1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10. Mới vào cung, phồn hoa rực rỡ

      Mùa thu, năm Cảnh Dụ thứ tư.

      năm này, Nam Thấm quốc nghênh đón lần tuyển tú đầu tiên từ Cảnh đế đăng cơ tới nay.

      Thẩm Tịch Nguyệt khéo léo theo phía sau mọi người, thước tha vào cung đình. Lúc này hàng hai nhóm tú nữ đều cúi đầu rũ mắt, cũng nhìn nhiều thêm xung quanh, cho dù hoàng cung này phồn hoa, lúc này cũng có quan hệ gì với các nàng. Tất cả mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

      Thái giá dẫn đầu mang mọi người đến chỗ trống trải, tuân theo chỉ thị, hàng hàng đứng ngay ngắn.

      Đợi mọi người đứng ngay ngắn, chỉ thấy thái giám lớn tuổi đứng phía trước, phát biểu lớn tiếng: “Bản triều tuyển tú, chính là vì phong phú hậu cung hoàng thượng, nhiều thêm hậu duệ (con cháu) hoàng tộc. Hễ là tú nữ đợi tuyển, phải là huyết thống thuần quan viên và thân thích Chính Thất Phẩm trở lên. Coi trọng xuất thân cao quý, thân thể cũng phải cân xứng, dung nhan xuất chúng, chỉ có như vậy, mới có tư cách vì hoàng thất khai chi tán diệp (chỉ việc sinh con nối dõi, con đàn cháu đống). Cho nên, từ giờ khắc này bắt đầu, mọi người phải nghe theo chỉ thị của chúng ta an bài (sắp xếp), đếm từ số tiếp nhận thẩm định, đựơc dị nghị.”

      Thẩm Tịch Nguyệt thành đứng trong đám tú nữ, đầu hơi cúi xuống, chờ đợi bước kiểm tra kế tiếp.

      Mà sau khi kiểm tra còn lại bao gồm các phương diện, bao gồm ngũ quan, thân thể, thanh, giọng , chân dài, bởi vì sau tuyển rất nhiều cung nữ, bước này chỉ là sàng lọc lượng lớn ban đầu.

      Cũng chính vì bước kiểm tra nghiêm khắc này, có thể có hai phần ba người bị tuyển chọn xuống, sau đó còn lại, mới có quyền lợi tiếp tục bứơc tuyển chọn tiếp theo.

      Sau khi thông qua sơ tuyển, nhóm tú nữ đựơc an bài chờ ở nơi trống, bước tiếp theo còn có thi vòng hai.

      Lúc này cũng có nhiều quy củ như vậy, nhóm tú nữ tự mình tìm hiểu tiểu thư mỗi nhà, tốp năm tốp ba đứng cùng nhau tán gẫu.

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn chút mọi nơi, vốn nên là những người đó, tất cả.

      Trần Vũ Lan tới gần Tịch Nguyệt, nhu tình tựa thuỷ (tình cảm dịu dàng như nước): “Biểu tỷ.”

      Trong những người này, Thẩm Tịch Nguyệt vốn quen biết ngược lại nhiều lắm, chẳng qua kiếp trước từng trải qua, nàng tự nhiên là biết rất ràng với đủ loại người.

      Đương triều đệ nhất mỹ nhân thiên kim nhà Chu đại nhân Chu Vũ Ngưng, nhị tiểu thư Phó tướng gia Phó Cẩn Dao, thế gia tiểu thư Liên gia, cầm nghệ (tài đánh đàn) trác tuyệt Liên Tú Vân. Cho là ba vị này xuất sắc trong đợt tú nữ này.

      “Vũ Lan hôm nay đẹp quá.” Toàn thân Trần Vũ Lan mặc váy tơ tằm xanh như hồ nước, trang sức mái tóc lại là trâm hoa xanh ngọc, tuy là màu sắc khác nhau, mà lại là cùng hệ màu, hiển nhiên nàng cũng biết được ưu thế của chính mình, hôm nay nhìn đúng là dịu dàng.

      “Biểu tỷ phải cũng giống như vậy.” Trần Vũ Lan lôi kéo tay nàng tới chỗ bóng cây.

      “Y phục này của biểu tỷ nhìn dầy cộm nặng nề, chúng ta đến bên này mát hơn.”

      Những tú nữ này thông qua sơ tuyển, cũng chỉ có hai ba người mặc gấm vóc bảo thủ.

      Trần Vũ Lan tinh tế đánh giá người biểu tỷ này của chính mình, mặc toàn thân hồng quần đỏ, cổ áo chỉ vài hoa lài nho màu sáng, hai búi tóc quấn lên, đồ trang sức còn lại là giống với thường ngày, trâm vàng, cả người có vẻ hơi tầm thường.

      Chẳng qua tuy là tầm thường, ngược lại cũng bắt mắt.

      Trần Vũ Lan ra là có chút khó hiểu, ra cách ăn mặt lần này của Thẩm Tịch Nguyệt, khác biệt so với trước kia đúng là phải đặc biệt lớn. Hơn nữa biết có phải có quan hệ với trang điểm sắc mặt hay , mắt phượng khí thế quyến rũ của nàng cũng cánh mà bay, trở thành, còn lại là phần có chút ngây thơ chưa thoát khỏi linh lung (nhanh nhẹn, hoạt bát).

      Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, Trần Vũ Lan có chút cao hứng, nàng ta cho rằng, như vậy cơ hội nàng lạc tuyển lớn.

      Thẩm Tịch Nguyệt lướt qua biểu tình của Trần Vũ Lan, là cười đến rực rỡ mấy phần.

      Nghĩ đến Vũ Lan cho rằng nàng đựơc chọn . Điện này là vòng tuyển chọn quan trọng. Có tú nữ mặc bộ áo trắng đẹp đẽ động lòng người, giống như Liên Tú Vân. Có tú nữ mặc quần áo màu vàng loá mắt, giống như Chu Vũ Ngưng. Còn có cách ăn mặc thanh lệ kia Phó Cẩn Dao.

      Cái dạng gì cũng có, chẳng qua loại này của nàng ngược lại ít. Cho dù muốn chói mắt chút, cũng có rất ít người lựa chọn đỏ hồng.

      phải được, chỉ có thể , hơi lộ vẻ quê mùa.

      Mà hồng đỏ phối với trâm vàng, càng quá mức.

      Có tú nữ cảm thấy trời nóng nực lợi hại, liền đến trong cái đình cách đó xa ngồi xuống, nhìn bộ tơ tằm của tú nữ ngồi xuống, Tịch Nguyệt thầm lắc đầu.

      Sau khi Vũ Lan lôi nàng qua tán gẫu với tú nữ khác, Tịch Nguyệt cũng tính, cứ như vậy nhìn mấy người chuyện phiếm.

      Mà trong đó cũng có tiểu thư thứ xuất Bạch gia, Bạch Tiểu Điệp, chẳng qua lúc này sắc mặt nàng xem ra tốt lắm. Cũng hiểu là vì khẩn trương, hay là vì muốn bị chọn trúng.

      Mà con vợ cả đại tiểu thư Bạch gia Bạch Du Nhiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, khiến cho sắc mặt nàng ta tái nhợt.

      Tịch Nguyệt biết, sau Bạch Du Nhiên này trúng tuyển rồi. Tuy là cũng có chỉ bảo thầm kín với nàng, chẳng qua mặt mũi cũng có trở ngại.

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, rất lâu cũng thấy có thái giám qua sắp xếp các nàng tiến hành bước tiếp theo sau tuyển chọn, có vài nữ tử thấp thỏm nóng nảy liền vội vàng lên.

      Ngay cả Trần Vũ Lan cũng hơi sốt ruột, chẳng qua nàng ngược lại giống mấy người nữ tử khác oán trách ra ngoài như vậy.

      Thấy trong miệng vài người oán trách, Vũ Lan bĩu môi, có chút khinh thường.

      Tịch Nguyệt thấy vậy cảm giác thú vị.

      ra ngoài miệng, đúng là nhất định dù cho tình. chừng, nghĩ giả bộ đóng miệng chừng mực, tâm vô thành phủ ( tinh tế, lòng dạ trong sáng).

      Lại biết, lần này đúng là ai thấy ngươi tinh tế. Làm sao thái hậu có thể cho phép người có quy củ.

      Bên cạnh đến tiểu thái giám biết vâng lời kia, phải là Tiểu Đức Tử bên cạnh thái hậu.

      Tuy là nhìn tuổi, nhưng dù lộ vẻ trẻ tuổi, ra, hơn hai mươi, cũng hầu hạ bên cạnh thái hậu mười mấy năm, là nhị đẳng thái giám bên cạnh thái hậu, cũng là người đắc lực.

      Nghĩ tới ở đây, chính là quan sát lời và việc làm của các tú nữ.

      nhiều lát, ánh mắt Tịch Nguyệt đảo qua, dĩ nhiên thấy Tiểu Đức Tử lặng lẽ rời khỏi, biết được đây là bắt đầu.

      Quả nhiên, mất lúc, thân cẩm y Đại thái giám mang theo tám vị tiểu thái giám qua đây. Người này đúng là tổng quản thái giám, người đắc lực bên cạnh hoàng đế Đại thái giám Lai Hỉ.

      Hắng giọng cái, ông hơi lớn tiếng: “Hoàng thượng có chỉ, năm người tổ, gọi tên lên, theo sau mấy vị công công sau người ta, đến cửa điện chân tuyển. đọc đến tên, còn chờ như vậy.”

      Các vị tú nữ hơi khẽ chào: “Tuân ý chỉ bệ hạ.”

      Lai Hỉ cũng nhìn thẳng các vị tú nữ, cầm sổ lên mắt nhìn nơi khác.

      Mất lúc, trong viện này ít nữa tú nữ, năm người tổ, lần này xem như bốn mươi người.

      Thẩm Tịch Nguyệt hề trong phạm vi này, nàng biết, danh sách này là căn cứ quan giai (cấp bậc quan lại) trong nhà quan viên mà định. Như vậy cũng kỳ lạ, vài người đứng đầu này, dĩ nhiên đều rời khỏi.

      Ngược lại vòng các nàng này đều có rời khỏi, có lẽ cũng là. Con nhà cao cửa rộng kết giao này, bình thường cũng là hạng người có gia thế tương đương.

      Tự nhiên các nàng cũng là như thế.

      lúc lâu sau, liền nghe có nhiều tiếng khóc của con , có lẽ là bị ban thưởng hoa lạc tuyển rồi.

      Mọi người lại đợi chút thời gian, tú nữ còn lại cũng giống như nhóm tú nữ đầu tiên, là cùng nhau rời khỏi, ngược lại là vị công công trở lại, dựa theo danh sách gọi người, nhưng lại có năm vị theo rời khỏi. Vòng vòng lại.

      Lập tức chỉ hơn 25 người, mà tỷ muội Bạch gia đều rời khỏi, rốt cục Thẩm Tịch Nguyệt bị gọi vào.

      Nàng và Trần Vũ Lan là cùng nhóm.

      Năm người theo công công dẫn đầu, quy củ rời khỏi viện, đại điện chân tuyển và viện này còn có khoảng cách.

      Mấy người đều nhìn chớp mắt.

      Mấy người bị an trí (thu xếp) ở viện khác, nhưng cũng phải hai ba chuyện phiếm, ngược lại đều quy củ đứng sau người công công, lẳng lẳng chờ đợi.

      Cái gọi là điện tuyển chọn, cũng phải là tiến vào trong điện, mà là năm người đứng ở cửa đại điện, chờ đợi hoàng thượng bắt đầu nhìn.

      Mấy người đứng lại, quy củ vung khăn hành lễ.

      “Thần nữ cung chúc hoàng thượng thái hậu vạn phúc kim an.”

      “Đều đứng lên hết .” Mấy người đều hơi cúi đầu, dựa vào lời nghe theo.

      Cũng như ngày cũ, hoàng thượng và thái hậu chia nhau hỏi mấy vấn đề, Trần Vũ Lan trả lời rất tốt, đựơc ban thưởng túi hương giữ lại.

      Kỳ yết kiến này cũng có cách thức.

      Cũng là năm nữ, phía trước trúng cử, phía sau khó tránh khỏi sinh ra lòng uể oải, trừ phi cực kỳ xuất sắc, nếu cơ hội đựơc giữ lại cũng lớn.

      Mà Tịch Nguyệt và Vũ Lan cách nhau người.

      Nàng này cũng bởi vì xuất sắc, thẻ bài bị đặt xuống, ban thưởng hoa.

      “Từ con Ngũ phẩm Hàn Lâm viện thị tộc Thẩm Thư Văn Thẩm Tịch Nguyệt, mười ba tuổi …” lão thái giám đứng đầu dưới hoàng đế kêu to đến.

      “Thần nữ khấu kiến hoàng thượng thái hậu, nguyện hoàng thượng thái hậu vạn phúc kim an.”

      “Ngẩnh đầu lên.”

      Thẩm Tịch Nguyệt ngẩnh đầu lên, hai má phấn nộn phối với trâm vàng ngược lại làm cho người ta nhìn có vài phần buồn cười.

      Ánh mắt thái hậu lại rơi y phục và hoa văn y phục của nàng.

      “Biết được những thứ gì?” thanh hoàng đế mát lạnh. nhận ra đựơc có hài lòng hay đối với dung mạo này.

      “Thần nữ đều có chỗ đọc lướt qua, chẳng qua cũng tinh xảo.”

      Hoàng thượng gì, ngựơc lại thái hậu gật đầu, bà thích như vậy.

      “Nhìn y phục này của ngươi có chút độc đáo, ngược lại khác biệt với tú nữ khác.”

      Tịch Nguyệt vui mừng nhướng mày: “Bẩm thái hậu, mặc dù y phục này phải nơi chính tay thần nữ thêu, song nhưng là bản thân thần nữ lựa chọn hoa văn màu sắc.”

      Lúc này, Cảnh đế bật cười, nghe thanh của nàng, còn có chút đắc ý, chẳng lẽ nàng tự cho rằng bản thân mình lựa chọn chính xác?

      Kỳ Cảnh đế ý định của thái hậu.

      “A..? Vậy ngươi chút, vì sao muốn chọn màu sắc và kiểu hoa này.” Thái hậu hỏi.

      “Bẩm thái hậu, thần nữ cảm thấy như vậy có vẻ quý khí chói mắt.”

      Thái hậu nghe như vậy, ngược lại nở nụ cười, lại nhìn kỹ trâm vàng kia đầu của nàng.

      Bộ trang phục này, cùng hai má của nàng hề xứng đôi.

      Cảnh đế thấy thái hậu có chút cao hứng, trái lại có lẽ này cũng có thể giải buồn bực cho thái hậu, chính mình cũng cảm thấy nàng có chút thú vị, hạ quyết định.

      Chẳng qua trước đó, vẫn lại hỏi: “Hôm này ngươi mặc, trong nhà cũng có đề nghị cái gì cho ngươi?”

      “Hồi hoàng thượng, thần nữ vẫn luôn mặc như vậy. Người trong nhà cũng cảm thấy rất tốt.”

      Vẻ mặt thái hậu tươi cười hướng Cảnh đế gật đầu.

      “Đứng lên .” Cảnh đế gật đầu.

      “Từ con Ngũ phẩm Hàn lâm viện thị tộc Thẩm Văn Thư Thẩm Tịch Nguyệt, lưu thẻ bài, ban thưởng túi hương…” Thấy hoàng thượng gật đầu, lão thái giám kêu to lần nữa.

      Sau khi Tịch Nguyệt trúng tuyển vẫn giương khóe miệng, nhìn thái hậu cười lắc đầu.

      Thấy thái hậu có hứng thú đối với Thẩm Tịch Nguyệt, hoàng thượng cũng khỏi lại nhìn thêm vài lần.

      Tịch Nguyệt là hớn hở ra mặt.
      Last edited by a moderator: 15/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11: Phong Thường tại, Thẩm gia vui mừng
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      trúng tuyển tú nữ thẳng theo đường cũ quay trở về, mà trong lúc tuyển tú nữ cần mình ngồi đợi trong đình, đợi tất cả mọi người đều thẩm định tuyển xong, lại lần lượt rời .

      Nhóm các nàng chỉ có Vũ Lan với Tịch Nguyệt trúng tuyển, hai người khéo léo theo công công dẫn đến đình để nghỉ ngơi.

      Trừ những thứ này ra ra là cũng được chọn trúng người, Bạch Tiểu Điệp vậy mà cũng trong đó, đây hoàn toàn khiến Thẩm Tịch Nguyệt kinh ngạc, chỉ là nàng ngược lại cũng biểu ra ngoài.

      việc, phát sinh biến hóa thôi.

      Mà Bạch gia trưởng tiểu thư Bạch Du Nhiên còn cách xa nàng, trừ Bạch gia, cũng có hai tỷ muội đồng thời trúng tuyển.

      Chỉ là Thẩm Tịch Nguyệt vào ra khiến rất nhiều người liếc mắt, trang điểm của nàng hôm nay, vốn bị mọi người trong lòng thầm nhận định thể nào trúng tuyển, ai cũng ngờ tới, nàng rốt cuộc cũng trúng tuyển.

      Tịch Nguyệt đếm nhẩm trong lòng, trong cái đình này có 19 tú nữ rồi.

      Vị trí của nàng vốn là sau chỗ dựa, nghĩ cho dù có trúng tuyển mới, cũng nhiều.

      Quả nhiên, đến sau khi kết thúc, cũng chỉ thêm hai người, như vậy xem ra, lần trúng tuyển tú nữ này tổng cộng có hai mươi mốt người.

      đến lúc, thái giám Phó Tổng Quản Lai Phúc dẫn đầu đội tiểu thái giám chạy tới, cho các vị tú nữ thỉnh an.

      Lúc sau mở miệng: "Hôm nay thẩm định tuyển tú hoàn tất, các vị chính là người xuất sắc trong tuyển tú năm nay, sau đó Tạp Gia sắp xếp ma ma giáo dưỡng đến quý phủ. Sau mười ngày. Các vị tiểu chủ tĩnh hậu thánh chỉ."

      "Tạ ơn công công."

      Tịch Nguyệt vẫn luôn khéo léo đứng sau lưng mọi người, trong những người này, thực, gia thế kém hơn nàng, cũng chỉ có hai người. Nàng xếp hàng ghi danh cũng ở phía sau.

      Mọi người chậm rãi vào cửa cung, nơi này hàng xe ngựa dừng sẵn. Những người này đều là người làm buổi sáng đưa tiểu thư nhà mình tuyển tú.

      Tịch Nguyệt ngoan ngoãn theo sau, nhìn những vị tiểu thư phía trước từng người lên xe rời .

      Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng trung thành đứng chờ bên, có giống gia nhân người ta líu ra líu ríu.

      Lan Nhi nha hoàn của Vũ Lan sớm chạy vội đến bên cạnh Vũ Lan rồi.

      Cáo biệt nàng xong, Tịch Nguyệt lên xe ngựa nhà mình.

      Các nàng đều hiểu, có ra ngoài trước, có nghĩa là tiểu thư nhà mình trúng tuyển rồi.

      Hai người ra là khó nén kích động, nhưng mà nghĩ đến lúc trước tiểu thư dạy bảo, hai người cố gắng trấn định.

      Trở về phủ, chỉ thấy tất cả mọi người trong nhà đều đợi ở cửa.

      Xe ngựa Tịch Nguyệt tới, Thẩm gia già trẻ vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

      Đỡ mọi người dậy, Tịch Nguyệt theo đông đảo trưởng bối trong nhà tới đại đường.

      Có thể nhìn ra được, tất cả mọi người đều hân hoan vui mừng.

      Thậm chí ngay cả Nhị phu nhân bình thường quan tâm tới Thẩm Tịch Nguyệt cũng mặt vui vẻ, thân thiện cực kỳ.

      "Được lắm, được lắm, ta biết ngay nha đầu con được mà." Lão phu nhân lôi kéo Tịch Nguyệt buông tay.

      Tịch Nguyệt tuyển tú ngày, cũng có chút mỏi mệt, lão phu nhân thấy thế liền đuổi tất cả mọi người, kéo Tịch Nguyệt lên sạp, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người lão phu nhân, Thẩm phụ, Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Mệt ?"

      "Ưm, ngày cũng chưa uống nước ăn cái gì."

      Lão phu nhân nhìn nàng chu miệng, có chút đau lòng: "Ta dặn dò người làm rồi, lát nữa dọn cơm."

      Lại đánh giá cách ăn mặc này người nàng: "Ngươi cũng mệt mỏi, lát nữa ăn cơm xong tắm cái, thay bộ y phục rồi nghỉ ngơi."

      Lúc trước lão phu nhân ra quá coi trọng cách ăn mặc trang điểm của nàng như thế, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt khăng khăng, ngược lại nghĩ tới, cũng ảnh hưởng nàng.

      Nhìn thấu ý tứ của lão phu nhân, Tịch Nguyệt cũng giấu giếm, hướng về phía tổ mẫu và phụ thân mở lời: " ra , con là cố ý mặc như vậy."

      Thẩm phụ nhíu mày.

      Lão phu nhân dĩ nhiên là biết nàng là cố ý, nhưng lại biết thâm ý.

      "Điều này cũng phải cảm tạ tổ mẫu, chính là bởi vì tổ mẫu vì con tìm Vu ma ma già như vậy, con mới có thể lợi dụng điểm này. Người có thể biết, Thái hậu Vu ma ma lúc còn là quý phi, từng phục vụ qua quý phi trong cung. Ban đầu lúc Thái hậu tuyển tú, chính là mặc thân màu đỏ hồng như vậy, đầu cài trang sức hoa nhài. Nhưng sau này ngược lại còn nghe Thái hậu mặc như vậy, con nghĩ, trong đó nhất định là có nội tình gì đó. Chỉ là lão nhân gia đến vị trí hôm nay, cho dù là có nội tình gì, sợ là cũng theo gió mà trôi qua thôi. Con dĩ nhiên là thể hoàn toàn rập khuôn, thế này phải rất tốt sao? Cũng cố ý. Dù là hoàng thượng đa nghi có chút hoài nghi, con cũng sợ, lúc trước phải là nhà ta cũng thường mặc màu đỏ hồng này sao?"

      ngờ rằng Tịch Nguyệt này ý tứ kín đáo như vậy, lão phu nhân sững sờ.

      "Con sắp đặt từ trước?" Thẩm phụ đặt ly trà xuống.

      Tịch Nguyệt mỉm cười: "Chưa tới sắp đặt thôi. Nếu như mà con còn là tiểu bạch thỏ, như vậy sau khi vào cung sợ là bị người khác ăn sống nuốt tươi. Luôn luôn bước nghĩ ba bước thôi."

      "Nguyệt nhi trưởng thành rồi." Thẩm phụ hơi xúc động.

      Thẩm Tịch Nguyệt rất ít thấy dáng vẻ như vậy của phụ thân, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân đối với bọn họ cực kỳ lạnh nhạt.

      "Hôm đó phụ thân chắc là nghe thấy con với ca ca chuyện."

      Thẩm phụ cũng do dự, gật đầu.

      "Như vậy cũng cần con khai báo nhiều nữa, phụ thân làm quan nhiều năm, có số việc, hiển nhiên hiểu hơn Tịch Nguyệt. Nhưng có chuyện, con vẫn muốn căn dặn phụ thân chút."

      Thẩm phụ thoáng ra hiệu, Thẩm Tịch Nguyệt tiếp tục: "Cho dù mọi người nghe được con là bộ dạng gì, con trong cung là như thế nào. Cũng nên hỏi nhiều, cũng cần dính vào sâu. Mọi người phải tin tưởng, dù là con thể tự vệ, con cũng tuyệt hại Thẩm gia."

      "Con. . . . . ." Thẩm phụ nhìn mắt Thẩm Tịch Nguyệt muốn cái gì, chỉ là cuối cùng lại thở dài tiếng, cũng gì.

      "Con gò bó mọi người ở Thẩm gia."

      "Vậy tốt."

      Buổi tối hôm đó, ma ma giáo dưỡng tới rồi, Tịch Nguyệt nhu thuận thỉnh an, có thể được trong cung phái ra làm ma ma giáo dưỡng, dĩ nhiên là đơn giản, nhìn ra hỉ nộ. Thẩm Tịch Nguyệt biết sau lưng ma ma này có người hay , chỉ là nàng cứ theo dáng vẻ bình thường của mình học tập.

      Cũng đặc biệt xuất sắc, cũng quá vụng về.

      ***

      Hoàng cung.

      Thái hậu cùng Cảnh đế Nghiêm Triệt tán gẫu việc nhà.

      Cảnh đế Nghiêm Triệt này lúc mới đăng cơ trừ hoàng hậu bên cạnh, chỉ có tám người hầu hạ. Mà hoàng hậu tạ thế, cũng có tổng tuyển, ngược lại là để con Tống đại tướng quân Tống thị nhấc lên vị trí Hiền phi. Mà con Triệu Thái Phó Triệu thị nhấc lên Đức Phi.

      Trừ hai vị này, còn lại sáu vị cũng theo thường lệ phong thưởng.

      Thái hậu dĩ nhiên là thích xem con trai mình khai chi tán diệp.

      Lần này xem như chọn 21 vị tú nữ, Thái hậu cực kỳ vui mừng, đứa con trai này của bà quá tự gò bó, cũng quá nặng nữ sắc. Bây giờ hậu cung đầy đủ, bao giờ cũng tốt.

      "Lúc chiều trẫm sai Lai Phúc đem danh sách tới cho mẫu hậu, người cảm thấy sắp xếp như vậy thỏa đáng chưa?"

      Gật đầu: "Ai gia xem qua rồi, có người, ai gia nghĩ nhấc chút phần vị, cái khác, cứ theo ý hoàng thượng ."

      Cảnh đế nhíu mày. Ngài đoán được mẫu hậu muốn người nào.

      "Khuê nữ Thẩm gia này, Thẩm Tịch Nguyệt, từ Chính Bát Phẩm uyển thị nhấc lên thứ Thất Phẩm thường tại ."

      "Theo ý mẫu thân. Nhi thần có chuyện hiểu, hôm qua vốn muốn hỏi mẫu hậu, biết mẫu hậu vì sao đối với Thẩm Tịch Nguyệt này có hảo cảm như vậy?" Cảnh đế chính là ruột rà của Thái hậu, hai người đương nhiên rất thân thiết.

      Thái hậu ngắm nhìn cây hoa nhài trong cung, nghĩ lâu: "Năm đó ai gia tuyển tú, trong nhà mẹ cả thích, cố ý tính kế, ai gia cũng là mặc thân màu đỏ hồng như vậy, lúc đó thế nhưng gây ra ít chuyện cười, thiếu chút nữa được tuyển chọn. Nhiều năm như vậy, ai gia chưa từng mặc lại màu đỏ đó, chính là suy nghĩ chút ngày đó, cũng nghĩ đến hôm qua nhìn thấy nàng, mới đột nhiên phát , mình cũng sớm buông xuống rồi."

      "Hẳn là như vậy. trách được mẫu hậu cực kỳ chú ý phục sức của nàng."

      ra lúc ấy thấy được Thái hậu có hứng thú đối với y phục của Thẩm Tịch Nguyệt, người này từ trước đến giờ thích nắm giữ mọi chuyện, lập tức liền sắp xếp nội vệ bên mình điều tra Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng chỉ có điều cũng biết, nàng thường ngày cũng rất thích màu sắc tươi sáng, như vậy xem ra, nàng ngược lại cũng phải là cố ý.

      "Ngược lại nàng là nương thú vị."

      "Vậy theo ý mẫu hậu, phong thứ vị Thất Phẩm thường tại. Chỉ là Thẩm nương này thế nhưng giống với bức họa lắm, trong bức họa nàng có đôi mắt phượng, nhưng ngược lại thực tế cũng nổi bật." Lúc trước Hoàng Thượng cũng xem qua toàn bộ bức họa tú nữ rồi.

      "Trang điểm mắt. Nàng vẽ trang điểm mắt." Cho dù tuổi Thái hậu ít, nhưng đối với những chuyện trang điểm cách ăn mặc này cũng là thích, bà làm sao nhìn ra Thẩm Tịch Nguyệt vẽ trang điểm mắt hơi kỳ quái.

      Nghĩ đến, Thẩm nương này cũng là người có tâm tư.

      "Đôi mắt phượng này của nàng ngược lại quyến rũ, lời đồn bên ngoài ai gia thích quyến rũ, e là nàng chính là vì lẩn tránh điểm này thôi." ra bà đúng là thích quyến rũ. Nhưng nay trong cung này chỉ có tám người hầu hạ hoàng thượng, bà làm sao có thể yên tâm. Hoàng gia này vẫn là muốn phồn vinh, con cháu đầy đàn mới đúng.

      Có thể bị bọn họ nhìn ra chút mọn, là có thể dễ dàng tha thứ.

      Thái hậu cũng là trong hậu cung nhiều năm, nhìn quần áo người Thẩm Tịch Nguyệt lúc ấy có cảm giác, sau này cũng có chút hoài nghi, chỉ có điều nếu Hoàng Thượng cái gì cũng , như vậy bà liền hiểu , đây phải là cố ý gây nên.

      ***

      Trong tình hình chung, các tú nữ sau khi tuyển tú ba đến năm ngày có người đến tuyên đọc thánh chỉ, mà lần này cũng ngoại lệ.

      Mọi người Thẩm gia đồng loạt quỳ ở đại sảnh.

      "Tịch Nguyệt Thẩm gia, tú ngoại tuệ trung*, dịu dàng uyển chuyển, đặc biệt phong làm thứ Thất Phẩm thường tại. Khâm thử."

      *tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú xuất sắc, bên trong thông minh nhạy bén

      Vội vàng đút bạc cho công công tuyên đọc thánh chỉ như cũ, mà cũng từ chối, trực tiếp liền ước chừng luôn.

      Từ chối lời mời ở lại của Thẩm gia, vị công công này còn phải lập tức về cung phục chỉ.

      Cung tiễn ra cửa.

      Thẩm Tịch Nguyệt cuối cùng cũng an tâm.

      Mục đích của nàng bước đầu tiên tối thiểu đạt đến.

      Cũng biết các tú nữ khác là phong địa vị gì, có điều những thứ này còn nhiều thời gian.

      Lần này người được chọn nhiều như vậy, nghĩ đến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng là muốn lấp đầy hậu cung.

      Mọi người Thẩm gia vui mừng hết mức, thứ Thất Phẩm rất tốt. Phải biết, tú nữ trong cung này, chỗ nào phải bắt đầu từ phẩm vị thấp. Bình thường tất cả đều là chừng Thất Phẩm Bát Phẩm mà lên.

      Cẩm Tâm biết có thể cùng với tiểu thư nhập cung, trong lòng xúc động, chỉ có điều nàng cũng phải là tiểu nữ tỳ đơn giản, dù là trong lòng kích động, mặt cũng lộ .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12: Người mới người cũ, bắt đầu vào cung.

      Editor: Thơ

      Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đến ngày nhập cung.

      Mọi người của Thẩm gia chuẩn bị tốt mọi thứ cho Thẩm Tịch Nguyệt, người cùng vào cung với nàng phải ai khác mà chính là người mà Tịch Nguyệt chọn từ lâu, Cẩm Tâm. Còn Cẩm Linh được đưa tới chỗ của Thẩm Nhất Nhất.

      Vài chục năm trước, tú nữ khi nhập cung có thể tùy ý đem theo thị nữ của mình vào, các đại cung nữ tất nhiên cũng là người trung thành nhất với mình, về sau lại xảy ra số chuyện khiến cho Hoàng Đế vô cùng vui cho nên từ đó về sau số lượng thị nữ vào cung đều được quy định ràng.

      May mắn cuối cùng nàng là Thường Tại, nếu lại giống như kiếp trước, độc vào cung.

      Người mà người khác an bài cho ngươi, nếu như ngươi dùng tốt chính là phiền toái lớn.

      Thẩm Tịch Nguyệt tạm biệt người thân, từ xe ngựa chậm rãi nhìn về phía tấm biển to lớn trước cửa lớn của Thẩm gia, hốc mắt rưng rưng nhưng núm đồng tiền lại như hoa.

      Hai mươi mốt vị tú nữ trúng tuyển cùng nhau tiến cung vào ngày hôm nay, tất nhiên an bài chỗ ở cũng là theo phẩm cấp lớn của mỗi vị tú nữ.

      Công công quản ở phía trước, vừa vừa giảng giải cho Thẩm Tịch Nguyệt.

      "Thứ Thất phẩm Thẩm Thường Tại, Hoàng Thượng ban thưởng cho người ở tại Thiên điện của Sương Mai Điện. Chủ điện của Sương Mai Điện này là An Tiệp Dư. Cung nữ của người ngoại trừ đại cung nữ Cẩm Tâm nương Phủ Nội Vụ trong cung đưa nhóm cung nữ, thái giám tới cho người chọn lựa. Số lượng cung nữ và thái giám quy định của người là bốn đại cung nữ, hai đại thái giám, bốn cung nữ nhị đẳng, hai thái giám nhị đẳng."

      "Cảm ơn công công chỉ điểm." Cẩm Tâm hiểu ý của Thẩm Tịch Nguyệt, nhanh lấy cái túi gấm đưa cho công công quản .

      Công công quản thầm ước lượng sức nặng, dường như là rất vừa lòng.

      Lại nhiều lời hơn chút: " nay người vào Sương Mại Điện, nên vội vàng về Thiên điện mà nên tới thỉnh an Tiệp Dư nương nương trước. An Tiệp Dư này tuy là người lãnh ngạo nhưng mà thuận theo nàng, kính trọng nàng nàng cũng gây khó dễ cho người."

      "Thực đa tạ công công." Vẻ mặt Tịch Nguyệt cảm kích .

      Thời điểm kiếp trước, tuy rằng nàng cũng tặng túi gấm nhưng mà vẫn có chút kiêu ngạo, hẳn là khi đó người ta cũng vui cho nên công công quản cũng nhắc nàng những điều này. Tuy rằng chính nàng cũng nghĩ rằng nên bái kiến chủ điện trước.

      Kiếp trước vị công công quản kia cũng nhân cơ hội gây khó dễ cho nàng mấy lần, hẳn là do nàng hiểu chuyện. Nếu như đều là cho tiền, vì sao thể làm những đồng tiền này có hiệu quả lớn nhất chứ? diendanlequydon_anhtho

      Bước vào Sương Mai Điện, Tịch Nguyệt quy củ đứng chờ ở cửa.

      Dường như và do Tịch Nguyệt mới vào cung cho nên An Tiệp Dư này cũng khiến nàng khó xử, lập tức cho gọi nàng vào trong.

      Tịch Nguyệt vừa vào cửa liền đánh giá vị An Tiệp Dư này chút, cũng giống như kiếp trước. An Tiệp Dư này là người cũ bên cạnh Hoàng Thượng, năm nay hai mươi mốt tuổi, lớn hơn Tịch Nguyệt bảy tuổi.

      Gương mặt của nàng cũng phải là vô cùng tinh xảo nhưng mà trán lại vẽ đóa hoa đào quyến rũ. thân váy dài màu thủy lam, ngồi thẳng đứng ở vị trí chủ vị, thắt lưng siết chặt, thoạt nhìn đến vòng tay.

      Thấy Thẩm Tịch Nguyệt hơi hơi cúi người thỉnh an, nàng ta cần thận đánh giá Tịch Nguyệt.

      So với nàng ta Thẩm Tịch Nguyệt làm tốt hai chữ quyến rũ hơn.

      Lúc trước, thời điểm tuyển tú, nàng ta có cơ hội tới xem, nghe ba người nổi danh nhất là Phó Cẩn Dao, Chu Vũ Ngưng, Liên Tú Vân. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Thẩm Tịch Nguyệt này cũng là người vô cùng xinh đẹp, tuổi còn đôi mắt quyến rũ như vậy.

      Nghĩ đến nhan sắc như vậy còn vừa măt Hoàng Thượng ba người kia phải tuyệt sắc như thế nào.

      An Tiệp Dư gọi đứng dậy, Tịch Nguyệt cũng vẫn thành thực cúi người ở đó, tức giận, cũng nóng nảy.

      "Đứng dậy ! Muội muội là xinh đẹp, khiến cho tỷ tỷ nhìn tới ngây người." Nàng ta vuốt ve ly trà tay, cười giống như đeo tấm mặt nạ.

      "Đa tạ An Tiệp Dư khích lệ." Phản ứng của Thẩm Tịch Nguyệt khiến cho An Tiệp Dư hơi giật mình nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

      Xem ra, Thẩm Thường Tại này cũng phải là đèn cạn dầu.

      Trong cung này từ trước đến giờ cũng chỉ có tám người các nàng đấu với nhau, nay người mới vào cung, cục diện này phải thay đổi rồi.

      Hai người trò chuyện hàn huyên vài câu, An Tiệp Dư cũng giữ Thẩm Tịch Nguyệt lại lâu, công công quản liền đưa nàng đến Thiên điện.

      Những cung nữ và thái giám được Phủ nội vụ đưa tới đợi Thẩm Tịch Nguyệt.

      Công công quản giới thiệu Thẩm Tịch Nguyệt.

      Mọi người đều quỳ xuống thỉnh an.

      "Từ trái sang phải, ngoài cùng là Đào Nhi, Hạnh Nhi, Lê Nhi, Bình Nhi, Hương Nhi, Quả nhi."

      Nhìn những người này, Tịch Nguyệt cũng hoảng hốt, thực ra nàng rất may mắn, tuy rằng phân vị của nàng có thay đổi nhưng mà người bên cạnh lại thay đổi. A, cũng thể là hoàn toàn thay đổi nhưng mà đa số là đổi.

      Thẩm Tịch Nguyệt ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn qua vài cung nữ và thái giám, cũng gì, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ngón cái, dường như suy nghĩ cái gì.

      Mọi người vẫn cứ quỳ như vậy, dám ngẩng đầu lên, bọn họ đều biết được chủ tử lập uy với bọn họ. ddiendanllequyddonAoA}

      Qua hồi lâu, Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn mấy người: "Bên người ta có bốn đại cung nữ, Cẩm Tâm đương nhiên là trong số đó, mà ba người còn lại..." Nàng hơi ngừng lại, nhìn mọi người, giống như là quan sát biểu tình của những cung nữ kia.

      Giống như tùy ý điểm tên: "Liền chọn Đào Nhi, Hạnh Nhi và Quả Nhi ."

      "Dạ." Mấy người dập đầu.

      "Điều này cũng chứng tỏ vị trí này thay đổi, người hôm nay ta tuyển là những người ta nhìn vừa mắt nhưng mà nếu như để ta biết các ngươi có vấn đề ta xử phạt nương tay. Cho dù ta mới vào cung nhưng mà xử lí vài cung nữ thái giám người khác cũng dị nghị gì. Vào trong cung này của ta nên biết chính mình nên làm việc cho ai. Nếu các ngươi còn có chủ tử khác phía sau các ngươi nên cẩn thận lo lắng chút , đời này có bức tường nào kín gió đâu."

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn mọi người đều có vẻ mặt cẩn thận, cũng thèm để ý, tiếp tục : "Về phần hai đại thái giám, liền chọn Tiểu Văn Tử và Tiểu Đặng Tử ."

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn như tùy ý chọn bừa nhưng thực ra cũng cẩn trong suy nghĩ phen.

      Đuổi những cung nữ, thái giám kia rồi, Thẩm Tịch Nguyệt vào nội thất, bốn đại cung nữ đều theo.

      "Tuy rằng cùng là đại cung nữ những cũng có phân công riêng, nội thất này, để cho Cẩm Tâm và Hạnh Nhi phụ trách . Đào Nhi, Quả Nhi, các ngươi phụ trách ngoại thất.

      An bài tốt mọi chuyện xong, Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt chải đầu rồi nằm giường, lẳng lặng suy nghĩ những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

      Bạch Tiểu Điệp này cũng vào cung, vừa rồi hỏi thăm nàng biết được phân vị của nàng ta cũng bằng nàng, như vậy rất tốt. Thực ra Thẩm Tịch Nguyệt cũng nghĩ tới dẫm nát Bạch Tiểu Điệp dưới chân hoặc là làm gì nàng ta.

      Nàng ta vào cung, cùng hưởng nam nhân với nàng, như vậy cũng sao cả, chỉ cần nàng ta đừng ở ngoài cung gây tai họa cho ca ca của nàng là tốt rồi.

      Vào cung, người phạm ta ta phạm người, nhưng mà nếu Bạch Tiểu Điệp thành thực vậy nàng cũng khách khí.

      Lần này trong số những tú nữ tiến cung, phân vị cao nhất chính là Phó Cẩn Dao, Thứ Tứ Phẩm Sung Nghi, cũng là người duy nhất có thể đem theo hai tỳ nữ cùng tiến cung. Mà đệ nhất mỹ nhân đương triều Chu Vũ Ngưng lại chỉ được phong làm Chính Lục Phẩm Tần. Nhưng mà tuy là Tần nhưng Hoàng Thượng lại ban thưởng chữ cho nàng ta, Lệ Tần, để hình dung nàng ta thanh lệ xinh đẹp động lòng người. Tài nữ Liên Tú Vân được phong làm Quý Nhân mà đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Du Nhiên được phong làm Tài Tử.

      Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Tịch Nguyệt than , xem ra ngoại trừ nàng và Bạch Tiểu Điệp ra những người khác đều có gì thay đổi.

      Chỉ là biết Bạch Tiểu Điệp có thông đồng với Liên Ngọc Thụ hay .

      Bạch Tiểu Điệp là thứ nữ của Bạch gia nhưng mà lại coi trọng em rể của mẹ cả cũng chính là Nhị công tử của Liên gia Liên Ngọc Thụ. Hai người này thông đồng gian díu với nhau. Liên Ngọc Thụ này cũng chính là Nhị thúc của Liên Tú Vân.

      Lúc trước, Liên Tú Vân ở trong cung tranh đấu thất bại nhưng mà người của Liên gia lại oán hận những người có giao tình tốt với Liên Tú Vân, cảm thấy trong số bọn họ có người hãm hại nàng ta cho nên cũng thường xuyên nhắm vào bọn họ.

      Sau đó lại xảy ra chuyện này, tuy rằng Liên gia ở trong triều được coi là rất có trọng lượng nhưng mà mọi người ai cũng đều gió chiều nào che chiều ấy, cuối cùng cả nhà Thẩm gia bị xử trảm. Nếu phải là lúc đó có Lệ Chiêu Nghi cầu xin kết cục của Thẩm gia chỉ sợ là tru di cửu tộc. lqd.diendan.milky

      Lệ Chiêu Nghi lúc đó đúng là Lệ Tần Chu Vũ Ngưng của tại.

      Có đôi khi, thể mọi chuyện là như thế nào nhưng mà rất nhiều chuyện hợp lại với nhau lại tạo thành kết quả như vậy.

      Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Tịch Nguyệt ngồi bật dậy.

      Chu Vũ Ngưng dù biết khiến Hoàng Thượng thức giận nhưng vẫn muốn cầu xin cho Thẩm gia nhưng mà nàng tự thấy là mình cũng có giao tình gì với Chu Vũ Ngưng.

      Trước khi chết nàng từng gặp Chu Vũ Ngưng, hỏi nàng ta vì sao lại giúp đỡ, Chu Vũ Ngưng lúc đó những gì? Nàng ta : "Ta chỉ muốn làm chút chuyện cho Thẩm gia, đáng tiếc, vẫn thể cứu giúp được nhà các ngươi, ta làm những chuyện này là vì người khác, có liên quan gì đến ngươi."

      Chuyện này làm cho nàng nghi hoặc.

      Mà Liên Tú Vân, người mà ngay từ đầu nàng luôn coi là tỷ muội tốt, nàng cười lạnh, chỉ sợ nàng ta là người đầu tiên muốn đòi mạng của Thẩm gia.

      Liên Tú Vân cũng oan uổng, nàng ta nghĩ rằng hãm hại nàng có thể được Hoàng Thượng thương tiếc, nhưng nàng ta lại biết trong mắt Hoàng Thượng chỉ có giang sơn, thể nào lại thương tiếc nữ tử vô cớ gây như nàng ta.

      Tài nữ, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

      Mà những cung nữ được chọn lần nay, Thẩm Tịch Nguyệt tất nhiên cũng hiểu .

      Vốn dĩ kiếp trước Cẩm Tâm vào cung với nàng, bên người nàng cũng chỉ có vài cung nữ đó, người mà khi nàng sắp chết cũng chịu rời bỏ nàng, cuối cùng táng thân trong biển lửa cùng với nàng chính là Hạnh Nhi.

      Cho nên nàng ta là người nàng tin tưởng.

      Về phần Đào Nhi và Qủa Nhi, trong mười năm ở bên cạnh nàng, hai người đó cũng rất trung thành, tận tâm.

      Theo lí mà , nàng đều tin tưởng bốn người này nhưng mà, trong sinh lần rồi, nàng cũng lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao Bạch Tiểu Điệp còn có thể tiến cung, cho nên nàng vẫn lưu lại chút phòng bị.

      Dù sao, bọn họ cũng giống như Cẩm Tâm.

      Còn về phần đại thái giám. Tiểu Văn Tử trước kia chính là thái giám bên người nàng, Tiểu Văn Tử này vô cùng trung thành. Tiểu Đặng Tử cũng vậy, ta là người của Thái Hậu. Bất luận thế nào hai người này nàng vẫn nên giữ ở bên người, cho dù Tiểu Đặng Tử là người của Thái Hậu.

      So sánh ra vẫn tốt hơn là để hai người khác biết là người của ai ở bên cạnh mình.

      Biết, còn có thể phòng bị tốt.

      Nàng biết, chỉ có nàng, trong cung của mỗi người đều có người của Thái Hậu, cũng có cả người của Hoàng Thượng. Đây là Hoàng tộc.

      Cho dù là thiếp, bọn họ cũng thể hoàn toàn yên tâm.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13: Trang điểm khéo léo, ganh đua sắc đẹp.

      Editor: TinhLinhTuyết

      Ngày đầu tiên vào cung trôi qua.

      Mặc dù hậu cung vô chủ, nhưng mà bọn họ vẫn phải tới Huệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.

      Tịch Nguyệt cũng cảm thấy trong cung có Hoàng hậu an toàn hơn nhiều, ở kiếp trước phải là nàng cũng ôm loại ý nghĩ này sao, thế nhưng kết quả lại phải chịu mấy lần thua thiệt.

      Nàng đứng dậy nhìn chính mình trong gương, mặc dù phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể coi là vượt trội hơn so với dung mạo của nhóm tú nữ đợt này.

      Nàng nhìn về phía gương đồng rồi cong khóe miệng lên, nở nụ cười ngọt ngào.

      Nàng nhàng thầm: "Thân ở trong cung nên bo bo giữ mình làm người trong suốt."

      Cẩm Tâm và Hạnh Nhi nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, sau đó bưng chậu rửa mặt bước vào.

      Hạnh Nhi nhanh tay nhanh chân: "Chủ tử, ngài thích búi tóc kiểu nào?"

      Búi tóc cũng cần phải phối hợp với y phục. Thế nhưng nàng lại biết hôm nay chủ tử muốn mặc cái gì.

      Tịch Nguyệt suy nghĩ chút rồi mở miệng: "Búi cho ta kiểu Lưu Vân Kế ."

      Trái lại, hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt cũng vẽ mắt nhạt để tạo cảm giác mềm mại đáng giống như ngày tuyển tú. Hôm nay, cách ăn mặc và trang điểm của nàng cũng coi như là lộng lẫy.

      bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam làm nổi bật khuôn mặt nhắn vốn dĩ trắng nõn mịn màng nay lại càng thêm xinh đẹp.

      ra với tố chất này của Thẩm Tịch Nguyệt, nếu như nàng trở thành sủng phi đúng là có chút xứng đáng với lợi thế của bản thân. đôi mắt phượng (mắt xếch) thoạt nhìn cực kỳ mê người, hơn nữa vòng eo lại nhắn đầy vòng tay, cộng thêm bộ ngực cao vút.

      Sau khi Thẩm Tịch Nguyệt trang điểm xong, ngay cả Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng nhìn đến ngây người. Trước đây Cẩm Tâm cũng biết tiểu thư nhà mình có dáng vẻ ra sao. Nhưng hôm nay xem ra lúc trang điểm và trang điểm cũng hơn kém nhau quá lớn.

      Thế nhưng Cẩm Tâm cũng là người trung thành, nàng liếc mắt nhìn Hạnh Nhi, thấy Thẩm Tịch Nguyệt chút cử động, cuối cùng đành mở miệng: "Chủ tử, hôm nay phải gặp Thái hậu, chúng ta thế này có phải là quá mức phô trương rồi hay ?"

      Súng bắn chim đầu đàn. Ngay cả Cẩm Tâm cũng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ Thẩm Tịch Nguyệt lại hiểu sao?

      Nàng quay đầu lại nhìn Cẩm Tâm, nở nụ cười xinh đẹp: "Thời thời khắc khắc ta đều luôn phải sẵn sàng, ngày nào đó có thể gặp được Hoàng thượng sao. Được rồi, Cẩm Tâm, muội lưu lại , Hạnh Nhi theo ta tới thỉnh an Thái hậu."

      "Vâng." Hai nha hoàn khẽ cúi người.

      Thẩm Tịch Nguyệt quay sang đánh giá Hạnh Nhi, sau đó hơi nhăn mày rồi nhìn chung quanh: "Ừm, muội đổi bộ đồ khác . Nhìn bộ đồ này có phần hơi cũ, ta thích. Chúng ta cần phải ăn mặc xinh đẹp. Cẩm Tâm, muội lấy bộ váy màu xanh nhạt của muội đưa cho Hạnh Nhi ."

      Hạnh Nhi khôn khéo nhận y phục rồi quay về phòng thay đồ.

      Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.

      "Về sau ta thường xuyên dẫn muội ra cửa, nhưng là muội phải biết, muội là đại cung nữ quan trọng bên cạnh ta. Muội nhất định phải canh giữ Lục Phúc Điện này cho tốt. Lúc ta có ở đây muội phải coi chừng mọi người cẩn thận. Dù sao chúng ta cũng chưa biết được ở trong cung ai mới là người lòng với chúng ta. Chúng ta thể để cho người khác thừa cơ chiếm lợi."

      Lục Phúc Điện là Thiên Điện của Sương Mai Điện.

      Cẩm Tâm là người thông minh, nàng lập tức hiểu ý của Thẩm Tịch Nguyệt.

      Cẩm Tâm gật đầu: "Nô tỳ hiểu, chủ tử cứ yên tâm. Nhưng mà, chủ tử, súng bắn chim đầu đàn, ngài. . . . . ."

      Thẩm Tịch Nguyệt vừa soi gương vừa chỉnh lại trang sức đầu.

      Nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ như cũ: "Muội hiểu đâu, ta tự có chủ trương."

      lâu sau Hạnh Nhi cũng thay đồ xong. Quả nhiên, Hạnh Nhi vô cùng thích hợp với màu xanh nhạt, thoạt nhìn cũng thanh nhã hơn rất nhiều.

      Tịch Nguyệt lấy sợi dây chuyền ngọc trai ra, dặn dò Hạnh Nhi, "Đính nó lên búi tóc của ta, sau đó rút hết trang sức cài búi tóc xuống."

      Hạnh Nhi làm theo, quả nhiên là đẹp.

      Hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt chọn màu hồng phấn phối với màu xanh lam cũng là vì nàng đoán được có lẽ An Tiệp dư mặc màu này. Hôm qua An Tiệp dư mặc bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam, cho nên đương nhiên là hôm nay mặc lại màu đó. Dù sao hai người cũng ở cùng cung, tạm thời nàng có ý định đắc tội với An Tiệp dư.

      Quả nhiên, hôm nay An Tiệp dư mặc bộ váy The hương vân* màu trắng, An Tiệp dư thấy Thẩm Tịch Nguyệt mặc bộ trang phục lộng lẫy thầm nhếch miệng, quả nhiên là đầu óc ngu si.

      *The hương vân: Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.

      Ai cũng biết, hôm nay phải tới Tuệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.

      Thái hậu thích những nữ tử xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế mà nàng ta còn ăn mặc long trọng như thế. là buồn cười.

      Hoàng thượng lại có mặt, trang điểm lộng lẫy như thế ngoại trừ chọc cho Thái hậu thích, người khác ghen tỵ, có chỗ nào tốt đâu chứ!

      Chỉ có điều, An Tiệp dư càng nhìn nàng càng có chút bực mình, Thẩm Tịch Nguyệt cũng xuất sắc gì mà xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế chỉ sợ Phó Cẩn Dao, Chu Vũ Ngưng càng thêm xuất sắc hơn mà thôi. Mà mình. . . . . .

      Mặc dù ý định vòng vo nghìn lần, nhưng mà An Tiệp dư cũng làm trễ nải thời gian quá lâu.

      "Hôm nay muội muội là rất xinh đẹp, làm tỷ tỷ vừa nhìn thích, có lẽ Thái hậu cũng thích đấy." Cứ quan sát thêm thời gian nữa, nếu như Thẩm Tịch Nguyệt này là người có tâm cơ như thế, vậy biến thành người của mình cũng tốt.

      "Cám ơn tỷ tỷ chúc lành. Tịch Nguyệt nhất định biểu tốt chút để được Thái hậu thích." Thẩm Tịch Nguyệt quy củ theo sau lưng An Tiệp dư, dám cùng song song với nàng ấy.

      Thấy nàng như thế, An Tiệp dư thiếu chút nữa là liếc mắt xem thường, nhưng mà rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống, mỉm cười khanh khách. Mặc dù Thẩm Tịch Nguyệt này chuyện đáng lắm, nhưng trái lại quy củ vẫn còn tạm chấp nhận được.

      Chỉ cho điều cách chuyện làm người ta thích nổi cũng đáng chút nào.

      Chỉ mong là nàng ta có tâm cơ.

      Lúc hai người tới Tuệ Từ Cung của Thái hậu Thái hậu vẫn chưa tới. Tất cả mọi người đều quy củ ngồi trong phòng, cũng đúng thôi, tại vẫn còn cách thời gian thỉnh an tới nửa canh giờ, là bọn họ đến quá sớm.

      Trần Vũ Lan nhu thuận ngồi ở đó, nàng ta được phong làm Trần Thường tại.

      Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ tới thỉnh an, ít người đều mặc màu trắng mộc mạc. Dĩ nhiên là vì người cũ trong cung đều cho rằng thái hậu thích màu trắng, còn người mới dám khoa trương tự đắc.

      Bạch Bảo lâm cũng mặc bộ váy màu trắng. Bỗng chốc Thẩm Tịch Nguyệt lập tức im lặng. Cho dù là rất thích màu trắng mộc mạc, việc mặc đồ trắng trong cung cũng thỏa đáng lắm. Nhưng mà lại nhớ tới trước đây lúc gặp nàng ta ở ngoài cung nàng ta cũng mặc bộ váy màu trắng như thế này, nghĩ đến đây Thẩm Tịch Nguyệt lại cảm thấy có gì lạ.

      "Lệ Tần đến!" Toàn thân Chu Vũ Ngưng đỏ rực như lửa, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.

      Nhắc tới mỹ nữ đệ nhất kinh thành, Chu Vũ Ngưng đúng là danh xứng với thực, quả nhiên là diễm quang tứ xạ*. biết tại sao vừa nhìn thấy nàng Tịch Nguyệt lại nghĩ đến câu : Đan thần liệt tố xỉ, thúy thái phát nga mi. (Môi đỏ như chu ra, hàm răng trắng đều đặn, mày ngài lộ sắc xanh biếc)

      *Diễm quang tứ xạ: Vẻ đẹp rực rỡ tỏa sáng khắp bốn phía.

      Chu Vũ Ngưng thỉnh an mấy vị chức cao theo phép tắc, rồi lại nhận thỉnh an của nhóm người Tịch Nguyệt, hề mỉm cười, cứ thế trực tiếp ngồi xuống.

      Thẩm Tịch Nguyệt biết có phải là mình đa nghi hay , tại sao trong khoảnh khắc bọn họ thỉnh an, nàng lại cảm thấy ánh mắt của Chu Vũ Ngưng quét qua người mình.

      Nhưng mà nàng cũng lo lắng nhiều, hết thảy đều phải yên lặng theo dõi biến hóa.

      Kế tiếp chính là Phó Sung nghi – người được tứ phong cao nhất trong đợt tú nữ lần này. Vẻ đẹp của nàng ấy phải là kiểu diễm lệ giống như Chu Vũ Ngưng, nhưng có thể ca từ thích hợp nhất để hình dung về nàng ấy chính là:‘’ thoa phấn mà nhan sắc vẫn như tuyết dưới ánh nắng bình minh’’.

      Tối hôm qua Hoàng thượng chính là triệu vị Phó Sung nghi này tới thị tẩm. Nhìn sắc mặt nàng ấy có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là chưa nghỉ ngơi đủ.

      Người biết chuyện vặn khăn thầm hận, người hiểu lại ghen tỵ nàng ta may mắn được rút thẻ bài đầu tiên.

      Mặc kệ là Lệ Tần hay là Phó Sung nghi, cả hai người đều quá nhiều, mặt ngay cả nụ cười cũng có.

      Xem ra, cả Lệ Tần và Phó Sung nghi đều phải là người dễ chung đụng. Mặc dù nhóm người cũ trong cung vốn cũng có chút chán ghét thái độ của hai người này nhưng ngược lại cũng mấy lời chua chát này nọ. Tuệ Từ Cung cũng phải là nơi đơn giản giống như bề ngoài.

      ai dám gây địa phận của Thái hậu.

      "Đức phi nương nương đến. . ."

      "Hiền phi nương nương đến. . ."

      tại hai vị này chính là phi tần có phân vị cao trong cung. Hoàng hậu qua đời, Thái hậu quản lý hậu cung, nhưng mà vẫn nhường cho Đức phi và Hiền phi ít quyền lợi. Hai người cùng giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung.

      Tịch Nguyệt liếc hai vị này cái, tựa như thường ngày.

      Mặc dù nhan sắc của hai người này đều đẹp mắt, nhưng mà rốt cuộc vẫn sánh bằng dung mạo xinh đẹp trẻ trung của Chu Vũ Ngưng và Phó Cẩn Dao.

      Hai vị này cũng cần lập uy trong cung giống như Thái hậu, bọn họ thân mật thắm thiết gọi mọi người đứng dậy, rồi ngồi vào vị trí ngay dưới ghế chủ tọa trong phòng.

      Đức phi và Hiền phi đều đến, tiếp theo nếu tới trễ cũng có chút khó coi.

      Khóe miệng Tịch Nguyệt khẽ nhếch lên, kiếp này, chỉ sợ Liên Tú Vân vẫn là người đến muộn nhất.

      Ở kiếp trước, thậm chí nàng ta còn đợi tới sau khi Thái hậu bước ra mới tới đây, chỉ có điều, sau nàng ta giải thích phen ngược lại còn khiến cho Thái hậu thưởng thức. Xem ra, nàng ta muốn lặp lại chiêu cũ rồi. Thế nhưng từ đầu đến cuối Tịch Nguyệt đều cảm thấy, đời này, khởi đầu của nàng ta chưa chắc thuận lợi như vậy.

      Cho dù tất cả mọi chuyện đều lặp lại lần nữa nàng cũng cho rằng tất cả chuyện đều giống nhau như đúc.

      Kiếp trước cũng bởi vì điều này mà nàng và Liên Tú Vân có chút giao tình, nhưng mà kiếp này, nàng xen vào việc của người khác.

      Liên Tú Vân ỷ mình có tài hoa, rất ưa thích kiếm tẩu thiên phong*.

      *Kiếm tẩu thiên phong: Đường kiếm nghiêng theo gió, kỳ chiêu, đường kiếm khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay “chơi đường tà đạo”.

      lần có ích, nhưng lại phải là nhiều lần có ích, cho nên, nàng ta cũng là người ngã xuống trước tiên trong cung đấu.

      Phải trong những người ở Tuệ Từ Cung hôm nay, ngoại trừ Chu Vũ Ngưng – diễm quang tứ xạ, Phó Cẩn Dao – vừa thấy , Thẩm Tịch Nguyệt cũng là người kiều diễm động lòng người. Dù sao những người khác cũng tài năng, chỉ có nàng là trang điểm lộng lẫy tới tham dự. Vốn là vẻ đẹp thùy mị động lòng người, nhưng lại trang điểm như vậy, ngược lại thoạt nhìn còn danh chấn thiên hạ hơn lúc trước, hơn nữa còn đẹp hơn Hiền phi nương nương mấy phần.

      Thấy Hiền phi nhìn mình, Thẩm Tịch Nguyệt lại quay về nụ cười hồn nhiên.

      Chẳng qua, nàng cảm thấy nụ cười của mình coi như cũng được tính là hồn nhiên, nhưng Hiền phi lại cảm thấy đây là hồ ly tinh.

      mặt biểu gì, nhưng mà trong lòng lại khinh bỉ.

      "Thái hậu nương nương đến. . . . . ."

      Đức phi và Hiền phi vội vàng bước qua đỡ Thái hậu. Theo Thẩm Tịch Nguyệt nhìn thấy, vị Thái hậu này cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi là cùng, bọn họ tới đó đỡ Thái hậu, đơn giản là vì biểu hiếu tâm của mình mà thôi.

      "Để ai gia nhìn kỹ chút nào! Tốt, phải mỗi người đều là mỹ nhân tuổi đây sao!" Ánh mắt của Thái hậu xẹt qua Thẩm Tịch Nguyệt, ngay sau đó lập tức dời chỗ khác.

      "Người do mẫu hậu chọn có chỗ nào tốt chứ." Đức Phi theo thói quen đáp lại, thời thời khắc khắc đều tâng bốc Thái hậu.

      Thái hậu mỉm cười: "Mẫu hậu cũng già rồi, nhất định là có thể nhìn mọi chuyện. Bình thường phải hậu cung này cũng phải nhờ hai con để ý nhiều chút sao. Hoàng đế bận rộn chuyện triều chính, các con đều là người hiền huệ. Ai gia cũng hy vọng có người gây nhiều sóng gió. Về phần những người mới, các con vào cung phải phục vụ Hoàng thượng tốt, khai chi tán diệp* giúp Hoàng thất của chúng ta."

      *Khai chi tán diệp: Con đàn cháu đống.
      Last edited: 18/2/16
      thuyt, dhtt, duyenktn13 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 14: Giành được cơ hội, mọi người đều kinh ngạc

      Editor: Pinni

      Thẩm Tịch Nguyệt ngồi ở Lục Phúc cung của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười hớn hở.


      Cẩm Tâm có chút hiểu, đóng cửa sổ lại, nhưng Tịch Nguyệt lại lắc đầu với nàng. Cẩm Tâm vâng lệnh mở cửa sổ ra.


      Tịch Nguyệt biết, An tiệp dư nhất định cho người nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa, hai người ở chung viện, nàng ta muốn biết hướng của nàng có gì khó.


      Nàng chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, nàng lòng muốn tranh giành sủng ái, có chút tâm tư , tính tình như vậy mới khiến người khác yên tâm.


      Trong cung sợ tranh giành sủng ái, chỉ sợ tranh.


      Nếu tiến cung rồi ai có thể toàn thân trở ra, giả bộ đạm bạc, giả bộ nhát gan, chỉ làm người khác thêm đề phòng.


      Tịch Nguyệt chính là muốn ra vẻ vui mừng. Kiếp trước, đến cuối cùng nàng cũng biết bên cạnh mình ai là người của Hoàng Thượng. Cả đời này, nàng cũng mong đợi bản thân có thể tra ra được, có lúc diễn trò diễn quá mức, nhưng cũng thể cứ như vậy cho rằng đó chính là bản chất của nàng.d.d.l.q.d



      Nhưng mà nghĩ đến mới vừa rồi trong Tuệ Từ cung của Thái Hậu xảy ra chuyện. Thẩm Tịch Nguyệt rất muốn bật cười. Quả nhiên, Liên Tú Vân vẫn giống kiếp trước . Cố ý đến trễ, để Thái Hậu nhìn với con mắt khác, phô trương tài hoa.


      Miệng phun hoa sen thế nào, Thái Hậu đến cuối cùng vẫn lời, nhưng ánh mắt của Hiền phi lại giống như dao găm.


      Ngẫm lại, hôm nay Hiền Phi xuất ra ít dao găm.


      Chu Vũ Ngưng tướng mạo xinh đẹp, đánh bại Phó Cẩn Dao đứng đầu bảng, trang phục lộng lẫy của chính nàng, còn có Liên Tú Vân cố ý muốn thể đặc biệt của mình, ừ…, nếu như muốn tiếp, Bạch Tiểu Điệp xui xẻo cũng được tính là người.


      Ngẫm lại, bản thân còn giống với kiếp trước, lúc đầu có tiếng tăm gì.


      Nàng thích Liên Tú Vân là bởi vì trước giờ vẫn nhìn nàng ta, nàng ta cũng được xem như là tài nữ, nếu so tài hoa chân chính, trong cung này sợ là cũng có mấy ai có thể theo kịp nàng ta. Nhưng nàng ta lại thích “đâm ngang”.


      Đầu tiên là cố ý đến trễ. Tiếp theo lại lời đường mật dụ dỗ Thái Hậu, để Thái Hậu đối xử đặc biệt với nàng ta.


      Gót chân đứng vững lại cố ý đẩy Đức Phi vào trong nước. Sau hô to bị oan, là có người cố ý đụng nàng ta, nhưng ở góc độ mà Tịch Nguyệt đứng lại nhìn thấy rất , ràng là nàng ta làm.


      Nghĩ lại, nàng ta là muốn nhất tiễn song điêu. Vừa có thể trừ bỏ Đức Phi lại có thể thanh minh cho bản thân mình. Nàng ta nhất định là để lại thứ gì đó người người khác.


      Kết quả hoàng thượng cũng phải là đứa ngốc.


      Căn bản cho nàng ta cơ hội giải thích đày nàng ta vào lãnh cung.


      Tuy là như thế, nhưng Liên gia vẫn tin tưởng Liên Tú Vân, cho rằng trong mấy người có kẻ là "Hung thủ" . Mà trong những người này lại bao gồm Thẩm Tịch Nguyệt.


      Thẩm Tịch Nguyệt đối với lối suy nghĩ của Liên gia chỉ im lặng. Lại nghĩ đến Nhị gia của Liên gia và Bạch Tiểu Điệp thông gian. Nhà này đúng là cực phẩm xuất lớp lớp.P1nn1-l3quyd0n


      có lúc, nàng ngưỡng mộ Liên Tú Vân tài hoa và thường qua lại với nàng ta, nhưng hôm nay .


      Tài hoa hơn nữa thế nào.


      Lại hôm nay, nàng ta đúng là có đạt được hiệu quả như mong muốn. Thẩm Tịch Nguyệt cười đủ rồi, trực giác của bản thân quả nhiên rất đúng. Liền Tú Vân hôm nay đúng là thành công.


      biết tại sao, nhìn trạng thái của Tuệ Từ cung hôm nay, nàng cảm thấy Liên Tú Vân này chưa chắc thành công. ngờ lại bị nàng đoán đúng.


      Chủ điện Sương Mai điện.


      An tiệp dư dựa tháp quý phi, trong phòng mùi thơm lượn lờ, nàng ta thưởng thức trà trong tay.


      Thất Xảo đứng phía sau quạt cho nàng ta.


      Hai người chuyện phiếm.


      "Chủ tử, mới vừa rồi Tiểu Toa Tử qua bên Thẩm thường tại kia thăm dò quay lại, là tâm tình nàng ta rất tốt, ý cười đầy phòng."

      An tiệp dư có chút khinh bỉ: "Đúng là con hồ li quyến rũ."

      Thất Xảo nghe chủ tử như vậy, con ngươi quay vòng, hạ thấp giọng: "Vị chủ nhân kia, có cần hay ?" Nàng ta làm động tác tay, ý là diệt trừ nàng.

      An tiệp dư trợn mắt nhìn Thất Xảo cái, nha hoàn này, càng ngày càng vô dụng. Sao lại có thể đưa ra cái chủ ý ngu ngốc như vậy.

      "Thất Xảo, trong cung này lúc nào đến phiên chúng ta làm cái này? Ngươi xem Đức Phi và Hiền Phi cai quản hậu cung như thế nào, họ dám để cho người mất tích ký do sao? Bổn cung thấy ngươi sống sung sướng quá nhiều, ngược lại hiểu chuyện ."

      Thất Xảo cẩn thận suy nghĩ, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, hiểu ra, đừng Hoàng thượng có quản chuyện hậu cung hay , ngay cả Thái Hậu, cũng tha cho phép có người giẫm lên uy nghiêm trong hậu cung của bà, các cung này đều có người của Thái Hậu, mà Thái Hậu đối với tú nữ lần này cũng coi là nhìn trúng.

      Nếu hôm nay các nàng đui mù thu thập Thẩm thường tại này, chừng bước kế tiếp trở thành đối tượng để người để người khác dọn dẹp.

      An tiệp dư nhấp ly trà: "Chúng ta thể làm lưỡi dao sắc bén trong tay người khác. Thẩm thường tại này ta thấy, cũng phải là người trầm tĩnh, tiếp tục quan sát thôi."

      Thất Xảo là tâm phúc của An tiệp dư, dĩ nhiên là luôn suy nghĩ cho An tiệp dư, An tiệp dư hiểu điểm này, thêm gì nữa, khẽ chỉ điểm: " cho người của chúng ta, phải để mắt tới Thẩm thường tại này."

      "Nô tỳ hiểu rồi. Chủ tử, nô tỳ thấy, Thẩm Thường này có tâm tư rất lớn, hôm nay nàng ta và Lệ Tần ăn mặc khoa trương. Chúng ta nếu như sớm đề phòng, khi nàng nhận được ân sủng. . . . . ." Thất Xảo vẫn lo lắng.

      "Hồ đồ! Nữ nhân vào cung, nào có ai muốn nhận được cưng chiều bước lên trời. Mặt ngoài dịu dàng và lương thiện, chưa chắc trong lòng nghĩ như vậy, cắn người gọi là chó. Những người giữ đúng bổn phận, mới nên cẩn thận." An tiệp dư dầu gì cũng trong cung này tranh đấu nhiều năm, đâu có cái gì là hiểu.

      Thất Xảo khéo léo đáp vâng.

      An tiệp dư để ly trà xuống, ý bảo Thất Xảo cho hạ nhân lui xuống, Thất Xảo quơ tay, mang mấy người ra ngoài, chỉ để mình chủ tử nghỉ ở trong phòng. An tiệp dư nằm ở đó, lẳng lặng suy nghĩ.

      Mặc kệ An tiệp dư bên kia muốn như thế nào, bên này Tịch Nguyệt trái lại cân nhắc bước tiếp theo của kế hoạch .

      Thái Hậu có chỉ, bà lớn tuổi rồi, cũng có tinh thần ứng phó các nàng thỉnh an, việc thỉnh an này cần làm mỗi ngày, chỉ mồng và mười lăm là được rồi. Kể từ đó ngược lại cho các nàng rất nhiều thời gian nhàn rỗi.

      Nhắc tới Thái Hậu cũng phải là người đơn giản. Năm đó có thể từ thứ nữ nho cho tới địa vị Hoàng quý phi hôm nay, hơn nữa khiến cho nhị hoàng tử của bà vừa ra đời lập tức được lập làm thái tử, tâm tư có thể nghĩ là biết. Hôm nay mặc dù tự cho là lớn tuổi, nhưng dù sao cũng hơn 40 tuổi, lão lại từ đâu mà đến, Tịch Nguyệt lại biết, cho dù là mười năm sau, Thái Hậu này vẫn yên lành ở Tuệ Từ cung như cũ.

      Mọi thứ trong cung này, nàng hiểu vô cùng.

      Về phần Hoàng Thượng, Tịch Nguyệt hoàn toàn dám xem thường, lời , tình cảm của Hoàng Thượng, chẳng qua là dùng tình cảm để trở thành loại thủ đoạn lôi kéo lòng người , chuyện trong triều dính dáng quá sâu đến hậu cung.

      Nếu có gia thế hiển hách có thể để cho Hoàng Thượng đại nhân lợi dụng, như vậy nàng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Đêm qua Hoàng Thượng sủng hạnh Phó Sung Nghi, nghĩ đến, tối nay nên là Lệ Tần rồi.

      Nhưng xem diễn xuất hôm nay của nàng ta, chắc hẳn cũng bị Hoàng Thượng biết được, cũng biết, cách ăn mặc của bản thân có chỗ hữu dụng hay .

      thể làm người để Hoàng Thượng lợi dụng, vậy nàng liền làm người giúp Hoàng Thượng giải trí vậy.

      Lần đầu qua cung đình, may là nàng lúc trước có mười năm kinh nghiệm, nhưng cuối cùng đều là nhất thời, nàng vẫn phải suy nghĩ cẩn thận lại. Điệu bộ hôm nay của nàng sợ là làm nhiều người thích rồi.

      An Tiệp Dư chưa từng quá nhiều, nhưng cũng có nghĩa là nàng ta buồn bực.

      Lúc trước khi trong cung chỉ có tám vị phi tần, Hoàng Đế dĩ nhiên là ân huệ cùng hưởng, nhưng hôm nay lại thêm nhiều người như vậy, nghĩ lại, thăng bằng vốn có bị phá vỡ.

      Tịch Nguyệt tự mình ngồi lát, sai Cẩm Tâm rót ly trà nóng, chậm rãi uống. Tuy là đầu thu nóng vô cùng, nhưng nàng cũng thích lạnh, từ trước thích, xem sách thuốc, biết được điều này tốt cho nữ tử sau đó hề chạm vào.

      Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân huyên náo bên ngoài.

      Dáng vẻ của Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng có chút vui mừng.

      Tịch Nguyệt thấy hai người như thế, tâm tình có chút yên.

      Hai người đều khẽ chào: "Bẩm chủ tử, Hỉ tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng đến."

      Quả nhiên, đại tổng quản Lai Hỉ bên cạnh Hoàng Thượng dẫn theo mấy tiểu thái giám vào đến đại sảnh.

      Tịnh Nguyệt chỉnh trang lại toàn thân, nở nụ cười xinh đẹp mang theo khăn ra ngoài.

      "Nô tài thỉnh an Thẩm thường tại." Lai Hỉ cùng mấy tiểu thái giám thỉnh an, đây là người nào, so với phi tần thái giám nội thị này còn được Hoàng Thượng tín nhiệm hơn. Cho nên Tịnh Nguyệt cũng tỏ ra ôn hòa thân thiết.

      "Hoàng Thượng có chỉ, tối nay tuyên Thẩm thường tại đến Tuyên Minh điện thị tẩm. Thẩm thường tại sớm chuẩn bị ạ." mặt Lai Hỉ hề lộ ra vẻ tốt hay xấu, nhưng giọng lại rất ôn hòa. ra Hoàng Thượng chọn vị Thẩm thường tại này, cũng khiến cho Lai Hỉ có chút giật mình, nhưng từ theo bên cạnh Cảnh Đế, tất nhiên ông để lộ quá nhiều cảm xúc của mình, lắm mồm. Nghĩ đến vị Thẩm thường tại này có thể rút được đầu thẻ, cũng phải là nhân vật đơn giản như bề ngoài.

      Thẩm Tịch Nguyệt cười ha ha cảm tạ Lai Hỉ, Cẩm Tâm hiểu chuyện đưa ra bao tiền lì xì, cái này Lai Hỉ cũng từ chối, trực tiếp nhận lấy, sau khi tạ ơn theo quy củ rời .

      Người khác hiểu, nhưng Tịnh Nguyệt sao có thể hiểu, cho dù là đại thái giám tổng quản nội thị Lai Hỉ, hay là thái giám phó tổng quản Lai Phúc, từ theo bên cạnh Cảnh Đế, có quan hệ hề tầm thường.

      Người như vậy phải ai cũng có thể dễ dàng thu mua. Người như bọn họ quen nhìn thấy kim ngân trong cung, nếu ông ta thiên ân vạn tạ mới khiến Tịnh Nguyệt phải sợ !

      Biết chủ tử của mình được Hoàng thượng nhìn trúng, tất cả mọi người trong Lục Phúc điện đều vui sướng.

      Từ xưa tới nay trong cung chính là như vậy, nâng cao đạp thấp, nếu như chủ tử của mình được sủng ái, làm hạ nhân đến đâu cũng dễ sống. nghĩ tới vị chủ nhân này tuy nổi trội trong nhóm nương nương, nhưng lại có thể bước lên mây.

      Lúc này mọi người trái lại để ý đến Phó Cẩn Dao thị tẩm trước đó. Nghĩ đến cũng đúng, Phó Cẩn Dao này và Hoàng Thượng là có quan hệ gì, cũng có thân phận gì, các nàng sao có thể sánh bằng.

      Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt này lại như vậy, luận về gia thế, nàng cũng hề xuất chúng, luận tài hoa cũng chẳng hề có danh tiếng, bàn về dung mạo bằng mỹ nữ đệ nhất Kinh Thành.

      Lần này làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
      Last edited: 18/2/16
      thuyt, dhtt, duyenktn1 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :