1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 206.
      Editor: trang bubble ^^

      Bên này nhốn nháo hò hét, bên kia Bạch Du Nhiên cũng cực kỳ nôn nóng, nàng biết tình huống cụ thể, mặc dù lời Cảnh đế nhìn như đối với nàng như thế nào, cũng có che đậy định luận, nàng luôn luôn yên lòng.

      Lại nghĩ đến Ninh Nhi nho , nàng bắt đầu lo lắng, cũng biết bây giờ đứa bé này như thế nào?

      Có nhớ nàng hay , có khóc nhè hay .

      "Cọt kẹt ——" Cung nữ chải hai búi tóc vào cửa.

      Bạch Du Nhiên ngẩng đầu, lại là Vân Tuyết.

      Làm sao nàng nhận ra đại cung nữ bên cạnh Phó Cẩn Dao.

      "Cũng biết Vân Tuyết nương tới nơi này để làm gì." Bạch Du Nhiên cười .

      Vân Tuyết cũng có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ cười : "Nô tỳ cũng chỉ đến hai câu ."

      "Hả?"

      "Tam hoàng tử xảy ra chuyện, ngài ngã xuống bậc thang ở Phượng Tê cung. tại sống chết chưa biết. Chủ tử nhà ta muốn ta với ngươi câu, hoàng hậu nương nương giỏi tính toán."

      Vân Tuyết cũng nhiều lời khác, dứt lời bèn xoay người rời .

      Bạch Du Nhiên nghe xong cũng nhúc nhích, nàng đương nhiên biết là Phó Cẩn Dao này ước gì nàng lập tức ra ngoài, sau đó tìm Thẩm Tịch Nguyệt tính sổ, nhưng nàng nhất định thể trúng kế, nếu như trúng kế, vậy nàng kêu oan nàng nhẫn lúc trước toàn bộ thành bọt nước.

      Về phần đứa bé, Bạch Du Nhiên nghĩ, Ninh Nhi xảy ra chuyện, Ninh Nhi chắc là xảy ra chuyện, làm sao cậu có thể Phượng Tê cung!

      Tuy là Bạch Du Nhiên ngừng hoài nghi, nhưng vẫn khống chế mình như cũ, thể làm loạn.

      Cứ ngồi như vậy đến trời sáng, mắt thấy mấy công công tới đây, dẫn đầu chính là Đại Tổng Quản Lai Hỉ bên cạnh hoàng thượng.

      Có lẽ là tìm được hung thủ, mặt tự chủ đeo lên nụ cười.

      "Lai Hỉ công công lại có tin tức gì tốt?"

      Lai Hỉ cười: "Hồi Bạch Tiệp dư, chính là hung thủ An Đức phi đền tội. Hoàng thượng giao phó, ngài có thể trở về cung rồi. Lãnh cung này xui xẻo, đưa lá bưởi cho ngài."

      Bạch Du Nhiên vừa nghe lại là An Đức phi, ngớ ra lát.

      Kể lại đau khổ: "Cũng biết vì sao An Đức phi như thế."

      Lai Hỉ rất bình tĩnh: "An Đức phi luôn miệng là lúc trước Tiệp dư nương nương hại đứa bé của nàng."

      Bạch Du Nhiên khổ sở: "Làm sao lại như thế? Lúc trước phải Đức Phi nương nương thừa nhận à, hôm nay tại sao lại liên lụy đến người ta, muốn vu oan giá hoạ. Cũng may, hoàng thượng cũng tin tưởng lời ấy."

      Lai Hỉ cũng tiếp.

      Bạch Du Nhiên lại nghĩ đến lời Vân Tuyết.

      "Tam hoàng tử có tốt ?"

      Lai Hỉ nhìn vẻ mặt nàng, làm như nghi ngờ gì, biết rằng có lẽ nàng biết gì đó.

      "Đêm qua Tam hoàng tử ngã xuống, bị thương đầu, hôm nay còn nguy hiểm."

      Bạch Du Nhiên vừa nghe, ngây người, trong lòng càng bắt đầu thấp thỏm yên.

      "Vậy Tam hoàng tử ở nơi nào?" Nàng ngơ ngác hỏi.

      Lai Hỉ dừng chút: "Hoàng thượng , Tam hoàng tử tạm thời nuôi dưỡng ở nơi khác, Bạch Tiệp dư vẫn là hồi cung cố gắng nghỉ ngơi ."

      Bây giờ, Bạch Du Nhiên hoàn toàn được Cảnh đế chào đón rồi.

      Nàng càng thêm bằng so với Đức Phi trước kia.

      Mặc dù Đức Phi là người ác độc, nhưng giáo dục Nghiêm Gia rất tốt. Nhưng Bạch Tiệp dư này lại khác.

      Tam hoàng tử bị nàng nuôi dạy thành ra như vậy, làm sao hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ.

      Đứa bé có thể tầm thường có chí tiến thủ tuỳ theo tự nhiên, có thể có tài hoa, nhưng lại thể có lòng dạ ác độc. Vừa mới ba tuổi như thế, sao Cảnh đế chịu để cho nàng tiếp xúc đứa bé.

      Bạch Du Nhiên ngờ, hoàng thượng vậy mà định để cho nàng gặp đứa bé.

      "Nhưng, nhưng lúc trước, Tam hoàng tử đều nuôi dưỡng ở bên cạnh Bổn cung mà!" Nàng thể có Ninh Nhi. Hơn nữa, Ninh Nhi nuôi dưỡng ở nơi khác, khi trúng kế, vậy lại như thế nào cho phải?

      Đó là mạng của nàng!

      Lai Hỉ nhiều lời, những chuyện này cũng phải là có thể quản được.

      Bạch Du Nhiên đương nhiên cũng hiểu , Lai Hỉ chỉ là nô tài, những chuyện này đều là có khả năng để ý đến, chỉ có hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể quyết định.

      Dù Khang Ninh cung của nàng hoàn toàn hỗn loạn, Bạch Du Nhiên ngồi ở chỗ đó suy nghĩ rất lâu, cho dù Lai Hỉ rời , nàng cũng biết.

      Khanh Ninh cung cũng có rất nhiều người bị đổi, nghe ít người cũng bởi vì chịu hình phạt ở Thận Hình tư mà thể trở về, cần tĩnh dưỡng.

      Lúc này Bạch Du Nhiên cực kỳ hận.

      Hận mọi người.

      "Mai Lan."

      "Chủ tử." Đại cung nữ Mai Lan vẫn còn ở đó.

      "Ngươi với ta chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Lai Hỉ cũng cực kỳ cặn kẽ, mà Vân Tuyết bên cạnh Phó Cẩn Dao nàng chút cũng dám tin, riêng nay, chỉ có hỏi Mai Lan này.

      "Chủ tử, là An Đức phi hãm hại ngài, tất cả đều là nàng làm, nàng là ngài hại nàng, làm hại nàng đẻ non, cho nên nàng mới muốn trả thù. Hơn nữa chỉ có như thế, nàng còn , tuyệt đối để ngài chết thoải mái, muốn cả nhà ngài bị chém giết tịch thu tài sản mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng, cho nên hãm hại ngài. Về phần Tam hoàng tử, đều là những kẻ ti tiện kia, bọn họ cố ý ít lời giống mà là giả ở trước mặt Tam hoàng tử, khuya khoắt Tam hoàng tử Phượng Tê cung. Kết quả cũng biết tại sao lại té xuống từ bậc thang, đến bây giờ cũng chưa có tốt. Nghe vẫn còn trong hôn mê."

      Bạch Du Nhiên nghe tất cả, cả người mặt đều trắng.

      "Bây giờ còn hôn mê? là té xuống như thế nào, vô duyên vô cố, luôn có nguyên nhân chứ?" Bạch Du Nhiên cuồng loạn.

      Mai Lan co rúm lại chút, trả lời: "Điểm này nô tỳ cũng biết, lúc ấy chỉ có nô tài của chính Phượng Tê cung ở đấy, người khác cũng thể dòm ngó chút. Theo nô tỳ thấy, cả kiện này cũng chưa chắc phải là mưu của hoàng hậu nương nương."

      "Hả?" Bạch Du Nhiên nhìn Mai Lan.

      Mai Lan lấy hết dũng khí: "Ngài nghĩ, lại ai biết cụ thể là tình huống gì. Trong cung này, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đều giữ ở trong tay hoàng hậu nương nương, chỉ có Tam hoàng tử phải như thế, nếu như nàng cố ý, cũng chưa biết chừng. Hơn nữa, nương nương nghĩ , cho dù là công chúa Chiêu Dương được cưng chiều nữa, nhưng cũng chỉ là nữ tử, chừng, chính là hoàng hậu nương nương cái gì với An Đức phi ở sau lưng đấy, cố ý dẫn dắt An Đức phi như thế, hy sinh đứa con có thể hoàn toàn lật đổ Đức Phi, hoàng tử, đây là chỗ tốt lớn bao nhiêu."

      Mai Lan những thứ này đều trúng ngay suy nghĩ trong lòng Bạch Du Nhiên.

      Vốn là lúc, nàng cũng có nghi ngờ như vậy, cảm thấy chuyện này có lẽ có chút quan hệ gì đó với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay nghe Mai Lan vừa như thế, càng cảm thấy như thế.

      "Vết thương của Tam hoàng tử có người trông nom?" Bạch Du Nhiên cắn răng nghiến lợi.

      Rốt cuộc Ninh Nhi của nàng như thế nào?

      Mai Lan cũng là gương mặt đau thương: "Bẩm chủ tử, cụ thể như thế nào chúng ta cũng chưa biết! Hoàng thượng bắt đầu cách ly mình Tam hoàng tử. Bất kỳ kẻ nào cũng thể gặp."

      vậy cũng biết, Tam hoàng tử Nghiêm Ninh này chính là thịt đầu quả tim của Bạch Du Nhiên, nàng có thể buông tha tất cả, lại thể buông tha cậu. Sau này, nàng bao giờ có thể có đứa bé khác nữa, nếu như đứa bé này ở bên cạnh nàng, thậm chí bị người hại, nàng quả biết mình có thể tiếp tục sống nữa hay . Đây là chỗ dựa để nàng sống còn.

      Làm như sợ Bạch Du Nhiên đủ khổ sở, *d&d#l@q^d<.com> Mai Lan lại bổ sung câu: "Nghe hoàng hậu nương nương lại có thai rồi. Hoàng thượng vui mừng vô cùng."

      Lại mang thai?

      Trong lòng khó chịu, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống, cũng biểu quá nhiều.

      "Sai người nấu nước, hầu hạ Bổn cung tắm rửa."

      Thấy Bạch Du Nhiên thêm gì, Mai Lan vội vàng ra ngoài chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt của nàng lóe lên cái cực nhanh. Lúc này, nếu như Bạch Du Nhiên còn là Bạch Du Nhiên thường ngày kia, tất nhiên có thể phát ra Mai Lan này ổn.

      Thế nhưng vào lúc này bởi vì nàng yếu ớt ở lãnh cung và biết tình huống cụ thể của Nghiêm Ninh, cho nên vẫn đặt lời Mai Lan ở trong lòng, dù sao, bản thân nàng cũng có những nghi ngờ này.

      Có lúc chính là như thế, nghi ngờ của mình lên men thời gian dài thay đổi nghiêm trọng thêm, mà lần này thậm chí nàng cần lên men thời gian dài, ám hiệu lơ đãng của người bên cạnh nàng càng thêm hoài nghi.

      Ngâm mình ở trong nước, Bạch Du Nhiên vùi mình sâu dưới đáy nước, bắt đầu tiền tư hậu tưởng (suy nghĩ trước sau).

      Rốt cuộc làm sao mới có thể khiến hoàng thượng trả Ninh Nhi trở về.

      Thẩm Tịch Nguyệt, đều là nàng, đều là Thẩm Tịch Nguyệt này.

      Vốn là lòng có khúc mắc với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay như vậy, tâm tình càng thêm căm hận.

      ra đến hai người cũng thể coi là quan hệ tốt, nhưng theo những năm này những việc này, lại bởi vì mỗi người có con của mình, cuối cùng hai người như là người dưng nước lã.

      Hôm sau.

      Bạch Du Nhiên cầu kiến Cảnh đế, Cảnh đế cũng chịu gặp.

      chỉ như thế, còn bảo Lai Hỉ cho nàng biết, sau này, cũng cho phép nàng gặp Nghiêm Ninh, đứa bé ở lại bên cạnh nàng, sớm muộn bị nàng dạy thành lục thân nhận (mất hết tính người).

      Lên án này hơi lớn, nhưng Bạch Du Nhiên cũng là vô lực phản bác.

      Cho dù nàng quỳ gối ngày đêm trước bậc thang ở cửa Tuyên Minh điện, nàng cũng gặp Cảnh đế và đứa bé.

      Dù nàng cầu xin như thế nào, Cảnh đế cũng cũng để ý nàng.

      Tình cờ gặp mưa to, Bạch Du Nhiên lại chịu rời .

      Dù người khác nhìn nàng như thế nào, nhạo báng như thế nào, nàng đều hy vọng có thể thừa cơ hội này lấy được chút thương tiếc của hoàng thượng.

      Ở trong tẩm cung, Tịch Nguyệt nghe tất cả, tới trước cửa sổ, hôm nay mưa rơi đúng lúc lớn.

      Cắn môi dưới, thở dài: "Cẩm Tâm, Bổn cung có nên khuyên nàng hay ?"

      Hôm nay, Bạch Du Nhiên khiến nàng nhớ lại mình từng quỳ ở nơi đó.

      Cẩm Tâm khuyên lơn: "Chủ tử biết rất câu trả lời. Hoàng thượng cũng chịu gặp, ngài qua, thích hợp. Hơn nữa, ngài phải là thân thể mình, bên ngoài là mưa to, ngài vẫn cẩn thận chút."

      Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, gì.

      Mà cùng lúc đó, trong Trúc Hiên, Phó Cẩn Dao dường như cực kỳ vui vẻ.

      "Vân Tuyết, bưng canh tổ yến tới."

      Vân Tuyết đáp lời sau đó rời .

      Phó Cẩn Dao nhìn mưa to ngoài cửa sổ, 0di33xn0dafnl330fys0doon cười vui sướng, mà lúc này trong phòng chỉ có mình nàng.

      "Bạch Du Nhiên, ngươi chịu khổ càng nhiều, càng hận Thẩm Tịch Nguyệt. Đừng khách khí, nắm chắc thực lực của chính ngươi !"

      xong lại cười đợt.

      Chiêu tương kế tựu kế này của mình quả nhiên là có ích.

      Các ngươi đều có thể mang thai, đều có thể có con vậy như thế nào, cười cuối cùng nhất định là mình, có ai càng hoàng thượng hơn so với mình, có ai, tất cả bọn họ đáng chết.

      Họ ngừng giành Nghiêm Triệt với mình, tại sao bọn họ có thể.

      Nhớ năm đó ngay cả thân tỷ tỷ mình cũng hy sinh hết, hôm nay nàng bỏ qua cho bọn họ.

      Đứa bé, chỉ có mình có thể sinh cho .

      Vị trí hoàng hậu này nhất định là của mình.

      tay Phó Cẩn Dao ngắt đứt bồn hoa bên cửa sổ, lộ ra nụ cười thâm trầm.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 207.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Cho dù Bạch Du Nhiên té xỉu cũng có gặp hoàng thượng, chỉ thấy được hoàng thượng, càng thêm thấy được Ninh Nhi của nàng.

      Lúc này nàng còn lý trí gì.

      Nàng nhìn lại nữa, lần này mình là người bị hại, là người bị hãm hại, trong ngày thường Thẩm Tịch Nguyệt bị người khác hãm hại, hoàng thượng đều liên tục bồi thường, đến phiên mình lại phải là như vậy, chỉ phải như vậy, còn cướp đứa bé.

      Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia thuận theo phía Thẩm Tịch Nguyệt, con trai của nàng, con trai của nàng chỉ là của mình nàng.

      Nghĩ tới những thứ này, Bạch Du Nhiên quả thể chịu đựng được.

      cây dây cung kéo căng những năm nay rốt cuộc đứt mất rồi.

      Nàng thích Thẩm Tịch Nguyệt, đúng, thích nàng ta. Quả , Thẩm Tịch Nguyệt chưa từng hại nàng, hai người cũng tý sứt mẻ tình cảm.

      Nhưng mà, nàng chính là hận Thẩm Tịch Nguyệt, cực hận.

      Tại sao, tại sao chuyện gì nàng ta cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tại sao hoàng thượng thích nàng ta như vậy, cưng chiều nàng ta như vậy. Thậm chí cũng cùng mang thai, mình có được kết cục như vậy, nhưng nàng ta sao, nàng ta được bảo vệ rất tốt.

      Mỗi người đều bảo vệ nàng ta, Thái hậu, hoàng thượng, mỗi người bọn họ đều bảo vệ nàng ta.

      Thậm chí ngay cả Lục vương gia bất hòa với hoàng thượng cũng đổ thêm dầu vào lửa ở chuyện nàng ta phong hậu, tại sao?

      Hôm nay, hôm nay nàng ta hại con của mình, nàng thể bỏ qua nàng ta.

      Nghĩ tới đây, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống.

      Nếu như, nếu như Nam Thấm này có hoàng hậu nương nương, vậy phải tất cả đều khác biệt rồi?

      "Mai Lan, hầu hạ Bổn cung trang điểm."

      Bạch Du Nhiên sửa sang tất cả thỏa đáng, quần áo gọn gàng ra ngoài.

      Nàng cũng cũng chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, chính là nếu như thế, người khác lại cảm thấy nàng quả nhiên là có dẻo dai, lại nghĩ chút trong ngày thường nàng coi trọng với Tam hoàng tử, rốt cuộc lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.

      Mà lần này, Bạch Tiệp dư cũng gặp hoàng thượng, ngược lại là Phượng Tê cung cầu kiến hoàng hậu.

      Tịch Nguyệt cắt sửa cành hoa, nghe Bạch Du Nhiên đến thăm cũng bất ngờ.

      Hoàng thượng chạy đâu biết, tới phía bên nàng cũng là khả thi.

      "Tuyên !"

      Hoàng thượng có thể trốn tránh gặp, nàng là hoàng hậu, sao có thể như thế.

      "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." mặt Bạch Du Nhiên mang nụ cười ràng, ngược lại cũng khác nhau quá lớn với thường ngày, *d&d#l@q^d<.com> nếu như có khác nhau, ngược lại chính là vẻ tiều tụy có thể nhìn ra được kia.

      "Đứng lên ."

      "Tạ hoàng hậu nương nương." Bạch Du Nhiên cười có chút đơn.

      "Sao nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày? Mấy ngày nay oan ức ngươi."

      Bạch Du Nhiên yên lặng rơi lệ, xoạt quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, ngài giúp thiếp chút , thiếp chỉ muốn gặp Ninh Nhi của ta lần. Thiếp chỉ muốn gặp mặt lần. Ngài cũng có con, biết được tâm tình của người làm mẫu thân."

      Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, vội vàng ra hiệu Cẩm Tâm dìu nàng đứng dậy.

      "Hoàng thượng có chỉ ý, Bổn cung tuyệt đối thể cãi lời hoàng thượng. Bạch Tiệp dư sao phải khổ vậy chứ! Có lẽ qua chút thời gian, hoàng thượng cũng như thế, khi đó Bổn cung lại cầu xin thay ngươi, ngươi thấy có được ?"

      Bạch Du Nhiên khổ sở nhìn Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết ngài là người thiện tâm. Đa tạ hoàng hậu nương nương giúp đỡ."

      Ngược lại Bạch Du Nhiên rối rắm, nghe Tịch Nguyệt như vậy, vẫn là quỳ, nước mắt mặt vẫn có thể thấy được.

      "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp làm trâu làm ngựa cũng thể báo đáp ân tình của ngài, chỉ xin ngài giúp đỡ nhiều hơn."

      Tịch Nguyệt gật đầu: "Bạch Tiệp dư cần như thế, chỉ cần Bổn cung có năng lực này, tất nhiên trợ giúp ngươi. Bổn cung cũng có đứa bé nên hiểu tâm tình của ngươi."

      Tuy rằng nàng cũng sâu sắc cảm thấy, Bạch Du Nhiên dạy tốt đứa bé. Còn tuổi như vậy lại có thể đối xử ác độc với tiểu muội muội của mình. Thế nhưng vào lúc này có mấy lời nàng thể .

      Dù sao nàng là chủ cả cung.

      "Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương."

      Vừa ngồi tạm trong chốc lát, Bạch Du Nhiên : "Nghe hoàng hậu nương nương có tin vui. Thần thiếp chúc mừng nương nương. Mấy ngày nay thần thiếp chỉ lo bản thân, lại là quên mất chúc mừng nương nương, kính xin nương nương thứ tội."

      Tịch Nguyệt vuốt bụng, cười: "Việc này có quan hệ gì, quan tâm con của mình là thường tình của con người."

      " bằng thần thiếp cùng hoàng hậu nương nương ra ngoài chút, lúc thần thiếp mang thai thái y là phải nhiều chút, như vậy lúc sinh cũng khó khăn như vậy. Thần thiếp thấy, thời tiết hôm nay tệ."

      Tịch Nguyệt nhìn bên ngoài cái, lắc đầu: "Thôi, mấy ngày nay bởi vì thân thể Bổn cung có chút yếu nên ít ra ngoài."

      Bạch Du Nhiên khuyên nhủ: "Chính là ít ra ngoài mới càng nên chút, tuy là đứa này ở trong bụng mẹ, cũng phải phơi ánh nắng nhiều chút mới phải. Như vậy mới có thể càng thêm mạnh khoẻ."

      Quả kể từ khi tra ra có tin mừng Tịch Nguyệt còn ra ngoài nữa, suy nghĩ chút, hơi do dự, có điều nghĩ tới bên cạnh mình cũng ít người.

      Gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền ngươi."

      "Hoàng hậu nương nương cũng thể khách khí như vậy. Đây là thần thiếp phải làm."

      Bạch Du Nhiên muốn dìu Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt từ chối.

      Dù sao lúc này bên cạnh còn có đại cung nữ, làm sao cũng cần cung phi tới dìu nàng.

      Hôm nay chính là thời tiết tốt, lại bởi vì hôm trước vừa mới mưa, khí rất tốt.

      "Bổn cung thích nhất mùi vị sau khi nước mưa gột rửa qua này. Dường như khắp nơi đều có mùi thơm bùn đất cỏ xanh." Tịch Nguyệt cười.

      " phải là vậy sao, có lẽ dạng như Ngự Hoa Viên mùi vị càng tăng lên đấy. Chúng ta qua bên kia xem chút?"

      Bên cạnh hai người cũng có ít nô tỳ theo, cũng chẳng qua là dạo chút đến Ngự Hoa Viên, Tịch Nguyệt nhìn cách đó xa chính là hồ nước mà Kiều Kiều xảy ra chuyện kia, chịu qua.

      Tâm tình có chút u xuống.

      Bạch Du Nhiên nhìn nét mặt Thẩm Tịch Nguyệt, dĩ nhiên là biết nguyên nhân nàng như vậy, mặt biểu .

      : "Nghe hồ nước phía trước chính là chỗ tiểu công chúa xảy ra chuyện. Nương nương có cần tới xem chút hay ."

      Tịch Nguyệt cau mày.

      Bạch Du Nhiên tiếp tục: " ra cũng có cái gì, nghe có vài đứa bé, khi còn bé rơi xuống nước, sau khi lớn lên lại sợ nước. Theo thần thiếp thấy, người lớn nên sấm lớn mưa , đứa bé đâu có biết nhiều thế. Chúng ta chính là phải làm như sao, cứ theo thường lệ dẫn nàng tới đây chơi, có lẽ, nàng cũng coi đó là vấn đề."

      Nghe Bạch Du Nhiên vừa như thế, ngược lại Tịch Nguyệt cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý.

      Tuy trong lòng mơ hồ có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng nàng nghĩ, bên cạnh còn có Cẩm Tâm và Quả Nhi, có lẽ Bạch Du Nhiên này cũng thể làm gì, nàng cũng phải là điên rồi.

      Hơn nữa Tịch Nguyệt cảm thấy, mới vừa rồi Bạch Du Nhiên còn cầu xin nàng muốn gặp Nghiêm Ninh, chắc là sao.

      Có lẽ chính là lấy lòng nàng thôi.

      Ngay cả như thế, Tịch Nguyệt vẫn thêm phần tâm tư như cũ.

      Bạch Du Nhiên nhìn Thẩm Tịch Nguyệt từng bước đến bờ hồ, thoáng nâng lên nụ cười khiêm tốn.

      "Ngươi xem hồ nước này, ra cũng có gì đáng sợ đâu? Đúng rồi, thần thiếp đúng là quên mất, lúc trước nương nương cũng từng rơi xuống nước. Ngược lại giống nhau như đúc với tiểu công chúa đấy." Trong lời có chút đúng chỗ.

      Tịch Nguyệt cảnh giác nhìn nàng: "Lại , lúc ấy cũng ít người Bạch Tiệp dư là hung thủ sau lưng!"

      Vẻ mặt Bạch Du Nhiên cứng ngắt chút, lắc đầu: " phải là ta."

      Tịch Nguyệt gật đầu: "Ta tin."

      Bạch Du Nhiên đứng ở bên hồ, nhìn Tịch Nguyệt, đột nhiên lại nở nụ cười: "Tuy phải là ta, nhưng lại là ta cố ý dẫn dắt họ. Nếu phải nương nương rơi xuống nước, tại sao ta có thể mình theo hoàng thượng ra ngoài chứ."

      Thừa dịp mọi người vừa kinh ngạc trong nháy mắt.

      Bạch Du Nhiên nhanh chóng ngã về phía sau, 0di33xn0dafnl330fys0doon đợi mọi người phản ứng, nàng mạnh mẽ nắm lấy quần áo Tịch Nguyệt, tuy Quả Nhi tay mắt lanh lẹ bắt được tay Tịch Nguyệt, nhưng rốt cuộc là bằng trọng lực Bạch Du Nhiên ngã về phía sau, Tịch Nguyệt cứ như vậy bị nàng kéo ngã xuống hồ nước.

      "Bùm ——"

      Ba người họ ngã vào trong nước.

      Cẩm Tâm thét chói tai, trong nháy mắt đưa tới rất nhiều thủ vệ.

      Tuy rằng khoảnh khắc Quả Nhi rơi xuống nước có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt liền kéo hoàng hậu lên , Bạch Tiệp dư lại cứ hung hăng nắm chặt cánh tay của nàng, chịu buông tay.

      Bởi vì trong nước, lại nhất thời có chút khó xử lý, bởi vì thai của hoàng hậu nương nương vốn là ổn.

      Quả Nhi dám trì hoãn, vội vàng dùng sức hung hăng ấn huyệt vị của Bạch Tiệp dư, thúc đẩy nàng buông tay, sau đó kéo Thẩm Tịch Nguyệt nổi mặt nước.

      Trong lúc nhất thời, Ngự Hoa Viên rối thành nùi.

      . . . . . .

      Đợi lúc Cảnh đế lại lần nữa thấy Tịch Nguyệt, nàng bị Quả Nhi ôm nhanh chóng chạy tới phía Phượng Tê cung.

      Tuy là nước của nàng bị ép ra ngoài, nhưng lại chảy máu.

      Nghĩ đến thân thể hoàng hậu nương nương, Quả Nhi cũng dám trì hoãn khắc.

      Cảnh đế theo sát sau lưng, nhìn nàng bị ôm đến trong phòng, nhìn thái y ra ra vào vào.

      Trong lòng hoàn toàn rét lạnh.

      Lúc này lại ngờ, tiểu nương mình cực kỳ trân quý chịu khổ nhiều như vậy.

      Bạch Du Nhiên.

      Nàng ta điên rồi sao!

      Lo lắng qua lại, trong chốc lát, chỉ thấy Thúy Văn ra ngoài, mặt bi thương rệt.

      Quỳ xuống, giọng Thúy Văn bi thương: "Khởi bẩm hoàng thượng, đứa bé của hoàng hậu nương nương giữ được."

      Cảnh đế vừa nghe, càng là lảo đảo vài bước, đau khổ nhắm nghiền hai mắt.

      "Hoàng hậu nương nương sao?"

      "Thân thể hoàng hậu nương nương cực kỳ suy yếu. Cần tĩnh dưỡng tốt."

      "Nàng tỉnh chưa?" Cảnh đế bèn vội vàng hỏi.

      Thúy Văn gật đầu: "Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi. Có điều, nàng câu cũng chịu ."

      Cảnh đế mặc kệ những lời kiêng kỵ kia, vội vàng vào cửa, chỉ thấy mặt Tịch Nguyệt tái nhợt, tóc từng sợi từng sợi nằm ở nơi đó, cả người giống như lập tức biến mất thấy nữa.

      biết tại sao, Cảnh đế đột nhiên lại nhớ tới giấc mộng kia, giấc mộng về Tịch Nguyệt quỳ gối trong mưa, cũng yếu ớt như thế.

      "Nguyệt Nhi ——" Cảnh đế sải bước qua kéo tay của nàng.

      Tịch Nguyệt nằm ở nơi đó, lẳng lặng cái gì cũng chịu .

      Vén lên sợi tóc mặt nàng, Cảnh đế ấn xuống cái hôn ở môi của nàng.

      " sao, trẫm biết, nàng là đau lòng cho đứa bé. Nhưng sau này chúng ta còn có đứa bé, chúng ta có rất nhiều đứa bé, Nguyệt Nhi. . . . . ." Nụ hôn của tỉ mỉ rải rác mổ xuống ở mặt nàng.

      Nhưng Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn màn trướng, vẫn là câu cũng chịu .

      "Nguyệt Nhi. . . . . ."

      "Nguyệt Nhi, nàng câu, Nguyệt Nhi, đừng như vậy, đừng dọa trẫm. . . . . . ."

      "Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nàng đừng như vậy, có được hay ? Trò chuyện với trẫm. Nguyệt Nhi. . . . . ."

      Rất lâu, bản thân Cảnh đế ngừng đâu đâu, trang #ddlqd# bubble nhưng Tịch Nguyệt lại chịu nhiều lời.

      Vào lúc Cảnh đế cho rằng Tịch Nguyệt cái gì cũng , nàng lại lên tiếng.

      Có lẽ liên quan tới rơi xuống nước, giọng nàng có chút khàn khàn.

      "Là thiếp tốt, là thiếp hại đứa bé. Thiếp cẩn thận. . . . . ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 208:

      Editor: Thơ.

      "Là thiếp tốt, là thiếp hại đứa bé. Thiếp cẩn thận...."

      Sau khi câu ấy xong, Tịch Nguyệt cũng chuyện nữa, cho dù Cảnh Đế có ôm Tiểu Kiểu Kiều qua Tịch Nguyệt cũng có phản ứng gì.

      Vì thân thể Kiều Kiều cũng vẫn yếu nên Cảnh Đế dám trì hoãn, lập tức ôm bé trở về.

      tại Bạch Du Nhiên bị giam lại.

      Nàng ta khăn khăng rằng mình cố ý nhưng nhân chứng đều có đủ, bất luận nàng ta dối thế nào cũng vô dụng.

      Bạch Du Nhiên kêu oan, nằng là do Hoàng Hậu nương nương cố ý, Cảnh Đế thấy nàng ta như vậy trực tiếp cho người độc câm nàng ta.

      Tuyên Minh Điện.

      Lai Phúc và Lai Hỷ đều quỳ mặt đất, yên lặng đợi mệnh lệnh của Cảnh Đế.

      "Trẫm cho nàng ta chết đơn giản như vậy, nàng ta dám mưu hại Nguyệt Nhi phải chịu hậu quả tương ứng. Đưa nàng ta đến Phong Nhân Tháp." (Phong nhân: người điên)

      Đưa đến Phong Nhân Tháp nghĩa là sống bằng chết.

      "Nô tài ." Những chuyện như vậy từ trước đến nay đều do Lai Phúc làm.

      "Bạch gia, tịch biên nhà cửa, tất cả mọi người biếm làm thường dân." Cảnh Đế vô cùng căm hận .

      Mấy ngày nay trong cung có rất nhiều sóng gió khiến cho mệt mỏi, vốn nghĩ rằng hậu cung cân bằng là trợ giúp cho các thế gia nhưng tại xem ra lại phải như vậy. Nếu như những người này khiến cho cảm thấy họ an phận, khiến cho Nguyệt Nhi bị tổn thương nuông chiều mặc kệ bọn họ như trước nữa.

      Đứa bé kia cũng là con của . Con của và nàng bị người ta hại chết, chỉ Nguyệt Nhi, người khác cũng thể hiểu được là thương tâm thế nào.

      Nhưng mà có thời gian thương tâm, muốn dùng tất cả thời gian để giải quyết hậu quả tốt, để trấn an Nguyệt Nhi, để chăm sóc tốt cho mấy đứa bé, để thu dọn những kẻ thực nên xuất kia.

      Nhiều ngày nay Tịch Nguyệt đều máy móc ăn uống, bất luận là ai chuyện với nàng nàng cũng mở miệng.

      Cảnh Đế biết nàng tự trách mình, trách mình bảo vệ đứa bé tốt, trách mình cho người khác cơ hội.

      Thấy nàng như vậy Cảnh Đế lại đau lòng, thương nàng phải chịu khổ. từng cho rằng bản thân từ trước đến giờ để cho nàng chịu khổ nhưng nghĩ lại, từ khi nàng tiến cung đến giờ còn chịu ít khổ sở sao.

      Mà những khổ sở đó đều do đem lại cho nàng.

      Mỗi ngày đều phải ôm Tịch Nguyệt ngủ, cho dù nàng hề cho bất kỳ phản ứng gì nhưng Cảnh Đế cũng buông tay.

      Mỗi ngày đều ôm nàng, chuyện với nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vượt qua, suy nghĩ linh tinh nữa.

      Thực ra Cảnh Đế biết Tịch Nguyệt như vậy là do bị kiếp trước ảnh hưởng. Nàng nghĩ đến mình của kiếp trước, nghĩ tới hoàn cảnh mình mất đứa bé lúc trước.

      Con người vào lúc này đều rất yếu đuối mà nàng sống hai đời bắt đầu mờ mịt, tự bao mình ở trong thế giới của bản thân muốn ra ngoài.

      "Nguyệt Nhi, ngày mai, trẫm tuyên bố trước cả triều đình rằng về sau trẫm chỉ có mình nàng, về sau hậu cung này chỉ có mình nàng. Trẫm cần bất kỳ ai khác nữa."

      nhàng tùy ý ra quyết định lớn như vậy nhưng nàng vẫn hề có phản ứng gì.

      Cảnh Đế nhìn nàng kỹ, cần biết là nàng có nghe được hay , tiếp tục : "Sau này, hậu cung này là nhà của chúng ta. Trong nhà ngoại trừ có trẫm, có Nguyệt Nhi còn có rất nhiều đứa bé, chúng đều là con của Nguyệt Nhi và Trẫm."

      như vậy, Cảnh Đế lại càng cảm thấy kiên định hơn.

      ra từ trước đến gì đều nghĩ lầm rồi, cho rằng cho các nàng danh phận các nàng an phận, sủng hạnh các nàng là trung thành lớn nhất của dành cho Tịch Nguyệt.

      Nhưng mà, ra lại phải như vậy!

      Các nàng ghen tị, thương tổn Tịch Nguyệt, biết đủ.

      Cảnh Đế nghiêm mặt, trong lòng suy nghĩ. Nhìn Tịch Nguyệt ngủ, Cảnh Đế đứng dậy.

      Lai Hỷ ngủ gật ngoài cửa thầy Cảnh Đế ra ngoài liền tiến lên phía trước: "Chủ tử có gì căn dặn?"

      " từ đường."

      Lai Hỷ ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

      Trong cung này, ngoài Lai Hỷ ai biết Cảnh Đế quỳ ở từ đường của Nghiêm Gia suốt đêm.

      Sáng sớm sắc mặt cũng tốt nhưng Lai Hỷ từ theo bên cạnh Cảnh Đế hiểu rằng chủ tử muốn động thủ rồi.

      Lâm triều.

      xong chuyện công vụ triều, Cảnh Đế tùy ý mở miệng: "Trẫm tính giải tán hậu cung."

      Các vị đại thần đều có sắc mặt kinh sợ.

      Lời này là có ý gì?

      Tất cả mọi người đều gì.

      Cảnh Đế cười như cười: Đương nhiên, trẫm cũng chỉ là thông báo với các ngươi. Phi tần hậu cung thể khai chi tán diệp cho hoàng thất, chỉ vật mà còn lục đục tranh đấu với nhau, hãm hại người khác, thương tổn đến hoàng tự, giết hại Hoàng Hậu. Thực thể nhẫn được nữa. Tất cả phi tần chưa thị tẩm cho phép về phủ gả cho người khác, trẫm chuẩn bị đồ cưới cho các nàng. Trong lòng trẫm, các nàng chính là muội muội của trẫm. Đương nhiên, nếu muốn hồi phủ, có năng lực trẫm giữ các nàng làm nữ quan ở hậu cung. Nếu như có năng lực có thể xuất gia trong quốc tự. Những người được thị tẩm ngoại trừ việc thể gả cho người khác cũng xử lý tương tự như vậy. Tuyển tú cũng ngừng lại từ năm nay."

      Lời vừa ra, quả nhiên phía dưới lập tức xôn xao.

      Có cựu thần trực tiếp quỳ xuống: "Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban. Việc này tuyệt đối thể nào! Quốc gia là lớn nhất..."

      câu còn chưa xong bị Cảnh Đế cắt ngang.

      "Được rồi. Trẫm muốn nghe những đạo lý to lớn của ngươi, trẫm biết cháu ngươi năm sau là đủ tuổi tuyển tú. Ngươi có tình toán gì trẫm đều . Ngươi có sức lực tình toán quyết định chuyện nhà của trẫm bằng về nhà quản chuyện tiểu thiếp của con thứ hai của ngươi thông gian . Tiểu nương mười sáu tuổi làm sao có thể thích lão già, quả đúng là nực cười."

      Cảnh Đế cho ông ta chút thể diện nào, biểu tình hề thay đổi, mặt đều là vẻ trào phúng.

      Cựu thần kia vừa nghe thầm than trong lòng, xấu hổ chịu nổi.

      Ông ta hề biết việc này cũng ngờ rằng Cảnh Đế những biết mà còn ra trước mặt văn võ bá quan.

      Cố lấy dũng khí: "Thần cũng phải là vì bản thân mà là vì cơ nghiệp của hoàng gia, quy củ lão tổ tông đặt ra há có thể đổi là đổi?"

      Cảnh Đế thấy ông ta vẫn lên tiếng bắt đầu kiên nhẫn, lại nhìn những người khác.

      Vốn cũng có mấy người muốn liều chết lên can gián nhưng nhìn biểu tình của Cảnh Đế lại nghe lời của lại bắt đầu do dự dám.

      Hứa đại nhân lớn tuổi như vậy còn bị chọc phá bí mật gia tộc, bọn họ cũng dám tưởng tương tiếp theo Hoàng Thượng có thể gì.

      Bọn họ đều biết nhiều ngày nay hậu cung xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ đến nếu giận dữ Hoàng Thượng làm như vậy. Từ khi Cảnh Đế đăng cơ đến nay, ra tay càng ngày càng lãnh huyết, cho đến bây giờ, người khác thể nào xen vào quyết định của .

      Hứa đại nhân thấy người khác phụ họa mình tiếp tục : "Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại!"

      hô to như vậy có mấy cựu thần cũng mở miệng phụ họa theo: "Xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại..."

      Có lẽ là thấy có nhiều người phụ họa, luật pháp trách đông người, lần này người mở miệng đúng là nhiều hơn.

      Cảnh Đế cười ha ha: "Suy nghĩ lại? Các ngươi vì tâm tư cá nhân của mình mà muốn can thiệp vào hậu cung của trẫm, có phải vậy ?" Cảnh Đế thờ ơ nhìn người khác.

      "Có phải là các ngươi còn muốn quản chuyện mỗi đêm trẫm sủng hạnh ai hay ? Trẫm đây là thông báo, phải trưng cầu ý kiến của các ngươi. Các ngươi muốn chức vị trong triều này trẫm thành toàn cho các ngươi."

      Sắc mặt Cảnh Đế trầm xuống, đứng lên.

      "Các ngươi dạy con nghiêm như thế nào, gia môn dâm loạn như thế nào, trẫm nhiều lời ô uế miệng mình. Nhưng mà các ngươi yên tâm, đợi chút nữa trẫm cho ám vệ tập tợp chuyện ngấm ngầm xấu xa của các ngươi làm thành cuốn sách phát ra khắp nơi, chắc hẳn mọi người đều tò mò."

      Chiêu này quả nhiên là rất độc, những người này coi trọng thể diện, bọn họ cho rằng hẳn là Cảnh Đế nhiều lời, dù sao luật pháp cũng trách được nhiều người. Lại ngờ tại Cảnh Đế quyết định rồi, nếu như quyết tâm bọn họ có can gián thế nào cũng vô ích.

      "Xin Hoàng Thượng thứ tội." Mọi người đồng loạt quỳ xuống xin tha thứ.

      ít người đều run rẩy, trong nhà có chuyện gì ngay cả bọn họ cũng được. Cảnh Đế như vậy tất nhiên là biết rất nhiều bí mật, nghĩ đến những bí mật đó bị phát tán khắp nơi, có người cũng muốn ngất .

      Như vậy là vô cùng nhục nhã!

      Bên này giương cung bạt kiếm, phía bên kia có tiểu thái giám nhanh chóng đến bên cạnh Lai Hỷ thầm mấy câu. Lai Hỷ nghe xong nhíu mày, vội thầm bên tai Hoàng Thượng.

      Mọi người biết xảy ra chuyện gì, đều lẳng lặng nhìn.

      Sắc mặt Cảnh Đế hơi thả lỏng.

      "Lục Vương gia cầu kiến sao?"

      Vậy mà Nghiêm Liệt lại trở lại.

      Cảnh Đế biết lần này Nghiêm Liệt trở về là vì chuyện gì nhưng cũng lo lắng, tại triều đình đều nằm dưới khống chế của .

      "Truyền!"

      ít đại thần đều thầm thở phào nhõm, chỉ hy vọng Lục Vương gia lần này trở về là để ngăn cản Hoàng Thượng.

      Quy củ của tông sao có thể thay đổi!

      lâu sau thấy nam tử xuất gia mặc tăng bào bước vào.

      cũng quỳ gối: "Bần tăng tham kiến Hoàng Thượng."

      Cảnh Đế cũng so đo.

      "Lục Vương gia trở lại đúng lúc." Trong giọng điệu của Cảnh Đế mang theo tia trào phúng.

      "Bần tăng nghe Thẩm Hoàng hậu gặp chuyện may, đặc biệt gấp gáp trở về, cũng ngờ trong triều muốn xảy ra chuyện lớn.

      Cảnh Đế nhìn biểu tình điềm đạm của Lục Vương gia, nhíu mày đáp lời.

      Hứa đại nhân đâm lao phải theo lao, nhìn về phía Lục Vương gia.

      "Lục Vương gia, xin người khuyên nhủ Hoàng Thượng. Hậu cung này thể giải tán như vậy! Sao Thẩm Hoàng hậu có thể mình chuyên sủng hậu cung chứ? Chuyện ngày hôm này chừng là nàng ta thổi gió bên tai Hoàng Thượng, loại nữ tử hồ ly mị chủ như thế sao có thể .... Á..."

      Hứa đại nhân thấy Hoàng Thượng cố ý như vậy cho rằng đương nhiên là chủ ý của Hoàng Hậu.

      Nhưng mấy câu còn chưa xong Lục Vương gia đưa tay bóp chặt cổ của ông ta....

      "Trời ạ, Lục Vương gia, người mau buông tay..." Đại thần lời này vừa quay đầu lại thấy ánh mắt của Cảnh Đế, rốt cuộc cũng nuốt những lời tiếp theo xuống.

      Hoàng Thượng cũng câu nào bọn họ còn có thể gì.

      Mọi người trơ mắt nhìn Lục Vương gia toàn thân mặc tăng bào nhưng lại làm chuyện đáng sợ nhất đời này.

      Đây chính là phạm vào sát giới!

      Cảnh Đế cũng gì, nhìn Lục Vương gia ngày càng khép chặt tay và Hứa đại nhân vùng vẫy càng ngày càng vô lực.

      "Bần tăng từng hứa với vị cố nhân là chăm sóc Thẩm Hoàng hậu tốt. Nếu như hứa tất cả những người gây bất lợi cho nàng, bần tăng đều bỏ qua. Ngươi xấu Thẩm Hoàng hậu vậy người liền xuống đất tạ tội với vị cố nhân kia !"

      Hứa đại nhân vẫn vùng vẫy nhưng càng ngày càng có khí lực.

      Tất cả mọi người triều đều dám nhiều lời.

      Rấy nhiều quan văn đều sợ đến run rẩy, ai từng nhìn thấy việc mạnh mẽ giết chết người như vậy.

      Mà quan võ tốt hơn rất nhiều nhưng cũng kinh ngạc vì động tác của Lục Vương gia.

      Bọn họ từng giết người nhưng mà, toàn thân mặc tăng bào, vẻ mặt từ bi nhưng lại giết người nương tai, người như vậy chính là đáng sợ nhất.

      chỉ vậy, theo bọn họ cố nhân này tám phần chính là Thái Hậu.

      Khi Thái Hậu sắp qua đời phong Thẩm Tịch Nguyệt để cho hai huynh đệ bọn họ đối địch với nhau.

      tại xem ra Thái Hậu quả thực đối xử rất tốt với Thẩm Hoàng hậu.

      Đương nhiên cũng có người nghĩ nhiều nhưng thấy sắc mặt Hoàng Thượng và Lục Vương gia cũng dám suy nghĩ gì nữa, giống như nghĩ thêm chính là rước lấy họa sát thân!

      Bất luận tình hình là thế nào, bất luận Lục Vương gia có hay cố nhân này nhất định là Thái hậu, nhất định là Thái hậu.

      Có người thân thể mềm nhũn, hối hận vừa rồi mở miệng.

      ra Lục Vương gia tiến cũng phải vì trợ giúp bọn họ ngăn cản Hoàng Thượng mà là để giúp Hoàng Thượng dẹp bỏ chướng ngại.

      Lúc này tất cả mọi người đều quỳ mặt đất. Người còn đứng chỉ có Cảnh Đế và Lục Vương gia.

      Còn Hứa đại nhân thi thể lạnh như băng nằm ở đó.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 209:

      Editor: Thơ.

      Cảnh Đế thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, Lục Vương gia giết người do dự, mọi chuyện chính là xác định như vậy.

      Bất luận là có bao nhiêu người bảo thủ chịu thay đổi nhưng mà thấy người bên như vậy cũng dám nhiều lời.

      Chến đáng sợ nhưng chết rồi mà gia tộc vẫn còn phải hổ thẹn đó chính là vô cùng đáng sợ.

      có gia tộc lớn nào mà lại có những việc xấu xa ngấm ngầm. Cho dù chỉ cần Hoàng Thượng người ngoài dám nhiều lời câu, dân chúng cũng cần biết chuyện kia có phải hay . Nếu như chết rồi mà còn bị nước đục đúng là làm cho liệt tổ liệt tông thất vọng.

      Lục Vương gia Nghiêm Liệt ở lại lâu, sau khi bãi triều lập tức rời , Cảnh Đế cũng giữ lại.

      Giống như là chưa từng tới, cũng chưa từng làm chuyện gì.

      Chuyện khi lâm triều còn chưa truyền đến tai mọi người Cảnh Đế lệnh cho Lai Hỷ soạn Thánh chỉ chiếu cáo hậu cung.

      Mọi người đều ngờ Hoàng Thượng vậy mà lại giải tán hậu cung, những nữ tử trong hậu cung chưa thị tẩm cũng nhiều lắm, nghe có thể về nhà gả cho người khác tất cả mọi người đều mờ mịt.

      Đương nhiên là ở trong cung lẽ tốt hơn nhưng mà đó là đối với mọi người.

      Nếu như Hoàng Thượng muốn giải tán đương nhiên là về nhà tốt hơn.

      Lúc này Trương Lan càng cảm thấy may mắn vì mình chưa được thị tẩm.

      Vì nàng là người có phân vị cao nhất trong số những người chưa được thị tẩm nên những người khác đều qua hỏi ý kiến.

      Mục tiêu của Trương Lan cực kỳ ràng, về nhà gả cho người khác.

      Nếu như Hoàng Thượng cho đồ cưới, còn coi các nàng là muội muội để gả ra ngoài vì sao các nàng lại muốn lưu lại chứ. Bất luận là làm nữ quan hay vào Quốc tự xuất gia bọn họ đều muốn.

      Nữ quan này phải ai muốn cũng có thể làm, Hoàng Thượng rất ràng, người cho là có năng lực mới có thể làm nữ quan.

      Trương Lan cảm thấy bản thân tập võ còn được nhưng nếu như luận về tâm kế nàng thích hợp làm nữ quan.

      Tuy rằng biết vì sao Thẩm Hoàng hậu lại đối xử với nàng xem như tồi nhưng lúc này nàng vô cùng vui mừng vì phần đối xử tử tế này. Trương Lan ngốc, chính vì phần đối xử tử tế này của Thẩm Hoàng hậu nên cuối cùng Cảnh Đế cũng sủng hạnh nàng.

      Cũng vì vậy nên nàng mới còn con đường lui.

      Người khác đương nhiên cũng sợ đây chỉ là nước cờ của Hoàng Thượng, nếu như thực nguyện ý gả cho người khác có thể bị ban chết hay ?

      Dù sao các nàng từng là nữ nhân của Hoàng Thượng.

      Nhưng mà Trương Lan mặc kệ những điều này, nàng là người đầu tiên gặp Hoàng Thượng, cũng là người đầu tiên cầu được về nhà gả cho người khác, thậm chí nàng hề thương lượng với người nhà quyết định như vậy.

      phải là nàng sợ nhưng nghĩ đến Thẩm Hoàng hậu nàng lại cảm thấy Hoàng Thượng làm như vậy.

      Qủa nhiên, Cảnh Đế có vài phần tán thưởng đối với thức thời của nàng.

      Cũng biết Cảnh Đế nghĩ thế nào lại trực tiếp cho phép Trương Lan về nhà, chỉ về nhà mà còn phong nàng làm Minh Châu quận chúa.

      viên đá làm dậy lên tầng sống, ai ngờ chuyện lại như vậy.

      Ngay cả Trương gia cũng dám tưởng tượng Trương Lan lại có thể có được vinh dự đặc biệt này.

      Vì Trương Lan thuận theo nên tất cả những nử tử chưa thị tẩm trong cung đều chọn về nhà, đương nhiên những người khác cũng được phong, có thể thấy thấy người đầu tiên bước ra luôn giống người khác.

      Phó Cẩn Nghiên cũng là người đầu tiên được phong làm nữ quan.

      Những người khác cũng có mấy người được phong nhưng nhiều.

      Còn lại những cung phi khác đều đến quốc tự xuất gia làm ni .

      Mà trong số đó cũng bao gồm cả Huệ phi Phó Cẩn Dao.

      Trúc hiên.

      Phó Cẩn Dao đập vỡ tất cả những đồ đạc có thể đập vỡ nàng thể ngờ được mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nàng vậy mà lại đến bước đường này, Hoàng Thượng vậy mà lại nhẫn tâm như thế.

      "Hoàng Thượng hẳn đối xử với ta như vậy, . Đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ, đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ." Hơi thở của nàng dồn dập.

      Vân Tuyết và Vân Lam đứng ở bên dám nhiều lời.

      Lúc này còn ôm tia ảo tưởng có ích gì chứ?

      "Hoàng Thượng? Hoàng Thượng ở đâu?" Phó Cẩn Dao chất vấn mấy nha hoàn.

      Vân Lam mở miệng: "Bẩm chủ tử, Hoàng Thượng ở Phượng Tê cung."

      Phó Cẩn Dao tiếp tục đập đồ: " chết, vì sao nàng ta còn chết? Bạch Du Nhiên là đồ ngu, vì sao giết chết nàng ta? Uổng phí nhiều tâm tư của ta như vậy."

      Nàng tức giận mắng nhưng mà Vân Tuyết và Vân Lam ngừng kinh ngạc.

      "Chủ tử cẩn thận tai vách mạch rừng, thể bậy. Chuyện này hề có liên quan gì đến chúng ta."

      Bạch Tiệp dư bị đưa đến Phong Nhân Tháp, kia là nơi như thế nào chứ, chuyện này ai nghi ngờ đến bọn họ mới tốt! Sao chủ tử còn có thể tự kéo nghi ngờ về mình như vậy chứ!

      Đồ đạc bên trong bị Phó Cẩn Dao đập bể đến mức còn gì, cuối cùng nàng ta đứng lên.

      Sau khi thở dốc thay đổi sắc mặt: "Hầu hạ ta thay đồ, ta muốn gặp Hoàng Thượng."

      Lúc này cũng tự xưng là bản cung nữa rồi.

      Nàng từ ái mộ , vì sao chịu đợi nàng? Vì sao chịu thương nàng?

      Thẩm Tịch Nguyệt, đều là tại Thẩm Tịch Nguyệt kia!

      Phó Cẩn Dao vốn là người xinh đẹp lúc này cẩn thận ăn mặc lại càng xinh đẹp như hoa.

      Mang theo hai đại nha hoàn tới Phượng Tê Cung cầu kiến.

      Lúc này Cảnh Đế ngồi trước giường Tịch Nguyệt nỉ non kể cho nàng những biến hóa trong cung này.

      Lai Hỷ bước vào: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ phi nương nương cầu kiến."

      Mặc dù là Phó Cẩn Dao đến tìm cũng muốn gặp Phó Cẩn Dao lần, nghe thấy nàng ta đến đây Cảnh Đế cũng hề bất ngờ.

      "Cho nàng ta vào ."

      Cũng kiêng kị Tịch Nguyệt, thực ra Cảnh Đế biết khi Bạch Du Nhiên bị giam những lời khai của nàng ta đều là nửa nửa giả, những mà những chuyện nàng ta khai về Huệ phi chưa hẳn là giả. Cũng vì vây mà nghiêm hình tra khảo cung nhân trong cung của Bạch Du Nhiên trận, quả nhiên là biết được Huệ phi thu mua nàng ta, cố ý lời kích động Bạch Du Nhiên.

      Đối với Huệ phi , định bỏ qua, đúng lúc nàng ta đến đây.

      "Nguyệt Nhi, chuyện hại chết đứa bé nàng ta cũng có phần. Thực ra nàng biết , chết phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là lòng tin bị hủy hoại." Nụ cười của Cảnh Đế lãnh đến dọa người.

      Nhưng vậy mà Tịch Nguyệt lại hề có chút phản ứng nào.

      Phó Cẩn Dao vì sao Hoàng Thượng lại muốn triệu kiến nàng ta ở trong tẩm cung của Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà cũng đúng ý nàng ta.

      Trong phòng có người ngoài, ngoại trừ Cảnh Đế và Tịch Nguyệt cũng chỉ có Phó Cẩn Dao.

      "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng." Phó Cẩn Dao quỳ xuống thỉnh an.

      Cảnh Đế nhìn nàng, cười : "Đứng lên ."

      Đứng lên . Đây là lần thỉnh an cuối cùng cũng là lần gọi đứng lên cuối cùng.

      Hai người đối diện, Cảnh Đế cười.

      Phó Cẩn Dao giống như bị mê hoặc, thào tự : "Hoàng Thượng cười rộ lên là đẹp mắt!"

      "Hả....?" Cảnh Đế nhíu mày nhìn Phó Cẩn Dao.

      "Từ lúc nô tỳ rất biết Hoàng Thượng là đẹp mắt nhất. đời này có ai tuấn hơn người." Phó Cẩn Dao si ngốc nhìn Cảnh Đế, ra ái mộ của mình.

      "Lần đâu tiên gặp người, người tới Phó gia của chúng ta gặp mặt tỷ tỷ. Lúc đó người mỉm cười với ta, ta biết bản ta cả đời này đều nhất định trầm luân vì người rồi."

      Giọng điệu của Cảnh Đế hề gợn sóng: "Lần đầu trẫm gặp ngươi, ngươi cũng chỉ là đứa trẻ."

      "Đúng vậy, khi đó tuổi ta còn nhưng ta biết, biết bản thân rất người. Ta muốn được giống như tỷ tỷ, mỗi ngày ở bên cạnh người, muốn người dùng nụ cười đó nhìn ta cả đời."

      Cảnh Đế cười lạnh: "Còn tuổi tư xuân, Phó gia các ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao? Nhưng mà ra cũng thực buồn cười, tỷ tỷ và ca ca của ngươi đều rất giống phụ thân ngươi. Chỉ có ngươi giống chút nào, lại khiến cho người ta chán ghét giống như mẫu thân ngươi."

      Có lẽ là lời của Cảnh Đế kích thích Phó Cẩn Dao, nàng ta trừng măt, rơi lệ nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng vì sao lại nô tỳ như vậy, vì sao? Ta người nhiều thế nào, trong cung này có ai người nhiều hơn ta, vì sao người tin ta! Người chỉ biết tin những hồ ly tinh đó, các nàng có ai tốt cả. Nhiều năm như vậy người vẫn nhìn ta sao. Giữa những nữ nhân trong cung chỉ có người tốt, chủ có người! Chỉ có ta, chỉ có ta lòng vì người. Yên lặng đừng sau lưng người, chỉ hy vọng người nhìn ta nhiều chút, ta nhiều chút."

      "? Phó Cẩn Dao, đến tình cảm thấy rẻ mạt sao? Ngươi có tình sao?" Cảnh Đế hừ lạnh.

      "Hoàng Thượng tin nô tì? Chẳng lẽ người muốn nô tì móc tim ra cho người xem sao?"

      Thấy Cảnh Đế có phản ứng, Phó Cẩn Dao tiếp tục mở miệng: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người nghĩ tới những gì nô tì làm vì người? Thậm chí ngay cả đứa bé nô tì cũng mất ."

      Nàng ta khóc lớn.

      nhắc tới đứa bé kia còn tốt, nhắc tới đứa bé, Cảnh Đế cười lạnh: "Phó Cẩn Dao, ngươi nực cười. Ngươi những gì làm vì ta? Ngươi làm cái gì chứ? Ngoại trừ gây thêm phiền não cho trẫm từ trước đến nay ngươi hề làm được chuyện gì đáng tin cả. Lại còn đến đứa bé, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến nó sao? Ngươi thực cho rằng trẫm là kẻ ngốc? Ngươi thực cho rằng trẫm biết gì hết? Đứa bé kia, đứa bé kia thực là do Đức phi hại sao? Vì tranh giành tình cảm, vì lật đổ Đức phi, chính ngươi nên biết mình làm cái gì."

      Nghe Cảnh Đế vậy, cả người Phó Cẩn Dao đều chấn động, nàng ta thực ngờ, có thể nào cũng ngờ Cảnh Đế vậy mà lại biết.

      "Là ai, là ai bán đứng ta? Vân Lam? Vân Tuyết?"

      Cảnh Đế nhìn dáng vẻ này của nàng ta nào có chút phong phạm của tiểu thư khuê các.

      "Là ai quan trọng sao? có ai, có ai bán đứng ngươi, lúc ngươi tính kế trẫm biết rồi, Thái Hậu cũng biết. Chúng ta ra chính là muốn nhìn xem nữ tử ác độc như ngươi có thể thực nhẫn thâm giết con của mình hay ."

      Nghe thấy lời ấy, Phó Cẩn Dao khóc lóc giải thích: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người nghe ta . Ta cũng muốn như vậy, ta cũng muốn, nếu như người biết chuyện này cũng biết đứa bé này thể giữ được, nó quá ớt, thái y căn bản là giữ được. Nếu như vậy ta cũng thể suy tính nhiều chút, phải là ta muốn nó. Bao nhiêu đêm nằm mơ ta đều giật mình tỉnh dậy, là đứa bé mà ta tâm tâm niệm niệm, người biết sao, ta muốn sinh cho người đứa bé đến mức nào. Ta cũng muốn đến phát điên rồi."

      Cảnh Đế nhìn biểu tình của nàng ta, đột nhiên bật cười, đứng dậy tới cạnh nàng ta, vuốt ve gương mặt nàng ta. Phó Cẩn Dao thấy Cảnh Đế như vậy dùng đôi má dán vào bàn tay Cảnh Đế.

      Ánh mắt có chút mê ly nhìn Cảnh Đế, thào: "Hoàng Thượng...."

      "Huệ phi tốt của trẫm, ngươi đoán xem, vì sao ngươi vẫn có thai chứ? Mặc dù có thời gian thường xuyên được sủng hạnh nhưng ngươi vẫn hề có dấu hiệu mang thai, vì sao lại vậy chứ?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 206.
      Editor: trang bubble ^^

      Bên này nhốn nháo hò hét, bên kia Bạch Du Nhiên cũng cực kỳ nôn nóng, nàng biết tình huống cụ thể, mặc dù lời Cảnh đế nhìn như đối với nàng như thế nào, cũng có che đậy định luận, nàng luôn luôn yên lòng.

      Lại nghĩ đến Ninh Nhi nho , nàng bắt đầu lo lắng, cũng biết bây giờ đứa bé này như thế nào?

      Có nhớ nàng hay , có khóc nhè hay .

      "Cọt kẹt ——" Cung nữ chải hai búi tóc vào cửa.

      Bạch Du Nhiên ngẩng đầu, lại là Vân Tuyết.

      Làm sao nàng nhận ra đại cung nữ bên cạnh Phó Cẩn Dao.

      "Cũng biết Vân Tuyết nương tới nơi này để làm gì." Bạch Du Nhiên cười .

      Vân Tuyết cũng có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ cười : "Nô tỳ cũng chỉ đến hai câu ."

      "Hả?"

      "Tam hoàng tử xảy ra chuyện, ngài ngã xuống bậc thang ở Phượng Tê cung. tại sống chết chưa biết. Chủ tử nhà ta muốn ta với ngươi câu, hoàng hậu nương nương giỏi tính toán."

      Vân Tuyết cũng nhiều lời khác, dứt lời bèn xoay người rời .

      Bạch Du Nhiên nghe xong cũng nhúc nhích, nàng đương nhiên biết là Phó Cẩn Dao này ước gì nàng lập tức ra ngoài, sau đó tìm Thẩm Tịch Nguyệt tính sổ, nhưng nàng nhất định thể trúng kế, nếu như trúng kế, vậy nàng kêu oan nàng nhẫn lúc trước toàn bộ thành bọt nước.

      Về phần đứa bé, Bạch Du Nhiên nghĩ, Ninh Nhi xảy ra chuyện, Ninh Nhi chắc là xảy ra chuyện, làm sao cậu có thể Phượng Tê cung!

      Tuy là Bạch Du Nhiên ngừng hoài nghi, nhưng vẫn khống chế mình như cũ, thể làm loạn.

      Cứ ngồi như vậy đến trời sáng, mắt thấy mấy công công tới đây, dẫn đầu chính là Đại Tổng Quản Lai Hỉ bên cạnh hoàng thượng.

      Có lẽ là tìm được hung thủ, mặt tự chủ đeo lên nụ cười.

      "Lai Hỉ công công lại có tin tức gì tốt?"

      Lai Hỉ cười: "Hồi Bạch Tiệp dư, chính là hung thủ An Đức phi đền tội. Hoàng thượng giao phó, ngài có thể trở về cung rồi. Lãnh cung này xui xẻo, đưa lá bưởi cho ngài."

      Bạch Du Nhiên vừa nghe lại là An Đức phi, ngớ ra lát.

      Kể lại đau khổ: "Cũng biết vì sao An Đức phi như thế."

      Lai Hỉ rất bình tĩnh: "An Đức phi luôn miệng là lúc trước Tiệp dư nương nương hại đứa bé của nàng."

      Bạch Du Nhiên khổ sở: "Làm sao lại như thế? Lúc trước phải Đức Phi nương nương thừa nhận à, hôm nay tại sao lại liên lụy đến người ta, muốn vu oan giá hoạ. Cũng may, hoàng thượng cũng tin tưởng lời ấy."

      Lai Hỉ cũng tiếp.

      Bạch Du Nhiên lại nghĩ đến lời Vân Tuyết.

      "Tam hoàng tử có tốt ?"

      Lai Hỉ nhìn vẻ mặt nàng, làm như nghi ngờ gì, biết rằng có lẽ nàng biết gì đó.

      "Đêm qua Tam hoàng tử ngã xuống, bị thương đầu, hôm nay còn nguy hiểm."

      Bạch Du Nhiên vừa nghe, ngây người, trong lòng càng bắt đầu thấp thỏm yên.

      "Vậy Tam hoàng tử ở nơi nào?" Nàng ngơ ngác hỏi.

      Lai Hỉ dừng chút: "Hoàng thượng , Tam hoàng tử tạm thời nuôi dưỡng ở nơi khác, Bạch Tiệp dư vẫn là hồi cung cố gắng nghỉ ngơi ."

      Bây giờ, Bạch Du Nhiên hoàn toàn được Cảnh đế chào đón rồi.

      Nàng càng thêm bằng so với Đức Phi trước kia.

      Mặc dù Đức Phi là người ác độc, nhưng giáo dục Nghiêm Gia rất tốt. Nhưng Bạch Tiệp dư này lại khác.

      Tam hoàng tử bị nàng nuôi dạy thành ra như vậy, làm sao hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ.

      Đứa bé có thể tầm thường có chí tiến thủ tuỳ theo tự nhiên, có thể có tài hoa, nhưng lại thể có lòng dạ ác độc. Vừa mới ba tuổi như thế, sao Cảnh đế chịu để cho nàng tiếp xúc đứa bé.

      Bạch Du Nhiên ngờ, hoàng thượng vậy mà định để cho nàng gặp đứa bé.

      "Nhưng, nhưng lúc trước, Tam hoàng tử đều nuôi dưỡng ở bên cạnh Bổn cung mà!" Nàng thể có Ninh Nhi. Hơn nữa, Ninh Nhi nuôi dưỡng ở nơi khác, khi trúng kế, vậy lại như thế nào cho phải?

      Đó là mạng của nàng!

      Lai Hỉ nhiều lời, những chuyện này cũng phải là có thể quản được.

      Bạch Du Nhiên đương nhiên cũng hiểu , Lai Hỉ chỉ là nô tài, những chuyện này đều là có khả năng để ý đến, chỉ có hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể quyết định.

      Dù Khang Ninh cung của nàng hoàn toàn hỗn loạn, Bạch Du Nhiên ngồi ở chỗ đó suy nghĩ rất lâu, cho dù Lai Hỉ rời , nàng cũng biết.

      Khanh Ninh cung cũng có rất nhiều người bị đổi, nghe ít người cũng bởi vì chịu hình phạt ở Thận Hình tư mà thể trở về, cần tĩnh dưỡng.

      Lúc này Bạch Du Nhiên cực kỳ hận.

      Hận mọi người.

      "Mai Lan."

      "Chủ tử." Đại cung nữ Mai Lan vẫn còn ở đó.

      "Ngươi với ta chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Lai Hỉ cũng cực kỳ cặn kẽ, mà Vân Tuyết bên cạnh Phó Cẩn Dao nàng chút cũng dám tin, riêng nay, chỉ có hỏi Mai Lan này.

      "Chủ tử, là An Đức phi hãm hại ngài, tất cả đều là nàng làm, nàng là ngài hại nàng, làm hại nàng đẻ non, cho nên nàng mới muốn trả thù. Hơn nữa chỉ có như thế, nàng còn , tuyệt đối để ngài chết thoải mái, muốn cả nhà ngài bị chém giết tịch thu tài sản mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng, cho nên hãm hại ngài. Về phần Tam hoàng tử, đều là những kẻ ti tiện kia, bọn họ cố ý ít lời giống mà là giả ở trước mặt Tam hoàng tử, khuya khoắt Tam hoàng tử Phượng Tê cung. Kết quả cũng biết tại sao lại té xuống từ bậc thang, đến bây giờ cũng chưa có tốt. Nghe vẫn còn trong hôn mê."

      Bạch Du Nhiên nghe tất cả, cả người mặt đều trắng.

      "Bây giờ còn hôn mê? là té xuống như thế nào, vô duyên vô cố, luôn có nguyên nhân chứ?" Bạch Du Nhiên cuồng loạn.

      Mai Lan co rúm lại chút, trả lời: "Điểm này nô tỳ cũng biết, lúc ấy chỉ có nô tài của chính Phượng Tê cung ở đấy, người khác cũng thể dòm ngó chút. Theo nô tỳ thấy, cả kiện này cũng chưa chắc phải là mưu của hoàng hậu nương nương."

      "Hả?" Bạch Du Nhiên nhìn Mai Lan.

      Mai Lan lấy hết dũng khí: "Ngài nghĩ, lại ai biết cụ thể là tình huống gì. Trong cung này, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đều giữ ở trong tay hoàng hậu nương nương, chỉ có Tam hoàng tử phải như thế, nếu như nàng cố ý, cũng chưa biết chừng. Hơn nữa, nương nương nghĩ , cho dù là công chúa Chiêu Dương được cưng chiều nữa, nhưng cũng chỉ là nữ tử, chừng, chính là hoàng hậu nương nương cái gì với An Đức phi ở sau lưng đấy, cố ý dẫn dắt An Đức phi như thế, hy sinh đứa con có thể hoàn toàn lật đổ Đức Phi, hoàng tử, đây là chỗ tốt lớn bao nhiêu."

      Mai Lan những thứ này đều trúng ngay suy nghĩ trong lòng Bạch Du Nhiên.

      Vốn là lúc, nàng cũng có nghi ngờ như vậy, cảm thấy chuyện này có lẽ có chút quan hệ gì đó với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay nghe Mai Lan vừa như thế, càng cảm thấy như thế.

      "Vết thương của Tam hoàng tử có người trông nom?" Bạch Du Nhiên cắn răng nghiến lợi.

      Rốt cuộc Ninh Nhi của nàng như thế nào?

      Mai Lan cũng là gương mặt đau thương: "Bẩm chủ tử, cụ thể như thế nào chúng ta cũng chưa biết! Hoàng thượng bắt đầu cách ly mình Tam hoàng tử. Bất kỳ kẻ nào cũng thể gặp."

      vậy cũng biết, Tam hoàng tử Nghiêm Ninh này chính là thịt đầu quả tim của Bạch Du Nhiên, nàng có thể buông tha tất cả, lại thể buông tha cậu. Sau này, nàng bao giờ có thể có đứa bé khác nữa, nếu như đứa bé này ở bên cạnh nàng, thậm chí bị người hại, nàng quả biết mình có thể tiếp tục sống nữa hay . Đây là chỗ dựa để nàng sống còn.

      Làm như sợ Bạch Du Nhiên đủ khổ sở, *d&d#l@q^d<.com> Mai Lan lại bổ sung câu: "Nghe hoàng hậu nương nương lại có thai rồi. Hoàng thượng vui mừng vô cùng."

      Lại mang thai?

      Trong lòng khó chịu, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống, cũng biểu quá nhiều.

      "Sai người nấu nước, hầu hạ Bổn cung tắm rửa."

      Thấy Bạch Du Nhiên thêm gì, Mai Lan vội vàng ra ngoài chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt của nàng lóe lên cái cực nhanh. Lúc này, nếu như Bạch Du Nhiên còn là Bạch Du Nhiên thường ngày kia, tất nhiên có thể phát ra Mai Lan này ổn.

      Thế nhưng vào lúc này bởi vì nàng yếu ớt ở lãnh cung và biết tình huống cụ thể của Nghiêm Ninh, cho nên vẫn đặt lời Mai Lan ở trong lòng, dù sao, bản thân nàng cũng có những nghi ngờ này.

      Có lúc chính là như thế, nghi ngờ của mình lên men thời gian dài thay đổi nghiêm trọng thêm, mà lần này thậm chí nàng cần lên men thời gian dài, ám hiệu lơ đãng của người bên cạnh nàng càng thêm hoài nghi.

      Ngâm mình ở trong nước, Bạch Du Nhiên vùi mình sâu dưới đáy nước, bắt đầu tiền tư hậu tưởng (suy nghĩ trước sau).

      Rốt cuộc làm sao mới có thể khiến hoàng thượng trả Ninh Nhi trở về.

      Thẩm Tịch Nguyệt, đều là nàng, đều là Thẩm Tịch Nguyệt này.

      Vốn là lòng có khúc mắc với Thẩm Tịch Nguyệt, hôm nay như vậy, tâm tình càng thêm căm hận.

      ra đến hai người cũng thể coi là quan hệ tốt, nhưng theo những năm này những việc này, lại bởi vì mỗi người có con của mình, cuối cùng hai người như là người dưng nước lã.

      Hôm sau.

      Bạch Du Nhiên cầu kiến Cảnh đế, Cảnh đế cũng chịu gặp.

      chỉ như thế, còn bảo Lai Hỉ cho nàng biết, sau này, cũng cho phép nàng gặp Nghiêm Ninh, đứa bé ở lại bên cạnh nàng, sớm muộn bị nàng dạy thành lục thân nhận (mất hết tính người).

      Lên án này hơi lớn, nhưng Bạch Du Nhiên cũng là vô lực phản bác.

      Cho dù nàng quỳ gối ngày đêm trước bậc thang ở cửa Tuyên Minh điện, nàng cũng gặp Cảnh đế và đứa bé.

      Dù nàng cầu xin như thế nào, Cảnh đế cũng cũng để ý nàng.

      Tình cờ gặp mưa to, Bạch Du Nhiên lại chịu rời .

      Dù người khác nhìn nàng như thế nào, nhạo báng như thế nào, nàng đều hy vọng có thể thừa cơ hội này lấy được chút thương tiếc của hoàng thượng.

      Ở trong tẩm cung, Tịch Nguyệt nghe tất cả, tới trước cửa sổ, hôm nay mưa rơi đúng lúc lớn.

      Cắn môi dưới, thở dài: "Cẩm Tâm, Bổn cung có nên khuyên nàng hay ?"

      Hôm nay, Bạch Du Nhiên khiến nàng nhớ lại mình từng quỳ ở nơi đó.

      Cẩm Tâm khuyên lơn: "Chủ tử biết rất câu trả lời. Hoàng thượng cũng chịu gặp, ngài qua, thích hợp. Hơn nữa, ngài phải là thân thể mình, bên ngoài là mưa to, ngài vẫn cẩn thận chút."

      Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, gì.

      Mà cùng lúc đó, trong Trúc Hiên, Phó Cẩn Dao dường như cực kỳ vui vẻ.

      "Vân Tuyết, bưng canh tổ yến tới."

      Vân Tuyết đáp lời sau đó rời .

      Phó Cẩn Dao nhìn mưa to ngoài cửa sổ, 0di33xn0dafnl330fys0doon cười vui sướng, mà lúc này trong phòng chỉ có mình nàng.

      "Bạch Du Nhiên, ngươi chịu khổ càng nhiều, càng hận Thẩm Tịch Nguyệt. Đừng khách khí, nắm chắc thực lực của chính ngươi !"

      xong lại cười đợt.

      Chiêu tương kế tựu kế này của mình quả nhiên là có ích.

      Các ngươi đều có thể mang thai, đều có thể có con vậy như thế nào, cười cuối cùng nhất định là mình, có ai càng hoàng thượng hơn so với mình, có ai, tất cả bọn họ đáng chết.

      Họ ngừng giành Nghiêm Triệt với mình, tại sao bọn họ có thể.

      Nhớ năm đó ngay cả thân tỷ tỷ mình cũng hy sinh hết, hôm nay nàng bỏ qua cho bọn họ.

      Đứa bé, chỉ có mình có thể sinh cho .

      Vị trí hoàng hậu này nhất định là của mình.

      tay Phó Cẩn Dao ngắt đứt bồn hoa bên cửa sổ, lộ ra nụ cười thâm trầm.
      Last edited: 23/5/17
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :