1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 156

      Editor: Thơ

      Vạn phu nhân nhanh chóng tiến cung, thấy bóng dáng của Tịch Nguyệt bà cũng tỏ vẻ khác thường gì, hơi nhún người thỉnh an.

      Tịch Nguyệt vội đỡ bà dây: "Phu nhân nhanh vào , thân thể Thái Hậu quan trọng hơn."

      Với thân phận của Tịch Nguyệt nhưng mà Tịch Nguyệt luôn nhớ tình cảm thầy trò ngày trước.

      Lúc này Thái Hậu tỉnh lại cũng biết được Vạn phu nhân muốn tới, cũng có biểu gì đặc biệt, khí sắc rất kém, sắc mặt tái nhợt.

      Tịch Nguyệt cũng theo vào mà chỉ ở bên ngoài canh giữ, với thân phân của nàng đứng ở bên ngoài giữ bổn phận tốt hơn là vào phòng trong.

      Mà lúc này Thái Hậu yếu ớt như vậy đương nhiên là càng muốn con trai mình ở bên cạnh hơn.

      Nhưng mà biết Tịch Nguyệt chờ ở đây nên Huệ phi và Tề phi và số phi tần khác cũng lần lượt đến đây nhưng mà vì câu 'Trở về chờ đợi, bớt náo loạn cho ta' của Cảnh Đế mà mọi người có cách nào, đều được bước vào cửa.

      Tâm tình Huệ phi vốn tốt lại thấy Cảnh Đế như vậy trong lòng giận dỗi sau đó trực tiếp rời .

      Theo nàng ta thấy Thái Hậu này như thế nào cũng liên quan gì đến nàng ta. Nếu như thực mất ít người luôn đối đầu với nàng ta. Nàng ta hề thực lòng muốn ở lại, nếu như Hoàng Thượng mở miệng đương nhiên là rời .

      Gần đây Tề phi được lòng Thái Hậu, đương nhiên là nàng ta cũng biết là tại sao nhưng nàng ta nghĩ đây cũng phải lần đầu tiên nàng ta xích mích với Thái hậu. Tề phi cảm thấy chỉ cần nàng ta ôn nhu cuối cùng cũng có ngày tốt lên.

      Các lần trước đó cũng vậy vì vậy dù cho Cảnh Đế cho các nàng vào nhưng nàng ta vẫn đứng ở trong sân, dù cho gió lạnh thấu xương vẫn hề có ý định rời , sắc mặt của nàng ta cũng vô cùng bi thương.

      Còn có rất nhiều người rời , cũng cùng nàng ta đứng ở trong sân.

      Đương nhiên là Tịch Nguyệt thấy được tình cảnh bên ngoài, nay trong số các phi tần hậu cung chỉ có mình nàng được ở trong nhà, đúng là cũng tốt lắm.

      biết chừng ngày mai truyền ra mấy lời đồn đại gì đó nhưng mà Tịch Nguyệt tự nhận là lúc này nàng thể tự ra chủ ý ở Tuệ Từ Cung nên chỉ có thể lo lắng đứng ở đó, dáng vẻ cực kỳ nôn nóng.

      "Lục Vương gia đến..." Tiếng thông báo lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên.

      Tịch Nguyệt nhìn lại, quả nhiên là Lục Vương gia.

      Lục Vương gia này được truyền gọi được phép tiến cung, lại nhớ lại lúc trước Lai Hỷ bảo tiếu thái giám ra ngoài, Tịch Nguyệt hiểu đương nhiên là Cảnh Đế thấy thân thể Thái Hậu tốt nên gọi Lục Vương gia tới.

      tới cũng đúng, hai người con đều là quả tim trong lòng Thái Hậu, nếu như đến mới hợp với lẽ thường.

      Lục Vương gia ở ngoai cửa cũng làm lễ với các phi tần khác mà trực tiếp vào phòng, Tịch Nguyệt nhìn thấy sắc mắt cũng rất sốt ruột.

      Vừa vào cửa đột nhiên thầy Thẩm Qúy phi ở bên trong, biểu tình kinh ngạc chợt lóe lên gương mặt Lục Vương gia nhưng mà cũng chào hỏi với nàng mà vội vàng vào nội thất.

      Tịch Nguyệt thấy như vậy hoàn toàn ngược lại với những điều nàng nghĩ, Lục Vương gia cũng quan tâm Thái Hậu như nàng nghĩ. Nếu như thực quan tâm sao lúc này lại như vậy chứ.

      "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng." Nàng rất nhanh nghe thấy giọng điệu qua loa ở bên trong phát ra.

      "Lục đệ đến đây là tốt rồi." Trái lại, giọng điệu của Cảnh Đế lại nghe ra vui giận.

      Nghiêm Liệt cũng biết tình hình thân thể của Thái Hậu hôm nay thấy sắc mặt của bà tái nhợt nằm ở đó vội vàng thỉnh an qua loa sau đó đến ngồi bên giường. Cảnh Đế để ý những thứ này, nếu như để ý những thứ này và Nghiêm Liệt đúng là chết ngừng rồi.

      "Thân thể mẫu hậu thế nào, cảm thấy thoải mái ở đâu?"

      Lúc này Vạn phu nhân vẫn kiểm tra cho Thái Hâu, sau khi xem bệnh xong cẩn thận mở miệng: "Thân thể Thái Hậu lúc còn trẻ phải chịu nhiều thiệt thòi, cần phải điều dưỡng cẩn thận." Nhưng vẫn còn nhiều lời chưa .

      đến bà có nên nhưng lời này hay chỉ là ai cũng biết Lục Vương gia và Cảnh Đế bất hòa, bà cũng phải là loại tiểu nhân nịnh bợ nhưng mà dù sao bẩm bảo với chủ thượng mới có thể nhiều lời.

      Thái Hậu vươn bàn tay từ trong chăn ra, giữ Nghiêm Liệt lại, lại nhìn các vị Thái y: "Các ngươi đều ra ngoài ."

      Mọi người đều nhìn về phía Cảnh Đế, Cảnh Đế gật đầu.

      bao lâu sau trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con, bà nắm chặt tay hai người con trai.

      Thái Hậu nhắm nhắt lại, chậm rãi : "Ai gia mong có thể thấy các con thân thiết, chỉ mong các con cần đến bước đường động binh động tướng. Các con có sẵn lòng đáp ứng tâm nguyện của ai gia ?"

      Hai người đều hơi cứng người lại.

      Ngữ điệu của Thái Hậu đơn hơn: "Các con muốn sao? Chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của mẫu hậu mà các con cũng muốn đáp ứng sao?"

      "Mẫu hậu đừng những lời xui xẻo. Nếu thái y được trẫm tìm kiếm trong nhân gian, chắc chắn tìm được thần y. Huống chi mẫu hậu cũng chỉ có bệnh căn khi còn trẻ, phải chuyện lớn gì, tĩnh dưỡng tốt là được." Cảnh Ddế thích cách của Thái Hậu, phản đối .

      Thái Hậu cười khổ: "Ai gia tự biết thân thể của mình. Ta, sợ là sắp dầu hết đèn tắt rồi phải ? Nhiều năm như vậy ai gia cũng mệt mỏi. Các con đáp ứng với ai gia . Triệt nhi, Liệt nhi... khụ khụ..." Chưa dứt lời ho khan.

      Vì giọng của Thái hậu lớn nên đám người Tịch Nguyệt ở bên ngoài cũng nghe được là bà gì nhưng mà Tịch Nguyệt cũng có thể dự đoán được. Lúc này Thái Hậu đương nhiên là muốn nhìn thấy hai người con hòa thuận lại. Chuyện lúc này bà muốn đương nhiên cũng là chuyện này.

      Đối với Lục Vương gia này, Tịch Nguyệt thực lòng thích. Chỉ vì dục vọng cá nhân của mình mà mượn đao giết người, làm hại gia đình nàng nhà tan cửa nát.

      Mấp máy khóe miệng, Tịch Nguyệt nhìn về phía đối diện, nới đó đúng là hướng của Vạn phu nhân.

      Vạn phu nhân và vài vị thái y viện ra ngoài đều đứng ở bên, im lặng chờ đợi.

      Tịch Nguyệt cũng có biểu gì đặc biệt.

      Nếu như để cho người khác biết nàng có qua lại với Vạn phu nhân phải là chuyện tốt.

      Ngày trước sao nhưng mà trong lúc mấu chốt này cẩn thận vẫn tốt hơn.

      Thái Hậu ở trong nội thất lại ho khan trân, hai người con đều hơi hoảng hốt.

      "Ai gia, ai gia mong các con có thể hòa thuận như lúc đầu, chỉ mong, chỉ mong các con làm tổn thương lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau..." Thái

      Hậu kéo cánh tay của hai người con, ngừng .

      Cảnh Đế đành lòng, trở tay nắm lấy tay bàn tay bà: "Mẫu hậu, người yên tâm, nhi tử đáp ứng người."

      Lục Vương gia từ chối cũng hứa hẹn: "Nhi tử cũng đáp ứng người. Mẫu hậu, người phải nhanh khỏe lại, phải nhanh khỏe lại..."

      Có lẽ là vì hai đứa con đều đáp ứng tâm nguyện của bà nên rốt cuộc Thái Hậu cũng thở phào hơi, dáng vẻ vô cùng vui mừng.

      Cảnh Đế thấy Thái Hậu mệt mỏi gọi Quế ma ma vào, sau đó mọi người đều rời .

      Tịch Nguyệt lo lắng đứng ở bên ngoài, Cảnh Đế bảo nàng về cung nghỉ ngơi.

      Ngay khi thấy đám người Tề phi đứng ở bên ngoài biểu tình của Cảnh Đế cũng nhu hòa hơn chút.

      ít người đều cảm thấy rằng tuy là phải chịu lạnh chút nhưng cuối cùng cũng uổng phí tâm ý của mình, cuối cùng Cảnh Đế cũng thấy được rồi.

      Lục Vương gia cũng rời mà theo Cảnh Đế tới Tuyên Minh Điện, Tịch Nguyệt đoán rằng hai người có chuyện muốn với nhau, ngoan ngoãn trở về tẩm cung của mình.

      Còn Cảnh Đế và Lục Vương gia Nghiêm Liệt quả thực là ra suy nghĩ của mình.

      Hai người cho tất cả người khác lui ra ngoài sau đó nhìn nhau.

      Rất lâu sau, Cảnh Đế mở miệng: "Trẫm chỉ hy vọng lúc Thái Hậu sinh thời có thể ngoài mặt hòa thuận với ngươi."

      câu đơn giản mà trực tiếp.

      Lục Vương gia nở nụ cười lạnh, nụ cười kia có ba phần tương tự với Cảnh Đế, lạnh nhạt trào phúng: "Mặc dù mẫu hậu thích tôi tôi cũng vẫn là con của bà. Đương nhiên tôi để cho bà phải lo lắng."

      "Vậy là tốt nhất."

      Ngữ điệu của Cảnh Đế cũng tốt.

      "Ngươi là con trai út của mẫu hậu, bà luôn luôn tâm tâm niệm niêm với ngươi nhưng ngươi lại ngừng tổn thương tấm lòng của nàng. giờ lại ra những lời như vậy, thế nào, ngươi cảm thấy chính mình rất hiếu thuận sao? Đương nhiên để bà phải lo lắng? Nhiều năm như vậy, ngươi còn làm ít chuyện khiến cho bà phải thương tâm lo lắng sao?"

      Nếu là khi trước Cảnh Đế như vậy nhưng hôm nay trải qua việc Thái Hậu gặp nguy hiểm, cảm giác sâu sắc rằng thế vô thường, muốn trong những ngày cuối đời mà Thái Hậu còn thoải mái cho nên mới truyền Nghiêm Liệt vào cung.

      Nghiêm Liệt nhìn Cảnh Đế, trong ánh mắt có rất nhiều oán hận.

      "Ngươi đúng là quen miệng tốt, mẫu hậu tâm tâm niệm niệm với ta? Từ đến lớn bà vĩnh viễn chỉ nhìn người con trai là ngươi, những chuyện đó còn cần ta phải nhiều lời sao? Ta cũng phải kẻ ngốc."

      "Bốp!" Cảnh Đế tức giận vô cùng, vung tay cái đấm cho Nghiêm Liệt quyền.

      Nghiêm Liệt bị lùi về sau vài bước, nắm chặt quả đấm muốn xông lên.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng Lai Hỷ thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng có chuyện gì xảy ra sao?"

      ở bên ngoài cũng rất lo lắng.

      Nghiêm Liệt nắm chặt nắm đấm cuối cùng để tay xuống, cười lạnh: "Thế nào? Bị ta trúng nên thẹn quá hóa giận sao? Ngươi là Thiên tử, vi thần đương nhiên thể động thủ với ngươi."

      Giọng của Cảnh Đế lạnh như băng, hề giống lúc trước: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Ngươi đúng là ngu xuẩn. Nhiều năm như vậy, tuổi của ngươi lớn thêm đều bị chó gặm rồi sao? Lúc trước hiểu thôi vậy mà lớn lên vẫn như vậy, thực làm cho người ta khinh thường. Ngươi muốn đến trước đây vậy chúng ta chuyện trước đây. Ngươi cảm thấy mẫu hậu thiên vị ta sao? Nhưng mà ngươi có nghĩ tới lúc đó tuổi của ngươi như vậy, có thể chịu được mấy lần tính kế? Ngươi có biết ta lớn lên như thế nào hay ? Từ đến lớn ta bị tính kế bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần ta thiếu chút nữa mất mạng? Ngươi biết! Nội tâm u của ngươi chỉ thấy được ta đoạt tình mẫu tử của ngươi. Nhưng mà, ngươi thấy mẫu hậu vì muốn ngươi trở thành cái đinh trong mắt người khác nên mới làm như vậy! Nếu phải là thân thể của Thái Hậu tốt ngươi cho là trẫm tha thứ cho ngươi sao? Từ đến lớn trẫm trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng chưa từng yếu đuối, nhưng khiến cho ta thương tâm là đệ đệ tốt như ngươi, đệ đệ tốt vì ngôi vị Hoàng đế mà có thể nhẫn tâm giết ta."

      Qủa là Cảnh Đế tức giận vô cùng, trong lời lúc 'trẫm' lúc 'ta' thể phân biệt được.

      Nghiêm Liệt kinh ngạc nhìn Cảnh Đế rất lâu, tiếp tục : "Ngươi dối, nếu như là vậy tại sao ta lớn lên rồi mà mẫu hậu vẫn thích ta? Vì sao phụ hoàng lại muốn đuổi ta đến nơi biên giới lạnh lẽo xơ xác đó? Được, đến xa, đến vài ngày trước, Nhạc Phong sao? Vì sao Nhạc Phong lại bị tứ hôn cho Phó Cẩn Du?"

      Cảnh Đế nhìn biểu tình nóng vội của dần bình ổn tâm tình lại: "Để ngươi ở lại để ngươi tiếp tục giết ta sao? Để ngươi ở lại để xem chúng ta tự giết lẫn nhau sao? Hay là để ngươi ở lại để trẫm nhổ cỏ tận gốc ngươi? Ngươi là hoàng thân quốc thích, ngươi nghĩ mẫu hậu cho phép ngươi cưới con thương nhân sao?"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 157.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Tiếng cãi vả của hai người cũng lớn, thế nhưng vẻ mặt lại đều rất khó coi.

      Có điều lúc này Cảnh đế hoãn lại kích động lúc đầu, là người vui giận lộ trước sau như , ngược lại cũng cực kỳ ít có giống như ngày hôm nay.

      Nghiêm Liệt khống chế được mình, cuối cùng nhắm mắt bình tĩnh lát: "Cái gì là vì tốt cho ta, cái gì là tốt cho ta, sao các ngươi lại biết? Nhạc Phong là con thương nhân thế nào, chịu được ta thích."

      Cảnh đế xem thường: "Nếu như ngươi lòng thích, sao lại buông tay? Ngươi có thể cãi nhau với mẫu hậu."

      Trong lời có giễu cợt nhàn nhạt.

      Ánh mắt Nghiêm Liệt tối sầm u ám, giọng cũng tốt lắm: "Ta cực lực tranh thủ là bởi vì ta phát , ta trừ mặt nàng, cái gì cũng thích. thích thích của nàng, thích tính tình nàng, thích con người nàng."

      Điểm này làm sao Cảnh đế biết?

      Cuối cùng Nhạc Phong phải là Nhạc Khuynh Thành, tính tình hai người là trống đánh xuôi, kèn thổi ngựơc, có khác biệt trời vực.

      Cảnh đế cười lạnh, cũng có nối tiếp lời , cũng có nhiều lời.

      "Chuyện Nhạc Phong này là quá khứ nên ta muốn bàn nữa. Về phần mẫu hậu, ta Tương Kính Như Tân cùng với hoàng thượng, để cho lão nhân gia bà thất vọng. Còn ngươi những thứ khác kia, ta cũng muốn biết."

      "Đúng lúc, trẫm cũng muốn nhiều lời cái khác. Thân thể mẫu hậu vô cùng yếu, chỉ hy vọng, bà có thể vui vẻ yên tâm đối với chúng ta."

      Cảnh đế dựa cái ghế sau lưng, trong lời cũng khá là lạnh lùng.

      lo chuyện khác, chuyện như vậy ngược lại hai người đạt thành nhận thức chung.

      Ở cửa, Lai Hỉ rốt cuộc thở ra hơi, yên lòng, ngược lại lo lắng, hoàng thượng và Lục vương gia bắt đầu đánh nhau. Hôm nay cuối cùng cũng coi là hoàn hảo.

      Đợi Lục vương gia rời , Cảnh đế xem tấu chương lát, cảm thấy trong lòng buồn phiền bèn thu dọn đồ tý, khởi giá đến Khánh An cung của Thẩm Tịch Nguyệt. Lúc này, đặc biệt muốn gặp nàng.

      Tịch Nguyệt mới vừa thu dọn thỏa đáng, nghe Cảnh đế đến.

      Cười híp mắt ra đón, Cảnh đế ôm lấy nàng vào cửa.

      Thấy Cảnh đế mặt ủ mày chau, Tịch Nguyệt đặt tay lên mi tâm , nhàng.

      "Hoàng thượng, tất cả đều tốt."

      Biết được Cảnh đế lo lắng Thái hậu, nàng an ủi.

      " ra cũng phải trẫm chưa từng oán Thái hậu."

      Lúc lâu, Cảnh đế mở miệng.

      Động tác Tịch Nguyệt giúp xoa bóp ngừng lát, ngừng lại, có điều chỉ chút thôi, bèn khôi phục lại động tác.

      " tại hoàng thượng oán tốt rồi."

      Tình cảm hoàng thượng đối với Thái hậu vô cùng tốt, Tịch Nguyệt thấy ràng.

      Cười khổ tiếng: "Đúng vậy, tại trẫm oán. Bởi vì trẫm phát , dù như thế nào, mẫu hậu đều hi vọng chúng ta tốt. Có lẽ trong quá trình này có nhiều tổn thương, nhưng cuối cùng là huyết mạch tương liên (liên kết huyết thống)."

      Tịch Nguyệt cũng trả lời, chỉ tiếp tục xoa bóp.

      "Khi còn bé, trẫm cũng vô cùng thích Nghiêm Liệt. Cảm thấy mềm mại, đặc biệt đáng . Nhưng cuối cùng trẫm lại phát , chúng ta như là người lạ, ra là sau khi qua rất nhiều chuyện, cuối cùng phải là bộ dáng bắt đầu kia."

      Cảnh đế thao thao bất tuyệt, lúc này, hình như cực kỳ thiếu hụt người có thể dốc bầu tâm với nhau.

      Tịch Nguyệt cần phải nhiều lời nữa, trang@d#d#l#q#d@bubble chỉ bèn ở cùng như vậy, nghe ngừng kể ra.

      "Hôm nay Nghiêm Liệt , thích Nhạc Phong."

      biết tại sao, còn đến cái này.

      Tịch Nguyệt ngẩn ra, hiểu hỏi " thích? phải vẫn vô cùng thích biểu tỷ sao?"

      Cảnh đế lắc đầu: " thích, , trừ diện mạo, Nhạc Phong cũng thể khiến chút thích. Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cuối cùng, cũng có lại ầm ĩ chuyện Nhạc Phong đến chỗ mẫu hậu."

      Trong lòng Tịch Nguyệt khẽ thở dài hơi.

      Trong lúc bất chợt nàng cảm thấy, hết thảy mọi chuyện, trong cõi u minh tự có định số.

      Có lẽ, tính tình Nhạc Phong giống mẫu thân nàng, chính là Đại Phúc phận.

      Mà kiếp này với kiếp trước, cuối cùng là khác biệt.

      Nàng hiểu, làm sao Lục vương gia lại có thể buông Nhạc Phong xuống được, lúc này nghe lời này lại vừa ngẫm nghĩ, cũng chưa chắc phải.

      Kiếp trước lúc chuyện xảy ra bất thình lình, trong đại lao Lục vương gia gặp mặt Nhạc Phong lần đầu tiên, nàng ấy có tám phần tương tự với mẫu thân. Lúc đấy, Lục vương gia tất nhiên là cực kỳ khiếp sợ, cũng chính là vì vậy tuyệt đối thể buông tha.

      Nhưng kiếp này khác biệt, kiếp này chuyện Nhạc Phong như vậy coi như là tiến hành theo chất lượng. Vả lại bởi vì thời gian dài, Lục vương gia hiểu được đầy đủ, nàng ấy trừ dung mạo cũng tí tương tự. Cứ như vậy, có lẽ bản thân Lục vương gia cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

      Dù sao, thế gian muốn tìm người vẻ ngoài tương tự chưa chắc là việc khó.

      Mà Lục vương gia phải nhìn trúng dung mạo mẫu thân, thưởng thức có lẽ phần nhiều là tính tình dịu dàng điềm tĩnh của mẫu thân, mà những thứ này, Nhạc Phong đều làm được.

      biết tại sao, Tịch Nguyệt cảm thấy trở nên thả lỏng.

      Đời này trải qua nhiều rất nhiều, cuối cùng có nhiều chuyện là giống nhau.

      ***

      Bệnh tình thái hậu tuy là ổn, nhưng cũng phải là rất kém. Bởi vì Vạn thái y chờ thánh thủ Thái Y Viện và Vạn Phu Nhân hết lòng chăm sóc, ngược lại bệnh tình này tạm thời ổn định lại.

      Bởi vì bệnh tình Thái hậu ổn định, cuối cùng tâm tình Cảnh đế buông lỏng rất nhiều.

      Tuyên Minh điện.

      Cảnh đế nhìn Lai Phúc quỳ xuống dưới đất.

      Tỉ mỉ liếc nhìn kết quả điều tra trong tay, vẻ mặt kia, lại là càng ngày càng tái nhợt khó coi.

      Rốt cuộc, để xuống tài liệu trong tay.

      "Đây tất cả, chính là toàn bộ mà ngươi tra được?"

      Lai Phúc gật đầu: "Đúng là như thế. Người bị nô tài lặng lẽ giam lại, d!^Nd+n(#Q%*d@n chỉ đợi hoàng thượng kiểm tra xem xét kỹ càng."

      Thế nào Cảnh đế cũng nghĩ tới, mưu đồ làm hại người khác này lại là phụ thân Trần Vũ Lan, từng là Trần đại nhân.

      Lúc trước bởi vì chuyện Trần Vũ Lan, Trần đại nhân cũng bị miễn chức, sau đó bởi vì có người tiến cử, mà quả Trần đại nhân cũng là người thành thực, cũng có sai lầm gì. Cảnh đế bèn sắp xếp vào vị trí nhất.

      Nhưng đúng lúc vị trí nhất này lại thiếu chút nữa hại chết chính .

      Trước đó, Trần đại nhân theo Chủ quản đại nhân mình đến Tự Miếu sắp xếp tế trời, chính là lặng lẽ động tay động chân trong đại điện cầu phúc. Chính là bởi vì như vậy, Cảnh đế mới có thể gặp chuyện may.

      Mà mục đích của Trần đại nhân rất ràng, chính là muốn hại chết Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt.

      Theo ông ta thấy là hai người Cảnh đế và Thẩm Tịch Nguyệt liên thủ hại chết Trần Vũ Lan, ông chỉ có đứa con này, ông làm cha, tất nhiên phải báo thù cho còn .

      Chỉ cần Cảnh đế nhiễm bệnh đậu mùa, đây vốn là chắc chắn phải chết thể nghi ngờ. Mà Cảnh đế lại tiếp xúc rất nhiều với Thẩm Tịch Nguyệt, có lẽ cũng nhất định bị lây bệnh.

      Dù là bị lây bệnh, vậy hai người cùng nhau xuất cung, Cảnh đế gặp chuyện may, Thẩm Tịch Nguyệt cũng sống được.

      lại nghĩ tới, tuy là mình tính đến bệnh đậu mùa của Cảnh đế, nhưng lại nghĩ tới, bệnh đậu mùa này cũng được chữa khỏi.

      Tuy ám vệ khác biệt với Thận Hình Tư, nhưng mà tuyệt đối là hơn hẳn bậc.

      Trần đại nhân chịu đựng được hình phạt này, cuối cùng ra tất cả, tại đúng là hối hận nhưng cuối cùng là vô dụng rồi.

      Cảnh đế tuyệt đối ngờ rằng, phạt phi tần lòng dạ ác độc lại gây ra sai lầm, lại đưa tới họa chết người.

      Trần đại nhân này hoàn toàn hỏi đúng sai phải trái, chính là để ý an nguy quốc gia. Nếu như chết , Nam Thấm rung chuyển cỡ nào, rất nhiều người cũng xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối ông ta cũng nghĩ tới tất cả.

      Nghĩ đến người nhìn từ bề ngoài hiền lành vì dân vì nước, lại là chất chứa lòng dạ ác độc như vậy, Cảnh đế cảm thấy đợt lạnh lẽo.

      Vẻ mặt lạnh xuống.

      Thường ngày, cảm thấy nếu như Tần phi hậu cung sử dụng được, tất nhiên gia tăng trợ lực cho mình. Thế nhưng đoạn thời gian này trải qua đủ loại này, lại càng ngày càng cảm thấy, phi tần hậu cung này, khiến cảm thấy buồn nôn.

      Từng người nhìn đều như đóa hoa kiều diễm, nhưng bên trong lại là ngâm kịch độc, ác độc như vậy bị xử lý, lại chọc cho phụ thân nàng làm hãm hại trí mạng này.

      Đây là Trần Vũ Lan, nếu như người khác sao?

      Đức Phi, Tề phi, Huệ phi. . . . . . Người nhà các nàng lại có thể như thế hay đây?

      Càng nghĩ càng thấy được đáng sợ, Cảnh đế nhìn Lai Phúc: "Chuyện có thể giữ bí mật thoả đáng?"

      "Bẩm hoàng thượng, cũng có người khác biết. Hơn nữa, trước mắt đến nay chúng ta chỉ khống chế hai vợ chồng Trần đại nhân."

      Cảnh đế biết được, Trần Phu Nhân này dieenddafnleequysddoon vừa vặn là dì Tịch Nguyệt.

      Trong trước kia, nàng đối xử Trần Vũ Lan có mấy phần dung túng, tất cả đều bởi vì liên quan tới vị dì này.

      "Trần Phu Nhân. Bà ta biết chuyện này ?"

      ra bản thân Cảnh đế cũng biết được đáp án chuyện này, nhưng mà vẫn muốn hỏi.

      Quả nhiên, Lai Phúc trả lời: "Bẩm hoàng thượng, biết được. Chính là hai vợ chồng ông ta thương lượng tốt. Trước đó, chính là bọn họ cảm thấy hoàng thượng và Thẩm quý phi hại Trần tiểu thư nhà bọn họ, tuy nhiên lại khổ vì có cơ hội. Có điều, Trần đại nhân cũng coi là người có kiên nhẫn, cuối cùng chờ đến lần tế trời này."

      Cảnh đế nghe được lời này, cười lạnh.

      "Ái phi, trung thần, ra chỉ đều là chuyện cười. Trần Vũ Lan dịu dàng săn sóc, khắp nơi lấy lòng với trẫm. Trần đại nhân có vẻ như trung thực, nhưng chẳng qua cuối cùng đều là người ác độc. Người ngoài còn có thể phòng bị, vậy nếu như bên cạnh giống như rắn rết, trẫm lại cảm thấy, là trẫm bi ai."

      Lai Phúc ngờ Cảnh đế ra những lời này.

      "Chuyện này nên để Thẩm quý phi biết được."

      "Dạ."

      Cảnh đế biết tính tình Tịch Nguyệt, tuy nhìn như ngang ngược càn rỡ, nhưng lại vô cùng thiện tâm, có lẽ nếu mà biết dì mình kính trọng lòng đẩy nàng vào chỗ chết. Sợ là nàng đau lòng muốn chết thôi.

      Ngược lại, bằng như thế.

      "Thông báo Chu Nam vào cung."

      "Dạ."

      Chu Nam vào cung, sau đó chính là tịch thu gia sản triệt để đối với Trần gia, người khác nguyên do chính là đều nhìn thái độ Thẩm gia. Mà Thẩm gia cũng là hoảng sợ thôi, biết được xảy ra chuyện gì.

      Nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh, từ sau khi Trần Vũ Lan chết, hai nhà bèn lại, là bắt đầu trở mặt. Nhưng cho dù như thế, rốt cuộc hai nhà vẫn còn có chút quan hệ, lại nhìn Nhạc gia cũng càng là chút lay động.

      ra hai gia đình này cũng phải là động, chẳng qua là ai biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      Rốt cuộc là Trần gia này phạm sai lầm gì.

      Chu Nam là thân tín Cảnh đế, nếu kiện lần này là ra tay, tất nhiên là quan trọng trong quan trọng.

      Trong cung Tịch Nguyệt cũng nghe được tin tức, nhưng cũng dám hỏi thăm nhiều hơn, nàng giống như là thấy được tịch thu gia sản kiếp trước, càng cảm thấy trong lòng cực kỳ sợ.

      Hình như ngay cả ba đứa bé cũng cảm nhận được mẫu thân bọn họ ổn, cũng an phận hơn nhiều so với thường ngày.

      ngoài nửa ngày, Cảnh đế tuyên cáo mọi người trong triều đình, trang@dđlqđ@bubble editor Trần gia tư thông với địch bán nước, bị giam giữ toàn bộ.

      Sau đó tiến hành tra hỏi chặt chẽ.

      Người, tình hình bị phát , nghiêm xử giống nhau.

      Trong lúc nhất thời, thần hồn nát thần tính.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 158.
      Editor: trang bubble ^^

      Thế nào Tịch Nguyệt cũng ngờ, Trần gia lại bị giam giữ với tội danh tư thông địch bán nước, làm sao nàng cũng tin điểm này.

      Sau ngẫm nghĩ, hoàn toàn có dấu hiệu nào nhưng chuyện vẫn cứ là như thế, mà đây lại là tội lớn, nàng tuyệt đối dám lung tung.

      Mấy ngày nay cũng có người tới đây cầu kiến với nàng, Tịch Nguyệt hiểu, đây cũng là tới thăm dò. ra nàng cũng biết xảy ra chuyện gì, đối với thăm dò của người khác kính sợ mà tránh xa, cũng chiêu đãi.

      Dần dần, lại là bớt .

      Bởi vì cung vụ tương đối nhiều, mà Thái hậu lại bởi vì nguyên nhân thân thể thể giúp đỡ, ra trong lúc nhất thời Tịch Nguyệt cũng bận bịu hơn nhiều.

      Cũng chỉ là thời gian hai ba ngày, Trần gia bị xử vấn trảm sau mùa thu, Tịch Nguyệt tính toán, tại sắp năm mới, như thế xem ra cũng chỉ hơn nửa năm.

      Tịch Nguyệt khiếp sợ đồng thời cũng rất hiểu, thậm chí nàng nghi ngờ, có phải bởi vì mình sống lại cho nên có hiệu ứng bươm bướm hay . Tuy là nhà nàng có gặp chuyện may, nhưng Trần gia lại xảy ra chuyện.

      Nhưng nàng lại biết tính tình Cảnh đế, nếu như Cảnh đế gì cũng biết nàng tuyệt đối tin.

      Cuối cùng Trần gia tư thông với địch bán nước, hay là phạm vào kiêng kỵ khác của Cảnh đế?

      Lúc này, dù là Thẩm gia hay là Nhạc gia cũng dám truyền tin tức hỏi thăm tới trong cung, chính là lo lắng sơ sót chút bị dính líu lên, từ đó hại Thẩm Tịch Nguyệt.

      Tịch Nguyệt tự nhiên cũng biết được điểm này. Vì vậy mỗi lần cực kỳ thận trọng.

      Cho dù nàng quyết liệt với Trần Vũ Lan, Thẩm gia bọn họ cũng còn lui tới với Trần gia, nhưng trước sau mẫu thân nàng và Trần Phu Nhân là tỷ muội, đây là thể phản bác.

      Lo lắng có tiểu nhân cản trở trong đó, làm khó dễ với nhà nàng, Tịch Nguyệt cực kỳ nóng lòng.

      Ngày xưa nhìn ngược lại còn tốt, thế nhưng khi trải qua loại chuyện lớn này, nàng chính là cảm giác sâu sắc bản thân thể ra sức.

      Trừ cái đó ra, nàng cũng rất muốn gặp dì lần, nàng phải biết chân tướng của tình, mới biết có thể cứu giúp bà hay .

      Cho dù Trần Vũ Lan hãm hại mọi loại, nhưng mà ban đầu dì vẫn đối tốt với nàng.

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Nghe Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt vội vàng nghênh đón.

      Thấy hình như tâm tình Cảnh Đế tệ, Tịch Nguyệt mở miệng cười: "Hôm nay tâm tình Hoàng thượng ngược lại tệ!"

      Cảnh đế liếc Tịch Nguyệt cái: "Đó là đương nhiên, triều đường này yên ổn, chính là tốt."

      Tịch Nguyệt biết là câu của có hàm ý khác hay , quả thực là nghĩ tới, làm sao có thể mở miệng hỏi thăm chuyện của dì.

      Cảnh đế thấy nàng có chút yên lòng, cũng hiểu ý nghĩ của nàng.

      Nhéo mặt nàng, hỏi: "Hôm nay mấy đứa bé là ngoan ngoãn?"

      Nhắc tới đứa bé, Tịch Nguyệt tự nhiên mặt mày tươi cười: "Đó là đương nhiên!"

      "Thân thể Thái hậu khoẻ, trẫm lại tin người khác được, tết này, trong cung cũng bận rộn hơn rất nhiều, nàng tạm trông nom nhiều chút."

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      Điểm này nàng biết, hơn nữa quyền lợi trong cung nằm trong tay nàng, đây là thể tốt hơn.

      "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định tận toàn lực."

      Thấy dáng vẻ nàng vẫn có chút muốn lại thôi, Cảnh đế ý bảo nàng châm trà, Tịch Nguyệt vội vàng bắt đầu làm.

      Cảnh đế bưng ly trà nhấp , vẻ mặt như thường, lại nhàn nhạt : "Lúc trước, Hiền phi cũng thích Long Tĩnh này."

      Tịch Nguyệt ngẩn ra, hiểu vì sao nhắc tới Hiền phi, Hiền phi này mất có thể hơn ba năm, Tịch Nguyệt quên mất người này. Nhưng vừa nghĩ lại, phút chốc sắc mặt Tịch Nguyệt tái nhợt, sao nàng lại biết, đây tất nhiên là Cảnh đế cảnh cáo nàng.

      Hiền phi là vì sao bị giáng chức —— hậu cung tham gia vào chính .

      Mà nàng muốn hỏi lại vừa vặn chính là chuyện này.

      Lại nhìn vẻ mặt Cảnh đế, cũng đặc biệt.

      Nhưng Tịch Nguyệt hiểu sâu sắc, Cảnh đế là có ý định, lại dùng Hiền phi chỉ bảo nàng, hoặc là cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng thể tham gia vào chính , thể hỏi tới chuyện của dì.

      Nắm tay nắm lại chắt chẽ, nàng hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng bình tĩnh lại, nâng lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

      "Hiền phi thích, nhưng thần thiếp cũng thích đấy! Thần thiếp là người tương đối qua quít, cũng thích vật tinh xảo này. Lá trà thượng hạng càng khiến thần thiếp như trâu uống nước đấy!"

      Sau khi Tịch Nguyệt phản ứng kịp, chính là đáp.

      Cảnh đế nhìn dáng dấp nàng hiểu chuyện, vui mừng gật đầu.

      ra cũng muốn lại dùng chuyện này cảnh cáo Tịch Nguyệt, trang #ddlqd# bubble chỉ hy vọng Tịch Nguyệt đừng mở miệng cầu xin . khi nàng mở miệng, lo lắng mình cũng thể ngăn cản nàng cầu khẩn, nếu như để cho nàng gặp Trần Phu Nhân, biết được chân tướng của chuyện, có lẽ đả kích khổng lồ.

      Cho dù kiên cường nữa, nàng cũng chỉ là mười sáu tuổi.

      thoạt nhìn vẫn còn con nít đấy!

      Nhưng lại thấy nàng thông minh như thế, lập tức chính là hiểu ra, cũng dùng lời giống nhau với mình, nàng khác biệt với Hiền phi, Cảnh đế mỉm cười.

      Lập tức kéo nàng vào trong ngực.

      thầm: "Nàng tốt nhất. Trẫm đối tốt với mình nàng, người khác, trẫm chính là nhìn cũng nhìn, cưng chiều nhiều."

      Nghe lời này của , Tịch Nguyệt lập tức trở nên hoảng sợ, lại vừa ngẫm nghĩ, đúng vậy, mấy ngày nay trừ chỗ nàng, Cảnh đế chính là ở Tuyên Minh điện cũng gọi người thị tẩm?

      Lại nghĩ đến trước kia, chuyện như vậy là bắt đầu từ khi nào đây?

      Hình như. . . . . . Là sau khi sủng hạnh Huệ phi?

      Chẳng lẽ, bị người ta ghét bỏ vết sẹo, chính là thể chịu được?

      Tịch Nguyệt suy nghĩ lung tung, trong lúc nhất thời hai người lại đều yên tĩnh lại.

      Trong phòng này yên tĩnh hồi.

      Có điều cuối cùng hai người có yên tĩnh quá lâu, chỉ sau chốc lát thời gian hình như nghe hai đứa Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi lớn tiếng ê a lên so với ai khác.

      Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy từ người Cảnh đế.

      Mấy đứa bé đều ở thiên thất Chủ Điện của nàng.

      Bây giờ tất nhiên là tỉnh lại, đúng vậy lớn tiếng như thế.

      Tâm tình Cảnh đế tệ, bèn lôi kéo Tịch Nguyệt tới thiên thất.

      Tịch Nguyệt cười: "Sau khi bà vú cho ăn xong, Chu ma ma ôm đứa bé tới đây."

      Kéo ống tay áo của , Tịch Nguyệt nâng lên khuôn mặt tươi cười sáng rỡ.

      Hình như nhắc tới mấy đứa bé, nàng cười đặc biệt rực rỡ.

      Cảnh đế nhìn nụ cười của nàng, lập tức càng là trở nên nhìn ngây dại.

      Trước kia, tất nhiên là thường thấy nàng cười. Cười yếu ớt, cười to, cười duyên, cười quyến rũ. . . . . . Nhưng hôm nay xem ra lại cũng bằng như vậy.

      Hình như. . . . . . Hình như cao nhất là phát ra từ lòng.

      Mà những thứ kia trước đây, chỉ là giống như đối phó .

      Trong lòng Cảnh đế có chút buồn bã, cũng hiểu , tại sao mình lại nghĩ đến những thứ này, cũng biết là có phải mình suy nghĩ nhiều hay .

      Cảnh đế quay khuôn mặt nhắn của nàng lại.

      : " nàng trẫm."

      Trong ngày thường cực kỳ thích câu thích mềm mại dẻo quẹo kia của nàng, 0di33xn0dafnl330fys0doon giống như cái lông chim, nhàng phớt qua lòng .

      Tịch Nguyệt tất nhiên biết Cảnh đế lại làm sao.

      Nghiêng đầu nhìn .

      Thấy cố ý như thế, nũng nịu: "Hoàng thượng quen là người biết bắt nạt người ta."

      Cảnh đế cũng gì, cứ nắm cằm nàng như vậy. Ánh mắt kiên định, cứ như vậy, Tịch Nguyệt còn có cái gì hiểu, biết nhất định phải lấy được đáp án mình muốn.

      Mềm mại mở miệng: "Thiếp người."

      Cảnh đế nhìn ánh mắt của nàng, lúc này, càng cảm giác mình nhìn hiểu nàng, ánh mắt ngập nước của nàng, giọng cũng là điệu cực kỳ thích nhưng biết tại sao, cứ lại cảm thấy, đây phải là nàng.

      Hoặc là , đây là nàng được ngụy trang.

      Câu thiếp người này, với đường cong nhếch miệng lên của nàng, lúc này xa nghe thấy nụ cười rực rỡ tươi đẹp của mấy đứa bé làm cho người ta cảm thấy lòng chói mắt.

      chịu buông tay, tiếp tục: " lại."

      Cái gì?

      Tịch Nguyệt hiểu .

      biết đột nhiên nổi lên cơn điên gì.

      Cắn môi dưới cái, khóe miệng ngập ngừng mấy lần, lại mở miệng: "Thiếp ngài."

      " lại!"

      "Thiếp ngài."

      " lại!"

      ". . . . . ."

      Hình như dù thế nào, lời của Tịch Nguyệt cũng thể khiến Cảnh đế hài lòng, chính là cảm thấy, đúng ý nghĩa. Trước kia, phát được điểm này, nhưng mà lúc này, cảm thấy sâu sắc điểm này.

      Nguyệt nhi của giống như phải thích như nghĩ vậy.

      Ít nhất, câu kia thiếp người, lại để cảm thấy cũng chân .

      Nhìn nàng, từng chữ từng câu: "Trẫm thích nàng, cho nên, nàng nhất định phải thích trẫm. Nàng phải trẫm. Nguyệt Nhi, cho tới bây giờ trẫm cũng chưa từng để ý nữ nhân như vậy, thích người như vậy, dù nàng đối với trẫm như thế nào, trẫm đều nhớ, muốn đối tốt với nàng, muốn cưng chiều nàng nhiều, nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng." (oa oa tỏ tình rồi… tung bông…tung hoa)

      Tịch Nguyệt nghe thế, ngớ ra nơi đó, chân tướng.

      Nàng biết, vì sao Cảnh đế đột nhiên như thế.

      Nhưng Cảnh đế nhìn dáng dấp nàng mê mang như thế, trong lòng càng là hơi chua xót.

      Vốn là thời điểm, cho rằng nàng thương , là thích ánh mắt nàng lấy lòng, động tác dịu dàng, mỉm cười dí dỏm.

      Nhưng hôm nay, lại cảm thấy, *d&d#l@q^d<.com> cầu mong của Thẩm Tịch Nguyệt chân .

      phải bởi vì là hoàng thượng.

      Hoặc là, nàng làm bộ.

      biết tại sao, Cảnh đế lại dựa vào trong nét mặt của nàng nhìn thấu mấy phần làm bộ.

      Cười khổ tiếng, thương nàng sao đều nhìn ra, nhưng mà động lòng, hết thảy mọi thứ chính là khác biệt.

      lại trở nên thoả mãn.

      Thậm chí bắt đầu nghi ngờ.

      Nghi ngờ nàng có thương như vậy.

      "Hoàng thượng, hôm nay người sao thế?" Tịch Nguyệt nhìn hiểu lúc này, cảm thấy hôm nay cực kỳ khác thường.

      Cẩn thận hỏi thăm.

      Cảnh đế nhìn bộ dáng của nàng, cười khe khẽ: "Trẫm nàng như vậy, lại sợ nàng trẫm bằng trẫm nghĩ như vậy."

      Lời buồn nôn như thế, Tịch Nguyệt nghe xong cũng phản ứng gì.

      Nàng nhìn lại, tình của Cảnh đế, giá rẻ đến cực điểm.

      Nếu như cần, ra câu này đối với vô số người.

      Mà lúc này nàng lại bởi vì chuyện Trần gia có bao nhiêu nghi ngờ, chỉ sợ Cảnh đế nghi ngờ nàng, nên cẩn thận chút.

      "Dĩ nhiên là thần thiếp thích hoàng thượng, hoàng thượng. Nếu như thương ngài, thần thiếp lại nên người nào? Hoàng thượng hậu cung ba ngàn Giai Lệ, lo được lo mất này vốn nên là thần thiếp, dù như thế nào, đều phải là hoàng thượng ngài. Hôm nay ngài như vậy, đúng là khiến thần thiếp cảm thấy, ngài đoạt lời thiếp nên đấy?"

      Cảnh đế nhìn ánh mắt nàng lúc chuyện, ánh mắt tối sầm u ám, ra nếu nhìn kỹ, Tịch Nguyệt trong mắt lại cũng chút thương.

      Cười khổ tiếng, trước kia rốt cuộc là ngu đần bao nhiêu, mới có thể cảm thấy, Tịch Nguyệt như sinh mạng?

      Lại nghĩ đến hai người cùng trải qua những thứ kia, trang #ddlqd# bubble tâm tình Cảnh đế bình tĩnh lại.

      Cho dù, nàng giống chính nàng như vậy.

      Cho dù, nàng bỏ ra trăm phần trăm lòng đối với mình.

      Nhưng mà, vậy như thế nào chứ?

      Tóm lại nàng là phi tần của , cuối cùng bên cạnh .

      Sống còn thời gian, nàng biểu ra sống chết có nhau, liều mình cứu giúp, sao phải là tình cảm trong lòng nàng?

      Nghĩ tới đây, lại thay đổi nét mặt, chỉ cần lòng, làm sao lại đối diện hâm nóng trái tim chân của nàng?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 159.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Cuối cùng Tịch Nguyệt có quan tâm chuyện Trần gia, chuyện như vậy lộ ra kỳ lạ ở khắp nơi, nàng nghe lời hoàng thượng, cũng dám lo nhiều.

      Dù Trần gia có tư thông với địch bán nước hay , thế nhưng chuyện này sở hữu tội danh lớn nhất, có lẽ nếu phải tại nàng thân ở địa vị, Thẩm gia và Nhạc gia bọn họ nhất định cũng bị dính líu đến.

      Nghĩ tới đây, nàng lại sợ hãi trận.

      Tịch Nguyệt là người rất có tự biết , tuyệt đối tranh thủ những chuyện thể ra sức kia.

      Cứ như vậy, ngược lại cũng là như thế.

      Có lúc nàng cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng vì sao.

      Cho đến rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, khi đó nàng và Cảnh đế tuy hai mà .

      Trong hốc tối trong phòng Cảnh đế, cuối cùng nàng nhìn trộm được chân tướng Trần gia bị tiêu diệt năm đó.

      ra là. . . . . . Lại là như thế.

      Mà lúc này, mặc dù Tịch Nguyệt tiếc nuối, nhưng đến nỗi rối rắm quá mức.

      Bởi vì lễ mừng năm mới, nàng chuẩn bị hơi nhiều, chỉ có như thế, thân thể thái hậu khoẻ, nàng cũng thường qua.

      Thời gian lâu dài, nàng cũng mấy câu với Vạn Phu Nhân.

      Tuy là tình cảm thầy trò này chung đụng thời gian lâu, nhưng tóm lại Vạn Phu Nhân nhìn Tịch Nguyệt lớn lên từ . Hai người chuyện, trong lúc mơ hồ cũng có thể hiểu lẫn nhau mấy phần.

      Tịch Nguyệt biết tính tình Vạn Phu Nhân, bèn thầm cho bà biết, nên trộn lẫn nhiều chuyện Trần gia này.

      Dĩ nhiên là Vạn Phu Nhân ràng.

      Có lẽ bởi vì mọi người đồng tâm hiệp lực, có lẽ là bởi vì hai đứa con trai hòa thuận, trong lòng bà vui mừng, thân thể Thái hậu càng là ngày từng ngày chuyển tốt hơn nhiều.

      Tịch Nguyệt thấy thế, cũng đặc biệt vui mừng.

      Thấy Thái hậu có chút chuyển biến tốt, Tịch Nguyệt cũng thường xin chỉ bảo số chuyện hiểu với Thái hậu, Thái hậu lại cũng cảm thấy hứng thú đối với mấy việc này.

      Giao Tịch Nguyệt cho Quế ma ma, dặn dò nàng có chuyện hiểu, hỏi Quế ma ma là được.

      Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.

      Nàng cũng phải là ngụy trang, đúng là cảm thấy, lần đầu bản thân tiếp xúc cung vụ vẫn là hỏi nhiều chút, cẩn thận chút cho thỏa đáng.

      Nàng như vậy ngược lại vừa vặn trúng ý muốn của Thái hậu, cảm thấy nàng là người hiểu chuyện, càng ngày càng thích nàng.

      Mà Tịch Nguyệt biết, cho nên Thái hậu cũng trông nom nhiều, hoàn toàn là vì tin tưởng đối với Cảnh đế. Tuy là Cảnh đế sắp xếp cung vụ cho Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng cũng giúp nàng bố trí ít trợ thủ.

      Thái hậu là người tâm tư nặng, nhìn như vậy chính là cho rằng, Cảnh đế cũng chỉ là mượn tay Tịch Nguyệt, ra tất cả mọi chuyện vẫn đều nắm tất cả trong tay .

      Mà lúc này lại thấy Tịch Nguyệt ngây ngốc lóng ngóng xin chỉ bảo, Thái hậu cũng quan tâm lòng, chính là dặn dò Quế ma ma giúp đỡ nàng nhiều chút.

      Kể từ đó, ngược lại là trời xui đất khiến.

      Nhưng trong trời xui đất khiến này lại có ít tác phẩm của Cảnh đế.

      Gần tới cuối năm, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, ngược lại trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

      Cũng chính lúc này, Phó quý nhân báo lại, là tìm được hung thủ, muốn báo với Thẩm quý phi.

      Tịch Nguyệt cũng phải người thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa nàng lại khó mà Phó Cẩn Nghiên này như thế nào, tại xem, *d&d#l@q^d<.com> ngược lại tâm cơ nhiều hơn rất nhiều so với kia Huệ phi đấy. như vậy, nàng đương nhiên là làm phòng bị.

      Tịch Nguyệt cũng nhận lấy việc này, ngược lại là dặn dò Phó Cẩn Nghiên cầu kiến Cảnh đế.

      Chuyện như vậy là Cảnh đế sắp xếp xuống, dĩ nhiên là phải báo cho Cảnh đế trước, sau đó như thế nào lại là chuyện khác.

      Phó Cẩn Nghiên nhìn Thẩm Tịch Nguyệt diễn xuất lần này, cũng biết nàng là người thông minh.

      Cũng trì hoãn nhiều hơn ở nơi này, khẽ cúi chào bèn đứng dậy rời .

      Trong cung này cũng lớn, ai có chuyện gì, tin tức chính là như mọc ra cánh bay đến chung quanh.

      Mọi người đều biết, Phó quý nhân này tra được hung thủ, nhưng lại cũng biết hung thủ này lại là người phương nào.

      Cảnh đế nhìn Phó Cẩn Nghiên phía dưới, mặt chút thay đổi: "Ngươi điều tra xong rồi?"

      Giọng Phó Cẩn Nghiên khẳng định: "Hồi hoàng thượng, tần thiếp tra toàn bộ. Tần thiếp cũng sửa sang lại tất cả chứng cớ và khẩu cung mọi người ra đây, xin ngài xem qua."

      Ngược lại nàng là người cực kỳ thoả đáng, cũng biết , thắng hùng biện.

      Để Cảnh đế nhìn những thứ này trực quan như thế, mới là tốt.

      Mà Cảnh đế lật xem những tài liệu kia, vẻ mặt cũng vẫn biến hóa gì đó như cũ.

      Lúc lâu, để tài liệu xuống, hỏi: "Huệ phi cũng biết cung nữ trong cung nàng ta có vấn đề?"

      Phó Cẩn Nghiên vội vàng lắc đầu: "Huệ phi cũng biết, đây là trước đó Đức Phi an bài xong nhân mạch lúc đầu khi Huệ phi mới vào cung. Nàng ấy từng chịu ân huệ của Đức Phi, đối với nàng ta bày tỏ như phụ mẫu tái sinh. Ở lại Trúc Hiên, chính là ý đồ chờ cơ hội khiêu khích quan hệ giữa Huệ phi với phi tần khác trong cung."

      "Người nào?" Cảnh đế cũng chẳng qua là thuận miệng vừa hỏi, theo thấy, nếu Phó Cẩn Nghiên này có thể xử lý chuyện thỏa đáng như vậy, tất nhiên là hại người chết hoặc là cái khác.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp giao người cho Thận Hình Ty, chỉ đợi hoàng thượng xử lý."

      Cảnh đế lại nhìn phần tài liệu, trước đó Đức Phi đều xếp người vào các cung, bởi vì hậu cung loại trừ vô số lần, người này cũng đều bị loại trừ gần hết rồi. Nhưng người này ở chỗ Huệ phi bởi vì địa vị thấp, vả lại trong ngày thường nhìn đàng hoàng, lại bị tránh khỏi, chỉ có như thế, còn chút xíu thăng lên làm cung nữ nhị đẳng.

      Nàng ta chính là đêm khuya gặp mặt với Đức Phi, lợi dụng Huệ phi nào biết tin tức, hòng làm chút mưu tính, khích bác quan hệ giữa những phi tần địa vị cao này.

      Đêm đó, vừa vặn là Lý Yên Nhiên gặp phải, sau đó chính là sắp xếp Đan nhi theo.

      Nhưng lại ngờ, chuyện này cuối cùng bị phát rồi, hai người Đức Phi hoặc là làm, làm cho xong, giết người diệt khẩu, chỉ có như thế, còn cố ý ném thi thể Đan nhi tới cửa sau Khánh An cung, ý đồ hãm hại Thẩm Tịch Nguyệt.

      Vốn là lúc đó, các nàng là mưu đồ tìm cơ hội ném thi thể vào trong điện, nhưng bởi vì Khánh An cung đề phòng rất nghiêm, vả lại hoàng thượng cũng vừa vặn đến đây, vì vậy chỉ vứt người ở cửa sau.

      Bởi vì Huệ phi, Tề phi đều quan hệ tốt với Thẩm quý phi, trang #ddlqd# bubble Đức Phi chính là biết được, dù chỉ là cửa sau, cũng nhất định gây nên sóng gió phen. ngờ, quả đúng như thế, Huệ phi này quả nhiên là theo nàng nghĩ tới.

      Để phần tài liệu này xuống, Cảnh đế híp híp mắt, làm như nghĩ cái gì, rốt cuộc, mở miệng: "Ngươi xuống trước. Chuyện hôm nay, tạm thời phải giữ bí mật, sau đó trẫm xử lý."

      Phó Cẩn Nghiên cũng có vẻ mặt kinh ngạc gì, lên tiếng dạ sau đó chính là rời .

      Nhìn bóng lưng nàng, Cảnh đế thu lại tầm mắt, cũng phải là nhất định muốn bỏ qua cho Đức Phi.

      Đến mức này, Đức Phi này thể loại trừ.

      Nhưng nếu muốn trừ , chính là phải xem trừ thế nào.

      Nghĩ đến ngày đó Trần Vũ Lan làm chuyện xấu, phụ thân nàng ta còn muốn báo thù rửa hận, mặt Cảnh đế thoáng qua vẻ lạnh lùng.

      thể nào để kiện này lập lại lần nữa.

      Suy nghĩ chút, Cảnh đế kêu: "Lai Phúc."

      . . . . . .

      Cảnh đế dặn dò cái gì cũng biết, nhưng hôm nay hậu cung cũng là người người cảm thấy lo lắng, ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà Phó quý nhân lại tra được cái gì. ra ít người cũng oán hận Phó Cẩn Nghiên, nếu như trước đó nàng ta chính là cố ý giao chuyện này cho Thẩm Tịch Nguyệt công khai, dường như vẫn làm cho người ta dày vò thấp thỏm như vậy.

      Nhưng tính tình hoàng thượng là cái dạng gì, nhiều ngày như vậy, tất cả mọi người đều có điều nghe thấy.

      Giao cho hoàng thượng, lại cứ là ngấm ngầm chịu đựng phát, mọi người đều lo lắng hoàng thượng tính toán cái gì.

      Hôm nay hoàng thượng bảo vệ Thẩm quý phi như vậy, khó bảo đảm làm cái gì đối với các nàng.

      Đêm đó, Cảnh đế cũng triệu kiến bất kỳ kẻ nào.

      Nhưng chuyện này đối với rất nhiều người cuối cùng là đêm ngủ.

      Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, Cảnh đế bèn sai Lai Hỉ thông báo các cung.

      Lúc trước người hại người chính là Đức Phi, cùng lúc đó, phần kết quả kia do Phó Cẩn Nghiên điều tra cũng được tuyên dương ra.

      Tịch Nguyệt ngồi giường sưởi, bởi vì Quỳ Thủy (kinh nguyệt) tới, khuôn mặt nhắn tái nhợt, người ôm bình nước nóng.

      Nghe Cẩm Tâm ràng tất cả, Tịch Nguyệt gật đầu, kết quả này nàng tin tưởng.

      Đức Phi này có thể làm ra chuyện như vậy, cũng ngạc nhiên.

      tại quả thực là nàng muốn xem, hoàng thượng xử lý như thế nào.

      Mà nếu hoàng thượng công bố chuyện này, tất nhiên cũng phải xử lý, nếu sao lại có thể phục chúng.

      Từ vào cung tới nay, Đức Phi này gây biết bao khó khăn cho nàng, hãm hại quang minh chính đại này phải lần lần hai. Hôm nay lúc này, mặc dù nàng ta là thân ở lãnh cung nhưng vẫn nghĩ tới làm sao hãm hại nàng như cũ, Tịch Nguyệt chỉ chút lòng đồng tình đối với người như vậy, ngược lại là cảm thấy rất được lòng người.

      Nếu trong chuyện này có cái gì là khiến người ta thoải mái, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Gia Nhi.

      Dù cho Đức Phi ác độc như thế nào, 0di33xn0dafnl330fys0doon đối với con trai mình, nàng vô cùng tốt.

      Có lẽ, duy nhất bị thương cũng chỉ có Tiểu Gia Nhi.

      Từ sau khi Đức Phi ra chuyện, Tiểu Gia Nhi đó đàng hoàng theo sau lưng Vũ Nhi, hi vọng bản thân biểu ngoan chút có cơ hội gặp mẫu phi mình.

      "Chủ tử, người hoàng thượng làm như thế nào?"

      Cẩm Tâm cũng nghĩ đến đứa bé nho đó.

      Tịch Nguyệt lắc đầu, nàng cũng biết, thậm chí nàng biết ý Cảnh đế.

      Tuy hiểu cuối cùng trừng phạt cái gì, nhưng nếu Cảnh đế phải tuyên dương, vậy nhất định là chứa lòng răn đe.

      ***

      Lãnh cung yên tĩnh.

      Đức Phi ngây ngô hìên lành ngồi nơi đó, nàng biết, chuyện bại lộ rồi. Mà rốt cuộc hoàng thượng như thế nào, cũng chính là nàng cấp thiết muốn biết.

      Lại nghĩ đến con trai mình, Đức Phi chỉ cảm thấy, có lẽ chuyện phức tạp giống như mình nghĩ như vậy, hoàng thượng luôn băn khoăn đứa bé, luôn phải kiêng dè.

      Ngày hôm trước tuy rằng từng rơi xuống đợt tuyết, nhưng ngược lại hôm nay bởi vì ánh nắng tươi sáng, thay đổi tất cả.

      Có lẽ cũng chỉ có lãnh cung u lạnh lẽo góc râm như vậy, mới có tuyết đọng.

      "Xào xạt xào xạt ——" đây là tiếng đạp lên tuyết.

      Đức Phi bèn vội vàng đứng lên chạy vội tới trước mặt gương, nhanh chóng trang điểm. Nàng cảm thấy, người tới gần như là hoàng thượng, mà trước mặt hoàng thượng nàng muốn giữ vững mặt tốt đẹp của mình.

      Nếu là như vậy, có lẽ nghĩ đến tình cảm với nhau, tha nàng lần này.

      "Kẽo kẹt ——" cửa bị đẩy ra.

      Đức Phi nhìn tới, người tới mặc áo choàng lớn màu xám tro, nhưng cho dù như thế, nhìn vóc người, đây cũng phải là Cảnh đế, ngược lại, mà lại là .

      Người khoác áo choàng ngẩng đầu, Đức Phi chăm chú nhìn lại, sửng sốt, lại là Tề phi.

      Ngay sau đó, nàng chính là khôi phục yên tĩnh, cười lạnh: "Ngươi tới làm gì."

      Mặt mày Tề phi có phút chốc vặn vẹo: "Ngươi hại chết con của ta, hại ta kiếp này thể có đứa bé của chính mình, ngươi đoán? Ta tới làm cái gì?"

      Giọng điệu lời này trầm.

      Đức Phi nhìn nàng ta như vậy, có sợ hãi trong nháy mắt, trang #ddlqd# bubble có điều cố gắng bình tĩnh: "Ta phạm sai lầm, dĩ nhiên là hoàng thượng xử lý ta. Ngược lại biết, ngươi tới nơi này là xem như có ý gì? Ta khuyên ngươi vẫn là mau chóng rời , tránh cho hoàng thượng đến thấy bộ dáng ngươi bỉ ổi như vậy."

      Tề phi nghe vậy, nở nụ cười "Khanh khách".

      "Ngươi vẫn là có năng lực như vậy ——"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 160.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Đức Phi thấy Tề phi như thế, rét lạnh hồi.

      Nhìn bộ dáng Tề phi này, trong lòng nàng có chút sợ, có điều cho dù là như vậy, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, phô trương thanh thế cười nhạt chút.

      "Cho dù xử lý, cũng là hoàng thượng, cũng phải là Tề phi ngươi. Nếu như ngươi hại ta, ngươi cảm thấy, mình có thể được cái gì tốt? Ý đồ chọc người nghi ngờ thôi. Có lẽ vị trí Tề phi này, ngươi là hiếm lạ chứ?"

      Trong mắt Tề phi ngâm độc: "Ngươi cho rằng, ta để lại nhược điểm gì sao? Đừng là như thế, cho dù là để lại nhược điểm, vậy như thế nào. Ta nhất định muốn chính tay đâm kẻ thù, ngươi hại con ta, cũng hại ta bao giờ có thể có con nữa, như thế chính là xong rồi?"

      Khi Tề phi chuyện nhanh chóng nhích tới gần Đức Phi, tay vòng lụa trắng trong tay vào cổ Đức Phi.

      Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Đức Phi càng là hề phòng bị.

      Nắm chặt cánh tay nàng ta, Đức Phi liều chết giãy giụa, nhưng thời điểm này lại là tránh thoát khỏi.

      Giọng Tề phi cực thấp, nhưng lại tràn đầy oán hận: "Ngươi biết bọn ta đợi ngày nay bao lâu ? Ngươi lại cho rằng, vì ngày này, ta chuẩn bị bao lâu, luyện tập bao lâu, ta phải tự chính tay mình đâm kẻ thù, nhất định phải như thế. Ta để cho ngươi chết trong tay người khác. Ta muốn tự tay báo thù, tự tay báo thù! Trong cung này mọi người đều cho rằng ta chán ghét Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng ngươi biết ? Giả, tất cả đều là giả! Trong cung này, ta chỉ muốn ngươi chết, chỉ cần ngươi chết. . . . . . Từ khắc biết ngươi giết con của ta kia, từ khắc biết mình thể có thêm con cái kia, ta chính là muốn để cho ngươi chết. . . . . ."

      Đức Phi ngờ Tề phi lại oán hận nàng như thế.

      ra đây cũng là tất nhiên, Tề phi chỉ là mất đứa bé, cũng là hoàn toàn thể sinh con, chuyện này là đả kích trí mạng đối với nàng ta.

      Hình như nghĩ tới điều gì, Tề phi gia tăng sức lực, lúc này Tề phi có khác biệt về mặt bản chất với hình tượng Văn Nhược (nho nhã yếu ớt) của quá khứ. Hình như đối mặt kẻ thù, nàng có thể bộc phát ra sức mạnh mà trước kia bộc phát ra.

      Mà Đức Phi tuy là phản kháng, nhưng dần dần cạn kiệt thể lực, mắt trắng dã.

      " chết , chết . xuống xin lỗi với con ta, ngươi yên tâm, ta chăm sóc tốt con trai ngoan của ngươi. có lý do gì ngươi hại con của ta, con của ngươi lại muốn còn sống khoẻ mạnh, ngươi yên tâm, ta để nó sớm ngày xuống cùng ngươi, ngươi yên tâm ."

      Dứt lời, Tề phi tăng thêm sức lực.

      . . . . . .

      Tề phi lạnh lùng đứng nơi đó, nhìn Đức Phi ngã xuống mặt đất còn hơi thở, khóe miệng nổi lên thoáng cười lạnh.

      Hoàng thượng muốn vòng qua nàng, nhưng nàng .

      Đức Phi, xuống theo con ta thôi.

      Liếc mắt nhìn chung quanh, Tề phi cẩn thận chút thu dọn xong tất cả đồ đạt mà lúc mới vừa rồi Đức Phi giãy giụa đụng đổ. Kiểm tra cẩn thận, phát cũng chút khác thường, đạp cái bàn treo nàng ta xà nhà, cho dù là Tề phi có sức lực, cũng chỉ là , làm xong tất cả những thứ này thở hổn hển.

      Kể từ ngày khi biết chân tướng kia, Tề phi muốn, có thể ngày kia báo thù cho con mình, Thúc Lan cũng có thể phản bội Đức Phi, cũng khó bảo đảm người bên cạnh nàng ta nhất định có thể chịu được cực hình Thận Hình Tư.

      Có lẽ trước đó nàng còn có chút kiên định, cảm giác người bên cạnh mình , nhưng vào cung nhiều năm như vậy, thấy nhiều như vậy, nàng mới hiểu được, có ai, có ai có thể chống lại, cho nên, tất cả chỉ có tự mình ra tay mới có thể có sơ hở nào.

      Cũng chính là nguyên nhân này, mới vừa bắt đầu Tề phi bèn ngừng rèn luyện sức ở cánh tay, chính là hi vọng có ngày có thể ghìm chết Đức Phi, cũng chỉ có ghìm chết mới có thể làm ra từ dấu hiệu giả tạo.

      chứng minh, nàng làm được.

      Nhìn bốn phía chút lần nữa, Tề phi thở phào nhõm.

      ra vốn cũng chưa chắc muốn chính tay mình giết Đức Phi, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng chính là vì có Nhị hoàng tử, hoàng thượng băn khoăn hơi nhiều. Tối hôm qua nàng bèn len lén thăm dò tin tức, hoàng thượng xử lý đối với Đức Phi, chắc là lệnh xuất gia quốc tự kia.

      Kết quả như vậy, Tề phi hết sức thể tiếp nhận.

      Nhưng nếu ngày kia, tuy rằng khả năng cao, nhưng cũng chưa chắc thể nào, nhị hoàng tử leo lên vị trí hiển hách, Đức Phi này tất nhiên vẫn được đón vào cung lần nữa.

      Đến quốc tự, nàng có cơ hội xuống tay.

      Cũng phải như hôm nay vậy, có lẽ đây cũng phải là cơ hội vô cùng tốt.

      Nhưng nhìn từ góc độ khác, lại là cơ hội vô cùng tốt.

      Dù sao, hôm nay nàng ta phạm vào chuyện, có thể là sợ tội tự sát.

      Cho dù là có người nghi ngờ chút, cũng có thể làm cho toàn vẹn quá khứ.

      Chuyện Đức Phi lần này, dính dấp nhiều chính là Huệ phi và Thẩm quý phi, ngược lại nàng là thứ yếu.

      Nội gian của Đức Phi là người Huệ phi, mà giết người lại mưu đồ hãm hại Thẩm quý phi, nhìn như vậy, cho dù là có người nghi ngờ gì đó, họ tình nghi cũng nên ít mới phải

      Hôm nay nhìn như vậy, ngược lại là mình an toàn.

      Đều nghĩ tất cả ràng, Tề phi kiểm tra lần nữa, nàng cũng muốn thêm chuyện.

      Theo nàng đến xem, nếu như có thể mượn chuyện Đức Phi chết này mưu hại người khác, chính là tốt.

      Đáng tiếc, chuyện quá mức vội vàng, chỉ có thời gian buổi tối, nàng kịp bố trí tất cả nữa.

      Trải qua mấy lần kiện này, Tề phi tràn đầy cảm xúc, nếu thể làm được thiện mỹ, vậy chính là làm, nếu cực kỳ dễ dàng nhốt chính mình vào. Mà chuyện lần này đột nhiên xảy ra, nàng cũng nhiều thời gian bố trí.

      Ngược lại uổng phí làm trễ nãi cơ hội vô cùng tốt.

      Nhìn lướt tý cả lãnh cung này, lại nhìn Đức Phi tái nhợt như tuyết, Tề phi cười lạnh tiếng.

      "Cười đến sau, vĩnh viễn cũng phải là ngươi. Về phần con trai của ngươi, ta đối xử nó tử tế."

      Nụ cười Tề phi lãnh, cho dù là người đứng chỗ tối, trong lòng cũng nhịn được run lên.

      Đợi Tề phi rời , lặng lẽ ra ngoài.

      Người vẫn tránh chỗ tối mới vừa thân.

      Kiểm tra cẩn thận thi thể Đức Phi.

      Sau đó quan sát bên trong phòng chút, d!^Nd+n(#Q%*d@n cũng cực kỳ nhanh chóng tránh ra ngoài.

      Trong thời gian chốc lát, thấy vào Tuyên Minh Điện.

      Cảnh đế cũng ngẩng đầu: "Người xử lý?"

      "Hồi hoàng thượng, Tề phi nương nương quả nhiên qua."

      Mặt Cảnh đế đổi sắc.

      Lấy thánh chỉ bàn ra, Cảnh đế cười nhạt chút.

      "Lai Hỉ."

      "Có nô tài."

      "Mang theo thánh chỉ lãnh cung tuyên bố."

      "Dạ"

      Trong cung này, ai ràng rốt cuộc chuyện như thế nào, đợi Lai Hỉ dẫn người tới lãnh cung tuyên đọc thánh chỉ, thấy cũng chỉ là thi thể lạnh.

      Bởi vì trong cung ít có chuyện như thế, Lai Hỉ vội vàng dặn dò bẩm báo hoàng thượng, truyền thái y.

      Trong khoảng thời gian ngắn này, ngược lại tay chân luống cuống.

      Vẻ mặt Lai Hỉ đưa đám: "Ta Đức Phi nương nương, ngài mà kiên trì canh giờ, nếu như người xem thánh chỉ này, đâu còn cần tìm chết?"

      Mọi người đều chăm chú nhìn về phía thánh chỉ kia.

      Có lẽ, Cảnh đế này nhất định ban cho Đức Phi cái chết.

      Thời gian lâu lắm, chuyện này chính là tuyên dương ra.

      Mọi người đều số mạng trêu người, Đức Phi như thế, ra khiến người cảm thấy thiên lý tuần hoàn báo ứng xác đáng rồi.

      Cảnh đế thánh chỉ, là lệnh nàng ta đến quốc tự xuất gia, sám hối cho tội nghiệt mình làm, Nàng ta lại cảm thấy chuyện bi quan đến thế này, chính là thước lụa trắng, tự sát xong chuyện.

      Chỉ là người thân của Đức Phi, cũng cảm thấy nàng sai lầm đến cực điểm.

      Vốn là như vầy, cung phi tự sát là liên lụy gia tộc, nhưng nàng lại mặc kệ những thứ kia, cho dù là mặc kệ bọn họ, còn có nhị hoàng tử, nàng làm như vậy, đặt bản thân nhị hoàng tử trong vị trí lúng túng biết bao?

      Lại muốn hoàng thượng nhớ tới tình cảm trước kia, phái nàng đến quốc tự, cảm thấy chuyện chính là ý trời thể trái.

      Tề phi thấy mình làm chê vào đâu được, cũng có người khác phát , trong lòng trở nên yên tâm. Nhìn tay có chỗ vết thương, nàng cũng truyền bất kỳ kẻ nào, ngược lại tự mình len lén bôi xong thuốc.

      Đức Phi chết rồi, tốt!

      Mà những người khác đột nhiên nghe tin tức này, dieenddafnleequysddoon cũng thổn thức hồi.

      Lúc trước, Đức Phi hiển hách càng lên ở hậu cung, đường này có đường về.

      Mấy ngày này Tịch Nguyệt có chút thoải mái, lại bởi vì bận rộn chuyện hằng năm, có nhiều mệt mỏi, cũng tiếp kiến người khác, xen vào chuyện này lắm.

      Nhưng trong nháy mắt nghe tin tức này, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy, cuối cùng việc đời khó đoán.

      Nếu như hại người, tại Đức Phi tất nhiên là con đường khác hoàn toàn.

      Thậm chí là, hình như Nghiêm Gia cũng phải là thể kế vị, nhưng chính là vì Đức Phi làm những việc này.

      Đầy đủ mọi thứ đều về phía cùng con đường, mưu kế coi là quá thông minh, ngược lại làm hại tánh mạng Khanh Khanh.

      "Chủ tử, ngài , chuyện Đức Phi lần này, là tự sát sao?" Cẩm Tâm theo Tịch Nguyệt thời gian dài, mọi việc nghĩ cũng tương đối phức tạp.

      Tịch Nguyệt nhíu mày từ chối cho ý kiến.

      "Dù như thế nào, hôm nay hoàng thượng phán định Đức Phi là tự sát, đó chính là tự sát. Thái Y Viện cũng kiểm tra ra, làm sao chúng ta biết đây?"

      Cẩm Tâm vừa nghĩ, đúng là như thế.

      Hoàng thượng muốn lộ chuyện này ra, làm sao họ khổ thân trộn lẫn vào?

      "Gia Nhi thực là biết được chuyện này?" Tịch Nguyệt nghĩ tới đứa bé này, hỏi.

      Cẩm Tâm thay đổi sắc mặt, thở dài : "Nghe , biết. Khóc rất là thê thảm. Có điều tất cả thứ này cuối cùng xảy ra. Lại có phương pháp gì đây? Ngược lại Đại hoàng tử như tiểu đại nhân an ủi nhị hoàng tử."

      Chuyện như vậy trong cung đều đồn đãi khắp nơi rồi, muốn giấu giếm cũng thể.

      "Trong hậu cung này, thể được hơi nhầm bước, nếu , chỉ làm thương tổn mình, đối với gia tộc, đối với đứa bé cũng tạo thành vết thương thể xóa nhòa." Tịch Nguyệt biểu lộ cảm xúc.

      Cuộc sống thường thường là như thế.

      ra trong lòng Tịch Nguyệt cũng tin tưởng Đức Phi chết là tự sát. Tuy nàng coi là thông minh tột cùng, nhưng cũng có ý định của mình.

      Đức Phi ngốc, con nàng còn , gia tộc cũng là nhân khẩu thịnh vượng. Quan trọng, người chết chỉ là cung nữ nho , hoàng cung này như thế, mạng người như con kiến hôi.

      Hoàng thượng tuyệt đối vì vậy muốn mạng nàng ta, nhưng nàng ta vẫn tự sát.

      Cung phi tự sát, là dính líu gia tộc.

      Bản thân Đức Phi cũng có con trai, nàng ngu như vậy sao?

      Tuy Đức Phi coi là thông minh đến cực điểm, nhưng nếu nàng ta ngay cả điểm này đều nghĩ mãi mà , đó cũng là hết sức thể.

      Cho nên, Đức Phi chết có điểm đáng ngờ.

      Hơn nữa Tịch Nguyệt cảm giác, trong chuyện này lộ ra quỷ dị khắp nơi, giống với Trần gia gặp chuyện may, hình như hoàng thượng đóng vai nhân vật vô cùng quan trọng bên trong.

      Người khác nhìn ra, trang #ddlqd# bubble nhưng Tịch Nguyệt lại có loại cảm giác này.

      Kiếp trước yên lặng nhìn mười năm, Tịch Nguyệt tự nhận là nàng có thể nhìn ra chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :