1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 181.
      Editor: trang bubble ^^

      Mùng sáu tháng sáu, trời xanh mây trắng.

      Sáng sớm Tịch Nguyệt thu dọn tất cả thỏa đáng.

      Trong cung lão ma ma sớm chờ ở trong này.

      Hôm nay riêng gì phong hậu, Phượng Tê cung cũng chuẩn bị xong, tối nay dời qua.

      Hoàng hậu dĩ nhiên là phải ở tại cung điện như vậy.

      Phượng Tê cung và Khánh An cung chia ra đặt hai bên Tuyên Minh điện của hoàng thượng.

      Từ bên này dời đến bên khác, tuy đơn giản là dời cung nhưng ngụ ý lại có khác biệt trời vực.

      Tuy chỉ có ba ngày, nhưng mà Cảnh đế lấy tất cả tốt nhất mà bản thân có thể nghĩ tới đều cho Tịch Nguyệt.

      Nhìn người đó xa xa tới, mặc trang phục Phượng, Cảnh đế hơi nhếch lên khóe miệng, thậm chí ngay cả Thái hậu ngồi ở bên cạnh lên dây cót tinh thần cũng yếu ớt cười cười.

      Tuy rằng xem chuyện phong hậu cực kỳ bình thường, thế nhưng lúc này Tịch Nguyệt lại càng có mấy phần thấp thỏm.

      Làm sao nàng cũng nghĩ tới, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới mình lại có cơ hội có thể trở thành hoàng hậu, vào năm nàng mười bảy tuổi này, từng bước đến chỗ quyền lực tối cao ở Nam Thấm, sau đó về phía nam nhân từng phụ lòng nàng kia.

      Trở thành hoàng hậu của .

      Mà Cảnh đế nhìn khuôn mặt bé mềm mại kia, nghĩ nhiều hơn.

      thể nghi ngờ là thích nàng.

      Càng sâu sắc, là cực kỳ nàng.

      sớm nghĩ tới, muốn lập nàng làm hậu, cả đời chỉ đối tốt với mình nàng.

      Nhiều năm như vậy, mệt mỏi những nữ nhân khác.

      Cũng chán ghét đối mặt những " lòng" của thứ được gọi là mỹ nhân.

      vẫn luôn ràng, nếu thích Nguyệt Nhi, tốt cho Nguyệt Nhi, vậy tất nhiên phải tìm cơ hội thích hợp nhất phong nàng làm hậu, chỉ có như vậy, nàng mới nhận lấy càng nhiều phiền phức.

      Nhưng còn chưa đợi đến cơ hội kia, mẫu hậu đưa cái.

      Lúc này Cảnh đế càng là thể dằn xuống tâm tình của mình.

      Nghĩ đến lúc lần đầu tiên đại hôn, cũng có loại kích động này, cái loại cảm giác tràn đầy đó.

      Giống như đây là tất cả, tốt quá rồi!

      Sau tất cả, hai người đều là hoảng hốt dứt.

      Đợi đến lúc Tịch Nguyệt ngồi ở nội thất Phượng Tê cung, nàng mới dần dần có loại cảm giác hoàn hồn, tất cả trôi qua đều là hư ảo như vậy.

      Kể từ hôm nay, Thẩm Tịch Nguyệt, nàng chính là hoàng hậu nước Nam Thấm.

      "Chủ tử còn ngẩn người?" Hạnh Nhi giọng hỏi Cẩm Tâm bên cạnh.

      Cẩm Tâm gật đầu.

      Tịch Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, nhìn họ chút, lại nhìn chút tẩm cung này.

      Cuối cùng tràn ra lúm đồng tiền như hoa.

      Vốn là nàng cứ nghĩ nhất định phải được cưng chiều, nhất định phải leo lên nhưng cuối cùng có thể tới bước nào, nàng hoàn toàn biết gì. Nhưng hôm nay nhìn cung điện hoa lệ này, nàng lại khỏi cảm thấy, hình như tất cả đều giống nhau.

      Mà kiếp này, nàng nắm chặt tất cả.

      Thời điểm kiếp trước nàng cho là hoàng thượng tổn thương lòng của nàng, nàng lạnh nhạt lại chỉ lo thân mình ở trong cung là tốt rồi, là cao thượng.

      Nhưng hôm nay lại mới phát giác được, ra là giống nhau như vậy.

      Cảm giác mình có thể nắm chặt tất cả, tốt!

      "Trong cung tất cả xử trí thỏa đáng?" Tịch Nguyệt rốt cuộc tỉnh lại, mở miệng.

      "Hồi nương nương, đúng vậy. Ngài yên tâm là được." Lúc trước bị phân công đến bên cạnh Thẩm thường tại, bao nhiêu người là cam lòng. Nhưng theo chủ tử từng bước tới hôm nay, bọn hạ nhân này cũng hiểu, ra rất nhiều chuyện đều là chuyện do người làm.

      "Chủ tử, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo, tắm rửa phen thôi. Hôm nay ngài cũng mệt mỏi rồi."

      Canh giờ này là gần tối, thay quần áo, dùng bữa tối, cũng nên nghỉ ngơi sớm chút, mấy ngày này, chủ tử là mệt muốn chết rồi.

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      Đứng dậy. Còn chưa chờ tiến vào phòng tắm, nghe vang dội tiếng: "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Vừa quay đầu lại, chỉ thấy hoàng thượng vào cửa.

      "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."

      Cảnh đế cười ngắt mũi của nàng cái: "Cái miệng này của nàng ngược lại ngọt ngấy. Nếu trẫm vạn tuế, trang #ddlqd# bubble nàng bồi trẫm?"

      khi chuyện nâng người dậy.

      Tịch Nguyệt cười vòng quanh hông của Cảnh đế: "Hoàng thượng bảo thần thiếp làm cái gì, thần thiếp chính là làm cái đó."

      Cảnh đế ví như người hôn in ở mắt của nàng.

      "Trẫm muốn trong mắt nàng chỉ có trẫm, trong lòng chỉ có trẫm."

      Tịch Nguyệt tựa đầu vào ngực của : "Để thần thiếp nghe chút, trong lòng hoàng thượng có phải cũng có thần thiếp."

      "Bốp!" Cái mông bị đánh cái.

      Cảnh đế cười : " sớm trong lòng trẫm có nàng, chỉ là nàng xem trẫm là chuyện to tát. Nàng là đứa có lương tâm. Có điều, tốt, Nguyệt Nhi, chúng ta như vậy tốt. Nàng rốt cuộc là hoàng hậu của trẫm rồi, rốt cuộc là hoàng hậu của trẫm rồi."

      Câu kế tiếp càng như là nỉ non.

      Tịch Nguyệt cắn môi dựa vào người của .

      "Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ ngài tắm rửa có được hay ?"

      rất nhiều ngày, hai người cũng có chuyện kia rồi.

      Cảnh đế như có ý nghĩa cười: "Thế nào? Bỏ phí nhiều ngày như vậy? Nguyệt Nhi cảm thấy muốn?"

      Tịch Nguyệt tuân theo dậm chân: "Hoàng thượng nên xuyên tạc ý tứ trong lời thần thiếp . Mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị, thần thiếp muốn mệt chết được. Hoàng thượng còn lời bố trí thần thiếp như vậy. Thần thiếp là oan ức."

      Cảnh đế cười ha ha, tay bế nàng lên.

      ", chúng ta tắm ở nơi này, trẫm dẫn nàng đến Tuyên Minh điện, chúng ta ngâm suối nước nóng."

      Dứt lời chính là ôm người ra ngoài.

      Ngược lại hoàn toàn để ý ánh mắt người bên cạnh.

      Tự nhiên cũng ai dám nhìn, Cảnh đế phóng túng cười to.

      hơn lát, chỉ thấy hai người vẫn dựa sát vào nhau hở tí ở trong nước.

      Tịch Nguyệt cảm thấy toàn thân đều cực kỳ thoải mái, nước nóng này là giải trừ mệt mỏi nhất.

      Những này qua, đầu tiên là Thái hậu bệnh, tiếp đó lại là đại điển phong hậu, nàng dĩ nhiên là tâm lực quá mệt mỏi.

      " là thoải mái đấy."

      "Thoải mái mỗi ngày đều tới đây ngâm, cho dù là nàng ở chỗ của trẫm, trẫm cũng là đồng ý."

      Tịch Nguyệt ngẩng đầu cắn xuống cằm của , gắt giọng: "Hoàng thượng lại bậy, sao thần thiếp có thể ở nơi này, ngài đối đãi thiếp cực tốt rồi, việc như vậy, tất nhiên thiếp thể để cho ngài bị ngôn quan lên án."

      Dù động tác của nàng như mèo rừng , nhưng săn sóc trong lời ra khiến Cảnh đế thoải mái dứt.

      "Nếu như bọn họ dám bậy, tất nhiên là trẫm phải trừng trị bọn họ tốt phen. Giữ lại bọn họ là vì nước làm chút cống hiến, phải là vì để cho bọn họ tính toán trẫm. như vậy, trẫm còn giữ bọn họ làm chi."

      Ngón tay Tịch Nguyệt chọt người: "Hoàng thượng là mặc cả."

      Bộ dáng như vậy ngược lại đáng , thấy làm bộ chút nào.

      Trong cung này thay đổi bất cứ người nào, *d&d#l@q^d<.com> nếu như dám chuyện như vậy với Cảnh đế, nếu như vậy, kết quả kia cũng có thể tưởng tượng được.

      Chỉ có Tịch Nguyệt làm, Cảnh đế lại cảm thấy đáng . Làm cho người ta thương đến trong lòng.

      "Nàng có lương tâm, trẫm vì nàng giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, nàng lại trẫm như vậy, xem trẫm xử lý nàng ." Dứt lời đè nàng ở phía dưới hôn mãnh liệt.

      Hai người hôn rất lâu, cuối cùng Cảnh đế thả người ra, cũng đúng là mệt mỏi.

      Nếu lúc này là tuyệt đối bỏ qua cho Tịch Nguyệt.

      Hai người thở hổn hển dựa vào nhau.

      Lúc lâu, Cảnh đế mở miệng: "Đợi qua chút thời gian, trẫm sắp xếp người tay nghề giỏi dẫn Ôn Tuyền qua, như vậy, dù là ở bên nào đều có thể ngâm tắm như nhau, nàng thấy có được ?"

      Tịch Nguyệt ngờ Cảnh đế lại nghĩ vì nàng như thế, cắn môi, nỉ non: "Ngừơi đối đãi thiếp tốt!"

      Cảnh đế cười hả hê: "Trẫm đối tốt với nàng, đối tốt với người nào chứ?"

      Nhìn có chút tự đắc, Tịch Nguyệt cảm thấy giật mình, chỉ là ngay sau đó hốt hoảng cúi đầu.

      được dễ dàng động lòng, nàng tự với mình vô số lần.

      Động tác của nàng quá mức nhanh chóng, để ý đến màn hoàng thượng trầm tư và đau khổ kia sau khi nàng cúi đầu né tránh.

      Nhưng cho dù như thế, vẫn nhếch lên nụ cười ấm áp.

      Nguyệt Nhi của , tương lai nhất định cũng thương .

      ***

      Nước Nam Thấm nghênh đón tân hoàng hậu của bọn họ.

      Mà Trúc Hiên lại đập ngổn ngang rồi.

      bên khác, trong phòng Phó Tiệp dư cũng là đèn đuốc sáng choang.

      Phó Cẩn Nghiên xụi lơ ở ghế, toàn thân đều cảm thấy có hơi sức, Tú Nhi bên cạnh cũng là như thế.

      Trong cung này, người đều bận rộn đại điển sắc phong hoàng hậu, nơi nào biết được, bắt đầu từ hôm qua chính là bọn họ vẫn bận rộn đến nay.

      Hôm nay thấy tất cả thuận lợi, cuối cùng bọn họ yên lòng.

      Vốn là bọn họ cũng gửi hy vọng vào Phó Cẩn Dao điên cuồng làm ra chuyện như vậy. Nhưng trời cho người toại nguyện, chỉ là hạ nhân báo lại, quả có người ngồi yên.

      Huệ phi tuyên bố thoải mái, muốn tuyên Chu thái y yết kiến.

      Phó Cẩn Nghiên đương nhiên hiểu , 0di33xn0dafnl330fys0doon đây tất nhiên là muốn có được cái gì ở chỗ Chu thái y, trước kia Chu thái y này từng nhận ân huệ của Phó tướng, dĩ nhiên là hết sức giúp đỡ tỷ muội Phó gia.

      Cũng may lúc trước Phó Cẩn Nghiên gặp được Phó Cẩn Du, nếu chuyện thể tưởng tượng nổi.

      Nàng tuy để người ta coi chừng Trúc Hiên, nhưng trước sau rốt cuộc thể hạn chế người của Trúc Hiên ra vào.

      Đầu óc Phó Cẩn Du xoay chuyển nhanh, dĩ nhiên là đoán được Phó Cẩn Dao này nhất định nhờ thái y.

      ra đúng là có thể phán đoán ra, trong cung này nào có những người khác thêm thích hợp làm cái này.

      Chu thái y được Phó Cẩn Du dặn dò, cuối cùng cũng coi như là cho Huệ phi cơ hội gì.

      Sau đó Phó Cẩn Nghiên cũng biết, vì để tránh cho nàng ấy làm vài thứ thoả đáng, bèn thẳng tới Trúc Hiên, ngồi ở chỗ đó nhăng cuội.

      Cho dù Phó Cẩn Dao đuổi người, cũng nhúc nhích chút nào.

      Biện pháp này mặc dù khó coi lại vô lại, nhưng cũng là cách tốt.

      Tối thiểu nàng ở đấy, Phó Cẩn Dao ra ngoài hại người.

      Ban đêm càng thêm trông coi chặt chẽ.

      Thở dài hơi, Phó Cẩn Nghiên nhìn Tú Nhi bên cạnh.

      "Tú Nhi, ngươi mệt ?"

      Tú Nhi gật đầu: "Mệt mỏi là tự nhiên, nhưng thấy Huệ phi nương nương gây thành đại họa, nô tỳ cũng vui mừng."

      điểm này, ngay cả cung nữ nho cũng biết, mà Phó Cẩn Dao xuất thân đại gia, chịu nhiều giáo dục như vậy lại biết.

      Nàng ấy cứ Cảnh đế như vậy sao? đến tình nguyện bồi thêm cả nhà của mình?

      Nàng ấy cũng chưa từng nghĩ tới, nếu như việc bại lộ, tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

      Lại nghĩ tính tình Phó Cẩn Dao, sợ rằng nàng ấy cảm thấy việc cũng bại lộ đâu?

      Cõi đời này nào có tường bị gió lùa?

      cái khác, chính là chỗ này dường như có thể tùy ý thấy được, lại tùy ý nhìn thấy ám vệ. Chính là bọn họ nghĩ cũng nghĩ đến tai hoạ ngầm.

      Nghĩ tới đây, khác thường của nàng hai ngày nay, tất nhiên cũng bị hồi báo cho Cảnh đế vào ngày sau, có điều cũng tốt.

      Phó Cẩn Nghiên thở phào nhõm, trang #ddlqd# bubble nàng hoàn toàn có thể là lo lắng tỷ tỷ ầm ĩ nơi đó.

      Chỉ cần xảy ra chuyện, tất cả đều dễ chuyện.

      Hai ngày đêm này, nàng quá mệt mỏi rồi.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 182.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Trong viện mưa như trút nước.

      Cảnh đế đứng ở nơi đó như như ảo, cảm thấy cả người đều là trống rỗng.

      muốn tới, muốn đến bên cạnh Tiểu Nguyệt Nhi của , nhưng cũng thể đến gần, rất lâu cũng thể.

      Chỉ có thể mặc cho nước mưa trút hết đánh vào người nàng, nhìn nàng vốn là thân thể yếu đuối càng ngày càng tái nhợt tiều tụy.

      Cái này, tại sao Nguyệt Nhi lại như vậy? Tiểu Nguyệt Nhi của khi nào cũng là núc ních, chưa từng gầy yếu như thế.

      Đây là nơi nào, rốt cuộc là như thế nào?

      "Hoàng thượng, van ngài cứu giúp Thẩm gia, van ngài để cho Thẩm gia con đường sống thôi. Van xin ngài, hoàng thượng, van xin ngài. . . . . ." Tịch Nguyệt cuồng loạn kêu nhưng vẫn có người ra, Cảnh đế muốn dựa vào gần nhưng lại có cách nào.

      Lúc này, bỗng nhiên lại sinh ra cỗ tức giận, bèn muốn xem chút là ai để cho Tiểu Nguyệt Nhi của đau khổ như vậy, đáng thương như vậy.

      Thẩm gia, Thẩm gia xảy ra chuyện gì rồi hả?

      Ngoài dự đoán, lại vào trong phòng này, nơi này là chỗ rất quen thuộc, Tuyên Minh điện của .

      Nhìn lại người phê chữa tấu chương, Cảnh đế khiếp sợ, người kia lại là mình.

      Mà Tịch Nguyệt kêu gào đối diện mình, thờ ơ ơ hờ.

      múôn xông tới, tuy nhiên lại lần nữa thể tới gần, mà đứng bên cạnh chính là Lai Hỉ.

      "Thẩm Uyển nghi vẫn còn ở cửa?" "Cảnh đế" bên cạnh bàn kia đột nhiên mở miệng.

      Lai Hỉ trả lời: "Chính phải."

      Cảnh đế hừ lạnh tiếng, Nguyệt Nhi lớn tiếng như thế, lỗ tai điếc sao lại nghe được, còn cần hỏi người của .

      "Để cho nàng tiếp tục quỳ . Quỳ đủ rồi, dĩ nhiên là thôi. Thẩm gia chẳng qua có cũng được mà có cũng sao, nếu chết có thể được càng nhiều chỗ tốt, cũng có thể khiến mẫu hậu hài lòng, vậy cứ để cho bọn họ chết ."

      Xem lời như có chuyện gì xảy ra này, Cảnh đế hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng ở sâu trong nội tâm cũng hiểu. Chuyện như vậy, vào trước khi thực thích Tịch Nguyệt, chính cũng chưa chắc làm được.

      trong lúc nghĩ ngợi lung tung, hình ảnh chợt lóe.

      lại đến bên cạnh ao, trơ mắt nhìn Nguyệt Nhi bị Hiền phi đẩy vào trong nước, nàng bì bõm ngừng nhưng ai cứu, mà "Mình" lại đứng lẳng lặng ở bên, chỉ nỉ non: "Nguyệt Nhi, con, chúng ta còn có thể lại có nữa, nhưng Hiền phi nhất định phải trừ . . . . . ."

      Lại hình ảnh.

      Cảnh đế ôm mỹ nhân, cười vui vẻ, hỏi: "Thẩm Tịch Nguyệt? Đó là ai?"

      Cảnh đế ngừng lắc đầu, cảm thấy mình với "Cảnh đế" đó hợp thành thể, thậm chí, biết đó nhất định là .

      Giấc mộng này, là cơn ác mộng, giấc mơ ngừng bắt nạt Tịch Nguyệt, tổn thương Tịch Nguyệt.

      cơn ác mộng.

      Cảnh đế dùng sức cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng này.

      vung vẩy tay: "A ——"

      Tịch Nguyệt bị đánh tới, vội vàng tỉnh táo: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài sao thế?"

      Cảnh đế cuối cùng thoát khỏi cơn ác mộng, "Bỗng nhiên" thoáng cái ngồi dậy.

      Lúc này trán rất nhiều mồ hôi hột, Tịch Nguyệt quan tâm: "Hoàng thượng ——"

      Còn chưa chờ hỏi nhiều, Cảnh đế chặn lại ôm Tịch Nguyệt tới trong ngực.

      Thậm chí có chút run rẩy, sau đó kéo Tịch Nguyệt ra, trang@d#d#l#q#d@bubble cẩn thận kiểm tra nàng, phát nàng vẫn đẫy đà như vậy, khuôn mặt nhắn núc ních tràn đầy ân cần.

      Trong giọng Cảnh đế tràn đầy lo lắng: "Trẫm gặp ác mộng. Mơ thấy làm thương tổn Tịch Nguyệt, mơ thấy khiến Tịch Nguyệt mất đứa bé, còn mơ thấy mình quan tâm Tịch Nguyệt. Bảo bối của trẫm gầy ra hình dáng gì quỳ gối trong mưa, trẫm cực sợ. . . . . ."

      Lời còn lại, cũng , lại siết chặt lấy thân thể bé của nàng.

      Có lẽ khẩn trương thái quá, càng phát trong nháy mắt đó Tịch Nguyệt cứng ngắc và khẩn trương.

      Ánh mắt của nàng trừng lớn lên.

      Giống như dám tin, , là nằm mơ thấy kiếp trước của bọn họ sao?

      , lo lắng sao?

      Trong nháy mắt, Tịch Nguyệt rơi lệ.

      Cảm nhận được bả vai ẩm ướt, Cảnh đế nâng cằm nàng lên, thấy khuôn mặt nhắn đôi mắt đẫm lệ.

      Cảnh đế đau lòng: "Sao Nguyệt Nhi cũng khóc? Ngoan, ngoan nào, khóc. Nàng là muốn trẫm càng thêm đau lòng sao?"

      Tịch Nguyệt dựa vào trong ngực của : "Thần thiếp nghĩ đến hoàng thượng , cảm thấy mình thê thảm. Thiếp là sợ người thích thiếp, tốt với thiếp nữa."

      Cảnh đế nhìn nàng yếu ớt như vậy, đến nỉ non dụ dỗ: " , trẫm , trẫm vĩnh viễn cũng từ bỏ Tịch Nguyệt. Có lẽ bản thân Nguyệt Nhi cũng biết là ta nàng nhiều cỡ nào."

      Lúc này, dùng chính là ta. ra lúc hai người lơ đãng chung đụng, thỉnh thoảng Cảnh đế cũng sai, có điều lúc này, là biết mình cái gì.

      nàng, chính là nam nhân nữ nhân.

      phải là Đế Vương "Sủng ái" phi tần của .

      "Nguyệt Nhi, nàng biết , trẫm có thể cảm giác được nàng e ngại đối với trẫm."

      Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt ngơ ngác.

      "Nha đầu ngốc, nàng chính là nha đầu ngốc."

      "Hoàng thượng, vậy tại sao ngừơi lại thích thiếp?" Tịch Nguyệt nhìn Cảnh đế, mê mang hỏi.

      Cảnh đế chỉ cười.

      Cũng gì, ôm nàng vào trong lòng, rất lâu: "Ngoan, ngủ . Trẫm cho nàng cơ hội, nàng dùng cả đời để phát , có được hay ?"

      Hai người ngủ thiếp lần nữa.

      Đêm nay đối với hai người mà nhất định đều là tầm thường.

      Cảnh đế có cảm xúc sâu đậm đối với những đau khổ kia của Tịch Nguyệt, có cách nào quên được trông nom Tiểu Tịch Nguyệt biến thành dáng vẻ đáng thương gì đó. Mà Tịch Nguyệt càng thêm nghĩ tới, dieenddafnleequysddoon Cảnh đế lại nằm mơ thấy kiếp trước, tuy là nàng biết đó có phải kiếp trước hay , nhưng cái đó có rất nhiều tương đồng khiến cho nàng khó chịu thôi.

      Càng thêm giật mình với đau lòng của , bày tỏ của , nỗi lòng của .

      Nghiêm Triệt chắc là lòng thích nàng chứ?

      Tịch Nguyệt xác định nghĩ, nàng lại dám bảo lòng mình có quá nhiều mong đợi, chỉ là đè lại chặt, chỉ sợ đập quá nhanh!

      . . . . . .

      Hôm sau.

      Trước kia có hoàng hậu, bọn họ chỉ cần thỉnh an với Thái hậu, mà thân thể Thái hậu tốt, cũng mong muốn thấy bọn họ.

      Nhưng hôm nay khác biệt, Thẩm quý phi trở thành hoàng hậu.

      Sáng sớm, lâu sau khi Tịch Nguyệt trở về Phượng Tê cung nghe có người tới đây thỉnh an, nàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra, đây là đương nhiên.

      Quy củ lão tổ tông ở đây, nếu như họ đến thỉnh an, ngược lại có vẻ họ tuân thủ lễ.

      Mặc dù trở thành hoàng hậu, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt cũng chưa từng cân nhắc tới giả vờ đoan trang.

      Nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, chính là độ tuổi như hoa, nếu lúc này còn trang đỉêm, vậy chờ lớn tuổi, cho dù là trang đỉêm sợ rằng cũng có ai nhìn.

      Về phần những thứ gọi là giả vờ đoan trang hơn chút kia, đợi nàng lớn tuổi rồi hãy .

      Tịch Nguyệt cũng để ý những thứ kia, trực tiếp dựa theo trang điểm vật trang sức thích, ăn mặc hồi lại ra ngoài.

      "Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương."

      Mọi người đều là khẽ chào.

      Tịch Nguyệt mỉm cười ngồi xuống: "Đứng lên ."

      "Tạ hoàng hậu nương nương."

      Vào hôm qua các vị phi tần trong cung bái kiến rồi.

      Nhưng hôm qua là đại điển phong hậu, ăn mặc cực kỳ trang trọng, lại nhìn hôm nay, bộ Hồng Y bên trang trí Hoa Mẫu Đơn đỏ thẫm, trâm ngọc bích vén lên búi tóc.

      Cả người toả sáng xinh đẹp loá mắt chiếu người.

      Quả đóa hoa phú quý nhân gian.

      Nhiều năm như vậy, mọi người cũng nhìn ra, Cảnh đế này vốn thích mỹ nhân mảnh mai truyền thống của nước Nam Thấm, càng thêm chuộng đối với những hơi đẫy đà chút, vẻ mặt trẻ con ngực bự.

      Hôm nay nhìn lại hoàng hậu nương nương mới phong này, cũng phải chính là loại hình này sao.

      Nếu lúc trước có vài người còn tự với mình, d!^Nd+n(#Q%*d@n đây đều là ý chỉ của Thái hậu, hoàng thượng thể nghe theo, bây giờ suy nghĩ những thứ này, là cũng có chút lừa mình dối người, bằng là loại hình mỹ nhân này.

      Cho dù là trước kia, Thẩm Tịch Nguyệt cũng tương tự là Tiêu Phòng chuyên sủng.

      Nửa năm rồi, hoàng thượng nào từng sủng hạnh người khác.

      Những lời an ủi mình kia của bọn họ cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.

      Người có chút nhanh nhạy lập tức hiểu , trong cung này, cố gắng lấy lòng hoàng hậu mới là chính đạo.

      Nếu được cưng chiều, vậy có hoàng hậu trông nom, tối thiểu cuộc sống tốt hơn rất nhiều.

      Trong cung này là quen nhìn đĩa đồ ăn của người dưới, họ nên tính toán mật thám rồi.

      "Huệ phi nương nương đến ——"

      Hôm nay Phó Cẩn Dao cũng là diễm lệ khác thường, ăn mặc cực kỳ trưởng thành, thấy mọi người đến, mặt chút thay đổi, sau đó khẽ cúi chào: "Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương. Trước kia chính là có thói quen thỉnh an này, hôm nay thức dậy lại quên mất chuyện này. Nếu như phải nữ tỳ bên cạnh nhắc nhở, ngược lại là Bổn cung đến muộn rồi đấy."

      Ngụ ý này ngược lại cảm giác mình cũng tính là đến trễ.

      Nếu như nàng ta gì, Tịch Nguyệt cũng nhiều lời gì. Dù sao theo ý nàng, hôm nay đúng là lần đầu tiên, chính nàng cũng quen, huống chi là người khác. Nhưng mà Phó Cẩn Dao ràng là khiêu khích, sắc mặt tốt lắm, động tác thỉnh an lại cực kỳ qua loa, hôm nay còn như vậy, ràng là muốn đến ra oai phủ đầu với nàng mà.

      Thẩm Tịch Nguyệt vốn cũng phải là nhớ kỹ với cái này, hôm nay nàng thân là đứng đầu cung, vả lại lần đầu lên hậu vị đương nhiên cho phép chuyện như vậy, bằng người khác học theo, người hoàng hậu là nàng đây tất nhiên càng ngày càng có uy nghiêm.

      Cũng gọi dậy, Tịch Nguyệt cười yếu ớt: "Bổn cung lại cho là thân thể Huệ phi tốt, qua đây đấy. Nghe ngày hôm trước, Huệ phi chính là cực kỳ khó chịu, tuyên Chu thái y chẩn bệnh. Xem ra y thuật Chu thái y này quả là tuyệt vời, hôm nay gặp Huệ phi đúng là chút vẻ mệt mỏi cũng có."

      Nếu Thẩm Tịch Nguyệt gọi dậy, Huệ phi này chỉ có thể nửa ngồi cúi chào ở nơi đó.

      Dù rằng trong lòng tức giận cũng thể biểu .

      " phải là thần thiếp hơi có khó chịu thôi, nghỉ ngơi tốt là được. Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."

      Tịch Nguyệt nhìn nàng ta cười như cười.

      Điệu bộ như thế, ra khiến những người khác hiểu, cho dù là lúc bận rộn như vậy, hoàng hậu vẫn biết từng cử động trong cung này. Hơn nữa trong lời cũng hiển ra hai loại hàm nghĩa.

      Thứ nhất chính là Huệ phi có bệnh lại muốn truyền thái y. Mà thứ hai lại là Chu thái y này tám phần chính là người của Huệ phi.

      Nghĩ như thế, trong mắt mọi người chính là nhiều hơn mấy phần cảnh giác. Chu thái y cũng thường xuyên tới trong cung bắt bình an mạch cho các vị tiểu chủ, nếu như là người của Huệ phi, vậy nếu như Huệ phi muốn bắt đầu động tay chân gì đó, trang #ddlqd# bubble vậy bọn họ khó lòng phòng bị.

      Kể từ đó, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Dao cũng đề phòng hơn nhiều.

      "Được rồi… Được rồi, mau dậy . Thân thể mới vừa khoẻ, đâu thể vẫn cúi chào như vậy."

      Tịch Nguyệt cười ôn hòa nhưng có điều cũng để cho người ta hiểu, nàng phải là người dễ chọc, nghĩ đến lúc đầu vào cung, nàng cũng chỉ là thường tại nho , khi đó cũng phải là hạng người ôn hòa. Hôm nay leo lên hậu vị, dĩ nhiên là càng cho mọi người biết.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 183:

      Editor: Thơ.

      Tuy Tịch Nguyệt gì nhưng quả thực cũng mỉa mai Huệ Phi trận.

      Phó Cẩn Dao cũng ngốc đến mức thực cãi lộn ầm ĩ với Thẩm Tịch Nguyệt. đến điều khác, chỉ cần cần nhìn hướng gió trong cung là có thể biết được Hoàng Thượng và Thái Hậu đều thích tiểu tiện nhân này, nếu như nàng quá đáng khiến cho Hoàng Thượng thích.

      Phó Cẩn Nghiên thành ngồi ở bên kia cảm thán, nhị tỷ quả nhiên phải đối thủ của Thẩm Tịch Nguyệt. Nếu như hai người thực tranh đấu, cho dù có Hoàng Thượng giúp đỡ Thẩm Tịch Nguyệt cũng chịu thiệt ở trong cung này. đến điều khác, chỉ nhìn những tính kế của Thẩm Tịch Nguyệt là có thể biết.

      Nghĩ lại, nàng tiến cung hơn năm nay, quả thực nhìn thấy rất nhiều hành động của Thẩm Tịch Nguyệt có chút ngây thơ vô tội, mặc dù có kiêu căng ương ngạnh cũng biết điểm dừng.

      Cho dù có là nàng cũng tự nhận là thể chiếm được tiện nghi của Thẩm Tịch Nguyệt.

      Nhìn đám phi tần nhắc tới chuyện công chúa Địch Ngõa ở lại trong cung là hợp thể thống, Thẩm Tịch Nguyệt lại quang minh chính đại chuyện, cùng đám phi tần trò chuyện vui vẻ thành thạo. Nghĩ đến tuổi của nàng cũng chỉ lớn hơn mình hai tuổi, Phó Cẩn Nghiên cảm thán.

      Mà Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ của mình.

      Đối với công chúa này, nàng có rất nhiều cách nghĩ nhưng mà cũng phải ghen tị. Tuy vì sao công chúa Địch Ngõa lại nghe lời Cảnh Đế nhưng Tịch Nguyệt biết nàng ta có tác dụng với Cảnh Đế, nàng làm đảo lộn kế hoạch của Cảnh Đế.

      Hoàng Thượng mài dao soàn soạt với các thế gia, chừng công chúa Địch Ngõa này là quân cờ tốt.

      Đêm đó.

      Cảnh Đế vuốt ve tấm lưng trần của Tịch Nguyệt, giống như để ý hỏi: "Hôm nay có tốt ?"

      Tịch Nguyệt ngẩng đầu khỏi hiểu nhìn : "Tốt? Cái gì tốt?"

      Cảnh Đế cười xấu xa, ghé sát vào tai của nàng, thổi hơi, nỉ non: "Nàng xem, ta có tốt hay ? Chuyện vừa rồi có tốt ?"

      Mặt Tịch Nguyệt hết trắng lại đỏ, tên bại hoại này!

      "Sao Hoàng Thượng lại có thể như vậy chứ."

      Cảnh Đế cười ha ha, lơ đễnh: " vậy sao chứ, Nguyệt Nhi cũng phải người ngoài. Hơn nữa, nàng là tâm can bảo bối của trẫm, đương nhiên là trẫm hy vọng nàng hài lòng."

      Tịch Nguyệt xoay người phủ lên người .

      Cảnh Đế chăm chú nhìn nàng.

      "Hoàng Thượng đối xử với ta tốt." Dứt lời liền trực tiếp hôn lên môi .

      Cảnh Đế làm nụ hôn càng sâu hơn.

      Hôn hôn, Cảnh Đế lại bắt đầu cảm thấy hứng khởi, cánh tay lại thành dao động dưới.

      Thấy thân thể, đùi Cảnh Đế hơi cong, bàn tay đặt ở mông của nàng, hơi dùng lực, nâng thân thể của nàng lên chút.

      Tịch Nguyệt khẽ kêu tiếng, lấy tay chống xuống giường, thân thể cũng ngồi thẳng người ..

      "Tới đây, hôn ta." Cảnh Đế thấy nàng như vậy, ánh mắt hơi u ám, khẽ .

      Tịch Nguyệt đỏ mặt khó xử: "Người đừng như vậy."

      Cảnh Đế dùng lực chút ấn nàng xuống.

      Thấy nàng ngoan ngoãn 'ăn' mình, Cảnh Đế và Tịch Nguyệt đều kêu tiếng đau đớn. Hai người ở cạnh nhau nhiều năm nhưng chưa từng có tình huống này.

      Cảnh Đế mạnh mẽ động eo, Tịch Nguyệt bị động, lâu sau mệt tới mức thở hổn hển. Sau đó là các loại lời mềm mại cầu xin tha thứ.

      Lúc này, bên trong rèm che lại vang lên những tiếng thở dốc.

      Mây mưa qua , dáng vẻ Tịch Nguyệt như đoa hoa vừa bị mưa vùi dập, Cảnh Đế ôm nàng vào lòng, khẽ hôn.

      "Ngày mai ngủ nhiều chút. Các nàng tới thỉnh an để cho các nàng chờ, nàng là Hoàng Hậu, chuyện này người khác thể gì nàng." Cảnh Đế thấy nàng như vậy .

      Công việc ngày, Cảnh Đế cảm thấy Tịch Nguyệt còn bận rộn hơn .

      Buổi sáng phải tiếp những phi tần đến thỉnh an, sau đó còn phải tới chỗ Thái Hậu, mới qua ngày mà nàng hơi tiều tụy.

      Tịch Nguyệt cười vẽ vòng tròn trong ngực : "Đa tạ Hoàng Thượng ân điển, nhưng mà có số việc nô tỳ vẫn phải làm tốt. Nếu là Hoàng Hậu phải gương mẫu chút."

      Cảnh Đế cười như có như : "Nếu Nguyệt Nhi là Hoàng Hậu đương nhiên có thể có nhiều quyền lợi, nếu làm phi tần còn tốt hơn, vì sao lại phải làm Hoàng Hậu chứ."

      Tuy Tịch Nguyệt muốn xụ mặt xuống nhưng mà vẫn làm được, dường như Cảnh Đế càng ngày càng biết cách làm nàng vui rồi.

      Mỗi lời ra đều làm cho nàng vô cùng vui sướng.

      "Hoàng Thượng thích làm bừa."

      Cảnh Đế cười nhéo cái mông của nàng.

      "Trẫm đúng là rất thích làm bừa, nếu làm bừa sao công chúa Địch Ngõa lại có thể ở trong cung chứ?"

      Tịch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , nghĩ đến vậy mà lại biết chuyện xảy ra ngày hôm này, cũng nở nụ cười.

      "Hoàng Thượng đúng là có tai mắt ở khắp mọi nơi."

      Cảnh Đế cũng thấy xấu hổ: "Hôm nay là lần đầu tiên, trẫm lo lắng nàng phải chịu ủy khuất. Nhưng mà xem ra cũng tồi, trẫm đúng là biết tiểu Nguyệt Nhi lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      Tịch Nguyệt cười khẽ đấm .

      Cảnh Đế cầm nắm đấm nho của nàng, hôn cái, mở miệng : "Ngày mai bảo với bọn họ rằng nàng thương lượng với trẫm, công chúa Địch Ngõa ở lại trong cung quả thực có nhiều điều bất tiện, để cho nàng ta chuyển đến dịch quán ngoài cung ."

      Tịch Nguyệt hơi nghi hoặc nhìn . Thấy dáng vẻ bình tĩnh của nhăn cái mũi , hỏi: "Hoàng Thượng đừng nên để ý chúng ta muốn cái gì, người cứ dựa vào suy nghĩ của mình là được."

      Cảnh Đế thấy dáng vẻ đáng của nàng, nhịn được cười thoải mái hơn: " cái gì vậy chứ? Nha đầu ngốc, trẫm đương nhiên là có suy tính của mình. Chẳng lẽ nàng nghĩ quả thực là vì ý kiến của bọn họ sao? Công chúa Địch Ngõa đương nhiên là phải chuyển ra dịch quán, làm sao có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch? Ở trong cung thể quyến rũ được ai."

      Cảnh Đế lời này cách đương nhiên.

      Tịch Nguyệt mỉm cười : "Hoàng Thượng đúng là lão hồ ly."

      Cảnh Đế chợt nhíu mày, : "Nếu là hồ ly, đều thích trôm thịt." Dứt lời lại xoay người phủ lên người nàng.

      ---

      Thực ra bước tiếp theo trong kể hoạch của Cảnh Đế vốn là dùng công chúa Địch Ngõa để đẩy ngã Chu gia nhưng mà suy nghĩ lại, nếu buông tha cho bước kế hoạch có Chu Vũ Ngưng mà tại Chu gia cũng coi như là an phân tạm thời tha cho nhà .

      So với Chu gia An gia mới là chuyện cấp bách.

      Công chúa Địch Ngõa chỉ cần xuất cung tự có cơ hội thông đồng với An đại nhân, điểm này hề nghi ngờ.

      Nhìn những kẻ cổ hủ đầu miệng nhân nghĩa đạo lý kia thực ra lại rất dễ bị quyến rũ. Đúng là tư văn bại hoại. (Tư văn: chỉ những người có văn hóa)

      Mà Tịch Nguyệt theo ý chỉ của Cảnh Đế nhưng lại hề thông báo chính thức mà chỉ giống như vô tình ra cách xử trí công chúa Địch Ngõa.

      Các phi tần đều vui vẻ ra mặt.

      chỉ vui vẻ ra mặt mà còn cảm thán năng lực của Hoàng Hậu nương nương, mặc dù hôm qua rất dễ nghe nhưng cuối cùng vẫn để trong lòng nếu sao đột nhiên công chúa Địch Ngõa lại chuyển ra dịch quán chứ. Nghĩ đến sức ảnh hưởng của Hoàng Hậu nương nương, mọi người lập tức thành hơn rất nhiều.

      Tịch Nguyệt sao lại biết Hoàng Thượng cố ý làm như vậy là để cho mọi người biết năng lực của nàng, dám xem thường nàng.

      Nghĩ đến tất cả những chuyện làm cho nàng, trong lòng nàng hơi lo lắng.

      "Ta rồi mà. Công chúa Địch Ngõa này ở lại trong cung đúng là thích hợp. Nàng ta là công chúa dị quốc, sau khi hòa ly lại ở trong cung, khó trách gây chuyện. Đúng là bằng chuyển đến dịch quán, như vậy nàng ta cũng tự do hơn. Người ngoài cũng bớt linh tinh." An Tu nghi .

      Bất luận thế nào mấy phi tần bọn họ cũng xem như là danh chính ngôn thuận, công chúa Địch Ngõa kia tính là cái gì.

      Tịch Nguyệt nhấp trà mỉm cười, cũng nhiều.

      "Công chúa Địch Ngõa tính tình phóng khoáng, có lẽ cũng quen sống trong cung nhiều quy củ. Rời ra ngoài cũng tốt." Phó Cẩn Nghiên cười .

      Người khác đều gật đầu đồng ý.

      Có thể để cho nàng ta rời , bất luận thế nào cũng đều tốt.

      Đương nhiên cũng có người cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy dù sao bản thân cũng được sủng ái, bằng để cho công chúa xinh đẹp như hoa lại phóng đãng này ở lại mới tốt. chừng Hoàng Thượng bị kéo ra khỏi cung của Hoàng Hậu.

      có hai, cơ hội của các nàng từ từ cũng nhiều hơn,

      Nhưng tại xem ra tất cả đều khó có khả năng rồi.

      Lúc trước Thẩm Qúy phi có phản ứng gì đó là bởi vì cần thiết, tại nàng là Hoàng Hậu, đương nhiên như vậy. Giường của mình sao có thể để cho người khác ngủ chứ. Đúng là người dễ đối phó.

      Mọi người chuyện phiếm về việc công chúa Địch Ngõa rời cung thấy Tiểu Đặng Tử lảo đảo chạy vào, sau khi vào phòng đến bên cạnh Cẩm Tâm thầm vài câu.

      Huệ phi bĩu môi, đây là nô tài của Phượng Tê Cung sao, quá có quy củ rồi.

      Chỉ thấy Cẩm Tâm nghe xong biến sắc, lập tức tới bên cạnh chủ tử nhà mình.

      "Thân thể Thái Hậu tốt lắm, bản cung muốn qua đó xem sao. Các ngươi cũng cùng ." Thẩm Tịch Nguyệt hề trì hoãn, vội vàng đứng dậy.

      Thân thể của Thái Hậu cũng giằng co mấy ngày, trong lúc đó cũng có mấy lần tình trạng vô cùng tốt, vốn đều tìm được cơ hội kéo dài. Nhưng mà tại Tịch Nguyệt biết được, sợ là quá sức rồi.

      Tịch Nguyệt cũng quản các nàng thế nào, động tác cực kỳ nhanh, lúc này mọi người còn gì hiểu nữa, đương nhiên là nhanh chóng đuổi theo.

      Đến khi tới Tuệ Từ Cung, chỉ thấy đám thái y đều ở bên trong, người ra người vào vô cùng vội vã. Tịch Nguyệt sợ những phi tần này cản trở thái y nên cho phép bất kỳ ai vào trong, bản thân nàng cũng chờ ở trong sân.

      Chẳng bao lâu nghe thấy tiếng thông báo: "Hoàng Thượng giá lâm...."

      Tịch Nguyệt quay đầu, thấy Cảnh Đế mang vẻ mặt lo lắng, mà phía sau còn có Lục Vương gia vẫn mặc triều phục.

      "Mẫu hậu thế nào rồi?" Cảnh Đế kéo Tịch Nguyệt hỏi.

      "Thái y vẫn cố gắng cứu người." Cho dù trong lòng biết được lần này sợ là Thái Hậu tốt nhưng Tịch Nguyệt nên lời. Hốc mắt nàng hồng hồng đứng ở đó, vô cùng khổ sở.

      Cảnh Đế quản nhiều, vội vàng bước vào nội thất, Lục Vương gia cũng vào theo.

      Tịch Nguyệt cũng vẫn bất động, chỉ lo lắng chờ đợi.

      Nghĩ tới mấy năm này Thái Hậu đối xử tốt với nàng, Tịch Nguyệt lau nước mắt, bàn tay nắm chặt mong đợi kỳ tích xảy ra.

      Phi tần trong hậu cung đều ở đây, có người khổ sở thương tâm như Tịch Nguyệt đương nhiên cũng có người hận Thái Hậu chết sớm .

      Phó Cẩn Nghiên liếc nhìn Huệ phi Phó Cẩn Dao, rất sợ nàng ta để lộ vẻ mặt vui vẻ cao hứng, như vậy nhà bọn họ quả thực là chết có chỗ chôn rồi.

      Đối với người tỷ tỷ này, nàng triệt để buông tha rồi. tại chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận thủ thường, cho dù ngẫu nhiên tranh giành tình cảm cũng cần quá mức.

      Dường như là cảm nhận được tầm mắt của Phó Cẩn Nghiên, Phó Cẩn Dao trừng mắt nhìn nàng phen, xoay người.

      Phó Cẩn Nghiên thở phào nhõm, cuối cùng cũng có biểu tình vui sướng khi người gặp họa, đúng là vạn hạnh.

      Lúc này, đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng khóc.

      Tiếp theo liền nghe thấy tiếng tiều thái giám hô: "Thái Hậu nương nương băng hà...."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 184

      Editor: Thơ

      Chung quy là Thái Hậu nương nương cũng chống đỡ được nữa, qua đời rồi.

      Hậu cung bao trùm khí bi ai.

      Tịch Nguyệt là Hoàng Hậu, rất nhiều chuyện cho dù nàng có thương tâm vẫn phải mạnh mẽ xốc tinh thần để chăm lo.

      Cảnh Đế và Lục Vương gia lúc này đều vô cùng yếu đuối.

      Ngoại trừ lần đó bị bệnh đậu mùa, Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy như vậy, giống như là mất hồn vậy. Nghĩ lại cũng đúng, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, tại Thái Hậu mất, sao Cảnh Đế có thể đau lòng chứ.

      Tình thân đáng quý, nàng sớm thấy được điều đó.

      Lúc trước, nếu phải Thẩm gia bị giết sao nàng lại tự sát chứ.

      Tịch Nguyệt tuy đau lòng nhưng vẫn kiên cường nhưng trái lại, trong cung này lại có nhiều nữ nhân kiên cường.

      Điển hình là Lý Yên Nhiên kia đều khóc nhiều.

      Sao Tịch Nguyệt lại hiểu nàng ta làm bộ làm tịch chứ, nhưng mà cho dù là như vậy sao, lúc này nàng có tâm tư xử lý những chuyện này.

      Khiến cho nàng càng lo lắng phải là Hoàng Thượng, cũng phải Lục Vương gia.

      Ngược lại, người khiến cho nàng lo lắng chính là Nghiêm Vũ.

      Trong lòng Nghiêm Vũ, Thái Hậu ngoại trừ là Hoàng tổ mẫu còn đảm nhiệm vai trò mẫu thân, từ chăm sóc, che chở cậu bé lớn lên.

      Về sau Nghiêm Gia mới đến bên cạnh Thái Hậu, bao lâu chuyển đến chỗ của nàng, tuy cũng đau lòng nhưng lại giống như Nghiêm Vũ.

      Nhìn cậu bé rằng, gương mặt là nước mắt ngừng rời, Tịch Nguyệt càng cảm thấy buồn hơn.

      Ba ngày qua rất nhanh, đến khi Thái Hậu được đưa vào Hoàng lăng, Tịch Nguyệt nhìn mấy người tang thương, trong lòng cũng thể yên tĩnh.

      Kỳ ngộ trong nhân sinh luôn vô thường.

      Nàng cho rằng Thái Hậu sống lâu như kiếp trước, cuối cùng lại có.

      Nàng cho rằng Thái Hậu có thể lại ra tay với Thẩm gia, cuối cùng lại có.

      Thậm chí, nàng cho rằng Lục Vương gia hại nàng, cuối cùng lại có, chỉ có mà còn trợ giúp nàng trong chuyện phong hậu.

      Kiếp trước, kiếp này, chung quy là giống nhau.

      nhiều này bận rộn chuyện của Thái Hậu, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà thực kỳ quái, cho dù mệt mỏi nhưng nàng lại ngủ được.

      Tối nay Cảnh Đế nghỉ lại đây, Tịch Nguyệt đứng dậy khoác y phục lên, tới phòng bên.

      Vì lo lắng cho hai đứa bé nên nàng sắp xếp chúng đến nơi này.

      Cẩm Tâm thấy chủ tử đứng dậy qua, giọng: "Chủ tử có gì ổn sao?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta nhìn mấy đứa bé, ngươi trở về ."

      Cẩm Tâm liếc nhìn nàng cái rồi gật đầu.

      Vén rèm lên, Tịch Nguyệt nhàng tới.

      Xuyên qua ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nghiêm Vũ ôm chăn yên lặng rơi lệ, mà Nghiêm Gia ở bên cạnh dường như cũng ngủ yên. Đôi mày nhíu chặt, miệng cũng hơi mếu máo.

      "Vũ Nhi." Tịch Nguyệt gọi tiếng.

      Gương mặt tràn đầy nước mắt kia cứ nhìn về phía nàng như vậy.

      Tịch Nguyệt cực kỳ đau lòng.

      Thấy Tịch Nguyệt tới, Nghiêm Vũ ngồi dậy.

      Tịch Nguyệt mặc thêm y phục cho cậu rồi ôm cậu ra ngoài ngoại thất.

      "Mẫu hậu." Giọng cậu mềm mềm , vì khóc quá lâu nên hơi khàn khàn.

      Từ khi Tịch Nguyệt được phong hậu, Cảnh Đế bày mưu tính kế, bọn cũng sửa miệng gọi nàng là mẫu hậu.

      Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Nghiêm Gia ngủ ở bên trong, thấp giọng : "Mẫu hậu ôm con vào trong viện ngắm sao."

      tại là tháng sáu, thời tiết còn hơi lạnh. Tịch Nguyệt gọi Cẩm Tâm lấy thêm áo choàng cho hai người.

      Thấy hai người ngồi ở bậc thềm của Phượng Tê cung, Cẩm Tâm vội chuẩn bị thêm đệm.

      Tịch Nguyệt quay đầu: "Cẩm Tâm, ngươi trở về , vội, ta và Vũ Nhi ngồi lúc."

      Cẩm Tâm gật đầu đồng ý.

      Lau gương mặt loang lổ nước mắt của cậu, Tịch Nguyệt nhìn lên lầu trời, hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu trời đầy sao vô cùng mỹ lệ.

      Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn chân mình, gì.

      "Vũ Nhi, con xem những vì sao trời."

      Nghiêm Vũ theo lời của nàng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, lại nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Rất đẹp phải ."

      Cậu nhóc lại nhìn về phía bầu trời, mấp mày miệng 'ừm' tiếng.

      "Còn nhớ ta từng với con ? Mẫu thân ta mất lúc ta còn rất ." Lúc chuyện, Tịch Nguyệt vẫn nhìn Nghiêm Vũ, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm bầu trời.

      Nghiêm Vũ thấy nàng như vậy cũng nhìn lên bầu trời trả lời: "Con nhớ , người từng chuyện này từ lâu rồi."

      "Trí nhớ của Vũ Nhi tốt. Khi mẫu thân mất, ta cực kỳ thương tâm. Tổ mẫu cho ta rằng mỗi người rời thực ra phải là chết , bọn họ phải lên trời, biến thành ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời. Sau đó bảo hộ thân nhân của mình. Còn chúng ta, chỉ cần hơi ngẩng đầu nhìn lên trung là có thể thấy bọn họ. Con xem, cho dù bọn họ cách chúng ta rất xa nhưng họ nháy mắt mắt với chúng ta nha! Họ cho chúng ta rằng họ bảo vệ chúng ta nha."

      Nghiêm Vũ thu tầm mắt về, nhìn Tịch Nguyệt: "Mẫu hậu, tổ mẫu của người gạt người đó. Nhất định là lúc trước bà ấy thấy người ngốc sau đó gạt người. Tổ mẫu của con gạt con. Hoàng tổ mẫu đối xử với con tốt nhất."

      Tịch Nguyệt thoáng cười, cũng hề nhìn cậu, vẫn duy trì tư thế kia, hỏi: "Sao con lại biết là gạt ta? Con chuyện được với các vì sao sao? Con hỏi họ rồi hả?"

      "Vậy nếu vì sao sáng nhất là người thân của chúng ta vậy mọi người đều nhìn ngôi sao sáng nhất kia. Vậy đó phải là thân nhân của mỗi người chúng ta."

      Tịch Nguyệt cười nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của cậu: "Nhưng mà, cảm giác của mỗi người giống nhau nha. Con cảm thấy ngôi sao này sáng nhất nhưng người khác lại cảm thấy ngôi sao khác mới sáng nhất. Chẳng lẽ còn là Gia Nhi chưa từng bất đống ý kiến về chuyện này sao? Thực ra phải là con sai, cũng phải là Gia Nhi sai. Chẳng qua người thân mà các con tưởng nhớ giống nhau, cảm giác đương nhiên cũng giống nhau, cảm thấy ngôi sao sáng nhất cũng giống nhau."

      Có lẽ là lời của Tịch Nguyệt quả thực thuyết phục Nghiêm Vũ, cậu bé nhíu mày nghĩ chút, cũng nhìn lên đầu trời, gương mặt nhắn tràn đầy vẻ đơn.

      "Mẫu hậu."

      "Hả?"

      "Người cần phải gạt con, thực ra con biết người muốn an ủi con, có đúng ?" Đôi gò má nho lại rơi xuống vài giọt lệ.

      Tịch Nguyệt đau lòng ôm cậu vào lòng: "Sao có thể? Mẫu hậu an ủi con, ta đều là . Chúng ta nhớ Thái Hậu liền nhìn lên bầu trời có được ?"

      Nghiêm Vũ nức nở đáp: "Được."

      "Con nhớ mẫu hậu của con, con nhớ hoàng tổ mẫu. Nhưng mà các nàng đều rời khỏi con, có phải là con ngoan hay ? Cho nên các nàng đều thích con?" Cậu khóc lớn.

      Mấy ngày nay cậu cũng vô cùng khó chịu.

      "Sao có thể, Vũ Nhi là ngoan nhất. Tất cả chúng ta đều thích con, con nhớ lúc trước ta gì với con sao? Vũ Nhi thể tự xem mình. Con như vậy, chỉ ta, ngay cả phụ hoàng của con cũng cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng."

      "Phụ hoàng càng thương đệ đệ muội muội..." Cậu ra điều mà mình vẫn luôn lo lắng.

      Tịch Nguyệt nghe vậy cũng có gì khác thường, ngược lại vuốt ve đầu , an ủi: "Đó là vì đệ đệ muội muội hơn nha. Bọn chúng càng cần mọi người chăm sóc nhiều hơn. Khi Vũ Nhi như đệ đệ muội muội phụ hoàng cũng thích con như vậy. Nhưng mà con lớn lên quên những chuyện trước đây. Đệ đệ muội muội cũng như vậy. Bất luận là Tiểu Kiều Kiều hay Tiểu Ngũ Nhi, Tiểu Tứ Nhi, đến khi cũng lớn như con phụ hoàng của con vẫn càng thích đệ đệ muội muội hơn."

      Tiểu Nghiêm Vũ tựa đầu vào người Thẩm Tịch Nguyệt, tiếp tục nỉ non: "Thời điểm con còn nhất định nghịch ngợm như Tiểu Tứ Nhi, cũng chất phác như Tiểu Ngũ Nhi. Nếu Hoàng tổ mẫu thích con nhất."

      "Ừ, Tiểu Vũ Nhi là ngoan nhất, cũng thông minh nhất."

      "Hoàng tổ mẫu luôn đợi con khỏe lên nhưng mà con phải đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng vẫn luôn gạt bà." Cậu nhóc sớm tiến vào trạng thái sám hối.

      "Vũ Nhi luôn giả vờ bệnh đúng ?"

      Nghiêm Vũ giật mình nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Sao, sao người biết?"

      Tịch Nguyệt cười: "Chính bản thân ta phát ra. Vũ Nhi hy vọng hoàng tổ mẫu càng xem trọng con hơn nên mới luôn giả vở bệnh đúng ? phải Vũ Nhi ngoan. Đến ta cũng phát là Vũ Nhi giả vờ bệnh, Thái Hậu nương nương đương nhiên là sớm phát ra. Con xem, bọn ta biết con giả vờ bệnh nhưng tại sao lại gì?"

      Nghiêm Vũ rối rắm nhìn Tịch Nguyệt.

      "Hoàng tổ mẫu biết sao?"

      Xoa đầu cậu: "Vũ Nhi là trẻ con, trẻ con làm chuyện này sao có thể giấu được người lớn chứ? Hoàng tổ mẫu hiểu Tiểu Nghiêm Vũ nhất, đương nhiên là hy vọng Tiểu Nghiêm Vũ vui vẻ. Tiểu Nghiêm Vũ phải là đứa trẻ hư, chỉ là con quá hy vọng phụ hoàng quan tâm đến con nhiều hơn, đến thăm con nhiều hơn, đúng ?"

      Nghiêm Vũ vội vàng gật đầu: "Ừm, ngày nào phụ hoàng cũng rất bận nhưng mà chỉ cần con sinh bệnh người nhất định đến thăm con, cho nên con rất muốn sinh bệnh. Nếu sinh bệnh con liền cố ý giả vờ bệnh."

      Cậu xong cúi đầu, nắm chặt góc áo.

      "Hoàng ổ mẫu trách con. Trong lòng bà, con là đứa bé tốt nhất, bà hy vọng con vui vẻ lớn lên. Con có biết vì sao thân thể Hoàng tổ mẫu bệnh nặng mà lại nhất định phải đưa ta lên ngôi Hoàng Hậu ?"

      Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, Tịch Nguyệt mở miệng: "Bà hy vọng ta có thể nhanh chóng lên ngôi Hoàng Hậu, như vậy, cho dù bà mấy cũng có người bảo vệ, chăm sóc mấy đứa bé các con. Bàn có lẽ về sau phụ hoàng con có thêm những đứa bé khác nhưng trong trí nhớ của bà cũng chỉ có mấy người các con. Bà hy vọng các con vui vẻ khỏe mạnh lớn lên."

      "Mẫu hậu...." giọng sợ hãi vang lên.

      Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Gia áo quần mỏng manh đựa vào cạnh cửa nhìn hai người, cũng là dáng vẻ rưng rưng nước mắt.

      "Nhanh tới đây."

      Vì hai người chuyện nên Cẩm Tâm vào nội thất, có lẽ là chú ý đến Nghiêm Gia tỉnh lại.

      Cũng ôm Nghiêm gia vào lòng, khoác áo choàng của mình cho cậu bé, ba người ôm thành khối.

      "Con cũng muốn tưởng niệm hoàng tổ mẫu..." Cậu bé sụt sịt mũi, nước mắt ngừng rơi.

      Nghiêm Vũ lau nước mắt cho đệ đệ, lại những lời vừa rồi Tịch Nguyệt .

      Đôi mắt Nghiêm Gia sáng lên: "Ca ca, sao? Bọn họ đều biến thành ngôi sao sáng nhất bảo vệ chúng ta sao?"

      "Ừm." Nghiêm Vũ gật đầu liên tục.

      Nghiêm Gia thấy vậy tự lau nước mắt: "Vậy đệ muốn biểu tốt. Các nàng thấy đệ biểu tốt vui vẻ đúng ?"

      Tịch Nguyệt mỉm cười ôm chặt hai đứa bé bên cạnh mình: "Đúng vậy. Các con đều phải biểu tốt."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 185.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Có lẽ là bởi vì liên quan Tịch Nguyệt trấn an, cảm xúc hai đứa bé tốt hơn nhiều, sáng sớm hôm sau thấy bọn họ, Tịch Nguyệt cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

      Nếu nàng đồng ý với Thái hậu phải chăm sóc tốt mấy đứa bé, vậy nhất định làm được.

      Cho dù là đồng ý với Thái hậu, bọn họ biết điều hiểu chuyện như vậy, Tịch Nguyệt làm được gì cũng trông nom, mặc cho mấy người đứa bé đau lòng khổ sở.

      Lúc này, cần trấn an nhất.

      Dường như là Nghiêm Vũ nho , tuy rằng chính cũng nghi ngờ "Ngôi sao sáng nhất kia" là gạt người nhưng mà lại bằng lòng để cho mình tin tưởng.

      Bởi vì, đây cũng là gửi gắm của .

      Đuổi phi tần thỉnh an , Tịch Nguyệt tự mình làm đồ ăn qua thăm Cảnh đế.

      Lúc này dỗ dành xong, đương nhiên còn phải an ủi lớn.

      Cảnh đế thích nàng làm đồ ăn, cho dù là mùi vị giống như nhau, nhưng tình nghĩa này lại khác biệt.

      Tịch Nguyệt đương nhiên cũng biết điểm này.

      Mấy ngày nay, Cảnh đế cũng nghỉ ngơi, nghe Tịch Nguyệt đến, nở nụ cười.

      "Tuyên."

      ra rảnh rỗi là Cảnh đế, cho dù Tịch Nguyệt, mấy ngày nay cũng có chút tiều tụy.

      Mấy ngày ngủ làm sao có thể tiều tụy, nhưng bởi vì Tịch Nguyệt thoa son phấn, như thế thoạt nhìn lại cũng hết sức ràng.

      Sau khi thỉnh an Tịch Nguyệt bèn lấy cháo chuẩn bị xong trong hộp đựng thức ăn ra: "Hoàng thượng nếm thử chút tay nghề của thần thiếp."

      Mấy ngày nay hoàng thượng ăn cực ít, Tịch Nguyệt lo lắng thân thể chịu được.

      Ngược lại Cảnh đế cũng nghe lời, trực tiếp nhận lấy chén bèn nuốt vào.

      "Hoàng thượng cảm thấy là có tiến bộ?"

      "Cũng có." Cảnh đế nhíu mày.

      Tịch Nguyệt làm bộ dáng tức giận: "Cũng còn uống sạch hết cả. Nếu như ăn ngon, phải là ngay cả chén cũng muốn ăn luôn?"

      Cảnh đế lộ ra nụ cười đầu tiên qua mấy ngày nay, vẫy vẫy tay với nàng.

      Tịch Nguyệt vội vàng tới bên cạnh .

      Cảnh đế kéo nàng đến đùi, hỏi "Đêm qua trấn an hai đứa , hôm nay chính là tới trấn an phụ hoàng bọn rồi hả ? Trẫm lại xếp đằng sau bọn rồi."

      Tịch Nguyệt ôm chặt cổ của : "Ở trong lòng thần thiếp, dù là hoàng thượng hay là hai tiểu hoàng tử đều giống nhau."

      Lời của nàng thành khẩn, Cảnh đế cũng bỏ qua nhéo eo của nàng cái, ấn nàng vào trong ngực mình: "Nhưng trẫm muốn như vậy, lúc này hy vọng Tịch Nguyệt có thể đặt trẫm ở vị thứ nhất, d!^Nd+n(#Q%*d@n trẫm muốn giống với bọn ."

      Thấy Cảnh đế tính trẻ con như thế, Tịch Nguyệt cười vùi đầu vào cổ của .

      "Hoàng thượng làm gì so đo với đứa bé chứ?"

      Cảnh đế cũng dồn ép nàng, ngược lại là chạm nàng hồi.

      "Tối nay trẫm đến chỗ của nàng. Mấy ngày nay mấy đứa thực là vẫn ngoan?"

      Câu hỏi này dĩ nhiên là Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi còn có Kiều Kiều.

      Tịch Nguyệt gật đầu: "Có lẽ biết những ngày này thiếp khá là bận rộn, bọn càng ngoan ngoãn rất nhiều, cũng khóc ầm ĩ."

      Gần đây chuyện liên tục đều đến cùng lúc. Đầu tiên là Thái hậu bệnh nặng, sau là đại điển phong hậu, vào sau đó chính là Thái hậu tạ thế. Tất cả những thứ này làm lỡ tất cả trải nghiệm của nàng.

      Ngược lại mấy cũng ngoan, mấy ngày nay lại khóc lóc ầm ĩ tìm nàng.

      Có lẽ cảm nhận được bầu khí khác thường trong cung này đấy?

      "Trẫm có chút nhớ nhung bọn , buổi trưa dỗ dành bọn ngủ lát , buổi tối để cho bọn ngủ muộn chút. Trẫm chơi lúc với bọn ."

      Tịch Nguyệt gật đầu trả lời vâng.

      "Thần thiếp biết, tụi quen ngủ sớm, sợ là quá bằng lòng, lúc xế chiều thiếp dỗ dành bọn nhiều chút, để cho bọn ngủ nhiều chút."

      "Ngoan!"

      Hai người cùng nhau tán gẫu việc nhà, nghe ngoài cửa Lai Hỉ bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, Lục vương gia cầu kiến."

      Tịch Nguyệt vừa nghe, vội vàng đứng dậy từ người Cảnh đế.

      Cảnh đế vỗ mông của nàng cái: "Được rồi, trẫm và Lục vương gia còn có việc thương nghị, nàng tạm hồi cung trước ."

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      Lúc ra ngoài chạm mặt Lục vương gia ở tại cửa ra vào, Lục vương gia vội vã thỉnh an: "Thần Đệ gặp qua hoàng tẩu."

      mặt Tịch Nguyệt ra nụ cười yếu ớt: "Mau vào thôi. Hoàng thượng đợi ngươi."

      Dứt lời cáo từ, Lục vương gia liếc mắt nhìn bóng lưng của nàng, bước nhanh vào Tuyên Minh điện.

      "Vi thần khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      "Bình thân."

      Cảnh đế nhìn Lục vương gia, suy đoán nguyên do vào cung lần này.

      "Lục vương gia lại vào cung ở thời điểm này, đúng là kỳ lạ." Trong lời cũng chứa châm chọc, chỉ là đơn thuần tò mò.

      "Thần Đệ tra được chút chuyện về Nhạc Khuynh Thành, muốn trao đổi với hoàng thượng chút. Hai bên chúng ta đều điều tra, dieenddafnleequysddoon trao đổi tin tức mới có thể càng có lợi cho điều tra."

      Thái hậu có ở đây, Lục vương gia càng đặt tất cả tâm tư ở chuyện cái chết của Nhạc Khuynh Thành.

      Cảnh đế híp híp mắt, ra hiểu, tại sao Nghiêm Liệt lại mê luyến Nhạc Khuynh Thành như vậy, mê luyến đến cách nào tự kềm chế, lớn hơn bảy tuổi so với mình, đó là tình sao?

      Theo cách nhìn của , đó chẳng qua là loại mê luyến biến tướng thôi.

      là bởi vì mẫu hậu bỏ mặc, khát vọng tình thương của mẹ, mới có thể có cảm tình quá mức đối với Nhạc Khuynh Thành.

      Lúc trước vì Nguyệt Nhi, cũng tán thành lần điều tra này. Nhưng mà bây giờ lại phải vậy.

      "Đầu mối bên trẫm cũng nhiều. Chỉ biết là Nhạc Khuynh Thành từng theo cố quốc sư học đoạn thời gian."

      Tuy là đầu mối nhiều lắm, nhưng mà chỉ riêng điểm này, cũng là bí mật người khác nghĩ cũng nghĩ đến rồi. Nếu như phải là Cảnh đế, có lẽ người khác khó có thể tra được điểm này.

      Quả nhiên Nghiêm Liệt cũng biết, kinh ngạc nhìn cảnh đế.

      "Nàng lại từng học với quốc sư?"

      đến người quốc sư này, cũng coi là kỳ nhân ở Nam Thấm.

      chỉ sống 25 năm, nhưng lại làm quốc sư mười năm vào lúc tiên hoàng tại vị.

      Cảnh đế nhớ nam tử kia, trừ mấy người đặc biệt, chưa bao giờ chuyện với người khác. Cũng chính bởi vì với tiên hoàng, mình là người có tuệ căn nhất trong tất cả hoàng tử.

      Cảnh đế khó mà tiên hoàng thích và bồi dưỡng với có phải bởi vì những lời này hay .

      Nhưng lại nhớ ràng, chuyện ta tiên đoán, mười phần □ đều là .

      Nam Thấm bọn họ cũng phải mỗi triều mỗi đời đều có quốc sư.

      Kỳ nhân như vậy cũng chẳng qua là rất lâu mới xuất người. Phụ hoàng may mắn, gặp phải vị, phát triển Nam Thấm lớn mạnh hơn.

      Tuy có, nhưng cũng dám buông lỏng. tự nhận là, ký thác hết thảy tất cả vào người gọi là "Quốc sư", nhưng cũng kính trọng đối với quốc sư.

      Lục vương gia giật mình đối với Nhạc Khuynh Thành từng theo quốc sư học, lại nghĩ đến phía mình tra được, mở miệng: "Trải qua điều tra, ta càng ngày càng cảm thấy là Nhạc Khuynh Thành biết mình chết. Nàng ở Thẩm gia, chỉ là làm uỷ thác, tìm tiểu thiếp cho phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt, thậm chí còn làm rất nhiều sắp xếp giữa chị em dâu. Hoàng thượng có lẽ ngờ, tam phòng chi thứ hai này lại cũng bị xếp vào người phòng lớn."

      "Vậy ngươi có người nghi ngờ?" Cảnh đế hỏi.

      Lục vương gia lắc đầu: " ra vốn là ta hoài nghi nhất là lão đại Thẩm gia, cũng chính là phụ thân của hoàng hậu nương nương, thế nhưng điều tra tỉ mỉ lại cảm thấy khả năng cực thấp. Đương nhiên, cũng thể là quốc sư. Quốc sư chết hơn nhiều năm, năm đó lúc quốc sư chết, Nhạc Khuynh Thành còn chưa xuất giá, cho nên chuyện này nhất định cũng liên quan tới quốc sư."

      Cảnh đế nghiêm túc nhìn : "Nhưng, quốc sư có thể tiên đoán. Lời của , rất nhiều thứ đều là hết sức có trí tuệ."

      Lục vương gia ngẩn ra, suy nghĩ chút: "Đúng, quốc sư có thể tiên đoán. Quốc sư có thể tiên đoán nhưng quốc sư tiên đoán cái gì? Tin cái chết của nàng? Nếu biết mình chết, tại sao nàng muốn gả ? Tại sao nghĩ biện pháp?"

      Ngón giữa Cảnh đế gõ mặt bàn, rất lâu, cau mày: " ra , phải là quốc sư tiên đoán. Ngươi đừng quên, quốc sư từng cái gì. Tuy rằng khi đó tuổi còn , nhưng trẫm lại khắc sâu ấn tượng."

      "Vấn đề dân sinh trừ mưa thuận gió hòa, d!^Nd+n(#Q%*d@n quốc thái dân an, cái khác nhất định thể nhiều lời câu."

      Hai người đồng thời nhớ tới những lời này.

      "Nhạc Khuynh Thành chỉ học chưa đủ năm, lại biết có thể học được quốc sư mấy phần."

      "Có thể nếu nàng thông minh tột cùng, chưa đủ năm, chừng cũng có thể học được rất nhiều. Đừng quên, lúc ấy quốc sư chính là tiên đoán cái chết của mình."

      Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, có điều Lục vương gia cũng trầm mặc bao lâu.

      "Dù là nàng chết thế nào, là dự cảm thấy mình đại nạn sắp tới, hay là nguyên nhân khác, ta cũng muốn truy xét tiếp. Vi thần cáo từ."

      Lục vương gia xoay người chính là muốn rời khỏi.

      Cảnh đế lại gọi dừng lại: "Nghiêm Liệt."

      Lục vương gia quay đầu lại nhìn Cảnh đế, biết muốn gì.

      "Hôm đó, tại sao ở triều đình tán thành ý chỉ phong hậu của trẫm?" Cảnh đế hỏi.

      ra đoán được nguyên nhân, thế nhưng chuyện này, vẫn muốn nghe Nghiêm Liệt tự mình .

      Nghiêm Liệt nở nụ cười, trả lời: "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi biết sao?"

      Lời ấy xong, dường như là nhìn về phương xa, rất lâu, mở miệng: "Ta đồng ý với nàng, phải vì nàng chăm sóc tốt nữ nhi. Trước kia ta làm được, sau này cũng cần ta làm. Chỉ hy vọng vào lúc có thể, ta có thể giúp nàng tay."

      Dứt lời xoay người rời .

      Mà Cảnh đế nhìn bóng dáng của , gợi lên khóe miệng.

      Tự lẩm bẩm: "Có lúc gặp gỡ giữa người và người, luôn làm cho người ta khó có thể tin."

      Duy trì gõ mặt bàn lâu dài, rất lâu, Cảnh đế thở dài cái.

      Đứng lên nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài vùng sức sống dồi dào. Chim ríu rít chuyển động vòng quanh cây.

      Cảnh đế giống như thấy thú vị.

      Lúc này, có ai biết Cảnh đế suy nghĩ gì.

      Chỉ Cảnh đế hiểu lòng mình hơn ai hết, mới vừa rồi lừa Nghiêm Liệt. Hoặc là cũng có thể cố ý dối Nghiêm Liệt.

      đời có tường nào gió lọt qua được, sớm muộn Nghiêm Liệt cũng tra được quốc sư, ngược lại bằng để cho nắm tất cả trong lòng bàn tay.

      Cho dù là Nhạc Khuynh Thành lợi hại, cũng chỉ học chưa đủ năm, làm sao có thể dự đoán được tin cái chết của mình chứ?

      Tuy Quốc sư ở đấy, nhưng trợ thủ của vẫn còn còn sống. Cảnh đế sớm biết điểm này, chẳng qua cũng để cho Nghiêm Liệt biết.

      tìm được người kia, từ chỗ của , trang@d#d#l#q#d@bubble Cảnh đế biết rất nhiều chuyện cũ.

      Nhạc Khuynh Thành học tính là rất tốt, cũng chưa tới biết tính toán sống chết, nhưng bởi vì quốc sư thiếu Nhạc Khuynh Thành nhân tình, từng phê quẻ cho nàng.

      Mà nội dung quẻ này lại là bốn chữ —— cửa nát nhà tan.

      Lúc ấy Nhạc Khuynh Thành từng hỏi phương pháp phá giải.

      Quốc sư trầm mặc lúc lâu, : "Thẩm Tịch Nguyệt."

      Lúc đó Nhạc Khuynh Thành còn chưa lập gia đình.

      Cho đến ngày nay, rất nhiều chuyện thể dùng lẽ thường phân tích.

      Trong này Cảnh đế cũng đoán ra bao nhiêu Nhân Quả.

      Nhưng biết được, tuyệt đối thể mất Tịch Nguyệt.

      Đối với Nghiêm Liệt mà .

      Có lẽ, Nhạc Khuynh Thành dự đoán được mình chết, là lời giải thích tốt nhất.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :