1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 161.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Tuệ Từ cung.

      Thân thể Thái hậu vẫn suy yếu, có điều cũng phải đến mức lập tức như thế nào.

      Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt khuấy thìa chuẩn bị đút cháo cho bà.

      nhàng than thở, hỏi "Chuyện Đức Phi đúng là đều xử lý tốt?"

      Hôm nay tuy bà quản lý chuyện, nhưng cũng biết ít chuyện.

      "Hồi thái hậu nương nương, xong rồi." Tuy là như thế, nhưng trong lời lại có chút chần chờ.

      Thái hậu tất nhiên có thể nghe được: "Có chuyện thẳng là được."

      Tịch Nguyệt lại biết như thế nào tốt.

      Suy nghĩ chút, nàng mở miệng: "Có lẽ là bởi vì mẫu phi qua đời, gần đây trạng thái Gia Nhi tốt lắm."

      Đây là tất nhiên, mẫu thân qua đời, cậu cũng chỉ là đứa bé, chỗ nào hiểu được rất nhiều kia. Cậu biết, cũng chỉ là từ nay về sau còn được gặp lại mẫu phi mà thôi.

      Thái hậu nghe lời này, cũng là tiếng thở dài, làm sao có thể thở dài, đây quan tâm người lớn như thế nào, đứa bé luôn là vô tội.

      Gia Nhi như vậy, lại mềm yếu như vậy, nghĩ đến ngày đó, nhất định đau khổ.

      "Ngươi là có biện pháp tốt?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu, nếu nàng có biện pháp, tuyệt đối đến nỗi lúc này khó xử như vậy.

      Thái hậu nhìn dáng vẻ nàng lòng suy nghĩ vì Nghiêm Gia, thầm gật đầu.

      "Mấy ngày nay để Vũ Nhi và Gia Nhi dời đến Khánh An cung con ở chút thơì gian thôi. Ai gia thể cốt tốt, cũng thể chăm sóc bọn tại mọi thời điểm. Có con, ai gia cũng là yên tâm."

      Tịch Nguyệt nghe vậy, gật đầu đồng ý.

      Vũ Nhi và Gia Nhi đều tương đối thích mấy đứa bé, để cho bọn họ thường đùa giỡn cùng nhau, hy vọng có thể đối tốt với bọn họ chút.

      Sau khi hai người thương lượng, Thái hậu bèn thẳng mệt mỏi, về phần Cảnh đế, Thái hậu đương nhiên thông báo tốt.

      Cảnh đế quả cũng phản đối chủ ý này của Thái hậu, chỉ phản đối, ngược lại, còn cảm thấy như vậy rất tốt.

      biết tính toán của Tề phi, nghĩ đến độc phụ kia bỏ qua Gia Nhi.

      Híp híp mắt, chỉ cần kiên trì mấy ngày nay, dieenddafnleequysddoon giải quyết tất cả đều thỏa đáng.

      Hậu cung này đúng là cần nhiều như vậy.

      Trước kia lão nhân chính là , nữ nhân nhiều thị phi nhiều, hôm nay xem ra đúng là như thế.

      Mấy năm qua có rất nhiều chuyện, mỗi việc… từng việc , chính đều vì hậu phi này bắt đầu, gây sóng gió, đúng là tự cao tự đại.

      như vậy, vậy chính là phải xử lý tý hậu cung này tốt.

      Cuối cùng ngày, thế gia này, đại thần cảm thấy con mình trong cung được cưng chiều như thế nào quyết định tương lai bọn họ nữa.

      Mà chính là những người ác độc gây sóng gió này đều bị xử lý sạch tất cả.

      Thái hậu đều sắp xếp hai tiểu hoàng tử ở Khánh An cung, ý kiến của người khác cũng rất nhiều.

      Thái hậu sắp xếp như vậy, Cảnh đế cũng phát biểu bất kỳ ý kiến phản bác nào, cứ như vậy, ra khiến người ta cảm thấy đặc biệt đúng.

      Có lẽ, đây là dấu hiệu Thẩm quý phi tiến lên phía trước thêm bước?

      Nếu Thẩm Tịch Nguyệt có thể từ Thuần Chiêu Nghi trở thành Thẩm quý phi, cũng chừng trở thành Hoàng quý phi, cũng hoặc là mọi người muốn nghĩ, cũng muốn suy đoán. . . . . . Hoàng hậu.

      Dù người khác nghĩ như thế nào, lúc này ngược lại Tịch Nguyệt chỉ bảo mấy người Cẩm Tâm bố trí gian phòng, cho dù là chỉ ở vài ngày, cũng tuyệt đối thể tạm.

      Hai người Nghiêm Vũ Nghiêm Gia rời khỏi Thượng Thư Phòng biết được tin tức này từ chỗ lão ma ma bên cạnh.

      Miệng của Nghiêm Vũ mím chặt, hiển nhiên rất vui mừng.

      Lại liếc mắt nhìn Nghiêm Gia bên cạnh, lại giống như nhau, có điều mấy ngày nay quen ngẩn ngơ, người khác cũng chỉ có thở dài.

      Thu dọn đồ hai đứa bé thỏa đáng chính là thu xếp đến Khánh An cung.

      Tịch Nguyệt nhìn hai đứa bé cười: "Vũ Nhi Gia Nhi tới, xem ta chuẩn bị cho các con hài lòng ? Có hi vọng gì hay thích nhất định phải cho ta biết, ta sắp xếp người dọn dẹp cho các con lần nữa."

      Hai đứa bé là ở gian phòng, Tuệ Từ cung trước kia hai người đều ở riêng.

      Cứ như vậy, ngược lại là trải nghiệm đặc sắc.

      Từ đầu đến cuối Tịch Nguyệt đều cảm thấy, dù người lớn trấn an như thế nào, luôn bằng đứa bé tự mình nghĩ thông suốt.

      Mà giữa đứa bé và đứa bé mới dễ khai thông.

      Nghĩ mình khi còn bé, mẫu thân qua đời, cho dù tổ mẫu quan tâm nhưng cuối cùng đánh lại ca ca và muội muội làm bạn. Đây là có khác biệt bản chất.

      Cũng chính là vì những nguyên nhân này, Tịch Nguyệt bố trí chỗ ở của hai đứa bé cùng nhau.

      Nghiêm Vũ lớn hơn chút so với Nghiêm Gia, hay bởi vì từ chính là ràng đau khổ khi mẫu thân qua đời, ngược lại hết sức quan tâm đối với Nghiêm Gia.

      Dắt tay Nghiêm Gia lòng vòng mọi nơi, hình như nơi nào hài lòng, rốt cuộc buông khoé miệng mím chặt ra, lộ ra đường cong khả nghi.

      "Còn. . . . . . Tàm tạm thôi."

      Nhìn cậu sắp bật cười, còn chịu thừa nhận, Tịch Nguyệt cười trả lời.

      "Vậy, có cái gì cảm thấy tàm tạm tiếp, chính là cho ta biết là tốt rồi." Nàng cười trêu ghẹo.

      Nghiêm Vũ gật đầu giống như tiểu đại nhân.

      "Kiều Kiều dậy chưa?"

      là thương muội muội mình, mỗi lần chính là thích đến tìm nàng.

      "Rồi! Các con đưa tay rửa sạch, trang@d#d#l#q#d@bubble ta mang các con gặp Kiều Kiều."

      Tịch Nguyệt cười chỉ bảo, ngược lại kỳ lạ, ba đứa con nít, tính khí Tiểu Kiều Kiều tốt, lại vô cùng yếu ớt. Cả ngày thanh đều lớn hơn so với ai khác, thích khóc nhưng mọi người lại đều thích con bé.

      Tịch Nguyệt cực kỳ để ý quan sát mấy đứa bé, đều đặt đứa bé vào giường sưởi.

      Ba đứa bé bởi vì buông lỏng, cũng ê a lên, Kiều Kiều nghe tiếng ca ca, chính là hự muốn ôm cái. Tịch Nguyệt nhìn hai đứa bé, hỏi "Các con muốn ôm Kiều Kiều ?"

      Nghiêm Vũ vui mừng lộ ra hàm răng, gật đầu.

      Nghiêm Gia nhìn dáng vẻ cũng muốn, có điều lại mở miệng, cắn môi.

      Tịch Nguyệt suy nghĩ chút, thả Kiều Kiều vào đùi Nghiêm Vũ.

      Lại xách Tiểu Tứ nhi lên, nắm tay của bé làm dạng quơ múa: "Nhị ca ca, Nhị ca ca, ôm ta cái có được hay ?"

      Tịch Nguyệt bắt chước tiếng trẻ con đùa với Nghiêm Gia.

      Nghiêm Gia Nghiêm Vũ kịp, người khác nghe, đều nhịn được xì hồi cười đùa ra.

      Khuôn mặt Nghiêm Gia nhắn hồng hồng, suy nghĩ chút, gật đầu cái: "Bé thể ị đùn người ta."

      Đối với điểm này, hai thằng nhóc này đều rất chú ý.

      Tịch Nguyệt gật đầu, nghiêm trang: "Đó là tự nhiên."

      Tiểu Ngũ nhi tự mình kéo tay , nghiêng đầu sáng lóng lánh nhìn các Ca Ca Tỷ Tỷ, hừ tiếng, chậm như ốc sên lại chuyển đầu đến bên kia, nhìn mẫu thân mình.

      "Ô a, y y a a, a. . . . . ."

      Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng này của con trai , nhíu mày.

      Cười nhéo hai má Tiểu Ngũ nhi tý: "Tiểu Ngũ nhi lại mong muốn mẫu thân ôm?"

      "Ô ô a a. . . . . ."

      Tịch Nguyệt cười cười, bế Tiểu Ngũ nhi sắp có chút gấp gáp quơ múa cánh tay lên.

      Trong ba đứa con, Tiểu Tứ nhi là dạng lớn lên tốt nhất, thể lực cũng tốt.

      Từ lúc được Nghiêm Gia ôm lên, chính là ngừng nhích tới nhích lui, Nghiêm Gia ôm bé có chút cố hết sức, có điều nhìn dáng vẻ cũng là vui vẻ.

      Tịch Nguyệt chính là cảm thấy, mình làm vậy là đúng rồi, thế giới đứa bé, chỉ có đứa bé hiểu.

      "Ô a ô a ——" Tiểu Tứ nhi ngừng đưa khuôn mặt nhắn tới mặt Nghiêm Gia, hòng hôn cậu.

      Đây là bé quen làm loại trò chơi thích, bởi vì thường ngày trước lúc ngủ Tịch Nguyệt luôn hôn mấy đứa bé vài cái, hình như là tiểu Tứ Nhi này cực kỳ thích, chính là thường muốn hôn người khác.

      Ngay cả Tịch Nguyệt cũng thường bị bé dây nước miếng đầy mặt.

      Nghiêm Vũ Nghiêm Gia thường sang đây thăm mấy đứa bé, d!^Nd+n(#Q%*d@n dĩ nhiên là hiểu thích của đứa bé này.

      Nhìn bé kiên nhẫn mưu đồ thực hành thế công nước miếng đối với Nghiêm Gia, mà bộ dáng Nghiêm Gia chật vật tránh kịp.

      Nghiêm Vũ cười lông mày cong cong.

      Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ mấy đứa bé, cười cái.

      "Vũ Nhi à, Gia Nhi tuổi còn , có chút ôm nổi đệ đệ, các con thay đổi có được hay ?" Nàng cố ý như thế.

      Vốn tưởng rằng Nghiêm Vũ rất khó khăn, dù sao, cho dù ai cũng biết thích đối với muội muội.

      Nhưng ai có thể ngờ, lại là có mấy phần dáng vẻ đại ca ca, suy nghĩ chút chính là nhàng gật đầu.

      Tịch Nguyệt thấy thế nở nụ cười, đổi từng người cho hai đứa bé.

      Nghiêm Gia cũng thích Kiều Kiều, thấy nàng ôm trong ngực, thư thái thở ra hơi.

      Tiểu Kiều Kiều ê a hồi, đổi tư thế thoải mái, kéo tay của mình chơi tiếp. Điểm này ngược lại giống nhau như đúc với đệ đệ nàng.

      Chỉ có Tiểu Tứ Nhi, cho dù là biến thành người khác ôm bé, vẫn thay đổi thói quen của mình, cá chép nhảy người Nghiêm Vũ, thở hổn hển… thở hổn hển, đúng là thú vị.

      Cuối cùng Nghiêm Vũ chịu nổi bé giày vò, dựng bé lên ôm.

      Cứ như vậy ngược lại như ý bé, ê a bèn đưa miệng tới.

      Nghiêm Vũ tránh kịp, trong thơì gian chốc lát, chỉ thấy mặt ít dấu vết nước miếng.

      Nghiêm Vũ rất là ghét bỏ, ngừng lau, nhưng Tiểu Tứ nhi đâu để ý những thứ kia, đây là bé bày tỏ hữu nghị!

      càng hăng hái.

      Lúc này Nghiêm Gia cũng vô cùng vui vẻ, cười khanh khách.

      Tịch Nguyệt nhìn mấy đứa bé như thế, cuối cùng có chút yên lòng.

      Đứa này có khúc mắc, chậm rãi khuyên bảo chính là tốt rồi, Gia Nhi là đứa bé đơn thuần.

      Dù Đức Phi là người như thế nào, mặt giáo dục đứa bé, ngược lại chưa dạy sai lệch cho đứa bé.

      Dù Nghiêm Gia nhiều tâm nhãn bằng Nghiêm Vũ, nhưng ngược lại là đứa bé đơn thuần vô hại.

      Bên trong phòng toàn vẻ tiếng tiếng cười.

      Cảnh đế vào cửa, chính là thấy được tình cảnh như vậy.

      Tóc Nguyệt Nhi bởi vì liên quan Tiểu Ngũ nhi lộn xộn, trang@dđlqđ@bubble editor có chút lỏng lẻo.

      Mà mấy đứa bé đều là chơi vui vẻ, tuy cung nữ hầu hạ bên cạnh, nhưng cũng tiến lên, ra để mấy đứa bé "Tự do phát huy", giữa cười đùa với nhau kéo toạc ra căng thẳng.

      Thấy Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt cũng xuống thỉnh an, nghiêng đầu, cười hì hì: "Hoàng thượng, cho ngài ôm."

      Dứt lời bèn nhét Tiểu Ngũ nhi vào trong ngực Cảnh đế, Cảnh đế thấy nàng như thế, cười khiển trách: "Nàng đúng là quen dùng mánh lới. Vũ Nhi và Gia Nhi còn chưa có đưa bé cho trẫm, nàng lại là như thế."

      Tịch Nguyệt vỗ tay cái với Tiểu Tứ nhi, đứa bé này trực tiếp chính là ngã về sau, Cảnh đế hoảng, có điều Tịch Nguyệt cũng sợ, nàng quen Tiểu Tứ nhi nghịch ngợm như vậy.

      Nhận lấy Tiểu Tứ nhi, nàng nhướng mày: "Hoàng thượng mới là quen oan uổng người đấy, thần thiếp cũng chỉ là nghĩ tới, nhận lấy Tiểu Tứ nhi mà thôi."

      Hai người chuyện như vậy, Tiểu Kiều Kiều nghe được tiếng phụ hoàng, nhưng thấy tới ôm nàng, cũng trở nên yên phận.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng này lại là rối nùi, trang@dđlqđ@bubble editor nhìn mấy nhóc con đều hiền lành, Cảnh đế bất đắc dĩ rồi lại cười cưng chiều.

      "Trẫm nhớ, khi còn bé Vũ Nhi và Gia Nhi cũng bướng bỉnh như vậy."

      Hai tên nhóc kia nghe được phụ hoàng lời như khen ngợi, cũng vui mừng nhếch miệng. :>_<:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 162.
      Editor: trang bubble ^^

      Đêm rất khuya.

      Tuy rằng bên ngoài gió lớn gào thét, nhưng bên trong phòng bởi vì đốt Địa Long ngược lại cực kỳ ấm áp, giống như mùa xuân.

      Nghiêm Gia lăn qua lộn lại ngủ được, chẳng được bao lâu, cậu bèn ngồi dậy.

      Nghiêm Vũ bên cạnh bởi vì động tác của cậu, cũng có thực ngủ.

      Hỏi: "Gia Nhi, ngươi làm sao vậy?"

      ". . . . . . có việc gì. . . . . ." Giọng Nghiêm Gia rất thấp. Có điều lại vẫn đáp.

      Nghiêm Vũ lật người quay lại, nhìn cậu ngồi nơi đó, cúi gằm đầu, nhìn dáng vẻ vô cùng đơn.

      Suy nghĩ chút, Nghiêm Vũ cũng dậy, ngồi vào bên cạnh Nghiêm Gia, nhìn cửa cái, cũng động tĩnh gì, mở miệng : " ngủ được?"

      "Vâng." Giọng Nghiêm Gia thấp.

      Hai người sóng vai ngồi chung, Nghiêm Vũ hỏi: "Ngươi là nhớ mẫu phi ngươi sao?"

      "Vâng." giọt nước mắt của Nghiêm Gia cứ rơi xuống như vậy.

      Tự lẩm bẩm: "Ca ca, ta biểu rất tốt, mà là, tại sao mẫu phi lại chết, tại sao lại chết, về sau ta cũng gặp bà rồi. Bà ràng , ta biểu tốt chút, cũng có thể thăm bà mà. Có phải ta làm sai chỗ nào hay ? Bọn họ đều mẫu phi là người xấu, là nữ nhân xấu, nhưng mà, mẫu phi rất tốt, mẫu phi là mẫu phi tốt dịu dàng, có đúng hay ? Ca ca, có đúng hay ?"

      Lúc này, cậu vội vàng hi vọng lấy được đồng ý và tán thành của người khác.

      Nghiêm Vũ suy nghĩ chút, cầm tay cậu.

      Nghiêng đầu : "Ta biết mẫu phi ngươi là nữ nhân tốt hay là nữ nhân xấu. Nhưng nếu bà đối với ngươi rất tốt, nên chính là mẫu thân tốt. Gia Nhi, mẫu hậu ta, mẫu hậu ta cũng rất sớm còn rồi."

      Cũng nhìn Nghiêm Gia, Nghiêm Vũ tự mình tự tiếp: "Nhưng cho dù bà chết rồi, cũng nhất định là ta. Thẩm quý phi từng , mẫu thân đều đứa bé của mình. Cho nên, cho dù là bà nhìn thấy, ta cũng biểu tốt như nhau, chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm thấy, mình là bé ngoan. Ta cũng rất nhớ nhung mẫu hậu, nhưng, ta hiểu , bà về được nữa. Ngươi vẫn ở cùng mẫu phi lâu như vậy, ta thậm chí ngay cả hình dạng mẫu hậu thế nào cũng biết."

      Nghiêm Gia nghiêng đầu nhìn Nghiêm Vũ, cầm tay cậu: "Ca ca. . . . . . Chớ đau khổ."

      Nghiêm Vũ cũng rơi giọt nước mắt: "Ta có đau khổ, ta vui vẻ. Mẫu hậu nhất định là hi vọng ta vui vẻ, hạnh phúc. Ngươi cũng giống vậy. nên đau lòng khổ sở. Mẫu phi ngươi thấy. Nếu như ngươi đau lòng, bà cũng đau lòng. Chúng ta đều phải hạnh phúc. Như vậy họ mới có thể yên tâm, có đúng hay ?"

      Nghiêm Gia lau nước mắt, tóm chặt lấy tay ca ca: "Vâng, chúng ta hạnh phúc, ta để cho mẫu phi yên lòng, ta cũng để cho bà đau lòng."

      Hai người ngồi u ám trong phòng, hai người tay cầm tay, cũng lẳng lặng nghĩ tới mẫu thân mình.

      Tịch Nguyệt đứng ở cửa, cười thầm, cuối cùng vào cửa.

      Tối nay là đêm đầu tiên hai đứa bé ở bên này, nàng có biết bao chỗ yên lòng, chỉ là muốn tới đây nhìn sang, ngược lại ngờ, hai tiểu bất điểm tâm , tuy phải là nghe thấy từ bắt đầu, nhưng Tịch Nguyệt nhìn hai đứa bé kiên cường như vậy, cũng đặc biệt vui mừng.

      Rón rén rời , Tịch Nguyệt lại đến trong phòng ba tiểu bất điểm nhìn chút, tối nay là Hạnh Nhi trực đêm, thấy Tịch Nguyệt vào cửa, : "Chủ tử, ngài thức dậy làm gì?"

      Tịch Nguyệt khoát tay áo: "Ta xem mấy đứa chút."

      Thấy ba đứa bé đều ngủ rất tốt.

      Tịch Nguyệt nhàng ấn xuống cái hôn khuôn mặt bé của bọn họ.

      Đợi đến khi mình trở lại phòng ngủ, thấy Cảnh đế ngồi nơi đó, có chút mê mang nhìn nàng.

      "Hoàng thượng thức dậy làm gì?"

      Cảnh đế cười.

      "Bây giờ hơn nửa đêm, nàng đâu?"

      Tịch Nguyệt vội vàng qua, vùi vào trong lòng , d!^Nd+n(#Q%*d@n nỉ non: "Tối nay bọn đều ngủ bên này, thiếp có chút yên lòng, qua nhìn chút."

      Mười ngón tay giao nhau với , Tịch Nguyệt tiếp tục : "Hai đứa bé tâm đấy, là đứa bé ngoan hiểu chuyện."

      Cảnh đế nghe xong lời này, chính là hiểu, đồng thời cũng vỗ vỗ Tịch Nguyệt, hai người cùng nhau nằm xuống.

      Mổ hôn cổ nàng: " ra Nguyệt Nhi cũng là mẫu thân tốt."

      "Đó là đương nhiên!" Lời này trả lời vênh vang tự đắc, Cảnh đế cười.

      "Nàng đó."

      ***

      Thời gian này trôi qua cũng thế, trong nháy mắt đến tết.

      Bởi vì lần này ít thứ đều là Tịch Nguyệt đánh nhịp quyết định bố trí, ngược lại nàng đúng là đặc biệt có cảm xúc mãnh liệt đấy.

      Đều làm quần áo tết đỏ thẫm cho mấy đứa bé, Tịch Nguyệt nhìn mấy bảo bối đáng này giống như con nít trong tranh tết, vui mừng nối tiếp.

      Nàng vào cung mấy năm rồi, nhưng cũng là lần đầu cùng nhau mừng năm mới với mấy đứa bé, cứ như vậy ngược lại có thú vị khác.

      Mấy ngày này, ngược lại Cảnh đế và Lục vương gia đúng là từ bỏ hiềm khích lúc trước, đối chọi gay gắt giống như trước vậy, mà những chuyện khác triều đình Tịch Nguyệt cũng hoàn toàn biết.

      Cũng thể hoàn toàn biết được, nàng cũng mong múôn trộn lẫn nhiều, có tin tức truyền tới, nàng nghe chút chính là thôi.

      Dư thừa, nàng cũng chịu nhiều lời, nàng vẫn còn nhớ đoạn đối thoại kia của Cảnh đế với nàng ngày đó.

      Nàng thể để người khác nàng là hậu cung tham gia vào chính .

      Hôm nay, nàng phải mình, bên cạnh nàng cố kỵ quá nhiều.

      Nàng hy vọng, ngày kia đứa bé của chính mình cũng như Vũ Nhi và Gia Nhi vậy, còn tuổi lại phải buồn như vậy.

      Về phần tất cả công việc trong hậu cung, tuy rằng Tịch Nguyệt nắm giữ ở trong tay vài phần, nhưng cũng sơ ý, nên gì với hoàng thượng hoặc là gì với thái hậu, nàng đương nhiên phải chăm chỉ thỉnh giáo.

      Chỉ là mấy ngày này cũng may, có lẽ những chuyện ngổn ngang này quá nhiều, các phi tần hậu cung này cũng hoàn toàn trở nên đàng hoàng.

      Tự nhiên, hôm nay nếu như còn nắm được làm việc giống như Huệ phi vậy, đó chính là thể vào cung.

      Phi tần hậu cung này hơi nhiều, có điều muốn phần vị phải cực thấp, rồi lại có cưng chiều, chẳng qua chỉ có Trương Lan.

      Mà cũng duy chỉ có Trương Lan này, Thẩm Tịch Nguyệt đối xử với nàng ấy coi như tệ.

      Nhớ năm đó, dù là Bạch Du Nhiên, Chu Vũ Ngưng qua lại thân thiết với nàng chỉ cần được Cảnh đế sủng ái, cuối cùng cũng như là người lạ.

      Hôm nay chính là mọi người đều chờ đợi xem chuyện cười của Trương Lan.

      Thẩm Tịch Nguyệt cũng nghĩ như bản thân các nàng vậy, trong cung ai biết, nàng ghen tị mãnh liệt.

      Chẳng qua Trương Lan ngược lại có biểu khác, Tịch Nguyệt cũng phải là biết được tâm tư của những người này, nhưng nàng lại có tâm tư của mình.

      Nếu như sau khi Bạch Du Nhiên được cưng chiều như là người lạ, trang@d#d#l#q#d@bubble quả là vì kiện rơi xuống nước mà nghi ngờ đối với nàng. Mà Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt cũng cho rằng nàng ấy có vấn đề gì, nếu như phải là Cảnh đế kiêng kỵ nàng ấy như vậy, sao nàng lại như thế!

      Lại , tất cả đều là mệnh.

      Dù người khác nghĩ như thế nào, Tịch Nguyệt đều là tự sướng.

      Hôm nay nàng có mấy bảo bối, Cảnh đế lại đối với nàng tệ, tất cả cũng coi là hòa thuận vui vẻ.

      Nếu những phi tần kia gây chuyện nhiều, có lẽ nàng thêm vui vẻ.

      "Chủ tử, bên ngoài bắt đầu phóng pháo hoa rồi, có muốn mang Tiểu Chủ Tử ra ngoài xem hay ?"

      Tịch Nguyệt ngó ra ngoài chút, tươi cười rạng rỡ: "Dặn dò người dẫn theo Đại hoàng tử và nhị hoàng tử ra ngoài . Ba đứa bé cần. Dù sao bọn cũng xem hiểu cái gì. Bổn cung cũng ra ngoài."

      Cẩm Tâm suy nghĩ chút, trả lời: "Nô tỳ hiểu rồi. Chỉ là nô tỳ cũng muốn ra ngoài, để cho bọn họ cùng xem ."

      Tịch Nguyệt gật đầu, có điều vẫn dặn dò: "Hai đứa bé đều , pháo hoa luôn an toàn. Ngươi nhất định phải dặn dò tốt, chớ để đứa bé xảy ra vấn đề gì."

      "Vâng"

      Tịch Nguyệt dặn dò xong, Cẩm Tâm bèn ra ngoài sắp xếp, suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt gọi Cẩm Tâm lại: "Cẩm Tâm."

      "Chủ tử, lại còn có dặn dò gì?"

      "Phái thêm những người này, để Quả Nhi Đào Nhi đều theo cùng ."

      "Vâng"

      Từ lần trước Quả Nhi vịn mình trong nháy mắt đó, Tịch Nguyệt chính là cảm thấy, nàng ấy nhất định là có công phu, nếu tuyệt đối có sức lực mạnh mẽ như thế.

      Cũng phải cảm thấy có chuyện gì, chỉ là hai đứa bé ở chỗ nàng, nàng tất nhiên phải coi chừng hết sức cẩn thận.

      Cho dù phải như thế, Tịch Nguyệt cũng hy vọng hai đứa bé có chút sơ xuất.

      Tịch Nguyệt ngược lại ngờ, chính là vì bản thân nàng cẩn thận mới tránh khỏi đợt tai hoạ.

      canh giờ sau đó, trong lúc người khác đỡ Quả Nhi bị thương trở về, Tịch Nguyệt trở nên kinh ngạc trong khoảng thời gian ngắn.

      " truyền thái y, xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra." Giọng Tịch Nguyệt nghiêm nghị.

      Đào Nhi bên cạnh cắn môi khóc thút thít: "Quả Nhi tỷ tỷ là vì cứu nhị hoàng tử. biết tại sao mấy cái pháo hoa con thỏ hết sức đáng lại chợt nổ, may nhờ Quả Nhi tỷ tỷ cơ trí, mới gây thành họa lớn."

      Tịch Nguyệt nhìn Quả Nhi, cánh tay nàng máu thịt be bét, mà hình như là Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia bị hù sợ.

      Nơm nớp lo sợ theo sau.

      Nhìn lo lắng trong ánh mắt hai đứa, dieenddafnleequysddoon Tịch Nguyệt vội vàng qua ôm hai đứa bé trong ngực.

      " khóc, khóc khóc. sao, Quả Nhi tỷ tỷ cứu các con, có việc gì."

      Có lẽ bởi vì được Tịch Nguyệt ôm lấy, hai đứa bé rốt cuộc tỉnh táo lại.

      "Hu hu, Thẩm quý phi, là dọa người, là dọa người. Quả Nhi, Quả Nhi bị thương. . . . . ."

      " có việc gì, có việc gì, có việc gì. Ngoan. Thái y. . . . . ."

      Lúc này thái y cũng chạy tới, Quả Nhi đến phòng Thiên Điện, hai đứa bé muốn cùng qua.

      Tịch Nguyệt cũng chịu, kéo hai đứa: " có việc gì, Quả Nhi có việc gì, các con ai ya. Đừng tới, nghỉ ngơi."

      Chẳng qua là chuyện trong chốc lát, thấy Cảnh đế chạy tới.

      Thấy phụ hoàng đến, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cũng trực tiếp chạy qua.

      Lúc này đứa bé hết sức yếu ớt.

      "Phụ hoàng, phụ hoàng. . . . . ."

      " có việc gì, có việc gì."

      Cảnh đế tay đều bế hai đứa bé lên.

      Nghiêm Gia run rẩy hỏi: "Quả Nhi, Quả Nhi, nàng, nàng có thể chết ?"

      " ! Gia Nhi đừng sợ. sao. Quả Nhi cũng chết. Mấy ngày nữa nàng khoẻ mạnh, đừng sợ."

      An ủi hai đứa bé, ánh mắt Cảnh đế đen tối.

      vốn là có nhiều phòng bị với Tề phi, lại nghĩ tới, chỉ cẩn thận chút, chính là xảy ra chuyện như vậy.

      Phi tần hậu cung này như thế nào tạm thời , nhưng nhiều năm như vậy, nàng ta nên biết, thể tha thứ, chính là làm hại đối với đứa bé.

      Nếu nàng ta chạm vảy ngược của , trang@dđlqđ@bubble editor vậy cũng đừng trách sớm ngày vạch trần chuyện.

      Tịch Nguyệt nhìn vẻ mặt Cảnh đế, vẻ mặt tối tăm khó phân biệt này khiến Tịch Nguyệt thoạt nhìn cảm thấy kinh hãi.

      Chẳng lẽ, chuyện lần này, cũng phải là ngoài ý muốn? :>_<:
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 163.
      Editor: trang bubble ^^

      Tịch Nguyệt biết chuyện này tất nhiên là có mờ ám, chẳng qua cũng nhiều lời.

      Đồng thời tăng cường coi chừng đối với mấy đứa bé, theo nàng nhìn lại, chuyện như vậy mười phần □ là có người cố ý làm. Nhưng đúng là biết, rốt cuộc là nhằm vào người nào.

      Tuy nhìn như là nhị hoàng tử Nghiêm Gia, nhưng cũng khó bảo đảm phải ngộ thương.

      Cho nên dù là đứa bé kia, nàng đều hết sức căng thẳng.

      Có lẽ trong lòng Tịch Nguyệt khẩn trương, ngược lại cuộc sống này cuối cùng cũng trôi qua, đến bao lâu, chính là ra tháng giêng.

      Có điều đúng là vẫn còn tốt, cũng xảy ra những vấn đề khác nữa.

      Tịch Nguyệt biết , dù là ai mưu đồ tổn thương đứa bé, Cảnh đế cũng nhân nhượng, vì vậy nàng cũng có trộn vào chuyện này, chỉ lặng lẽ đợi kỳ biến.

      Bởi vì Quả Nhi cứu Nghiêm Gia, Gia Nhi cực kỳ lệ thuộc vào Quả Nhi, cũng đặc biệt thích gần gũi nàng. Có điều Quả Nhi lại trước sau như , cũng có chỗ đặc biệt gì.

      Trong cung này có vài hạng người khôn khéo cũng có nghi ngờ đối với chuyện này, chỉ có chuyện này, còn có cái chết của Đức Phi.

      Với tính tình Đức Phi, từ phi tử đến tiến vào lãnh cung cũng khiến ý chí chiến đấu của nàng ta phai mờ, nàng ta lại bởi vì chuyện này mà chết sao?

      Nhưng nghi ngờ cuối cùng là nghi ngờ, cũng thể vấn đề gì, trong cung, bo bo giữ mình mới là thiết thực.

      "Khởi bẩm nương nương, Lệ tần nương nương cầu kiến."

      Tịch Nguyệt nghe Chu Vũ Ngưng cầu kiến, liếc nhìn nhóc con bò qua bò lại giường.

      Dặn dò : "Ôm ba tiểu chủ tử trở về thiên thất."

      Cẩm Tâm khẽ cúi, lên tiếng: "Vâng"

      Chu Vũ Ngưng rất lâu cũng chưa tới thăm Thẩm Tịch Nguyệt, hình như sau khi cảm thấy Thẩm Tịch Nguyệt xa lánh, chính là nàng cũng thường tới.

      "Tần thiếp gặp qua Thẩm quý phi."

      biết được tại sao, lúc này Tịch Nguyệt nhìn Chu Vũ Ngưng, lại phát nàng ấy còn diễm lệ lúc vào cung nữa.

      Hôm nay nhìn như vậy, chẳng qua cũng càng là có mấy phần mỏi mệt.

      "Lệ tần đứng lên ." Chu Vũ Ngưng ngồi xuống bàn dưới đầu.

      Tịch Nguyệt thấy thế, bừng tỉnh nghĩ đến rất lâu trước kia, khi đó họ còn thân mật thắm thiết ngồi giường sưởi, thưởng thức trà xuân Long Tỉnh.

      Hôm nay nghĩ đến lại dường như cách đời rồi.

      "Lệ tần tỷ tỷ lại đây ngồi . Cẩm Tâm, đổi trà thành trà xuân Long Tỉnh, Bổn cung nhớ là Lệ tần tỷ tỷ ưa thích trà này."

      Chu Vũ Ngưng ngẩn ra, lộ ra mỉm cười hiểu ý.

      Cũng khách khí qua ngồi.

      "Có lẽ trà ngon trong cung này, cũng chỉ có nơi này của muội muội mới có thể uống được."

      Lời này ý vị trêu chọc mười phần.

      Nếu là người khác lời này, Tịch Nguyệt cứ suy nghĩ thêm chút, nhưng nếu là Chu Vũ Ngưng, ngược lại cũng cần suy nghĩ nhiều, trong lời nàng ấy vốn là có ý khác.

      "Lệ tần tỷ tỷ đùa. Hoàng thượng là biết tính tình ta. Cho dù đưa trà tốt hơn nữa đến chỗ ta, cũng chỉ là bò ăn Mẫu Đơn. Ngài ấy nỡ đấy!"

      Chu Vũ Ngưng cười: "Trà khá hơn nữa, hoàng thượng cũng cam tâm tình nguyện."

      Tịch Nguyệt che miệng cười, bĩu môi, bộ dáng tính trẻ con.

      "Tỷ tỷ giễu cợt người."

      Thấy nàng vẫn là bộ dáng như vậy, Chu Vũ Ngưng liền hâm mộ.

      "Tính tình muội muội vẫn là hoạt bát đáng như vậy, nhìn lại ta quả nhiên là xứng đáng tiếng tỷ tỷ của ngươi, già rồi." Hình như Chu Vũ Ngưng nghĩ tới điều gì đó, có chút đơn.

      Sao Tịch Nguyệt biết nàng buồn lo.

      Thở dài hơi: "Tỷ tỷ đây cũng là tội gì, đời người dù sao vẫn trải qua rất nhiều, tỷ tỷ như vậy, là khiến ta nhìn thấu. Nhớ muội muội từng thuận tiện khuyên ngươi. Tỷ tỷ tội gì tự mình làm khó bản thân?"

      Làm sao Chu Vũ Ngưng lại biết đạo lý này, nhưng đạo lý người người đều biết, nhưng muốn làm cũng là khó càng thêm khó.

      Cười khổ tiếng, nàng lắc đầu cái.

      "Nếu ta sáng suốt như vậy, có thể khống chế tư tưởng mình, đâu đến nổi đau khổ như vậy."

      Dường như cảm giác mình mặt sầu khổ sắc như vậy cũng tốt, Chu Vũ Ngưng đổi khuôn mặt tươi cười: "Được rồi được rồi, ta, hôm nay trong cung như vậy tính tình ta đây cũng là rất tốt rồi."

      Tịch Nguyệt thấy nàng muốn chuyện nhiều, tự nhiên cũng nhất định đào vết thương người ta ra.

      "Tỷ tỷ đúng là lâu có tới Khánh An cung chúng ta rồi."

      "Muội muội bận rộn mỗi ngày, tỷ tỷ nào dám tới đây quấy rầy. Đây cũng là hôm nay có chuyện gì, bèn muốn tới đây dạo, đòi hớp trà uống."

      Nhìn vẻ mặt Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt cũng nhận ra, nàng ấy là muốn tới đây đòi hớp trà uống.

      "Nếu tỷ tỷ thích, có thể thường thường tới đây. Muội muội vô cùng hoan nghênh."

      Hai người tán gẫu việc nhà, nhưng cũng liên quan đến đề tài quan trọng gì, tuy Tịch Nguyệt biết Chu Vũ Ngưng tới đây nhất định là có chuyện gì, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng lại đề cập tới, chỉ đợi bản thân nàng mở miệng.

      Quả nhiên, hơn lát, hình như là lượn vòng quanh đủ rồi.

      Chu Vũ Ngưng suy nghĩ chút, lắp bắp mở miệng: "Muội muội, ra hôm nay tỷ tỷ tới đây có việc."

      "Hả?" Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn nàng.

      "Là như thế này. Tỷ tỷ muốn xin muội muội giúp đỡ hỏi thăm chút về chuyện quốc tự."

      Lúc này Tịch Nguyệt có chút giật mình, có điều kinh ngạc trong nháy mắt đó lập tức bị nàng giấu.

      "Quốc tự?"

      "Chính thế." Giọng điệu Chu Vũ Ngưng kiên định, nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Theo lý thuyết chuyện như vậy quả nên bảo muội muội giúp đỡ thăm dò, nhưng tỷ tỷ thực nên lời với hoàng thượng. Muội muội yên tâm, tỷ tỷ tuyệt đối hãm hại ngươi. Ta chỉ là muốn biết, làm sao mới có thể bị đưa đến quốc tự xuất gia. Chỉ cầu muội muội giúp ta tay."

      Lời này ý tứ dễ hiểu, chỉ là Chu Vũ Ngưng hy vọng có thể biết như thế nào mới có thể đến quốc tự xuất gia, hoặc là , tiến tới hy vọng có thể thông qua Thẩm Tịch Nguyệt trợ giúp trực tiếp đến quốc tự xuất gia.

      Tịch Nguyệt ngờ vực quan sát Chu Vũ Ngưng, nàng ấy lại tình nguyện xuất gia?

      Thứ cho nàng thẳng, nàng vạn nhìn ra, rốt cuộc Lục vương gia này có cái gì đáng giá để Chu Vũ Ngưng .

      Tịch Nguyệt nhìn nàng, rất lâu, trả lời: "Tỷ tỷ để cho ta suy tính chút."

      Ngược lại Chu Vũ Ngưng cũng có xu thế người gây , thấy nàng đồng ý suy tính, cười gật đầu.

      ra ý tưởng của mình, hình như lúc này Chu Vũ Ngưng cũng là thở phào nhõm.

      ngồi bao nhiêu lâu, chính là đứng dậy cáo từ.

      Tịch Nguyệt cũng giữ lại, nàng cần suy nghĩ chuyện này kỹ.

      Tuy là nàng tin nhân phẩm Chu Vũ Ngưng, nhưng trong cung nhiều năm như vậy, người khó đảm bảo thay đổi, hoặc là , cho dù là thay đổi, cũng là dễ dàng bị người khác lợi dụng.

      Chu Vũ Ngưng càng muốn xuất gia, điểm này thế nào Tịch Nguyệt cũng nghĩ đến, cũng nghĩ thông.

      Cẩm Tâm vẫn luôn bên cạnh cùng Tịch Nguyệt, Chu Vũ Ngưng lời này cũng có phòng bị nàng. Nàng ấy và Tịch Nguyệt cũng coi là quen biết, dĩ nhiên là biết Tịch Nguyệt xem Cẩm Tâm là tâm phúc. "Chủ tử, Lệ tần nương nương này điên rồi phải ? êm đẹp, cuộc sống tốt nhưng lại nghĩ tới xuất gia làm ni?"

      "Nàng ấy tự có ý nghĩ của mình."

      Nếu như có bất kỳ nhân tố bên ngoài khác, vậy Tịch Nguyệt chỉ có thể câu, chỉ là chữ tình làm hại người.

      "Nương nương, dù như thế nào, nô tỳ cũng cảm thấy, chúng ta thể giúp nàng ấy chuyện này."

      Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn Cẩm Tâm, ý bảo để cho nàng tiếp tục .

      Cẩm Tâm suy tính chút, mở miệng: "Dĩ nhiên là như thế. Tuy chúng ta biết là nàng ấy cầu xin ngài, nhưng hoàng thượng biết, chờ khi Lệ tần này ngược chúng ta trăm miệng cũng thể bào chữa. Cho dù hoàng thượng tin tưởng ngài, người khác sao, tuy lời đàm tiếu đến nỗi làm bị thương ngài nửa phần, nhưng tóm lại là tốt. Hơn nữa còn rơi xuống tội danh ghen tị. Tuy là Lệ tần nương nương gặp hoàng thượng ít, nhưng cũng phải là thể thấy. dieenddafnleequysddoon Nàng ấy hoàn toàn có thể tự mình cầu kiến. chừng, nàng ấy chính là muốn, cho dù là xuất cung cũng muốn ngầm kéo ngài xuống."

      Tịch Nguyệt nghe xong những phân tích này của Cẩm Tâm, gật đầu.

      ra nàng cũng nghĩ tới rất nhiều, có điều điểm sau, ngược lại nàng có chút chần chờ.

      "Tại sao nàng ấy muốn đối với ta như vậy? Ngươi cũng biết, nàng ấy chỉ cam tâm đối với Lục vương gia. Nếu phải thích hoàng thượng, ta lại coi là nàng là kẻ địch gì đấy?"

      "Nhưng sao ngài biết, Lục vương gia này cũng muốn hại ngài chứ? Lúc trước thích biểu tiểu thư như vậy, nếu như phải là ngài đến nơi Thái hậu tất cả những thứ này, chừng, biểu tiểu thư gả cho ! Nếu Lục vương gia mang lòng chú ý đối với ngài, vậy Lệ tần nương nương thích Lục vương gia như thế, chừng là cố ý muốn dạy dỗ ngài chút đấy?" Cẩm Tâm phản bác.

      Tịch Nguyệt cũng muốn nghĩ như thế, nhưng phải là có khả năng này.

      "Được rồi, ta biết rồi, ta suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện này, tuyệt đối hiểu ra sao người khác."

      Tịch Nguyệt tâm tư nặng, nghĩ cũng nhiều, tất nhiên nàng lờ mà lờ mờ liền đồng ý Chu Vũ Ngưng thỉnh cầu.

      Nàng ấy là phi tần tốt lành, muốn tới quốc tự xuất gia, hoàng thượng luôn muốn nghiên cứu nguyên nhân. khi hoàng thượng cho rằng nàng cũng biết chuyện này! Thậm chí hoàng thượng cảm thấy, trong chuyện này, biết nàng đảm đương dạng nhân vật gì.

      Tịch Nguyệt làm chuyện đối với mình có trăm hại mà lợi.

      Cho dù nàng bằng lòng tin tưởng Chu Vũ Ngưng, nhưng truy cứu về căn bản, nàng vẫn là nghĩ cho mình và người thân mình.

      Chẳng qua trong chốc lát Tịch Nguyệt nghĩ rất nhiều, cũng quyết định chủ ý giúp đỡ.

      "Cẩm Tâm, ngươi đến chỗ Lệ tần, với nàng, chuyện này ta thể giúp đỡ, Bổn cung tuyệt đối trợ giúp phi tử hoàng thượng như thế. Hậu cung cẩm y ngọc thực, tại sao lại có cách nghĩ như thế, có lẽ hoàng thượng cũng thể tiếp nhận."

      Cẩm Tâm nghe xong, gật đầu rời .

      Cứ nên như vậy, nàng rất sợ chủ tử mình nhất thời mềm lòng giúp Lệ tần, kể từ đó, tất nhiên hậu hoạn vô cùng.

      Chủ tớ mấy người Tịch Nguyệt suy nghĩ nhiều.

      Nhưng Chu Vũ Ngưng quả cũng nghĩ quá nhiều, nhưng hồi cung đến bao lâu nàng cũng nghĩ đến việc đó rất nhiều, cười khổ tiếng.

      Có lẽ chuyện như vậy là nàng nghĩ xấu, có điều cũng có bao lâu, thấy Cẩm Tâm tới đây.

      Quả nhiên, Thẩm Tịch Nguyệt từ chối chuyện này.

      Vừa nghĩ tỉ mỉ, nếu như nàng thân ở vị trí Thẩm Tịch Nguyệt, trang #ddlqd# bubble tất nhiên cũng giống như vậy.

      Nàng cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến phần thánh chỉ để Đức Phi quốc tự xuất gia kia, trong lòng càng ngày càng kìm chế được thôi.

      Ngược lại ngờ là nàng nhìn chuyện đơn giản.

      Nhưng dù là Thẩm Tịch Nguyệt thể giúp tay, nàng cũng thể buông tha ý nghĩ này.

      Có lẽ hại người bị biếm, nhưng vậy như thế nào, cuối cùng nàng làm được việc hại người, xem mạng người là có gì.

      Rốt cuộc là như thế nào?

      Như thế nào mới có thể xuất gia?

      Cho dù tất cả mọi người xem thường nàng, nàng cũng làm được, trong lòng người, mà lại nằm giường người khác.

      Thân là phi tần hậu cung, nàng biết vị trí của mình, nếu thể rời , như vậy, xuất gia chính là kết cục tốt với nàng.

      Chu Vũ Ngưng nhìn thời tiết hiu quạnh, lã chã rơi lệ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 164.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Kể từ khi Tịch Nguyệt từ chối Chu Vũ Ngưng thấy nàng ấy thường thăm Thái hậu, Thái hậu thích Chu Vũ Ngưng, mỗi lần đều được gặp mặt nhưng cho dù như thế vẫn là gió mặc gió, mưa mặc mưa như cũ.

      Lúc này Tịch Nguyệt lại hiểu, Chu Vũ Ngưng này là quyết tâm muốn như thế, chỗ nàng thông, nàng ấy chính là nghĩ đến Thái hậu. ra thực, nàng ấy tìm Thái hậu, quả khá hơn chút.

      Tịch Nguyệt có loại cảm giác, đó chính là Thái hậu và Cảnh đế biết quá khứ của Chu Vũ Ngưng và Lục vương gia, nếu , làm sao lại như thế.

      Nhưng nếu biết, cũng làm bất kỳ xử lý gì, rất nhiều lúc Tịch Nguyệt xem hiểu bọn họ.

      Có lẽ vốn chính là vị trí khác nhau, ý nghĩ cũng đều khác biệt .

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Tuy Tịch Nguyệt có suy nghĩ, có điều vẫn bèn vội vàng đứng lên, Cảnh đế vẫn là bộ dáng hăng hái như vậy.

      "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

      "Ừ. Nguyệt Nhi đứng lên."

      Mấy ngày nay bởi vì hết sức bận rộn, Tịch Nguyệt gầy rất nhiều. Cảnh đế có chút nỡ, vuốt khuôn mặt nhắn của nàng thầm: " phải là nàng rất thích tay nghề của Xảo Ninh sao, hôm nay lại gầy."

      Tịch Nguyệt cười khoác cánh tay , sẳng giọng: "Chẳng lẽ, thần thiếp thích nhất định phải ăn thành người mập mạp sao. Nào có đạo lý như vậy. Hoàng thượng chớ giễu cợt thiếp."

      Thấy dung nhan nàng xinh đẹp như vậy, Cảnh đế chính là bắt đầu tâm viên ý mã (thất thường).

      Kéo nàng vào trong ngực, tay chân cũng ở yên.

      Tịch Nguyệt cười duyên né tránh, nhưng cũng vừa vặn mè nheo thân thể , hai người chung đụng lâu, làm sao nàng lại biết nàng như vậy là dẫn đến Cảnh đế y lửa đốt người. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn như vậy.

      Hai người thân mật quấn quít, lại cũng là phen tình thú.

      "Hoàng thượng, nhiều năm như vậy, sao người ngay cả chút cũng thay đổi chứ. . . . . ."

      Tịch Nguyệt nhìn tuấn như trước, những cảm khái, đôi tay ngọc thon thon chính là vuốt ve gương mặt như vậy.

      Dầu rằng Cảnh đế động tình, vẫn hết sức hưởng thụ phần thân mật này như cũ.

      "Nha đầu nàng đó, kiếp trước nhất định là hồ ly, kiếp này chuyển thế tới bên cạnh trẫm. Thực là khiến trẫm vui mừng vô cùng. Nàng trẫm thay đổi, chẳng lẽ nàng lại thay đổi? Trẫm xem ra, nàng mới là người lâu thay đổi đó. Quả là hồ ly tinh."

      Cảnh đế thường xuyên lời này, Tịch Nguyệt lại là chỗ mình chính là hồ ly tinh.

      Có hồ ly tinh như nàng vậy sao?

      "Hoàng thượng lời này, thần thiếp tất nhiên thuận theo. Nếu như người khác, vậy thần thiếp phân biệt giả, d!^Nd+n(#Q%*d@n tất nhiên thể phản bác. Nhưng nếu như lời này là thần thiếp, thần thiếp rất là cảm thấy oan ức đấy."

      Tịch Nguyệt nũng nịu.

      Đôi tay chống vai , thân thể khẽ nghiêng về phía sau, càng là vẻ xinh đẹp.

      Cảnh đế nhịn được nghiêng người về phía trước, môi bèn rơi xuống trán nàng.

      Cảnh đế hiếm khi hôn Tịch Nguyệt như thế, Tịch Nguyệt hiểu nhìn .

      Chẳng qua lập tức sau đó chính là nhếch miệng, lúm đồng tiền như như này xem ra làm cho người ta nhịn được muốn chạm khẽ.

      Cảnh đế quan sát tỉ mỉ Tịch Nguyệt hôm nay, có lẽ bởi vì trời lạnh, cả người nàng áo gấm hoa văn Mẫu Đơn chạm sợi vàng, áo ngoài cộc tay gấm vóc viền xanh lá làm nền. Tóc dài đều buộc lên, hai búi tóc cài bươm bướm chạm vàng, ngược lại hoà lẫn với Mẫu đơn người.

      Nhìn dung nhan xinh đẹp kia, da thịt trắng hơn tuyết, mắt ngọc mày ngài.

      Cảnh đế mỉm cười thầm: "Vốn lúc vào cung, Nguyệt Nhi chỉ có phong thái trung thượng, hôm nay nhìn lại, càng là vẻ khuynh thành. Quả là trẫm nuôi dưỡng nàng kiều rồi."

      Dứt lời chẹp chẹp miệng, càng có loại cảm giác bản thân có công lớn.

      Thấy lời bực này, Tịch Nguyệt thuận theo, trừng Cảnh đế cái, nhưng cũng khiến cảm thấy ánh mắt lúng liếng.

      Ôm nàng lên, nhanh chóng tới giường, Cảnh đế này quen là như thế, lúc giường thường đặc biệt vội vàng, chính là liều mạng xé rách quần áo Tịch Nguyệt.

      Quần áo trong ngày mùa đông này dĩ nhiên là thể so với quần lụa mỏng mùa hè, xé cái liền rách.

      Thấy nhiều lần thể toại nguyện, Tịch Nguyệt cười "Khanh khách".

      Nhìn nàng nghịch ngợm như vậy, Cảnh đế định mặc kệ quần áo này, lại là trực tiếp lột quần nàng xuống, kể từ đó, hơn lát, bên trong phòng này chính là vang lên từng đợt tiếng xao động. . . . . .

      Gần đây Cảnh đế cũng bận rộn công vụ, hai người lâu có chuyện này.

      Đều là người trống trải rất lâu, kịch liệt hổn hển kết thúc như thế, hai người đều là run rẩy dựa sát.

      Cảnh đế kề vào bên tai Tịch Nguyệt câu: "Trẫm khoẻ ?"

      Tịch Nguyệt bỗng đỏ lỗ tai.

      Cho dù nàng hoà hợp với đếm hết số lần, nhưng vẫn là tính tình luôn có nhiều ngượng ngùng như thế.

      Mà Cảnh đế vừa vặn vô cùng thích thú đối với bộ dáng nàng như vậy, kể từ đó, hai người đúng là cầm sắt hòa minh.

      Có lúc giữa người với người quả là xem trọng duyên phận, trang@d#d#l#q#d@bubble Tịch Nguyệt và Cảnh đế là như thế.

      Tịch Nguyệt có rất nhiều động tác lơ đãng , rất nhiều tính tình , cũng làm cho Cảnh đế thích kềm chế được.

      Mà Tịch Nguyệt lại còn săn sóc lấy lòng khắp nơi, cứ như vậy, làm sao lại thể khiến động lòng.

      Thấy nàng đáp, Cảnh đế nhéo mông nàng, đương nhiên cũng dùng sức, có điều lại làm cho Tịch Nguyệt cảm thấy tê dại khó nhịn.

      "Nguyệt Nhi, Tiểu Quai Quai của trẫm, nàng tới cho trẫm, trẫm khoẻ ?"

      Cảnh đế đúng là bắt đầu nghe buông tha, Tịch Nguyệt thấy như vậy, là vô cùng tức giận. Có điều lại làm gì được. Người này cứ là như thế, ngươi càng tức, ngược lại càng thoải mái, cũng biết là như thế nào sinh ra tính tình như vậy.

      "Khoẻ, ngài khoẻ, ngài cừ." Trong lời ngược lại có hai phần qua loa.

      Cảnh đế là người khôn khéo như thế, làm sao lại biết, cười hắc hắc, bèn dời tay đến chỗ đẫy đà trước ngực nàng.

      "Ái phi qua loa như thế, cho là trẫm là người dễ sống chung?"

      Cảnh đế xì cười đưa tay dạo chơi dưới, nếu ra lời khiến thích nghe phải tới tư thế lại lần nữa.

      Lúc trước hai người liều chết lát hai lần, Tịch Nguyệt nào có thể lực làm lại chuyện này.

      Nhìn nàng như thế, dĩ nhiên là liên tục bật thốt lên các loại lời êm tai, dỗ dành đến mặt mày Cảnh đế hớn hở.

      Tịch Nguyệt thấy hài lòng, cuối cùng thở phào nhõm.

      Nhưng vừa nghĩ lại, cảm thấy là bắt nạt người ta. Chính là dùng chân trắng nõn đạp chân của .

      Lại bắt đầu khiêu khích như thế.

      Cảnh đế cảm giác chân mình bị nàng dẫm đến tê tê dại dại.

      Trong lòng cũng là vui mừng, có điều vẻ mặt ngược lại lộ ra, vậy chính là lừa nàng ngừng cố gắng.

      Tịch Nguyệt đạp lát, thấy híp mắt lại giống như hưởng thụ, miệng nhắn bĩu cái, chịu tiếp tục.

      Cảnh đế dụ dỗ nàng, trêu chọc nàng nhìn chằm chằm hồi, tay bé này chính là nhéo đến bên hông .

      Cảnh đế cười cầm tay nàng, Tịch Nguyệt lại nhìn kỹ vết thương từng người , trải qua non nửa năm dùng thuốc, cuối cùng cũng phai nhạt rất nhiều. Tịch Nguyệt trượt tay đến bụng , ngẩng đầu nhìn .

      "Vết thương người hoàng thượng ngược lại phai nhạt ít."

      ra hôm nay trong cung này ai cũng biết, trừ Thẩm quý phi, Cảnh đế cũng gọi người khác thị tẩm, nghĩ Huệ phi này thị tẩm lần duy nhất lại làm chuyện đến trình độ thể quay về này, so với Thẩm Tịch Nguyệt chuyên sủng Huệ phi này cũng khiến người căm hận.

      Mặc dù cách ràng, nhưng ai biết, nếu phải Huệ phi ghét bỏ vết thương người Cảnh đế, làm sao lại như thế.

      "Vết thương người trẫm phai nhạt, tại sao nàng còn dâng lên phiền muộn." Cảnh đế nắm tay nàng, dời xuống.

      Đợi đụng phải vật kia, Tịch Nguyệt chính là muốn lùi về, nhưng Cảnh đế liều mạng vững vàng nắm chặt nàng, nhếch khóe miệng nhìn nàng.

      Cảnh đế như vậy, quả mị hoặc.

      Tịch Nguyệt nửa nửa giả sẳng giọng: "Dĩ nhiên là phiền muộn, đợi người hoàng thượng lại như ngày xưa, tất nhiên là họ dính vào giống như ong vỡ tổ. Sao Hoàng thượng lại chỉ sủng hạnh thiếp giống như hôm nay vậy?"

      Cảnh đế tăng thêm sức lực tay mình, trang@dđlqđ@bubble editor cảm giác thoải mái này khiến bản thân tự kìm hãm được thở hổn hển chút.

      Hôn lên nàng lần nữa, lời của trong miệng nàng.

      "Chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm chính là chỉ thích mình nàng, chỉ cưng chiều mình nàng. . . . . ."

      Tịch Nguyệt cũng đáp lại, đắm chìm vào trong cái hôn nồng nhiệt của .

      Lời như vậy, nghe chút chính là thôi, sao có thể coi là đây?

      Tự nhiên, Cảnh đế cũng đợi nàng trả lời, ngược lại là ngừng sâu sắc hơn động tác của mình. . . . . .

      Mai nở hai lần nên năng rườm rà.

      Ngay đêm đó Tịch Nguyệt biết hay biết là lúc nào mình mới ngủ, có điều sáng sớm ngày hôm sau, ngược lại Cảnh đế để cho nàng tiếp tục ngủ yên, ngược lại là vỗ vỗ khuôn mặt nàng.

      Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt.

      Vốn làm sao nàng như thế, cho dù mệt mỏi nữa, cũng ngủ sâu đến như vậy, nhưng kể từ có ba đứa con, tật xấu giấc ngủ cạn này của nàng cuối cùng cũng tốt lên.

      Hôm nay chính là Cảnh đế rời giường, cũng thể đánh thức nàng.

      "Cái gì?" Thấy Cảnh đế gọi nàng, Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng nhìn Cảnh đế, ánh mắt mê mang.

      Tịch Nguyệt hoàn toàn là dáng dấp nũng nịu kiều, Cảnh đế kéo chăn nàng lên, sau đó bèn mở miệng: "Nha đầu nàng đó, vốn là có chuyện muốn với nàng, ai ngờ vừa đến nàng lại ôm lấy trẫm."

      Ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng rồi, lúc này Tịch Nguyệt cũng có hơi sức gì cãi lại với , cứ trong trẻo dịu dàng nhìn như vậy, chờ cho hết lời quan trọng, sau đó chính là muốn tiếp tục ngã đầu ngủ thiếp.

      Cảnh đế nhìn dáng vẻ nàng muốn phản ứng nhiều với mình, cười.

      Lại tốt như vậy.

      Mỗi ngày càng lộ ra bản tính bên cạnh .

      "Hôm nay nàng tuyên Phó Cẩn Nghiên tới đây yết kiến. cho nàng ấy biết, sớm trước đó bên Thái Y Viện tra ra cái chết của Đức Phi có khác thường, bởi vì gần tới cuối năm, vì để cho mọi người qua năm tốt đẹp, cũng lộ ra. Nhưng hôm nay năm qua hết, chuyện này tuyệt đối thể vì vậy mà chịu để yên như thế. Lãnh cung giết người, đây là tội lớn bực nào, cứ trẫm , vụ án lần trước nàng ấy điều tra vô cùng tốt, lần này cũng giao cho nàng ấy. Bảo nàng ấy đên bên Lai Phúc mang đầu mối chứng cớ ."

      Nghe như thế nếu Tịch Nguyệt còn ngủ tiếp nữa, đó đúng là tâm lớn.

      Lúc này nàng thanh tỉnh hơn nhiều, nhìn Cảnh đế, hỏi "Nếu nàng ấy muốn điều tra sao?"

      Chuyện đạp mìn này, có ai nguyện ý dựa vào bên cạnh nhỉ?

      Cảnh đế cười lạnh tiếng, như có chuyện gì xảy ra: "Nàng ấy bằng lòng. Nàng cho nàng ấy biết, múôn đặt chân trong cung, dieenddafnleequysddoon dù sao cũng phải có cái có thể khiến người khác cảm thấy chỗ khác biệt với người khác, cũng có bản lãnh của mình. Phó Cẩn Nghiên phải đứa ngốc, nàng ấy hiểu đạo lý này."

      Tịch Nguyệt nhìn Cảnh đế như thế, gật đầu cái.

      Cái chết của Đức Phi khác thường, Cảnh đế lại nhẫn phát ra, hôm nay giao chuyện cho Phó Cẩn Nghiên, lại là vì cái gì chứ?

      Tuy Tịch Nguyệt có nghi ngờ, nhưng cũng thêm cái gì, vẻn vẹn câu: "Thần thiếp hiểu rồi, nhất định xử lý tốt."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 165

      Editor: Thơ.

      Đợi Cảnh Đế rời , Tịch Nguyệt cũng có tâm tư ngủ tiếp nữa, suy tư chút sau đó đứng dậy.

      Chuyện này xem ra đơn giản như vậy?

      Nhưng mà nếu như Cảnh Đế bảo nàng giao cho Phó Cẩn Nghiên nàng cũng quản nhiều, sai người mời Phó Cẩn Nghiên qua sau đó dặn dò chút. Qủa nhiên giống như Cảnh Đế suy đoán, Phó Cẩn Nghiên cũng từ chối.

      Khi Phó Cẩn Nghiên rời , Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của nàng ta, cảm thán : "Nếu như ta cùng tiến cung với nhóm tú nữ lớn như các nàng có lẽ vĩnh viễn cũng có ngày nổi danh phải ?"

      Hạnh Nhi ở bên cạnh đương nhiên là thấy vậy, trong lòng nàng chủ tử của mình vẫn là tốt nhất, nàng phản đối : "Chủ tử đừng tự coi mình, theo nô tỳ thấy, người mới là tốt nhất, các nàng đương nhiên là thể sánh với người."

      Tịch Nguyệt chỉ cười nhạt, nhiều.

      Nhân sinh luôn có rất nhiều điều bất ngờ, nàng cũng là như vậy, nếu như phải là nàng trùng sinh hoàn hồn sao có thể có nhiều điều giống trước kia như vậy?

      Đời trước, những nữ tử này đều là người được sủng ái, ngươi lừa ta gạt.

      Kiếp này lại giống, Bạch Tiểu Điệp đời trước vốn trúng tuyển lại có thể tiến cung, thậm chí ngay cả Phó Cẩn Nghiên chưa từng tiến cung cũng vào cung rồi.

      Nhưng mà nếu như nàng chiếm được tiên cơ trước bước đó cũng là vận mệnh cho phép.

      Tin tức điều tra vụ việc này truyền ra ngoài rất nhanh, chỉ mới ngày mà tất cả mọi người trong cung đều biết.

      đến ai khác, chỉ đến Tề phi này, tuy là người tâm chí kiên định nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự tay giết người, về bản chất khác hẳn với việc sai bảo người dưới đánh giết.

      Vốn tưởng rằng nàng ta báo thù rửa hận được vô cùng vui vẻ nhưng hôm nay nhìn lại, đúng là hậu hoạn khôn lường.

      Nếu như là người khác Tề phi cũng kiêng kị như vậy, cho dù là Thẩm Tịch Nguyệt cũng thế, trong cung này, nếu như có điều phải lo lắng khó có thể được việc. Nhưng mà người này lại là Phó Cẩn Nghiên. So với tỷ tỷ Phó Cẩn Dao của mình nàng ta nhiều tâm cơ hơn rất nhiều. Nghĩ đến cũng đúng, Phó tướng là loại người nào chứ, đững vững trong triều đình nhiều năm ngã, thứ nữ mà ông ta nhìn trúng đương nhiên là đơn giản.

      Tề phi tự nhận là khi mình giết Đức phi cũng có bất kỳ sơ hở nào nhưng mà chuyện của Nghiêm Gia kia lại xuất ngoài ý muốn, cũng vì vậy mà nàng ta phải kinh động đến mấy người bên dưới, tại nàng ta càng nghĩ càng yên lòng, sợ bị lộ tẩy.

      Mà ở bên phía Khánh An Cung của Thẩm Qúy phi có người của Hoàng Thượng sắp xếp vào vậy nơi này của nàng cũng cũng hẳn là an toàn tuyệt đối.

      tại người trong cung đều biết Qủa Nhi là người của Cảnh Đế sắp xếp vào.

      Thân thủ lúc cứu người của nàng ấy, nếu như chỉ là cung nữ bình thường ai tin chứ.

      Từ việc Hoàng Thượng mặc kệ Nghiêm Gia thân thiết với nàng ấy cũng có thế thấy được nàng ấy là trong số các ám vệ.

      Trong cung này, người khác dám , chỉ có hai đội người mà ai hoài nghi. Thứ nhất chính là ám vệ, mà đội người khác chính là Ngự lâm quân do Chu Nam dẫn dắt.

      Nghĩ đến, trong cung ai cũng biết điều này, cũng chỉ giả bộ hồ đồ, nhiều mà thôi.

      Từ khi biết được Qủa Nhi là người của Cảnh Đế, Tề phi bắt đầu nhìn gà hóa quốc, nhìn ai cũng cảm thấy đó là người của Cảnh Đế.

      Nghĩ đến Thẩm Tịch Nguyệt này từ khi vào cung đến nay mấy đại cung nữ đều là người trung thành tận tâm nhưng ai ngờ Qủa Nhi lại là người của Cảnh Đế.

      Lại nghĩ đến tình huống của mình, nhiều năm như vậy, nếu như Cảnh Đế muốn sắp xếp người ở bên người nàng ta cũng quá dễ dàng.

      Lúc này nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn là mình tự động thủ giết Đức phi, có ai biết nhưng lại lo lắng yên vì Nghiêm Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Tề phi ở bên này vô cùng lo lắng, che giấu khắp nơi, muốn bị người khác nhòm ngó. Bên kia, Phó Cẩn Nghiên hừng hực khí thế triền khai điều tra.

      Hành động của Phó Cẩn Nghiên như vậy, người ngoài cảm thấy gì nhưng Phó Cẩn Dao lại vô cùng tức giận.

      tại nàng ta là Huệ phi nhưng lại càng ngày càng được người ta tôn kính. Phó Cẩn Dao chính là người có lý trí như vậy, luôn phân biệt được cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu. Người ở trong lòng nàng ta, cho dù có khuyết điểm cũng là vô cùng tốt, người nàng ta thích chính là người tệ hại nhất thế gian.

      Mà Phó Cẩn Nghiên lại là người như vậy.

      Vân Lam nhìn chủ tử tức giận và Vân Tuyết khuyên nhủ ở bên cạnh, khóe môi hơi cong cong.

      Từ chuyện lần trước, Vân Lam ở Trúc Hiên cũng dám nhiều lời câu, sợ chọc vào chủ tử. Phàm là Cảnh Đế đối xử tốt chút với các tiểu hoàng tử chủ tử trở về tìm cỡ đánh chửi nàng trận.

      tại chủ tử hoàn toàn nhớ cái thai đó vốn thể sống đến khi sinh ra, là chủ tử tự mình sắp xếp kế hoạch đó, tại đứa bé còn lại đổ tội lên người nàng.

      Vân Lam xoa cánh tay, nơi đó đúng là nơi chủ tử đánh nàng mấy ngày trước.

      "Nha đầu chết tiệt nha ngươi đứng đó làm gì, còn nhanh rót ly trà cho bản cung. Ngày nào cũng chỉ biết đứng ngốc ở đó, đúng là nhanh nhẹn bằng mấy cung nữ sau này mới được đưa đến đây."

      Vân Tuyết và Vân Lam dù sao cũng có chút tình nghĩa, vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử phải thận trọng, người quên chuyện nội gián lúc trước sao? Mà đến các nàng, ngay cả Khánh An Cung cũng có người của Hoàng thượng, trong cung của chúng ta chừng cũng có. Đối với người khác luôn luôn phải đề cao cảnh giác, phải cẩn thận với cung nữ mà Phủ nội vụ đưa tới."

      Thực ra Vân Tuyết Phó Cẩn Dao cũng hiểu được nhưng mà lúc này nàng ta tức giận, đương nhiên là khách khí.

      "Nha đầu chết tiệt kia chừng chính là người Phó Cẩn Nghiên phái qua đây."

      Lời này càng càng quá đáng, Vân Lam run rẩy quỳ ở đó, đáy lòng lại càng lạnh lẽo.

      "Chủ từ đừng oan uổng Vân Lam như vậy, hai người chúng ta từ theo chủ tử, đương nhiên là vô cùng trung thành, xin chủ tử minh giám."

      Vân Tuyết cũng quỳ xuống.

      Phó Cẩn Dao dịu giọng : "Ngươi đỡ đao cho bản cung, đương nhiên là bản cung tin tưởng ngươi, nhưng mà nha đầu chết tiệt kia hại chết con của ta, hại chết con của ta đó. Nếu như ngày đó con của ta được sinh ra tại làm gì có chuyện Thẩm Tịch Nguyệt tốt như vậy?"

      Vân Lam và Vân Tuyết đều im lặng tiếng động, thực ra ai cũng hiểu, mặc dù có chuyện kia đứa bé của Huệ phi cũng thể bình an sinh ra nhưng lúc này nàng ta mặc kệ những điều đó, chỉ nghĩ là Vân Lam làm cho nàng ta trượt chân.

      Thực ra chỉ Vân Lam mà ngay cả Vân Tuyết cũng phát tính tình chủ tử của mình càng ngày càng táo bạo dễ nóng giận, hơi vui chút rất dễ nổi giận.

      Ở bên ngoài còn phát giận nhưng khi trở về tẩm cung lại bắt đầu gắt gỏng mắng mỏ, thậm chí còn chửi mắng Vân Lam vì chuyện hề xảy ra.

      "Bẩm chủ tử." Nha hoàn ngoài cửa lên tiếng.

      Phó Cẩn Dao lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"

      "Phó Qúy nhân cầu kiến."

      Phó Cẩn Dao ném ly trà về phía cửa: " gặp, về sau nàng ta tới đều gặp."

      Nghĩ đến mẫu thân của Phó Cẩn Nghiên tranh giành phu quân của mẫu thân của mình , tại nàng ta cũng tới tranh giành phu quân của mình, quả thực là khiến cho người ta chán ghét.

      Cung nữ ngoài cửa nghe thấy vội vàng truyền lời.

      "Bản cung theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà Hoàng Thượng lại để mắt đến nàng ta, thậm chí còn cho nàng ta điều tra chuyện lần này. là lần thứ hai rồi, tất cả đều giao trọng trách cho nàng ta, rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt."

      "Chủ tử, chuyện truy tìm hung thủ vốn là chuyện đắc tội với người ta, chúng ta tham gia vào cũng nước đục này chẳng phải là càng tốt sao?"

      "Nếu như có thể làm cho Hoàng Thượng xem trọng hơn chút đắc tội với người khác có là gì. Có người có thể cao hơn Hoàng Thượng sao? Mấy ngườ cung nữ như các ngươi đúng là biết nhìn xa." Dáng vẻ của Phó Cẩn Dao giống như là rèn sắt thành thép.

      Vân Tuyết thở dài, biết nên khuyên cái gì, đạo lý dễ hiểu như vậy mà chủ tử cũng nhìn ra làm sao có thể đánh lại những nữ nhân trong cung này.

      Vân Tuyết vô cùng lo lắng nhưng trong mắt Vân Lam lại lên tia gì đó.

      Nghe Phó Cẩn Dao chịu gặp mình, Phó Cẩn Nghiên mặt đổi sắc, tiếp tục mỉm cười : "Nếu tỷ tỷ có việc ngày khác ta trở lại là được."

      Phó Cẩn Nghiên tới đây vốn là vì có mục đích riêng, thấy Phó Cẩn Dao có thái độ như vậy lại cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.

      Nếu như là tỷ tỷ làm sao Hoàng Thượng lại có thể để cho nàng đến điều tra chứ. Nhưng mà nàng lại luôn muốn thử lần, thấy thái độ của Phó Cẩn Dao như vậy đương nhiên là nàng sáng tỏ. Chuyện này liên quan gì đến Phó Cẩn Dao, nếu tỷ tỷ có thái độ như vậy với mình.

      Hai người tuy kém nhau vài tuổi nhưng tốt xấu gì cũng là cũng nhau lớn lên. Phó Cẩn Dao phải loại người thông minh nhưng Phó Cẩn Nghiên là thứ nữ lại phải suy nghĩ rất nhiều, tâm tư cũng kín đáo hơn.

      đường trở về, nhìn Lý Qúy nhân ở phía xa lại gần, Phó Cẩn Nghiên mỉm cười.

      Thẩm Tịch Nguyệt đương nhiên phải hung thủ, nếu Hoàng Thượng róng trống khua chiêng điều tra như vậy. Tỷ tỷ cũng phải là hung thủ, nếu thái độ hùng hồn như vậy. Chỉ còn lại hai người có hiềm nghi chính là Tề phi và Lý Qúy nhân này.

      Thực ngờ nàng còn chưa làm gì mà Lý Qúy nhân này lại tự đưa đến cửa, trời lạnh như vậy, nếu như là nàng ta ra ngoài tản bộ Phó Cẩn Nghiên cũng tin.

      "Lý Qúy nhân hăng hái, trời lạnh như vậy mà vẫn dạo bên ngoài." Phó Cẩn Nghiên trêu chọc .

      Lý Yên Nhiên cười mỉm, hai tay trà xát vào nhau, dáng vẻ có chút lạnh lẽo.

      "Nào có, Phó Qúy nhân đúng là cười nhạo rồi. Trời lạnh như vậy đúng là ta thích tản bộ ở bên ngoài. Thân thể Thái Hậu tốt, ngay cả ngày thỉnh an vào mùng 1 và 15 hàng tháng cũng miễn nhưng dù vậy ta nghĩ mình cũng thể lười biếng. quá Thái Hậu cũng giống như mẫu thân của chúng ta, nếu như là những nhà ở ngoài phố cũng phải gọi người tiếng mẫu thân. Trong cung này lắm kẻ hầu người hạ nhưng chúng ta thỉnh tháng qua trò chuyện với người cũng vô cùng tốt."

      Thấy Lý Yên Nhiên vậy, Phó Cẩn Nghiên cũng cười : "Còn phải sao! Nghĩ đến Lý Qúy nhân hiểu chuyện, hiểu đạo lý như vậy, đương nhiên là Thái Hậu rất thích rồi."

      Thái Hậu thích tỷ muội Phó gia, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.

      Phó Cẩn Nghiên cũng rất ít khi đến chỗ của Thái Hậu nịnh nọt. Dường như Lý Yên Nhiên cũng nghĩ đến điều này, cười xin lỗi, giống như sợ đề tài này làm Phó Cẩn Nghiên buồn nên vội vàng đến chuyện khác.

      "Nghe gần đây tỷ tỷ rất bận rộn."

      Phó Cẩn Nghiên đương nhiên là đợi nàng ta nhắc đến đề tài này, cười : "Cũng tàm tạm, Qúy phi nương nương trực tiếp truyền lệnh xuống, ta cũng thể tận lực tuân theo."

      Lý Yên Nhiên bên cạnh Phó Cẩn Nghiên, nghiêng đầu khẽ cười : "Phó quý nhân đúng là tính tình tốt, từ xưa đến nay làm gì có chuyện để cho phi tần ở hậu cung điều tra những chuyện này chứ, những nô tài mà Hoàng Thượng nuôi chẳng lẽ đều để làm cảnh sao?"

      Dáng vẻ đúng là ngây thơ vô tội.

      Phó Cẩn Nghiên dừng bước: "Hoàng Thượng giao trọng trách, đương nhiên là ta phải dốc toàn lực để hoàn thành.

      Lý Yên Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, : " ra là như vậy, đúng là ta suy nghĩ nhiều, đáng đánh đáng đánh!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :