ở đó , McBride? – Tôi hỏi.

      McBride lầu bầu:

      - Có, ở ngay trước mặt tôi đây. Bẩn thỉu, dâm dục cách ràng.

      - Mô tả cho tôi bức ảnh chụp cận cảnh bàn tay các nạn nhân được ?

      - Được thôi, nhưng tại sao lại là bàn tay?

      - Họ đeo gì, McBride?

      Tôi nghe tiếng ta lục lọi đống ảnh:

      - Ý chị muốn những chiếc nhẫn phải ?

      - Đúng, đoán giỏi đấy.

      Tôi cầu mong Chúa sao đó phải là tên giết người tôi tìm kiếm. Cleverland… nó phá tan mọi điều khiến tôi cảm thấy rất gần với tên tội phạm. Chẳng lẽ gã râu đỏ tiến hành các vụ giết người toàn nước Mỹ?

      phút sau, McBride xác nhận chính xác điều tôi muốn nghe – có nhẫn cưới.

      Tên khốn kiếp tiếp tục hành động. Chúng tôi theo dõi nơi mà tôi nghĩ tiếp tục phạm tội, vậy mà lại ở cách đó tới 3000 kilômét. vừa sát hại cặp vợ chồng ngay trong buổi tiệc cưới của họ ở Ohio. Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp.

      - thi thể họ được tìm thấy trong tình trạng dâm dục? – Tôi thất thần, hỏi McBride.

      Viên cảnh sát Cleverland ngần ngừ. Cuối cùng ta :

      - Chú rể bị bắn khi ở trong nhà vệ sinh. Chúng tôi tìm thấy ta ở đấy, trong tư thế ngồi, hai chân dạng ra. dâu cũng bị bắn trong đó, khi bước vào. Điều này được khẳng định chắc chắn vì óc của ta bắn ra khá nhiều phía trong cửa. Nhưng khi chúng tôi phát ra, ta ở trong tư thế úp sấp mặt. Ôi trời, mặt ta bị ấn vào giữa háng ta. Tôi im lặng, mường tượng hình ảnh đó trong óc, mỗi lúc chán ghét tên khốn nạn dã man, mất nhân tính này.

      - Chị biết đấy… nó gợi đến tình dục bằng miệng. Cuối cùng McBride cũng diễn tả được – Còn vài điều nữa mà các sếp thanh tra của tôi muốn hỏi chị.

      - cứ hỏi cũng được. Ngày mai tôi có mặt ở đấy.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Kẻ Đầu Tiên Phải Chết
      Chương 54

      6 giờ 30 phút sáng hôm sau, Raleigh và tôi lên đường đến Cleverland, McBride đón chúng tôi ở sân bay. ta hề giống như tôi tưởng tượng, hoàn toàn phải gã người Ireland đứng tuổi, béo phì, sùng đạo. Trái lại, đó là người da màu sắc sảo, vóc xương xương, tầm 38 tuổi.

      - Chị trẻ hơn tôi nghĩ – ta cười với tôi.

      Tôi cười đáp:

      - Và hoàn toàn khác dân Ireland.

      đường vào thành phố, ta cập nhật thông tin cho chúng tôi:

      - Chú rể là người Seattle, hoạt động trong lĩnh vực nhạc, làm việc với ban nhạc Rock. chàng làm quảng cáo, nhà sản xuất. dâu sinh trưởng ở Shaker Heights, Ohio, cha là luật sư liên bang. rất dễ thương, tóc đỏ, đeo kính, mặt có tàn nhang.

      ta gỡ từ thanh chắn bùn xe ra chiếc phong bì và ném nó cho tôi ngồi ở ghế sau. Bên trong là loạt ảnh in giấy bóng láng 8/11, chụp cảnh trường vụ án rất , sống động, tựa như những bức ảnh cũ chụp cảnh giết người của dân xã hội đen.

      Chú rể ngồi trong nhà vệ sinh, khuôn mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, phần đầu phía bị phạt mất. dâu ngồi sụp trong lòng ta, mình cuộn lại trong vũng máu lênh láng, máu của cả hai người.

      Cảnh tượng của cặp vợ chồng khiến tôi lạnh người vì khiếp sợ. Khi tên giết người còn ở Bắc California, tôi còn cảm thấy nắm được trong tay. Giờ đây, dần tuột mất.

      Chúng tôi hỏi McBride về trường – làm thế nào mà các nạn nhân lại có thể bị kết liễu trong nhà vệ sinh nam và tình hình an ninh ở Hall of Fame như thế nào.

      Mỗi câu trả lời tôi nghe được thuyết phục tôi hơn cả từ vẻ bề ngoài của chàng này. ta làm gì ở chốn chết chóc này cơ chứ?

      Chúng tôi ra khỏi đường cao tốc và rẽ vào đại lộ Lake Shore. Những tòa nhà đại cao chọc trời khắp xung quanh.

      - Nó kia kìa – McBride thông báo.

      Từ xa, tôi nhìn thấy sàn nhảy Rock and Roll Hall of Fame sáng lóe đầu như món trang sức mài giũa lởm chởm. Tên giết người bệnh hoạn chọn địa điểm nổi tiếng nhất thành phố để tấn công. Bây giờ, có thể quay trở lại San Francisco rồi cũng nên. Hay Chicago? Hay New York? Hay Topeka để lên kế hoạch vụ sát hại hai người kinh khủng nữa. Hoặc cũng có thể ở ngay trong phòng khách sạn bên kia quảng trường nhìn chúng tôi đến.

      Gã râu đỏ có thể ở bất cứ đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :