1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 35:

      Editor: Pinni.


      Chuyện đến đây vẫn chưa được coi là kết thúc, nhưng cũng chưa chắc có tiến triển gì thêm, Tịch Nguyệt phân tích, chuyện này chắc chắn đổ lên đầu Hiền phi ở lãnh cung.

      Mắt nàng tối lại, theo nàng thấy, ra Đức phi đáng nghi hơn Hiền phi, hoặc là, Đức phi tiếp tục kế hoạch mà Hiền phi từng làm.

      Mặc kệ Thái hậu tuyên nàng đến Tuệ Từ cung với mục đích gì, trải qua chuyện hôm nay, nàng chẳng còn chút sức lực nào cả. Quế ma ma mời đám đông ra ngoài.

      Bây giờ những phi tần này cũng chẳng còn tâm trạng nào để châu đầu ghé tai, ganh đua chèn ép nhau nữa, chuyện này, chắc chắn chưa dừng ở đây đâu. Hơn nữa có vài người mặc dù hiểu mình có làm chuyện như vậy. Cũng nên lời chính trực sợ thị phi trong chốn cung đình.

      Trong cung này, người nào có ý đồ, hơn nữa nếu như chứng cớ xác , dù ngươi làm nhưng cũng thể thoát tội.

      Tịch Nguyệt vì khóc mà hai mắt đỏ au, cả người có chút tiều tụy.

      Vội vàng trở về Thính Vũ các, chỉ thấy Cẩm Tâm ở trong phòng có chút nóng nảy.

      "Chủ tử ngài trở lại." Nhanh chóng phân phó người chuẩn bị nước nóng. Con mắt đỏ như vậy, đắp nước ấm sao khỏi được.

      "Cẩm Tâm, gọi tất cả mọi người trong Thính Vũ các đến đây cho ta." Vẻ mặt Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lẽo nghiêm túc.

      Cẩm Tâm dạ tiếng, vội vàng ra khỏi phòng.

      Trong chốc lát, Tịch Nguyệt xoa mắt xong, vào trong phòng, chỉ thấy những nô tì này ai nấy đều vâng lời đứng ở nơi đó. l 3qu ydo n.Từng người trông rất quy củ.

      Ngồi vào chỗ, Cẩm Tâm bưng trà ngon qua, Tịch Nguyệt nhấc ly trà lên, ngắm nhìn mọi người trong phòng.

      Mọi người biết xảy ra chuyện gì, nhưng mới vừa rồi Quế ma ma mang người tới đây lục soát phen, trong lòng bọn họ cũng phải là nghi ngờ. Lúc này nhìn Thẩm lương viện như thế, trong nội tâm liền thấy yên.

      Qua hồi lâu , Tịch Nguyệt để ly trà xuống, chậm rãi mở miệng: "Ta nhớ mình qua, nếu vào Thính Vũ các, chính là người của Thính Vũ các ta, cùng chung vui buồn với Thẩm Tịch Nguyệt ta. Có vinh tất cả cùng hưởng, có họa ai tránh được, đạo lý này các ngươi nên hiểu."

      Mọi người biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì . ít người mang tâm tư hướng về bên ngoài đều thầm chảy mồ hôi.

      "Chỉ có cơ hội, ta chỉ cho các ngươi cơ hội, ai có vấn đề, tự đứng ra. Ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu như các ngươi khăng khăng mực, như vậy ta xuống tay lưu tình." Giọng Tịch Nguyệt cũng hung ác, thậm chí trong lúc chuyện còn khẽ nở nụ cười.

      Cũng có người bước ra ngoài. Tịch Nguyệt cũng giận.

      Nhưng trong giọng có chút lạnh: "Tốt. Rất tốt. Các ngươi đều cho rằng mình có vấn đề, vậy chúng ta cứ tiếp tục."

      Lúc này tiểu thái giám tam đẳng Tiểu An Tử bùm cái quỳ xuống, giọng run rẩy: "Nô, nô, nô tài có lời."

      Mặt Tịch Nguyệt cũng có gì khác thường.

      Cẩm Tâm cất giọng lạnh lẽo: "."

      "Nô, nô tài, cái kia, Hân, Hân Vinh Hoa bên cạnh Thúy Nhi từng, từng cho nô tài chút ngân lượng, để tìm hiểu hành tung của chủ tử." Giọng run rẩy, dù ấp úng nhưng vẫn ra, mồ hôi trán lớn chừng hạt đậu.

      "Cẩm Tâm." Thẩm Tịch Nguyệt ý bảo, Cẩm Tâm dẫn người vào trong phòng, cũng biết được Cẩm Tâm vặn hỏi cái gì, trong lúc này Tịch Nguyệt vẫn khoan thai như cũ quan sát những người còn lại này.

      Trong chốc lát, hai người ra ngoài, vẻ mặt Tiểu An Tử ràng là trấn định rất nhiều. Thông minh đứng vào trong đội ngũ.

      "Những người khác có ai muốn ?" Cẩm Tâm hỏi.

      Trừ Tiểu An Tử, những người khác trái lại đều bày ra bộ dáng trung thành tận tâm. Mặt Tịch Nguyệt lộ ra nụ cười châm chọc.

      "Ai biết người khác có vấn đề, có thể tố giác. Sau khi tố giác được thăng cấp." Chớ xem thường cấp này, nếu phải đồng tiền có sức mạnh lớn, làm sao có thể địch nổi những thứ kia.

      Hơn nữa nếu như thăng làm nhất đẳng thái giám hoặc là cung nữ, thân phận tự nhiên cũng khác.

      Thấy có người lên tiếng, Tịch Nguyệt cũng hiểu được, này mặc dù có dụ hoặc, nhưng chưa chắc có người nguyện ý bán đứng người khác, dù sao, ai cũng biết được người sau lưng của họ là ai, rốt cuộc là người nào.

      "Ta cho các ngươi cơ hội." giọng Tịch Nguyệt rất nhạt, nhưng mọi người lại cảm thấy hồi lạnh lẽo.

      Cẩm Tâm cười yếu ớt nhìn mọi người cúi đầu.

      "Tiểu Toàn Tử, nửa tháng trước, ngươi Thư Ninh cung báo tin cho Linh Ngọc bên cạnh Phương tiệp dư , kết quả được cái nhẫn ngọc."

      Tiểu Toàn Tử cả kinh, vừa định giải thích, lại thấy ánh mắt Cẩm Tâm sáng tỏ, trong chớp nhoáng này riêng gì , ngay cả những người khác cũng hiểu . Chuyện hôm nay, sợ là trong lòng chủ tử sớm hiểu .

      Đây , chỉ là để cho bọn họ biết, Thính Vũ các này, ai được phép hai lòng.

      Tiểu Toàn Tử 'bùm' lập tức quỳ xuống, vừa định há mồm bị Cẩm Tâm ngăn lại.

      "Lê Nhi liên hệ tin tức với Thất Xảo trong cung An tiệp dư."

      "Thiến Nhi và Cửu Ninh bên cung Hỉ An của Đức phi có truyền tin tức cho nhau. . . . . ."

      Cẩm Tâm thong thả ung dung, từng chuyện từng việc , thậm chí ngày thường bọn họ gì với nhau cũng biết hết. Mọi người đều kinh ngạc, Cẩm Tâm trước tới nay luôn là người dịu dàng nhu nhược, luôn tươi cười, mặc dù nặng quy củ, nhưng cũng rất thông tình đạt lý.

      Nhưng nghĩ tới, nàng hẳn là cái gì cũng biết.

      Như vậy xem ra, trong phòng cũng quỳ khoảng bảy tám người.

      Nhưng dù có như thế, hai đại thái giám và bốn đại cung nữ bên cạnh Thẩm Tịch Nguyệt đều có trong đó.

      Tịch Nguyệt cười nhìn mọi người: " lẽ các ngươi nghĩ rằng lúc trước ta chỉ tùy tiện chọn người thôi sao? Cẩm Tâm, đem những kẻ này, mang hết qua bên Đức phi." Lại nghiêng đầu suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt giống như lầm bầm lầu bầu: "Lần sau, trực tiếp đưa thận hình tư."

      Thận hình tư trong cung, cũng giống như địa ngục.

      Tuy lần này là đưa đến chỗ Đức Phi, nhưng mọi người đều hiểu, Thẩm lương viện gióng trống khua chiêng làm như vậy, Đức Phi tất nhiên đối xử tử tế với bọn họ. Mà trong cung cũng kiêng kỵ như thế, dù là Thiến Nhi, cũng vô cùng thấp thỏm.

      ai biết, Đức Phi làm gì. Cách tốt nhất, chắc hẳn cũng là đưa tất cả các nàng đến thận hình tư thôi.

      Mặc dù mọi người ra sức cầu xin tha thứ, thề thốt, nhưng Tịch Nguyệt vẫn lay động chút nào, cơ hội chỉ có lần, chịu nắm chặt, tại khóc lóc có ích lợi gì đây?

      Nhìn người còn dư lại, Tịch Nguyệt cũng nhiều lời, đứng dậy trở về nội thất.

      Cẩm Tâm vẫn giữ bộ dạng trong quá khứ: "Làm nô tài, đừng tưởng rằng có thể đung đưa trái phải, hôm nay có bắt được các ngươi,*******************. có nghĩa là ngày khác có. Hãy nhớ lời của chủ tử."

      Hôm nay Đức Phi quản hậu cung, những người có vấn đề này, nàng ta buộc phải xử lý tốt.

      Tuồng hôm nay, cũng coi như là tạm thời hạ màn xuống.

      Trong chốc lát Đào Nhi, Quả Nhi trở lại.

      Nghe Đức phi chia những người này ra đưa đến bên củ tử họ ngầm giúp đỡ. Mà Thiến Nhi bị đưa đến thận hình tư. Ngược lại Tịch Nguyệt nghĩ tới, Đức Phi làm như thế, nghĩ đến, Đức Phi này có thể đến hôm nay, hề đơn giản.

      Hành động đánh người lấy thể diện này, ngược lại nàng ta làm rất thuận buồm xuôi gió.

      Hậu cung này cũng chính là như vậy.

      Đám đông cũng cho lui xuống, chỉ chừa mình Cẩm Tâm phục vụ.

      Cẩm Tâm là người nghiêm cẩn, phục vụ Thẩm Tịch Nguyệt đổi y phục, hai người tản bộ trong vườn.

      "Chủ tử, chuyện hương liệu trong cung và túi thơm tiết lộ ra ngoài, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

      "Ta bị hạ thuốc, dĩ nhiên là bị người hại, chúng ta chỉ cần làm ra vẻ tức giận và uất ức là tốt rồi." Tịch Nguyệt cười yếu ớt.

      Hương liệu của Thính Vũ các bọn họ có vấn đề, Tịch Nguyệt sao có thể biết, nhưng sau khi biết được thuộc tính cụ thể của chúng nàng liền quyết định tương kế tựu kế, ban đầu nàng cũng biết, nhưng khi nhìn qua sách thuốc này, cũng nghe Vạn phu nhân như vậy, nàng tất nhiên biết, nữ tử còn trẻ tuổi mà sinh con phải là chuyện tốt.

      Nghĩ đến nàng chỉ là nữ tử mười ba tuổi, vốn là đứa bé, nhưng nếu mang thai đứa , dĩ nhiên tổn hại khí huyết, chỉ tốt đối với mẫu thân, ngay cả với đứa bé cũng giống như vậy.

      Nàng vốn muốn ngừa thai, thế nhưng chuyện hương liệu này ngược lại giống như chó ngáp phải ruồi.

      Về phần Trần Vũ Lan đưa cái đó túi thơm, sao nàng lại có thể sử dụng chứ, kiếp trước bị thua thiệt lần rồi.

      So sánh với việc hương liệu này, túi thơm Trần Vũ Lan đưa có chứa xạ hương hình như là ác độc chút, cái này mặc kệ như thế nào, tốt với người có thai, ngược lại cũng ảnh hưởng đến cơ thể người bình thường, nhưng hàm lượng xạ hương trong túi cũng ngăn cản chuyện mang thai, nhưng sau khi mang thai tỉ lệ xảy thai vô cùng lớn.

      So sánh hai cái, Tịch Nguyệt càng ghét người phía sau hơn.

      "Chủ tử, mặc dù biểu tiểu thư cũng bị xử phạt, nhưng theo quy củ trong cung, nếu như ngày khác nàng ta được thánh cưng chiều, tất nhiên qua lại với chúng ta , ngược lại, nhất định là đối chọi gay gắt. Chúng ta có cần nghĩ cách hay ?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu: " cần. Trong cung này trừ Hoàng đế, cho dù là Thái hậu cũng tùy ý đẩy Tần phi biếm lãnh cung hoặc là phạt đánh. Mà Hoàng thượng, trái lại ta cảm thấy, bước kế tiếp muội muội được cho gọi để hầu hạ đấy."

      Tịch Nguyệt cười ra lời này, Cẩm Tâm hiểu.

      "Làm sao có thể chứ, nàng ác độc như thế, Hoàng thượng sao có thể?"

      "Làm sao biết. Pinni.Cẩm Tâm, chuyện trong cung này, ngươi còn phải lưu tâm nhiều, bước kế tiếp Phó quý nghi lên như diều gặp gió, lần này cũng được lên chức phi, nếu , sao có thể kiềm chế Đức phi? Mà ta mặc dù cũng coi như được cưng chiều, nhưng phần vị cũng cao, có gia thế hiển hách, trong thời gian ngắn lại thể mang thai! Mặt khác, ta là người có chút tùy ý, lại có xích mích với An tiệp dư. Chuyện hương liệu gián tiếp đắc tội Đức phi, hôm nay trong cung này kiềm chế lẫn nhau, giăng khắp nơi, còn phải là chuyện Hoàng thượng thích xem sao. Về phần biểu muội, ngươi , nếu như kiềm chế ta, biểu muội từ lớn lên với ta, biết gốc biết rễ lại thù địch lẫn nhau, chẳng khác nào Hoàng thượng treo đầu ta thanh kiếm lợi hại sao?"

      Cẩm Tâm nghe chủ tử phân tích, nhướng lông mày lên: "Đều là nhà Đế Vương vô tình , quả thế."

      "Cẩm Tâm, ngươi phải nhớ kỹ, điều ta muốn, chỉ là bước chân vững vàng, từng bước lên. Ta cần, là thân phận kèm theo cho ta quyền thế, địa vị, vinh dự, mà phải tình . phải tình của Hoàng thượng. Ngươi là người đáng tin cậy bên cạnh ta, phải nhớ kĩ điểm này."
      Last edited: 8/3/16
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 36

      Editor: Pinni_

      Tịch Nguyệt sớm có an bài, sau khi biết chuyện về hương liệu nàng nhanh chóng tính toán xong tất cả, vốn định đợi thêm năm rưỡi nữa mới vạch trần vụ này ra, nhưng vì chuyện Phó quý nghi mang thai, lại bị tiết lộ ra trước, Tịch Nguyệt đương nhiên là biết hết mấy chuyện vụn vặt của Thính Vũ các, mà những người này giữ lại đến bây giờ là để thể phẫn nộ của nàng.

      Về phần Tiểu Đặng Tử, con cờ của Thái hậu làm sao có thể tùy ý đẩy ra ngoài !

      Biết cách lợi dụng, mới là tốt nhất.

      Thái hậu vốn là thứ nữ vào cung, nghĩ đến nhất định gặp phải ít khó khăn. Nàng mỗi lần nhằm vào quý nữ nhà cao cửa rộng chắc chắn cũng làm Thái hậu vừa lòng. Nếu Thái hậu bị như vậy, cũng vào lúc Trần Vũ Lan nhắc tới tỷ muội tình thâm mà quát lớn.

      Có thể thấy được, nhớ tới năm đó tỷ muội các bà vào cung nhất định cũng từng trải qua ít cuộc đối đầu gay gắt.

      Nàng làm bất kì chuyện vô dụng nào, cho dù bây giờ biết người Hoàng đế an bài là ai, nhưng quân cờ Tiểu Đặng Tử này, nàng sử dụng tốt.

      Sau khi dùng bữa tối nàng dựa vào cửa sổ bên cạnh giường ngắm ánh chiều tà. Hình như trời chiều hôm nay cực kỳ đẹp, màu đỏ tươi, như mây hồng.

      Hạnh Nhi vén rèm lên, bước vào cửa.

      "Chủ tử, Lai Hỉ công công tới."

      Tịch Nguyệt liền vội vàng đứng lên, nghĩ đến cũng đúng, hôm nay nàng bị uất ức, Hoàng thượng cũng thờ ơ.

      Lai Hỉ nở nụ cười: "Nô tài ra mắt Thẩm lương viện, Thẩm lương viện, tiếp chỉ thôi."

      Tịch Nguyệt vội vàng quỳ xuống.

      "Thẩm thị hiền lương thục đức, thuần phác [thành , chất phác] dịu ngoan, rất được lòng trẫm, đặc biệt tiến phong làm tần, ban thưởng chữ Thuần. Thưởng Ngọc Như Ý đôi, trâm vàng đôi, lụa tơ vàng sáu cuộn, gấm Vân Nam sáu cuộn, trân châu mười hộp, bình phong Như Ý đôi. . . . . ."

      "Tần thiếp tạ chủ long ân ——"

      Lai Hỉ tai thính mắt tinh, vội vàng đỡ Thẩm Tịch Nguyệt đứng dậy.

      "Thuần tần nương nương đứng dậy, Hoàng thượng có , biết được ngài uất ức, hôm nay tiện tới đây, ngày mai chắc chắn tới trấn an. Nương nương chớ làm khó mình, chăm sóc tốt bản thân ." Lai Hỉ được Hoàng đế dặn dò. Dịu dàng an ủi Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Đa tạ Lai Hỉ công công chuyến này." cần Tịch Nguyệt nhắc nhở, Cẩm Tâm liền chuẩn bị thanh kim qua tử [cái này Pin biết là gì, ai biêt '金瓜子儿' cho Pin biết với nha], vẻ mặt tươi cười kín đáo đưa cho Lai Hỉ, Lai Hỉ dĩ nhiên là thêm gì, sau khi tạ ơn liền nhận lấy.

      cũng là thưởng thức Thuần tần nương nương ở điểm này, cũng lôi kéo nội thị bọn họ, quá nhiệt tình, cũng quá tự cao tự đại.

      Lai Hỉ hết toàn bộ ý đồ mình đến đây, cũng trì hoãn, lập tức rời .

      Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng , khóe miệng nhếch lên.

      Qua buổi trưa, thánh chỉ ban xuống, Phó quý nghi thăng lên hai cấp, gọi là Phó quý tần, mà lúc gần tối bản thân nàng cũng được thăng vị, tất cả mọi chuyện xảy ra đều đúng như những gì nàng đoán.

      Mặc dù nàng chỉ thăng lên cấp, nhưng mà bởi vì có ban thưởng chữ, thực tế cũng chẳng khác thăng lên hai cấp là mấy.

      Mím môi cái, Tịch Nguyệt gọi người hầu hạ mình tắm rửa nghỉ ngơi.

      Nô tài Thính Vũ các mặt mày tươi cười, tuy là ban ngày xảy ra chuyện kết bè kết cánh, nhưng nếu như mình an phận, ngược lại cũng tồi. Người chủ nhân này được sủng ái, phần vị [​IMG]
      thuyt, duyenktn1, dhtt2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37.
      Editor: trang bubble ^^

      Quá nửa đêm cơn mưa rơi xuống, hôm nay trở nên càng lạnh , Tịch Nguyệt mặc cũng nhiều, trong cung này dù là lạnh nữa, nhóm phi thần này cũng chưa chắc mặc nhiều, dù sao bên trong phòng cũng có Địa Long, mà mặc nhiều cồng kềnh chịu nổi, dù sao cũng được hoàng thượng coi trọng.

      mới vừa vào đông, trong nhiều cung Địa Long cũng chưa bắt đầu sử dụng, Tịch Nguyệt cũng như thế.

      Thấy nàng mặc ít như thế, Cẩm Tâm đóng cửa sổ, khuyên chủ tử nhà mình: "Chủ tử luôn thích mở cửa sổ, thời tiết hôm nay lạnh như vậy, cũng để ý thân thể."

      Hạnh nhi bưng thuốc sắc xong tới, thuốc này là để điều dưỡng thân thể.

      Hôm qua xảy ra việc như vậy, thái y cũng viết ra ít thuốc bổ.

      Chán ghét nhíu mày, Tịch Nguyệt nhàn nhạt rũ mắt: "Để xuống trước ."

      Bởi vì đêm qua Tịch Nguyệt dặn dò, Hạnh nhi cúi chào cái rời , nàng muốn đến khố phòng (kho) chọn lượng lớn tơ lụa màu vàng làm quần áo cho chủ tử, quần áo của phi thần trong cung này, tất cả đều là do Thượng y cục thống nhất hạn định làm ra, chỉ là cũng có phi thần này nọ thích để cho cung nữ có tay nghề tốt của mình tranh thủ làm.

      Thấy Hạnh nhi rời , Tịch Nguyệt đưa tay cầm chén thuốc bưng qua, tới chỗ bồn hoa bên trong phòng, hơi nghiêng, thuốc bổ cứ như thế góp phần làm cho cây xanh tươi.

      Nàng vẫn chưa muốn mang thai sớm như vậy.

      Cười trào phúng xong, đặt chén bàn, còn Cẩm Tâm bên cạnh lại thu dọn đồ đạc như cũ, giống như cái gì cũng nhìn thấy.

      Mặc dù kiếp trước Hạnh nhi có lòng trung thành, nhưng là đời này, nàng thể đánh cuộc.

      "Hoàng thượng Kiêu Vân Cung?"

      "Vâng"

      Hoàng thượng vốn , tối nay muốn tới Thính Vũ Các của bọn họ, lại bởi vì lúc chiều thân thể Phó quý thần có hơi khó chịu, ngược lại là trực tiếp nơi đó. Trong cung này cũng phải là như vậy sao? Phó Cẩn Dao dựa vào mình mang thai luôn muốn kéo hoàng thượng qua nhiều hơn, nhưng vậy như thế nào? Tựa như đêm qua. Cho dù là Kiêu Vân Cung, cũng ngủ lại nơi đó.

      Có lẽ lúc này Phó Cẩn Dao còn chưa hiểu, nhưng nàng hầu hạ hoàng thượng mười năm, dĩ nhiên là biết, thay đổi. Nghĩ đến qua ba đến năm năm nữa, Phó Cẩn Dao mới có thể nhận thực này.

      Nhã nhặn lịch cúi đầu, nàng vẫn luôn hiểu, rốt cuộc là tại sao hoàng thượng ngủ chung với người của ? Rốt cuộc là có điều bí gì?

      Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu, Cẩm Tâm cho là chủ tử lại vui vì hoàng thượng Kiêu Vân Cung.

      "Chủ tử, nếu hoàng thượng Kiêu Vân Cung, chắc là tới. Sông có khúc người có lúc, về sau chưa chắc chúng ta có cơ hội bù thêm, người cũng chớ để tức giận quá mức, tránh cho thân thể bị thương. Nô tỳ chuẩn bị nước cho người, người rửa mặt nghỉ ngơi?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Hoàng thượng nhất định đến."

      Điểm này, nàng rất chắc chắn. Thấy nàng như thế, Cẩm Tâm thêm gì nữa, thu dọn lại giường, nhìn bóng dáng Cẩm Tâm, Tịch Nguyệt chợt nghĩ đến cái gì, nở nụ cười.

      "Cẩm Tâm, dặn dò người chuẩn bị nước , ta muốn rửa mặt."

      Cẩm Tâm cho là chủ tử nghĩ thông suốt, phòng ngoài giao việc cho Đào nhi.

      Đào nhi nghe việc này, do dự chút, nhắc nhở: "Cẩm Tâm tỷ tỷ, tối nay hoàng thượng có chỉ muốn tới Thính Vũ Các của chúng ta. Chúng ta sớm như vậy. . . . . ."

      "Thân thể Phó quý thần ổn thỏa, hoàng thượng Kiêu Vân Cung rồi, có lẽ cũng tới cung chúng ta, trong lòng chủ tử dễ chịu, nên nghỉ ngơi sớm chút. Đúng rồi Quả nhi, giúp chủ tử chuẩn bị chút sữa bò ấm, trước lúc ngủ chủ tử dùng chút, ngủ ngon hơn."

      Đào nhi và Quả nhi nghe lời Cẩm Tâm , đều vội ra ngoài. Mặc dù [​IMG]
      thuyt, dhtt, duyenktn13 others thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 38

      Editor: AnhThơ

      Ánh sáng lấp lánh, trong phòng lượn lờ hương khí, bên trong mạn giường truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại.

      Cảnh Đế yên ổn nằm ở đó, còn Tịch Nguyệt lại nằm sấp ngực , nhàng hôn, tay liên tục di chuyển làn da trắng nõn của nàng.

      Vuốt ve hồi, kéo tay nàng tới bên dưới, nàng giống như muốn phản kháng nhưng cuối cùng vẫn mạnh bằng nam nhân nên cánh tay bị lôi kéo đụng vào nơi đó.

      Nàng dám cúi đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẹn thùng mang theo vẻ sợ hãi, cánh tay bị bắt ép, run rẩy cầm lấy thứ kia của .

      hít vào hơi, tay kia nhéo cái mông của nàng cái.

      "Hôm qua vừa mới sắc phong cho nàng, hôm nay còn chưa thấy nàng tạ ơn." Ngữ khí của nhàn nhạt, dường như có vẻ vui.

      Theo Tịch Nguyệt thấy, nhắc tới chuyện này vào lúc này cũng chỉ là vì muốn dỗ ngọt mà thôi.

      "Tịch Nguyệt đương nhiên là tạ ơn Hoàng thượng, người hiểu tấm lòng của thiếp mà." tay của nàng nắm thứ kia của bắt đầu hoạt động, tay kia vuốt ve khuôn mặt của , đầu ngón tay mềm mại lướt qua lông mi, hai mắt của , đặt lên đôi môi nhếch lên của .

      Vẽ theo hình đôi môi, ánh mắt Cảnh đế nhìn nàng dần trở nên thâm thúy.

      hé môi cắn ngón tay nàng làm cho nàng khẽ kêu lên.

      dùng lực lớn nhưng cũng chịu mở miệng ra.

      Nàng cười khanh khách : "Hoàng thượng chẳng lẽ là muốn ăn Nguyệt Nhi sao? Chỉ sợ là thiếp lớn như vậy, người ăn được." Nàng cươi duyên, đôi môi hơi chu lên. ***************

      Cảnh Đế biết đây là thói quen của Tịch Nguyệt nhưng nàng lại biết mỗi khi nàng chu môi đều khiến cho nhiệt huyết sôi trào.

      biết vì sao, mỗi khi nàng như vậy luôn cho có loại cảm giác kích thích khi 'bắt nạt' nàng. Chỉ nghĩ muốn trừng trị bé này.

      Thả lỏng miệng ra, nàng còn chưa kịp oán giận nhấc thân thể nàng lên, hé miệng cắn cắn đôi môi chu lên kia.

      Mặt nàng đỏ ửng như ráng mây chiều.

      Gặm cắn hồi lâu, rốt cuộc cũng buông nàng ra: "Thế nào? phải là trẫm ăn nàng sao?"

      Cho dù ở địa vị cao, thân là quân vương của quốc gia nhưng chung quy vẫn là nam nhân, ở giường, cũng vui vẻ mấy lời trêu chọc như thế này.

      Thấy nàng thẹn thùng liền xoay người đè nàng xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm nàng.

      Nâng đùi nàng lên liền tiến vào.

      "Mai hoa trướng lí tiếu tương tòng.
      Hưng hật nan đương lũ chiết trùng.
      Bách mị sinh xuân hồn tự loạn.
      Tam phong tiền thải cốt đô dung"*

      (Hoa mai trong trướng cười đùa, niềm vui vượt ngọn lũ đùa xông qua, xuân sinh quyến rũ thôi mà, tam phong mấy đỉnh hài hòa tâm can)

      nỉ non khiêu khích bên tai nàng. Nhìn đọc những câu thơ sắc tình như vậy, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.

      cười hì hì, bắt đầu chuyển động.

      Ra vào mấy chục lần, tốc độ của bắt đầu trở nên điên cuồng.

      Khi tiến vào nơi sâu nhất của nàng, Tịch Nguyệt run rẩy khóc lên.

      Nhưng, phàm là nam nhân, về vui vẻ khi được đứng đầu về khoản này, thấy nàng như vậy càng cảm thấy thỏa mãn.

      Ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an: "Nàng khóc cái gì? đứa bé, vui vẻ cũng khóc, vui cũng khóc."

      Tuy nàng vẫn nức nở nhưng quen phản bác: "Thiếp phải đứa bé. Nếu thiếp là đứa bé sao chàng có thể làm như vậy chứ."

      Nàng như thế khiến cho phải bật cười, phải đứa bé vậy lúc này nàng còn tranh cãi làm gì chứ.

      thổi hơi bên tai nàng: "Trẫm làm gì?"

      Trêu đùa trắng trợn.

      "Làm... như vậy." Đương nhiên là nàng thể ra miệng. Thấy lôi kéo nàng chịu buông, kiên trì muốn nàng ra làm gì.

      Nàng tức giận: "Thích làm chuyện đứng đắn."

      Lời vừa ra lại khiến cho Cảnh Đế bật cười.

      "Nàng thích sao?"

      Tịch Nguyệt thiếu chút nữa trợn mắt nhìn , xoay người chu môi để ý tới . anhtho_lequydon

      buông ta, ngồi người nàng, nắm lấy khuôn mặt nhắn của nàng: "Sao? Nàng thích sao? Hử?"

      Loại đùa giỡn này thực khiến người ta tức giận. Tịch Nguyệt trừng mắt nhìn , lại ngừng hôn lên người nàng.

      Nàng cực kỳ sợ nhột, trêu chọc nàng như vậy, nàng đương nhiên vặn vẹo để tránh né, tránh né hồi, trong mạn gường lại truyền ra tiếng thở dốc, rên rỉ...

      ***

      Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, Tịch Nguyệt hơi uể oải nằm giường, đứng dậy. Cũng may là cần phải thỉnh an, nếu thực là nàng bị hành hạ đến mệt chết.

      Nhớ lại Hoàng thượng đêm qua kịch liệt thế nào, Tịch Nguyệt ai oán cúi đầu nhìn cơ thể mình, làn da vốn trắn nõn giờ chỗ nào có dấu vết. Hoàng thượng lúc nào cũng như vậy khiến cho người ta buồn bực, nhưng mà bản thân nàng lại luôn luôn thể cự tuyệt .

      Tóm lại, trong quá trình này phải là nàng hưởng thụ, nay cha và ca ca của nàng ở triều đình còn phải xem sắc mặt của người khác, nàng ở trong hậu cung cũng thể tự coi mình là nhất.

      Hôm nay mưa to đương nhiên có người nào đến đây, vì vậy nàng cũng chiều theo tính tình của mình, vẫn nằm giường đứng dậy. Tuy nằm nhiều tốt nhưng tại nàng mệt chịu nổi.

      Tối qua, lúc Cảnh đế rời vỗ vỗ gương mặt tròn trịa của nàng có thể hôm nay trở lại. Tịch Nguyệt hiểu rốt cuộc Hoàng thượng thích như thế nào, nhớ tới những lời hôm qua trong lúc làm chuyện đó khẽ thở dài.

      Hoàng thượng đến đây, biết tại Phó quý tần kiêu ngạo có tâm trạng thế nào.

      Tịch Nguyệt nghĩ tới mình ở hậu cung, chậc chậc, kẻ địch của nàng đúng là thiếu.

      "Chủ tử..." Đào Nhi trở về từ bên ngoài, vào nội thất.

      "Có chuyện gì?" Có Đào Nhi ở bên cạnh, đúng là thường xuyên được nghe chuyện lí thú.

      mặt Đào Nhi có chút tức giận: " phải là chuyện Trần đáp ứng sao. Nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, nghe khi Hoàng thượng hạ triều nàng ta ở đường của Tuyên Minh Điện, giả bộ quản mưa lớn hái hoa."

      "Chỉ là hái đóa hoa thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì."

      Đào Nhi phục : "Hoàng thượng tuyên nàng ta tối nay tới Tuyên Minh Điện thị tẩm đó, chủ tử."

      Tịch Nguyệt hề tức giận, đây vốn là chuyện trong dự kiến của nàng. Chỉ cần Trần Vũ Lan sử dụng thủ đoạn, Hoàng thượng đương nhiên tiếp chiêu. Dù sao nàng ta cũng là quân cơ trong trận thế chế ngự lẫn nhau trong hậu cung của Hoàng thượng!

      "Trong cung này phải đều là như vậy sao, Hoàng thượng thích là được. Ngươi cần để ý những chuyện linh tinh này, chừng người ta lại đẩy chủ tử nhà ngươi là ta đây lên đầu sóng."

      Tịch Nguyệt mỉm cười.

      Đào Nhi nghe xong, suy nghĩ kĩ càng, quả là như vậy.

      thầm tự giận chính mình: "Là nô tỳ ngu dốt."

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Tối nay hẳn Hoàng thượng tới đây. Ngày mai là ngày đầu tiên nàng ta thỉnh an sau khi được thị tẩm, buổi sáng chúng ra sớm chút, ta muốn đường đụng phải những người liên quan."

      Tuy Tịch Nguyệt chỉ là vị Tần Chính lục phẩm nhưng mà hậu cung này chỉ có ba mấy, chưa đến bốn mươi người. Trong số đó, phân vị của nàng cũng khá cao, tại còn là người được sủng ái, đương nhiên giống trước kia. di3nd4nl3quyd0n

      Sáng sớm hôm sau.

      Tịch Nguyệt rời giường rất sớm nhanh chóng mặc y phục rồi tới Tuệ Từ Cung. Bạch Tiểu Điệp và đích tỷ của nàng ta Bạch Du Nhiên cùng với Lệ tần Chu Vũ Ngưng đều ở đó.

      Mỗi lần thỉnh an Bạch Du Nhiên đều tới rất sớm, cũng nhiều, rất quy củ nhưng Chu Vũ Ngưng khác, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng ta tới sớm.

      Chào hỏi lẫn nhau xong, Tịch Nguyệt ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh Bạch Du Nhiên.

      Quế ma ma thấy Tịch Nguyệt đến, thân thiết chào hỏi: "Hôm nay Thuần tần nương nương tới sớm vậy."

      "Hôm qua mưa cả ngày, ta ở trong vòng nhàn rỗi có việc gì làm liền chợp mắt hồi, buổi tối cũng ngủ tử sớm nên sớm ngày hôm nay tỉnh rồi." Tịch Nguyệt cũng thân thiết .

      Bạch Du Nhiên nhìn hai người trao đổi với nhau, mỗi ngày nàng ta đều tới sớm nhưng chưa từng được Quế ma ma chuyện như vậy.

      Nhìn kĩ Thuần tần, trong vài ngày ngắn ngủi liền từ vị trí Thẩm thường tại tới phân vị Thuần tần. Phân vị dù cao nhưng cũng là người lên nhanh nhất trong số đám phi tần.

      Nàng hơi khó hiểu nhưng lại cảm thấy được đúng là nhìn người nên chỉ nhìn bề ngoài.

      Thực đúng là mỗi người đều có nhân duyên của mình.

      bao lâu sau, mọi người đều đến đông đủ, tuy Phó Cẩn Dao mang thai nhưng vẫn rất giữ quy củ.

      Thái hậu thấy nàng, gật gật đầu, dường như rất vừa lòng.

      Phó Cẩn Dao thấy vậy khẽ cong môi cười.

      Thấy khí trong Tuệ Từ cung vui vẻ hòa thuận, Đức Phi chọn lúc này để mở miệng: "Mẫu hậu, mấy ngày trước mẫu hậu dặn dò con điều tra chuyện hạ độc trong cung giờ có kết quả rồi."

      Ánh mắt Thái hậu rơi xuống người Đức phi, nhàn nhạt "À..." tiếng, giọng điệu có chút nghi vấn.

      Chúng phi tần nghe thấy Đức Phi vậy đều yên lặng ngồi thẳng lưng, sợ bị liên lụy, ngưng thở đợi nàng ra kết luận.

      "Ngày ấy tra được Thuần tần muội muội bị người ta tính kế làm cho nô tì bất ngờ, hậu cung này luôn luôn an ổn, ngờ lại xuất loại chuyện hèn hạ thế này. Được Thái hậu tín nhiệm, nô tì điều tra để cho Thuần tần muội muội lời công bằng."

      Đức phi chuyện luôn luôn có ám chỉ, lần này là ám chỉ là tú nữ các nàng mới tiến cung làm cho hậu cung này xảy ra lắm chuyện hơn.

      Thái Hậu ngồi chủ vị cũng nhiều, người khác đương nhiên cũng lên tiếng.

      "Nô tì cẩn thận điều tra phủ Nội Vụ, tìm ra rất nhiều chứng cứ, tại bắt được phạm nhân, người này vốn chính là thân tín của Tống thị. Tống thị thấy Thuần tần được sủng ái nên ghen tị mới làm ra chuyện này."

      Toàn bộ đúng như Tịch Nguyệt dự kiến, Tịch Nguyệt cong môi, mỉm cười như có như .

      Người khác tiện lên tiếng còn Thuần tần lại cụp mắt xuống, nhìn ra biểu tình. Thái hậu cũng gì, trong lúc nhất thời, khí lập tức lạnh xuống.

      lâu sau, Thái hậu nhìn những gương mặt xinh đẹp bên dưới, lạnh nhạt mở miệng: "Tống thị ở trong lãnh cũng, cho dù có xử lí nữa cũng thể giết nàng. Mọi chuyện cứ kết thúc như vậy , nhưng mà đúng là Thuần tần chịu ủy khuất rồi. Truyền ý chỉ của ai gia, thưởng cho Thuần tần vạn lượng hoàng kim. Đứa bé nàng là người có tâm tư, tuổi tác lại còn , dễ bị người khác lừa gạt nhưng lại biết người vẫn luôn xưng tỷ gọi muội với ngươi chắc gì lòng với ngươi. Đức phi, về sau ngươi chiếu cố Thuần tần nhiều chút. Còn những người lên nổi mặt bàn cần để ý."

      Thái hậu xong, thoáng nhìn qua Trần Vũ Lan, lúc này nàng ta an tĩnh ngồi ở đó giống như con búp bê vải.

      Lời này của Thái hậu ràng là thiên vị Thuần tần, cho dù Đức phi vừa ý cũng làm trái ý Thái hậu.

      Nàng ta cười mềm mại, : "Nô tì hiểu ."

      Thái hậu hài lòng gật đầu: "Ai gia lớn tuổi, thích quản những chuyện lớn trong cung này, nhưng mà như vậy cũng để cho các ngươi làm loạn nơi này."
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 39
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Thái hậu sai mọi người rời , giữ lại mình Thẩm Tịch Nguyệt.

      Điều này làm cho các vị phi tần sinh lòng oán hận, ngoài mặt lại vẫn là vẻ dịu dàng, tươi cười.

      Tống thị lãnh cung, dĩ nhiên là giận chó đánh mèo được, nhưng Trần Vũ Lan lại nơi này. Nếu như phải nàng ta dùng thủ đoạn ác độc này ý đồ ám hại Thẩm Tịch Nguyệt. Há có thể có kết quả này.

      Hoàng thượng để đền bù nàng thăng phần vị cho nàng, hôm nay Thái hậu lại như thế.

      Ánh mắt Trần Vũ Lan này nhìn giống như dao găm.

      Giữ Tịch Nguyệt lại, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, Thái hậu gật đầu: "Hôm nay ánh mặt trời ngược lại tệ, cùng ai gia ra ngoài dạo chút."

      Tịch Nguyệt vội vàng tới đỡ Thái hậu: "Tần thiếp buổi sáng khi tới đây cảm thấy vẫn có chút lạnh. Thái hậu người khoác áo ngoài vào."

      Quế ma ma đương nhiên cũng hiểu được, đem áo choàng gấm nhung màu xanh ngọc choàng lên người Thái hậu.

      Tịch Nguyệt nhìn trang phục này của Thái hậu, cười cười, hé miệng: "Lúc đầu tần thiếp vào cung liền nghe Hoàng thượng thích màu lam. Các tỷ muội cũng mặc nhiều trang phục màu lam. Lấy niềm thích của Hoàng thượng."

      Thái hậu cũng nhiều, nhìn nàng.

      "Nhưng mới rồi tần thiếp đột nhiên lại cảm thấy, nhất định là mọi người nghĩ sai rồi."

      Thái hậu lúc này bật cười: "Ngươi là lanh lợi."

      Tịch Nguyệt cũng có kiêng dè, cùng Thái hậu tán gẫu.

      Nàng chu miệng: "Tần thiếp mới lanh lợi."

      Thái hậu thấy nàng như thế, vỗ vỗ tay nàng.

      "Mấy ngày nay sách thuốc xem thế nào rồi? Nếu như ngươi thích, ai gia ban thưởng ngươi mấy quyển." Thái hậu mở lời như có chuyện gì xảy ra.

      Cũng suy nghĩ tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời của bà, Tịch Nguyệt cười khéo léo từ chối: "Đa tạ thái hậu nương nương ân điển. Chỉ là, Tịch Nguyệt vốn là giết thời gian, quyển sách này cũng chẳng qua chỉ khó khăn lắm nhìn mấy tờ, nếu như Thái hậu đem sách thưởng cho thần thiếp. Thần thiếp ngược lại cảm thấy có chút thẹn với sách này. Có lẽ, sách cũng là cần tri ."

      Thái hậu cũng cười: "Sách này còn có tình cảm? Rốt cuộc là tuổi còn , mọi việc luôn có thể nghĩ đến như thế."

      Tuy tản bộ, hai người cũng xa, chỉ dạo trong sân, nhìn ra cây có chút quang, Thái hậu tiếp tục cười: "Hôm qua mưa to, cây này ngược lại trong nháy mắt liền quang rồi."

      Tịch Nguyệt hiểu, Thái hậu có lẽ là nghĩ tới hôm qua Trần Vũ Lan thị tẩm.

      "Quang có quan hệ gì đâu, sang năm có thể lại mọc, dù sao cũng bốn mùa luân hồi."

      "Đúng vậy, dù sao cũng bốn mùa luân hồi. Mọi việc tâm bình tĩnh đối đãi là tốt rồi." Thái hậu đây là biến thành an ủi Thẩm Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt hiểu, Thái hậu làm sao lại đối với nàng tốt lên, hơn nữa coi như là quang minh chính đại cho người khác biết, nàng là đứng về phía mình, kiếp trước đây chẳng hề từng xảy ra, Tịch Nguyệt hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?

      "Tần thiếp hiểu."

      Thái hậu hài lòng gật đầu.

      Hai người cứ tản bộ trong hoa viên như vậy, ngược lại cũng mãn ý.

      Nhưng thanh tịnh này cũng có duy trì bao lâu, Quế ma ma sắc mặt nặng nề tới đây.

      Thái hậu cũng có kiêng dè Thẩm Tịch Nguyệt, có lẽ, mặc dù quan trọng, nhưng lại cũng phải chuyện cần kiêng dè.

      " . Lại ầm ĩ cái gì rồi."

      Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn ngón chân mình, cũng chú ý diện mạo.

      "Khởi bẩm Thái hậu, là người trong cung Phó quý tần tới, là trong giếng cạn sân Kiều Vân Cung phát cỗ hài cốt, có lẽ cũng có chút niên hạn rồi, Phó quý tần lúc ấy lại bị dọa sợ, động thai khí."

      Thái hậu nghe xong giọng giọng điệu hơi lạnh: "Phó quý tần tuyệt thể nào tự mình phát chuyện như thế trong giếng, gọi Đức Phi tới, xem ra Kiều Vân Cung cũng là nên chỉnh lý rồi. Nàng ta có thân thể hữu tâm vô lực, vậy hãy để cho Đức Phi . Sao lại đem chuyện đê tiện này truyền tới trước mặt nàng ta. Ai gia bao nhiêu lần rồi, hoàng tự là quan trọng, xem ra có vài người là muốn làm gió thổi ngoài tai rồi."

      Thái hậu nổi cáu phen, cũng nhắc tới chuyện mời Thái y.

      Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, biết cái này có phải là nhằm dò xét mình . Sao lại vừa khéo xảy ra chuyện như vậy.

      Có điều nàng cũng nhiều, nếu như có thể biến mất, e là nàng sớm trốn ra xa được rồi.

      "Thuần tần ngươi trở về trước ."

      "Vâng"

      Tịch Nguyệt mang theo Hạnh nhi Đào nhi bên cạnh vội vàng rời .

      Chuyện như thế này vốn cũng phải là nàng nên nhúng vào, bước kế tiếp, Phó Cẩn Dao này phải chuyển vào Trúc Hiên rồi.

      Nhắc tới Trúc Hiên, cũng là cái gì đó rất đặc biệt tồn tại trong cung, hình như bắt đầu từ tiên Hoàng là như thế, nữ tử được sủng ái cũng chuyển vào Trúc Hiên. Cả đời trước, Phó Cẩn Dao chính là sau khi Hiền phi sụp đổ dọn vào Trúc Hiên.

      Mặc dù chỗ này cũng phải là nhất cung gì, vẻn vẹn được cái hiên tự, nhưng nó cũng cất giấu tầng thâm ý khác.

      Đó chính là tác dụng tốt của hai chữ "Sủng phi".

      "Thuần tần tỷ tỷ." giọng dịu dàng truyền đến.

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn qua, hẳn là Bạch Tiểu Điệp. Trong lòng có chút vui, nhưng cũng biểu , giọng nhàn nhạt: "Bạch thường tại sao vậy?"

      Bạch Tiểu Điệp này ràng to hơn nàng, càng muốn làm ra cảm giác vừa yếu đuối lại nhắn này.

      "Hôm qua mưa to, sau cơn mưa khí lúc nào cũng trong sạch, ta thích tản bộ sau cơn mưa, hưởng thụ hương thơm của đất này."

      Tịch Nguyệt nhìn điệu bộ nàng ta như vậy, muốn dư thừa quan tâm: "Vậy Bạch thường tại tiếp tục hưởng thụ hương thơm , ta còn muốn hồi cung nghỉ ngơi."

      xong liền muốn rời , nhưng Bạch Tiểu Điệp lại có ý tưởng như vậy, vội vàng ngăn cản nàng.

      "Thuần Tần sao vội vàng như vậy? Chi bằng cùng ?"

      "Ta mệt mỏi." Nàng chuyện cũng nể tình.

      Bạch Tiểu Điệp thấy nàng như thế, cắn môi, đáng thương: "Thuần tần tỷ tỷ, ta chỉ là bởi vì chúng ta cùng bị Vũ Lan tổn thương, muốn cùng tỉ hàn huyên chút. Ngươi là biểu tỷ nàng, ta với nàng ta tình như tỷ muội, vốn cũng là gọi nàng ta câu tỷ tỷ. Nhưng nàng ta đối đãi với chúng ta như thế, lòng ta đây, hết sức khó chịu. Nhưng lại nghĩ, có phải là chúng ta oan uổng cho nàng ta hay , nàng ta cũng là bị kẻ xấu làm hại?"

      Nghe lời này của nàng ta, Tịch Nguyệt cũng có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng giọng có chút nghiêm nghị: "Bạch thường tại lỡ lời rồi, trong cung này, vốn tất cả đều là tỷ muội, chúng ta đều là hầu hạ Hoàng thượng, gọi tỷ muội vốn là bình thường, lại cớ gì thân với thân. Về phần Vũ Lan, nàng ta tuy là biểu muội ta, nhưng cũng là Hoàng thượng Trần Đáp Ứng. Xuất giá tòng phu, chúng ta cũng nên vì Hoàng thượng trước tiên. Con nối dõi này liên quan đến đại , bất kể như thế nào, cũng thể làm niệm tưởng ác độc này. Về phần oan uổng, kẻ xấu, ai là kẻ xấu, kính xin Bạch thường tại cẩn thận lời . Chuyện trong cung tự có Hoàng thượng Thái hậu suy nghĩ, chúng ta an phận thủ thường, hầu hạ Hoàng thượng tốt. Chẳng lẽ Bạch thường tại tin Thái hậu truyền ngự y?"

      Bạch Tiểu Điệp ngờ Thẩm Tịch Nguyệt như thế, sững sờ nơi đó, có chút biết làm sao, chỉ là lát liền uất ức rơi lệ.

      "Thuần tần tỷ tỷ, ta là vì tốt cho Vũ Lan, nếu như nàng ta làm chuyện xấu vậy, Hoàng thượng như thế nào lại lâm hạnh? Chúng ta đều từng qua lại thân thiết với nàng ta, lúc này lôi kéo nàng ta, chẳng lẽ muốn nhìn nàng bị khi dễ sao?"

      Tịch Nguyệt nghe nàng ta vừa như thế, ngược lại nở nụ cười, Bạch Tiểu Điệp này đúng là đơn giản, đây là chuyện cười nàng ta đêm qua bị Trần Vũ Lan đoạt mất Cảnh đế?

      "Bạch thường tại ngược lại lỡ lời rồi. Hoàng thượng lâm hạnh người nào chẳng lẽ còn cần thông qua Bạch thường tại đồng ý? Về phần Trần Đáp Ứng bị khi dễ, là thể nào tới, nghĩ đến nếu như lúc ấy phải Bạch thường tại Tuệ Từ cung, Thái hậu tất nhiên vào điều tra kỹ chuyện này sâu hơn, cũng chính bởi vì bằng chứng của Bạch thường tại, mới định Trần Đáp Ứng tội danh ác độc, thế nào? Hôm nay Bạch thường tại thấy Trần Đáp Ứng thị tẩm, liền muốn mong lên? khi như vậy, ta nghĩ Bạch thường tại vẫn là sớm chút chờ cửa Kiều Vân Cung mới phải."

      Tịch Nguyệt lén đổi quan niệm, hơn nữa giễu cợt Bạch Tiểu Điệp.

      Nàng ta ngập ngừng khóe miệng, giọt nước mắt to ngừng xuống: "Ta có, ta có, tại sao ngươi muốn như vậy. . ."

      "Bạch thường tại đây là làm cái gì vậy, làm giống như ta khi dễ ngươi bằng."

      "Thuần tần cũng chính là khi dễ nàng ta sao? Bạch thường tại khóc thành ra như vậy rồi, Thuần tần tội gì hung hăng dọa người." giọng nữ vang lên, Thẩm Tịch Nguyệt nhìn sang, chính là Liên Tú Vân.

      Mặc dù sau khi thị tẩm cũng có tiến phong, nhưng Liên Tú Vân phần vị bây giờ cũng có cao hơn Thẩm Tịch Nguyệt, nàng quy củ chào cái, nhưng lời ngược lại cũng khách khí.

      "Liên Lương Đễ chẳng lẽ cho là Bạch thường tại đúng? Bạch thường tại tại sao khóc thút thít như thế? Cũng phải là bởi vì nàng ta để ý? Trong cung này, là coi trọng phép tắc, cũng biết Liên Lương Đễ điệu bộ như vậy, là vì cái gì."

      "Có lý có lý, cũng phải là Thuần tần là được. Về phần ta cũng vậy cũng chỉ là ưa có vài người ỷ vào sủng ái, khi dễ người khác mà thôi."

      Thẩm Tịch Nguyệt nhíu mày: "Nếu như Liên Lương Đễ hôm nay ràng mọi chuyện, vậy ta nhất định phải tìm Thái hậu nương nương hoặc là Đức Phi phân xử thử, có lý vô lý phải là của ta định đoạt, dĩ nhiên cũng phải ngươi Liên Lương Đễ định đoạt, hoặc là Bạch thường tại cố làm vẻ ủy khuất này, nếu như khóc là có thể giải quyết vấn đề, là có thể để cho người khác cho là mình vô tội, như vậy ta cũng ngại thử lần. Liên Lương Đễ hỏi phải trái đúng sai như vậy liền hỏi tội với ta, ngược lại biết là ỷ vào cái gì! Người đời đều Liên Lương Đễ là Đệ Nhất Tài Nữ Kinh Thành, theo ta thấy, cũng chẳng qua hữu danh vô thực mà thôi. Có tiếng có miếng."

      "Ngươi. . . . . ." Liền Tú Vân bị nàng phen như thế tức tới nỗi sắc mặt đỏ lên.

      "Hai vị tỷ tỷ chớ để vì Tiểu Điệp mà như vậy, là ta, đều là ta tốt, là lỗi của ta. . . . . ." Bạch Tiểu Điệp hoa lê đẫm mưa khẽ .

      "Ta ngược lại nhớ rằng, Bạch thường tại tuổi còn lớn hơn ta đấy." Thẩm Tịch Nguyệt khẽ giễu cợt. Xem nàng là dễ khi dễ?

      Nàng đời này nguyên tắc xử chính là người phạm ta, ta phạm người, nếu như người khác đánh nàng má trái, nàng riêng gì muốn đánh thẳng vào má trái nàng ta, má phải cũng bỏ qua.

      Bạch Tiểu Điệp tiếp tục đau khổ khóc.

      "Thuần tần hà cớ hùng hổ dọa người?" Bạch Tiểu Điệp che mặt, tựa như uất ức.

      "Đừng khóc, chúng ta có lý khắp thiên hạ. Chúng ta tìm Thái hậu phân xử." Liên Tú Vân kéo vai Bạch Tiểu Điệp khóc thút thít qua, nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Ai có thể cho trẫm, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nam đột ngột vang lên, nam tử áo mãng bào vàng óng ánh đứng nơi đó, sắc mặt ảm đạm khó hiểu.
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :