1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 176.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      ra từ lúc Phó tướng chính là đối xử vô cùng tốt, còn cố gắng bồi dưỡng .

      Khi đó, ông còn chưa phải là Tể Tướng.

      vẫn luôn hiểu, phụ hoàng bồi dưỡng bởi vì mình là con trai của ông, Phó tướng này lại vì cái gì. Ông làm cho , vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

      Lại gián tiếp trợ giúp vô số lần, khi đó trừ phụ hoàng, tôn kính nhất chính là Phó tướng.

      Sau đó, lần cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc biết nguyên nhân, bức họa kia treo Tuệ Từ cung của Thái hậu, bức họa có bất kỳ lạc khoản (ghi tên, đền chữ) kia là Phó Uẩn Duệ vẽ.

      Khi đó chính là vô tận hoài nghi, sau đó biết Phó Cẩn Du, lại thấy bức họa kia ở Phó gia.

      Hai bức họa đều là cùng người, cùng cảnh tượng, chỉ là chính diện, bóng lưng thôi.

      Nhưng người này lại cùng người, đó chính là mẫu hậu !

      Bắt đầu từ khi đó, bèn để ý, chính là bởi vì để ý, mới phát rất nhiều.

      ra là, sau lưng mẫu hậu cũng có chuyện cũ cực kỳ bi thảm.

      Chu quý phi hiển hách hậu cung, từng bị người thân cận nhất phản bội.

      Từ đó trở , cũng thể tiếp tục tin tưởng Phó tướng.

      có thể tin tưởng Phó Cẩn Du cùng nhau lớn lên với , lại thể tin phụ thân của ta.

      "Lai Hỉ, thông báo Lai Phúc, cũng rút lui tất cả ám vệ khỏi Tuệ Từ cung."

      "Vâng"

      Trừ Phó Uẩn Duệ, mẫu hậu chính là nhớ thương Nghiêm Liệt nhất nhỉ? Dù rằng cả đời này cũng thể hoà thuận với , trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng Cảnh đế vẫn quyết định bỏ qua cho ta.

      "Tuyên Nghiêm Liệt vào cung, trẫm muốn gặp ."

      ngày kia là cực kỳ đặc biệt đối với rất nhiều người.

      Cảnh đế liên tục triệu kiến vài người, thậm chí kỳ quái chính là Cảnh đế gặp Lục vương gia.

      Đây là người khác nghĩ cũng nghĩ đến.

      Tịch Nguyệt tâm tư cẩn thận, nàng có loại cảm giác xấu, có phải, có phải. . . . . . Thái hậu tốt lắm hay ?

      Hoàng thượng lại cho phép triều thần thăm Thái hậu, hợp quy củ như vậy, tuyệt đối phải là chuyện Cảnh đế làm được.

      Hơn nữa còn có Lục vương gia.

      Vào thời gian kém lắm, Cảnh đế lại tuyên Lục vương gia.

      Tịch Nguyệt mở cửa sổ ra, mở ra bên ngoài rơi xuống mưa tí tách tí tách.

      Nghĩ tới ngày mưa lất phất đó cũng chính là ngày như thế, cả nhà Thẩm gia bị tịch thu chém đầu, cũng lại là ngày, chính là cơn hỏa hoạn, hỏa hoạn này chẳng những thiêu chết nàng, lại để cho nàng làm lại từ đầu.

      Hôm nay, người của Thẩm gia bọn họ đều tốt, rất nhiều chuyện cũng giống nhau.

      Nhưng mà, mặt khác rất nhiều người lại rời từng người .

      Thời điểm kiếp trước, nàng vạn ngờ là Thái hậu hạ lệnh hãm hại Thẩm gia bọn họ.

      Kiếp này, Thái hậu đối với nàng vô cùng tốt, có lẽ, đây cũng là duyên phận thể được cũng thể tả được?

      Từ khi nàng sống lại tới nay, luôn dùng rất nhiều kinh nghiệm với ánh mắt của kiếp trước nhìn người.

      Tự nhiên, ở rất nhiều chuyện làm ít công to, nhưng cũng có rất nhiều chỗ làm cho nàng đường vòng.

      Nếu nàng còn ngừng dính dấp kiếp trước và kiếp này ở chung chỗ, mãi mãi thể tự thoát ra được sao?

      "Nương, nương ——" Đây là tiếng Tiểu Tứ nhi. Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn đám nhóc bị ôm vào cửa.

      Tịch Nguyệt đóng kỹ cửa sổ.

      Tràn ra nụ cười, có lẽ, nàng nên nhìn về phía trước.

      Có lẽ chẳng qua chỉ là cơ hội, người thay đổi ý nghĩ của mình, Cảnh đế là như thế. Những ngày qua cũng có tình cảm, nhưng xuất chút lại là đợt bệnh đậu mùa kia. Mà Tịch Nguyệt cũng là như thế, nàng thường rối rắm với kiếp trước kiếp này, nhưng mà cũng chỉ là nổi lên chút, nàng đột nhiên lại phát , nhiều năm như vậy, cuối cùng bản thân lo sợ đâu rồi.

      Nhìn về phía trước, nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là quan trọng.

      "Hạnh Nhi, lát bảo Xảo Ninh chuẩn bị chút nguyên lịêu nấu ăn, Bổn cung muốn đích thân làm chút bánh ngọt cho hoàng thượng."

      Nghĩ đến nếu như Thái hậu xong, sợ là tâm tình Cảnh đế cũng rất kém.

      Làm phi tử được sủng ái nhất trong cung này, Tịch Nguyệt đương nhiên cũng săn sóc Cảnh đế.

      Chỉ hy vọng, nàng tự mình làm, ăn nhiều chút.

      Tịch Nguyệt bận rộn hai canh giờ, làm xong bánh ngọt, cho dù bề ngoài giống như nhau, nhưng nàng lại cảm thấy Cảnh đế có lẽ ăn chút.

      Nghe Tịch Nguyệt ở ngoài cung, Cảnh đế cũng tuyên nàng vào cửa, ngược lại là tự mình ra đón.

      Thấy Cảnh đế tự mình ra ngoài, Tịch Nguyệt kinh ngạc thôi, dieenddafnleequysddoon có điều vẫn vội vàng cúi người khẽ chào.

      Cảnh đế thuận thế nâng nàng dậy.

      "Nguyệt Nhi làm đồ ăn cho trẫm?"

      "Dạ." Đôi mắt sáng lấp lánh.

      Cảnh đế càng để ý tất cả mọi người ở đây, chính là trực tiếp cúi đầu hôn ánh mắt của nàng chút.

      Tịch Nguyệt ngây người.

      Cảnh đế cầm tay của nàng: "Trẫm dẫn nàng đến Tuệ Từ cung, chúng ta ăn chung với mẫu hậu, để cho bà cũng nếm thử tài nấu nướng của nàng chút."

      Nam tử cao lớn dắt nữ tử nhắn, mà nữ tử lại xách hộp đựng thức ăn to lớn, cũng thể nhìn thấy tình cảnh như thế trong cung. Gần tối, trong cung này cũng có ít người dạo ở bên ngoài.

      Thấy bộ dáng hoàng thượng và Thẩm quý phi như thế, lại giống như đôi vợ chồng son của gia đình bình thường, ít người đều trở nên đỏ mắt.

      Đến Tuệ Từ cung.

      Nghiêm Liệt cũng ở đây.

      Nhìn thấy hai người, quỳ xuống thỉnh an.

      Tuy Cảnh đế thể là hữu nghị bao nhiêu, nhưng vẫn kêu dậy.

      Thấy Thẩm quý phi xách theo hộp đựng thức ăn, mấy người cũng có chút kinh ngạc.

      "Nguyệt nha đầu xách món ăn gì ngon?" Thái hậu mỉm cười mở miệng.

      "Buổi chiều trong cung thần thiếp làm chút đồ ăn, thái hậu nương nương mau nếm thử."

      Dứt lời chính là cười híp mắt tới bên cạnh bàn, lấy ra cái đĩa điểm tâm xem ra cũng hết sức tinh sảo.

      "Mau lấy tới để ai gia nếm thử chút."

      Quế ma ma dùng ngân châm thử qua theo quy củ sau đó Tịch Nguyệt bèn đưa đồ tới.

      Lục vương gia đứng ở bên giường, có chút cản trở Tịch Nguyệt, nhưng lúc này lại sửng sờ ở nơi này.

      Tịch Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn .

      "Lục đệ?" Cảnh đế nhíu mày.

      Nghiêm Liệt cũng chỉ là mất hồn trong nháy mắt, sau đó chính là lập tức tránh chỗ ra.

      Nhưng vẫn vô cùng đờ đẫn.

      Lúc này suy nghĩ của ngược lại bắt đầu hoàn toàn bị khống chế.

      nhớ lại rất nhiều năm trước, khi đó mới chỉ là thiếu niên, cũng có nữ tử xách theo hộp đựng thức ăn như vậy.

      Nàng : "Nhanh ăn . Tỷ tỷ làm cho ngươi."

      Khi đó, nàng còn biết, thoạt nhìn tiểu nhi tử thứ xuất nhà giàu được sủng ái đáng thương trông mong giúp đỡ, lại là con trai thứ sáu của Đương Kim hoàng thượng.

      Trước đến giờ nàng chưa bao giờ ghét bỏ , chưa bao giờ!

      Hôm nay con của nàng, xách theo hộp đựng thức ăn như vậy, dù rằng nàng cũng giống Nhạc Khuynh Thành chút nào, trong khí chất cũng tí tương tự.

      Nhưng vào lúc này Nghiêm Liệt lại cứ cố chấp cho là, cõi đời này, nữ tử cực kỳ giống Nhạc Khuynh Thành ra chính là con của nàng.

      "Liệt Nhi, sao thế?"

      chỉ Cảnh đế, chính là Thái hậu cũng phát ổn.

      Tịch Nguyệt sớm phát ánh mắt nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn.

      Ngẩng đầu, nghiêm túc: "Ta có thể nếm miếng ?"

      Mấy người đều là sững sờ, hiểu vì sao đưa ra cầu này.

      Tịch Nguyệt nhìn về phía Cảnh đế.

      Nghiêm Triệt nhíu mày, có điều vẫn làm khó dễ.

      "Lục đệ đương nhiên có thể ăn. Thử chút tay nghề tiểu hoàng tẩu ngươi."

      Ngược lại nhấn mạnh câu "Tiểu Hoàng tẩu" này.

      Nghiêm Liệt để ý Cảnh đế chuyện kỳ quái, thẳng tới trước bàn, cũng để ý tới động tác Quế ma ma muốn thử độc, d!^Nd+n(#Q%*d@n trực tiếp bỏ miếng bánh ngọt vào trong miệng.

      Nheo lại mắt, ăn cực kỳ chậm chạp.

      Trong phòng mọi người biết đây là làm sao.

      Nhưng Cảnh đế và Tịch Nguyệt cũng biết hai.

      Có lẽ, hộp đựng thức ăn này nhất định là có gì đó kích thích Nghiêm Liệt. Có lẽ, lúc trước mẫu thân Tịch Nguyệt từng làm chuyện giống vậy.

      Ăn xong miếng, Nghiêm Liệt lau miệng, hình như vẫn chưa thỏa mãn.

      Đến cả mùi vị cũng giống nhau như đúc, giống như đúc với mùi vị khi còn bé.

      Quay đầu lại nhìn về phía Cảnh đế: "Hoàng huynh có phúc lớn."

      Chỉ miếng bánh ngọt lại có thể khiến ra lời như vậy. Hơn nữa trong lời quả lại có mấy phần .

      Chính là Thái hậu cũng bắt đầu hiểu.

      Nhìn vẻ mặt Thái hậu khó hiểu, Lục vương gia Nghiêm Liệt giống như nhớ lại rằng: "Nhớ lúc cũng có người từng làm bánh ngọt cho ta, hôm nay ăn lại, càng có cảm giác giống nhau."

      Thái hậu nghe nhắc tới khi còn bé, hỏi: " biết được là người phương nào? Nếu như ngươi thích, ngược lại chúng ta có thể lại tuyên nàng làm nữa."

      giọt nước mắt của Nghiêm Liệt lại cứ rơi xuống như vậy, nhìn mấy người, lắc đầu, nở nụ cười, cười lúc lâu.

      chỉ có Thái hậu, cho dù là Cảnh đế cũng chưa từng thấy đau lòng gần chết như vậy.

      Ngày đó lúc ta ám sát bị bắt được cũng chưa từng như thế, chỉ biết cứng cổ hô to.

      " có, có sau đó, nàng ấy chết rồi. Nàng ấy cuối cùng chết rồi."

      Dứt lời hồn bay phách lạc ra ngoài.

      "Lai Hỉ, mau sắp xếp người theo Lục vương gia."

      "Dạ!"

      Tình cảnh bình thường như thế, Trang@d#d#l#q#d@bubble đúng là khiến mọi người ở trường đều trở nên .

      Mà Thái hậu cũng còn ý định ăn đồ ăn, khoát tay áo: "Các ngươi lui xuống hết . Ai gia nằm lát."

      Đợi mấy người rời .

      Thái hậu hỏi Quế ma ma: "Ngươi , tại sao Liệt Nhi lại như vậy? Chẳng lẽ, thích Thẩm Tịch Nguyệt?"

      Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại tự ý lắc đầu: "Cái này thể nào. biên quan nhiều năm như vậy, lúc , Thẩm Tịch Nguyệt cũng chỉ là tiểu nương mấy tuổi. Lúc trở lại nàng vào cung, nhất định có khả năng này."

      "Chủ tử, có lẽ vốn cũng có quan hệ với người?"

      Thái hậu vừa nghe, lại vừa ngẫm nghĩ, gật đầu: "Quả , sớm gặp Thẩm Tịch Nguyệt, cũng chưa từng có đặc biệt gì. Nếu như đặc biệt, ngược lại cũng bằng đối với Chu Vũ Ngưng kia. Hôm nay như vậy, hình như là. . . . . . Hộp đựng thức ăn?"

      Quế ma ma cũng gật đầu: "Hình như là sau khi Vương Gia thấy hộp đựng thức ăn xảy ra thay đổi. Hoặc là , ăn xong bánh ngọt mà Thẩm quý phi tự mình làm mới có thể như vậy?"

      Hai người đều nhớ lời của , mùi vị.

      Khi còn bé, bánh ngọt, mùi vị?

      Thái hậu hình như chợt lóe lên nghĩ tới điều gì, có điều cuối cùng là chợt lóe lên.

      Hai người giống như suy đoán nhiều hơn, Tịch Nguyệt lại theo sau lưng Cảnh đế trầm mặc trở về.

      Bộ dáng của nàng có mấy phần đơn.

      Cảnh đế cũng như có điều suy nghĩ.

      Lơ đãng vừa quay đầu lại, thấy bộ dạng nàng, kéo nàng đến bên cạnh: " liên quan, nên suy nghĩ quá nhiều."

      "Thiếp biết tại sao lại như vậy." Tịch Nguyệt có chút uất ức.

      ra nàng cái gì cũng biết, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể là cái gì cũng biết.

      " có quan hệ gì với nàng, trang #ddlqd# bubble nên suy nghĩ quá nhiều, việc gì."

      Nghiêm Liệt cứ thích Nhạc Khuynh Thành như vậy sao? Thích đến mức ở thời điểm mấu chốt như vậy cũng luống cuống.

      Lại cúi đầu nhìn gương mặt của Tịch Nguyệt, ràng chút cũng giống.

      "Nguyệt Nhi, bánh ngọt của nàng là học với ai?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 177.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      "Nguyệt Nhi, bánh ngọt của nàng là học với ai?"

      Cảnh đế đột nhiên xuất câu hỏi, Tịch Nguyệt nhìn .

      Ngay sau đó có chút ngây ngô: "Dĩ nhiên là Xảo Ninh."

      Nàng cũng thích Cảnh đế chú ý Xảo Ninh quá nhiều, nhưng lúc này hỏi như thế, nàng trả lời, mới là kỳ quái.

      "Xảo Ninh?"

      Cảnh đế có điều suy tư, chính là lơ đãng hỏi: "Lại , ngược lại Xảo Ninh này chỉ vào cung sớm nửa năm so với nàng."

      Tịch Nguyệt ngờ cả chuyện này mà Cảnh đế cũng biết.

      ra nàng lắm, kể từ khi Cảnh đế lưu tâm đối với nàng, người Khánh An cung bị nghiên cứu nghiêm ngặt qua lần. Cầu cũng chỉ là an lòng.

      "Hình như là sau khi nàng ta đến trong cung nàng mới lên làm nữ đầu bếp."

      Vốn chỉ là nha đầu bình thường.

      Tịch Nguyệt càng ngày càng khẩn trương, có điều lại cố tự giữ bình tĩnh, cười: "Đúng vậy. Người khác chưa chắc thích tay nghề của nàng ấy, chính là ngài nếm thử tay nghề của nàng ấy cũng ghét bỏ quá ngọt rồi sao!"

      Cảnh đế cười.

      "Nguyệt Nhi chỉ biết, hôm nay, nàng có tí phản ứng nào cũng gạt được ta."

      Tịch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn .

      "Nàng khẩn trương."

      "Thần thiếp có." Tịch Nguyệt phản xạ có điều kiện phản bác, lại thấy ánh mắt Cảnh đế thâm thúy.

      Cảnh đế xoa xuống tóc của nàng, sau đó kéo tay của nàng : "Tay hơi run. Tiểu nương thích láo."

      Tịch Nguyệt cắn môi, biết mới vừa rồi mình thoáng cái phản bác quá nhanh.

      "Nàng là xảy ra chuyện gì?"

      lúc chuyện, hai người đến Tuyên Minh điện, Cảnh đế kéo nàng vào trong phòng.

      Tịch Nguyệt biết, nếu Cảnh đế hỏi ra nàng nhất định phải , nếu , đương nhiên là tìm người tra, vậy còn bằng thẳng ra là xong.

      "Ách, Xảo Ninh là cữu cữu thiếp sắp xếp vào cung chăm sóc thiếp đấy. Nàng ấy vốn là đầu bếp quán rượu của cữu cữu."

      Quả là có vấn đề.

      Cảnh đế bật cười: "Cữu nàng lại tin tưởng đầu bếp? Thu xếp nàng ấy vào cung chăm sóc cháu ngoại của ? trang #ddlqd# bubble chỉ có sắp xếp nàng ấy vào cung, còn sớm nửa năm, nhất định biết, nàng bị chọn trúng?"

      Cảnh đế hết thảy cũng hỏi tới điểm mấu chốt, Tịch Nguyệt cắn môi.

      "Nếu như thiếp trúng tuyển, chờ đủ ba năm Xảo Ninh rời ." Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cảnh đế.

      "Nàng ấy, nàng ấy là con riêng của cữu cữu thiếp."

      Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt, trong nháy mắt hiểu.

      Nở nụ cười: " trách được, trách được cữu cữu nàng ràng nhìn như cũng tận tâm đối với nàng, nhưng nàng vẫn đối với nhà rất tốt, ra là lại là nguyên nhân như vậy, vốn hề từ bỏ nàng, vẫn luôn yên lặng đối với huynh muội các nàng rất tốt?"

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      "Hoàng thượng, sao ngài đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cái này?" Nghĩ đến ý nghĩ tốt, Tịch Nguyệt nắm lấy cánh tay Cảnh đế: "Đừng hy sinh tiểu biểu tỷ."

      Lúc này nàng đề cập tới tên, lại tiểu biểu tỷ, chỉ hy vọng Cảnh đế có thể nhìn tình nghĩa nàng mà xằng bậy.

      Cảnh đế bật cười: "Nàng cảm thấy, Nghiêm Liệt coi trọng dáng vẻ Xảo Ninh mập mạp đó? Nàng cảm thấy ánh mắt người Nghiêm gia chúng ta chỉ như vậy?"

      Tịch Nguyệt cãi lại: "Biểu tỷ cũng phải là mập, chỉ là hơi đầy đặn chút thôi."

      Cảnh đế lắc đầu cái, kéo nàng.

      "Hầu hạ trẫm tắm rửa."

      Những ngày qua Cảnh đế bởi vì thân thể Thái hậu tốt, cũng có tâm tư gì gần gũi với Tịch Nguyệt, cho dù là hôm nay tắm rửa cùng nhau cũng giống như vậy.

      Sau đó chính là nằm vào cùng nhau, Tịch Nguyệt cũng trở về Khánh An cung.

      "Hoàng thượng, ngươi rốt cuộc Lục vương gia xảy ra chuyện gì." Nàng giống như tò mò hỏi.

      Cảnh đế nhìn nàng: "Nguyệt Nhi. Nàng tiểu hồ ly."

      Tịch Nguyệt bĩu môi thuận theo: "Hoàng thượng luôn chút giống mà là giả, thần thiếp còn lâu mới hiểu đấy!"

      Cảnh đế ngược lại tiếp tục thêm cái gì lần nữa.

      Theo lý thuyết, chuyện này làm sao Tịch Nguyệt cũng thể biết, nhưng Cảnh đế chính là có loại cảm giác mơ hồ, hình như Tịch Nguyệt biết hai.

      Chuyện năm đó, phải người cực kỳ mật thiết, người khác chút cũng biết.

      Nếu như Tịch Nguyệt biết, là ai đây?

      Cữu cữu của nàng? Hình như là rất thể nào.

      Cho dù là ông ấy biết, cũng thể những chuyện của muội muội mình trước mặt cháu ngoại .

      Hai người đuổi theo tâm tư của mình dựa vào cùng nhau, từ từ ngủ. . . . . .

      ***

      "Nhạc tỷ tỷ, tỷ đừng thích có được hay ? có cái gì tốt? Chỉ là con em nhà nghèo túng thôi?"

      "Nhạc tỷ tỷ, tỷ đừng thành thân có được hay ? Chờ ta có năng lực, ta tới cưới tỷ có được hay ?"

      "Nhạc tỷ tỷ, ta để ý con của tỷ, tỷ và ta cùng thôi. Ta chăm sóc bọn họ, dù là Thư Bình hay là Nguyệt Nhi, ta đều coi như con ta sinh. Ta biết rồi, Nhạc tỷ tỷ, van cầu tỷ."

      "Chủ tử, đêm qua Thẩm phu nhân khó sinh qua đời. . . . . ."

      "Nhạc tỷ tỷ, Khuynh Thành, Khuynh Thành. . . . . ."

      Nghiêm Liệt đột nhiên ngồi dậy.

      bao lâu, bao lâu mơ thấy Nhạc tỷ tỷ.

      Nhạc tỷ tỷ.

      "Nhạc Khuynh Thành, rốt cuộc tỷ có từng thích ta."

      Nghiêm Liệt quạnh quẽ đứng lên, khoác quần áo đứng ở bên cửa sổ.

      Ngắm nhìn bầu trời, giống như nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Nhạc Khuynh Thành.

      "Liệt Nhi, Nhạc tỷ tỷ van ngươi, van ngươi giúp tỷ chăm sóc bọn họ có được hay , Nhạc tỷ tỷ van ngươi. . . . . . ."

      "Liệt Nhi, Thư Bình là bé trai, Thẩm gia đối xử tốt với , *d&d#l@q^d<.com> nhưng Nguyệt Nhi là Tiểu Bất Điểm, nàng là tiểu nương, có gia thế tốt, nếu có ngày tỷ có ở đây, ngươi giúp tỷ chăm sóc nàng nhiều hơn có được hay ?"

      Trong lúc bất chợt Nghiêm Liệt lại bắt đầu trấn tĩnh.

      nhiều năm như vậy, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới những lời này của nàng, hôm nay nhớ tới, càng là nghi ngờ.

      Tại sao Nhạc Khuynh Thành lại những lời này?

      Khi đó nàng còn chưa mang thai, càng thể biết mình khó sinh, tại sao, tại sao nàng lại chết?

      Tại sao nàng lại dặn dò như vậy?

      Nắm chặt lại nắm đấm.

      Nàng là. . . . . . biết trước mình chết?

      Cho nên mới giao Thẩm Tịch Nguyệt cho ?

      "Huyền Vũ."

      "Có thuộc hạ." Huyền Vũ theo từ lúc , trung thành nhất.

      "Điều tra cặn kẽ tất cả Thẩm gia cho ta, chút cũng thể bỏ qua."

      Huyền Vũ kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, hiểu tại sao chủ tử lại nghĩ tới Thẩm gia, nhưng mà quen chủ tử phân phó, lên tiếng.

      "Vâng, chỉ là chủ tử, bên hoàng thượng nhìn chằm chằm chúng ta cực kỳ chặt, chúng ta điều tra, nhanh lắm."

      Trong mắt Nghiêm Liệt thoáng qua vẻ lạnh lùng.

      " sao, các ngươi cần kiêng dè người của , ngày mai ta vào cung. Nếu để cho ta biết rằng có người hại chết nàng, ta quyết để những người đó dễ chịu." Lúc này, Nghiêm Liệt hoàn toàn giống trước kia.

      Huyền Vũ nghi ngờ: "Chủ tử, Thẩm phu nhân qua đời lâu như vậy, cho dù là tra, chúng ta cũng chưa chắc tìm được đầu mối gì, hơn nữa, nàng là khó sinh mà chết. Nếu như bị người hại chết, khả năng cũng lớn phải?"

      Huyền Vũ chỉ là tuỳ việc mà xét, hi vọng chủ tử nghĩ chu toàn.

      "Nếu như ngoài ý muốn, vì sao vào năm trước lại muốn nhờ ta chăm sóc con cái? Nếu là ngoài ý muốn, tại sao năm trước nàng đột nhiên muốn thay trượng phu cưới vợ bé? Nàng thích Thẩm Ức Văn như thế, tại sao phải làm như vậy? Ngươi tra cặn kẽ cho ta, ta muốn biết, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      Hôm nay nghĩ lại, quả khắp nơi đều là điểm đáng ngờ.

      ra lần này trở về, Nghiêm Liệt lại nghĩ tới, có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng muốn đối nghịch với Cảnh đế, cũng chỉ là sinh thể , tìm chút chuyện làm thôi.

      Nhưng hôm nay, cuối cùng lại đột nhiên phát , mình phí thời gian nhiều năm như vậy.

      Nghiêm Liệt vốn là người cực đoan, nếu cực đoan, chính là nhớ mãi quên đối với Nhạc Khuynh Thành nhiều năm như vậy.

      Hôm sau.

      Sáng sớm Nghiêm Liệt ở cửa cung chờ cầu kiến, 0di33xn0dafnl330fys0doon điều này làm cho Cảnh đế cực kỳ .

      Nhưng mà cũng chút biến sắc.

      "Tuyên ."

      Mới vừa hạ triều, Cảnh đế cũng đổi triều phục.

      "Vi thần gặp qua hoàng thượng."

      "Lục đệ dậy . Hôm qua mất hồn rời , đúng là khiến mẫu hậu lo lắng." Trong lời chút giễu cợt.

      Nhưng Nghiêm Liệt cũng giống như trước kia vậy, ngược lại sảng khoái nhận sai: "Là lỗi của đệ, có suy nghĩ tới bệnh tình của mẫu hậu."

      Cảnh đế quan sát tỉ mỉ Nghiêm Liệt, hiểu trong hồ lô của muốn làm cái gì.

      Chẳng qua vẫn mở miệng: "Thời gian của Mẫu hậu sợ là nhiều lắm, trẫm muốn lôi những thứ bẩn thỉu với ngươi, ngươi quy củ làm nhàn vương, Trẫm tự nhiên cũng tìm ngươi làm phiền chút nào."

      Nghiêm Liệt ngẩng đầu, nghiêm mặt : "Vi thần vốn cũng muốn dao động căn cơ Hoàng thất. Dù sao nữa cũng chỉ là thiên hạ Nghiêm gia. Có điều cuộc sống thú vị, tìm chút phiền phức thôi."

      Lời như vậy cũng chỉ có người bậc này mới có thể lẽ thẳng khí hùng, Cảnh đế chán ghét mà vứt bỏ. Có điều đúng là cũng hiểu, nếu có thể như vậy, tất nhiên là sau này tìm phiền toái, nhìn lại hôm nay lại có chút khác biệt với ngày trước.

      Chỉ là biết, lần mất hồn hôm qua của rốt cuộc là như thế nào.

      "Vậy Lục đệ có thể gây phiền phức quá nhiều, tránh cho trẫm sơ ý chút xuống tay nặng."

      "Hôm nay, vi thần cũng có thời gian gây phiền phức, vi thần cũng sợ cho hoàng thượng, hôm qua vi thần nhắc tới cố nhân, chính là mẫu thân Thẩm quý phi, nàng có đại ân với Thần Đệ. Cũng chính là lần mất hồn kia, Thần Đệ mới có thể nhớ tới nhiều hơn. Hôm nay, trừ mẫu hậu Thần Đệ chỉ có tâm này. Chỉ xin ám vệ hoàng thượng, bình thường đừng cản trở Thần Đệ điều tra."

      Cảnh đế nhìn vẻ mặt Nghiêm Liệt, mặc dù bình tĩnh nhưng ý trong lời lại cũng phải là bình tĩnh.

      lại có thể những thứ này ở trước mặt mình, hơi suy nghĩ chút Cảnh đế liền hiểu, ý của là năm đó Nhạc Khuynh Thành chết phải ngoài ý muốn?

      Nếu phải vậy, Cảnh đế hơi nhúc nhích, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Nguyệt Nhi là nhân vật đầu quả tim , nếu mẫu thân của nàng là bị người hại chết. Vậy tuyệt đối bỏ qua.

      Chỉ là biết, có phải bản thân Nghiêm Liệt nổi điên hay ?

      "Thẩm quý phi là ái phi của trẫm, nếu như mẫu thân nàng là bị người hại chết, vậy trẫm tất nhiên cũng chịu để yên. Nhưng mà, Nghiêm Liệt, ngươi có phải lại ăn vu vơ những thứ này nữa hay đây?"

      " phải." Nghiêm Liệt nhìn Cảnh đế.

      "Hôm qua, ta trở về ngẫm nghĩ lại chuyện cũ, càng kinh ngạc phát , vào trước năm nàng khó sinh bố trí, hình như nàng dự liệu được cái chết của mình. Thậm chí nàng từng với ta, ngày kia nàng có ở đây, phải chăm sóc đôi trai của nàng nhiều hơn."

      Cảnh đế nhìn vẻ mặt , trang #ddlqd# bubble cũng phải là bắn tên đích.

      "Trẫm sắp xếp người cùng điều tra với ngươi."

      Nghiêm Liệt vốn muốn cự tuyệt, có điều lại nghĩ chút, dừng lại: "Đa tạ hoàng thượng."

      Sớm ngày tra được nguyên do, có thể báo thù cho nàng, về phần báo thù, tuyệt đối mượn tay người khác.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 178:

      Editor: Thơ

      Cảnh Đế cũng chuyện này cho Tịch Nguyệt, mặc dù thực tra ra chân tướng cũng nhiều lời.

      Theo Cảnh Đế Tịch Nguyệt tiếp nhận được chuyện mấu thân mất, nếu như để nàng biết chuyện này có thể còn có uẩn khúc chẳng khác gì lại thiêu nàng trong lửa lần nữa.

      Cảnh Đế làm được điều đó.

      "Có thể điều tra nhưng có việc trẫm hy vọng ngươi hiểu, ta muốn chuyện này làm kinh động bất kì ai của Thẩm gia, càng muốn Thẩm Qúy phi biết."

      Cảnh Đế xong, Lục Vương gia ngẩn người, lập tức hiểu được, đôi mắt hơi híp lại.

      Động tác này của hai người rất giống nhau, hổ là huynh đệ.

      "Hoàng Thương quả là sủng ái Thẩm Qúy phi."

      Mặt Cảnh Đế chút thay đổi: "Trẫm chỉ báo cho ngươi biết, phải là hỏi ý kiến của ngươi."

      Bất ngờ là Nghiêm Liệt lại phản bác Cảnh Đế, chỉ đáp tiếng rồi tìm lý do rời .

      Lúc này còn tâm tư quản chuyện của Cảnh Đế.

      Cảnh Đế thấy như vậy cũng để tâm nhưng mà lại rất quan tâm chuyện của mẫu thân Tịch Nguyệt.

      Mấy ngày nay có lẽ và vì Thái Hậu bệnh nặng cho nên tất cả mọi người đều thành thành , dám gây chuyện thị phi, sợ trêu chọc Hoàng Thượng. Nhưng mà vẫn luôn có người nhiều tâm tư, vài ngày trước thấy Hoàng Thượng dẫn Thẩm Qúy phi tới thăm Thái Hâu, còn đem theo hộp thức ăn, bao lâu sau tin tức này truyền khắp hậu cung.

      Có người nghĩ nhiều, lại càng có người muốn lợi dụng chuyện này để làm gì đó.

      "Nương nương, tiểu cung nữ vài này trước Phủ Nội Vụ đưa qua gần đây luôn qua lại phòng bếp. Xảo Ninh có ý thăm dò nàng ta vài lần, khẳng định là nàng ta có vấn đề, chúng ta nên xử lý thế nào?"

      Cẩm Tâm hỏi.

      Bắt nàng ta lại chưa hẳn là thể tìm ra người đứng sau nhưng cuối cùng nếu chỉ dựa vào khẩu cung của người đủ chứng cứ.

      Theo lý phương pháp tốt nhất là làm gì cả, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì. Nhưng Cẩm Tâm lại lo lắng làm như vậy ổn, dù sao ba tiểu chủ tử còn mà Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cũng thường xuyên tới đây, nếu xảy ra vấn đề gì bọn họ có chết ngàn lần cũng hết tội.

      Tịch Nguyệt nghĩ chút, quyết đoán : "Khống chế người lại. Chúng ta thể mạo hiểm. Trái lại, bản cung muốn biết rốt cuộc là ai có đầu óc như vậy, muốn đứng phía sau hại ta."

      Thực ra như vậy là có thể thấy người này thông minh lanh lợi lắm.

      Nàng vẫn nắm Bạch Du Nhiên trong lòng bàn tay, cho dù nàng có lơ là cũng có Hoàng Thượng.

      Còn Phó Cẩn Dao và Lý Yên Nhiên, hai người này đương nhiên cũng bị Hoàng Thượng để mắt tới. Trước đó Chu Vũ Ngưng mấy lời với nàng trước khi , Qủa Nhi thể báo với Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng vô cùng săn sóc nàng, giống như có tình ý, mặc dù nàng dám hoàn toàn tin tưởng phần tình ý đó nhưng mà nàng tin lo lắng cho mấy đứa bé.

      Bởi vậy, lần này gặp chuyện may đương nhiên là những người khác làm.

      Cẩm Tâm nghe thấy lời chủ tử đáp tiếng rồi rời xử lý.

      Thực ra chuyện này nàng cũng nghĩ nên xử lý như vậy nhưng vẫn dám tự tiên quyết định.

      Nhìn tiểu nương bị người bắt tới, Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá nàng ta, cũng chỉ là nha đầu mười ba mười bốn tổi nhưng ánh mắt lại có mấy phần giảo hoạt.

      cần nàng ta lên tiếng Tịch Nguyệt cũng biết được là nàng ta nhất định dối.

      Nàng cứ nhìn như vậy, còn tiểu cung nữ kia quỳ gối, cắn môi, làm như lúc nào cũng có thể kể ra bản thân nàng ta vô tội.

      "Đưa nàng ta đến Thận Hình Tư, nàng mưu đồ gây rối phòng bếp."

      Tịch Nguyệt vừa dứt lời liền nghe thấy tiểu cung nữ kia la hét: "Nương nương, nô tỳ chưa từng làm, nô tỳ chưa từng làm gì...."

      Tiểu Đặng Tử cũng quản nàng ta gì, trực tiếp bịt miệng nàng ta lại, kéo ra ngoài.

      "Chủ tử, tại sao lại hỏi?" Đào Nhi vẫn cảm thấy khó hiểu.

      Tịch Nguyệt cười ấm áp: "Hỏi? Hỏi cái gì? Bản cung hỏi cái gì người của Thận Hình Tư hỏi nàng ta tốt. Nếu như nàng ta sẵn lòng làm con dao của người khác phải biết tự lượng sức mình. Nếu như nàng ta thực bị người khác lợi dụng bản cung dùng phương pháp khác. Nhưng các ngươi cũng thấy được ánh mắt và biểu tình của nàng ta, ràng để cho bản cung biết nàng ta là người có dã tâm. Thậm chí nàng ta còn đợi bản cung mở miệng hỏi. Người như vậy, cho dù nàng ta quy phục ta cũng dám nhận. Đưa nàng ta đến Thận Hình Tư, có lẽ nàng ta quyết định ràng mọi chuyện."

      Mấy người hiểu ra đều gật đầu.

      Cẩm Tâm bổ sung thêm: "Thực ta đưa người đến Thận Hình Tư hẳn là chuyện tốt. Vào Thận Hình Tư rồi nhất định Hoàng Thượng cũng biết, có lẽ chúng ta cũng cần tốn công nữa."

      Đào Nhi vừa nghe lại càng vui vẻ ra mặt: "Còn đúng sao, như vậy rất tốt."

      Tịch Nguyệt giống như để tâm, vuốt ve những tua rua sàng đan, bắt lấy sợi, khóe miệng nở nụ cười nhưng trong mắt hề có ý cười: "Có lẽ thời gian này quá yên ổn rồi, có vài người lại cảm thấy thoải mái."

      Mọi người nghe xong lập tức im lặng, biết được chủ tử đưa tiểu cung nữ kia đến Thận Hình Thư nhưng trong lòng cũng thoải mái.

      Tịch Nguyệt thấy tất cả mọi người đều cẩn trọng nhìn nàng bật cười, ý cười mặt có vài phần chân .

      "Đem danh sách cung phi tới cho bản cung."

      Hạnh Nhi vội vàng vén rèm ra ngoài.

      Cho dù cần nhìn danh sách Cẩm Tâm cũng biết: "Lớn có tổng tộng bốn mươi sáu người."

      Ngày trước biết, tại tính ra đúng là có ít người!

      "Đúng là có ít người!" Tịch Nguyệt kéo sợi tua rua, nhìn ra là vui hay giận.

      Số lượng này nếu như so với gia đình bình thường đương nhiên là rất nhiều nhưng nơi này phải gia đình bình thường. Trong hoàng cung, số lượng như vậy cũng nhiều lắm, nếu là so với kiếp trước là vô cùng ít rồi.

      Tuy là như vậy nhưng lúc này Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy nữ tử trong hậu cung này vẫn là quá nhiều, nếu tại sao lại có những thị phi này chứ.

      Mọi người đều nhìn chủ tử nhà mình, đều hiểu được tâm tư của nàng nhưng nghĩ đến lúc trước tâm tình chủ tử tốt cũng dám nhiều lời.

      "Chủ tử?" Cẩm Tâm thăm dò gọi tiếng.

      "Nhiều người nên xử lý phen. Dù sao, hai năm sau Hoàng Thượng vẫn có thể tuyển thêm càng nhiều muội muội tuổi trẻ mỹ mạo vào cung. bằng tại đuổi hết những người hiểu chuyện kia mới tốt a!"

      Cho dù là trước mặt mấy đại nha hoàn từ trước tới giờ Tịch Nguyệt cũng chưa từng chuyện như vậy.

      Mấy người nhìn nhau, hiểu là chủ tử muốn làm gì.

      Cẩm Tâm theo Tịch Nguyệt lâu, mở miệng: "Chủ tử đừng nên lỗ mãng, theo nô tỳ thấy việc này chưa hẳn tốt! Nghĩ lại hậu cung này nhiều phi tần như vậy, nếu như an an ổn ổn đương nhiên có thể đến cuối cùng. Trái lại, Tề phi, Đức phi, Hiền phi đều là vì bọn họ ngừng lăn lộn nên cuối cùng mới lăn lộn đến mứ còn tia tình cảm nào. Chủ tử cần phải suy nghĩ kỹ!"

      Qủa nhi còn ở đây, chủ tử như vậy phải là để cho Hoàng Thượng biết sao! Sao chủ tử lại hồ đồ như vậy chứ!

      "Làm gì có ai có vấn đề gì chứ? Huống chi, nếu như thực có vấn đề bản cung cũng khó xử người ta."

      Biểu tình của Tịch Nguyệt hoàn toàn giống như thèm để ý, khiến cho mọi người đều chân tướng.

      Tuy bọn họ suy nghĩ cẩn thận như Tịch Nguyệt lại biết mình làm gì.

      Nàng như vậy cũng chỉ là để cho Hoàng Thượng biết được thôi. Hoàng Thượn đối xử với nàng rất tốt, tự rằng rất thích nàng nhưng nàng vô cùng bất an, thể hiểu được tâm ý của . dám đáp lại, lại càng thể đáp lại.

      tại nàng như vậy cũng chỉ là thăm dò nho mà thôi.

      Nếu như Hoàng Thượng thực lòng nàng đương nhiên lo lắng những gì nàng lo lắng, suy nghĩ những gì nàng suy nghĩ.

      Nếu như phải, vậy nàng nên bảo vệ trái tim mình chặt, quyết thể để tránh bi kịch như kiếp trước.

      Mặc dù vẫn đến mức có thể độc sủng hậu cung, Hoàng Thượng chỉ có mình nàng nhưng mà quả thực nàng hiểu rằng có số người là nên loại bỏ, nếu đó tai họa ngầm lớn lớn .

      Nàng như thế nào cũng quan trọng nhưng mà nàng còn có đứa bé, nàng thể nghĩ cho những bảo bối của mình.

      Nếu như Hoàng Thượng thực lòng nàng , giúp nàng xử lý tất cả những chuyện kia đương nhiên là nàng cần quản nhiều.

      Nếu như Hoàng Thượng thể xử lý nàng đổi cách xử lý khác.

      Mà ở Tuyên Minh Điện, Cảnh Đế biết được lời của nàng, qua rất lâu, cuối cùng nở nụ cười.

      Tiểu nha đầu này, lại dám thăm dò !

      "Lai Phúc, cung nữ kia có khai gì ?"

      "Bẩm chủ tử, đương nhiên là khai báo, là Phương tiểu chủ khai nàng ta làm như vậy."

      Phương tiểu chủ này chính là Phương Từ.

      Phương Từ này vừa mới qua mấy ngày lại chứng nào tật ấy.

      Sắc mặt Cảnh Đế hơi khó chịu, lúc trước trực tiếp xử lý nàng ta nên nàng ta cho rằng mình còn có cơ hội đông sơn tái khởi sao?

      Nếu như Tịch Nguyệt quả thực là thích dạng nữ tử cơ trí biết tính kế giống như tiểu hồ ly nhưng tuy thích nữ tử như vậy nhưng lại thích các nàng hại người. Lúc ấy nghĩ lại cũng thấy mình tự mâu thuẫn, tự làm phiền mình. Nhưng mà đến hôm nay mới hiểu được, quả thực có nữ tử như vậy, đó chính là Tiểu Nguyệt Nhi của .

      Phương Từ này mặc dù biết chút tính kế nhưng cẩn thận nhìn lại chỉ có ác độc và ngu xuẩn là đáng nhắc tới.

      "Nàng ta bị ai khuyến khích?"

      " giờ vẫn chưa tra ra. Trái lại, cung nữ kia cũng đơn giản. Theo nàng ta tuy Phương tiểu chủ sai bảo nhưng nàng ta vẫn chưa từng thực hại người. Cố ý làm ra những hành vi này là để lộ ra sơ hở, để Thẩm Qúy phi gặp nàng ta, đến lúc đó nàng ta vờ vịt phen, để Thẩm Qúy phi thu nhận nàng ta. Theo lời nàng ta người sáng suốt đều có thể nhìn ra Thẩm Qúy phi được sủng ái hơn Phương tiểu chủ. theo Qúy phi nương nương cũng có tiền đồ hơn."

      Cảnh Đế giận quá hóa cười: "Biết tính kế như vậy sao? Ngày trước trẫm cũng biết trong hậu cung này nhiều người giỏi tính kế nhưng hôm nay xem ra trong hậu cung này có ai đơn thuần cả. cung nữ nho cũng muốn tính kế Qúy phi, quả thực cho rằng chuyện gì cũng có thể theo ý muốn của họ sao? Nguyệt nhi lo lắng sai, những người này đúng là nên xử lý rồi."

      Lai Phúc đứng ở bên, chờ đợi Cảnh Đế ra lệnh.

      "Ngày mai trẫm muốn nhìn thấy Phương Từ lần nữa. Xử lý nàng ta . Nếu như nàng ta thích tính kế như vậy để cho nàng ta xuống dưới đó tính kế cùng với đám người Đức phi "

      Những người có phân vị cao thể tùy ý xử lý nhưng Phương Từ có gì quan trong chứ. Ngay cả lý do mà Cảnh Đế cũng thèm tìm, hạ lệnh tiếng là xử lý nàng ta rồi.

      Thời gian Phương Từ ở trong cung chưa đến năm nhưng cuối cùng vì ngu dốt của mình mà biến mất trong cung, hề lưu lại tia gợn sóng nào.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 179:

      Editor: Thơ

      Mọi người trong hậu cung đều biết Phương Từ biến mất trong cung những có ai nhắc đến chuyện này, giống như trong cung từ trước đến giờ có người này.

      Điều này là đương nhiên, trong cung này có ai là kẻ ngốc, cho dù có là kẻ ngốc cũng có ánh mắt nhìn.

      Thẩm Qúy phi vừa mới đưa tiểu cung nữ đến Thận Hình Tư Phương Từ liền biến mất, khó để người khác nhận ra bên trong có uẩn khúc.

      Như vậy, mọi người trong hậu cung đều trở nên thành rất nhiều, trong bóng tối cũng có vài lời đồn đại, rằng trong cung này chỉ có thuận theo tâm ý của Thẩm Qúy phi mới có thể an toàn, nếu sợ là phải đơn chết già trong cung.

      Tịch Nguyệt đương nhiên là nghe được những lời đồn này, hề khách khí mà xử lý những cung nữ tung tin đồn mùa quáng. Người khác thấy Thẩm Qúy phi càng ngày càng kiêng dè lại càng cẩn thận hơn.

      Đương nhiên cũng có người chờ xem kết cục của nàng. Từ trước đến giờ, phàm là những người kiêu căng ương ngạnh đều có kết cục tốt.

      Hiền phi là như vậy, Đức phi là như vậy, Thẩm Qúy phi hôm nay, chưa chắc là ngoại lệ.

      Mà sao Tịch Nguyệt lại hiểu điều này, tuy là nhìn như nàng kiêu căng ương ngạnh nhưng nàng cũng hiểu bản thân vẫn còn biết chừng mực.

      tại xem ra hẳn là Hoàng Thượng tức giận.

      Hoặc là , Hoàng Thượng càng thích thấy nàng kiêu căng ương ngạnh chút. Có thể nhìn ra điều này từ những lần bọn họ chuyện trước kia.

      Thậm chí Tịch Nguyệt hiểu Cảnh Đế thế nào với Thái Hậu mà Thái Hậu lại hề hỏi đến những chuyện này.

      Lúc này Tịch Nguyệt càng tin tưởng rằng dường như Thái Hậu ngày càng ổn rồi, đoán chừng chống đỡ được bao lâu nữa. Gần đây khí sắc của bà vô cùng tốt, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy kinh hãi, tình hình như vậy phải là giống như hồi quang phản chiếu sao!

      Mỗi ngày nàng đều qua thỉnh an Thái Hậu thậm chí còn ôm cả ba đứa bé qua, Thái Hậu vô cùng vui vẻ, thường chơi đùa với mấy đứa bé rất lâu.

      Hôm nay cũng vậy, chơi đùa với mấy đứa bé lúc dáng vẻ của Thái Hậu có vẻ mệt mỏi. Tịch Nguyệt vội vàng hầu hạ bà nằm xuống rồi chuẩn bị rời .

      "Nguyệt Nhi?" Thái Hậu nhìn bóng dáng của nàng, khẽ gọi.

      "Thái Hậu nương nương còn có chuyện gì?" Tịch Nguyệt dém lại góc chăn cho bà, ngồi ở bên giường.

      "Ai gia... sắp trụ được nữa, phải ?" Trong giọng điệu của bà chút phiền muộn nào, phảng phất như là sớm biết được kết cục là như vậy.

      Tịch Nguyệt mỉm cười trả lời: "Thái Hậu gì vậy chữ, người sống lâu trăm tuổi, người còn phải nhìn mấy đứa bé trưởng thành nữa."

      Thái Hậu tinh tế nhìn Tịch Nguyệt, rất lâu sau cũng mỉm cười nhưng nụ cười tia mơ hồ: "Ngươi cần phải giấu diếm ai gia, ai gia hiểu mình rồi phải chết . Nếu như phải sao lại có thể đến gặp ta, sao Triệt nhi và Liệt Nhi có thể hòa hảo."

      Tịch Nguyệt dám cẩn thận suy nghĩ điều sâu xa trong lời của bà, khuyên giải an ủi : "Thái Hậu vạn lần đừng như vậy, đừng mấy lời ủ rũ này. Người tốt lên, người nhất định tốt lên.

      Thái Hậu lắc đầu: " cần giấu diếm ta. Nguyệt Nhi, ai gia có câu hỏi con, hy vọng con cho ai gia, nhất định được dỗi."

      Tịch Nguyệt biết Thái Hậu muốn hỏi cái gì nhưng vẫn vội vàng gật đầu.

      Thái Hậu thấy nàng như vậy, hỏi: "Trước khi con tiến cung có từng quen biết Lục Vương gia ?"

      Tịch Nguyệt vội lắc đầu, cái này quả thực là có.

      Thấy nàng lắc đầu, Thái Hậu cũng sáng tỏ. Nghĩ đến cũng đúng, nàng hẳn là thể quen với Liệt Nhi.

      "Vậy người khác trong gia đình ngươi có quen ? Ý ai gia là trước khi ngươi tiến cung."

      Tịch Nguyệt lắc đầu, trả lời: "Chưa từng, mặc dù có nô tỳ cũng thể biết. Lúc đó nô tỳ còn tuổi, cho dù người lớn có chuyện cũng cho nô tỳ. Thái Hậu nương nương, có điều gì ổn sao?"

      Thái Hậu thấy biểu tình của nàng, lại suy nghĩ lời của nàng, quả thực có vài phần đạo lý, bỏ qua chuyện này, bà những lời sâu sắc: " có gì. Bất luận thế nào, nếu ngày ai gia còn Nguyệt Nhi phải chăm sóc Hoàng Thượng tốt, chăm sóc mấy đứa bé, chỉ là ba đứa kia. Vũ Nhi và Gia Nhi đều là đứa trẻ đáng thương. Con là người lương thiện, bất luận người khác có con kiêu căng ương ngạnh thế nào trong lòng ai gia vẫn ràng con là người tốt. Triệt Nhi thường mỗi lần gặp nguy hiểm con đều ở đó, còn cứu . Mấy đứa bé lại đặc biệt thân với con, ai gia nghĩ, có lẽ là con thực có duyên phân rất sâu với Nghiêm gia chúng ta. Khụ khụ...."

      "Thái Hậu nương nương, người đừng nữa, người nhanh nghỉ ngơi ." Tịch Nguyệt đành lòng.

      Thái Hậu miễn cưỡng khoát tay: " có cách nào. Nghe ai gia hết . Nửa năm qua Hoàng Thượng độc sủng mình con, ai gia vẫn gì, nguyên nhân là vì dường như trong lòng vẫn còn khúc mắc. Chuyện lúc trẻ có ảnh hưởng quá lớn với , nhưng mà con lại có thể làm cho vui vẻ, ai gia rất vui mừng. Ai gia hy vọng đến khi ai gia già mà bên cạnh lại có ai thân thiết. Ngươi là người thông minh, cũng là người tri kỷ. Ai gia hiểu rằng trong số những nữ tử trong cung này chỉ tin mình con, ai gia cũng chỉ tin tưởng con. Bất luận là Hoàng Thượng hay mấy đứa bé ta đều giao phó cho con. Nguyệt nha đầu, con ở bên cạnh Hoàng Thượng nhất định phải vì mà che chở mấy đứa bé, trông coi hậu cung. Như vậy mới có thể an tâm."

      "Vâng, nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ nhất định dốc toàn lực để làm những điều đó."

      Thái Hậu gật đầu, nhìn Quế ma ma: "Nếu như ai gia mất để cho Quế ma ma đến cung của con phụ tá con . Bà ấy nhiều kinh nghiệm, biết nhìn người lại biết xử đúng mực, có thể giúp con giải quyết rất nhiều vấn đền khó."

      "Thái Hậu nương nương..." Tịch Nguyệt và Quế ma ma đều khẽ gọi.

      Hốc mắt hai người đều rưng rưng nước mắt.

      "Nghe lời ai gia, như vậy tốt cho cả hai người các ngươi. Trong cung này có nhiều đứa , tuy sau này có thể vẫn có nhưng mấy đứa bé này là bảo bối trong lòng ai gia, Hoàng tổ mẫu của bọn chúng thể chăm sóc cho chúng nữa, các con phải cố gắng hơn, hậu cung này, đơn giản đâu."

      Cuối cùng Tịch Nguyệt cũng khóc thành tiếng, thấy dáng vẻ như hoa lê dưới mưa của nàng, Thái Hậu miễn cưỡng cười: "Được rồi, nha đầu ngốc, khóc cái gì, từ khi con tiến cung ai gia thích con, hôm nay nhìn thấy con từng bước lên địa vị cao, ai gia cũng cảm thấy viên mãn. Được rồi, nhanh về cung , mấy đứa bé còn ở bên ngoài đợi con."

      Tịch Nguyệt đau lòng chịu được nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài.

      Lúc trước khi biết Thái Hậu chính là người hại Thẩm gia nhà nàng trong lòng nàng cũng vô cùng đau khổ, cũng vì vậy mà lại càng cẩn trọng khi đối xử với Thái hậu. Về sau nàng nghĩ thông suốt rồi, kiếp trước kiếp này giống nhau, người cũng thay đổi. Cho nên cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình mà lòng đối xử với Thái Hậu. Nhưng mà hôm nay bà lại sắp mất.

      Nghĩ đến những lời bà dặn dò, Tịch Nguyệt cắn môi lau nước mắt.

      Đợi Thẩm Tịch Nguyệt rời Thái Hậu lập tức cho truyền Cảnh Đế.

      tại người trong cung đều trông gà hóa cuốc, thấy Thẩm Qúy phi vừa khóc lóc rời Thái Hậu lập tức cho gọi Cảnh Đế cũng có rất nhiều phỏng đoán.

      Nhưng mà tại ai dám nhiều lời.

      Mà lòng nghi ngờ này chỉ duy trì đến sáng hôm sau được cởi bỏ.

      ai tưởng tượng được Cảnh Đế lại ở triều, công khai tuyên bố sắc phong Thẩm Qúy phi làm Hoàng hậu.

      Lời vừa ra triều đình rộ lên.

      Lúc này An đại nhân bước ra , tuy rằng Thẩm Qúy phi có sinh được hoàng tử nhưng lúc trước phong thưởng lớn rồi, tại đột nhiên sắc phong như vậy thỏa đáng.

      Cảnh Đế giận dữ trực tiếp ra lệnh kéo người ra ngoài đánh 20 trượng.

      Thân thể Thái Hậu tốt, tại lệnh sắc phong này tuy là thánh chỉ do Hoàng Thượng ban ra nhưng lại là do Thái Hậu cầu. đúng hơn đây là ý chỉ của Thái Hậu, là tâm nguyện cuối cùng của bà.

      Cho dù toàn bộ người trong triều phản đối cũng để ý. Đây là lời thông báo, phải xin ý kiến.

      Thẩm Tịch Nguyệt chỉ trở thành Hoàng Hậu mà ba ngày sau lập tức cử hành lễ sắc phong. Vội vàng như vậy, cho dù là người có đầu óc cũng biết nguyên do.

      Càng khiến cho mọi người kinh ngạc là Phó tướng và Lục Vương gia cũng đồng ý.

      Phó tướng có hai người con đều có phân vị cao trong hậu cung mà vẫn có thể cam tâm để Thẩm Tịch Nguyệt lên ngôi vị Hoàng Hậu những người khác còn có thể gì chứ?

      chỉ Phó tướng mà còn cả Lục Vương gia, lần này lại hề tranh cãi với Hoàng Thượng, điều này cũng khiến cho mọi người giật mình.

      Tin tức triều trong nháy mắt truyền vào hậu cung.

      Cho dù là Tịch Nguyệt cũng ngây ngốc khi nghe tin này. Nàng thể ngờ Thái Hậu lại đối xử với nàng như vậy.

      Qủa thực là nàng chỉ còn thiếu lý do vô cùng mạnh mẽ để bước lên hậu vị. Nàng có thể là Thẩm Qúy phi, thậm chí có thể là Hoàng quý phi nhưng nếu muốn trở thành Hoàng Hậu khó càng thêm khó. Vậy mà Thái Hậu lại giuos nàng.

      Tịch Nguyệt nhắm mắt, trong lúc mờ mịt dường như hiểu tất cả đều là ý trời.

      Kiếp trước Thái Hậu hại Thẩm gia bọn họ, kiếp này dường như tất cả đều đền bù cho nàng. Từ khi nàng tiến cung Thái Hậu luôn bảo vệ nàng. Hoàng Thượng nửa năm bước vào cung khác mà Thái Hậu cũng hỏi nhiều câu.

      chỉ vậy, ràng thân thể bà tốt, sinh mệnh bị đen dọa mà lại muốn để nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu vào lúc này.

      Tịch Nguyệt thể tâm tình chua xót trong lòng mình lúc này, chỉ ngây ngốc đứng ở đó.

      Trong lúc nàng còn ngu ngơ Lai Hỷ dẫn đội thái giám đến.

      ---

      Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Trẫm phụng ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, dựa theo phong tục và lễ giáo, trong hậu cung thể thiếu mẫu nghi. Nay thiên hạ ổn định mà hậu cung vẫn chưa có người đứng đầu. Qúy phi Thẩm thị ý phạm tính thành, huy tố trứ. Thẩm thị có trách nhiệm lại hiền lành nhân hậu, địa vị đứng đầu hậu cung, nay lập làm Hoàng Hậu, thông cáo muôn nơi. Trẫm tuân theo tổ huẩn, cử hành đại lễ phong Qúy phi thành Hoàng Hậu."

      (Editor: Cái đoạn phong hậu này, mọi người xem qua rồi thôi nhé. Mình thể hiểu nổi là trong thánh chỉ có viết cái gì nên đành chém gió lung tung, mọi người thông cảm :-(( bạn nào đọc cv mà hiểu nó viết cái gì có thể PM cho mình để mình sửa )

      ---

      tại kẻ ngốc cũng hiểu Thẩm Tịch Nguyệt thực vinh quang bước lên ngôi Hoàng Hậu rồi.

      Trước đó cũng có người nghĩ khi nào nàng tiến thêm bước nhưng mà lần này lại tiến từ Qúy phi lên Hoàng Hậu quả thực khiến cho nhiều người kinh ngạc, chỉ có kinh ngạc mà còn thán phục và nàng được Thái Hậu chiếu cố như vậy.

      Trong cung rất nhiều phi tần, người giỏi ninh nọt lại càng ít. Khi Thái Hậu bệnh nặng cũng có ít người ngày ngày đến thăm để ninh nọt nhưng tất cả tính kế đều thành công. ai ngờ người Thái Hậu tin tưởng nhất vẫn là Thẩm Qúy phi.

      , tại còn là Thẩm Qúy phi nữa, chỉ cần ba ngày, chỉ cần ba ngày sau là Thẩm Qúy phi trở thành nữ chủ nhân mới của hậu cung này.

      Ba ngày sau, nàng còn là Thẩm Qúy phi nữa, mà là --- Hoàng Hậu.

      Hoàng cung này, cuối cùng cũng rẽ sang trang sử khác.

      Thẩm Tịch Nguyệt ban đầu có danh tiếng gì hơn nữa gia thế lại hề hiển hách, cuối cùng lại hề dựa vào gia tộc mà bước lên ngôi vị Hoàng Hậu.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 180.
      Editor: trang bubble ^^

      Bởi vì thân thể Thái hậu tốt lắm, mà bà lại kiên trì muốn thấy Thẩm Tịch Nguyệt lên hậu vị.

      Vì vậy lần này lại bắt đầu bận lu bù.

      Trong ngày thường, chuyện đại điển phong hậu như vậy tất nhiên là phải chuẩn bị năm rưỡi, nhưng thực tế cũng chờ người, mà Cảnh đế lại nóng lòng thỏa mãn tâm nguyện của Thái hậu.

      Trong khoảng thời gian này ngược lại bân rộn ra hình dáng gì.

      Tịch Nguyệt càng là đến cả thời gian ngủ cũng có.

      Ai cũng biết, Thái hậu kiên trì được bao lâu.

      Có điều bởi vì thời gian quá mức cấp bách, tất cả có thể lượt bớt cũng đều lượt bớt. Như thế xem ra, đây cũng là lần đại điển sắc phong đơn sơ nhất.

      Có điều cho dù là đơn sơ có gì cả, mọi người cũng là chạy theo như vịt đối với vị trí này.

      Tịch Nguyệt bận bịu cả ngày, bây giờ là thời gian canh hai, nàng mới vừa nghỉ ngơi.

      Cẩm Tâm khuyên lơn: "Chủ tử kiên trì mấy ngày, chờ qua mấy ngày này, tất cả rồi tốt đẹp."

      Tịch Nguyệt mệt mỏi cười: "Ngươi cũng nghỉ ngơi . Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."

      Cẩm Tâm cười theo chủ tử, nỉ non: "Chủ tử, sao em cảm thấy giống với nằm mơ vậy nhỉ."

      Tình hình vào cung lúc trước thoáng như vẫn còn ở trước mắt, nhưng bây giờ lại lập tức sắp lên hậu vị rồi. Đừng người khác, chính là bản thân Tịch Nguyệt cũng sâu sắc dám tin.

      Chẳng qua là nàng lại rất nhanh lắng lại.

      " ra cho dù là làm hoàng hậu, ta vẫn là ta, chúng ta từng bước đến hôm nay, tuy thể con đường này trôi chảy nhưng cũng phải là đường nhấp nhô. Cho dù là sau này làm hoàng hậu, cũng giống như vậy. Nếu vào cung, chính là muốn ngày kia có thể lên vị trí cao nhất này. ở địa vị cao, Bổn cung mới có thể bảo vệ thứ mình muốn tốt hơn."

      Cẩm Tâm nghe vậy, gật đầu, có điều trong miệng cũng phải như vậy: "Chủ tử còn cũng phải đường nhấp nhô, còn phải nhấp nhô như thế nào mới xem như nhấp nhô ? Ngài và hoàng thượng thiếu chút nữa rơi xuống vách đá, còn có chuyện bệnh đậu mùa. Đều là chuyện lớn mất mạng mà. Mặc dù cái này, ám hại trong hậu cung này làm sao luôn ít ?"

      "Có các ngươi ở bên cạnh ta, cho dù là có những vấn đề này, vậy có quan hệ gì. Luôn qua."

      Tịch Nguyệt mỉm cười.

      Bên này, chủ tớ Tịch Nguyệt chuyện đêm khuya, bên kia ngủ như nhau, còn có rất nhiều người có tâm tư.

      Mà Phó Cẩn Dao chính là người trong đó.

      Trúc Hiên.

      Đêm khuya, Phó Cẩn Dao vẫn ngồi ở lầu các Trúc Hiên, nhớ lại lúc đầu nàng chuyển đến Trúc Hiên, mỗi lần hoàng thượng sang đây thăm nàng, trang@d#d#l#q#d@bubble hai người viết chữ vẽ tranh, đánh đàn khiêu vũ ở nơi lầu các này, rất vui sướng.

      Nhưng hôm nay, lại muốn sắc phong khác làm hậu, mà kia còn là Thẩm Tịch Nguyệt mà nàng vẫn luôn để vào mắt.

      Từ nàng chính là thích hoàng thượng, vì hoàng thượng thậm chí nàng có thể hại tỷ tỷ của mình, nhưng tại sao, tại sao quay đầu lại cuối cùng nàng lấy được gì cả chứ?

      Cho dù là hồ ly tinh Phó Cẩn Nghiên kia cũng có thể thấy hoàng thượng thêm vài lần, chỉ có nàng, chỉ có nàng hoàng thượng thèm để ý chút nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng muốn nhìn lâu nàng chút.

      ai biết nàng đau khổ đến cỡ nào, đau đớn đến cỡ nào.

      Vân Lam, Vân Tuyết hầu hạ ở bên cạnh, nhìn chủ tử ngừng viết chữ, khuyên nhủ: "Chủ tử, đêm khuya, ngài sớm chút nghỉ ngơi ."

      Phó Cẩn Dao cũng phản ứng lại, vẫn tiếp tục viết.

      Vân Lam đứng ở nghiêng phía sau, từ xa nhìn lại lại tràn đầy đều là chữ "".

      Trong lúc nhất thời càng có chút lạnh lẽo.

      "Chuyện của bổn cung, các ngươi bớt can thiệp vào. Chẳng lẽ hai nha hoàn bọn ngươi cũng muốn quản nhiều việc đâu đâu của bổn cung?"

      Làm như nghĩ tới điều gì, Phó Cẩn Dao càng thêm khó chịu, trực tiếp xé toạt chữ này.

      "Thái hậu, Thái hậu, đều là bà ta, đều là lão bà kia, nếu như phải là bà ta làm sao Thẩm Tịch Nguyệt lên hậu vị. Từ Bổn cung vào cung, bà ta chính là vẫn thích Bổn cung, hôm nay sắp chết còn muốn tính toán. Tại sao bà ta mau chóng chết , tại sao mau chóng chết?" Giọng Phó Cẩn Dao hàm chứa oán độc.

      Có lẽ lời nàng khiến tâm thần hai nha hoàn đều rạn nứt.

      Nếu như lời này của chủ tử để người khác biết được, bọn họ là tội lớn đấy, cho dù là giết cửu tộc cũng quá đáng.

      Vân Tuyết khuyên giải: "Chủ tử chớ nên bậy, chúng ta tuyệt đối thể liều như thế."

      Phó Cẩn Dao hừ lạnh: "Lỡ lời? Như vậy tính là lỡ lời gì? Nơi này chẳng qua cũng chỉ có hai người các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn có thể bán đứng ta?" Dứt lời ngờ vực nhìn hai người.

      Vân Lam, Vân Tuyết vội vàng quỳ xuống lại dám .

      Phó Cẩn Dao hừ lạnh tiếng.

      "Rốt cuộc làm sao, làm sao mới có thể khiến Thẩm Tịch Nguyệt leo lên hậu vị đây? A, đúng rồi! Nếu như Thái hậu chết ngay bây giờ, nếu như Thái hậu chết ngay bây giờ, vậy trong vòng ba năm hoàng thượng tất nhiên phong hậu. Đúng, Thái hậu phải chết, Thái hậu phải lập tức chết. . . . . ."

      Phó Cẩn Dao tự mình lầm bầm lầu bầu quả khiến hai nha hoàn sợ đến đều muốn điên rồi.

      Ý đồ mưu hại Thái hậu, đây là tội lỗi bao lớn, bọn họ dám nghĩ nhưng thể cái gì cũng trông nom.

      Bọn họ cũng có người thân ở Phó gia đấy, khi chuyện này bị tra ra, vậy bọn họ đều chắc chắn phải chết thể nghi ngờ.

      Hai người ngừng dập đầu: "Chủ tử, vạn lần được, vạn lần được đâu, ngài còn phải cân nhắc hành vi sau này. D!^Nd+n(#Q%*d@n Nếu khi chuyện này bại lộ, hậu quả kia khó mà lường được! Van ngài suy nghĩ nhiều hơn ."

      Tâm tình Phó Cẩn Dao có chút kích động, nhiều lần hoà hoãn hơi thở ở ngực.

      Lúc lâu, nhìn hai người này.

      "Các ngươi đều là tâm phúc của Bổn cung, Bổn cung tin tưởng các ngươi, mới có thể những thứ này, nhưng phải là cho các ngươi cơ hội dạy dỗ ta."

      "Nô tỳ dám."

      " dám đàng hoàng cho Bổn cung." Phó Cẩn Dao hung tợn.

      Đợi đến khi hai người ra ngoài, đều cảm thấy sau lưng ướt mồ hôi hồi.

      Vân Tuyết ổn định tâm thần chút, dặn dò Vân Lam: "Dâng điểm tâm, chủ tử đây là cực kỳ tức giận, chỉ là nàng tuyệt đối làm như vậy."

      Vân Lam gật đầu.

      Đêm khuya.

      bóng đen thoáng qua cửa chính Trúc Hiên.

      Mà người chính là Vân Lam.

      Sáng sớm, Phó Cẩn Nghiên thức dậy thấy vẻ mặt Tú Nhi bên cạnh có chút tốt.

      " xảy ra chuyện gì sao?" Ngày mai chính là đại điển phong hậu, trong cung này vô cùng bận rộn.

      Tú Nhi quả là gấp gáp: "Sáng sớm, Vân Lam tới đây đưa tin tức. Huệ phi nương nương điên rồi, nàng ta vì ngăn cản hoàng thượng phong Thẩm quý phi làm hoàng hậu, vậy mà muốn hại chết Thái hậu."

      Phó Cẩn Nghiên lảo đảo cái, nghĩ cũng nghĩ đến, Nhị tỷ này của nàng lại nghĩ như vậy.

      "Ngươi cái gì? có đáng tin?"

      Tú Nhi cũng nóng nảy, làm sao có thể sốt ruột, khi việc bại lộ, vậy Phó gia tất nhiên sắp xảy ra tai họa. Người thân của nàng cũng đều ở Phó gia!

      "Vân Lam Huệ phi nương nương chỉ là như vậy, cũng vẫn có giao phó họ làm, nhưng tình huống cụ thể cũng chưa biết chừng. Chúng ta nhất định phải lập tức nghĩ ra biện pháp!"

      Phó Cẩn Nghiên quyết định nhanh: "Chuyện như vậy vạn thể để cho hoàng thượng biết. Nếu giận chó đánh mèo xuống, Phó gia chúng ta cũng rơi xuống trái cây gì ngon. Thừa dịp trong cung đều bận rộn chuyện phong hậu. Ngươi lập tức sắp xếp mấy tâm phúc, trông coi Trúc Hiên, tuyệt đối thể có chút vấn đề gì. Lúc này dù là báo cho trong nhà, cũng vô ích rồi, chúng ta nhất định phải ngăn lại, chỉ cần kiên trì đến ngày mai đại điển phong hậu kết thúc là được. Chuyện này thà tin rằng có còn hơn là !"

      "Dạ, nô tỳ biết. Bây giờ, nô tỳ an bài." Tú Nhi vừa muốn ra khỏi cửa.

      "Chờ chút." Phó Cẩn Nghiên gọi Tú Nhi lại.

      "Hôm nay, ca ca vào cung, ngươi sắp xếp xong, chúng ta lập tức đến đường ca ca phải qua chờ, nhất định phải gặp . Ca ca tài trí nhanh nhẹn, quan hệ với hoàng thượng cũng giao hảo, có lẽ nghĩ được biện pháp tốt hơn."

      "Dạ!"

      Hai người bèn bắt đầu hành động.

      Tú Nhi cũng là người lanh lợi, chỉ trong chốc lát sắp xếp tất cả thỏa đáng.

      Lúc này Phó Cẩn Nghiên thèm nghĩ tới ám vệ hoàng thượng, cho dù là bọn họ suy đoán, nàng cũng chẳng hề làm điều gì phải cả? Nhìn chằm chằm tỷ tỷ mình, điểm này tính là phạm sai lầm chứ?

      Sau đó lại dẫn Tú Nhi chờ ở đường Phó Cẩn Du vào cung.

      Nghĩ đến cũng đúng, nếu như phải trước đó nàng giao hảo với Vân Lam, hôm nay cũng biết được tin tức này. Vân Lam ngừng chịu uất ức ở chỗ Phó Cẩn Dao, trong lòng nàng ấy khó chịu, cũng nghĩ tới phản bội chủ tử, nhưng lần này nàng ấy sợ.

      Làm sao sợ, chủ tử lại dám suy nghĩ chuyện lớn mưu nghịch như vậy, nàng ấy vạn dám ở tiếp như thế.

      Cũng chính là vì vậy, nàng ấy báo cho Phó Cẩn Nghiên, để Phó gia tìm cách.

      Hôm nay Phó Cẩn Du chính là đến vì chút công việc của đại điện phong hậu này, 0di33xn0dafnl330fys0doon mấy ngày nay vào cung mỗi ngày.

      Thấy Phó Cẩn Nghiên bên cạnh cây, nhíu mày, lúc này, tại sao nàng lại chờ ở chỗ đó?

      Thấy nàng giương mắt nhìn , Phó Cẩn Du thương lượng với Lai Phúc công công bên cạnh.

      "Lai Phúc công công, có thể để cho ta hai câu với muội muội hay ?"

      Lai Phúc liếc mắt nhìn Phó Tiệp dư, cười đồng ý : "Đó là tự nhiên, Đại Học Sĩ xin mời."

      Phó Cẩn Du hơi gật đầu, chạy đến chỗ Phó Cẩn Nghiên.

      Ngược lại Lai Phúc cũng coi như hiểu chuyện, cũng hành động, khoảng cách cũng coi như xa chút.

      Lúc này bên cạnh Phó Cẩn Du chỉ có hai huynh muội. Tú Nhi cũng đứng xa chút.

      Còn chưa chờ hỏi thăm, nghe Phó Cẩn Nghiên mở miệng: "Thời gian cấp bách, ta tóm tắt, rạng sáng hôm nay ta nhận được tin tức của Vân Lam, Nhị tỷ vì ngăn cản Thẩm quý phi lên hậu vị, ngờ lại trù tính muốn giết Thái hậu để ngăn trở đại điển của nàng ấy. Tuy tại cũng chưa sắp xếp mấy người tâm phúc các nàng làm cái gì, nhưng tình huống cụ thể cũng chưa biết chừng. Ta sắp xếp người trông coi Trúc Hiên nhưng rốt cuộc nhân thủ của ta lại có hạn, lại biết rốt cuộc Nhị tỷ muốn làm cái gì, mong rằng ca ca hỗ trợ nhiều hơn."

      Phó Cẩn Nghiên tốc độ cực nhanh, nhưng Phó Cẩn Du vẫn hít hơi khí lạnh, làm sao cũng nghĩ đến, Nhị muội của lại hồ đồ như vậy. Năm đó hại Cẩm Tú như thế lại biết hối cải. Hôm nay lại mưu toan đặt cả nhà nướng lửa.

      Ổn định lại tâm thần, cẩn thận ngẫm lại, bình tĩnh .

      "Người bên cạnh nàng ấy cũng thể nỗ lực làm những thứ này, nàng ấy cũng có loại thuốc nào, nếu như muốn hại người nhất định phải mượn ngoại lực. Ngoại lực này dĩ nhiên là thế lực Phó gia chúng ta. Ở trong cung, ngươi chỉ cần tạm thời đề phòng tốt nàng ấy là được. Những thế lực kia để ta xử lý. Chỉ cần người nào giúp nàng ấy, nàng ấy có cơ hội hạ độc thủ." Phó Cẩn Du cũng có thời gian trách mắng lên án mạnh mẽ muội muội như thế nào, vội vàng nghĩ phương án giải quyết tốt nhất.

      "Trong cung bên này, ngươi còn phải tốn nhiều tâm trí, ngăn được thẳng thắn với hoàng thượng. Tuy lường trước có lẽ nhà chúng ta thất thế, nhưng dù sao cũng tốt hơn chém đầu cả nhà."

      Phó Cẩn Nghiên gật đầu.

      Nàng đương nhiên cũng làm dự tính xấu nhất.

      "Chỉ hy vọng Nhị tỷ cũng chỉ chút mà thôi, xằng bậy." Nàng thở dài.

      Phó Cẩn Du nhíu lông mày, cũng lo lắng.

      Từ nàng ấy xem Cảnh đế trở thành tất cả. là dám làm chuyện như vậy, trang@dđlqđ@bubble editor cũng nằm ngoài dự đoán của .

      Nhưng mà cũng thở dài, chỉ dặn dò: "Được rồi, chúng ta lập tức làm chuyện mình phải làm, mặc kệ như thế nào phải nhớ kỹ điểm, chúng ta đều là người Phó gia."

      Phó Cẩn Nghiên cắn môi gật đầu.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :