1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 191.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Quả nhiên, trong dầu bôi tóc của Thất Xảo quả nhiên là có thành phần kỳ hoa. Chẳng qua đây cũng thể chứng minh ngay nhất định là Song Nhi làm.

      Bản thân Thất Xảo đương nhiên cũng có khả năng làm như vậy.

      Hôm nay theo dõi cũng chỉ là ở trước mặt đại hình, ai ra chân tướng.

      cũng vượt ra ngoài dự đoán của rất nhiều người, dưới đại hình, Song Nhi khai báo là chủ tử Lý Yên Nhiên của nàng sai khiến nàng làm những thứ này. Từ vào cung tới nay, nàng chính là đều qua lại thân thiết với các cung.

      Đương nhiên có người kia thèm nể mặt mũi, nhưng cũng có loại người ham món lợi như Thất Xảo.

      Lý Yên Nhiên dĩ nhiên sớm muốn hại hoàng hậu nhưng khổ nổi có cơ hội, theo ý tưởng của nàng, mượn đao giết người mới là tốt nhất.

      Cũng chính là vì vậy, nàng ngừng xúi giục Phương Từ thuở chính là cực kỳ sùng bái nàng.

      Phương Từ tuy có tâm cơ nhưng lại toàn ở mặt ngoài, dĩ nhiên là thành cây đao của nàng.

      Nhưng dù tâm tư Phương Từ ác độc vậy mà cũng thành công, cũng chính vì vậy, Lý Yên Nhiên hết sức hài lòng.

      Nhưng trong cung này người khác nơi nào bị nàng xúi giục, việc này tuyệt đối thể nào. Mà thêm tới hai năm nữa có người mới vào cung, nàng lo lắng là mình đợi được lâu như vậy, chỉ đành bí quá hoá liều.

      Lúc đầu cho dù là bị tra ra được cũng liên quan tới các nàng, ai ngờ, dù là hoàng thượng hay là hoàng hậu đều tin tưởng An Tu nghi hơn chút, kết quả chuyện này chính là như vậy rồi.

      Do Song Nhi xác nhận, bọn người Lai Hỉ moi ra bột kỳ hoa chưa xài hết ở dưới đất sân Thính Vũ Các.

      Bởi vì từ lúc chuyện xảy ra, Lý Yên Nhiên bị khống chế ở trong phòng, cũng có cơ hội xử lý.

      Nếu hỏi nàng tại sao lại có vật như vậy, vậy phải đến việc hãm hại của Phương Từ trước kia, Phương Từ hãm hại thành công. Nàng ta lại nhớ đến chuyện Thẩm hoàng hậu dị ứng kỳ hoa lúc trước.

      Hôm nay, kỳ hoa tuy nghiêm cấm nhưng cũng có nghĩa là có.

      Lý Yên Nhiên đưa thư cho nhà, thừa dịp thời gian lễ mừng năm mới Lý phu nhân vào cung thăm viếng, mang bột kỳ hoa này vào cung giao cho Lý Yên Nhiên.

      Chuyện vừa truyền ra, người khác nghĩ tới hậu quả của Lý Yên Nhiên này.

      Nghĩ tới lúc trước trong cung ít người cũng có những thứ phân tranh này, sau đó người mới ngừng vào, ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hoàng thượng, xem ra, hôm nay hoàng thượng nhịn được rồi.

      Trải qua chuyện này, chủ tớ hai người Lý Yên Nhiên và Song Nhi song song bị ban chết.

      Bởi vì chuyện này.

      Lý đại nhân bị giáng chức quan, Lý phu nhân cũng bởi vì thông đồng tìm cách mưu hại hoàng hậu trong cung bị biếm làm thứ dân.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Lý gia cũng nhanh chóng suy bại xuống.

      Mọi người thấy hiểu , nếu như phải thấy ở trong ngày thường Lý đại nhân đức cao vọng trọng, Lý phu nhân này phải chết được. Hôm nay như vậy, ngược lại cũng coi là cho Lý đại nhân mấy phần tình mọn, nhưng tuy cũng coi là cho vài phần tình mọn, thế nhưng cuối cùng Lý gia suy tàn rồi.

      Chuyện này phát sinh cực kỳ nhanh chóng, cũng chỉ có thơì gian nửa tháng lại là cảnh còn người mất.

      Trong cung mọi người càng thêm cẩn thận dè dặt, dám có chút khinh thường.

      Ngay cả Tịch Nguyệt cũng nổi lên cảm giác, cho dù là tính tình Phó Cẩn Dao như vậy mà cũng rất là biết điều. Làm sao có thể đàng hoàng, hôm đó ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh đế khiến rất nhiều người đều trở nên co rúm lại. Cũng bao gồm cả nàng ta.

      Mọi người càng thêm biết , dù như thế nào tuyệt đối thể đắc tội hoàng hậu, nếu chuyện ra sao, đúng là phát triển tốt.

      Dưới tình huống ngay lúc mọi người đều cho rằng chuyện kết thúc, rốt cuộc trong cung này lại có phong thưởng mới.

      Phó Cẩn Nghiên bởi vì nhiều lần trợ giúp xử lý vật trong cung, được phong làm Hiền phi. Mà An Tu nghi cũng được phong làm Đức Phi. Người bị hại của kiện kỳ hoa, Trương quý nhân lại được phong làm Trương tần.

      Tất cả thứ này xảy ra quá đột ngột, người khác càng là kinh ngạc dứt.

      Hai nữ nhi Phó gia này, thứ nữ lại mạnh hơn đích nữ.

      Trong vòng năm ngắn ngủi, Phó Cẩn Nghiên thăng lên làm phi tử, 0di33xn0dafnl330fys0doon chỉ có như thế, còn cao hơn phẩm cấp so nhị tỷ của nàng ấy.

      cho cùng, Huệ phi cuối cùng là phi tử, mà cũng phải là tứ phi.

      Dù người khác, dù là Tịch Nguyệt cũng cực kỳ hiểu dụng ý Cảnh đế làm như vậy.

      Mỗi ngày, ra tình đối với nàng, nhưng lại phong thưởng những người khác?

      Cảnh đế cũng thương lượng với nàng, nghe tin tức này, Tịch Nguyệt lại ngốc trệ, sắc mặt vui.

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Tịch Nguyệt nghe được tiếng, vừa ngẩng đầu thấy Cảnh đế vào cửa.

      còn kịp thu hồi thái độ mặt, Cảnh đế thấy nàng như thế, nào còn cái gì hiểu.

      "Nguyệt Nhi tủi thân?" Thấy nàng mất hứng, Cảnh đế càng là vui mừng.

      Trong lòng dĩ nhiên là vui mừng, Nguyệt Nhi như thế, sao phải là có tình cảm thân thiết với , nếu phải làm sao như thế.

      Ngược lại bản thân Tịch Nguyệt ý thức được rất nhiều tâm tư của mình.

      Chỉ bĩu môi uất ức.

      "Hoàng thượng cái gì đó? Thần thiếp nơi nào có uất ức gì có thể ."

      Lời này chua xót cực kỳ, chính là Cảnh đế cũng cảm nhận được.

      Cười ôm eo của nàng: "Nếu như tý uất ức cũng có, sao thái độ Tiểu Nguyệt Nhi của ta như vầy? Chớ đừng chi là, trẫm vừa vào cửa chính là ngửi được mùi dấm nồng nặc rồi hả?"

      Thấy còn trêu chọc mình, Tịch Nguyệt càng thêm uất ức.

      Nhưng cắn cắn môi, cuối cùng khôi phục.

      Lại nhìn , cười kiều mỵ: "Thần thiếp đâu có đâu! Hoàng thượng nhất định là ngửi lầm rồi."

      Cảnh đế nơi nào chịu tin.

      Đặt tay ở chỗ ưỡn lên ngạo nghễ trước ngực nàng, Cảnh đế mỉm cười : "Nàng có thể ghen, trẫm vui mừng."

      Nhìn chút, chính là người xấu như vậy.

      Mỗi lần để cho nàng vui vẻ, ngược lại tự mình vui vẻ.

      Cảnh đế gặm cắn cổ của nàng, *d&d#l@q^d<.com> : "Hôm nay ở trong triều đình, trẫm phong Thẩm Thư Bình làm Phó Thống Lĩnh cấm vệ quân rồi."

      câu hời hợt, Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn .

      Chuyện này lại là chút tiếng gió cũng có.

      Lại nghĩ chút Cảnh đế này, quả là người có thủ đoạn.

      Nghĩ đến, đây là cố ý lừa gạt, chờ nàng ở chỗ này!

      Ca ca có thể thăng chức, Tịch Nguyệt dĩ nhiên là vui mừng. Ca ca của nàng, Thẩm Thư Bình này cũng thích văn, tâm tư lại nhiều lắm.

      Ngược lại cực kỳ thích đối với võ nghệ. Giờ người bên ngoài cười nhạo , chính là câu mãng phu (người đàn ông thô bạo).

      Thậm chí có lúc Tịch Nguyệt cũng nghĩ, nếu như tâm tư ca ca nhiều hơn chút, có thể bị Bạch Tiểu Điệp làm hại hay .

      Nhưng đợi sau khi biết chân tướng nàng mới hiểu được, dù ca ca phòng bị như thế nào, chỉ cần có người chỗ cao kia mưu toan hãm hại, luôn có thể tìm được sơ hở.

      Hôm nay nhìn Thẩm gia càng là tất cả đều tốt, hòa hòa mỹ mỹ.

      Ca ca cũng tham lam quyền thế, nhưng có thể được người khác tán thành, có lẽ cũng là cực kỳ vui mừng nhỉ.

      "Nguyệt Nhi thay mặt ca ca tạ hoàng thượng."

      Thấy nàng cười dịu dàng, Cảnh đế lại có mấy phần ghen ghét.

      Lầm bầm: "Chính là biết, nàng thương ca ca muội muội nàng nhất. thăng quan, nơi nào cần nàng tới tạ ơn thay. Nàng và trẫm mới là nhà."

      Vốn cho rằng dùng chuyện này để lắng lại chuyện phong phi.

      Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ buồn bực, Tịch Nguyệt lại cảm thấy có mấy phần buồn cười.

      Vậy mà. . . . . . Ăn dấm của ca ca!

      nên!

      "Thần thiếp và hoàng thượng dĩ nhiên là nhà, chỉ là nhà còn có mấy bảo bối đấy! Nhưng dù là như thế, thần thiếp cũng muốn tạ! Ca ca chất phát như vậy, hoàng thượng chịu trọng dụng ca ca, tất nhiên là nhìn ở mặt mũi của Nguyệt Nhi. Làm sao Nguyệt Nhi có thể cảm động?"

      Tịch Nguyệt lời êm tai.

      Cho dù là Cảnh đế lòng nàng, cũng vì nàng lấy chuyện này tìm cớ cho ca ca nàng, tất nhiên là ca ca của nàng, Thẩm Thư Bình vẫn có chỗ đáng giá ủy thác trọng trách.

      Nhưng mà lúc này Tịch Nguyệt cũng như vậy.

      Chậm rãi nịnh nọt Cảnh đế, quả nhiên là thấy bật cười.

      "Nàng chính là con tiểu hồ ly. Biết , trẫm cũng phải là người ngu ngốc kia. Vốn chính là muốn thăng, chỉ là có cơ hội thích hợp. 0di33xn0dafnl330fys0doon Vừa vặn thừa dịp lần này cùng giải quyết. Người khác cho rằng trẫm cảm thấy muốn bồi thường nàng chuyện phong phi. Cứ như vậy, ca ca nàng nhậm chức, càng trôi chảy hơn nhiều. Yên tâm , Chu Nam là người biết dùng người giỏi, nếu cho rằng ca ca nàng giỏi, vậy chính là nhất định có thể."

      Tịch Nguyệt cười chọt ngực của : "Cái gì người khác cho là ngài cảm thấy muốn bồi thường thiếp chuyện phong phi. Ngược lại thần thiếp cũng cảm thấy, chính là có chuyện này đấy!"

      Nhìn nàng xinh đẹp như thế, Cảnh đế hí mắt, có chút tâm viên ~ ý mã.

      "Nha đầu nàng đó, lúc nào đần như vậy rồi. Trẫm đâu có cần như thế."

      nhàng hôn xuống ở môi nàng, Cảnh đế mở miệng: "Phong bọn họ, tự có đạo lý phong bọn họ. Nàng phải biết, hôm nay trong lòng trẫm chỉ có nàng, tại sao có thể có tâm tư nhìn người khác. Phong các nàng lên, chỗ tốt cũng rất nhiều. Nghe trẫm từng cái với nàng."

      Tịch Nguyệt ngửa đầu nhìn , ngược lại là muốn xem ra nguyên cớ gì.

      "Thứ nhất chính là tốt với nàng. Trong cung ngoài cung này đều biết nàng Tiêu Phòng chuyên sủng. chốc đúng là cũng còn tốt, qua lâu dài tất nhiên có người gây chuyện. Mà bây giờ nên thu dọn sạch còn vẫn chưa thu dọn sạch , trẫm chẳng muốn tìm phiền toái cho mình và nàng. Thứ hai lại là có thể giúp đỡ nàng chút, nàng cũng nhìn ra được, người trẫm phong cũng có chú ý, mấy người các nàng đều là người đàng hoàng, hoặc là , là người thông minh, biết nàng là vạn thể tội được. Hôm nay trẫm phong bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng phải biết, mình có thể làm cái gì. Thứ ba, sau đó đợi chút thời gian trẫm để cho bọn họ biết, hậu cung này phi tần lên chức cũng chút quan hệ tới hưng suy của gia tộc bọn họ. Trẫm muốn cắt đứt ý nghĩ này của bọn họ, tránh cho bọn họ luôn cho là có thể đưa đứa con vào cung, bản thân có thể bước lên mây. Nghĩ cùng đừng nghĩ."

      Cảnh đế xong, Tịch Nguyệt cười hỏi: "Nếu phi tần hậu cung có quan hệ với hưng suy gia tộc, vậy vào lúc này ngài miệng tấn phong ca ca thiếp, người khác nghĩ như thế nào? Ngược lại tự mâu thuẫn nhỉ!"

      Cảnh đế lơ đễnh: "Nguyệt Nhi của Trẫm, sao có thể giống với người khác?"

      Thấy như thế, Tịch Nguyệt bĩu môi: "Chà chà!"

      Mặt mày Cảnh đế nhíu cái: "Thế nào? Nàng có hoài nghi đối với lời này của trẫm?"

      Tịch Nguyệt vội vàng cười theo: "Dĩ nhiên là , hoàng thượng đa nghi rồi."

      Cảnh đế vỗ xuống cái mông của nàng, : "Thời gian lâu dài, bọn họ tự nhiên hiểu. Tuy Thẩm Thư Bình coi là thông minh, nhưng cũng có ưu điểm của mình. Ưu điểm của ngoại trừ tài giỏi, trung thành và nghe lời cũng ở vị trí đầu não. Dĩ nhiên, cho dù là có những ưu điểm này, trẫm cũng trọng dụng giống như vậy. Dù sao, là ca ca tốt của Nguyệt Nhi! Có điều, vị trí này lại khác biệt giống như phụ thân nàng và nhị thúc."

      Cảnh đế đều là lời tâm huyết, trang #ddlqd# bubble Tịch Nguyệt cười gật đầu, dựa vào trong ngực của .

      Hai người rất là ấm áp.

      "Hoàng thượng, Quế ma ma sắp trở về rồi chứ? Lúc trước thái hậu nương nương để cho bà tới đây giúp đỡ thần thiếp."

      "Trẫm biết."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 192.
      Editor: trang bubble ^^

      Phó gia.

      "Tiểu Ca. Lão thân là họ hàng xa của Phó phu nhân, từ vùng khác đến thăm nàng. Kính xin thông báo."

      Dứt lời đưa cái ngọc bội qua.

      "Ngài tạm giao vật này cho phu nhân, nàng nhất định biết ta là ai."

      Tiểu Ca giữ cửa Phó gia nhìn lão phụ quần áo hoa lệ này, lại thấy dáng vẻ bà đúng mực, càng cảm thấy có mấy phần phong thái.

      Lại nhìn chất lượng ngọc bội kia, càng là rất tốt.

      Tuy rằng đoán trước chưa từng thấy nhưng mà cũng chắc là thân quyến của chủ tử rồi.

      Chính là lập tức vào cửa thông báo.

      Nếu trước kia, ngược lại cũng chưa chắc như thế nhưng hôm nay lại khác biệt.

      Dù là khí độ hay là trang phục của người này, thoạt nhìn cũng giống như là kẻ tống tiền.

      Tiểu Ca thông báo đại nha hoàn ở cửa, ngược lại đại nha hoàn này cũng trì hoãn, bèn cầm ngọc bội vào trong nhà.

      Lúc này, Phó phu nhân tức giận.

      Con dâu người ta đều là cầm kỳ thư họa, con dâu của nàng lại tốt rồi, lúc này lại mặc nam trang ra ngoài làm ăn, ra quả là mất thể thống. Nhưng, hai cha con này lại cũng thèm để ý.

      Nàng cảm thấy bực mình.

      "Phu nhân."

      Liếc nha hoàn cái, Phó phu nhân hỏi: "Chuyện gì?"

      Lại xuất vào lúc tâm tình nàng tốt.

      "Ngoài cửa có vị phụ nhân, tự xưng là bà con xa của ngài. cầu kiến phu nhân, nàng trình lên ngọc bội kia, để ngài thấy sáng tỏ."

      Phó phu nhân muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu lại thấy được ngọc bội xanh biếc này, nhất thời ngây người.

      Lúc lâu, giọng có chút lo sợ yên: "Người nào?"

      "Vẫn còn ở cửa lớn ạ." Nha hoàn dĩ nhiên là nghe thấy giọng chủ tử đặc biệt.

      Phó phu nhân lập tức đứng lên, vòng vo hai vòng ở trong phòng, làm như có chút khó khăn, có điều vẫn mở miệng: "Cửa chính sao?"

      Nha hoàn kỳ quái : "Chính phải."

      cửa chính, chẳng lẽ phải cửa hay sao? Đúng là kỳ lạ.

      "Dẫn người vào ."

      Bên cạnh, lão ma ma thấy Phó phu nhân như thế, biết người đến này là ai.

      "Tội gì Phu nhân phải thấp thỏm như vậy. Bà ta tới đây cầu kiến, lại có thể có chuyện gì, dù sao cũng là nô tài thôi."

      "Ma ma biết, mấy năm này vào cung hàng năm, mỗi lần nhìn nét mặt bà ta, ta đều cảm thấy thâm trầm. Ngược lại cũng phải sợ bà ta, như ngươi bà ta là nô tài, ta có gì đáng sợ. Nhưng mà, có lẽ bà ta ở lâu trong cung, lại thấy nhiều chuyện bẩn thỉu. khí thế, luôn là có chút khiến người ta chẳng ngờ."

      Phó phu nhân giải thích.

      Lão ma ma gật đầu: "Phu nhân chớ nên lo lắng, có lão nô ở đây, cho dù bà ta đến đây có thể làm cái gì! Ngay cả Thái hậu cũng còn. Bà ta chỉ là lão nô tài thất thế thôi."

      Nghe lão ma ma vừa như thế, cuối cùng Phó phu nhân yên tĩnh trở lại, gật đầu.

      "Ngươi có mấy phần đạo lý. Ngược lại biết vì sao bà ta cầu kiến. Nghe năm đó bà ta đến Tự Miếu mà chúng ta thường vì Thái hậu cầu phúc. Tại sao nhanh như vậy trở về rồi."

      Lão ma ma cười: "Ba tháng cũng phải là thoáng cái qua."

      sai, người khiến chủ tớ Phó phu nhân có chút thấp thỏm này chính là Quế ma ma vốn theo bên cạnh Thái hậu.

      Mà lúc này Quế ma ma theo đại nha hoàn, băng qua đình đài lầu các, về phía Phó phu nhân.

      "A Quế gặp qua Phó phu nhân." Quế ma ma khẽ thỉnh an xuống.

      Phó phu nhân gật đầu, nha hoàn bên cạnh ra ngoài.

      Nàng cũng muốn để người khác biết Quế ma ma này tới đây gặp nàng. Vì vậy cũng tiếp đãi ở trong sảnh, mà là dặn dò người dẫn bà tới phòng nàng ở.

      "Nhiều năm như vậy, Quế ma ma vẫn là khoẻ mạnh như vậy." Phó phu nhân mỉm cười .

      Có điều trong đôi mắt cũng có bao nhiêu ý cười.

      "A Quế tất nhiên già rất nhiều, chẳng qua Phó phu nhân lại cũng giống vậy đấy." Lúc lời này, giọng hơi mang theo châm chọc.

      Nữ tử dù tuổi hoặc hoặc lớn, đều cực kỳ thích bị chữ "Già".

      Nghe lời ấy của Quế ma ma, mặt Phó phu nhân lộ ra vui.

      Nhưng Quế ma ma cũng thèm để ý.

      : "Phó phu nhân ngược lại đến cả ngụm nước trà, 0di33xn0dafnl330fys0doon cũng chịu dâng cho lão thân." Trong lúc chuyện, nở nụ cười.

      Phó phu nhân giả cười: "Xem ta này, chỉ là gặp cố nhân quá vui mừng lại quên mất. Cũng biết Quế ma ma uống quen trà ngon trong cung rồi, có thể để ý trà kém của Tướng phủ ta hay ?"

      Lão ma ma bên cạnh vội vàng làm việc.

      Trong khoảnh khắc bưng nước trà lên.

      Sau khi Quế ma ma uống vào cảm khái: " kém là bao."

      Chủ tớ Phó phu nhân quả biết, hôm nay Quế ma ma này đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì.

      Thấy bà ta cũng chủ đề, chính là cũng theo lời của bà ta.

      Đương nhiên cũng là phòng bị nhiều hơn.

      " ra hôm nay lão thân đến đây, ngược lại có chuyện muốn thỉnh giáo Phó phu nhân."

      Vẻ mặt Phó phu nhân sửng sốt: " biết Quế ma ma muốn hỏi chuyện gì?"

      Quế ma ma cười: "Vãn Thúy. biết Phó phu nhân còn nhớ cái tên này hay ?"

      Phó phu nhân cố gắng tự trấn định: "Tên này có chút quen tai, có điều cũng nhớ ."

      Quế ma ma cũng miễn cưỡng, nhìn hai người, rất lâu, cười cực kỳ quái dị: "Lần này tuy là ta trở về huyện Kỳ cầu phúc cho thái hậu nương nương, nhưng ngược lại cũng gặp mấy bằng hữu cũ ở trong phủ trước đây! Nhưng phụ thân của Vãn Thúy , cái chết của Vãn Thúy vô cùng thảm."

      Phó phu nhân lạnh mặt xuống: "Ta cũng biết người này, cũng muốn biết những chuyện kia."

      lúc chuyện, càng cảm thấy bắt đầu có chút mệt mỏi, nàng còn chưa động, thấy lão ma ma bên cạnh lại thẳng tắp ngã xuống.

      Vừa định đưa tay đỡ, lại phát mình cũng có hơi sức.

      "Người đâu." Lúc này nàng kinh hoảng, vội vàng la lên.

      Nhưng cũng có người vào.

      đúng, có cái gì rất đúng.

      Quế ma ma cười càng vui vẻ: "Phó phu nhân gọi cái gì đấy?"

      Cười đủ rồi, lạnh mặt xuống: "Phó phu nhân cũng cảm nhận được là mình kêu, *d&d#l@q^d<.com> lại có cảm giác người đến cứu ngươi chứ?"

      Hôm nay như vậy, Phó phu nhân còn có gì hiểu, cửa Tề Lan tất nhiên là bị Quế ma ma thu mua.

      "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì?"

      Quế ma ma nhìn bộ dáng hai người co quắp mặt đất thể nhúc nhích, càng thêm vui vẻ.

      "Ta đoán được, với tính tình của ngươi tất nhiên là để cho quá nhiều người biết ta đến. Chỉ chừa người ở Tề Lan, hối hận rồi sao?"

      Quế ma ma tùy tiện kéo khăn qua, chặn lại miệng của hai người.

      Thậm chí buộc chặt, vậy cũng có.

      Bây giờ hai người xụi lơ, tý hơi sức cũng có, bà lại có cái gì phải lo lắng đây?

      "Có lẽ là các ngươi cũng biết, tại sao mình lại như vậy nhỉ? Ha ha! Trước đó Tề Lan bưng đồ ăn cho các ngươi, ăn ngon ?"

      Phó phu nhân trừng lớn mắt, biết được tất nhiên là cái đó có vấn đề.

      Quế ma ma cũng ngồi xuống đất, hoàn toàn có thể diện ngày xưa trong cung.

      Nhìn ánh mắt hung tợn của lão ma ma bên cạnh Phó phu nhân.

      Quế ma ma lấy đao ra, rắc lên tầng phấn ở trước mặt các nàng.

      Giọng hời hợt: "Cho dù là đao đâm chết các ngươi được, các ngươi cũng có thể yên tâm, đây là kịch độc."

      Dứt lời, chính là xoay người lại, đâm đao vào đùi lão ma ma.

      Bởi vì bịt mồm, bà ta đau trợn tròn mắt lại thể phát ra tiếng.

      Quế ma ma mặt lạnh: "Năm đó nếu phải ngươi khuyến khích, sao đến nỗi Văn Uyển Lan làm hại chủ tử."

      Văn Uyển Lan này chính là khuê danh Phó phu nhân.

      "Nếu phải là ngươi thu mua, sao đến nỗi Vãn Thúy hạ □ cho chủ tử."

      Dứt lời lại đao chính là ở ngực.

      Lão ma ma lập tức ngất .

      Quế ma ma cũng tý lòng trắc , nhìn Phó phu nhân, hận đến: "Chủ tử hận Phó tướng cả đời, cuối cùng mới hiểu, nếu phải là ngươi, sao đến nỗi có những việc sau đó. Các ngươi là biểu tỷ muội, chủ tử đối đãi ngươi thân thiết, ngươi lại vì cá nhân mình hãm hại nàng. Ngươi độc ác."

      Dứt lời chính là đao đâm tới, đâm vào đầu vai Phó phu nhân.

      Lúc này Phó phu nhân run sợ trong lòng.

      "Có lẽ, sợ là ngươi còn biết tại sao Phó tướng cưới ngươi làm vợ nhỉ?" Quế ma ma ác ý cười.

      "Năm đó ngươi vì có thể gả cho Phó Uẩn Duệ, 0di33xn0dafnl330fys0doon biết có tình thân mật với chủ tử, lại cố ý lừa gạt chủ tử uống hết nước trà này, lại mua được Vãn Thúy. Nếu như phải đúng lúc tiên hoàng tham bái ở Tự Miếu, lại ngẫu nhiên qua, sợ rằng chủ tử bị hòa thượng chà đạp ở trong chùa, ngươi nhẫn tâm, là lòng dạ độc ác. Ngươi cố ý sắp xếp Phó Uẩn Duệ qua bắt kẻ thông dâm, cũng ngờ, người nọ lại là tiên hoàng, ngờ chứ? Đời người gặp gỡ luôn là như thế. Tiên hoàng là loại người nào, tất nhiên thấy tất cả nhưng vì lấy được chủ tử, chính là cố ý bày mưu đặt kế Phó Uẩn Duệ, Phó tướng vì hai nhà yên ổn, cuối cùng để chủ tử cho là, là vì quyền thế, cố ý làm những thứ này, cố ý đưa chủ tử tới giường tiên hoàng. Càng vì an lòng hoàng thượng mà cưới ngươi, vì sợ hoàng thượng nghi ngờ mà có mấy đứa bé. Buồn cười chứ? Ngươi cho rằng Phó Uẩn Duệ có tý tình nghĩa đối với ngươi sao? Buồn cười, quả nhiên là cực kỳ buồn cười."

      Phó phu nhân trừng lớn mắt, nàng tất nhiên biết những thứ phía trước.

      Năm đó nàng với biểu muội cùng lúc ái mộ Phó Uẩn Duệ, nhưng Phó Uẩn Duệ lại chỉ có tình thân mật đối với biểu muội.

      Sau đó nàng bị ghen tỵ làm tâm trí mê muội, làm những chuyện kia, tất nhiên muốn để cho thấy nàng ta bị người khác chà đạp, thân mật với nàng ta.

      Ai có thể ngờ, người mở cửa lại là tiên hoàng.

      Sau đó thị thị phi phi nàng cũng hiểu, chỉ cho là Phó Uẩn Duệ có biểu muội, vui vẻ với nàng.

      Quế ma ma bỗng nhiên lại đao, Phó phu nhân đau đến sắc mặt trắng bệch, máu kia càng chảy ngừng, nhìn màu máu của lão ma ma bên cạnh biến thành màu đen.

      Phó phu nhân biết, Quế ma ma phải là hù dọa bọn họ, đao này đúng là nhúng kịch độc.

      "Hoàng thượng biết tâm của chủ tử, càng vì để cho nàng hoàn toàn hận Phó Uẩn Duệ, trừ bày mưu đặt kế cưới ngươi, càng thêm ám hiệu hi vọng các ngươi có con cái. Ngươi ngờ chứ? Nếu phải chủ tử đại nạn sắp tới, những bí mật này có lẽ cũng đá chìm xuống biển. Nhưng mà, phàm là bí mật cuối cùng có ngày lại được thấy ánh sáng mặt trời. Ngươi, Văn Uyển Lan, thảm hại hơn so với chủ tử."

      Quế ma ma cực hận Phó phu nhân, vừa thêm hai đao, có lẽ Phó phu nhân cũng bị thương ở chỗ yếu, tuy là ý chí tỉnh táo nhưng cuối cùng có hôn mê.

      Quế ma ma lấy khăn trong miệng nàng ra.

      Phó phu nhân nỉ non: "Nếu như vậy, các ngươi càng nên hận, nên hận tiên hoàng. . . . . ."

      Hơi thở mong manh.

      Mặt Quế ma ma chút thay đổi: "Nếu như có ngươi bỏ thuốc, sao tới bước kia? Các ngươi là biểu tỷ muội, ngươi có thể nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy, ngươi cho rằng, ta bỏ qua cho ngươi? Thời gian cuối cùng, trang #ddlqd# bubble chủ tử lười phải so đo với ngươi nhưng ta thể báo thù cho nàng. Sợ là ngươi biết chứ? Ta tới nơi này, nghĩ tới còn sống rời . Chủ tử chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống tốt."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 193:

      Editor: Thơ

      Cảnh Đế phê duyệt tấu chương nghe Lai Phúc có chuyện bẩm báo, hơi nhíu mày.

      "Vào ."

      Lai Phúc quy củ quỳ xuống, mặt có vẻ hài hước như trước kia: "Bẩm chủ tử, ám vệ ngoài cung truyền đến tin tức Phó phủ bị cháy. Phó phu nhân và lão ma ma hồi môn đều bị chết cháy rồi."

      Đầu bút lông của Cảnh Đế hơi ngừng lại, nhìn về phía Lai Phúc: "Nhưng vẫn còn có người khác phải ?"

      "Bẩm chủ tử, tổng cộng có ba người chết cháy, ngoại trừ Phó phu nhân và lão ma ma còn có thi thể nữ. Theo ám vệ phỏng đoán người kia, rất có khả năng là Quế ma ma."

      Cảnh Đế đặt bút xuống.

      "Cuối cùng bà ấy vẫn báo thù cho mẫu hậu!"

      Lai Phúc ở bên kia dám tinh tế suy nghĩ hàm ý trong lời này, chỉ chời Hoàng thượng sai bảo.

      Cảnh Đế nhìn Lai Phúc cái: "Ngươi đứng lên . Bên phía Phó gia phái người theo dõi cẩn thận."

      Lai Phúc đáp tiếng rồi lui ra.

      Mà ở Trúc Hiên bên kia, Phó Cẩn Dao nghe được tin tức, ly trà rơi xuống đất.

      "Ngươi, ngươi cái gì?"

      Vân Lam cắn môi, lại tin tức mà mình nghe được.

      "Chủ tử, nô tỳ nghe , biết vì sao trong phủ đột nhiên bị cháy, phu nhân, phu nhân bị chết cháy rồi."

      Sau khi Phó Cẩn Dao nghe xong lời này choáng váng, cả người đều cảm thấy tốt.

      Vân Tuyết vội qua đỡ lấy.

      "Chủ tử, người phải gắng lên, chuyện này cũng chưa chắc ...."

      Tuy là như vậy nhưng Vân Tuyết biết chuyện này thể nào là giả. Người khác có ăn gan hùm mật gấu cũng dám truyền những lời đồn như vậy.

      "Mẫu thân, mẫu thân.... Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn hồi phủ...."

      "Chủ tử bình tĩnh !"

      Cho dù thực gặp chuyện may chủ tử cũng thể nào tùy tiện hồi phủ, chuyện này vốn đúng quy củ.

      Phó Cẩn Dao lập tức tát bạt tai qua, Vân Tuyết bị tát ngã mặt đất.

      "Ai cho ngươi cái quyền quản ta, lá gan của các ngươi càng ngày càng lớn rồi. Ta cần những cẩu nô tài như vậy để làm gì. Cút, cút cho ta."

      Dứt lời liền xông ra ngoài, Vân Tuyết thấy vậy nhanh chóng ôm chặt đùi của Phó Cẩn Dao, lại trúng mấy đạp.

      "Chủ tử, chủ tử, người bình tĩnh , phải cho người gặp Hoàng Thượng lại càng dám quản người. Nô tỳ đều là suy nghĩ cho người mà thôi! Nếu như người cứ qua như vậy đương nhiên khiến cho Hoàng Thượng thích, người nhất định phải tỉnh táo lại. Tỉnh táo rồi lại xin gặp Hoàng Thượng. Ngàn vạn thể kích động như vậy...."

      tại Hoàng Thượng muốn gặp Hoàng Thượng như vậy, Phó gia lại có tam tiểu thư cũng ở trong cung, như vậy, vị trí của nhị tiểu thư trở nên rất lúng túng. tại phu nhân cũng mất, tiểu như vẫn kích động lỗ mãng như vậy tương lai phải làm thế nào mới tốt đây?

      Phó Cẩn Dao khóc thất thanh: "Mẫu thân, mẫu thân là người duy nhất thương ta...."

      Nhưng mà tuy vậy nhưng cuối cùng cũng hành động nữa.

      Vân Tuyết thở hơi, bò lên.

      Rất lâu sau rốt cuộc Phó Cẩn Dao cũng khóc đủ, dường như cũng bình tĩnh trở lại.

      Bảo hai người rửa mặt cho nàng ta, lại chỉnh trang đơn giản chút, vẻ mặt nàng ta chút thay đổi : " thôi, theo bản cung gặp Hoàng Thượng."

      Phó Cẩn Dao dễ gì bình tĩnh lại nhưng mà tới Tuyên Minh Điện lại thấy Phó Cẩn Nghiên quỳ khóc ở đó, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên.

      Cũng phải mẫu thân của nàng ta, cần gì qua giả vờ giả vịt chứ.

      Chẳng lẽ là lợi dụng cái chết của mẫu thân nàng để tranh thủ tình cảm?

      Nghĩ như vậy, cả người lại cảm thấy khỏe, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Nghiên như phun lửa.

      Khóe mắt Phó Cẩn Nghiên thấy nàng ta như vậy, trong lòng khẽ than thở.

      Đối với nàng mà quả thực có tình cảm gì với Phó phu nhân nhưng cho dù có tình cảm bà ta cũng có danh phận là mẹ cả. Nhưng mà nhìn Phó Cẩn Dao nào, dường như là lại hiểu lầm rồi.

      Cảnh Đế nhìn biểu tình của nàng ta cũng đoán được chút ý nghĩ của nàng ta, sắc mặt bắt đầu tốt.

      Phó Cẩn Dao này luôn nhìn tình huống.

      "Nếu như Huệ phu cũng tới đây trẫm cũng cần phái thêm người báo cho ngươi nữa. Mẫu thân của ngươi vì ngoài ý muốn mà chết, đến ngày đưa tang các ngươi về thăm nhà chút !"

      Như vậy là đại khai ân đức.

      Nhưng Phó Cẩn Dao hề vui mừng với sắp xếp như vậy, muốn gì đó nhưng Vân Tuyết phía sau nàng ta hề kiêng dè, kéo nàng ta cái.

      Cũng may mà cuối cùng Phó Cẩn Dao cũng gì, sau khi tạ ơn xong nhìn Hoàng Thượng, hề có ý muốn rời , xem ra là có ý muốn được Cảnh Đế an ủi.

      Cảnh Đế thích nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, ngữ điệu vô cùng phiền chán, : " có việc gì lui ra ."

      Hai tỷ muội ra ngoài, Phó Cẩn Dao nhìn Phó Cẩn Nghiên, hừ lạnh tiếng: "Cũng phải mẫu thân của ngươi, giả vờ làm hiếu nữ cái gì chứ. Sợ là ngươi chỉ mong mẫu thân của ta gặp chuyện may phải ? chừng chính là do người mẹ tiểu thiếp hạ tiện của ngươi làm."

      Phó Cẩn Nghiên nghe thấy lời ấy của nàng ta tức đến run cả người. Lúc trước nàng nhường nàng ta ba phần hoàn toàn vì vì phụ thân dặn dò, nhưng hôm nay thế nàng ta như vậy, ngược lại quả là nữ nhân thô bỉ ngu xuẩn, sắc mặt lạnh xuống: "Nhị tỷ chớ bậy, đây là trong cung, phải nơi để tỷ giương oai."

      Dứt lời xoay người rời , hề giống như trước kia.

      "Ai cho phép ngươi rời ?" Phó Cẩn Dao hừ lạnh.

      Phó Cẩn Nghiên quay đầu, châm chọc : "Bản cung đường đường là Hiền phi, chẳng lẽ còn cần phi tử như ngươi cho phép hay sao? Ngươi đúng là cuồng vọng."

      như vậy lại càng khiến cho Phó Cẩn Dao tức đến ngã ngửa.

      Hai tỷ muội tranh cãi ầm ĩ ở bên này cũng khiến cho ít người nhìn thấy, lâu sau chuyện này truyền khắp hậu cung.

      ít người đều cười nhạo Huệ phi biết thức thời.

      Chính nữ nhà quyền quý lại có đức hạnh như vậy sao? Đúng là khiến cho người ta khinh thường.

      Phượng Tê Cung.

      Tịch Nguyệt nghe Đào Nhi xong sắc mặt hơi trầm xuống.

      tình rốt cuộc là thế nào, người nào đúng người nào sai chưa biết nhưng mà Phó Cẩn Dao này đúng là hiểu chuyện.

      Nghĩ đến lúc đầu tiến cung, Phó Cẩn Dao vẫn có mấy phần lý trí nhưng tại xem ra có lẽ là nguyện vọng nhiều năm thể thực , có thánh sủng cũng có hài tử nên tính tình của nàng ta càng ngày càng trở nên cực đoan.

      Thậm chí, Tịch Nguyệt nghĩ, nếu như Phó Cẩn Nghiên tiến cung có phải là tính tình của Phó Cẩn Dao trở nên như vậy hay .

      thể phủ nhận, Phó Cẩn Nghiên ảnh hưởng quá lớn đến Phó Cẩn Dao.

      "Khởi bẩm nương nương, Lai Hỷ công công tới đây, là Hoàng Thượng triệu người qua hầu hạ."

      Tịch Nguyệt vừa nghe vội vàng đứng dậy chỉnh trang lại.

      lâu sau tới Tuyên Minh Điện.

      Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cảnh Đế, Tịch Nguyệt tự giác qua bóp vai cho .

      "Hoàng Thượng thoải mái sao?"

      Đoán chừng có lẽ là vừa rồi bị Huệ phi làm cho tức giận rồi.

      Cảnh Đế lắc đầu: "Cũng phải là thoải mái, chỉ là cảm thán chuyện đời này chung quy cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ."

      "Hoàng Thượng cũng có cảm giác như vậy sao?" Tịch Nguyệt tò mò hỏi.

      Cảnh Đế cười khổ gật đầu: "Thực ra trẫm cũng chỉ là người bình thường."

      Tịch Nguyệt gật đầu, tiếp tục bóp vai cho .

      "Tịch Nguyệt."

      "Dạ?"

      Cảnh Đế đưa tay khoát lên tay nàng, : "Về sau sợ là Quế ma ma thể tới giúp ngươi rồi."

      Hả?

      Tịch Nguyệt khó hiểu nhìn về phía Cảnh Đế.

      Cảnh Đế kéo nàng đến trước người, thuận tiện cho nàng ngồi đùi mình: "Quế ma ma, mất rồi."

      Dứt lời thương cảm tựa đầu vào cổ Tịch Nguyệt.

      Quế ma mà là người nhìn Cảnh Đế lớn lên, cũng vô cùng quan tâm .

      tại bà mất, Cảnh Đế cũng vô cùng khổ sở.

      Tịch Nguyệt có thể nào cũng ngờ Quế ma ma lại mất. biết thế nào nàng lại nghĩ đến hôm nay Phó gia bị cháy, trong lòng giật mình cái, sau đó lại cảm thấy mình đa nghi rồi.

      "Bà chết, bà báo thù cho mẫu thân, chính tay đâm chết chủ tớ Phó phu nhân."

      Cảnh Đế ra quả thực khiến cho Tịch Nguyệt sợ ngây người.

      Có thế nào nàng cũng ngờ Thái Hậu quả thực có thù oán với Phó phu nhân.

      "Hoàng Thượng...."

      Cảnh Đế tiếp tục thào tự : "Thực ra mặc dù bà làm như vậy lâu sau trẫm cũng làm. Tạm thời làm là vì bận tâm đến cha con Phó gia. Quế ma ma hiểu tâm tư của trẫm, cũng nhìn thấu tâm tư của trẫm cho nên bà thay trẫm làm hết rồi. tại thù của mẫu thân báo, trẫm cũng phải khó xử. Nhưng mà, trẫm chút cũng vui, thực vui chút nào."

      Tịch Nguyệt nghe hết những lời này, vuốt ve lưng của .

      "Đương nhiên là Hoàng Thượng vui, Quế ma ma nhìn Hoàng Thượng lớn lên, lại đối tốt với Hoàng Thượng, giống như là trưởng bối của Hoàng Thượng vậy. tại trưởng bối mất, đương nhiên là Hoàng Thượng khổ sở. Nhưng mà mọi chuyện xảy ra, cho dù Hoàng Thượng khổ sở hơn nữa chuyện cũng rồi, Hoàng Thượng cần phải giữ vững tinh thần. Người chết vĩnh viễn thể trở về được nhưng mà người còn sống vẫn luôn phải sống. Chúng ta có thể xem Quế ma ma có người thân nào , quan tâm họ nhiều chút, cho dù thể làm gì cũng khiến cho Quế ma ma dưới suối vàng an tâm hơn."

      Cảnh Đế rất lâu gì, cuối cùng, qua lâu mới mở miệng: "Bà có thân nhân nào. Nếu như đến thân nhân trẫm xem như thân nhân của bà thôi?"

      Lời này nghe qua vô cùng chua xót

      Tịch Nguyệt ôm Cảnh Đế: "Nếu như Hoàng Thượng là thân nhân của Quế ma ma nô tỳ cũng vậy, mấy đứa bé cũng vậy. Chúng ta đều phải sống tốt như vậy Quế ma ma dưới suối vàng mới có thể an tâm."

      "Lúc trước Quế ma ma với trẫm rằng bà cảm thấy nàng xử lý chuyện cung vụ rất tốt, thực ra có bà hay cũng giống nhau. Lúc đó trẫm cũng nghĩ nhiều, ra bà vốn có ý định đến Phượng Tê Cung giúp nàng. Bà vốn tính toán báo thù cho mẫu hậu." Cảnh Đế nhớ tới chuyện cũ, cảm thán.

      "Hoàng Thượng, nếu như là Quế ma ma hại chết Phó phu nhân bên phía Phó tướng và Phó đại nhân còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Hoàng Thượng ngàn vạn lần thể sơ suất." Tịch Nguyệt hy vọng có chuyện gì đó để Hoàng Thượng phân tán bớt tinh lực, đau khổ như vậy.

      Sao Cảnh Đế lại biết tâm ý của nàng chứ, dùng đầu cọ cọ trong lòng nàng.

      "Nguyệt Nhi của trẫm, nàng biết ? Thực ra khi mẫu thân còn sống cũng vui vẻ."

      Tịch Nguyệt hề tiếp lời.

      Chuyện như thế này nàng nên nhiều lời.

      "Mẫu hậu thích phụ hoàng, thực ra phụ hoàng cực kỳ sủng ái mẫu hậu nhưng mẫu hậu vẫn thích ông. Bà Phó Uẩn Duệ nhưng cũng hận Phó Uẩn Duệ. Thực buồn cười phải ? Lúc mẫu hậu chưa tiến cũng đụng phải Phó Uẩn Duệ cho nên bà thích phụ hoàng. Nhưng mà, Nguyệt Nhi, ràng trước khi tiến cung nàng đụng phải ai, nhưng vì sao cũng chịu giao chân tình cho trẫm?"

      Câu của Cảnh Đế khiến cho Tịch Nguyệt xúc động.

      Nàng biết trả lời như thế nào, nhiều sủng ái như vậy, sao nàng có thể là người vô tình chứ?

      Kiếp trước mười năm say đắm há lại có thể hoàn toàn vô tâm?

      Mấy ngày nay đối xử tốt làm cho trái tim vốn đóng băng của nàng lại có chút ấm lên.

      "Hoàng Thượng cho ta chút thời gian được ?"

      Cảnh Đế chỉ lẳng lặng nhìn nàng rất lâu, ôn nhu bật cười: "Được!"

      Chỉ cần nàng đồng ý nhìn thẳng vào trốn tránh là được!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 194:

      Editor: Thơ.

      Tính ra năm nay cũng là năm rối loạn.

      Thái Hậu mấy, Lý gia xuống, Phó gia cháy lớn, thậm chí trong cung cũng có rất nhiều người bị xử lý.

      Nếu như có chuyện tốt chính là Thẩm gia thượng vị, Thẩm Qúy phi được tấn phong làm Hoàng Hậu.

      Nhưng mà chuyện tốt này cũng chỉ là tốt cho người thẩm gia, có quan hệ gì đến họ đâu.

      Hoàng Thượng càng sủng ái Hoàng Hậu cơ hội của người ngoài càng ít.

      gần đến cuối năm rồi, Tịch Nguyệt bận rộn chuyện chuẩn bị năm mới cho hậu cung, nhớ lại năm trước còn có Thái Hậu và Quế ma ma giúp đỡ, năm nay thực ra toàn bộ đều thay đổi.

      Nhưng mà tính ra Hiền phi, Đức phi và Trương tần kia cũng hữu dụng.

      Thỉnh thoảng Tịch Nguyệt cũng giao chút chuyện cho bọn họ.

      Mấy người này đều vô cùng thành , giống như Cảnh Đế vậy, các nàng đều hiểu vị trí của mình.

      Trước lúc năm mới, Tịch Nguyệt gặp được Lục Vương gia lâu gặp ở chỗ Cảnh Đế.

      Lúc này già rất nhiều. Tịch Nguyệt cảm thấy khó hiểu, thực ra Lục Vương gia hơn Cảnh Đế hai tuổi nhưng mà tại nhìn lại có vẻ già hơn cả Cảnh Đế.

      Cảnh Đế còn bận rộn công vụ, Lục Vương gia phải làm gì, có số việc, quả thực là là vì sao!

      "Hoàng Thượng, Lục Vương gia đến đây làm gì vậy?"

      Lục Vương gia rời đúng lúc Tịch Nguyệt vào cửa.

      Biểu tình Cảnh Đế có chút biến hóa nào: "Có lẽ Lục đệ muốn xuất gia."

      Lời vừa ra khiến cho Tịch Nguyệt ngây ngốc.

      Lục Vương gia Nghiêm Liệt muốn xuất gia?

      Đây lại là nháo trò vui gì vậy? Nhưng mà thấy Cảnh Đế hề có ý muốn thêm Tịch Nguyệt cũng truy vấn nhiều.

      Còn Cảnh Đế lại suy nghĩ rất nhiều, vừa rồi Nghiêm Liệt tới đây quả thực có nhắc đến chuyện này.

      can thiệp cho nên kết quả mà Nghiêm Liệt điều tra được chính là Nhạc Khuynh Thành tính được sinh tử của mình.

      Nếu Nhạc Khuynh Thành phải bị người khác hại chết Nghiêm Liệt cũng cần thiết phải điều tra thêm nữa.

      Nhưng chuyện nhìn thấu sinh tử này luôn khiến cho người ta cảm thấy thể tưởng tượng được. Quốc sư chết, Nhạc Khuynh Thành cũng chết, thế gia còn người biết được thuật này nữa.

      Tình cảm của Nghiêm Liệt đối với Nhạc Khuynh Thành tới cực hạn, như vậy, quả thực là có ý định xuất gia.

      " người nhưng người kia cũng chết nhiều năm. Nhiều năm như vậy đều sống cách vô cảm, tại nghĩ đến chuyện xuất gia, có lẽ là có thể triệt để buông xuống rồi."

      Tịch Nguyệt nghe thấy lời đó, rất lâu đáp lời.

      Nàng còn rối rắm chuyện kiếp trước nữa nhưng mà nếu như muốn nàng có ấn tượng tốt với Lục Vương gia vẫn là thể nào.

      Nếu như xuất gia, chỉ mong rằng thực có thể buông xuống tất cả.

      "Chấm dứt hồng trần hẳn phải chuyện tốt. Nhưng trái lại, biết có chịu được những điều thanh quy giới luật kia ."

      Cảnh Đế nghe Tịch Nguyệt xong, nhíu mày nhìn nàng, cười ôm nàng vào lòng: "Trẫm biết có chịu được , trẫm chỉ biết chính mình thể nào làm được. Bởi vì, trẫm ngươi như vậy."

      Tịch Nguyệt cười yếu ớt in nụ hôn lên cằm của .

      "Mấy ngày nữa lại có trò vui để xem."

      Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn Cảnh Đế, đột nhiên câu này là có ý gì.

      Cảnh Đế đùa nghịch chớp chớp mắt: "Lúc trước thả công chủa Địch Ngõa ra ngoài, tại cá lớn cắn câu, cũng phải thu lưới rồi!"

      Như vậy Tịch Nguyệt liền hiểu được, đây là An đại nhân xũng phải xảy ra chuyện gì rồi.

      "Chỉ hy vọng là cần quá khó coi mới tốt, nếu sợ là Đức phi khó ngẩng đầu lên nhìn người được."

      Cảnh Đế chẳng hề để ý: "Nàng các định nàng ấy vỗ tay khen hay sao?"

      Nở nụ cười, tiếp tục : "Bất luận An đại nhân phạm lỗi lớn hay lỗi , có kết cục như thế nào Đức phi vẫn là Đức phi. Hậu cung và triều đình luôn có quan hệ gì đến nhau."

      Tịch Nguyệt cười theo, gật đầu.

      Qủa nhiên, tới mấy ngày, trong triều truyền ra lời đồn mới.

      Đúng là chuyện công chúa La Lệ Toa của Địch Ngõa cầu hòa ly.

      tại mọi người triều đều bị công chúa dị quốc này nháo đến hồ đồ rồi.

      Dường như cảm thấy bất luận nàng ta có làm gì cũng đều có thể.

      Hoàng Thượng lại hại mặt mũi của hai ngước, công chúa này lại phải phi tần của , cũng phải là hòa ly với nên càng thèm để ý.

      Nhưng lần này lời của công chúa lại khiến cho mọi người giật mình phen, ra nàng An đại nhân này lòng muông dạ thú, là tiểu nhân ti bỉ.

      An đại nhân ở trong triều luôn là người đức cao vọng trọng, nàng như vậy cũng phải có nguyên nhân.

      Ai ngờ công chúa Địch Ngõa này quả nhiên có thể lấy ra chứng cớ. ra An đại nhân năm đó khi còn là đệ tử nhà nghèo thành thân, về sau học cao lên lại cưới con của ân sư, cũng là An phu nhân tại. An phu nhân là con thế gia, đương nhiên có thể trợ giúp cho An đại nhân nhiều hơn.

      Để tránh dây dưa lằng nhằng, ông ta quả thực hại chết nguyên phối của mình, đón đứa con hai tuổi do nguyên phối sinh ra vào phủ.

      Đứa con này cũng chính là Đức phi tại.

      Ông ta lại hạ sát thủ với người con này.

      Trong chuyện này An phu nhân cũng có tham dự.

      Công chúa La Lệ Toa tuyên bố sau khi biết được chuyện này sâu sắc biết mình lầm người rồi, vì vậy nhất định phải hòa ly.

      Việc này chứng cớ vô cùng xác thực, sao Cảnh Đế có thể mặc kệ. Lúc này An gia cũng tan đàn xẻ nghé, An đại nhân, An phu nhân vị giam vào ngục, người khác cũng có kết quả tốt.

      Bất luận người của An phủ náo loạn thứ thế nào, An gia cầu kiến vị đại tiểu thư Đức phi có địa vị cao quý trong cung như thế nào Đức phi cũng trốn tránh gặp.

      Có người Đức phi ngoan độc nhưng cũng có người đây là điều dễ hiểu.

      Mẫu thân thân sinh của mình bị hại chết, hung thủ lại là phụ thân của mình, đây là chuyện ai có thể chịu nổi.

      Tịch Nguyệt biết được chuyện này cuối cùng cũng hiểu bí mật gia tộc của An gia là gì.

      ra là như vậy!

      Lang quân phụ tình, tiểu thư thế gia, người vợ tào khang. Từ xưa đến nay, chuyện như vậy cũng hiếm thấy, ở Nam Thấm cũng thường xuyên nghe được những chuyện như vậy.

      Thở dài tiếng!

      năm ngắn ngủi này, mấy thế gia lớn của Kinh thành đều vì đủ loại nguyên nhân mà bị Cảnh Đế chèn ép, có ngoại lệ. Người có chút tâm tư nhìn ra điều gì đó.

      Nếu lúc này còn nhìn ra thực là ngu xuẩn càng thêm ngu xuẩn rồi.

      Lúc trước mọi người còn nhưng mà tại nhìn thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Cảnh Đế, hạ sát thủ hề có tia cảm tình.

      Thậm chí sao công chúa Địch Ngõa kia lại có thể trùng hợp làm ra những chuyện như thế này. Bất luận là chuyện gì, quá nhiều trùng hợp chính là do con người gây ra.

      Lại nhìn lại các thế gia, vẫn còn quyền thế cũng chỉ có Phó gia nhưng năm nay Phó gia cũng trải qua trận cháy lớn kì quái, nguyên khí cũng trọng thương.

      Lúc này tất cả mọi người đều ôm đuôi mà hành xử, sợ hơi cẩn thận trở thành cái đinh trong mắt Cảnh Đế.

      triều đình, ngoại trừ mấy người vốn được Cảnh Đế trọng dụng ai dám nhiều lời phản bác ý kiến của Cảnh Đế.

      tại nhìn Chu gia lúc trước có dấu thoái , mọi người khỏi cảm thán. Lệ tần xuất gia cầu phúc cho Thái Hậu, Chu gia vì vậy cũng yên lặng hơn, tại xem ra trái lại như vậy cũng là chuyện tốt.

      Tối thiều vì nguyên nhân mất thể diện mà bị giáng chức. Thoái cũng coi như có thể diện, tại Hoàng Thượng cũng cho Chu gia mấy phần mặt mũi.

      Lúc trước người của Chu gia quả thực quá tình nguyện thoái nhưng cũng nhờ chuyện của đại bá Chu Vũ Ngưng khiến cho gia chủ Chu gia suy nghĩ nhiều hơn, nhất quyết giữ ý kiến muốn thoái lui.

      tại xem ra đây đúng là nước cờ nhìn xa trông rộng.

      Tạm thời lui ra nhưng phải là vĩnh viễn. Nhưng những nhà khác như Chu gia, Lý gia, An gia triệt để còn cơ hội vùng lên nữa rồi.

      Trong Tuyên Minh Điện, Phó Cẩn Du đứng bên dưới, giọng điệu nhàn nhạt: "Hoàng Thượng được như ước muốn, tại xem ra cũng chỉ còn Phó gia chúng ta."

      Trong lời lại buồn cũng vui.

      "Chẳng lẽ Cẩn Du cho rằng trẫm thực nhằm vào các thế gia chỉ là vì loại bỏ đối địch?"

      "Đương nhiên là phải."

      Cảnh Đế cười: "Nếu như thực trẫm vì như vậy nhiều lời, người đầu tiên trẫm xử lý chính là ngươi, chính là đại tướng quân."

      Phó Cẩn Du nghe đến đó cười khổ tiếng.

      "Phụ hoàng để lại các thế gia cho trẫm xử lý, trẫm thể để lại cho con của mình xử lý. Chuyện này nhất định phải giải quyết. Nếu như các đệ tử thế gia hoặc gia chủ đều giống như ngươi đương nhiên là trẫm xằng bậy. Nhưng mà thực phải như vậy, Cẩn Du, ngươi cũng nhìn ra được, bọn họ có năng lực nhưng lại chịu làm người phú quý nhàn nhã. Bọn họ ở triều mở rộng quan hệ, lôi bè kết phái, thậm chí còn có ý đồ thao túng quyết định của trẫm. Sao trẫm có thể dung thứ để cho bọn họ ngồi những vị trí mấu chốt chứ. Trẫm nhằm vào các thế gia, chẳng qua bọn họ hiểu chuyện. Trong triều đình này dung thứ được loại sâu mọt như vậy. Nếu như bọn họ hiểu đạo lý này trẫm khiến cho bọn họ hiểu. tại, triều đình này cần thanh tẩy lần nữa rồi."

      Phó Cẩn Du thở dài gật đầu.

      "Nhưng mà cái giả phải trả thảo khốc chút, trong số đệ thử thế gia chưa chắc có hạt giống tốt."

      Cảnh Đế vỗ bàn: "Nếu như có khuyết điểm che được ưu điểm, bọn họ có thể tranh, nếu là vàng cuối cùng vẫn tỏa sáng. có gia thế phụ trợ phải là càng dễ thấy những người có năng lực sao!"

      "Hoàng Thượng suy nghĩ điều gì cũng thỏa đáng hơn ta."

      Thực ra những thế gia này cũng quả thực là biết nhìn sắc mặt người khác. Lúc trước Hoàng Thượng động thủ với Chu gia bọn họ nên cảnh giác nhưng mà bọn họ lại chỉ coi chuyện đó là chuyện phong lưu.

      Còn An đại nhân kia nữa, quả thực là bị mỡ heo che mắt, công chúa Địch Ngõa là ai mà ông ta còn dám trêu chọc, tại xem ra đều là gieo gió gặt bão.

      Tuy rằng biết công chúa Địch Ngõa có chuyện gì nhưng Phó Cẩn Du biết công chúa Địch Ngõa này đương nhiên là làm việc theo lời của Cảnh Đế.

      "Ngươi trở về soạn tấu chương, sang năm trẫm muốn mở khoa cửa. Vài năm nay mở khoa cử chính là vì muốn cho bọn họ cơ hội tranh giành quyền lợi." Cảnh Đế mỉm cười.

      Loại trừ khối u nhọt trong triều đình rồi đương nhiên la tâm tình của vô cùng sung sướng.

      Phó Cẩn Du nghe vậy cũng xốc tinh thần lại: "Thần tuân chỉ."

      Nếu như mở khoa cử đoán chừng có nhiều người tài hoa muốn bộc lộ tài năng rồi.

      Nghĩ đến triều đình chào đón thêm nhiều nhân tài, Phó Cẩn Du cũng vui vẻ trở lại.

      Bọn họ đều trả giá rất nhiều cho Nam Thấm, Nam Thấm thịnh vượng là cảnh tượng bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất.

      "Hoàng Thượng, thần chó chuyện muốn hỏi, chỉ hy vọng Hoàng Thượng cho biết." Phó Cẩn Du suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng.

      Cảnh Đế gật đầy, cũng đoán được muốn hỏi gì.

      "Chuyện của mẫu thân, trước đó người có biết hay ?"

      Có lẽ câu hỏi này đắc tội Cảnh Đế nhưng mà, bất kính, coi Hoàng Thượng là huynh đệ của mình, lúc này, chỉ hy vọng biết được chân tướng.

      Cảnh Đế nghiêm túc trả lời: "Mọi chuyện xảy ra rồi trẫm mới biết."

      Phó Cẩn Du nhắm hai mắt lại, hồi lâu mới mở ra: "Đa tạ Hoàng Thượng cho thần biết ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương195.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Tình cảm của Cảnh đế và Phó Cẩn Du càng hơn tình cảm với Lục vương gia, điểm này ngay cả bản thân Cảnh đế cũng thừa nhận.

      So sánh với lúc xích mích Lục vương gia, lúc Phó Cẩn Du mười mấy tuổi chính là thư đồng của Cảnh đế, quan hệ hai người tự nhiên càng thân mật chút, cũng chính bởi vì Phó Cẩn Du là thư đồng của Cảnh đế nên hai người có rất nhiều quan điểm cũng đều nhất trí.

      Ở rất nhiều người thoạt nhìn có bạn thân chính là chuyện may mắn trong cuộc sống.

      Trong ngày thường, Cảnh đế có số việc kiêng kỵ Phó Cẩn Du, ngược lại cũng coi như nên làm.

      Nếu Cảnh đế trước đó cũng biết gì, vậy Phó Cẩn Du đương nhiên cũng tin.

      Phó Cẩn Du coi như là thở phào nhõm rời , Cảnh đế đương nhiên cũng nhiều lời gì.

      Vừa ngây ngẩn hồi, gọi Lai Hỉ: "Bãi giá Phượng Tê cung."

      Mấy ngày nay mọi chuyện đều đan xen vào chung chỗ, vô cùng bận rộn, Cảnh đế hẳn là cảm thấy, rất lâu chơi với mấy tiểu bảo bối của mình, cũng biết Tiểu Kiều Kiều còn nhận ra được mình hay .

      Chỉ là suy nghĩ vừa chuyển, con của mình vậy dĩ nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể biết mình.

      Mà lúc này Tịch Nguyệt quả chơi đùa cùng mấy đứa bé.

      Hôm nay mấy đứa bé cũng hơn tuổi rưỡi, chính là thời điểm thú vị, chuyện cũng hết sức lưu loát, có điều cũng biết mở miệng.

      Theo lão ma ma trong cung , đứa này chuyện ngược lại cũng coi như sớm.

      Cho dù là Tiểu Tứ Nhi biết trước, nhưng hôm nay xem ra ngược lại Kiều Kiều là miệng khéo nhất, đến cái gì cũng có thể diễn tả ràng hơn chút.

      Về phần hai đứa Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi chính là kém rất nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngũ Nhi cũng chỉ biết mấy chữ đơn giản thôi.

      Nhưng theo Tịch Nguyệt thấy, điều này cũng chưa chắc đúng, cảm thấy đứa này càng thêm thích ngẩn người, mà phải là chuyện.

      Có lẽ cậu vốn cũng phải là biết chuyện, mà là lười thôi.

      Vật này đúng là lười ghê gớm.

      Kiều Kiều bộ ổn, Tịch Nguyệt đỡ nàng qua lại giường sưởi, nàng cười "Khanh khách", rất là vui vẻ.

      Mà bên cạnh Tiểu Tứ Nhi lại là chơi các loại con rối phủ Nội Vụ đưa tới, tự mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi ngơ ngác nằm nghiêng ở nơi đó, thỉnh thoảng kéo tay , thỉnh thoảng nghía Ca Ca Tỷ Tỷ cái, sau đó chính là làm cái nghiêng mình như muốn ngủ tiếp.

      "Tiểu Chủ Tử giống như lại mệt rồi sao!" Đào Nhi trừng lớn mắt, thể tưởng tượng nổi .

      Nhắc tới Đào Nhi, cũng coi là quả vui vẻ của Phượng Tê cung, hình như là dù chuyện gì qua miệng nàng ra luôn là hết sức vui sướng. chỉ có như thế, đây ràng phải là chuyện gì hiếm lạ, qua nàng vừa kinh vừa đột ngột xong, đúng là khiến người cảm thấy hết sức thú vị.

      "Chẳng lẽ Tiểu Ngũ Nhi mệt mỏi cũng là chuyện thú vị?" Tịch Nguyệt cười hỏi.

      Đào Nhi lắc đầu: "Nhưng cậu mới mới vừa tỉnh ngủ lát mà. Nô tỳ chưa từng gặp đứa bé thích ngủ như vậy!"

      Bên cạnh, Chu ma ma lại đồng ý: "Theo ý ta, các ngươi chính là ít thấy vô cùng, ngươi lại thấy mấy đứa trẻ ở nơi nào, cũng chỉ có ba tiểu chủ tử thôi. Tiểu công chúa và Tứ hoàng tử đều thích ngủ, ngươi chính là cảm thấy Ngũ Hoàng Tử có chút lạ. ra đứa bé lớn như vậy, có tinh thần giống như tiểu công chúa và Tứ hoàng tử vậy cũng nhiều!"

      Đào Nhi le lưỡi cái.

      Tiểu Ngũ Nhi hình như cũng cảm nhận được ý Đào Nhi, liếc nhìn nàng cái, "Hừ" cái, ngay sau đó xoay người, nhắm hai mắt lại.

      Đào Nhi hô to gọi : "Chủ tử, ngài nhìn, Tiểu Chủ Tử ghét bỏ ta! Cậu mắt trợn trắng với ta đấy!"

      Hạnh Nhi yên lặng cúi đầu, Đào Nhi à, cậu mắt trợn trắng với ngươi, phải là chuyện đáng kiêu ngạo như vậy có được hay . Ngươi có cần giọng điệu phấn khởi như vậy hay .

      Tịch Nguyệt bật cười, nhưng vẫn là đắp chăn mỏng lên người của Tiểu Ngũ Nhi.

      Mặc dù Ca Ca Tỷ Tỷ hò hét ầm ĩ. Nhưng Tiểu Ngũ Nhi ngược lại để ý.

      Trong mấy đứa con này, chỉ có là dễ dỗ nhất.

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Tiểu Ngũ Nhi mới vừa ngủ, tiếng tiểu thái giám vang lên lanh lảnh, nhất thời lại đánh thức cậu.

      Tiểu gia hỏa vui liếc mắt cái, sau đó ngủ tiếp .

      Cảnh đế cũng quan tâm lắm.

      Thấy mấy nhóc con đều ở đây, Cảnh đế cũng qua loa, sau khi rửa tay ôm Kiều Kiều vào trong ngực.

      "Phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng. . . . . ." Tiểu Kiều Kiều là thích phụ hoàng của mình nhất, nghe tiếng Cảnh đế vào cửa, cả người bắt đầu nghiêng về phía Cảnh đế.

      Tịch Nguyệt nhìn gọi thẳng tiểu bạch nhãn lang. (sói mắt trắng)

      Có điều Cảnh đế lại đúng là vô cùng vui mừng, dĩ nhiên là vui mừng! Vốn là cung đình nước Nam Thấm ít có bé , mà Kiều Kiều lại là đứa bé với Tịch Nguyệt mong đợi lâu, thương nàng đúng là cũng kỳ quái.

      "Kiều Kiều nhìn mẫu hậu con, mẫu hậu con ghen ư!" Dứt lời chính là ôm nàng giơ cao cao, chọc cho Kiều Kiều cười khanh khách kịch liệt.

      "Phụ. . . . . . Phụ hoàng." Tiểu Tứ Nhi càng thích giơ cao cao, nhìn phụ hoàng như vậy, ném món đồ chơi của mình sang bên, đưa hai cái tay ra, tội nghiệp nhìn Cảnh đế.

      Tịch Nguyệt dĩ nhiên là thương con trai.

      "Mẫu hậu ôm con có được hay , tới đây——"

      "!" Cậu nhóc từ chối dứt khoát.

      Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế vừa đến, mấy đứa bé cũng chán qua, bĩu môi.

      Dáng vẻ có chút ghen tỵ.

      Cảnh đế thấy nàng như vậy, cười nhéo gương mặt của nàng cái: "Ngoan, trẫm hiểu nàng nhất, buổi tối cố gắng hầu hạ nàng."

      Nhìn coi ai ra gì, Tịch Nguyệt xấu hổ, hừ lạnh tiếng.

      làm sao xách hết được!

      Nàng ràng là ghen tỵ đứa bé đối với tốt hơn đấy, mới phải cho là thích đứa bé hơn đâu!

      Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu gương mặt đỏ bừng bừng, Cảnh đế thả Kiều Kiều vào trong ngực của nàng: "Kiều Kiều ngoan, phụ hoàng ôm đệ đệ, có được hay ?"

      Kiều Kiều liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ Nhi, thấy ngủ thành chữ đại (大).

      Lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Nhi, ân a tiếng.

      Tiểu Tứ Nhi khuôn mặt tươi cười to lớn, bèn trực tiếp nhào tới người Cảnh đế.

      Cảnh đế vui mừng ôm cậu lên nâng mấy cái: "Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay ?"

      "A!"

      "Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay đây? cho phụ hoàng có được hay ? Nếu như giơ cao cao." Cảnh đế đùa với con trai mình, chỉ thấy Tiểu Tứ Nhi khuôn mặt tươi cười to.

      Lộ ra mấy cái răng : "Ngoan ——"

      Tiếng có chút lọt gió.

      Cảnh đế vô cùng, hôn cái ở mặt cậu.

      "Phụ phụ —— phụ hoàng ——" Kiều Kiều cũng chịu đàng hoàng, trong lúc, trong phòng này đúng là rối loạn cả lên.

      "Kiều Kiều của chúng ta cũng ngoan ngoãn, nếu phụ hoàng thích con." Tịch Nguyệt chọt chọt khuôn mặt bé của con.

      Tiểu nha đầu hì hục hì hục bò đến đùi Cảnh đế, 0di33xn0dafnl330fys0doon dùng sức cọ, nhìn ra là muốn cọ đệ đệ Tiểu Tứ Nhi của mình qua bên.

      Kiều Kiều cũng hết sức trôi chảy, phần lớn thời gian, nàng vẫn thích bò, tuy là bộ cũng rất tốt đẹp nhưng dưới tình huống gấp gáp dùng sức, nha đầu này vẫn là dùng loại phương thức bò kỳ lạ này.

      Đều ôm hai đứa bé vào trong ngực, Cảnh đế cười sang sảng.

      " là bảo bối của phụ hoàng."

      Lời vừa ra, quả nhiên, lại thấy Tịch Nguyệt bĩu môi.

      Cảnh đế tằng hắng cái, người hầu chung quanh dĩ nhiên là biết tính tình Cảnh đế, lập tức dọn dẹp chút bèn vội vàng ra ngoài.

      Thời khắc ôn tình này, họ ở lại, mất công chọc hoàng thượng vui thôi.

      Thấy tất cả mọi người rời , Cảnh đế cũng để hai đứa bé xuống.

      Nâng cằm Tịch Nguyệt lên chính là hôn lên, Tịch Nguyệt khước từ nhưng bắt được mấu chốt.

      "Ế?"

      Nghe được đứa bé phát ra tiếng, Tịch Nguyệt là cực kỳ xấu hổ, cái Lão Hỗn Đản này, làm cái gì ở đứa bé trước mặt lại làm chuyện này?

      Nghĩ như vậy, càng ngày càng bắt đầu dùng lực lên.

      Cảnh đế cũng càng ôm chặt nàng, chịu buông lỏng.

      Khoé mắt Tịch Nguyệt thấy hai đứa bé cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, cuối cùng nhịn được, hung hăng cắn Cảnh đế cái, Cảnh đế bị đau, buông nàng ra.

      "Sao thế?" đúng là bộ mặt vô tội.

      Tịch Nguyệt hung hăng trừng : "Đứa bé đều ở đây, người kiêng kỵ chút có được hay ?"

      Nhìn nàng mắt trừng lớn lớn, bộ dáng mình rất tức giận, Cảnh đế cười: "Bọn bé như vậy, biết cái gì! Hơn nữa, trẫm sủng ái mẫu thân của bọn họ, phải càng tốt hơn sao?"

      Tịch Nguyệt bị Cảnh đế làm tức giận hết ý kiến.

      Đấm .

      "Bọn bé nữa cũng biết có được hay , người là quá đáng."

      Cảnh đế vốn chưa từng thấy Tịch Nguyệt tức giận nổi cáu, hôm nay thấy nàng như thế, lại là cảm thấy, chỉ khiến chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng giống như con mèo xù lông.

      Lại nghĩ chút nàng buông lỏng như thế ở bên cạnh , cười trấn an: "Nguyệt Nhi đừng nóng giận, đều là trẫm tốt. Lần sau trẫm chú ý, hửm?" cuối câu mềm nhũn, là khiến người có mấy phần động lòng.

      "Về sau thể như vậy."

      "Được rồi. Về sau như vậy." Cảnh đế cười.

      "Vậy thể ở trước mặt đứa bé, buổi tối luôn là có thể chứ? Buổi tối tới Tuyên Minh điện." Ngón tay Cảnh đế vẽ ở tay Tịch Nguyệt, càng có mấy phần mị hoặc.

      Khuôn mặt bé của Tịch Nguyệt đỏ bừng, sẳng giọng: "Hoàng thượng ——"

      "Kiều Kiều, chúng ta về rồi ——" Hai người dịu dàng thắm thiết, nghe bên ngoài hô to gọi .

      Chính là hai huynh đệ thượng thư phòng.

      Cảnh đế bất đắc dĩ : "Hai tên tiểu gia hỏa này ngược lại càng ngày càng hoạt bát rồi."

      Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn cảnh đế, có chút kỳ quái: "Đứa bé hoạt bát chút phải rất tốt sao?"

      Cảnh đế nhìn nàng, lại nhìn động tác Kiều Kiều, nhịn được bật cười.

      Hai mẹ con này lại là loại động tác.

      "Nhi thần gặp qua phụ hoàng mẫu hậu!"

      Hai đứa bé đồng loạt thỉnh an.

      "Đứng lên . Hôm nay học cái gì?" Cảnh đế vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo hai đứa bé sang ngồi, quả nhiên, hai đứa vui mừng tít mắt.

      "Hôm nay chúng con học lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu."

      Cảnh đế cười: "Vậy ý kia là biết?"

      "Đương nhiên!" thanh giòn giã.

      Cảnh đế gật đầu.

      "Vậy các con chút ."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trang #ddlqd# bubble Nghiêm Vũ : "Ở thời điểm phụng dưỡng hiếu thuận trưởng bối của mình, nên quên những lão nhân gia khác có liên hệ máu mủ với mình. Ở thời điểm nuôi dưỡng đứa trẻ của mình cũng được quên với những đứa trẻ khác có quan hệ. Phụ hoàng, tiên sinh dạy chúng con đều nhớ kỹ."

      "Quả là học tệ, chỉ là có chút Vũ Nhi và Gia Nhi còn cần nhớ. Học vấn, dĩ nhiên là phải học tập, đạo lý như vậy, các con cũng nên hiểu nhưng lúc học cái khác, thời gian càng nhiều cũng phải suy ra ba mà thể mù quáng chỉ y theo tất cả mọi thứ. Phải có ý nghĩ của mình."

      "Hài nhi biết." Hai người đều có mấy phần nghiêm túc.

      Nhìn bộ dáng mấy người, Tịch Nguyệt cười híp mắt, mắt cong thành trăng lưỡi liềm nho .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :