1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 151:

      Editor: Thơ

      An Thục Viện cảm thấy bản thân nàng ta có ác ý vì sao lại phải như vậy, đây là tin tưởng nhân cách của nàng ta mà.

      Nàng ta chưa từng tiếp xúc với những thứ xấu xa đó cũng chưa từng làm những chuyện xấu xa, sao lại giống như người khác chứ?

      Càng nghĩ như vậy càng cảm thấy ủy khuất.

      Nhưng giọng Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lẽo, nàng ta cũng dám tiếp, chỉ ủy ủy khuất khuất ngồi ở đó.

      Thấy nàng ta như vậy, An Tu nghi nở nụ cười: "Đúng là trùng hợp, tỷ muội chúng ta cuối cùng cũng là ruột thịt, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau. Nếu như Thẩm Qúy phi ngại chúng ta tỷ tỷ cũng rất muốn đến thăm mấy đứa bé. Tắm rửa thay quần áo gì đó có sao chứ, mấy đứa bé còn , vốn rất yếu ớt, như vậy là nên làm."

      Lời này đúng là cái tát vang dội vào mặt An Thục viên.

      Nàng ta lại càng ủy khuất nhìn tỷ tỷ của mình.

      An Tu nghi nhìn nàng ta, nụ cười khóe miệng càng trở lên sáng lạn.

      "Vậy bản cung đợi tỷ tỷ đại giá quang lâm."

      Tuổi của An Tu nghi lớn hơn Thẩm Tịch Nguyệt rất nhiều hơn nữa hai người còn từng sống cùng cung cho nên nhiều lúc An Tu nghi tự xưng là tỷ tỷ Tịch Nguyệt cũng so đo. Nhưng nếu tính toán ràng phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn cao hơn An Tu nghi.

      Hai người luôn hòa hợp lại có thể vui vẻ chuyện với nhau, đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.

      Tề phi vừa vào cửa nhìn thấy cảnh đó, sau khi thỉnh an xong ngồi xuống, lâu sau hiểu toàn bộ câu chuyện.

      Nàng ta khỏi cảm thán, quả nhiên kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình.

      đời này có kẻ địch vĩnh viễn.

      Tịch Nguyệt nhìn ra An Tu nghi rất ghét muội muội này của nàng ta. Phó Cẩn Dao thích Phó Cẩn Nghiên có thể hiểu được, dù sao cũng cùng mẹ sinh ra. Nhưng mà An Tu nghi và An Thục viện đúng là tỷ muội ruột thịt, tại sao lại như vậy chứ?

      Nhưng mà nghĩ lại, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ giữa các nàng có chuyện gì đó.

      Thái Hậu theo lệ thường hỏi thăm tình hình các cung sau đó cho mọi người giải tán.

      Tịch Nguyệt phân vị cao, người khác đều đợi nàng ra ngoài trước.

      Vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng 'lạch cạnh' như tiếng hạt châu rơi xuống đất, nàng trượt chân sắp ngã xuống.

      Cũng may là Qủa Nhi ở phía sau đưa tay đỡ nàng.

      Tịch Nguyệt cảm thấy lực tay của Qủa Nhi rất lớn nhưng cũng may là như vậy, nếu như là Cẩm Tâm hay Đào Nhi thể nào đỡ được nàng.

      Ổn định thân thể, Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn qua.

      An Thục viện kinh hãi vội vàng quỳ xuống, vành mắt ửng hồng giải thích: "Qúy phi nương nương, tần thiếp cố ý, cố ý. Vừa rồi tần thiếp suy nghĩ chút chuyện lúc trước, hơi khẩn trương mới cẩn thận kéo đứt vòng tay, tần thiếp thực cố ý."

      Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ nàng như vậy, híp híp mắt.

      Các vị phi tần đều chưa rời , ai nhiều lời, tất cả đều nhìn về hướng này, muốn xem Thẩm Tịch Nguyệt xử lý thế nào. Nhưng mà theo cách làm của nàng lúc trước đều là sấm to mưa (giơ cao đánh khẽ) Nghĩ có lẽ nháo lớn chuyện này.

      Tịch Nguyệt nhìn An Thục viên mang dáng vẻ ủy khuất, lại nhìn mọi người xem náo nhiệt, cười lạnh.

      Lão hổ phát uy thực cho rằng nàng là mèo bệnh sao!

      Lúc trước xem ra vẫn quá nhân từ với Phương Từ rồi, thực ngờ mấy người kia càng ngày càng để nàng vào mắt, khiêu chiến cực hạn của nàng.

      "Thất lễ ở trong điện phải xử trí như thế nào?"

      Qủa Nhi ở bên cạnh đáp: "Có lớn có , vả miệng phạt quỳ, nặng đuổi đến Thận Hình Tư."

      An Thục viên vừa nghe, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này nước mắt mới rơi xuống.

      "Nương nương, nương nương, tần thiếp cố ý, tần thiếp thực có ý, sao người có thể tùy ý lạm dụng tư hình với cung phi chứ?"

      (AT: thấy người ngu nhưng chưa từng thấy ai ngu như thế này. thấy người tự tìm đường chết nhưng chưa thấy ai tự tìm đường chết như thế này.)

      Thấy nàng ta như vậy, ngay cả loại người quan tâm đến mọi chuyện như Bạch Du Nhiên cũng nhịn được cười.

      Qủa nhiên là kẻ ngu xuẩn.

      Nàng ta như vậy khác gì đánh vào mặt Thẩm Qúy phi, cho dù Tịch Nguyệt muốn phạt cũng phải phạt rồi.

      Qủa nhiên, Tịch Nguyệt nhìn Qủa Nhi: "Vả miệng mười cái."

      Lại nhìn An Thục viện, gằn từng tiếng : "Mười cái tát này phải phạt ngươi vì thất lễ ở trong điện mà là phạt miệng của ngươi biết chừng mực."

      An Thục viên khóc lên: "Nương nương, sao người có thể, sao người có thể? Thái hậu, đây là tẩm cung của Thái hậu mà!"

      Nhưng mà rất hiển nhiên là Thái Hậu vào nội thất hề có ý định ra ngoài.

      Qủa Nhi qua, 'bốp' tiếng, hung hăn tát bạt tai.

      Thẩm Tịch Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn Qủa Nhi động thủ. Lực tay của Qủa Nhi quả thực rất lớn, chỉ mới tát hai cái mà mặt của An Thục viện đỏ lên, mười cái tát đánh xong rất nhanh.

      Lúc này mặt của An Thục viện sưng lên to.

      "Hoàng Thượng giá lâm...."

      Tịch Nguyệt vừa quay đầu nhìn thấy Cảnh Đế thân long bào tới.

      "Nô tì tham kiến Hoàng Thượng...." Tất cả mọi người đều thỉnh an.

      "Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Mọi người nhìn lại, phía sau lưng Cảnh Đế là cung nữ của An Thục viên, lập tức hiểu được, An Thục viện này cũng phải là đèn cạn dầu.

      Tịch Nguyệt nhíu mày mỉm cười: "An tiểu chủ thất lễ trong điện, chuyện biết chừng mực, nô tỳ thân là Qúy phi đương nhiên phải dạy dỗ nàng phen, miễn cho sau này lại lặp lại sai lầm này."

      Nàng nhàng tùy ý nhưng mà ánh mắt tia phòng bị.

      Thấy dáng vẻ giống như chú mèo xù lông của nàng, sắc mặt Cảnh Đế hơi dịu lại, cười cười.

      "Ái phi làm như vậy rất tốt. có quy củ làm sao có khuôn phép."

      An Thục viện kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Đế, khó như hoa lê đẫm mưa.

      Nhìn mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt, sắc mặt Cảnh Đế hơi vui.

      Suy nghĩ chút, mở miệng: "Trẫm vừa mới hạ triều thấy có người chạy như điện tới, khóc lóc cầu xin trẫm cứu tiểu chủ nhà nàng ta. Vốn trẫm muốn tới nhưng mà lại muốn nhìn xem là người nào dám gây sóng gió ở hậu cung."

      Lời này của như như giả, rất nhiều người đều có vẻ mặt chờ mong, hy vọng tiếp theo trách mắng Thẩm Qúy phi.

      Cảnh Đế lướt qua biểu tình của mọi người lượt, lộ ra nụ cười trào phúng. Qủa nhiên Nguyệt Nhi ở hậu cung luôn bị mọi người xa lánh. Có lẽ trẫm quá dung túng các nàng rồi.

      Thời gian gần đây, đúng là thể thấy Nguyệt Nhi chịu chút ủy khất hay xem thường nào.

      "Nếu như tính thời gian khi An tiểu chủ còn chưa gặp chuyện may cung nữ kia ra ngoài rồi?"

      Lời vừa ra, An Thục viện vội vàng dập đầu: " có, có, Hoàng Thượng, người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ vô tội. Nô tỳ cũng biết, biết vì sao lại như vậy, Hoàng Thượng...."

      "Đủ rồi." Giọng của Cảnh Đế vô cùng lạnh lẽo, tất cả mọi người đều vội vàng cúi đầu, biết Cảnh Đế có ý gì.

      Tịch Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.

      Nắm lấy bàn tay của Tịch Nguyệt, phát hơi lành lạnh, thèm để ý chừng mặc, đặt đôi tay bé lên trước miệng, hà hơi cái ủ ấm.

      Tịch Nguyệt cảm thấy trái tim mình run rẩy, mờ mịt nhìn .

      "Chủ tử nhà ngươi rằng nàng vô tội, biết tại sao lại như thế. Nếu vậy ngươi Thận Hình Tư ràng những chuyện xảy ra ." Cung nữ vừa rồi vẫn mang vẻ mặt vui mừng lập tức bị người ta kéo . Thận Hình Tư là nơi nào, người khác đương nhiên là rất ràng.

      Cung nữ kia khóc đến tê tâm liệt phế cầu cứu mà lúc này An Thục viên lại chỉ run rẩy quỳ ở đó, thấy ánh mắt Cảnh Đế nhìn về phía nàng ta ngừng dập đầu: "Tần thiếp biết chuyện gì. Tần thiếp thực biết vì sao nha đầu kia lại tìm ngài. Tần thiếp vô tội."

      Cảnh Đế ghét nhất là những người mạnh miệng như vậy, ràng là ai cũng thấy kế hoạch của nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn cố làm ra dáng vẻ ủy khuất khóc lóc.

      "Hẳn là ngươi tính toán rất tốt rồi phải ? Trẫm vưa qua đúng lúc nhìn thấy Thẩm Qúy phi trừng phạt ngươi, như vậy đau lòng ngươi sao? Thất lễ trong đại điện, năng chừng mực, mưu hại phi tần, ngươi biết đủ như vậy đến cung của tỷ tỷ ngươi làm cung nữ ."

      Lời này vừa ra, mọi người đều giật mình nhìn Cảnh Đế.

      "Lai Hỷ, xử lý cho tốt." Dứt lời cúi đầu nhìn Tịch Nguyệt: "Nàng về cung nghỉ ngơi trước , chút nữa trẫm qua thăm nàng. Trong hậu cung này, phân vị của nàng cao nhất, có số việc muốn làm cứ làm, sao cả. Người hiểu chuyện nên giáo huấn, càng chạy theo bọn họ họ càng coi nàng ra gì."

      nhàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nàng.

      Tịch Nguyệt cảm thấy Cảnh Đế ngày hôm nay vô cùng xa lạ.

      Bất luận người khác nghĩ thế nào, cho đến khi Tịch Nguyệt về đến Khánh An Cung vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Cẩm Tâm biết được tất cả mọi chuyện từ miệng của Qủa Nhi, tuy là giật mình nhưng cũng rất vui vẻ.

      Hoàng Thượng hỏi nguyên nhân tin tưởng chủ tử của mình, còn có coi trọng nào hơn điều này chứ.

      "Chủ tử rất vui vẻ !"

      Tịch Nguyệt vừa ngẩng đầu nghe thấy Cẩm Tâm trêu chọc như vậy.

      "Sao bản cung phải vui vẻ chứ. Vốn là ta đúng mà."

      Cẩm Tâm bật cười, khó có khi chủ tử có dáng vẻ đứng đắn như vậy.

      Thực ra quả thực là Tịch Nguyệt có giật mình, theo nàng thấy Cảnh Đế đến mức gậy đánh chết người, cho dù là Trần Vũ Lan và Bạch Tiểu Điệp lúc trước gây nhiều lỗi lầm như vậy nhưng cũng phải là chỉ sau lần bị ban chết.

      Tuy nay An Thục viện cũng bị ban chết nhưng mà nàng ta từ tiểu chủ có phẩm cấp biến thành cung nữ, mà người phải hầu hạ vẫn là người tỷ tỷ có quan hệ tốt với nàng ta.

      Nghĩ lại đúng là đủ độc.

      Nhưng mà từ trước đến giờ Tịch Nguyệt làm những chuyện như đồng tình kẻ địch này.

      "Nhưng vậy cũng tốt, ngày khác có người nào đến khiêu khích trực tiếp giáo huấn nàng ta. Trước kia tính tình bản cung tốt, các nàng lại tưởng ta yếu đuối dễ bắt nạt.

      "Nô tỳ hiểu rồi."

      Nếu Hoàng Thượng hỏi nguyên do làm chống lưng cho nàng nàng cần gì phải băn khoăn chứ?

      lâu sau, Cảnh Đế từ Tuệ Từ Cung trở về, hơi lo lắng nhíu mày, thực ra dù người ngoài cũng có thể thoáng nhìn ra, thân thể Thái Hậu càng ngày càng kém rồi.

      Dường như thân thể Thái Hậu nhanh chóng suy yếu trong vòng hai năm nay. Cảnh Đế cũng được là vì sao nhưng mà theo lời thái y đây là do thân thể trước đây để lại di chứng, tinh thần tốt.

      Cảnh Đế nắm chặt nắm đấm, sao lại những mưu trong hậu cung năm đó chứ.

      Lại nghĩ đến ngày hôm nay An Thục viên tính kế Tịch Nguyệt, trong lòng bỗng nhiên thấy sợ hãi.

      muốn rất nhiều năm sau có thái y khác cho Nguyệt Nhi của cũng như vậy.

      việc ngày hôm nay chỉ là chuyện nhưng mà lại lập tức trút giận lên người An Thục viện cũng chỉ là muốn để cho mọi người biết địa vị của Nguyệt Nhi ở trong lòng .

      cho nàng thân phận tôn quý, cho nàng cuộc sống thoải mái ở trong cung, cũng toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng.

      ------

      AT: Cảnh Đế của chúng ta sắp bước con đường thâm tình sủng thê rồi :)))
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 152:

      Editor: Thơ

      Mấy ngày liên tiếp, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra Cảnh Đế hề gọi bất kỳ ai khác thị tẩm. Điệu bộ ràng như vậy khiến cho Thái Hậu cũng bị kinh động.

      Thái Hậu cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Nhưng mà Cảnh Đế cũng vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt đơn mở miệng : "Trong cung này, ngoại trừ Nguyệt Nhi người khác đều ghét bỏ trẫm phải ? Ngày xưa đều là nồng tình mật ý nhưng mà là chỉ có mấy vết sẹo mà các nàng lộ vẻ ghét bỏ. Nếu như để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ khi trẫm phát bệnh biết thế nào! Có mấy người có thể rời bỏ như Nguyệt Nhi?"

      Thái Hậu suy nghĩ, nhớ đến chuyện vài ngày trước Huệ phi thị tẩm thành, biết được nhất định là tiện nhân kia ghét bỏ Cảnh Đế rồi, trong lòng vô cùng tức giận.

      Bà lớn tiếng : "Con là vua nước, ai dám ghét bỏ con. Các nàng chán sống rồi sao, nếu thích hầu hạ Hoàng Thượng Lãnh cung làm bạn với Đức Phi ."

      Cảnh Đế cười trấn an Thái Hậu: "Mẫu hậu cần lo lắng cho trẫm, các nàng hiểu chuyện, trẫm có cách xử lý các nàng. Người chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được, thân thể người khỏe, cần gì phải quản những chuyện linh tinh này."

      Thái Hậu nhìn ánh mắt ân cần của Cảnh Đế, vuốt ve gương mặt của .

      "Ai gia chỉ hy vọng trước khi chết có thể phân ưu nhiều hơn cho Triệt Nhi."

      Nếu phải lúc còn , bà để trở thành bia ngắm làm sao lại phải chịu nhiều tính kế như vậy. Hai đứa con trai của bà, cuối cùng là do bà làm sai rồi.

      Cảnh Đế đương nhiên là thấy được áy này trong mắt Thái Hậu, lắc đầu: "Mẫu hậu, nhi tử cần người phân ưu, nhi tử chỉ hy vọng người khỏe mạnh. Những chuyện trong cung này cũng chỉ là chuyện mà thôi, có gì quan trọng hơn thân thể của người."

      Thái Hậu thở dài: "Triệt nhi, con, với ai gia."

      "Hả?"

      Cảnh Đế nhìn Thái Hậu, hiểu được là bà có chuyện muốn hỏi.

      "Lần này con mắc bệnh đậu mùa, có phải là do Liệt Nhi làm ?" Nghi vấn này ở trong lòng bà rất lâu, nghĩ đến chân tướng đáng sợ như vậy bà cảm thấy ngủ cũng yên giấc. Cũng vì vậy nên thân thể của bà càng ngày càng kém.

      Cảnh Đế ngờ Thái Hậu lại hỏi như vậy. Lại nhìn kỹ Thái Hậu chút, vẻ ưu thương kia cũng thể giấu nổi.

      "Triệt nhi."

      Thái Hậu thấy Cảnh Đế mở miệng lo lắng gọi.

      Cảnh Đế ổn định lại tâm tình: " phải."

      Tuy Cảnh Đế trả lời nhưng Thái Hậu còn khẩn thiết hơn: "Con gạt ai gia chứ? phải sao?"

      Cảnh Đế khẳng định: " phải! Mẫu hậu yên tâm. Nhi tử cần phải gạt người, lần này phải là ."

      Nghe Cảnh Đế khẳng định như vậy, Thái Hậu rốt cuộc cũng thở phào nhõm giống như buông được tảng đá lớn. thào tự : " phải tốt, phải tốt...."

      Xem ra bà vô cùng để tâm chuyện này. Cảnh Đế thấy Quế ma ma bưng thuốc đến nhận lấy, giúp Thái Hậu uống thuốc.

      Nhìn đứa con trai tri kỷ duy nhất của mình, Thái hậu mở lòng : "Triệt Nhi, lúc con còn , là mẫu hậu có lỗi với con."

      Cánh tay cầm thìa thuốc của Cảnh Đế hơi khựng lại: "Mẫu hậu đừng để ý chuyện khi đó. Nếu qua rồi cần gì phải để ở trong lòng, tự hành hạ mình."

      Thái hậu thở dài: "Làm sao có thể để ý, làm sao có thể để ý đây. Ai gia chỉ có hai đứa con trai ruột thịt, giờ lại như hai người xa lạ, nếu phải hồi đó ta làm sai sao huynh đệ các con lại đến bước đường như ngày hôm nay chứ. Sao con lại phải chịu nhiều tính kế như vậy, sao Liệt nhi lại có tính cách cực đoan như tại."

      Cảnh Đế cũng có phản ứng gì khác: "Mẫu hậu tĩnh dưỡng tốt là được, nhi tử rồi, những điều qua cứ cho qua ."

      "Cả đời này của mẫu hậu bị gia tộc vứt bỏ, bị người bán đứng, bị bạn thân phản bội, tranh đấu trong hậu cung. Tất cả những gì nên trả qua mẫu hậu đều trải qua rồi. Đời này, người thiếu nợ ta có rất nhiều nhưng mà nếu ta thiếu nợ ai chỉ có hai huynh đệ các con. Mẫu hậu dám cầu mong con tha thứ cho Liệt Nhi, chỉ mong ngày sau, khi mẫu hậu trăm tuổi con có thể nhớ mẫu hậu nhiều năm đối xử tốt với con mà tha cho Liệt Nhi. Để cho .... làm người phú quý nhàn hạ ."

      Cảnh Đế nhìn sắc mặt tái nhợt đơn của Thái Hậu khi những lời này, biết tại sao lại nghĩ tới lúc bị bệnh đậu mùa. Khi dặn dò Tịch Nguyệt những lời tương tự như thế này Tịch Nguyệt như thế nào?

      Cảnh Đế cười cười nhàng ra chứ: "!"

      Dường như Thái Hậu thực ngờ Cảnh Đế cự tuyệt, kinh ngạc nhìn .

      Cảnh Đế hề dừng động tác đưa thìa thuốc của mình, nở nụ cười lạnh: "! Trẫm đồng ý với mẫu hậu, nếu như mẫu hậu qua đời, trẫm đương nhiên tính toán ràng với Lục đệ. Trẫm đương nhiên bỏ qua cho . Cho nên, mẫu hậu phải sống tốt, tốt. Còn sống để ràng buộc trẫm, còn sống để coi chừng Lục đệ."

      Cảnh Đế vừa dứt lời chỉ thấy nước mắt của Thái Hậu rơi xuống.

      Sao bà lại hiểu dụng ý khi nhi tử những lời này.

      "Được, mẫu hậu sống tốt, sống tốt...."

      Quế ma ma nhìn Thái Hậu và Cảnh Đế, xoay người lén lau nước mắt.

      Nán lại trấn an Thái Hậu lúc, Cảnh Đế rời , nhìn tuyết trắng mặt đất, nhớ tới nguyện vọng lúc trước, quay đầu nhìn Lai Hỷ: "Đến Thượng Thư Phòng thông báo chút, cho Vũ Nhi và Gia Nhi nghỉ buổi chiều nay, bảo bọn chúng buổi trưa đến Khánh An Cung dùng cơm trưa, buổi chiều ta dẫn bọn chúng đắp người tuyết."

      Lần này Lai Hỷ kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt xuống.

      Đắp người tuyết?

      Hoàng Thượng?

      Đại Tổng Quản Lai Lỷ công công từ trước đến giờ đều mặt đổi sắc tại lại kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.

      Cảnh Đế nhìn vẻ mặt của , biết là kinh ngạc.

      "Phải rồi, đến cung của Tĩnh Tiệp dư thông báo tiếng, nếu như buổi chiều Ninh Nhi có chuyện gì cũng đến đây ."

      "Nô tài tuân chỉ."

      Trở về Tuyên Minh Điện bao lâu lời của Cảnh Đế truyền khắp hậu cung.

      Phản ứng của mỗi người đều khác nhau.

      Thái Hậu biết được đương nhiên là biết bà vừa chuyện với khiến cho có rất nhiều cảm xúc. Thấy đối xử với mấy người con trai giống lúc trước, vui mừng gật đầu.

      Tịch Nguyệt biết được lại hơi lo nghĩ, mấy đứa bé còn , thấy muốn đưa chúng ra ngoài cân nhắc xem nên cho mấy đứa bé mặc cái gì tốt.

      Bạch Du Nhiên cắn môi cảm động, Hoàng Thượng có thể nhớ tới Ninh Nhi của nàng, nàng vô cùng vui mừng. giờ đứa bé nàng giống như là tính mạng của nàng vậy.

      Mà những người khác lại càng ghen tị hơn.

      Bất luận là Huệ phi, Tề phi hay là những người khác, khi biết chuyện này đều vô cùng ghen tị.

      Hai đứ bé vừa nghe buổi chiều có thể tới Thượng Thư Phòng mà phụ hoàng còn đưa chúng đắp người tuyết vẻ mặt đều vô cùng kích động.

      Hai đứa bé sôi nổi tới Khánh An Cung.

      Tịch Nguyệt nhìn nét mặt hưng phấn mặt hai đứa trẻ cũng hiểu tâm tư của chúng.

      Nghĩ đến trước đây khi mình còn cũng như vậy, có đứa trẻ nào lại thích chơi đùa chứ, đặc biệt là còn cùng với phụ hoàng mà chúng tôn trọng nhất.

      "Qúy phi nương nương, chúng ta tới rồi....."

      Tịch Nguyệt cười híp mắt đón hai đứa vào cửa, sau khi rửa tay cho bọn chúng xong sắp xếp người chuẩn bị cơm trưa.

      "Cẩm Tâm, cho người đến Tuyên Minh Điện hỏi chút, Hoàng Thượng có tới đây dùng cơm trưa hay ."

      Cẩm Tâm đáp lời rồi ra ngoài.

      "Kiều Kiều đâu?"

      "Bọn Kiều Kiều vừa mới ngủ, để cho bọn chúng nghỉ ngơi lúc , chút nữa chơi đùa với các con sau." Tịch Nguyệt sửa sang lại y phục của hai đứa bé.

      Chỉ thấy Nghiêm Vũ gật đầu như người lớn: "Như vậy cũng được. Nhưng mà trời lạnh như vậy, có vấn đề gì sao?"

      gương mặt kia đúng là vẻ vô cùng lo lắng.

      " có vấn đền gì. Ta mặc nhiều quần áo hơn cho chúng. Bọn chúng như vậy cũng chơi được gì, chủ yếu vẫn là mấy người các con. Chút nữa ăn nhiều chút, như vậy mới có sức."

      Hai đứa bé đều cười híp mắt gật đầu.

      Qủa nhiên, lâu sau Cảnh Đế vào cửa.

      Sau khi thỉnh an xong, Tịch Nguyệt bảo Cẩm Tâm dọn cơm.

      "Hoàng Thượng đột nhiên có lệnh như vậy thực khiến cho nô tỳ kinh ngạc." Tịch Nguyệt tự tay gắp cho ba cha con kia mấy món ăn ngon rồi mới tự mình dùng bữa.

      Cảnh Đế híp mắt nhìn loạt động tác này của nàng hề có chút kiểu cách nào, vô cùng tự nhiên giống như làm những chuyện này đều là đương nhiên.

      Nhìn hai đứa bé líu ríu muốn ăn cái này cái kia, Tịch Nguyệt hề thấy phiền toái, vui vẻ cong môi cười.

      "Nguyệt nhi, Trẫm muốn ăn Phù dung xao." Cảnh Đế giở tính trẻ con.

      Tịch Nguyệt phát cố ý, trừng mắt nhìn nhưng cũng vội vàng đưa tay gắp cho .

      Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đưa mắt nhìn nhau, chu môi.

      Lúc trước Qúy phi nương nương chỉ chăm sóc hai người bọn họ, phụ hoàng.... đây là tranh giành với bọn họ sao?

      Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.

      Sau khi ăn xong, Cảnh Đế thay đổi y phục, mang theo mấy đứa bé ra ngoài.

      Bạch Du Nhiên mang theo Tam Hoàng tử mới biết lâu cũng theo sau lưng Cảnh Đế.

      Thấy Thẩm Qúy phi bọc kín ba đứa bé cũng muốn để cho chúng xuống đất, Bạch Du Nhiên nhìn lại con của mình. Tam Hoàng tử cũng chỉ lớn hơn ba bào thai kia tuổi mà thôi, thể nào so sánh với Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử. Nàng cũng có ý định để cho đứa bé xuống đấy, thấy Tịch Nguyệt cũng làm như vậy lại càng có vẻ gì là khác biệt.

      Thời điểm Cảnh Đế còn bé vẫn thường mong phụ hoàng có thể cùng đắp người tuyết nhưng mà về sau, theo tuổi tác tăng lên mới hiểu tất cả chỉ là trò cười.

      Phụ hoàng ngày bận trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh như vậy. Mà những huynh đệ khác có thể tính kế là tốt rồi, làm sao có thể cùng đắp người tuyết?

      tại mang theo mấy đứa bé chơi đùa, nghĩ đến chỉ thỏa mãn bọn chúng mà còn bù lại tiếc nuối trước đây của .

      Tuy mang theo mấy đứa bé đắp người tuyết nhưng mà vẫn bảo Lai Hỷ sắp xếp mấy người qua hỗ trợ. Như vậy xem ra bên này rất náo nhiệt.

      vài phi tần nhàn rỗi có chuyện gì làm cũng qua xem.

      Tịch Nguyệt nhìn thấy Trương Lan đứng ở phía xa vẫy tay gọi.

      Thấy vậy, Trương Lan cũng kiểu cách, cười híp mắt qua. bao lâu sau bên này tụ tập đống người.

      Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế cùng với Nghiêm Vũ Nghiêm Gia chơi đùa vui vẻ, lại nhìn ba bảo bối nhà mình lộ vẻ mệt mỏi vội vàng bảo Chu ma ma bế mấy đứa bé về.

      Trở về cùng mấy đứa bé xong, nàng cũng cảm thấy ngứa tay, lại trở lại đó.

      Cũng biết tại sao vài người chơi đùa cuối cùng lại chơi ném tuyết.

      Tịch Nguyệt nhớ tới lúc trước ca ca mang theo nàng chơi ném tuyết, nghịch ngợm ném quả cầu tuyết nho vào người Cảnh Đế. chỉ vậy mà còn cười đắc chí, Cảnh Đế hơi kinh ngạc nhưng mà có rối rắm nhiều, lườm nàng cái, gọi hai đứa bé qua.

      lâu sau chỉ thấy hai đứa bé Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cùng nhau công kích Tịch Nguyệt, những người khác đều lo bị ảnh hưởng nên tránh rất xa.

      Mấy người chơi vô cùng vui vẻ, Cảnh Đế nhìn nụ cười hồn nhiên mặt Tịch Nguyệt, cảm thấy mình như bị hoa mắt.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 153:

      Editor: Thơ.

      Gần đây hậu cung coi như an ổn bình thản, có chuyện lớn gì lại càng có ai gây sóng gió gì.

      Chuyện của An Thục viện vài ngày trước khiến cho mọi người đều thấy tại Thẩm Tịch Nguyệt là người nổi bật nhất hậu cung.

      Cũng có người muốn tới chỗ Thái Hậu lấy lòng nhưng biết tại sao gần đây thân thể của Thái Hậu tốt, Cảnh Đế thích các nàng tới quấy rầy.

      đến ai khác, trước đó vài ngày Lý Qúy nhân, Lý Yên Nhiên qua thăm Thái Hậu, đụng phải Hoàng Thượng, quả nhiên là bị trách cứ rồi.

      Nghĩ lại Lý Qúy nhân này trong số những tú nữ mới tiến cũng cũng là người nổi bật, nàng còn bị như vậy, những người khác đương nhiên là có ai tự tìm xui xẻo rồi.

      An ổn như vậy Tịch Nguyệt lại có cảm giác chân thực, đặc biệt là Lục Vương gia. Sau khi biết được Cảnh Đế tứ hôn Nhạc Phong cho Phó Cẩn Du mà lại chút phản ứng nào.

      Nàng lại cảm thấy, càng có phản ứng lại càng tốt, chừng xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà Cảnh Đế luôn đảm bảo với nàng rằng xử lý chuyện này ổn thỏa, nàng cần phải lo lắng.

      Đương nhiên Cảnh Đế cũng băn khoăn nhưng mà tất cả đều nằm trong lòng bàn tay . cũng cho Tịch Nguyệt rằng trước đó gặp Lục Vương gia.

      "Chủ tử, Lai Phúc đến rồi." Lai Hỷ thấp giọng .

      Cảnh Đế đặt cây bút trong tay xuống nhìn về phía cửa.

      Lai Phúc thấp giọng thỉnh an.

      "Nô tài tham kiến Hoàng Thượng."

      "Tra xét thế nào rồi?"

      "Vì lúc đó những vật có khả năng lây dính bệnh đậu mùa đều bị đốt sạch, cũng thể xác định rốt cuộc là vật gì dẫn đến. Nhưng mà do nương nương vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng Thượng mà nương nương lại bị nhiễm bệnh nên rất có thể là do thứ gì đó chỉ có mình người sử dụng. Nô tài sắp xếp tất cả đồ vật, tra xét lượt với Lai Hỷ nhưng cũng nhận ra có gì dị thường."

      Cảnh Đế nhíu mày, Lai Hỷ và Lai Phúc đều là tâm phúc của , nếu như bọn họ phát được có gì dị thường quả thực là có gì dị thường.

      Nhưng mà Cảnh Đế vô cùng nghi ngờ về chuyện bệnh đậu mùa này.

      Tuy vô cùng hoài nghi chuyện này nhưng Cảnh Để hề hoài nghi Tịch Nguyệt chút nào.

      Nàng là người, phải thần tiên. Nàng cố ý ở lại vốn là mặc cho số phận, bất luận kẻ nào cũng làm như vậy.

      phải Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt coi như là nằm trong lòng bàn tay của . Hơn nữa nếu là Nghiêm Liệt làm trở về cung trong thời gian dài như vậy, Nghiêm Liệt nhất định có hành động nhưng thực tế lại phải vậy.

      Cho nên phải là Nghiêm Liệt.

      Rốt cuộc là ai, là ai muốn dồn vào chỗ chết!

      Người ngoài hiểu được nhưng mà từ khi trở về cũng cho người điều tra chuyện này, chuyện này phải là ngoài ý muốn.

      Việc rơi xuống núi có thể là ngoài ý muốn nhưng mà lần này tuyệt đối phải.

      Cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, ngẩng đầu: "Trong điện cầu phúc sao?"

      Tuy rằng đường có hơi khỏe nhưng nhất định là bệnh đậu mùa. Có thể là căn bản phải vật dụng hàng này của . Ngày hôm đó cảm thấy khỏe quả thực là bị nhiễm phong hàn. Mà sau đó chỉ có mình ở trong điện cầu phúc, Tịch Nguyệt cũng hề vào cho nên mới chỉ có mình bị nhiếm bệnh đậu mùa?

      Lai Phúc ngẩn người, lập tức nghiêm túc : "Nô tài chưa tra xét cẩn thận, nhưng mà vì chủ tử nhiễm bệnh đậu mùa nên điện cầu phúc được niêm phong lại. Nế như quả thực là đại điện có vấn đề tại tra xét cũng muộn. Nô tài lập tức sắp xếp người tra xét.

      Ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại, nếu như thực xác định được là đại điện cầu phúc có vấn đề phạm vi rất nhiều.

      Dù sao, người có thể tiếp xúc với đại điện cầu phúc là vô cùng ít.

      Gật đầu, Cảnh Đế lại nghĩ đến chuyện.

      "Bên phía La Lệ Toa có tin tức rồi sao?"

      Lai Phúc cũng hề bất ngờ, giọng điệu bình tĩnh gợn sóng: "Cha con Chu gia đều cắn câu, thời gian nữa là có thể thu lưới. Hứa gia cũng sắp cắn câu rồi."

      Cảnh Đế cười vui vẻ nhưng trong mắt hề có ý cười.

      "Xưa có nữ nhân đánh đổ tứ quốc. nay lại có nữ nhân hủy diệt mấy gia tộc rồi."

      Lai Phúc cũng dám tiếp lời.

      Cảnh Đế gật đầu, phất phất tay, Lai Phúc vội vàng lui ra.

      Nghe thấy Lai Phúc bẩm báo, bất luận như thế nào tâm tình của Cảnh Đế cũng tốt hơn rất nhiều.

      Nếu như chỉ cần nữ nhân là có thể dễ dàng giải quyết hầu hết những người mà coi là cái đinh trong mắt cần gì phải nghĩ nhiều cách khác? Chiêu này tuy hơi mất mặt nhưng vô cùng hữu dụng.

      Ngược lại, ngờ công chúa chết, công chúa giả lại đúng là hữu dụng.

      "Khời bẩm Hoàng Thượng." Lai Hỷ đứng ngoài cửa bẩm báo.

      " ."

      "Lý Qúy nhân mang theo bữa ăn khuya tới cầu kiến."

      Những tú nữ mới tiến cung lần này tuy để lộ tính tình như những tú nữ các đợt trước nhưng mà cũng có người nào là dễ bắt nạt.

      " gặp."

      Lý Yên Nhiên này cũng phải kẻ dễ bắt nạt. Tuy rằng nàng ta cũng được xưng là tài nữ giống Liên Tú Vân năm đó nhưng mà nàng ta thông tuệ hơn rất nhiều, cũng vô cùng hiều lòng người, ngu xuẩn giống Liên Tú Vân.

      Nhưng mà cực kỳ đáng tiếc là thời cơ nàng tiến cung tốt.

      Nếu như là ba năm trước đây có lẽ có tâm tư với nàng ta, nhưng mà hôm nay thể nào. đến chuyện nỡ làm Tịch Nguyệt bị tổn thương, chỉ là nay cực kỳ thích cái tính kế của loại tài nữ này.

      Cho rằng biết sao? Nếu Phương Từ bắt chước cách ràng nàng ta chính là bắt chước cách kín đáo.

      Nàng ta cũng bắt chước Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà cái thông minh của nàng ta chính là ở chỗ này. Nàng ta hề khiến cho người ta có cảm giác nàng ta bắt chước. Nếu như phải lần này sau khi trở về có tình cảm với Nguyệt Nhi cũng phát điểm này.

      Mà còn có chuyện khiến vô cùng hoài nghi đó chính là về Phương Từ. Tính cách của Liễu Yên Nhiên ấm áp, giao hảo với tất cả mọi người, đương nhiên trong đó có cả Phương Từ. Phương Từ phải là loại có đầu óc, dưới tình huống mà bản gốc còn ở đó sao nàng ta lại bắt chước cách ràng như vậy? Vốn Cảnh Đế cũng nguyên nhân nhưng mà khi chú ý đến chuyện hậu cung trong lòng khỏi nghi ngờ Lý Yên Nhiên kia.

      Có lẽ là do Lý Yên Nhiên ở giữa tác động.

      Nàng ta đúng là uổng danh hiệu tài nữ, cực kỳ hiểu ý người, như vậy đúng là nữ tử khiến cho người ta kinh hãi.

      Nếu như nàng ta cố ý dùng thủ đoạn gì đó để thuyết phục Phương Từ hoặc là cổ vũ Phương Từ làm như vậy còn nàng ta lại bắt chước Tịch Nguyệt theo hướng khác. Như vậy so sánh hai người với nhau quả thực là dễ dàng có hảo cảm với nàng ta hơn.

      Nghĩ tới đây, Cảnh Đế bực tức cười lạnh.

      Triều đình hỗn loạn, hậu cung này cũng kém bao nhiêu.

      "Lai Hỷ, bãi giá Khánh An Cung."

      ....

      Tuy Lý Yên Nhiên gặp được Hoàng Thượng nhưng sắc mặt cũng hề có vẻ tức giận, ngược lại, mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.

      Nhưng mà ai biết rằng, đường về, khi có người sắc mặt của nàng ta vô cùng khó coi.

      "Chủ tử, người xem bên kia...." Cung nữ bên cạnh thấy phía trước có bóng người lén lút.

      Lý Yên Nhiên nhìn nhìn, thấp giọng với cung nữ ở bên cạnh: "Đan Nhi, ngươi qua xem xem có chuyện gì, nhớ cẩn thận."

      Dáng vẻ của Đan Nhi có chút muốn nhưng mà cuối cùng vẫn quyết đoán đuổi theo bóng người lén lút kia.

      Lý Yên Nhiên khôi phục lại dáng vẻ lúc trước: "Song Nhi, chúng ta trước ."

      Hai người chậm rãi rời .

      Những nữ tử tiến cung có mấy người mong được Hoàng Đế chuyên sủng chứ. Lý Yên Nhiên cũng ngoại lệ, nàng ta bỏ qua cơ hội nào.

      đến bóng người lén lút kia, nếu như có dáng vẻ như vậy đương nhiên là có chuyện cần phải đề phòng người khác. Nếu như có thể nắm được đằng chuôi của người cũng coi như là nàng có thêm phần trợ giúp.

      Nhưng đợi hồi lâu mà vẫn thấy người trở về.

      Song Nhi khuyên nhủ: "Chủ tử, người nghỉ ngơi trước , nô tỳ gác đêm, nếu như có chuyện gì nô tỳ gọi người dậy."

      Sau khi Lý Yên Nhiên nghe xong gật đầu đồng ý.

      Nhưng mà hai người cũng ngờ đây là lần cuối cùng hai người nhìn thấy Đan Nhi.

      Sáng sớm liền nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.

      Lý Yên Nhiên vừa mới trang điểm xong cảm thấy khó hiểu.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Song Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nàng ta cũng biết.

      "Nô tỳ cũng biết, để nô tỳ ra ngoài xem sao."

      bao lâu sau tình được truyền rộng ra. ra sáng nay, ở bên cạnh cửa sau của Khánh An Cung phát thi thể nữ, mà thi thể này đúng là cung nữ Đan Nhi bên người Lý Qúy nhân.

      Tuy phân vị của Huệ Phi cao bằng Thẩm Qúy phi nhưng giờ nàng ta quản lý chuyện cung vụ nên muốn để ch Thẩm Qúy phi giải thích về chuyện này. Mọi chuyện lại nháo lớn lên.

      Lý Yên Nhiên cũng bị mời đến Khánh An Cung.

      Tịch Nguyệt vốn muốn đối đầu với Phó Cẩn Dao nhưng mà thấy nàng ta mang theo người tùy tiện vào Khánh An Cung, dáng vẻ như hỏi tội trong lòng cũng thích.

      "Bản cung biết là có gì cần phải giải thích. đến chuyện nàng ta chết trong Khánh An Cung của ta, cho dù có chết ở trong này bên vẫn có Hoàng Thượng và Thái Hậu, liên quan gì đến Huệ Phi nhà ngươi. Ngược lại, bản cung biết Phi tử Thứ Nhất Phẩm mà có thể chất vấn Nhất Phẩm Qúy Phi."

      Thẩm Tịch Nguyệt ngồi ghế tựa, sắc mặt khó chịu.

      Nàng vốn muốn quản chuyện này, ai ngờ Huệ Phi lại cứ muốn gặp nàng bắt nàng giải thích, hơn nữa còn gọi Lý Yên Nhiên tới đây, dáng vẻ nhất quyết buông tha.

      giờ xem ra đúng là nực cười.

      Mà Phó Cẩn Dao cũng có suy nghĩ của mình, tại nàng ta quản lý chuyện cung vụ, tuy phân vị bằng Thẩm Tịch Nguyệt cũng được sủng ái như Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà nàng ta luôn cảm thấy chuyện như vậy ai có thể bao che. Cung nữ kia chết ở chỗ nào chết, lại cố tình chết ở cửa sau của Khánh An Cung.

      Nàng ta đương nhiên là hy vọng mượn chuyện này để lật đổ Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Tuy rằng phân vị của bản cung sánh được với Qúy phi nương nương nhưng mà Hoàng Thượng từng qua, có quy củ thành khuôn phép. Nếu như cung nữ đó gặp chuyện may ở cửa sau Khánh An Cung của người xin người cho câu trả lời thỏa đáng ."

      đến Thẩm Tịch Nguyệt, kể cả Lý Yên Nhiên cũng lập tức nghe hiểu ý tứ của Huệ Phi. Huệ Phi là hy vọng có thể lật đổ Thẩm Qúy Phi cho nên mới cằn chặt chuyện này buông. Nhưng mà, Lý Yên Nhiên khẽ nhíu mày, đừng là người ngoài, ngay cả nàng ta cũng có thể nghe ra lỗ hổng trong những lời này.

      Đan Nhi chẳng qua chỉ là chết ở cửa sau của Khánh An Cung, cũng có bằng chứng gì, Thẩm Qúy phi lại càng cần phải nhiều lời.

      Nhưng mà, ngồi yên xem hổ đấu chính là sở trường của nàng ta.

      Nghĩ như vậy, khóe mắt lập tức rơi lệ.

      Huệ phi thấy nàng ta vừa vào cửa như vậy mở miệng : "Muội muội có điều gì ủy khất ra . Còn nữa, cung nữ Đan Nhi này sao lại ở bên ngoài mình?"

      Lý Yên Nhiên cắn môi, giống như cố nén nước mắt: "Tối hôm qua tần thiếp đưa đồ ăn khuya cho Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng gặp cho nên tần thiếp mang theo hai cung nữ trở về. Nhưng vừa qua Khánh An Cung xa liền thấy bóng người lén lén lút lút. Tần thiếp cũng biết là có chuyện gì nên bảo Đan Nhi qua xem nhưng đợi nửa ngày cũng thấy người trở về. Vì trời lạnh, Song Nhi khuyên tần thiếp cần chờ Đan Nhi nên chúng ta về cung trước. Ai ngờ, nha đầu Đan Nhi kia lại đêm về."

      Trong lời này của nàng ta chứa mấy tầng ý tứ, dấu vết ra điểm mấu chốt trước mặt Huệ Phi để cho Huệ Phi nhằm vào Thẩm Qúy phi. Tuy rằng hành động lấy lòng Hoàng Thượng của nàng ta khiến cho Huệ Phi vui nhưng mà Hoàng Thượng cũng gặp nàng ta. Ai cũng biết là sau đó Hoàng Thượng đến Khánh An Cung, như vậy có thể kéo thù hận lên người Thẩm Tịch Nguyệt. Mà nàng ta còn cố ý nhấn mạnh việc vừa qua Khánh An Cung xa.

      Cho dù lần này Huệ Phi thể lật đổ Thẩm Qúy phu nhưng mà nếu như có thể khiến cho hai người này đối đầu trực diện với nhau cũng vô cùng tốt.

      Nghe xong lời của Lý Yên Nhiên, Huệ Phi quay đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, sắc mặt lại càng thân thiện.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 154:

      Editor: Thơ

      Vết sẹo vừa mới lành quên đau sao? Các nàng gặp phải chuyện như An Thục viện nên vẫn cảm thấy có chuyện gì sao?

      Nghiêm mặt lại: Cẩm Tâm, đuổi tất cả ra ngoài. Bản cung đúng là hiểu, chút chứng cứ cũng có mà lại tới chất vấn cái gì. có quy củ thành khuôn phép? Cái gọi là quy củ là phi tử cấp thấp tới chất vấn phi tử cấp cao sao? Đúng là nực cười!"

      Thấy Thẩm Tịch Nguyệt nể mặt như vậy, sắc mặt của Huệ phi cũng thay đổi.

      "Bản cung muốn muốn xem, ai dám đuổi ta ra ngoài."

      "Phó Qúy nhân đến...." Phó Cẩn Nghiên cũng nghe được chuyện này, vội vàng tới đây.

      "Tần thiếp tham kiến Thẩm Qúy phi, Huệ phi nương nương."

      "Đứng lên ." Tuy Tịch Nguyệt mở miệng nhưng giọng điệu được tốt lắm. Nhìn tình huống giương cung bạt kiếm, trong lòng Phó Cẩn Nghiên buồn bực, nàng hiểu được nhất định là vị tỷ tỷ kia của nàng lại tới gây rồi.

      "Tỷ tỷ, muội nghe bên này gặp chuyện may nên tới xem chút. Nghe người kia gặp chuyện ở bên ngoài Khánh An Cung. Tỷ tỷ, sao người lại tới đây quấy rầy Thẩm Qúy phi?"

      Sợ mình quá khó hiểu Phó Cẩn Dao hiểu được nên câu này của Phó Cẩn Nghiên quả thực là trắng ra, cụm từ 'ở bên ngoài Khánh An Cung' cũng được nhấn rất ràng.

      Cười lạnh tiếng, Phó Cẩn Dao cũng nghe khuyên bảo: "Khi nào Qúy nhân nho cũng có tư cách tham gia vào những chuyện như thế này rồi?"

      Phó Cẩn Nghiên khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, kéo ống tay áo của Phó Cẩn Dao : "Là tần thiếp quá phận, nhưng mà trong cung này phải có chứng cứ mới có thể hưng sư vấn tội như vậy chứ. Tỷ tỷ đừng nên nghe lời người khác mà kích động."

      Khi chuyện còn liếc nhìn Lý Yên Nhiên cái, vô cùng ràng, nàng biết Lý Yên Nhiên này cũng phải hạng người đơn giản.

      "Vân Lam, vả miệng cho bản cung. Ai có phép ngươi xằng bậy ở đây?"

      Lời vừa ra, chỉ Lý Yên Nhiên mà ngay cả Thẩm Tịch Nguyệt cũng ngây người.

      Lời này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

      "Vân Lam..."

      Vân Lam bất đắc dĩ đành phải đến trước mặt tam tiểu thư.

      "Làm cái gì vậy."

      Giọng trầm thấp vang lên, đúng là Cảnh Đế đến đây. Nhưng mà điều này cũng có gì kì lạ, gần như mỗi ngày Cảnh Đế đều tới Khánh An Cung, mặc dù triệu Thẩm Qúy phi thị tẩm cũng muốn tới thăm mấy đứa bé.

      mất nhiều thời gian Phó Cẩn Dao kể lại tường tận mọi chuyện, Tịch Nguyệt chỉ lạnh nhạt nhìn mọi người, đợi nàng ta xong, Tịch Nguyệt mỉm cười đặt câu hỏi: "Huệ phi nương nương, giữa hai người chúng ta, phân vị của ai cao hơn?"

      Phó Cẩn Dao cắn môi, cảm thấy hơi nhục nhã, khẽ đưa mắt nhìn Cảnh Đế. lúc lâu mà Cảnh Đế hề có ý định giúp nàng ta, trong lòng bực bội nhưng vẫn mở miệng: "Đương nhiên là phân vị của Qúy phi nương nương cao hơn, nhưng mà nếu như nô tỳ được giao trọng trách xử lý chuyện cung vụ đương nên phải cho Yên Nhiên muội muội lời công bằng."

      Tịch Nguyệt cũng thêm gì, tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi Huệ phi nương nương có chứng cứ gì , nhân chứng hoặc vật chứng có thể chứng minh cái chết của Đan Nhi có liên quan đến bản cung?"

      Huệ phi tức giân mở miệng: "Thi thể được phát ở cửa sau của Khánh An Cung."

      "Ta là, chứng cứ." Tịch Nguyệt cười nhắc nhở.

      Như vậy, như vậy quả thực là nàng ta có, nhưng mà nàng ta tự nhận là Cảnh Đế cũng có cảm tình với nàng ta, sau đó rơi lệ nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng minh giám. Thi thể được phát ở cửa sau của Khánh An Cung, Yên Nhiên muội muội lain rằng hôm qua nhìn thấy bóng dáng lén lút ở gần Khánh An Cung, nô tỷ cũng chỉ làm theo lẽ công bằng mà thôi. Mỗi ngày nô tỳ lao lực vì chuyện công vụ, được mọi người khen ngợi thôi, nô tỳ cũng chỉ muốn phân ưu với Thái Hậu, nhưng mà tại lại bị người ta oán giận sao."

      Cười lạnh tiếng: " có chứng cứ mà huy động nhiều người như vậy, tự tiện xông vào tẩm cung của Qúy phi, ngươi chẳng qua chỉ là phi tử bình thường nhưng gan đúng là lớn . Có phải là nếu như thấy bóng người ở gần Tuyên Minh Điện đến hỏi tội trẫm? chút chứng cứ cũng có mà lại còn có lý lẽ như vậy. Trẫm đúng là biết trước kia Phó tướng dạy đỗ ngươi như thế nào mà lại dưỡng thành tính tình khiến cho người ta chán ghét như vậy. Đúng là thể sánh bằng sợi tóc của tỷ tỷ ngươi."

      Cảnh Đế cực kỳ giỏi đâm đao vào lòng người, lời vừa dứt, mặt Phó Cẩn Dao trắng bệch, nhưng mà cũng dừng lại.

      "Nếu như ngươi cảm thấy lực bất tòng tâm chuyện cung vụ kia vẫn là trả lại cho Thẩm Qúy phi di, vốn dĩ ngươi cũng chỉ là phi tử mà thôi." Cảnh Đế nhìn Phó Cẩn Dao, ngược lại là nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      Phó Cẩn Dao vốn là muốn để cho Hoàng Thượng thấy nàng ta vất vả nhưng hề muốn Hoàng Thượng thu hồi chuyện cung vụ lại, lảo đảo vài bước.

      Tịch Nguyệt nhàn nhã mở miệng: "Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban. Nếu , ngày khác lại có người nào chết ở ngoài cửa lớn Khánh An Cung chỉ sợ ai cũng ta quyền khuynh hậu cung, tay che trời!"

      Cảnh Đế nhìn gương mặt nàng, cười.

      " càn cái gì vậy. Nàng là Qúy phi đương triều, đứng đầu tứ phi. Những chuyện này vốn là do nàng quản. Huệ phi tạm giữ chuyện cung vụ cũng lâu, nếu Huệ phi cảm thấy thể đảm nhiệm được vẫn nên trả lại mới tốt." Cảnh Đế hời hợt nhưng lực sát thương của những lời này lại vô cùng lớn.

      từ 'trả lại' địa vị danh chính ngôn thuận của Huệ phi.

      Cảnh Đế nhìn mấy người, giọng điệu lạnh nhạt : "Tại sao Phó Qúy nhân lại ở đây."

      Phó Cẩn Nghiên hơi cúi người trả lời: "Khởi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp nghe tỷ tỷ ở đây nên mới qua xem chút."

      Cảnh Đế nhắc tới chuyện vừa rồi Vân Lam giơ tay lên muốn đánh, Phó Cẩn Nghiên lại càng đề cập tới.

      "Đây là Khánh An Cung, phải Ngự Hoa Viên, trẫm đúng là biết các ngươi coi nơi này là chỗ nào."

      Sau khi Phó Cẩn Nghiên nghe xong vội vàng quỳ xuống nhận tội, thấy dáng vẻ đương nhiên của tỷ tỷ Phó Cẩn Dao, trong lòng thở dài, người có mắt nhìn như vậy, cho dù nàng có mất sức chín trâu hai hổ cũng thể kéo trở lại được.

      Kéo góc áo Huệ Phi nhưng nàng ta hề dao động.

      Động tác này của Phó Cẩn Nghiên cực kỳ bí nhưng vẫn bị Cảnh Đế nhìn thấy.

      Cảnh Đế cười như cười nhìn hai tỷ muội Phó gia.

      Lý Yên Nhiên thấy mọi chuyện vượt quá phạm vi mong muốn, cảm thấy tốt nên cũng vội vàng quỳ xuống.

      Thấy động tác này của nàng ta, Cảnh Đế lại càng vui, so với hai tỷ muội Phó gia Cảnh Đế lại càng chán ghét Lý Yên Nhiên hơn.

      "Lý Qúy nhân, ngươi phát ra có người lén lút tại sao lại gọi thị vệ bắt người lại. Theo như lời ngươi là ở gần Khánh An Cung như vậy thủ vệ và thái giám của Khánh An Cung cũng bàng quan đứng nhìn. chỉ như vậy, ngươi còn phái cung nữ theo, điều này vốn hợp với lẽ thường."

      Lý Yên Nhiên sớm nghĩ được cách đối phó rồi, nàng ta điềm đạm đáng : "Lúc đó vị trí của chúng nô tỳ vẫn cách đoạn với Khánh An Cung, tần thiếp cũng nghĩ thứ nhất là thể bứt dây động rừng, thứ hai là nếu như chúng nô tỳ hiểu lầm cũng có thể bớt việc."

      "Lý Qúy nhân đúng là yên tâm với cung nữ của mình. Phát điều khả nghi mà lại phái yếu đuối qua, nếu như hôm qua ngươi gọi người có lẽ Đan Nhi chết đúng ?" Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lùng trào phúng.

      Tuy biết Cảnh Đế xử lý chuyện này nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn trào phúng nặng .

      Nàng thể nào luôn dựa vào Cảnh Đế mỗi lần xảy ra chuyện, nếu như có ngày Hoàng Thượng bảo vệ nàng nữa nàng vẫn trở thành bia ngắm cho người khác. bằng tại nhân lúc có được sủng ái của Hoàng Thượng gay gắt chút, tối thiếu là sau này cho dù nàng đươc sủng người khác cũng kiêng kị ba phần, dám trêu chọc nàng.

      Lý Yên Nhiên cắn môi quỳ ở đó, trong lòng thầm hận, ràng nàng ta là người bị hại, tại ra lại giống như nàng ta có mục đích riêng.

      Thấy Tịch Nguyệt nghiêm mặt giáo huấn người khác, Cảnh Đế nử nụ cười.

      "Nếu như cảm thấy có người lén lút mà ngươi lại thấy được người kia vậy Lý Qúy nhân, ngươi chút xem người kia có đặc điểm gì?"

      Lúc ấy Lý Yên Nhiên nhìn thấy bóng người lén lút kia cũng nhìn diện mạo nhưng từ quần áo và dáng người có thể thấy được là cung nữ.

      "Diện mạo cụ thể thấy nhưng có thể khẳng định được là cung nữ."

      "Nếu như Huệ phi cho rằng người chết ở cửa Khánh An Cung của ta là có liên quan đến ta vậy ta cũng tiện điều tra chuyện này, miễn cho sau này dù có tra ra chân tướng cũng có người nghi ngờ. Dù sao, trong cung này người nào cũng chỉ muốn tin tưởng điều có lợi cho mình, muốn tin điều bất lợi với mình. Nô tỳ muốn xin Hoàng Thượng tìm người thích hợp, cẩn thận tra ràng chuyện này. Chưa đến chuyện cho nô tỳ lời công bằng, chẳng qua là hy vọng những người vô cớ sinh này có thể ngậm miệng.

      Đúng là Cảnh Đế biết Tiểu Nguyệt Nhi của khi nào cũng có thể trở nên miệng lưỡi sắc bén như vậy, nhưng mà, như vậy đúng là thú vị.

      Nhưng mà nghĩ lại, Cảnh Để lại bật cười.

      "Nếu như Thẩm Quy phi ủy khuất như vậy đương nhiên là thể qua loa được. bằng như vậy, chuyện này giao cho Phó Qúy nhân . Trẫm nghĩ, trong cung này, có thể tìm người thích hợp cũng nhiều lắm."

      Nhưng người còn lại đứng về phía Tề phi cũng đứng về phía Huệ phi, mà để Phó Cẩn Nghiên điều tra cũng chính là cách làm mất mặt Phó Cẩn Dao.

      Hôm nay Tịch Nguyệt nhìn ra Cảnh Để vô cùng lợi hại. Loại chuyện làm người khác mất mặt này làm đúng là làm đến quen tay. Ngày xưa sủng ai có thừa tại còn sủng ái nữa hề nhớ chút dịu dàng ngày trước.

      Nhưng mà nghĩ lại, làm gì có dịu dàng ngày trước, quá các nàng cũng chỉ là công cụ tìm vui của Hoàng Thượng mà thôi.

      "Tần thiếp tuân chỉ." Tuy biết tiếp nhận chuyện này là tốt như Phó Cẩn Nghiên thể từ chối.

      Tất cả sắp xếp xong, mọi người đều rời .

      có người ngoài, đương nhiên là Tịch Nguyệt thu hồi sắc mặt lạnh lùng lại, cười tít mắt nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng có muốn dùng chút điểm tâm ?"

      Cảnh Đế lắc đầu: "Đợi chút nữa trẫm bảo các nàng trả chuyện cung vụ lại cho nàng, tuy là có hơi phiền phức nhưng mà nàng thể lúc nào cũng quản chuyện gì như vậy."

      Tịch Nguyệt kéo tay ngồi xuống, chu môi oán giận: " tại nô tỷ quản cái gì hết mà còn có nhiều chuyện chạy tới đây như vậy, nếu như quản nhiều hơn đương nhiên là càng phiền hơn rồi. Hoàng Thương tìm phiền toái cho thiếp sao!"

      Lời này đúng là có hơi làm càn, nhưng mà nghĩ lại, chuyện cung vụ này, có thể dính vào dính vào ta tốt nhất. Dù sao cảm giác khiến cho người ta tham lam quyền thế tốt lắm, hơn nữa mấy đứa bé của nàng cũng còn .

      Nếu như mấy đứa bé lớn hơn chút số việc mình nắm trong tay cũng tốt.

      "Nàng đó, nàng nghĩ nhiều mà nàng còn chịu thừa nhận. Nếu như cảm thấy mình quá bận bên dưới vẫn thiếu người có thể tin tưởng, truyền lệnh xuống là được. Có số việc nắm giữ trong tay mình giống với ở trong tay người khác. Nàng là Qúy phi, trong hậu cung này ai có thể so với nàng, làm việc cần kiêng kỵ quá nhiều."

      Lời này đúng là có lý.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 155:

      Editor: Thơ

      Phó Cẩn Nghiên nhận việc điều tra chuyện này cũng phải chuyện tốt, phân vị của nàng hơn được mấy người. Nhưng Hoàng Thượng làm như vậy, là coi trọng nàng bằng là muốn làm bẽ mặt Huệ phi.

      Huệ phi tiến cung sớm hơn nàng ba năm nhưng mà hiển nhiên là trong ba năm này nàng ta chẳng tiến bộ chút nào, vẫn giống như ba năm trước đây.

      Làm việc nào cũng phải nổi trội, luôn coi bản thân là trung tâm.

      Thở dài hơi.

      Cung nữ bên cạnh thấy chủ tử khó xử, mở miệng: "Chủ tử, Huệ Phi nương nương vẫn giống như khi ở trong phủ, kiêu căng ương ngạnh, về sau chúng ta nên làm như thế nào?"

      Phó Cẩn Nghiên nhớ đến lời dặn dò của phụ thân trước khi tiến cung, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nhưng mà vẫn mở miệng : "Chúng ta đều là con Phó gia, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Tỷ ấy có thể kiêu căng ương ngạnh nhưng ta thể như vậy, lại càng thể phụ kỳ vọng của phụ thân."

      Cung nữ này là nha hoàn theo Phó Cẩn Nghiên từ , thở dài: "Đúng là khó xử cho chủ tử rồi."

      Phó Cẩn Nghiên lắc lắc đầu: "Thôi, chuyện Huệ phi tạm thời cứ như vậy . tại, chúng ta vẫn nên sớm điều tra chuyện này ràng."

      Sao Phó Cẩn Nghiên lại biết Cảnh Đế lo lắng, vốn lúc ở nhà nàng cũng nghĩ Thẩm Tịch Nguyệt được sủng ái của dáng vẻ như thế nào nhưng thực ngờ lại là như vậy.

      "Nếu như Hoàng Thượng muốn tra đương nhiên là ta phải tra nhanh chút. Trước bắt đầu từ thi thể ." (AT: sao ta có cảm giác mình edit truyện trinh thám vậy)

      "Chỉ tiểu cung nữ chết mà lại gióng trống khua chiêng điều tra như vậy." Cung nữ kia thở dài.

      Phó Cẩn Nghiên cười thẫn thờ, chậm rãi mở miệng: "Ngươi thực nghĩ Hoàng Thượng đòi lại công bằng cho cung nữ nho sao? Vì sao Đan Nhi lại chết? Bóng dáng lén lút kia là ai, muốn làm cái gì? Sợ là đây mới là điều Hoàng Thượng chú ý tới. Trong cung này rất nhiều chuyện xấu xa nhưng mà Đan Nhi nóng vội theo người ta liền lập tức bị diệt khẩu, sau đó còn ném thi thể tới cửa sau của Khánh An Cung ý đồ mưu hại Thẩm Qúy phi, nhưng điều này mới là trọng điểm mà chúng ta phải điều tra."

      Chuyện điều tra này cũng phải chuyện tốt, thực ra dù thế nào cũng đắc tội người khác, nhưng mà cũng phải xem là đắc tội người nào. Nếu thể tra ra chân tướng đương nhiên là khiến cho Cảnh Đế chủ ý. Nếu tra ra, cần biết là chân tướng thế nào nhất định là đắc tội người khác.

      Nhưng mà Phó Cẩn Nghiên cực kỳ ràng chuyện, Cảnh Đế là chúa tể thiên hạ, tất cả những tử trong hậu cung đều là của , nếu như vậy cũng dễ hiểu.

      Phó Cẩn Nghiên ở bên này rối rắm nhưng lại kiên định muốn điều tra, ở kia, Cảnh Đế và Tịch Nguyệt chơi đùa cùng với mấy đứa bé, quả thực là vô cùng vui vẻ.

      Mấy đứa bé được chín tháng, Tiểu Kiều Kiều ê ê a a thành tiếng, Cảnh Đế ôm bé hàn huyên với Tịch Nguyệt.

      "Tuy mấy thứ cung vụ này có hơi bận rộn nhưng mà nàng cũng nên lo lắng, trẫm thấy ở bên cạnh nàng cũng thiếu người đắc lực, nàng giao việc cho họ cũng nhất định là họ làm được. Chút nữa trẫm sắp xếp vài người giúp đỡ cho nàng."

      Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nếu như nhất định muốn nàng tiếp nhận những chuyện kia cứ như vậy . Cũng biết có cách nghĩ khác hay . Tịch Nguyệt vừa nghĩ đến chuyện cung vụ muốn nhận nhưng mà Cảnh Đế là thực lòng, thực lòng muốn tốt cho nàng.

      Hai người đều có tâm tư riêng nhưng mà khí trong phòng vẫn vô cùng ấp áp.

      Đặt đứa bé xuống, Cảnh Đế nhìn biểu tình của Tịch Nguyệt, : "Phó ai khanh với trẫm rồi, hôn được định vào ngày xuân năm sau, tháng sau sinh nhật tuổi của các bảo bối."

      Tịch Nguyệt gật đầu, cũng hề có cảm tưởng dư thừa gì.

      Phó Cẩn Du là quan lại trong triều, cho dù Nhạc Phong là biểu tỷ của nàng cũng đều có trường bối trong nhà sắp xếp.

      Cảnh Đế thấy nàng lời nào, nhíu mày: "Nàng muốn sao?"

      Tịch Nguyệt cười : "Tại sao Hoàng Thượng lại nghĩ như vậy?"

      Lời này nghĩa là nàng muốn , Cảnh Đế cười cười: "Nha đầu nàng đó, cũng là trẫm thấy ngày xưa nàng rất quan tâm đến biểu tỷ cho nên mới hỏi câu."

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Nô tỳ nên ."

      Vốn là mấy người con của Phó gia đều ở trong cung, nay nàng lại áp đầu người ta, nếu như nàng khiến cho Phó Tướng và Phó phu nhân thoải mái. Nàng chỉ đến lúc rồi nhưng mà nàng thể bận tâm tới biểu tỷ gả .

      Cảnh Đế đương nhiên cũng biết nỗi bận tâm của nàng, gật gật đầu, nhưng mà dù vậy vẫn : "Nếu như nàng muốn trẫm đưa nàng ."

      Tịch Nguyệt liếc : "Hoàng Thượng biết ý của nô tỳ rồi mà vẫn như vậy, đúng là biết cách làm người tốt." Dứt lời cười xinh đẹp.

      Cảnh Đế định gì đó nghe bên ngoài có giọng

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng."

      Lai Hỷ tùy tiện quấy rầy .

      "Chuyện gì?"

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, có người từ cung của Thái Hậu qua rằng thân thể của Thái Hậu tốt lắm, thổ huyết rồi."

      Cảnh Đế vừa nghe lập tức đứng lên.

      Tịch Nguyệt cũng vội vàng đứng lên theo.

      "Trẫm đến Tuệ Từ Cung." Dứt lời chuẩn bị rời .

      Cho dù kiếp trước Thái Hậu là đầu sỏ hại người Thẩm gia nhưng mà kiếp này lại đối xử với nàng tồi, Tịch Nguyệt cũng phải là người sắt đá.

      "Hoàng thượng, thiếp cùng người."

      Thấy Cảnh Đế gật đầu, nàng gọi mấy người Cẩm Tâm vào chăm sóc mấy đứa bé.

      Hai người vội vàng đến, quả nhiên tình hình Thái Hậu tốt lắm.

      Từ trước đến giờ Tịch Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy kiếp trước thế nào kiếp này cũng vậy. Chẳng thế sao Bạch Tiểu Điệp và Trần Vũ Lan lại chết chứ? Cho nên nghe Thái Hậu xảy ra chuyện, nàng thực lo lắng.

      Thời điểm mọi người đến nơi Vạn thái y và những lão thái y phụ trách sức khỏe của Thái Hậu đến rồi.

      "Sao lại thế này!" Sắc mặt Cảnh Đế được tốt lắm.

      Vẻ mặt của Quế ma ma vô cùng lo lắng, bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương đột nhiên thổ huyết sau đó hôn mê bất tỉnh, mấy vị Thái y vẫn kiểm tra, chưa ra ngoài."

      Cảnh Đế để ý tới điều gì khác, trực tiếp bước vào nội thất, mấy thái y ở bên trong thấy vậy định quỳ xuống thỉnh an Cảnh Đế xua tay cái ngăn lại.

      "Như thế nào rồi?"

      Vạn thái y mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể của Thái Hậu vô cùng suy yếu. Thực ra mấy năm nay thân thể Thái Hậu dần suy yếu, thực ra cũng có bệnh nặng nhưng mà, nhưng mà cũng sắp dầu hết đèn tắt...."

      Vạn thái y tiếp nữa, những lời kế tiếp nếu ra chính là đại bất kính rồi.

      Cảnh Đế thống khổ nhắm hai mắt lại, đương nhiên là biết tình hình của Thái hậu tốt. Mấy năm nay vẫn ra lệnh cho Thái Y Viện chú ý thân thể của Thái Hậu nhưng lại ngờ đột nhiên lại chuyển biến xấu.

      "Liệu có còn cách nào ?"

      Van thái y cực kỳ cẩn thận, nhiều năm nay ông vẫn dốc lòng chăm sóc bệnh tình của Thái hậu, nếu đến biện pháp ông cũng nghĩ rất nhiều nhưng Thái Hậu lo nghĩ quá nhiều, cuối cùng vẫn là do tinh thần hao tổn.

      "Vừa rồi thần châm cứu cho Thái Hậu, có lẽ bao lâu nữa tỉnh lại. Nhưng mà muốn cẩn thận dưỡng khỏe lại cũng phải là chuyện sớm chiều. Trước đó thần qua, khi còn trẻ thân thể của Thái Hậu bị hao tổn cực kỳ nghiêm trong, nay lớn tuổi lại càng cần phải chú ý hơn. Thả lòng tâm tình càng tốt hơn. Nhưng mà theo tình hình hai năm gần đây khúc mắc trong lòng Thái Hậu càng lúc càng nhiều. Chút nữa thần châm cứu định kỳ cho Thái Hậu, cũng phối hợp thuốc bổ phù hợp, nhưng mà có thể duy trì bao lâu biết."

      Sao Cảnh Đế lại biết Thái Hậu lo lắng điều gì cứ, cũng chỉ là huynh đệ bọn họ mà thôi. Có lẽ, có lẽ còn có cả người kia....

      Trừ những thứ này ra, chuyện cung vụ nặng nều cũng là trong những nguyên nhân.

      Trong nháy mắt Cảnh Đế cảm thấy mình bất hiếu. Nhiều năm như vậy rồi, và Nghiêm Liệt tranh đấu khắp nơi, đúng là xem suy nghĩ của mẫu thân.

      "Những người khác sao, có biện pháp nào ?"

      Y thuật của các vị thái y khác đều bằng Vạn thái y, lắc lắc đầu, thể đề xuất biện pháp nào tốt.

      Cảnh Đế tức giận, đưa chân đạp cái ghế, lập tức vang lên tiếng đổ vỡ.

      Náo loạn như vậy nhưng mà Thái Hậu vẫn chưa tỉnh lại.

      Mấy thái y vội vàng kinh sợ quỳ xuống.

      Tịch Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy thành đứng lên, suy nghĩ lại, cắn môi dưới nhưng vẫn chưa vào trong, chỉ lo lắng nhìn về phía nội thất.

      Bên trong truyền ra tiếng Cảnh Đế gầm thét: "Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì, Thái Hậu như vậy mà các ngươi có biện pháp. có biện pháp sao? Lúc trước các ngươi làm thế nào để vào được Thái Y Viện? Y thuật như vậy mà cũng dám tự xưng là ngự y, ra chẳng phải là là khiến cho người trong thiên hạ cười chê sao?"

      Thái Hậu hôn mê, nhất thời cũng thể tỉnh lại, Cảnh Đế cũng kìm nén tức giận của mình, đường như là vô cùng cần cách để phát tiết.

      Tất cả mọi người đều yên lặng khong tiếng động. Lúc này, trừ phi là có biện pháo tốt nếu cho dù có nhiều lời cũng giải quyết được vấn đề gì.

      " đám đều là câm điếc hay sao?" Cảnh Đế thấy bọn họ có phản ứng gì lại càng tức giận.

      "Khởi, khởi bẩm Hoàng Thượng."

      Vạn thái y nơm nớp lo sợ, mở miệng.

      "Ngươi có cách sao?"

      Vạn thái y quyết tâm, cuối cùng mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cầu xin, cầu xin Hoàng Thượng có thể để cho nội tử(*) tiến cung, thử chẩn bệnh cho Thái hậu lần."

      (*) Nội tử: Cách gọi vợ mình thời xưa cách lịch kiêm tốn.

      Cảnh Đế sửng sốt nhìn Vạn thái y, muốn đánh giá giả trong lời của ông.

      "Phu nhân của ngươi?"

      Vạn thái y lau mô hôi lạnh trán: "Sư phụ lúc trước của vi thần chính là phụ thân của nội tử. Từ khi bà ấy còn theo nhạc phụ học y, y thuật hề kém hơn vi thần. Nhiều người nhiều kế. Vi thần dám chắc chắn rằng nội tử có thể trị khỏi cho Thái hậu nhưng mà tình hình tại như vậy, thử lần cũng sai."

      ra những lời này Vạn thái y cũng cực kỳ bất an nhưng mà lương y như từ mẫu mà tại ông lớn tuổi rồi, nếu như có thể cứu người còn câu nệ nhưng lý lẽ tầm thường kia làm gì.

      Bên cạnh cũng có ai nhiều lời, Vạn thái y là người đứng đầu Thái Y Viện, y thuật vô cùng cao siêu, được xem như người giỏi nhất Thái Y Viện, tính tình ông thế nào mọi người đều hiểu. Nếu ông y thuật phu nhân của ông kém gì ông nhất định là vô cùng tốt.

      Người làm nghề y tranh quyền đoạt thế như những người triều đình, mặc gì có chút tính kế nhưng chung quy cũng thể chống lại mạng người.

      Mặc dù người bị bệnh phải Thái Hậu, chỉ cần có tia hy vọng cũng đáng để thử.

      Trương thái khi góp lời: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Vạn thái y là người có y thuật cao siêu bậc nhất của Thái Y Viện, nếu như Vạn phu nhân cũng kém tốt nhất là có thể chẩn đoán cho Thái Hậu. Nhiều người luôn có thể thêm phần sức."

      Đương nhiên là Cảnh Đế biết đạo lý này.

      " khi như vậy cho người đến quý phủ của Van thái y mời Vạn phu nhân tiến cung."

      Cảnh Đế tỉnh táo lại, giọng đều đều có trầm bổng.

      "Các ngươi cũng đứng lên . Chăm sóc cho Thái hậu tốt."

      Tịch Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy lời ở bên trong, thở phào hơi.

      Đây là, muốn mời sư phụ tiến cung sao?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :