1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 171.
      Editor: trang bubble ^^

      Đợi Cảnh đế tới Ngự Hoa Viên, nơi này rối nùi.

      Tiểu Chu đại nhân trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ quần áo xốc xếch kia.

      Mọi người vừa nhìn, càng là mảnh xôn xao, ai có thể giật mình, đôi nam nữ này lại là Chu đại nhân và Công chúa Địch Ngoã.

      Nghĩ tới đây, Chu đại nhân cũng nhà xí rất lâu về, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ra lại là như thế.

      Công công (cha chồng) với con dâu, đây là bí mật Hào Môn thế nào.

      Chu công công xấu hổ mặt đỏ bừng, ngược lại Công chúa Địch Ngoã cũng hết sức hốt hoảng, lại là bộ dáng bình thường.

      "Ai tới cho trẫm, rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì."

      Tiểu Chu đại nhân trừng phụ thân mình, có lẽ dường như quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, phịch tiếng, quỳ xuống.

      "Vi thần cầu xin hoàng thượng làm chủ, phụ thân để ý nhân luân, ba phen mấy bận có chuyện cẩu thả với thê tử thần, thần nghĩ lấy đại cục làm trọng, cũng nhiều lời, chỉ có thể đề phòng chặt chẽ. Nhưng mà hai người này lại chẳng biết xấu hổ như thế, trong nhà được, bèn trộm tình trong hoàng cung nội viện. Bọn họ rảnh xem ta, chính là lại đặt tôn nghiêm hoàng gia ở chỗ nào?"

      Nhìn tiểu Chu đại nhân đúng là tức điên, hoàn toàn chú ý những thứ kia, chính là trực tiếp mở miệng.

      Mà Chu đại nhân nghe được lời này, cũng bùm cái liền quỳ xuống.

      Cuống quít dập đầu: "Hoàng thượng chuộc tội, cựu thần ngu muội, cựu thần đáng chết. . . . . ."

      Trong ngày thường người khác chưa từng thấy Chu đại nhân như thế, nghĩ đến lúc trước có thể gả nữ nhi của cho Lục vương gia, chính là có thể thấy được gia thế hiển hách, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này.

      Thấy vậy hai người cũng quỳ xuống, Công chúa Địch Ngoã cũng quỳ xuống, có điều lại ngôn ngữ thành khẩn: "Hoàng thượng, chuyện cảm tình còn gì tới đúng hay sai. Tiểu Chu đại nhân bận bịu cung vụ mỗi ngày, chưa từng đối xử ta tử tế. La Lệ Toa thông hiểu tình hình nước Nam Thấm, nhưng lâu dài, trẻ tuổi chiếm được trượng phu an ủi, vườn nhà trống, tịch mịch buồn khổ, vì sao lại thể có người khác? Nam tử còn có thể tam thê tứ thiếp, chẳng lẽ nử tử lại nhất định phải theo người tới cuối, thể đạt được hạnh phúc?"

      Lời vừa ra khiến mọi người khiếp sợ.

      Nhìn công chúa La Lệ Toa này hẳn là cảm thấy, quả hồng nhan họa thủy, nghĩ tình hình nước Địch Ngoã này, trong lòng cũng bắt đầu chú ý.

      Quả man di.

      Tác phong là cởi mở quá nhiều.

      Cảnh đế làm như vô cùng tức giận, có điều cuối cùng có nhiều lời gì đối với công chúa La Lệ Toa này, người khác lại nghĩ, dù nàng hoà hợp như thế nào nhưng luôn là thân công chúa.

      "Chu đại nhân vô đức vô năng, tổn hại nhân luân, thể tiếp tục ra sức vì nước, miễn công vụ hữu, công việc cụ thể, sau đó trong triều đình làm nhận định tiếp. Về phần Tiểu Chu đại nhân, trước điện thoả đáng, nhất trí xử lý cùng với phụ thân mình."

      Xử lý hoàn tất hai cha con, Cảnh đế cau mày nhìn về phía công chúa La Lệ Toa, phụ tử Chu thị này xử lý tốt, nhưng Công chúa Địch Ngoã này! Luôn phải chú ý tình nghĩa hai nước.

      Hôm nay xem ra, để công chúa này trở lại Chu gia thỏa đáng.

      Thở ra hơi sâu, Cảnh đế dường như gắng gượng: "Công chúa La Lệ Toa sinh ở Địch Ngoã, cũng hiểu tình hình nước ta. Chuyện như vậy, thích hợp tiếp tục giữ thêm. biết các vị ái khanh có chủ ý gì?"

      Cảnh đế nhìn những đại thần mấu chốt theo sang đây xem.

      Lúc này mọi người cũng đều là cúi đầu, chuyện như vậy, chính là vương công đại thần miệng đầy Nhân Nghĩa Đạo Đức trong ngày thường, cũng tiện thêm cái gì. Nếu là bình thường, chính là dìm lồng heo cũng quá đáng, nhưng đây lại là Công chúa Địch Ngoã. Chuyện này liên quan tới bang giao hai nước, dù cho cảm thấy Công chúa Địch Ngoã này mới là đầu sỏ gây nên, nhưng ruồi bọ bâu trứng có khe, Chu đại nhân này là cũng quá hiền hậu rồi.

      Dù như thế nào, Công chúa Địch Ngoã này cũng là củ khoai lang phỏng tay, cho dù làm thế nào cũng thỏa đáng.

      Mọi người đều trầm mặc, công chúa La Lệ Toa này lại lên tiếng.

      "Chỉ cần Chu đại nhân đồng ý lấy ta, ta tình nguyện Hòa Ly tái giá."

      Lời vừa ra, mọi người đều kinh ngạc, quả là xuất vở kịch cẩu huyết lớn.

      biết làm sao lại nhìn Chu đại nhân giống như lại sắp bất tỉnh.

      Mà Tiểu Chu đại nhân lại là mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm hai người này.

      La Lệ Toa chính là nhìn chằm chằm Chu đại nhân.

      Mọi người đều là hiểu, ai cũng hiểu sao Chu đại nhân nếp nhăn đầy mặt lại hợp ý Công chúa Địch Ngoã hơn so với Tiểu Chu đại nhân vô cùng nhã nhặn. Lại nghĩ chút tường viện mình, chính là thấp thỏm vài phần.

      Xem ra cũng thể hoàn toàn chẳng ngờ!

      Cuối cùng Chu đại nhân làm được xem ánh mắt khác thường của mọi người, hơn nữa, vốn cũng nghĩ có thể cùng La Lệ Toa này như thế nào.

      Lúc trước nàng hơi chủ động, chịu nổi hấp dẫn, chính là tới mức độ hôm nay.

      Có lẽ, trừ nhi tử oán hận, phu nhân oán giận, đồng liêu khinh bỉ, hoàng thượng khiển trách, càng là chẳng đạt được gì.

      Hồng nhan họa thủy!

      "Vi thần tự biết phạm phải sai lầm lớn, tuyệt đối dám sai càng thêm sai!"

      La Lệ Toa lung lay hồi, làm như thể chịu đựng, 0di33xn0dafnl330fys0doon rất lâu, mở mắt ra: "Ngô Hoàng bệ hạ, La Lệ Toa thỉnh cầu có thể Hòa Ly với phu quân."

      Lúc này ý kiến của Tiểu Chu đại nhân hình như chẳng quan trọng như vậy.

      Lại , nàng nên lấy được chính là tờ hưu thư, nhưng hôm nay, chính là bởi vì thân phận nàng, nàng có thể lấy được chỗ tốt mức độ lớn, ví như, Hòa Ly.

      Cảnh đế nhìn thoáng qua mọi người, thở dài : " như vậy, công chúa cứ ở tạm trong cung trước . Hả?" Chần chờ chút, tiếp: "Nghi Lan viên ."

      La Lệ Toa hành lễ tạ ơn.

      Chuyện chính là giải quyết xuống như vậy, nhưng trong lòng mọi người ai có ý nghĩ của mình.

      Chu gia trải qua chuyện này, sợ rằng sắp sa sút hoàn toàn.

      Dĩ nhiên là Công chúa Địch Ngoã thể sống lâu ở trong cung, sau đó như thế nào cũng chưa biết chừng.

      Nếu như trảo chu yến hôm nay, dễ thấy cũng phải là ba đứa bé mà là người tham gia bữa tiệc.

      cần mất lúc, tin tức này truyền khắp, chỉ trong cung biết, sợ là bên ngoài nhà hơi có thể diện cũng biết được tất cả chuyện trong cung này để lộ ra.

      Hoàng thượng có ý định giấu diếm, đương nhiên bọn họ cũng là vui với thêm đề tài chuyện phiếm trà dư tửu hậu.

      Sau đó bữa tiệc này đúng là cử hành như thường, chẳng qua có lẽ rất nhiều người cũng yên lòng.

      Chuyện này, quả bùng nổ mạnh mẽ!

      ***

      Đêm khuya.

      Tuy trong phòng cũng huân hương, nhưng vẫn là ngọt ngấy kinh người.

      Cảnh đế lật người xuống từ người Tịch Nguyệt.

      Thở hổn hển.

      Thuận tay ôm Tịch Nguyệt vào trong lòng mình. Cảnh đế vỗ về phía sau lưng nàng.

      "Tối nay nàng có chút mệt. Chỉ nhận lần mệt mỏi như vậy." tay kia của Cảnh đế nắm cằm nàng, chính là lại muốn hôn.

      Tịch Nguyệt tới gần, hai người lại hôn lúc lâu.

      Kéo chăn người, Tịch Nguyệt hỏi "Hôm nay cảnh bắt kẻ thông dâm hoàn toàn mới này, chính là bất ngờ mà hoàng thượng ?"

      Cảnh đế xoa tóc nàng: " xem kịch đựơc, cảm thấy tiếc nuối?"

      "Dĩ nhiên là ." Nhíu mày.

      Cảnh đế cười ấm áp: "Lại bộ mặt ngại ngùng, tin tức như vậy nghe chút được."

      Nếu lúc này Tịch Nguyệt còn có gì hiểu, đó chính là giả bộ ngu rồi, Tịch Nguyệt làm được loại giả bộ ngu trần trụi này, cũng thèm làm.

      "Công chúa cũng như là con hát hoá trang lên sân khấu!"

      Lời này có chút chua, có điều Cảnh đế cũng muốn nghe.

      Nghe Công chúa Địch Ngoã muốn ở tạm trong cung, 0di33xn0dafnl330fys0doon hậu cung phi tần này lại là cắn nát cái răng ngà.

      Dù có thủ đoạn, nhìn dung mạo phối hợp loại tính tình này của Công chúa Địch Ngoã cũng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lo lắng.

      "Cho dù nàng ta là con hát hay cũng liên quan tới trẫm. Trẫm chỉ thích mình Nguyệt nhi."

      Phải tần số lúc này của hoàng thượng và Tịch Nguyệt, chút. Tịch Nguyệt thực cho rằng, Công chúa Địch Ngoã này đúng là con hát hay. Nếu , làm sao lại có thể đùa bỡn phụ tử Chu gia xoay quanh.

      Hơn nữa, quả có lẽ chuyện cũng như ý Cảnh đế.

      Cảnh đế chán ghét đối với thế gia, giống như ruồi muỗi.

      Nghĩ đến mờ ám trong chuyện này, cần cũng biết.

      Nhưng hình như là Cảnh đế cho rằng Tịch Nguyệt ghen, sắp xếp công chúa Địch Ngoã trong cung, phải hậu cung phi tần này cũng nên lo lắng như thế sao?

      Tịch Nguyệt chỉ ôm cổ , có nhiều lời.

      Cảnh đế ôm Tịch Nguyệt lát, chính là lời ít mà ý nhiều lại lần chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên hôm nay. Tịch Nguyệt cười lông mày cong cong.

      ra lúc vẫn chưa vào cửa, Đào Nhi tình cảm dào dạt kể hoàn chỉnh chuyện này. về phần phương thức diễn dịch này, dĩ nhiên là thú vị hơn so nay Cảnh đế kể nhiều.

      Có điều cho dù như thế, nàng cũng bỏ tính tích cực của hoàng thượng đại nhân.

      Hai người giỡn, ngược lại cũng sinh động.

      Sau đó, Nguyệt Nhi tổng kết: "Hoàng thượng chính là cố ý, ngài như vậy, sau này sợ rằng Chu đại nhân bao giờ xuất nữa. chỉ như thế, sợ là các vị đại nhân cũng lo lắng kiều thê mỹ thiếp trong nhà rồi."

      Cảnh đế cười giống như con hồ ly: "Đều là muốn cho bọn họ có chút cảm giác nguy cơ. Là muốn để cho bọn họ biết, cho dù là hậu trạch mình cũng chưa chắc an ổn. Bận rộn dĩ nhiên là có tâm tư trông nom những người khác."

      Lời này chỉ tốt ở bề ngoài, có điều Tịch Nguyệt luôn là người lanh lợi, chịu hỏi nhiều.

      Chuyện triều đình, hoàng thượng muốn , có nghĩa là nàng có quyền lợi phát biểu ý kiến của mình.

      Cảnh đế cũng cảm thấy lúc này nàng có gì ổn, cười bắt đầu tới gia đình ai đó nhà cao cửa rộng yên.

      Tịch Nguyệt nghe thầm kinh hãi, Cảnh đế lại biết tất cả chuyện trong kinh này sao?

      e dè tất cả cho nàng biết, trang #ddlqd# bubble rốt cuộc là tốt, hay là tốt?

      Nhìn ánh mắt Tịch Nguyệt có chút nghi ngờ.

      Cảnh đế hôn trán nàng: " nên nhìn trẫm như vậy, trẫm thể chịu đựng nàng hoài nghi. Ta nàng!"

      Tịch Nguyệt biết tại sao mình lại thể cảm xúc ra, hình như trải qua mấy ngày nay, nàng càng ngày càng khống chế được tâm tình mình. Ngay cả biết vậy là tốt, nàng lại nhiều lần phạm sai lầm!

      ra điểm này hoàn toàn là Tịch Nguyệt tự mình nghĩ sai rồi.

      Nàng cũng như trước kia, cho dù là có nghi vấn nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên, lúc này Cảnh đế lại khác biệt với trước kia, đối xử lòng với nàng 12 vạn phần. Kể từ đó, dĩ nhiên là có thể quan sát được biến hóa rất của nàng.

      "Thần thiếp còn lâu mới nghi ngờ ngài." Nàng nũng nịu câu.

      Cảnh đế thoáng nhếch nụ cười, nhiều lời đề tài này.

      Nếu nhiều lời, đương nhiên Tịch Nguyệt cũng dây dưa đề tài này.

      Thời gian trong chốc lát, chỉ thấy Tịch Nguyệt lại chuyện khác, trêu chọc Cảnh đế thoải mái cười tiếng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 172.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Công chúa Địch Ngoã tiến vào trong cung, hậu phi này cực kỳ chú ý, vốn là Thẩm quý phi mình chuyên sủng Tiêu Phòng, hôm nay lại tới Công chúa Địch Ngoã nữa, tuy chỉ là ở tạm, nhưng ngẫm nghĩ nhân phẩm của nàng ta, mọi người ai lo lắng.

      man di này, nào có cái gì xấu hổ có thể ?

      Tự nhiên, lại có người tâm tư nặng, ngược lại hi vọng La Lệ Toa có thể tranh đoạt hoàng thượng, cứ như vậy, đúng là cũng có thể bằng cách khác đè xuống phong quang của Thẩm quý phi này.

      Chỉ cần người khác có thể thành công, chính là ai cũng có cơ hội.

      Khánh An cung.

      "Chủ tử, chúng ta cái gì cũng trông nom sao? Công chúa Địch Ngoã này tiến vào trong cung, thậm chí rất nhiều người cũng tốt! Nghĩ đến thời điểm trước, Công chúa Địch Ngoã này phải là thích Lục vương gia sao? Hoàng thượng cũng có mấy phần tương tự với Lục vương gia, khó đảm bảo lại coi trọng hoàng thượng, ngài vẫn sớm tính toán tốt hơn." Đào Nhi có chút lo lắng.

      Hôm nay Quả Nhi có ở đây, họ cũng thuận tiện nhiều lời .

      Tuy những nha đầu này phải nhạy bén quá mức gì, nhưng sau đó lúc nào cũng nhớ lại cảnh tượng ngày đó.

      Bản lĩnh Quả Nhi cực nhanh cũng để cho bọn họ hiểu hai.

      Nhưng nếu chủ tử cái gì, dĩ nhiên là họ cũng nhiều lời.

      Trừ vài lời quan trọng, ngược lại việc khác cũng như bình thường.

      Tịch Nguyệt cười để ly trà của mình xuống: "Hoàng thượng tin chìu người nào, lại ở đâu là Bổn cung có thể chi phối hay sao? Đừng là thân phận Bổn cung như vậy, cho dù là hoàng hậu vẫn còn, cũng tuyệt đối ra lời như vậy."

      "Chủ tử, lời này thể như vậy. Dù sao ngài vẫn phòng ngừa rắc rối có thể xuất ." Đào nhi sâu sắc cảm thấy chủ tử lơ là.

      "Cho dù là như thế, Bổn cung cũng nên quản nhiều." Giọng Tịch Nguyệt nhàn nhạt, chỉ là Cảnh đế chưa vào cửa ngược lại tích tụ buồn bực rồi.

      Bên cạnh, Lai Hỉ nhìn sắc mặt của chủ tử ngầm u ám, càng rụt rè hơn.

      Mấy ngày nay nhìn hiểu, Nguyệt Nhi cũng thích nóng bỏng đối với giống như biểu vậy. Nhưng cho dù như thế, luôn là cho rằng, có lẽ trước đó quá mức tận tình, tổn thương lòng của nàng, chỉ cần đối xử tốt với nàng, cuối cùng nàng cảm động.

      Nhưng cũng thấy khuôn mặt mềm mại của nàng, chỉ là nghe lời của nàng lạnh nhạt có bao nhiêu tình cảm, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy, thoải mái, thậm chí là thể chịu được.

      "Nô tỳ gặp qua hoàng thượng." Quả Nhi bưng cháo Bát Bảo từ phòng bếp về, thấy Cảnh đế đứng ở cửa.

      Tịch Nguyệt ở trong phòng, nghe được tiếng Quả Nhi đương nhiên cũng biết Cảnh đế đến.

      Nếu đến, Cảnh đế bèn xốc rèm vào cửa.

      "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

      "Ừ, đứng dậy ." Trong khi chuyện cũng hoàn toàn lạnh nhạt.

      Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt nghĩ, tất nhiên là lời của nàng ở trong nhà bị nghe được, nhưng nàng cũng cảm thấy có gì ổn thoả.

      Cảnh đế phất phất tay, chỉ thấy cung nữ nối đuôi ra.

      Tịch Nguyệt vội vàng châm trà cho Cảnh đế, sau đó vắt cái khăn lông để lau tay.

      Cảnh đế nhìn nàng, lúc lâu, hỏi: "Hôm nay bận rộn cái gì?"

      Tịch Nguyệt cũng ngừng lại động tác trong tay: "Cũng có chuyện lớn gì, phải là tán dóc vài câu mà thôi."

      "Hả? Tán gẫu cái gì?" nhíu mày hỏi.

      Tịch Nguyệt nhìn , suy nghĩ chút: "Cũng chỉ là tán gẫu, họ công chúa La Lệ Toa Mỹ Lệ như thế nào đấy?"

      Cảnh đế chút biến sắc: "Vậy Nguyệt Nhi sao, Nguyệt Nhi cảm thấy công chúa La Lệ Toa Mỹ Lệ sao?"

      Tịch Nguyệt cười gật đầu: "Đó là tự nhiên. Ai biết công chúa xinh đẹp tuyệt luân."

      "Nếu xinh đẹp tuyệt luân, vậy Nguyệt nhi lại nghĩ tới, nàng ta quyến rũ trẫm?" Lời này vẫn là nóng lạnh.

      Tịch Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó cười đáp: "Nguyệt Nhi tin tưởng hoàng thượng mới bị quyến rũ đâu!"

      Nàng kiều đáp, theo thường ngày dĩ nhiên là Cảnh đế thoải mái, nhưng hôm nay lại cũng như thế.

      Cảnh đế yên lặng nhìn Tịch Nguyệt lát, đứng lên, sắc mặt dù bình thường, ngôn ngữ lại cực kỳ lạnh: "Trẫm cần chính là nàng lòng."

      Dứt lời, xoay người rời .

      Đây là lần đầu tiên từ khi Tịch Nguyệt vào cung tới nay Cảnh đế như thế.

      May là tố chất tâm lý nàng rất tốt, cũng sửng sốt chút.

      Cảnh đế vừa tới liền , người khác tất nhiên biết xảy ra chuyện gì.

      Mà Tịch Nguyệt cũng có đuổi theo ra ngoài, hoàng thượng này tức giận, dù cho bao lớn, bọn họ làm cung phi tuyệt đối có cơ hội đuổi theo ra ngoài.

      Quan hệ của Cẩm Tâm với Tịch Nguyệt thể so với người khác, vội vàng vào cửa, chỉ thấy chủ tử nhà mình đờ đẫn ở nơi đó.

      "Chủ tử. Xảy ra chuyện gì rồi?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu, cười khổ tiếng: " có việc gì."

      Sau đó chính là lại ngây ngẩn lúc.

      Thế nào nàng cũng nghĩ tới Cảnh đế phản ứng lớn như vậy. d!^Nd+n(#Q%*d@n Lời mới vừa rồi kia, nàng tự nhận là sai. Tịch Nguyệt thường như thế, lời lời giả lẫn ở chung chỗ, mới có thể càng khiến người ta tin tưởng.

      Nàng quả tin tưởng Cảnh đế có hứng thú đối với Công chúa Địch Ngoã, theo ý nàng, tất nhiên là hai người này có mờ ám, nhưng cũng phải là thứ có liên quan tới tình cảm.

      Nhưng vào lúc này cũng biết Cảnh đế lại mắc vào bệnh gì, vậy mà lại là trở nên hài lòng.

      Mới vừa rồi nhìn sắc mặt lạnh lùng của , trong nháy mắt Tịch Nguyệt giống như là trở về trước khi sống lại, khi đó, cũng là như vậy.

      Lại giống như thấy được trận hỏa hoạn kia, Tịch Nguyệt nâng trán, càng cảm thấy nhức đầu.

      "Chủ tử. Ngài sao thế? Lại khó chịu chỗ nào?"

      "Rót cho ta ly nước, ta nằm lát."

      Vào cung lâu như vậy, Tịch Nguyệt vẫn luôn sinh hoạt thận trọng, dựa theo ý nghĩ của Cảnh đế để làm tất cả. Nàng biết sở thích của Cảnh đế, cũng ngừng điều chỉnh mình.

      Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, vào cung tới nay, nàng vẫn luôn vinh sủng suy, nhưng hôm nay trong lúc bất chợt Cảnh đế lại sắc mặt lạnh đối với nàng như vậy, chính là Tịch Nguyệt lập tức lại giống như trở lại kiếp trước.

      Kiếp trước hoang vắng thêm kết cục bi thảm kia.

      Ngày đó Cảnh đế phẩy tay áo bỏ , sau lại đặt chân tới hậu cung nữa.

      Liên tục bảy ngày, cũng chưa từng tuyên bất kỳ kẻ nào thị tẩm, mọi người cũng biết , mấy tháng trước cũng chỉ có mình Thẩm quý phi thị tẩm, hôm nay nhìn lại là sắp thay đổi sao!

      Tịch Nguyệt bởi vì ký ức tốt kiếp trước, mấy ngày này cũng ấm ức.

      Có điều cũng qua chủ động lấy lòng, có lẽ bởi vì trong tiềm thức cảm thấy kiếp này khác với kiếp trước phải.

      Ngược lại cũng thiếu người muốn thừa cơ hội này qua lấy lòng, đều bị Cảnh đế khiển trách lần, đuổi trở về.

      Như thế ngược lại người nào dám qua kiếm chuyện.

      Có lẽ là vì giận dỗi, Cảnh đế còn triệu kiến Công chúa Địch Ngoã ở Tuyên Minh điện, trong lúc nhất thời lời đồn đại trong cung này càng thêm bay đầy trời.

      Tịch Nguyệt quản cung vụ, dĩ nhiên là thể để cho lời đồn đãi này ảnh hưởng danh dự Cảnh đế, chính là gõ mọi người phen.

      Kể từ đó, trong cung bàn luận chuyện này ngược lại ít , chỉ là trong thâm tâm ai biết Thẩm quý phi và Cảnh đế xào xáo rồi.

      Cẩm Tâm thấy bộ dáng tâm tình chủ tử nhà mình cao, hỏi "Chủ tử làm chút đồ ăn, vài lời hay với hoàng thượng chuyện này cũng sáng tỏ. Nào đến nỗi như thế."

      Lúc này ngược lại Tịch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười, lắc đầu.

      "Tính khí Hoàng thượng phát ra đạo lý chút nào. Nếu như lúc này ta qua, dĩ nhiên có thể hòa hảo, nhưng cũng chưa chắc là nhất định. Ngược lại bằng tìm cơ hội thích hợp."

      Mấy ngày nay dĩ nhiên là Tịch Nguyệt nghĩ tới vấn đề này.

      Qua lâu dài tiếp nữa, dù thế nào nàng cũng thể mất sủng ái của Cảnh đế, dieenddafnleequysddoon nhưng mặc kệ mọi việc, đều có mức độ.

      Nàng tự nhận là, bây giờ còn chưa phải là kết quả tốt nhất khi qua.

      Cẩm Tâm nghe chủ tử nhà mình như vậy, chính là biết, chủ tử tự có những tính toán khác.

      Nghĩ tới chủ tử làm việc những năm gần đây, đúng là cũng có sai lầm gì. Vì vậy chính là hề nhiều.

      Tịch Nguyệt có ý tưởng của mình, nhưng Cảnh đế cũng biết được, mắt thấy đồ lương tâm chủ động đến cầu xin tha thứ, thêm kéo xuống mặt mũi để lại nhìn đến nàng.

      Chuyện này là cố tình gây , đương nhiên là sáng tỏ.

      Nhưng dù vậy, vẫn hi vọng Nguyệt nhi chủ động tới đây cầu hòa.

      chỉ có như thế, lại còn mơ hồ có mấy phần hối hận, ngày đó sao lại tức giận phất tay áo rời !

      Ồn ào trở thành cảnh tượng lúng ta lúng túng hôm nay, là khiến buồn bực tích tụ.

      Vốn là muốn thương nàng, cưng chiều nàng tốt, như vậy, nào lo ủ nàng nóng hổi, lập tức lại tổn thương trái tim nàng.

      Mình cũng là, già đầu lại còn bởi vì nàng ăn giấm mà tức giận, ra càng làm trò cười cho thiên hạ.

      Lúc trước kia Thái hậu biết vào hậu cung, cũng hỏi thăm .

      từ chối qua, mỗi lần Thái hậu thấy như thế, chính là hỏi nhiều.

      Vẻ mặt ửng đỏ, nguyên nhân chân này làm sao có thể qua .

      "Lai Hỉ."

      "Có nô tài."

      Mấy ngày gần đây nếp sống trong cung này quả đúng là tốt, hoàng thượng hơi chút như ý chính là khiển trách người phen. Vậy chính là mình , người khác nào dám hầu hạ nhiều hơn ở đây.

      "Hôm nay Thẩm quý phi đều làm cái gì?"

      Trong lòng Lai Hỉ lạnh xuống.

      Mỗi ngày Hoàng thượng đều phải hỏi lần lời giống vậy, biết được Thẩm quý phi trải qua tốt lại chịu tới khuất phục nịnh hót, chính là lại trở nên tức giận.

      Mỗi lần như thế, vòng vòng lại.

      Trước kia chỉ cảm thấy hoàng thượng là nhân vật bụng dạ cực sâu, khiến người ta nhìn thấu, mấy ngày gần đây nhìn lại cũng là bộ dáng khốn khổ vì tình, rất ngây thơ, nghe Thẩm quý phi đến, chính là muốn cắn răng nghiến lợi phen, sau đó ngày hôm sau lại hỏi.

      "Hôm nay sau khi Thẩm quý phi thăm Thái hậu trở về Khánh An cung, mấy tiểu hoàng tử đều ở đấy." Kể từ đó, chính là nàng trải qua coi như tệ.

      "Sống tốt, cũng biết tới gặp trẫm. Quả nhiên là muốn trở nên lạnh nhạt với trẫm sao!" Cảnh đế cắn răng mà ra. mặt lại là cam lòng.

      Lai Hỉ tất nhiên dám nhiều lời gì, yên lặng cúi đầu.

      Cảnh đế vui gõ bàn, suy nghĩ chút, mở miệng: "Trước đó nữ quyến Thẩm gia bởi vì thân thể khó chịu vào cung, cho Lai Phúc, tìm biện pháp, khiến Thẩm gia tự mình ra muốn vào cung thăm đứa bé."

      Lai Hỉ vừa nghe, hiểu .

      ra chủ tử đây là buộc Thẩm quý phi tới đây cầu kiến!

      Cười đáp lại cái dạ, chính là xoay người rời .

      "Lai Hỉ." Cảnh đế kêu Lai Hỉ.

      "Chủ tử, còn có phân phó gì?"

      "Phải nhanh."

      "Vâng"

      Nhìn bóng lưng Lai Hỉ ra, Cảnh đế cong khoé miệng lại.

      Cũng chẳng qua ngày, Lai Phúc làm xong chuyện, trang #ddlqd# bubble mà Thẩm gia đương nhiên cũng đưa thư cho Thẩm Tịch Nguyệt, hy vọng có thể vào cung yết kiến.

      Tịch Nguyệt nghe được tin tức này, ngược lại cảm thấy là quá trùng hợp.

      Chẳng qua cũng coi là buồn ngủ có người đưa gối đầu.

      Nay tám ngày rồi, cũng nên chủ động cúi đầu nịnh hót rồi.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 173:

      Editor: Thơ.

      Dưới trợ giúp của Xảo Ninh, Tịch Nguyệt thành công nấu được chén cháo bách hợp.

      Mùa xuân ăn cháo bạch hợp cũng tồi.

      Tuyên Minh Điện.

      Nghe Thẩm Qúy phi ở bên ngoài cầu kiến, Cảnh Đế khẽ cong khóe môi nhưng giấu rất nhanh, làm như có chuyện gì, mở miệng: "Để cho nàng chờ."

      Lai Hỷ nhìn biểu tình kia của Cảnh Đế, ràng là vô cùng vui vẻ nhưng lại như vậy, trong lòng thầm lắc đầu nhưng cũng về phía cửa.

      Qủa nhiên, chưa đợi đến cửa Cảnh Đế mở miệng lần nữa: "Thôi, cho vào ! Vừa vặn trẫm cũng hơi đói bụng."

      Giấu đầu hở đuôi như vậy, Lai Hỷ nhịn được ý cười của mình, vội vàng tới cửa cho truyền Thẩm Qúy phi.

      Mấy ngày gặp Cảnh Đế, Tịch Nguyệt nhìn gương mặt chút biểu tình của , khẽ thỉnh an: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."

      Cảnh Đế liếc mắt nhìn nàng cái, cũng lên tiếng.

      Tịch Nguyệt cũng đứng lên, cứ hơi nhún người như vậy, bao lâu sau, cuối cùng Cảnh Đế cũng nhịn được, khẽ quát: "Còn nhanh đứng lên."

      Tịch Nguyệt mỉm cười đứng lên: "Tạ Hoàng Thượng."

      "Nàng tới làm gì."

      Tịch Nguyệt vẫn tươi cười khéo léo như cũ: "Nô tỳ vừa xuống bếp nấu chén cháo bách hợp, lại nghĩ thời tiết như vậy cũng thích hợp uống cháo này, nhận tiền đưa qua cho Hoàng Thượng."

      Đặt cái giỏ cầm trong tay xuống bàn, Tịch Nguyệt trông mong nhìn Cảnh Đế giống như hỏi ý kiến.

      Cảnh Đế thấy dáng vẻ đó của nàng lại cảm thấy vô cùng đáng , khó trách trái tim lại rơi vào tay nàng, được đáp lại lại giận chó đánh mèo.

      "Nếu như là đưa cháo cho trẫm còn mau múc ra."

      Tịch Nguyệt "A" tiếng đáp lại.

      Ăn cháo nàng nấu, Cảnh Đế cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Lại nếm thử hương vị, quả thực là vô cùng bình thường, nhìn ánh mắt lấp lánh của Tịch Nguyệt, Cảnh Đế biết là nha đầu kia chờ mình khích lệ. Mà chén cháo này quả thực chính là do tự tay nàng nấu.

      "À...."

      Mời chỉ có phản ứng mà Tịch Nguyệt nhìn cách chờ mong.

      Rốt cuộc Cảnh Đế cũng nhịn được, đặt chén cháo trong tay xuống, đưa tay kéo nàng vào lòng.

      "Cháo này thực do nàng tự nấu?"

      "Đương nhiên, Hoàng Thượng có thích ?" Đương nhiên là Tịch Nguyệt biết hương vị của chén cháo này cũng chỉ bình thường, lại càng thể so sánh với tay nghề của ngự trù trong cung, nhưng mà bên trong phải là có tâm ý của nàng sao?

      Cảnh Đế vốn định lời hay nhưng khi mở miệng lại là hai chữ 'cũng tạm"

      Tịch Nguyệt nghe thấy vậy chu môi, nhưng mà rất nhanh khôi phục lại: "Nô tỳ ngừng cố gắng đương nhiên càng ngày càng tốt."

      Cảnh Đế cười nâng cằm của nàng lên.

      " Nàng đúng là có lương tâm, lâu như vậy cũng đến thăm trẫm. Nếu như phải vì người nhà của nàng chỉ sợ là nàng vẫn đến đúng ?" Khi Cảnh Đế nhưng lời này có chút ủy khuất.

      Lúc trước, khi nàng chưa tới Cảnh Đế nghĩ, đợi nàng đến nhất định được để ý đến nàng, để cho nàng ở ngoài đợi nửa ngày, sau đó cũng phải làm khó dễ nàng phen. Nhưng mà khi nghe thấy nàng đến đây, khi nhìn thấy bóng dáng của nàng lại vô cùng nỡ.

      Sau đó lại nghĩ, đều là do tính tình nóng này, khi lại làm nàng khó xử! Cũng là do vô cớ sinh , chọc nàng vui.

      Tịch Nguyệt vừa nghe những lời này của Cảnh Đế lập tức hiều được, đương nhiên là thủ đoạn của Cảnh Đế, nàng còn nghĩ sao mà đột nhiên mọi người lại muốn tiến cung thăm mấy đứa bé chứ?

      Chu môi, Tịch Nguyệt hờn dỗi: "Hoàng Thượng mới có lương tâm, Nguyệt Nhi biết đắc tội với Hoàng Thượng lúc nào, trong lòng vô cùng lo lắng, nào dám qua đây. Ngược lại, Hoàng Thượng người cũng hề qua thăm Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi vô cùng thấp thỏm lo âu! dễ gì người trong nhà truyền đến tin tức, nô tỳ lập tức nghĩ đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Vừa lúc có cớ, nô tỳ vội vàng tới đây."

      Khi Tịch Nguyệt chuyện dáng vẻ cũng vô cùng ủy khuất.

      Cảnh Đế thấy dáng vẻ chọc người thương tiếc đó của nàng lập tức chịu thua.

      Khẽ hôn lên đôi môi đào của nàng, dỗ dành: "Là lỗi của trẫm, trẫm nên vô cớ tức giận với nàng."

      "Hoàng Thượng như vậy, nô tỳ hiểu là mình làm sai cái gì. Nếu như là vì lời kia của nô tỳ Hoàng Thượng mới thực là oan uổng người ta. Người cảm thấy nô tỳ ghen sao?"

      Nếu Tịch Nguyệt đến chuyện này, Cảnh Đế véo hai má nàng: "Vốn là nàng ghen!" Trong lời còn chứa tia oán giận.

      Tịch Nguyệt nghiêm mặt : "Hoàng Thượng thực oan uổng cho nô tỳ rồi. Nô tỳ vốn thèm để ý đến công chúa Địch Ngõa kia, lời của thiếp cũng là lời . Nếu như Hoàng Thượng thích công chúa Địch Ngõa gả nàng ra ngoài, hoàn toàn có thể đưa nàng vào hậu cung từ đầu. Còn có chuyện ở Ngự Hoa viên, sao nô tỳ lại đương nhiên là hai người bàn bạc tốt rồi. Như vậy, nô tỳ thực tin là giữa người và nàng ấy có gì. Phòng bị nàng ấy bằng phòng bị những tỷ muội khác trong hậu cung!"

      Nghe xong nhưng lời này, Cảnh Đế bắt đầu vui sứng, vốn dĩ phải là biết điều này, chẳng qua vì thích nàng nên mới tự đâm đầu vào ngõ cụt. tại thấy nàng giải thích như vậy lập tức khuất phục.

      "Có lẽ nàng nhưng từ sau chuyện bị bệnh đậu mùa trẫm sáng tỏ rồi. đời này chỉ có mình Tịch Nguyệt là lòng chờ đợi trẫm. Trẫm cũng chỉ thích mình Nguyệt Nhi, nhưng sau khi động chân tình trẫm lại phát , Nguyệt Nhi thích trẫm như trẫm nghĩ."

      Trong lời này ràng có tia ủy khuất.

      Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy dáng vẻ như vậy của Cảnh Đế, khi trước, lúc nào cũng có dáng vẻ đại nam tử, hôm nay lại mang dáng vẻ như đứa bé cần an ủi.

      Thấy Tịch Nguyệt ôm chặt cánh tay , Cảnh Đế tiếp tục : "Bất luận nàng tin hay , trẫm thực thích nàng, tình ý của trẫm có trời đất chứng giám. Nếu như trẫm thực lòng cho phép nàng để ý đến ta. Ta muốn nàng ta, hơn cả mấy đứa bé, lúc nào cũng đặt ta ở vị trí đầu tiên trong trái tim nàng."

      Tịch Nguyệt đánh giá Cảnh Đế lúc này, dường như biến thành đứa trẻ đòi kẹo, cho tức giận.

      như vậy, phải là nàng rung động, nhưng tuy là rung động nàng vẫn nghĩ Cảnh Đế quen dùng tình cảm để lừa gạt người khác, lần này có phải là loại trấn an khác của ?

      Nhưng mà nghĩ lại bản thân nàng cũng có gia thế hiển hách gì, cũng có thể lực nào đáng để mượn sức.

      Nghĩ như vậy lại càng mờ mịt.

      Cảnh Đế nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng đương nhiên cũng hiểu được chuyện tình cảm phải là chốc lát là giải quyết được, tại nàng như vậy chính là vì trong lòng cũng có .

      Có lẽ là nàng phát ra tình cảm của mình, nếu như thực là vô tình tại sao hai lần đều liều mình cứu ?

      Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Cảnh Đế thả lỏng rất nhiều.

      "Nàng biết ? Nàng sợ hãi, nàng sợ sau khi nàng đưa trái tim mình ta lại phát trẫm chỉ coi nàng như trò đùa, đúng ?" Cảnh Đế nghiêm mặt joir.

      Tịch Nguyệt khôi phục thần trí, nỉ non : "Có thể, có thể là kiếp trước Hoàng Thượng làm ta tổn thương quá sâu cho nên kiếp này ta mới sợ hãi."

      Ôm Tịch Nguyệt vào trong lòng, Cảnh Đế mở miệng: "Nếu như kiếp trước trẫm phụ nàng vậy đời này trẫm càng muốn đối xử với nàng tôi."

      Hai người cũng coi như là mở lòng với nhau, cho dù Tịch Nguyệt nhiều nhưng Cảnh Đế lại thực chia sẻ nội tâm của mình.

      "Về sau trẫm trân trọng nàng, bảo hộ nàng, bao dung mọi điều của nàng, càng tức giận với nàng. Ngay cả chuyện hòa hợp đám người hậu cung, trẫm cũng xử lý cho nàng. Trẫm để cho nàng chịu chút thương tổn nào."

      Tịch Nguyệt yên lặng vùi đầu trong lòng , nữa.

      Cuối cùng hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, ngược lại, người khác lại đau khổ.

      Chuyện lần này vốn là lớn nhưng mà vì hai người đều kéo dài cho nên mới náo loạn lâu như vậy. Nhưng cũng may mà cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.

      ---

      Trong cung này khôi phục như thường, vẫn là mình Thẩm Qúy phi được độc sủng như cũng, người có chút thông tuệ cũng hiểu rồi.

      tại, bất luận là tâm tình của Hoàng Thượng như thế nào, cho dù là tâm tình tốt người khác cũng đừng mơ tìm được chỗ trống nào mà xen vào.

      ít người qua đưa đồ ăn để lấy lòng nhưng tất cả đều bị trách cứ, chỉ có Thẩm Qúy phi, chỉ lần là lại khiến Cảnh Đế khôi phục như thường.

      Người tin vào số mệnh khỏi nhớ đến chuyện duyên phận, có lẽ Cảnh Đế và Thẩm Qúy phi mới thực là người có duyên phận.

      Hoàng Thượng và nương nương nhà mình làm hòa lại, tâm tình của những cung nhân trong Khánh An Cung cũng tốt lên, nếu khí trong cung này luôn có chút quái dị.

      "Nương nương, Lệ Tần nương nương cầu kiến." Hạnh Nhi bước vào thông báo.

      Từ lần trước cự tuyệt Chu Vũ Ngưng hai người cũng tiếp xúc với nhau.

      "Nhanh mời nàng vào."

      Chu Vũ Ngưng vẫn giống như trước kia nhưng y phục lại thanh lịch hơn rất nhiều, người cũng có trang sức gì.

      Thấy nàng ấy như vậy,Tịch Nguyệt mở miệng muốn cái gì nhưng mà cuối cùng khi đến bên miệng lại đổi thành chuyện khác.

      "Tỷ tỷ mau ngồi ." Nàng xấu hổ chút nào, Chu Vũ Ngưng cũng vậy.

      Chuyện như vậy, hai người đều có thể thông cảm cho nhau.

      "Khí sắc của muội muội tồi!" Chu Vũ Ngưng nhìn Tịch Nguyệt, cười .

      Lúc trước ai trong cung là biết Cảnh Đế và Thẩm Qúy phi giận dỗi nhau, tại hai người làm hòa, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.

      Tịch Nguyệt cười hì hì: "Tỷ tỷ cúng vậy! Người có khí sắc tốt cũng phải chỉ có mình muội."

      Chu Vũ Ngưng cười: "Nhưng mà tỷ tỷ lại muốn càng nhiều hơn nữa kìa."

      Tịch Nguyệt hỏi về tính toán sau này của nàng ấy, Chu Vũ Ngưng cũng có ý định cái gì.

      Nghĩ lại hôm nay mình đến vì có việc nên Chu Vũ Ngưng cũng trì hoãn, nghĩ chút rồi : "Thực ra lần này tỷ tỷ qua đây là có chuyện muốn nhắc nhở muội."

      "Hả?" Tịch Nguyệt khó hiểu.

      "Vốn là mấy ngày trước muốn qua đây nhưng vì lúc đó muội và Hoàng Thượng giận dỗi nhau, lúc đó tỷ tỷ mà đến thỏa đáng cho nên mới lùi tới tận hôm nay."

      Nàng ấy vừa như vậy, Tịch Nguyệt lại càng tò mò.

      Chu Vũ Ngưng cũng kéo dài, thẳng: "Nhớ cẩn thận với Bạch Du Nhiên."

      Chỉ bảy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Tịch Nguyệt kinh hãi.

      Tịch Nguyệt cũng hỏi nhiều, lại càng khỏi vì sao Chu Vũ Ngưng lại nhắc nhở như vậy, nếu như nàng ấy muốn tốt cho nàng nàng nhận.

      "Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm."

      Chu Vũ Ngưng cười lắc đầu: "Chúng ta giao hảo từ khi tiến cung đến nay, mặc dù ban đầu ta cũng có tâm tư của mình nhưng về sau, chúng ta ở chung lâu cũng có vài phần tình nghĩa tỷ muội. Lúc trước ta hiểu nhưng tại lại hiểu được, ra chỉ cần cùng nam nhân hai nữ nhân thể nào thực lòng làm bạn với nhau. May mà chúng ta phải cùng người."

      Tịch Nguyệt hiểu Chu Vũ Ngưng có thể ra những điều này chứng tỏ rằng nàng ấy thực nghĩ thông suốt rồi.

      "Nguyệt Nhi thực cảm tạ tỷ tỷ nhiều lần chỉ điểm. Về phần động cơ lúc đầu, bất luận ban đầu có mục đích gì, kết quả tốt mới là tốt nhất."

      Hai người nhìn nhau cười.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 174:

      Editor: Thơ

      Chu Vũ Ngưng những điều này đương nhiên là vì phát ra cái gì đó, Tịch Nguyệt thấy nàng ấy giải thích nhiều cũng biết chuyện này chúng chỉ là hoài nghi.

      "Tỷ tỷ, lần trước giúp người là Tịch Nguyệt mọn rồi." Tịch Nguyệt nghiêm mặt .

      Chu Vũ Ngưng mỉm cười : "Thực ra tỷ cũng hiểu. Tuy trong lòng có hơi buồn nhưng mà thực có thể hiểu. Muội giống ta, giống bất kỳ nữ tử nào trong hậu cung. Chúng ta đều có gì phải vương vấn nhưng bên cạnh muội còn có ba đứa bé. Mặc dù nghĩ cho bản thân mình cũng phải nghĩ cho mấy đứa bé. Phải nghĩ nhiều mới có thể bảo vệ bản thân và đứa bé."

      Chu Vũ Ngưng rất rộng lượng ra những lời này, Tịch Nguyệt nhìn nàng ấy cách khâm phục.

      Thấy ánh mắt như vậy của Tịch Nguyệt, Chu Vũ Ngưng cười khổ tiếng: "Đừng nên nhìn tỷ như vậy. Thực ra trong cung này, người ta khinh thường nhất chính là bản thân mình. Nhưng rất nhiều chuyện phải do nhất thời tạo thành, mà tính tình của ta lại càng phải ngày ngày hai. tiến cung mà lại buông bỏ được tình cảm trong lòng. phụ lòng mong đợi của gia tộc, lại bảo vệ vững tình cảm của mình. Cuộc đời của ta, chỉ là chữ sai!"

      Tịch Nguyệt nắm tay Chu Vũ Ngưng: "Tỷ tỷ tại sao phải tự làm khổ mình như vậy. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, thể được ai đúng ai sai!"

      Chu Vũ Ngưng lắc đầu đứng lên: "Sai chính là sai. Nếu như có thể, tỷ bao giờ muốn quen biết cái người khiến ta cả đời đau khổ kia nhưng nếu gặp phải vậy đó là số kiếp của ta."

      Chu Vũ Ngưng những lời này khiến cho Tịch Nguyệt bất an, giống như là nàng đến tận cùng của sinh mệnh rồi.

      "Tỷ tỷ, người đừng như vậy khiến muội sợ."

      Chu Vũ Ngưng lắc đầu: "Muội cần lo lắng cho ta, ta chỉ cảm thán mà thôi. Thời gian gần đây bắt đầu lễ phật, đúng là cảm thấy nhân sinh cần phải nhìn theo góc độ khác. tại, đúng là buông tay rồi."

      ...

      Chu Vũ Ngưng rồi, Tịch Nguyệt suy nghĩ lâu cuối cùng vẫn cảm thấy tính cách của nàng và Chu Vũ Ngưng vốn giống nhau.

      Nếu như là nàng, nhất định thể nào đến mức vô dục vô cầu như nàng ấy. Nàng muốn rất nhiều thứ!

      Nhưng mà nghĩ đến lời của Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt trầm từ, nàng tin rằng Chu Vũ Ngưng phải loại người bắn tên có đích.

      "Cẩm Tâm."

      "Có nô tỳ."

      "Sắp xếp người theo dõi Bạch Du Nhiên, ta yên tâm về nàng ta." Tịch Nguyệt cũng nhiều, chỉ truyền lệnh như vậy.

      Cẩm Tâm đương nhiên là hiểu được, đáp tiếng rồi ra ngoài sắp xếp. Thời gian này Tịch Nguyệt quản lý chuyển cung vụ, Cẩm Tâm cũng theo đó mà càng chín chắn chắn hơn, xử lý mọi việc trong cung cũng thỏa đáng hơn.

      "Nương nương, Tuệ Từ Cung truyền đến tin tức, thân thể Thái Hậu lại tốt rồi." Hạnh Nhi vội vã chạy vào.

      Tịch Nguyệt vừa nghe vội vàng đứng dậy.

      Gần đây thân thể Thái Hậu càng lúc càng tốt, lúc nào là Tịch Nguyệt chú ý tới Tuệ Từ Cung.

      Khi nàng đến Tuệ Từ Cung Thái y đến rồi, Hoàng Thượng ở Tuyên Minh Điện xử lý công vụ nên vẫn chưa đến.

      "Thế nào, thân thể Thái hậu thế nào rồi?"

      Mấy người Thái y nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống.

      "Vi thần dám lừa gạt, thân thể Thái hậu được tốt. Chúng thần cố gắng hết sức nhưng mà tại thuốc thang cũng thể làm giảm bệnh tình của Thái hậu."

      Tịch Nguyệt nghĩ nhiều: "Nhanh xuất cung, phái người xuất cung tới Vạn gia mời Vạn phu nhân."

      "Khời bẩm Qúy phi nương nương, vừa rồi vi thần phái người về phủ báo chuyết kinh(*) tiến cung rồi." Vạn Thái y vừa thấy thân thể Thái hậu lại tốt lập tức phái người về phủ nhưng mà người còn chưa tới.

      (*) Chuyết kinh: cách gọi vợ mình ngày xưa.

      Tịch Nguyệt nghe thấy vậy gật đầu: " tại tất cả các ngươi đều vào cho ta, bất luận thế nào đều phải bảo trụ thân thể Thái hậu nương nương, nếu , hậu quả thế nào bản cung cũng phải nhiều nữa."

      Mọi người nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Hoàng Thượng, trong lòng lạnh lẽo sau đó lập tức nhanh chóng bước vào bên trong.

      chỉ Tịch Nguyệt, những phi tần khác nghe tin thân thể Thái Hậu tốt cũng đến thăm.

      Đến khi Cảnh Đế tới bệnh tình của Thái Hậu cuối cùng cũng được ổn định lại nhưng mà vô cùng suy yếu rồi.

      Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ khó chịu của Cảnh Đế cũng khuyên giải an ủi.

      Mặc dù Vạn phu nhân tới nhưng thân thể Thái Hậu vẫn tốt. Thực ra Tịch Nguyệt và những người rành y thuật khác cũng đều hiểu Thái Hậu sắp dầu hết đèn tắt rồi, tại cũng chỉ là kéo dài qua ngày mà thôi.

      Nhưng mà cũng may là có các vị Thái y đồng tâm hiệp lực mới có thể cứu Thái hậu trở về lần này.

      Thấy tới nửa đêm, Cảnh Đế xoa huyệt thái dương: "Các ngươi đều trở về ."

      Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua Cảnh Đế, muốn gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhiều lời.

      Dặn dò Cảnh Đế mấy câu, Tịch Nguyệt sắp xếp cho mọi người rời nhưng mà Chu Vũ Ngưng lại chịu : "Hoàng Thượng, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin."

      Lúc này Cảnh Đế có tâm trạng nhiều lời với nàng, kiên nhẫn phất tay ý bảo nàng rời . Nhưng mà Chu Vũ Ngưng lại quỳ xuống: "Tần thiếp chỉ cầu xin Hoàng Thượng nghe lời của tần thiếp."

      Cảnh Đế thấy nàng như vậy, nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi muốn gì."

      Lại nhìn đám phi tần tò mò muốn rời , trách mắng: "Còn mau cút ."

      Mọi người vội vàng nối đuôi nhau ra ngoài.

      Tịch Nguyệt cũng lưu lại, có số việc nàng nên quản cũng thể quản.

      Đợi tất cả mọi người ra ngoài, bên trong chỉ còn Cảnh Đế, Chu Vũ Ngưng và Lai Hỷ.

      Chu Vũ Ngưng ngẩng đầu: "Hoàng Thượng, tần thiếp tự xin vào quốc tực cắt tóc làm ni , mỗi ngày ăn chay niệm phật cầu phúc cho Thái hậu."

      Lời này vừa ra, Cảnh Đế cười lạnh: "Cầu phúc cho Thái hậu? Chu Vũ Ngưng, ngươi coi trẫm là tên ngốc hay sao?"

      Chu Vũ Ngưng lại kiêu ngạo siểm nịnh: "Tần thiếp chưa từng nghĩ như vậy."

      "Chưa từng nghĩ nhưu vậy? Chu Vũ Ngưng, phải là ngươi vẫn muốn xuất cung sao? Ngươi cho là trẫm thực biết gì?" Cảnh Đế đưa chân đạp ngã Chu Vũ Ngưng.

      "Trẫm để cho bất luận kẻ nào có ý đồ lợi dụng Thái Hậu, trẫm cũng khách khí với bất kỳ ai."

      Chu Vũ Ngưng cam lòng yếu thế, ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế: "Tần thiếp có. Thái Hậu là mẫu thân của người ta nhất, ta lợi dụng người. Tuy lúc trước tần thiếp từng nghĩ như vậy nhưng mà phải lần này. Vài ngày trước tần thiếp nghĩ kỹ rồi, hạ quyết tâm xuất cung cầu phúc cho Thái Hậu nhưng mà vẫn có cơ hội thích hợp để xin Hoàng Thượng ân chuẩn."

      Tuy nhắc đến Lục Vương gia nhưng hai người gần như ràng rồi.

      Mấy ngày nay Chu Vũ Ngưng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu, rất nhiều chuyện cuối cùng cũng là giấy gói được lửa, nhìn thái độ của Thái Hậu là có thể hiểu được chút. Nếu như Thái Hậu biết làm sao Hoàng Thượng có thể biết chứ!

      Lúc này nàng mạnh tay lần, bầu bạn với thanh đăng cửa phật có thể chính là kết quả tốt nhất của nàng.

      "Nghiêm Liệt vĩnh viễn ngươi." Cảnh Đế trào phúng

      Chu Vũ Ngưng giật mình khi Cảnh Đế thẳng mọi chuyện ra như vậy, sững sờ nhìn , rất lâu sau, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống.

      "Mỗi người đều có tương ngộ của mình. Có lẽ là cuộc đời của tần thiếp ngay từ đầu sai lầm, nhưng mà cho tới bây giờ, rất nhiều chuyện đều là thể vãn hồi. Nếu như Hoàng Thượng thấy tần thiếp chướng mắt, cho dù Hoàng Thượng ban chết tần thiếp cũng câu oán hận. cầu này với Hoàng Thượng, có thể người cảm thấy ta lợi dụng Thái Hậu để thoát khỏi khốn cảnh nhưng mà vài ngày trước tần thiếp cũng nghĩ kỹ rồi, nếu như muốn tu hành nơi nào cũng giống nhau, nhất thiết phải rời cung. Hoàng Thượng, thân thể Thái Hậu tốt, nô tỳ thực muốn cầu phúc cho người. Người như ta, ở trong cung có ích gì, chẳng bằng để cho ta cả đời bầu bạn với thanh đăng cửa phật, cầu phúc cho Thái Hậu, cho Hoàng gia, như vậy bản thân ta cũng an lòng."

      Cảnh Đế lẳng lặng nhìn Chu Vũ Ngưng, lúc này mặt Chu Vũ Ngưng có đau buồn lại càng có khủng hoảng, có lẽ là thực nhìn thấu rất nhiều chuyện!

      Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Cảnh Đế thở dài: "Trẫm ân chuẩn."

      chỉ Chu Vũ Ngưng mà ngay cả Lai Hỷ đứng trong góc cũng thấy gật mình, bất luận là ai cũng thể ngờ Cảnh Đế thực đồng ý.

      Qủa thực là Cảnh Đế thích Chu Vũ Ngưng nhưng mà trong lòng lại càng xem trong Thái Hậu hơn. Nam Thấm Quốc nơi nào tin phật, Cảnh Đế cũng vậy, rất nhiều chuyện khi con người bất lực luôn muốn tìm con đường khác để gửi gắm niềm tin.

      Vốn là lúc Cảnh Đế lưu Chu Vũ Ngưng ở lại là vì có chỗ muốn dùng nàng nhưng mà hôm nay, đứng trước sinh tử của Thái Hậu, buông tha những kế hoạch và tính toán kia.

      phải mờ mịt lại càng phải hồ đồ, chẳng qua là tấm lòng hiếu thảo sai khiến làm như vậy.

      Mặc dù lúc , mẫu hậu coi là bia ngắm nhưng chung quy cũng thể làm phai mở tình cảm thương lòng và vô số lần liều mạng cứu của bà. Bọn họ là hai mẫu tử nương tựa lẫn nhau.

      Khi đó Nghiêm Liệt càng ngày càng bất hòa với mẫu hậu, phụ hoàng coi người kế nhiệm còn hơn là người con trai, chỉ có ở chỗ mẫu hậu mới có được chút ôn nhu. Cho nên, vào thời điểm mấu chốt này, do dự.

      Hơn nữa cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Chu Vũ Ngưng.

      Đợi Chu Vũ Ngưng rời , Cảnh Đế mệt mỏi chịu nổi: "Bãi giá Khánh An Cung."

      Lúc này,chỉ có bên cạch Tịch Nguyệt mới làm cho thấy thoải mái, yên ổn, giống như có bất kì phiền não nào.

      Tịch Nguyệt vẫn chưa ngủ, biết vì sao nàng cảm thấy đêm này Cảnh Đế tới chỗ của nàng, quả nhiên là như vậy.

      Hai người rửa mặt chải đầu chút, Cảnh Đế tựa đầu vào lòng Tịch Nguyệt, ra chuyện Chu Vũ Ngưng xuống tóc làm ni cầu phúc cho Thái Hậu.

      Nghe Hoàng Thượng , Tịch Nguyệt cũng che dấu việc bản thân mình bất ngờ.

      "Hoàng Thượng, người...." Nàng biết nên thế nào, cuối cùng cái gì cũng .

      nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho , Tịch Nguyệt trấn an : "Có lẽ người thích nghe những lời này. Tuy rằng người thích Lệ tần tỷ tỷ nhưng mà nô tỳ lại thực lòng thân thiết với nàng ấy. phải là vì nàng ấy luôn nhắc nhở thiếp mà là vì trái tim của nàng ấy. Trong cung này, mỗi người đều có tâm tư, ngay cả nô tỳ cũng ngoại lệ, chỉ có Lệ tần tỷ tỷ, chỉ có nàng ấy là có thể vô dục vô cầu."

      Cảnh Đế cười lạnh: "Nàng ta vô dục vô cầu là vì nàng ta thích trẫm. Các ngươi có tâm tư chứng tỏ các ngươi vẫn có chút chờ mong với trẫm."

      Tịch Nguyệt phì cười: "Chính vì nàng ấy thích người cho nên nô tỳ mới có thể thân thiết với nàng ấy. Nếu như cùng nam nhân sao có thể làm bạn chứ. Hoàng Thượng, trong hậu cung này làm gì có tỷ muội tốt thực chứ?"

      Nghe xong những lời này, Cảnh Đế im lặng, kéo tay Tịch Nguyệt nữa.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 175.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Chuyện Chu Vũ Ngưng xuất cung nhanh chóng làm cho người ta ngờ.

      Ai cũng nghĩ tới, Lệ tần nương nương này lại chủ động đề xuất muốn quốc tự cắt tóc làm ni.

      Nếu chỉ là làm dáng chút cầu phúc mấy ngày rồi trở về, người khác cũng chưa chắc bằng lòng. Nhưng Chu Vũ Ngưng lại muốn cắt tóc làm ni, đây là người khác làm sao cũng nghĩ đến.

      Như vậy chính là với hàm ý, sau này tuyệt đối có khả năng quay về.

      Cho dù mọi người xôn xao như thế nào, như thế.

      Cửa nam hoàng cung.

      Trừ Thẩm Tịch Nguyệt, cũng có người khác đến đây đưa tiễn.

      Trong cung này nữ tử rất lanh lợi, chuyện về mặt thể diện như vậy nơi nào lại ngại nhiều.

      Nhưng trừ Tịch Nguyệt, lúc người khác biết Chu Vũ Ngưng ở cửa nam.

      "Tỷ tỷ, lần này cuối cùng chúng ta có cơ hội gặp mặt lần tới rồi. Chỉ mong tỷ tỷ bảo trọng." Tịch Nguyệt cầm tay Chu Vũ Ngưng, trong lòng đành lòng.

      Tuy hai người cũng hết sức thân mật, nhưng cũng chút tranh đấu nào, từ lúc vào cung tới nay cũng coi là giao hảo.

      Chu Vũ Ngưng nhìn mặt của Tịch Nguyệt, nàng coi như là nhìn Thẩm Tịch Nguyệt từng bước tới hôm nay, người khác biết nhưng nàng lại biết, người mà Nghiêm Liệt thích chính là Nhạc Khuynh Thành mẫu thân Thẩm Tịch Nguyệt.

      Nhưng nàng lại cảm thấy đó phải là thích, cũng chỉ là lòng muốn xa rời lúc còn trẻ. Giống với nàng, cho dù biết đó là muốn xa rời, lại vẫn thể tự thoát ra được. Có số việc, cuối cùng là tính qua ông trời.

      Nàng suy đoán con của Nhạc Khuynh Thành là hình dáng gì, lại ngờ có mấy phần hợp ý.

      Chu Vũ Ngưng nghiêm mặt : "Ta đây cả đời cũng là như thế. Ngươi lại như vậy, trong cung, cho dù ở vị trí cao, cũng chưa chắc khắp nơi hài lòng. Tỷ tỷ cũng nhìn rất lâu, có mấy lời thể , dù cho ngươi có thể nghe vào hay , lời này, ta cũng phải .

      Trong cung này, có ba người là nên phòng nhất, thứ nhất chính là Bạch Du Nhiên, trước kia ta cũng với ngươi. cái khác, chính là đứa bé, chính là chuyện lớn*. Hai là Lý Yên Nhiên, nàng nhìn như đơn thuần vô hại, rất có dáng dấp của ngươi lúc mới vừa vào cung, nhưng lại là người có tâm kế. Cực kỳ hiểu được nguồn gốc gặp gỡ lẫn nhau, mượn lực chống lực, nàng ta là Đệ Nhất Tài Nữ, cũng phải loại như Liên Tú Vân có thể sánh vai. Ba là Phó Cẩn Dao. Tuy rằng Phó Cẩn Nghiên nhìn như càng có tâm kế nhưng nàng ấy cũng thương hoàng thượng, trang@dđlqđ@bubble editor mà là người hết sức có kiến giải. Nàng ấy vào cung, nhiều hơn là vì Phó gia yên ổn lâu dài. Nhưng Phó Cẩn Dao khác, nàng ta thích hoàng thượng cực kỳ mù quáng, chỉ có như thế, cuối cùng ta cảm thấy, trong cảm xúc mơ hồ của nàng ta có loại nhân tố ổn định. Nghĩ đến ngươi lo liệu hậu cung, cũng nên nghe tính cách nàng ta trước sau khác biệt trời vực. Ba người này, ngươi cần phải cẩn thận. Về phần người khác, ngược lại cũng làm cho người ta thấp thỏm giống như vậy."

      Chu Vũ Ngưng lời này, đúng là thành với nhau rồi, Tịch Nguyệt lòng cảm tạ nàng.

      Cuối cùng Chu Vũ Ngưng rồi.

      Nhìn xe ngựa và đội thị vệ dần dần xa, Tịch Nguyệt cắn môi nhìn, lâu nhúc nhích.

      Hôm nay tiễn đưa người, Quả Nhi cũng ở trong đó, nàng nghĩ nghĩ lại, vẫn là lời của Chu Vũ Ngưng trước khi cho Cảnh đế.

      Cảnh đế nghe xong im lặng lên tiếng lúc lâu, sau đó gọi Lai Phúc tới.

      ra Chu Vũ Ngưng phải cho Tịch Nguyệt, mà là cho nghe.

      Quả Nhi là người của , mọi người đều biết điểm ấy.

      Nếu như phải chút tâm tư kia đối với Nghiêm Liệt, Cảnh đế đồng ý bồi dưỡng cho nàng ta thành người có thể phụ tá Tịch Nguyệt. Nhưng mà, cuối cùng có nhiều nếu như như vậy. Nhìn từ góc độ khác, nếu như Chu Vũ Ngưng thích Nghiêm Liệt, cũng chưa chắc tranh thủ tình cảm trong cung, có lẽ, khi đó Nguyệt Nhi lại thêm kẻ địch.

      Như thế xem ra, có nếu như chưa chắc là chuyện xấu.

      ra Tịch Nguyệt cũng biết, Cảnh đế lại vì nàng bồi dưỡng người có thể phụ tá nàng, mà người này chính là Phó Cẩn Nghiên.

      người , lý trí lớn hơn tình cảm, biết mình nên làm cái gì, rất tốt!

      hy vọng Tịch Nguyệt mệt nhọc quá mức, nhưng đồng dạng cũng hi vọng có thể có người lấy quyền lợi vượt lên cao hơn nàng.

      Cứ như vậy, thể tốt hơn.

      Quyền to giữ ở trong tay Nguyệt Nhi. Phó Cẩn Nghiên đến làm thanh đao dọn dẹp phi tần hậu cung an phận, như vậy Nguyệt Nhi cũng thêm mấy phần yên ổn.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, người bên Tuệ Từ cung tới, là Thái hậu mời ngài qua."

      Cảnh đế gật đầu.

      Có lẽ Thái hậu biết chuyện Chu Vũ Ngưng.

      Trước kia hậu cung rất nhiều công việc, Cảnh đế cũng thương lượng với Thái hậu, mà việc Chu Vũ Ngưng rời khỏi hôm nay lại có.

      Lúc tới Tuệ Từ cung, Thái hậu được đỡ lên.

      Nhìn sắc mặt Thái hậu tái nhợt, trong lòng Cảnh đế khó chịu: "Hôm nay mẫu hậu cảm thấy như thế nào?"

      Thái hậu cười trả lời: "Cũng còn tốt. Thân thể này của ai gia, mỗi ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời mọc chính là tốt nhất."

      Cảnh đế dừng chút, trong lời có chút hợp: "Mẫu hậu có chuyện gì."

      Thái hậu cũng phân biệt với , chỉ cười.

      "Triệt Nhi phái Chu Vũ Ngưng quốc tự xuất gia rồi hả?"

      Cảnh đế ôn hòa : "Nàng xin chỉ quốc tự xuất gia, dieenddafnleequysddoon cắt tóc làm ni, vì ngài cầu phúc."

      Thái hậu dò xét cẩn thận ánh mắt của , rất lâu, hỏi: "Triệt Nhi đồng ý từ bỏ bố cục của mình?"

      Lại nghĩ chút, dù có đồng ý hay , có ai thay Cảnh đế quyết định, chính quyết định như vậy.

      Trong lòng cảm động: "Triệt Nhi, ngươi là con trai tốt của ai gia, ngươi là con trai tốt của ai gia mà. . . . . ."

      Cảnh đế nhìn vẻ mặt Thái hậu cảm động, cầm tay của bà: "Mẫu hậu, trẫm đồng ý với người, cho tới bây giờ đều phải là lừa người."

      Thái hậu cũng thêm cái gì, có điều lại vẫn kích động như cũ.

      ra làm sao Thái hậu lại biết, hai người Cảnh đế và Lục vương gia cũng chỉ là diễn trò thôi.

      Hai người bọn họ tích oán sâu, làm sao có thể đột nhiên hoà thuận. phải là bởi vì tại cơ thể bà tốt, hai người cũng bận tâm bà.

      Cho nên, bà luôn muốn nâng 12 vạn phần tinh thần, chỉ cầu có thể đủ trì hoãn thêm chút thời gian. Nếu Triệt Nhi cũng coi như có lòng dạ ác độc như vậy, lúc trước đột nhiên lại bắt đầu sủng hạnh Chu Vũ Ngưng này, phải là bà nghi ngờ, thậm chí cơ bản cũng nghĩ là mưu đồ của Cảnh đế. Đơn giản là vì sau khi bà mất thêm nguyên nhân trực tiếp lật đổ Liệt Nhi thôi.

      Ai bảo hai người này từng có tiếp xúc, mà Chu Vũ Ngưng này lại ái mộ Liệt Nhi đấy!

      phải là bà nghĩ tới trừ bỏ Chu Vũ Ngưng này, nhưng lại lo lắng nếu trừ bỏ nàng ta, Triệt Nhi lại có chủ ý khác bà càng thể biết, cũng bằng tạm thời đặt nàng ở nơi đó.

      Nhưng hôm nay lại biết Chu Vũ Ngưng xuất cung rồi, bà hoàn toàn kiềm chế được tâm tư của mình.

      Vốn cuối cùng bà nghĩ tới bi quan như vậy.

      Triệt Nhi cuối cùng là người có lòng.

      Nghĩ tới đây, Thái hậu lại càng lên mấy phần tinh thần.

      Cho dù là giả bộ, bà cũng muốn nâng lên tinh thần, nếu hai người bọn họ giả bộ ở trước mặt bà, vậy bà càng muốn sống lâu thêm chút thời gian, trang@dđlqđ@bubble editor có lẽ là tiếp xúc nhiều hơn, hai người cũng nhặt lại chút tình huynh đệ lần nữa.

      Như vậy, cho dù là chết , bà cũng có thể an tâm hơn nhiều.

      "Triệt Nhi, mặc kệ là vì ai trong các ngươi, hay là mấy đứa , ai gia cũng bảo trọng mình!"

      Cảnh đế thấy Thái hậu như thế, gật đầu.

      Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi trải qua hôm đó, Thái hậu đúng là tốt hơn chút.

      Dù là Thái hậu hay là Quế ma ma đều cực kỳ vui mừng.

      Ngay cả Cảnh đế cũng hết sức vui mừng nhưng Vạn Phu Nhân lại nghĩ như vậy, sao bà nhìn ra, Thái hậu đúng là còn bao nhiêu thời gian rồi, hôm nay những dược vật này cũng chỉ là nối thêm mạng của bà ấy thôi.

      Nhưng cái này có thể chống đỡ bao lâu đây.

      "Hoàng thượng, thần phụ có vài lời muốn chuyện mình với hoàng thượng chút." Lúc ra cửa Vạn Phu Nhân chạm mặt Cảnh đế, cuối cùng nhịn được, khẽ cúi, .

      Cảnh đế nghi ngờ nhìn bà.

      Đồng ý: "Vạn Phu Nhân xin mời."

      Đối với Vạn Phu Nhân, Cảnh đế là có mấy phần tôn trọng, tuy là nữ tử, nhưng lại có y thuật tuyệt vời, hôm nay cũng càng nhìn ra, dù cho Thái Y Viện nhân thủ đông đảo, lại bằng Vạn Phu Nhân.

      Y thuật này nào chỉ là dưới Vạn thái y, đủ vượt qua ông ấy rất nhiều.

      Cảnh đế chú ý nhìn vẻ mặt bà, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

      Quả nhiên, Vạn Phu Nhân muốn đúng là như thế.

      Vạn Phu Nhân tự thuật cặn kẽ tỉ mỉ ý nghĩ của mình với Cảnh đế.

      "Mấy ngày nay, thái hậu ràng có chuyển biến tốt, tại sao có thể tốt lắm?" Cảnh đế nhíu mày nhìn bà.

      Vạn Phu Nhân mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống, khó khăn mở miệng: "Sợ là. . . . . . Hồi quang phản chiếu."

      Rất lâu thấy Cảnh đế đáp lời, Vạn Phu Nhân cũng dám nhúc nhích.

      "Còn bao lâu." Lúc lâu, giọng có nhiệt độ gì.

      Dĩ nhiên là Vạn Phu Nhân biết gì: "Cụ thể dĩ nhiên là thể tuyệt đối, nhưng mà theo thần phụ thấy, đầy tháng."

      Lời này dĩ nhiên là lớn mật tột cùng, nhưng chỉ có bản thân Vạn Phu Nhân biết, bà cố gắng nhiều lời rồi.

      "Rầm"

      Cảnh đế quét cả bàn đồ vật xuống dưới đất.

      "Hoàng thượng?" Lai Hỉ ở cửa ra vào giọng hỏi thăm.

      " có việc gì!" Cảnh đế cảm thấy mình thể khống chế tính tình.

      "Ngươi xuống , trẫm biết rồi, chuyện này cần lộ ra."

      Đợi Vạn Phu Nhân xuống, Cảnh đế vuốt mặt cái, tựa đầu dựa vào lưng ghế.

      "Lai Hỉ."

      "Nô tài ở đây."

      " tuyên Phó tướng vào cung." Tháng ngày cuối cùng của Mẫu hậu, *d&d#l@q^d<.com> Cảnh đế hy vọng có thể vì bà làm được tất cả chuyện mà bà hy vọng.

      Nghiêm Liệt lắm nhưng vẫn nhớ, nhớ mẫu hậu cố chấp đối với Phó Uẩn Duệ.

      Dù như thế nào, cho dù là gặp mặt lần cũng tốt!

      Phó tướng thường xuyên vào cung, cũng nghĩ quá nhiều, đương nhiên ông cũng biết thân thể Thái hậu càng ngày càng tốt.

      Có điều nghe mấy ngày nay tốt hơn nhiều, trong lòng cũng có chút yên lòng.

      Đợi lúc Phó tướng vào Tuyên Minh điện, phòng ngoài Tuyên Minh điện này vẫn vô cùng bừa bộn như cũ.

      Phó tướng kinh ngạc chút, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

      Cảnh đế cứ lạnh lùng nhìn ông ta như vậy.

      Mẫu hậu nhớ trừ huynh đệ bọn họ ra, cũng chỉ có mình ông ta.

      Phó tướng có lẽ là trung thần, nhưng Cảnh đế lại làm được tin tưởng ông.

      Thở dài, Cảnh đế đứng lên, chắp tay đứng bên cửa sổ, rất lâu, mở miệng: "Trẫm cho phép, ngươi thăm mẫu hậu chút !"

      Lời vừa ra, Phó tướng lung lay chút, kinh ngạc nhìn Cảnh đế, làm như cực kỳ giật mình.

      Nhưng cũng chỉ là cái chớp mắt, cả người lại là vẻ mặt tái nhợt trong nháy mắt.

      Giọng run rẩy: "Thái hậu, thái hậu nương nương bà, bà ấy lại, lại. . . . . ."

      Ông được nữa.

      Cảnh đế gì, chỉ đứng như vậy, cả người kéo căng hiu quạnh.

      "Hoàng, hoàng thượng?"

      "Thái hậu còn bao nhiêu thời gian rồi." Lời Cảnh đế vừa ra, Phó tướng lập tức ngồi phịch ở nơi đó.

      "Trẫm muốn biết những chuyện cũ trước kia, càng muốn biết ai đúng ai sai. Trẫm chỉ muốn để mẫu hậu quên được. Có lẽ, ngươi phải biết nên làm như thế nào." Giọng lạnh lùng.

      Tất cả tiếc nuối, cũng để cho nó theo gió qua !
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :