1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 141:

      "Còn điều gì nữa, ngươi hết ." Tịch Nguyệt nhìn thẳng vào Trương Thái y.

      "Nếu như thực là bệnh đậu mùa, chúng ta đều là những người tiếp xúc với những thứ người Hoàng thượng, có thể đều bị nhiễm, dù sao bệnh này lây lan rất mạnh. Để thu phạm vi lây bệnh, thực ra tốt nhất là cách ly Hoàng Thượng."

      Khi Trương Thái y ra những điều này chuẩn bị tinh thần sắp bị rơi đầu, nhưng mà, ông là thấy thuốc, những lời này, ông thể .

      Những điều mà ông , Tịch Nguyệt cũng nghĩ đến rồi.

      Tịch Nguyệt cũng nghe qua về bệnh đậu mùa này. Tuy thể hiểu như thái y nhưng nàng cũng biết chút. Trước kia nàng có xem sách thuốc, tuy là nhiều lắm nhưng cũng nhớ rất .

      "Nếu như cách ly Hoàng Thượng, người bên ngoài biết được tin này rất dễ tạo thành chấn động triều." Tịch Nguyệt dám tưởng tượng, nếu như là như vậy phải làm thế nào bây giờ? Nếu như Hoàng Thượng băng hà, các hoàng tử đều còn , người duy nhất có thể kế vị chính là Lục Vương gia.

      Nghĩ đến tính tình của Lục Vương gia, Tịch Nguyệt khiếp sợ phen.

      " thể để chuyện này truyền ra ngoài. Nhất định phải phong tỏa tin tức. khi có người mượn chuyện này để sinh chính là chuyện lớn."

      "Nguyệt, Nguyệt Nhi..." Cảnh Đế tỉnh lại.

      "Hoàng Thượng...." Tịch Nguyệt thấy tỉnh lại, vội vàng qua đỡ , khóe mắt chứa lệ.

      Tuy Cảnh Đế có hơi choáng váng nhưng cũng nghe được hết những gì họ .

      Chính cũng ngờ mình lại có thể bị nhiếm bệnh đậu mùa...

      Nhưng mà cũng chỉ suy sụp trong nháy mắt, từ đến lớn, có vô số lần ở giữa ranh giới sống chết rồi.

      "Lai Hỷ, lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Lai Phúc, khơi động ám vệ, khống chế tốt tình hình trong cung." Sau khi Cảnh Đế ra những lời này hơi kiệt sức.

      Nhưng mà hít sâu mấy hơi điều hòa lại hơi thở rồi tiếp tục mở miệng.

      "Cách ly trẫm , chỉ để mình Lai Hỷ ở lại chăm sóc, những người từng tiếp xúc với trẫm đều phải tập hợp lại trong sân viện này để cách ly. Những người khác ở bên ngoài cảnh giác. Thu hẹp phạm vi những người biết chuyện đến mức độ nhất. tình hình thực tế cho Chu Nam, bất luận có người nào dị thường lập tức giết chết. Nếu, nếu như trẫm băng hà, tất cả những người nhiễm bệnh...." Cảnh đế hơi ngừng chút, dùng giọng điệu lạnh lẽo : "Đều giết tha, sau đó hỏa thiêu. Lập tức về kinh hỗ trợ Nghiêm Vũ lên ngôi, thăng Phó Cẩn Du thành Nhất phẩm, tứ hôn cưới Nhạc Phong. Ba người Tưởng An, Phó Cẩn Du, Chu Nam dốc toàn lực phò tá tân đế. Lục Vương gia và Đức Phi, giết tha."

      Tịch Nguyệt đỡ Cảnh Đế, ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đưa ra cách đối phó như vậy, đồng thời qua chuyện này nàng cũng hiểu được, ra vị Đại tướng quân Tưởng An bình thường luôn đối nghịch với Cảnh Đế lại là người mà Hoàng thượng tín nhiệm.

      Mà về Thái Hậu Hoàng Thượng lại hề đề cập tới.

      Còn Chu Nam chính là người hộ vệ theo Cảnh Đế tới tế thiên lần này.

      Cảnh Đế sắp xếp mọi chuyện ràng trái tim của Tịch Nguyệt cũng rơi xuống vực sâu, nàng hiểu khi Cảnh Đế sắp xếp những điều này cũng có nghĩa là nàng thể những điều này ra.

      Nếu như chết, nàng cũng sống được.

      Tịch Nguyệt cố nén lạnh léo trong lòng mình. Lúc này mà vẫn nghĩ được gả biểu tỷ cho Phó Cẩn Du chỉ sợ cũng là để bảo vệ ba đứa con của nàng.

      Tại sao lại đến bước đường này chứ?

      Toàn thân Tịch Nguyệt rét run, mấy năm nay nàng đều thấp thỏm, vất vả mới thấy được tia sáng hy vọng nhưng lại ngờ tất cả đều chỉ là ảo tưởng.

      Lúc này đây, toàn bộ mọi chuyện còn như kiếp trước nữa rồi. Vì sao Hoàng Thượng lại nhiễm bệnh đậu mùa chứ!

      Thậm chí, Tịch Nguyệt cảm thấy đây là ông trời trêu đùa nàng, ngừng cười nhạo nàng biết tự lượng sức mình.

      Sắp xếp toàn bộ mọi việc xong, Cảnh Đế nhắm nghiền mắt: "Để lại mình Lai Hỷ ở lại phòng này chăm sóc trẫm, Thẩm Qúy phi và những người khác từng tiếp xúc với trẫm qua căn phòng khác .

      Tịch Nguyệt nhìn biểu tình của Cảnh Đế cũng biết là cực kỳ khó chịu.

      Thực ra ngoài Lai Hỷ ra nàng là người tiếp xúc với nhiều nhất, nếu ra tỷ lệ nàng bị nhiễm bệnh còn cao hơn Lai Hỷ. Huống chi nàng cũng biết nếu như Cảnh Đế còn nàng cũng có cơ hội sống xót.

      Đưa mắt liếc vòng căn phòng, Tịch Nguyệt bỗng nhiên rơi lệ, thực là nàng hợp với nơi này sao?

      Đỡ Cảnh Đế nằm xuống xong, Tịch Nguyệt quỳ xuống mặt đất.

      Tất cả mọi người đều hiểu.

      Cảnh Đế vô cùng mệt mỏi nhưng cũng cảm giác được hành động của Tịch Nguyệt, chậm rãi mở mắt ra nhìn nàng.

      "Nô tỳ tự xin được ở lại chăm sóc Hoàng Thượng."

      "Làm càn!" Câu làm càn này của Cảnh Đế chẳng có chút khí thế nào cả.

      "Nương nương, người vẫn nên ra ngoài ,nơi này có nô tài." Lai Hỷ ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.

      Tịch Nguyệt bất động.

      Cảnh Đế nhắm nghiền mắt: " tới gian phòng bên cạnh , nếu như nàng có chuyện gì, Chu Nam sắp xếp người đưa nàng hồi kinh, để cho nàng bảo vệ ba đứa bé tốt.

      Rốt cuộc vẫn mềm lòng rồi.

      Dường như lúc này cực kỳ dễ mềm lòng, nhìn nàng lập tức nghĩ đến ba đứa bé vẫn còn nằm trong tã lót kia.

      Tịch Nguyệt vẫn bất động như cũ, nàng ngờ Cảnh Đế lại có thể như vậy.

      Nhưng mà càng như vậy nàng càng thể .

      Mỗi ngày nàng đều ngủ bên cạnh Cảnh Đế, tỷ lệ bị nhiễm bệnh quá lớn. Cho dù có thể về kinh cũng chưa chắc xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy bằng ở lại, nàng vốn chính là phi tần của , nên để nàng đến chăm sóc .

      Nghĩ đến ba đứa bé của mình, Tịch Nguyệt cắn môi.

      Nếu như nàng hề tiếp xúc với Cảnh Đế nàng sẵn sàng nghe theo lời . Nàng cũng muốn giữ mạng trở về gặp ba bảo bối kia. Nhưng mà, là nàng tiếp xúc quá nhiều với Cảnh Đế.

      Nếu như an toàn bằng để cho nàng ở lại đây.

      Có lẽ, có lẽ sao.

      Bọn họ đều có chuyện gì.

      "Nô tỳ thể . Cho dù Lai Hỷ có thể hầu hạ tốt chung quy cũng phải người thân của người. Lúc này người cần thiếp."

      Tịch Nguyệt chỉ câu ngắn ngủi nhưng thấy vẻ mặt của Cảnh Đế hơi kích động.

      "Nàng , Nàng vừa gì?" Giọng của rất trầm thấp.

      "Thiếp là người thân của người, thiếp thể ."

      đợi Cảnh Đế trả lời, Tịch Nguyêt ra lệnh: "Mọi chuyện thể làm theo lời của người được. Những chuyện người sắp xếp triều đình nô tỳ dám can thiệp nhưng nơi này thể nghe theo người."

      Cảnh Đế nhìn Tịch Nguyệt giống như chưa từng quen biết nàng.

      "Thiếp ra ngoài, Trương Thái y cũng thể ra ngoài. Những người khác từng tiếp xúc với người có lẽ đều ở trong sân viện này, những người này do Vương Thái y trông nom. Vương Thái y, ngươi cẩn thận truyền lệnh, cho dù phải người trong sân này cũng phải làm tốt biện pháp phòng tránh. Bản cung và Hoàng Thượng ở nội thất. Lai Hỷ, ngươi và Trương Thái y ở lại ngoại thất. Bên người Hoàng Thượng thể có Thái y."

      Tịch Nguyệt chỉ huy lượt, Cảnh Đế cứ nhìn nàng như vậy, gì.

      Thế nhưng Trương Thái y lại quỳ xuống: "Thần tuân chỉ."

      Bất luận là ông hay là Vương Thái y đều hiểu rằng nếu như Hoàng Thượng có chuyện dù hai người nhiễm bệnh cũng phải chết. Nếu vậy bằng đánh cược lần, có lẽ Hoàng Thượng chỉ nhiễm loại bệnh tương tự với bệnh đậu mùa mà thôi, nghiêm trọng như bọn họ nghĩ. Cho dù thực là bệnh đậu mùa vẫn có tia hy vọng vì người được cứu sống khỏi căn bệnh này cũng phải là có.

      Kỳ quái là cho dù Cảnh Đế hề mọi người vẫn nghe theo lệnh của Thẩm Qúy phi.

      Cẩm Tâm và Đào Nhi đều khóc như hoa lên đẫm mưa, muốn vào cùng chủ tử nhưng lại bị Tịch Nguyệt quát lớn.

      Có lẽ là biểu tình của Tịch Nguyệt quá nghiêm khắc nên hai người cũng phải kiên cường.

      Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, ở bên trong phòng chỉ còn lại bốn người. Cảnh Đế trải qua thời gian lâu như vậy đường như suy yếu hơn, mê man thiếp .

      "Trương Thái ý, ngươi cho bản cung nghe xem cần phải chú ý hay kiêng kỵ điều kì. Chúng ta thể chưa cứu được Hoàng thượng mà chính mình suy sụp."

      Trương Thái y ngời Thẩm Qúy phi ngày xưa hề xuất sắc chút nào mà nay lại có thể làm được như vậy. Hoàng Thượng vậy có nghĩa là cho phép nàng rời rồi. Nếu như là người khác tám phần là rồi. Nhưng mà nàng như vậy, nàng nàng là người thân của Hoàng Thượng.

      Trong nháy mắt đó, Trương Thái y liền hiểu vì sao Thẩm Qúy phi lại được chuyên sủng đến tận bây giờ.

      "Tuy rằng chúng thầ thể hoàn toàn khẳng định là Hoàng Thượng nhiễm bệnh đậu mùa nhưng bệnh trạng lại giống hệt bệnh đậu mùa. Giai đoạn này chúng ta phải cẩn thận, trị liệu theo phương thuốc của bệnh đậu mùa hẳn là sai. Bệnh đậu mùa này từ khi phát bệnh đến khi kết thúc vào khoảng nửa tháng, khoảng thời gian này đối với chúng ta mà rất quan trọng. Thấy người Hoàng Thượng có mẩn đỏ cũng bước vào giai đoạn thứ hai rồi, có lẽ là từ khi ở trong điện cầu phúc mắc bệnh rồi. Cho nên xem ra thời gian của chúng ta cũng đủ nửa tháng. Quần áo, đệm chăn, vật bài tiết hay tất cả những vật dụng khác của người bệnh đều phải tiêu độc. Quan trọng hơn là phải đề phòng Hoàng Thượng xuất những bệnh trạng khác. Phải bảo đảm khoang miệng, mũi, họng và mắt sạch . Đương nhiên điều này cũng giống như bình thường vẫn chăm sóc người."

      Trương Thái y cần thận tình trạng cụ thể và những điều cần chú ý của bệnh đậu mùa.

      Tịch Nguyệt gật đầu, ở bên ngoài đun nồi nước lớn để tiêu độc hơn nữa còn chuẩn bị lượng dấm lớn.

      "Vậy Hoàng Thượng giờ vẫn sốt cao, phải làm sao bây giờ."

      Trương Thái y tiếp tục : "Chúng ta có thể chuẩn bị rượu để hạ nhiệt cho Hoàng Thượng, mặt khác, người bệnh cần phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chút nữa Lai Hỷ công công hay bảo mọi người sắc ít thuốc bổ. Theo Đông y khi mới phát sốt có thể dùng tang cúc ẩm. Thời kì mới phát bệnh có thể dùng thăng ma, cát căn. Khi hình thành mụn nước có thể dùng sa sâm, mạch môn. Ngoại trừ bản thân bệnh đậu mùa nguy hiểm cũng có rất nhiều biến chứng. Nghiêm trọng có thể bị mù. Mặt khác chúng ta thể ngừng theo dõi bệnh tình của hoàng thượng, người bệnh đậu mùa đều có mụn nước, nếu như xử lý cẩn thận có thể để lại sẹo, hơn nữa nếu như ở mặt có thể dẫn đến hủy dung, tạo thành đả kích tâm lý nghiêm trọng với người bệnh." (*)

      (*) Trong đoạn có xuất khá nhiều vị thuốc đông y, cụ thể là tang cúc ẩm, thăng ma, cát căn, sa sâm, mạch môn. Các vị thuốc này mình lấy nguyên văn trong truyện, còn tang cúc ẩm theo mình tìm hiểu được nó là cả bài thuốc cơ.

      Cho tới bây giờ Tịch Nguyệt cũng ngờ mình phải trải qua những chuyện này nhưng mà tại, trừ kiên cường ra nàng còn cách nào khác.

      Gật gật đầu tỏ ý mình hiểu, Tịch Nguyệt đến bên giường tẩy rửa cho Cảnh Đế.

      Nhìn gương mặt trước kia luôn hăng hái của tại lại trở nên tiều tụy như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt là mùi vị gì.

      Bên ngoài mọi người đun nước sôi và dấm chua.

      Ở ngoại thất, Lai Hỷ cũng đun rất nhiều dấm chua, có lẽ là vì ít phải làm những điều này nên mặt mày dình đầy tro bụi. Trương Thái y thấy vậy vội qua giúp đỡ.

      Tịch Nguyệt biết, nếu như muốn chăm sóc Cảnh Đế tốt chính nàng cũng thể gục ngã.

      Tự vệ sinh bản thân xong, gõ gõ cánh cửa mấy cái, lập tức có chậu nước ấm được đặt trước cửa. Trương Thái y chỉ mở khe , bê nước vào, Tịch Nguyệt đón lấy, chuyên tâm tẩy rửa cho Cảnh Đế mà trong lòng có cảm giác gì.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 142.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Cảnh đế khó chịu căng thẳng, nhưng nếu chút ý thức cũng có, đó là thể.

      phải thể chuyện, là muốn chuyện.

      ai có thể lạnh nhạt đối mặt với cái chết, cũng giống vậy.

      Cả đời này của tuy là tuổi lớn lắm nhưng trải qua rất nhiều trắc trở, lúc còn tấm bé, người khác tính toán hãm hại, hôm nay lục đục đấu đá, quen cuộc sống như vậy.

      vốn cho rằng mình có thời gian, có thời gian trải tốt đường cho con trai của mình, giống phụ hoàng mình, mặc cho con trai tự giết lẫn nhau, sau đó rơi vào kết quả thê lương.

      Nhưng mà, làm sao lại tới tình trạng này cơ chứ?

      "Hoàng thượng, thần thiếp thay quần áo cho ngài. người ngài có bệnh sởi, có lẽ làm ngài có chút thoải mái, nhưng ngài yên tâm, thần thiếp nhất định tay chân nhàng. Quần áo ngài đây, phải thường xuyên tắm rửa chút. Vậy mới tốt đối với ngài."

      Lai Hỉ giúp đỡ nâng Cảnh đế dậy, quả là Tịch Nguyệt tay chân. Nhìn nhắm mắt lại, dáng dấp câu nào, Tịch Nguyệt cắn môi. Nàng tất nhiên là biết trong lòng Cảnh đế khó chịu. Cho dù là nhà bình thường, cũng thể tiếp nhận như vậy.

      Huống chi là Đế Vương từng hưởng thụ vinh hoa phú quý.

      Cho dù là bản thân nàng, cũng sợ hãi tột cùng đối với tử vong, nhưng sợ hãi có thể làm sao? như thế, nàng chỉ có thể bước tính bước.

      Chăm sóc tốt hoàng thượng mới là nghiêm chỉnh.

      người Cảnh đế nổi lên vài vết nước phồng. Tịch Nguyệt cẩn thận từng ly từng tý, chỉ sợ làm bể. Trương thái y cũng giúp tay ở bên cạnh giống như vậy.

      Đợi đến khi thay xong quần áo Cảnh đế, Trương thái y đưa khăn lông nóng vắt xong cho Thẩm Tịch Nguyệt.

      Tịch Nguyệt tỉ mỉ lau khô mồ hôi trán của Cảnh đế.

      Lai Hỉ và Trương thái y thấy tất cả thu dọn thỏa đáng, hai người đều tới phòng ngoài sắc thuốc.

      người Cảnh đế ít vết nước phồng, nhưng phần lớn cũng là người, ngược lại mặt có.

      Tịch Nguyệt mặc quần áo cho Cảnh đế phải rộng thùng thình, chỉ là chưa chắc tránh khỏi tạo thành diện tích lây nhiễm lớn.

      Ngắm cảnh đế vẫn nằm như vậy, chút biểu cảm. Nàng đổi cái chậu, lại dùng chậu nước nóng khác xử lý sạch cho mình.

      Tịch Nguyệt vấn tóc dài thành búi tóc đơn giản, đầu chỉ cây trâm đơn giản. Thoạt nhìn vô cùng trắng trong thuần khiết.

      Nàng biết là trong lòng Cảnh đế khổ sở, trang #ddlqd# bubble muốn chuyện.

      Ngồi bên giường, giọng Tịch Nguyệt dễ hiểu lưu loát: "Hôm nay là ngày thứ tư rồi, thân thể hoàng thượng thay đổi lớn nhất chính là có thêm rất nhiều vết nước phồng. Tuy rằng ngài vẫn là sốt như cũ, nhưng thần thiếp cảm thấy, ngược lại nghiêm trọng như hai ngày đầu. Trương thái y , nền tảng ngài tốt, chỉ cần chịu đựng, nhất định có việc gì."

      Mỗi ngày Tịch Nguyệt đều là như thế, ngồi bên giường chuyện thao thao bất tuyệt với Cảnh đế.

      Sao nàng lại lo lắng chứ ? Nếu làm những thứ gì đó, những thứ gì đó, nàng sợ mình cũng sụp đổ.

      Lúc này, nàng thể sụp đổ, bất kỳ kẻ nào cũng có thể sụp đổ, riêng chỉ có nàng thể.

      Cho dù như thế nào, nàng cũng phải dốc hết toàn lực chăm sóc tốt Cảnh đế.

      Cho dù có bất kỳ biểu lộ gì, hình như Tịch Nguyệt cũng có thể nhìn ra hiu quạnh từ mặt .

      ngày thứ tư rồi, Cảnh đế vẫn câu nào, kể từ hôm đó bàn giao tất cả thỏa đáng, chính là cực ít mở mắt, cũng cực kỳ ít chuyện. Thỉnh thoảng vô cùng khó chịu, mới có thể thở hổn hển mấy tiếng.

      Tịch Nguyệt lấy tay miêu tả hàng mi nét mày của , mí mắt bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn giống như thường ngày.

      "Hoàng thượng, người phải kiên trì, người nhất định phải có lòng tin, người có thể chịu đựng được. Vũ Nhi còn , bé kham nổi trách nhiệm lớn như vậy. Kiều Kiều có người khóc, con bé là thích nhất người rồi. Còn có Tiểu Tứ Nhi Tiểu Ngũ Nhi, bọn cũng còn chưa có đặt tên! Thái hậu cũng lớn tuổi rồi. Còn có, còn có thần thiếp, người biết thần thiếp đần, người yên tâm chúng ta, có đúng hay ?"

      Nghĩ đến mấy đứa bé, Tịch Nguyệt khóc ra tiếng.

      Cảnh đế nghe tiếng khóc lóc , mở mắt ra, ngờ Cảnh đế mở mắt, Tịch Nguyệt vội lau nước mắt, lầm bầm: "Hoàng thượng tỉnh rồi hả? Nguyệt Nhi có chút nhớ mấy đứa bé thế? Ngài mau chóng khỏi hẳn có được hay ?"

      Cảnh đế cứ nhìn nàng như thế, rất lâu, lại nhắm nghiền hai mắt.

      "Tại sao phải ở lại?" Giọng cực thấp, nhưng nghe được mở miệng, Tịch Nguyệt đúng là vui mừng.

      "Nào có nhiều tại sao như vậy."

      Thấy lại chịu chuyện, cũng ngồi ở đây tiếp tục với , ngược lại là dùng dấm lau chùi toàn bộ bên trong phòng qua lần.

      Lai Hỉ vào cửa thấy Thẩm quý phi dọn dẹp, vội vàng bèn muốn nhận lấy.

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta làm được, có quan hệ gì."

      Lai Hỉ lay chuyển được Thẩm quý phi, chỉ đành phải lui ra ngoài.

      Lúc Tịch Nguyệt thấy, Cảnh đế mở mắt lần nữa, 0di33xn0dafnl330fys0doon cứ đuổi theo bóng dáng nàng như thế.

      Giống như, như vậy. . . . . . Như vậy mới có chỗ dựa.

      Buồn cười biết bao, chưa bao lâu, lại cũng cần chỗ dựa.

      ra thân thể khó chịu nối tiếp, có điều lại thể , chỉ có thể chịu đựng như vậy. Nghĩ đến lần trúng độc khi còn bé đó, Cảnh đế nhớ khi đó mình đau đớn, đập đầu vô tường, kết quả lại chẳng ăn thua gì.

      Tịch Nguyệt cũng cảm thấy tầm mắt Cảnh đế.

      Vừa dọn dẹp vừa tiếp tục thầm: "Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi tên gì hay đây? Cũng thể gọi như vậy, ngài nghĩ , nếu như mỗi lần người khác thấy bọn đều gọi nhũ danh hồi , vậy tiện lắm. Cho nên, ngài phải nhanh chóng khoẻ lên, bọn vẫn chờ ngài trở về đặt tên đấy."

      Tịch Nguyệt ngừng đến vài lời này, chỉ hy vọng, có thể làm cho lên tinh thần, giống như lần mình gặp nạn đó, bỏ được quá nhiều, mới có thể cam lòng chịu chết.

      Cảnh đế luyến tiếc mình, nhưng mà, bỏ được những đứa bé mà quý trọng thương chứ?

      "Chờ Tiểu Kiều Kiều trưởng thành, chúng ta đưa nàng hoà thân có được hay ? Nàng là tiểu công chúa mà chúng ta nuông chiều đấy? Nếu như gả quá xa, chúng ta cũng thể gặp nàng, chúng ta khó chịu. Chúng ta phải tìm tướng công tốt nhất cho nàng ở Kinh Thành, ừ, nếu như phò mã nghe lời, ngài cứ hung hăng mắng ."

      " năm qua này, thân thể Thái hậu càng ngày càng tốt, nếu như ngài có chuyện gì, bà nhất định rất khó vượt qua. Từ bà bảo vệ ngài lớn lên. Ngài muốn làm cho bà buồn có đúng hay ?"

      "Hả? Còn có trong cung nhiều mỹ nhân như vậy. Ngài còn chưa có gì kia!" tới chỗ này, bản thân nàng tự giễu nở nụ cười.

      Cảnh đế lại nhìn nàng đâu đâu như vậy, tới tới lui lui lặp lặp lại.

      Đương nhiên là biết tâm tư của nàng, nàng sợ bản thân từ bỏ trước.

      Cảnh đế nhìn bộ dáng nàng giả vờ kiên cường, nắm chặt nắm đấm.

      Nàng biết, từ Quỷ Môn quan quanh quẩn nhiều lần như vậy, ý chí của kiên cường hơn so bất kỳ kẻ nào.

      buông tha hi vọng sống!

      Chính là giống như nàng , có quá nhiều thứ buông được.

      bỏ được rất nhiều người, vậy. . . . . . bỏ được nàng!

      "Hoàng thượng, chờ ngài khỏe rồi, sau này đừng dẫn thần thiếp tới nơi này. Cũng biết là có phải vận khí của thiếp tốt hay ? Sao mỗi lần cùng ngài tới, *d&d#l@q^d<.com> đều có chuyện xảy ra. Bản thân thiếp sao, nhưng nếu ngài có chuyện gì, vậy phải làm thế nào. Người cần ngài quá nhiều."

      Cảnh đế nhìn dáng vẻ Tịch Nguyệt quét dọn chung quanh.

      Trong lòng chua xót hồi.

      Cho dù là lúc này, nàng còn muốn ôm đồm những thứ này lên người mình, vận khí tốt, bị bệnh đậu mùa, lại có quan hệ gì với nàng?

      Ngược lại hai lần đều là liên luỵ nàng.

      "Nương nương, chén thuốc sắc xong rồi." Lai Hỉ ở rèm cửa.

      "Ừ. Bưng vào đây !"

      Hầu hạ hoàng thượng uống thuốc.

      Trương thái y lại kiểm tra lần.

      "Bệnh tình Hoàng thượng có thay đổi gì, nhưng có thay đổi lại cũng là chuyện tốt. Có thể giữ vững ổn định, cũng tốt đối với hoàng thượng."

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      Đêm khuya.

      Tịch Nguyệt làm ổ ở giường bên cạnh, ngắm Cảnh đế khó chịu chuyển động trái phải, nàng cũng ngủ được, vội vàng đến gần bên cạnh .

      Lau mồ hôi cho : " có chuyện gì, có chuyện gì, thiếp ở đây...thiếp vẫn luôn ở đây. Thiếp ở bên cạnh ngài."

      Tịch Nguyệt dựa khuôn mặt mình vào ngực .

      "Cách, cách trẫm xa chút."

      Tịch Nguyệt nghe mở miệng, chịu: " sao, thiếp có chừng mực. Thiếp coi chừng ngài, ngài phải mình."

      biết tại sao, giọt nước mắt của Cảnh đế cứ trượt xuống như vậy.

      Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người với những thứ này.

      Cho dù là mẫu hậu thương cũng cho biết, phải chịu đựng, kiên cường, thể mềm yếu. Cho tới bây giờ bà cũng ôm mình an ủi như vậy, , ngươi phải là mình.

      Nàng chỉ là tiểu nương mười sáu tuổi, cho dù sinh đứa bé lại vẫn chưa thoát ngây thơ, nhưng lúc này nàng lại kiên cường như vậy.

      Nhìn bộ dáng nàng cố nén, 0di33xn0dafnl330fys0doon biết tại sao Cảnh đế như nghĩ đến ngày đó ở vách núi, dạng vẻ nàng hô to ngươi phải chịu đựng, chúng ta đều phải sống khoẻ kia.

      Thấy được máu tươi ngừng xuống kia.

      Trong lòng căng thẳng, lại suy nghĩ nàng kỹ càng.

      Nàng ở với có ba năm, từ lúc đầu chưa thoát ngây thơ đến hôm nay như vậy, , vốn bảo nhớ cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu, chắc là cũng nhớ nổi. Nhưng mấy ngày nay nằm nơi này, mỗi ngày thấy nàng vòng tới vòng lui trước người sau lưng , mỗi ngày cố gắng kiên cường thầm những thứ kia khiến nhớ thương, nàng rất ít nhắc tới bản thân nàng, lại ngừng tới mấy đứa bé, tới mẫu hậu.

      Cảnh đế cảm thấy, rất nhiều cảnh tượng ba năm nay của hai người càng ngày càng ràng, cái nhăn mày nụ cười của nàng đều vô cùng ràng.

      Nàng phải là vô cùng đẹp trong cung, nhưng mới đầu lại khiến cảm thấy thoải mái, cũng chính là bởi vì phần thoải mái này và nàng ra vẻ thông minh vặt lấy lòng làm cho liên tiếp chính là cưng chiều đến hôm nay.

      Trong cung này rất nhiều đều thương .

      Nhưng có mấy người vào thời khắc sống chết còn lớn tiếng kêu bảo ôm lấy chân nàng, lại có mấy người biết đây là lúc bệnh truyền nhiễm rất mạnh mẽ cũng nhớ tới chăm sóc ở bên cạnh , là có.

      Có lẽ người khác cũng giả bộ, nhưng, ở dưới tình huống có việc gì lại đưa về cung, nghĩ, người khác, Phó Cẩn Tú, Đức Phi, Bạch Du Nhiên, Tề phi. . . . . . Từng người từng người kia có đứa bé, hoặc là người từng có đứa bé, có lẽ cũng lựa chọn từ bỏ nhỉ?

      Dù sao, sống chết trước mắt, mọi người đều biết cảm thấy mạng mình quan trọng nhất.

      Có lẽ các nàng là thích , nhưng, sao phải là thích những thứ quyền lợi sau khi sủng ái kia?

      Nguyệt Nhi, chỉ có Tiểu Nguyệt Nhi của phải như vậy.

      Trong lòng co rút đau dữ dội, lúc này yếu ớt, nhưng lại biết, trái tim mình có chút mất khống chế.

      Giơ tay lên muốn sờ sờ nàng, trang #ddlqd# bubble rồi lại phát tay mình rất khó coi, phía có rất nhiều mụn nước.

      Chán nản để tay xuống.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 143.
      Editor: trang bubble ^^ ***************.com

      Buổi tối mỗi ngày hình như nhiệt độ Cảnh đế cũng đặc biệt lên cao, Tịch Nguyệt ngừng dùng rượu cồn lau, mà Trương thái y và Lai Hỉ cũng giúp đỡ bên cạnh.

      Cảnh đế cảm thấy kể từ khi mình trưởng thành, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhếch nhác như vậy, nhắm hai mắt nhíu lông mày, cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu, rồi lại thể ra sức. Hình như trước mặt ốm đau, cho dù hiển hách cỡ nào, cũng chỉ có thể yếu ớt chịu nhịn như vậy.

      "Ách. . . . . ." nhàng phát ra tiếng.

      Tịch Nguyệt vội vàng nhìn , sắc mặt ửng đỏ.

      Nếu phải mỗi đêm Tịch Nguyệt cũng đều cẩn thận giúp lau hạ nhiệt độ cho như vậy, có lẽ trạng thái càng nguy.

      Cởi quần lót xuống, Tịch Nguyệt cũng có lúng túng gì, vẫn là vô cùng nghiêm túc cẩn thận như cũ.

      Nhìn da thịt thấy mà ghê này, Tịch Nguyệt thấy chán ghét và sợ, có, đúng là có chút đau lòng.

      "Theo lý thuyết bình thường, người bệnh đậu mùa đều vẫn là lên mẩm từ gương mặt, hoàng thượng cũng còn may, phần nhiều là vị trí nhìn thấy của thân thể. Dịch mụn nước chuyển thành giống mủ màu vàng, mụn nước trở thành mụn mủ, chung quanh mụn nước đỏ ửng rệt, da đỏ lên hơi sưng, các chỗ mí mắt xuất bệnh phù. Theo vi thần thấy, hôm nay coi như là giai đoạn thứ ba rồi. Mà tập quán giai đoạn này là càng thêm dễ dàng đột nhiên phát sốt gấp. Lúc này triệu chứng của Hoàng thượng đều là phù hợp. Chỉ cần mấy ngày này chúng ta tiếp tục cố gắng kiên trì, chờ đến giai đoạn cuối cùng, chính là kết vảy, thoát khỏi nguy hiểm."

      Tịch Nguyệt thấy Cảnh đế dùng ngừng lau vẫn có dấu hiệu gì hạ sốt, cũng nhụt chí, vẫn ngừng động tác qua lại, Cảnh đế híp mắt, cứ nhìn nàng như vậy.

      Giống như là nhìn đến trong lòng nàng.

      Tịch Nguyệt thấy khóe mắt Cảnh đế có nước mắt, biết được đó cũng phải cảm động cỡ nào, mà bởi vì là liên quan thân thể tật bệnh.

      cũng thể khống chế, nhưng lần đầu thấy nhếch nhác như vậy, Tịch Nguyệt ra đựơc cảm nhận.

      " có chuyện gì, thần thiếp biết thân thể ngài thoải mái, chúng ta nhịn chút, chúng ta nhịn chút có được hay ? Người có chuyện gì, có chuyện gì." biết là an ủi Cảnh đế hay là an ủi mình, Tịch Nguyệt có để ý Trương thái y và Lai Hỉ, ngừng tự lẩm bẩm.

      Cảnh đế sử dụng chút hơi sức, nắm chặt tay nàng.

      Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn , hiểu ý .

      "Ngươi ra ngoài."

      Bốn chữ đơn giản này, nhưng lại là dùng hết sức lực ra.

      Thấy đến tình trạng này còn như vậy, trang@d#d#l#q#d@bubble Tịch Nguyệt cắn môi chặt, chịu để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lại.

      Thái độ nàng kiên quyết: " được. Ngài chỉ cần an tâm dưỡng bệnh cho khoẻ, cái khác cần ngài quan tâm."

      Cảnh đế im lặng, sâu trong lòng của , càng có tí ý tưởng bẩn thỉu.

      lý trí biết, nếu tốt cho nàng, chính là nên để cho nàng rời . Nhưng về tình cảm lại rất hi vọng nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh , những lời đó an ủi , khích lệ .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng nghiêm túc mà lại quật cường, Cảnh đế cảm thấy nhịp tim mình mãnh liệt, biết, đây là mình càng ngày càng ổn, hay là càng ngày càng thích nàng.

      Cũng hoặc là, vào thời điểm đau đớn bơ vơ này coi nàng như là cây cỏ cứu mạng.

      , người kiên cường, cho dù là đau đớn bơ vơ, cũng mềm yếu.

      Cho dù là thể ra ngoài, biết tình huống bên ngoài, mỗi ngày bọn họ bị vây ở nơi này, Tịch Nguyệt vẫn nhàng thoải mái dọn dẹp, chỉ có bản thân nhàng khoan khoái, ngay cả , nàng cũng chăm sóc cực tốt.

      Đây là mâu thuẫn thế nào.

      Nàng ở bước ngoặt như vậy, có oán trách, có khổ sở, thậm chí , tuy nhiên lại có thể để ý an nguy bản thân tới làm tất cả những thứ này cho .

      "Nguyệt Nhi. . . . . ."

      Tiếng thấp, nhưng nghĩ rằng thường ngày như vậy, bên trong có rất nhiều yếu ớt.

      "Thần thiếp đụng đau ngài sao?" Tịch Nguyệt cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn lo lắng tổn thương .

      "Nguyệt Nhi. . . . . ."

      Thấy ngừng nỉ non, si ngốc nhìn mình. Tịch Nguyệt cũng hiểu làm sao, chẳng qua đoán chừng có lẽ là bởi vì thân bệnh hoạn nặng, tinh thần tương đối yếu ớt?

      Trừng mắt nhìn , Tịch Nguyệt vừa nhìn về phía Lai Hỉ, Lai Hỉ lập tức hiểu ý Thẩm quý phi.

      "Ho khan" tiếng, đụng Trương thái y bên cạnh chút, Trương thái y lập tức hiểu chuyện quay đầu chỗ khác.

      Thấy hai người đều nhìn bọn họ.

      Tịch Nguyệt cúi đầu hôn cái mặt Cảnh đế, chỉ là bởi vì còn có người khác, chỉ chạm cái bèn quay đầu rất nhanh, hai má hồng hồng, nhiều lời.

      Tiếp tục lau cho .

      Cảnh đế ngờ động tác của nàng, trong nháy mắt lại cảm thấy trong lòng đầy tràn vui sướng.

      Đợi đến khi Lai Hỉ và Trương thái y xoay đầu lại, hiếm khi thấy Cảnh đế lại thoáng nhếch miệng lên nở nụ cười.

      Cho dù là mấy ngày nay bận rộn, nhưng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy sống ngày như năm, đợi đến lúc mụn mủ của Cảnh đế bắt đầu nhăn rút khô lại, đỏ ửng chung quanh biến mất, mụn nước từ từ khô ráo, kết thành vảy dày màu vàng xanh, còn bắt đầu xuất ngứa ngáy khó có thể chịu được, lúc này nhiệt độ từ từ hạ xuống về bình thường.

      Tịch Nguyệt biết, đây là sắp chuyển biến tốt rồi.

      Bởi vì rất ngứa, Tịch Nguyệt tự chủ trương, bèn trói đôi tay Cảnh đế lại.

      Thấy động tác này của nàng, Cảnh đế trợn mắt ngoác mồm.

      Có điều cũng may là trời thấy. Sau khi Cảnh đế mắc bệnh cách ly ngày thứ mười sáu, d!^Nd+n(#Q%*d@n rốt cuộc khá hơn.

      Mà ngoại trừ ra cũng có bất kỳ kẻ nào bị lây lan. Nhắc tới lần này cũng đều nhờ Trương thái y và Vương thái y, nếu phải là hai người bọn họ cẩn thận, có lẽ kiện lần này thế nào cũng tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

      . . . . . .

      nháy mắt khi Cảnh đế đẩy cửa phòng ra thấy ánh mặt trời kia, trận ánh nắng chói mắt chiếu qua.

      Giơ tay lên che ánh nắng, thấy người quỳ ở cửa, Cảnh đế quay đầu lại, nhìn về thân thể nho kia phía sau lưng.

      Tịch Nguyệt quy củ đứng nơi đó, mặt cũng là vui sướng sống sót sau tai nạn.

      Lần này, nàng lại thắng cược rồi, nhưng mà, nàng lại có bao nhiêu lần cơ hội có thể đánh cược đây?

      Sau này, vẫn là ít ra ngoài thôi.

      Nở nụ cười về phía nàng, Cảnh đế quay đầu lại.

      "Chúng thần gặp qua hoàng thượng."

      Cảnh đế hơi gật đầu.

      Nếu sao rồi, vậy cũng rất nhiều chuyện phải xử lý, tới đây cầu phúc lại chậm chạp chưa hồi cung, có lẽ khiến cho người khác hoài nghi.

      Lúc trước chính là bị bệnh thương hàn, muốn ở bên này nghỉ ngơi mấy ngày, dù rằng mọi người nghi ngờ, cũng có cách nào.

      Hôm nay rốt cuộc sao, lại cảm thấy dường như cách đời người.

      Mà lúc này tâm tình của cũng rất khác biệt với lúc trước.

      Nếu sao, Cảnh đế bèn đổi phòng với Tịch Nguyệt. Mà phòng kia bị niêm phong lại, mỗi ngày làm chút công tác trừ độc bên ngoài.

      ra lâu như vậy, trong cung có lẽ là rất nhiều chuyện cũng rối nùi, Cảnh đế cũng thể trì hoãn, vội vàng định ra đường về ngày hôm sau.

      Cẩm Tâm và Đào Nhi thấy chủ tử nhà mình có chuyện gì, cuồng loạn khóc lóc, thậm chí ngay cả Tịch Nguyệt cũng ngừng rơi lệ, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

      Thậm chí nàng làm xong dự tính xấu nhất, cũng may, tất cả những thứ này đều qua rồi.

      Bọn họ có việc gì, tất cả mọi người đều có việc gì.

      "Chủ tử, ngài có chuyện gì, rốt cuộc ngài có chuyện gì." Cẩm Tâm ngừng lẩm bẩm.

      Có lẽ người khác cũng có tình cảm tốt với Thẩm Tịch Nguyệt, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng cho dù ai cũng có cách nào giống như nàng. Từ chính là nàng chăm sóc chủ tử.

      Trước kia Cẩm Tâm bèn quyết định chủ ý, nếu như chủ tử còn, vậy nàng cũng muốn theo .

      Sau lại nghe Đào Nhi tự lẩm bẩm nhắc tới Tiểu Chủ Tử, Cẩm Tâm lại thay đổi chủ ý.

      Chủ tử thương tiểu chủ tử như vậy, nếu như có chuyện gì, nàng nhất định phải hồi cung, hầu hạ Tiểu Chủ Tử.

      Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng trở nên kiên cường.

      Tịch Nguyệt rửa mặt phen, vùi mình trong nước, cảm giác cực kỳ thoải mái.

      Sau đó chính là cả đêm ngủ ngon.

      Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nguyệt nhìn bên cạnh cũng có dấu vết người từng ngủ, biết vậy là Cảnh đế đêm về.

      Đây là tự nhiên, Cảnh đế này rời kinh nhiều thời gian như vậy, trung gian có sai lầm như thế nào cũng chắc chắn. Có lẽ mấy ngày này vô cùng bận rộn.

      Quả nhiên, trong chốc lát thời gian thấy Lai Hỉ tới đây chào hỏi.

      là Cảnh đế bảo Thẩm quý phi thu dọn đồ của xong, lát trực tiếp xuất phát.

      Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý.

      Về phần những thứ công vụ kia, nàng cũng chen vào được mà cũng hiểu.

      Nghĩ có vài triều đại kia, cũng có thông minh nắm giữ triều chính, nhưng Tịch Nguyệt lại có chí này.

      Đến cả vụ hậu cung, nàng cũng vội nhúng tay vào, nàng những chuyện này.

      Cảnh đế là người quân thượng, là xứng đáng khen ngợi.

      Bản thân nàng cần thiết đoán mò những chuyện này vì .

      Quản tốt thân thể mình, đứa bé của mình, dieenddafnleequysddoon mỗi ngày sống nhàn nhã qua ngày, cũng vui sướng tột cùng.

      Trước khi Tịch Nguyệt ra cửa, đứng trong sân quan sát tất cả nơi này, trong lòng ngũ vị lộn xộn, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, sau này nàng có cơ hội lại ở nơi đây nữa rồi. Ngược lại đáng tiếc vẻ đẹp tinh xảo như vậy.

      Có điều nghĩ đến hai lần tới nơi này đều trải qua sống còn, nàng lại cảm thấy đến vậy có gì rồi.

      Nàng rất quý trọng tính mạng mình.

      "Chủ tử, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng."

      Cẩm Tâm và Đào Nhi trải qua chuyện này, trầm ổn hơn nhiều.

      "Ừ, vậy thôi."

      Đợi tới cửa lớn, đụng phải Cảnh đế, tuy Cảnh đế khỏi hẳn, nhưng có lẽ là liên quan đêm ngủ, có chút tiều tụy, nhưng cũng tính là đặc biệt có tinh thần.

      Thấy Tịch Nguyệt kéo nàng đến bên cạnh, săn sóc hỏi "Tối hôm qua ngủ ngon giấc ?"

      Trong những ngày bệnh nặng kia, biết, nàng vẫn luôn trông chừng , cho dù là nghỉ ngơi, ấy mà ngủ cũng yên ổn.

      Tịch Nguyệt gật đầu: "Thần thiếp ngủ rất ngon. Chỉ là hoàng thượng đều có vành mắt đen rồi."

      Đưa tay xoa mặt , Tịch Nguyệt nỉ non.

      Cảnh đế cười lắc đầu: "Ta là nam tử, lại dùng xinh đẹp giành thắng lợi, vậy cũng có quan hệ gì. thôi, phải là nàng rất nhớ con sao? Chúng ta trở về gặp con."

      Tịch Nguyệt cười tươi nhàng gật đầu.

      Nàng rất nhớ con.

      "Thân thể Hoàng thượng vừa khoẻ, thể vất vả như vậy, hôm nay chính là thời điểm yếu ớt mệt mỏi đấy. Cho dù vội trở về, nhưng xe ngựa này đúng là thể quá nhanh, nếu thân thể chịu nổi."

      Cảnh đế lắc đầu: "Trẫm sao."

      "Vậy thần thiếp mệt mỏi." Tịch Nguyệt dí dỏm kéo vạt áo .

      Cảnh đế thấy nàng như thế, cười như gió xuân ấm áp.

      "Được, theo nàng."

      Trải qua chuyện này, Cảnh đế nổi lên tâm tư khác biệt đối với Tịch Nguyệt, trang@dđlqđ@bubble editor vốn là vẫn luôn hiểu, làm sao lại có người người khác như sinh mạng. Nhưng khi nhìn đến Tịch Nguyệt, lại cũng có chút hiểu.

      cho rằng chỗ dựa của mình lúc yếu ớt, thế nhưng khoảnh khắc khi mấy người từ trong phòng ra ngoài kia, lại cảm thấy, phải.

      Lòng , vẫn là tràn đầy lắm.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 144:

      Editor: Thơ.

      Đoàn người khi trở về cũng hề vội vã, do Cảnh Đế mới khỏi bệnh nên Tịch Nguyệt vô cùng săn sóc. Cảnh Đế dường như rất hưởng thụ săn sóc của nàng.

      Tịch Nguyệt được xem là rất dịu dàng nhưng lại có hương vị đặc biệt riêng.

      Mọi người rời kinh gần tháng, cuối cùng cũng về tới kinh thành, khi đặt chân vào kinh thành, Tịch Nguyệt cảm thấy chua xót nên lời.

      Lúc trước, thậm chí nàng cho rằng mình còn có cơ hội về lại kinh thành nữa.

      So sánh với Cảnh Đế thực ra Tịch Nguyệt có vẻ tiều tụy hơn chút.

      Mấy ngày nay nàng tận tâm tận lực hầu hạ , Cảnh Đế tốt lên rất nhiều, nhìn qua cũng rất có tinh thần.

      Gần tháng này là thời gian Cảnh Đế và Tịch Nguyệt đứng giữa ranh giới sống chết, lúc này mọi người trong kinh thành cũng dễ dàng gì.

      Mỗi người đều có suy đoán riêng. Lúc những lời đồn náo loạn nhất lại truyền ra tin tức Cảnh Đế sắp trở về.

      Lúc này mọi người mới có thể thả lỏng tâm tình.

      Bất luận là quan lại trong triều hay là phi tần trong hậu cung đều có suy nghĩ riêng của mình.

      Hoàng Thượng chậm chạp trở về, mọi người đều vô cùng lo lắng, dù sao Hoàng Thượng trị quốc tài giỏi, nếu như xảy ra chuyện, mấy vị hoàng tử đều còn mà người duy nhất thích hợp cũng chỉ có Lục Vương gia có quan hệ tốt với Hoàng Thượng.

      Vì nguyên nhân này nên trong triều hầu như có quan viên nào giao hảo với Lục Vương gia, nếu như Lục Vương gia lên ngôi tất nhiên là đả kích mang tính hủy diệt với tất cả mọi người.

      Đồng thời trong hậu cung cũng có cùng đạo lý như vậy.

      Nhưng may mà điều mọi người lo lắng trở thành , Cảnh Đế thực khỏe mạnh trở về.

      Ngoại trừ những người biết chuyện ai biết Cảnh Đế xảy ra chuyện gì.

      Các vị phi thần theo thường lệ đứng ở cửa cung nghênh đón, sắc mặc Cảnh Đế cũng có gì vui mừng, chỉ lạnh nhạt giải tán mọi người. Sau đó sắp xếp cho Tịch Nguyệt về cung, nhìn ánh mắt trông mong của nàng cũng biết là nàng vô cùng nhớ mấy đứa bé rồi.

      "Nguyệt Nhi, cùng trẫm đỡ Thái Hậu về Tuệ Từ Cung ."

      Dứt lời, nhìn mọi người, rời , khác biệt rất lớn với dáng vẻ khiêm tốn ôn nhu ấm áp lúc trước.

      Tịch Nguyệt nghe vậy vội vàng qua đỡ Thái Hậu, Thái Hậu thấy sắc mặt Tịch Nguyệt hơi tiều tụy hỏi: "Nguyệt nha đầu, đường mệt mỏi sao?"

      Tịch Nguyệt cười gật đầu: "Có chút, nhưng mà nghĩ đến sắp trở về đây lập tức như được tiếp thêm sức lực."

      Thái Hậu đương nhiên là biết nàng nhớ mong mấy đứa bé. Gần tháng gặp, đừng là người làm mẫu thân như nàng, ngay cả bà nhiều ngày gặp mấy đứa bé kia trong lòng cũng rất nhớ chúng.

      Mọi người thấy Cảnh Đế và Thẩm Quý phi đỡ Thái Hậu rời cũng tự động rời .

      Sau khi trở về Tuệ Từ Cung Thái Hậu cẩn thận nhìn Cảnh Đế.

      "Triệt nhi, thân thể con thế nào rồi? Lúc trước truyền tin về con khỏe, ai gia rất lo lắng."

      Lúc trước Cảnh Đế cũng cho Thái Hậu biết tình trạng bệnh của mình.

      Nghĩ chút, cuối cùng Cảnh Đế vẫn cho Thái Hậu: "Thực ra, trẫm phải là nhiễm phong hàn."

      Thái Hậu hề bất ngờ, thực ra ngay từ đầu bà nghi ngờ. Người ngoài hiểu nhưng thực là bất kỳ gió thổi có lay nào trong cung này bà cũng biết.

      Nếu Triệt nhi thực sao tại sao lại phải khởi động ám vệ trong cung.

      Mọi người ngồi xuống, Thái Hậu nhìn Cảnh Đế, đợi kể tường tận mọi chuyện.

      "Trẫm mắc bệnh đậu mùa."

      Chén trà Thái Hậu mới bưng lên hơi lung lay, nước trà bắn ra tuy tóe.

      Quế ma ma vội vã dùng khăn lau cho Thái Hậu.

      Đặt ly trà xuống, Thái Hậu kinh ngạc kiểm tra khắp toàn thân Cảnh Đế, khi nhìn thấy mấy nốt đỏ mờ mờ cánh tay gương mặt biến sắc.

      "Bệnh đậu mùa? Làm sao lại có thể mắc bệnh đậu mùa? tại sao rồi chứ?" Nghĩ lại, đương nhiên là sao rồi, nếu trở về.

      Giọng của bà rất nghẹn ngào.

      Cảnh Đế ôm mẫu thân của mình, an ủi: "Mẫu hậu yên tâm, trẫm sao rồi. Lúc ấy ở trong điện cầu phúc ba ngày, sau khi ra ngoài ngất xỉu, kịp sắp xếp mọi chuyện. Sau đó lại nghĩ chuyện này thể truyền ra ngoài cho nên vẫn ở bên kia cách ly. Chỉ có ba người là Nguyệt Nhi, Lai Hỷ và Trương Thái y ở lại trong phòng chăm sóc trẫm."

      Giọng của Thái hậu vẫn run rẩy: " sao, sao là tốt rồi, sao là tốt rồi! Con muốn dọa chết mẫu hậu sao! Con biết mẫu hậu lo lắng thế nào đâu. Tất cả ám vệ trong cung đề được khởi động, khi đó ai gia cảm thấy mọi chuyện ổn rồi."

      Cảnh Đế cũng nghĩ đến điểm này.

      "Mẫu hậu, nhi tử trở lại, tất cả đều qua, qua rồi."

      Thái Hậu có thể chịu được kích thích lớn này nhưng vẫn chịu buông cánh tay Cảnh Đế ra, hai mẹ con ngồi sát cạnh nhau.

      Quế ma ma thấy khí bình ổn lại sắp xếp cung nữ đưa mấy vị tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đến đây.

      lâu sau đám người Hạnh Nhi đến.

      Lúc này Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đọc sách ở Thượng Thư Phòng nên có ở đây.

      Tịch Nguyệt nén được tâm tình kích động của mình, vội vàng đứng lên.

      Thái Hậu thấy nàng như vậy cũng hiểu tâm tình của nàng.

      "Nhanh ôm mấy đứa đến cho chủ tử của các ngươi."

      Tịch Nguyệt nhanh chóng bước lên đón lấy Kiều Kiều, chỉ mới qua tháng thôi mà Tiểu Kiều Kiều lớn hơn trước rất nhiều.

      Được mẫu thân của mình ôm vào lòng, dường như Tiểu Kiều Kiều cảm nhận được khí tức quen thuộc, 'oa' tiếng khóc lên, giống như phát tiết những ủy khuất của mình.

      Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi ở bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của tỷ tỷ cũng khóc theo.

      Tịch Nguyệt ngừng rơi lệ, vừa đung đưa đứa bé vừa dỗ: "Đừng khóc, bảo bảo đừng khóc, tiểu bảo bối của mẫu thân đừng khóc...."

      Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi được mẫu thân ôm nên tiếng khóc cũng lớn hơn tỷ tỷ nhà mình.

      Cảnh Đế nhịn được qua ôm lấy hai đứa bé vào lòng, được phụ hoàng ôm lấy, hai đứa bé lại càng khóc lên.

      "Nhìn xem những đứa bé này cũng cảm thấy ủy khuất..." Thái Hậu cũng lau nước mắt.

      Nghĩ đến thiếu chút nữa mất người con trai này, tâm tình của Thái Hậu cực kỳ kém.

      "Ngoan, đừng khóc. Con trai sao lại khóc lóc như vậy?"

      Vào trong nội thất, đặt ba đứa bé xuống giường sưởi, Tịch Nguyệt thấy mình đường xa trở về dình ít bụi bẩn nên chịu chạm vào da thịt của mấy đứa bé.

      Mặc dù chạm vào con nhưng Tịch Nguyệt vẫn chơi đùa với con lúc lâu.

      Hồi lâu, mấy tiểu tử kia mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ.

      Tịch Nguyệt hơi xấu hổ nhìn Thái Hậu và Cảnh Đế.

      Thái hậu mỉm cười: "Các con đường xá xa xôi mới trở về, về cung rửa mặt thay đồ , ba đứa bé ngủ, tạm thời đừng ôm chúng về. Chút nữa mấy đứa tỉnh ai gia bảo Quế ma ma đưa mấy đứa bé về cho con."

      Thái Hậu chỉ mấy lời như vậy nhưng cũng tự tay đỡ nàng dậy.

      "Nha đầu ngốc, nhanh về cung của con ."

      Tịch Nguyệt gật đầu.

      Khi hai người ra khỏi Tuệ Từ cung, Cảnh Đế nắm chặt tay Tịch Nguyệt.

      "Cùng trẫm trở về Tuyên Minh Điện . Trời lạnh, đun nước còn cần có thời gian, phải là nàng thích ôn tuyền ở Tuyên Minh Điện sao?"

      Tịch Nguyệt gật đầu, đương nhiên là nàng đồng ý rồi.

      So với nước ấm do được đun nóng nàng càng thích ôn tuyền tự nhiên hơn, khiến cho người ta có cảm giác rất khác biệt.

      "Tạ Hoàng Thượng ân điển."

      Mấy ngày nay, dường trở về Tịch Nguyệt luôn cảm thấy Cảnh Đế đối xử với nàng giống như trước, trong lòng có chút cao hứng, lại có chút cho là đúng. như vậy cũng chỉ vì nàng ở bên cạnh khi ở trong tình trạng nguy kịch nhất mà thôi.

      lâu về Tuyên Min Điện như Cảnh Đế cũng thấy xa lạ, giống như đây mới là nơi nên ở, cảm thấy đây mới là nơi có thể thả lỏng.

      Bảo Lai Hỷ chuẩn bị quần áo sau đó lôi kéo Tịch Nguyệt vào ôn tuyền ở hậu thất.

      Tịch Nguyệt cởi áo cho Cảnh Đế, mấy ngày hôm nay ngày nào nàng cũng thay đồ cho , trái lại luyện được kỹ xảo rất thành thạo.

      Cảnh Đế giống như lúc còn bị bệnh, đứng im đợi nàng hầu hạ mình.

      Tịch Nguyệt cởi y phục cho xong đặt bên, khi nhìn thấy cây côn thịt bên dưới của hơi bành trướng đỏ mặt. Hai người có hơn tháng làm chuyện đó rồi.

      Tuy Cảnh Đế có phản ứng nhưng mà cũng làm gì nàng, trực tiếp bước vào ôn tuyền.

      với nàng: "Nhanh cởi y phục xuống đây."

      Tịch Nguyệt gật đầu sau đó bắt đầu cởi y phục của mình, lại cảm thấy cởi y phục của mình còn thành thạo bằng cởi y phục của .

      Ngại ngùng lúc, nàng dùng hai tay ôm lấy ngực, khó khăn che chắn bộ ngực đẫy đà của mình.

      Cảnh Đế thấy nàng như vậy cũng gì, chỉ ngửa người dựa vào ghế đá dưới nước.

      Tịch Nguyệt thò chân xuống thăm dò sau đó cả người ngâm vào phong nước.

      Thở ra hơi, là thoải mái.

      Nàng ngoan ngoãn đến nên người Cảnh Đế, dựa vào cạnh , trong ao này chỉ có hai cái ghế đá mà hai cái ghế này đặt song song cạnh sát nhau.

      Khi nàng chậm chạm dựa vào hề phát ra khóe miệng của hơi cong lên.

      Tịch Nguyệt nằm dựa xuống xong chỉ còn đầu là nổi mặt nước.

      Nghiêng nghiêng đầu nhìn Cảnh Đế ở bên cạnh.

      Thân thể của Cảnh Đế do bị bệnh đậu mùa nên có mấy vết sẹo , có lẽ do mới khỏi nên nhìn qua cũng hơi dọa người nhưng mà Tịch Nguyệt lại sợ. Thậm chí nàng từng tiếp xúc với dáng vẻ dọa người hơn của , có lẽ chính nhìn thấy dáng vẻ đó của mình cũng chán ghét.

      Thấy Tịch Nguyệt đánh giá cơ thể , Cảnh Đế cũng cúi xuống nhìn chút, là nam nhân để ý đến những thứ này nhưng mà lại muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng.

      Lại nhìn nàng, phát trong mắt của nàng hề có sợ hãi và chán ghét như nghĩ.

      kìm được cảm xúc của mình, hỏi: "Nàng sợ sao?"

      Tịch Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Vì sao thiếp lại phải sợ?"

      Vốn còn muốn mấy câu nhưng mà Tịch Nguyệt lại cảm thấy nên những điều đó cho nên nuốt những lời còn lại vào bụng.

      Mặc dù nàng nhưng Cảnh Đế cũng nghĩ tới.

      Đúng vậy, nàng từng nhìn thấy dáng vẻ còn đáng sợ hơn của , giờ có là gì chứ?

      Nhưng mà nghĩ lại, có chút tự nhiên với nàng: "Trương Thái y , nếu như kiên trì uống thuốc, qua nửa năm hoặc năm nữa những vết sẹo như vậy nữa.

      Tịch Nguyệt 'xì' tiếng, nhíu mày nhìn : "Hoàng Thượng thực là người thích chưng diện như vậy sao?"

      Lời này có ý trêu chọc hàm súc. Cảnh Đế bật cười, xoay người đè nàng dười thân.

      "Nàng chê cười trẫm sao?"

      Hai người lâu làm chuyện đó, Tịch Nguyệt hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên.

      Lắc đầu, hơi đẩy ra.

      Cảnh Đế thấy hai má vốn đầy thịt của nàng vì mệt mỏi mà gầy . Hai má vì nhiệt độ của ôn tuyền nên hơi ửng đỏ, câu hỏi vừa rồi lập tức bị quẳng ra sau đầu.

      Mạnh mẽ tách đôi chân của nàng ra, sau đó động thân cái.

      Tiếp đó nữa, là đợt đong đưa rất lâu sau cũng kết thúc....
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 145:

      Cảnh Đế cũng công bố với bên ngoài là mình mắc bệnh đậu mùa.

      Đương nhiên, nhiều người cũng có thể suy đoán được Cảnh Đế phải chỉ mắc bệnh thương hàn nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì lại biết.

      Sau khi Cảnh Đế trở về triều đình loạt hành động, đầu tiên là thăng chức cho Chu Nam và Phó Cẩn Du.

      Thực ra từ trước mọi người đều hiểu rằng Chu Nam là trong những tâm phúc của Cảnh Đế nhưng mà do Chu Nam còn quá trẻ lại có gia thế nên chức quan của cao. Lần này, sau khi trở về kinh thành Chu Nam lại được quản lý tất cả binh mã và việc tuần tra kinh thành.

      Nếu phải là vô cùng tin tưởng tuyệt đối thể nào giao những việc này cho mình .

      Còn Phó Cẩn Du trở về kinh thành trước Cảnh Đế ba ngày, trước đó phụng lệnh Hoàng Thượng ra ngoài làm việc.

      Sau khi trở về kinh thành được phong làm Chính hị phẩm Đại học sĩ.

      Riêng hai thay đổi đó khiến cho mọi người kinh ngạc nhưng cho dù như vậy cũng có ai dám phản đối. phần là do tính tình của Cảnh Đế, phần còn lại là do Chu Nam xuất thân hàn môn, tính cách độc lạnh lùng, người như vậy cho dù có được thăng quan cũng chưa chắc tiến được xa.

      Mà Phó Cẩn Du lại là con trai của Phó Tướng, lại càng ai dám chạm vào .

      Ngoài hai người này ra cha con Thẩm gia cũng được thăng chức.

      Phụ thân của Thẩm Quý phi được thăng tới Nhị phẩm còn ca ca của Thẩm Quý phi lại được điều đến dưới trướng của Chu Nam, tuy chỉ thăng lên hai cấp nhưng ai cũng hiểu được tầm quan trọng của vị trí này.

      Cho dù là Nhị thúc hề xuất sắc của Thẩm Quý phi cũng được thăng lên ba cấp. Vị trí này cũng quan trọng nhưng quả thực thể Hoàng Thượng rất quan tâm đến Thẩm gia.

      Cũng giống như vậy, hai vị thái y cũng được thăng chức.

      Lần này Hoàng Thượng xuất cung lâu như vậy mới trở về, mọi người đều suy đoán xảy ra chuyện gì. Người khác cảm thán may mắn tại sao lại luôn rơi xuống người kẻ khác.

      Rất nhiều người đều như vậy, bình thường chỉ nghĩ đến người khác chiếm được cái gì, hề nghĩ tới người ta trả giá nhiều tâm huyết đến mức nào để đạt được điều đó.

      Vốn mọi người suy nghĩ nhiều nên lời đồn cũng nhiều, nhưng mà chỉ qua vài ba ngày tin đồn khác được truyền ra.

      khi Cảnh Đế tế thiên phải mắc bệnh thương hàn mà là nhiễm bệnh đậu mùa.

      Chính là nhờ Thẩm Quý phi ngày đêm chăm sóc nên mới có thể khỏi hẳn.

      Như vậy mọi người có thể hiểu được vì sao Thẩm gia lại có thể mới có thể bước lên mây, vì sao vị trí của nhiều người lại thay đổi như vậy.

      Tịch Nguyệt ở trong cung nghe được điều này, nhíu mày khó hiểu.

      Nhưng mà nghĩ lát cũng có suy đoán của mình, có thể nào chuyện này là do chính Hoàng Thượng truyền ra hay .

      Dì sao lúc đó cũng có ai dám ra .

      Mà những lời đồn này dường như đặc biệt có lợi cho nàng. Mặc dù có chút tự dát vàng lên mặt mình nhưng mà nàng thực cảm nhận được đây là do Cảnh Đế làm.

      Nàng đỏ mặt nhớ tới đêm hôm đó. Sau khi hai người vận động phen ôm nàng phân vị của nàng đứng đầu tứ phi rồi, nhanh như vậy tiếp tục thăng phân vị thích hợp, nhưng mà đền bù cho nàng bằng cách khác.

      Tịch Nguyệt vì sao lại phải đền bù, nàng cười, khéo léo từ chối. phải là nàng giả vờ mà là thực cảm thấy cần.

      ngờ Cảnh Đế đế lại đền bù bằng cách thăng chức cho người của Thẩm gia.

      Cẩm Tâm ở bên cạnh vui mừng : "Chủ tử, Hoàng Thượng vẫn rất xem trọng người."

      Tịch Nguyệt nhíu mày: "Những lời như vậy về sau được nhiều nữa. phải là Hoàng Thượng coi trọng bản cung. Có lẽ là phụ thân và ca ca làm tốt điều gì cho nên mới được Hoàng Thượng khen ngợi. Hậu cung thể tham gia vào chính , Hoàng Thượng cũng người trong hậu cung mà trọng dụng người nào triều."

      Cẩm Tâm vừa nghe sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      Mặc dù Hoàng Thượng quả thực có vài phần tình nghĩa với chủ tử nhưng nàng cũng thể như vậy.

      Nghĩ đến Hiền phi kia, phải là có kết cục thê thảm rồi sao.

      "Là nô tỳ vượt qua quy củ rồi."

      Tịch Nguyệt cười: "Có chuyện mừng đương nhiên là tốt nhưng mà chúng ta cũng cần phải cảnh giác, được để niềm vui che mờ ý trí. Địa vị càng cao người muốn nhà chúng ra sụp đổ càng nhiều."

      Cẩm Tâm gật đầu.

      Nghĩ đến chuyện khác, nàng hỏi: "Chủ tử, sáng sớm hôm nay nô tỳ nhận được tin tức trong phủ truyền đến. là muốn tìm cho Uyển Như tiểu thư hôn tốt. Hỏi xem người có chỉ điểm gì ?"

      Lúc trước hình như Nhị thẩm cũng chọn hôn phu cho Uyển Như rồi. Tuy rằng được tuyển nhưng dù sao cũng là trong số những người được vào điện tuyển chọn, hơn nữa còn được Cảnh Đế khen ngợi. Quan trọng nhất là biểu tỷ của nàng ấy tại là phi tử có phân vị cao nhất trong hậu cung, như vậy sao có thể khiến cho người ta đổ xô vào chứ?

      Có lẽ là bị tình trạng như vậy làm cho hoa mắt cho nên Nhị thẩm càng ngày càng khủng hoảng, phương diện lựa chọn vị hôn phu cho Uyển Như cũng khắt khe hơn rất nhiều.

      Vốn như vậy, nay Nhị thúc lại thăng lên ba cấp, mà phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt cũng thăng tới Nhị phẩm.

      Như vậy xem ra Thẩm gia lo có lúc hiển hách, việc lựa chọn con rể lại càng biết nên chọn thế nào.

      "Chuyện này bản cung cũng có chủ ý gì, bản cung vẫn ở trong thâm cung nội viện này, biết nhiều về người bên ngoài. ra bằng bọn họ ở bên ngoài. Nhưng mà ta nghĩ vẫn nên lựa chọn nhà yên phận, gia phong trong sạch mới tốt. đến điều gì khác, chỉ nhìn Uyển Như tính tình đơn thuần nhát gan, bất luận thế nào cũng thể để nàng gả mà phải chịu ủy khuất."

      Cẩm Tâm nghe chủ tử xong gật đầu.

      "Nô tỳ hiểu rồi, chút nữa truyền tin tức ra ngoài."

      "Chuyện này vẫn cần tổ mẫu giải quyết."

      Cẩm Tâm vừa nghe hiểu. Quả thực là xem tính tình Nhị phu nhân bà có lẽ tích những nhà giàu có gia thế hiển hách. Nhưng mà so với giàu có hay hiển hách nhân phẩm càng quan trọng hơn.

      Vẫn là để lão phu nhân quyết định ổn thỏa hơn.

      Tịch Nguyệt nhìn Cẩm Tâm lui ra, suy nghĩ lại bay xa.

      Cưới vợ phải cưới vợ hiền, quả nhiên là như vậy.

      Tuy rằng kiếp trước Thẩm gia sụp đổ là do bị giận chó đánh mèo nhưng mà Thẩm Tịch Nguyệt vẫn thích Bạch Tiểu Điệp luôn ra vẻ hiền lành yếu đuối.

      Nàng nhỡ khí đó nàng ta luôn để cho tổ mẫu và ca ca phải hao tâm tốn lực vì nàng ta. tại cưới Mẫn Vân Ảnh, quả nhiên mọi chuyện cũng khác. Thỉnh thoảng tổ mẫu truyền tin đến cũng khen nàng ấy, cảm thấy nàng ấy quản gia rất tốt.

      Mà đại ca Thẩm gia Thẩm Thư Bình vốn là người do dự quyết đoán, tại xem ra cũng tồi, lại càng chịu thua kém bất kỳ ai.

      Tiếp theo lại nghĩ đến chuyện của biểu tỷ, hy vọng mọi chuyện phức tạp như nàng nghĩ.

      "Khởi bẩm chủ tử..." Giọng của Hạnh Nhi từ ngoài cửa truyền vào.

      ra là Nghiêm Vũ và Nghiêm gia đến thăm nàng.

      Tịch Nguyệt nhìn ba đứa bé ngủ ngon lành cũng biết là hai nhóc con kia phải là đến thăm nàng.

      Tươi tười đón hai cậu bé.

      Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia thấy ba đứa bé đều ngủ khóe miệng hơi hạ xuống, dường như hơi mất mát.

      Tịch Nguyệt vội bảo Hạnh Nhi chuẩn bị đồ ngọt.

      Xem hai hai cậu nhóc này vừa từ Thượng Thư Phòng tới đây. tại là tuổi ăn tuổi lớn, hai cậu nhóc đều rất nhanh đói. Tuổi của hai cậu nhóc lớn, thích nhất là ăn đồ ngọt, lại càng thích tay nghề của Xảo Ninh.

      Từ khi sinh ba đứa bé Tịch Nguyệt lại thích đồ ngọt như trước mà ngược lại, nàng thích món ăn thanh đạm chút.

      Nhưng mà tuy Tịch Nguyệt thích nhưng hai vị tiểu hoàng tử lại vô cùng thích.

      Cũng vì như vậy nên mỗi ngày Xảo Ninh đều chuẩn bị chút đồ ngọt, cho dù Tịch Nguyệt thích vẫn có hai vị tiểu hoàng tử. Hai vị tiểu hoàng tử đến tỷ muộn các nàng cũng rất thích ăn đồ ngọt.

      Có người thích tay nghề của mình là chuyện khiến cho Xảo Ninh vui vẻ nhất.

      Vì chút nữa hai cậu nhóc phải về Tuệ Từ Cung ăn trưa nên Tịch Nguyệt cũng cho chuẩn bị quá nhiều.

      lâu sau, Xảo Ninh bê đồ ăn làm xong bước vào. Mở cái nắp hình hoa bách hợp lên chính là chén chè táo đỏ trong suốt.

      Táo đỏ kia kết hợp với chén ngọc xanh biếc trong lại càng bắt mắt.

      Hai cậu nhóc cũng khách sáo, vội vàng bưng bát ngọc, cần người nào hầu hạ, chẳng bao lâu sau hai cái bát thấy đáy.

      tiếng , Nghiêm Vũ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Quý phi nương nương, tại sao các đệ đệ muội muội còn chưa tỉnh?"

      Như lúc trước giờ này bọn chúng dậy rồi, hai nhóc đặc biệt tới thăm chúng mà mấy đứa có lương tâm này lại vui vẻ ngủ say.

      Thực ra hôm nay ba đứa bé ngủ hơi muộn, Tịch Nguyệt đương nhiên là muốn đánh thức chúng.

      Nàng dặn dò: "Vũ Nhi và Gia Nhi giọng chút... Hôm nay đệ đệ và muội muội ngủ muộn, có lẽ chút nữa cũng tỉnh đâu."

      Tuy rằng Nghiêm Vũ rất muốn đệ đệ và muội muội tỉnh lại nhưng cậu bé là người hiểu chuyện, gật gật đầu.

      "Ta biết rồi." Cậu bé dùng giọng mềm mại .

      Ngồi giường, cậu bé cảm thán: " biết là mấy đứa bé này khi nào mới lớn lên."

      Tịch Nguyệt bật cười: "Chính Vũ Nhi và Gia Nhi cũng chỉ là đứa trẻ, còn cảm thán khi nào bọn chúng mới lớn lên?"

      "Bọn ta đương nhiên là trưởng thành rồi, phải là em bé tuổi."

      Tịch Nguyệt nghe cậu những lời này càng cười tươi hơn.

      "Vậy, nếu phải là em bé tuổi tại sao hai người còn cao bằng ta? Vì sao lại phải Thượng Thư Phòng học tập?"

      Qủa nhiên, khuôn mặt nhắn của Nghiêm Vũ đỏ ửng lên. Qúy phi nương nương này, lúc nào cũng như vậy, rất thích bắt nạt và trêu chọc bọn họ, đúng là đáng giận!

      "Nếu ngươi cứ có dáng vẻ này phụ hoàng thích ngươi đâu." Cậu bé nghêm túc .

      Nghiêm Gia ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Qúy phi nương nương này đúng là quá kỳ lạ rồi.

      Tịch Nguyệt nhíu mày: "Hả? ? Nhưng mà, tại sao ta lại cảm thấy phụ hoàng của hai người thích ta nhất vậy?"

      " biết xấu hổ." Hai cậu bạn đồng thời châm chọc .

      Tuy rằng Thẩm Qúy phi nương nương là đáng giận nhất, biết ninh nọt nhất nhưng mà hai cậu bé cũng thích đến Khánh An Cung nhất. Hai cậu luôn cảm thấy Thẩm Qúy Phi sống động hoạt bát như thế này rất thú vị. Ba đứa bé bướng bỉnh nghịch ngợm kia cũng rất đáng .

      " phải là hai người ghen tị chứ?" Tịch Nguyệt đưa mắt liếc hai cậu bé.

      Thấy dáng vẻ của nàng, Nghiêm Vũ thở dài như người lớn: "Ngươi nghĩ cái gì vậy chứ! là nhàm chán! Ta thực vì sao phụ hoàng lại sủng ái ngươi như vậy, ràng là vừa ngốc vừa đáng ."

      Dáng vẻ này thực giống như tiếc hận cho phụ thân của mình.

      Tịch Nguyệt đưa tay che khóe môi cong lên, quay đầu .

      Hai cậu bé cảm thấy nơi này thú vị, thực ra Tịch Nguyệt cũng cảm thấy như vậy. Trong cung này chỗ nào cũng là mưu toan tính toán, chơi đùa với hai đứa trẻ có tâm cơ này thực chuyện rất tốt đẹp!

      Lại nhìn Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia. Nghiêm Vũ lúc trước luôn chờ đợi được phụ thân quan tâm, nay tuy Cảnh Đế thay đổi nhiều nhưng cũng khiến cho cậu bé rất vui vẻ. Về sau còn có ba đứa bé kia, mỗi ngày của Nghiêm Vũ lại càng thêm bận rộn. tại, theo như Tịch Nguyệt thấy vị trí của Cảnh Đế trong lòng cậu bé cũng xếp dưới Tiểu Kiều Kiều rồi.

      Còn Nghiêm Gia, vì liên quan đến Đức phi cho nên cậu bé nhát gan hơn trước rất nhiều, nhưng cho dù như vậy khi bên cạnh Nghiêm Vũ cũng rất vui vẻ.

      có Đức phi ở giữa gây xích mích, quan hệ của hai huynh đệ bọn chúng tốt hơn rất nhiều.

      Đại khái trẻ con đều như vậy, đều tò mò với những đứa trẻ hơn mình.

      tại có Tiểu Kiều Kiều, Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi, hai đứa bé này cũng vì vậy mà thực có dáng vẻ của đại ca ca.

      Tịch Nguyệt phải là hy vọng tất cả những điều này trở thành lót đường cho tương tai của con mình. Nàng chỉ hy vọng con của mình và huynh đệ của chúng giống như huynh đệ Cảnh Đế.

      Cho dù tại trưởng thành như vẫn còn thương tích. Người khác hiểu nhưng Tịch Nguyệt là hiểu rất tổn thương của Cảnh Đế.

      Gia đình đế vương tuy nhiều mưu toan tính toán nhưng nếu như từ được dạy dỗ hẳn là có thể ở chung hòa thuận.

      chỉ riêng mấy đứa bé của nàng, cả Vũ Nhi và Gia Nhi đáng cũng phải vui vui vẻ vẻ, cần tính kế mà lớn lên.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :