1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25. Tuệ Từ cung, ý định của thái hậu

      Editor: trang bubble ^^

      Tuệ Từ cung.

      Trong phòng tiếng đàn lượn lờ, nếu như có người thấy tình cảnh vậy tất nhiên kinh ngạc đến ngậm được miệng, lúc này đánh đàn, lại là nữ nhân tôn quý nhất trong cung này.

      Hoàn tất khúc, thái hậu có chút giật mình nhìn về phía dây đàn: “A Quế, ngươi ai gia đột nhiên tại sao nghĩ tới chuyện cũ vài chục năm trước?” Trong mắt có rất nhiều chuyện xưa.

      Quế ma ma chuẩn bị tốt điểm tâm, cười ra: “Có lẽ nguyên do là chủ tử gặp Thẩm quý nhân?”

      Thở dài: “Thẩm quý nhân này trái lại có chút giống ai gia năm đó. Năm đó ai gia tiến cung cũng là ngớ ngẩn trong ngu ngốc. Cũng do thân phận Bất nhập lưu ( gia nhập vào), được tiên hoàng đặt vào vị trí sủng phi. Thân phận cao vô sủng vô tử, gia tộc đựơc trọng dụng. Thân phận bình thường vô sủng có tử, con trai đựơc coi trọng, gia tộc phụ huynh (cha và ) lại chỉ có thể giống như lên vị trí phí thời gian. Thân phận Bất nhập lưu, mũ sủng nhất thời lại cũng có cái gì. Tiên hoàng đánh cờ giỏi. Nếu phải ngươi, hai đứa con của ai gia còn biết như thế nào.”

      A Quế có lẽ cũng nghĩ tới những việc qua này, khuyên giải an ủi : “Chủ tử cần gì nhớ nhiều vậy, toàn bộ qua . Bất kể như thế nào, giờ ngồi ngôi vị hoàng đế, là con trai của ngài.”

      “Đúng, là con trai của ai gia, nhưng ngôi vị hoàng đế này lại làm tổn thương bao nhiêu người? Hai đứa con trai của ai gia đội trời chung. Cả đời này của ai gia, từ lúc bắt đầu đơn thuần biết gì càng về sau từ thủ đoạn, đời này, ai gia là quá đủ rồi. Hôm nay nhìn Thẩm quý nhân này, ai gia nghĩ, vốn ai gia cũng từng có tuổi trẻ, lúc tuổi còn trẻ, cũng là dáng dấp như vậy. Ngươi cho rằng ai gia là vì lời của hoàng thượng nhìn Thẩm quý nhân hơn chút sao? phải, ai gia chẳng qua là nhớ tới chính mình thôi. Hôm nay mọi thứ mà Thẩm Tịch Nguyệt trải qua, chỉ là ai gia từng trải qua thôi.”

      A Quế theo thái hậu cả đời, tự nhiên là biết khó khăn và đau khổ của bà.

      Thẩm quý nhân, nghĩ tới đây, trong lòng bà vừa động, mấp máy khoé miệng: “Thái hậu ra cũng cần lo lắng Thẩm quý nhân, Thẩm quý nhân này, lão nô xem xét, cũng phải là nhân vật đơn giản.”

      Thái hậu cười cười lắc đầu: “Trong cung này nào có người đơn giản? những đứa trẻ này, so với chúng ta khi đó, đều là lanh lợi, hơn nữa năm đó từng bước kinh tâm (lòng sợ hãi), giờ lại có thể nào đơn giản như vậy? Nếu như Thẩm quý nhân này là biểu loại đơn thuần vô hại như mặt, vậy ai gia là nhìn nhầm rồi.”

      Nghĩ đến thái hậu dĩ nhiên nhìn ràng Thẩm quý nhân này, A Quế có chút khó hiểu, chẳng qua suy nghĩ tìm tòi chút liền hiểu đựơc.

      “Vốn lão nô tưởng rằng, thái hậu nhìn trúng Trần thường tại.”

      Lắc đầu: “Vốn là như vậy, nhưng giờ trái lại ai gia cho rằng như vậy. Thẩm quý nhân này đáng giá.”

      “Thái hậu đây là muốn …” A Quế cũng gì thêm.

      Thái hậu mỉm cười gật đầu, cho dù như vậy, trái lại trong mắt thoáng lên nét tàn khốc.

      “Đời này ai gia hận, chỉ là quý nữ (con địa vị cao quý) nhà cao cửa rộng. Thẩm Tịch Nguyệt này, ai gia chính là muốn nhìn nàng từng bước đến địa vị cao.”

      A Quế cũng có nghi ngờ biểu của thái hậu, tất nhiên bà biết nguyên do thái hậu làm như vậy, nhiều năm qua hai người hiểu ngầm cần nhiều lời.

      Bà làm việc, chỉ là thực ý nghĩ của thái hậu, nếu thái hậu muốn nâng Thẩm Tịch Nguyệt này, như thế, bà cũng hiểu ý.

      Tuy là thái hậu hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà gương mặt bảo dưỡng thích đáng kia vẫn có thể thấy được xinh đẹp lúc tuổi còn trẻ. Bà nhìn bức tranh gương mặt bà lúc tuổi còn trẻ bên trong phòng kia, chính là đứng sừng sững trước mặt bức họa như vậy, cũng quản A Quế có nghe thấy hay , chỉ thầm yếu ớt: “Cả đời này của ai gia, đều vĩnh viễn cho phép người họ Phó đến làm con dâu ai gia.”

      Mà lúc này A Quế cũng là vẻ mặt đau buồn…

      Trang@dđlqđ@bubble editor ***dieenddafnleequysddoon

      Cho dù Cảnh đế đối xử với Tịch Nguyệt tệ, nhưng mà vẫn có ngủ cả đêm ở Thính Vũ các. Mọi người đều hiểu, hoàng thượng chưa bao giờ cùng con cùng giường chung gối cả đêm, trước kia ngay cả hoàng hậu Phó Cẩn Tú được sủng ái cũng thế.

      Tịch Nguyệt mệt mỏi yếu đuối đến cực điểm, nhưng vẫn chịu đựng mệt mỏi đứng dậy hầu hạ y phục Cảnh đế.

      Tuyên Minh điện của chỗ ôn tuyền, mỗi ngày trước khi ngủ thói quen Cảnh đế vẫn lau sạch người ở chỗ kia.

      Thấy mắt nàng có chút mê mệt, Cảnh đế cúi đầu thoáng cái mổ hai má nàng: “Nghỉ ngơi tốt.”

      “Dạ.” Nàng đưa mắt đến cửa, thúc giục lui về phòng, chẳng qua vẫn ra cạnh cửa nhìn lén bóng dáng rời .

      Cảnh đế thấy nàng như vậy, trong lòng có chút sung sướng.

      Cho đến thấy bóng dáng , Tịch Nguyệt xoay người lại, lúc này Cẩm Tâm chuẩn bị xong nước, chỉ chờ nàng lau sạch người.

      Thu dọn toàn bộ thoả đáng, Tịch Nguyệt ngáp cái, tuy là thân thể có chút mệt mỏi, nhưng trái lại hề muốn ngủ.

      Kiếp này mở đầu tệ, nàng cẩn thận nhớ lại hành động nhiều ngày, có gì sai lầm . trang@d#d#l#q#d@bubble

      Tuy nhiên hiểu được làm sao thái hậu quá giống với kiếp trước, nhưng Tịch Nguyệt biết , nếu sống lại, cũng có khả năng mọi chuyện đều giống nhau. chỉ có như vậy, mỗi người cũng giống nhau, ai gặp được gì, nàng cũng thể suy đoán.

      Đơn giản, thích của hoàng đế còn có thay đổi.

      Về phần sở tác sở vi (hành động việc làm) của nàng hôm nay, Tịch Nguyệt cười yếu ớt, mặt nàng thiên chân vô tà (ngây thơ), lòng dạ hoàng đế nặng, tự nhiên là hoàn toàn tin nàng, dù ngay cả thái hậu sợ là cũng tin bộ dạng ngây thơ này của nàng.

      Nhưng cho dù như vậy phải làm thế nào đây.

      Nàng để lại vài phần đường sống, hoàng thượng có thể thấy lòng dạ của nàng, thái hậu có thể nhìn ra lòng dạ của nàng, như vậy tốt. Có chút khôn vặt, khát vọng tranh thủ tình cảm, vừa thích hoàng đế, người như vậy, mới có thể để cho mọi người yên tâm.

      Hôm này nàng nhận sủng, trong cung này người ghen tị ít rồi.

      Thái hậu dặn dò nàng ngày mai tiếp tục đánh cờ cùng, xem ra, chuyện nhưng là thể đơn giản như vậy rồi.

      Đức phi và HIền phi, ánh mắt Tịch Nguyệt loé loé.

      Tính tình Hiền phi nương nương kia, sợ là gì cũng làm ?

      Tính tình HIền phi ương ngạnh, tuyệt đối là thể chịu được người khác đựơc chia sủng ái của hoàng thượng, các nàng đám phi tần tiến cung này làm xáo trộn quy tắc thị tẩm vốn có, Phó Cẩn Dao tuy là phân vị tính là rất cao, nhưng là thân phận Phó tướng đó, như vậy xem ra, Thẩm Tịch Nguyệt nàng trái lại người tốt để xuống dao găm.

      Suy nghĩ xuống, Tịch Nguyệt ngồi dậy: “Cẩm Tâm.”

      Vén rèm lên, Cẩm Tâm nhanh nhẹn vào cửa, tối này nàng trực đêm. Bốn đại cung nữ mỗi người đêm, cũng phải cần trực đêm.

      “Chủ tử?” Trong phòng có ánh sáng nhàn nhạt, mọi người Thính Vũ các này đều biết, Thẩm quý nhân thích tối tăm, bình thường đều đốt ngọn nến ngủ. Vậy cũng may mà hoàng thượng chưa từng ngủ lại, bằng cũng là việc khó.

      “Cẩm Tâm, ta mới vừa ngủ đựơc, biết tại sao nghĩ tới lúc trong phủ trước kia, lúc ấy tay nghề Cẩm Linh cũng tốt, ngươi mặc dù am hiểu nấu ăn, nhưng khéo tay phơi mứt tốt. Nha đầu Nhất Nhất kia là đủ loại ăn chán.”

      Cẩm Tâm thoáng cái sửng sốt, hơi hơi cúi người chút: “Chủ tử là nhớ tiểu thư Nhất Nhất thôi. Chỗ của nô tỳ có chút mứt, bây giờ liền lấy qua đây cho ngài.”

      Tịch Nguyệt mỉm cười.
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 26: Gặp gỡ đường, Hiền phi ngang ngược

      Editor: AnhThơ

      là cuối mùa thu cho nên khí trời càng ngày càng lạnh, trong cung càng ít người mặc loại váy tơ tằm sa mỏng, ngay cả Tịch Nguyệt cũng vậy, toàn thân là y phục gấm vóc màu tím hồng có thêu hoa văn Lưu Vân. Mặc dù được coi là đẹp nhất nhưng màu sắc tươi sáng này lại có thể khiến Hoàng Đế thích.

      Tịch Nguyệt mang theo Hạnh Nhi và Đào Nhi thẳng tới Tuệ Từ Cung, hôm qua cũng là hai người này theo Tịch Nguyệt đến Tuệ Từ Cung.

      Tường cung dài này giống như có điểm đầu cũng có điểm cuối.

      Mắt thấy sắp đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu phía xa xa lại có Hiền phi dẫn theo mấy phi tần cấp thấp về hướng này.

      Tịch Nguyệt chỉ là quý nhân, tất nhiên phải hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương."

      Nàng hơi nhún người xuống. Hiền phi nhíu mày đánh giá nàng, cũng bảo nàng đứng dậy. Tịch Nguyệt lén liếc mắt nhìn, thấy mấy người phía sau Hiền phi lấy khăn che miệng, mặt có chút vui mừng.

      Người vừa bật cười thành tiếng kia là Chu tài nhân.

      "Bản cung còn tưởng là ai, ra là Thẩm quý nhân. Quyến rũ Hoàng Thượng xong vội vàng tới Tuệ Từ Cung nịnh bợ sao? đúng là loại thấp hèn." Tuy vẻ ngoài Hiền phi xinh đẹp, nhìn qua có vẻ phúc hậu nhân từ nhưng thực ra tính tình của nàng ta lại phải như vậy.

      Nữ tử trong cung này, cho dù là người bình thường cũng ra loại từ ngữ khó nghe như vậy.

      Chỉ có nàng ta mà thôi, trái lại còn có Chu tài nhân mặt dày phụ họa: "Hiền phi nương nương đúng. Nhưng mà có người nào đó, biết thời thế, tự cho là có thể dựa vào diện mạo quyến rũ mị hoặc là có thể vươn lên! Trong cung này, phàm là những người biết chút quy củ đều làm những chuyện đó."

      xong lại dương dương tự đắc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      Tịch Nguyệt cười ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu tài nhân, giọng điệu nhàn nhạt : "Trong cung này phải vẫn còn có quy củ sao?"

      Chu tài nhân phản ứng kịp nhưng lại thấy mấy phi tần cùng có người nhìn nàng ta, trong nháy mắt nghĩ tới Thẩm quý nhân này châm chọc nàng ta, phân vị nàng ta thấp hơn so với Thẩm quý nhân nhưng mà vẫn chưa thấy nàng ta thỉnh an.

      Tuy là suy nghĩ cẩn thận nhưng mà mấy ngày nay Chu tài nhân theo Hiền phi, tất nhiên là để Thẩm Tịch Nguyệt vào mắt.

      Trong mắt chứa ý châm chọc: "Chúng ta đều là những nữ tử thành thực quy củ đợi Hoàng Thượng tuyên triệu, có thế nào cũng làm ra hành động quyến rũ người khác kia." diendan.^.lqd.com

      Tịch Nguyệt nhún người hồi lâu, chân cảm thấy có chút tê dại nhưng vẫn quy củ nhún chào: "Nữ tử coi phu quân là trời, chỉ cần phu quân của mình vui vẻ, thần thiếp tất nhiên là nguyện ý làm bất cứ điều gì."

      Miệng lưỡi đúng là chịu thua người ta.

      Mà Đào Nhi và Hạnh Nhi cúi người phía sau chủ tử, tâm tư của chủ tử nhà mình. Đám người Hiền phi nương nương ràng là kiếm chuyện, chủ tử cứ như vậy, sợ là hôm nay phải chịu thiệt thòi.

      Hiền phi nghe nàng như vậy, trong lòng tức giận liền vung tay tát nàng cái bạt tai.

      "Bốp!" Tịch Nguyệt bị tát lảo đảo ngã ra đất.

      "Chủ tử..." Hạnh Nhi và Đào Nhi lập tức xông ra, đỡ Thẩm Tịch Nguyệt.

      Tịch Nguyệt vẫn chịu thua, ngẩng đầu : " hiểu vì sao Hiền phi lại giáo huấn thần thiếp? Chẳng lẽ cảm thấy vừa rồi thần thiếp sai?"

      Hiền phi nghĩ tới Thẩm Tịch Nguyệt vậy mà lại thiết kế cái bấy để cho nàng nhảy vào, trong lòng vô cùng tức giận.

      "Ngươi, tiện nhân lẳng lơ này, chỉ biết đục khoét thân thể Hoàng Thượng, hôm nay bản cung giáo huấn ngươi, sợ là ngươi còn hiểu được quy củ trong cung. Chu tài nhân, tới vả miệng."

      Hiền phi cố ý dùng Chu tài nhân để làm nhục Thẩm Tịch Nguyệt.

      Nàng ta phải vẫn coi thường Chu tài nhân sao, để cho Chu tài nhân tới trừng phạt nàng ta .

      Chu tài nhân vừa nghe nhanh chóng tới, nhướng mi, cười nhạo : "Thẩm quý nhân, làm người cũng nên khiến người khác tức giận."

      "Bốp." Lại là cái bạt tai.

      "Chủ tử, chủ tử... Hiền phi nương nương, cầu xin người tha cho chủ tử , chủ tử nhà nô tì mới tiến cung, biết quy củ trong cung, cầu xin người..." Hạnh Nhi đỡ Thẩm Tịch Nguyệt, Đào Nhi quỳ xuống dập đầu với Hiền phi.

      Hiền phi cười lạnh: " nghĩ tới Thẩm quý nhân hiểu chuyện, những cung nữ này cũng hiểu chuyện, kéo hai kẻ này ra, Thái Kỳ, giáo huấn hai cũng nữ này cho bổn cung."

      Đại cung nữ Thái Kỳ bên người Hiền phi liền lập tức lên tát, chút khách khí. Những người ở bên cạnh Hiền phi đều là những người kiêu ngạo ương ngạnh.

      "Chu tài nhân, tiếp tục giáo huấn nàng ta." Hiền phi khách khí.

      "Chủ tử, chủ tử..." đợi mấy người động thủ lần nữa thấy mặt và cánh tay Thẩm Tịch Nguyệt lên những nốt đỏ, thêm vào đó vì vừa bị đánh xong nên đôi má đều sưng lên.

      Hạnh Nhi xoay người lại khóc: "Hiền phi nương nương, Chu tài nhân, chủ tử nhà chúng ta cho dù có sai, người cũng thể dùng thủ đoạn như vậy..." Hạnh Nhi khóc lớn lên.

      Những phi tần theo Hiền phi nhìn thấy Thẩm Tịch Nguyệt đột nhiên biến thành như vậy cũng có chút kinh hãi.

      Có thể là do tiếng ồn ào bên này quá lớn cho nên Quế ma ma trong cung của Thái Hậu mang theo mấy người đến đây xem.

      Hạnh Nhi và Đào Nhi thấy Quế ma ma phía xa, càng ngừng dập đầu với Hiền phi, thanh trong miệng lại càng lớn.

      Hiền phi giận dữ: "Thái Kỳ, vả miệng hai cung nữ này cho bản cung, để cho các nàng đừng có bừa."

      Lúc này Quế ma ma mang theo mấy cung nữ của Tuệ Từ Cung tới gần, quy củ thỉnh an các vị chủ tử.

      "Lão nô tham kiến Hiền phi nương nương và các vị chủ tử. Thái Hậu cho gọi
      Thẩm quý nhân tới chơi cờ nhưng Thẩm quý nhân mãi vẫn chưa tới cho nên lão nô tới xem." di3nd4nl3quyd0n.com

      Quế ma ma vừa hai ba câu chỉ đích danh Thẩm Tịch Nguyêt.

      "Chủ tử..." Lúc này Thẩm Tịch Nguyệt lại ngất , Hạnh Nhi kinh hãi hô.

      Mọi người có chút bối rối, Quế ma ma cũng hỏi Hiền phi rốt cuộc Thẩm quý nhân làm gì sai, ma ma như bà có tư cách hỏi chủ tử, nhưng bà vội vàng sai người đưa Thẩm Tịch Nguyệt tới Tuệ Từ Cung của Thái Hậu.

      "Nếu Thái Hậu ra lệnh cho lão nô ra ngoài tìm Thẩm quý nhân Thẩm quý nhân cho dù có là thi thể lão nô cũng phải đưa đến Tuệ Từ Cung." Bà nhàn nhạt giải thích.

      Hiền phi tất nhiên là để cho Thẩm Tịch Nguyệt mình kể lại chuyện này, cho nên cũng vội vàng theo. Tuy trong lòng có chút suy đoán nhưng nàng ta tự nhận mình thân là vị phi tử, giáo huấn quý nhân nho cũng phải chuyện lớn gì.

      Thẩm Tịch Nguyệt bị đưa đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu.

      Thái Hậu thấy nàng biến thành như vậy cũng giật mình kinh hãi. Hai má vốn trắng nón lúc này đều sưng lên, có thể nhìn thấy dấu năm ngón tay, những chỗ khác cũng nổi đầy những vết mẩn đỏ.

      Thái Hậu hỏi nhiều, Hiền phi vừa định giải thích Thái Hậu quăng ánh mắt sắc như đao qua. Hiền phi dù ương ngạnh thế nao nhưng cũng vẫn sợ Thái Hậu, liền lập tức ngậm miệng lại.

      bao lâu sau Vạn thái y của Thái Y Viện liền chạy tới. Vạn thái y này và Từ thái y là hai người lớn tuổi nhất Thái Y Viện, thời gian làm việc ở Thái Y Viện cũng lâu, Thái Hậu chỉ quen dùng hai người này. Mỗi khi Thái Hậu tuyên gọi đều là trong hai người này tới Tuệ Từ Cung.

      Trùng hợp, người tới hôm nay lại là Vạn thái y.

      Nghe Thẩm quý nhân bị thương, Vạn thái y quy củ bắt mạch, sau khi bắt mạch xong có chút khó xử.

      Thái Hậu nhìn thoáng qua Hiền phi, lạnh giọng : " , sao, có ai gia ở đây, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng có người gây hại cho ngươi sao."

      "Thần dám. Là như thế này, mặt Thẩm quý nhân là bị người ta đánh, cũng có gì đáng ngại nhưng những nốt đỏ này, thần nhìn thấy tay và cổ đều có, hẳn là người Thẩm quý nhân cũng như vậy. Thần cả gan suy đoán, Thẩm quý nhân bị như vậy hẳn là do có người dùng phấn hoa. Vài năm trước thịnh hành loại hoa lạ, thường có người mài nó thành phấn hoa, chỉ cần có người dính phải liền toàn thân mẩn đỏ giống như Thẩm quý nhân. Nhưng mà loại hoa đó sớm bị tiên hoàng cấm sử dụng."

      Thái Hậu nhìn những người quỳ phía dưới, mặt cười cực kì ôn hòa. biết tại sao Hiền phi đột nhiên liên tưởng tới Hoàng Thượng. Thái Hậu và Hoàng Thượng là mẫu tử ruột thịt, tất nhiên là giống nhau. diendan.com.lequydon

      "Hoàng Thượng giá lâm..." Hoàng Thượng vừa hạ triều liền nghe chuyện này, chút chậm trễ, lập tức tới đây.

      Nhưng mà Tuệ Từ Cung lúc này lại vô cùng yên tĩnh.

      "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

      "Chúng nô tì tham kiến Hoàng Thượng." Mọi người nhao nhao quỳ xuống.

      Hoàng Thượng cũng bảo mọi người đứng dậy, nhìn về phía Thái Hậu, nở nụ cười ấm áp: "Nhi thần nghe chỗ mẫu hậu xảy ra vài chuyện, sợ là quấy nhiễu mẫu hậu nghỉ ngơi rồi."

      Nụ cười lúc này của Thái Hậu giống lúc trước, trong mắt cũng có độ ấm.

      "Bẩm Thái Hậu, Thẩm quý nhân tỉnh rồi."

      Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dường như có chút hiểu tại sao mình lại nằm ở đây.

      Cảnh Đế vào nội thất, chỉ thấy gương mặt vốn xinh đẹp tinh xảo lúc này lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.

      "Sao lại thế này?" hề ghét bỏ nàng, ngược lại còn qua đỡ nàng.

      Tịch Nguyệt hề thêm mắm dặm muối, chỉ hết những chuyện vừa xảy ra cho Cảnh Đế. Nhưng là nàng vẫn hiểu tại sao người mình lại nổi nhiều nốt đỏ như vậy. xong mới đột nhiên nhớ tới bộ dạng này của mình lại bị Hoàng Thượng thấy rồi.

      Nàng "A" tiếng sau đó đẩy Hoàng Thượng ra, vùi mình vào trong chăn.

      "Đừng nhìn thiếp, giờ đừng nhìn thiếp, đợi thiếp khỏe lại rồi nhìn, bây giờ rất xấu."

      Cảnh Đế thấy nàng dáng vẻ trẻ con của nàng lại nở nụ cười, cách cái chăn vỗ vỗ nàng mấy cái.

      "Nàng nghỉ ngơi trước ."

      Đám người Hiền phi quỳ ở bên ngoài, thấy Hoàng Thượng vào bên trong hồi lâu vẫn chưa trở ra, trong lòng cũng bất an.

      Thấy Hoàng Thượng ra ngoài, các nàng hơi ngẩng đầu lên, bộ dạng giống như chính mình cũng rất ủy khuất.

      "Hiền phi, Thẩm quý nhân nàng cũng làm sai chuyện gì nhưng ngươi lại dạy dỗ nàng, có việc này hay ?" cầm quân cờ vua lên tay thưởng thức. Thái Hậu lại giống như nhà sư ngồi thiền, cái gì cũng .

      Trong lòng Hiền phi thầm mắng "Đúng là tiện nhân" nhưng ngoài mặt vẫn ủy khuất : "Bẩm Hoàng Thượng, Thẩm quý nhân này năng lỗ mãng cho nên nô tì mới dạy dỗ nàng. Các vị tỷ muội đều ở đó, có thể làm chứng cho nô tì. Nô tì đúng là bị oan." Nàng ủy khuất khóc nỉ non.

      Tuy là khóc nhưng cũng lớn tiếng, ngược lại giống như hoa lê dưới mưa, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Hoàng Thượng cái, bộ dạng kia quả thực cũng khiến người ta thương tiếc.

      Nhưng mà Hoàng Thượng lại có biểu tình gì, chỉ "À..." tiếng.

      Mấy người khác thấy Hiền phi như vậy cũng giúp đệm mấy câu.
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27: Tất cả đều bị phạt, Thái hậu lộ uy

      Mà ánh mắt lại dừng người Hiền phi và Chu Tài nhân, đúng, là dừng người Chu Đáp Ứng. Dù sao chỉ có hai người này tiếp xúc với Thẩm Tịch Nguyệt.

      Hai người họ cũng lớn tiếng hô oan uổng, Cảnh đế cười lạnh:” Chẳng lẽ là nàng ấy tự mình làm?”

      Thái hậu nhìn bàn cờ, giọng bình thản:” Tuy phần vị của Thẩm Quý nhân thấp, cho dù có sai lầm, Hiền phi giáo dục chút cũng là chuyện có thể. Đây là nàng ấy nên chịu. Nhưng mà loài hoa lạ này chính là cấm hoa, thời tiên đế cũng cấm trồng trọt và sử dụng, đây là cực kỳ bất kính với tiên đế, cũng coi rẻ hoàng quyền. Nếu như Hoàng thượng nghiêm khắc truy xét chuyện này. Đừng là khó có thể phục chúng, ngay cả ai gia cũng đồng ý.”

      Mọi người thấy điệu bộ của Thái hậu như thế đều biết được, chuyện hôm nay, sợ là khó khăn rồi.

      Nhắc tới hoa lạ, ngược lại cũng phải vấn đề lớn gì, lúc nở nó có màu sắc rực rỡ cực kỳ đẹp mắt. Nhưng mà loài hoa này rất dễ khiến người ta bị dị ứng, chính là tình trạng giống như Thẩm Tịch Nguyệt vậy, toàn thân nổi chấm đỏ. Khoảng mười năm trước khiến cho rất nhiều người ghét bỏ, mà tiên hoàng chính là trong những người có khả năng bị dị ứng, nhìn loài hoa này khiến cho người dân hao tốn tiền của, tiên hoàng lập tức hạ văn thư, liệt nó vào cấm hoa.

      “ Xin nghe theo mẫu hậu.”

      Lúc Thẩm quý nhân xảy ra chuyện được đưa đến đây ngay tức khắc, đồng thời các ngươi cũng thẳng đến đây, như vậy người dùng hoa lạ mài thành phấn hoa nhất định vẫn còn lưu lại bằng chứng người. Để cho công bằng, hãy bắt đầu soát người Thẩm Quý nhân trước.” Cảnh đế ra lệnh mạch lạc ràng.

      Cho dù Hiền phi chỉ lộ ra kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Cảnh đế và Thái hậu nhìn ra.

      Quế ma ma tiến vào phòng trong kiểm tra Thẩm Tịch Nguyệt cẩn thận, sau khi ra ngoài lắc đầu cái.

      Tiếp theo là Chu Đáp Ứng, cũng có.

      “ Hiền phi nương nương, xin mời.”

      Mọi người nghĩ tới, người Hiền phi lại có phấn hoa này, cũng phải là mang theo bên người, mà là sơn móng tay, cũng nhờ Quế ma ma có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nếu người bình thường rất khó phát .

      “ Hoàng thượng, nô tì có, nô tì bị oan uổng.” Hiền phi cuống quýt quỳ xuống khóc thút thít.

      “ Nô tì cũng hiểu được tại sao trong sơn móng tay lại có chứa loài hoa lạ này, nô tì vô tội, hơn nữa nô tì còn sử dụng nó hằng ngày, cũng tiếp xúc với rất nhiều người, họ đều bình thường giống như Thẩm Quý nhân.” Chuyện như vậy, nàng ta cảm thấy oan uổng. Nàng ta cũng biết trong sơn móng tay có hoa lạ, nhưng mà những người khác đều có việc gì, tại sao tới Thẩm Tịch Nguyệt lại có chuyện được cơ chứ? chừng là Thẩm Tịch Nguyệt cố ý mưu hại nàng ta, đúng, nhất định là như vậy.

      “ Vạn thái y. Hiền phi vậy ngược lại cũng sai. Tại sao người khác đều có việc gì, tới Thẩm Quý nhân lại có chuyện.”

      Vạn Thái ý thấy Hoàng thượng hỏi như vậy vội vàng quỳ xuống đáp lại:” Bẩm Hoàng thượng, loài hoa lạ này được hòa tan vào sơn móng tay, liều lượng cực kỳ ít ỏi rồi. Nếu như phải là người có độ mẫn cảm nặng, vậy sao, đây cũng chính là lý do tại sao người bên cạnh Hiền phi đều có vấn đề gì. Thần suy đoán, Thẩm Quý nhân chính là người có độ mẫn cảm nặng với loài hoa này. Cho nên dù chỉ dính vào chút xíu cũng phát tác lợi hại như vậy.”

      Khi còn bé Cảnh đế cũng là từng chứng kiến tình cảnh phụ thân bị dị ứng loài hoa lạ này, cho nên cũng có hiểu biết với chuyện này.

      Nhìn Hiền phi và Chu Tài nhân quỳ ở phía dưới. Cảnh đế lại cầm quân cờ lên, đặt xuống bên.

      Thái hậu :” Sao lại lặp lại nước cờ cũ? Chẳng lẽ, Hoàng đế còn hy vọng ai gia giải quyết chuyện này thay người sao?”

      Trong lời lộ ra ý chế nhạo rất nặng.

      Cảnh đế chỉ đành phải cười rồi lại nhấc quân cờ lên.

      “ Mẫu hậu thấy như thế này được ?”

      Lần này mặt mày Thái hậu đều là ý cười:” Như vậy rất tốt.” Lạnh nhạt nhìn những phi tần kia cái.

      “ Hiền phi tự ý dùng cấm hoa, mặc dù hề biết tình hình, nhưng mà chuyện hòa tan cấm hoa vào sơn móng tay lại là . Như thế đúng là bất kính với tiên hoàng, nay lấy chữ Hiền, hạ xuống cấp, về sau danh hiệu chính là Tống phi.”

      Thái hậu cũng hề nhắc tới chuyện Hiền phi tát Thẩm Tịch Nguyệt, thậm chí cũng chưa hề liên hệ hai chuyện này lại với nhau, nhưng mà chính vì như vậy, mọi người mới giật mình cảm thấy Thái hậu đáng sợ.

      Hiền phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghĩ tới, rốt cuộc lại là như vậy. Khóe miệng ngập ngừng mấy lần, muốn giải thích chút gì đó cho bản thân, nhưng rốt cuộc lại hề gì. Nhưng cho dù là như thế trong lòng vẫn hận ả Thẩm Tịch Nguyệt nằm ở phòng trong đến tận xương tủy, nếu phải do nàng ta, nếu phải do tiểu tiện nhân đó, hôm nay Tống Vận Nhiễm nàng cũng rơi vào kết cục này.

      “ Xin nghe theo mẫu hậu.” Cảnh đế nhìn mấy người kia, giọng rất lạnh nhạt:” Lai Hi.”

      “ Có nô tài.”

      Liếc mắt nhìn mọi người cái.

      “ Tống phi dùng nhầm cấm hoa khiến cho Thẩm Quý nhân bị dị ứng, những người khác nghĩ tới tình nghĩa tỷ muội, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, tất cả những phi tần có mặt ở đây, mỗi người bị hạ cấp.”

      Lúc này ngược lại có ai dám thêm lời nào, chuyện của Thanh Đình mới vừa rồi khiến cho mọi người hiểu ra, lúc trước họ làm chứng giúp Hiền phi, nhưng lại thực chọc cho Hoàng thượng và Thái hậu vui. Cũng cần phải đến người khác, chính Thanh Đình là người có thể giải nghĩa tất cả tình huống lúc ấy.

      Họ nào dám nhiều lời, chỉ hoảng sợ đứng yên tại đó.

      Ngay cả Hiền phi cũng biến thành Tống phi, bọn họ cũng chỉ rớt mất cấp, tuy là bị dính líu, nhưng cũng là bởi vì vừa rồi họ đứng sai đội.

      Hơn nữa những người này cũng hiểu, bên cạnh Chu Tài nhân có Thanh Đình, chưa chắc bên người bọn họ cũng Thanh Đình thứ hai. Trong lòng họ lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng trở về, cẩn thận gõ lòng mọi người trong cung. Nhất định phải tìm ra kẻ nào an phận.

      Họ thậm chí biết, Thái hậu chỉ thả người bên cạnh bọn họ, mà còn thả mấy người. Nhìn lại khuôn mặt hiền lành từ ái của Thái hậu, họ cũng bắt đầu thấp thỏm yên.

      Vốn dĩ Thái hậu tôn kính hoàn toàn là bởi vì Hoàng đế tôn kính, nhưng hôm nay nhìn lại cái, thế nhưng lại phải như thế. Vị Thái hậu này, thoạt nhìn giống như hề trông nom bất cứ chuyện gì trong cung. Nhưng lại thu hết tất cả mọi chuyện trong cung vào đáy mắt, hơn nữa chừng còn an bài người ở các cung khác, tất cả mọi người đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

      màn diễn xuất kia của Cảnh đế , Hoàng thượng biết hết những an bài của Thái hậu, thậm chí còn dựa vào những an bài đó.

      Cũng như vậy, cũng khiến người ta thêm sợ hãi.

      Mọi người cẩn thận nhìn hai vị vẫn đánh cờ ở phía , lại nghe Thái hậu mở miệng lần nữa.

      “ Chuyện hôm nay, Thẩm Quý nhân coi như cũng bị uất ức, Hoàng đế nên bồi thường nàng ấy như thế nào đây?”
      Last edited: 20/2/16
      thuyt, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 28: Chịu uất ức, được thăng hai cấp

      Hồ truyền ra tin tức, là lần sau ai quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi bị nghiêm trị.

      Ngư y, lần này chưa tính là trừng trị nghiêm khắc.

      Tịch Nguyệt mỉm cười, mọi chuyện diễn ra như vậy nàng rất hài lòng, làm nàng vui nhất chính là thái độ của Thái hậu.

      Mặc dù hiểu được dụng ý của Thái hậu khi làm như vậy, nhưng trong thời gian ngắn, có Thái hậu ưu ái, cuộc sống trong cung của nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

      “ Bên ngoài cũng có lời đồn chủ tử may mắn, mặc dù đắc tội Tống phi, nhưng vận số lại rất tốt. Lại có thể ngoài ý muốn tiết lộ chuyện Tống phi dùng cấm hoa.” Khi những lời này, Cẩm Tâm cũng có lộ ra quá nhiều cảm xúc.

      “ Bị hai cái tát, cũng được xem là may mắn sao?” Tịch Nguyệt khẽ chế giễu.

      Cẩm Tâm thở dài, liếc nhìn bốn phía, :” Chủ tử làm như vậy, quá mạo hiểm. Người xem mặt mũi của ngài này……”

      Trong câu , có cả đau lòng. Còn phải sao, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng nàng lớn hơn Thẩm Tịch Nguyệt hai tuổi, lại cùng nhau lớn lên, tuy có chút bất kính, nhưng chủ tử cũng giống như muội muội của nàng, sao nàng có thể đau lòng.

      Tịch Nguyệt lắc đầu cái:” Chỉ là bị tát hai cái thôi. Có quan hệ gì đâu, chỉ vì việc này đạt được kết quả như ta mong muốn, hơn nữa qua chuyện này, tất cả mọi người đều biết, chọc tới Thẩm Tịch Nguyệt ta, cũng nên cân nhắc chút đến kết quả.”

      Hiền phi biến thành Tống phi, những người trong cuộc đều rớt cấp, Chu Tài nhân ngay lập tức bị biến thành Chu Đáp ứng. Rất thú vị.

      ai biết, nàng vốn hề bị dị ứng với kì hoa, dù chỉ chút. Cho dù kì hoa nở rộ với nàng cũng chỉ như hoa hồng, mẫu đơn bình thường mà thôi. Sở dĩ toàn thân nàng nổi lên những nốt dị ứng, hoàn toàn bởi vì, nàng dị ứng với xoài.

      Ban đêm ăn mứt xoài, ngày thứ hai sao có thể nổi dị ứng? Những năm gần đây bởi vì quan hệ gia thế của Hiền phi, dễ nổi tính ương ngạnh, hay giận, dù nàng ta tính gây phiền toái cho nàng, nhưng những người xu nịnh phía sau nàng ta cũng xúi giục nàng ta làm vậy.

      Sao Tịch Nguyệt có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

      Dù Hiền phi đến nàng cũng có chiêu khác để đối phó.

      Nhưng Hiền phi quả nhiên phụ kỳ vọng của nàng, Hiền phi dùng loại sơn móng bên trong có kì hoa, kiếp trước chuyện này bị Đức phi tố giác, kiếp này, nàng biết cách lợi dụng, đúng là tệ.

      Bởi vì tiên hoàng dị ứng với hoa lạ, trong Kinh thành cũng có nhiều người bị dị ứng như vậy, cho nên chỉ cần nàng làm như vậy là đủ rồi. Cứ coi như người hôm nay phải Vạn thái y, nàng cũng lo lắng, rất nhiều triệu chứng mẫn cảm cơ bản là giống nhau, triệu chứng với kì hoa lên như vậy, tự nhiên mọi người dựa vào đó để chuẩn đoán bệnh của nàng.

      Người tới là Vạn thái y, vậy nàng lại càng như hổ thêm cánh.

      Vạn phu nhân coi nàng như con ruột, Vạn thái y cũng là nhìn nàng lớn lên từ , mặc dù tiếp xúc nhiều, nhưng tình nghĩa vẫn còn. Mặc kệ là dị ứng cái gì, nàng tin tưởng, Vạn thái y cũng đến chiều hướng dễ hiểu nhất, cũng là điều mà nàng mong muốn.

      Thẩm Tịch Nguyệt dám can đảm như thế, mà chuyện này có thể thuận lợi như vậy còn có nguyên nhân, đó chính là Thẩm Tịch Nguyệt nàng biết ý định của Cảnh đế. Cảnh đế chán ghét Tống gia, chán ghét Hiền phi.

      Tống tướng quân cậy vào thân phận đại tướng quân của chính mình và vị trí của Hiền phi mà ngang ngược càn rỡ trong triều, Hiền phi vừa là mảnh Trương Dương. Con người, phải nắm bắt thực tại. Có thể thấy, tuy các người ở địa vị cao, nhưng chỉ cần chút uy hiếp đến quyền uy của Hoàng thượng, như vậy, ngươi chính là tội thể tha thứ.

      “ Chủ tử, uống thêm hai chén thuốc nữa bệnh sởi người của ngài khỏi. Kết hợp với thuốc bôi này, rất tốt.” Cẩm Tâm cầm lọ thuốc bôi mát rượi này lau qua những vết mẩn đỏ người Thẩm Tịch Nguyệt.

      Lọ thuốc bôi mát này quả là tệ chút nào, mỗi lần thoa đều cảm thấy mát rượi, mặc dù giống như lạnh cả vào trong lòng nàng, cũng chỉ làm cho nàng càng thêm tỉnh táo.

      Mặc kệ kiếp trước bao nhiêu khó khan khốn khổ bi ai, những thứ kia đều qua, đời này, nàng sống tốt.

      Nhìn , thận trọng, chân chính sống tốt.

      Vốn ở kiếp trước, nàng vào cung được năm, Hiền phi gục đài rồi. Mà nguyên do nàng đẩy nhanh tốc độ lật đổ Hiền phi, trong lòng Thẩm Tịch Nguyệt đau xót, còn có đứa trẻ có duyên với nàng, cũng chính vì đứa bé kia, nàng hoàn toàn mất hết tình cảm với Cảnh đế……

      Kiếp này, đứa bé đó, con có thể quay lại ?
      Last edited: 20/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29: Tiếp tục nhận thánh sủng, ôm ấp đủ loại tình cảm.

      Editor: TinhLinhTuyết

      Điện Tuyên Minh.

      Người đàn ông toàn thân thanh nhã đứng thẳng trước cửa sổ, sắc mặt u ám biểu tình. Người quỳ bên dưới chính là mặc trang phục cung nữ.

      "Thẩm Lương viện có chỗ nào ổn ?"

      Tiếng của lớn vả lại cũng phập phồng: "Bẩm chủ tử, có."

      Lai Hỉ đứng bên cạnh thấy Cảnh đế phất tay nháy mắt cho cung nữ kia nhanh chóng rời .

      Cảnh đế vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước sau như , hề động, qua lúc lâu, nét mặt vẽ ra nụ cười: "Thẩm Tịch Nguyệt này, đúng là có vận số tốt."

      Lai Hỉ đứng bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, nhưng hề nhiều lời. Chủ tử cũng có phần hoài nghi Thẩm Lương viện, nhưng bất kệ là Thái hậu bên kia hay là nội vệ bên này, đều có ai tìm được chứng cớ gì, như vậy đủ để thấy Thẩm Lương Viện vô tội.

      Có những người khi vận may tới đúng có muốn cản cũng đỡ nổi, Thẩm Lương viện này chính là người như thế.

      "Có lẽ là trẫm quá đa nghi rồi chăng? Lai Hỉ, thân thể của Thẩm Lương viện thế nào rồi?"

      Lai Hỉ hiểu đây là Hoàng thượng có ý muốn tuyên Thẩm Lương viện hầu hạ.

      "Bẩm Hoàng thượng. Thẩm Lương viện khỏi hẳn, ngày hôm trước ngừng thuốc, nghe là chấm đỏ và mẩn đỏ biến mất."

      Cảnh đế gật đầu, mặc kệ Thẩm Tịch Nguyệt có vô tội hay , ngược lại hành động của nàng đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa vặn hợp tâm ý của .

      Nghĩ đến Tống Tướng quân, Cảnh đế cười lạnh.

      Ít ngày nữa Nghiêm Liệt trở về, Tống gia kia, sợ là yên ổn được nữa? Người có lập trường vững, nên rút khỏi võ đài chính trị sớm chút.

      Có chút u lạnh lẽo thoáng lên trong đáy mắt, ngay sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

      "Bãi giá Thính Vũ Các."

      Lần này Cảnh đế tới Thính Vũ Các hề thông báo trước, dường như là dốc lòng riêng muốn nhìn thấy mặt chân khác của nàng. Thính Vũ Các cũng đèn đuốc sáng trưng. Người của Thính Vũ Các vốn cũng tự mình hiểu , nay Thẩm Lương viện được sủng ái, người khác cũng biết Thẩm Lương viện thích sáng sủa, ưa màu sắc rực rỡ, cho nên buổi tối ở Thính Vũ Các luôn có thói quen thắp đèn đuốc sáng trưng.

      Tiểu thái giám canh cửa vừa thấy Hoàng thượng đến lảo đảo cái, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, sau đó lại như muốn vội vàng vào phòng bẩm báo, nhưng vừa thấy ánh mắt của Cảnh đế, Lai Hỉ vội vàng ngăn cản lại.

      Nhìn Cảnh đế dẫn người hầu bước nhanh vào trong nội thất, tiểu thái giám giữ cửa ở bên ngoài chỉ thầm cầu nguyện tốt nhất chủ tử đừng lời gì quá bất kính.

      Đào Nhi thu dọn đồ đạc ở phòng ngoài, vừa thấy Cảnh đế mang theo Lai Hỉ đến đây, đợi nàng thỉnh an bị ngăn lại.

      Ở phòng trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, có thể đoán được chắc là Thẩm Tịch Nguyệt tắm.

      Dường như tâm tình của nàng tệ, lúc này còn ngâm nga tiểu khúc, làn điệu này làm cho tiếng nước chảy thế nhưng cũng có chút động lòng người,

      Hoàng thượng muốn tiến vào nội thất bên trong có tiếng của Cẩm Tâm truyền ra: "Chủ tử đừng tự mình động thủ, để muội và Hạnh Nhi đến giúp nhé."

      dừng bước chân lại.

      Tiếp theo đó là tiếng nũng nịu của Thẩm Tịch Nguyệt, thường ngày cũng thấy gì, nhưng hôm nay mới phát , giọng điệu này của nàng đúng là có chút nhu mì.

      " biết thái y kia có đúng nữa, tại sao trong lúc dùng thuốc này lại thể tắm rửa. Muội xem, ta đây khoảng chín ngày tắm rửa rồi, cũng may mà Hoàng thượng tới đây, nếu ấy à, vừa gặp ta chút thấy ta chính là Tiểu Hôi Quyển (cục tro , ý người chị đầy bụi đất và bẩn). đúng là xấu hổ chết người."

      Trong nội thất truyền ra tiếng cười hì hì.

      Ở ngoài cửa, khóe miệng Đào Nhi giật giật. Cầu mong chủ tử đừng xằng xiên nữa. Nhưng nàng càng lo lắng tiếng trong nội thất càng chút kiêng kỵ.

      ‘’Chủ tử đừng giỡn nữa. phải là bây giờ tốt hơn rồi sao?"

      Giọng của Tịch Nguyệt lớn, nhưng vẫn mực cãi chày cãi cối: "Ta cũng nhìn sách thuốc cả ngày vậy, khi dễ ta cái gì cũng hiểu sao? sách cũng đâu có là trog lúc dùng thuốc thể tắm chứ."

      Nghe được lời này, Cảnh đế nhíu mày.

      Trong phòng truyền đến giọng bất đắc dĩ của Cẩm Tâm: "Chủ tử nhìn sách thuốc hơn nửa năm, nhưng ngay cả thảo dược cũng thể phân biệt ràng." Giọng điệu của Cẩm Tâm có chút châm chọc.

      Hạnh Nhi cũng tiếp lời: "Dù sao chủ tử cũng đổi được tác dụng thôi miên, sao còn cần phân biệt ràng chứ." Trong lời mang theo ý cười mơ hồ.

      , lời của hai cung nữ này cũng được xem là hơi vượt khuôn rồi. Nhưng bình thường đại cung nữ bên cạnh chủ tử trong cung đều luôn thân thiết với chủ tử hơn chút, như vậy cũng tính là có lỗi.

      Thẩm Tịch Nguyệt cũng coi đó là vấn đề lớn, hơn nữa còn có ít tính tình ngây thơ dễ giận của trong những gia đình bình thường: "Hai nha [​IMG]
      thuyt, duyenktn1, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :