1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 40

      Nhìn thấy hoàng thượng, tiếng nức nở của Bạch Tiểu Điệp càng lớn hơn, Liên Tú Vân cũng còn cứng rắn giống như vừa rồi nữa, ngược lại để lộ ra uất ức, chỉ có Thẩm Tịch Nguyệt vẫn trừng mắt như cũ.

      Vẻ mặt quật cường đứng nơi đó.

      "Liên Lương Đệ, ngươi đến ." Giọng của Cảnh đế bình lặng gợn sóng.

      Liên Tú Vân nghĩ tới Cảnh đế chọn nàng trước, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cũng biểu ra mặt.

      Tác phong thành khẩn trả lời: "Hoàng thượng, tần thiếp ra ngoài tản bộ, tới nơi này thấy Thuần tần và Bạch thường, lại nghe giọng của Thuần tần rất dữ dội, Bạch thường lệ rơi đầy mặt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn như có uất ức. Đều là tỷ muội trong nhà, tội gì làm khó lẫn nhau, nên thiếp tới đây giảng hòa."

      Xem xét lời này. giống như nàng ta hoàn toàn trong sạch. Lại lộ ra vẻ nàng ta rất đại nghĩa.

      "Vậy sao?" Cảnh đế nhìn Bạch Tiểu Điệp: "Bạch thường, Thuần tần khi dễ ngươi?"

      Bạch Tiểu Điệp lắc đầu liên tục: " có, có, hoàng thượng, Thuần tần, Thuần tần nương nương, Thuần tần nương nương cũng chỉ tốt bụng an ủi tần thiếp."

      Tuy lời như thế, nhưng nội dung trong lời lại có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

      Thấy hai người như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt vòng vo trăm lần.

      Chuyện hôm nay nàng vốn thẹn với lương tâm, nhưng hai người này cùng liên kết, ràng cho thấy muốn đạp đổ nàng. Còn có hoàng thượng, hoàng thượng tới khi nào, tới bao lâu, có phải Liên Tú Vân nhìn thấy hoàng thượng nên mới có thể như thế hay ?

      Chỉ xoay chuyển suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt liền hủy bỏ đáp án của mình, nếu như Liên Tú Vân biết hoàng thượng đến, tất nhiên chuyện cứng rắn như vậy. Về phần Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp cũng biết.

      Tịch Nguyệt cũng chuyện, Cảnh đế dừng tầm mắt ở người nàng: "Thuần tần, họ ?"

      Tịch Nguyệt hồi phục tinh thần, lộ ra nụ cười rực rỡ, giọng chậm chạp: "Người xấu tác quái nhiều."

      Ha ha! Đừng Cảnh đế, ngay cả Lai Hỉ sau lưng Cảnh đế cũng nhịn được, người xấu tác quái nhiều, Thuần tần nương nương này đúng là dám .

      Dung mạo của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp dĩ nhiên bằng Thẩm Tịch Nguyệt, nghe nàng như thế, càng làm ra vẻ uất ức hơn.

      Cảnh đế đưa tay về phía Tịch Nguyệt, suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt chậm rãi đến bên cạnh , đặt bàn tay bé của mình vào tay .

      "Thuần tần cho trẫm, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Giọng êm ái, giống sóng nước chẳng xao khi nãy.

      "Cũng có gì, chỉ là có người nghe hôm qua Vũ Lan thị tẩm, hôm nay tới đây khinh thường ta chút thôi, khinh thường ta lại còn làm ra vẻ hoa lê đẫm mưa, bị ta khi dễ. Mà ******************* người khác, ta cũng chỉ có bốn chữ, có tiếng có miếng (nguyên văn là đồ hữu hư danh). Luôn muốn biểu mình giống người thường, giả vờ đoan trang giả vờ trượng nghĩa mà thôi."

      Lời ác độc này, ngay cả Bạch Tiểu Điệp và Liên Tú Vân cũng nghĩ đến, Thẩm Tịch Nguyệt chuyện nể mặt như thế.

      Mà Cảnh đế cũng kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại cười vui vẻ.

      Ôm nàng vào trong ngực: "Nha đầu này, hiểu chuyện, sao có thể như thế?"

      "A, lời luôn có ai tin tưởng." Nàng như có chuyện gì xảy ra.

      Mặc dù nàng biểu cũng toan tính lại hết sức kiên cường mà lời ác độc, nhưng Cảnh đế lại cảm thấy thân thể bé của nàng run rẩy.

      Nhìn kỹ nàng hơn, cũng phải là mạnh cậy mạnh sao? Nếu như rời , sợ là đôi mắt quyến rũ tràn đầy hơi nước phải rơi lệ.

      Nhéo thịt ở tay bé của nàng, Cảnh đế nhìn hai người giống như uất ức bên kia.

      Trong giọng đầy lạnh lẽo: "Nếu như phải trẫm sớm đứng nơi đây, chắc hẳn cũng bị hai người các ngươi lừa gạt. Liên thị xúi giục gây xích mích hạ xuống làm quý nhân, Bạch thị khích bác ly gián hạ xuống làm vũ quyên. Về sau nhớ thận trọng từ lời đến việc làm, thể tùy ý làm bậy."

      Sau đó chán ghét xoay người, dịu dàng trấn an nàng: "Nguyệt Nhi về cung trước, trẫm còn có chút chuyện, lát nữa qua xem ngươi. Biết ngươi bị uất ức. Ngoan, về chờ trẫm trước. Thời tiết ngày càng lạnh, Lai Hỉ, đưa lông Tuyết Hồ do Bắc Quyết tiến cống đến cung của Thuần tần."

      "Tạ ân điển của hoàng thượng." Trong giọng của Tịch Nguyệt cũng lộ ra vẻ hết sức vui mừng.

      Cảnh đế nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, lại trấn an: "Trẫm để cho ngươi chịu uất ức. Ngoan, về trước."

      "Được."

      Nàng cũng dây dưa, ngược lại quy củ rời , bước chân rời còn hơi dồn dập, thỉnh thoảng, thấy nàng giơ cánh tay giống như lau khóe mắt cái.

      Chắc hẳn nếu tiếp tục ở lại, nàng kiềm chế được mà rơi lệ, đứa bé quật cường.

      Mắt lạnh lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp chút, hừ lạnh tiếng rồi rời .

      lâu sau, chuyện ba người tranh chấp làm xôn xao trong cung.

      Tịch Nguyệt quả hơi nhanh, nước mắt hoàn toàn chảy xuống.

      Đào Nhi thấy tình hình này, an ủi: "Chủ tử đừng để quá mức đau lòng, hoàng thượng lòng đối xử với chủ tử, để cho chủ tử chịu uất ức."

      Tịch Nguyệt lau nước mắt, cũng thêm gì.

      Hạnh Nhi lôi kéo Đào Nhi, lắc đầu cái, hai người lại trầm mặc.

      Trở lại Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, mọi người đều nàng đau lòng, lại biết dưới cái khăn hai má lúm đồng tiền của nàng tươi như hoa.

      "Chủ tử, Lai Hỉ công công tới, đưa lông Tuyết Hồ hoàng thượng ban thưởng tới."

      "Trình lên ."

      Tịch Nguyệt vuốt lông màu trắng mềm mại như nhung, khen thầm tiếng đúng là vật tốt. Lần này Bắc Quyết cũng chỉ tiến dâng mười tấm. Trừ bốn tấm hoàng thượng ban cho đại thần, tự dùng tấm, còn thừa lại chia ra tặng cho Thái hậu, Đức Phi, Phó quý tần, Đại hoàng tử.

      Tấm này, vốn cũng ít người nhìn chằm chằm, nhưng ngược lại nghĩ tới, hoàng thượng ban cho nàng.

      Mặc kệ hành động lần này của hoàng thượng chứa ý định gì, nàng đều mừng rỡ, nàng vốn cũng muốn phí thời gian bừa bãi vô danh trong cung, mỗi ngày cười tươi duyên dáng trước mặt , cũng bằng từng bước leo lên sao?

      Đồ quan trọng, nhưng ý nghĩa phía sau vật này mới là trọng điểm.

      Hoàng thượng Kiêu Vân cung, cho dù , đương nhiên Tịch Nguyệt cũng biết được. Nghĩ tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mỗi người trong cung này, ngón tay mềm mại của Tịch Nguyệt vạch lên cái đệm Tuyết Hồ dễ chịu, mặc dù nhìn Thái hậu như cũng hết sức hài lòng đối với Đức Phi, nhưng thực tế cũng phải là như thế, tối thiểu, công việc lớn trong cung này đều giao vào tay Đức Phi, hơn nữa mấy việc lớn trong cung, đều do Đức Phi tiến hành điều tra.

      Đức Phi, Đức Phi tra những chuyện kia vì Phó Cẩn Dao sao, sợ phải cố ý cho Đức Phi cơ hội nhét vào trong người chứ?

      Còn có hài cốt này, nếu chuyện này ở niên đại xa xưa, nhất định là người khác gây nên. Động thai khí, đúng vậy, trong cung lại có mấy người tâm hi vọng Phó Cẩn Dao sinh hạ đứa bé này.

      Sợ là ngay cả cha ruột của đứa bé này, cũng chưa chắc hoan nghênh .

      Hoàng thượng cần con cháu, Thái hậu cũng chú trọng hương khói, nhưng Phó Cẩn Tú đứa con trai rồi, hoàng thượng tuyệt đối để Phó gia có đứa bé thứ hai.

      Phó Cẩn Dao, nhất định là vật hy sinh thôi.

      Như vậy, an nguy của đứa bé này, phải xem thủ đoạn của Phó Cẩn Dao rồi.

      "Hoàng thượng giá lâm ~~~" Giọng bén nhọn của Lai Hỉ vang lên.

      Tịch Nguyệt cuống quít đứng dậy, đợi nàng tới cửa, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào.

      "Nguyệt Nhi."

      Nhìn kỹ dưới mắt của nàng, hơi đau lòng: "Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?"

      Nàng lắc đầu, vòng chắc eo , đầu cúi thấp cọ .

      Thấy hình như nàng còn buồn bực vui, Cảnh đế hiểu, lại hỏi nguyên do.

      Tịch Nguyệt cũng kiểu cách: "Hoàng thượng, nếu như, nếu như hôm nay phải người biết chuyện họ dối trước, người bảo vệ ta sao?"

      Trong giọng điệu này có mấy phần xác định.

      Dáng vẻ của nàng nhìn rất tội nghiệp.

      Cảnh đế nghe nàng vì vậy mà buồn bực vui, nhéo cái mũi của nàng chút.

      "Suy nghĩ lung tung cái gì, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu ." cũng trả lời thẳng, lại cắn cổ nàng.

      Nhìn lông Tuyết Hồ ném giường, Cảnh đế như nghĩ tới điều gì, dựa vào bên tai nàng rỉ tai hồi.

      Tịch Nguyệt nghe xong, sắc mặt đỏ tươi, cúi đầu nắm quyền đấm vai .

      "Làm sao người có thể như vậy, tại sao có thể?"

      thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tiếp tục rỉ tai, hai người liền cười đùa như vậy.

      Có lẽ Cảnh đế cũng chuyện gì tốt, quả nhiên, lúc sau bên trong phòng toàn tiếng thở dốc.

      Sau khi mây mưa, hai người cùng nhau dựa sát vào đầu giường.

      Cảnh đế vuốt cho Tịch Nguyệt nín khóc thút thít, khẽ chạm bên má nàng.

      "Nguyệt Nhi và Trần đáp ứng hề tốt như mặt ngoài?" giống như vô ý hỏi.

      "Đêm qua nàng ta khóc lóc kể lể với hoàng thượng?" Trong giọng của Tịch Nguyệt có giễu cợt nhàn nhạt.

      "Bốp!" Mông P bị đánh cái.

      "Nha đầu hư biết lòng tốt của người khác. Trẫm quan tâm ngươi... ngươi lại như thế. vật có lương tâm."

      Nàng bĩu môi nhìn .

      Dựa theo cằm cắn cái, ánh mắt có chút bốc lửa.

      Cảnh đế bị người cắn, ngược lại cũng thể nghiệm hiếm thấy.

      "Mất hứng?"

      " có." Nàng buồn bực .

      Bộ dạng uất ức tới cực điểm.

      Biết được bộ dạng nàng như vậy là vì cái gì, Cảnh đế cũng nhiều lời, đương nhiên, cũng cần những chuyện này với nàng, lần diễn xuất này cũng chỉ là cảm thấy nàng thú vị lại đáng thôi.

      Nâng khuôn mặt trẻ con của nàng lên: "Trẫm đối tốt với ngươi. Bất kể thế nào, trẫm cũng làm thương tổn ngươi."

      "Người thích ta có được hay ?"

      "Được. Trẫm thích ngươi. Ngươi cũng phải nghe lời, biết ?"

      "Ta nào có nghe lời."

      Thở dài.

      Ngón tay Tịch Nguyệt vạch lên lồng ngực của , chậm rãi : "Hoàng thượng hiểu quan hệ của ta và Vũ Lan. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ , mặc dù giữa nữ hài tử có die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhiều ganh đua so sánh, nhưng cho dù như thế, quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt. Muội muội ta đặc biệt nhất tuổi, tuổi Vũ Lan và ta cũng xấp xỉ, dĩ nhiên cùng nhau vui đùa thời gian dài. Tất cả chuyện này chỉ duy trì đến trước khi vào cung. Sau khi vào cung tất cả thay đổi, phải Vũ Lan hoặc là ta thay đổi, chẳng qua là thực tế khác biệt. có cùng nam nhân, vậy chúng ta thể nào như trước kia ."

      Cảnh đế nghe lời nàng , như có điều suy nghĩ.

      Tác giả có lời muốn : quơ múa khăn tay hô hào: ủng hộ bản chính ủng hộ bản chính, hoan nghênh để lại bình luận hoan nghênh để lại bình luận ~~~
      thuyt, dhtt, duyenktn13 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38

      Editor: AnhThơ

      Ánh sáng lấp lánh, trong phòng lượn lờ hương khí, bên trong mạn giường truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại.

      Cảnh Đế yên ổn nằm ở đó, còn Tịch Nguyệt lại nằm sấp ngực , nhàng hôn, tay liên tục di chuyển làn da trắng nõn của nàng.

      Vuốt ve hồi, kéo tay nàng tới bên dưới, nàng giống như muốn phản kháng nhưng cuối cùng vẫn mạnh bằng nam nhân nên cánh tay bị lôi kéo đụng vào nơi đó.

      Nàng dám cúi đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẹn thùng mang theo vẻ sợ hãi, cánh tay bị bắt ép, run rẩy cầm lấy thứ kia của .

      hít vào hơi, tay kia nhéo cái mông của nàng cái.

      "Hôm qua vừa mới sắc phong cho nàng, hôm nay còn chưa thấy nàng tạ ơn." Ngữ khí của nhàn nhạt, dường như có vẻ vui.

      Theo Tịch Nguyệt thấy, nhắc tới chuyện này vào lúc này cũng chỉ là vì muốn dỗ ngọt mà thôi.

      "Tịch Nguyệt đương nhiên là tạ ơn Hoàng thượng, người hiểu tấm lòng của thiếp mà." tay của nàng nắm thứ kia của bắt đầu hoạt động, tay kia vuốt ve khuôn mặt của , đầu ngón tay mềm mại lướt qua lông mi, hai mắt của , đặt lên đôi môi nhếch lên của .

      Vẽ theo hình đôi môi, ánh mắt Cảnh đế nhìn nàng dần trở nên thâm thúy.

      hé môi cắn ngón tay nàng làm cho nàng khẽ kêu lên.

      dùng lực lớn nhưng cũng chịu mở miệng ra.

      Nàng cười khanh khách : "Hoàng thượng chẳng lẽ là muốn ăn Nguyệt Nhi sao? Chỉ sợ là thiếp lớn như vậy, người ăn được." Nàng cươi duyên, đôi môi hơi chu lên. ***************

      Cảnh Đế biết đây là thói quen của Tịch Nguyệt nhưng nàng lại biết mỗi khi nàng chu môi đều khiến cho nhiệt huyết sôi trào.

      biết vì sao, mỗi khi nàng như vậy luôn cho có loại cảm giác kích thích khi 'bắt nạt' nàng. Chỉ nghĩ muốn trừng trị bé này.

      Thả lỏng miệng ra, nàng còn chưa kịp oán giận nhấc thân thể nàng lên, hé miệng cắn cắn đôi môi chu lên kia.

      Mặt nàng đỏ ửng như ráng mây chiều.

      Gặm cắn hồi lâu, rốt cuộc cũng buông nàng ra: "Thế nào? phải là trẫm ăn nàng sao?"

      Cho dù ở địa vị cao, thân là quân vương của quốc gia nhưng chung quy vẫn là nam nhân, ở giường, cũng vui vẻ mấy lời trêu chọc như thế này.

      Thấy nàng thẹn thùng liền xoay người đè nàng xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm nàng.

      Nâng đùi nàng lên liền tiến vào.

      "Mai hoa trướng lí tiếu tương tòng.
      Hưng hật nan đương lũ chiết trùng.
      Bách mị sinh xuân hồn tự loạn.
      Tam phong tiền thải cốt đô dung"*

      (Hoa mai trong trướng cười đùa, niềm vui vượt ngọn lũ đùa xông qua, xuân sinh quyến rũ thôi mà, tam phong mấy đỉnh hài hòa tâm can)

      nỉ non khiêu khích bên tai nàng. Nhìn đọc những câu thơ sắc tình như vậy, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.

      cười hì hì, bắt đầu chuyển động.

      Ra vào mấy chục lần, tốc độ của bắt đầu trở nên điên cuồng.

      Khi tiến vào nơi sâu nhất của nàng, Tịch Nguyệt run rẩy khóc lên.

      Nhưng, phàm là nam nhân, về vui vẻ khi được đứng đầu về khoản này, thấy nàng như vậy càng cảm thấy thỏa mãn.

      Ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an: "Nàng khóc cái gì? đứa bé, vui vẻ cũng khóc, vui cũng khóc."

      Tuy nàng vẫn nức nở nhưng quen phản bác: "Thiếp phải đứa bé. Nếu thiếp là đứa bé sao chàng có thể làm như vậy chứ."

      Nàng như thế khiến cho phải bật cười, phải đứa bé vậy lúc này nàng còn tranh cãi làm gì chứ.

      thổi hơi bên tai nàng: "Trẫm làm gì?"

      Trêu đùa trắng trợn.

      "Làm... như vậy." Đương nhiên là nàng thể ra miệng. Thấy lôi kéo nàng chịu buông, kiên trì muốn nàng ra làm gì.

      Nàng tức giận: "Thích làm chuyện đứng đắn."

      Lời vừa ra lại khiến cho Cảnh Đế bật cười.

      "Nàng thích sao?"

      Tịch Nguyệt thiếu chút nữa trợn mắt nhìn , xoay người chu môi để ý tới . anhtho_lequydon

      buông ta, ngồi người nàng, nắm lấy khuôn mặt nhắn của nàng: "Sao? Nàng thích sao? Hử?"

      Loại đùa giỡn này thực khiến người ta tức giận. Tịch Nguyệt trừng mắt nhìn , lại ngừng hôn lên người nàng.

      Nàng cực kỳ sợ nhột, trêu chọc nàng như vậy, nàng đương nhiên vặn vẹo để tránh né, tránh né hồi, trong mạn gường lại truyền ra tiếng thở dốc, rên rỉ...

      ***

      Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, Tịch Nguyệt hơi uể oải nằm giường, đứng dậy. Cũng may là cần phải thỉnh an, nếu thực là nàng bị hành hạ đến mệt chết.

      Nhớ lại Hoàng thượng đêm qua kịch liệt thế nào, Tịch Nguyệt ai oán cúi đầu nhìn cơ thể mình, làn da vốn trắn nõn giờ chỗ nào có dấu vết. Hoàng thượng lúc nào cũng như vậy khiến cho người ta buồn bực, nhưng mà bản thân nàng lại luôn luôn thể cự tuyệt .

      Tóm lại, trong quá trình này phải là nàng hưởng thụ, nay cha và ca ca của nàng ở triều đình còn phải xem sắc mặt của người khác, nàng ở trong hậu cung cũng thể tự coi mình là nhất.

      Hôm nay mưa to đương nhiên có người nào đến đây, vì vậy nàng cũng chiều theo tính tình của mình, vẫn nằm giường đứng dậy. Tuy nằm nhiều tốt nhưng tại nàng mệt chịu nổi.

      Tối qua, lúc Cảnh đế rời vỗ vỗ gương mặt tròn trịa của nàng có thể hôm nay trở lại. Tịch Nguyệt hiểu rốt cuộc Hoàng thượng thích như thế nào, nhớ tới những lời hôm qua trong lúc làm chuyện đó khẽ thở dài.

      Hoàng thượng đến đây, biết tại Phó quý tần kiêu ngạo có tâm trạng thế nào.

      Tịch Nguyệt nghĩ tới mình ở hậu cung, chậc chậc, kẻ địch của nàng đúng là thiếu.

      "Chủ tử..." Đào Nhi trở về từ bên ngoài, vào nội thất.

      "Có chuyện gì?" Có Đào Nhi ở bên cạnh, đúng là thường xuyên được nghe chuyện lí thú.

      mặt Đào Nhi có chút tức giận: " phải là chuyện Trần đáp ứng sao. Nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, nghe khi Hoàng thượng hạ triều nàng ta ở đường của Tuyên Minh Điện, giả bộ quản mưa lớn hái hoa."

      "Chỉ là hái đóa hoa thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì."

      Đào Nhi phục : "Hoàng thượng tuyên nàng ta tối nay tới Tuyên Minh Điện thị tẩm đó, chủ tử."

      Tịch Nguyệt hề tức giận, đây vốn là chuyện trong dự kiến của nàng. Chỉ cần Trần Vũ Lan sử dụng thủ đoạn, Hoàng thượng đương nhiên tiếp chiêu. Dù sao nàng ta cũng là quân cơ trong trận thế chế ngự lẫn nhau trong hậu cung của Hoàng thượng!

      "Trong cung này phải đều là như vậy sao, Hoàng thượng thích là được. Ngươi cần để ý những chuyện linh tinh này, chừng người ta lại đẩy chủ tử nhà ngươi là ta đây lên đầu sóng."

      Tịch Nguyệt mỉm cười.

      Đào Nhi nghe xong, suy nghĩ kĩ càng, quả là như vậy.

      thầm tự giận chính mình: "Là nô tỳ ngu dốt."

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Tối nay hẳn Hoàng thượng tới đây. Ngày mai là ngày đầu tiên nàng ta thỉnh an sau khi được thị tẩm, buổi sáng chúng ra sớm chút, ta muốn đường đụng phải những người liên quan."

      Tuy Tịch Nguyệt chỉ là vị Tần Chính lục phẩm nhưng mà hậu cung này chỉ có ba mấy, chưa đến bốn mươi người. Trong số đó, phân vị của nàng cũng khá cao, tại còn là người được sủng ái, đương nhiên giống trước kia. di3nd4nl3quyd0n

      Sáng sớm hôm sau.

      Tịch Nguyệt rời giường rất sớm nhanh chóng mặc y phục rồi tới Tuệ Từ Cung. Bạch Tiểu Điệp và đích tỷ của nàng ta Bạch Du Nhiên cùng với Lệ tần Chu Vũ Ngưng đều ở đó.

      Mỗi lần thỉnh an Bạch Du Nhiên đều tới rất sớm, cũng nhiều, rất quy củ nhưng Chu Vũ Ngưng khác, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng ta tới sớm.

      Chào hỏi lẫn nhau xong, Tịch Nguyệt ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh Bạch Du Nhiên.

      Quế ma ma thấy Tịch Nguyệt đến, thân thiết chào hỏi: "Hôm nay Thuần tần nương nương tới sớm vậy."

      "Hôm qua mưa cả ngày, ta ở trong vòng nhàn rỗi có việc gì làm liền chợp mắt hồi, buổi tối cũng ngủ tử sớm nên sớm ngày hôm nay tỉnh rồi." Tịch Nguyệt cũng thân thiết .

      Bạch Du Nhiên nhìn hai người trao đổi với nhau, mỗi ngày nàng ta đều tới sớm nhưng chưa từng được Quế ma ma chuyện như vậy.

      Nhìn kĩ Thuần tần, trong vài ngày ngắn ngủi liền từ vị trí Thẩm thường tại tới phân vị Thuần tần. Phân vị dù cao nhưng cũng là người lên nhanh nhất trong số đám phi tần.

      Nàng hơi khó hiểu nhưng lại cảm thấy được đúng là nhìn người nên chỉ nhìn bề ngoài.

      Thực đúng là mỗi người đều có nhân duyên của mình.

      bao lâu sau, mọi người đều đến đông đủ, tuy Phó Cẩn Dao mang thai nhưng vẫn rất giữ quy củ.

      Thái hậu thấy nàng, gật gật đầu, dường như rất vừa lòng.

      Phó Cẩn Dao thấy vậy khẽ cong môi cười.

      Thấy khí trong Tuệ Từ cung vui vẻ hòa thuận, Đức Phi chọn lúc này để mở miệng: "Mẫu hậu, mấy ngày trước mẫu hậu dặn dò con điều tra chuyện hạ độc trong cung giờ có kết quả rồi."

      Ánh mắt Thái hậu rơi xuống người Đức phi, nhàn nhạt "À..." tiếng, giọng điệu có chút nghi vấn.

      Chúng phi tần nghe thấy Đức Phi vậy đều yên lặng ngồi thẳng lưng, sợ bị liên lụy, ngưng thở đợi nàng ra kết luận.

      "Ngày ấy tra được Thuần tần muội muội bị người ta tính kế làm cho nô tì bất ngờ, hậu cung này luôn luôn an ổn, ngờ lại xuất loại chuyện hèn hạ thế này. Được Thái hậu tín nhiệm, nô tì điều tra để cho Thuần tần muội muội lời công bằng."

      Đức phi chuyện luôn luôn có ám chỉ, lần này là ám chỉ là tú nữ các nàng mới tiến cung làm cho hậu cung này xảy ra lắm chuyện hơn.

      Thái Hậu ngồi chủ vị cũng nhiều, người khác đương nhiên cũng lên tiếng.

      "Nô tì cẩn thận điều tra phủ Nội Vụ, tìm ra rất nhiều chứng cứ, tại bắt được phạm nhân, người này vốn chính là thân tín của Tống thị. Tống thị thấy Thuần tần được sủng ái nên ghen tị mới làm ra chuyện này."

      Toàn bộ đúng như Tịch Nguyệt dự kiến, Tịch Nguyệt cong môi, mỉm cười như có như .

      Người khác tiện lên tiếng còn Thuần tần lại cụp mắt xuống, nhìn ra biểu tình. Thái hậu cũng gì, trong lúc nhất thời, khí lập tức lạnh xuống.

      lâu sau, Thái hậu nhìn những gương mặt xinh đẹp bên dưới, lạnh nhạt mở miệng: "Tống thị ở trong lãnh cũng, cho dù có xử lí nữa cũng thể giết nàng. Mọi chuyện cứ kết thúc như vậy , nhưng mà đúng là Thuần tần chịu ủy khuất rồi. Truyền ý chỉ của ai gia, thưởng cho Thuần tần vạn lượng hoàng kim. Đứa bé nàng là người có tâm tư, tuổi tác lại còn , dễ bị người khác lừa gạt nhưng lại biết người vẫn luôn xưng tỷ gọi muội với ngươi chắc gì lòng với ngươi. Đức phi, về sau ngươi chiếu cố Thuần tần nhiều chút. Còn những người lên nổi mặt bàn cần để ý."

      Thái hậu xong, thoáng nhìn qua Trần Vũ Lan, lúc này nàng ta an tĩnh ngồi ở đó giống như con búp bê vải.

      Lời này của Thái hậu ràng là thiên vị Thuần tần, cho dù Đức phi vừa ý cũng làm trái ý Thái hậu.

      Nàng ta cười mềm mại, : "Nô tì hiểu ."

      Thái hậu hài lòng gật đầu: "Ai gia lớn tuổi, thích quản những chuyện lớn trong cung này, nhưng mà như vậy cũng để cho các ngươi làm loạn nơi này."
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Thái hậu sai mọi người rời , giữ lại mình Thẩm Tịch Nguyệt.

      Điều này làm cho các vị phi tần sinh lòng oán hận, ngoài mặt lại vẫn là vẻ dịu dàng, tươi cười.

      Tống thị lãnh cung, dĩ nhiên là giận chó đánh mèo được, nhưng Trần Vũ Lan lại nơi này. Nếu như phải nàng ta dùng thủ đoạn ác độc này ý đồ ám hại Thẩm Tịch Nguyệt. Há có thể có kết quả này.

      Hoàng thượng để đền bù nàng thăng phần vị cho nàng, hôm nay Thái hậu lại như thế.

      Ánh mắt Trần Vũ Lan này nhìn giống như dao găm.

      Giữ Tịch Nguyệt lại, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, Thái hậu gật đầu: "Hôm nay ánh mặt trời ngược lại tệ, cùng ai gia ra ngoài dạo chút."

      Tịch Nguyệt vội vàng tới đỡ Thái hậu: "Tần thiếp buổi sáng khi tới đây cảm thấy vẫn có chút lạnh. Thái hậu người khoác áo ngoài vào."

      Quế ma ma đương nhiên cũng hiểu được, đem áo choàng gấm nhung màu xanh ngọc choàng lên người Thái hậu.

      Tịch Nguyệt nhìn trang phục này của Thái hậu, cười cười, hé miệng: "Lúc đầu tần thiếp vào cung liền nghe Hoàng thượng thích màu lam. Các tỷ muội cũng mặc nhiều trang phục màu lam. Lấy niềm thích của Hoàng thượng."

      Thái hậu cũng nhiều, nhìn nàng.

      "Nhưng mới rồi tần thiếp đột nhiên lại cảm thấy, nhất định là mọi người nghĩ sai rồi."

      Thái hậu lúc này bật cười: "Ngươi là lanh lợi."

      Tịch Nguyệt cũng có kiêng dè, cùng Thái hậu tán gẫu.

      Nàng chu miệng: "Tần thiếp mới lanh lợi."

      Thái hậu thấy nàng như thế, vỗ vỗ tay nàng.

      "Mấy ngày nay sách thuốc xem thế nào rồi? Nếu như ngươi thích, ai gia ban thưởng ngươi mấy quyển." Thái hậu mở lời như có chuyện gì xảy ra.

      Cũng suy nghĩ tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời của bà, Tịch Nguyệt cười khéo léo từ chối: "Đa tạ thái hậu nương nương ân điển. Chỉ là, Tịch Nguyệt vốn là giết thời gian, quyển sách này cũng chẳng qua chỉ khó khăn lắm nhìn mấy tờ, nếu như Thái hậu đem sách thưởng cho thần thiếp. Thần thiếp ngược lại cảm thấy có chút thẹn với sách này. Có lẽ, sách cũng là cần tri ."

      Thái hậu cũng cười: "Sách này còn có tình cảm? Rốt cuộc là tuổi còn , mọi việc luôn có thể nghĩ đến như thế."

      Tuy tản bộ, hai người cũng xa, chỉ dạo trong sân, nhìn ra cây có chút quang, Thái hậu tiếp tục cười: "Hôm qua mưa to, cây này ngược lại trong nháy mắt liền quang rồi."

      Tịch Nguyệt hiểu, Thái hậu có lẽ là nghĩ tới hôm qua Trần Vũ Lan thị tẩm.

      "Quang có quan hệ gì đâu, sang năm có thể lại mọc, dù sao cũng bốn mùa luân hồi."

      "Đúng vậy, dù sao cũng bốn mùa luân hồi. Mọi việc tâm bình tĩnh đối đãi là tốt rồi." Thái hậu đây là biến thành an ủi Thẩm Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt hiểu, Thái hậu làm sao lại đối với nàng tốt lên, hơn nữa coi như là quang minh chính đại cho người khác biết, nàng là đứng về phía mình, kiếp trước đây chẳng hề từng xảy ra, Tịch Nguyệt hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?

      "Tần thiếp hiểu."

      Thái hậu hài lòng gật đầu.

      Hai người cứ tản bộ trong hoa viên như vậy, ngược lại cũng mãn ý.

      Nhưng thanh tịnh này cũng có duy trì bao lâu, Quế ma ma sắc mặt nặng nề tới đây.

      Thái hậu cũng có kiêng dè Thẩm Tịch Nguyệt, có lẽ, mặc dù quan trọng, nhưng lại cũng phải chuyện cần kiêng dè.

      " . Lại ầm ĩ cái gì rồi."

      Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn ngón chân mình, cũng chú ý diện mạo.

      "Khởi bẩm Thái hậu, là người trong cung Phó quý tần tới, là trong giếng cạn sân Kiều Vân Cung phát cỗ hài cốt, có lẽ cũng có chút niên hạn rồi, Phó quý tần lúc ấy lại bị dọa sợ, động thai khí."

      Thái hậu nghe xong giọng giọng điệu hơi lạnh: "Phó quý tần tuyệt thể nào tự mình phát chuyện như thế trong giếng, gọi Đức Phi tới, xem ra Kiều Vân Cung cũng là nên chỉnh lý rồi. Nàng ta có thân thể hữu tâm vô lực, vậy hãy để cho Đức Phi . Sao lại đem chuyện đê tiện này truyền tới trước mặt nàng ta. Ai gia bao nhiêu lần rồi, hoàng tự là quan trọng, xem ra có vài người là muốn làm gió thổi ngoài tai rồi."

      Thái hậu nổi cáu phen, cũng nhắc tới chuyện mời Thái y.

      Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, biết cái này có phải là nhằm dò xét mình . Sao lại vừa khéo xảy ra chuyện như vậy.

      Có điều nàng cũng nhiều, nếu như có thể biến mất, e là nàng sớm trốn ra xa được rồi.

      "Thuần tần ngươi trở về trước ."

      "Vâng"

      Tịch Nguyệt mang theo Hạnh nhi Đào nhi bên cạnh vội vàng rời .

      Chuyện như thế này vốn cũng phải là nàng nên nhúng vào, bước kế tiếp, Phó Cẩn Dao này phải chuyển vào Trúc Hiên rồi.

      Nhắc tới Trúc Hiên, cũng là cái gì đó rất đặc biệt tồn tại trong cung, hình như bắt đầu từ tiên Hoàng là như thế, nữ tử được sủng ái cũng chuyển vào Trúc Hiên. Cả đời trước, Phó Cẩn Dao chính là sau khi Hiền phi sụp đổ dọn vào Trúc Hiên.

      Mặc dù chỗ này cũng phải là nhất cung gì, vẻn vẹn được cái hiên tự, nhưng nó cũng cất giấu tầng thâm ý khác.

      Đó chính là tác dụng tốt của hai chữ "Sủng phi".

      "Thuần tần tỷ tỷ." giọng dịu dàng truyền đến.

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn qua, hẳn là Bạch Tiểu Điệp. Trong lòng có chút vui, nhưng cũng biểu , giọng nhàn nhạt: "Bạch thường tại sao vậy?"

      Bạch Tiểu Điệp này ràng to hơn nàng, càng muốn làm ra cảm giác vừa yếu đuối lại nhắn này.

      "Hôm qua mưa to, sau cơn mưa khí lúc nào cũng trong sạch, ta thích tản bộ sau cơn mưa, hưởng thụ hương thơm của đất này."

      Tịch Nguyệt nhìn điệu bộ nàng ta như vậy, muốn dư thừa quan tâm: "Vậy Bạch thường tại tiếp tục hưởng thụ hương thơm , ta còn muốn hồi cung nghỉ ngơi."

      xong liền muốn rời , nhưng Bạch Tiểu Điệp lại có ý tưởng như vậy, vội vàng ngăn cản nàng.

      "Thuần Tần sao vội vàng như vậy? Chi bằng cùng ?"

      "Ta mệt mỏi." Nàng chuyện cũng nể tình.

      Bạch Tiểu Điệp thấy nàng như thế, cắn môi, đáng thương: "Thuần tần tỷ tỷ, ta chỉ là bởi vì chúng ta cùng bị Vũ Lan tổn thương, muốn cùng tỉ hàn huyên chút. Ngươi là biểu tỷ nàng, ta với nàng ta tình như tỷ muội, vốn cũng là gọi nàng ta câu tỷ tỷ. Nhưng nàng ta đối đãi với chúng ta như thế, lòng ta đây, hết sức khó chịu. Nhưng lại nghĩ, có phải là chúng ta oan uổng cho nàng ta hay , nàng ta cũng là bị kẻ xấu làm hại?"

      Nghe lời này của nàng ta, Tịch Nguyệt cũng có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng giọng có chút nghiêm nghị: "Bạch thường tại lỡ lời rồi, trong cung này, vốn tất cả đều là tỷ muội, chúng ta đều là hầu hạ Hoàng thượng, gọi tỷ muội vốn là bình thường, lại cớ gì thân với thân. Về phần Vũ Lan, nàng ta tuy là biểu muội ta, nhưng cũng là Hoàng thượng Trần Đáp Ứng. Xuất giá tòng phu, chúng ta cũng nên vì Hoàng thượng trước tiên. Con nối dõi này liên quan đến đại , bất kể như thế nào, cũng thể làm niệm tưởng ác độc này. Về phần oan uổng, kẻ xấu, ai là kẻ xấu, kính xin Bạch thường tại cẩn thận lời . Chuyện trong cung tự có Hoàng thượng Thái hậu suy nghĩ, chúng ta an phận thủ thường, hầu hạ Hoàng thượng tốt. Chẳng lẽ Bạch thường tại tin Thái hậu truyền ngự y?"

      Bạch Tiểu Điệp ngờ Thẩm Tịch Nguyệt như thế, sững sờ nơi đó, có chút biết làm sao, chỉ là lát liền uất ức rơi lệ.

      "Thuần tần tỷ tỷ, ta là vì tốt cho Vũ Lan, nếu như nàng ta làm chuyện xấu vậy, Hoàng thượng như thế nào lại lâm hạnh? Chúng ta đều từng qua lại thân thiết với nàng ta, lúc này lôi kéo nàng ta, chẳng lẽ muốn nhìn nàng bị khi dễ sao?"

      Tịch Nguyệt nghe nàng ta vừa như thế, ngược lại nở nụ cười, Bạch Tiểu Điệp này đúng là đơn giản, đây là chuyện cười nàng ta đêm qua bị Trần Vũ Lan đoạt mất Cảnh đế?

      "Bạch thường tại ngược lại lỡ lời rồi. Hoàng thượng lâm hạnh người nào chẳng lẽ còn cần thông qua Bạch thường tại đồng ý? Về phần Trần Đáp Ứng bị khi dễ, là thể nào tới, nghĩ đến nếu như lúc ấy phải Bạch thường tại Tuệ Từ cung, Thái hậu tất nhiên vào điều tra kỹ chuyện này sâu hơn, cũng chính bởi vì bằng chứng của Bạch thường tại, mới định Trần Đáp Ứng tội danh ác độc, thế nào? Hôm nay Bạch thường tại thấy Trần Đáp Ứng thị tẩm, liền muốn mong lên? khi như vậy, ta nghĩ Bạch thường tại vẫn là sớm chút chờ cửa Kiều Vân Cung mới phải."

      Tịch Nguyệt lén đổi quan niệm, hơn nữa giễu cợt Bạch Tiểu Điệp.

      Nàng ta ngập ngừng khóe miệng, giọt nước mắt to ngừng xuống: "Ta có, ta có, tại sao ngươi muốn như vậy. . ."

      "Bạch thường tại đây là làm cái gì vậy, làm giống như ta khi dễ ngươi bằng."

      "Thuần tần cũng chính là khi dễ nàng ta sao? Bạch thường tại khóc thành ra như vậy rồi, Thuần tần tội gì hung hăng dọa người." giọng nữ vang lên, Thẩm Tịch Nguyệt nhìn sang, chính là Liên Tú Vân.

      Mặc dù sau khi thị tẩm cũng có tiến phong, nhưng Liên Tú Vân phần vị bây giờ cũng có cao hơn Thẩm Tịch Nguyệt, nàng quy củ chào cái, nhưng lời ngược lại cũng khách khí.

      "Liên Lương Đễ chẳng lẽ cho là Bạch thường tại đúng? Bạch thường tại tại sao khóc thút thít như thế? Cũng phải là bởi vì nàng ta để ý? Trong cung này, là coi trọng phép tắc, cũng biết Liên Lương Đễ điệu bộ như vậy, là vì cái gì."

      "Có lý có lý, cũng phải là Thuần tần là được. Về phần ta cũng vậy cũng chỉ là ưa có vài người ỷ vào sủng ái, khi dễ người khác mà thôi."

      Thẩm Tịch Nguyệt nhíu mày: "Nếu như Liên Lương Đễ hôm nay ràng mọi chuyện, vậy ta nhất định phải tìm Thái hậu nương nương hoặc là Đức Phi phân xử thử, có lý vô lý phải là của ta định đoạt, dĩ nhiên cũng phải ngươi Liên Lương Đễ định đoạt, hoặc là Bạch thường tại cố làm vẻ ủy khuất này, nếu như khóc là có thể giải quyết vấn đề, là có thể để cho người khác cho là mình vô tội, như vậy ta cũng ngại thử lần. Liên Lương Đễ hỏi phải trái đúng sai như vậy liền hỏi tội với ta, ngược lại biết là ỷ vào cái gì! Người đời đều Liên Lương Đễ là Đệ Nhất Tài Nữ Kinh Thành, theo ta thấy, cũng chẳng qua hữu danh vô thực mà thôi. Có tiếng có miếng."

      "Ngươi. . . . . ." Liền Tú Vân bị nàng phen như thế tức tới nỗi sắc mặt đỏ lên.

      "Hai vị tỷ tỷ chớ để vì Tiểu Điệp mà như vậy, là ta, đều là ta tốt, là lỗi của ta. . . . . ." Bạch Tiểu Điệp hoa lê đẫm mưa khẽ .

      "Ta ngược lại nhớ rằng, Bạch thường tại tuổi còn lớn hơn ta đấy." Thẩm Tịch Nguyệt khẽ giễu cợt. Xem nàng là dễ khi dễ?

      Nàng đời này nguyên tắc xử chính là người phạm ta, ta phạm người, nếu như người khác đánh nàng má trái, nàng riêng gì muốn đánh thẳng vào má trái nàng ta, má phải cũng bỏ qua.

      Bạch Tiểu Điệp tiếp tục đau khổ khóc.

      "Thuần tần hà cớ hùng hổ dọa người?" Bạch Tiểu Điệp che mặt, tựa như uất ức.

      "Đừng khóc, chúng ta có lý khắp thiên hạ. Chúng ta tìm Thái hậu phân xử." Liên Tú Vân kéo vai Bạch Tiểu Điệp khóc thút thít qua, nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Ai có thể cho trẫm, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nam đột ngột vang lên, nam tử áo mãng bào vàng óng ánh đứng nơi đó, sắc mặt ảm đạm khó hiểu.

      Editor: tử đinh hương

      Chương 40


      Nhìn thấy hoàng thượng, tiếng nức nở của Bạch Tiểu Điệp càng lớn hơn, Liên Tú Vân cũng còn cứng rắn giống như vừa rồi nữa, ngược lại để lộ ra uất ức, chỉ có Thẩm Tịch Nguyệt vẫn trừng mắt như cũ.

      Vẻ mặt quật cường đứng nơi đó.

      "Liên Lương Đệ, ngươi đến ." Giọng của Cảnh đế bình lặng gợn sóng.

      Liên Tú Vân nghĩ tới Cảnh đế chọn nàng trước, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cũng biểu ra mặt.

      Tác phong thành khẩn trả lời: "Hoàng thượng, tần thiếp ra ngoài tản bộ, tới nơi này thấy Thuần tần và Bạch thường, lại nghe giọng của Thuần tần rất dữ dội, Bạch thường lệ rơi đầy mặt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn như có uất ức. Đều là tỷ muội trong nhà, tội gì làm khó lẫn nhau, nên thiếp tới đây giảng hòa."

      Xem xét lời này. giống như nàng ta hoàn toàn trong sạch. Lại lộ ra vẻ nàng ta rất đại nghĩa.

      "Vậy sao?" Cảnh đế nhìn Bạch Tiểu Điệp: "Bạch thường, Thuần tần khi dễ ngươi?"

      Bạch Tiểu Điệp lắc đầu liên tục: " có, có, hoàng thượng, Thuần tần, Thuần tần nương nương, Thuần tần nương nương cũng chỉ tốt bụng an ủi tần thiếp."

      Tuy lời như thế, nhưng nội dung trong lời lại có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

      Thấy hai người như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt vòng vo trăm lần.

      Chuyện hôm nay nàng vốn thẹn với lương tâm, nhưng hai người này cùng liên kết, ràng cho thấy muốn đạp đổ nàng. Còn có hoàng thượng, hoàng thượng tới khi nào, tới bao lâu, có phải Liên Tú Vân nhìn thấy hoàng thượng nên mới có thể như thế hay ?

      Chỉ xoay chuyển suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt liền hủy bỏ đáp án của mình, nếu như Liên Tú Vân biết hoàng thượng đến, tất nhiên chuyện cứng rắn như vậy. Về phần Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp cũng biết.

      Tịch Nguyệt cũng chuyện, Cảnh đế dừng tầm mắt ở người nàng: "Thuần tần, họ ?"

      Tịch Nguyệt hồi phục tinh thần, lộ ra nụ cười rực rỡ, giọng chậm chạp: "Người xấu tác quái nhiều."

      Ha ha! Đừng Cảnh đế, ngay cả Lai Hỉ sau lưng Cảnh đế cũng nhịn được, người xấu tác quái nhiều, Thuần tần nương nương này đúng là dám .

      Dung mạo của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp dĩ nhiên bằng Thẩm Tịch Nguyệt, nghe nàng như thế, càng làm ra vẻ uất ức hơn.

      Cảnh đế đưa tay về phía Tịch Nguyệt, suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt chậm rãi đến bên cạnh , đặt bàn tay bé của mình vào tay .

      "Thuần tần cho trẫm, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Giọng êm ái, giống sóng nước chẳng xao khi nãy.

      "Cũng có gì, chỉ là có người nghe hôm qua Vũ Lan thị tẩm, hôm nay tới đây khinh thường ta chút thôi, khinh thường ta lại còn làm ra vẻ hoa lê đẫm mưa, bị ta khi dễ. Mà ******************* người khác, ta cũng chỉ có bốn chữ, có tiếng có miếng (nguyên văn là đồ hữu hư danh). Luôn muốn biểu mình giống người thường, giả vờ đoan trang giả vờ trượng nghĩa mà thôi."

      Lời ác độc này, ngay cả Bạch Tiểu Điệp và Liên Tú Vân cũng nghĩ đến, Thẩm Tịch Nguyệt chuyện nể mặt như thế.

      Mà Cảnh đế cũng kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại cười vui vẻ.

      Ôm nàng vào trong ngực: "Nha đầu này, hiểu chuyện, sao có thể như thế?"

      "A, lời luôn có ai tin tưởng." Nàng như có chuyện gì xảy ra.

      Mặc dù nàng biểu cũng toan tính lại hết sức kiên cường mà lời ác độc, nhưng Cảnh đế lại cảm thấy thân thể bé của nàng run rẩy.

      Nhìn kỹ nàng hơn, cũng phải là mạnh cậy mạnh sao? Nếu như rời , sợ là đôi mắt quyến rũ tràn đầy hơi nước phải rơi lệ.

      Nhéo thịt ở tay bé của nàng, Cảnh đế nhìn hai người giống như uất ức bên kia.

      Trong giọng đầy lạnh lẽo: "Nếu như phải trẫm sớm đứng nơi đây, chắc hẳn cũng bị hai người các ngươi lừa gạt. Liên thị xúi giục gây xích mích hạ xuống làm quý nhân, Bạch thị khích bác ly gián hạ xuống làm vũ quyên. Về sau nhớ thận trọng từ lời đến việc làm, thể tùy ý làm bậy."

      Sau đó chán ghét xoay người, dịu dàng trấn an nàng: "Nguyệt Nhi về cung trước, trẫm còn có chút chuyện, lát nữa qua xem ngươi. Biết ngươi bị uất ức. Ngoan, về chờ trẫm trước. Thời tiết ngày càng lạnh, Lai Hỉ, đưa lông Tuyết Hồ do Bắc Quyết tiến cống đến cung của Thuần tần."

      "Tạ ân điển của hoàng thượng." Trong giọng của Tịch Nguyệt cũng lộ ra vẻ hết sức vui mừng.

      Cảnh đế nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, lại trấn an: "Trẫm để cho ngươi chịu uất ức. Ngoan, về trước."

      "Được."

      Nàng cũng dây dưa, ngược lại quy củ rời , bước chân rời còn hơi dồn dập, thỉnh thoảng, thấy nàng giơ cánh tay giống như lau khóe mắt cái.

      Chắc hẳn nếu tiếp tục ở lại, nàng kiềm chế được mà rơi lệ, đứa bé quật cường.

      Mắt lạnh lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Tú Vân và Bạch Tiểu Điệp chút, hừ lạnh tiếng rồi rời .

      lâu sau, chuyện ba người tranh chấp làm xôn xao trong cung.

      Tịch Nguyệt quả hơi nhanh, nước mắt hoàn toàn chảy xuống.

      Đào Nhi thấy tình hình này, an ủi: "Chủ tử đừng để quá mức đau lòng, hoàng thượng lòng đối xử với chủ tử, để cho chủ tử chịu uất ức."

      Tịch Nguyệt lau nước mắt, cũng thêm gì.

      Hạnh Nhi lôi kéo Đào Nhi, lắc đầu cái, hai người lại trầm mặc.

      Trở lại Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, mọi người đều nàng đau lòng, lại biết dưới cái khăn hai má lúm đồng tiền của nàng tươi như hoa.

      "Chủ tử, Lai Hỉ công công tới, đưa lông Tuyết Hồ hoàng thượng ban thưởng tới."

      "Trình lên ."

      Tịch Nguyệt vuốt lông màu trắng mềm mại như nhung, khen thầm tiếng đúng là vật tốt. Lần này Bắc Quyết cũng chỉ tiến dâng mười tấm. Trừ bốn tấm hoàng thượng ban cho đại thần, tự dùng tấm, còn thừa lại chia ra tặng cho Thái hậu, Đức Phi, Phó quý tần, Đại hoàng tử.

      Tấm này, vốn cũng ít người nhìn chằm chằm, nhưng ngược lại nghĩ tới, hoàng thượng ban cho nàng.

      Mặc kệ hành động lần này của hoàng thượng chứa ý định gì, nàng đều mừng rỡ, nàng vốn cũng muốn phí thời gian bừa bãi vô danh trong cung, mỗi ngày cười tươi duyên dáng trước mặt , cũng bằng từng bước leo lên sao?

      Đồ quan trọng, nhưng ý nghĩa phía sau vật này mới là trọng điểm.

      Hoàng thượng Kiêu Vân cung, cho dù , đương nhiên Tịch Nguyệt cũng biết được. Nghĩ tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mỗi người trong cung này, ngón tay mềm mại của Tịch Nguyệt vạch lên cái đệm Tuyết Hồ dễ chịu, mặc dù nhìn Thái hậu như cũng hết sức hài lòng đối với Đức Phi, nhưng thực tế cũng phải là như thế, tối thiểu, công việc lớn trong cung này đều giao vào tay Đức Phi, hơn nữa mấy việc lớn trong cung, đều do Đức Phi tiến hành điều tra.

      Đức Phi, Đức Phi tra những chuyện kia vì Phó Cẩn Dao sao, sợ phải cố ý cho Đức Phi cơ hội nhét vào trong người chứ?

      Còn có hài cốt này, nếu chuyện này ở niên đại xa xưa, nhất định là người khác gây nên. Động thai khí, đúng vậy, trong cung lại có mấy người tâm hi vọng Phó Cẩn Dao sinh hạ đứa bé này.

      Sợ là ngay cả cha ruột của đứa bé này, cũng chưa chắc hoan nghênh .

      Hoàng thượng cần con cháu, Thái hậu cũng chú trọng hương khói, nhưng Phó Cẩn Tú đứa con trai rồi, hoàng thượng tuyệt đối để Phó gia có đứa bé thứ hai.

      Phó Cẩn Dao, nhất định là vật hy sinh thôi.

      Như vậy, an nguy của đứa bé này, phải xem thủ đoạn của Phó Cẩn Dao rồi.

      "Hoàng thượng giá lâm ~~~" Giọng bén nhọn của Lai Hỉ vang lên.

      Tịch Nguyệt cuống quít đứng dậy, đợi nàng tới cửa, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào.

      "Nguyệt Nhi."

      Nhìn kỹ dưới mắt của nàng, hơi đau lòng: "Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?"

      Nàng lắc đầu, vòng chắc eo , đầu cúi thấp cọ .

      Thấy hình như nàng còn buồn bực vui, Cảnh đế hiểu, lại hỏi nguyên do.

      Tịch Nguyệt cũng kiểu cách: "Hoàng thượng, nếu như, nếu như hôm nay phải người biết chuyện họ dối trước, người bảo vệ ta sao?"

      Trong giọng điệu này có mấy phần xác định.

      Dáng vẻ của nàng nhìn rất tội nghiệp.

      Cảnh đế nghe nàng vì vậy mà buồn bực vui, nhéo cái mũi của nàng chút.

      "Suy nghĩ lung tung cái gì, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi nên hiểu ." cũng trả lời thẳng, lại cắn cổ nàng.

      Nhìn lông Tuyết Hồ ném giường, Cảnh đế như nghĩ tới điều gì, dựa vào bên tai nàng rỉ tai hồi.

      Tịch Nguyệt nghe xong, sắc mặt đỏ tươi, cúi đầu nắm quyền đấm vai .

      "Làm sao người có thể như vậy, tại sao có thể?"

      thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tiếp tục rỉ tai, hai người liền cười đùa như vậy.

      Có lẽ Cảnh đế cũng chuyện gì tốt, quả nhiên, lúc sau bên trong phòng toàn tiếng thở dốc.

      Sau khi mây mưa, hai người cùng nhau dựa sát vào đầu giường.

      Cảnh đế vuốt cho Tịch Nguyệt nín khóc thút thít, khẽ chạm bên má nàng.

      "Nguyệt Nhi và Trần đáp ứng hề tốt như mặt ngoài?" giống như vô ý hỏi.

      "Đêm qua nàng ta khóc lóc kể lể với hoàng thượng?" Trong giọng của Tịch Nguyệt có giễu cợt nhàn nhạt.

      "Bốp!" Mông P bị đánh cái.

      "Nha đầu hư biết lòng tốt của người khác. Trẫm quan tâm ngươi... ngươi lại như thế. vật có lương tâm."

      Nàng bĩu môi nhìn .

      Dựa theo cằm cắn cái, ánh mắt có chút bốc lửa.

      Cảnh đế bị người cắn, ngược lại cũng thể nghiệm hiếm thấy.

      "Mất hứng?"

      " có." Nàng buồn bực .

      Bộ dạng uất ức tới cực điểm.

      Biết được bộ dạng nàng như vậy là vì cái gì, Cảnh đế cũng nhiều lời, đương nhiên, cũng cần những chuyện này với nàng, lần diễn xuất này cũng chỉ là cảm thấy nàng thú vị lại đáng thôi.

      Nâng khuôn mặt trẻ con của nàng lên: "Trẫm đối tốt với ngươi. Bất kể thế nào, trẫm cũng làm thương tổn ngươi."

      "Người thích ta có được hay ?"

      "Được. Trẫm thích ngươi. Ngươi cũng phải nghe lời, biết ?"

      "Ta nào có nghe lời."

      Thở dài.

      Ngón tay Tịch Nguyệt vạch lên lồng ngực của , chậm rãi : "Hoàng thượng hiểu quan hệ của ta và Vũ Lan. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ , mặc dù giữa nữ hài tử có die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhiều ganh đua so sánh, nhưng cho dù như thế, quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt. Muội muội ta đặc biệt nhất tuổi, tuổi Vũ Lan và ta cũng xấp xỉ, dĩ nhiên cùng nhau vui đùa thời gian dài. Tất cả chuyện này chỉ duy trì đến trước khi vào cung. Sau khi vào cung tất cả thay đổi, phải Vũ Lan hoặc là ta thay đổi, chẳng qua là thực tế khác biệt. có cùng nam nhân, vậy chúng ta thể nào như trước kia ."

      Cảnh đế nghe lời nàng , như có điều suy nghĩ.
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41

      Editor: Pinni

      Mặc kệ nghĩ cái gì, Tịch Nguyệt đều thể bộ dáng hồn nhiên trước mặt , cho dù có chút ương ngạnh cùng tâm cơ, đó cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi, đối với Cảnh đế, nàng luôn có bộ dạng hoàn toàn dựa dẫm.

      Quả nhiên, Cảnh đế nghe Tịch Nguyệt như vậy, tiếp tục hỏi nữa, chỉ có thế, hình như lực vuốt ve sống lưng nàng cũng nhàng hơn.

      "Trong cung này thị thị phi phi, ngươi cũng chớ để ý quá nhiều, có chuyện gì bồi Thái hậu uống trà đánh cờ, đấy cũng coi như là phương thức tiêu khiển tốt.

      Bọn họ ngươi tranh ta giành, cũng chỉ là hư danh, trong lòng trẫm chỉ có mình ngươi." Cảnh đế động tình .

      Mặc dù như thế, Tịch Nguyệt cũng dám tin đó là , chỉ có trời mới biết lời này với bao nhiêu thiếu nữ.

      Bất quá mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khuôn mặt nhắn của nàng vẫn tràn đầy cảm động, trực tiếp đưa môi đào của mình lên.

      Xem , biết là giả còn phải cảm động rơi nước mắt, thế giới này luôn là thú vị như thế đúng ?

      . . . . . .

      Chờ Cảnh đế rời , Tịch Nguyệt vùi mình trong nước, ngừng thở, hồi lâu mới thò đầu ra.

      Trong lòng chỉ có mình nàng? đúng là buồn cười.

      Nhiều nhất, nàng cũng chỉ là món đồ chơi biết nghe lời bên cạnh mà thôi.

      Nhưng câu trước của lại làm cho nàng có nhiều suy nghĩ.

      Thái hậu đối tốt với nàng, điều này vẫn luôn làm nàng phải suy nghĩ. Cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước, ngẫm lại hôm nay, là ý mà nghĩ tới sao? Bởi vì trong thời gian ngắn nàng thể có đứa bé, gia thế lại hiển hách, cho nên Hoàng thượng tìm Thái hậu làm núi dựa cho nàng?

      Nếu lớn mật chút, nàng phải nghĩ đến, Hoàng thượng muốn bồi dưỡng nàng thành Đức phi kế tiếp, Phó Cẩn Dao là thế lực thứ ba?

      Chu Vũ Ngưng xinh đẹp cao ngạo, Liên Tú Vân khó có thể trở thành người tài, Bạch Du Nhiên lạnh nhạt thờ ơ, về phần những người cũ trong cung, trong bốn năm đều leo lên được vị trí cao, chắc hẳn Hoàng thượng cũng muốn cho các nàng lên.

      Cho dù như thế, cũng chưa chắc nàng là lựa chọn tốt, hoặc là biểu của nàng có chỗ nào đó khiến Hoàng thượng thích?Bạn đọc truyện *******************.

      "Cẩm Tâm, trời tối nay u, treo đèn lồng đỏ lên ." Lau sạch thân thể, Tịch Nguyệt giao phó.

      "Vâng"

      Tịch Nguyệt đứng bên cửa sổ, xuyên thấu qua ánh trăng, người gác cổng có thể lờ mờ thấy được đèn lồng màu đỏ, khóe miệng nở nụ cười .

      Vốn ban đêm Tịch Nguyệt đều muốn dạo trong vườn, tản bộ, thời tiết lạnh dần, nàng cũng muốn chịu lạnh ra ngoài. biết tại sao, nàng rất sợ lạnh.

      Kiếp trước cũng xảy ra tình trạng như vậy.

      Nàng cũng nghi ngờ, nếu như tất cả mọi chuyện đều giống nhau như đúc, vậy sao nàng lại sống lại?

      thể tản bộ, cùng Đào Nhi và mấy đại nha hoàn ở trong phòng chuyển giải buồn.

      Trong mấy người này Đào Nhi là nhiều, tin tức cũng linh thông. So sánh với Quả Nhi trầm mặc ít , Đào Nhi quá hoạt bát.

      "Chủ tử, lúc gần tối nô tì có nghe được tin."

      "Tin tức gì chứ, cũng chỉ là mấy tiểu cung nữ tư xuân, tiểu cung nữ và thái giám có quan hệ mập mờ, ma ma nào đó có chuyện gì?" Hạnh Nhi trêu ghẹo nàng.

      Đào Nhi phục: " phải vậy đâu, lần này là tin lớn đấy, ngày mai các ngươi biết thôi."

      "Hả? Vậy là cái gì?" Tịch Nguyệt cười cười, hỏi.

      Đào Nhi thấy chủ tử tò mò, vội vàng hiến vật quý.

      "Hôm nay trong giếng cạn của Kiêu Vân cung phát hài cốt,Pinni, Phó quý tần bị kinh sợ. Hoàng thượng bây giờ Phó quý có thái, Kiêu Vân cung này nếu phát vật xúi quẩy như thế, tất nhiên thể tiếp tục ở. Hoàng thượng cũng với Phó quý tần, muốn cho Phó quý tần dời đến Trúc Hiên, ngày mai hạ chỉ."

      Tịch Nguyệt làm ra vẻ giật mình.

      Đào Nhi thấy mấy người kia cũng biết tin tức này, tiếp: "Trừ cái tin này ra, còn có việc khác nữa đấy, chính là Đức phi, là Thái hậu biết được Phó quý tần bị kinh sợ, lên án kịch liệt nô tài hầu hạ ở Kiêu Vân cung , còn lệnh Đức phi phải điều tra cho kĩ, muốn tiêu diệt kẻ an phận. Nhưng Phó quý tần làm sao có thể để Đức phi làm những thứ này! Hai người vẫn luôn đấu đá với nhau. Sau Hoàng thượng lại đến, nhắc tới dời cung, cũng chỉ , để Phó quý tần an toàn, hãy để cho Đức phi tra chút."

      "Ta xem, Đức phi này sao có thể đơn thuần giúp đỡ Phó quý tần. Trong cung này cũng chỉ có tiên Hoàng hậu và Đức phi sinh hoàng tử, nếu như Phó quý tần cũng sinh hạ hoàng tử, mẫu bằng tử quý, Phó quý tần lại có Phó gia ủng hộ, tương lai sau này như thế nào cũng khó !" Hạnh Nhi phân tích .

      Hai đại thái giám canh cửa, mấy người các nàng ngược lại có thể suy nghĩ của mình ở trong nhà.

      Tịch Nguyệt nghe lúc lâu, nghiêm túc mở miệng: "Các ngươi đều là đại cung nữ bên cạnh ta, rất nhiều đạo lý ta khỏi cần các ngươi cũng hiểu. Có lẽ người khác có ruồng bỏ ta nhưng có thể, nhưng các ngươi cũng có. Chỉ cần làm đại cung nữ bên cạnh ta , chuyện của các cung khác cũng nên nhiều. Nhưng các ngươi cũng biết, có số việc, tất nhiên phải cực kỳ thận trọng. Cũng phải quản tốt người làm ở Thính Vũ các chúng ta. Tựa như các ngươi suy đoán, thai này của Phó quý tần, cũng được an ổn, chúng ta muốn hại người, nhưng cũng phải đề phòng chớ bị người khác lợi dụng hoặc là hãm hại."

      Mấy người đều hiểu bây giờ càng phải thận trọng.

      Nàng cho phép có người lấy mình làm thế thân, tình hình bây giờ có thể thấy, loại khả năng này cũng phải là có.

      Xem ra, mấy ngày này nàng đúng là phải qua cung Thái hậu đánh cờ với người nhiều hơn mới được. An phận, mới là con đường đúng đắn nhất.

      Mấy ngày sau Tịch Nguyệt rất hiểu chuyện, trừ bồi Thái hậu đánh cờ, những lúc khác đều ra khỏi cửa.

      Trong cung bởi vì chuyện của Liên Tú Vân, Bạch Tiểu Điệp nên cũng có chút kiêng kị với Tịch Nguyệt. Dù sao ai biết, ý định của Hoàng thượng là như thế nào, mà Thẩm Tịch Nguyệt, còn là người được thánh thượng cưng chiều đấy.

      Kể từ đó ngày tháng của nàng cũng thanh tịnh.

      Phó quý tần đến Trúc Hiên. Nghe Phó quý tần rất thích nơi đó. Trúc Hiên danh xứng với thực, trong sân trồng rất nhiều trúc, trong viện còn có lầu các bằng gỗ, bên trong có các loại thư họa của danh gia, thanh cầm cổ, đúng là nơi thanh nhã.

      Hoàng thượng sau khi bàn công việc xong đến lầu các này, cùng với Phó quý tần, thưởng thức trà, nghe cầm.

      Chớ này ăn được quả nho nho còn xanh, mặc dù Trúc Hiên này là nơi tốt, nhưng Tịch Nguyệt vẫn luôn hoài nghi, về phần là lạ ở chỗ nào, nàng thể nào biết được. Nhưng mà cảm giác kì lạ đúng này ngày càng tăng. Nàng cảm giác, đối với cái Trúc Hiên này, mình bỏ quên cái gì.

      Nhưng cho dù như thế, nàng cũng thể quá ra ngoài, cũng chưa từng đặt chân tới Trúc Hiên, mặc kệ như thế nào, có cái gì đúng, cũng có quan hệ với Thẩm Tịch Nguyệt nàng.

      Nếu như mấy ngày này có cái gì tương đối thú vị, vậy coi như là Bạch Du Nhiên rồi. Nàng và Liên Tú Vân Bạch Tiểu Điệp có quan hệ tốt, trái lại nghĩ đến lấy được hảo cảm của Bạch Du Nhiên. Bạch Du Nhiên vốn lạnh nhạt, nhưng hôm nay tình cờ thấy nàng, cũng thu hồi mấy thứ lạnh nhạt hằng ngày, cũng cười nhiều hơn chút.

      Nếu như điểm khác nhau giữa Bạch Du Nhiên và Bạch Tiểu Điệp , nàng thấy Bạch Tiểu Điệp kinh ngạc vui mừng, nhưng Liên Tú Vân luôn là biểu tỷ nghiêm chỉnh của nàng. Lần diễn xuất hôm này của nàng ta, đúng là khiến Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ. Nhưng mà nghĩ đến thường ngày Bạch Du Nhiên cũng thân cận với Liên Tú Vân, Tịch Nguyệt nghĩ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

      Nghĩ lại trước kia, nàng dường như phát chút đầu mối, đây cũng phải là thể nhận ra.

      Mặc dù ngay cả Tú Vân là nữ nhi ruột của đại cữu cữu Bạch Du Nhiên , đại tiểu thư con vợ cả của Liên gia . Nhưng Liên gia hủ hóa, cũng thể so sánh với Bạch gia. Liên đại nhân cũng dựa vào Bạch gia hơi nhiều.

      ra Bạch phu nhân cũng phải là thân thích của, mà Bạch Du Nhiên và Liên Tú Vân đều là tài nữ tâm cao khí ngạo, dĩ nhiên hợp nhau, khó tránh khỏi tranh chấp hơi nhiều. Cứ như vậy, quan hệ biểu tỷ muội thân mật như thế nào.

      Mà Bạch Tiểu Điệp tuy là thứ nữ, nhưng mẫu thân Điệp di nương của nàng ta cũng là người hài lòng bên cạnh Bạch đại nhân, Bạch đại nhân đúng là xem trọng Bạch Tiểu Điệp dịu dàng nhã nhặn lịch nhiều hơn, hơn qua chính nữ Bạch Du Nhiên của mình.

      Bạch Tiểu Điệp lên được mặt bàn vả lại hết sức sùng bái Liên Tú Vân, như thế xem ra, hai người này tiến tới với nhau ngược lại là điều tất nhiên.

      Cả ngày bị người nhìn với ánh mắt sùng bái, có thể trợ giúp gia tộc giao hảo với Bạch gia, nàng ta còn nghĩ gì đến cảm nhận của dì và biểu muội của mình nữa. Càng nghĩ càng thấy Tú Vân đáng ghê tởm, Tịch Nguyệt cười lạnh, là uổng phí danh hiệu tài nữ.

      Nếu như tài nữ này là người khác bình định, cũng biết người bình định này thu bao nhiêu lễ vật của Liên gia mới có thể ra những lời trái lương tâm như vậy.

      Tịch Nguyệt là con vợ cả, cũng là người trong đại viện, cho dù sống lại, đối với lần diễn xuất này vẫn thấy ghê tởm. Ban đầu nàng trẻ tuổi, hiểu chuyện, nghe lời Vũ Lan , cho là Bạch Tiểu Điệp này ở nhà có thể được cưng chiều như vậy, tất nhiên là người lanh lợi, nhưng nghĩ đến, lại hại người nhà.

      Lần này hai người thế nhưng đồng thời vào cung, đúng là chuyện đáng cười.

      Hôm nay càng lạnh, ngày hôm qua xuất trận tuyết rơi đầu mùa, bây giờ rèm cửa trong nội thất thay bằng những tấm vải dày để chắn gió.

      Cẩm Tâm bưng nước nóng vào cửa rửa tay cho Tịch Nguyệt.

      "Có nghe Hoàng thượng tuyên người nào ?"

      Tịch Nguyệt rất ít chú ý Hoàng thượng tuyên người nào thị tẩm, hai ngày này lại ngừng hỏi thăm.

      Cẩm Tâm lắc đầu: "Chưa từng, hôm nay Hoàng thượng vẫn có giao thiệp với hậu cung."

      Tịch Nguyệt tư tuần, là ngày thứ năm, Hoàng thượng năm ngày chưa đặt chân tới hậu cung, mỗi ngày đều công vụ bề bộn, nhưng hôm nay thiên hạ thái bình, nào có công vụ gì đáng giá mất ăn mất ngủ như thế?

      Nếu như có chuyện gì, chính là năm ngày trước Lục vương gia mang theo gia quyến hồi kinh, đến Lục vương gia này, Tịch Nguyệt cũng biết được. Lục vương gia và Cảnh đế là huynh đệ ruột, lại xảy ra phản bội, hai người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế rất là kịch liệt, sau tiên hoàng lựa chọn Cảnh đế, đày Lục vương gia đến thành ngoài biên cảnh.

      Ngược lại nghĩ tới, lúc này thế nhưng hồi kinh rồi.

      Kiếp trước Lục vương gia vào kinh là sau khi nàng vào cung được bốn năm, hơn nữa khắp nơi đều đối chọi gay gắt với Cảnh đế, cho đến khi nàng chết. Hai người này càng đấu say sưa ! Tự nhiên, Cảnh đế là Hoàng đế, Lục vương gia là Vương gia có thực quyền, nhưng cho dù như thế, người trong hậu cung đều biết, Lục vương gia chờ cơ hội để phản lại Hoàng thượng.

      Khi đó Thẩm gia bọn họ gặp chuyện may, triều đình Lục vương gia còn dùng lời khó nghe để chống đối Hoàng thượng !

      Tuy cuối cùng cứu được Thẩm gia bọn họ, nhưng dù sao cũng được coi là vì Thẩm gia bọn họ ra sức, chính là biết đấu nhau hay là còn có tình gì khác.
      thuyt, dhtt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Bạn ơi trùng chương rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :