Chương 10. Mới vào cung, phồn hoa rực rỡ
Mùa thu, năm Cảnh Dụ thứ tư.
năm này, Nam Thấm quốc nghênh đón lần tuyển tú đầu tiên từ Cảnh đế đăng cơ tới nay.
Thẩm Tịch Nguyệt khéo léo theo phía sau mọi người, thước tha vào cung đình. Lúc này hàng hai nhóm tú nữ đều cúi đầu rũ mắt, cũng nhìn nhiều thêm xung quanh, cho dù hoàng cung này phồn hoa, lúc này cũng có quan hệ gì với các nàng. Tất cả mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.
Thái giá dẫn đầu mang mọi người đến chỗ trống trải, tuân theo chỉ thị, hàng hàng đứng ngay ngắn.
Đợi mọi người đứng ngay ngắn, chỉ thấy thái giám lớn tuổi đứng phía trước, phát biểu lớn tiếng: “Bản triều tuyển tú, chính là vì phong phú hậu cung hoàng thượng, nhiều thêm hậu duệ (con cháu) hoàng tộc. Hễ là tú nữ đợi tuyển, phải là huyết thống thuần quan viên và thân thích Chính Thất Phẩm trở lên. Coi trọng xuất thân cao quý, thân thể cũng phải cân xứng, dung nhan xuất chúng, chỉ có như vậy, mới có tư cách vì hoàng thất khai chi tán diệp (chỉ việc sinh con nối dõi, con đàn cháu đống). Cho nên, từ giờ khắc này bắt đầu, mọi người phải nghe theo chỉ thị của chúng ta an bài (sắp xếp), đếm từ số tiếp nhận thẩm định, đựơc dị nghị.”
Thẩm Tịch Nguyệt thành đứng trong đám tú nữ, đầu hơi cúi xuống, chờ đợi bước kiểm tra kế tiếp.
Mà sau khi kiểm tra còn lại bao gồm các phương diện, bao gồm ngũ quan, thân thể, thanh, giọng , chân dài, bởi vì sau tuyển rất nhiều cung nữ, bước này chỉ là sàng lọc lượng lớn ban đầu.
Cũng chính vì bước kiểm tra nghiêm khắc này, có thể có hai phần ba người bị tuyển chọn xuống, sau đó còn lại, mới có quyền lợi tiếp tục bứơc tuyển chọn tiếp theo.
Sau khi thông qua sơ tuyển, nhóm tú nữ đựơc an bài chờ ở nơi trống, bước tiếp theo còn có thi vòng hai.
Lúc này cũng có nhiều quy củ như vậy, nhóm tú nữ tự mình tìm hiểu tiểu thư mỗi nhà, tốp năm tốp ba đứng cùng nhau tán gẫu.
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn chút mọi nơi, vốn nên là những người đó, tất cả.
Trần Vũ Lan tới gần Tịch Nguyệt, nhu tình tựa thuỷ (tình cảm dịu dàng như nước): “Biểu tỷ.”
Trong những người này, Thẩm Tịch Nguyệt vốn quen biết ngược lại nhiều lắm, chẳng qua kiếp trước từng trải qua, nàng tự nhiên là biết rất ràng với đủ loại người.
Đương triều đệ nhất mỹ nhân thiên kim nhà Chu đại nhân Chu Vũ Ngưng, nhị tiểu thư Phó tướng gia Phó Cẩn Dao, thế gia tiểu thư Liên gia, cầm nghệ (tài đánh đàn) trác tuyệt Liên Tú Vân. Cho là ba vị này xuất sắc trong đợt tú nữ này.
“Vũ Lan hôm nay đẹp quá.” Toàn thân Trần Vũ Lan mặc váy tơ tằm xanh như hồ nước, trang sức mái tóc lại là trâm hoa xanh ngọc, tuy là màu sắc khác nhau, mà lại là cùng hệ màu, hiển nhiên nàng cũng biết được ưu thế của chính mình, hôm nay nhìn đúng là dịu dàng.
“Biểu tỷ phải cũng giống như vậy.” Trần Vũ Lan lôi kéo tay nàng tới chỗ bóng cây.
“Y phục này của biểu tỷ nhìn dầy cộm nặng nề, chúng ta đến bên này mát hơn.”
Những tú nữ này thông qua sơ tuyển, cũng chỉ có hai ba người mặc gấm vóc bảo thủ.
Trần Vũ Lan tinh tế đánh giá người biểu tỷ này của chính mình, mặc toàn thân hồng quần đỏ, cổ áo chỉ vài hoa lài nho màu sáng, hai búi tóc quấn lên, đồ trang sức còn lại là giống với thường ngày, trâm vàng, cả người có vẻ hơi tầm thường.
Chẳng qua tuy là tầm thường, ngược lại cũng bắt mắt.
Trần Vũ Lan ra là có chút khó hiểu, ra cách ăn mặt lần này của Thẩm Tịch Nguyệt, khác biệt so với trước kia đúng là phải đặc biệt lớn. Hơn nữa biết có phải có quan hệ với trang điểm sắc mặt hay , mắt phượng khí thế quyến rũ của nàng cũng cánh mà bay, trở thành, còn lại là phần có chút ngây thơ chưa thoát khỏi linh lung (nhanh nhẹn, hoạt bát).
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, Trần Vũ Lan có chút cao hứng, nàng ta cho rằng, như vậy cơ hội nàng lạc tuyển lớn.
Thẩm Tịch Nguyệt lướt qua biểu tình của Trần Vũ Lan, là cười đến rực rỡ mấy phần.
Nghĩ đến Vũ Lan cho rằng nàng đựơc chọn . Điện này là vòng tuyển chọn quan trọng. Có tú nữ mặc bộ áo trắng đẹp đẽ động lòng người, giống như Liên Tú Vân. Có tú nữ mặc quần áo màu vàng loá mắt, giống như Chu Vũ Ngưng. Còn có cách ăn mặc thanh lệ kia Phó Cẩn Dao.
Cái dạng gì cũng có, chẳng qua loại này của nàng ngược lại ít. Cho dù muốn chói mắt chút, cũng có rất ít người lựa chọn đỏ hồng.
phải được, chỉ có thể , hơi lộ vẻ quê mùa.
Mà hồng đỏ phối với trâm vàng, càng quá mức.
Có tú nữ cảm thấy trời nóng nực lợi hại, liền đến trong cái đình cách đó xa ngồi xuống, nhìn bộ tơ tằm của tú nữ ngồi xuống, Tịch Nguyệt thầm lắc đầu.
Sau khi Vũ Lan lôi nàng qua tán gẫu với tú nữ khác, Tịch Nguyệt cũng tính, cứ như vậy nhìn mấy người chuyện phiếm.
Mà trong đó cũng có tiểu thư thứ xuất Bạch gia, Bạch Tiểu Điệp, chẳng qua lúc này sắc mặt nàng xem ra tốt lắm. Cũng hiểu là vì khẩn trương, hay là vì muốn bị chọn trúng.
Mà con vợ cả đại tiểu thư Bạch gia Bạch Du Nhiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, khiến cho sắc mặt nàng ta tái nhợt.
Tịch Nguyệt biết, sau Bạch Du Nhiên này trúng tuyển rồi. Tuy là cũng có chỉ bảo thầm kín với nàng, chẳng qua mặt mũi cũng có trở ngại.
Cũng biết chuyện gì xảy ra, rất lâu cũng thấy có thái giám qua sắp xếp các nàng tiến hành bước tiếp theo sau tuyển chọn, có vài nữ tử thấp thỏm nóng nảy liền vội vàng lên.
Ngay cả Trần Vũ Lan cũng hơi sốt ruột, chẳng qua nàng ngược lại giống mấy người nữ tử khác oán trách ra ngoài như vậy.
Thấy trong miệng vài người oán trách, Vũ Lan bĩu môi, có chút khinh thường.
Tịch Nguyệt thấy vậy cảm giác thú vị.
ra ngoài miệng, đúng là nhất định dù cho tình. chừng, nghĩ giả bộ đóng miệng chừng mực, tâm vô thành phủ ( có tinh tế, lòng dạ trong sáng).
Lại biết, lần này đúng là ai thấy ngươi có tinh tế. Làm sao thái hậu có thể cho phép người có quy củ.
Bên cạnh đến tiểu thái giám biết vâng lời kia, phải là Tiểu Đức Tử bên cạnh thái hậu.
Tuy là nhìn tuổi, nhưng dù lộ vẻ trẻ tuổi, ra, hơn hai mươi, cũng hầu hạ bên cạnh thái hậu mười mấy năm, là nhị đẳng thái giám bên cạnh thái hậu, cũng là người đắc lực.
Nghĩ tới ở đây, chính là quan sát lời và việc làm của các tú nữ.
nhiều lát, ánh mắt Tịch Nguyệt đảo qua, dĩ nhiên thấy Tiểu Đức Tử lặng lẽ rời khỏi, biết được đây là bắt đầu.
Quả nhiên, mất lúc, thân cẩm y Đại thái giám mang theo tám vị tiểu thái giám qua đây. Người này đúng là tổng quản thái giám, người đắc lực bên cạnh hoàng đế Đại thái giám Lai Hỉ.
Hắng giọng cái, ông hơi lớn tiếng: “Hoàng thượng có chỉ, năm người tổ, gọi tên lên, theo sau mấy vị công công sau người ta, đến cửa điện chân tuyển. đọc đến tên, còn chờ như vậy.”
Các vị tú nữ hơi khẽ chào: “Tuân ý chỉ bệ hạ.”
Lai Hỉ cũng nhìn thẳng các vị tú nữ, cầm sổ lên mắt nhìn nơi khác.
Mất lúc, trong viện này ít nữa tú nữ, năm người tổ, lần này xem như bốn mươi người.
Thẩm Tịch Nguyệt hề trong phạm vi này, nàng biết, danh sách này là căn cứ quan giai (cấp bậc quan lại) trong nhà quan viên mà định. Như vậy cũng kỳ lạ, vài người đứng đầu này, dĩ nhiên đều rời khỏi.
Ngược lại vòng các nàng này đều có rời khỏi, có lẽ cũng là. Con nhà cao cửa rộng kết giao này, bình thường cũng là hạng người có gia thế tương đương.
Tự nhiên các nàng cũng là như thế.
lúc lâu sau, liền nghe có nhiều tiếng khóc của con , có lẽ là bị ban thưởng hoa lạc tuyển rồi.
Mọi người lại đợi chút thời gian, tú nữ còn lại cũng giống như nhóm tú nữ đầu tiên, là cùng nhau rời khỏi, ngược lại là vị công công trở lại, dựa theo danh sách gọi người, nhưng lại có năm vị theo rời khỏi. Vòng vòng lại.
Lập tức chỉ hơn 25 người, mà tỷ muội Bạch gia đều rời khỏi, rốt cục Thẩm Tịch Nguyệt bị gọi vào.
Nàng và Trần Vũ Lan là cùng nhóm.
Năm người theo công công dẫn đầu, quy củ rời khỏi viện, đại điện chân tuyển và viện này còn có khoảng cách.
Mấy người đều nhìn chớp mắt.
Mấy người bị an trí (thu xếp) ở viện khác, nhưng cũng phải hai ba chuyện phiếm, ngược lại đều quy củ đứng sau người công công, lẳng lẳng chờ đợi.
Cái gọi là điện tuyển chọn, cũng phải là tiến vào trong điện, mà là năm người đứng ở cửa đại điện, chờ đợi hoàng thượng bắt đầu nhìn.
Mấy người đứng lại, quy củ vung khăn hành lễ.
“Thần nữ cung chúc hoàng thượng thái hậu vạn phúc kim an.”
“Đều đứng lên hết .” Mấy người đều hơi cúi đầu, dựa vào lời nghe theo.
Cũng như ngày cũ, hoàng thượng và thái hậu chia nhau hỏi mấy vấn đề, Trần Vũ Lan trả lời rất tốt, đựơc ban thưởng túi hương giữ lại.
Kỳ yết kiến này cũng có cách thức.
Cũng là năm nữ, phía trước trúng cử, phía sau khó tránh khỏi sinh ra lòng uể oải, trừ phi cực kỳ xuất sắc, nếu cơ hội đựơc giữ lại cũng lớn.
Mà Tịch Nguyệt và Vũ Lan cách nhau người.
Nàng này cũng bởi vì xuất sắc, thẻ bài bị đặt xuống, ban thưởng hoa.
“Từ con Ngũ phẩm Hàn Lâm viện thị tộc Thẩm Thư Văn Thẩm Tịch Nguyệt, mười ba tuổi …” lão thái giám đứng đầu dưới hoàng đế kêu to đến.
“Thần nữ khấu kiến hoàng thượng thái hậu, nguyện hoàng thượng thái hậu vạn phúc kim an.”
“Ngẩnh đầu lên.”
Thẩm Tịch Nguyệt ngẩnh đầu lên, hai má phấn nộn phối với trâm vàng ngược lại làm cho người ta nhìn có vài phần buồn cười.
Ánh mắt thái hậu lại rơi y phục và hoa văn y phục của nàng.
“Biết được những thứ gì?” thanh hoàng đế mát lạnh. nhận ra đựơc có hài lòng hay đối với dung mạo này.
“Thần nữ đều có chỗ đọc lướt qua, chẳng qua cũng tinh xảo.”
Hoàng thượng gì, ngựơc lại thái hậu gật đầu, bà thích như vậy.
“Nhìn y phục này của ngươi có chút độc đáo, ngược lại khác biệt với tú nữ khác.”
Tịch Nguyệt vui mừng nhướng mày: “Bẩm thái hậu, mặc dù y phục này phải nơi chính tay thần nữ thêu, song nhưng là bản thân thần nữ lựa chọn hoa văn màu sắc.”
Lúc này, Cảnh đế bật cười, nghe thanh của nàng, còn có chút đắc ý, chẳng lẽ nàng tự cho rằng bản thân mình lựa chọn chính xác?
Kỳ Cảnh đế ý định của thái hậu.
“A..? Vậy ngươi chút, vì sao muốn chọn màu sắc và kiểu hoa này.” Thái hậu hỏi.
“Bẩm thái hậu, thần nữ cảm thấy như vậy có vẻ quý khí chói mắt.”
Thái hậu nghe như vậy, ngược lại nở nụ cười, lại nhìn kỹ trâm vàng kia đầu của nàng.
Bộ trang phục này, cùng hai má của nàng hề xứng đôi.
Cảnh đế thấy thái hậu có chút cao hứng, trái lại có lẽ này cũng có thể giải buồn bực cho thái hậu, chính mình cũng cảm thấy nàng có chút thú vị, hạ quyết định.
Chẳng qua trước đó, vẫn lại hỏi: “Hôm này ngươi mặc, trong nhà cũng có đề nghị cái gì cho ngươi?”
“Hồi hoàng thượng, thần nữ vẫn luôn mặc như vậy. Người trong nhà cũng cảm thấy rất tốt.”
Vẻ mặt thái hậu tươi cười hướng Cảnh đế gật đầu.
“Đứng lên .” Cảnh đế gật đầu.
“Từ con Ngũ phẩm Hàn lâm viện thị tộc Thẩm Văn Thư Thẩm Tịch Nguyệt, lưu thẻ bài, ban thưởng túi hương…” Thấy hoàng thượng gật đầu, lão thái giám kêu to lần nữa.
Sau khi Tịch Nguyệt trúng tuyển vẫn giương khóe miệng, nhìn thái hậu cười lắc đầu.
Thấy thái hậu có hứng thú đối với Thẩm Tịch Nguyệt, hoàng thượng cũng khỏi lại nhìn thêm vài lần.
Tịch Nguyệt là hớn hở ra mặt.
Last edited by a moderator: 15/12/15