1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 146

      Editor: Thơ

      Tin tức này vừa được truyền ra Thái Hậu đứng ngồi yên, tuy biết tất cả những điều đó đều là do Cảnh Đế truyền ra nhưng bà vẫn nhịn được mà hỏi con trai mình.

      "Ngược lại ai gia lại cảm thấy mỗi lần hai con xuất cung với nhau đều có chuyện nguy hiểm xảy ra, đúng là thông thuận chút nào!"

      Cảnh Đế ngồi ở đầu giường bên kia, sắc mặt hề thay đổi.

      "Thực ra trẫm lại cảm thấy Thẩm Tịch Nguyệt là thần bảo hộ của trẫm."

      Thái Hậu thấy con trai lộ ra vẻ khác thường gì nhưng lại ra những lời như vậy, hỏi: "Vì sao lại như vậy?"

      "Những lần nguy hiểm đó phải là họa do con người gây ra mà là thiên tai, trẫm nhớ trong thời khắc sống còn đó, Thẩm Tịch Nguyệt cũng giống như mẫu hậu vậy, có chuyện gì cũng đều oán trách bản thân mình, cảm thấy đó là do mình gây ra. Nhưng mà khi trẫm bất lực nằm ở đó lại cảm thấy bất luận là lần trước hay lần này, nếu như có nàng trẫm sống được đến ngày hôm nay. Nếu như nguyên nhân gây ra hai chuyện này là nàng đương nhiên là trẫm cảm thấy tất cả đều là lỗi của nàng, nhưng mà hai chuyện này đều là do trẫm."

      Cảnh Đế uống ngụm trà, tiếp tục : "Mỗi khi trẫm gặp nguy hiểm, nàng lại ở bên cạnh trẫm, bất luận là lần trước rơi xuống sườn núi hay là lần này nhiễm bệnh đậu mùa. Nếu như phải nàng, sợ là mẫu hậu thể nhìn thấy nhi tử rồi. biết vì sao trẫm lại cảm thấy nàng là thần bảo hộ của nhi tử, thời thời khắc khắc che chở an nguy của trẫm."

      Thái Hậu nghe Cảnh Đế vậy cũng thở dài: " như vậy cũng đúng. Có lẽ Thẩm Tịch Nguyệt này thực có duyên với Nghiêm gia. Các ngươi từ người đến người lớn có ai có quan hệ tốt với nàng chứ. Ai gia thấy cũng cảm thấy kỳ lạ. Tính cách của Vũ Nhi như vậy mà lại có thể ở chung với nàng."

      Ngón tay Cảnh Đế gõ gõ bàn: "Mẫu hậu yên tâm, nhân phẩm của Thẩm Tịch Nguyệt có vấn đề gì, Vũ Nhi và Gia Nhi có quan hệ tốt với nàng cũng là điều tốt. Trẫm hy vọng mấy huynh đệ bọn chúng giống như chúng ta."

      Thái Hậu nghe được lời đó, hơi ngẩn ra sau đó chua xót gật đầu.

      Hai người im lặng .

      Qua lúc lâu sau Thái Hậu lại hỏi: "Ai gia nên hỏi chuyện triều chính nhưng mà nghe gần đây con nâng đỡ người của Thẩm gia lên. Nếu như con cảm thấy Nguyệt nha đầu tốt lại tăng phân vị cho nàng là được, vì sao phải làm như vậy?"

      Cảnh Đế cười: "Mẫu hậu cái gì vậy. Tịch Nguyệt là người đứng đầu tứ phi, làm sao có thể thăng tiếp được nữa? Thăng tiếp là Hoàng quý phi rồi. Tuy trẫm cảm thấy nàng rất tốt nhưng nếu như bảo trẫm cất nhắc nàng đến vị trí kia trẫm lại cảm thấy thực cần thiết. tăng phân vị cho Thẩm Tịch Nguyệt mà lại thăng chức cho nam nhân của Thẩm gia đương nhiên là có đạo lý của trẫm. Phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt tuy quá thông minh nhưng cũng là người có năng lực, vị trí tại quả thực rất thích hợp với ông ấy. Thăng chức cho những người khác của Thẩm gia cũng vì nguyên nhân như vậy, trẫm vì việc tư mà để ảnh hưởng đến chuyện công. Nếu tại sao Phó Cẩn Du lại có thể trở thành Đại Học Sĩ chứ?"

      Thái Hậu suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.

      Bà hiểu rất con trai của mình bị chuyện tình cảm chi phối, tại ra cũng cảm thấy thực là như vậy.

      Tuy từ trước đến giờ con trai chưa từng hỏi chuyện của bà với Phó gia nhưng mà người thông minh như vậy, sao có thể chứ!

      Cho nên khi tuyển chọn việc hôn nhân cho Nhạc Phong nhắc đến Phó Cẩn Du, đây đúng là tát cái vào mặt Phó gia mà.

      "Chuyện của Nhạc Phong cũng nên kéo dài quá lâu, con thấy thể nào?"

      Cảnh Đế híp mắt: "Chút nữa trẫm trở về hạ lệnh, ngày mai để cho Thẩm lão phu nhân mang theo nữ quyến vào cung gặp Thẩm Qúy phi. Sau đó tứ hôn. Người cảm thấy thế nào?"

      Thái Hậu gật đầu.

      Lại nghĩ chút: "Để ai gia gặp mặt nàng ấy , cho nàng ấy chút thể diện, cũng giúp sau này nàng ấy ở phủ Thừa tướng phải chịu khổ cực."

      Cảnh Đế gật đầu hề để tâm đến chuyện này.

      Cứ như vậy Thái Hậu liền cảm thấy đúng là bà suy nghĩ nhiều.

      Cũng phải trách bà, tùy tiện nghe lời của người ngoài là lại dao động. Thực ra con là do chính bà nuôi lớn, có thể hiểu tính cách của sao?

      Nếu như người con , toàn tâm toàn lực tính toán cho nàng, tính toán cho người thân của nàng làm sao có thể chứ?

      Lại nghĩ đến Thẩm Tịch Nguyệt cần cả tính mạng để bảo vệ Cảnh Đế, Thái Hậu thở dài, đúng là đứa si tình!

      Thực uổng mình thương nàng như vậy.

      Thấy sắc mặt của Thái Hậu hơi mệt mỏi, Cảnh Đế đứng dậy rời .

      vào đông nên gió rất lớn, Cảnh Đế trong gió, hề sử dụng kiệu.

      Sao lại biết chứ, nếu như thực luôn luôn bảo vệ Thẩm Tịch Nguyệt, biểu mình thực thích nàng sao Thái Hậu có thể thực lòng đối xử tốt với nàng chứ? Bất luận thế nào Thái Hậu cũng là mẫu thân của , mà Tịch Nguyệt là nữ tử mà thích nhất, mà có lẽ chỉ là thích, rồi!

      Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, đừng là hoàng gia, cho dù là gia đình bình thường cũng được hài hòa.

      Chỉ có khi Thái Hậu biết có tình cảm với Tịch Nguyệt lại thấy Tịch Nguyệt luôn luôn bảo vệ khi đó bà mới càng đồng tình với nàng, càng thực lòng thương Tịch Nguyệt.

      Khẽ cong khóe môi, chẳng qua bao lâu mà người mà suy tính nhiều như vậy rồi sao?

      Chẳng lẽ, thực Thẩm Tịch Nguyệt?

      Tâm tư Cảnh Đế bị xáo trộn, dừng bước.

      "Đến Trúc hiên."

      Lai Hỷ vì sao chủ tử lại đột nhiên thay đổi ý định, thay đổi lộ tuyến nhưng vẫn an phận theo.

      Đừng biết vì sao chủ tử lại thay đổi ý định, ngay cả chính Cảnh Đế cũng cảm thấy mờ mịt, biết vì sao mình lại thay đổi ý định. Có lẽ chỉ muốn đến chỗ của nữ nhân khác để chứng thực lại.

      có phải thực phải Tịch Nguyệt được hay !

      dám khẳng định, nếu như người khác mang thai Nguyệt Nhi có thương tâm hay , nhưng mà nghĩ đến gương mặt nhắn kia của nàng lại cảm thấy hay là là chọn người an toàn .

      Vì thế lựa chọn Trúc Hiên.

      Tối thiểu là dù có thế nào Phó Cẩn Dao cũng thể nào mang thai, phải sao?

      tiếng thông báo "Hoàng thượng giá lâm" vang lên, Cảnh Đế vui vẻ tới.

      Mà Huệ phi nương nương ăn năn hối hận nghe thấy Cảnh Đế đến đây kinh hỉ chạy đến cửa (Kinh hỷ = kinh ngạc + vui mừng)

      "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng..." Hơi hơi nhùn người, con ngươi xoay chuyển nhàng nhìn . Chân tình trong ánh mắt kia, ra lời.

      "Bình thân."

      Cảnh Để ở bên trong căn phòng nồng nặc mùi hương nhang, hơi nhíu mày thích.

      thích mùi hương đậm, Phó Cẩn Dao luôn tự xưng là lòng với nhưng ngay cả điểm này cũng phát ra được.

      Trong lòng cười lạnh tiếng, đây cũng là cái mà nàng ta gọi là lòng sao.

      Dường như là từ khi mới tiến cung, Phó Cẩn Nghiên sau hai lần thị tẩm phát ra điều này nhưng mà Huệ phi lại vẫn hề phát ra.

      Để lộ dáng vẻ vừa vui mừng vừa muốn khóc, Phó Cẩn Dao cắn môi mở miệng : "Nô tỳ, nô tỳ còn tưởng rằng Hoàng Thượng quên nô tỳ rồi."

      Dáng vẻ này lại có thêm ủy khuất vô hạn.

      "Tới đây hầu hạ trẫm."

      Những lời này quả thực là trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Cảnh Đế vốn cũng phải thực đến vì muốn lâm hạnh nàng ta.

      Như vậy cho nên cũng lười nhiều.

      Phó Cẩn Dao ngẩn ra, lập tức vui mừng nhướng mày, xem ra nhịn được rồi.

      Quay đầu phất tay, những cung nữ ở bên trong vội vàng lui ra ngoài.

      "Nô tỳ hầu hạ người tắm rửa trước nhé? Nhưng mà nấu nước cũng cần thời gian, bằng nô tỳ cùng người ôn tuyền?"

      Ôn tuyền này, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra chưa có ai được vào. Phó Cẩn Dao vẫn luôn coi đó là dấu hiệu của việc dược chuyên sủng.

      Cảnh Đế thấy dáng vẻ nàng ta như vậy lại càng phản cảm.

      " cần, cởi y phụ giúp trẫm."

      Phó Cẩn Dao nghe được trong lời của hề có tia tình dục nào.

      Biết được thích người khác tự cho là thông minh.

      Từ trước đến nay nàng ta giỏi nhất là lợi dụng dáng vẻ xinh đẹp của mình, nhìn bằng ánh mắt ái mộ, ngón nay thon dài như ngọc chậm rãi cởi bỏ áo ngoài cho , sau đó là áo trong.

      Từ khi tế thiên trở về, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra Cảnh Đế chừng gọi người khác thị tẩm, đây là lần đầu tiên.

      Mà sau khi Phó Cẩn Dao kéo áo lót ra trong mắt lên tia kinh ngạc.

      Đúng vậy, người Cảnh Đế vẫn còn vết sẹo của bệnh đậu mùa, như vậy đúng là khiến cho Phó Cẩn Dao kinh ngạc đến ngây người.

      thể bỏ qua tia ghét bỏ trong đôi mắt của nàng ta.

      Cảnh Đế vốn quá để ý đến thân thể của mình nhưng thấy nàng ta như vậy trong lòng bắt đầu thấy chán ghét.

      đợi có phản ứng Phó Cẩn Dao hồi phục lại.

      "Hoàng Thương...." Nàng ta yểu điệu gọi.

      ràng trong lòng thích, ràng là ghét bỏ như vậy nhưng lại vẫn có thể ra vẻ vui mừng như thế.

      Đúng là làm bộ làm tịch!

      "Dọa nàng rồi sao?" Giọng cực kỳ ôn nhu.

      Phó Cẩn Dao nghe thấy câu hỏi của Cảnh Đế vội vàng lắc đầu: "Sao có thể! Bất luận Hoàng Thượng biến thành dáng vẻ gì nô tỳ cũng thấy sợ hãi. Nô tỳ, nô tỳ chỉ thấy đau lòng, đau lòng cho vết thương của người. Vì sao vừa mới xuất cung chuyến lại có dáng vẻ như thế này? Rốt cuộc Qúy phi nương nương có chăm sóc tốt cho người hay ?"

      xong giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.

      Cảnh Đế vốn thích nàng ta làm bộ làm tịch nên thấy nàng như vậy bất tri bất giác cảm thấy khó chịu như uống thuốc độc.

      Sắc mặt cũng lạnh .

      "Bất luận trẫm biến thành dáng vẻ gì nàng vẫn thích trẫm sao?" Giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.

      Phó Cẩn Dao gật đầu.

      "Đó là đương nhiên, Hoàng Thượng, trong cung này nhiều thái y giỏi như vậy, đương nhiên là có thể làm cho người trở lại hoàn mỹ như trước. Nô tỳ đau lòng cho người nha. Người là người hoàn mỹ thế nào chứ, sao có thể có bất kỳ tì vết nào."

      Nghe đến đó, Cảnh Đế nở nụ cười lạnh.

      "Ngươi cảm thấy trẫm như thế này là tỳ vết sao?"

      Lúc này Phó Cẩn Dao mới nhận thấy Cảnh Đế vui, liếc nhìn sắc mặt của , quả nhiên là cho ngài, nỡ thấy ngài bị thương tổn."

      Tuy rằng nàng ta như vậy nhưng tầm mắt lại hề đặt ở người .

      Nghĩ lại, hẳn là nàng cực kỳ ghét vết sẹo của .

      Lại nghĩ đến vẻ tự nhiên của Tịch Nguyệt, trong lòng Cảnh Đế thầm mắng mình, tại sao lại ngốc như vậy. Đúng vậy, ngoại trừ Tiểu Tịch Nguyệt của ra làm gì có ai khác có thể có khúc mắc mà đối xử với chứ?

      thèm để ý nhưng các nàng lại để ý.

      Như là Phó Cẩn Dao lúc này, luôn miệng nhất nhưng mà chỉ cần chút hoàn mỹ là để lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

      Nếu như để người khác nhìn thấy dáng vẻ của khi phát bệnh đậu mùa hẳn là kinh sợ đến mức ngất xỉu . Chỉ có Tịch Nguyệt của mới ghét bỏ . Nàng thậm chí quan tâm người có tì vết gì.

      nghĩ sai, thực sai rồi.

      có ai giống Tịch Nguyệt, tất cả các nàng đều có ai giống Tịch Nguyệt!

      Thực ra vốn cần kiểm chứng, có ai là Tịch Nguyệt của , cũng thể coi bất kỳ ai thành Tịch Nguyệt được.

      Tiểu Tịch Nguyệt của .....

      --- ------

      Edior: Thế là rồi, rồi nhé. Giờ chỉ còn đợi chị Nguyệt phát ra tình cảm của mình thôi.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 147:

      Editor: Thơ

      Suy nghĩ tất cả mọi chuyện xong, sắc mặt Cảnh Đế lạnh xuống, mở miệng gọi: "Lai Hỷ."

      "Có nô tài ."

      "Hầu hạ trẫm thay y phục."

      Phó Cẩn Dao nhìn thấy thái độ lạnh như băng của Cảnh Đế, vội vàng cố gắng cứu vãn: "Hoàng thượng, biết là nô tỳ làm người vui lúc nào, xi người đừng như vậy, người cứ phạt nô tỳ ."

      Lai Hỷ bước vào, thấy Huệ phi đứng ở bên mà chủ tử của quần áo chỉnh tề đứng ở bên khác.

      vội vàng qua chỉnh sửa lại y phục cho Cảnh Đế.

      Phó Cẩn Dao thấy Cảnh Đế hề lay động biết là mình phạm vào kiêng kị của .

      Nàng ta vội vàng quỳ xuống nhưng Cảnh Đế hề nhìn nàng ta cái.

      "Khởi giá hồi cung."

      Người bên ngoài biết xảy ra chuyện gì nhưng Cảnh Đế vốn định ở lại Trúc Hiên nhưng tại lại rời , nhất định là do Huệ Phi chọc giận Cảnh Đế.

      Những người thích Huệ Phi nhận được tin tức này đều thầm vui vẻ.

      Người bên ngoài đều nhận được tin tức này, Tịch Nguyệt cung ngoại lệ.

      Nhưng mà nàng chỉ khựng lại chút rồi cũng để tâm. Hoàng thượng lâm hạnh ai hay lâm hạnh ai đâu phải chuyện mà những người như nàng có thể quản chứ? Nàng chỉ cần an phận sống tốt những ngày tháng của mình là được rồi.

      tại chính là thời điểm Thẩm gia là cái cây to đón gió, nàng vẫn cần cẩn thận hơn mới tốt.

      "Chủ tử, Lai Hỷ công công tới đây."

      Thẩm Tịch Nguyệt chuẩn bị nghỉ ngơi lại nghe thấy Qủa Nhi bước vào thông báo.

      Tịch Nguyệt vội vàng khoác áo ngoài vào.

      bao lâu sau Lai Hỷ công công bước vào.

      "Nô tài tham kiến Qúy phi nương nương."

      "Lai Hỷ công công muộn như thế này rồi còn tới đây là có việc gì sao?"

      "Bẩm nương nương, đúng là như vậy, Hoàng Thượng sai nô tàu tới báo cho nương nương rằng ngày mai truyền người nhà của nương nương tiến cung. Nếu như ngày mai nương nương có việc gì khác có thể báo Hoàng Thượng hoãn chuyện này lại.

      Niềm vui luôn tới cách bất ngờ như vậy, Tịch Nguyệt đương nhiên là vô cùng vui mừng.

      "Đa tạ công công tới đây chuyến."

      Cẩm Tâm hiểu ý đưa hà bao đựng tiền qua.

      Lai Hỷ cũng làm bộ, có tiền nhận mới là lạ, thêm vài câu cát tường rồi vội vàng rời .

      Khi Lai Hỷ vừa muốn ra khỏi cửa Tịch Nguyệt mở miệng gọi lại: "Lai Hỷ công công đợi chút.

      Lai Hỷ vừa nghe khóe miệng hơi cong lên.

      "Hoàng Thượng ở mình ở Tuyên Minh Điện sao?"

      Vừa nghe thấy như vậy nụ cười của Lai Hỷ thể che dầu được nữa, trả lời: "Đúng là như vậy! Nương nương muốn tới đó sao?"

      Tịch Nguyệt thấy Lai Hỷ tươi cười lập tức hiểu , gật đầu.

      Vừa mới truyền ra tin tức Huệ Phi thị tẩm thành, Hoàng Thượng tức giận bỏ , tối khuya Hoàng Thượng lại cho Lai Hỷ đến những lời này, quả thực là có thể dễ dàng đoán được tâm tư của Cảnh Đế!

      Tịch Nguyệt ngồi trước gương, nàng tẩy trang chuẩn bị ngủ nhưng bây giờ như vậy lại phải trang điểm lượt.

      Ngồi trước gương đồng được viền tơ vàng xung quanh, gương mặt chút son phấn lại vô cùng trong sáng thuần khiết.

      Có lẽ là được người ' thương' nhiều hơn cho nên Tịch Nguyệt nhìn hình ảnh của mình trong gương, da thịt vẫn đầy đặn trắng nõn như cũ nhưng vẻ quyến rũ giữa đôi lông mày lại vô cùng ràng.

      Vốn dĩ giữa đôi lông mày của nàng có nét quyến rũ nhưng tại lại càng ngày càng ràng hơn.

      Lại nhìn đôi mày liễu cong cong, cánh múi mà cao, đôi môi đào nhắn mềm mại. Tuy thể so với những mỹ nữ trong kinh thành nhưng cũng là tiểu giai nhân.

      Hơi ngửa đầu lên nhìn Hạnh Nhi ở phía sau nàng chuẩn bị trang điểm cho nàng, : "Hôm nay cần trang điểm, ngươi chỉ cần vấn tóc của bản cung lên mà thôi, dùng chiếc lược bằng ngọc bích cài lên, lại thêm chiếc trâm san hô là được."

      "Chủ tử, như vậy có màu sắc gì nổi bật, có chút tốt đâu?"

      Hạnh Nhi có điều lo lắng của mình, tại nhìn chủ tử như thế này cũng có gì tốt nhưng mà nếu như trang điểm Hoàng Thượng có thể cảm thấy trang trọng hay đây? Ngày trước làm gì nhưng hôm này Hoàng Thượng mới từ Trúc Hiên bỏ , có lẽ cũng kìm nén giận dữ, nếu như chủ tử lại trang điểm tốt khiến người vui vẻ có thể bị giận cá chém thớt hay ?

      Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạnh Nhi, cười.

      " sao đâu, bọn họ lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp bức người, bản cung lại càng muốn kiếm tẩu thiên phong (*) hơn nữa giữa đôi lông mày của bản cung có nét quyến rũ, như bây giờ giữa nét ngây thơ lại có tia quyến rũ, có lẽ Hoàng Thượng càng thích hơn"

      (*) Kiếm tẩu thiên phong: ý theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

      Thực ra những điều này Tịch Nguyệt cũng chỉ bừa mà thôi, chẳng qua là nàng lười trang điểm lại cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt cho nên mới như vậy. Nếu mấy cung nữ này phải trang điểm cho nàng đến mức vô cùng xinh đẹp mới bằng lòng để cho nàng ra ngoài.

      Qủa nhiên nghe thấy chủ tử như vậy Hạnh Nhi vội vàng gật đầu, dựa theo cầu của nàng vấn tóc lên. Da của Tịch Nguyệt rất trắng, chỉ riêng hai má mà cơ thể cũng như vậy, nhìn qua giống như men sứ tốt nhất.

      Mái tóc đen nhánh buộc lên càng làm nổi bật cần cổ trắng nõn.

      Vẻ mặt Tịch Nguyệt trong sáng thuần khiết nhưng lại mặc thân y phục màu đỏ thẫm. Như vậy mà lại khiến cho người ta có cảm giác đột ngột, giống như nàng vốn là đóa hoa phú quý diễm lệ ở nhân gian như vậy.

      Nở nụ cười yếu ớt, Tịch Nguyệt cũng hiểu được tối nay Cảnh Đế tức giận bỏ từ chỗ của Phó Cẩn Dao mà nàng lại ăn mặc trang điểm qua lấy lòng. cần đến ngày mai, chỉ cần tối nay thôi Phó Cẩn Dao cũng hận nàng thấu xương.

      Nhưng mà, như vậy sao chứ, Tịch Nguyệt bất giác ngẩng đầu kiêu ngạo.

      Cảnh Đế sai Lai Hỷ tới cho nàng những điều này vốn là có tâm tư muốn nàng đến đó tạ ơn, nếu như nàng Cảnh Đế vui.

      So với tức giận của Huệ Phi nàng càng để ý đến chuyện Cảnh Đế vui hơn.

      Huống chi, cho dù nàng Huệ Phi cũng vẫn căm hận nàng, thích nàng.

      Nàng hiểu rất con đường nào là tốt nhất cho mình.

      Thỉnh an xong, nàng bước vào nội thất.

      Lúc này Cảnh Đế ngâm mình trong ôn tuyền, Tịch Nguyệt hơi suy nghĩ chút sau đó cần cho phép mà tự mình tiến vào trong nội thất.

      Cảnh Đế sớm biết nàng tới nên cũng bất ngờ, ngược lại, thoải mái nằm ở đó, chỉ có ở bên cạnh nàng mới có thể thả lòng thoải mái như vậy.

      Tịch Nguyệt xinh xắn động lòng người đứng ở đó lời nào cũng động đậy.

      Qua rất lâu, cuối cùng Cảnh Đế nhịn được mà thấp giọng bật cười: "Nhìn đủ chưa?"

      Trong lời hàm chứa ý trêu chọc.

      Tịch Nguyệt nghĩ đến lúc nàng mới vào cung thường xuyên chủ động quyến rũ , trêu chọc .

      Cười khẽ tiếng, nàng mở miệng: "Hoàng Thượng đúng là tuyệt sắc."

      Đúng là nương chịu thiệt.

      Cảnh Đế nhíu mày cười tà mị: "Nếu như tuyệt sắc tại sao nương còn chưa xuống đây?"

      Thực ra Tịch Nguyệt rửa mặt rồi, vốn cũng muốn xuống nước, chỉ đứng ở bên chờ lên nhưng bị hơi quyến rũ như vậy lại lập tức đưa tay chuyển đến nút thắt áo ở hông.

      Trong ngày mùa đông này mà ngâm nước nóng lại càng thoải mái.

      Cảnh Đế thấy nàng cởi áo để lộ ra da thịt trắng hồng.

      Tịch Nguyệt qua, hai người chen chúc ở chỗ ghế đá, ngồi dựa cùng chút.

      Ôm chặt nàng trong lòng, đôi môi của Cảnh Đế lại bắt đầu dao động cần cổ của nàng.

      "Bảo bối, tại sao nàng lại tới đây hả?"

      Những lời này ra đúng là khiến cho người ta tức giận.

      Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn kiều hờn dỗi : "Hoàng thượng biết vì sao nô tỳ lại tới sao? Ngài bảo Lai Hỷ công công tới những điều kia chẳng phải là muốn nô tỳ qua đây tạ ơn sao?"

      Thấy nàng vờ như hiểu phong tình, lại còn cố ý tâm tư của ra nhưng Cảnh Đế cũng tức giận, tiếp tục gặm cắn.

      "Nàng nên tạ ơn trẫm sao?"

      Đúng là... nên tạ ơn.

      "Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng."

      Cảnh Đế lại cười : "Nếu như muốn tạ ơn lấy thân báo đáp ?"

      Cứ như vậy, khí lại trở nên kiều diễm.

      Tịch Nguyệt hơi phản kháng dùng nắm tay đấm đấm bả vai của .

      "Biết ngay là ngài là loại người thi ân chỉ muốn được báo đáp mà."

      Lời này ra lại khiến cho Cảnh Đế bật cười.

      Hơi bóp chặt cẳng chân của nàng, cũng làm bất kỳ dạo đầu nào, nhẫn tâm lập tức tiến vào.

      Tịch Nguyệt "A.." tiếng, cảm thấy cơ thể mình căng trướng.

      Nhờ nước làm trơn, hai người lại là phen điên long đảo phượng.

      Khi Tịch Nguyệt cảm thấy thoải mái, khóc lóc bám vào vai , nhàng cầu xin tha thứ nhưng ngờ lại bị làm mãnh liệt hơn.

      Cảm thấy làm như vậy lại càng khiến cho hưng phần hơn, Tịch Nguyệt cắn tay mình. Dáng vẻ mê mang như vậy lại càng khiến cho Cảnh Đế vô cùng vui sướng, chỉ muốn cứ như vậy làm nàng.

      Rất lâu sau, phòng kích tình cuối cùng cũng kết thúc.

      Gương mặt Tịch Nguyệt đầy mồ hôi, toàn thân yếu đuối vô lực dựa vào .

      Nhưng mà cái miệng kia lại chịu thành nghỉ ngơi: "Hoàng Thượng hài lòng chứ?"

      Cảnh Đế nhìn nàng như vậy mà vẫn còn náo loạn, cười : "Vừa rồi còn trẫm tuyệt sắc, trẫm lại thấy Nguyệt Nhi mới là tuyệt sắc. Nàng chính là tiểu hồ ly hút hồn người. Mỗi khi trẫm gặp phải nàng chính là muốn rời khỏi.

      Chính háo sắc lại còn đổ chuyện này lên người nàng, sao Tịch Nguyệt có thể đồng ý như vậy chứ!

      "Hoàng Thượng những lời này đúng là oan uổng cho nô tỳ rồi."

      Nàng ủy khuất chu môi lại khiến cho Cảnh Đế hôn lên đôi môi đó.

      Hai người vui đùa ĩ chút rồi đến việc chính.

      "Ngày mai Thẩm lão phu nhấn đưa các tẩu tử và biểu tỷ vào cung thăm nàng."

      Tịch Nguyệt biết là Cảnh Đế có chuyện muốn dặn dò.

      "Thái Hậu triệu kiến các nàng. Nàng yên tâm , chuyện của biểu tỷ của nàng trẫm làm bậy. Người thân của nàng cũng là người thân của trẫm."

      Tịch Nguyệt nghe vậy thực vô cùng kinh ngạc.

      Nàng ngờ là Cảnh Đế lại có thể ra những lời như vậy.

      Thân nhân của nàng cũng là thân nhân của ?

      Thực là như vậy sao?

      Tịch Nguyệt nhìn biểu tình của hề giống như là giả vờ, cuối cùng cũng ra những tâm của mình: "Thiếp lo lắng biểu tỷ và Phó Cẩn Du. Sao Phó gia có thể đối xử tốt với biểu tỷ chứ, hơn nữa biểu tỷ cũng nhất định thích nam tử như Phó Cẩn Du."

      Cảnh Đế cười lắc đầu: "Nàng đó, luôn lo lắng vô ích. Trẫm hại người thân của nàng. Nàng phải học cách tin tưởng trẫm ."

      Tịch Nguyệt xoay người cái cưỡi lên người , mái tóc dài buông xuống che trước ngực, nàng hờn dỗi : "Từ trước đến giờ nô tỳ vẫn tin tưởng người, chẳng lẽ người cảm thấy nô tù tin người sao? Hôm nay thiếp như vậy chẳng qua là vì lo lắng thôi."

      Thấy nàng quyến rũ như vậy, ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại.

      "Biểu tỷ của nàng vô cùng có thể diện mà gả vào Phó gia, ai có thể làm khó nàng ấy, nàng cứ yên tâm . Huống hồ, Phó Cẩn Du để cho người trong lòng mình chịu ủy khuất."

      Lời vừa ra thực khiến cho Tịch Nguyệt kinh ngạc rồi.

      Người trong lòng của Phó Cẩn Du?

      Biểu tỷ sao?

      Tại sao hình ảnh đó lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi vậy?

      "Phó Cẩn Du thích biểu tỷ sao?"

      "Đúng vậy."

      "Tại sao?" Nàng hiểu, hỏi.

      Cảnh Đế bật cười tiếng.

      "Làm gì có nhiều cái tại sao như vậy. Chỉ là thích mà thôi. nghe trẫm muốn tìm người thích hợp để tứ hôn cho Nhạc Phong tự đề cử mình. Thực ra như vậy cũng tốt. Tất cả mọi người đều hài lòng."

      Thái hậu hài lòng vì cảm thấy mình làm khó được Phó gia. Phó Cẩn Du hài lòng vì có được người trong lòng. Chính nàng cũng hài lòng vì có được kết quả như ý muốn.

      --- ----

      Editor: Thực ra ta cảm thấy Phó Cẩn Du và Nhạc Phong rất hợp nhau, người xinh đẹp như con , người từ cải nam trang. Mà nếu ta nhớ lầm hồi cũng có lúc Phó Cẩn Du cải nữ trang, thế hai người quá hợp nhau rồi
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 148:

      Editor: Thơ.

      Hôm nay là lần thứ hai Nhạc Phong vào cung nhưng mà lần này giống lần trước, lần này nàng vào cung với thân phận . Nhưng mà giống lại có chút giống với lần trước, đó là lần nào tới cũng cảm thấy bất an.

      Cho dù từ ăn mặc như nam tử nhưng cũng thể che dấu được nàng là .

      Thẩm lão phu nhân mang theo hai nữ quyến trẻ tuổi và bé, dặn dò: "Đây cũng phải lần đầu các con vào cung, tổ mẫu cũng cần nhiều nữa. Nhất Nhất phải ngoan ngoãn, Vân Ảnh và Nhạc Phong đều trưởng thành lại càng phải cẩn trọng nhiều hơn."

      Mọi người đều gật đầu đồng ý.

      Đến khi mấy người vào Khánh An Cung quy củ quỳ xuống thỉnh an, Tịch Nguyệt vội vàng đích thân đỡ mọi người dây.

      "Cẩm Tâm, nhanh hầu hạ mọi người vào nội thất uống trà." Giọng vô cùng vui mừng.

      Từ khi nàng sinh con những người ở đây đều chưa từng gặp ba đứa bé bao giờ.

      Thẩm lão phu nhân biết tuy lên tới chức Qúy phi nhưng những gì mà Nguyệt nha đầu phải trả giá bọn họ lại biết được. Bà thường bảo những người con trai của mình được phung phí phúc khí mà Nguyệt nha đầu mang đến.

      "Hạnh Nhi, nhanh bé tiểu công chúa và tiểu hoàng tử tới đây."

      Để mọi người ngồi xuống, Tịch Nguyệt cẩn thận quan sát mọi người.

      Lão phu nhân thay đổi gì nhiều, có lẽ là những ngày gần đây đều trải qua rất vui vẻ nên khí sắc thua kém gì Thái Hậu, phải biết rằng lão phu nhân hơn Thái Hậu mười sáu mười bảy tuổi đó.

      Ánh mắt dời về phía những người khác, bé Nhất Nhất thấy tỷ tỷ nhìn mình cười cười để lộ hai cái răng khểnh vô cùng hồn nhiên.

      Tiếp theo là tẩu tử Mẫn Vân Ảnh, theo lý thuyết đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng trước kia Tịch Nguyệt từng lén cho người quan sát Mẫn nhị tiểu thư này. Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên Mẫn Vân Ảnh gặp tiểu (*) của mình, Thẩm Qúy phi vinh hiển nhất cả triều.

      (*) Tiểu : em chồng

      Mẫn Vân Ảnh hơn Tịch Nguyệt hai tuổi, dáng người đẫy đà chứ hề mảnh mai. Búi tóc quy củ giống như người của gia đình bình thường, dung mạo của nàng ấy cũng phải vô cùng xuất sắc nhưng cũng là giai nhân như ngọc. Đặc biệt là ánh mắt khiến cho người ta có cảm giác rất khéo léo, linh hoạt.

      Tịch Nguyệt nghĩ, vẻ đẹp của rất nhiều người phải ở ngũ quan mà là ở trong ánh mắt, như vậy xem ra quả thực là như vậy.

      Nhìn đến Nhạc Phong, tuy mặc thân nữ trang nhưng vẫn làm người ta có cảm giác oai hùng hiên ngang như cũ. Nàng ấy và Trương Lan, con tướng quân xem như là giống nhau, nhưng mà Trương Lan có thêm hai phần uyển chuyển hàm xúc. Có lẽ là do từ Nhạc Phong mặc nam trang cho nên dù có mặc nữ trang cũng hề có tư thái mềm mại của nữ tử.

      "Trong nhà có tốt ?"

      Lão phu nhân gật đầu: "Đương nhiên là rất tốt, nhờ phúc của nương nương, tất cả mọi chuyện trong nhà đều thuận lợi."

      Tịch Nguyệt cười cười.

      Đúng lúc này mấy đứa bé được bế vào.

      "Đặt mấy đứa bé lên giường, các ngươi ra ngoài ."

      Ở đây đều là người trong nhà, Tịch Nguyệt muốn vì có người ngoài ở đây mà mọi người phải câu nệ khách khí.

      Mọi người lui xuống, quả nhiên ánh mắt của mấy người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào mấy đứa bé.

      Mấy đứa bé được đặt ở giường, y y nha nha kêu lên.

      "Đệ đệ và muội muội đáng ." Nhất Nhất ngồi yên được nữa, vội vàng tới bên giường.

      Mọi người đều phải phì cười.

      "Nha đầu ngốc, phải là đệ đệ muội muội, đây là là cháu của con mà."

      Thẩm Nhất Nhất ở nhà thường chơi đùa cùng đệ đệ Thẩm Thư An của mình, quen xưng hô như vậy, lúc này bị tổ mẫu trêu chọc, gương mặt lập tức đỏ lên.

      Tịch Nguyệt cũng tán thành việc này, cũng trêu chọc : "Ôi! Tiểu Nhất cũng biết đỏ mặt sao! Đúng là chuyện kỳ quái nha!"

      "Tỷ....." Chỉ mới mấy câu mà khôi phục thói quen lúc trước khi ở cùng tỷ tỷ, đáng gắt .

      "Tẩu tử, Nhất Nhất còn , có nhiều chuyện còn hiểu, trong nhà vẫn cần tẩu trông nom nhiều hơn." Tịch Nguyệt nghiêm mặt .

      Thực ra trong lòng Mẫn Vân Ảnh cũng bất an, bất luận nàng có ổn trọng thế nào nhưng trước mắt chỉ là tiểu của nàng mà còn là Qúy phi nương nương, nàng đương nhiên là rất bất an.

      "Ta hiểu, Nhất Nhất rất hiểu chuyện." Mẫn Vân Anhr trả lời.

      Tuy bất an nhưng Mẫn Vân Ảnh vẫn trả lời như vậy. Suy nghĩ lại cũng hiểu, tuy con cháu Thẩm gia rất nhiều nhưng người thực là tỷ muội ruột với Tịch Nguyệt cũng chỉ có Thẩm Thư Bình và Thẩm Nhất Nhất.

      Thực ra về cách cư xử cũng có thể nhìn ra Thẩm Qúy phi cực kỳ quan tâm hai người này.

      Nàng tuổi còn như vừa mới vào cửa được quản lý toàn bộ gia , chủ trì bếp núc mà có bất kỳ ai phản đối, nghĩ lại có lẽ cũng là nhờ vị Qúy phi nương nương này.

      Nghĩ như vậy nàng hơi yên lòng, khẩn trương cũng giảm bớt chút.

      "Mấy đứa bé còn chưa được đặt tên phải ?" Lão phu nhân nhìn ba đứa bé, thích đến nỗi nhìn rời mắt.

      "Vẫn chưa, Hoàng Thượng khi tròn tuổi mới đặt tên. Nhưng mà cũng đặt nhũ danh rồi, bé gọi là Kiều Kiều, hai huynh đệ này đứa gọi là Tứ Nhi, đứa còn lại gọi là Ngũ Nhi."

      Có lẽ là do nghe thấy tên của mình nên Tiểu Tứ Nhi cười khanh khách vỗ tay.

      Thấy bé như vậy, mấy người lớn đều nở nụ cười.

      " là thú vị." Thẩm Nhất Nhất cảm thán.

      Tịch Nguyệt bế Thẩm Nhất Nhất lên giường, Thẩm Nhất Nhất xấu hổ, bé lớn như vậy rồi vẫn còn để tỷ tỷ bế.

      "Muội chơi cùng với Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi, Tiểu Ngũ Nhi chút . Bọn chúng đặc biệt thích chơi đùa với người khác."

      Thẩm Nhất Nhất gật đầu.

      Ba đứa bé đều có điểm đặc biệt riêng, Kiều Kiều thích được người ta bế, mím miệng ê a gọi. Tịch Nguyệt trực tiếp ôm bé đặt vào lòng Thẩm Nhất Nhất.

      Nhất Nhất thấp giọng : "Kiều Kiều, ta là tiểu di (Dì) của con, ta là tiểu di của con nha!"

      Tiểu Tứ Nhi thấy tỷ tỷ được bế lên lật người cái, nằm giống như chú rùa dùng sức ngẩng cổ lên, ánh mắt mở to nhìn mọi người. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhi vẫn quơ hai tay mập mạp của mình tự chơi đùa, vậy mà lại vô cùng vui vẻ.

      Thẩm lão phu nhân nhìn ba đứa bé, lúc lại sờ đứa này, lúc lại sờ đứa kia, tâm tình cũng rất kích động.

      "Tổ mẫu, mọi người ở đây ngồi lát, con có mấy lời muốn với biểu tỷ."

      Thẩm lão phu nhân biết thực ra lần này các nàng đến đây hoàn toàn là vì Nhạc Phong nhưng tình hình cụ thể thế nào lại biết.

      Nhạc Phong hiểu ý của Tịch Nguyệt, theo sau lưng nàng tới căn phòng khác.

      "Mấy ngày qua biểu tỷ sống tốt ?"

      Nhạc Phong thấy dáng vẻ hơi khẩn trương của Tịch Nguyệt bật cười.

      "Qúy phi nương nương cần lo lắng cho ta, tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Có số chuyện ta cũng hiểu được."

      Thực ra Nhạc Phong là người cực kỳ thông minh, chính nàng ấy cũng hiểu nếu như tiếp tục bị Lục Vương gia dây dưa như vậy bất luận là nàng hay là gia đình nàng cũng đều phải là chuyện tốt. Bọn họ đều thấy rất ràng là Hoàng Thượng thích Lục Vương gia, nếu như Thái Hậu mất Lục Vương gia còn có thể như tại sao?

      Gia đình nàng muốn yên phận kinh doanh, hề muốn dính líu vào những chuyện trong triều đình.

      Hoàng Thượng chọn Phó Cẩn Du làm trượng phu của nàng, theo cách nào đó cũng là chuyện tốt.

      Nhớ đến cái người 'tiểu bạch kiểm'(*) kia, gương mặt Nhạc Phong hơi ửng hồng.

      (*) Tiểu Bạch Kiểm: dịch theo đúng nghĩa nó là tên mặt trắng, ý chỉ những chàng trai nhìn qua trắng trẻo, trói gà chặt.

      "Phó gia cũng là gia đình danh giá. Tỷ cũng biết muội là người thẳng thắn, cậu tuy cũng phú quý như dù sao vẫn là thương nhân, có lẽ biểu tỷ phải chịu chút ủy khuất. Nhưng mà biểu tỷ đừng lo, nếu như Phó Cẩn Du cầu xin được cưới tỷ đương nhiên là cũng thích tỷ. lát nữa Thái Hậu cũng cho tỷ chút thể diện, tuy muội thể ngăn cản chuyện xảy ra nhưng chỉ cần biểu tỷ mở miệng, muội nhất định cố hết sức để giúp tỷ."

      Nhạc Phong cười gật đầu.

      Suy nghĩ chút, nàng vuốt tóc Tịch Nguyệt.

      " ràng là tuổi của muội hơn ta mà lại luôn làm ra dáng vẻ chứng chạc. Cha ta tâm tư của muội rất nặng, quả nhiên là như vậy. Thực ra muội cần áy náy vì chuyện này, càng cần nghĩ nhiều. Vốn phải là lỗi của muội. Rất nhiều chuyện đều là ý trời, chỉ là từng chuyện từng chuyện xảy ra mới tạo thành kết quả như hôm nay. Nhưng mà nhìn tại phải là rất tốt sao? Bất luận thế nào, ta gả cũng là cách giải quyết tốt nhất mà Phó Cẩn Du lại có gì tốt, là đương triều đệ nhất mỹ nam, ngược lại là ta có lời rồi."

      Tịch Nguyệt thực ngờ Nhạc Phong lại nhìn thoáng như vậy, nhìn dáng vẻ rộng lượng của nàng ấy, nàng nhàng cười lắc đầu, quả nhiên là nàng nghĩ quá nhiều!

      "Chút nữa Thái Hậu triệu kiến tỷ, thực ra Thái Hậu cũng có gì đáng sợ nhưng mà muội nghĩ hẳn là bà thích tỷ, dù sao cũng vì Lục Vương gia. Biểu tỷ đừng để trong lòng, dù sao cũng chỉ gặp bà ấy lúc mà thôi."

      Lúc đầu Nhạc Phong còn hơi khẩn trương nhưng mà thấy dáng vẻ dặn dò nhiều lời của Tịch Nguyệt tất cả khẩn trương đều tan thành mây khói, nàng cười mở miệng: "Được rồi, biểu muội tốt của ta, xem muội khẩn trương thế nào kìa. nhiều như vậy. Ta cẩn thận, phạm sai lầm. Muội đó, đừng có lo lắng cho ta. phải chính muội cũng rồi sao, Phó Cẩn Du chủ động xin cưới ta. Nếu như thích ta để cho ta chịu ủy khất."

      Dù sao, nếu để cho ta chịu ủy khất ta cũng tha cho , Nhạc Phong yên lặng bổ sung câu ở trong lòng nhưng cũng câu này ra.

      Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá Nhạc Phong, phát nàng ấy thực hề buồn bã cuối cùng cũng yên lòng.

      Lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay nàng luôn rối rắm chuyện này cong môi khẽ cười.

      Vứt vỏ những yếu tố loạn thất bát tao này, thực ra hai người đó cũng rất xứng đôi.

      "Khởi bẩm nương nương...." Cẩm Tâm ở bên ngoài mở miệng gọi.

      "Có chuyện gì?"

      "Quế ma ma tới đây, là Thái Hậu nghe người nhà của ngài vào cũng nên gọi mọi người qua gặp mặt."

      Tịch Nguyệt gật đầu, đây là điều nàng biết trước.

      Ra ngoài thấy mấy người khác đều hơi khẩn trương, Tịch Nguyệt an ủi: " sao, mọi người cần lo lắng, lần này gặp Thái Hậu là vì hôn của biểu tỷ mà thôi."

      Cụ thể là có chuyện gì xảy ra các nàng hoàn toàn biết nhưng Thẩm lão phu nhân và Mẫn Vân Ảnh đều là người thông minh, đương nhiên đoán được bên trong có tình mà các nàng biết. Nhưng mà Tịch Nguyệt các nàng cũng hỏi.

      số việc các nàng biết mới là chuyện tốt.

      Tịch Nguyệt nghĩ đến mấy ngày hôm nay Uyển Như cũng muốn bàn đến chuyện thành thân, nghĩ chút, nàng dặn dò: "Tổ mẫu, biểu tỷ giống với Uyển Như, tính cách Nhị thẩm đáng tin, chuyện trong nhà vẫn cần người lo lắng nhiều hơn."

      Tịch Nguyệt hiểu Thẩm nhị phu nhân, sợ là biết được Nhạc Phong được gả cho gia đình tốt như vậy mắt càng cao hơn.

      Nhạc Phong và Uyển Như, vốn là giống nhau.

      Thẩm lão phu nhân gật đầu đáp: "Thần phụ hiểu , nương nương yên tâm."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 149:

      Editor: Thơ

      Chạng vạng tối, nhìn những bông tuyết rơi lả lả, bàn tay Tịch Nguyệt nắm chặt ly trà ấm áp.

      Mọi người của Thẩm gia xuất cung, kết quả đương nhiên là rất vừa lòng.

      Tịch Nguyệt ngờ Thái Hậu lại nhận Nhạc Phong làm con nuôi, chỉ vậy, Cảnh Đế còn muốn phong nàng ấy là An Bình Quận chúa.

      Như vậy xem ra nếu như chỉ hôn cho Phó Cẩn Du thân phận của nàng ấy cũng hề thấp.

      Trong lúc mọi người còn hiểu tình hình mọi chuyện phát triển theo hướng này rồi.

      biết khi Lục Vương gia biết Nhạc Phong biến thành muội muội danh nghĩa của như thế nào.

      chỉ có Thẩm Tịch Nguyệt mà người bên ngoài cũng cực kỳ kinh ngạc, ai ngờ vốn chỉ là tiến cung thăm hỏi mà lại có thể được phong làm Quận chúa. Nhắc tới, Thẩm gia này đúng là được Hoàng Thượng và Thái Hậu ưu ái quá nhiều rồi.

      Nhưng mà cũng có người nghi ngờ trong chuyện này có tình, nếu như thực vì muốn tốt cho Thẩm Tịch Nguyệt tại sao muội muội ruột của Thẩm Tịch Nguyệt lại được phong?

      Qủa nhiên, chỉ mới qua hai ngày, Cảnh Đế tứ hôn An Bình Quận chúa mà Thái Hậu mới nhận cho Đại Học Sĩ Phó Cẩn Du.

      Triều đình lập tức xôn xao.

      Phó Cẩn Du lại cười rạng rỡ tiếp chỉ tạ ân nhưng mà phải tất cả mọi người của Phó gia đều như vậy.

      Phó phu nhân ngờ bà vốn định chọn mối hôn tốt cho con lớn nhưng lại có kết cục như vậy.

      đứa con của thương nhân, cho dù được Thái Hậu nhận làm con nuôi, được phong làm An Bình Quận chúa nhưng mà nàng vẫn là con của gia đình thương nhân. Sĩ công nông thương, thương nhân chính là loại thấp kém nhất. chỉ vậy, cho dù xem tới xuất thân người con này vẫn xứng. Từ được nuôi lớn như nam nhân, sớm xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, làm sao lại khiến cho bà tức giận chứ.

      Hít thở thông, lập tức ngất .

      Tỉnh lại thấy Phó tướng và Phó Cẩn Du đều ở đây.

      Bà lập tức ngồi dậy.

      "Bà tỉnh rồi chắc là sao. Tôi trước." Phó tướng vô cùng lạnh nhạt .

      "Phó Uẩn Duệ, có có gì muốn với tôi sao!" Phó phu nhân gần như điên cuồng hỏi.

      Phó Cẩn Du quen việc cha mẹ thường xuyên khắc khẩu, vẻ mặt thay đổi, khuyên nhủ: "Mẫu thân vừa mới ngất kia, có lẽ là do quá kích động. Mẫu thân nên lo nghĩ quá nhiều."

      Phó phu nhân nhìn hai cha con này lại càng cảm thấy tức giận.

      "Cẩn Du, con ra ngoài ."

      Phó Cẩn Du nhìn cha mẹ, biết được lần này là vì chuyện tứ hôn, muốn cha mẹ cãi vã vì chuyện này nên quỳ xuống.

      "Con làm cái gì vậy." Phó phu nhân chịu nổi khi con trai làm như vậy.

      Vẻ mặt của Phó Cẩn Du vẫn bình tĩnh nhưng giọng lại vô cùng thành khẩn: "Mẫu thân, nhi tử biết người thích hôn này nhưng chuyện này thực liên quan đến phụ thân, lại càng liên quan đến bất kỳ ai khác. Tất cả đều là chủ ý của nhi tử, là nhi tử chủ động xin Hoàng Thượng tứ hôn.

      Nghe được lời của Phó Cẩn Du, Phó phu nhân kinh ngạc nhìn , giống như chưa từng biết đứa con trai này.

      "Con, con chủ động xin Hoàng Thượng? Cẩn Du, rốt cuộc con muốn làm gì? Nhiều khuê tú như vậy mà con lại chọn đứa con nhà thương gia? Con cần gạt ta, sao ta có thể biết chứ? Chuyện này nhất định là do Thái Hậu gây ra, bà ta cố ý, bà ta cố ý..."

      Khi Phó phu nhân chuyện đôi tay run rẩy.

      "Mẫu thân, con lòng."

      Ngừng lại chút, Phó Cẩn Du tiếp tục : "Có lẽ mẫu thân cảm thấy cưới Nhạc Phong là con chịu thiệt nhưng mà con lại nghĩ vậy. Ngược lại, con lại cảm thấy, đây là chuyện tốt. Mẫu thân cũng biết con thích những danh môn khuê tú kia, những đó tuy là danh môn nhưng luôn giả vờ hiền lành, dễ khống chế. tại ai cũng cảm thấy con chịu thiệt nhưng Nhạc Phong này lại được nuôi như nam tử từ , tính cách hào hiệp. Nếu như vậy đương nhiên đối xử tốt với mẫu thân. Con hy vọng khi mình bận rộn công việc ở bên ngoài lại cưới thê tử khiến cho người tức giận về nhà."

      Nghe thấy con trai như vậy, cảm xúc của Phó phu nhân tốt hơn chút nhưng vẫn oán giận.

      Phó Cẩn Du nháy mắt với phụ thân, thấy dáng vẻ thực có thể khuyên nhủ thê tử của con, Phó tướng bước ra ngoài.

      Thấy phụ thân ra ngoài, Phó Cẩn Du đứng dậy, ngồi bên mép giường kéo tay mẫu thân, tại trong phòng ngoài và mẫu thân ra chỉ còn ma ma là nha hoàn hồi môn trước kia của mẫu thân .

      "Mẫu thân, nhi tử thành thân nhiều năm như vậy cũng là vì muốn tìm người có thể khiến cho mẫu thân hài lòng. Có lẽ tạm thời mẫu thân cảm thấy Nhạc Phong thích hợp nhưng mà người nghe con . Theo nhi tử thấy, Nhạc Phong phải là thích hợp mà là cực kỳ thích hợp. Con từ thấy người thường cãi vã với phụ thân, cũng biết người khổ sở, càng biết được nhà nếu như hòa thuận cũng là loại dằn vặt chỉ với phu thê hai người mà còn với những người khác trong gia đình. Còn có những phòng thiếp thất của phụ thân kia nữa, từng người từng người đều như hoa như ngọc. Miệng các nàng là tôn kính người nhưng thực tế lại đoạt sủng ái của phụ thân. Nhi tử thể chấp nhận được loại nữ nhân như vậy, càng muốn cưới nữ tử giống như các di nương kia vào cửa."

      Phó Cẩn Du cực kỳ giỏi trong việc nghe lời đoán ý, thấy sắc mặt mẫu thân có vẻ thả lòng tiếp tục : "Những năm gần đây người chịu bao nhiêu oan ức, phụ thân biết, người bên ngoài biết nhưng con lại biết rất . Bề ngoài người có vẻ rất vui vẻ nhưng thực tế lại luôn chịu uất ức. Các nàng cũng là do biết tình mẫu thân hiền lành nên mới lấn tới. Nếu như con cưới thê tử lại cưới danh môn khuê tú, các nàng đương nhiên là thường thấy những điều đen tối trong gia tộc, tâm cơ thâm trầm, nữ tử như vậy, làm sao mẫu thân có thể khống chế được. bằng tìm nữ tử như Nhạc Phong, nàng từ được dạy dỗ như nam tử, tính tình hào hiệp, nhân cách tồi. Chính vì như vậy nên càng tận tâm hầu hạ người, gây khó dễ với người. Có lẽ lúc đầu người thấy nàng tốt, trong lòng thoải mái nhưng mà người nghĩ mà xem, so với những danh môn khuê tú ngoài mặt đối xử tốt với người nhưng sau lưng tại tính kế người nữ tử như Nhạc Phong quả thực rất tốt. Thời gian lâu dài, người tiếp xúc nhiều với nàng ấy rồi cảm thấy vô cùng thoải mái. người con dâu có tâm cơ, có gia thế tốt hơn người con dâu thể khống chết được. Hơn nữa, tính tình nàng ấy như vậy, có nàng ấy giúp đỡ người phải chịu thiệt trước mặt các di nương."

      thể , cái chức Đại Học Sĩ này của Phó Cẩn Du đúng là làm sai.

      Có thể chuyện như vậy, Phó phu nhân cũng cảm nhận được lòng hiếu thảo của con trai.

      Lại nghĩ đến nhiều năm nay, con trai đều nhìn thấu những uất ức của bà, nước mắt cũng đong đầy viền mắt.

      " đời này, cũng chỉ có con là hiểu mẹ nhất."

      Những năm gần đây, có ai biết bà khổ sở như thế nào . Mắt thấy trượng phu của mình cưới từng người, từng người giống với 'nàng ta' về, trong lòng bà khó chịu nên lời. Nhưng chỉ cần bà gây phiền toái chút tất cả lỗi đều là do bà.

      "Nếu như nàng thực có tâm cơ như con làm sao có thể giúp ta."

      Tuy là như vậy nhưng Phó Cẩn Du nghe được ý thỏa hiệp trong lời của mẫu thân, thở phào nhõm, cười : "Chính là vì có tâm cơ nên nếu như nghe thấy người bị bắt nạt lập tức đánh trả, làm sao có thể nghe người ta giải thích. Cho dù sau đó hiểu ràng sao chứ, đánh cũng đánh rồi."

      Phó Cẩn Du cười nhạo.

      Phó phu nhân vừa nghe nở nụ cười.

      "Nếu như quả thực là như vậy khiến cho phụ thân con vô cùng tức giận."

      "Tức giận sao? Nhạc Phong là con nuôi do chính Thái Hậu nhận, là nghĩa muội An Bình Quận chúa do chính Hoàng Thượng sắc phong, phụ thân thể phạt nàng."

      thể , lời này của Phó Cẩn Du đúng là đâm trúng điểm yếu của mẫu thân mình.

      Phó phu nhân biết được con trai lòng vì bà nên trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Cuối cùng gật đầu : "Nếu vậy cứ như vậy . Mẫu thân chỉ hy vọng Nhạc Phong này tốt như con ."

      Phó Cẩn Du kéo tay mẫu thân của mình: "Cho dù ở chung với bất kỳ ai cũng cần phải có thời gian tiếp xúc. Con dâu nhà ai phải là bên ngoài quan hệ tốt với mẹ chồng nhưng sau lưng lại thầm tính toán chứ. Trải qua giai đoạn đầu ở chung, thân phận của Nhạc Phong thấp, tính tình lại hào hiệp, những điểm tốt thể ra ngoài. Chúng ta chỉ là nhẫn nhất thời, sau đó mẫu thân cảm thấy con dâu của người thực là chỗ nào cũng tốt. Nở mày nở mặt ở bên ngoài làm gì chứ, sau lưng người cảm thấy tốt là được rồi. Các nàng ngu xuẩn như vậy làm sao có thể hiểu được.

      Lão ma ma ở bên cạnh là tâm phúc của Phó phu nhân, thấy Đại thiếu gia thực lòng suy nghĩ cho chủ tử cũng cảm động gật đầu.

      Thiếu gia từ thông minh, có lẽ sớm cân nhắc chuyện này kỹ rồi.

      "Phu nhân, thiếu gia cũng là vì tốt cho người thôi."

      Phó phu nhân gật đầu, vuốt ve gương mặt của con trai: "Oan ức cho con rồi."

      Phó Cẩn Du cười: "Mẫu thân đùa, con trai thấy oan ức, con cũng muốn dễ dàng chế thê tử của mình. Bây giờ thời thế phức tạp, Hoàng Thượng kiêng dè những nhà có quyền thế. So với cưới nhân tối bất ổn về chẳng bằng hạ thấp xuống, cưới Nhạc Phong. Người bên ngoài đều cho rằng Nhạc Phong chiếm được tiện nghi, thực tế chúng ta có được bao nhiêu chỗ tốt con cũng cần nhiều lời nữa."

      Phó phu nhân cũng hiểu những chuyện triều đình kia nhưng nghe con trai như vậy cảm thấy rất có lý. Thấy vẻ mặt của Phó phu nhân buông lòng, Phó Cẩn Du vội vàng châm thêm cây đuốc: "Thực ra con sớm biết Thái Hậu muốn nhận Nhạc Phong làm con nuôi, vì vậy mới chủ động xin Hoàng Thương tứ hôn. Hoàng Thượng cũng cảm thấy con chịu thiệt thòi cho nên mới cất nhắc con lên vị trí Đại Học Sĩ. Có điều chuyện này hơi khó nghe nên con cũng chưa với ai, ngay cả phụ thân cũng biết, bây giờ mẫu thân biết được, nhất định phải giữ kín đó."

      Nghe như vậy, Phó phu nhân ngẫm nghĩ hồi lại càng cảm thấy mối hôn này thực là vô cùng tốt, hề có chỗ nào tốt.

      Thấy mẫu thân vui vẻ đồng ý mối hôn này, trong lòng Phó Cẩn Du thở phào hơi.

      mới quen biết Nhạc Phong cực kỳ thức, nữ tử hào hiệp phóng khoáng như vậy tuyệt đối giống những danh môn khuê tú kia. Sau đó biết được Hoàng Thượng muốn chọn mối hôn cho nàng, biết mình thể chờ đợi được nữa, lập tức tự tiến cử mình.

      Thấy mẫu thân mình nở nụ cười, Phó Cẩn Du cười càng tươi hơn.

      Phụ thân vì liên quan đến Thái Hậu nên đối xử tốt với nàng, mẫu thân vì những lời vừa rồi của mình cũng rối rắm chuyện thân phận của nàng nữa.

      Nếu như vậy, thực là chuyện vui lớn rồi.

      Từ trước đến nay cũng muốn dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, vì thế nên tình nguyện cướp người với Lục Vương gia cũng nhất định phải cưới Nhạc Phong.

      Ai ngờ ông trời cũng giúp .

      Bây giờ tất cả đều tốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng đứng về phía , đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!

      --- -----

      AT: Ta chứ Du mà về đại làm luật sư hơi phí, khả năng đổi trắng thay đen bằng lời này phải ai cũng có được đâu. Cả chương chỉ toàn lời thuyết phục của , chỗ nào cũng tốt cho Nhạc Phong.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 150:

      Editor: Thơ

      Mọi chuyện đời này lúc nào cũng kỳ lạ như vậy, chỉ chớp mắt mà Thẩm Qúy Phi và Huệ Phi thành thông gia.

      Nghĩ đến cũng buồn cười, đời này đúng là có bất kỳ câu nào có thể diễn tả được hết việc này.

      Thẩm Tịch Nguyệt lo nghĩ quá nhiều nhưng mà dường như Huệ Phi lại vô cùng để ý, mỗi khi nhắc đến chuyện này sắc mặt đều khó chịu. Thực ra nghĩ lại cũng đúng, chuyện này tính thế nào cũng là Phó gia chịu thiệt.

      Tin tức tứ hôn này vừa truyền ra, ít nương trong kinh thành đều kinh ngạc.

      Lúc này, người tới cửa tiệm của Nhạc gia mua hàng lại càng nhiều hơn.

      Thực ra những người này chủ yếu là vì muốn gặp Nhạc Phong, muốn xem nữ tử như thế nào mà lại có thể gả cho Phó Cẩn Du.

      Nhưng mà dường như những người từng gặp Nhạc Phong lại cảm thấy nàng ấy hề đáng ghét, những thế mà còn có ấn tượng rất tốt với nàng ấy.

      So với Phó Cẩn Du lạnh nhạt Nhạc Phong thân mặc nam trang, tươi cười rạng rỡ, ôn nhu săn sóc lại càng gây ấn tượng tốt với phái nữ hơn.

      Đối với kết quả như vậy, Tịch Nguyệt ở trong cung biết được, biết nên khóc hay nên cười.

      Nhưng mà đây cũng phải chuyện xấu gì, tối thiểu đối với biểu tỷ đây là chuyện tốt. Bị người khác bài xích luôn vui vẻ gì.

      "Cười gì vậy?" Cảnh Đế vừa vào cửa nhìn thấy Tịch Nguyệt cười quái dị.

      Tịch Nguyệt nhìn thấy Cảnh Đế càng cười tươi hơn.

      " Làm sao vậy?" Ôm lấy Tịch Nguyệt, cánh tay của Cảnh Đế thành vuốt ve cơ thể nàng.

      Tịch Nguyệt gạt tay của ra, những tin tức mà mình biết cho : "Còn phải là vì biểu tỷ...."

      Tịch Nguyệt những tin mà mình biết cho nghe, ngược lại lại cảm thấy vô cùng thú vị. Nhưng mà, tuy Cảnh Đế cũng cảm thấy thú vị nhưng tâm tư lại đặt phương diện này. Theo thấy vẫn là Tiểu Nguyệt Nhi ngon miệng hơn.

      Tịch Nguyệt vừa quay đầu thấy ánh mắt hơi u ám, trong lòng bắt đầu khó hiểu nhưng mà nàng cũng biết mấy ngày nay hề gọi ai thị tẩm.

      Đối với chuyện này, Thẩm Tịch Nguyệt vậy mà lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngược lại, người bị chỉ trích là Phó Cẩn Dao.

      Trong cung có lời đồn rằng vì Huệ phi ghét bỏ vết thương người Cảnh Đế cho nên Cảnh Đế mới giận dữ bỏ .

      Lời như vậy, Tịch Nguyệt biết là hay giả, lại càng biết là ai truyền những lời đồn này, nhưng mà, nàng cảm thấy rất có thể đó là Cảnh Đế.

      Trong cung này, người dám truyền những lời như vậy, trừ Cảnh Đế ra còn ai khác. Cũng vì những lời đồn này nên Cảnh Đế hẳn là tuyên ai đến thị tẩm nữa.

      Tịch Nguyệt chu môi, trong lòng lại cười lạnh. Nếu như nam nhân này thực sợ người khác chê cười về sau chỉ có thể có nữ nhân là nàng rồi. Dù sao, ngay cả hình ảnh kinh khủng hơn nàng cũng thấy rồi.

      Nàng ở bên này suy nghĩ miên man, Cảnh Đế ở bên kia nhiều mà đặt những nụ hôn khẽ lên gương mặt nàng, bao lâu sau, Tịch Nguyệt bị áp lên giường.

      .....

      Trong mắt người ngoài, Cảnh Đế ngày ngày thị tẩm Thẩm Qúy phi, đúng là bắt đầu chuyên sủng trở lại.

      Sáng sớm mùa đông còn hơi lạnh, Tịch Nguyệt mặc quần áo vào, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ nhưng mà hôm nay là ngày thỉnh an, đương nhiên là nàng thể đến muộn.

      Trang điểm xong xuôi, Tịch Nguyệt ngồi kiệu , với thân phận tại của nàng đương nhiên là có thể dùng thứ này. Trời lạnh như vậy, ai thích trong đống tuyết.

      Có lẽ là vì kiệu cho nên cũng rất nhanh là đến Tuệ Từ Cung, Tịch Nguyệt vừa xuống kiệu đúng lúc nhìn thấy Trương Lan.

      Trương Lan vội nhún người thỉnh an: "Tần thiếp tham kiến Qúy phi nương nương."

      Tịch Nguyệt nở nụ cười: "Đứng lên . Trời lạnh như vậy, muội muội đúng là tới sớm."

      Trương Lan phía sau Thẩm Tịch Nguyệt, cũng cười yếu ớt: "Là nên làm mà thôi."

      Hai người vào bên trong, những phi tần đến vội vàng thỉnh an.

      tại cho dù là kẻ ngu cũng biết là thể chọc vào Thẩm Qúy phi, người ta được sủng ái đó. Lại nhìn đôi gò má kiều diễm của nàng, quả thực là khiến cho người ta ghen tị.

      Được sủng vào được sủng, phải là khác nhau sao?

      Hôm nay lại vô cùng kỳ lạ, vốn là nàng tới sớm nhưng mà những người này còn đến sớm hơn.

      Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, sợ là vì muốn cho Thái Hậu ấn tượng tốt, dù sao dựa vào Thái Hậu để thượng vị cũng là con đường.

      Trong cung này, người cũ có mấy người đến sớm nhưng cả đám người mới lại đều ăn mặc rực rỡ ngồi ngay ngắn ở đó.

      Tịch Nguyệt nhìn về phía Phó Cẩn Nghiên, nhắc tới Phó Cẩn Nghiên này quả thực là giống Phó Cẩn Dao, dường nhưng nàng ta càng trầm ổn ơn, chỉ có khi Phó Cẩn Dao sai mới bổ sung hai câu.

      Nhìn như giúp đỡ tỷ tỷ của nàng ta nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy quan hệ của Phó Cẩn Nghiên và Phó Cẩn Dao hề tốt đẹp.

      Phó Cẩn Dao dường như hề biết ơn Phó Cẩn Nghiên.

      Từ ngày Cảnh Đế theo Chu Vũ Ngưng ở trước cửa Khánh An Cung quan hệ giữa Tịch Nguyệt và Chu Vũ Ngưng lạnh nhạt vài phần. Chu Vũ Ngưng cũng là người hiểu chuyện, vì vậy nên cũng tới Khánh An Cung nữa.

      Thực ra Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ của mình, nàng vốn cho rằng theo tính tình của Cảnh Đế làm ra chuyện như tát vào mặt nàng ở trước cửa Khánh An Cung. Nhưng mà lại làm vậy, nghĩ đến chuyện của kiếp trước, nàng có cảm giác Cảnh Đế cũng muốn nàng kết giao quá sâu với Chu Vũ Ngưng.

      Mà nàng là phi tử hiểu chuyện nhất, nếu như Cảnh Đế thích nàng giao hảo với Chu Vũ Ngưng nữa.

      Trong số những nữ tử mới tiến cung có phân vị cao chút chỉ có Trương Lan là chưa được thị tẩm.

      Điều này tất cả mọi người đều biết. Thấy vẻ mặt của Thẩm Qúy phi khá ôn hòa khi chuyện với nàng ta có người thầm bĩu môi, phải cũng chỉ có như vậy thôi sao, ngày xưa giả vờ độ lượng cho ai xem chứ. Đối xử với mấy người có chút ân sủng như bọn họ sắc mặt đúng là tốt.

      Vì lúc trước Phương Từ đắc tội với Thẩm Tịch Nguyệt nên lúc này nàng ta cúi đầu cụp mi ngồi ở vị trí sau cùng, hề nhiếu lời.

      Tuy là nàng ta như vậy nhưng mà đúng là có người muốn nàng ta yên ổn.

      An Tu nghi mở miệng : "Phải rồi, Phương Đáp ứng, khi nào Tề phi tỷ tỷ đến vậy?"

      Phương Từ ngẩng đầu nhìn lại, cười : "Khi nào Tề phi tỷ tỷ đến, sao có thể cho muội chứ, An tỷ tỷ đùa rồi."

      An Tu nghi cười khanh khách lấy khăn che miệng.

      "Tỷ cũng đùa nha...., trong cung này ai mà biết muội muội giao hảo với Tề phi nương nương."

      Khi chuyện còn đưa mắt liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt cái, ý tứ cần cũng biết.

      Chuyện xảy ra trong Tuệ Từ Cung đúng là khiến cho Tề phi đắc tội Thái Hậu rồi sao? Ngẫm lại cũng nực cười!

      Sắc mặt của Phương Từ thay đổi nhưng mà vẫn cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh: "Tề phi nương nương thương tần thiếp tuổi nên mới chiếu cố nhiều hơn chút, ra Huệ phi tỷ tỷ cũng vô cùng chiếu cố thần thiếp mà."

      Nhắc đến 'chiếu cố' của Huệ phi đúng là Phương Từ phải hận tới nghiến răng nghiến lợi.

      Mấy ngày đầu lúc mới vào cung, Phương Từ cũng cơ hội gặp Hoàng Thượng, nhưng mà cơ hội này bị Huệ phi đoạt mất. Tuy nhất định đến cung của Phương Từ nhưng mà nàng ta tự nhận thấy lúc đó chỉ có mình nàng ta, chỉ cần nàng ta quyến rũ chút tất nhiên là thành công.

      Chỉ là ngời Huệ Phi lại cũng tới đó.

      Trong cung này, Phương Từ ghét hai người nhất, là Huệ phi đoạt Cảnh Đế, người còn lại, là Thẩm Tịch Nguyệt cao cao tại thượng.

      Nàng ta chướng mắt nhất là ánh mắt hai người này nhìn người khác.

      Kéo Huệ phi vào câu chuyện này cũng là vì hy vọng mấy người địa vị cao có thể xích mích với nhau. Theo nàng ta thấy, Cảnh Đế vừa ra khỏi Trúc Hiên của Huệ phi Thẩm Qúy phi qua thỉnh an, đúng là đánh vào mặt Huệ phi, còn có chuyện tứ hôn sau này nữa. Nếu như giữa hai người đó có củi khô nàng ta sẵn lòng châm mồi lửa.

      Nàng ta triệt để đắc tội với Thẩm Qúy phi rồi, nếu như Thẩm Qúy phi biết Huệ phi cũng chiếu cố nàng ta càng nhắm vào Huệ phi.

      Sao Tịch Nguyệt lại nhìn thấu chút tâm tư đó của nàng ta chứ.

      Nàng cũng có phản ứng gì, chỉ thấp giọng chuyện với Trương Lan ở bên cạnh.

      Theo lý Trương Lan được ngồi cạnh Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà do hai người vào cùng nhay cho nên có người nhường ra hai chỗ ngồi cho các nàng.

      Thực ra chính Trương Lan cũng hiểu vì sao Thẩm Qúy phi lại có thái độ tồi với nàng như vậy.

      Mọi người ở đây cũng chỉ có Tịch Nguyệt hiểu vì sao. Trương Lan này và nàng kiếp trước tuy lại nhiều nhưng đều thưởng thức lẫn nhau.

      Nàng ấy là nữ tử mạnh mẽ lại giả vờ giả vịt, cũng vì tính cách đặc biệt này nên Cảnh Đế cũng có vài phần thích nàng ấy.

      Nhưng mà điều này cũng tạo thành bi kịch của nàng ấy, Trần Vũ Lan và Phương Từ liên thủ hãm hại nàng ấy. Vì chứng minh trong sạch, Trương Lan nhảy xuống hồ nước đóng băng, bỏ mình.

      Theo Tịch Nguyệt thấy lúc đó chỉ có hai người là Trần Vũ Lan và Phương Từ nhưng phía sau có bao nhiêu người trợ giúp nàng cũng biết.

      Bên kia, Phương Từ chuyện với An Tu nghi mà lại thấy Thẩm Qúy phi hề nhìn nàng ta trong lòng càng tức giận.

      Nhưng nghĩ lại Thẩm Qúy phi như vậy là vì được sủng ái, ngay cả gia tộc cũng được ưu ái theo, trong lòng nàng ta lại càng có quyết tâm phải bò lên cao.

      "Qúy phi nương nương, biết thần thiếp có thể qua thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa ? Tiến cung lâu như vậy mà vẫn chưa được gặp!" giọng trẻ con yểu điệu đột nhiên vang lên.

      Tịch Nguyệt nhìn lại, là muội muội của An Tu nghi, An Thục viện.

      Thực ra trong cung này ai công khai qua thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, dù sao, người ta đề phòng các nàng nha! Các nàng cũng muốn qua thăm mấy đứa bé khiến cho các nàng phải sốt ruột.

      Nghe xong lời của An Thục viện, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.

      Ngược lại, Tịch Nguyệt ngờ lại có người hỏi như vậy, hề nghĩ nhiều : "Đương nhiên là được. Nhưng mà ngươi cũng biết đấy, mấy đứa bé còn quá , chịu được chút quấy rối nào. Chúng ta ngay cả huân hương cũng dám đốt. Nếu như ngươi muốn tới thăm phải tắm rửa thay quần áo ở Thiên điện của Khánh An Cung của bản cung. Như vậy tốt cho mấy đứa , cũng tốt cho ngươi. Miễn có người thấy ngươi là người mới vào cung mà lợi dụng."

      Lời này ra đúng là nể mặt.

      Nhưng mà nghĩ thoáng ra như vậy đúng là cũng tốt cho nàng ta.

      Nếu như là người hào sảng đương nhiên là cảm thấy như vậy rất tốt, mặc dù có chút hơi đề phòng ngươi quá mức nhưng khi xảy ra chuyện ngươi bị trút giận. Nhưng có số người lại thấy được như vậy, người ta cảm thấy nàng như vậy là nhục nhã người ta, tin người ta.

      trùng hợp, An Thục viên lại là loại người sau.

      Chỉ thấy sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, giống như rất ủy khuất.

      An Tu nghi thấy vậy cũng đau lòng muội muội nhà mình, ngược lại còn cười lạnh tiếng.

      thanh lớn nhưng mà cũng phải là rất . Hốc mắt An Thục viên đỏ ửng, dáng vẻ như vô cùng ủy khuất.

      "Qúy phi nương nương tin tần thiếp sao? Tần thiếp làm chuyện như vậy." Dáng vẻ lúc nào cũng có thể khóc.

      Tịch Nguyệt thích nữ tử nhu nhược như vậy, so với Phương Từ ngoan độc An Thục viện với dáng vẻ vừa thấy thương này lại càng khiến cho nàng chán ghét.

      "Ngươi như vậy, ngược lại, là bản cung bắt nạt ngươi rồi?"

      Giọng của Tịch Nguyệt hơi lạnh lẽo.

      Người khác thấy nàng như vậy đều giật mình, trước kia, Thẩm Qúy phi như vậy.

      tại, thực là ỷ sủng mà kiêu sao?

      ---

      (Qúy phi nương nương : Ỷ sủng mà kiêu sao? Bản cung được sủng, bản cung kiêu ngạo ...)
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :