1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 201.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Cũng chỉ là thời gian mấy ngày, Tịch Nguyệt bèn tuyên nữ quyến Thẩm gia vào cung chuyện.

      Đương nhiên, trước đó nàng cũng thương lượng qua với Cảnh đế, Tịch Nguyệt chính là làm thỏa đáng điểm này nhất.

      Dù lúc nào, dù được cưng chiều như thế nào, hoặc là thân ở vị trí cao như thế nào, mọi chuyện nàng đều để Cảnh đế ở trong lòng. Nếu phải là Cảnh đế bằng lòng tất cả, tuyệt đối làm bừa bất cứ chuyện gì.

      Về phần mấy ngày trước, Cảnh đế nhắc tới vài tư tưởng mới về tuyển tú nữ, cũng trong thương thảo, còn chừng năm hình như Cảnh đế cũng phải là qua loa với nàng.

      Tịch Nguyệt cũng nghĩ là Cảnh đế có lý do qua loa nàng như vậy, là Chúa Tể quốc gia này, đâu cần lừa nàng.

      Nghĩ đến nếu bố trí như thế, vậy chính là rồi.

      Tâm tình Tịch Nguyệt tốt, sáng sớm sắp xếp mọi người chuẩn bị chút đồ ăn mọi người trong nhà thích ăn. Tuy làm việc này nhưng làm chút gì, Tịch Nguyệt luôn cảm thấy thiếu gì đó.

      "Chủ tử tốt của ta, ngài tạm nghỉ ngơi. Chớ gấp. lát lão phu nhân, tiểu thư Nhất Nhất họ đến." Cẩm Tâm cười lôi kéo chủ tử nhà mình ngồi xuống.

      Nghe nàng như vậy, Tịch Nguyệt làm như nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, Cẩm Tâm cho Xảo Ninh, chuẩn bị chút điểm tâm nàng làm lúc lễ mừng năm mới, Nhất Nhất cực kỳ thích loại điểm tâm đó."

      Ăn rất nhiều, còn mang tất cả dư lại đấy!

      "Được được được! Chủ tử tốt nhanh ngồi xuống."

      Đợi Tịch Nguyệt thu dọn tất cả thỏa đáng nghe Cẩm Tâm thông truyền, mọi người Thẩm gia đến đông đủ.

      Đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, Tịch Nguyệt vội vàng gọi dậy.

      Hôm nay tuy Tịch Nguyệt là hoàng hậu cao quý, nhưng cũng phải là chuyện gì đều có thể làm chút kiêng kỵ, nàng cũng thể thường tuyên mọi người Thẩm gia vào cung.

      năm cũng chỉ có năm mới mới có thể gặp gỡ, Tịch Nguyệt cũng đặc biệt mừng rỡ.

      Cẩn thận quan sát tẩu tẩu Mẫn thị phen, Tịch Nguyệt cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt tẩu tẩu rất tốt."

      Mẫn thị vội vàng lên tiếng: "Tự biết mang thai, ta chính là ngừng bồi bổ, trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương ban thưởng thuốc bổ, tổ mẫu và mẫu thân chút cũng cần, đều đưa cho ta trọn vẹn."

      Dứt lời lại là dáng dấp ngại ngùng.

      Tịch Nguyệt cười, d!^Nd+n(#Q%*d@n lần này vào cung trừ Thẩm lão phu nhân, Mẫn thị, Thẩm Nhất Nhất, Lâm thị cũng cùng đến đây.

      "Tổ mẫu và mẫu thân dĩ nhiên là thương tẩu tẩu."

      Thẩm lão phu nhân nhìn Đại Tôn Nữ của mình. Bản thân làm sao cũng nghĩ ra, năm đó chỉ muốn ở trong cung yên ổn là được nhưng lại có thể bước lên mây. Nha đầu Tịch Nguyệt chỉ leo lên hậu vị, liên đới, Thẩm gia cũng lần nữa tới tình trạng hôm nay.

      Việc này ở trước kia, bà là nghĩ cũng dám nghĩ, bà thấy những đứa bé Thẩm gia này, bé trai cũng có năng lực gì lớn, làm người lại chân chất, muốn tới vị trí cao như vậy còn gì tới Như Ý.

      Hôm nay tuy là hiển hách cỡ nào, nhưng Thẩm gia luôn là nhà giống bình thường.

      "Sao mấy Tiểu Chủ Tử có ở đây?" Thẩm lão phu nhân nghĩ đến mấy đứa nhóc, hỏi.

      Dáng vẻ ba đứa con nít vui mừng làm cho người ta nhìn chính là được.

      "Hồi tổ mẫu, ba đứa đều còn ngủ, cũng chưa có dậy. lát đợi bọn tỉnh, Nguyệt Nhi sai người ôm bọn tới."

      "Muội cũng nhớ nhung mấy đứa rồi." Thẩm Nhất Nhất nắm khăn, quy củ ngồi ở chỗ đó, chỉ là tính tình hoạt bát vẫn lộ .

      Thẩm lão phu nhân nghe lời này của nàng, liếc xéo nàng cái: "Con đại nương, tính tình này vẫn là chững chạc như thế."

      Thẩm Nhất Nhất vẫn là khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

      Có điều ra khiến người cảm thấy phải chuyện như vậy.

      "Tỷ tỷ cũng là thận trọng như vậy mà. Nếu đều là mỹ nhân rập theo khuôn khổ, còn có đặc sắc gì có thể ." Thẩm Nhất Nhất nghiêng đầu.

      Tịch Nguyệt nghe nàng như vậy, cũng nở nụ cười, nhưng lại nghĩ tới sang năm chính là tuyển tú.

      Cũng kiêng dè Thẩm Nhất Nhất, nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu, sang năm chính là tuyển tú đấy!"

      Thẩm lão phu nhân vừa nghe, tự nhiên nhìn về phía Thẩm Nhất Nhất.

      Hai khuê nữ đồng thời vào cung, ít nhà đều cảm thấy là chuyện tốt, có thể giúp gia cố sủng, nhưng Thẩm lão phu nhân cũng có lo lắng của mình. Vài năm nay, trong cung này chính là thị phi cũng phải là ngừng. Có lẽ cùng hầu hạ người đàn ông, đâu có dễ dàng như vậy.

      Bao nhiêu tỷ muội cuối cùng trở mặt thành thù, Thẩm lão phu nhân thở dài tiếng.

      Có lẽ lo lắng này của Thẩm lão phu nhân biểu ra ở trong nhà, Lâm thị và Mẫn thị cũng nhiều . mặt cũng vui sướng, càng thêm gì nhiều.

      " phải là vậy sao, sang năm chính là tuyển tú rồi, cũng biết là tình huống như thế nào, nghe tuyển tú này có số việc có thể xảy ra biến hóa. Trước đó có người khác tới nhà chúng ta bái phỏng, còn giả vờ lơ đãng hỏi tới chuyện này. Chúng ta lại đâu có biết được. Đúng lúc lần này vào cung, ngược lại muốn nghe chút ý Nguyệt Nhi."

      Chuyện Cảnh đế muốn điều chỉnh tuyển tú lan ra ngoài, có điều tình huống cụ thể ngược lại còn chưa nghiên cứu thỏa đáng, nhưng tuy kết quả còn chưa ra, mọi người đều hết sức gấp gáp, muốn biết cuối cùng là kết quả gì.

      Dù sao, việc này quan hệ đến rất nhiều nhà, rất nhiều nương.

      Mắt thấy còn có năm, lại bắt đầu yên lòng, chuyện này có thay đổi gì, vậy ít nhà chính là tất cả tính toán đều uổng phí.

      Tịch Nguyệt cười: "Biến hóa này tới cuối cùng, ai cũng khó mà rốt cuộc là bộ dáng gì. Có điều nghe ý hoàng thượng, có lẽ muốn điều chỉnh số tuổi đến mười lăm tuổi, thời gian cũng đổi thành năm năm."

      Mấy người vừa nghe, đều là giật mình.

      Hoàng thượng vô duyên vô cớ làm như vậy, lúc tin tức điều chỉnh này vừa truyền ra bên ngoài có người thầm đồn đãi, tất nhiên là hoàng hậu làm gì đó.

      Trước kia có chuyện như vậy, hôm nay có hoàng hậu, quy củ này liền thay đổi, phải là hoàng hậu giở trò ở sau lưng sao!

      Nhưng tuy là như vậy, ngược lại cũng có ai dám trực tiếp gì với Cảnh đế, giống như với Cảnh đế trước đó vậy, quá trình mấy thế gia sa sút lúc trước, mọi người cũng phải là thấy.

      Nếu như điều chỉnh như thế, vậy Thẩm Nhất Nhất đúng là có cơ hội nào vào cung rồi.

      Thẩm lão phu nhân thở phào nhõm, nhìn Tịch Nguyệt: "Cũng biết chính xác hay , sang năm Nhất Nhất chính là tuổi chờ tuyển rồi."

      Tịch Nguyệt nhìn muội muội của mình, suy nghĩ chút, hỏi: "Nhất Nhất, muội nghĩ như thế nào?"

      Thẩm Nhất Nhất nắm khăn, ánh mắt trong suốt: "Muội thích tự do tự tại, muội muốn vào cung. Vào cung, cực kỳ thú vị."

      Tịch Nguyệt nhìn nàng như thế, cười sung sướng, quả nhiên là muội muội của nàng.

      "Lúc trước ta khơi thông chuyện này với hoàng thượng rồi, đồng ý ta. Dù dưới tình huống gì, cũng chọn Nhất Nhất vào cung. Nhất Nhất, đừng cảm thấy tỷ tỷ là nỡ lòng cùng hưởng vinh hoa phú quý với muội. Nhiều năm như vậy, tuy rằng số lần muội vào cung nhiều, nhưng muội có thể nhìn ra, trong cung này, vạn phải là nghĩ đến đơn giản như vậy. Ta nỡ để cho muội muội ta vào cung, lại qua lần con đường ta từng ."

      Bản thân có nắm thêm phần sống lại nhưng Nhất Nhất có gì cả, nếu như nàng ấy lại thích cuộc sống tự do bay lượn, vậy nàng lại có lý do gì cố gắng bảo vệ muội muội chứ?

      Thẩm lão phu nhân nghe Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, dieenddafnleequysddoon cũng giật mình, nghĩ đến tính tình Nguyệt Nhi chính là như thế, cũng dây dưa dài dòng, để cho những nương khác của Thẩm gia vào cung, dù đối với người nào cũng là tốt nhất!

      Mà kế mẫu Tịch Nguyệt, Lâm thị và tẩu tẩu Mẫn thị đều giật mình với lực ảnh hưởng của Thẩm Tịch Nguyệt đối với hoàng thượng.

      nhiều năm như vậy, nàng chỉ thất sủng theo tuổi gia tăng, ngược lại là càng ngày càng khiến hoàng thượng trở nên thích, nhưng chính là phần tâm tính này, đúng là họ làm sao cũng sánh nổi.

      Thẩm lão phu nhân mở miệng: " vậy ngược lại vô cùng tốt. Dù sao nữa, lão thân cũng hi vọng mấy đứa bé đều vào cung, thậm chí ngay cả thấy mặt lần cũng khó càng thêm khó. Gả vào nhà bình thường cũng có gì tốt, chỉ Uyển Như, mỗi tháng cũng có thể trở về lần!"

      Lão phu nhân vừa cười vừa nhưng trong lòng cũng hiểu, quả , gia đình Uyển Như gả kia là trung hậu nhưng nếu phải Thẩm Tịch Nguyệt ở hậu cung càng ngày càng hài lòng, hôm nay là hoàng hậu cao quý, tháng về lần đó cũng tuyệt đối là có khả năng.

      Tịch Nguyệt gật đầu cười: "Đúng vậy, ta thể hầu hạ ở bên cạnh tổ mẫu trưởng bối, chỉ có thể làm phiền các ca ca muội muội nhiều rồi."

      Mẫn thị cười chen miệng: "Nếu tiểu muội muội của chúng ta vào cung, như vậy chúng ta cũng thể chậm trễ, ngược lại tại có thể bèn lưu ý nhà thích hợp. Sau khi xem mắt lại chuẩn bị phen, cũng phải gần hai năm đấy!"

      Lâm thị phụ họa theo.

      Tịch Nguyệt tự nhiên cũng hiểu điểm này: "Trong ngày thường Bổn cung ở trong cung, cũng biết về phía ngoại nam, ngược lại còn muốn mấy vị trưởng bối bận rộn nhiều hơn."

      "Đó là tự nhiên, nhưng tuy Nguyệt Nhi ở trong cung ngược lại cũng chưa chắc cái gì cũng biết, đến lúc đó thể thiếu muốn tìm người tham mưu đấy!"

      Thẩm lão phu nhân vỗ vỗ tay của nàng.

      "Lại , trước đó vài ngày ta với hoàng thượng, ngược lại hoàng thượng nhắc tới người, ta vừa nghe lại là Chu Nam, lúc này bèn từ chối. Tiểu Nhất Nhất là muội muội quý giá nhất của ta, tại sao có thể tùy tiện gả ra ngoài, còn là gả cho nam nhân già như vậy."

      Tịch Nguyệt nhớ tới lời Cảnh đế , cười , đây cũng đều là người trong nhà, nếu như còn có người ngoài Tịch Nguyệt tuyệt đối như thế.

      Mấy người đều giật mình ở đó, ra bọn họ biết Chu Nam này là ai.

      So sánh với Tịch Nguyệt, bọn họ với Chu Nam quen hơn, mấy năm nay Thẩm Thư Bình đều là ở dưới tay Chu Nam.

      Mẫn thị trầm ngâm lát, thầm: "Chu Nam này đúng là quá lớn, hẳn là lớn hơn mười bốn mười lăm tuổi so với Nhất Nhất!"

      " phải như vậy sao? Ta đương nhiên muốn phối người tốt nhất cho muội muội ta." Tịch Nguyệt bĩu môi.

      "Tốt nhất chính là Chu Nam." Vẫn có mở miệng, Thẩm Nhất Nhất đột nhiên chuyện.

      Mấy người đều giật mình.

      Thẩm lão phu nhân nghĩ đến ý trong lời của nàng, trực tiếp cho nàng phát.

      " nàng chết dầm kia, con cái gì đó!"

      Lời này truyền , nàng có muốn sống hay .

      Thẩm Nhất Nhất nhìn mọi người, vô tội nháy mắt: "Nhưng mà, con cảm thấy gả cho Chu Nam tốt vô cùng mà! Con thấy , cũng nhận được ."

      Tịch Nguyệt nhìn trời, bất đắc dĩ: "Nhận được có nghĩa là tốt chứ?"

      Thẩm Nhất Nhất cũng xấu hổ: "Muội thích . Muội thấy rất nhiều lần, trang #ddlqd# bubble nhưng muội nghĩ cũng có để muội ở trong lòng. rất có khả năng, nếu có thể gả cho , muội vui mừng rất vui mừng!"

      Nghe Thẩm Nhất Nhất vừa như thế, Tịch Nguyệt cảm giác cả người mình cũng tốt.

      Muội muội nàng, vì thế nào lại thích đại thúc (ông chú già ^^) chứ!

      Lớn hơn mười lăm tuổi đấy!

      "Tỷ tỷ, tỷ giúp muội tranh thủ có được hay ? Tỷ tỷ ——"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 202.
      Editor: trang bubble ^^

      Đợi mọi người Thẩm gia rời , Tịch Nguyệt vẫn còn trạng thái vô tri vô giác, sau khi Nhất Nhất lại rất nhiều với nàng, ra nàng cũng biết, gả Nhất Nhất cho Chu Nam cũng hết sức thích hợp.

      Nhưng Nhất Nhất cực kỳ kiên quyết, nàng Chu Nam có rất nhiều ưu điểm, Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng của nàng, biết phần tâm tư này của nàng cũng phải là ngày nửa ngày. Nếu phải là ý nghĩ trải qua thời gian dài, nơi nào có nhiều đạo lý lớn như vậy, nào có nhiều cái gọi là "Cảm thấy" như vậy.

      Trước kia, nàng đều xem Nhất Nhất thành tiểu nương, nhưng hôm nay xem ra lại cảm thấy có mấy phần khác biệt.

      Nàng ấy chỉ trưởng thành, hơn nữa có ý nghĩ của mình, có người mình thích, thậm chí trở nên nhanh mồm nhanh miệng.

      biết tại sao, nàng lại cảm giác mình hơi bị thuyết phục rồi.

      "Chủ tử?" Cẩm Tâm nhìn vẻ mặt chủ tử mê mang, cười nhắc nhở.

      Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Cẩm Tâm, thở dài: "Giúp Bổn cung sửa sang chút, Bổn cung muốn cầu kiến hoàng thượng."

      Nếu Nhất Nhất thích Chu Nam như vậy, nàng đây làm tỷ tỷ, làm sao có thể vì nàng ấy tranh thủ chút chứ?

      Nhưng tuy rằng nàng đồng ý cầu vì Nhất Nhất chuyện với Cảnh đế chút, nhưng trong lòng cũng có chủ ý của mình.

      Nếu như hỏi ràng, thế nào nàng cũng thể yên tâm.

      Chu Nam tòng quân lúc còn trẻ, sau đó vẫn theo bên cạnh Cảnh đế, chưa từng lấy vợ, cũng chịu nạp thiếp, Nhất Nhất dạng nam nhân tốt giữ mình trong sạch này, làm sao nàng có thể tranh thủ, nhưng Tịch Nguyệt lại có mấy phần lo lắng.

      Có lẽ nàng lo lắng quá mức, cho đến khi gặp Cảnh đế, giữa mặt mày vẫn còn có chút lo âu.

      Cảnh đế thấy nàng như vậy, lôi nàng vào trong lòng: "Nguyệt Nhi đây là thế nào? Người nào chọc giận nàng rồi, lại là mặt ủ mày chau như thế."

      "Cũng oán trách chính thiếp." Tịch Nguyệt bĩu môi, khuôn mặt nhắn nhanh đến gần trong ngực Cảnh đế.

      Cảnh đế nhíu mày: "Thế nào?"

      nhóc này đúng là hiếm thấy như thế.

      Nhưng nghĩ đến mọi người Thẩm gia mới vừa rời cung nàng lại như thế, chuyện như vậy tất nhiên là người Thẩm gia gây ra.

      Tịch Nguyệt kéo quần áo Cảnh đế, trề môi thầm lần chuyện hôm nay, sau đó thận trọng nhìn Cảnh đế.

      Cảnh đế nhìn bộ dạng bé này của nàng, nhịn được hôn lên.

      Nàng hầu hạ lâu, càng ngày càng biết làm vui vẻ, cũng càng ngày càng biết làm lòng đau.

      Nhìn nàng như vậy, đâu chịu để cho nàng có tý khó xử, vội vàng đảm đương Sứ Giả Hộ Hoa.

      "Nguyệt Nhi đừng lo lắng, Chu Nam này có vấn đề. cũng chỉ là hồi đó nhấp nhô chút, có mong đợi đối với gia đình. Nhưng tuy là như vậy, lại là người tốt, nếu phải vậy, trẫm cũng trọng dụng . Tuy là Thẩm Nhất Nhất tuổi hơn rất nhiều, nhưng theo trẫm thấy, như vậy cũng chưa chắc phải lương phối. Nàng nghĩ xem, tính tình Chu Nam vẫn cứ lạnh nhạt, vả lại có hứng thú gì đối với . Thẩm Nhất Nhất tuổi này vừa như thê tử, vừa giống như con . Có lẽ hai người có thể càng thêm hòa thuận đấy? Lại , nàng là tỷ tỷ của nàng ấy, trẫm là tỷ phu của nàng ấy, nếu Chu Nam hễ dám có chút là thỏa đáng, cần nàng , trẫm chính là ác độc trừng trị ."

      Tịch Nguyệt nghe Cảnh đế như vậy, hì hì hồi, dựa đầu mình vào cổ của .

      "Hoàng thượng đối đãi thiếp tốt."

      "Sau đó trẫm tìm Chu Nam chuyện chút, xem chút có những vấn đề khác hay , nếu Nguyệt Nhi muốn, vậy trẫm giúp nàng."

      Cảnh đế thổ lộ tình cảm như thế, Tịch Nguyệt cũng phải là tâm địa sắt đá, tách ngón tay của lảm nhảm: "Hoàng thượng biết, thần thiếp là lo lắng Nhất Nhất . chỉ Nhất Nhất, còn có ca ca. Bọn họ là chí thân của thiếp, thiếp có thể mặc kệ người khác, nhưng bọn họ lại thể. Lúc mẫu thân của thiếp rời từng kéo tay của chúng ta để cho chúng ta tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau. Ca ca có thể làm được, thiếp cũng có thể làm được. Thiếp hy vọng Nhất Nhất hạnh phúc. ra đối với Chu Nam, thiếp cảm thấy cũng thích hợp lắm, nhưng thấy Nhất Nhất kiên định như vậy, thiếp tôn trọng quyết định của nàng."

      "Trẫm biết, trẫm đều biết."

      Vuốt lưng Tịch Nguyệt, Cảnh đế : "Tuy tuổi Chu Nam lớn chút, nhưng xem có trưởng bối lập quy củ, vì nước trung thành nhân phẩm tốt, thậm chí ngay cả thiếp cũng có. phải hính là lương phối của nữ tử?"

      Tịch Nguyệt gật đầu nhưng mà vẫn cười bắt bẻ: "Nhưng vừa già vừa lạnh nhạt."

      tiểu nương mâu thuẫn, trách được lâu như vậy cũng chịu hoàn toàn yên lòng đối với mình, chỉ xem chuyện nàng chọn tướng công cho Thẩm Nhất Nhất này chính là có thể biết được chút.

      "Có đôi lời biết Nguyệt Nhi từng nghe chưa?"

      "Cái gì?" Tịch Nguyệt nhìn .

      " đôi mắt lạnh nhìn người đời, tràn đầy nhiệt huyết mời rượu tri kỷ. Chu Nam chính là loại người như thế. Trong nóng ngoài lạnh thôi."

      Tịch Nguyệt thấy như thế, rốt cuộc cần phải nhiều lời nữa.

      ra trong lòng Cảnh đế cũng hết sức coi trọng đối với chuyện này, ngày đó cũng chỉ là thuận miệng chuyện, d!^Nd+n(#Q%*d@n cũng phải suy nghĩ chuyện lại tới tình trạng hôm nay, lúc đó sau khi Tịch Nguyệt từ chối cũng từng ngẫm nghĩ chút, cảm thấy ra quả như Tịch Nguyệt từng , hai người cũng xứng đôi, Thẩm Nhất Nhất bên này, chỉ nhìn Chu Nam, nhiều năm như vậy cũng lấy vợ, sao lại có thể nhất định thích hoặc là bằng lòng cưới tiểu nương như vậy đây?

      Nhưng hôm nay nếu Tịch Nguyệt với như vậy, Cảnh đế chính là cần phải nhiều lời nữa, ngược lại là ngừng về hướng tốt, Chu Nam muốn, tự có chủ ý nhưng Tịch Nguyệt thể đau lòng vì chuyện này.

      Nếu nàng thích muội muội này của mình như vậy, Cảnh đế để cho nàng thất vọng.

      Hàn huyên lát với Cảnh đế, Tịch Nguyệt cảm thấy tâm tình đúng là thoải mái chút.

      Vốn là lúc, nàng quả là cực kỳ mê mang, làm sao có thể mê mang, chuyện này làm sao nhìn hai người cũng ăn khớp lại cùng nhau. Nàng đây làm tỷ tỷ cũng phải là vô cùng lo lắng sao.

      Cảnh đế thấy Tịch Nguyệt vẫn là dáng vẻ ngơ ngác, nhịn được cắn xuống lỗ tai của nàng.

      "Nguyệt Nhi đầy bụng ý nghĩ đều treo người người khác, trẫm muốn ăn dấm rồi."

      Tịch Nguyệt bị làm cho ngứa chút, tránh né: "Hoàng thượng đừng bắt nạt thiếp."

      Cảnh đế cười, bóp nàng: "Bắt nạt như thế nào?"

      Tịch Nguyệt ngôn từ nghĩa chính cáo trạng: "Hoàng thượng cứ như vậy chính là bắt nạt, thói quen của ngươi rất tốt!"

      Chẳng bao lâu sau, nàng cũng dám trêu chọc Cảnh đế như thế rồi, nhưng chính nàng lại vẫn chưa phát .

      "Tốt, tiểu hồ ly tinh, nàng lời ngon tiếng ngọt như thế, xem trẫm trừng trị nàng."

      Dứt lời tay đặt nàng ở bàn trước mặt, cả người nằm sấp lên, Tịch Nguyệt thét chói tai.

      Nàng kêu lên như thế, Cảnh đế sợ hết hồn nhưng theo sau chính là bắt đầu kéo quần áo nàng.

      Tiểu nương này, quả là thích ăn đòn mà.

      Tịch Nguyệt bị làm cho ngứa ngáy, tránh trái tránh phải, cười hì hì cầu xin tha thứ.

      Lúc này tuy phải ánh nắng hừng hực, nhưng cũng phải là đêm tối, lại càn rỡ như thế, quả thỏa đáng.

      "Hoàng thượng mau mau buông ra, sao có thể như thế, việc này quá ra thể thống gì rồi. Hoàng thượng, hoàng thượng, a ——"

      Cảnh đế đâu để ý những thứ kia, cho dù nàng thẳng ra thể thống gì, Cảnh đế vẫn là trực tiếp kéo quần lót nàng xuống.

      Chính mình cũng là chợt ữơn ~ người. Trong nháy mắt hai người kết hợp với nhau.

      Tịch Nguyệt cắn ngón tay, rên rỉ mấy tiếng.

      Cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng làm đau thiếp. Thiếp cũng chưa có ướt."

      Nàng cắn môi, đáng thương làm cho lòng người thương.

      Cảnh đế thấy nàng lại gợi mở như thế. Càng ngày càng cảm thấy thoải mái.

      Hung hăng đâm vào mấy cái, nắm eo của nàng chịu buông lỏng: "Nguyệt Nhi lời như vậy, cũng phải là cố ý quyến rũ trẫm. Còn chịu, muốn nghênh ~ còn cự (muốn mà còn từ chối) đấy!"

      Tịch Nguyệt làm sao chịu thừa nhận, già mồm: "Đâu có đâu! Ngài quen là oan uổng người."

      ra Tịch Nguyệt mới vừa gợi mở như vậy, đúng là chứa ý định quyến rũ. y hệt nổi xung lên vậy, dieenddafnleequysddoon tuyệt đối bận tâm thân thể của nàng, nàng chung quy phải để cho mình ướt mau mau, đến nỗi chịu tội.

      Cảnh đế cười trầm thấp, môi dạo chơi ở người của nàng, nỉ non: "Có hay , trong lòng ta và nàng biết . Tiểu bảo bối của ta, trẫm thích nàng như vậy."

      Lúc này nhiệt độ trong phòng từ từ lên cao, hai người kịch ~ liệt quấn lấy nhau.

      Cảnh đế thậm chí chính mình cũng hiểu, sao chỉ thích Tịch Nguyệt thích đến mức độ này, chỉ cần nghĩ đến Nguyệt Nhi có thể thích , lại cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ muốn đối tốt với nàng, ngừng đối tốt với nàng.

      Từ khi nàng vào cung, hầu hạ cực kỳ thoả đáng, mình dĩ nhiên là thích cưng chiều sủng vật nghe lời như vậy, nhưng theo thời gian tăng thêm cùng với hai lần cứu giá, Cảnh đế lại đột nhiên phát là mình thích Tịch Nguyệt, có cảm giác như vậy đối với người khác nữa.

      Cũng chính là vào lúc này, phát là Tiểu Nguyệt Nhi đối với mình có phòng bị.

      Vì để cho nàng cũng thích giống như thích nàng vậy, vất vả suy nghĩ, cũng đặt tất cả tâm tư của mình ở người của nàng.

      Nhìn ngôn ngữ động tác của nàng càng ngày càng càn rỡ, nụ cười càng ngày càng sáng lạn, Cảnh đế cũng càng cảm thấy mình càng ngày càng thích nàng, thậm chí là —— .

      "A ——"

      Nghĩ đến , Cảnh đế điên cuồng phóng thích ở chỗ sâu của nàng, đồng thời cúi đầu gầm ra tiếng.

      Đợi hai người nghỉ ngơi lát, nghe Lai Hỉ giọng hỏi dò ở cửa: "Khởi bẩm chủ tử, Lục vương gia đến. đến Tuệ Từ cung chờ ngài."

      Hai người vừa mới thân mật nóng bỏng, Lục vương gia lại đến, Lai Hỉ biết tính tình Cảnh đế nên dám ngăn lại.

      Cũng may, hình như Lục vương gia cũng hiểu ra gì đó, có dây dưa quá lâu, thẳng chờ ở Tuệ Từ cung.

      Huynh đệ hai người này hình như trừ Thái hậu, còn lời .

      "Biết, vào hầu hạ trẫm thay quần áo."

      Ôm Tịch Nguyệt đến giường nội thất, thấy giọt nước mắt to khuôn mặt mềm mại của nàng, Cảnh đế đắp chăn lên người của nàng.

      Nở nụ cười, tự mình đến phòng tắm rửa qua loa, sau đó ở dưới hầu hạ của Lai Hỉ ra ngoài.

      Lúc này, Lục vương gia ngồi cạnh giường hẹp ở Tuệ Từ cung của Thái hậu, mà Thái hậu còn ở đây.

      "Ta còn gì lo lắng." Thấy Cảnh đế đến, Lục vương gia đột ngột mở miệng.

      Nhưng Cảnh đế lại hiểu ý trong lời .

      "Ngươi quyết định?"

      "Đời này, thứ ta muốn, ta thích cũng còn ở đây. Hôm nay ta thấy , Khuynh Thành cũng có thể nhìn thấu sống chết, ta cũng chỉ là xuất gia mà thôi có khó khăn gì. Trong nhân thế tất cả hỗn loạn cuối cùng cũng trở thành bọt nước tan biến. Tất cả vinh hoa phú quý sinh mang đến chết thể mang theo. Vốn chính là ta quá cố chấp."

      Lục vương gia nhìn Cảnh đế, trang@dđlqđ@bubble editor cũng chút cảm xúc dư thừa.

      Cảnh đế đột nhiên lại bật cười: "Ai cũng thể ngờ, chúng ta đến bước hôm nay."

      "Mà ta chưa từng yên tâm giống như lúc này vậy."

      Cảnh đế chăm chú nhìn Lục vương gia hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Bảo trọng!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 203:

      Editor: Thơ

      Xuân về hoa nở, Lục Vương gia Nghiêm Liệt của Nam Thấm buông tha tất cả vinh hoa phú quý để xuất gia là chuyện khiến kinh thành náo động.

      Đương nhiên, cũng có người nghĩ nhiều, các thế gia như vậy, khó rằng việc Lục Vương gia xuất gia phải là thủ đoạn của Cảnh Đế. Nhưng bất luận thế nào bọn họ cũng hề làm gì, ngược lại còn càng phải xử cẩn trọng hơn, tại Nam Thấm như trước kia rồi.

      tại Cảnh Đế đủ lông đủ cánh, điều có thể làm vượt qua tưởng tượng của họ.

      Có lẽ tại rất thuận lợi nên Cảnh Đế và Tịch Nguyệt đều có tâm tình rất tốt.

      Ngay cả chuyện của Chu Nam Cảnh Đế cũng sắp xếp tốt rồi, Tịch Nguyệt nghe xong cuối cùng cũng yên lòng.

      "Á..." Tịch Nguyệt rảnh rỗi có việc gì thêu thùa chút, kết quả lại cẩn thận đâm vào tay.

      Đưa ngón tay vào miệng mút, hiểu vì sao Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái giống như có chuyện gì đó khiến cho nàng bất an.

      "Cẩm Tâm, ngươi xem xem tại sao bọn Kiều Kiều ra ngoài chơi còn chưa trở lại."

      Lúc trước Hạnh Nhi và mầy ma ma mang mấy đứa bé Ngự Hoa Viên, tại nghĩ đến cũng khá lâu rồi. Vốn dĩ thân thể của nàng cảm thấy khỏe nên theo, tại hiểu sao lại thấy bất an, nghĩ đến mấy đứa bé, nàng .

      "Vâng, nô tỳ lập tức sai người qua tìm."

      khí hôm nay cũng hơi nóng, ở lâu bên ngoài cũng tốt.

      Cẩm Tâm vội vàng ra ngoài muốn sắp xếp người.

      Cùng lúc đó, ở bên cạnh ao trong Ngự Hoa Viên, Chu ma ma ôm Kiều Kiều nhìn cá trong hồ lại hoàn toàn biết rằng có người ở phía sau vươn tay ra đẩy mạnh.

      "A...."

      ...

      "Chủ tử, chủ tử, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi..."

      đợi Cẩm Tâm sắp xếp người ra ngoài nghe thấy tiểu cung nữ hớt hải chạy về.

      "Xảy ra chuyện gì?" Giọng lớn như vậy, Tịch Nguyệt ở trong phòng cũng nghe được, nàng vội vàng ra ngoài, trong lòng càng bất an hơn.

      "Chiêu Dương công chúa, Chu ma ma và Chiêu Dương công chúa biết tại sao lại rơi vào hồ nước, vừa đượcc cứu lên, được cấp cứu ở Ngự Hoa Viên." Hốc mắt tiểu cung nữ hồng hồng .

      Tịch Nguyệt vừa nghe lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

      Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều của nàng....

      "Nhanh dẫn ta qua đó...." Tịch Nguyệt lo lắng vội vàng chạy ra ngoài bất chấp dáng vẻ của mình.

      Cẩm Tâm và Thúy Văn vội vàng theo.

      Đợi đến khi Tịch Nguyệt đến Ngự Hoa Viên Thái y sơ cứu cho Kiều Kiều.

      Thúy Văn vừa thấy chạy vài bước tới, tiến lên phía trước bắt đầu cứu Kiều Kiều.

      Tịch Nguyệt nhìn gương mặt trắng bệch của con , nước mắt lập tức rơi xuống: "Kiều Kiều...."

      "Hoàng hậu nương nương, người phải cẩn thận." Bờ ao này có vẻ trơn trượt, Hoàng Hậu nương nương thể có sơ xuất gì.

      "Thế nào rồi? Thế nào rồi!..." Tịch Nguyệt cắn môi quỳ dưới đất nắm tay con mình.

      Ở bên cạnh, Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi đều khóc, Tịch Nguyệt nhìn Thái y: "Bọn họ có gì ổn ?"

      "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, sao, hai vị Hoàng tử chỉ bị dọa sợ mà thôi."

      Lúc này Tịch Nguyệt hề truy cứu xem có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ hy vọng Kiều Kiều của nàng có chuyện gì.

      Nhưng thân thể nhắn xinh xinh nằm ở đó có chút phản ứng gì.

      Sau hồi, Thúy Văn ngẩng đầu: " tốt lắm."

      Tịch Nguyệt vừa nghe thân thể lại càng mềm nhũn ra.

      "Hoàng Thượng giá lâm...." Cảnh Đế cũng vô cùng lo lắng qua, ngay cả y phục của cũng hơi xộc xệch.

      Đến bây giờ Cảnh Đế cũng ngờ lại nhìn thấy màn như vậy, nữ tử thương quỳ ở đó nắm chặt tay con sắc mặt tái nhợt mà con lại chút phản ứng nào.

      "Nhanh, Nhanh cứu Kiều Kiều cho trẫm...." Cảnh Đế rống to.

      Vài thái y đều nhanh chóng chạy tới, chia thành hai tốp, phần lớn đều vây quanh Kiều Kiều, mấy người khác vây quanh Chu ma ma.

      "Phốc...." Có lẽ là Thúy Văn ấn tim có hiệu quả, cuối cùng Kiều Kiều cũng nôn ra ngụm nước.

      Thúy Văn thấy vậy vội vàng ra lệnh: "Nhanh đem tiểu chủ tử vào nhà, tuổi của nàng còn quá , sợ là chịu nổi, ta nhanh chóng đến châm cứu có nàng."

      Thúy Văn là chân truyền của Vạn phu nhân, y thuật đương nhiên kém.

      Cảnh Đế thấy nàng tự tin như vậy vội vàng sắp xếp.

      Lúc này, Chu ma ma ói ra mấy ngụm nước, cuối cùng cũng tỉnh lại.

      Câu đầu tiên khi tỉnh lại của bà lại khiến cho mọi người chấn kinh.

      (chấn kinh = chấn động + kinh ngạc)

      "Có , có người, đẩy, đẩy ta...." Chu ma ma ở trong cung lâu như vậy, bà đương nhiên là người có chừng mực, lúc này liều mạng ra điều này là hy vọng có thể nhanh chóng điều tra, thể vì nhất thời hỗn loạn mà bỏ lỡ chứng cứ gì đó.

      Ý lạnh trong mắt Cảnh Đế càng sâu hơn: "Lai Hỷ, ngươi ở lại, lệnh cho Lai Phúc điều tra kỹ cho ta. Cẩn thận kiểm tra nơi này."

      "Dạ."

      Thúy Văn ôm Kiều Kiều lên, Tịch Nguyệt cảm thấy giống như mình bị thoát lực, thể đứng dậy.

      Cảnh Đế vội vàng qua đỡ thấy hai tay của nàng lạnh như băng.

      "Nguyệt Nhi..." Lời còn chưa dứt thấy Tịch Nguyệt ngất .

      "Trời ạ...."

      Trong lúc nhất thời nơi này lại rối loạn.

      "Thái y, nhanh...."

      Đợi đến khi mọi người đều được an trí ở trong phòng, thái y tiến lên phía trước bắt mạch cho Tịch Nguyệt, tiểu công chúa còn chưa thoát khỏi nguy hiểm Hoàng Hậu nương nương ngất xỉu, tại đúng là vô cùng rối loạn.

      Nơm nớp lo sợ bắt mạch xong, cuối cùng sắc mặt Lâm thái y mới tốt chút: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương có thai hai tháng."

      Cảnh Đế vừa nghe thể tin được nhìn về phía Tịch Nguyệt, nghĩ đến lúc trước hai người thương lượng chuyện đứa , vội vàng qua giữ chặt tay nàng.

      "Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng có thai, nàng có thai, có biết ? Khi nào Hoàng Hậu nương nương có thể tỉnh lại?"

      "Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vì áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu, có lẽ chút nữa là có thể tỉnh lại nhưng vì mới mang thai mà Hoàng Hậu nương nương lại bị kinh hách, xem ra có dấu hiệu bị động thai(*)."

      (Chỗ này vốn là đẻ non có nghĩa là sảy thai nhưng ta nghĩ nếu như có dấu hiệu sảy thai thái y để đến bây giờ mới báo mà báo ngay lúc báo tin có thai với lại chỉ bị sợ hãi kích động mà có dấu hiệu sảy thai hơi quá nên ta mạn phép sửa thành bị động thai nhé)

      Nghe bọn họ như vậy sắc mặt Cảnh Đế hơi tốt lên chút lại trắng bệch.

      "Các ngươi là heo sao? Vậy còn nhanh cẩn thân chẩn trị cho trẫm, Hoàng Hậu nương nương thân thể yếu đuối nhanh bốc thuốc." Cảnh Đế gầm thét, lúc này cảm thấy rất bất lực.

      Tiểu nữ nhi bảo bối ở trong phòng sinh tử mà đứa bé vừa mới biết được có khả năng giữ được sao có thể khổ sở chứ?

      Có lẽ là nghe được tin tức nên rất nhiều phi tần đến Phượng Tê Cung nhưng mà vì tính tính của Cảnh Đế như vậy nên mọi người cũng chưa vào trong, chỉ chờ ở đình viện.

      Nghe thấy bên trong ngừng truyền ra tiếng rống giận, người bên ngoài đều mang vẻ mặt quan tâm.

      "Chiêu Dương công chúa thế nào rồi?" Cảnh Đế nhìn Vạn thái y, vẻ mặt của lão thái y này đều là mồ hôi.

      "Chúng thần cố gắng hết sức. Tuổi của công chúa còn quá , tuy nước trong phổi bị ép ra ngoài nhưng dù sao cũng là trẻ con."

      "Oa oa oa...." Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi được ôm ở bên cạnh vẫn khóc lớn.

      Đều song bào thai có tâm linh tương thông, ngày xưa Cảnh Đế tin, ba đứa bé của hoàn toàn giống nhau nhưng hôm nay nhìn lại còn gì thể tin chứ? Có lẽ là cảm nhận được tỷ tỷ gặp nguy hiểm, hai đứa bé khóc rất lớn.

      "Chữa trị tốt cho trẫm, nếu trị được cho Kiều Kiều trẫm cho tất cả các ngươi chôn theo, cút, chút cho trẫm...."

      "Muội muội.... muội muội...." Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia vốn ở Thượng Thư Phòng nghe Kiều Kiều xảy ra chuyện nhiều lập tức chạy về.

      Nhưng khi trở về lại thấy cảnh thượng như thế, phụ hoàng sắc mặt tái nhợt gầm thét, mẫu hậu ngất xỉu, Kiều Kiều sinh tử .

      Tất cả, tất cả đều quá tốt rồi.

      Nước mắt của hai đứa bé lập tức rơi xuống.

      "Phụ hoàng, tại sao, tại sao Kiều Kiều lại rơi xuống hồ?"

      Cảnh Đế nghĩ đến lời vừa rồi Chu ma ma , hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Kiều Kiều chỉ là đứa trẻ, còn là , có thể tạo ra uy hiếp gì cho người khác chứ, vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy."

      Chẳng lẽ thực là thấy trẫm quá sủng ái nàng sao?

      Nhưng nàng chỉ là đứa bé, chỉ là đứa bé!

      "Việc này nhất định phải điều tra cẩn thận. Trẫm nhất định để cho việc này kết thúc như vậy." Cảnh Đế nắm chặt nắm đấm, chẳng bao lâu mà cung này trở nên an toàn như vậy, là vua nước mà lại bảo vệ được con mình sao?

      Nhìn hai đứa bé dường như khóc đến kiệt sức, Cảnh Đế ôm cả hai vào lòng dỗ dành: "Ngoan, Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi ngoan, tỷ tỷ sao, tỷ tỷ sao. chỉ tỷ tỷ sao, tiểu muội muội của các con cũng sao. Nàng nhất định an toàn, các con ngoan, đừng khóc...."

      Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia nghe hiểu nhìn Cẩm Tâm ở bên cạnh.

      Mặc dù Cẩm Tâm cũng lo lắng khổ sở nhưng vẫn : "Hoàng Hậu nương nương có thai rồi nhưng mà bị kích động nên thân thể cũng tốt lắm."

      Nghiêm Vũ vừa nghe răng cắn đôi môi đến trắng bệch.

      "Mẫu hậu, mẫu hậu có nặng lắm ?" Nghiêm Gia lo lắng hỏi.

      " sao, nàng sao." Cảnh Đế trả lời rất quyết đoàn nhưng có thể dễ dàng nhìn được vẻ u sầu giữa hàng lông mày.

      Tuy giữa hàng lông mày đều là vẻ u sầu nhưng cũng có tia ngoan độc mà người khác chú ý.

      Người mưu hại Kiều Kiều nhất định là trong các phi tần.

      bỏ qua cho người kia, nhất quyết bỏ qua.

      Cảnh Đế như vậy, Nghiêm Vũ ở bên cạnh cắn môi, nắm chặt nắm đấm của mình, cũng vô cùng đau khổ.

      Lúc này cậu bé rất yên lòng, biết vì sao cậu lại nghĩ đến Hoàng tổ mẫu, Kiều Kiều sao, Kiều Kiều sao.

      Tuy rằng mẫu hậu con người mất biến thành ngôi sao sáng nhất bầu trời nhưng mà cậu bé biết là mẫu hậu gạt cậu, là vì muốn cậu quá thương tâm, cậu đều biết hết.

      Cậu muốn Kiều Kiều cũng mất , cậu muốn!

      Là cậu bảo vệ tốt cho Kiều Kiều, cũng bảo vệ tốt cho mẫu hậu.

      Tuy mẫu hậu phải người sinh ra cậu nhưng cậu lại rất có cảm tình với mẫu hậu, cảm tình giữa bọn họ, người ngoài thể thay thế được.

      Nếu phải mẫu hậu có lẽ hôm nay cậu trở thành người có Hoàng tổ mẫu, có phụ hoàng, thậm chí có đệ đệ muội muội quái gở thích, có ai thích cậu, có ai chơi đùa với cậu.

      Bọn họ đều là những người quan trọng nhất của cậu, nhưng mà, tại có người hại các nàng.

      Làm sao có thể, làm sao có thể!

      gương mặt nhắn của Nghiêm Vũ ngừng rơi lệ nhưng ánh mắt lại càng kiên định.

      Phụ hoàng từng bảo vệ bọn họ nhưng mà phải, phải như vậy. Phụ hoàng cũng có lúc chiếu cố được bọn họ. Cậu là đại ca của bọn họ, cậu muốn gánh vác trách nhiệm này, về sau, cậu muốn bảo vệ đệ đệ muội muội tốt.

      Kiều Kiều, Kiều Kiều, muội nhất định phải sao.

      Về sau ca ca nhất định bảo vệ muội tốt!

      để cho muội chịu bất kỳ tổn thương nào!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 204:

      Editor: Thơ.

      Có lẽ là nghe được lời cầu nguyện của mọi người, cuối cùng cũng cứu được Kiều Kiều, nhìn hô hấp của nàng cuối cùng cũng ổn định, Thúy Văn ngồi phịch xuống đó.

      Lúc này có ai thắc mắc tại sao cung nữ lại có y thuật tốt như vậy mà Hoàng Thượng vì sao lại tin tưởng giao cho nàng.

      Nghe được tin Kiều Kiều thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng Cảnh Đế cũng thở phào nhõm.

      "Hoàng Hậu nương nương thế nào rồi."

      Lâm thái y cảm thấy đời này có lẽ quả thực có chuyện huyện huyền ảo.

      Công chúa ở bên kia vừa thoát khỏi nguy hiểm trạng thái của Hoàng Hậu ở bên này dường như cũng tốt hơn rất nhiều.

      Đều mẫu tử liền tâm, quả nhiên là như vậy.

      "Hoàng Hậu nương nương cũng ổn định hơn rất nhiều, đợi chút nữa vi thần đưa phương thuốc cho Cẩm Tâm nương, mỗi ngày sắc uống, Hoàng Hậu nương nương tuy rằng sao nhưng thân thể cũng yếu hơn trước."

      Nghe thấy mấy người thân đều thoát khỏi nguy hiểm, Cảnh Đế cảm thấy thả lỏng trước đây chưa từng có.

      Lại nghĩ đến bên ngoài có rất nhiều phi tần, lạnh mặt ra ngoài.

      "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng...."

      Cảnh Đế nhìn các nàng, cũng bảo mọi người đứng dậy.

      "Lần này chuyện của Chiêu Dương công chúa phải là ngoài ý muốn, lời dư thừa trẫm cũng muốn nữa. Tất cả hồi cung . Chuyện này kết thúc như vậy đâu. Nghĩ lại, bất luận trẫm cái gì các ngươi cũng nhớ được. Nếu nhớ được chết !"

      Cảnh Đế dứt lời xoay người vào nhà, nghe giọng điệu bi thương của Cảnh Đế, tất cả mọi người đều sợ , vừa dám đứng dậy lại càng dám nhiều lời.

      Nhưng mà dường như các nàng quỳ ở Phượng Tê Cung này cũng khiến cho Cảnh Đế cảm thấy xui xẻo.

      lâu sau lại thấy Lai Hỷ ra ngoài đuổi người.

      "Hoàng Thượng nếu muốn hồi cung quỳ ở bên ngoài Phượng Tê Cung , nơi này chấp nhận được việc xui xẻo đến mức này."

      Qủa nhực là coi những phi tần này như vật xui xẻo.

      Sắc mặt của ít người đều là lúc trắng lúc xanh nhưng cũng hiểu rằng chuyện lần này chính là đụng vào vảy ngược của Cảnh Đế, nếu tại sao lại như vậy.

      Tịch Nguyệt tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi Kiều Kiều.

      Thấy gương mặt trắng bệch của nàng, Cảnh Đế năm tay nàng: " sao, Kiều Kiều sao rồi. Nàng yên tâm ."

      Tịch Nguyệt nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi.

      "Là thiếp, đều là thiếp tốt, thiếp chăm sóc tốt cho Kiều Kiều, thiếp cùng nàng Ngự Hoa Viên. Nếu như thiếp mọi chuyện như vậy." Tịch Nguyệt rơi lệ.

      Dường như xảy ra chuyện tất cả mọi người đều muốn ôm trách nhiệm về mình, mà Cảnh Đế biết chuyện này liên quan đến ai.

      " phải là nàng, phải nàng tốt, trẫm biết là nàng thoải mái, trẫm còn muốn cho nàng, Nguyệt Nhi, chúng ta có Nhị công chúa rồi."

      Tịch Nguyệt nghe Cảnh Đế xong ngây người, rất lâu sau, đôi tay vuốt ve bụng của mình: "Thiếp, thiếp có thai rồi sao?"

      Cảnh Đế gật đầu: "Ừ, nàng có thai rồi. Trẫm biết nàng thoải mái là vì có thai. cần ôm trách nhiệm về mình. có liên quan gì đến các nàng, chuyện này là có người cố ý gây ra, cho dù hôm nay bọn họ tìm được cơ hội ngày khác cũng như vậy.Kẻ khốn kiếp như vậy, trẫm bỏ qua, nàng yên tâm , trẫm nhất định bỏ qua."

      ---

      Vì Kiều Kiều còn quá nên bệnh tình có chút thất thường, cũng may là nhờ Thúy Văn coi sóc nên cũng gặp nguy hiểm gì lớn.

      Trước đó Cảnh Đế căn dặn Lai Phúc điều tra chuyện này.

      Sau khi Lai Phúc được lệnh cẩn thận điều tra, quả nhiên, bao lâu liền có chút chứng cớ. Nghĩ đến, trong cung này, nếu như muốn tra xét, chỉ cần cần có tâm có chuyện gì tra được.

      Cảnh Đế lật xem những chứng cứ thu thập được, sắc mặt cũng tốt.

      "Đưa Bạch Du Nhiên qua đây cho trẫm."

      Thị vệ trong cung cũng rất nghiêm túc, bao lâu Bạch Du Nhiên được dẫn qua. chỉ có nàng qua mà còn ôm theo Nghiêm Ninh nho .

      Cảnh Đế lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi biết tội chưa?"

      Bạch Du Nhiên quỳ ở đó, sợ hãi : "Nô tỳ biết phạm tội gì, cũng biết Hoàng Thượng cái gì. Nếu như Hoàng Thượng cho rằng chuyện của Chiêu Dương công chúa là do nô tỳ làm nô tỳ phải liều chết mong người trả lại công bằng cho nô tỳ. Nô tỳ thực làm!"

      Cảnh Đế nhìn biếu tình của nàng, ném những chứng cứ bàn xuống: "Ngươi nhìn kỹ cho trẫm, thừa nhận? Ngươi cho là thừa nhận là được sao?"

      Bạch Du Nhiên nhìn những vật này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo nhưng vẫn cố cãi: "Nếu như nô tỳ thực muốn hại người cũng nên lựa chọn mấy vị tiểu hoàng tử, vì sao lại muốn hại công chúa chứ. phải, thực phải nô tỳ, xin Hoàng Thượng minh giám, đây là vu hãm, là vu oan giá họa!"

      Đương nhiên là trong lòng Bạch Du Nhiên biết bản thân mình làm, nếu vậy đồ vật của mình xuất ở đó đương nhiên là có người muốn hãm hại nàng, nhưng mà là ai, rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?

      Qủa thực là nàng cực kỳ ghen tị với Thẩm Tịch Nguyệt, cũng hận thể khiến Thẩm Tịch Nguyệt có kết cục tốt, nhưng mà nàng còn có Ninh Nhi, nàng phải là kẻ ngốc.

      Chỉ cần có Ninh nhi giống như vậy.

      Hơn nữa, theo nàng thấy, nếu Chiêu Dương công chúa gặp chuyện may mà bản thân nàng bị hãm hại có lợi cho Hoàng Hậu nhất.

      Nhưng mà nàng tuyệt đối lung tung.

      Dáng vẻ tại của Cảnh Đế chính là thể nhìn người khác xấu Thẩm Tịch Nguyệt.

      Cảnh Đế tinh tế đánh giá biểu tình của Bạch Du Nhiên, nghĩ muốn nhìn ra cái gì đó từ vẻ mặt của nàng.

      "Mẫu thân...." Nghiêm Ninh tựa vào người Bạch Du Nhiên, làm thế nào cũng chịu rời . Ngược lại với những đứa bé khác, đối với người con thứ ba này, Cảnh Đế rất ít tiếp xúc.

      phải là nặng bên này bên kia nhưng mà mỗi lần đưa bọn trẻ cùng chơi Bạch Du Nhiên đều vô cùng khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì. Ninh Nhi cũng phòng bị các huynh đệ khác, thời gian lâu, Cảnh Đế đối xử với cậu bé cũng lạnh nhạt hơn.

      "Ôm Tam hoàng tử cho trẫm."

      Lai Hỷ ở bên cạnh vội qua bế người.

      Nghiêm Ninh phản kháng rất mạnh mẽ: " cần, cần, ta muốn ở bên cạnh mẫu thân, các ngươi đều cút ngay, cút ngay!"

      Thấy ngôn ngữ của cậu thô tục, Cảnh Đế hơi mất hứng.

      "Còn mau ôm Tam hoàng tử ."

      "Ta , ta , ngươi là người xấu..." Cậu khóc lớn.

      Cảnh Đế liếc Bạch Du Nhiên: "Ngươi có người hãm hại, trẫm cũng vì chứng cứ mới điều tra được trong ngày mà ban chết cho ngươi. Ngươi vào lãnh cung ở đoạn thời gian !"

      Bạch Du Nhiên rơi lệ đầy mặt, nhìn về hướng con trai mình bị bế , cuối cùng vẫn tìm được tia lý trí.

      Nếu như Hoàng Thượng như vậy chứng minh rằng nhất định tin toàn bộ những chứng cứ này, đặc biệt những lời cuối cùng lại có thâm ý khác.

      Suy nghĩ chút, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại.

      "Nô tỳ tuân chỉ."

      Bạch Du Nhiên vì mưu hại Chiêu Dương công chúa bị biễm vào lãnh cung.

      Trong cung này ai chấn kinh nhưng mà suy nghĩ lại, vốn Hoàng Thượng ngoan độc như vậy nhưng hôm nay nhìn xem, ngược lại cũng đẩy Bạch Du Nhiên vào chỗ chết. Như vậy lại cảm thấy, quả nhiên có đứa bé chính là giống người khác.

      Chuyện này quả thực là giống hệt chuyện của Đức phi, phạm vào sai lầm lớn nhưng cũng vì có Nghiêm Gia cho nên được tha. Khó trách Tề Phi muốn tự tay giết người.

      Nhìn lại chuyện ngày hôm nay, quả là có vài phần tương tự với chuyện Đức phi.

      Cái thai này của Tịch Nguyệt quá ổn định, vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng. Cho dù xuất môn cũng nghe được chút chuyện.

      "Chủ tử, người đừng lo lắng quá, cũng đừng nghĩ đến những chuyện kia, tại người là người nàng thai, vẫn nên giữ gìn sức khỏe tốt mới đúng." Cẩm Tâm an ủi khuyên giải, sợ chủ tử hờn dỗi vì xử lý nghiêm Bạch Du Nhiên.

      "Ta lo lắng."

      " vậy sao?" Cảnh Đế từ bên ngoài vào.

      Ngồi xuống bên cạnh Tịch Nguyệt, tại ngoài thăm Kiều Kiều nàng cũng lại nhiều.

      Tịch Nguyệt thấy Hoàng Thượng vào vội vàng thỉnh an.

      Cảnh Đế tiếp tục hỏi nàng: "Nàng thực tức giân sao?"

      Cảnh Đế tinh tế đánh giá thần sắc Tịch Nguyệt. Biểu tình của Tịch Nguyệt điềm đạm gật đầu.

      "Hoàng thượng làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của Hoàng Thượng. Thiếp tin tưởng người."

      Cảnh Đế thấy nàng như vậy, vui mừng kéo tay nàng.

      "Trẫm rất vui vì nàng nguyện ý tin tưởng trẫm."

      Thấy Tịch Nguyệt nhìn , Cảnh Đế cẩn trọng về chuyện này: "Trẫm cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy. Tình tình của Bạch Du Nhiên, ta và nàng đều hiểu là nàng ta lỗ mãng như vậy. Nàng làm việc rất dè dặt cẩn thận, sao có thể lưu lại chứng cứ ràng như vậy. Thực ra trẫm nghĩ qua có phải là nàng ta ý làm như vậy, dùng phương pháp trái ngược hay . Nhưng mà cân nhắc lại, cảm thấy khả năng này cao. Nàng nghĩ xem, nếu như lưu lại những chứng cứ này nàng ta hoàn toàn có thể tạm thời vờ trong sạch, về sau có chứng cứ lại giả vờ tìm cớ là được. đáng phải nhanh chóng đưa mình vào như vậy, hơn nữa lúc trước trẫm cũng giết ta, nàng ta hẳn làm như vậy, dù sao nàng ta còn có Ninh Nhi.

      "Vậy theo ý Hoàng Thượng là chuyện này có người cố ý vu oan cho Bạch Du Nhiên?"

      Thực ra Tịch Nguyệt cũng nghĩ đến điều này.

      "Chẳng lẽ nàng nghĩ như vậy sao?" Thấy nàng hỏi như vậy, Cảnh Đế cười đáp lại.

      "Thiếp chỉ khó hiểu, rốt cuộc là ai muốn hại Bạch Du Nhiên. Hoặc là, hại cả hai người chúng ta? Nhưng mà người đó lại chọn Kiều Kiều để xuống tay, bản thân chuyện này khiến cho thiếp khó hiểu."

      Tịch Nguyệt có suy tính của mình.

      "Thiếp cảm thấy người kia coi trọng việc hãm hại Bạch Du Nhiên hơn, còn thiếp hoặc Kiều Kiều của thiếp chỉ là thứ yếu."

      Cảnh Đế nghe xong nhíu mày nhìn nàng: " suy nghĩ của nàng thử xem."

      "Có lẽ người kia chỉ cần là con của Hoàng hậu mà thôi, là ai quan trọng. Nếu như hôm đó người ở cạnh bờ ao là Tiểu Tứ Nhi Tiểu Tứ Nhi chính là mục tiêu, nếu như là Tiểu Ngũ Nhi Tiểu Ngũ Nhi chính là mục tiêu. Mà hôm đó, người ở bên hồ nhìn cá là Kiều Kiều cho nên Kiều Kiều trở thành mục tiêu. Nếu mục tiêu là cố định có thể thấy thiếp phải là đối tượng của kế nhất tiễn song điêu, chẳng qua là vì thiếp được sủng ái, con của thiếp cũng được sủng ái, như vậy người càng tức giận."

      Tịch Nguyệt là người lý trí, lúc điều tra ra hung thủ là Bạch Du Nhiên nàng liền nghĩ như vậy. Mặc dù biết có phải là như vậy hay nhưng nàng cảm thấy nàng đoán cũng sai lắm.

      "Trẫm ban chết cho Bạch Du Nhiên, chừng người kia động thủ, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, bất luận là vì nguyên nhân nào...." Cảnh Đế nhìn vào mắt của Tịch Nguyệt: "Bất luận là vì nguyên nhân nào, trẫm cũng dễ dàng tha thứ cho người xuống tay với con của trẫm. Bất luận kẻ nào cũng vậy, trẫm người ra tay phải chết nhất định người đó phải chết. Nguyệt Nhi yên tâm, trẫm để cho Kiều Kiều ủy khuất."

      Tịch Nguyệt cũng nhìn Cảnh Đế, rất lâu sau, lâu đến mức Cảnh Đế cho rằng nàng đáp lời cuối cùng Tịch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi tắn : "Thiếp tin tưởng Hoàng Thượng."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 205.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Đêm khuya.

      Nghiêm Ninh nho tránh thoát ma ma ngủ say ở cửa, tự mình trốn ra ngoài.

      Tuy rằng ba tuổi nhưng mà cậu cũng phải là hiểu gì cả.

      Nghĩ đến lời bọn họ hôm nay, Nghiêm Ninh siết chặt quả đấm .

      Đều là nàng ta, đều là Tiểu Kiều Kiều đó hại người.

      Nếu như phải là nàng, làm sao mẫu thân bị người hãm hại, nếu như phải là nàng, làm sao phụ thân lại thích mình.

      Con đường ra ngoài dựa theo trí nhớ của mình, Nghiêm Ninh lát, nhìn mọi nơi, chỉ là đứa bé ba tuổi, đâu có nhận ra đường gì, có điều nhìn thấy hai cung nữ vừa vừa , chắc là muốn con đường tới Phượng Tê cung.

      Nghiêm Ninh suy nghĩ chút, Phượng Tê cung này phải là chỗ ở của Kiều Kiều sao?

      Vì vậy bèn theo hai cung nữ về phía trước.

      Quả nhiên, họ chính là Phượng Tê cung, chỉ có Phượng Tê cung, còn tới lui với hai tiểu thái giám giữ cửa.

      Thừa dịp thời gian họ chuyện, Nghiêm Ninh vào Phượng Tê cung, tới nơi này cậu có mấy phần quen thuộc.

      Bởi vì đầu của cậu , người khác cũng chú ý tới cậu, mà cậu cũng tìm thấy tẩm cung của Kiều Kiều, bởi vì hai ngày nay Kiều Kiều nghiêm trọng, Thúy Văn vẫn chăm sóc ở chỗ này, chỉ là Thúy Văn, còn có Hạnh Nhi.

      Ngày đó, Hạnh Nhi mang theo mấy người ra ngoài, kết quả tiểu công chúa lại rơi xuống nước, nàng tự trách mãi.

      Ban ngày tới nửa đêm canh giữ ở chỗ này.

      Nghiêm Ninh thấy hai người cũng lim dim, lén trốn vào.

      Nhấc chăn lên liền bịt đầu Tiểu Kiều Kiều.

      "A ——"

      Đột nhiên hàng loạt ánh đèn.

      Cảnh đế mặt đen lại ra từ nội thất, thấy dáng dấp con trai mình cũng bất ngờ.

      Trước đó, Nghiêm Ninh ra từ trong cung của cậu, ám vệ cũng phát , cũng vội vàng chia làm hai đường, đường tới đây bẩm báo, đường theo cậu.

      Kết quả thấy hai cung nữ dáng vẻ kỳ lạ cố ý ở phía trước dẫn đường cho cậu, thậm chí ngăn cản tiểu thái giám ở cửa Phượng Tê cung.

      Cung nữ này bị khống chế, nhưng Cảnh đế lại nghĩ tới, muốn xem chút cuối cùng là Nghiêm Ninh muốn làm gì.

      Vào lúc cậu toan tính bày mưu tính kế, Thúy Văn và Hạnh Nhi cũng giả bộ ngủ.

      ngờ lại để cho thấy màn trợn tròn mắt như thế.

      Con nít ba tuổi nho này lại là tới giết người.

      "Ninh Nhi, con ở đây làm gì?" Giọng Cảnh đế vô cùng lạnh.

      Nghiêm Ninh nhìn , co rúm lại, có điều lại trợn mắt: "Con…Con có làm gì."

      " có làm gì, có làm gì mà con muốn bịt chết Kiều Kiều? Con có biết nàng là muội muội của con hay ?" Đối với hành động này của cậu, Cảnh đế cực kỳ đau lòng.

      Làm sao cũng nghĩ tới, mình và Nghiêm Liệt huynh đệ tương tàn. Mà con trai mới ba tuổi của mình muốn giết tiểu muội muội của nó.

      Nghiêm Ninh thấy vẻ mặt phụ hoàng, biết chuyện này thể chối cãi.

      Kêu gào: "Con mới cần muội muội này, con muốn muội muội chút nào, càng muốn đệ đệ. Tại sao, tại sao phụ hoàng chỉ biết đối xử tốt với bọn họ? Cho tới bây giờ, phụ hoàng cũng tới thăm con. Ngài đến thăm con, mẫu thân vẫn ở cùng con, nhưng đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì nàng, mẫu thân của con mới hại nàng. Ngài tin, ngài còn đày mẫu thân vào lãnh cung, con biết , con biết vào lãnh cung chết ở nơi đó, con để cho mẫu thân của con chết ở nơi đó."

      Nhìn cậu kéo cổ hô to, Cảnh đế khó chịu.

      "Con cũng nghĩ tới, nàng là Tiểu muội muội của con sao? Bảo vệ trẻ thơ, mẫu thân con có dạy con sao? Thôi, là lỗi của trẫm, đều là lỗi của trẫm, có dạy con tốt."

      Cảnh đế xoa mi tâm.

      Đối với Nghiêm Ninh, hết sức thất vọng.

      Có lẽ nghe được tiếng vang bên này, Nghiêm Vũ Nghiêm Gia đều mặc quần áo vào chạy tới, nghe tất cả.

      Mỗi người đều là tức giận nắm chặt quả đấm .

      Nghiêm Vũ nhìn chằm chằm: "Làm sao ngươi có thể xấu xa như vậy, nàng như vậy, ngươi là ca ca, ngươi nên bảo vệ bọn họ, nhưng ngươi lại muốn hại nàng. Làm sao ngươi có thể xấu xa như vậy!"

      "Ngươi tránh ra, ta mới cần gặp ngươi, ta chán ghét ngươi, ta chán ghét tất cả các ngươi, các ngươi chỉ biết giành phụ hoàng, đều là các ngươi để cho phụ hoàng đến thăm ta, các ngươi đều là người xấu. Cút ngay, cút ngay!"

      Nghiêm Ninh dứt lời bèn đẩy thị vệ chạy ra ngoài.

      Cũng bởi vì cậu , người khác cũng ngờ tới cậu có động tác này.

      quan sát chút, đông đảo người lớn lại để cho cậu chạy ra ngoài.

      "Mau mang Tam hoàng tử về." Cảnh đế vừa dứt lời, nghe ngoài cửa tiếng kêu cực lớn.

      "A ——" chính là tiếng Nghiêm Ninh.

      Bởi vì trước cửa chính là bậc thang, *d&d#l@q^d<.com> dưới hốt hoảng Nghiêm Ninh lại trực tiếp giẫm hụt ngã xuống, bậc thang cao thước này tới người lớn cũng coi là gì, nhưng đối với đứa bé lại khác biệt.

      Cảnh đế thấy Nghiêm Ninh máu đầy đầu, vội vàng la lên thái y.

      Lúc này Thúy Văn cũng kịp nhớ những thứ kia, vội vàng đơn giản xem cho cậu, băng bó chút.

      "Tam hoàng tử bị thương tới đầu, còn cần nhanh chóng cầm máu, chỗ này ta cũng có thuốc, còn cần thái y tới nhanh chút, nếu cũng tốt lắm!"

      Mặc kệ là trước đó Kiều Kiều rơi xuống nước hay là hôm nay Nghiêm Ninh lỡ ~ chân. Nếu như là người lớn, tất cả đều dễ chuyện, nhưng cũng phải, bọn họ đều là đứa bé, mà đứa bé lại yếu ớt.

      Thái y này vừa nghe Tam hoàng tử ngã xuống bậc thang, vội vàng tới đây. Những này qua, hậu cung này cũng hơi nhiều chuyện quá rồi, chỉ có nhiều, hãy còn từng chuyện đều là chuyện lớn.

      Cũng may thái y tới kịp thời, Nghiêm Ninh rất nhanh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì thương tổn của cậu tới đầu, thái y cũng dám đầy đủ lắm, vẫn còn cần quan sát.

      Cảnh đế thở dài ngồi ở chỗ đó, Tịch Nguyệt trấn an đặt tay ở vai .

      Lúc trước Cảnh đế cũng để cho Tịch Nguyệt đến, tránh cho truyền ra lời gì bất lợi cho Tịch Nguyệt.

      "Hoàng thượng nên quá đau lòng, đứa bé còn , từ từ dạy dỗ." Tuy là như vậy, nhưng Tịch Nguyệt lại thích được đứa bé này. Nàng có khả năng lấy oán trả ơn kia, nghĩ cậu còn tuổi muốn hại người, Tịch Nguyệt cảm thấy rét mà run.

      " phải là Ninh Nhi. Sức lực của cậu đẩy được ngã hai người kia." Cảnh đế xoa mi tâm.

      "Thần thiếp biết."

      Lần này, cũng phải là bọn họ thu hoạch được gì, Nghiêm Ninh làm gì muốn tới nơi này làm những thứ này, Cảnh đế bắt hết thảy người hầu hạ ở tẩm cung của cậu đều đưa tất cả đến Thận Hình tư.

      Cộng thêm hai cung nữ cố ý dẫn đường trước đó, Cảnh đế biết, lần này nhất định có thể tìm được hung thủ.

      Người kia chỉ muốn hại Bạch Du Nhiên, ra là cũng muốn hại Nghiêm Ninh.

      Đứa bé Nghiêm Ninh nho tới giết người làm sao có thể thành công, nhưng dù thành công hay , mình cũng đối xử tử tế đứa bé này nữa.

      Rốt cuộc là thù hận lớn bao nhiêu đến nỗi như thế.

      ra ở trong lòng Cảnh đế, mơ hồ có người được chọn.

      Có điều dưới tình huống có chứng cớ, nhiều.

      Cảnh đế và Tịch Nguyệt đều chờ ở chỗ này, bọn họ đều hiểu, lần này tuyệt đối phải là việc vô dụng, lần này bắt nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được người hại người.

      Đối với người này, Tịch Nguyệt cũng hận đến kềm chế được.

      cái khác, vì có thể lật đổ Bạch Du Nhiên và Nghiêm Ninh, ngừng mưu đồ tổn thương Kiều Kiều, chỉ riêng điểm này làm sao nàng cũng thể tha thứ.

      Mấy đứa bé là mạng của nàng, nếu có người muốn hại đứa bé của nàng, vậy nàng chết cũng thể đơn giản lật qua việc này.

      đợt bước lộn xộn truyền đến, Tịch Nguyệt chỉnh ngay ngắn thân thể, có lẽ người tới hẳn là Lai Phúc.

      Mấy người cũng đoán sai, quả nhiên là .

      Lai Phúc quỳ xuống: "Khởi bẩm hoàng thượng, người nhận tội, người sai khiến chính là Đức Phi."

      Quả nhiên là nàng ta.

      Ánh mắt Cảnh đế tối sầm lại.

      Ngược lại Tịch Nguyệt hiểu, Đức Phi hôm nay, An Tu nghi ngày xưa.

      Tại sao nàng ta phải làm như vậy?

      "Hoàng thượng?"

      "Mang người tới Phượng Tê cung cho trẫm, mặt khác thông báo tất cả phi tần tới đây."

      Lúc này trời tờ mờ sáng, nhưng các cung nào có người có thể ngủ, trong ngoài Phượng Tê cung này thái y ra vào, bọn họ cũng chờ tiến triển mới nhất của chuyện này.

      Đợi tất cả mọi người đến đông đủ.

      Cảnh đế nhìn An Đức phi.

      Vào giờ phút này, An Đức phi cũng hiểu, nếu Cảnh đế có thể làm như vậy trước mặt của mọi người, đó chính là biết hành động việc làm của nàng, có lẽ mình còn chưa có hoàn toàn báo thù cho đứa bé, nàng khẽ hất cằm lên, cũng hối tiếc.

      Thấy nàng ta như vậy, Cảnh đế càng thêm tức giận: "Ngươi giết hại công chúa, hãm hại cung phi, thậm chí xúi giục Tam hoàng tử hành hung, ngươi có biết tội của ngươi ."

      An Đức phi chỉ nhìn Cảnh đế, cười lạnh: "Dù sao cũng chỉ là chết, ta chỉ hận, trước khi chết khiến cả nhà Bạch Du Nhiên bị chém giết tịch thu tài sản."

      Lời vừa ra, mọi người xôn xao.

      Cảnh đế nhìn lời này của nàng ta, bỗng nhiên hiểu, ra nàng hoàn toàn có thể lén lút hại chết Bạch Du Nhiên, tuy nhiên lại làm lớn chuyện như vậy, vậy đơn giản chính là muốn lấy được hiệu quả càng thêm khuếch đại.

      Giống như nàng ta , chém giết tịch thu tài sản cả nhà.

      "Ngươi lại hận Bạch Du Nhiên như vậy?"

      An Đức phi cắn môi khổ sở nhìn cảnh đế: "Tại sao ta thể hận nàng ta? Nàng ta hại đứa bé của ta, đứa bé của ta còn chưa ra đời bị nàng ta hại chết, chẳng lẽ ta thể báo thù cho đứa bé của mình sao? Hoàng thượng, ngài sao cả, ngài có nhiều đứa bé nhưng ta khác biệt, đó là đứa bé duy nhất của ta! Ngài biết ta chờ đợi bao nhiêu năm nay. Kết quả, kết quả tất cả đều bị tàn phá."

      Cảnh đế hừ lạnh: "Ai cũng biết, con của ngươi là trước kia Đức Phi làm. Hôm nay ngươi còn là Bạch Du Nhiên làm, chuyện này chưa xong sao?"

      "Tường sập mọi người đẩy thôi, đứa bé của ta chính là Bạch Du Nhiên hại chết. Có điều ngài quan tâm, ta biết, ngài quan tâm!" An Đức phi tự lẩm bẩm.

      "Nếu như ngươi có chứng cớ, ngươi có thể giao cho trẫm, cũng có thể giao cho hoàng hậu. Nhưng ngươi có, thậm chí ngươi tự mình giải quyết nàng ta, ngươi tổn thương tiểu công chúa, trang #ddlqd# bubble còn cố ý để cho người ta những lời giống mà là giả kia ở trước mặt Tam hoàng tử, dẫn tới giết tiểu công chúa. Như vầy, trẫm có khả năng lấy được cùng lúc nhân chứng vật chứng, làm sao ngươi có thể ác độc tính toán mấy đứa bé như thế?"

      "Bọn họ đều là đứa bé của ngài, ngài đành lòng, vậy ta sao, đứa bé của ta sao? Đáng chết sao? Hoàng thượng, từ lúc bản thân vào cung đến nay, ngài bình tĩnh mà xem xét, ta vĩnh viễn làm cho ngài có tý bận tâm. Nhưng làm sao ngài quan tâm tới ta, làm sao nghĩ tới suy nghĩ của ta. Hôm nay chuyện đến nước này, ta cũng có lời nào để . Cho dù là chết, ta cũng có lời nào để . Ta chỉ hận, khiến Bạch gia cửa nát nhà tan."

      Cảnh đế nhìn An Đức phi, biết nhiều lời vô dụng.

      Phất phất tay: "Dẫn , An Đức phi và những người liên can của An gia. Sau thu vấn trảm."

      An Đức phi cười, cũng giận: "Chết , An gia mục nát như thế, người đáng chết, chết hết ! Bạch Du Nhiên, ta chỉ hận ngươi chết. . . . . ." Dứt lời, An Đức phi mềm nhũn ngã xuống.

      Lại Hỉ bèn vội vàng tiến lên kiểm tra, xoay người lại trả lời: "Hồi hoàng thượng, An Đức phi qua đời rồi."

      Có lẽ vào lúc tới nàng nghĩ tới kết cục này, chuẩn bị tốt độc dược.

      Nhìn sắc mặt hơi trở nên xanh kia, tất cả mọi người thổn thức dứt.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :